- Mọi chuyện đều đã qua rồi, nếu như trở lại thời đại của mình, chúng ta xem đây là một chuyến du lịch sinh thái đi. Tôi và Tề Nhạc đều nhìn ra được trên người của cô xuất hiện biến cố gì đó. Bằng không thì khi thay đổi địa phương cô cũng không biến hóa thế này. Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô sinh ra biến hóa như vậy không?
Tuyết Nữ nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Tôi sẽ nói cho các người biết. Nhưng đó là khi chúng ta còn có thể trở về thời đại cũ. Nếu không, cho dù tôi nói ra thì có được gì chứ? Mẹ, tuy lúc ấy hai tính cách của tôi dung hợp với nhau, hơn nữa còn bị tính cách kỳ quặc khống chế mình, kỳ thật khi đó cảm xúc của tôi rất không ổn định. Hai tính cách cưỡng ép dung hợp với nhau. Mang lại thống khổ thật kịch liệt.
- Tôi càng muốn quên đi những chuyện trước kia, nhưng trí nhớ khác không ngừng lặp đi lặp lại trí nhớ tôi muốn quên, lúc ấy tôi đã sắp sụp đổ, khi cha chiến đấu với Lục Lân Liệt Thụ Tích, sở dĩ tôi phát động công kích cũng là vì nó giúp tôi phát tiết thống khổ mà thôi, khi đó tôi chỉ muốn đồng quy vu tận, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này mà thôi.
- Nhưng mà, tôi không cách nào nghĩ được, bởi vì hành vi ngu xuẩn của tôi lại mang chúng ta tới thế giới này. Mà cảm xúc của tôi vốn tràn ngập thống khổ, nhưng dưới tác dụng của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên nên hoàn toàn dung hợp lại, nhưng lúc đó tôi vẫn phi thường thống khổ, thẳng đến cách đây không lâu. Tôi mới chính thức là mình, khôi phục tính cách vốn có.
Văn Đình mỉm cười, nói:
- Là thời điểm chúng ta gặp vương của hung thú sao?
Tuyết Nữ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Tôi cũng không biết vì sao lúc ấy tôi lại gọi anh ta là cha, khi đó tôi chỉ cảm thấy, nếu như tôi không nói ra lời này chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội. Mà thời điểm anh ta cưỡng ép thu tôi vào trong Kỳ Lân Châu, tôi cảm giác được sự quan tâm của anh ta với tôi là từ nội tâm chân thật, giống như người cha quan tâm tới con của mình vậy. Vào thời khắc đó tâm thần tôi tràn ngập cảm xúc.
- Ở bên trong Kỳ Lân Châu tôi có thể nhìn thấy mọi chuyện ở bên ngoài, cũng nhìn rõ toàn bộ quá trình chiến đấu của hai người. Tôi rất sợ, sợ mất đi hai người. Ông trời là công bình cho nên đã mang hy vọng tới cho tôi, cha không có chết, mẹ không có chết, tôi lại đứng trước mặt hai người lần nữa. Bắt đầu từ khi đó tinh thần tôi dần dần khôi phục bình thường, một lần nữa biến thành một người bình thường.
Văn Đình chăm chú cầm chặt tay Tuyết Nữ, nói:
- Cô thật sự đối đãi với hắn là người cha sao?
Tuyết Nữ nhìn qua Văn Đình, thản nhiên nói:
- Nếu như không phải cha, vậy còn có thể là cái gì?
Văn Đình mỉm cười nói:
- Nếu như chúng tôi suy đoán không sai, cô hẳn là thực vật tu luyện thành người. Về phần là thực vật gì chúng tôi không rõ ràng lắm. Nhưng nếu đúng là như vậy, chỉ sợ tuổi của cô còn lớn hơn tôi nhiều. Chớ đừng nói chi Tề Nhạc chỉ hai mươi tuổi.
Tuyết Nữ cúi đầu xuống, nói:
- Tuổi thật sự trọng yếu như vậy sao?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Không, đương nhiên tuổi không trọng yếu, trọng yếu chính là tâm tính của mình. Cho nên tôi mới hỏi cô, cô thật sự đối đãi với Tề Nhạc như người cha sao?
Trong mắt Tuyết Nữ xuất hiện một tia cảm xúc không biết nên giải quyết như thế nào.
- Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không biết. Hiện giờ tôi cảm thấy anh ta đối xử thật tốt với tôi, mà cô cũng thế. Khi ở chung với các người tôi thật sự rất an tâm. Tôi rất yêu mến những người quan tâm mình, càng yêu mến những người mà họ yên tâm. Loại cảm giác này chính là thứ tôi mong đợi nhất. Về phần chuyện khác, tôi cũng không biết. Có lẽ cảm tình của nhân loại quá phức tạp a.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Nếu đã không xác định, cô cũng đừng làm khó xử mình. Tất cả đều đã qua. Cô cần làm chính là nhìn thẳng vào tâm của mình, bất luận thời điểm gì, mẹ vẫn ở bên cô, Cha, mẹ chỉ là vấn đề xưng hô. Nhưng tôi thích cô gọi tôi như vậy.
Tuyết Nữ mỉm cười, tiền tới gần Văn Đình, đem đầu tựa vào bờ vai của nàng.
- Mẹ. Có thể kể chuyện của cha và mẹ cho tôi nghe được không?
Văn Đình gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Cô muốn nghe cái gì?
Tuyết Nữ có chút nghịch ngợm cười cười, nói:
- Tôi muốn biết tất cả những chuyện xảy ra với cha và mẹ. Ví dụ như sao các người quen nhau! Tại sao cô lại yêu mến hắn ta? Còn nữa, các người đính ước khi nào, lúc nào kết hôn?
Văn Đình cười một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới nha đầu như cô lại bát quái như vậy. Cha của cô a! Kỳ thật hắn là côn đồ, là lưu manh chân chính.
Tuyết Nữ buột miệng cười, nói:
- Thì ra mỹ nữ đều ưa thích côn đồ nha. Trách không được trước kia tôi nghe người ta nói nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu đấy.
Văn Đình đỏ mặt lên, tức giận nói:
- Ai nói tôi yêu hắn. Kỳ thật hai chúng tôi còn chưa kết hôn đâu. Tôi và hắn còn chưa có quan hệ chính thức.
Tuyết Nữ le lưỡi, nói:
- Lời này chỉ sợ ngay cả bản thân cô cũng không tin đấy, ngay cả con gái lớn như vậy cũng có rồi mà. Lúc ấy cha bảo tôi gọi cô là mẹ, cũng không thấy cô phản đối nha.
"..."
Gương mặt Văn Đình càng đỏ hơn, gương mặt mang khí chất thanh nhã của nàng lúc này còn mang theo vài phần vũ mị.
- Nha đầu kia, lúc nào trở nên quỷ quái như vậy thế. Được rồi được rồi, xem ra tôi mà không nói hết chuyện giữa tôi và hắn ra, còn không biết cô sẽ "hãm hại" tôi ra sao đấy. Lúc trước, tôi và Tề Nhạc quen nhau trong trường học...
...
Oanh --, một thân ảnh màu đen bay ngược về, thân thể biến hóa mười hai lần trên không trung, mỗi một lần đều có phương hương khác nhau, vô số đạo hào quang từ trên tay không ngừng lóe lên, đem từng đạo kim sắc quang mang truy đuổi bên người hóa giải.
Từ kim sắc quang mang tập kích có thể thấy rõ đó chính là từng đạo kiếm quang, mà thân ảnh màu đen đó đón đánh kiếm quang, các loại màu sắc hiện ra, nhưng đều là đón đánh vị trí, nhưng đó đều là vị trí của kiếm tích, không có va chạm chính diện.
Hai đạo thân ảnh đen vàng tách ra, âm thanh cười to truyền tới.
- Tốt, xem ra anh đã lĩnh ngộ chân lý chiến đấu. Hiện tại muốn chiến thắng anh không dễ dàng như vậy rồi.
Tề Nhạc hạ xuống đất, hắn đã không sử dụng Kỳ Lân biến, lúc này, toàn thân có hai đạo hào quang đen bạc hiện ra. Kỳ Lân biến chỉ có thể tăng cường công kích và phòng ngự trên phạm vi lớn. Nhưng đồng thời cũng tiêu hao vân lực rất nhiều. Trong chiến đầu liên tục với Hoàng Đế hắn đã hiểu được, sử dụng Kỳ Lân biến cần thời gian nhất định.
Tuy thời gian này phi thường ngắn ngủi, nhưng nếu như địch nhân đủ mạnh cũng đủ nắm lấy tiên cơ trong thời gian đó. Chỉ có thực lực bản thân đủ cường đại mới có thể đối phó với những chuyện xảy ra. Cũng cần tiết kiệm năng lượng trong chiến đấu thật tốt. Bởi vậy, ngày thứ ba chiến đấu với Hoàng Đế hắn đã không sử dụng Kỳ Lân biến.