Bạch hổ rõ ràng hơn hơn là cho dù là chính mình liều chết đánh cược một lần, cũng không thể ngăn cản Kim Sí Đại Bằng Điêu thời gian quá dài. Nhìn thật sâu Nguyệt Dạ, ánh mắt nó tràn đầy bi ai, nó biết mình và Nguyệt Dạ chỉ sợ đều phải chết ở chỗ này rồi.
Trong lòng biết hẳn phải chết, bạch hổ ngược lại đã mất đi lòng sợ hãi, nó ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng mãnh liệt. Tiếng gầm cuồn cuộn, hướng Kim Sí Đại Bằng Điêu không trung uy hiếp.
Kim Sí Đại Bằng Điêu sẽ sợ bạch hổ sao? Đương nhiên không, nó là thượng vị hung thú, vừa có tu vi sáu ngàn, đối mặt với một con hổ nhỏ, trong lòng nó tràn đầy khinh thường. Hai cánh cánh cực lớn tựa như thị uy mạnh mẽ huy động, lập tức hai mảnh kim quang cực lớn phiêu nhiên mà ra, rừng cây lại bị năng lượng cường hoành của nó hủy diệt một mảnh.
Quang mang trong mắt Kim Sí Đại Bằng Điêu tràn đầy vẻ trêu đùa hí lộng, tựa hồ trong mắt nó, bạch hổ cùng Nguyệt Dạ đã là người chết và hổ chết rồi. Khí tức năng lượng khổng lồ từ trên xuống dưới bao phủ rừng cây trước mắt, nó không nóng lòng công kích, nhìn đối thủ quá yếu ớt đằng xa, trong lòng Kim Sí Đại Bằng Điêu tràn đầy ý niệm tà ác.
Nó tuy rằng vẫn không thể biến ảo thành người nhưng cũng có trí tuệ cực cao, trong lòng chính suy nghĩ như thế nào đem Nguyệt Dạ cùng bạch hổ trước mặt hành hạ đến chết mới thích nhất. Nhưng vừa lúc đó, bạch hổ lại dẫn đầu phát khởi công kích.
Thân thể cực lớn của bay lên không mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy lên không, trảo trước mượn lực từ đại thụ bay vọt lên lập tức kéo gần khoảng cách cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu, miệng hổ há lớn. Theo một tiếng phẫn nộ gào thét, một viên đạn năng lượng màu trắng lập tức phụt lên hướng Kim Sí Đại Bằng Điêu trên không trung. Đồng thời trên người nó bộc phát ra một cỗ khí thế thấy chết không sờn, lông trắng toàn thân bộc phát ra một đoàn huyết vụ, hỗn hợp năng lượng bản thân ngưng kết chung quanh thân thể.
Hai cánh của Kim Sí Đại Bằng Điêu vung lên, hai đạo kim quang trên không trung giao nhau giống một cái kéo màu vàng lập tức cắn nát đạn năng lượng bạch hổ phụt ra.
Bất quá, lúc này ánh mắt của nó nhưng không có bình tĩnh như lúc trước nữa, nhìn huyết vụ không ngừng trên người bạch hổ, nó lập tức khẩn trương lên.
Bạch hổ xác thực dốc sức liều mạng, nó dùng máu huyết bản thân làm môi giới, triệt để đem tiềm lực bản thân kích phát ra, loại phương pháp này bất luận là Cự Thú nào cũng biết. Nhưng mà, cũng rất ít có Cự Thú sử dụng. Bởi vì đây là một loại phương pháp công kích hẳn phải chết, tuy rằng có thể trong thời gian ngắn đem lực chiến đấu của mình tăng lên vài lần.
Nhưng bởi vì thúc dục quá độ tiềm lực của bản thân cùng với phóng thích máu huyết, một khi năng lượng suy kiệt tất nhiên sẽ chết. Nhưng lúc này bạch hổ đã không quản nhiều như thế. Vì có thể bảo hộ Nguyệt Dạ, cho dù chết, nó cũng phải cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu tử chiến tới cùng.
Kim Sí Đại Bằng Điêu hiển nhiên là không muốn cùng bạch hổ liều mạng, dưới tình huống thực lực của nó hoàn toàn cao hơn đối thủ, nó căn bản không cần phải mạo hiểm. Vì thế, đôi cánh cực lớn vỗ mạnh một cái, khiến cho thân thể của mình rất nhanh bay lên không trung, chỉ cần bạch hổ thúc dục máu huyết năng lượng tiêu hao hầu như không còn thì sẽ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào nữa.
Bất quá, Kim Sí Đại Bằng Điêu hiển nhiên vẫn còn xem thường năng lực cùng quyết tâm của bạch hổ. Bạch hổ mắt nhìn thân thể của nó hướng không trung bay lên, há mồm phun ra một đạo máu tươi, trong chốc lát huyết vụ năng lượng ngưng kết quanh thân trong nháy mắt hóa thành một đạo năng lượng màu đỏ như máu truy hướng Kim Sí Đại Bằng Điêu giữa không trung nhanh như thiểm điện.
Trong lòng Kim Sí Đại Bằng Điêu bỗng nhiên cả kinh, muốn né tránh đã không kịp nữa rồi, dưới một kích liều chết của bạch hổ, tinh thần lực của nó đã hoàn toàn tập trung vào thân thể của Kim Sí Đại Bằng Điêu, rơi vào đường cùng, Kim Sí Đại Bằng Điêu chỉ có thể toàn lực vận chuyển năng lượng bản thân há miệng phun ra nội đan của mình.
Nội đan màu vàng được Kim Sí Đại Bằng Điêu rót vào năng lượng bản thân hóa thành một tấm chắn kiên cố đón nhận công kích của bạch hổ, trong tiếng ầm ầm nổ vang, huyết quang văng khắp nơi, năng lượng khí tức lập tức tràn ngập chung quanh. Cây cối phía dưới phàm là bị huyết dịch bắn tung tóe đều xuất hiện miệng vết thương khủng bố, huyết quang cơ hồ khiến cho ánh sáng chung quanh đều phát sanh biến hóa, tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nhưng khí tức thảm thiết này vẫn tràn ngập xung quanh phạm vi song phương giao chiến.
Thực lực của Kim Sí Đại Bằng Điêu dù sao vẫn cao hơn bạch hổ rất nhiều, mà nội đan lại là tinh hoa năng lượng mà nó ngưng tụ. Dưới quá trình toàn lực phát động, tuy rằng bạch hổ liều mình thi triển một kích uy lực kinh người, nhưng cũng chỉ làm cho Kim Sí Đại Bằng Điêu phún ra một ngụm máu tươi, quang mang nội đan ảm đạm hơn mà không thể tạo ra tác dụng sát thương chính thức. Mà Bạch Hổ sau khi phát ra một kích này thì thân thể khổng lồ của nó từ trên cây rơi xuống, sau đó ngã mạnh xuống bên cạnh Nguyệt Dạ phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp.
- Tiểu Bạch!
Nguyệt Dạ mạnh mẽ nhào tới, nước mắt lại một lần nữa từ trong đôi mắt đẹp dịu dàng chảy xuôi ra, Bạch Hổ cũng là vì nàng mới sẽ như thế ah! Lúc này Nguyệt Dạ thật hận, thật hận mình. Nếu như trước đó ba người Tề Nhạc tới đây, mình không đuổi bọn hắn đi nhanh như thế thì có lẽ, hiện tại hết thảy không bị như thế này, có lẽ Tiểu Bạch cũng không biến thành như vậy.
Bạch Hổ lúc này đã biến thành huyết hổ, miệng rộng há lớn không ngừng thở hào hển. Đôi mắt hổ nguyên bản sáng ngời hữu thần thì lúc này đã trở nên ảm đạm rồi rất nhiều, nó nhìn Nguyệt Dạ, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy, tựa hồ tại vì chính mình không thể bảo hộ được nàng mà sám hối.
- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi không được làm ta sợ ah! Van cầu ngươi, không nên làm ta sợ, ngươi không thể chết được ah! Từ nhỏ đến lớn, ngươi một mực đều làm bạn ở bên cạnh ta, nếu như ngươi chết, ta cũng nhất định sẽ cùng ngươi đi chết.
Thanh âm Nguyệt Dạ thê lương như là tiếng chim đỗ quyên. Nàng cảm giác được rõ ràng sinh mệnh khí tức của Bạch Hổ đang không ngừng trôi đi từng chút một.
Kim Sí Đại Bằng Điêu mang đến áp lực nặng nề, bị Bạch Hổ liều chết một kích mà bị thương, lúc này nó đã phẫn nộ tới cực điểm, cũng không muốn hành hạ bọn hắn như thế nào nữa, hiện tại trong lòng nó tràn ngập ý niệm hủy diệt.
Nguyệt Dạ mạnh mẽ ngẩng đầu, thê lương rống lớn:
- Ngươi giết đi. Ngươi cũng giết ta luôn đi, cho dù chết, ta cũng phải cùng Tiểu Bạch chết cùng một chỗ.