- Chỉ là rừng rậm mà thôi, có cái gì đẹp mắt đâu, chúng ta vẫn nhanh đi thôi. Sớm đạt được Côn Lôn Kính, chúng ta cũng có thể sớm một chút trở lại thế giới của mình.
Tuyết Nữ vội la lên:
- Nhưng mà, cha, phía dưới có nước.
- Có nước?
Tề Nhạc lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, Tuyết Nữ là phi thường ưa thích sạch sẽ. Ở lại Thương Sơn một tháng, nàng cũng sẽ thường xuyên để cho Y Nhược mang theo nàng đi ra ngoài tìm địa phương tắm rửa, đã đi ba ngày xem ra nàng lại là muốn tắm rửa đây.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Được rồi. Chúng ta đi xuống xem một chút a, bất quá, ta như thế nào không thấy được sự tồn tại của nước nhỉ?
Tuyết Nữ nói:
- Con có năng lực thủy thuộc tính, hơn nữa cũng có năng lực Phong thuộc tính. Cha, người tuy rằng cũng có, nhưng tinh lực đều tập trung ở phi hành tự nhiên không có phát hiện. Con thông qua đó cảm thấy nước tồn tại, hơn nữa là thủy nguyên tố phi thường tinh khiết, nhất định có rất nước chảy thanh tịnh bên trong cánh rừng rậm này.
Văn Đình cười nói:
- Em cũng muốn tắm nữa nha, chúng ta cùng một chỗ đi xuống đi.
Tinh thần lực của Tề Nhạc lặng yên bao trùm, bao phủ hướng khu rừng rậm rạp bên dưới. Hắn thông qua khí tức sinh mệnh trong rừng rậm, phát hiện nguồn nước cách nơi này một đoạn đường không xa, bởi vì khoảng cách không gần, hơn nữa chung quanh cũng đều là rừng rậm vì thế trên không trung đám người mới không cách nào thấy được.
Có thể tạo nên một cánh rừng rộng lớn như thế này, xem ra nguồn nước không nhỏ. Đi tới xem một chút cũng là chọn lựa không tồi. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc một tay ôm Văn Đình mảnh khảnh vòng eo, tay kia lôi kéo Tuyết Nữ đem tốc độ phi hành lại đề thăng vài phần, hướng xuống vị trí nguồn nước bay đi.
Khí tức thủy năng lượng ba động càng ngày càng rõ ràng, theo độ cao giảm xuống dần, Tề Nhạc giật mình phát hiện, cánh rừng rậm này xác thực phi thường kỳ lạ, khỏi cần phải nói, riêng cây cối cao lớn cũng đủ để làm hắn giật mình. Lúc trước, vừa đi vào cái thế giới này, ở bên trong khu rừng rậm rạp tại địa bàn của Hỗn Độn Vương, Tề Nhạc đã kinh ngạc không ít, nhưng chiều cao của cây cối đó cũng chỉ chừng mười thước.
Mà cây cối trong cánh rừng rậm trước mắt này cao hơn ba mươi mét. Đây ít nhất cũng phải là cổ thụ đã ngoài ngàn năm rồi a.! Đều có thể nói là hóa thạch sống rồi. Cây cối cao lớn mà mà rậm rạp khiến cho không khí trên rừng rậm mỹ diệu nói không nên lời, hít mấy ngụm không khí thật sâu, lập tức Tề Nhạc cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức sống.
Năng lượng Thiên nhiên như là Hải Nạp Bách Xuyên hướng thân thể Tề Nhạc mãnh liệt xông tới, dưới tác dụng không ngừng của Vân Lực chuyển đổi thành năng lượng cho Tề Nhạc. Những năng lượng tự nhiên này cũng không thể tăng Vân Lực của Tề Nhạc lên, nhưng lại bổ sung thể lực cùng Vân Lực hắn đã mất đi.
Mặc dù chỉ có tác dụng bổ sung, nhưng đối với Tề Nhạc mà nói cũng phi thường thư thái. Huống chi thân thể của hắn tuy rằng đã bị triệt để cải tạo, nhưng chịu khí tức tự nhiên ảnh hưởng vẫn cảm thấy sẽ sinh ra một ít biến hóa nhỏ bé khiến cho thân thể của hắn trở nên càng thêm kiên cường dẻo dai, cũng càng tràn ngập sức sống.
Đang phi hành, đột nhiên, Tề Nhạc chứng kiến phía dưới có một đạo hắc ảnh như thiểm điện từ tán cây chui ra, hướng không trung bay lên. Phía sau nó là lại chui ra hơn mười đạo thân ảnh màu trắng đuổi đi theo. Bóng đen phía trước bị ánh mặt trời làm lóa mắt, tốc độ đột nhiên hạ thấp rất nhiều, nguyên vốn đã bỏ qua một khoảng cách khá xa hiện giờ bị những bóng trắng kéo lại gần.
Tề Nhạc giảm tốc độ phi hành của chính mình xuống nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy bay đầu tiên là một gã nam tử phi thường anh tuấn. Toàn thân tản ra một tầng khí tức màu đen, tướng mạo tuy rằng anh tuấn nhưng hai cái răng nanh xông ra khỏi môi. Tề Nhạc cảm giác khí tức năng lượng của hắn hoàn toàn là hắc ám, có chút quen thuộc, nhưng Tề Nhạc cũng không chắc chắn cuối cùng là cái dạng năng lượng gì.
Sau lưng thanh niên anh tuấn có một cặp cánh mỏng như cánh ve màu đen. Nhưng là vì rất mỏng, nên bị ánh sáng xuyên qua, mà cánh của hắn rất đặc thù, bên trên không có lông vũ nhưng lại có một tầng lông màu đen rậm rạp. Lúc này, thanh niên mặc dù đang dốc sức liều mạng phi hành, nhưng nhìn ra được bộ dáng của hắn tựa hồ rất thống khổ.
Thân ảnh màu trắng đuổi theo đằng sau, nữ có nam có, tổng cộng hơn mười người.
Mỗi người sắc mặt đều phi thường ngưng trọng. Nam tướng mạo anh tuấn, nữ tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần. Dĩ nhiên là một đám tuấn nam mỹ nữ. Trong lòng của Tề Nhạc thầm nghĩ, những thanh niên nam nữ như vậy mà đưa tới thời đại mình thì có thể trực tiếp đi thi hoa hậu, hoa khôi rồi.
Đám người không phải là theo dựa vào thân thể của mình phi hành, dưới thân mỗi người đều cưỡi một con chim lớn, thân chim dài chừng hai mét, sải cánh đạt tới bốn mét, toàn thân đều có được lông vũ trắng như tuyết. Thân thể cự đại mà cùng cánh cũng không ảnh hưởng trình độ linh hoạt của chúng, chỉ một cái vỗ cánh đã tới gần nam tử anh tuấn phía trước.
Không đợi Tề Nhạc tự hỏi quá nhiều, thanh niên anh tuấn khí tức màu đen phía trước đã hướng phương hướng của bọn hắn bay tới, mà phía sau những người áo trắng chỉ còn cách hắn chưa tới hai mươi mét. Trong tay bọn họ đều cầm vũ khí làm bằng đá, nếu như không phải bởi vì phi hành rất khó ném chuẩn thì chỉ sợ đã bắt đầu ném rồi.
Tề Nhạc cho tới bây giờ cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Hắn hướng Văn Đình cùng Tuyết Nữ nháy mắt, liền chuẩn bị tăng độ cao phi hành để cho người phía dưới đi qua. Bất quá chuyện tình làm hắn không tưởng được đột nhiên xảy ra. Hắc y nhân phi hành ở phía trước đột nhiên dừng lại một chút, ngay sau đó, thân thể của hắn hướng thẳng tắp bay tới không trung. Đồng thời thân thể ở giữa không trung hoạch xuất một cái đường cong lập tức né nhanh qua truy binh phía sau, mà lúc này hắn phi hành tới trước mặt ba người Tề Nhạc.
Tề Nhạc vô ý thức tăng lên Vân Lực trong cơ thể, nếu như đối phương muốn tạo ra sự bất lợi gì đối với chính mình thì hắn tuyệt sẽ không khách khí.
Lúc này nam tử áo đen đã cách đám người rất gần, đột nhiên chứng kiến ba người Tề Nhạc lăng không phi hành giữa không trung, hắn rõ ràng sững sờ, lập tức đến phụ cận, phản ứng của hắn phi thường nhanh chóng, thân thể trên không trung xảo diệu chuyển hướng, lại hoạch xuất một đường vòng cung cách ba người Tề Nhạc chừng hai mét bay vút tới.
Mỉm cười, trong mắt Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia thưởng thức, phi hành đường vòng cung trùng hợp như vậy đúng là phương pháp tốt nhất tránh né chướng ngại. Bất quá, nụ cười của hắn không có bảo trì bao lâu, truy binh phía dưới cũng đã vọt lên, lúc này, thanh niên mặc áo đen phía trước đã lách qua ba người Tề Nhạc, mà những người truy binh đang cưỡi những con chim lớn này hiển nhiên không có thân thủ linh xảo như vậy.