Ánh sáng màu đỏ lập loè, Viễn Cổ đại thụ vết thương chống chất cơ hồ trong nháy mắt đã biến mất, mà những Kim Sí Đại Bằng Điêu và chủ nhân của chúng đồng thời bay lên. Trận hình tam giác lại mở ra, chỉ có điều lúc này là hai hình tam giác. Quân đoàn Kim Sí Đại Bằng Điêu do Điền Thử và Tiểu Bằng dẫn đầu là tam giá trên không trung. Mà còn thừa mười một chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và sai khiến của bọn họ trên mặt đất đã hình thành tam giác khác.
Không có phòng ngự phạm vi lớn của Viễn Cổ đại thụ thì áp lực đã tăng nhiều, nhưng mà các chiến sĩ Sinh Tiếu trước khi lâm vào suy tàn đã bộc phát lần nữa.
Minh Minh thân hóa Chu Tước trên không trung mở hai cánh của mình ra, hồng sắc quang mang lại sáng lên lần nữa, một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, phạm vi của màn hào quang kéo dài ra chung quanh, phương hướng chỉ yếu là phía trước.
- Lĩnh vực Chu Tước.
Âm thanh lạnh như băng từ trong miệng của Minh Minh thốt ra, hào quang chín màu quái dị, sinh vật Địa Ngục trong phạm vi bao trùm của nó đã mất đi năng lực hoạt động, hoàn toàn lâm vào trong ngây ngốc, bởi vì trong mắt của bọn chúng trừ hào quang chín màu thì không còn lại cái gì cả.
Ngay sau đó biến hóa xuất hiện, đột nhiên hào quang chín màu phân liệt thành từng đạo hào quang thật nhỏ, biến ảo lông vũ chín màu phiêu động nhẹ nhàng.
Vết máu cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện trong mắt của sinh vật Địa Ngục, thân thể của bọn chúng bị cắt nát, lông vũ này hoàn toàn do năng lượng tạo thành, dưới sự khống chế của Minh Minh thì nó trở nên hoa lệ, hoa lệ cuồng bạo.
Không có Viễn Cổ đại thụ tuy phòng ngự giảm xuống trong phạm vi lớn, nhưng mà cùng lúc đó cũng khiến tốc độ của chiến sĩ Sinh Tiếu tăng lên kinh khủng, cơ hồ không có thứ gì ngăn cản, mỗi một chiến sĩ Sinh Tiếu đều đi theo lĩnh vực của Minh Minh lao ra ngoài.
Tuy lĩnh vực Chu Tước không có phạm vi bao trùm lớn như lĩnh vực Bạch Hổ, cũng không thể trực tiếp xé rách không gian trực tiếp hủy diệt địch nhân như lĩnh vực Thần Long của Như Nguyệt, nhưng mà thời gian của nó không thể nghi ngờ là dài nhất, dùng Chu Tước dẫn đầu nó chậm chạp chuyển dời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Minh Minh phụ trách phía trước, mà Quản Bình còn chưa thể hiện đã phóng thích lực lượng bộc phát, hắn và sử lệnh Cửu Anh cùng phóng xuất năng lực cường hãn.
Lĩnh vực của Quản Bình rất kỳ dị, sau khi đạt tới chín vân linh vực của hắn là một đám kim quang, kim quang này có diện tích vài chục mét vuông, còn kém xa lĩnh vực Thần Long, Bạch Hổ, Chu Tước. Nhưng mà tác dụng của hắn lúc này lại không kém hơn ba lĩnh vực kia, bởi vì thuộc tính lĩnh vực của Quản Bình chính là tăng phúc. Tăng phức đơn thuần cũng là tăng phúc lớn nhất.
Trong khoảng khắc đó Cửu Anh phụ thể trên người của Quản Bình dưới tác dụng tăng phúc cường đại giống như tử thần, chín loại Tử Vong Xạ Tuyến khác nhau đồng thời bắn ra, chỉ trong nháy mắt này diện tích che phủ cũng tăng lên gấp mười lần. Thực lực của Cửu Anh vốn cực kỳ khủng bố, trong đông đảo sử lệnh thì công kích từ xa là cường đại nhất, lúc này dưới tác dụng tăng phúc cường đại này được vân lực Quản Bình ủng hộ, tác dụng của hắn phát huy mạnh tới mức không ngờ.
Chín đạo hào quang theo sau các chiến sĩ Sinh Tiếu hình thành tràng cảnh huyễn lệ, huyết nhục bay tứ tung tầng tầng lớp lớp. Có kẻ bị đốt thành than cốc, có kẻ bị đông cứng, có kẻ bị năng lượng phong bạo xé rách, cũng có kẻ bị năng lượng quang minh tinh lọc không còn lại gì. Đây mới là lực lượng chính thức của Cửu Anh.
Minh Minh cùng Quản Bình là hai chiến sĩ cầm tinh đạt tới chín vân, một trước một sau đem thực lực của mình phát huy tới mức cực hạn, mà các chiến sĩ cầm tinh khác và Sử Lệnh của họ bảo vệ hai cánh, mọi người lúc này dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi chiến trường. Quân đoàn Nhiên Thiêu vừa mới nhẹ áp lực không lâu thì lúc này căn bản không cách nào ngăn cản bọn họ nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua một đám huyết vụ lớn bay tứ tung, mà địch nhân trước mặt đã chạy đi xa xa, khoảng cách thành Địa Ngục càng ngày càng gần.
Thân thể của Lucifer được thân thể khổng lồ của Tát Đán yểm hộ nên lặng lẽ biến mất. Mà ánh mắt của Tề Nhạc lúc này vẫn nhìn qua chiến trường giống như không có phát hiện.
Sắc mặt của Tát Đán càng ngày càng khó coi, hai cổ hào quang cường đại một trước một sau lúc này đã vây quanh quân đoàn Sinh Tiếu càng ngày càng gần thành Địa Ngục. Những kẻ phương đông cường đại này quá mạnh, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng của Tát Đán. Đồng thời tâm tư kinh hãi và tràn ngập hủy diệt đã bao phủ thân thể của hắn.
Oanh --, lĩnh vực Chu Tước duy trì sau mười phút liền tán đi. Lĩnh vực Bạch Hổ trước đó đã bao phủ binh sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu, chí ít có bảy mươi phần trăm đối tượng trong lĩnh vực Chu Tước đã bị hủy diệt, dù sao lực phòng ngự của bọn họ đã bị lĩnh vực Bạch Hổ làm giảm xuống thấp nhất, bọn họ làm sao có thể ngăn cản lĩnh vực Chu Tước đây?
Hào quang nhàn nhạt hiện ra, ánh mắt của Tề Nhạc lúc này trở nên cứng lại. Hắn lẳng lặng chờ đợi một khắc trùng kích cuối cùng. Đồng bạn của hắn đã làm tất cả để hoàn thành rồi, như vậy sau đó phải dựa vào bản thân của hắn.
Rốt cục tiếng nổ ầm ầm vang lên, mười hai chiến sĩ cầm tinh đồng thời phát uy, phát huy một kích mạnh nhất, trong phạm vi trăm mét chung quanh thì tất cả binh sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu lập tức nổ thành bột mịn. Bọn họ cũng nhân cơ hội này thoát khỏi vòng vây.
Giờ này khắc này tất cả chiến sĩ quân đoàn Sinh Tiếu không có một kẻ nào trên người không bị tổn thương, trên người bọn họ chẳng những có máu tươi của mình, nhiều hơn chính là máu của địch nhân. Bọn họ cũng đã tiêu diệt được hai phần năm địch nhân. Đây chính là hai mươi vạn quân của quân đoàn Nhiên Thiêu ah! Không ai có thể nghĩ tới bọn họ đã hoàn thành một chuyện vĩ đại như vậy. Cho dù là Tề Nhạc lúc trước cũng không có khả năng làm được như vậy.
Kỳ thật dùng thực lực các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nếu bọn họ chỉ tiến lên thì kết quả sẽ trả giá ít hơn nhiều. Dù sao Như Nguyệt cùng Từ Đông không có phóng thích lĩnh vực phạm vi lớn thì có hai cường giả như bọn họ thì có thể dẫn theo mọi người vượt qua vòng vây.
- Tát Đán bệ hạ, ngài đã thua.
Tề Nhạc nhìn qua Tát Đán.
Trong mắt Tát Đán có hào quang kinh dị lóe lên.
- Thật sao? Ta thực thua sao?"
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Đương nhiên, bây giờ chúng ta nên bắt đầu thực hiện đổ ước đi.