Tề Nhạc cười hắc hắc, đột nhiên thân thể lướt tới sát bên cạnh Yến Tiểu Ất. Ngay sau đó, Yến Tiểu Ất chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thân thể hắn không bị khống chế như là đạn pháo từ trong động quật bay ra ngoài. Phù phù một tiếng ngã vào Hàn Băng Đống Tuyền. Hắn bởi vì kinh hãi mà phát ra kêu thảm thiết, nhưng chỉ mới phát ra một nửa thì ngưng lại.
Trên người Tề Nhạc tản mát ra một tầng khí tức rét lạnh:
- Tốt rồi, các người muốn để cho ta động thủ hay là tự mình nhảy xuống đây?
Hồ Quang hỏi:
- Lão đại, phía dưới là cái gì?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Hàn tuyền.
- Hả? Anh muốn tụi em chết cóng sao? ! Đánh chết cũng không đi.
Hồ Quang kiên định nói.
Tề Nhạc bình tĩnh nhưng có chút tà dị nói:
- Đánh chết cũng không đi? Vậy có phải đánh không chết sẽ đi, mau đi xuống cho ta.
Khí tức năng lượng khổng lồ không hề báo hiệu bành trướng trong hầm băng nhỏ hẹp chớp liên tục khiến hắn không có khả năng trốn. Thực lực Hồ Quang tuy rằng không kém, nhưng so sánh với Tề Nhạc vẫn là kém quá xa, chỉ một cái nháy mắt, thân thể của Hồ Quang đã bị năng lượng khổng lồ của Tề Nhạc quăng đi ra ngoài. Đồng dạng hét thảm một tiếng.
Khí tức Tề Nhạc chuyển hướng các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, kỳ thật mọi người cũng đều biết. Hắn tuyệt đối không có khả năng hại mình, lúc này nhiệt độ quá thấp, nếu như còn ngâm ở trong nước, không phải sẽ bị đông cứng sao?
Minh Minh nhìn Tề Nhạc nói:
- Tự em xuống đó.
Đối với lão công của mình, đương nhiên phải ủng hộ hết lòng. Vì thế, nàng là người đầu tiên chủ động nhảy xuống, đã có Minh Minh dẫn đầu, Thương Băng cùng Thực Vật Hồn cũng trước sau nhảy xuống.
Hãn Mã thở dài một hơi nói:
- Ta cũng vậy, chẳng lẽ nam nhân lại không bằng nữ nhân sao?
Có lẽ là bởi vì bị những lời này của hắn kích thích, không đợi Tề Nhạc phí sức, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã nhảy vào trong Hàn Băng Đống Tuyền.
Mười phút rất nhanh đã trôi qua, Tề Nhạc thậm chí không có nhìn vào trong Hàn Băng Đống Tuyền. Hắn đứng ở cửa động lẳng lặng cùng đợi, từng Sinh Tiếu đội viên từ phía trên trượt xuống đều được một cỗ năng lượng tự nhiên ôn hòa tràn ngập trong phổi. Sau một khắc, thân hình của đám người đã bị Tề Nhạc ném vào trong Hàn Băng Đống Tuyền.
Như Nguyệt là người cuối cùng nhảy xuống, trong Hàn Băng Đống Tuyền vẫn không hề có bất kỳ tiếng động nào.
- Bên trên không còn ai nữa. Tề Nhạc, đây là nơi nào?
Như Nguyệt có chút ít tò mò hỏi.
Tề Nhạc nói:
- Đây là một chỗ tu luyện vô cùng tốt. Một tháng trước đó chuẩn bị là vì hôm nay, chỉ khi cường độ thân thể mọi người đạt đến trình độ nhất định mới có thể tới nơi này hấp thu Thiên Địa chi tinh khí. Tốt rồi, em cũng đi xuống đi. Kiên nhẫn một chút, tuy rằng rất lạnh, nhưng mà ngươi mới có thể cảm giác được. Phần tử năng lượng cực kỳ thuần hậu hơn nữa là không có bất kỳ thuộc tính nào, rét lạnh cũng không cách nào che dấu linh tính của thiên địa tinh khí.
Như Nguyệt đáp ứng một tiếng, cuối cùng nhảy vào bên trong Hàn Băng Đống Tuyền. Như Nguyệt đi xuống, Tề Nhạc cũng theo sau nàng chui ra cửa động. Bất quá thân thể của hắn cũng không có rơi xuống, mà là phiêu phù ở giữa không trung. Từ khi hắn rời khỏi thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú. Hắc Bạch song long vẫn ở tại chỗ này tu luyện, năng lượng bí mật tại đây là do Hắc Bạch song long nói cho hắn biết. Trước khi lựa chọn đến Côn Lôn Sơn mạch hạ trại tập huấn, Tề Nhạc làm như vậy là để có thể làm cho tất cả mọi người ở trong hoàn cảnh phức tạp mà khó khăn rèn luyện bản thân, nhưng lúc hắn nghe Hắc Bạch song long nói năng lượng bên trong Hàn Băng Đống Tuyền thì lập tức liền có ý nghĩ khác. Trải qua mấy ngày tự hỏi, hắn đã nghĩ tới một phương pháp xử lý có thể thực hiện. Mãi cho đến hôm nay. Khi thân thể các đội viên mười hai tiểu đội Sinh Tiếu đã đủ để ứng phó đây hết thảy thì Tề Nhạc mới đưa họ tới nơi này.
Phiêu phù ở phía trên Hàn Băng Đống Tuyền, Tề Nhạc rõ ràng chứng kiến. Mỗi một tên đội viên Sinh Tiếu tiến vào Hàn Băng Đống Tuyền hiện tại cũng im im lặng lặng phiêu phù ở trên mặt băng hồ, sắc mặt đã sớm bị đông cứng trở thành màu xanh trắng. Phải biết, nước tại đây mặc dù không có ngưng kết thành băng, nhưng nhiệt độ còn lạnh hơn băng rất nhiều... Dưới tình huống trước đó leo núi tiêu hao không ít năng lượng, lúc này ở băng trong hồ còn có thể bảo trì thanh tỉnh cũng chỉ có vài Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cấp bậc năm vân trở lên. Bất quá, đám người vì có thể dùng toàn lực chống cự rét lạnh chung quanh cũng vẫn xanh mặt ở chỗ đó, ai cũng nói không ra lời. Ngoại trừ Như Nguyệt cùng Minh Minh nhìn Tề Nhạc không thay đổi những người khác mang theo vài phần thần sắc cầu khẩn.
Tề Nhạc không để ý đến đám người, phiêu phù ở giữa không trung, tinh thần lực cùng Vân Lực đồng thời luật động, vốn là quang mang màu xanh chiếu sáng không gian hắc ám này, ngay sau đó, là tím, hồng, lam tam sắc quang mang. Nhất là lam sắc quang mang tại địa phương tràn đầy thủy thuộc tính năng lượng phần tử phát huy ra tác dụng của nó khiến cho thời điểm Tề Nhạc điều động thủy vân lực trở nên càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Lục sắc quang điểm nhàn nhạt từ bên ngoài thân Tề Nhạc hiện ra ưng kết thành nguyên một đám quả cầu ánh sáng màu xanh lá phiêu phù ở chung quanh thân thể của hắn. ước chừng chỉ có năm phút đồng hồ thời gian, Tề Nhạc đã đem năng lượng tự nhiên trong cơ thể vượt qua hai phần ba phóng xuất ra bên ngoài cơ thể, nương tựa theo tinh thần lực khống chế chung quanh thân thể của mình. Từng cái tự nhiên năng lượng tạo thành quả cầu ánh sáng đều có một sợi tơ tinh thần lực vô hình dẫn dắt ngưng kết mà thành, quang mang nhàn nhạt lập loè, ánh sáng âm u màu xanh lá khiến cho Tề Nhạc nhìn bề ngoài có vài phần sắc thái quỷ dị.
- Lên!!!
Tề Nhạc đột nhiên hét lớn một tiếng, Vân Lực bốn màu lúc trước phát ra lập tức trở nên cường thịnh. Mà năng lượng tự nhiên ngưng kết thành quả cầu ánh sáng giống như phiêu phù ở trong hải dương bốn màu khổng lồ. Kỳ Lân hư ảnh từ sau lưng của hắn bay lên trời, thân thể Hắc Kỳ Lân chân đạp bốn màu tường vân, đỉnh đầu quấn quanh ngân hắc một sừng cao cao giơ lên bộc phát ra từng đạo quang mang lóng lánh, khí tức Kỳ Lân trong khoảnh khắc tràn ngập toàn bộ động quật.
Tiếng nói trầm thấp của Tề Nhạc trong không gian:
- Dùng tự nhiên chi lực làm dẫn, dùng Kỳ Lân huyết mạch làm nguồn suối, khí tức của Viễn Cổ Kỳ Lân bộc phát trong sự rung động của tánh mạng.
Hai mắt biến thành màu đỏ lập tức biến thành màu bạc, mà năng lượng Kỳ Lân bổn nguyên cũng bỗng nhiên cường thịnh không hề giữ lại bị hắn phóng xuất ra bên ngoài cơ thể. Khí tức năng lượng khổng lồ trên không trung không ngừng biến hóa. Năng lượng tự nhiên tạo thành quả cầu ánh sáng dưới tác dụng của năng lượng khổng lồ bắt đầu cùng năng lượng bản thân Tề Nhạc ngưng kết cùng một chỗ, Kỳ Lân năng lượng như là dây lụa kết nối lấy chúng, bay xuống bên dưới.