Trương Thông Khiếu ngừng lại một lúc, tiếp tục nói:
- Thế nhưng mà, từ mấy tháng trước tôi mới phát hiện, tôi phát hiện rằng em gái của mình đã thay đổi. Trước kia nàng vĩnh viễn dồi dào tinh lực, lại có thể biến thành tình huống thất thần, hơn nữa còn không chỉ một lần. Có đôi khi, thậm chí đang họp nàng cũng thất thần, công việc của nàng vẫn giải quyết rất tốt, nhưng mà từ ánh mắt của nàng tôi lại nhìn thấy những điểm không giống như trước kia. Từ khi này mới là một nữ nhân chân chính, cũng biết chú ý tới ăn mặc của mình, cũng bắt đầu nở nụ cười ôn nhu. Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy tôi thực sự cao hứng, Tề Nhạc, từ điểm này tôi phải cảm ơn anh nhiều.
Đột nhiên thần sắc của Tề Nhạc biến đổi, từ trong lời nói của Trương Thông Khiếu hắn nghe được cái gì đó.
- Trương đại ca, anh trực tiếp vào chủ đề đi, tôi nghĩ đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Tinh quang trong mắt Trương Thông Khiếu lóe lên, nói:
- Còn nhớ lần trước anh uy hiếp tôi không? Khi đó tôi rất giật mình. Cũng bắt đầu từ khi đó tôi mới phát hiện anh không tầm thường. Nhưng mà, Tề Nhạc, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi chỉ có một em gái như vậy. Tôi không hy vọng nàng gặp bất cứ tổn thương gì.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đây là chuyện thường tình của con người, nếu như tôi có một em gái như vậy, tôi cũng suy nghĩ như thế.
Trương Thông Khiếu mỉm cười, nói:
- Đã như vầy, tôi muốn biết, rốt cuộc Tề tiên sinh đang làm việc ở đâu? Từ thủ bút anh đấu giá lúc nãy. Tôi nghĩ tài sản của anh không ít hơn tập đoàn Long Vực chút nào. Nếu như anh sau này biến thành em rể của tôi, tôi cũng muốn biết đôi chút về chuyện của anh, không biết anh có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi hay không.
Nhìn qua Trương Thông Khiếu, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác khó chịu.
Cũng không phải bởi vì nguyên nhân Trương Thông Khiếu, mà là vì hắn. Đúng a! Với tư cách lão đại ca, đột nhiên nhìn thấy em gái của mình đi cùng với một người không quen, cũng không biết chi tiết như vậy, chỉ sợ sẽ hoài nghi a.
Xác thực, vứt bỏ thân phận chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mình có thân phận nào xứng với Như Nguyệt chứ! Mà tiền vừa rồi mình đấu giá. Cũng do mình mượn của Như Nguyệt. Có lẽ Như Nguyệt không cảm thấy gì, nhưng mà với tư cách nam nhân, hoặc là cổ đông của tập đoàn Long Vực sẽ nghĩ như thế nào, mình quả thật quá xúc động a.
Trong nội tâm của Tề Nhạc nghĩ vậy, nhưng mà Tề Nhạc không hối hận vì những chuyện hôm nay.
- Trương đại ca, tôi nghĩ với thực lực của tập đoàn Long Vực muốn điều tra tiểu nhân vật như tôi thật sự quá dễ dàng a. Thân thế của tôi rất đơn giản, không có gì giấu diếm. Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, vào năm mười bốn tuổi đã bỏ đi, ngay cả cấp hai cũng không tốt nghiệp được, cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân đi vào xã hội, anh có thể cho rằng tôi là một lưu manh, thời gian như vậy thẳng tới mùa đông năm trước.
- Về sau, tôi quen Như Nguyệt, dưới sự trợ giúp của Như Nguyệt tiến vào đại học Thanh Bắc học tập, nhưng mà vì một ít nguyên nhân nên bị đuổi học. Tôi không có tiền. Cũng không có bất kỳ công việc nào, tôi hiện giờ không có việc làm. Tôi biết rõ trong lòng của anh suy đoán thế nào, không sai, anh đoán đúng, tiền tiêu dùng trong đấu giá đều là Như Nguyệt cho tôi mượn.
Nghe Tề Nhạc thổ lộ không hề giữ lại, Trương Thông Khiếu ngược lại ngây người, tuy hắn cũng suy đoán qua Tề Nhạc không có bổn sự quá lớn, nhưng lại không nghĩ tệ hại như vậy. Cô nhi, trường cấp hai còn chưa tốt nghiệp thì chính là người mù chữ một nửa. Lại còn là côn đồ, không việc làm. Đủ loại tình cảnh đều thể hiện thân phận tầng dưới chót của Tề Nhạc, bất luận là điểm nào thì hắn cũng kém xa Như Nguyệt, chênh lệch quá lớn.
- Tề tiên sinh, tôi hy vọng anh phải hiểu rõ, tôi cũng không phải đang cùng đang nói chuyện giỡn. Anh có thể nghiêm túc một chút được hay không?
Trong tiềm thức của Trương Thông Khiếu vẫn cảm thấy Tề Nhạc không tầm thường, bởi vậy, hắn rất khó tin tưởng lời của Tề Nhạc nói.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Trương đại ca, tôi nói rồi, thân phận của tôi không cần giấu diếm, anh có thể dễ dàng điều tra thân phận của tôi. Tôi chỉ nói cho anh biết một chuyện, những lời tôi nói đều là sự thật, về phần anh có tin hay không chẳng phải vấn đề.
- Như lời anh nói, tiền vừa rồi anh đấu giá đều là tài chính của tập đoàn Long Vực. Anh còn nói là mượn của Như Nguyệt, tôi không biết anh dựa vào cái gì?
Trương Thông Khiếu cảm giác có chút không đúng, Tề Nhạc cũng không ý nói đùa, biểu tình của hắn rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn qua mình rất thanh tịnh.
Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:
- Tôi là cô nhi. Nếu như không có tiền cứu trợ của quốc gia, có lẽ tôi đã sớm không còn trên thế giới này. Bởi vậy tôi rất hy vọng xuất một phần lực cho quốc gia, chỉ đơn thuần muốn ủng hộ sự nghiệp từ thiện mà thôi. Về phần tôi dựa vào cái gì? Tôi không thể nói rõ ràng cho anh biết.
Âm thanh Trương Thông Khiếu đề cao vài phần, sắc mặt của hắn lạnh hơn rất nhiều.
- Nói như vậy, những gì anh làm trước đó đều là mượn hoa hiến Phật?
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Nếu anh lý giải là như vậy cũng không có gì sai.
Trương Thông Khiếu giận dữ nói:
- Thế nhưng mà, anh có biết hay không, những chuyện anh vừa làm đã gây tổn hại lớn cho tập đoàn Long Vực. Không chỉ anh tiêu hết số tiền kia, đấu giá hội này còn lấy được danh tiếng lớn, anh đã làm cho tập đoàn Long Vực trở mặt với một ít xí nghiệp sản xuất hướng về nữ nhân.
- Anh không hề cố kỵ cướp đoạt vật phẩm trong tay của bọn họ, còn đưa ra cái giá không hợp lý, chuyện này người khác sẽ nghĩ như thế nào? Huống chi, anh tiêu là hai trăm triệu, mà không phải hai ngàn. Anh biết kiếm được hai trăm triệu là khó khăn cỡ nào không? Anh có biết Như Nguyệt bận rộn làm việc bao nhiêu đêm không?
Nhìn qua Trương Thông Khiếu thật sâu, ánh mắt Tề Nhạc có chút khác thường trở nên kiên định hơn.
- Tôi nói rồi, những số tiền kia là tôi mượn Như Nguyệt. Nếu là mượn tôi nhất định trả lại, hơn nữa tôi còn trả đủ tiền lãi cho tập đoàn Long Vực. Có lẽ từ góc độ buôn bán mà nói, đây không phải là hợp lý. Nhưng mà, tôi hy vọng Trương đại ca có thể như Như Nguyệt vậy, cho tôi một cơ hội này.
Trương Thông Khiếu cau mày nói:
- Cho anh cơ hội sao? Như vậy, anh nói cho tôi biết, anh dùng cái gì hoàn lại số tiền này?
Tề Nhạc nói:
- Hiện tại tôi không thể nói, nhưng mà tôi có thể cam đoan, trong vòng một năm tôi sẽ trả số tiền hai trăm triệu này cho Như Nguyệt, có một phần không nhỏ trong đó trả lãi cho tập đoàn Long Vực.