- Kỳ Lân Xích.
Hỏa hồng sắc quang mang lập tức thiêu đốt, Tề Nhạc phóng thẳng lên không trung, tận lực thu nhỏ diện tích thân thể, hắn nương tựa vào Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp song trọng phòng ngự ngạnh kháng Long Dực Thôi Tinh, sau đó nhờ vân lực phụ trợ phóng thẳng về phía Hải Như Nguyệt.
Chỉ có chính thức thừa nhận công kích Long Dược Thập Bát Kích mới biết nó mạnh như thế nào. Từng đạo khí tức cứng rắn như chùy bị Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp song trọng ngăn cản, gây cho Tề Nhạc đau đớn kịch liệt. Xu thế xông lên không trung của hắn chậm lại rất nhiều. Thống khổ từ linh hồn làm hắn phún máu tươi, dùng thân thể mạnh bạo tiếp công kích của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sáu vân tuyệt đối không phải là lựa chọn chính xác.
- Mục Dã Lưu Tinh.
Tề Nhạc lợi dụng cơ hội này, nắm chắc cơ hội. Đồng dạng người có kinh nghiệm phong phú như Hải Như Nguyệt làm sao có thể cho hắn đạt được? Mắt thấy xu thế xông lên của Tề Nhạc hơi chậm lại, thấy hắn hơi gắng sức, Hải Như Nguyệt không có chút do dự liền sử dụng Long Dược Thập Bát Kích kích thứ hai. Âm thanh long ngâm mạnh mẽ, thân thể Hải Như Nguyệt hóa thành lưu tinh màu trắng, nương theo Long Dực Thôi Tinh, bay thẳng va chạm với thân thể đang co rút của Tề Nhạc.
Tề Nhạc ở giữa không trung không có trốn tránh, mà hắn cũng không muốn trốn, khi Hải Như Nguyệt bắt đầu dùng Long Dược Thập Bát Kích, hắn đã biết hôm nay muốn thắng nàng là rất khó, chỉ có lợi dụng năng lượng còn miễn cưỡng đủ để toàn lực đánh ra một kích vào đúng thời cơ thôi. Bởi vậy, hắn mới chọn cách dùng thân thể ngạnh tiếp Long Dực Thôi Tinh.
Hai màu đen bạc mạnh mẽ trên cánh tay phải của Tề Nhạc lóe lên, năng lượng Kỳ Lân Tí tăng lên tới mức cực hạn, chung cực Kỳ Lân Tí hắn không dùng tới, dù sao Hải Như Nguyệt có đáng giận đến mấy thì cũng là đồng bạn của hắn. Nhưng việc ngưng tụ toàn bộ vân lực vào Kỳ Lân Tí thì vẫn đáng sợ, Tề Nhạc âm hiểm thu hồi cánh tay phải của mình lại.
Khi Mục Dã Lưu Tinh của Hải Như Nguyệt sắp tới thân thể, hắn lập tức ưỡn ngực, thân thể đứng thẳng lên, một quyền ẩn chứa năng lượng cường đại đánh tới. Hải Như Nguyệt giật mình nhìn thấy, cánh tay phải của Tề Nhạc vào lúc này trướng lên lớn hơn trước kia, thời điểm va chạm với một quyền này, một cổ khí tức khủng khiếp phà vào mặt. Đáng tiếc, nàng phát hiện Tề Nhạc có khả năng sử dụng năng lượng còn cường đại hơn phán đoán của nàng rất nhiều, đã không có cơ hội đổi chiêu, thế của Mục Dã Lưu Tinh cực nhanh, Hải Như Nguyệt cắn răng một cái, ngưng tụ toàn bộ long lực của mình, nghênh đón một quyền kia.
Trong nháy mắt hào quang trắng sữa và hào quang đen bạc của hai người va chạm với nhau, Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt đều sinh ra cảm giác như nhau, chính là sao Hỏa va chạm Trái Đất.
Một vòng đạo hào quang vặn vẹo từ giữa trung tâm của hai người khuếch tán ra chung quanh, thân thể của hai người nhanh chóng cứng lại, ngay sau đó, giống như đạn pháo bắn ngược ra phía sau, máu tươi phun ra ngoài, bảy phần long lân trên người Hải Như Nguyệt hóa thành bạch quang biến mất, nếu như không phải nàng toàn lực bảo hộ mấy bộ vị trọng yếu nhất, chỉ sợ lúc này đã toàn thân trần trụi. Trên làn da lõa lồ kiều nộn đã hiện ra nét ứng đỏ, hào quang trên mặt biến mất, sắc mặt nàng trắng bệch lộn ngược về phía sau trên không trung, chỉ có thể miễn cưỡng mở long dực sau lưng, khống chế thân thể không tới mức đụng vào vách núi.
Hải Như Nguyệt rất thảm, Tề Nhạc còn thảm hơn nàng nhiều, Hải Như Nguyệt còn có thể nương tựa vào long dực khống chế thân thể miễn cưỡng phiêu phù trên không trung, nhưng Tề Nhạc lại trực tiếp đụng vào vách núi như đạn pháo, oanh một tiếng, bùn đất, nham thạch văng khắp nơi, Tề Nhạc như được khảm vào trong vách núi. Hai đạo quang mang đen bạc biến mất.
Hải Như Nguyệt chậm rãi rơi xuống đất, hiện tại nàng suýt nữa không khống chế thân thể được nữa, có khả năng té ngã, thân thể run lên nhè nhẹ, cánh tay phải đã hoàn toàn mất đi tri giác, cánh tay trái không tốt hơn chút nào, từ khi có được long lực, lần đầu tiên nàng cảm thấy suy yếu như thế này, quỳ một gối trên mặt đất, nàng thở hổn hển từng ngụm, trong mắt xuất hiện hào quang hối hận, nàng không biết Tề Nhạc thế nào, nhưng nàng vô cùng rõ ràng một kích vừa rồi ẩn chứa bao nhiêu long lực của mình.
Giờ này khắc này, trong lòng nàng mờ mịt, khí tức Kỳ Lân Tí xâm nhập trong cơ thể của nàng, khiến mỗi lần hô hâp thân thể nàng đau đớn như muốn nổ tung, vậy mà kinh mạch toàn thân lại không bị tổn thương chút nào, nếu như năng lượng Tề Nhạc mạnh hơn một chút, chỉ sợ nàng lúc này đổ máu mà chết. Kỳ Lân, thật sự mạnh như vậy sao?
Ngay cả mình sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ hai cũng không có khả năng ngăn cản công kích. Sao phải khổ vậy chứ? Tề Nhạc khốn khiếp chắc chắn không chết, nhưng mà, mình phải móc hắn ra khỏi núi, sau đó mang hắn quay trở về biệt thự Long Vực cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ bằng trạng thái này của mình sao?
Thân thể Tề Nhạc bị nhét vào trong vách núi một mét, Kỳ Lân Xích cùng Kỳ Lân giáp trên người của hắn cũng đã biến mất, vô số vết thương thật nhỏ hiện ra trên người của hắn, trên thân thể trần truồng đau đớn không chỉ kịch liệt, mà là chết lặng. Trong nháy mắt bị đánh bay, hắn triệu hồi Kỳ Lân Ẩn, lúc này, Kỳ Lân Ẩn đang lót sau lưng hắn.
Luận lực phòng ngự, Kỳ Lân Ẩn nhất định là không bằng Kỳ Lân Xích, nhưng mà, chính vì năng lực phòng ngự của Kỳ Lân Ẩn, mới khiến Tề Nhạc không bị hôn mê, dưới tình huống tổn thương nặng như vậy, hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh như trước.
Chưởng ấn màu tím trước ngực hiện ra rõ ràng, một chưởng của Báo nữ vô cùng ác độc, tuy năng lực khôi phục của Tề Nhạc rất kinh người, nhưng dấu vết này không có khả năng biến mất trong một hai ngày được. Lúc này Tề Nhạc gần như ngừng hô hấp, hắn cảm giác Kỳ Lân Tí đau đớn kịch liệt, may mắn đau đớn này không tới mức chẳng chịu nổi.
Nhưng mà, hắn hiện tại không còn chút vân lực, thân thể bị khảm vào trong núi, khẽ động cũng không thể động. Tề Nhạc hiện tại cũng không buồn bực khó chịu, ngược lại có chút hưng phấn, bởi vì khi hắn bị đánh bay, hắn nhìn rõ Hải Như Nguyệt trúng một kích Kỳ Lân Tí, một mãnh vẩy dưới hạ thân văng ra, có thể làm cho nàng chật vật như vậy, mình cũng nên thỏa mãn, nếu như đổi lại mình ở trạng thái toàn thịnh, nói không chừng thật sự có thể đánh bại Phách Vương Long này.
Kỳ Lân Châu đúng là chí bảo, không cần Tề Nhạc tận lực thúc dục, nó cũng hấp thu năng lượng bốn phía hóa thành vân lực cung cấp cho bản thân, bởi vì nó chỉ hấp thu thủy vân lực, chỉ có thủy vân lực mới có tác dụng chữa thương, đây chính là năng lượng Tề Nhạc cần nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hải Như Nguyệt ở dưới mặt đất đã thu hồi Bản Chúc Tương Dị Hóa, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ và khôi phục thể lực, mà Tề Nhạc trên vách núi cũng không có nhàn rỗi, nương tựa vào Kỳ Lân Châu hấp thu thủy vân lực tiến hành chữa thương, hiện giờ hắn đang khôi phục kinh mạch.