• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương11: Quá Khứ Cô Gái Bí Ẩn

Tô Nhan ngay lập tức nói với Lâm Thần :

-Chúng ta đi !

Lời nói dứt khoát nhưng trên mặt Tô Nhan có chút buồn phiền.

Cô bé nhỏ nhắn kia lại nói một cách châm chọc :

-Ta biết là công ty ngươi rất lớn.

Nhưng ngươi không xem xét thì miếng bánh này không có phần của ngươi đâu .

Cô bé nhìn Tô Nhan với một thái độ thoải mái.

Cứ như kiểu là mọi thứ đều nằm trong tầm tay cô rồi.

Lâm Thần lúc này mới không chịu được nhìn cô bé nói :

-Tôi cũng chỉ là một người bình thường.

Tại sao cô lại rủ tôi chơi cờ với cô.

Cô làm sao nhìn ra được .

Cô bé nói đúng hai từ :

-Bí mật .

Cô bé đó nháy mắt với Lâm Thần làm cho Lâm Thần rùng mình.

‘Thật đáng sợ’ , đó là suy nghĩ của Lâm Thần lúc này.

Nhìn cô bé loli đó rất cute , rất mê người nhưng trong lòng Lâm Thần lại cảm thấy cô bé này rất đáng sợ.

Cứ như là cô có thể nhìn xuyên thấu được Lâm Thần vậy .

Cô bé đó lại nói :

-Cậu sẽ không từ chối đề nghị này đâu nhỉ !

Đây là một câu uy hiếp.

Lâm Thần nghĩ như vậy.

Nhưng đánh cờ thì cậu chưa bao giờ thua nên cũng có đôi chút phần tự tin .

Từ nhỏ , lúc cậu rảnh rỗi , cậu hay lôi cờ ra chơi , cậu chơi vì lúc đó nhà cũng khá nghèo , chỉ có bộ cờ khá rẻ mẹ cậu mua cho.

Lúc đó ông cậu còn sống nên cậu cũng có người chơi cùng.

Lúc đầu cậu khá yếu trong việc chơi cờ nhưng nhờ kinh nghiệm đánh cờ lâu năm của ông , Lâm Thần càng ngày càng thành thạo , với tài thông minh vốn có và cách học hỏi cực kỳ nhanh nhạy của cậu mà chỉ trong thời gian ngắn , cậu đã có thể vô địch trong việc chơi cờ.

Có đôi lúc cậu còn nhỏ mà còn được nhà trường cậu muốn cậu đi thi quốc gia nhưng cậu từ chối do không có điều kiện ( lên đó thi tiền nhiều lắm ).

Sau này , ông cậu mất , cậu vẫn lôi ra chơi cờ như để tìm lại tuổi thơ vậy.

Nên khi thấy cô bé kia chơi cờ , cậu nhớ về lúc nhỏ nên có đôi chút kích động.

Nhưng cô bé này lại nhận ra được sự kích động nhỏ bé của mình.

Lâm Thần công nhận là có đôi chút ngạc nhiên thật.

Nhìn tiểu cô nương ngồi đánh cờ nói chuyện sòng phẳng với Tô Nhan , Lâm Thần càng thấy bất ngờ.

Nhưng khi nghe được ẩn ý trong lời nói của cô bé kia , Lâm Thần mới thật sự thấy nguy cơ , vì thế trận cờ này cậu sẽ cố gắng thắng .

Lâm Thần nói với cô bé một cách bình thản , không muốn để mình lộ ra bất cứ sơ hở gì :

-Được , tôi sẽ đấu với cô một trận.

Mong cô hãy giữ lời hứa từ trước .

Cô bé cười nhẹ , nhìn Lâm Thần rồi nói một cách quái dị :

-Ngươi chuẩn bị tinh thần đi theo ta rồi nhỉ ?

Như nắm chắc được phần thắng.

Tiểu la lị này cười quái dị với Lâm Thần.

Điều này làm Tô Nhan phải nói nhỏ với Lâm Thần :

-Cô bé này là con của một chủ tịch tập đoàn cực lớn.

Nhưng từ bé cô bé này đã tự lực xây dựng đế chế cho mình rồi.

Rất nhiều người muốn hợp tác cùng cô bé nhưng đều bị từ chối ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Từ đó ai cũng tránh xa cô và nói cô là kẻ lập dị.

Nhưng cậu là người mà cô ta nhìn trúng.

Nếu không nắm chắc thắng thì hãy rời đi.

Ta sẽ không trách ngươi.

Nghe Tô Nhan nói vậy.

Lâm Thần nhìn thấy cô bé kia đang nhìn mình với ánh mắt hổ đói , như kiểu mình đang nằm trong bàn tay cô ta.

Mình phải thắng , Lâm Thần quyết tâm trong lòng mình như vậy.

Lâm Thần nói với Tô Nhan :

-Cô chủ không cần lo , trận này là do tôi tự chịu.

Nếu tôi thua tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Cảm ơn cô chủ đã cho tôi lời khuyên .

Tô Nhan nghe nói như vậy nghĩ thầm :”Tên đầu đất này , ta nói như thế là không muốn để ngươi đi theo cô ta , mà ngươi là như vậy thì ta cứu ngươi làm sao được bây giờ “ Lúc Tô Nhan suy nghĩ thì trận đấu hai người đã bắt đầu rồi.

Tô Nhan đứng cạnh Lâm Thần xem cờ mặc dù cô chẳng hiểu gì cả.

Cầm quân cờ trên tay , Lâm Thần như trở về thời ấu thơ.

Cậu nhắm mắt cảm nhận rồi đánh một cách thoải mái.

Đây là lúc quyết định tương lai của cậu nhưng cậu vẫn rất bình thản , mặc dù đối thủ của cậu rất mạnh , lại còn rất bí ẩn và nguy hiểm .

Nhìn Lâm Thần đánh từng nước cờ, trong lòng cô bé vui vẻ.

Lúc cô còn bé , vì cô là đại tiểu thư , lại có dáng dấp vô cùng xinh đẹp nên xung quanh cô toàn là lời khen ong mật làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Bọn người kia chỉ toàn quan tâm đến thân phận chứ không một ai hiểu cô.

Chỉ có bố cô là hay chơi cùng cô.

Bố còn dạy cho cô đánh cờ , nhưng dạy chưa được bao lâu thì bố cô bận đi nước ngoài.

Lúc đó cô buồn chán đánh cờ một mình ở công viên.

Nhưng trong lúc cô buồn chán nhất thì có một người con trai rất soái ca đến gần cô .

Lúc đầu cô còn tưởng cậu ta đến để tán tỉnh cô như những người con trai khác.

Nhưng cậu ta lại nhìn bàn cờ rồi sáng mắt nói :

-Cậu có thể cho tớ chơi cờ với cậu được không ?

Nhờ trực giác và đôi mắt trong sáng của cậu ta mà cô đồng ý.

Cô chơi cả một buổi chiều.

Mọi âu lo đều tan biến , bây giờ cô mới trở lại đúng tuổi của mình.

Cô rất vui vẻ trò chuyện đủ thử trên trời dưới đất.

Biết tên cậu ta là Lâm Thần.

Lâm Thần còn giúp cô chỉnh sửa lại một số lỗi chơi cờ cơ bản.

Ngoài ra cô còn được Lâm Thần hướng dẫn cách tiếp cận bạn bè , còn làm đủ trò làm cho cô cười.

Cô lúc đó đã coi Lâm Thần là bạn tốt nhất của mình

Lúc tối , trước khi lên xe đón về , cả hai đã ngoắc tay hẹn nhau ngày mai sẽ tới.

Nhưng sự thật phũ phàng khi ngày mai cái mà cô nhận được lại là một tờ giấy với dòng chữ cực kỳ nắn nót “ Cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ .Thời gian tuy ngắn nhưng lại rất vui và ý nghĩa đối với tớ.

Tớ sẽ phải đi khỏi nơi đây .Chắc phải lâu lắm tớ mới quay trở lại.

Tớ mong cậu có thể chơi cờ thật giỏi.

Lúc đó hai ta sẽ phân một trận thắng bại rõ ràng nhé.

Thân ái “.

Nhìn thấy dòng chữ này , lòng cô chua xót , cô còn chưa đọc tên của mình ra cho cậu ấy.

Cảm giác ấy cô mới biết Lâm Thần quan trọng đối với cô như thế nào.

Cô đã nhờ bố cô lục tung cả khu đi tìm nhưng đều không có hiệu quả.

Cô thề với lòng mình :” Nếu cậu để tôi bắt gặp được thì nhất định cậu sẽ không thể đi được “

Đến tận hôm nay , cô vẫn giữ cho mình bộ cờ hôm đó đánh cùng Lâm Thần , cùng với tờ giấy đó.

Cô rất mong có một ngày sẽ gặp lại Lâm Thần.

Trời không phụ lòng cô thì cô đã thấy Lâm Thần .

Tuy cậu ấy đeo mặt nạ nhưng khí chất đó không thể sai được.

Cô cũng đã lớn , quyến rũ và sắc sảo hơn ngày xưa nên chắc Lâm Thần không nhận ra được cô.

Mọi chuyện sẽ êm đẹp cho đến khi phía trước Lâm Thần lại là Tô Nhan.

Mà Tô Nhan cô không thể chọc nổi , nhưng nhờ trí thông minh của cô mà cô có thể đánh cờ với Lâm Thần.

Đây chính là thời khắc để mình giành lại cậu ấy .

Chúc ae đọc truyện vui vẻ!!!
Chương12: Lâm Thần Bị Bắt !

Lâm Thần lúc này đang rất chăm chú đánh cờ , không để ý xung quanh.

Nhìn Lâm Thần nghiêm túc như vậy làm Tô Nhan cảm thấy Lâm Thần đang dụ cô vậy.

Không hổ là người mà cô nhìn trúng.

Ngắm nhìn Lâm Thần cũng là một cách để thư giãn vậy.

Cả hai người đánh cờ đều rất chăm chú, không bên nào nhường bên nào cả.

Mọi hành động, mọi cử chỉ của hai người đều rất mê người đối với người khác phái.

Nữ thì quyến rũ động lòng người, nam thì soái ca tuấn tú phong nhã...

Nhưng càng đi về sau, có một giọt mồ hôi trên trán cô gái chảy xuống.

Lần đầu tiên cô gặp được một đối thủ mạnh như thế này, cô đã tập rất nhiều , tập đến mức quên ăn quên ngủ chỉ để có một ngày gặp lại người ấy và đánh bại.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng, nhìn cách đánh ung dung của Lâm Thần, trong lòng cô quyết tâm chiến thắng được người này.

Nhưng rồi một tiếng kêu nhẹ nhàng vọng lên:

-Chiếu tướng !

‘Mình thua rồi, mình thực sự thua rồi sao !...’ Cô gái lẩm bẩm một mình, Lâm Thần lúc này mới nhìn cô với ánh mắt thán phục nói :

-Cô đừng buồn ! Thực sự là cô đánh rất giỏi đó !

Cô gái đó cười chua xót nói :

-Ngươi thực sự rất giỏi, điều kiện hợp đồng ta có thể ký.

Nhưng...”

Lâm Thần lúc này nghi hoặc hỏi :

-Nhưng ....

Cô gái đó nói một điều chấn động :

-Nhưng ngươi phải đi theo ta ...

Tô Nhan lúc này thấy không ổn định dắt Lâm Thần chạy ra khỏi quán.

Nhưng không kịp rồi.

Quán đã bị chặn cửa , còn bị tắt điện.

Lâm Thần lúc này kinh hãi nhận ra rằng trực giác của mình là đúng.

Cô gái đó có vấn đề.

Lúc cậu chạy đi tìm vật dụng thì đèn đã tắt.

Có một giọng cô gái rất mê người kêu lên :

-Lâm Thần ơi là Lâm Thần.

Ngươi không chạy thoát khỏi bàn tay ta đâu.

Đèn trong phòng tự dưng tối sầm lại, Lâm Thần không chần chừ kéo Tô Nhan ra ngoài nhưng cửa đã bị khóa, một lúc sau thấy Tô Nhan choáng rồi ngủ, Lâm Thần thấy điều gì đó chẳng lành.

Lâm Thần không nói gì cả, vì cậu biết là trong phòng này có thuốc mê, đầu óc cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi nhưng cậu cắn đầu lưỡi đến chảy máu để làm mình thanh tỉnh.

Lâm Thần cũng không lo cho Tô Nhan vì cậu biết Tô Nhan là một nhân vật lớn, không ai ngu đi chọc vào tổ ong đó hết.

Nhưng cậu thì khác, cậu không gia thế, không quan hệ, nên cậu rất sợ chọc vào những người lớn.

Nhưng cuộc đời cậu trái ngang bất ngờ, gặp Tô Nhan đã đành đây còn gặp thêm một cô gái xinh đẹp này nữa.

Lúc Lâm Thần đang rình mò tìm một cái gì đó để cậy cửa ra ngoài thì một người rón rén phía sau cậu.

Cậu dùng tay vòng ra phía sau nhưng một cảm giác choáng truyền đến.

‘Lại là kích điện,mình sơ suất rồi ‘ Lâm Thần nghĩ được thế rồi ngã khuỵu xuống , nằm trên tay một cô gái.

Cô gái đó chính là cô gái đánh cờ với Lâm Thần vừa nãy.

Cô lúc này mới nở nụ cười ra lệnh cho đồng bọn :

-Bật đèn lên !

Cả đám không nói lời nào bật đèn.

Lúc này cừa hàng khá lộn xộn.

Tô Nhan thì ngủ một bên , còn Lâm Thần đang ngã ở trong tay cô.

Cô mỉm cười quái dị, cởi chiếc mặt nạ của Lâm Thần ra.

Một khuôn mặt mà đến cả cô cũng cảm thấy kinh diễm:

- Quá đẹp , thực sự quá đẹp !

Nhìn khuôn mặt Lâm Thần lúc ngủ.

Trong lòng cô cảm thấy sướng như điên.

Không ngờ sau bao năm , cô cũng gặp lại được Lâm Thần.

Mặc dù cách này hơi không chính trực nhưng kệ, dù sao cô đã đạt được mục đích.

Nhìn Lâm Thần trong tay, cô chỉ muốn nuôi Lâm Thần để Lâm Thần âu yếm cô cả đời.

Thực sự lúc bé khí chất Lâm Thần đã mê người rồi, bây giờ Lâm Thần lớn thì càng mê người hơn.

Cô bảo với mấy người đang bên ngoài:

-Các người chăm sóc cho Tô Nhan thật tốt, cô ta không phải loại người dễ chọc đâu.

Còn ta có việc bận đi về trước.

Cả đám sát thủ cúi đầu đề cô đi qua, sau đó cả bọn mới dám làm việc còn lại.

Ngồi trên xe của mình cùng với Lâm Thần , cô cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất của đời mình.

Cô nhớ ra chuyện gì đó rồi nói với Lâm Thần đang ngủ :

-Quên không giới thiệu với anh , em tên là Linh Nhi.

Anh còn nhớ lời hứa lần trước không.

Em đã cố gắng chơi giỏi môn cờ đó , anh khen em đi...

Lâm Thần ngủ thì Linh Nhi mới dám nói thế.

Trong lòng cô bây giờ đang nghĩ phải làm cách nào để Lâm Thần chịu đi theo cô, cô ghen tỵ với Tô Nhan vì đã nhìn thấy Lâm Thần trước, cô hận mình vì đã thua Lâm Thần.

Linh Nhi lúc này mới nghĩ ra:

-Bây giờ em sẽ đưa anh về tổ ấm của hai chúng ta.

Nụ cười gian xảo khiến Linh Nhi bây giờ rất mê người, như một hồ ly nhỏ nhắn.

Còn Lâm Thần thì vẫn ngủ vì bị dính thuốc mê.

Linh nhi lấy đùi của mình cho Lâm Thần gối đầu , vừa gối vừa xoa đầu Lâm Thần.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ cười thỏa mãn của Linh Nhi, không ai có thể tưởng tượng được là cô đang bắt cóc một người, mà người đó lại là con trai.

Nếu chuyện này mà truyền ra thì sợ không một ai tin cả.

Nhìn Lâm Thần mặc trang phục vest, Linh Nhi lại cảm thấy Lâm Thần quả thực rất khiến người ta muốn ôm một cái , cô không chần chừ cúi xuống hôn vào trán Lâm Thần.

Hôn xong mặt cô đỏ ửng , đây là lần đầu cô hôn một người con trai xa lạ.

Nhưng quái lạ thay là cô không có chút thẹn thùng như ngày xưa mà trái lại ở sâu trong lòng cô là một sự hưng phấn đến kỳ lạ.

Chính điều này đã làm cho cô muốn Lâm Thần là của cô, dù phải tốn bao nhiêu cũng phải đạt được.

Lâm Thần bây giờ đầu óc rất choáng váng.

Cậu có một giấc mơ rất dài, một giấc mơ mà cậu đạt đến ước mơ nhân sinh, đó là làm một ông chủ điều hành một công ty nhỏ, có đủ tiền làm cho người thân mình hạnh phúc.

Nhưng khi tỉnh lại, cái ước mơ của cậu đều tan vỡ.

Trước mắt cậu là một căn phòng khá to, rộng và rất nhiều gấu bông.

Cậu thì nằm ở trên giường nhưng tay với chân đều bị trói lại.

Một mùi hương thơm thoang thoảng vang đến mũi cậu :

-Đây là phòng của con gái

Cậu thì thầm khẳng định, đầu cậu còn rất choáng váng nên cậu không thể cử động nhiều.

Nhìn nội thất là cậu biết là đây không khác gì một khuê phòng của tiểu thư nhà giàu.

Nghĩ đi nghĩ lại cậu cũng không hiểu tại sao cô gái đó lại bắt mình.

Cậu cũng không thể báo cảnh sát, người ta quyền thế lớn như vậy, báo cảnh sát chỉ làm cho người ta nổi điên.

Cậu bây giờ đã bị mất mặt nạ , ngoảnh mặt nhìn gương thì cậu thấy trên trán cậu có vết đỏ đỏ trông như vết son.

Lâm Thần lúc này rất bình tĩnh.

Cậu suy nghĩ ngây thơ người ta bắt cóc mình là chắc do nhà mình nợ gì đó, mình sẽ cố gắng thương lượng với người ta để cố gắng xoay sở tiền(Edit: Ngây thơ quá).

Nhưng cậu cũng khó hiểu là tại sao người ta phải nhốt cậu trong phòng của con gái, cậu hay thấy trong phim người ta hay nhốt người nợ vào kho chứ nhỉ...

Lúc này tiếng bước chân dồn dập bước đến.

Bước chân này là của con gái , Lâm Thần đoán.

Tuy thế cậu lại cảm thấy một nguy cơ cực kỳ to lớn đang chờ đợi mình.

p/s: cảm ơn độc giả đã ủng hộ , mình sẽ cố gắng ra chương sớm nhất cho các bạn.

Cảm ơn các bạn đã đọc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Chương13: Linh Nhi Giở Trò

Tiếng chân càng ngày càng gần hơn, Lâm Thần cũng cảm thấy nguy hiểm càng gần hơn.

Nhưng sự thực là có một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ dễ thương đang đứng gần cửa.

Lâm Thần lúc này mới nhìn thấy được Linh Nhi.

Cô ấy thực sự giống công chúa trong truyện vậy, làn da trắng, khuôn mặt trái xoan cộng thêm bộ đồ váy công chúa với khuôn mặt ngây thơ.

Nếu Tô Nhan là cao không thể chạm tới thì Linh Nhi lại mang cho người ta cảm giác muốn được che chở, nâng niu.

Nhưng chỉ Lâm Thần biết rằng: Cô ta là một con người rất đáng sợ, nếu không mưu mô và đáng sợ thì không thể một mình dám đi đàm phán bên ngoài được.

Nhưng trái lại với sự lạnh lùng lúc trước, bây giờ trông Linh Nhi rất vui vẻ.

Linh Nhi cầm một đĩa trái cây tiến vào phòng của mình, khác với thường ngày là có thêm Lâm Thần đang bị trói ở trên giường cô.

Linh Nhi lúc này ngồi lại gần Lâm Thần, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần làm cho Lâm Thần cảm thấy rét lạnh.

Lúc này, Lâm Thần mới bình tĩnh hỏi:

-Cô là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi? Cô biết là nếu cô bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức không?

Linh Nhi vẫn ngắm Lâm Thần, không bị rung động.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp của Linh Nhi khiến Lâm Thần cảm thấy hơi run sợ.

Lúc này, Lâm Linh mới nói một cách châm biến:

-Ngươi không biết ta là ai sao? Nếu ta bắt ngươi thì có ai có thể ngăn cản được ta? Thực sự ngươi vẫn quá ngây thơ.

Lâm Thần đang định nói thì đột nhiên Linh Nhi chuyển cách xưng hô khiến Lâm Thần nổi da gà:

-Anh biết là em đã đợi anh bao lâu rồi không? Em đã tập chơi cờ đến ngủ quên, không hôm nào là không nhớ hết.

Lúc bé, lúc anh chơi cờ với em, lúc đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Nhưng chưa gì anh đã ra đi rồi....

Linh Nhi ôm Lâm Thần khóc như gặp lại người thân yêu nhất bị chia xa.

Lâm Thần bây giờ mới nhớ ra mọi chuyện, cậu cũng áy náy nói:

-Tôi xin lỗi...

Nhưng Linh Nhi lại ngừng khóc và nói :

-Anh tưởng xin lỗi là xong sao...!Anh phải đền bù cho em.

Lâm Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là người bạn từ nhỏ.

Cậu cũng muốn đền bù cái gì đó, nhưng Linh Nhi lại nói làm cho Lâm Thần khá sốc:

-Anh phải đền bù cả cuộc đời này.

Cả đời ở cùng em, hihi...

Nụ cười của Linh Nhi trông rất mê người nhưng Lâm Thần lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Mình không thể ở đây lâu được, phải tìm cách gì đó.

Lâm Thần lúc này mới nhẹ nhàng nói :

-Tôi không thể ở đây được, thực sự là nhà tôi đang cần tôi...

Linh Nhi thấy Lâm Thần nói thế liền nhăn mày nói:

-Anh không cần quan tâm.

Chỉ cần ném cho bọn họ tiền đủ để cả đời sống sung sướng là được.

Anh không cần về đó nữa.

Lâm Thần lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ.

Nếu mà để người nhà biết thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Cô bé này thật đáng sợ, phải nghĩ cách trốn mới được.

Vừa nghĩ đến đó Linh Nhi lại nói làm cho hi vọng Lâm Thần mơ hồ:

-Nơi này là nơi bí mật của em, bảo vệ rất nghiêm ngặt nên anh an tâm ở lại nha.

Trong lòng Lâm Thần như muốn khóc.

Tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này.

Nhưng Lâm Thần không bỏ cuộc, cậu muốn ra ngoài...

Linh Nhi lúc này mới ôm Lâm Thần làm cho Lâm Thần cảm thấy có một vật thể mềm mại nhất trên thế gian này đang ôm trọn người, thực sự là dáng người của Linh Nhi rất hoàn hảo làm cho Lâm Thần mất sức lực dãy dụa.

Linh Nhi nói nhẹ vào Lâm Thần:

-Gọi em là bạn gái của anh đi !!!(edit: wow!!)

Lời nói như đường mật cộng thêm mùi hương của mình.

Linh Nhi tin chắc Lâm Thần sẽ theo mình sớm thôi, ai cũng không thể ngăn cản được sức quyến rũ của cô.

Lâm Thần có thật là có chút rung động, nhưng cậu vẫn rất tỉnh táo, cậu biết là cô nàng này rất nguy hiểm, nếu cậu chấp nhận thì ai sẽ là người chăm sóc em gái, cậu không muốn ở đây hoài.

Không nghe được câu trả lời thỏa đáng, chỉ thấy Lâm Thần bình tĩnh nhìn chỗ khác.

Lòng của Linh Nhi cảm thấy khó chịu, chưa ai có thể vượt qua cám dỗ của nàng cả.

Lúc đi học, đi giao lưu cùng bố, có rất nhiều công tử nhà giàu muốn kết bạn với nàng nhưng nàng đều từ chối, nhưng Lâm Thần lại làm ngơ.

Điều này chứng tỏ là Lâm Thần không muốn cùng với cô.

Nhưng điều này lại làm cho Linh Nhi càng muốn có Lâm Thần hơn, một con người không ham mê sắc đẹp cũng là một ưu điểm rất lớn.

Cô muốn xem Lâm Thần chịu được bao lâu.

Cô trèo lên người Lâm Thần.

Thấy vậy, Lâm Thần mới hơi hoảng sợ kêu lên:

-Cô định làm gì???

Linh Nhi không nói gì mà trực tiếp ôm Lâm Thần, hai chân cũng không tha bám vào hai châm Lâm Thần.

Lâm Thần bây giờ cảm thấy mình như bị xúc tu bám xung quanh vậy, nhưng lại có một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu cộng với sự mềm mại khiến người Lâm Thần nóng lên.

Lâm Thần lúc này mới nói với giọng khá tức giận:

-Cô ra khỏi người tôi ngay!

Lâm Thần không hiểu tại sao một đại tiểu thư lại có ý với mình, thực sự mình cũng không phải là người giàu gì, thậm chí là nghèo.

Cậu chỉ muốn sống bình thường mà sao nó lại khó như vậy.

Nhìn mình vừa bị trói lại còn bị một cô đại tiểu thư xinh đẹp ôm chặt mình, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh éo le này.

Lâm Thần cố gắng dãy dụa nhưng không có tác dụng, điều này càng kích thích cho Linh Nhi ôm chặt cậu hơn mà thôi.

Linh Nhi bây giờ là đang tận hưởng, cảm giác này khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.

Cơ thể Lâm Thần đúng là hoàn mỹ, cộng thêm mùi hương làm cho cô chao đảo càng muốn ôm chặt hơn.

Cô muốn cho Lâm Thần thuộc về cô, cô muốn Lâm Thần phải có mùi của cô ....

Lâm Thần cảm nhận được Linh Nhi càng ngày càng ôm chặt, cậu càng cảm thấy khó chịu và nóng lên.

Tuy là cậu không phải là người dễ dãi nhưng bản năng vẫn để cậu rất khó chịu.

Lâm Thần không còn khác nào khác , để cho Linh Nhi ôm mình.

Một lúc sau, Linh Nhi còn cắn và liếm lên cổ cậu làm cậu khó chịu nay càng khó chịu hơn.

Nói thật là cậu chưa bao giờ bị như thế này cả, cậu nhăn mặt chống trả lại sự “hành hạ” của Linh Nhi.

Mặt Linh Nhi bây giờ đỏ lòm, trong mắt cô bây giờ chỉ có hình bóng Lâm Thần.

Cô rất hạnh phúc khi ở cùng Lâm Thần, nhưng Lâm Thần không chấp nhận cô thì cô phải ép cậu ấy thôi.

Cô cố gắng biểu đạt tâm ý của mình bằng cơ thể.

Linh Nhi hết ôm chặt rồi lại chơi cắn cổ, liếm cổ Lâm Thần.

Lâm Thần không cảm thấy gì ngoài sự khó chịu , nóng nực và ẩm ướt từ cổ mình.

Lâm Thần không biết tình trạng này sẽ diễn ra bao lâu nữa.

Sau một hồi quần quại với cơ thể Lâm Thần.

Linh Nhi thiếp ngủ từ bao giờ không biết, Lâm Thần lúc này cũng chẳng để ý thương hoa tiếc ngọc mà lắc người làm cho Linh Nhi từ trên người cậu lăn sang bên cạnh cậu.

Nhìn khuôn mặt thỏa mãn dụ hoặc người công với bộ váy trắng muốt có chút xộc xệch, cậu không tin được là người vừa nãy ôm hôn cậu lại là cô bé xinh đẹp này.

Người cậu bây giờ rất nóng, một phần do Linh Nhi ôm chặt người cậu, một phần là do bản năng cơ thể cậu.

Nghĩ đến chuyện cậu sẽ phải ở đây cả đời khiến cậu chả còn tâm trí gì mà ngắm cả.

Cổ cậu ướt nhẹp những vết liếm của cô gái đó.

Sẽ chẳng có ai dám tin là cậu bị một cô nàng dễ thương trói lại rồi ôm hôn cả.

Cậu cũng rất mệt, cậu mệt vì phải chống chọi lại “tình yêu” mà cô nàng kia , hơn nữa là tác dụng thuốc mê vẫn chưa hết nên cậu cũng ngủ từ lúc nào không biết.

Cảm ơn đh đã đọc, chúc đh có một ngày vui vẻ.
Chương14: Bữa Ăn Lâm Thần Tự Tay Làm

Buổi tối hôm đó, Lâm Thần cảm thấy đau đầu tỉnh dậy, trong người cậu bây giờ rất choáng váng, nhìn Linh Nhi ngủ một cách ngon lành còn mình thì bị trói, cậu cảm thấy mình nên cố gắng để Linh Nhi tự tay tháo dây trói mình ra.

Nhưng Linh Nhi trong khi ngủ lại đến ôm chặt người Lâm Thần, kêu mớ:

-Anh đừng đi mà, nếu anh đi em sẽ nhốt anh lại..

tehe...

Nụ cười quái dị lúc ngủ làm Lâm Thần sởn tóc gái mặc dù đó là một mỹ nữ??? Cậu cũng không giỏi tiếp xúc với con gái lắm nên không biết làm thế nào để dụ Linh Nhi.

Cậu cũng biết là cơ hội trốn thoát của mình chỉ có một lần, nên cậu bắt buộc phải thành công, nếu thất bại thì ...!Lâm Thần không dám nghĩ và không muốn nghĩ tới...

Trước khi Linh Nhi tỉnh dậy, cậu đã tập rất nhiều từ biểu cảm đến lời nói trước gương mà Linh Nhi đặt cạnh giường.

Cậu cảm thấy mình đúng là chúa hề, nhưng cậu không biết là nếu cậu biểu cảm khuôn mặt đó cho nữ sinh thì chắc mấy đêm nữ sinh đó khỏi ngủ.

Lúc Linh Nhi tỉnh lại, cô cảm nhận được sự thoải mái tột cùng, cô chưa từng được ngủ ngon như thế này.

Cô bây giờ tay vẫn ôm lấy Lâm Thần, lại nghe thấy Lâm Thần “mỉm cười” nói:

-Cô có thể bỏ tay ra khỏi người tôi chứ!

Nghe thấy câu này, Linh Nhi bản năng muốn bỏ nhưng khi nhìn thấy Lâm Thần, cô lại dùng 2 tay ôm chặt Lâm Thần, cứ ngỡ sợ Lâm Thần chạy thoát.

Nhưng Lâm Thần lại đổi giọng làm cho trái tim Linh Nhi như tan chảy ra:

-Cô có thể cởi trói được không? Tôi sẵn sàng làm bạn trai cô.

“Thật buồn nôn” đó là ý nghĩ của Lâm Thần lúc này.

Cậu cảm thấy mình thành con người khác vậy, nhưng biết làm sao được khi đứng trước mặt mình là một cô nàng đáng sợ như vậy chứ.

Linh Nhi không kìm lòng được mà lại ôm hôn Lâm Thần.

Lâm Thần lại bị một trận dày vò nữa, cậu khó chịu nghĩ “Cô có phải là con gái không vậy, thẹn thùng chút đi.....”

Hành hạ Lâm Thần một trận, bụng Linh Nhin réo lên thì cô mới dừng lại.

Cô lúc này mới đỏ mặt nói:

-Đấy anh lại bắt nạt em rồi! Tại anh hết đó!( edit: WTF???)

Lâm Thần đã mệt lại nghe thêm câu này trong lòng thực sự không hiểu cô đã nghĩ gì, lại còn đỏ mặt là sao...!thực sự con gái thật khó hiểu mà.

Bây giờ người Lâm Thần toàn mùi hương của Linh Nhi, Lâm Thần nghĩ nếu mà em gái biết được thì không biết là sẽ khủng khiếp như thế nào đây??? Nghĩ đến em gái, Lâm Thần lại có động lực muốn thoát khỏi đây.

Lâm Thần cố gắng loại bỏ sự khó chịu và sự khó hiểu ở lòng mình.

Mỉm cười với Linh Nhi và nói nhẹ nhàng:

-Cô đói rồi à, để t chuẩn bị đồ ăn tối!

-Anh biết nấu ăn?

-Có biết một chút!

Linh Nhi khá ngạc nhiên với Lâm Thần.

Nhưng vì bụng đói và muốn thưởng thức món ăn của Lâm Thần, Linh Nhi cũng không để ý tới sự khác thường của Lâm Thần mà tự tay cởi trói.

Lâm Thần được cởi trói thì cảm thấy thoải mái, cậu trực tiếp vào phòng tắm rửa người.

Cậu biết là cậu không thế trốn bây giờ được, chi ít là trừ khi biết rõ ngôi nhà này nó như thế nào, bây giờ cậu chỉ có thể giả vờ làm Linh Nhi vừa lòng thôi.

Mà bước chân vào phòng tắm làm cậu cảm thấy choáng vàng.

Nhà tắm mà sao nó to dã man, lại còn có nguyên một hồ bơi với bể nước nóng chứ.

Cậu chưa kịp nghĩ thì bên ngoài giọng Linh Nhi thẹn thùng truyền đến :

-Hóa ra anh muốn em tắm cho anh ạ.

Đáng ghét quá đi mà!!!

Lâm Thần hoảng sợ khóa chặt cửa tắm nói:

-Tôi chỉ muốn rửa qua người cho đỡ khó chịu thôi.

Thấy cửa bị khóa, Linh Nhi lúc này nhìn điện thoại mới nói:

-Em để quần áo mới của anh ở trong, bây giờ em có việc gấp nên năm phút nữa quay lại nha.

Khi không thấy giọng nói của Linh Nhi nữa.

Lâm Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không muốn mặc đồ Lâm Linh cho nhưng vì kế hoạch nên cậu cũng cố mặc cho dù bộ đồ này trông rất mắc tiền.

Năm phút sau, Lâm Linh quay trở lại thì thấy Lâm Thần đang ở bếp chuẩn bị đồ ăn.

Cô cảm thấy giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy, tuy rằng Lâm Thần vẫn chưa gọi cô là em nhưng chắc chắn cô sẽ làm được.

Linh Nhi định đi từ từ đằng sau để ôm Lâm Thần nhưng Lâm Thần đã biết từ trước, nhẹ nhàng tránh ra làm Linh Nhi ôm không khí( edit: được đấy!!).

Linh Nhi đỏ mặt nói:

-Đói quá anh ơi! Anh chuẩn bị xong chưa, hay để đầu bếp nấu cho.

Lâm Thần chỉ mỉm cười một cách miễn cưỡng nói:

-Sắp xong rồi! Cô cứ ra bàn chờ đi!

Linh Nhi nghe theo Lâm Thần.

Linh Nhi bây giờ đang rất đói và nhìn đồ ăn trên bàn chuẩn bị trước làm cô chảy nước miếng.

Đến cả rau trông cũng đẹp như thế này thì ai cưỡng cho nổi.

Cô là một người cực kỳ kén ăn.

Rất nhiều người đầu bếp giỏi đã nấu cho cô nhưng cô chỉ ăn một tý rồi lại bỏ, chính cô cũng phải tự nhận mình kén ăn như thế nào, nhưng...!món ăn này không phải là một món ăn bình thường.

Linh Nhi giống như Tô Nhan lúc trước, không quan tâm gì mà bắt đầu ăn.

Linh Nhi càng ăn lại càng thèm, cái bụng của cô nó không đáy vậy.

Lâm Thần nấu khá nhiều món nhưng bụng Linh Nhi đều không tha, chén hết.

Lúc Lâm Thần ra thì cứ tưởng là cậu chưa nấu cơ, nhìn Linh Nhi ăn mà cậu há hốc mồm, nói nhẹ nhàng:

-Cô ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.

Cô thích tôi có thể nấu thêm mà.

Linh Nhi mới nhận ra là mình thất thố, nhưng trái ngược với Tô Nhan, Linh Nhi cười một cách rất vui tươi.

Điều này khiến cho Linh Nhi càng dễ thương hơn.

Nhưng Linh Nhi lại nói câu làm đánh đổ mọi suy nghĩ của Lâm Thần về tiểu thư này :

-Em ăn hết rồi, cần em hôn bù cho anh không !!!

Lâm Thần biểu cảm bây giờ rất đặc sắc, điều này làm Linh Nhi cười khoái chí.

Có người nấu cơm ngon như này, cộng thêm là người cô thích khiến cô trút hết căng thẳng.

Linh Nhi nói:

-Anh chỉ được nấu cho mình em thôi.

Lâm Thần không nói gì và tiếp tục nấu, Linh Nhi vừa ăn vừa ngắm Lâm Thần nấu ăn, trong lòng rất ấm áp, cô mong thời gian mãi như thế này.

Lâm Thần nấu xong món, Linh Nhi bắt Lâm Thần ngồi cạnh cô ấy nhưng Lâm Thần từ chối.

Cuối cùng, Linh Nhi kéo tay Lâm Thần vào ghế, chưa hết cô còn ngồi luôn lên đùi của Lâm Thần.

Lâm Thần hoảng sợ muốn rời đi nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của Linh Nhi và kế hoạch của mình nên cậu miễn cưỡng không rời.

Nhưng khuôn mặt lại hơi có vẻ mất tự nhiên.

Linh Nhi được ngồi trên đùi Lâm Thần cảm thấy rất lạ.

“Lần đầu ngồi đùi con trai cảm giác như vậy sao, thật là lạ!” Linh Nhi trong lòng nghĩ.

Cô cũng bắt đầu ăn như bình thường, chỉ khác là có người làm ghế cho cô thôi.

Ăn được miếng bò bít tết mọng nước, cô lại cảm thấy Lâm Thần đúng là tài năng.

Linh Nhi nói với Lâm Thần với giọng thán phục:

-Từ lúc sinh ra bây giờ, món này là món ngon nhất em từng ăn.

Lâm Thần có chút ngạc nhiên.

Thường thì mấy tiểu thư có rất nhiều đầu bếp cao cấp nấu chứ , nhưng Lâm Thần đâu có biết là trình độ tay nghề cộng với người ăn là Linh Nhi thì sẽ ngon như thế nào.

Đang suy nghĩ lan man thì Linh Nhi tự nhiên đút cái gì đó vào miệng cậu.

Đó là một miếng bít tết?

-Em nói có đúng không

Lâm Thần nhai một cách miễn cưỡng, cậu muốn chiều cô tiểu thư này để lấy sự tin tưởng.

Còn Linh Nhi đang ăn lúc này lại đỏ mặt nghĩ:

-Đây có phải là hôn gián tiếp không?

Đang ăn thấy buồn chán, Lâm Thần lại bắt đầu kể chuyện, Linh Nhi cũng phụ họa theo.

Hai người cười nói trong phòng như lúc lần đầu gặp nhau.

Cảm ơn các bạn đã đọc.
Chương15: Chạy Trốn!!!

Lâm Thần cảm thấy đối phó với cô nàng dễ thương này còn khó hơn cả Tô Nhan.

Chỉ cần Lâm Thần có ý muốn ra ngoài thì sẽ chọc giận Linh Nhi, thậm chí còn được Linh Nhi “hành hạ” bằng cách lôi vào phòng “âu yếm”( edit: méo có sắc đâu).

Dần dần Lâm Thần cũng nghe lời Linh Nhi, Linh Nhi cũng vì thế mà buông lỏng cảnh giác nhưng cô đâu biết Lâm Thần đang chuẩn bị một cuộc đào thoát.

Trong mấy ngày này, Lâm Thần triển lộ hết tài năng của mình: Từ việc nấu ăn, kể chuyện cười cho cô, đến cả việc nhà, dỗ Lâm Linh đi ngủ thì Lâm Thần làm được xuất xắc nhiệm vụ được giao.

Điều này khiến cho Linh Nhi cảm thấy rất vui vẻ và tự hào, thực sự thì cô chưa bao giờ gặp ai vừa có sức hút vừa giỏi giang đến như vậy.

Linh Nhi muốn trao “yêu thương” cho Lâm Thần thật nhiều, nhưng chính điều này làm Lâm Thần rất khó chịu.

Cứ đang làm mà không cẩn thận là sẽ có một “ bạch tuộc” mềm mại quấn chặt sau lưng không rời, thực sự nếu là người khác thì hành động đó không khác gì là dụ hoặc người ta phạm tội cả.

Sau gần một tuần, Lâm Thần quyết định sẽ trốn khỏi căn nhà này, cậu đã nghiên cứu rất kỹ căn nhà này, và cũng đã tráo chiếc chìa khóa cửa với một chìa khác.

Tất cả vị trí của bảo vệ và người hầu cậu cũng đã biết, và thời điểm tốt nhất là đêm nay, cậu đã không chờ được cảnh muốn gặp lại gia đình mình rồi, may thực sự là đang trong giờ nghỉ hè nên trường cậu cũng không lo lắm.

Buổi tối hôm đó, Lâm Thần thức dậy lúc nửa đêm, nhìn sang bên cạnh thì thấy Linh Nhi mặc một bộ độ ngủ dạng váy, trông rất dụ hoặc người ta đang ôm chặt cậu.

Lâm Thần bây giờ mới nhận ra là tại sao lúc mình ngủ dậy thì bên cạnh có mùi của Linh Nhi, hóa ra là cô bé này mỗi lần cậu ngủ là cô ấy tự ý mở khóa chui chăn ngủ cùng.

Trong lòng cậu cũng rất khó tả cảm xúc này, có vẻ như cô nàng này đang rất thiếu tình thương nên mới như vậy? Lâm Thần cũng không nghĩ được nhiều, nếu không trốn thì người nhà sẽ lo mất.

Cậu lấy cái gối và từ từ kéo bỏ tay của Linh Nhi ra, nhưng Linh Nhi lúc này lại phản xạ ôm chặt Lâm Thần làm cho Lâm Thần hoảng sợ, nói mớ:

-Ai cho anh trốn thoát, tehe....

Lâm Thần cũng cảm thấy mồ hôi trán rét lạnh, cậu cũng biết là đó chỉ là nói mơ nhưng cảm giác đáng sợ khi trốn thoát thất bại đang ngay sau lưng.

Cậu cũng quyết tâm, lấy cái gối dài cậu chuẩn bị sẵn, thực sự cậu định làm cái bù nhìn giả dạng mình để lừa Linh Nhi, nhưng kế hoạch phải thay đổi.

Lâm Thần cố gắng tháo bỏ tay của Linh Nhi ra nhưng càng bỏ cô giữ càng chặt.

Lâm Thần đành phải ôm lại cô để cô tháo lỏng tay ra.

Một xúc cảm mềm mại tràn ngập trong đầu Lâm Thần, dáng người cô bé này đúng là tuyệt hảo, cộng thêm mùi hương thoang thoảng cùng với hai quả đào đang bị ép bởi ngực cậu, nhưng điều này cũng chỉ làm Lâm Thần hơi có chút dao động, cậu vẫn phải thoát khỏi nơi này.

Sau khi đã chuẩn bị xong, thấy Linh Nhi ngủ ngon lành cùng với chiếc gối cậu chuẩn bị sẵn, Lâm Thần chính thức thực hiện kế hoạch.

Cậu nhẹ nhàng vào phòng tắm để xóa hết mùi Linh Nhi, vì cậu biết mấy cô nữ hầu với bảo vệ bên ngoài mũi rất thính, nếu không xóa hết mùi thì sẽ toang mất.

Lâm Thần thay bộ đồ người hầu mà cậu trộm được từ phòng người hầu.

Nhìn mình trong gương, cậu không biết mình mặc như thế này có ổn không, nhưng cậu đâu biết là đồ cậu mặc lại làm cho khí chất nam tính của cậu bộc lộ mạnh mẽ, đây cũng chính là lý do vì sao chủ quán bar lại tuyển Lâm Thần bồi bàn( chương hai nếu ae không hiểu).

Lâm Thần đội cho mình một chiếc mặt nạ, bắt đầu kế hoạch trốn thoát của mình.

Không gây ra một tiếng động nào nhưng Lâm Thần vẫn đi rất nhanh, cậu luồn lách qua những camera, nếu có cam mà cậu không thể luồn được thì cậu giả dạng người hầu bê một đĩa trái cây đi qua, chính vì sự linh hoạt và thông minh của cậu nên cậu đã đến được cửa chính, nhưng cậu vừa mở cánh cửa ra thì một tiếng chuông báo rất to đã vang lên “có kẻ đột nhập, có kẻ đột nhập,...”

Lâm Thần bây giờ mới biết cái cửa chính chết tiệt này gắn thiết bị nhận dạng chuyển động, cậu cũng không màng đến nữa, chạy thậtt nhanh ra ngoài.

Nhưng ở bên ngoài có khoảng chục tên bảo vệ tay cầm gậy chặn lối đi của Lâm Thần, mỗi tên nhìn khá to con, một trong số đó nhìn ra cậu , một tên bảo vệ đứng cúi đầu nói:

-Thưa cậu chủ, cô chủ căn dặn là nghiêm cấm cậu được ra ngoài để đảm bảo sự an toàn của cậu, chúng tôi mong cậu có thể quay lại…

Lâm Thần lúc này lại tỏ vẻ rất tức giận, nói lớn :

-Ngươi có biết là ngươi đang làm lỡ việc của ta không, cô chủ các ngươi đang bị bệnh, mà ta chính là một bác sĩ.

Ta sẽ nói với cô chủ các ngươi để trách phạt các ngươi.

Nghe đến “cô chủ”, trong lòng các vệ sĩ bắt đầu run sợ, một người trong đó nói với đám bọn:

-Hay là chúng ta để cậu chủ qua đi, có lẽ lời cậu chủ chính là sự thật đó.

Cả đám còn lại gật đầu, rồi mở đường nói với Lâm Thần với giọng cầu khẩn:

-Chúng tôi sai rồi! Mong cậu chủ bỏ qua và đừng nhắc cho cô chủ ...

Lâm Thần lúc này mới hạ xuống giọng nói :

-Đây cũng là lần cuối cùng, các ngươi đi ra chỗ khác!

Lâm Thần nói không hề có ý giả trân nên mấy tên vệ sĩ tin không một lời hỏi, ngoài ra cũng nhờ tài diễn xuất rất đa tài của Lâm Thần nên cậu có thể vượt qua dễ dàng.

Chuẩn bị bước ra ngoài cổng, có một âm thanh của cô gái với giọng điệu rất tức giận gào lên với vệ sĩ rằng:

-Bắt người kia lại về cho taaaaaa!!!

Người gào đó chính là Linh Nhi, nửa đêm bị báo động bởi chuông, cô cứ tưởng là có ai đó không mang não xông vào địa bàn của mình, nhưng khi sờ bên cạnh mình cảm giác mềm mềm thì có một dự cảm rất mạnh trong lòng cô “ Lâm Thần trốn rồi”.

Cô rất giận, chưa bao giờ cô giận như vậy, đặc biệt là với người khác.

Linh Nhi luôn cố gắng để giữ cho mình hình tượng đẹp nhất, nhưng cô bây giờ không quản nhiều như vậy.

Linh Nhi chạy một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa cầu xin Lâm Thần đừng trốn thoát, cô biết Lâm Thần rất thông minh, đa tài và lắm chiêu trò, cô cũng không ngờ chính mình cũng bị lừa, điều này cô phải chấn chỉnh lại ngay.

Cô phải bắt Lâm Thần và “trừng phạt” anh ấy thật nặng để lần sau không dám bỏ trốn.

Lâm Thần thấy Linh Nhi ở trên tầng kêu gào khiến cho vệ sĩ không nghĩ gì chạy đến người Lâm Thần.

Nhưng Lâm Thần đã chuẩn bị trước, anh chuẩn bị bột mì trong quần áo ném thẳng vào chỗ vệ sĩ đó.

Đám khói trắng đã làm chậm chân bọn họ, Lâm Thần lúc này mới chạy như bay.

Tưởng mình đã chạy thoát thành công, nhưng ra cổng thì có một cô hầu gái đang chờ sẵn, cô ta chính là người bảo vệ Linh Nhi trong trường hợp khẩn cấp.

Cô ấy cầm một cái súng, nhưng chỉ bắn ra những mũi kim.

Lâm Thần biết trong kim đó chắc chắn chứa thuốc mê, một khi dính phải là sẽ rất mệt mỏi.

Vì là vệ sĩ chuyên dụng nên động tác của cô ta rất dứt khoát, mạnh nhưng lại không muốn gây tổn hại cho đối phương , cô ấy chỉ muốn Lâm Thần ngất.

Lâm Thần lúc này đang rơi vào tình thế rất gian nan, không chạy thì chết mà chạy cũng rất mệt với cô ấy.

Nếu mà bị bắt thì không biết là bao lâu mình mới quay trở về, hoặc đáng sợ là bị nhốt mãi mãi.

Cảm ơn ae đã đọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK