• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương291: Bí ẩn

Nhìn mình trước gương, cậu hài lòng gật đầu. Mái tóc side part kết hợp cùng với khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ, vóc dáng cao cùng với cách ăn mặc đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế khiến cho cậu trở nên rất phong độ nhưng lại chẳng hề lu mờ vẻ quyến rũ vốn có.

Vốn dĩ cậu chưa bao giờ quan trọng cái vẻ bề ngoài, thế nhưng đây là một cuộc gặp mặt quan trọng, cậu không muốn mình có bất kỳ sai lầm nào.

Người xưa từng nói: Cái răng cái tóc là góc con người. Người ta là khách quý, ấn tượng đầu tiên chính là cái mấu chốt. Thế nên cậu mới cố gắng ăn mặc chỉnh chu như vậy.

Để tránh cho nhiều phiền toái, cậu đã nhờ tài xế nam dẫn cậu đi.

Trên chiếc xe, giở lấy bảng báo cáo tài chính của công ty, ánh mắt dõi theo từng con số trên đó, miệng cậu không kìm được mà nở một nụ cười.

Đã là nhà đầu tư, người ta quan tâm nhất là gì? Không phải là lời nói ngọt ngào, cũng chẳng phải là những tài năng thiên bẩm gì đó. Thứ người ta quan tâm thật sự đó chính là bảng báo cáo tài chính của công ty người đó.

Vì được bên ngân hàng kiểm toán, thế nên độ tin cậy vô cùng cao. Nó cũng chẳng biết nói dối bởi vì đó chỉ là một tờ giấy mà thôi. Thế nhưng mọi hoạt động lỗ lãi hay quy mô của công ty đều được thể hiện rõ trong đó. Các nhà đầu tư thường nhìn vào đó để quyết định xem có nên hợp tác hay không? Thế nên, đó là lý do tại sao mà cậu lại tươi cười khi nhìn vào nó.

Đơn giản là vì những con số trong bảng quá đẹp, nợ phải trả gần như không có, chủ yếu là tiền vốn của chủ sở hữu. Hàng tồn kho thấp, thế nhưng tài sản dài hạn lại tăng theo cấp số nhân. Chưa hết, chỉ số tăng trưởng theo từng năm của những bảng báo cáo này phải tính theo con số nhân, chưa một công ty nào chỉ có vài tháng mà đã đạt được thành tựu này cả. Cậu chắc chắn rằng, nếu như người đó mà trông thấy bảng báo cáo này thì nhất định sẽ rất hài lòng cho mà coi.

Mang theo sự tự tin này, rất nhanh cậu đã đặt chân đến nơi cần đến. Một tòa nhà mà cậu không thể tin được là đó chỉ là căn nhà “nhỏ” của vị chủ tịch bí ẩn đó.

Ngay khi cậu vừa bước xuống xe, chiếc thảm đỏ từ đằng xa trải xuống chân cậu. Điều này khiến cho cậu có chút nghi hoặc, bọn họ đang làm cái trò gì vậy?

Chưa hết, hai bên thảm đỏ đó, rất nhiều người đang đứng nghiêm trang đợi chờ cậu bước vào, giống như một vị khách quý vậy.

Cậu từ nghi hoặc chuyển sang hoảng sợ. Đây là kiểu đối đãi “kỳ lạ” gì vậy? Cậu tuy rằng có chút thành tựu, là chủ một doanh nghiệp, thế nhưng trước mặt bọn họ, cậu chẳng là cái thá gì cả chứ đừng nói chi là để bọn họ cung kính với cậu như thế này.

Thấy người đứng cạnh cậu bên phải lại chính là người đại diện công ty, cũng chính là người đã ký hợp đồng với cậu vài hôm trước, cậu không chần chờ mà đỡ người đó, vẻ mặt hốt hoảng nói:

“ Ông...ông làm trò gì vậy? Tại sao lại đứng vậy trước mặt tôi? Chúng ta là đối tác với nhau mà.”

Cậu nói với ông đó nhưng cũng nói lớn với tất cả mọi người, cũng vì chỉ cái câu hỏi này.

Không biết phải làm gì cả, cậu chỉ dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn mọi người xung quanh. Có vẻ, lời nói của cậu chẳng hề khiến cho bọn họ thay đổi hành động, không một ai ngẩng mặt, cũng chẳng có ai kêu bất kỳ câu trả lời nào. Điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bối rối và lo lắng.

Phải biết, đây toàn là những người giữ chức vụ cao ở công ty Thiên Hoa. Không một ai trong số họ là người bình thường cả, thông thường, để cả cậu mà khi gặp họ thì cũng phải chào một tiếng. Thậm chí, chính cậu còn phải nịnh nọt những người này. Ấy thế mà, ngay trước mắt cậu lúc này, ai ai cũng tỏ ra khép nép, cung kính y như cậu là chủ tịch của bọn họ vậy.

Cậu vẫn đứng đó, không dám động bước chân. Cậu thậm chí còn định gọi 115, có lẽ bọn họ bị sốt ở đâu đó...Chứ ai bình thường lại làm ra hành động này.

Thế nhưng, cậu vừa cầm lấy chiếc điện thoại, một bóng hình xinh đẹp từ trong sảnh bước ra ngoài. Vẻ mặt cung kính cúi đầu cùng với thủ thế mời:

“ Thưa ngài, cô chủ đang đợi cậu ở bên trong. Kính mời cậu!”

Động tác rất chuyên nghiệp, vẻ mặt cung kính, lời nói từ tốn... mọi cử chỉ chẳng khác nào coi cậu là khách quý mà đối đãi cả.

Thế nhưng, trên tay của cô ấy có một cái bảng tay nho nhỏ, thế nên cậu mới tò mò nhìn chằm chằm vào. Đột nhiên, vẻ mặt cậu từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, cuối cùng là bối rối. Bởi vì... đây chính là thư ký của người bí ẩn- người chủ thực sự của công ty Thiên Hoa này.

Giống như một chú nai gặp được một con voi lớn, cậu hoảng sợ hành lễ, cúi đầu trước cô thư ký đó, vẻ mặt cung kính đáp lại:

“ Vâng...tôi hiểu rồi!!!”

Nói xong, cậu không hề chậm trễ một giây nào, hai chân bước đều đi thẳng vào trong. Động tác gấp gáp giống như sợ người bên trong khó chịu vậy.

Vì được chiếc thảm đỏ dẫn đường, thế nên cậu chẳng cần phải hỏi ai cả. Thế nhưng, khung cảnh trong căn nhà khiến cho cậu rất bất ngờ.

Xa xỉ cũng không đủ để miêu tả được những thứ được cậu nhìn thấy. Chính giữa đặt một con bạch tuộc khổng lồ làm từ vàng.

Nghe có vẻ vô lý, nhưng đó là sự thật, nguyên một con bạch tuộc cao hơn mười mét làm bằng vàng. Trong đầu cậu nghĩ đùa: “Chắc con bạch tuộc này sống ngàn năm thì mới to được như thế”.

Chưa hết, cậu còn nhìn thấy hồ bơi, thậm chí có cả một khu vườn hoa đẹp mê li ngay trong chính căn nhà này. Thật sự không biết phải tốn bao nhiêu tiền cho thứ này vậy chứ.

Đi qua căn phòng thứ nhất, sang căn phòng thứ hai, cậu lại bị choáng ngợp trước một căn phòng tràn đầy tuyết. Thế nhưng tuyết này chẳng hề có chút lạnh nào, một điều vô cùng kỳ lạ... Tuy nhiên, việc quan trọng bây giờ chính là gặp mặt người đó.

Căn phòng thứ ba, thứ tư, thứ năm đều được cậu vượt qua. Mỗi căn phòng, cậu lại phải tự hỏi mình xem đây có thực sự là căn nhà không? Tại sao lại có thể nhét cả thủy cung, công viên vào trong phòng được. Chẳng lẽ căn nhà này có thể chứa được cả thế giới sao.

Căn phòng cuối cùng, cũng là nơi kết thúc thảm đỏ. Thế nhưng, khác với căn phòng khác, nó chẳng hề ghi tên căn phòng. Chỉ ghi một câu: Không phận sự miễn vào.

Điều này làm cho cậu khá bất ngờ,thông thường nếu căn nhà to như vậy, trang trí đủ mọi thứ xa xỉ đến nhường này thì chủ của căn nhà phải làm căn phòng thật to chứ nhỉ. Hay là do đây là chính cách của người này... đúng là thế giới của người giàu, rất là khó hiểu.

Không suy nghĩ lung tung, cậu chỉnh đốn trang phục, sau đó mở cửa bước vào. Trái với suy nghĩ trước đó, cậu tưởng là căn phòng sẽ vô cùng hoành tráng, thậm chí hơn những căn phòng trước gấp mười lần. Thế nhưng, căn phòng này dường như rất tối, ánh sáng trong căn phòng chỉ có thông qua chiếc đèn dầu nhỏ đặt trên bàn.

Một giọng nói trong trẻo như muốn rót mật vào tai từ trong đó phát ra:

“ Mời ngồi!!!”

Không thể nhìn thấy người nói do không có đèn chiếu, thế nhưng cậu có một cảm giác rất kỳ lạ khi nghe thấy giọng nói đó.

Không biết là có phải ảo giác hay không, chứ giọng nói này vô cùng quen thuộc, thậm chí là đã từng nghe qua. Thế nhưng, một người bí ẩn như này thì làm sao cậu có thể gặp được chứ.

Mà cậu cũng rất bất ngờ, bởi vì không thể ngờ tin đồn vô căn cứ đó là đúng. Người làm chủ cả một tập đoàn lớn đến nhường này lại là một cô gái, thậm chí là một cô gái rất xinh đẹp. Nếu truyền ra, chắc chắn đây là tin chấn động.

Nghĩ như vậy, thế nhưng rất nhanh cậu đã làm thủ thế chào, dù gì thì người này cũng rất là bí ẩn, không thể để người ta có ánh nhìn xấu về cậu được.

Ngay khi chào xong, cậu lại nghe thấy tiếng cười của cô gái bí ẩn đó, cùng với giọng nói thích thú:

“ Được rồi...không cần rắc rối đến vậy. Cậu ngồi đi!”

Lâm Thần không hề có ý kiến, một tay xoa ghế rồi ngồi xuống. Ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng đen trước mặt.

Bên ngoài thì cậu tỏ ra tươi cười thế nhưng trong lòng cậu lại đang khá là bối rối. Cô ấy ở trong bóng tối, cậu thì ở ngoài sáng thì làm thế nào có thể nhìn thấy được mặt của cô ấy. Hay là do tính cách của người giàu nhỉ, bởi vì người giàu thì hay có những suy nghĩ kỳ lạ, đó là câu nói cậu học được từ kinh nghiệm sương máu.

Đột nhiên, từ trong bóng tối, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đưa cho cậu một tách trà nóng, cùng với lời mời:

“ Mời cậu uống trà!!!”

Mùi trà nồng nàn nhức động lòng người, cậu cũng vô cùng lễ phép cầm lấy tách trà, vẻ mặt cảm kích cúi đầu nói:

“ Cảm ơn cô!!!”

Nói xong, cậu nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, sau đó từ từ thưởng thức. Vị trà ngọt ngào cùng với hương trà thơm khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thư thái. Không hổ là trà thượng hạng, rất ngon ngọt.

Thế nhưng, không hiểu sao, cậu lại có cảm giác ngọt ngọt đọng lại ở cổ họng sau khi uống chúng, mà vị ngọt ngọt này giống như đang lan tỏa khắp miệng cậu, thật sự trà này lại thần kỳ đến mức vậy ư? Hay là do cậu ảo giác?

Thế nhưng, không biết là do tai cậu thính hay không, cậu nghe thấy tiếng cười rất nhỏ, thế nhưng lại vô cùng tà ma, giống như đang ấp ủ một thứ gì đó.

P/S: Truyện sắp đạt cột mốc 400 chương...
Chương292: Trò chuyện

Cậu nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, vẻ mặt cố gắng nở nụ cười nói với cô gái bí ẩn:

“ Cảm ơn cô vì ly trà này!!!”

Phải biết, đây là ly trà do chính vị chủ tịch của công ty Thiên Hoa mời cậu. Đây không chỉ là lịch sự, mà đó còn chính là sự kính trọng dành cho cậu.

Đương nhiên, với một người “tầm thường” như cậu, việc này chẳng khác nào là giúp cậu một bước lên mây cả. Thử nghĩ xem, cậu được vị chủ tịch bí ẩn này đối đãi như vậy, thậm chí còn tự tay rót một ly trà thì địa vị trong lòng vị đó với cậu cao như thế nào. Đương nhiên, tỷ lệ thành công của cậu sẽ được tăng lên gấp bội nhờ hành động đó của cô ấy.

Thế nên, cậu rất cảm kích vì điều này. Thậm chí, để bày tỏ, ngoài câu nói đó ra thì cậu còn cúi đầu - Một điều rất hiếm khi cậu làm.

Không biết là vì cảm nhận được tâm trạng cậu hay là vì gì đó, một tiếng cười khúc khích phát ra cùng với lời nói ngọt như đường:

“ Được rồi, tôi hôm nay cũng rất rảnh. Hay là cậu ở lại ăn trưa cùng với tôi nhé!!!”

Nếu như lời mời lần trước đã làm cho cậu khá là sốc thì với câu này, cậu dường như đờ ra. Thậm chí, cậu còn hỏi lại để chắc chắn những gì mình nghe thấy:

“ Ăn...ăn trưa với cô!!!”

“ Ừm... đúng vậy, cậu không nghe nhầm... là ăn trưa với tôi.” Một giọng nói nửa nghiêm túc nửa dụ hoặc phát ra từ trong bóng tối.

Đến lúc này, cậu mới chắc chắn những gì tai nghe thấy là thật. Vẻ mặt cậu không biết nên dùng từ gì diễn tả nữa. Vui sướng, lo lắng, sợ hãi... thậm chí là bồn chồn không yên đều có cả.

Không phải là vì hôm nay cậu bị bệnh gì cả, tất cả là bởi vì lời mời ăn trưa đó. Một câu nói mà cậu không thể nào nghĩ được là sẽ nghe được từ vị chủ tịch bí ẩn này.

Trong đầu cậu bây giờ vô cùng hỗn loạn, không biết là nên nói gì cả. Nên từ chối hay nên đồng ý, thực sự đó là một thử thách.

Nghĩ lại câu nói lúc trước: Những người giàu có thường có những suy nghĩ khác thường. Có thể cô ấy cũng vậy, cũng suy nghĩ khác với người thường thì sao?

Nói là mời ăn nhưng có vẻ như trong lòng cô ấy chỉ muốn thử lòng cậu, đúng vậy, chắc chắn là thế! Cậu không còn một lời giải thích nào hợp lý hơn cho cái trường hợp này!!!

Cậu không tin là cô ấy phải lòng mình! Phải biết, cô ấy là chủ một tập đoàn lớn, chắc chắn thứ quan trọng nhất cô ấy cần chính là lợi ích. Mặc dù cậu có mị lực, thế nhưng người như cậu đâu có thiếu, tìm quanh thế giới chi ít không có chín chín thì cũng có một trăm người.

Thế nhưng, nếu từ chối, cậu chẳng khác nào là đang làm mất mặt cô ấy cả, bởi người ta đã lịch sự mời như vậy rồi, thậm chí còn buông lời trước, không biết bao nhiêu người xếp hàng còn không được. Hơn nữa, cô ấy chỉ cần hơi mất hứng một cái thì sao? Công ty cậu sẽ tan thành mây khói, không hề có chút dấu vết nào?

Trán đổ mồ hôi, cậu không thể ngờ là mình lại rơi vào cái thế khó như này? Tiến cũng chẳng được mà lùi cũng không xong. Cả đồng ý và từ chối đối với cậu đều có rủi ro cả.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lâm Thần càng ngày càng cảm thấy áp lực, không biết cô ấy biểu cảm như nào, cũng chẳng nghe thấy cô ấy nói gì cả, tất cả đều mơ hồ, trống không...

Dường như cảm nhận được điều này, một giọng nói có chút mất hứng phát ra trong bóng tối đó:

“ Cậu hình như không thích đi ăn cùng tôi nhỉ?”

Nghe thấy lời này, không hiểu sao trái tim của cậu giống như bị đứng lại một nhịp. Vẻ mặt tái mét, xanh xao giống như bị bệnh.

Cũng may là lúc này, trên tay cậu đang cầm bảng báo cáo mà cậu suýt chút quên. Cậu nảy ra một ý hay, hai tay cậu từ từ đặt nó lên bàn cùng với giọng nói miễn cưỡng trôi chảy:

“ Thưa...thưa cô, chuyện đó tôi sẽ trả lời sau. Hiện tại, tôi muốn cho cô xem tình hình tài chính của công ty chúng tôi.”

Nói xong, trong đầu cậu lại tự thưởng cho cách xử lý này của mình. Vừa không làm mất lòng cô ấy, trái lại nó còn khiến cho cậu chạy nhanh vào trọng tâm câu chuyện. Đúng là bắn một được hai mà...

Nói xong, cậu không chờ cô ấy trả lời, hai tay cầm lấy tờ giấy rồi từ từ thuyết trình:

“ Thưa cô, trong năm xxxx, tình hình tài chính công ty chúng tôi rất khả quan. Tính từ đầu năm đến nay, mỗi tháng doanh số chúng tôi bán được trung bình là gần 500 tỷ. Tỷ suất lợi nhuận là 25% trên doanh số bán ra. Tháng sau tăng trưởng hơn tháng trước là 100%...”

“ Ngoài bán offline, chúng tôi còn mở sang thị trường kênh online. Doanh số cũng rất khả quan, chỉ trong vòng một ngày mở bán, doanh số đã lên đến 100 tỷ. Đây chính là một dấu hiệu tích cực cho tiềm năng của công ty chúng tôi...”

Cô ấy không nói gì cả, mặc cho cậu ra sức thuyết trình. Có vẻ, Lâm Thần không hề mệt mỏi, từ từ nói ra hết tất cả những gì công ty cậu vừa mới trải qua.
Chương293: Điên cuồng đến rợn người

Đến kết, cậu cúi xuống cùng với lời đề nghị chân thành:

“ Đây là tất cả những gì tôi muốn nói. Rất mong, với những số liệu trên, chúng ta sẽ cùng hợp tác để cả hai cùng đi với nhau xa hơn nữa...”

Có thể nói, cậu đã làm tất cả những gì có thể. Với những gì lúc nãy nói cùng với chứng cứ là tờ giấy kia, cậu rất mong chờ cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.

Chỉ sau một lúc, một giọng nói ngọt ngào có chút tán thưởng phát ra từ trong phòng:

“ Tôi rất thích bài trình bày này của cậu...Tôi...”

Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông. Dáng vẻ trông khá hung tợn, trên áo của ông ta còn dính máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nàng bí ẩn trong bóng tối cùng với lời nói vô cùng giận dữ:

“ Tại sao...tại sao cô lại hủy hết hợp đồng với công ty của tôi để ký với cái công ty chết tiệt này. Cô có biết, tại nó là công ty chúng tôi đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, hiện tại đang có nguy cơ phá sản không? Cô mau cho tôi một lời giải thích!!! Nếu không thì hôm nay cô đừng mong rời khỏi đây!”

Lâm Thần nhận ra ngay khi nhìn thấy người này. Bởi vì đơn giản, đây chính là chủ tịch của một công ty rất lớn khác cùng chung với ngành của cậu, tên là Đông Ba.

Không chỉ sở hữu chi nhánh ở khắp mọi nơi, sản phẩm của công ty ông ta còn là hàng cao cấp, giống như công ty Thiên Hoa vậy.

Thế nhưng, so với quy mô thì không thể bằng được Thiên Hoa, một công ty quái vật trên toàn cầu. Thế nên đó là lý do tại sao có thông tin là hai công ty hợp tác với nhau thì cũng là điều dễ hiểu.

Cậu còn tưởng là công ty Thiên Hoa từ trước đến nay chưa từng hợp tác với ai, đâu thể ngờ là có một biến cố lớn như vậy.

Trong lúc cậu suy nghĩ vu vơ, giọng nói của cô ấy truyền ra từ trong bóng tối, tuy nhiên thay vì ngọt ngào với cậu thì lúc này cái giọng đó lại trở nên lạnh lẽo vô cùng, thậm chí là có sát khí trong đó:

“ Tôi đã đuổi việc người hợp tác với công ty anh. Vậy nên chúng ta không có lời gì để nói. Hiện tại chúng tôi đang nói chuyện, mời anh ra ngoài cho.”

Lời nói của cô ấy tràn ngập sự tức giận, lạnh lùng và vô cảm giống như hai người là kẻ thù không đội trời chung vậy. Điều này khiến cho cậu khá bất ngờ, hóa ra là cấp dưới của cô ấy tự tiện ký kết hợp tác với công ty của Đông Ba nên mới gây ra tình trạng này.

Giống như không thể trút cơn giận lên cô gái đó, Đông Ba bắt đầu hướng về Lâm Thần, ánh mắt dữ tợn nói:

“ Là mày... mày đã cho cô ấy uống thuốc gì hả??? Tại sao cô ấy lại từ chối tao...Tao phải giết mày...”

Nói xong, không chờ Lâm Thần phản ứng. Giống như một kẻ điên, Đông Ba lao thẳng về phía Lâm Thần, trong tay cầm con dao chĩa thẳng về hướng cậu cùng với vẻ mặt dữ tợn...

Lâm Thần đương nhiên không thể ngờ được là ông ta sẽ nhắm về phía mình, cộng thêm việc lại có sẵn con dao trong người. Với khoảng cách khá gần như vậy, việc né tránh đòn đánh này dường như là không thể.

Ý định của cậu chính là dùng tay đỡ lấy con dao này, mặc dù rất nguy hiểm nhưng chẳng còn lựa chọn nào bởi ông ta đã trở nên điên cuồng rồi.

Hai tay chuẩn bị, ánh mắt dõi theo từng động tác... cậu giống như đang chơi trò chơi tử thần vậy.

Một dòng máu đỏ tươi tuôn ra, một tiếng kêu “khặc khặc” phát ra trong phòng. Lâm Thần hoảng sợ nhìn khung cảnh trước mắt.

Một bóng ảnh hiện ra trước mặt cậu, đó là cô gái xinh đẹp, trên thân mặc cho mình bộ váy cưới, một tay cầm con dao nhỏ đang đâm thẳng vào cổ của Đông Ba. Cú đâm vô cùng tàn nhẫn, dứt khoát và đáng sợ, dòng máu giống như thác chảy ra, bắn vào bộ đồ đẹp đẽ của cô ấy. Thế nhưng, dường như mọi thứ trước mặt đối với cô ấy chẳng là gì cả, bởi vì cậu thấy anh mắt vô cảm, giống như đang đâm một con kiến vậy.

Không hề rườm rà, Đông Ba nằm chết ngay tại chỗ sau cú đâm, vẻ mặt vẫn còn giữ sự căm giận đối với cậu. Nhìn ảnh mắt của ông ta, cậu đoán trước khi chết, chính ông ta cũng không thể tin được người mà khiến cho ông ta sang thế giới bên kia lại chỉ là một cô gái nhỏ nhắn như này.

Thế nhưng... dường như toàn thân cậu bất lực, hai chân quỵ xuống... Bởi vì cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, một khuôn mặt mà khiến cho người không biết trải qua biết bao nhiêu khó khăn trên thương trường như cậu cũng phải sợ hãi...

"Anh yêu..." Cô gái bí ẩn không hề che giấu được sự ngọt ngào.

“Linh...Linh Nhi..” Lâm Thần ngã xuống, hai tay không hề có chút sức lực nào run run nói.

Hai chân mềm nhũn, bàn tay run rẩy, ánh mắt sợ hãi... đó là những biểu hiện của cậu khi gặp được cô gái trước mặt này.

Vẫn là cô gái xinh đẹp động lòng người, dáng người yểu điệu cùng với mái tóc đen dài đó, thế nhưng, cô gái này lại chính là Linh Nhi, người mà cậu trốn chạy suốt khoảng thời gian dài.

“Chạy, mình phải chạy trước khi quá muộn”

Giờ này, cậu chẳng hề để ý đến bản hợp đồng gì nữa, thứ duy nhất cậu có thể nghĩ hiện tại chính là chạy trốn. Cậu lúc này chẳng hề cầu mong gì về hợp đồng công ty cả- Thứ mà cậu luôn khao khát. Cái cậu cần duy nhất bây giờ đó chính là chạy được khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.

Hiện tại, cậu cũng đã hiểu lý do tại sao những người chức cao kia lại cung kính, thậm chí là sợ hãi khi gặp cậu. Chẳng phải do bọn họ hiếu khách, cũng chẳng phải do bọn họ bị bệnh gì cả, lý do chính xác là tất cả bọn họ đều thuộc người của Linh Nhi.

Đương nhiên, lý do mà cô ấy đối xử tốt với cậu, thậm chí là mời cậu ăn trưa cũng vì đó. Thậm chí là còn nói một cách ngọt ngào như vậy.

Thế nhưng, cậu hiện tại chẳng hề muốn hợp tác hay làm bất cứ thứ gì liên quan tới làm ăn cả. Tất cả mọi thứ đều sụp đổ khi cô ấy xuất hiện.
Chương294: Âm mưu thâm độc

Mất công ty này rồi, cậu có thể xây dựng một công ty khác. Tiền mất rồi, cậu cũng có thể kiếm lại dễ dàng. Thế nhưng để cô ấy bắt được thì chẳng hề đơn giản như vậy. Thứ chờ đợi cậu ngày sau đó là chuỗi ngày u ám đến đáng sợ, không một chút tự do, giống như một tù nhân vậy.

Đó chưa phải là hết, thử nghĩ xem, cậu đã lừa dối rất nhiều lần, thậm chí còn cố gắng chạy trốn khỏi sự truy tìm của cô ấy. Thế nên chắc chắn “sự trừng phạt” dành cho cậu là không thể tránh khỏi. Trừng phạt của cô ấy rất đáng sợ đối với cậu. Bởi khi trừng phạt xong, tâm hồn của cậu giống như bị tra tấn dã man, chẳng hề có chút sức sống nào.

Hơn nữa, cậu còn ba mẹ, Tiểu Ngọc, những người thân của cậu. Sẽ ra sao nếu như không thấy cậu quay trở về ?Nhất là Tiểu Ngọc, em ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu như gặp phải cô ấy, một điều cậu vô cùng sợ.

Cứ tưởng, trốn đến tận nơi này, mai danh ẩn tích là có thể trốn thoát khỏi cô ấy, thật không thể ngờ, cậu lại bị chính cô ấy giăng bẫy như này...

Thời gian không còn nhiều, cậu có cảm giác như cô ấy muốn tiến về phía cậu. Thế nên, không hề chần chừ dù chỉ một giây, cậu lao nhanh như một mũi tên về thẳng phía trước, nơi mà cánh cửa đó vẫn còn đang mở.

Không hề có một động tác thừa, cậu dùng toàn bộ sức lực để lao về phía đó, nơi mà ánh sáng bên ngoài đang chờ cậu.

Càng đến gần cửa, cảm xúc của cậu lại trở nên vui sướng vô cùng. Chỉ cần ra khỏi cánh cửa đó, chắc chắn là cậu sẽ thoát khỏi nơi quái quỷ này, từ đó sẽ không bị Linh Nhi truy bắt nữa.

Thế nhưng, có vẻ cậu đã quá coi thường Linh Nhi. Khi mà cậu chỉ cách cánh cửa đó vài bước chân, chân cậu đột nhiên mất đi sức lực, cả thân thể ngã xuống một cách bất ngờ.

“ Tại...tại sao...” Lâm Thần cắn răng gào thét, gồng tất cả sức lực vào đôi chân của mình.

Thế nhưng, đôi chân của cậu vẫn ở yên đó, chẳng hề cử động, hai tay cậu cũng giống như đôi chân, cũng đều mất sức.

Lúc này, cậu tỏ vẻ kinh hãi nhìn cả thân thể mình bắt đầu khó cử động. Đây là có chuyện gì? Tại sao đột nhiên toàn bộ cơ thể cậu lại thành ra như thế này?

Đột nhiên, trước cánh cửa, một thân hình xinh đẹp cùng với ánh mắt lạnh lùng đang nhìn cậu, một tay cầm con dao vẫn còn rỉ máu, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

Cậu không thể cử động được, mặc sức cho cô ấy làm gì thì làm. Bị nâng cằm, cậu nhìn thấy được khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đó, một khuôn mặt mà làm cho không biết bao nhiêu chàng trai phải mê đắm.

Thế nhưng, thay vì sung sướng khi bị một mỹ nữ cầm, cậu lại có cảm giác rợn tóc gáy. Con dao dính máu đó vẫn ở đằng sau cùng với những giọt máu đỏ như muốn cho cậu biết sự đáng sợ của cô ấy vậy.

“ Anh yêu...anh có biết là em tìm anh rất lâu rồi không?” Linh NHi vứt con dao sang một bên, hai tay dính máu ôm lấy mặt Lâm Thần, ngọt ngào nói.

Bàn tay dính máu mà chẳng hề có chút kinh sợ nào, Linh Nhi trở nên đáng sợ như vậy từ bao giờ. Trên mặt của cô ấy còn chẳng hề thấy một tia sợ hãi nào, thay vào đó là khuôn mặt thèm khát đến mức rùng mình, giống như muốn nuốt trọn cậu vậy.

Cậu biết là không thể xin cô ấy tha mình, bởi vì làm như vậy thì chẳng khác nào là đang đánh thức tính cách điên loạn của cô ấy cả. Thế nên, thay vì nói vậy, cậu lại nói:

“ Anh không ngờ chủ tịch công ty này lại chính là em. Tại sao...trong suốt khoảng thời gian dài đó, em lại không bắt anh...”

Đây cũng là câu hỏi mà cậu muốn tìm trả lời. Phải biết, nếu như cô ấy muốn thì cậu đã sớm bị bắt từ lâu rồi, chứ chẳng chờ đến ngày này.

Thế nhưng, câu nói của Linh Nhi sau đây đã khiến cậu choáng váng:

“ Anh hỏi vậy khiến em buồn đó! Ban đầu, em cũng muốn như vậy lắm chứ!!! Thậm chí, rất nhiều lần em suýt chút nữa không nhịn nổi mà bắt lấy anh.Thế nhưng, anh có biết là...”

Nói xong, cậu thấy Linh Nhi cầm một bản hợp đồng lạ ra. Cậu ngay khi thấy cái này, vẻ mặt cậu trở nên đen lại. Bởi vì, đó là tờ giấy báo tử...

Không sai...đó chính là tờ giấy báo tử, trên đó ghi rõ tên của cậu cùng với lý do: Do làm việc quá sức mà chết. Điều này khiến cho cậu vô cùng tức giận, nói lớn:

“ Em...em làm vậy là có ý gì? Tại sao lại khai báo anh đã chết!!!”

Bị quát lớn nhưng Linh Nhi chẳng hề có chút sợ hãi, ánh mắt lúc này lại trở nên đáng sợ cùng với lời nói vô cùng rợn người:

“ Bởi vì em yêu anh chứ sao. Nếu như anh đã chết trên tờ giấy, chắc chắn sẽ chẳng có ai quan tâm đến anh cả. Anh sẽ thuộc về em, em sẽ cùng anh xây dựng một cuộc sống hạnh phúc. Ôi...thật là mong chờ!!!”

Đến bây giờ, cậu mới hiểu ra cái âm mưu thâm độc của cô ấy. Công ty tăng trưởng một cách thần kỳ chỉ trong vài tháng, nếu như chủ tịch công ty đó do lao động quá sức mà chết thì sẽ chẳng có ai nghi ngờ cả. Từ đó, mọi thứ về cậu sẽ chôn theo cái tờ giấy báo tử đó. Cô ấy sẽ hoàn toàn kiểm soát cậu, bởi vì đơn giản là cậu đã chết, không có bất cứ cơ quan nào có thể giúp được cậu.

Một âm mưu ghê tởm, thâm độc đến rợn người, cậu muốn nói lớn, cậu muốn giáo huấn cô gái này. Thế nhưng...

Một miếng băng dính đen đã bịt miệng cậu, tất cả lời nói cậu muốn nói đều bị chôn vùi. Sau đó, một giọng nói đầy vẻ hào hứng từ cô nàng này:

“ Anh đừng có cố gắng chạy trốn, bởi anh bây giờ chính là người đã chết. Em sẽ không bao giờ để anh thoát khỏi em đâu...”
Chương295: Ảnh cưới

Nhìn Linh Nhi dùng ánh mắt say đắm nhìn cậu cùng với vệt máu còn sót lại trên tay của cô ấy, chẳng hiểu sao lúc này cậu lại có cảm giác ghê tởm vì cái hành động này.

Có bao giờ, cậu nhìn thấy cảnh tượng đẫm mãu này? Một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn còn e thẹn lúc bé giờ lại trở thành một tên sát nhân? Cậu không hiểu, thực sự không thể hiểu được thứ gọi là “tình yêu” của cô ấy...

Tuy nhiên, nếu như hỏi là cậu có hối hận khi cứu Linh Nhi hay không? Chắc chắn lúc đó cậu sẽ vẫn trả lời là “Không”.

Cho đến bây giờ, kể cả khi cậu vẫn phải chạy trốn cô ấy, thậm chí còn thành “người đã chết” trên tờ giấy nhưng cậu vẫn không hề hối hận khi gặp được cô ấy ở đêm định mệnh đó. Thậm chí, cậu còn cảm thấy vô cùng may mắn khi đến kịp nơi đó.

Rốt cuộc, tại sao cô ấy lại thành ra như vậy? Phải chăng tất cả là do cậu, cậu đã rời đi mà không báo trước, để rồi nỗi ám ảnh trong lòng Linh Nhi chuyển thành thứ tình yêu lệch lạc này? Rốt cuộc, cậu phải làm sao, làm thế nào để khiến cho cô ấy không bị thế này nữa?

Trong lúc cậu mơ màng suy nghĩ, Linh Nhi dường như trở nên khát máu, đáng sợ. Ánh mắt đỏ như máu, đôi bàn tay nắm chặt con dao nổi rõ những gân xanh trên tay. Hai chân cô từ từ bước đi hướng đến thi thể của tên xấu số Đông Ba.

Phập! Phập! Phập...

Không hề có một chút nhân từ, run sợ... Từng nhát dao dứt khoát chém thẳng xuống thi thể của tên Đông Ba. Máu me từ thi thể trào ra khắp nơi, thậm chí còn có vài giọt máu bắn lên tay của cậu trông vô cùng rùng rợn.

Lâm Thần trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này. Ác quỷ...Đây chính là ác quỷ! Cô ấy lúc này chẳng khác nào một tên sát nhân trong bệnh viện tâm thần đi hành hạ người khác một cách man rợn.

Máu, thịt văng tung tóe, Linh Nhi vẫn ngồi đó, vẻ mặt điên loạn vừa băm vừa hét lên:

“ Haha... Mày định giết anh Lâm Thần à... Tao sẽ băm mày ra thành thịt vụn”.

Nụ cười tà ác, cả bộ váy bị nhuộm đỏ màu máu, thi thể bị băm ra thành thịt vụn nhưng Linh Nhi vẫn còn chưa thỏa mãn.

Nếu Đông Ba chứng kiến cảnh này, chắc chắn ông ta sẽ không thể tin được mà hét lên:

“ A-aaa…Cô ta là tên điên! Cô ta điên thật rồi!.”

Đó là khi ông ta còn sống, thế nhưng lúc này thì chẳng còn cơ hội đó nữa. Toàn bộ thi thể đã bị chính nhát dao của Linh Nhi băm thành mảnh vụn.

“Điên rồi! Cô ấy điên thật rồi!” Đó là những gì mà cậu có thể nghĩ bây giờ.

Trong tâm trí cậu lúc này, mong ước của cậu chính là tất cả những thứ diễn ra trước mắt chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Linh Nhi cậu quen biết không thể có một mặt đáng sợ, máu lạnh như này.

Cậu rất sợ, sau vụ này, không chỉ có tên Đông Ba, rất nhiều người khác sẽ bị cô ấy sát hại như vậy, nhất là em gái cậu. Em ấy là một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, thế nhưng nếu như chuyện này lọt vào tai của cô nàng sát thần này thì sao?

Nghĩ như vậy thôi mà khiến cho cậu sắp trở nên điên loạn mất rồi. Chắc chắn em gái cậu sẽ vô cùng bi thảm, thậm chí là sống không bằng chết!

Cậu có thể hi sinh bản thân, thậm chí là có thể chết, thế nhưng chắc chắn Tiểu Ngọc phải được yên ổn. Đó vừa là trách nhiệm của một anh trai nhưng cũng chính là tôn chỉ mà cậu đặt ra bấy lâu.

Cậu phải thoát ra khỏi thứ chết tiệt này. Nghĩ như vậy, cậu vùng vẫy, giãy giụa một cách điên loạn.

Ý chí thì có, thế nhưng sức lực lại không. Hai tay cùng hai chân không thể di chuyển, dù cho cậu cố gắng dùng bao nhiêu sức lực.

Cậu bất lực, cảm giác cơ thể vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng, cậu vẫn không thể thay đổi được hiện tại, vẫn không thể ngăn cản được Linh Nhi hay sao?

Đột nhiên, giống như một phép màu, cả khung cảnh trước mặt cậu thay đổi. Lúc này, trước mặt không còn là cảnh máu me rùng rợn, thay vào đó là khung cảnh tuyệt đẹp đến từ một căn phòng của ai đó.

Cả thân thể cậu đang ngồi trên chiếc giường, thế nhưng điều kỳ lạ là cả hai chân và hai tay đều bị trói, khiến cho cậu không sao cử động nổi.

Chưa hết, kỳ lạ hơn nữa là căn phòng này được trang trí vô cùng đẹp mắt. Không giống như căn phòng đơn giản mà cậu thường ở nhà. Nơi đây chẳng khác nào một nơi tuyệt vời dành cho các cặp đôi cả. Giường tròn, xung quanh giường có những cây nến tuyệt đẹp... Rồi còn cả lọ hoa, bức tranh và những bức ảnh được treo ngay ngắn trên tường...

Thế nhưng, đúng thật là bất ngờ, cậu nhìn bức ảnh mà có cảm giác rất quen quen. Trong ảnh là một cô gái mặc một chiếc váy cưới đang ôm chặt lấy chàng trai một cách vô cùng hạnh phúc. Đương nhiên, cậu con trai trong ảnh đó rất giống cậu.

Dường như có một lớp sương che phủ mặt của chàng trai đó, cậu rất khó để có thể xác minh chính xác. Thế nhưng, cô gái đang mỉm cười hạnh phúc thì cậu lại nhận ra, thậm chí là nhớ rõ... Bởi đó chẳng phải ai khác chính là cô nàng đáng sợ- Linh Nhi.

Cậu cũng không phải kẻ ngốc, xung quanh toàn bộ đều là ảnh cô ấy ôm chặt một chàng trai. Mặc dù không nhìn rõ mặt, thế nhưng cậu cũng có thể suy đoán được thứ gì đó.

Đầu tiên, cậu hiểu rất rõ tính cách của cô ấy, một tính cách lạnh lùng không để ai lại gần, chắc chỉ trừ cậu ra. Cái thứ hai, cũng là cái quan trọng nhất, đó chính là nụ cười của cô ấy. Nụ cười kia cậu nhớ như in, bởi vì khi cậu bị nhốt trong căn biệt thự đó, Linh Nhi đã nở nụ cười này, một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy toan tính. Nó cũng chính là điều kiên quyết để cậu đoán ra được chàng trai bên cạnh.

“ Chẳng lẽ...chính là mình...” Lâm Thần xanh mặt tự nói.

Thật ra, ngay từ đầu thì cậu cũng đoán được rồi, thế nhưng... tất cả ảnh trên tường đều là ảnh cưới, mà người trong ảnh có cậu xuất hiện???

Tâm trí cậu bối rối đến mức tay chân run rẩy, thế nếu đúng những gì cậu nghĩ... Vậy thì...Linh Nhi lúc này chính thức là vợ của cậu rồi sao? Cậu chính xác lúc này chính là chồng của em ấy- Một cô gái yandere đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK