• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương226: Trèo càng cao, ngã càng đau

Lâm Thần nhìn thấy ở phía ngoài cửa, dường như bọn họ đang vỗ tay nồng nhiệt chào đón ai đó. Xa xa, cậu có thể nhìn thấy được từng đoàn xe màu đen nối đuôi nhau đến một cách thẳng hàng. Những chiếc xe đó vô cùng đẹp và sang trọng, giống hệt như những chiếc xe dành cho giới quý tộc.

Ngay khi nhìn kỹ chiếc xe đó, mắt cậu nhíu lại. Trong lòng khá căng thẳng, bởi vì chiếc xe đó chính là chiếc xe mà cậu đã từng ngồi. Nếu cậu đoán không sai, đó chính là một trong những chiếc xe của Linh Nhi.

Không thể chậm trễ, nếu như để cô ấy nhìn thấy mình, chắc chắn cậu sẽ gặp nguy. Hai chân nhanh chóng dùng hết khả năng chạy đến cửa phòng, cậu sẽ cố gắng trốn ở nhà vệ sinh để tránh sự truy quét này.

Ý nghĩ là thế, tuy nhiên, ngay khi mở cửa, cậu đã va phải một người khác.

Thấy mình làm chuyện sai, mặc dù rất gấp nhưng cậu vẫn định ngồi xuống đỡ người đó lên.

Ý tốt của cậu là có nhưng có vẻ không dùng cho đúng người. Ngay khi cậu ngồi xuống, một tay định đỡ người đó dậy thì anh ta lại tỏ vẻ căm ghét cùng với giọng nói vô cùng hách dịch:

“ Cmn, Lâm Thiên, mày có mắt không mà xô vào người tao hả?.”

Nói xong, hắn từ từ đứng dậy, dùng tay phủi phủi cái áo. Vừa phủi, hắn ta vừa nhìn bộ đồ của Lâm Thần và nói:

“ Mẹ nó, đúng là xui xẻo. Mày cút ra chỗ khác, nhìn bản mặt mày là tao thấy ghét rồi.”

Nói xong, hắn còn định đá Lâm Thần một cái, nhưng rất nhanh, hắn không thèm để ý tới Lâm Thần, một mực chạy ra ngoài đón khách.

Nhìn bộ dáng hắn ta, Lâm Thần suy đoán rằng đây chính là Tống Hào. Cuối cùng, cậu cũng hiểu tại sao hắn lại tỏ vẻ ghét bỏ với mình rồi.

Thấy mọi người đều đã đi ra ngoài, cậu mới từ từ lẻn vào phòng khác.

Tống Hào hớt hả chạy ra ngoài. Trong đầu đang chửi cả cha mẹ tên Lâm Thiên đó. Bộ vest này hắn phải đặt từ nước ngoài nên rất đắt, ai ngờ vừa mới mặc để đón khách quý thì đã bị tên Lâm Thiên kia va. Cũng may là áo này không bị gì, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ lột da tên đó.

Hắn làm ở đây rất nhiều năm nhưng chưa bao giờ có thể nghĩ tới ngày hôm nay. Linh Nhi, đây là gì? Một cô gái vô cùng khủng bố, bí ẩn và quyến rũ.

Nếu không phải hắn từng nghe lén một vài vị doanh nhân nổi tiếng bàn luận thì cũng sẽ không biết đến chuyện này. Thực sự, chỉ cần nghe thôi mà tâm trí hắn phải run sợ rồi. Một cô gái chưa tới mười tám tuổi nhưng đã nắm trong tay tài sản không thể tính nổi, độc quyền mọi thứ ở đây. Hơn nữa, cô ấy còn rất độc ác và lạnh lùng. Chỉ cần ai đó mà khiến cô ấy không vừa lòng thì ngay ngày hôm sau, tên đó đã biến mất trên thế giới này.

Chỉ cần nghe như vậy là đủ hiểu, vậy nên, hắn mới dồn tất cả tiền hắn tham ô công ty để có thể mua cho mình đồ đẹp, sẵn sàng nghênh tiếp vị khách cao quý này.

Hắn ước mong, chỉ cần có thể được một câu nói tốt từ vị này, chắc chắn sự nghiệp của hắn sẽ thăng tiến vượt bậc. Hắn tin điều này bởi vì hắn từng nghe có rất nhiều người đã trở thành tỷ phú chỉ vì được vài câu nói của vị cận vệ này.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, từng bó hoa cùng, thảm đỏ cùng rất nhiều rượu quý đang trưng bày ở kia dường như đã chuẩn bị xong.

Mở cửa, một cô gái mặc bộ đồ cận vệ, khuôn mặt xinh đẹp cùng vẻ mặt lạnh lùng. Nếu không phải có một vệt đỏ trên má thì chắc chắn đây sẽ là vẻ mặt vô cùng đẹp. Dáng người thì khỏi nói, trước độn sau kiều...

Nếu Lâm Thần nhìn thấy, chắc chắn cậu sẽ nhận ra cô ấy. Đây chính là vị cận vệ mà cậu đã viết thư để cứu lấy cô ấy. Vết đỏ kia là cái tát mà Linh Nhi dùng để trừng phạt cô ấy.

Nhìn thấy thảm đỏ rồi hoa hồng các thứ, cô gái cận vệ này lại tỏ vẻ không cao hứng. Ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người cùng với giọng nói:

“ Chúng tôi đến đây để kiểm tra, không phải là dự tiệc. Xin vui lòng xuất chứng minh thư”

Thực sự, nhìn đám người vô tri này bày đủ trò như vậy, đến cô cũng phát ngán. Hiện tại, tâm trạng cô vô cùng lo lắng cho cô chủ. Đã mấy ngày rồi, cô ấy dường như ăn rất ít, thậm chí còn không thèm ăn, một lòng một dạ cố gắng truy tìm cậu chủ.

Tuy chỉ là quan hệ tôi tớ, nhưng cô vẫn là người đã chăm sóc Linh Nhi từ bé. Nhìn cô chủ buồn rầu như vậy, trong lòng một vị cận vệ như cô đang cảm thấy vô cùng lo lắng. Sống với Linh Nhi từ bé, cô dường như đã coi cô chủ như là một người thân nhất của mình.

Vậy nên, cho dù biết là cậu chủ đã cứu cô, nếu không phải có bức thư đó, cô cũng sẽ không thể đứng đây được. Có ơn thì tất báo, đó là điều dĩ nhiên. Nhưng thực sự, cô không thể nhìn cô chủ ngày càng suy sụp như vậy.

Từng bữa ăn, cô không hề thấy cô chủ động vào một miếng nào. Cô chủ chỉ ngồi đó, vẻ mặt chăm chú nhìn cuốn album ảnh. Nhìn thấy khung cảnh đó, cô chỉ muốn chạy đến ôm lấy cô chủ, thực sự quá đáng thương. Nhất là khi, cô nhìn thấy cô chủ vuốt ve nhẹ nhàng từng bức ảnh cùng với lời nói:

“ Em rất nhớ anh... anh đang ở đâu? Anh thực sự không cần em nữa sao?”

...

Cuối cùng, chính cô lại phản bội cậu chủ. Cô đã hứa với cô chủ, nhất định cô sẽ bắt cậu chủ mang về.

Đây cũng là lý do mà cô đứng đây. Một nơi tồi tàn mà chưa bao giờ cô đặt chân tới. Tuy nhiên, cô biết rằng cậu chủ là một người rất thông minh, lại quen sống trong nghèo khó. Vậy nên, những công ty như thế này chính là miếng mồi béo bở của cậu ấy.

Chỉ cần bắt được cậu ấy, cô chủ sẽ quay trở lại ngày xưa. Cho dù việc đó sẽ khiến cậu chủ nổi giận nhưng cô vẫn sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.

Lẽ dĩ nhiên, tâm trạng hiện tại của cô không dành cho việc tiệc tùng.

Lời nói không có một chút cảm xúc cùng với ánh mắt đó đã khiến cho mọi người xung quanh đều căng thẳng. Nhất là Tống Hào, khi mà hắn chính là người chủ trì sự kiện này.

Ngay khi nhìn thấy cô cận vệ này, mắt hắn sáng quắc lên. Đúng là mỹ nhân, đôi chân dài, đùi thon lại còn khuôn mặt như kia nữa. Nếu ở trên giường thì cô ta xứng đáng là mỹ vị nhân gian. Tuy vậy, xinh đẹp không có nghĩa là dễ tính, nhất là khi vị đó chính là người bên cạnh Linh Nhi.

Nhìn mọi người trầm mặc, Tống Hào mới từ từ bước ra, vẻ mặt cố gắng tỏ ra vui vẻ, mộ tay đưa ly rượu quý, ánh mắt nhìn cô ấy và nói:

“ Thưa quý cô, trước khi cô kiểm tra, công ty chúng tôi có thể mời cô một ly được không? Đây chỉ là rượu trái cây, không hề có chút cồn nào. Thực sự, chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ cho bữa tiệc này. Vậy nên, kính mong cô đồng ý tiếp nhận ý tốt của chúng tôi.”

Ngay khi nói lời này, cả đám xung quanh đều hướng nhìn về phía nữ cận vệ đó. Ai ai cũng có ánh mắt chờ mong nhìn cô ấy.

Đây đúng là kế hoạch hay, nếu như đồng ý uống, tự dưng Tống Hào lại có một mối quan hệ tốt. Còn nếu như từ chối, danh tiếng của Linh Nhi lại bị gián tiếp suy giảm, đơn giản là vì, không ai thích một vị tiểu thư lại đi coi thường người khác cả.

Tống Hào cũng có chung suy nghĩ như vậy. Hắn chỉ cần mời được cô gái này một ly, vị trí của hắn trong công ty sẽ được nâng cao. Thậm chí, việc trở thành giám đốc chỉ là chuyện sớm muộn.

Niềm tin của hắn đã cao, ấy thế hiện tại lại càng cao hơn khi hắn thấy cô ấy đã cầm ly rượu. Lúc này, hắn đã nắm chặt vị trí giám đốc công ty này trong tay... Rồi hắn nghĩ đến lúc mình làm chủ rất nhiều thứ, thậm chí đến cả việc quen biết Linh Nhi.

Người ta đã nói: Đừng bao giờ tự tin quá mức, bởi vì trèo càng cao thì ngã càng đau. Tống Hào cho rằng, cô ấy cầm ly là vì đã tiếp nhận ý tốt của mình.

Tuy nhiên, rất nhanh, một cái giác mát lạnh truyền từ đỉnh đầu hắn. Cảm giác này khiến cho hắn từ trong mộng cảnh tỉnh dậy.

Thực sự khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người bao gồm hắn đều không dám tin vào mắt mình. Cô nàng cận vệ này lại cầm ly rượu rót thẳng vào đầu của Tống Hào, hơn nữa, cái dáng vẻ của cô ấy lại vô cùng coi thường.
Chương227: Truy tìm Lâm Thần

Hành động của nữ cận vệ chẳng khác gì một con dao đâm toạc vào lòng tự trọng của Tống Hào. Chưa bao giờ, hắn lại phải chịu nhục nhã như vậy.

Hắn trong lòng vô cùng tức giận. Những người xung quanh chỉ trỏ, những tiếng bàn tán xôn xao... tất cả giống như những mũi tên đâm vào tim gan hắn, đau không tả xiết.

Tuy nhiên, hắn không dám làm gì cả. Cô ta là cận vệ của vị tiểu thư đó, nếu hắn chỉ cần để cô ta không cao hứng, chắc chắn ngày mai sẽ là ngày giỗ của hắn. Vậy nên, kể cả hiện tại hắn trong lòng như muốn phát điên, thì hắn vẫn cố gắng nở nụ cười một cách gượng gạo đối với nữ cận vệ này.

Còn đối với cô nữ cận vệ đó. Khi thấy Tống Hào mời một ly, cô chỉ biết cười lạnh. Thân là cận vệ, cô chỉ cần nhìn hắn là đã biết sơ sơ ý đồ của tên này. Nụ cười nham hiểm cùng ánh mắt như có như không đảo qua trên người cô là đủ hiểu cái phẩm chất rách nát của tên này rồi.

Hắn tưởng mình là thần thánh chắc? Cô từ trước đến nay, chưa bao giờ cô lại cho người khác nhảy lên đầu cô ngồi trừ cô chủ và cậu chủ cả. Vậy nên, cô mới ra bài này, đây chính là cách vừa đơn giản lại vừa hiệu quả để có thể bẻ nát cái lòng tự trọng của tên này.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn có thể cười được sau hành động này. Điều này khiến cho cô có chút ngạc nhiên. Thông thường, tên này hẳn sẽ phải nổi khùng lên chứ. Khi đó, cô cũng sẽ có cớ để cho tên này ăn một cước của cô. Nhưng hắn làm vậy thì thực sự cô cũng chẳng còn cách nào cả.

Vì vậy, sau khi đổ xong ly rượu, cô mỉm cười nói với Tống Hào bằng giọng lạnh lùng:

“ Tôi không hay uống rượu, nhưng rất may là tôi thấy một bãi c*t trên đầu anh. Vậy nên anh không cần cảm ơn tôi đâu.”

Lời nói chẳng khác nào đang chửi thẳng mặt Tống Hào cả. Đến những người xung quanh cũng phải hít một hơi khí lạnh khi nghe thấy lời này. Thật không hổ danh là cận vệ của Linh Nhi. Quá bá đạo, độc đoán và tàn độc...

Không có một từ nào để có thể diễn tả được nỗi ô nhục của Tống Hào hiện tại. Tại sao một cô gái xinh đẹp cao quý như vậy lại phát ra những từ ngữ nặng nề như thế.

Bàn tay hắn nắm chặt lộ rõ gân xanh, vẻ mặt đỏ như trái ớt chuông. Hắn hiện tại chỉ muốn tung một cước vào cái mặt cười đùa của nữ cận vệ đó. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể giải được nỗi ô nhục trong lòng.

Tuy nhiên, sau một hồi lâu, trước ánh mắt sắc bén của cô ấy, tay của hắn giống như mất hết sức lực, từ từ buông ra.

Hắn hiện tại mới biết tại sao những tên doanh nhân giàu có lại phải run sợ trước cô gái mang tên Linh Nhi này. Chỉ là cận vệ của cô ấy thôi mà đã hành xử một cách ác độc như thế này, không biết nếu như chính vị tiểu thư đó xuất hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Không thấy Tống Hào động thủ, nữ cận vệ cười lạnh. Một tay chỉ vào đám người, đầu quay mặt nhìn những nam vệ sĩ nói:

“ Mau chóng tra soát hết toàn bộ người ở đây cho tôi.”

Ngay khi vừa nói, tất cả nam vệ sĩ đằng sau đều nghiêm túc đi đến từng người. Mọi người ở đó cũng rất phối hợp, ai ai cũng làm theo. Bởi vì bọn họ đều biết, cô gái này là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.

Cô nữ cận vệ thấy Tống Hào vẫn chỉ đứng im đó, ánh mắt cô nhìn thẳng vào trong công ty cùng với lời nói nghiêm túc đối với Tống Hào:

“ Có phải tất cả mọi người đều đã tập hợp đông đủ ở đây không?”

Cảm nhận được sát khí truyền ra từ người cô cận vệ, cả thân thể Tống Hào run rẩy, hắn không dám chần chừ nói thật:

“ Dạ...dạ thưa cô. Tất cả mọi người trong công ty đều ở ngoài này, ngoại trừ một người.”

Ngay khi vừa nói xong, hắn không thấy bóng dáng của cô ấy đâu nữa. Lúc này, cái cảm giác áp lực đó mới được gỡ bỏ, hắn ngã quỵ xuống thở hộng hộc, vẻ mặt hoảng sợ tự nói:

“ Đây...đây là cô gái ma quỷ chứ không phải người.”

Lúc này, nữ cận vệ đó đang tra tìm từng căn phòng. Cô thừa hiểu tính cách của cậu chủ. Tuy rằng cô không chắc chắn cái người còn lại là cậu chủ, nhưng chỉ bằng hành động chạy trốn này của cậu ta là cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ rồi.

Tuy cô chỉ tiếp xúc với cậu chủ một chút nhưng một vài tính cách của cậu ấy, cô vẫn có thể hiểu được. Cô đoán chắc chắn rằng cậu ấy đang muốn chạy trốn khỏi cô. Bởi vì cô biết, cậu ấy dường như không muốn ở cùng cô chủ.

Cầm trên tay cây súng điện, cô đi từ từ vào từng căn phòng với tâm trạng đề phòng. Với cô, Lâm Thần ngoài là một người đàn ông vô cùng quyến rũ và lịch lãm, cậu ấy còn rất giỏi về khoản chạy trốn và đánh đấm. Cô, người đã từng huấn luyện nghiêm khắc, cuối cùng thì sao? Chính cậu chủ là người đánh bại cô liên tục.

Ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh, cô vừa đi từng căn phòng vừa nhìn xung quanh. Chỉ cần có động tĩnh, chắc chắn là cô sẽ bắn.
Chương228: Lời khẩn cầu

Đây là lần đầu tiên, một người cao ngạo như cô, người mà có thể đánh bại rất nhiều nam nhân trong quân đội, ấy thế mà lại phải căng thẳng khi truy tìm một người như vậy.

Nếu là người khác, cô sẽ không bao giờ tin, thậm chí là có chút cười thầm, đơn giản là vì chuyện này thật vô lý. Đó là trước khi cô gặp Lâm Thần, một cậu nam sinh vô cùng đáng sợ.

Cũng may là cái công ty bé bẹo này chỉ có ít phòng, vì vậy, chắc chắn cô sẽ tìm được người bí ẩn này....

Nhìn cái cửa trước mắt, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng. Hai tay cầm chặt súng điện đứng cạnh cửa. Cô bắt đầu thở một cách nhẹ nhàng... Có vẻ, cô ấy đang chuẩn bị làm một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp vậy.

“ Ba..hai..một”

Ngay sau khi dứt hết cậu, cô lấy hết sức lực mở cửa ra, dùng súng chỉ thẳng vào trong cùng với lời nói lạnh lùng:

“ Đứng im, nếu không tôi sẽ bắn.”

Sở dĩ cô nói như vậy là bởi vì cô nhìn thấy một người đang loay hoay ở trong. Khi nghe thấy câu nói đó của cô, người này dường như không dám cử động...

Cô hiện tại mới nhìn kỹ lại, người đó hình như là một ông lão, bộ đồ cùng với dụng cụ trên tay giống như là đang lau dọn thứ gì đó. Cô lúc này mới suy đoán, ông ấy có vẻ như là một lao công ở đây.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, ánh mắt của cô vẫn vô cùng đề phòng. Cho đến khi lão ấy quay mặt lại, chắc chắn lão chính là lao công, lúc này cô mới hạ giọng nói:

“ Cho cháu xin lỗi vì đã làm phiền ông. Tuy nhiên, cháu muốn hỏi ông một chuyện.”

Nếu Tống Hào ở đây, chắc chắn sẽ tức điên lên. Một lão già như vậy thế mà cô ấy lại tỏ vẻ cung lẽ phép, thái độ đối với hắn khác nhau một trời một vực.

Ông lão nghe thấy lời này, hai tay đưa lên miệng rồi ho, tiếng ho khàn khàn cùng nụ cười già nua :

“ Khụ...khụ... tôi chỉ là lão già làm công sống qua ngày thôi. Trên người tôi không có một xu nào cả.”

Nghe thấy lời nói này, cô cận vệ suýt chút nữa phì cười. Ông lão này chẳng lẽ coi mình là kẻ cướp sao... Vậy nên, để tránh hiểu nhầm, cô cố gắng giải thích:

“ Không...không...cháu không phải là kẻ cướp. Cháu đến đây là chỉ hỏi ông một chút chuyện thôi?”

Lão già dường như bớt run hơn khi nghe thấy lời này. Có thể, lão cũng đã hiểu ra được ý đồ trong câu nói đó. Hai tay của lão nhặt lại chiếc chổi cùng cái hót rác, vẻ mặt không để ý cô ấy nói:

“ Nếu cô muốn hỏi thì nên tìm người khác. Tôi còn rất nhiều việc, vậy nên xin lỗi cô...”

Nói xong, ông già với cái dáng lưng gù gù từ từ vác cái chổi cùng cây lau nhà đi ra phía ngoài.

Nữ cận vệ cũng không có ý kiến gì, cô lễ phép cúi người chào rồi đứng cạnh bên. Một động tác nhỏ nhưng cũng có thể biểu hiện được tính cách của cô ấy.

Tuy nhiên, cứ tưởng cô sẽ phải đi tìm lại. Tuy nhiên, ngay khi ông lão đó vừa chạm chân ra phía ngoài. Ánh mắt của cô bỗng dưng nhíu chặt...

Không chần chừ, một cây súng điện chĩa thẳng vào ông lão đó rồi bắn. Động tác vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát.

Đúng như cô dự đoán, ngay khi cô vừa bắn, ông già đó đã ngay lập tức dùng cái chổi để cản. Động tác của lão không hề phù hợp với cái dáng vẻ.

Biết là mình bắn trượt, cô không hề buồn, thậm chí là có chút hào hứng. Điều này được thể hiện qua cái giọng nói đùa cợt:

“ Cháu vừa nãy bắn nhầm... À không, phải là tôi vừa bắn nhầm... đúng không... cậu chủ Lâm Thần”

Ông lão sau khi đỡ, lúc này, ánh mắt của ông ấy không hề giống như lúc trước. Dáng vẻ gù gù hiện tại không còn, thay vào đó là cái dáng vẻ đứng thẳng. Khuôn mặt già nua có chút nếp nhăn cùng với giọng nói hoài nghi:

“ Lâm Thần, đó là ai? Cô đang hỏi cái gì vây?”

Ngay lập tức, những cú đạp giống như vũ bão được tung ra bởi nữ cận vệ. Hiện tại, vẻ mặt của cô ấy hào hứng đến mức không nhịn được mà nở nụ cười.

Vừa tung cú đá ra, ông già đó đã nhanh chóng dùng tay đỡ lại, sau đó phản công lại. Nữ hầu thấy thế, cô lại nói một cách nghiêm túc:

“ Thưa cậu chủ, rất mong cậu có thể quay trở về. Cô chủ đang rất buồn...”

Lúc này, từng cước được tung ra càng ngày càng nhanh và mãnh liệt. Chỉ cần không đỡ được, chắc chắn là người bị đạp trúng sẽ không thể ngồi dậy được

Biết là mình không thể không nói, lão già lúc này mới nói ra với giọng vô cùng nam tính:

“ Tôi là người đã từng cứu cô. Thậm chí, tôi còn không lấy bất cứ lợi ích nào... Thế mà lúc này, cô lại muốn phản bội tôi.”

Nói xong, Lâm Thần dùng cứng đối cứng, một chân đạp ra... Hai cước chạm nhau, tuy nhiên, do Lâm Thần chiếm ưu thế về sức lực nên cô nữ cận vệ mới phải lùi ra phía sau.

Lúc này, Lâm Thần tỏ vẻ đề phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy cùng giọng nói có phần tức giận:

“ Người phản bội như cô lại bảo tôi phải quay về với Linh Nhi? Thế cô chẳng lẽ không biết tính cách cô ấy như thế nào sao? Cô có biết cảm giác bị giam cầm nó khổ sở như thế nào không?

Lâm Thần cố gắng thở một hơi, sau đó cắn răng nói tiếp :

“Cái tôi cần nhất là gì? Đó là sự tự do! Tự do cô hiểu không? Ấy thế mà, cô ấy không hề cho tôi một chút tự do nào. Cô ấy muốn tôi chỉ được ở cùng với cô ấy. Nếu tôi mà không chạy kịp, thì hiện tại tôi đang bị giam giữ ở trong phòng tối chứ đâu có thể tự do tự tại như bây giờ”

Nói xong, Lâm Thần dùng cái ánh mắt sắc bén nhìn cô ấy. Bàn tay cậu nắm chặt hình nắm đấm, dường như cậu rất thất vọng khi thấy chính người mà cậu cứu lại đi phản bội lại mình.

Nữ cận vệ đương nhiên hiểu, thậm chí, cô còn hiểu rõ hơn cậu ấy. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ về cái khoảnh khắc cô chủ không ăn không ngủ, ngày đêm đứng nhìn ánh trăng rồi lẩm bẩm. Cái cảnh tượng đó khiến cho tim cô như muốn nứt ra.

“ Không... tôi biết là tôi sai... nhưng xin cậu. Hãy về với cô chủ... Tôi cam đoan là tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để thuyết phục cô chủ. Vậy nên...”

Lâm Thần nghe thấy lời này, cậu cười một cách vô cùng châm biếm, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất ở trên đời.

Nếu khuyên cô ấy từ bỏ tính cách dễ như vậy thì cậu đâu cần trốn chui trốn lủi như vậy. Cô ấy coi cậu giống như vật riêng, không bao giờ cho ai khác sờ mó, chạm vào... Vậy thì, chỉ với cô ấy, làm thế nào để khuyên một cô nàng ác quỷ như vậy? Câu trả lời thì đương nhiên đã nằm sẵn trong đầu cậu.

“ Cô thật ngây thơ... Nếu vậy thì, cô hãy khuyên Linh Nhi trước rồi sau đó hãy tới gặp tôi.” Lâm Thần không nhịn được nói.

“ Tôi...tôi..”

Ngay khi nói câu này, cô ấy như bị cứng họng. Có vẻ suy nghĩ của Lâm Thần đa số đều là đúng. Cô ấy giống như chỉ muốn dụ cậu mắc bẫy mà thôi.

Tuy nhiên, cậu lúc này lại nhìn thấy nước mắt cô ấy rơi. Đúng vậy, một cô gái mạnh mẽ, ra chiêu tàn ác lại khóc trước mặt cậu. Trong lúc cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ấy đã quỳ xuống trước mặt cậu, giọng nói vô cùng nghẹn ngào:

“ Tôi biết là tôi quá đáng! Tôi là kẻ cặn bã, phản bội lại cậu! Nhưng đã mấy hôm nay, cô chủ đã không ăn không uống, sức khỏe cô ấy đã giảm rõ rệt. Là một người hầu cận của cô ấy, tôi thực sự không chịu được cảnh tượng như vậy. Vậy nên, tôi xin cậu... Cậu mắng tôi cũng được... đánh tôi cũng được. Xin cậu hãy trở về cùng tôi.”
Chương229: Phản bội

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thần trầm mặc. Vẻ mặt cậu trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ một vấn đề lớn.

Thấy Lâm Thần có vẻ đang lo lắng, nữ cận vệ cũng chẳng muốn giữ lấy thể hiện mình, cô thậm chí còn khom đầu xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trông vô cùng đáng thương.

“ Hiện tại, cô chủ đang rất nhớ cậu. Có thể, nếu cậu không về, cơ thể của cô chủ sẽ không chịu nổi mất...”

Nữ cận vệ khóc lóc thảm thiết khiến cho Lâm Thần có chút động lòng. Mặc dù vậy, nỗi ám ảnh từ Linh Nhi vẫn còn in dấu trong đầu cậu, rất khó để xóa nhòa.

Cậu tin chắc chắn, nếu dám trở về, tương lai của cậu sẽ vô cùng tăm tối. Thậm chí, đáng sợ hơn, những thứ mà cậu có thể nhìn thấy chỉ là một căn phòng không hề có lối ra.

“ Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng hiểu ra vấn đề rồi ư?”Nữ cận vệ thấy Lâm Thần từ từ đi tới, cô mới nói một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Cô cảm thấy mình sắp đạt được mục đích rồi. Chỉ cần cậu chủ về thì cô chủ sẽ vui vẻ trở lại. Thậm chí, cô còn cảm thấy cậu chủ còn có thể khiến cho cô chủ tươi cười giống như một thiếu nữ vậy. Đấy mới là thứ nên có của một cô gái chứ...

Lâm Thần đưa tay ra cho cô, vẻ mặt có chút u sầu nói:

“ Cô đứng dậy đi”

Thấy cậu chủ có lòng giúp, cô cũng không ngần ngại, một tay bắt lấy bàn tay của Lâm Thần rồi từ từ đứng dậy.

Sau khi phủi phủi đi bụi ở trên người, cô mới tỏ vẻ háo hức nói:

“ Vậy...chúng ta..”

“ Xin lỗi cô! Tôi không thể về được!”

Câu nói đó chẳng khác nào một cái dao đâm thẳng vào người cô ấy. Vẻ mặt cô ngơ ngác nhìn Lâm Thần cùng với giọng nói vô cùng nghi ngờ:

“ Tại sao??? Chẳng lẽ cậu không hề quan tâm tới cô chủ hay sao?”

Lâm Thần cũng đau xót lắm chứ. Tuy nhiên, cậu còn có rất nhiều thứ cần giải quyết, hơn nữa, cậu còn có gia đình, có Tiểu Ngọc, rồi còn vô vàn thứ nữa... Vậy nên, cậu mới từ chối như vậy.

“ Tôi xin lỗi... cô hãy chuyển lời cho Linh Nhi rằng tôi vẫn khỏe, cô ấy hãy ăn uống thật nhiều để giữ gìn sức khỏe. Nếu có dịp, tôi chắc chắn sẽ đến thăm cô ấy.”

Lâm Thần cắn răng nói từng từ. Có lẽ, trong thâm tâm cậu không hề muốn, nhưng bởi vì hoàn cảnh, cậu mới phải nói như vậy.

Tuy nhiên, một chuyện ngoài ý muốn, cô cận vệ thở dài nói khiến cho Lâm Thần có chút ngỡ ngàng:

“ Dạ... tôi sẽ chuyển lời cho cô chủ.”

Lâm Thần thực sự cũng không dám tin những gì mình nghe. Cứ như vậy, cô ấy đã tha cho mình sao? Cậu còn tưởng mình sẽ phải nói chuyện dài dài để khuyên cô ấy chứ.

Nhìn biểu cảm có vẻ bình tĩnh hơn của cô ấy, chỉ là vẻ mặt có chút buồn tủi. Cậu không kìm được lòng, lấy trong tay chiếc khăn tay rồi từ từ đưa đến cho cô ấy:

“ Cô hãy lấy khăn tay này mà lau nước mắt.”

Một chiếc khăn tay rất nhanh đã được Lâm Thần lấy ra. Cô ấy cũng đưa tay giống như bình thường, điều này khiến cho Lâm Thần không hề đề phòng.

Đó cũng là một điều tai hại đối với cậu, bởi vì ngay khi chiếc khăn đó được trao tay cô nữ cận vệ đó. Tay còn lại của cô ấy rút ra một cái kim tiêm nhỏ đâm thẳng vào đùi cậu.

Lâm Thần tuy rằng phản xạ nhanh nhưng ở khoảng cách gần cùng với sự không phòng bị, cộng thêm độ chuyên nghiệp đến từng hành động của cô ấy đã làm cho cậu trúng mũi kim.

Lâm Thần tức giận đến mức điên loạn, một cước thẳng vào bụng của cô nữ cận vệ đó. Đây chính là lần đầu tiên, cậu dám ra chiêu như vậy.

Cậu thừa biết, nếu không làm vậy, kế tiếp người bị tóm chính là cậu.

Đúng như dự đoán, cô ấy cũng không ngờ Lâm Thần lại tung đòn nhanh như vậy. Một tiếng “rầm” vang ra, cô bị cú đạp đánh bay ra vài mét.

Lâm Thần hiện tại mới rút cái mũi kim ra. Trong xi lanh không còn chút dịch nào, chỉ cần nhìn thấy là đã hiểu là toàn bộ thuốc trong đó đều đã được truyền vào người cậu.

Cái cảm giác tê tê đầu chân khiến cho cậu có cảm giác không ổn. Cậu lúc này mới nhìn cô nữ cận vệ đang ôm cái bụng cắn răng chịu đau, vẻ mặt vô cùng khó chịu cùng tức giận quát:

“ Cô làm trò quái gì vậy?”

Nói xong, Lâm Thần cũng không chịu nổi mà quỳ xuống. Cái cảm giác mệt mỏi cùng mất sức từ từ đến. Đến bây giờ, cậu mới hiểu, hóa ra cô ta làm chính là muốn dụ cậu tới gần để thực hiện kế hoạch.

Bị cậu chủ đạp một cước nhưng cô ấy không hề buồn, thậm chí, cô còn nở một nụ cười vô cùng quái dị. Tuy rằng cả cơ thể không thể đứng dậy lúc này, nhưng chỉ cần một thời gian nữa, cậu chủ sẽ nằm gọn trong bàn tay của cô. Vì vậy, cô mới cắn răng chịu đau nói:

“ Cậu chủ vẫn nên theo chúng tôi quay trở về đi. Thuốc ngủ đó là do quân đội đặc chế, công dụng vô cùng mạnh. Cậu chỉ cần ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo”

“ Tôi đúng là mắt mù, thật sự lúc đầu lại đi cứu một tên phản bội như cô.” Lâm Thần gằn giọng nói.

Nói xong, Lâm Thần cố gắng đi ra ngoài cửa. Hai chân run rẩy khiến cho cậu phải dùng cái gậy nhặt bên cạnh để có thể dìu được cơ thể ra ngoài. Tuy quãng đường chỉ có vài mét nhưng có vẻ Lâm Thần phải đổ rất nhiều mồ hôi mới có thể bước ra ngoài.

Thấy Lâm Thần bước ra ngoài, cô cũng chỉ nhìn chứ không đuổi theo. Bởi vì cô tin rằng, vài phút nữa, cậu chủ sẽ phải ngủ một giấc mà thôi.

Bị cậu chủ gắn mác phản bội, cô cũng buồn chứ. Một người trọng ơn như cô mà lại đi phản bội một người, đó chính là nỗi ô nhục của cô.

Suy cho cùng, cô làm như vậy cũng là vì tốt cho cả cô chủ và cậu chủ. Cậu chủ giống như nguồn sống của cô chủ vậy, mất đi cậu chủ, cô chủ giống như một cái xác vô hồn vậy.

Còn cậu chủ thì đang kiếm tiền, tại sao lại phải chịu khổ làm ở cái công ty rách rưới này chứ. Cậu ấy chỉ cần ngồi ở nhà là có rất nhiều tiền cơ mà.
Chương230: Trúng thuốc mê

Những điều trên chưa phải là tất cả, quan trọng nhất, cậu ấy xứng đáng là người được cô tôn trọng. Từ dung mạo, tính cách cho đến từng hành động... mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.

Cô chủ cũng rất thích cậu ấy, tại sao hai người lại không thể đến với nhau. Vì tình yêu, người ta sẵn sàng làm mọi thứ... và chính cô cũng từng nghe từ miệng của cậu chủ là cậu ấy cũng rất yêu quý cô chủ.

Chẳng lẽ, chỉ vì một lý do ngớ ngẩn này, cậu chủ lại phải rời xa cô chủ ư? Điều này thật là vô lý !

Nếu mà Lâm Thần nghe được những lời này, chắc chắn cậu sẽ tức đến mức muốn ngất. Nếu vấn đề trong miệng cô ấy nói đơn giản như vậy, cậu đã làm từ lâu rồi. Ở cùng với Linh Nhi, chỉ cần làm cho cô ấy không vui thì đó đã là chuyện lớn rồi chứ chưa nói đến việc thay đổi cả tính cách đó.

Hiện tại, Lâm Thần đang từ từ lết đi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, tay chân run rẩy có thể ngã bất cứ lúc nào. Cái thứ thuốc chết tiệt, nó đang càng ngày càng ăn mòn tâm trí cậu

Thậ buồn cười, cậu có cảm giác giống như mình rất có duyên với thuốc ngủ. Chẳng lẽ, chỉ vì muốn bắt cậu, đến cả thứ thuốc đáng sợ này cũng dùng hay sao?

Trong mắt cậu, khung cảnh trước mặt giống như bị chia hai, mờ mờ ảo ảo. Đến lúc này, cơ thể cậu mới hoàn toàn suy sụp. Hai chân khuỵu xuống, đôi bàn tay cũng không thể cầm được thứ gì, mí mắt nặng trĩu...

Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, cậu chỉ có thể dựa mình vào bức tường gần đó. Hiện tại, cậu chỉ có thể ngồi đó, đợi chờ mình từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn còn suy nghĩ về nhiều thứ: Lời hứa của cậu đối với Tiểu Ngọc, Ngọc Băng rồi cả Thanh Tuyết... thậm chí cả lời hẹn đấu đối với cô gái đanh đá Nguyệt Sương đó...

“ Rất xin lỗi... anh không thể giữ lời hứa.”

Lời nói đắng chát, uất ức và tuyệt vọng. Cậu thừa hiểu rằng, khi cậu nhắm mắt, thứ chờ đợi tiếp theo cho cậu đó chính là sự “trả thù” điên cuồng của Linh Nhi. Mà sự trả thù này rất có khả năng là cậu sẽ phải trả bằng cả đời của mình.

Không cam lòng! Cậu không hề muốn như vậy! Tuy nhiên, lúc này cậu phải làm sao? Không một ai có thể cứu được cậu cả. Thân thế của Linh Nhi vô cùng lớn, sẽ chẳng có một ai dám chọc vào một cái tổ ong lửa đó để cứu một người như cậu cả.

Thật là buồn cười khi cho rằng cậu có thể xây dựng một công ty sánh ngang với Linh Nhi. Thế mà chưa kịp thành lập, cậu đã thua rồi. Thậm chí còn thua một cách thảm hại.

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Một giấc ngủ mà cậu chẳng hề muốn.

Ở bên ngoài, Tống Hào đang dùng cái vẻ mặt gượng cười. Hiện tại, hắn cũng đã bình tĩnh hơn. Thậm chí, hắn còn cảm thấy may mắn vì vừa nãy không hề động chân động tay.

Lý do thì rất đơn giản, thế lực này hắn không dám chọc nổi. Thảo nào, khi hắn mời, cô ta lại làm nhục hắn như vậy... Người ta chức cao vọng trọng, không một ai dám tỏ vẻ, thế mà hắn- một tên ất ơ không có chỗ dựa lại bày trò tính kế với cô ấy. Đây chẳng khác nào đang tự dìm chết mình cả.

Trong khi hắn đang suy nghĩ, một chiếc xe màu hồng sang trọng từ xa xa đi đến hướng này. Nếu những người khác, khi nhìn chiếc xe thì sẽ cho là đó chỉ là một chiếc xe sang trọng. Nhưng đối với một tên hay tiếp xúc với giới thượng lưu như hắn, khi nhìn thấy chiếc xe này, trong mắt hắn giống như nhìn thấy tiên vậy.

Chiếc xe này nếu không phải người trong nghề thì sẽ không thể biết được độ hiếm của nó. Hơn nữa, đây là phiên bản độc quyền, không thể định giá, nó thường dùng để tặng cho mấy con em siêu giàu và quyền lực trọng thành phố này.

Tống Hào nở một nụ cười, vẻ mặt chờ mong tự nói với mình:

“ Chỉ cần quen biết được người này, sự nghiệp của mình cũng sẽ thăng tiến vượt bậc mà thôi”

Tuy người này không thể so địa vị, tiếng nói với đại tiểu thư khủng bố như Linh Nhi nhưng người đi trên chiếc xe này cũng là một thế lực rất mạnh rồi. Chỉ cần người này nói tốt một câu, hắn chắc chắn sẽ có thể nắm gọn công ty này trong tay.

Hắn tự tin là có lý do. Ở chỗ này, chỉ có hắn là người có quyền lực cao. Người này muốn đến đây thì chỉ có thể gặp hắn, hay thậm chí chính là tìm hắn.

Hắn cũng chẳng biết tại sao, một người địa vị cao, sức ảnh hưởng lớn như vậy lại có thể chịu đến một nơi rách rưới như này. Mà hắn cũng chẳng quan tâm, hiện tại, hắn cần phải bày ra đủ tư thế nịnh nọt để có thể gây được sự chú ý tốt.

Rất nhanh chóng, chiếc xe sang trọng đã đỗ gọn ở bãi đỗ xe gần đó. Cánh cửa xe từ từ mở ra, một cô gái ăn mặc với bộ đồ học sinh bước ra từ chiếc xe.

Mọi người đều trầm trồ nhìn cô ấy. Các cô gái thì đều ghen tỵ khi mà chỗ nào trên người cô gái này đều là hàng hiệu. Còn các cậu con trai thì đều mê đắm trước vẻ đẹp duyên dáng, đôi chân thon dài cùng với ánh mắt đen nhánh đó.

Kể cả cô ấy có che mặt thì cũng là một thứ thu hút mọi ánh nhìn, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương. Đây là lần đầu tiên, cô tự mình đi xe đến chỗ làm của một người khác.

Nhìn cái công ty cùng mấy cái ánh mắt ghen tỵ cùng dơ bẩn từ đám người xa xa, cô nhíu chặt lông mày. Đây là cái công ty mà anh ấy làm sao? Nó còn chẳng to bằng cái nhà kho của cô.

Nếu không phải là vì Lâm Thần, cô đã rời khỏi đây ngay tức khắc. Nhưng khi nghĩ đến cái cảm giác bất ngờ của anh ấy , trong lòng cô lại phấn khích đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên.

Nhìn cái đám người đang cố gắng tạo dáng, cô chỉ muốn đóng cái mắt lại. Quá cay mắt! Bọn họ nghĩ mình là ai? Cô chỉ muốn tìm anh ấy mà thôi, việc quái gì mà phải cố tạo ra cái dáng buồn nôn kia.

Tuy nhiên, tìm đi tìm lại, cô không thấy hình dáng của anh ấy ở đây, nếu không phải tình báo nói, cô cũng sẽ không tin anh ấy ở đây.

Tống Hào đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn từ từ đi đến gần Nguyệt Sương. Khi thấy Nguyệt Sương nhìn hắn bằng cái ánh mắt khó chịu, hắn mới ngừng chân, vẻ mặt cung kính nói:

“ Không biết ngọn gió nào đã đưa vị tiểu thư đến thăm công ty chúng tôi ạ? Nếu tiểu thư không phiền thì chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc, mong tiểu thư có thể...?”

Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói:

“ Lâm Thiên hiện giờ đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK