• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương356: Chiếc nhẫn cưới

Lâm Thần chợt tỉnh giấc ngộ, nhìn sang Nguyệt Sương đang khóc lóc ỉ ôi vô cùng đáng thương. Cậu hoảng sợ nhanh chóng ôm lấy cô ấy, dỗ dành:

“ Sao em lại khóc vậy? Anh làm gì sai sao?”

Mọi người xung quanh đều bị thu hút sự chú ý, đơn giản là bởi vì nhan sắc của Nguyệt Sương quá vượt trội, làm lu mờ mọi cô gái xung quanh. Mà những người như vậy thì tất nhiên sẽ được nhiều người để ý, bất kể người đó có làm gì đi chăng nữa?

Khi này, những người khó chịu nhất không phải là các cô gái, mặc dù các cô đều ghen tỵ trước nhan sắc tuyệt vời của Nguyệt Sương, thế nhưng họ cũng cảm thấy tốt hơn phần nào khi mà cô ấy đã là hoa có chủ. Thế nhưng, các chàng trai phía xa lại không như vậy.

Trong lòng họ hiện tại đang có rất nhiều câu “mỹ miều” tặng cho Lâm Thần. Đúng là tên cặn bã, đã có bạn gái xinh đẹp, đáng yêu như thế rồi mà vẫn làm cho cô ấy khóc, thật sự... thật sự thật bất công!

Sự bất công khiến họ vô cùng ghen tỵ, họ ghen tỵ vì Lâm Thần có bạn gái đẹp như vậy, đẹp tới nỗi mà chỉ cần nhìn cô ấy cũng đã khiến cho nhịp tim bọn họ chậm lại một nhịp, làm cho mọi thứ xung quanh chỉ là cảnh nền cho cô ấy.

Mà cái đớn đau nhất của bọn họ chính là khi mình cảm thấy kém hơn một người khác. Mặc dù không ai nói ra nhưng nếu so bạn gái bọn họ với cô ấy thì chẳng khác nào vịt so với thiên nga. Cô ấy xinh đẹp, dễ thương như vậy nhưng không hề tỏ ra cao ngạo một chút nào, ít nhất là cho đến khi này, hơn nữa, dường như khác xa với những cô gái khác, cô ấy lại giống như vô cùng để ý tới bạn trai của mình, thậm chí còn sẵn sàng đi xếp hàng mua kem, một điều mà chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy trên bạn gái của bọn họ. Nó thật đau đớn làm sao!

Một cậu nam sinh vẻ mặt cao ráo, tóc xanh lam ở phía xa nhìn về hướng Lâm Thần, ngay sau đó, cậu ấy quay sang nhìn bạn gái đang chăm chú nhắn tin trên điện thoại, đầu cậu không tự chủ lắc nhẹ, thở dài một hơi. Sự chênh lệch như này là quá lớn, cũng là hai cô gái, tại sao lại có sự chênh lệch khủng khiếp như vậy.

Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện xung quanh nhưng Lâm Thần khi này cũng chẳng thèm để ý. Cậu vẫn dùng cách nhẹ nhàng, ôn nhu nhất, đó là ôm đầu của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve rồi ân cần hỏi:

“ Sao em lại khóc? Anh vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu?”

Lời nói êm dịu pha lẫn sự mê mị khó tả, Nguyệt Sương giống như một chú chim con khép nép bên mẹ hiền, hai tay cố gắng lau những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:

“ Em...em sợ một ngày nào đó...anh sẽ rời khỏi em...Em sợ lắm...Em rất sợ...”

Lâm Thần nghe thấy vậy, trong lòng cậu giật mình. Chưa bao giờ cậu nhìn thấy em ấy sợ hãi đến mức này. Một cảm giác mà em ấy có thể đổ ngã bất cứ lúc nào.

Trải qua biết bao nhiêu chuyện, cậu dần dần cũng hiểu ra vị trí của mình trong lòng em ấy nặng đến cỡ nào. Có thể nói, em ấy thành ra như vậy một phần rất lớn là do cậu, mặc dù chính cậu cũng không hề để ý chuyện này.

Nguyệt Sương là một cô gái vô cùng nhạy cảm, ban nãy khi cậu suy nghĩ, dường như chính cô ấy cũng đã đọc được suy nghĩ của cậu.

Cậu có thể lừa em ấy, thế nhưng lừa một lần, hai lần... rồi cuối cùng chính cậu lại hại em ấy.

Cậu không nói gì cả, nhẹ nhàng sờ mái tóc của em ấy. Cậu biết hiện tại nói gì cũng vô nghĩa, chỉ có hành động này mới khiến cho em ấy bớt đau khổ hơn.

Đúng như những gì cậu nói, Nguyệt Sương giống như buông bỏ đi mọi sự cao ngạo của một đại tiểu thư, khóc lớn trong lòng Lâm Thần.

Tại sao người ta nói tình yêu là con dao hai lưỡi? Bởi vì nó vừa giúp cho con người hạnh phúc, thế nhưng nó cũng là con dao khiến cho chính người đó đau khổ. Khi đã dính tới thứ này thì bạn đã chính thức bị lệ thuộc vào nó. Bạn sẽ luôn luôn lo sợ, bất an, thậm chí là mất ngủ vì người ấy.

Nguyệt Sương khóc rất lâu, nước mắt làm ướt cả chiếc áo mà Lâm Thần mới mặc, thế nhưng Lâm Thần cũng không hề có chút khó chịu nào cả. Cậu trong lòng lúc này chỉ có ngàn vạn câu xin lỗi dành cho Nguyệt Sương. Cậu cảm thấy mình thật thất bại, thật là vô dụng...

...

Cậu ngồi yên đó, cho đến khi cảm nhận được Nguyệt Sương bắt đầu thở đều đều. Đến lúc này, cậu nhận ra là em ấy đã ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã quá 12 giờ đêm, cậu nhanh chóng điện một cuộc cho Tư Hạ điều một chiếc xe đến đây.

Mặc dù đã quá 12 giờ, thế nhưng năng suất của Tư Hạ thì không thể chê trách một câu nào cả. Chỉ sau chưa đến năm phút, có hai chiếc xe sang màu trắng đã đến đậu trước mặt cậu, trong xe bước ra hai người cao lớn, vẻ mặt vô cùng tôn kính cúi đầu trước mặt Lâm Thần.

Lâm Thần nhẹ gật đầu, sau đó từ từ bế Nguyệt Sương vẫn đang say giấc nồng lên chiếc xe. Rất nhanh, hai chiếc xe đã từ từ rời khỏi.

Trên xe, cậu nhìn Nguyệt Sương say giấc nồng, giọt lệ vẫn còn đọng lại trên má, hai tay nắm chặt vạt áo cậu lại càng khiến trong lòng cậu đau đớn.

Cậu xin tài xế một tờ giấy, sau đó bắt đầu ghi từng dòng chữ trên đó. Trên suốt chuyến xe, chỉ có đúng tiếng bút xoẹt xoẹt của Lâm Thần, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường.

Về đến căn biệt thự dành riêng cho cậu, Lâm Thần nhẹ nhàng bế Nguyệt Sương lên chiếc giường của mình. Sau đó từ từ đắp chăn cho cô ấy, từ từ ra khỏi phòng.

Nhìn căn phòng quen thuộc, cậu nhẹ nhàng đến căn phòng khách, lấy chai rượu rồi tự rót cho mình.

Ánh trăng sáng soi cả một vùng trời, Lâm Thần ngồi đó, vẻ mặt đầy tâm sự ngồi uống từng ly rượu. Cậu lúc này chỉ có thể lấy rượu để giải tỏa đi nỗi sầu, cậu muốn say, muốn quên đi tất cả.

Cậu uống, uống rất nhiều, những vỏ chai rượu vứt lộn xộn dưới sàn, thế nhưng cậu lại chẳng hề quên đi chút nào cả. Càng uống càng tỉnh, cậu không thể nghĩ về những cô gái đã đem lòng yêu cậu.

Linh Nhi, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết... dáng vẻ của các cô ấy như in đậm trong tâm trí cậu. Làm cho cậu không thể nào quên đi được.

Uống một ngụm rượu, cảm giác cổ họng như đang thiêu đốt, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, cười một cách đắng chát nói:

“ Rốt cuộc... mình phải làm như thế nào? Mình thật sự quá cặn bã mà... Haha...”

...

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu xuống muôn loài, con người cũng bắt đầu một ngày làm việc mới. Nguyệt Sương từ từ mở con mắt, hai tay xoa xoa đầu của mình.

Đột nhiên, cô lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, vẻ mặt cô hoảng hốt nhảy ra khỏi giường, không kịp xem xét quần áo mà chạy thẳng một mạch ra ngoài.

“ Anh ơi...anh Lâm Thần ơi! Anh đang ở đâu?”

Giống như một chú chim gọi mẹ, cô lo lắng chạy xung quanh, không hề quan sát xem đây là đâu. Trong đầu cô hiện tại chỉ còn hình bóng của Lâm Thần.

Trong lúc đi tìm, cô sờ túi áo của mình thì có cảm giác là lạ. Rất nhanh, một tờ giấy nho nhỏ trong túi áo được cô lấy ra. Cô nghi hoặc mở ra xem...

Từng dòng chữ nắn nót, thẳng hàng xuất hiện trước mặt. Cô đứng ở đó, đọc từng chữ trên tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc như đang đọc một kiện rất quan trọng.

Không ai biết trong đó ghi thứ gì, chỉ biết sau đó, cô từ từ đi vào lại căn phòng ban nãy, từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.

Một chiếc nhẫn sáng bóng xuất hiện trước mặt cô, miệng cô không tự chủ mỉm cười vô cùng hạnh phúc, một tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn rồi từ từ đeo vào ngón áp út.

Nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên tay, cô ôm chặt tờ giấy, hạnh phúc nói:

“ Rốt cuộc...anh cũng đã chấp nhận em.”

P/S: Anh main nhà ta vẫn chịu trách nhiệm chứ không bỏ bê như main mấy bộ khác đâu.
Chương357: Chiếc nhẫn cưới 2

Nhận được thứ quý giá nhất trong đời, Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thứ mà cô mong chờ bấy lâu nay, không thể nào ngừng nghĩ về nó... cuối cùng cũng được thực hiện.

Chiếc nhẫn cưới? Nó tượng trưng cho điều gì??? Chẳng phải chứng minh cho việc cô chính là người quan trọng nhất trong lòng anh ấy hay sao? Hơn nữa, cô cũng tin chắc rằng: Mình chính là người được anh ấy trao tặng chiếc nhẫn đầu tiên.

Mặc dù, trong phong th, anh ấy đã kể cho cô toàn bộ mọi chuyện: Từ việc anh ấy sinh sống ở đâu, tại sao lại vướng vào một mớ rắc rối... rồi lý do tại sao lại đến gặp cô. Mọi thứ giống như giấc mơ ! Cô mặc dù tự tin là rất hiểu anh ấy, thế nhưng khi đọc những dòng chữ đó, cô lại cảm thấy mình chẳng hề hiểu gì về anh ấy cả, giống như một con ếch ngồi ở dưới giếng vậy.

Cô không phải là người duy nhất có trong lòng của anh ấy, còn có cả cô gái tên Thanh Tuyết, Ngọc Băng, rồi còn cả Linh Nhi... Ai cũng là cô gái đều si tình giống như cô bây giờ.

Cô cũng là người đã dính vào bẫy tình yêu này, vậy nên cũng hiểu một chút cảm giác của bọn họ. Những cô gái đó đã hi sinh rất nhiều, làm mọi thứ vì anh ấy hiện tại, thứ duy nhất bọn họ mong chờ chỉ là một chút tình cảm nhỏ nhoi, một thứ mà có lẽ nó rất đơn giản, nhưng là mong ước của tất cả bọn họ.

Sẽ như thế nào khi mà anh ấy từ chối hết bọn họ chỉ để đến với cô? Chẳng cần nói thì cô cũng hiểu sẽ xảy ra chuyện lớn như thế nào? Linh Nhi khủng bố đến đáng sợ, cô hiểu. Rồi còn cô gái tên Thanh Tuyết hay Ngọc Băng kia nữa... mặc dù cô chưa từng gặp nhưng cô có cảm giác dường như địa vị của họ cũng rất cao.

Họ đều là những cô gái có cảm xúc, lý trí giống cô. Cái cảm giác đáng sợ khi mà anh ấy rời xa nó khủng khiếp như thế nào? Cô hiểu chứ, chính cô cũng đã trải qua... và bọn họ cũng sẽ giống như vậy, cũng sẽ trở nên tiêu cực giống như cô tối qua.

Mặc dù cô cũng rất không thích có những cô gái khác nhăm nhe đến anh ấy, nói đúng hơn là căm ghét. Thế nhưng cô cũng là một người thông minh, vậy nên cô cũng hiểu một chút tình cảnh hiện giờ rắc rối đến mức nào?

Con người của Lâm Thần cô biết rõ, vậy nên nếu như cô cưỡng ép đến với cô thì chẳng khác nào đang hành hạ tâm hồn yếu ớt của anh ấy cả, mà đây là thứ cô vô cùng lo sợ. Cô không muốn chính mình lại là kẻ hủy diệt con người của anh ấy. Cô chỉ muốn Lâm Thần hạnh phúc, như thế cũng là đủ rồi.

Vậy nên, cô mới trở nên vui vẻ như vậy, cô chấp nhận những cô gái khác ở chung với anh ấy. Chỉ cần cô có một vị trí trong lòng thì cô cũng cảm thấy vui lòng.

Một tay sờ lấy chiếc nhẫn, đôi mắt long lanh nhìn ra cửa sổ, mái tóc tung bay trong gió, cô ngọt ngào nói:

“ Em sẽ chờ anh”

Ở một bên khác, Lâm Thần mệt mỏi ngồi cạnh giường bệnh Linh Nhi, bên cạnh thì Tư Hạ đang nghiêm túc đứng đó. Ánh mắt cô ấy đầy lo lắng nhìn Lâm Thần.

“ Cậu chủ, cậu đã ngồi đó rất lâu rồi. Có cần tôi...”

Chưa kịp nói hết, Lâm Thần xoay mặt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, hỏi:

“ Tư Hạ, tôi có một câu hỏi, cô có thể giúp tôi trả lời được không?”

Lâm Thân làm ra bộ dáng nghiêm túc như vậy lại khiến cho cô có một cảm giác rất lạ.

Trong lòng cô, cậu chủ là một đấng toàn năng, không chuyện gì là không làm được. Ngay từ việc quản trị công ty mà chỉ trong vài ngày, toàn bộ công ty đã quay về quỹ đạo, thậm chí còn đi lên. Chưa hết, cậu ấy còn chỉnh sửa luật lệ, thay đổi cấu trúc... mà không hề có chút sai lầm nào.

Thử hỏi, con người tài năng như vậy thì lại bị chuyện gì làm khó nữa chứ. Đó là cô nghĩ như vậy, cho đến khi nhìn thấy cậu chủ hiện tại.

Nhìn ánh mắt của cậu ấy, giống như một đứa trẻ lạc mất cha mẹ, bơ vơ giữa dòng người tấp nập, không biết nên phải làm gì? Chỉ cần như thế đã khiến cho cô cảm thấy vô cùng sốc.

Rốt cuộc, chuyện gì đã khiến cậu chủ ra nông nỗi này?

Cảm nhận được ánh mắt Lâm Thần nhìn chằm chằm đợi câu trả lời, cô không hề do dự, nhanh chóng gật đầu lễ phép:

“ Dạ, cậu chủ cứ hỏi, chỉ cần tôi biết thì tôi sẽ trả lời.”

Cảm nhận được ánh mắt đầy tự tin của Tư Hạ, Lâm Thần thở dài, xoay người lại nhìn Linh Nhi trên giường bệnh, tâm sự:

“ Cô có cảm thấy tôi quá đáng không? Linh Nhi nếu không gặp tôi thì đâu thành ra nông nỗi này. Lẽ ra, cô ấy hiện tại phải giống như phượng hoàng tung bay trên trời xanh...Chứ không phải nằm đây chỉ vì một người bình thường như tôi bây giờ.”

Lời nói đầy đắng chát như muốn tự trách bản thân, Tư Hạ nghe vậy, nhanh chóng lắc đầu, khuyên nhủ Lâm Thần:

“ Không, cậu chủ nghĩ vậy là sai rồi. Tôi cho đây chính là định mệnh của hai người. Cô chủ yêu cậu, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu, đó chính là tình yêu. Và tôi cũng biết, chỉ có cậu mới là người làm cho cô ấy hạnh phúc, mỉm cười vui vẻ như bao cô gái khác. Vậy nên, cậu đừng xem nặng vấn đề này. Tôi chỉ mong cậu có thể ở bên cạnh cô chủ, đó chính là một món quà hạnh phúc nhất dành cho cô ấy.”

Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cậu như muốn rỉ máu. Rốt cuộc, cô ấy chỉ muốn tình yêu của cậu, một cô gái mà khiến cho cả thế giới chao đảo, là một mỹ nữ băng giá lại làm tất cả mọi thứ vì cậu. Thử hỏi, một cô gái hi sinh, làm mọi thứ vì cậu như vậy thì phải yêu cậu đến mức nào chứ?

Lúc trước, cậu còn tưởng đó chỉ là hứng thú nhất thời của cô ấy, cũng là một nỗi ám ảnh vì cậu. Vậy nên cậu vẫn chưa mở lòng để đón nhận cô ấy. Thế nhưng bây giờ thì đã khác, cậu đã coi cô ấy chính là bạn gái của mình, một thứ mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Cầm lấy bàn tay ấm áp của Linh Nhi, ánh mắt Lâm Thần trở nên nhu tình hơn bao giờ hết.

Không thấy Lâm Thần trả lời, thế nhưng cô lại cảm thấy rất vui vì hành động của cậu chủ. Phải chăng, cậu ấy đã nhận ra tình yêu của mình dành cho cô chủ. Sau bao nỗ lực, cuối cùng thì hai người cũng được ở bên nhau? Điều này không khỏi khiến cho cô tự nói những điều tốt đẹp nhất dành cho hai người.

Cô muốn nói một vài điều dành cho cậu chủ, thế nhưng khi cô ngoảnh lại thì cậu ấy đã ngủ từ bao giờ không biết, hai tay cậu vẫn nắm chặt bàn tay của cô chủ, cảnh tượng vô cùng ngọt ngào.

Cô giật mình, nhanh chóng bịt miệng mình lại, sau đó nhẹ nhàng lấy chiếc chăn nhỏ đắp lên cho Lâm Thần. Xong xuôi, cô mới rón rén đi ra ngoài, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, không hề gây ra tiếng động.

Đây chính là thứ đẹp nhất cô thấy ở trong đời. Cô chủ được cậu chủ tận tình chăm sóc, ân cần chu đáo. Giống như một người chồng đang cố gắng chăm sóc cho người vợ của mình vậy.

Không chỉ thế, khi cô tiến đến ban nãy, một hộp nhỏ màu đỏ đã thu hút sự chú ý của cô. Và tất nhiên, chính nó cũng đã khiến cho cô hiện tại vẫn còn mỉm cười.

Là một thư ký, cô vừa nhìn thì đã nhận ra chiếc hộp đỏ tinh xảo đó chính là hộp nhẫn, mà nói thẳng ra chính là chiếc nhẫn cưới.

Cô đoán khả năng rất lớn, khi cô chủ tỉnh giấc, cậu ấy sẽ ngay lập tức cầu hôn cô chủ. Ôi thật là lãng mạn làm sao!

Nghĩ đến đây, cô giật mình quên mất là mình phải chuẩn bị cho việc này, để buổi cầu hôn đó diễn ra long trọng.
Chương358: Trở về nhà

Kế hoạch nghe thì có vẻ tốt đẹp nhưng diễn ra lại chẳng hề suôn sẻ một chút nào.

Sáng, trưa, chiều, tối... Lâm Thần đều ngồi đó chờ, mong cho Linh Nhi nhanh chóng thức giấc, thế nhưng tất cả vẫn chỉ là ước ao mà thôi.

Cho đến ban đêm, dường như cảm thấy cứ ở đây cũng không phải là cách, Lâm Thần mới nhẹ nhàng đặt chiếc hộp ở cạnh bàn, từ từ rời khỏi căn phòng.

Không phải cậu làm vậy là để trốn tránh trách nhiệm, mà đối với cậu hiện tại thời gian rất quý giá. Cậu cũng không thể ở đây mà không làm chút gì được, chi ít, cậu cũng phải hoàn thành ước nguyện của những cô gái khác.

Tư Hạ đứng cạnh cũng không hề ngăn cản, thậm chí, cô còn cảm thấy yên lòng khi cậu ấy rời đi. Mặc dù rất muốn khi cô chủ tỉnh dậy thì người đầu tiên gặp chính là cậu chủ, thế nhưng nếu như cậu ấy cứ ngồi đó thì cũng không phải là chuyện tốt.

Càng để lâu như vậy thì có khác nào tra tấn cậu ấy, cô cũng tin là cô chủ sẽ hiểu điều này. Vì vậy, sau khi Lâm Thần rời đi, cô lại thay vị trí của cậu ấy, ngồi trông mong cô chủ.

Ngồi trên chiếc xe, cậu lái một mạch ra khỏi thành phố, quay trở về nơi ở thân thương của mình.

Ban đầu, khi cậu đợi Linh Nhi, ý nghĩ lúc đó chính là muốn kể hết toàn bộ câu chuyện, sau đó từ từ khiến cho Linh Nhi chấp nhận.

Nếu là cô gái khác thì cậu còn có chút hi vọng, thế nhưng, đối với Linh Nhi thì lại là chuyện khác. Tính tình chiếm hữu của cô ấy vô cùng mạnh. Chỉ cần là món đồ thuộc về cô ấy thì không một ai có thể đoạt được, nhất là khi cậu chính là đối tượng sở hữu trong mắt cô ấy.

Một ánh mắt, một hành động nhỏ của cô ấy đã khiến cho mọi người phải kinh sợ, cộng thêm bản tính băng lãnh độc chiếm ấy thì cậu không chắc là cậu sẽ có thể thương lượng được. Vì vậy, ít nhất là trước khi cô ấy tỉnh dậy, cậu cần phải làm tất cả những gì có thể, để khi cả trường hợp xấu nhất xảy ra, cậu sẽ không hề nuối tiếc bất cứ điều gì.

Lái xe ngay trong đêm, mặc dù cách nhà rất xa nhưng cậu vẫn không hề bận tâm. Chiếc xe như một mũi tên bắn thẳng trên cao tốc.

Một đêm trôi qua thật nhanh, cho đến sáng hôm sau.

Trong căn phòng nhỏ tràn đầy màu hồng, một cô gái nhỏ nhắn ăn mặc có chút mát mẻ nằm trong chiếc chăn từ từ tỉnh dậy. Ánh mắt mấp máy nhìn ra cửa sổ, mái tóc rối bời nói:

“ Trời sáng rồi sao!”

Nói xong, cô không tự chủ mà nhìn chiếc điện thoại, nhanh chóng mở khóa rồi tìm thứ gì đó. Có vẻ, chuyện quan sát thông tin của người này còn quan trọng hơn việc ngồi dậy bây giờ, một việc mà rất ít cô gái khác dám làm.

Dường như không thấy tin nhắn của người đó, cô gái xinh đẹp tỏ vẻ dỗi hờn, hai tay đập đập nhẹ con gấu bông, nói:

“ Anh ấy không nhắn tin cho mình... Hừ... mình giận rồi.”

Đến khi này, cô mới khó chịu ngồi dậy, vẻ mặt u oán đi ra khỏi phòng. Hiện tại, cô cảm thấy rất khó chịu, không biết phải làm gì để thỏa mãn mình.

“ Nếu như anh ấy trở về thì tốt. Mình sẽ lôi anh ấy ra để giải tỏa cơn buồn. Rồi sau đó bắt anh ấy nói: “ Tiểu Ngọc, anh sai rồi”.”

Tiểu Ngọc vừa đi vừa tức tối nói, giống như rất tự tin về chuyện này.

Tuy nhiên, ngay khi cô mở cửa, một bóng dáng nằm trên ghế đã khiến cho cô giật mình, vẻ mặt đỏ bừng đóng chặt cửa lại.

“ Anh...anh ấy đã quay trở về” Tiểu Ngọc ôm bờ má nóng bừng, nói.

Giống như một chú sóc nhỏ, cô ngay lập tức chạy thẳng vào trong phòng tắm, hai chân hai tay luống cuống tân trang lại khuôn mặt mình. Xong xuôi, cô mới thay đổi một bộ đồ mới.

Đến khi soi mình trước gương, làn da căng mọng, trắng nõn như da em bé, ánh mắt to tròn sáng long lanh như viên ngọc cùng với dáng người như muốn người ta phạm tội, cô mới nhẹ nhàng buộc gọn mái tóc bạch kim của mình, từ từ đi ra ngoài.

Đến khi cô ra ngoài, cô mới nhìn rõ anh ấy thật ra là đang ngủ, dáng người tùy tiện nằm trên chiếc ghế sô pha.

Toàn bộ suy nghĩ ban nãy của cô bỗng tan biến, nào là giận dỗi, bắt anh ấy phải như này như kia...toàn bộ như bị quên lãng khi cô nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh ấy.

Mặc dù anh ấy nhắm mắt ngủ ghiền nhưng cô vẫn có thể cảm thấy sự mệt mỏi trên mặt của anh ấy. Dường như anh ấy đã trải qua một chuyện gì đó vô cùng khó khăn, đến nỗi khi ngủ, chính anh ấy cũng không thể buông chuyện này xuống được.

Một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên má của Lâm Thần, Tiểu Ngọc sờ nhè nhẹ, nước mắt đang cố gắng giữ lại, nhỏ giọng nói:

“ Anh trai, anh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?”

Vuốt nhẹ mái tóc ướt mồ hôi, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thông qua hành động ấy. Thật là nóng...

“ Xin lỗi đã cắt ngang nhưng tôi có chuyện cần nói với cô.” Một giọng nói đầy nghiêm túc phát ra sau lưng Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc cảnh giác xoay người lại, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Một kẻ vừa là địch nhưng cũng vừa là bạn- Nguyệt Sương.

“ Nguyệt Sương, sao cô lại tới nơi này.”

Nguyệt Sương khi này ăn mặc có chút giản dị. Một bộ váy ngắn kẻ caro cùng với mái tóc được kẹp gọn bằng chiếc nơ xinh xắn, mặc dù vậy thì vẻ đẹp của cô ấy cũng không thể chê vào đâu được.

Tiểu Ngọc mặc dù nhìn qua trên điện thoại, thế nhưng khi gặp mặt, thứ cô so đo không phải là khuôn mặt, cái cô để ý chính là hai quả đồi trước mặt của Nguyệt Sương.

Thật là ăn gian, tại sao cùng là con người, cùng độ tuổi mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy. Hai ngọn đồi của cô ta lớn hơn của cô? Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất của cô! Thảo nào anh trai mình sẽ bị cô ả này dụ dỗ, thì ra tất cả là do nó.

Cảm giác ánh mắt Tiểu Ngọc có chút địch ý, cô ho nhẹ để chuyển chủ đề, nói:

“ Chúng ta không nên tranh luận vấn đề này! Cô hiện tại không biết anh ấy đang gặp nguy hiểm ư?”

Nguyệt Sương giống như nói trúng tim đen, Tiểu Ngọc giật mình, chạy đến trước mặt Nguyệt Sương, hỏi:

“ Anh...anh ấy đang gặp nguy hiểm gì?”

Giống như biết được Tiểu Ngọc sẽ có biểu cảm này, cô mới bảo tài xế bên ngoài nhanh chóng chuẩn bị một quán cafe trống để nói chuyện.

Tiểu Ngọc đương nhiên không từ chối, cô nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc, sau đó cùng với Nguyệt Sương đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, chỉ biết đã quá trưa, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đã quay trở về.

Thế nhưng, khác với lúc đi, Tiểu Ngọc hiện tại lại có vẻ mặt vô cùng ảm đạm, trắng bệch giống như vừa tiếp nhận chuyện gì đó vô cùng sốc vậy.

Nguyệt Sương thấy vậy, cô thở dài, một tay đưa cho Tiểu Ngọc một lọ xịt nhỏ, nói thầm:

“ Tiểu Ngọc, cô nếu có tình cảm với anh ấy thì hãy nhanh chóng thổ lộ. Nếu không thì cô sẽ không còn thời gian đâu.”

Nhận lấy lọ thuốc xịt trong tay, vẻ mặt trắng bệch của Tiểu Ngọc nhìn Nguyệt Sương, hai tay run run hỏi:

“ Anh...anh ấy sẽ...rời xa chúng ta sao?”

Lời nói đẫm nước mắt, đến khi này, Tiểu Ngọc không kìm nổi mà rơi nước mắt. Điều này khiến cho Nguyệt Sương cũng cảm thấy rầu lòng, một tay nhẹ nhàng lấy khăn giấy trong túi, lau nước mắt cho Tiểu Ngọc. Sau đó, nghiêm túc nói:

“ Cô muốn điều đó xảy ra sao? Chẳng lẽ... cô không yêu anh ấy??? Linh Nhi sắp đi tìm anh ấy rồi, nếu như cô còn khóc lóc thì cứ chờ cô ta vác anh ấy đi là vừa...”

“ Chúng ta...chúng ta không có cách nào để chống lại cô ấy sao?” Tiểu Ngọc run rẩy nói.

Nguyệt Sương lắc đầu, vẻ mặt mù mịt: “ Cô ấy là một con quái vật, chúng ta chỉ là một con người bình thường. Cô hiểu rồi chứ!”

Dường như hiểu được toàn bộ lời nói của Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc lúc này mới gật đầu, đáp:

“ Được rồi. Cảm ơn cô, tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh ấy. Tôi không muốn mình phải hối hận.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng bước vào trong nhà, dáng vẻ vô cùng quyết tâm.
Chương359: Tiểu Ngọc tự sát

Lưu ý: Chương có yếu tố nhạy cảm, mấy bạn nhỏ tuổi xin rời đi trước chứ đừng chơi trò tố cáo. Tác tim yếu lắm...

Hiện tại đã quá trưa, mặt trời lên cao nhất, mọi người bên ngoài cũng đã dần vơi bớt để tránh đi cái nắng gắt. Đây chính xác là khoảng thời gian tốt nhất để dành cho những con cú đêm tỉnh giấc, trong đó có cả Lâm Thần.

Khác với mọi người, thức đêm là để chơi game, cày phim,bla..bla... thì cậu lại thức chỉ vì lo lắng cho những cô gái xung quanh mình. Không một ai là cậu không nghĩ đến, thế nhưng thay vì lựa chọn nói ra, cậu lại giữ im lặng, tự nhận hết trách nhiệm về bản thân mình.

Thế nhưng, cậu đâu có biết, các cô gái xung quanh đã dần dần hiểu thấu được tâm tư của cậu.

Hai mắt từ từ mở ra, Lâm Thần mệt mỏi nhìn lên trần nhà, một mùi hương hoa nhài quen thuộc dễ chịu khiến cho tâm trí cậu thư thái lạ thường.

Chưa hết, một bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy ngực của cậu, thậm chí, ở dưới thân cậu cũng có một đôi chân đang khóa chặt chân cậu. Tình thế hiện tại của cậu chẳng khác gì bánh mỳ kẹp xúc xích cả, khó có thể cử động.

Thật ra, cậu cũng thừa biết đó là ai, ngoảnh sang bên cạnh, một khuôn mặt xinh đẹp đến mức gian lận xuất hiện trước mặt cậu. Thế nhưng, khác với mọi lần, em ấy lại ăn mặc vô cùng “quyến rũ” một chiếc váy mỏng có thể nhìn thấu được những gì em ấy mặc bên trong. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy hình con gấu mờ mờ đằng sau chiếc áo đó.

Xúc cảm điên rồ khiến cho cả cơ thể cậu nóng bừng. Hai tay cậu không tự chủ đẩy em ấy ra bên cạnh, vẻ mặt sợ hãi thở hồng hộc.

“ Mình...mình tại sao lại có ý nghĩ như vậy với chính em ấy chứ?”

Không sai, trong một tích tắc ban nãy, cậu lại có cảm giác thèm khát thân thể của em ấy. Một điều mà cậu cho rằng đó là ghê tởm đến cùng cực.

Chưa dừng lại ở đó, tay cậu ban nãy còn không tự chủ sờ vào bắp đùi trắng nõn của em ấy. Thật sự, chính cậu còn đang tự hỏi mình rốt cuộc đang làm chuyện tày trời gì vậy.

Em ấy coi mình như anh trai, thế mà cậu lại động lòng với chính em ấy. Súc sinh cũng không thể cầm thú tới mức đó. Cậu ghê tởm chính bản thân mình, thân thể cậu run rẩy, hai chân cố gắng đứng vững đi ra ngoài cửa.

Chẳng biết vì sao, càng nhìn em ấy, dục vọng trong con người cậu lại càng bùng cháy, giống như một ngọn lửa trong đống bùi nhùi có thể bùng lên bất cứ khi nào.

Điều này rất nguy hiểm, nếu như đi quá giới hạn, chắc chắn Tiểu Ngọc sẽ vô cùng khổ sở. Cậu không thể và cũng không cho phép chuyện này xảy ra.

Cảm giác bước chân càng ngày càng nặng nề, cơ thể nóng bừng, tâm trí chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ, cậu thở dốc, trán đổ mồ hôi cầm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống.

Cạch! Cạch!

Cậu ấn một lần, hai lần... vô số lần cậu cố gắng ấn, thế nhưng cánh cửa như một bức tượng, không hề mở ra.

Đến khi này, cậu mới nhận ra là nó đã bị khóa. Điều đó chưa đáng sợ, điều khiến cho cậu sợ hãi hơn là giọng nói vô cùng êm tai truyền từ phía sau:

“ Anh trai, anh rời đi là có ý gì?”

Giọng nói tràn đầy ý vị, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng ngồi dậy, vẻ mặt yêu mị nhìn Lâm Thần.

Lâm Thần cảm thấy rét lạnh khi nghe thấy lời nói này của chính em gái mình. Đâu còn là cô em gái dễ thương, luôn luôn đòi nũng nịu như ngày trước. Trông em ấy hiện tại, cậu cảm giác dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Trán ướt đẫm mồ hôi, cậu cố gắng dùng tay lau chúng, sau đó cố gắng mỉm cười nói với Tiểu Ngọc:

“ Tiểu Ngọc, anh mới về nên cơ thể còn rất bẩn, vậy nên...”

“ Vậy nên anh muốn ra ngoài để đi cùng ả Linh Nhi kia ư???” Tiểu Ngọc lộ ra bản chất thật sự, hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt đằng đằng sát khi cùng với giọng nói tràn đầy sự ghen tuông.

“ Em...” Lâm Thần chưa kịp nói hết, Tiểu Ngọc đã ngay lập tức lao vào cậu, dáng vẻ điên loạn chẳng ai ngăn cản được.

Do bất ngờ cộng thêm không đề phòng, cậu rất dễ dàng bị Tiểu Ngọc chế trụ, hai chân cậu bị em ấy khóa chặt, còn đôi bàn tay thì cũng bị kiểm soát bởi bàn tay của em ấy. Mặt cậu hiện tại trở nên sát khuôn mặt của em ấy hơn bao giờ hết.

Động tác vô cùng mờ ám, thế nhưng chính lúc này cậu mới thấy Tiểu Ngọc xinh đẹp quyến rũ đến nhường nào.

Từng chi tiết trên da thịt em ấy như một tác phẩm nghệ thuật ngàn năm có một. Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sâu thẳm lại càng tô đậm chúng lên một tầm cao mới.

Rồi còn mùi hương cơ thể, dáng người đầy đặn nữa...Ban đầu, cậu cũng không để ý nhiều, thế nhưng không hiểu sao, khi này suy nghĩ cậu đang hướng về những thứ này.

“ Em...em có thể đứng dậy giúp anh được không?” Lâm Thần cảm giác cơ thể sắp không chịu nổi sự dụ hoặc này nữa, ánh mắt có chút van xin nói.

Cậu hiện tại chỉ muốn rời thật xa, thật sự hiện tại chính bản thân cậu còn không thể kiểm chế được. Tại sao? Cậu lại có suy nghĩ như vậy? Tại sao cậu lại thèm khát em ấy? Cậu rất muốn tự tát một cái bạt tai dành cho mình.

Tinh thần cậu như đang đến bờ vực khủng hoảng. Cậu xấu hổ, không dám đối mặt với chính em ấy. Cậu thật là cặn bã, hèn nhát và biến thái.

Dường nhưu cảm nhận được Lâm Thần đang cố chịu đựng, Tiểu Ngọc tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cố gắng tránh né, nói:

“ Em đã cho anh uống thuốc, thậm chí dùng cả hương kích thích. Tại sao? Tại sao anh lại không có cảm giác gì với em.”

Nói đến đây, Lâm Thần mới dần dần bừng tỉnh, vẻ mặt không dám tin nhìn Tiểu Ngọc, nói:

“ Em...em...”

“ Đúng vậy, chính em là người hạ thuốc. Em yêu anh... Yêu anh đến mức sắp điên lên rồi đây !”

Nước mắt Tiểu Ngọc rơi lã chã, hai tay cô ấy nắm chặt vạt áo Lâm Thần, run run vô cùng đáng thương.

“ Tại sao...tại sao... Em là người yêu anh đầu tiên, là người ở chung với anh, ngủ cùng nhau, tắm cho nhau... Tại sao...”

Càng nói, Tiểu Ngọc càng khóc lớn, dáng vẻ ủy khuất lúc này mới được phơi bày hết. Lâm Thần cũng chỉ biết lặng người lắng nghe.

“ Anh có biết, từ lúc anh cứu em từ tay bọn háo sắc đó. Trái tim của em đã dành cho anh mất rồi. Anh có biết không? Khi đó, em ước gì chúng ta sẽ là một đôi vợ chồng, chứ không phải là anh em như bây giờ.”

Nói xong, Tiểu Ngọc xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp:

“ Mỗi đêm, em đều lẻn vào phòng anh rồi làm những trò đồi bại với anh. Thu thập mọi đồ dùng của anh. Em thật sự yêu anh, yêu anh lắm! Cứ mỗi lần thấy anh nói chuyện với cô gái khác, trong lòng em như chết lặng...”

Nghe những lời nói trong lòng của chính Tiểu Ngọc nói, đầu cậu ong ong như bị chùy gõ. Đây...đây là có chuyện gì? Bây giờ, cậu cũng hiểu ra: Tại sao khi cậu ngủ dậy thì miệng luôn luôn có cảm giác đau nhức, thậm chí chiếc áo cậu còn bị đứt cúc...hóa ra...

Cậu không dám tin, cô gái mà cậu chiều chuộng, yêu thương hết mực lại làm trò này với chính cậu. Nếu không phải chính em ấy nói ra, sợ là cả đời cậu cũng sẽ chẳng tin.

Mặc dù biết rõ được sự thật nhưng cậu dường như không thể nuốt trôi được toàn bộ tin tức này. Hơi thở của cậu bắt đầu trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng bắt đầu từ yêu chiều chuyển thành sợ hãi.

Đúng vậy, cậu sợ hãi chính em gái của mình, vì giờ cậu mới nhận ra là tình cảm bấy lâu nay không đơn giản là tình cảm anh em đơn thuần. Cậu chưa dám chấp nhận...

Thấy Lâm Thần càng ngày càng tránh né ánh mắt mình, Tiểu Ngọc đã buồn nay càng buồn hơn. Đâu có một cô gái nào chịu được cảnh người mình thích bấy lâu nay lại dùng cái ánh mắt sợ hãi, né tránh đó.

Cô khóc, lấy một con dao nhỏ trên bàn, định đâm vào cổ mình. Cô đau đớn, cô chỉ muốn tự giải thoát cho mình.

Con dao sắc bén phản chiếu ánh quang, Lâm Thần từ trong cơn mê tỉnh ngộ, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng chặn lấy hành động ngu xuẩn của em gái mình:

“ Tiểu Ngọc, em làm cái trò gì vậy?”
Chương360: Đánh anh đi, Tiểu Ngọc!

Uất ức, tủi hờn, ghen tuông... toàn bộ cảm xúc tiêu cực của Tiểu Ngọc bấy lâu nay như muốn trút hết ra. Cô cảm thấy toàn bộ thế giới trước mặt như đang phản bội mình. Người mà cô yêu nhất, thậm chí coi là sinh mạng lại đang né tránh cô. Thử hỏi cô làm sao chịu nổi chứ.

Tại sao ông trời lại bất công đến như vậy? Chính cô là người quen anh ấy, thân thiết nhất với anh ấy. Ngày ngày ở cùng nhau, ăn cùng nhau, đi chơi cùng nhau... thân thiết hơn cả cặp đôi yêu nhau.

Ban đầu, cô cứ nghĩ là mình chắc chắn sẽ có thể có được anh ấy, có một câu dân gian người ta hay nói: “ Nước chảy đá mòn”. Cô tin tưởng chỉ cần giữ vững tình cảm như vậy, sẽ có một ngày anh ấy sẽ chấp nhận cô, thậm chí vượt qua giới hạn anh em thường ngày.

Không một ai có thể cướp anh ấy từ cô, cô muốn sở hữu anh ấy, muốn chiếm anh ấy làm của riêng. Cô muốn được anh ấy âu yếm, xoa đầu, dẫn đi chơi...làm những chuyện tình ái bí hiểm.

Anh ấy còn rất sợ nữ sinh, thậm chí suốt những năm học thì chỉ ở bên cạnh cô. Điều này khiến cho cô trở nên chủ quan, luôn luôn nghĩ rằng mình là kẻ chiến thắng.

Thế nhưng, kẻ chiến thắng như cô hiện tại lại trở thành kẻ thất bại. Anh ấy chẳng những đã bị cướp bởi cô gái khác, hơn nữa chính cô lại là kẻ bị anh ấy xa lánh. Cô hối hận, hối hận vì đã không chiếm lấy anh ấy từ sớm, lẽ ra, cô nên “ăn” sạch sẽ anh ấy từ đầu để cho anh ấy luôn luôn nghĩ về cô.

Cô hối hận nhưng cũng không thể thay đổi được, điều này làm cho cô trở nên khủng hoảng. Ai cũng phản bội cô, không một ai hiểu được cho cô, như vậy thì cô sống trên đời làm gì nữa, dứt khoát chết đi cho xong.

Cô dứt khoát cầm lấy cái kéo nhỏ trên ngăn bàn, dự định đâm thẳng vào trái tim mình. Cô muốn cho trái tim mình không còn cảm giác gì nữa, nó đã quá mệt mỏi rồi.

Thế nhưng, một cảm giác đau nhói khiến cho tay cô dừng lại, chiếc kéo cùng vì thế mà rơi xuống. Đôi mắt cô lúc này cũng vì thế mà từ từ mở, vẻ mặt đau đớn nhìn Lâm Thần đang tức giận trước mặt:

“ Em làm cái trò gì vậy?” Lâm Thần bắt đầu nổi điên.

Khi này, trong lòng cậu vẫn còn rét lạnh, thậm chí kể cả khi chiếc kéo đã rơi trên đất nhưng cậu vẫn cảm thấy tay mình run run. Chỉ cần chậm một vài giây nữa, chỉ cần như vậy thôi là em ấy sẽ rời xa cậu mãi mãi.

Thử hỏi, chuyện này khiến cho cậu sốc đến nhường nào, em ấy dù thế nào thì vẫn là em gái mà cậu cưng chiều, yêu thương nhất. Nếu như để em ấy xảy ra mệnh hệ gì, nhất là khi nguyên nhân lại là cậu thì có lẽ cả đời cậu sẽ ân hận đến chết.

Thế nên, hiện tại cậu vô cùng tức giận, cơn giận có thể đốt cháy bất cứ điều gì. Tại sao em ấy lại làm điều ngu ngốc như vậy, chẳng lẽ em ấy không suy nghĩ về gia đình hay sao. Rồi còn cậu, cậu sẽ ra sao khi mà mất đi cô em gái này, chính cậu cũng không dám nghĩ.

Tức giận như thế, cậu lại chẳng hề dám nói với em ấy một câu. Toàn bộ những thứ mà cậu định nói đều phải nuốt trở về khi mà nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Tiểu Ngọc khi này.

Chưa bao giờ, cậu thấy em ấy buồn đến mức này, mái tóc rối bời, ánh mắt đỏ ngầu cùng với những giọt nước mắt còn vương vãi trên khóe mi. Chỉ cần nhìn thôi là đã khiến lòng người cảm thấy thương xót, chỉ muốn dỗ dành em ấy.

Ban đầu, cậu còn không chấp nhận chuyện này, dù sao thì chuyện em gái phát sinh tình cảm nam nữ với chính anh trai mình là một chuyện vô cùng động trời, nó phá vỡ tam quan của bản thân cậu, khiến cậu có cảm giác như mình vừa làm một tội ác vô cùng khủng khiếp.

Thế nhưng, nó cũng đã xảy ra, không thể vãn hồi. Có lẽ em ấy đang trong thời kỳ nổi loạn, vậy nên có chút ham muốn đối với nam giới cũng là điều hết sức bình thường. Nhất là khi em ấy tiếp xúc quá thân mật với cậu.

Cậu thở dài, vẻ mặt đầy toan tĩnh. Trong lòng cậu hiện tại đang nghĩ: Hiện tại em ấy vẫn còn chưa hiểu độ nghiêm trọng của chuyện này, chỉ cần giúp em ấy hiểu ra thì chắc chắn hai người sẽ quay về cuộc sống hạnh phúc ban đầu. Em ấy cũng sẽ hiểu được tình yêu thật sự chứ không phải là thèm khát như hiện tại.

Cậu nghĩ như thế nhưng chính cậu lại không biết chính Tiểu Ngọc đã hiểu được tình yêu thực sự từ rất lâu. Cũng chính vì hiểu, cô ấy không bao giờ dám cho những nam sinh khác một chút cơ hội, cô thậm chí còn từ chối thẳng thừng, xe thư tình trước mặt nam sinh đó... Cô làm vậy là vì sợ chính Lâm Thần sẽ ghen tuông, không để ý tới cô.

Cậu bắt đầu dùng cách cũ để dỗ dành, đó chính là xoa đầu của em ấy. Mặc dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cái cảm giác đó vẫn y nguyên, mềm mại, mượt mà và vô cùng mê mị...

Thế nhưng, khác với mọi lần, em ấy đáng lẽ ra sẽ phải thích thú cọ cọ đầu, nhắm mắt hưởng thụ như chú mèo nhỏ thì lần này em ấy lại bất động, không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì cả. Điều này khiến cho Lâm Thần cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Đột nhiên, cậu có một cảm giác vô cùng xấu, ánh mắt cậu nhanh chóng chú ý đến một tay em ấy đang từ từ tiến đến gần chiếc kéo, dường như, chỉ cần sơ ý một chút, em ấy sẽ làm điều dại dột như ban nãy.

Không hề chậm trễ dù chỉ một giây, cậu dùng chân sút chiếc kéo ra xa, hai tay cầm nhẹ bờ vai nõn nà của em ấy, ánh mắt cầu xin nói:

“ Em... xin em đừng làm vậy. Em đừng làm anh sợ, đừng làm chuyện ngu ngốc như thế nữa... Anh không để ý chuyện này đâu, chúng ta hãy trở về làm hai anh em như ngày xưa nhé. Toàn bộ chuyện lúc trước hãy xí xóa, anh sẽ không...”

Lâm Thần đau khổ nói, cả thân thể run ru, khuôn mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt. Hiện tại, cậu cảm thấy rất lo sợ, lo sợ chỉ cần bỏ mặc em ấy là sẽ có chuyện vô cùng khủng khiếp xảy ra.

Thế nhưng, cậu chưa kịp nói hết, một giọng nói vô cùng yếu ớt khiến cho cậu càng đau lòng:

“ Anh hãy buông em ra. Em muốn chết, cuộc sống đối với em hiện tại đâu còn ý nghĩa gì nữa?”

“ Em...em nói gì vậy?” Lâm Thần dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Tiểu Ngọc.

“ Em sống là vì anh, nếu không có anh thì em đã sớm chết rồi. Bây giờ anh từ chối em thì em sống làm gì? Em ghét anh...ghét anh lắm” Tiểu Ngọc khóc lớn, giọng nói có chút khàn khàn.

Lâm Thần tan nát cõi lòng, chẳng lẽ em ấy cứ như vậy hay sao? Vì cậu, em ấy thành ra như vậy, rốt cuộc cậu phải làm như nào bây giờ? Cậu ước mình có thể biết được em ấy nghĩ gì, sau đó sẽ làm theo những gì em ấy nói.

Đó là ý nghĩ rất viển vông, con người làm sao có sức mạnh để đọc được suy nghĩ của người khác. Vậy nên cậu mới ôm Tiểu Ngọc vào lòng, cảm nhận hơi ấm của em ấy, cậu vô cùng ân cần nhẹ nhàng nói:

“ Nếu anh cầu xin em không được thì em hãy đánh anh đi, đánh anh tới chết cũng được... Đánh xong em đừng dại dột nữa nhé.”

Nói xong, cậu vui vẻ đặt nhẹ chiếc tay của em ấy lên má của cậu, sau đó mỉm cười gật đầu như muốn dùng bản thân mình để trút giận cho em ấy.

Hành động như vậy cũng làm cho Tiểu Ngọc bất ngờ, vẻ mặt cô ngơ ngác vài giây, sau đó, cô lại trở về dáng vẻ ban nãy, ánh mắt đầy suy tư nhìn cậu, nói:

“ Anh...sẽ không phản kháng phải không? Cho dù em làm bất cứ điều gì?”

Câu nói nghe có vẻ vô tình nhưng khi nghe vào tai Lâm Thần thì nó chính là tín hiệu tốt. Cậu rất sợ em ấy sẽ giống như ban nãy, sẽ lại tự muốn hành hạ bản thân.

Hai tay cậu giơ lên, vẻ mặt chắc nịch nói:

“ Đúng vậy, em cứ thoải mái trút cơn giận lên người anh. Anh thề với trời là sẽ không phản kháng.”

Nói xong, cậu còn bày ra dáng vẻ vô cùng tự tin, dường như lời hứa của cậu đáng giá ngàn vàng, không thể lay chuyển. Tiểu Ngọc nghe vậy, dáng vẻ của cô dần tốt hơn một chút, thế nhưng không đáng bao nhiêu.

“ Nếu anh phản kháng, em sẽ cắn lưỡi tự sát.” Tiểu Ngọc đe dọa Lâm Thần.

“ Được...được...anh hứa mà.” Lâm Thần sợ hãi đáp lại.

Nói xong, cậu nhắm mắt lại, quỳ một chân xuống mặc cho Tiểu Ngọc muốn làm gì thì làm. Thậm chí, cậu hứa với bản thân mình, cho dù em ấy có làm cho cậu đổ máu thì cậu cũng sẽ không có chút phản kháng nào.

Lấy cái chết để đe dọa cậu, đây chính là lá bài cuối mà em ấy dành cho. Nếu như không làm em ấy hài lòng thì cậu sẽ vô cùng hối hận. Hơn nữa, cắn lưỡi thì cậu cũng không thể ngăn cản được, mà cái dáng vẻ hiện tại của em ấy thì khả năng lớn sẽ làm thật.

Nhắm mắt lại, cảm nhận được bước chân Tiểu Ngọc đang đến gần, cậu trong lòng chẳng hề cảm thấy run sợ. Có lẽ, chỉ có em ấy sống tốt, cậu mới có thể an tâm ra đi được.

Chụt! Ưm! Ưm...

Như một điều kỳ diệu gì đó, thay vì đau đớn như cậu nghĩ. Một cảm giác ngọt ngọt mềm mại đang cuộn trào trên đôi môi cậu. Sau đó, một cảm giác ấm áp mềm mại bao trùm cả bản thân cậu, khiến cho cậu mất thăng bằng ngã xuống.

Đây...Tiểu Ngọc không thể ngờ lại đi hôn cậu... Điều này sao có thể.

P/S: Không bị trói tay nhưng không được phản kháng, Lâm Thần sẽ xử lý như thế nào? Kính mời các bạn đón xem chap sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK