Thanh Tuyết chăm chú nhìn từng văn kiện, khuôn mặt xinh đẹp không hề che giấu sự căng thẳng, dường như mọi suy nghĩ của cô ấy lúc này đang tập trung hoàn toàn vào công việc
Trong lúc này, tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô ấy.
Không hề nổi giận, cô nhẹ nhàng nói bằng giọng rất bình tĩnh:
“ Mời vào!”
Kết thúc lời nói, cánh cửa phòng được mở ra, một lão già với khuôn mặt có chút già nua từ bên ngoài bước vào.
Thanh Tuyết nhận ra người đến, vẻ mặt nghiêm túc lại quay ngắt 180 độ, đôi má phồng lên, mặt ngoảnh đi dỗi hờn nói:
“ Ông à! Ông là đồ lửa đảo!”
Lão già nghe thấy cháu gái mình nói vậy, vẻ mặt ông tỏ rõ oan ức hỏi:
“ Ông lừa đảo! Cháu thử nói xem ông lừa đảo chỗ nào?”
Khi này, hai tay của Thanh Tuyết ôm trước ngực, vẻ mặt dỗi hờn quay sang hướng khác nói:
“ Đã qua ba tháng rồi, anh ấy vẫn không đến. Ông đã hứa với cháu là anh ấy sẽ đến cơ mà! Hiện tại anh ấy không đến tức là ông lừa cháu!!!”
Mặc dù Thanh Tuyết không nói đến tên người đó thế nhưng lão vẫn hiểu rõ cậu thanh niên được cháu gái mình nhắc đến là ai. Đó chẳng là ai khác chính là tên trời đánh Lâm Thần, kẻ dám cướp đi trái tim thiếu nữ của cháu gái ông.
Mà nghĩ lại, cũng đã qua ba tháng từ khi cậu ta bước chân ra khỏi căn nhà này. Khi đó, cậu ta đã hứa là sau ba tháng sẽ đến, ấy thế mà đã quá hạn mà cậu ta không hề phản hồi chứ đừng nói là tới đây. Điều này khiến cho Thanh Tuyết giận dỗi ông từ ngày này qua ngày khác.
Thật không biết là cậu ta cho cháu của mình ăn cái thứ quái quỷ gì để Thanh Tuyết nhớ nhung đến mức này. Thậm chí, cháu của ông còn liều mạng tự lập sự nghiệp chỉ để muốn “chứng tỏ” với cậu ta.
Thấy cháu của mình vẫn còn đang dỗi hờn, ánh mắt còn không thèm nhìn ông, người làm ông như lão chẳng còn cách nào là phải cố gắng dỗ dành:
“ Cậu ta hứa là sẽ đến. Chắc là có chuyện gì gấp gáp nên tạm thời chưa đến. Cháu của ông xinh đẹp như này thì cậu ta đâu có nỡ bỏ rơi đâu chứ?”
Thanh Tuyết nghe vậy, vẻ mặt có chút đỏ ửng trông vô cùng dễ thương. Hai tay ôm má như đang tưởng tượng gì đó rất ngọt ngào...
Nhìn dáng vẻ cháu mình si tình như này, lão lại thở dài một hơi, cháu gái như thế này thì đúng là không có thuốc chữa rồi. Lão còn định khuyên bảo cháu gái ông không nên nghĩ đến cậu ta, nhưng nhìn tình trạng bệnh hiện giờ thì cái suy nghĩ đó bị dập tắt không dấu vết.
Đến cả người ông yêu quý mà cháu gái còn dỗi hờn thì chẳng còn cách nào nữa rồi.
Thanh Tuyết sau khi suy nghĩ một hồi, ánh mắt lại nhìn ông của mình, bắt đầu lo lắng cắn răng nói:
“ Không phải, anh ấy còn rất nhiều con ả khác ở bên ngoài. Cháu lúc đó thật là ngu ngốc khi mà thả anh ấy đi. Khi ấy, cháu chỉ cần mạnh mẽ nhốt anh ấy vào phòng, sau đó sinh cho anh ấy một đứa con thì hiện tại đã khác rồi.”
Dường như suy nghĩ đến đúng khung cảnh mình muốn, Thanh Tuyết nhắm mặt lại, bắt đầu nói tiếp:
“ Chỉ cần cháu có thai, anh ấy sẽ không thể đi đâu được nữa. Sau đó, hai chúng cháu sẽ cưới một đám cưới thật to, sinh sống một cuộc sống hạnh phúc. Cháu sẽ là một cô gái đảm đang, còn anh ấy sẽ là một người chồng tốt.”
Lời nói đầy phần hạnh phúc của cháu gái khiến cho lão già nhăn nhăn khuôn mặt già nua của mình. Đây có phải là Thanh Tuyết mà ông coi là ngây thơ, đáng yêu hay không? Bây giờ, không những si tình mà cháu gái ông lại còn muốn mang thai nữa chứ? Tình yêu giới trẻ thật khiến cho ông phát sốc mà!
Tuy nhiên, nếu ông mà đọc được suy nghĩ của chính cháu gái ông thì có khi hai chân ông sẽ không dám đứng vững được.
Trong suy nghĩ của Thanh Tuyết, ngoài việc khiến cho Lâm Thần ở bên cạnh cô, thậm chí những suy nghĩ “biến thái” khác còn đang hiện hữu trong đầu cô.
“ Mình là tiểu thư cơ mà, anh ấy sẽ phải quỳ dưới chân mình, sau đó từ từ làm cho mình vui vẻ. Thật là hạnh phúc... Khi đó mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn nha. Anh ấy sẽ phải làm theo, đúng không?”
“ Đúng rồi, mình sẽ thử từng bộ đồ cho anh ấy. Hihi... thật không biết khi đó anh ấy sẽ đẹp đến mức nào nhỉ? Thầy giáo? Bác sĩ? Rồi còn cả công nhân viên nữa... Ôi! Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ đó là đã thấy bổ mắt!”
Thanh Tuyết suy nghĩ đến mức còn quên luôn cả ông của mình, thậm chí tay cô không tự chủ mà đưa lên lau nước miếng chảy ra trông vô cùng quái dị.
Không thể nhìn nổi cháu gái mình làm ra hành động như vậy, lão chạy đến gõ gõ bàn khiến cho cháu gái tỉnh ngộ, sau đó từ từ ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“ Được rồi... ông biết là cháu rất thích tên đó. Thế nhưng hiện tại cậu ta cũng bị cô nàng Linh Nhi theo đuổi. Ba tháng nay ông tra đều không có tung tích của cậu ta, vậy nên nếu ông đoán không sai thì khả năng lớn cậu ta đã bị cô ấy tóm.”
Nói đến đây, ông rất lo lắng nhìn xem cháu gái Thanh Tuyết. Thật sự ông phải rất đắn đo, thậm chí cân nhắc rất lâu mới dám đưa ra quyết định lớn như vậy. Ban đầu ông không định nói, tuy nhiên nếu như cứ để cháu gái mình si mê cậu ta như vậy thì sẽ khiến mọi chuyện càng nghiêm trọng. Do đó, ông mới không đành lòng mà nói ra, đao dài không bằng đao ngắn, cho cháu gái ông biết sớm cũng tốt hơn mà.
Tuy nhiên, trái ngược lại với suy nghĩ rằng Thanh Tuyết sẽ khóc, thậm chí không nhịn được mà cầu xin ông cứu cậu ta. Thanh Tuyết lại dùng ánh mắt vô cùng tự tin, giống như chuẩn bị làm một việc lớn gì đó.
Không nhanh hay chậm, Thanh Tuyết đã đưa một tờ giấy mời đến trước mặt ông.
Lão không hiểu cầm lấy tờ giấy, đây chỉ là lời mời ăn chứ đâu có gì cao siêu. Thế nhưng ngay khi đọc người mời, mắt của lão trợn lên như không dám tin.
“ Đây...đây là...”
Giống như hiểu được ý truyền tải mà ông mình đang nói, Thanh Tuyết nở một nụ cười có chút đắc ý nói:
“ Cháu được chính công ty của Linh Nhi mời dự đó ông. Có lẽ sắp tới công ty của cháu cũng sẽ hợp tác với công ty cô ta.”
Nói xong, giống như nhìn được tương lai trước mặt, Thanh Tuyết dõng dạc tự tin, ánh mắt tỏa sáng nói:
“ Cháu nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần hợp tác thành công, cháu sẽ có thể cứu được anh ấy ra.”
Lão già nhìn cháu gái mình một cách quái dị, hai tay cầm tờ giấy này hỏi:
“ Rốt cuộc cháu đang muốn trêu đùa với lửa sao? Công ty cô ấy không hề tầm thường, thậm chí có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn. Mà cháu chỉ là một công ty nhỏ, nếu như để cô ấy biết là cháu định cướp lấy cậu ta thì hậu quả chắc chắn sẽ rất khó lường.”
Nói xong, lão còn khuyên cháu gái của mình nên từ bỏ cậu ta. Mặc dù ông cũng rất quý nhưng thật sự việc này vô cùng nguy hiểm, ngộ nhỡ sự việc này phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm. Ông không muốn cháu mình mạo hiểm như vậy.
Thế nhưng, có vẻ như ông không biết, tình yêu mà cháu gái dành cho Lâm Thần là quá lớn, thậm chí lớn đến mức có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Vậy nên, mặc kệ nhưng điều ông ấy nói, cô vẫn khăng khăng bất chấp.
“ Không! Cháu sẽ cứu anh ấy! Anh ấy là chồng của cháu, cháu sẽ không để bất kỳ ai cướp được! Kể cả khi đó là Linh Nhi!”
Chương337: Hẹn gặp
Lời của tác: Là sinh viên khoa kinh tế nên mấy ngày hôm nay bận thi quá, đành ra view tụt bị out top, buồn thật sự...
Mà thôi không sao, chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng 1, mong các bạn có thể giúp mình cày view lọt top 10 nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều
Thanh Tuyết dùng ánh mắt vô cùng kiên định nhìn ông của mình. Dường như, trong ánh mắt đó đang có một ngọn lửa mãnh liệt. Một ngọn lửa có thể đốt cháy mọi khó khăn, gian khổ mà cô ấy sắp trải qua.
Đâu ai có thể cảm nhận được nỗi khổ trong tình yêu. Hơn nữa, Thanh Tuyết lại là một cô gái mới tập tễnh bước biết yêu, lại là một vị tiểu thư không coi ai ra gì, thế nên cũng có thể hiểu được vì sao cô ấy lại trở nên điên cuồng như vậy.
Cô thành lập ra công ty này, mục đích chủ yếu là để chứng minh bản thân. Cô không hề thua kém vị tiểu thư Linh Nhi kia, thậm chí bản thân cô còn thấy chính mình hơn Linh Nhi rất nhiều. Cô ta có thể thành lập đế chế, tại sao cô lại không làm được? Cô ta muốn cướp lấy anh ấy, cô thậm chí còn muốn hơn thế cả trăm lần. Hơn cả một tình yêu, cô còn muốn độc chiếm Lâm Thần làm của riêng, bởi vì chính cô có thể mang đến cho anh ấy hạnh phúc.
Nhìn cháu gái mình cố chấp đến mức còn không hề nghe lời, lão chỉ có thể lắc đầu thở dài. Một tay lão từ từ đặt tờ giấy lên trên bàn, ánh mắt dõi theo cháu gái, bất lực nói:
“ Được rồi! Nếu cháu cố chấp như vậy thì ông cũng sẽ không ngăn cản. Tuy nhiên...”
Đến lúc này, ánh mắt lão trở nên vô cùng nghiêm túc, giọng nói có chút trầm thấp như đang cảnh cáo:
“ Ông không ngăn cản cháu nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Linh Nhi không phải là một cô gái bình thường. Vậy nên nếu như cháu làm ra chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát thì đừng trách ông ra tay độc ác.”
Đây là lần đầu tiên, ông lão nói với cháu gái một cách nghiêm khắc. Chỉ cần như vậy là cũng đủ hiểu độ nghiêm trọng của sự việc này.
Đương nhiên là Thanh Tuyết hiểu, thậm chí là rất hiểu tâm trạng hiện tại của ông. Cô làm ngành thời trang đương nhiên đã tìm hiểu về cô nàng Linh Nhi này, không biết thì không sao, tuy nhiên khi biết thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác.
Nhìn ông của mình, cô không hề có chút nào giận dỗi, thay vào đó là vẻ mặt vui vẻ, gật gật đầu nói:
“ Vâng ông!!!”
Sở dĩ cô làm vậy là bởi cô hiểu chính xác ông của mình. Cô hiểu ông chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói vậy, dù sao thì đây là đang tranh giành tình nhân với cô nàng Linh Nhi, một người không hề bình thường một chút nào.
Lão già nhìn thấy cháu gái tươi cười như vậy, ông mỉm cười nhẹ, sau đó từ từ đi ra ngoài. Vừa đi, ông vừa lắc đầu kêu:
“ Già rồi...già rồi...Cháu gái không giữ được nữa rồi!”
Thấy ông mình đã đi ra ngoài, vẻ mặt tươi cười của Thanh Tuyết dần trở nên nghiêm túc. Cô nhẹ nhàng buộc lại mái tóc của mình. Dáng người thon gọn cộng với bộ váy ngắn công sở khiến cho cô lúc này trở nên quyến rũ vô cùng. Tuy nhiên cũng vì vậy mà khiến cho cô trở nên trưởng thành hơn, bớt đi hương vị ngây thơ như ngày xưa.
Khi này, cô bấm một cuộc điện thoại, vẻ mặt từ tốn nói:
“ Chuẩn bị xe cho tôi.”
Ở một bên khác...
Lâm Thần vẫn còn miệt mài xử lý đống giấy tờ, cứ tưởng là cậu có thể sẽ làm một mạch đến tối. Tuy nhiên, một cuộc điện thoại đã ngắt nhịp làm việc của cậu.
Lâm Thần cũng không thèm nhìn số điện thoại, một tay tý, một tay đưa điện thoại lên, bắt đầu nói:
“ Alo...”
“ Là tôi đây! Cậu chủ!” Một giọng nói nữ tính khá dày dặn vang lên.
Lâm Thần cũng nhận ra giọng nói này, đó chính là Tư Hạ. Cậu nghi hoặc hỏi:
“ Cô gọi tôi có chuyện gì vậy?”
Tư Hạ: “Thưa cậu chủ, công ty Tuyết Lan đã đồng ý cuộc gặp mặt của chúng ta. Cậu hiện tại có bận không? Nếu có thì tôi sẽ báo lại với bọn họ.”
Nghe đến đây, Lâm Thần có chút lao đao. Cậu cũng không ngờ bọn họ lại hẹn nhanh như vậy. Thời điểm cậu phát thiệp mời chỉ mới cách đây vài tiếng, ấy thế mà giờ bọn họ đã chuẩn bị để hẹn gặp cậu rồi.
Thấy Tư Hạ còn đang chờ câu trả lời, cậu dứt khoát trả lời:
“ Được rồi, tôi rảnh. Báo với họ hai mươi phút nữa tôi sẽ đến.”
Nhận được câu trả lời đồng ý của Tư Hạ, cậu lúc này mới nhẹ nhàng dập máy. Vẻ mặt gấp gáp đứng dậy chuẩn bị quần áo.
Dù sao, cuộc hẹn này cũng khá quan trọng. Là một người chủ của công ty, cậu không muốn mất đi hình tượng trong lần gặp đầu tiên.
Nhìn trong gương, mặc dù cậu cũng chẳng biết phải tân trang làm gì nữa. Thế nhưng cậu vẫn cố gắng chỉnh từng vạt áo, từng nếp tóc để sao cho gọn gàng nhất.
Xong xuôi, cậu mới vội vàng đi ra ngoài. Hiện tại nếu ai nhìn dáng vẻ của Lâm Thần lúc này chắc chắn sẽ bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu.
Đương nhiên, cậu cũng không thể tránh khỏi ánh mắt như hổ đói của Hân Hân khi mà đi ra cửa. Thậm chí, cô ấy còn không tự chủ mà liếm môi, giọng nói bắt đầu có chút mất kiềm chế:
“ Aaa... Đêm qua chỉ một chút nữa thôi là có thể nếm được cậu ta rồi.”
Cho đến hiện tại, cô vẫn cảm thấy tiếc đứt ruột. Đêm qua, cô đã được thử cái cảm giác được chạm vào thân thể Lâm Thần, thật sự lúc đó toàn bộ tâm trí của cô đều bị cái dáng vẻ đó mê hoặc. Nó đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho cô phải phát cuồng vì nó.
Vẻ đẹp của Lâm Thần khiến cho cô không còn suy nghĩ gì khác ngoài những điều đen tối. Thậm chí, cô còn sẵn sàng bao nuôi cậu ta, một điều mà cô chưa từng bao giờ dám nghĩ tới. Một cô gái bao nuôi một chàng trai, nghe thật là nực cười.
Tuy nhiên, nếu cô gặp ai nói câu vậy, chắc chắn cô sẽ tát cho tên đó một bạt tai, sau đó cho hắn xem ảnh của Lâm Thần. Không có chuyện gì là không thể, chỉ là xem vẻ đẹp của bản thân họ như thế nào để người ta dám bao nuôi mà thôi.
Thấy Lâm Thần đi lên chiếc xe, cô cũng chẳng thèm quan tâm việc làm của mình. Hai tay cầm lấy túi xách sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ý nghĩ của cô hiện tại rất đơn giản, cô muốn bám theo Lâm Thần. Cô muốn xem cậu ấy đi đâu, từ đó tìm cơ hội để kéo gần quan hệ hơn.
Tuy nhiên, có vẻ như mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ngay sau khi xe của Hân Hân đuổi theo Lâm Thần, một chiếc xe khác cũng bí mật lái theo sau.
Đó không ai khác chính là chiếc xe của Trạch Hàn. Ánh mắt hắn lúc này trở nên đỏ ngầu vì cả đêm qua không ngủ được. Hắn không thể ngờ, chỉ vì một tên nam sinh đẹp mã, bạn gái hắn đã cưng chiều suốt hai năm lại nhẫn tâm bỏ hắn mà đi. Hắn cảm thấy rất tức tối, thậm chí suốt cả đêm qua hắn đã đập phá không biết bao nhiêu đồ đạc.
Hiện tại, hắn càng cảm thấy khó chịu hơn khi mà bạn gái hắn lại đi theo sau tên nam sinh đó. Được thôi! Nếu như Hân Hân thích cậu ta đến như vậy thì hắn cũng chẳng thèm để ý. Hắn sẽ giết Lâm Thần, sau đó ném Hân Hân cho mấy đàn em của đại ca kia chơi. Hắn muốn cả hai người đau khổ, thậm chí đau khổ đến nỗi chết cũng là một giải thoát.
Lâm Thần đương nhiên là không để ý rồi, dù sao thì toàn bộ tâm trí hiện tại của cậu đang đặt trên cuộc họp sắp tới.
Chương338: Nguy hiểm cận kề
Lâm Thần lái xe một mạch đi thẳng vào nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố. Nói là nhà hàng nhưng thực ra đó chính là chỗ tiếp khách hạng sang, có tiền chưa chắc đã vào được.
Mặc dù hiện tại cậu là chủ một công ty, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ, thậm chí không hề thua kém bất kỳ doanh nhân giàu có nào trên thế giới, thế nhưng cậu vẫn phải hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy tòa nhà trước mắt.
Trong đầu cậu đang khá lo lắng, tính toán không biết ăn ở đây sẽ tốn bao nhiêu tiền. Một bữa cơm cậu ăn bình thường chỉ có giá hơn ba mươi nghìn, có canh rau thịt đầy đủ, thậm chí cơm cậu có thể lấy thoải mái. Tuy nhiên không biết một bữa ở đây hết bao nhiêu tiền nữa, nhìn qua rất là đắt tiền nha.
Nếu Linh Nhi mà nghe được suy nghĩ của Lâm Thần lúc này, nhất định cô ấy sẽ tức điên lên, sau đó sẽ bắt cửa hàng mang tất cả đồ ăn thật đắt tiền mang lên cho cậu ấy. Đơn giản là bởi vì nó quá nực cười. Toà nhà này thuộc tài sản của công ty, chính Lâm Thần là chủ, thế mà lại sợ không trả đủ tiền cho bữa ăn, chẳng biết nếu truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu người không nhịn nổi mà chê trách vị “chủ tịch” đó đây.
Dường như được đặt trước, toàn bộ tòa nhà hôm nay đều miễn tiếp khách, chỉ để lại một phòng dành cho Lâm Thần. Điều này khiến cho khung cảnh xung quanh có chút tĩnh lặng lạ thường.
Lâm Thần cũng không để ý chuyện này, cậu vừa suy nghĩ lại vừa đi theo chỉ dẫn của nhân viên. Rất nhanh, nhân viên đã dẫn cậu đến một căn phòng vô cùng sang trọng.
Vừa bước vào, cậu đã nghe thấy tiếng nhạc cổ điển du dương, những ánh đèn đẹp lung linh cùng với khung cảnh vô cùng đẹp khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ như muốn mê hoặc tâm trí con người, khiến cho bất kỳ ai ở đây đều sẽ thư thái một cách lạ kỳ.
Lâm Thần không nhanh không chậm, ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình tĩnh ở đó. Cậu nhìn đồng hồ, vẻ mặt hài lòng gật đầu.
“ Cũng may mình đến sớm vài phút!” Cậu tự thầm với chính mình.
Vì biết là chưa đến giờ đã hẹn, cậu cũng không hề gấp gáp, bình tĩnh thưởng thức ly trà đợi chờ.
Tuy nhiên, một sự việc khiến cậu vô cùng bất ngờ đã xảy ra...
Một thân ảnh xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cùng với trang phục công sở của công ty xuất hiện ngay trước cửa phòng cậu.
Nhìn thấy thân ảnh người đến, vẻ mặt cậu không vui nói với giọng chất vấn:
“ Hân Hân! Sao cô lại ở đây?”
Đúng như Lâm Thần nói, thân hình xuất hiện không ai khác chính là Hân Hân. Một cô gái mà cậu rất mệt mỏi mấy hôm nay.
Cùng vì lời nói này, cô ấy mới nhìn thấy Lâm Thần đang ngồi đó, mặc dù biết là Lâm Thần không vui nhưng cô vẫn nở nụ cười, trong lòng tự cho là quyến rũ nhất để nói với Lâm Thần:
“ Thật trùng hợp nha! Hôm nay em có việc ở đây, không ngờ lại gặp anh. Hay là hai chúng ta cùng nhau ăn nhé?”
Lời nói nghe rất đường hoàng của Hân Hân lại chẳng hề khiến cho Lâm Thần nổi chút tâm tư nào. Cậu là chủ tịch thì đương nhiên đã nhìn sơ qua toàn bộ lịch trình của nhân viên, và Hân Hân hôm nay chẳng hề có chút liên quan nào đến từ nhà hàng này cả. Cô ta đến đây khả năng lớn là do bám theo cậu.
Thật sự lúc này cậu cảm thấy rất phiền não. Cô gái này đúng là con đỉa, bám dai cậu không rời. Cậu đã cố ý tránh xa, thậm chí là không thèm để ý, ấy thế mà cô ấy vẫn không hề hiểu tâm tư của cậu.
Nếu như để đối tác gặp cảnh này, cậu sẽ giải thích làm sao? Rồi còn cả hình ảnh công ty, truyền thông các thứ... rất nhiều chuyện sẽ ập đến với cậu. Đến khi đó cậu có thể sẽ không xử lý hết được.
Hân Hân không hề kiêng kị một chút nào, dáng người thướt tha tự ý xếp chỗ ngồi cạnh Lâm Thần, vẻ mặt đầy dụ hoặc nhìn cậu hỏi:
“ Anh trai, anh chẳng lẽ lại bỏ rơi cô gái cô đơn này sao? Em cũng đói lắm rồi á!!!”
Lời nói nũng nịu như mật ong pha đường cùng với động tác”ma mị” vuốt vuốt lấy đôi môi đỏ mọng khiến cho Hân Hân trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng đưa lên bờ vai của Lâm Thần, sau đó trườn nhẹ đến cánh tay. Động tác gợi tình đến mức nhân viên nữ nhìn từ xa cũng phải đỏ mặt, chạy sang chỗ khác.
Lâm Thần cũng không thể ngờ được là cô ta lại hành động một cách công khai như vậy. Chẳng hề kiêng nể những người xung quanh, chủ động dùng “ nữ nhân kế” với cậu. Nó khiến cho cậu lại có một cái nhìn mới mẻ đối với cô gái này.
Tất nhiên, hành động như vậy chẳng hề khiến cho cậu mềm lòng, cậu nhẹ nhàng đứng dậy, ngồi sang ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hân Hân:
“ Xin cô hãy ý tứ, tôi sắp có một cuộc gặp mặt quan trọng, vậy nên rất mong cô có thể thông cảm cho tôi.”
Lâm Thần nói ba phần khó chịu bảy phần nghiêm túc, trong lòng cậu chỉ mong cô gái này đừng có gây chuyện. Dù sao thì cậu đang hẹn một cách bí mật, vậy nên trừ trường hợp bất khả kháng, cậu sẽ không dùng biện pháp mạnh đối với cô ta.
Lòng tốt là có, ấy thế nhưng cũng không thể ngăn cản được bước tiến của Hân Hân. Dù sao thì cậu cũng là một mỹ nam, thậm chí vẻ đẹp còn khiến cho rất nhiều vị tiểu thư mê hoặc trong đó, vậy nên cũng khá dễ hiểu cho việc Hân Hân chẳng thèm để ý tới ý nói của cậu. Bàn tay có chút không tự khống chế mà cởi một bên cúc của mình, lộ ra một khoảng thịt trắng nõn.
Hành động kích thích như vậy không may rơi vào mắt Trạch Hàn đang nhìn lén ở bên ngoài. Lúc này, ánh mắt hắn đỏ rực, từng giọt lệ như những hạt mưa chảy dài trên khóe mi, bộ dạng có bao nhiêu tức tối, bao nhiêu tức giận đều thể hiện hết ra.
Hắn còn rất yêu Hân Hân, hắn muốn cho cô ấy một cơ hội. Dù sao thì trái tim của hắn đã gắn bó với cô ấy suốt hai năm. Chỉ cần cô ấy hôm nay không đến tìm cậu ta, chắc chắn hắn sẽ thương xót mà tha cho Hân Hân.
Ấy thế mà, cảnh tượng trước mắt là như thế nào? Âu yếm? Thân mật? Thậm chí là quyến rũ tên khốn đó? Trạch Hàn như muốn nổi điên lên khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thử hỏi, bạn gái trước mặt lại âu yếm một chàng trai xa lạ thì thân là bạn trai ai mà chịu cho nổi chứ?
Trạch Hàn nộ khí xung thiên( tức giận ngút trời), vẻ mặt cay độc nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm xuyên cả da thịt khiến máu tươi chảy ra, hàm răng cắn chặt kêu ken két, quay mặt nhìn một tên đầu trọc vẻ mặt thờ ơ đang ngồi ở bàn uống nước, nói:
“ Mạnh Ca, nhờ anh!!!”
Tên đàn ông nghe thấy lời của Trạch Hàn, hai tay hắn chắp lại, vắt chân lên ghế, vẻ mặt thoải mái nói:
“ Trạch Hàn, mày suy nghĩ kỹ chưa? Một trăm triệu đô la đó!”
Trạch Hàn lúc này cũng chẳng hề suy nghĩ,ánh mắt vẫn dõi theo Lâm Thần, cay độc nói:
“ Em suy nghĩ kỹ rồi! Cho dù tán gia bại sản, em cũng phải tiễn hai người này về chầu trời!”
Chương339: Nã súng
Nhận được câu trả lời của Trạch Hàn, tên họ Mạnh vứt nhẹ điếu thuốc trên tay, vẻ mặt sảng khoái đứng dậy, ánh mắt cay độc nhìn Lâm Thần nói:
“ Chốt!”
Lâm Thần không biết là mình đang bị người khác nhắm đến, thậm chí là còn muốn lấy đi cái mạng nhỏ của cậu. Lúc này, cậu đang cố gắng tránh né những động tác vô cùng quyến rũ đến từ Hân Hân.
Nhìn Hân Hân chẳng hề nghe cậu nói, vẻ mặt đỏ ửng như bông hồng, trong lòng cậu tràn đầy não nề. Nhất định khi về, cậu sẽ bí mật chuyển công tác của cô này đi thật xa, mục đích nhằm tránh sự đeo bám dai như đỉa của cô nàng.
Hiện tại kể cả cậu nói mình chính là sếp thì cô gái này chắc chắn cũng sẽ không tin, vậy nên cậu sẽ đợi thư ký Tư Hạ đến, lúc đó thì mọi chuyện cũng sẽ giải quyết một cách êm đẹp.
Còn về Hân Hân, trong lòng cô hiện tại chỉ còn lại cảm giác đói khát, nhất là khi Lâm Thần tránh né cô hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, càng làm vậy, cô lại càng có hứng thú. Một miếng mồi ngon đối với cô chính là miếng mồi khó đạt tới, và Lâm Thần hiện tại chính là con mồi mà cô đang nhắm đến.
Nhìn cái đôi quyến rũ cùng với dáng hình chết người của cậu ta, cả thân thể cô bỗng trở nên nóng bừng, khao khát được “nếm” cái thân thể đó. Thậm chí, cô còn muốn đè cậu ta ra làm ngay bây giờ, dù sao xung quanh cũng chẳng có ai cả. Điều này chắc chắn sẽ rất kích thích cho mà xem.
Lâm Thần đang cố gắng tránh né những đòn tấn công về tâm lý của Hân Hân, đột nhiên một cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện.
Cảm giác này vô cùng quái dị, thậm chí nó còn khiến cho cậu đổ mồ hôi lạnh. Đây là gì? Tại sao cậu lại có cảm giác này?
Tuy nhiên, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, một tay cậu dí thẳng đầu cùa Hân Hân, cả thân thể ngay lập tức gập xuống dưới bàn.
Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng vang lên, giống như tiếng pháo nổ vang trời. Mọi người ở bên phòng khác đều trở nên hỗn loạn, vẻ mặt thất thanh hốt hoảng chạy ra ngoài.
Cảm giác bỏng rát truyền đến, Lâm Thần nhăn mặt nhìn vệt máu đang chảy chầm chậm bên vai mình. Trong đầu cậu lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, bởi vì có một tên đang cầm súng ngay ở cạnh đây đang muốn lấy mạng của cậu.
Nếu không phải là cậu phản xạ cực nhanh trước đó thì hiện tại cậu đã trở thành một cái xác. Thật sự cậu không thể tin được là có người dám cầm súng hoành hành ở trong thành phố này.
Cậu cũng tìm hiểu về luật lệ của thành phố này, dù sao chính nó cũng thuộc sở hữu của Linh Nhi. Vậy nên cậu mới kinh ngạc.
Mọi vũ khí nóng trong thành phố này đều nghiêm cấm, trừ khi người cầm thuộc biên chế cấp cao, tức là chỉ có những người mà Linh Nhi thật sự tin tưởng mới được dùng. Thứ vũ khí duy nhất mà binh lính sử dụng đó là súng điện, còn lại toàn bộ người khác đều sẽ không thể sở hữu súng trong đây.
Nếu phát hiện ai tàng trữ hay có ý định làm bất cứ điều gì liên quan tới vũ khí nóng thì chờ đợi người đó chắc chắn là cái chết. Nhất là khi Linh Nhi tung quân truy quét toàn bộ băng đảng ở đây. Bao nhiêu tên đại ca đã bị xử tử, đàn em tù tội suốt đời... Bao nhiêu máu đã phải đổ xuống...Nó giống như một lời cảnh cáo sương máu đối với những kẻ dám coi thường pháp luật nơi này.
Ấy thế mà hiện tại, có người dám ngang nhiên làm điều này, thật không biết chữ chết viết như thế nào mà.
Cậu nhìn vết đạn phía xa, sau đó phán đoán hướng đi của kẻ địch cùng với vũ khí mà hắn ta đang cầm.
Vết đạn lõm không sâu, cộng thêm hình dáng đặc thù của nó, cậu phán đoán hắn ta đang cầm một khẩu lục, núp ở phía tây.
Phán đoán của Lâm Thần thật sự rất chính xác. Người bắn súng đang cầm một khẩu lục, núp chính xác ở phía tây. Lúc này, người đó đang dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn bên trong rồi nói:
“ Trượt...trượt rồi sao?”
Đó chẳng phải ai khác chính là tên Mạnh ca đó. Vẻ mặt hắn hiện tại cùng với ăn con ruồi cũng chẳng khác là mấy, đơn giản là vì hắn bắn trượt mục tiêu của mình.
Hắn không thể ngờ, nhát bắn đó lại không trúng mục tiêu, trong khi ấy hắn đã ẩn náu vô cùng kỹ càng, thậm chí còn tỷ mỷ canh rất kỹ thời điểm Lâm Thần không chú ý nhất mà ra tay... Mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến khi tên nam sinh đó tự dưng cúi xuống...
Nếu hắn không tin siêu năng lực tồn tại thì hiện tại hắn đã tin Lâm Thần chính xác không phải là con người. Một người bình thường thì làm sao có phản xạ nhanh chóng và chính xác như thế này?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Trạch Hàn bên cạnh dùng vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn hắn, hỏi dò:
“ Sao anh vẫn chưa giết tên đó đi!”
Lời nói có phần khó chịu của Trạch Hàn khiến cho tâm tình của hắn trở nên hỏng bét.
Tuy nhiên, vì đã nhận tiền của người khác, hắn cũng chẳng thèm nói lại Trạch Hàn. Nhắm mắt lại, thở một hơi, sau đó đứng dậy chĩa súng thẳng vào trong, từ từ đi chậm để tìm sơ hở của Lâm Thần.
Một viên đạn được bắn ra, nhắm thẳng vào chiếc bàn mà Lâm Thần đang đỡ. Hắn muốn thử xem đạn của hắn có thể xuyên qua được chiếc bàn này không?
Kết quả khiến hắn trầm mặc, viên đạn không hề xuyên qua cái bàn. Thậm chí nó chỉ để lại một vết xước trên đó. Dường như chiếc bàn được làm từ kính chống đạn. Điều này khiến cho hắn phải thay đổi chiến thuật.
Cuộc chiến vô cùng căng thẳng, một bên tấn công một bên phòng thủ. Tên họ Mạnh từ từ bước vào, vẻ mặt căng thẳng di chuyển xung quanh Lâm Thần. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm từng ngóc ngách nơi mà Lâm Thần đang náu.
Lần đầu tiên, trong cuộc đời hắn lại phải lo lắng như vậy. Một người bình thường lại bình tĩnh đối phó với hắn như thế, không hề kêu lên một tiếng, không hề bỏ chạy, chọn cách đối phó với hắn. Điều này khiến cho hắn có một cảm giác đang đối mặt với một kẻ nguy hiểm.
Vậy nên, để tránh vạn nhất, hắn không dám đến gần chỗ Lâm Thần. Đơn giản là vì hắn sợ, một điều mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Hân Hân hiện tại đang ngồi ôm đầu lú vào một góc, ánh mắt cô ta lúc này từ từ hé ra, nhìn thấy tên sát thủ đang chằm chằm quay đầu hướng khác. Cô như mở cờ trong bụng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vậy là, hiện tại chỉ còn lại hai người, một kẻ cầm súng và một kẻ chẳng có gì ngoài chiếc bàn. Mặc dù nó khá buồn cười nhưng hai người dường như đang ngang tài ngang sức.
Lâm Thần đứng đằng sau chiếc bàn đó đang từ từ kìm nén hơi thở của mình, một tay cầm lấy con dao nhỏ vừa nãy nhặt được trên bàn, một tay khác cố gắng giữ lấy chiếc bàn. Cậu từ ánh sáng cũng phát hiện ra tên sát thủ này không hề tiến lại gần, chỉ giữ một khoảng cách nhất định để tiếp cận, điều này khiến cho cậu khá căng thẳng.
Không đến gần, xác xuất cậu hạ sát đối thủ chỉ với một đòn bị giảm đi khá nhiều, chưa hết, súng chính là vũ khí mạnh nhất tầm xa, vậy nên chỉ cần cậu lộ ra bất cứ sơ hở nào thì hắn sẽ không do dự mà bắn.
Đó là lý do cậu mới che chở bản thân đằng sau chiếc bàn, cậu đang cố gắng thủ, đầu suy nghĩ cách chiến đấu với tên này.
Chương340: Lì xì kỳ lạ- Ngoại truyện mừng năm mới P1
Ngày đầu tiên của tết năm 2024, tác xin gửi lời chúc tới toàn bộ độc giả đã gắn bó với bộ có thật nhiều sức khỏe, an khang thịnh vượng, niềm vui phơi phới, may mắn tràn trề để chiến đấu trong năm nay nha.
Tất nhiên, tác cũng mong mọi người sẽ luôn ủng hộ để bộ truyện có thể đến được kết thúc viên mãn...
Happy new year!!!
Lưu ý: Chương này sẽ là chương ngoại truyện chào mừng năm mới.
“ Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, thật là mong chờ.” Lâm Thần đang cầm một chồng bao lì xì, cười nói.
Năm cũ cũng đã qua, năm mới đã đến, cậu vui vẻ chuẩn bị những đồ ăn thức uống cùng với những phong bao lì xì đỏ thắm.
Khác với những năm trước, năm nay cậu một mình chuẩn bị mọi thứ, dọn dẹp nhà cửa rồi tự tay trang trí, chuẩn bị rất nhiều lì xì cùng với đồ ăn thức uống đẹp mắt dùng để chiêu đãi khách đến.
Nhìn căn phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa, sắc màu rực rỡ của những vật trang trí cùng với không khí rộn ràng của ngày tết... tất cả đã khiến cho cậu có cảm giác tràn trề vui sướng, vẻ mặt thích thú biểu lộ rõ giống như đang tận hưởng điều này.
Trong lúc cậu đang chuẩn bị lặt vặt, một thân hình nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên ôm chầm lấy bụng cậu, sau đó âm thanh đầy nũng nịu dễ thương truyền đến:
“ Anh trai, nhân dịp đầu xuân năm mới. Em chúc anh có thật nhiều sức khỏe, luôn luôn vui vẻ yêu đời và càng ngày càng thành công hơn. 365 ngày trong năm, 8760 giờ sung túc, 525600 phút thành công và 31536000 giây vạn sự như ý Tất nhiên, anh luôn luôn phải nghĩ đến em nhé.”
Nghe đến lời chúc cùng với giọng nói này, cậu chẳng cần ngoảnh lại cũng biết đó chính là em gái mình- Tiểu Ngọc.
Không ngoài dự đoán, vì là ngày tết nên em ấy ăn mặc trông vô cùng xinh đẹp, duyên dáng nhưng lại không kém phần ngây thơ trong sáng. Một bộ váy ngắn trắng đẹp kết hợp với một đôi quần tất mỏng, tóc em ấy mượt mà cài thêm một chiếc kẹp nơ, khuôn mặt được trang điểm nhẹ như là một tác phẩm nghệ thuật không ai nỡ chạm vào.
Cậu cũng khá bất ngờ khi em ấy lại dậy sớm như vậy, cũng may là cậu đã chuẩn bị sẵn lì xì. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, khen em ấy một vài câu rất quen thuộc.
Mặc dù đã xoa mái tóc em ấy không biết bao lần, thế nhưng cậu chưa bao giờ chán ngán cái cảm giác này cả, nhất là khi em ấy còn dúi dúi đầu giống như một chú mèo, dễ thương đến mức này thì thử hỏi cậu làm sao chịu nổi?
Cố gắng đánh thắng tâm trí, cậu không nỡ mà rời tay khỏi đầu của em ấy, từ từ rút trong túi ra một phong bao lì xì, nhẹ nhàng đưa trước Tiểu Ngọc, nói:
“ Anh lì xì cho em nè. Chúc em gái của anh...”
Sau một vài lời chúc, cậu vui vẻ đưa lì xì cho em ấy. Tiểu Ngọc vui vẻ nhận, hai tay ôm chặt chúng như là món quà của thượng đế ban, ánh mắt long lanh nhìn cậu ngọt ngào nói:
“ Cảm ơn anh trai yêu của em.”
Nói xong, không chờ cậu phản ứng, em ấy lại ôm thật chặt cậu, sau đó chạy đi thật nhanh giống như một đứa trẻ.
Cậu cũng không để ý hành động đó lắm, dù sao thì em ấy ôm cậu cũng là chuyện rất bình thường. Thế nên cậu tiếp tục làm tiếp công việc của mình.
Rất nhanh ba mẹ cậu phải đi chúc tết cùng với Tiểu Ngọc, vậy nên hiện tại chỉ còn cậu ở nhà. Cậu nhớ lại cái hình ảnh em ấy không nỡ rời xa cậu, khi đó cậu chỉ biết xoa đầu dỗ dành rồi hứa sẽ đền bù em ấy sau khi trở về thì em ấy mới chịu đi.
Cũng không chờ bao lâu, tiếng chuông cửa reo lên, cậu vui vẻ ra mở cửa. Một thân ảnh xinh đẹp chẳng thua kém gì Tiểu Ngọc đang rụt rè đứng ở cửa cùng với một giỏ quà.
“ Ngọc Băng, mừng em tới cửa.” Lâm Thần tươi cười nói.
Ngọc Băng mặc dù là một đại tiểu thư nhưng có vẻ như cô ấy ăn mặc khá giản dị. Một bộ áo dài truyền thống in hình hoa sen cùng với mái tóc đen tuyền cài thêm một chiếc kẹp hình nơ, thế nhưng chẳng vì thế mà lại khiến vẻ đẹp cô ấy mất đi, thậm chí nó còn khiến cho vẻ đẹp thuần khiết của cô ấy được nâng tầm mạnh mẽ.
Ngọc Băng nhìn thấy Lâm Thần, vẻ mặt của cô ấy nhanh chóng đỏ lên, sau đó rất nhanh lại cúi xuống, dường như sợ cậu phát hiện.
Lâm Thần tất nhiên đã để ý tới chi tiết này, cậu suy đoán là em ấy có vẻ rất ngại ngùng khi đến nhà người lạ. Cũng phải thôi, dù sao thì cô ấy cũng là đại tiểu thư, chuyện tự mình đến nhà người khác mà không có ai là một điều khá khó khăn.
Trong lúc cậu đang không biết nên làm như nào, Ngọc Băng dường như hiểu ra suy nghĩ của Lâm Thần, hai chân cô run rẩy đi nhanh vào trong nhà. Điều này khiến cho cậu khá bất ngờ, sau đó nhanh chóng đi vào trong.
Trong đầu cậu khi đó nghĩ là em ấy sẽ rất rụt rè, hơn nữa hiện tại chỉ có mình cậu ở nhà, cô nam quả nữ, có lẽ Ngọc Băng sẽ càng khó xử chăng?
Suy nghĩ như vậy nhưng hiện thực vô cùng trái ngược. Sau khi cô ấy biết hiện tại chỉ còn mình cậu ở nhà, thái độ cô ấy quay ngoắt 180 độ, ánh mắt tình ý nhìn cậu.
Cô ấy cũng rất nhẹ nhàng chúc tết như bình thường, cậu cũng vui vẻ nhận. Sau đó rút một phong bao lì xì đưa cho cô ấy như Tiểu Ngọc.
Thế nhưng, khác với Tiểu Ngọc, Ngọc Băng dường như có chút chần chừ khi nhận lì xì. Vì vậy cậu mới vui vẻ nói:
“ Em cứ nhận đi. Đây là quà của anh, em đừng để trong lòng.”
Ngọc Băng nghe vậy như hiểu ra điều gì đó, cô gật đầu, sau đó thu nhận phong bao. Thế nhưng rất nhanh cô ấy lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn cậu:
“ Anh...anh nhắm mắt lại được không? Em...em muốn tặng anh một món quà.”
Ánh mắt của Ngọc Băng như muốn làm người ta tan chảy, Lâm Thần mặc dù rất nghi hoặc món quà đó là gì, thế nhưng cậu vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại.
Trước mắt cậu đen thui, khi này cậu mới nhẹ nhàng nói:
“ Được rồi, em muốn nói gì vậy?”
Chưa kịp nói hết, một bàn tay mềm mại đã che lấy mắt cậu, một giọng nói đầy vẻ xấu hổ nói ra:
“ Em...em muốn làm như vậy là để chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy.”
Cảm nhận được thân thể Ngọc Băng dán chặt vào người, hương thơm mềm mại cùng với xúc cảm đặc biệt khiến đầu cậu có chút nóng lên, hơn nữa, cậu còn cảm nhận được hơi thở của cô ấy đang ở gần càng khiến cho đầu cậu loạn thành từng đoàn.
“ Em...em định làm gì?” Cậu có chút lo lắng nói.
“ Em...em muốn thưởng cho anh một phần quà mà thôi.” Ngọc Băng ấp a ấp úng nói.
Nói thì như vậy nhưng làm lại vô cùng dứt khoát, Lâm Thần nhanh chóng bị cô ấy đè xuống, đôi môi cô ấy dán chặt lên môi Lâm Thần.
Một cảnh tượng vô cùng lãng mạn xuất hiện. Lâm Thần bị chính cô nàng mà cậu cho là rụt rè, ngây thơ ấy cưỡng hôn.
Lâm Thần cảm nhận được hương thơm xộc thẳng vào khoang miệng của mình, cả thân thể cậu bắt đầu run rẩy. Trong đầu cậu đang loạn thành một bầy, không thể tin là một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại làm trò này với cậu, nhất là khi đây là mùng 1 Tết.
Cậu muốn dãy dụa thoát ra, thế nhưng cảm nhận được lực đạo khá mạnh của hai bàn tay của cô ấy đang giữ eo của cậu, cùng với thân thể run rẩy kịch liệt của cô ấy, cậu suy đoán là cô ấy đang vô cùng kiên quyết, giống như chuyện này chính là thứ cô ấy bắt buộc phải làm.
Cậu có ý định đẩy cô ấy ra, thế nhưng cô ấy lại có hành động phản kháng kịch liệt, hai tay yếu ớt cố gắng nắm chặt tay cậu.
Cậu cảm giác nếu như ngăn chặn cô ấy bây giờ thì cô ấy sẽ rất buồn, mà cậu cực kỳ kị điều này. Mùng 1 là ngày mọi người nên vui vẻ, không một ai phải buồn, nếu như cậu để cô ấy buồn thì trong thâm tâm cậu sẽ rất day dứt.
Cô ấy chỉ muốn bày tỏ tình cảm một chút thôi, cậu nghĩ cũng không nhất thiết phải làm như vậy.
Thế là cậu mặc kệ, cho cô ấy thỏa sức muốn làm gì thì làm, cậu muốn cô ấy có một cái tết thật trọn vẹn.
Một ý nghĩ rất cao cả nhưng lại mắc một lỗi chí mạng, đó là cậu đã quá coi thường tình cảm của Ngọc Băng đối với cậu.
Thử hỏi một cô gái rơi vào lưới tình của một chàng trai đã từng cứu mình thoát chết mấy lần, rồi lại giúp cô không biết bao nhiêu lần thì sẽ ẩn chứa biết bao nhiêu nỗi nhớ nhung ao ước. Hơn nữa, cô ấy còn phải tranh giành cậu với rất nhiều cô gái.
Được Lâm Thần “thả cửa”, cô nàng Ngọc Băng vui sướng đến mức điên cuồng, hai tay ôm chặt Lâm Thần như muốn hòa tan cơ thể mình vào thân thể cậu ấy.
Lâm Thần cảm giác giống như có một con bạch tuộc mềm mại đang ôm chặt lấy cậu, từng chút từng chút hút đi chất dịch trong miệng cậu...
Con bạch tuộc này thật là đáng sợ, cậu không dám khinh suất, cả tâm trí đều nghĩ đủ mọi cách để chống trả lại sự mê hoặc này.
Từng âm thanh đầy kỳ bí xuất hiện, không khí trong phòng cũng trở nên mờ ám. Dường như trong căn phòng này đang có một chuyện gì đó vô cùng động trời.
Ngọc Băng từ thế nhẹ nhàng bắt đầu chuyển sang thế tấn công mãnh liệt, từng giác quan của Lâm Thần bị đả kích mãnh liệt. Hương thơm hoa tươi đã chuyển thành hương thơm cơ thể, xúc cảm mềm mại đến mức cậu biết được rõ vị trí từng chỗ trên cơ thể. Hơn nữa, cái hậu vị ngọt ngọt cùng với cảm giác quấy đảo này như muốn thử thách sự trong sáng của cậu.
Mười phút, hai mươi phút... cho đến một tiếng trôi qua.
Ánh mắt cậu trở nên mơ hồ, hiện tại trong đầu cậu làm gì còn không khí đón tết nữa, toàn bộ chỉ còn lại hình ảnh của cô gái trước mặt vẫn đang trong trạng thái điên cuồng đó.
Cậu không thể ngờ được, cô nàng này lại có sức lực dẻo dai đến mức này. Ở trong thế chủ động mà “hành hạ” cậu hơn một tiếng, đến mức lưỡi của cậu giống như đang mất cảm giác.
Cậu muốn xin tha, nó quá sức đối với cậu, nếu còn kéo dài thì cơ thể cậu sẽ không chịu nổi mất, nhất là khi sắp đến giờ ăn trưa, khi mà sẽ có rất nhiều khách đến nhà.
Ngọc Băng lúc này mới rời bỏ đôi môi cậu, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng cúi xuống bắt đầu dựa vào vai cậu, giống như muốn cảm nhận cơ thể cậu vậy.
Thấy Ngọc Băng đã buông tha, cậu cũng cố gắng áp chế cơn đau trong khoang miệng cùng với cảm giác ướt át, nhẹ nhàng nói:
“ Em...em tặng anh xong chưa? Nếu xong rồi thì em có thể đứng dậy được không?”
Cậu hiện tại rất sợ, sợ cô ấy sẽ điên cuồng như vừa nãy. Cái cảm giác đại chiến với một con bạch tuộc ướt át đó làm cho cậu không dám trải nghiệm lại lần nữa.
Thế nhưng...
“ Em yêu anh! Em rất yêu anh đó!” Ngọc Băng lấy hết dũng khí nói ra.
Lâm Thần khi này cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào. Cô ấy bày tỏ hành động trước rồi mới nói ra, nó khiến cho cậu dở khóc dở cười.
Nhìn cái ánh mắt đáng yêu đó, cậu không biết là nên khen cô ấy quá gian xảo hay ngây thơ nữa. Cái hành động vừa nãy chẳng lẽ chỉ là vô tình? Hay là cố ý?
Trong lúc này, một tiếng chuông cửa vang lên khiến cho cả hai đều giật mình...