• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương236: Đừng vui mừng quá sớm!

Linh Nhi nói ra cái từ đó, mọi người xung quanh đều rùng mình một cái. Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn giống như nữ sinh trung học mà lại có thể nói ra cái từ đó. Thật sự khiến cho người ta sốc nặng mà.

Một số ít người trong đó mới cảm thấy lời của cô ấy chẳng hề khoa Trạch chút nào. Một câu nói của cô ấy đủ để khiến cho nguyên cả gia phả đều phá sản, thì tại sao lại không thể gi*t một người chứ. Chỉ cần động não một tý thì việc này chẳng có gì mà phải ngỡ ngàng cả.

Đương nhiên, những người xung quanh đều không biết sự khủng khiếp của cô ấy. Đơn giản, bọn họ chưa đủ cao để có thể hiểu biết được sự tồn tại đáng sợ đang tồn tại trước mắt.

Tại sao Linh Nhi lại làm vậy, những người biết cô ấy đều hiểu. Linh Nhi là một vị tiểu thư rất ghét ai khác đứng gần, việc mà tên công tử kia dám chạm vào tay của vị tiểu thư đó thì khác gì đang chọc điên vị sát thần đó đâu.

Đó cũng là lý do tại sao, Linh Nhi xinh đẹp như vậy mà không một ai trong bọn họ dám có tương tư với cô ấy. Bởi họ tin rằng, nếu dám có ý đồ không trong sáng với cô ấy, chắc chắn ngày mai chính là ngày giỗ của bọn họ giống như cái tên không mắt này vậy.

Trạch Xung bị Linh Nhi nhìn như vậy. Thân thể hắn không tự chủ run rẩy một hồi. Tại sao, khi hắn nhìn ánh mắt này, trong thâm tâm hắn lại run sợ như vậy. Cô nàng này thực sự là ai?

Đến lúc này, hắn không hận Linh Nhi nữa, thứ duy nhất hắn nghĩ bây giờ chính là nên rời xa cô gái này càng nhanh càng tốt.

Nỗi sợ đó được phóng đại khi mà ba của hắn, người mà hắn cho là đáng quý nhất lại chạy đến quỳ trước mặt Linh Nhi. Đầu đập mạnh xuống đất nói với giọng vô cùng hối lỗi:

“ Thưa tiểu thư, tôi xin cô có thể tha cho con trai của tôi một con đường sống. Tôi nhất định sẽ cho tiểu thư một câu trả lời thích đáng.”

Nghe như vậy, Trạch Xung cùng những người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm. Đúng vừa có bất ngờ này thì lại đến bất ngờ khác xảy ra. Ban đầu, mọi người xung quanh đều cho rằng cô gái đó đang làm chuyện ngu ngốc, bởi vì Trạch Xung là một người có tiếng, làm như kia thì chẳng khác nào đang chọc vào cả nhà họ Trạch cả.

Thế mà, cú tát đập vào mặt bon họ đến rất sớm. Chính ba của Trạch Xung là Trạch Phong lại tự mình chạy đến, quỳ xuống đất nói như vậy.

Điều này chứng tỏ cái gì? Thằng ngu cũng biết là cô gái nhỏ nhắn này không hề đơn giản. Nói không ngoa thì chính là không thể trêu nổi, bởi vì nhìn cái biểu cảm của Trạch Phong thì nó cũng chẳng hề giả dối chút nào.

Trạch Xung lúc này nhìn Linh Nhi giống như nhìn một con quỷ. Nhìn dáng vẻ thê thảm của ba, hắn có cảm giác cái vị tiểu thư này rất đáng sợ. Nó đáng sợ đến nỗi có thể uy hiếp được cả ba của mình.

Phải biết là ba hắn nổi tiếng là người bao che, thậm chí là không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ hắn. Thế mà...hiện tại hắn thê thảm như thế mà ba hắn lại phải quỳ như kia.

Lúc này, hắn nhớ lại lúc trước, khi mà hắn tra tấn một cô gái, cái cảnh tượng cô ta gào thét trong tuyệt vọng khiến cho hắn cảm thấy sung sướng. Trong lúc đó, ba của hắn đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng này, tay cầm điếu thuốc hút, vẻ mặt chẳng hề quan tâm nói:

“ Mày làm gì thì tao cũng chiều. Duy chỉ có một việc...”

“ Việc gì vậy ba?” Hắn vừa cầm thanh sắt nóng chĩa vào cô gái đó, vẻ mặt thích thú.

“Mày muốn sống tốt thì đừng có chọc vào cô ả Linh Nhi. Tao biết là mày gặp gái đẹp thì cái suy nghĩ của mày chẳng khác nào con thú. Tuy nhiên cô ta không phải thứ mày có thể chọc được.”

“ Haha... ba cứ nói đùa. Cô ta có cái gì mà ba phải sợ. Ba thích thì con sẽ bắt lấy cô ta rồi hành hạ như ả này không ba?”

Nói xong, hắn đưa thanh sắt nóng vào đùi cô gái đó. Tiếng hét điên loạn của cô gái đó vang cả phòng. Máu từ đùi cô ta chảy xuống cùng với mùi thịt nướng trông vô cùng quỷ dị.

“ Mày tốt nhất nghe lời tao. Cao thủ bên cô ta có rất nhiều. Thậm chí chỉ cần một câu của cô ta là tao với mày phải ra đường ăn xin đó. Vậy nên...”

Đến lúc này, hắn mới run rẩy nhìn vẻ mặt lạnh băng của cô nàng này. Nếu hắn đoán không sai, đây chính là cái vị tiểu thư Linh Nhi điên loạn mà ba hắn nhắc tới.

Lúc trước hắn cũng chẳng tin là có người đó tồn tại, một cô nàng chỉ mới 17 tuổi mà lại có thể hô mưa gọi gió trong giới tài phiệt thì thật là khó tin. Tuy nhiên, đến hiện tại, chứng kiến cảnh ba hắn quỳ xuống cầu xin như vậy thì hắn mới tỉnh ngộ ra.

Tuy nhiên, Linh Nhi chỉ cười lạnh, sau đó nói với Trạch Phong:

“ Cha nào con nấy. Đúng là cặp đôi hoàn hảo mà...”

Trạch Phong lúc này mới nhấc mặt, trán của ông ấy lộ rõ vệt máu. Tuy bị chảy máu như vậy nhưng dường như ông ấy không quan tâm, vẻ mặt lộ rõ sự hối hận, giống như chính ông ta cũng làm chuyện gì đó tày trời vậy.

“ Xin tiểu thư...”

Linh Nhi chẳng thèm để ý đến cái hành động này, nói một cách vu vơ giống như đang trêu đùa với ông ấy:

“ Tôi nhìn ông có vẻ như cũng rất giàu có đúng không nhỉ?”

Trạch Phong không kịp suy nghĩ, nhanh chóng đáp:

“ Dạ...dạ. Đúng như vậy ạ. Nếu tiểu thư cần bất cứ món gì thì...”

“ Thôi được rồi. Nể tình ông...” Linh Nhi thở dài nói.

Đến lúc này, không phải mọi người trong sảnh bất ngờ nữa, người bất ngờ đến tột cùng đó lại là những nhà tài phiệt lớn và kể cả chính Trạch Phong.

“Đây có phải Linh Nhi không? Tôi tưởng cô ấy đáng sợ lắm mà!” Một tên ăn mặc sang trọng, bụng béo cùng hàm râu dài nói với người bên cạnh.

“ Haha! Nếu ông không tin thì có thể ra thử. Tôi tưởng ông thích những cô gái xinh lắm mà...” Người đàn ông cao to đáp lại lời của ông râu ria đó.

“ Thôi... Tôi còn chưa muốn ch*t đâu.” Tên râu ria đó xua tay đáp.

Không chỉ những người đó, đến cả Nguyệt Lan cũng tỏ ra khó hiểu tự hỏi:

“ Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ cô ấy định tha cho cậu ta hay sao?”

Sở dĩ Nguyệt Lan khó hiểu là bởi vì cô biết tính cách của Linh Nhi. Vị tiểu thư này chưa bao giờ cho ai đó sắc mặt tốt ca, thậm chí cả những người có chức cao mà cô chẳng bao giờ mơ ước tới, thế mà cô ấy cũng không hề nể mặt. Vậy nên, khi nghe câu này, cô mới tỏ vẻ nghi hoặc như vậy.

Chỉ có Trạch Phong là mở cờ trong bụng. Nếu nói như vậy, chứng tỏ là cô ấy sẽ cho cậu một con đường sống. Tuy không biết tại sao một đại nhân vật như cô ấy lại có thể nể mặt hắn nhưng dù như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt.

Trạch Phong ngay lúc đó, vẻ mặt hắn tỏ ra vô cùng biết ơn, sau đó hắn quỳ xuống nói:

“ Cảm tạ tiểu thư đã ban ơn. Tôi nhất định sẽ không bao giờ quên ơn.”

Tuy nhiên, cứ tưởng khi hắn nói thế thì cô ấy phải bỏ chân ra khỏi tay của con trai hắn, nhưng dường như chuyện không hề đơn giản như vậy. Cô ấy vẫn một chân dẵm tay, vẻ mặt cười như không cười nhìn hắn

“ Thưa tiểu thư, cô có thể giúp tôi nhấc chân lên không ạ, con trai tôi sắp không chịu nổi?” Trạch Phong vẻ mặt tươi cười nói.

“ Ha... Tôi vẫn chưa nói hết mà.” Linh Nhi nở nụ cười nói.

Cái cảm giác xấu vô cùng bắt đầu xuất hiện trong đầu Trạch Phong. Đúng lúc này, Linh Nhi mới hô to giọng:

“ Thưa mọi người, hôm nay tôi bị một tên công tử từ đâu đó xàm sỡ. Chắc các vị cũng hiểu độ nghiêm trọng của vụ này nhỉ. Vậy nên...”

Nói xong, Linh Nhi nhìn Trạch Phong với vẻ mặt vô cùng căm thù, nói:

“ Từ hôm nay, gia đình họ Trạch, đại diện là Trạch Phong sẽ chính là kẻ thù của tôi.”
Chương237: Nguyệt Sương cứng đầu

Một câu nói tưởng chừng khá đơn giản nhưng lại khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy chấn kinh.

Nếu là một người bình thường, cái câu nói đó chẳng khác nào là đang tự tìm đường chết cho mình cả. Gia đình họ Trạch có thế lực rất kinh khủng ở đây, có thể nói là không một ai dám trêu trọc gia tộc này.

Luôn có một ngoại lệ, người mà Trạch gia không dám trêu chọc, mà không chỉ họ, tất cả những gia tộc khác đếu vô cùng kiêng kị và sợ hãi, đó không ai khác chính là Linh Nhi. Vậy mà giờ đây, người mà họ đắc tội lại chính là cô nàng đáng sợ này.

Trạch Phong và Trạch Xung khi nghe thấy câu nói của Linh Nhi, cả thân thể họ run lẩy bẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi và bàng hoàng giống như đang nhận một bản án tử vậy.

Nói là bản án tử thì cũng không sai, bởi vì người nào mà thành kẻ thù của vị tiểu thư này thì chắc chắn kết cục sẽ vô cùng bi thảm, thậm chí còn thảm hơn cái chết gấp trăm lần.

Trạch Phong đương nhiên biết điều này. Hiện tại, ông ta chỉ muốn đập chết cái đứa nghịch tử này. Đi chọc ai thì không chọc, lại đi chọc cái cô nàng này. Nếu hắn biết như vậy thì thà đẻ quả trứng luộc lên ăn còn ngon hơn.

Trạch Phong dùng tư thái thảm hại nhất, vẻ mặt vô cùng hối hận cùng hành động quỳ lạy để chứng minh với Linh Nhi về tấm lòng của mình.

“ Thưa tiểu thư... Cô có thể gi*t thằng đó cũng được. Tôi chắc chắn sẽ không hề để tâm. Tuy nhiên xin cô hãy nhẹ tay, tha cho gia đình tôi một con đường sống”

Hành động của Trương Phong lúc này cũng không thể khiến mọi người kinh ngạc thêm được nữa. Bởi vì bọn họ đã gặp hết chuyện động trời này đến truyện động trời khác. Tuy nhiên, có một điều họ chắc chắn là gia đình họ Trạch này xong đời rồi.

Có rất nhiều những tin đã được chứng thực về câu nói của Linh Nhi. Đương nhiên chẳng có trường hợp nào là cô ấy sẽ tha khi mà đã nhắm vào người đó cả.

Còn đối với Trạch Xung, hắn hiện tại cảm thấy vô cùng hối hận. Hắn chỉ cần nhìn xung quanh, mọi người đều cười cười nhìn hắn là hắn biết là mình chọc phải trời rồi.

Hối hận cũng không thể cứu vãn được. Linh Nhi phất phất tay về sau. Ngay khi phất, hàng trăm bảo vệ đứng sau đều đi ra và dẫn dắt hai cha con họ Trạch này đi ra ngoài.

Lúc này, dù cho bọn họ có gào khóc một cách thảm thiết thì Linh Nhi cũng chẳng quan tâm. Điều này khiến cho mọi người đều nín thở, thật sự quá bá đạo, quá hung tàn.

Thế chưa phải hết, Linh Nhi còn làm một hành động khiến cho mọi người lại phải trợn mắt. Cô ấy lấy một chiếc kéo, cắt đi một mảnh vải trên tay áo. Điều này làm cho cô lộ ra một làn da trắng nõn, tuy vậy chẳng ai dám nhìn chằm chằm cả.

Linh Nhi khi cắt xong mảnh áo, cô mới lạnh lùng dùng cồn và một mồi lửa để thiêu mảnh vải đó. Vẻ mặt lạnh lùng tựa như băng, cô tự nhủ:

“ Em đã tiêu hủy cái thứ dơ bẩn đó. Em thật sự xin lỗi, rất xin lỗi anh yêu. Tuy nhiên em hứa với anh, nếu em có tâm tư khác ngoài yêu anh thì chắc chắn em sẽ ch*t một cách thảm hại.”

Tư Hạ thấy cô chủ làm hành động như vậy, cô lấy từ trong xe một chiếc khăn choàng rồi nhanh chóng choàng qua người Linh Nhi.

Đối với Tư Hạ, hành động này chẳng khác nào đang tôn trọng cậu chủ cả. Thật là một tình yêu chân thành nhưng lại cực kỳ điên rồ. Mà chính điều này lại càng khiến cho cô càng mong ước, môt mong ước nhỏ nhoi đó là cô chủ và cậu chủ sẽ sớm trở thành vợ chồng.

Cậu chủ thì đẹp trai đa tài, cô chủ thì xinh đẹp “dịu dàng” chung thủy. Chỉ cần nghĩ đến thôi là cô thấy vô cùng sung sướng rồi, thật đúng là một cặp đôi trời ban.

Có thể nói, ước mơ của Tư Hạ khá cao cả. Tuy nhiên, nếu cô ấy mà biết Lâm Thần đang ở đâu thì chắc chắn sẽ không thể chưng được bộ mặt hạnh phúc. Vì đơn giản, cậu ấy hiện tại đang nằm trên đùi của Nguyệt Sương.

Thân thể Nguyệt Sương chằng chịt vết băng gâu để làm dịu vết thương. Cả cái thân thể của cô đều được bao phủ bởi những vết bầm cùng máu tụ trông rất thảm thương.

Một cô gái xinh đẹp mà có những vết thương như vậy thì chẳng khác nào đang git cht tâm hồn cô ấy cả. Ấy thế mà Nguyệt Sương cũng chẳng hề đoái hoài, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh Lâm Thần.

Tình yêu có thể khiến một cô gái trở nên lu muội, thậm chí không tiếc bản thân mình mà hi sinh tất cả vì người yêu.

Điều này rất đúng đối với Nguyệt Sương hiện tại, khi mà cô dám làm một chuyện mà cô nghĩ đó là việc tày trời chứ không phải là thông thường, đó là dám cướp người mà Linh Nhi thích.

Chỉ cần nghe tên thôi, cô đã cảm thấy rùng mình. Bởi vì những “chiến tích” mà cô nghe về Linh Nhi thật sự quá nhiều. Hơn nữa, mỗi tin cô nghe đều rất chấn động. Đó chính là một sự tồn tại không ai có thể chống lại được.

Chỉ cần cô ấy không cao hứng với ai, người đó chắc chắn sẽ nhận kết cục thảm. Thế mà cô hiện tại lại đi tranh với vị đó một người đàn ông.

Chẳng cần sử dụng não cũng biết được hậu quả của chuyện này.

Thế nhưng, cô đâu quan tâm. Người cô yêu thì cô nhất định phải giữ lấy, dù cho cái cô ả kia khủng khiếp tới mức nào.

Nếu cạnh tranh công bằng thì cô sẵn sàng đáp ứng, tuy nhiên, cô nàng Linh Nhi lại chơi mưu hèn kế bẩn để có thể chiếm được anh ấy. Điều này thật là hèn hạ, thật là dơ bẩn.

Vì cô ấy đã chơi bẩn, tại sao cô lại không thể giống như cô ấy. Một người như vậy không xứng có thể nhận được tấm lòng chân thành của anh ấy.

Nhìn Lâm Thần ngủ ngon trên đùi của mình, cô không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt thỏa mãn nói:

“ Đúng là biến thái. Thầy thích ngủ trên đùi học sinh đến vậy sao? Hay là để em thưởng cái gì đó cho thầy nhỉ?”

Nói xong, Nguyệt Sương mới dùng tay từ từ xoa đầu Lâm Thần. Cái xúc cảm này khiến cho cô không nhịn được suy nghĩ trong đầu:

Aaaaa...thích quá...chẳng lẽ mình phải sống với tên biến thái này cả đời sao.

Không được, mình không thể để anh ta nhận ra tình yêu của mình được.

Đúng vậy, mình phải khiến cho anh ta mê đắm vì mình... Mình là mỹ nữ cơ mà, nhất định anh ta sẽ mê mình như điếu đổ.
Chương238: Tán tỉnh Linh Nhi

Sau khi chứng kiến cảnh nhà họ Trạch bị Linh Nhi xử gọn, tất cả mọi người trong đại sảnh đều có nỗi sợ trong lòng.

Tuy nhiên, cũng may là cô nàng sát thần này chỉ ngồi vào bàn, tất cả mọi việc còn lại đều được giao cho những người thân cận với cô ấy.

Lời chúc, lời tán thưởng, những tiếc mục đặc sắc được phô trương ra trong bữa tiệc. Bữa tiệc này tuy là do Linh Nhi sắp đặt nhưng có vẻ như cô ấy cũng không khắt khe về mấy chuyện nhỏ nhặt này, dáng vẻ cô ấy chỉ ngồi yên một chỗ và nhắm mắt lại.

Nguyệt Lan chỉ dám liếc nhìn Linh Nhi một chút. Nếu so về vẻ đẹp thì dường như con gái của cô cũng một chín một mười với vị tiểu thư này. Duy chỉ có cái khí chất, một thứ trời cho của cô ấy là ăn đứt tất cả.

Nhìn vị tiểu thư nhỏ nhắn ngồi ở vị trí đó, cô chẳng hề cảm thấy nó là bất thường. Nó giống như đó là điều hiển nhiên. Không một ai có thể ngồi chỗ đó ngoài cô ấy cả.

Nguyệt Lan thở dài một hơi, nếu mà cô cũng được một chút khí thế này thì thật là tốt quá. Nhìn lại thân thể run run của mình khi nhìn, cô chỉ biết cười trừ rồi rời xa nơi đây. Tự tin bấy lâu mà cô cho là tự hào, cái mà cô cho là ít ai sánh ngang với khí chất của mình lại phải run sợ trước khí thế trời cho của Linh Nhi.

Một tiếng sau, bữa tiệc đang diễn ra một cách vui vẻ. Có vẻ như mọi người đều có chung suy nghĩ, nếu mà không động chạm gì đến cô nàng sát thần kia thì cũng sẽ không có chuyện gì cả.

Đó cũng là lúc có một số chuyện lớn. Một tên công tử với vẻ mặt say khướt từ từ đi đến chỗ của Linh Nhi. Có vẻ như rượu đã làm cho anh ta mất đi lý trí của mình.

Hắn ta có vẻ như tìm đến Linh Nhi vì vẻ đẹp của cô ấy. Cái ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm vào thân thể ngọc ngà giống như muốn nuốt trọn cô ấy.

Tác đang bận nên đăng tạm, trong hôm nay tác sẽ cố gắng viết đủ nha.
Chương239: Thất tình

Lời nói của Linh Nhi giống như một bản án tử dành cho Tống Tài. Cả hội trường ai cũng căng thẳng khi nghe thấy những lời này. Chẳng lẽ...cô ấy định làm chuyện đó ở đây hay sao.

Đúng là Linh Nhi đã ra một điều cấm kỵ, đó là không được bày tỏ bất cứ tình cảm trai gái nào đối với cô ấy. Thật sự khi nghe tin này, rất nhiều công tử đã mất ăn mất ngủ rất nhiều ngày. Bởi vì họ biết là từ giờ không ai có thể lấy được trái tim của vị tiểu thư này.

Biết là không thể chạm được cô ấy, tuy vậy bọn họ cũng phải ngạc nhiên khi nghe thấy cái lời đáng sợ đó. Cũng may là bọn họ không ngu ngốc như vậy, nếu không thì... Nghĩ đến đây mà trán của bọn họ cũng đổ một vài giọt mồ hôi.

Riêng Tống Tài, khi nghe thấy bản án tử của mình, trong lòng cậu ta có chút sợ hãi. Ai mà đối diện với lúc chết chẳng có một lỗi sợ, cho dù người đó có mạnh mẽ đến như nào.

Tuy nhiên, sức mạnh của tình yêu nó vô cùng lớn, nhất là đối với một người đã si mê Linh Nhi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tống Tài ngoảnh lên nhìn Linh Nhi, khuôn mặt cậu ta đỏ ửng như cà chua khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp đó. Đến lúc này, cậu ta chỉ cười, một nụ cười của sự thoả mãn rồi nói:

“ Được chết ở dưới tay em, anh cũng cảm thấy thỏa mãn. Dù sao, không một ai có thể xứng đáng ở bên cạnh em, vậy nên mong kiếp sau...”

Tống Tài nói ra những câu nói cuối cùng, có thể đó chính là lời trăn trối của cậu ấy. Một điều mà khiến ai cũng cảm động đó là cái vẻ mặt si tình đó, một tình yêu cố chấp, một tình yêu ngắn ngủi đầy đau khổ.

Linh Nhi thấy tên Tống Tài nói vậy, cô trong lòng vô cùng khó chịu và giận giữ. Cái tên này khiến cho cô vô cùng căm ghét, nếu như những lời này mà truyền đến tai anh Lâm Thần thì chắc chắn anh ấy sẽ không vui.

Với một người vợ, cái đầu tiên và cũng là quan trọng nhất đó chính là sự chung thủy. Cô không cho phép bất kỳ ai có tình cảm gì ngoài anh ấy, chỉ có anh ấy mới được phép yêu cô, toàn quyền sở hữu cô.

Cô không muốn anh ấy phải phiền lòng khi nghe thấy những lời đó, vì thế, cô nhất định phải chấn chỉnh ngay lại.

Nhìn Tống Tài còn đang nói ba hoa chích chòe, cô nhăn mặt khó chịu nói:

“ Câm mồm! Một thứ rác rưởi như anh mà có quyền đòi có tình cảm với tôi!”

Linh Nhi không ngần ngại nói, điều này vô tình làm cho những công tử đằng xa cũng cảm thấy đắng chát. Rác rưởi??? Một vị công tử nhà giàu bị cô ấy nói là rác rưởi, thế người nào mới xứng đáng lọt vào mắt của cô ấy bây giờ...

Bị Linh Nhi nói mình là rác rưởi, Tống Tài chẳng hề tức giận, cậu ấy chỉ cười một cách đắng chát, nói:

“ Cũng phải, với tài năng và quyền lực của em, mọi đàn ông trên trái đất này đều là rác rưởi với em mà thôi!”

Linh Nhi nghe thấy câu này, cô chỉ nở một nụ cười lạnh, vẻ mặt vô cảm nhìn Tống Tài rồi nói:

“ Đúng là tất cả mọi đàn ông trên trái đất này đều là rác rưởi trong mắt tôi, duy chỉ có một người”

Tống Tài nghe vậy, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên tò mò:

“ Ai???Ai có thể lọt vào mắt xanh của em vậy?”

Không chỉ mỗi mình cậu ta mà toàn bộ hội trường đều cảm thấy vô cùng tò mò. Ai có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, phải biết rằng, kể cả ba của cô ấy trong buổi gặp mặt mà cô ấy còn chẳng hề để ý. Vậy mà lại có một người con trai lại làm cho cô ấy rung động.

Ai trong lòng cũng mong chờ, tuy rằng xác xuất gần như bằng không, nhưng ước mơ thì đâu có tính thuế. Linh Nhi là một cô gái vừa có quyền lại vừa có nhan sắc tuyệt đỉnh. Chỉ cần có cô ấy bên cạnh thì chắc chắn tương lai bọn họ sẽ vụt bay lên trời, không những thế, mỗi đêm được cô ấy âu yếm thì... Chỉ cần như vậy thôi cũng khiến bao người phải run lên vì sung sướng.

Và rồi, Linh Nhi chiếu một hình ở trên màn chiếu. Ở trên ảnh đó, Linh Nhi đang ngồi trên đùi người con trai khác, một tay cô ấy ôm người đó, một tay chụp cùng mặt trông vô cùng thân mật.

Điều khiến cho mọi người choáng váng đó chính là cậu con trai kia có chút hoảng sợ khi được Linh Nhi làm như vậy. Tuy rằng khuôn mặt đã bị che nhưng thông qua ánh mắt, ai cũng cảm nhận được là cậu ấy đang sợ hãi.

Trong lúc mọi người đang ngơ ngác, Linh Nhi mới cười một cách hạnh phúc khi nhìn bức ảnh đó, nói:

“ Đây là chồng của tôi. Trong mắt tôi, anh ấy là tuyệt vời nhất. Còn lại tất cả những người khác thì đều là rác rưởi trong mắt tôi mà thôi.”

Tống Tài giống như không thể tin nổi, ánh mắt cậu ta nghệch ra. Tình yêu cũng là con dao hai lưỡi, khi mà bạn đem lòng yêu một người quá nhiều thì sự đau khổ đó cũng sẽ nhân lên gấp bội.

“ Tại...tại sao có thể...anh ta tại sao lại có thể làm chồng của em?” Tống Tài nói một cách vô cùng uất ức.
Chương240: Các người thật là vô dụng!

Trung thu rồi, lại là một mùa trăng tròn rước đèn ông sao. Thời tuổi thơ trôi qua thật nhanh với biết bao kỷ niệm. Nhớ cái hồi mà cầm lồng đèn ông sao đi loanh quanh xóm... kaka thời đó thật vui.( Tác đang chơi đồ ngon nên có chút nói nhảm, mong các bạn có thể bỏ qua)

Không chỉ Tống Tài, tất cả mọi nam nhân ưu tú nơi đây đều có chung một cảm xúc. Đó chính là ghen ghét.

Đối với bọn họ, Linh Nhi là một nữ thần cao quý, không một ai có thể với tới được. Thậm chí, lượng fan cuồng của cô ấy chẳng thua kém bất kỳ một ai ở trên trái đất này.

Chính bởi vì cô ấy quá đẹp, quá ưu tú nên khi nghe chính miệng của cô nàng trong mộng nói như thế, tất cả bọn họ đều tỏ vẻ khó chịu giống như nhai nhầm một con ruồi.

Tống Tài thấy Linh Nhi nhìn hình ảnh kia một cách say đắm cùng với cái nụ cười hạnh phúc mà cậu không bao giờ chứng kiến. Thực sự, đây chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào trái tim của cậu, một cái cảm giác đau nhói đến mức nghẹn thở.

Tống Tài bắt đầu trở nên tức giận, cậu không thể chịu nổi cảnh tượng này. Nhìn trong hình, khi thấy cái bộ đồ “người đó” mặc trông vô cùng rẻ tiền, cậu lại càng tức giận hơn. Cái tức giận đó thậm chí còn được bộc lộ thông qua lời nói :

“ Cậu ta có cái gì mà em lại mê đắm như vậy??? Tiền hay quyền lực... Anh đều không thua kém cậu ta. Lý do gì mà em lại chọn cậu ta thay vì anh.”

Lời nói này cũng chính là câu hỏi của tất cả những nam nhân ở đây. Bọn họ cũng là các đại công tử ở trong gia tộc lớn, tiền bạc vô số, quyền lực cũng không hề thua kém ai. Tại sao bọn họ lại có thể thua được một kẻ chẳng hề có danh tiếng, thậm chí là nghèo đến mức trên người chẳng hề có đồ hiệu nào.

Đến cả những cô gái có mặt ở đây cũng có chung suy nghĩ như vậy. Suy cho cùng, bọn họ cũng sẽ chọn những công tử vừa đẹp trai lại còn có tiền để nương tựa chứ ít ai lại chọn chàng trai nghèo để rồi phải cùng nhau gánh vác thêm gánh nặng cả...

Riêng chỉ có Linh Nhi và Tư Hạ là có suy nghĩ khác. Thậm chí, hai người còn khinh thường những cái lời bao biện đó.

Đối với Tư Hạ, cậu chủ là một chàng trai văn võ song toàn, soái ca ngút ngàn. Tuy nhiên cậu chủ lại rất khiêm tốn, không bao giờ muốn khoe khoang tài năng của mình cho người khác cả.

Từng hành động của cậu ấy đều suy nghĩ cho người khác hơn là chính mình. Một thứ mà rất ít đàn ông bây giờ có được cái tính cách cao thượng đó. Thậm chí, đối với một người không đáng quan tâm như cô, cậu ấy còn không ngần ngại giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Thử hỏi, với một chàng trai như vậy, bọn họ có xứng đáng xách dép cho cậu chủ không. Câu trả lời thì đã nằm rõ trong lòng bàn tay của cô rồi.

Còn đối với Linh Nhi thì cô chẳng thèm nghe cái lời ba hoa đó. Cô chỉ yêu anh ấy, không cần lý do. Bởi vì cô biết, anh ấy đã sở hữu cô rồi, không một ai khác có thể động chạm được vào thân thể này.

Linh Nhi cũng chẳng thèm dài dòng nữa, một tay ra hiệu, Tống Tài rất nhanh đã bị bế ra ngoài. Nhìn cái vẻ mặt bàng hoàng đến đáng sợ của Tống Tài mà ai trong sảnh cũng không dám nhìn thẳng.

Sau khi không nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, lúc này Linh Nhi mới từ từ đi đến lễ đài. Những bước đi của Linh Nhi vừa uyển chuyển lại vừa nhẹ nhàng. Thật sự đúng là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt, đến cả bước đi cũng tràn đầy niềm tự tin như vậy.

Sau khi bước đến, Linh Nhi nhìn lướt xung quanh. Khi ánh mắt cô đảo qua phía nào là những người ở phía đó đều không dám nhìn thẳng cô ấy.

Đảo qua một lượt, khi thấy mọi người đều im lặng, cô mới gật đầu nói:

“ Đêm nay, tôi rất xin lỗi vì đã gấp gáp tổ chức bữa tiệc này.”

Nói xong, cô đảo mắt xung quanh. Thấy không có ai nói gì, cô mới tiếp tục:

“ Xin tự giới thiệu, tôi là Linh Nhi. Là cổ đông lớn nhất của cả cái thành phố mà các vị đang ngồi. Đương nhiên, khi nãy các vị cũng đã thấy, người trong ảnh đó chính là chồng của tôi.”

Nói xong, cô mới bắt đầu lộ vẻ lạnh lùng, âm thanh của cô cũng bắt đầu trầm xuống:

“ Anh ấy chính là chồng tương lai của tôi. Tuy nhiên, tôi rất tức giận khi mà có một người khác muốn bắt có anh ấy.”

Chỉ với lời này, tất cả mọi người đều khiếp sợ. Cái người đó điên rồi sao, chỉ có người điên mới dám bắt cóc hôn phu của cô ấy. Đây có khác nào là đang đi tìm chết không?

Nói xong, Linh Nhi mới trình chiếu một vài ảnh chụp. Ảnh chụp thì gồm có một chiếc xe màu hồng vô cùng đẹp mắt đang đậu ở một công ty, một hình ảnh cô gái đằng xa lờ mờ đang cõng một ai đó...

Ngay khi nhìn thấy ảnh này, mọi người đều bàn tán xôn xao. Chiếc xe này chính là bản giới hạn, được sản xuất giành cho giới nhà giàu. Tuy nhiên, chính vì thế nên độ bảo mật cực cao, không một ai biết được chủ nhân chiếc xe này cả nếu như không ai thừa nhận.

Riêng chỉ có Nguyệt Lan là có vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn thấy cái này. Đây chính là chiếc xe mà cô bí mật làm cho con gái cô, tại sao nó lại ở nơi đây.

Thấy mọi người còn bàn tán, Linh Nhi cười lạnh, nói:

“ Đây chính là hung thủ đã bắt cóc lấy chồng của tôi. Các vị có ai nhận ra chủ nhân chiếc xe này không?”

Nụ cười của Linh Nhi ẩn chứa sát khí nồng đậm. Mọi người khi nhìn thấy nụ cười này thì ai ai cũng run sợ.

Bọn họ đều biết, đây là cách nhanh nhất để chiếm lấy hảo cảm của vị tiểu thư này. Tuy vậy, khi cảm nhận được cái khí thế của cô ấy, không một ai dám thở mạnh cả. Nếu nói đúng, chắc chắn cả gia tộc sẽ thăng tiến không ngừng. Tuy nhiên, nếu nói sai thì đợi phía trước của bọn họ chính là thứ còn đáng sợ hơn cái chết.

Vậy nên, khi chưa chắc chắn, không một ai dám nói ra điều mình nghĩ cả. Bọn họ đều tỏ vẻ không biết, ai biết được là cô ấy đang thử lòng hay là đang muốn thị uy với mọi người.

Không thấy ai trả lời, Linh Nhi mới cười lạnh nói:

“ Không một ai biết ư! Các người thật là vô dụng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK