• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương56: Lâm Thần Trả Lời Câu Hỏi Ngoại Truyện

Xin chào các bạn! Mình là Lâm Thần ! Mình là nhân vật chính trong bộ truyện mà các bạn đang đọc nha.

Các bạn đọc đến đây cũng là biết rất rõ về thân phận của tôi rồi nhỉ? Chúng ta đã đi được một quãng đường khá dài, và thực sự đó đối với tôi thì nó giống như một thử thách vậy.

Hôm nay, để thỏa mãn yêu cầu của các bạn, mình xin phép được trả lời một số câu hỏi từ các độc giả gửi đến cho mình?

Câu thứ nhất: Lâm Thần tại sao lại tài năng như vậy, lại còn thu hút được rất nhiều nữ giới?

Câu hỏi này mình xin phép trả lời như sau:

-Tớ sinh ra thì cũng không biết tại sao lại như vậy nữa? Lúc bé, tớ đã rất có hứng thú với những người lớn, tớ xem tivi rồi bắt chước theo.

Lúc đó, nhà tớ rất nghèo nên tớ chỉ có thể dùng những thứ mình tự nhặt được để bắt chước theo, và cũng chính vì nhặt nhạnh nên mình mới không để ý là mình đã thành thạo một số kỹ năng mà mình cũng không hề biết trước được.

-Còn về việc tớ khá “đẹp mắt” thì tớ cũng không hề biết, tớ từ bé đã sở hữu khuôn mặt như vậy, cộng thêm việc tớ ăn chế độ ăn khá cứng ngắc của mẹ mình và giờ giấc hẳn hoi.

Thực sự tớ bị oan a, khuôn mặt như vậy tớ không hề muốn chút nào.

Câu hỏi thứ hai: Tại sao Linh Nhi lại cuồng yêu Lâm Thần đến vậy?

Tớ cũng rất buồn khi Linh Nhi lại như vậy, tớ thực sự cũng không hề biết tại sao mình lại để lại ấn tượng tốt với Linh Nhi đến vậy.

Mình xin kể lại hành trình mình gặp Linh Nhi.

-Lúc đó, do quá hoảng sợ vì bị mấy bạn gái truy đuổi ( các bạn xem lại ở ngoại truyện), mình đã về với nhà của ông mình.

Bởi vì nhà ông mình không ai trong trường biết, cộng thêm việc mình đi trong đêm nên không ai có thể quấy rầy được mình cả.

Về với ông, mình sống cuộc sống rất vui, giống như bao học sinh khác, ông mình dạy mình chơi cờ, dạy mình võ,...!dạy rất nhiều.

Mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Lúc ông mình muốn dẫn mình ra công viên, lúc đó trong người của mình hào hứng lắm.

Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể tự do tự tại được.

Lúc ở thành phố, mình chỉ cần đi ra ngoài là sẽ có một đống nữ sinh bâu lại người mình, thực sự lúc đó mình rất hoảng sợ, đi ra ngoài lúc nào cũng cần khẩu trang và che kín mặt.

Điều này làm cho mình mong ước được sống như bình thường vậy, và hôm nay mình đã có cơ hội làm điều đó.

Đi ra công viên, vì ở quê nên nó rất vắng, tuy không náo nhiệt như ở thành phố nhưng cũng không làm cho mình buồn lòng, chỉ cần được sống như chính mình thì mình cũng rất vui rồi.

Mình với ông chơi cùng nhau, nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lòng mình rất vui vẻ, thực sự cảm giác đó mình không bao giờ quên được.

Đúng lúc này, mình nhận ra có một cô bé đang ngồi một mình chơi cờ.

Tớ rất muốn tự mình kết bạn một ai đó nên mình đã đi đến chào hỏi.

Ấn tượng đầu tiên của mình là cô ấy rất xinh đẹp, xinh đẹp một cách tự nhiên, nhưng cô ấy lại cho tớ cảm giác rất khó gần, giống như một bông hồng có gai vậy.

Mình cứ tưởng là cô ấy sẽ giống như những cô gái bình thường, nhưng cô ấy không hề chú ý tới tớ vậy.

Ông mình thấy vậy cũng ra hiệu mình kết bạn với cô ấy, với một người ham đánh cờ như mình thì mình quyết tâm kết bạn được với cô ấy, rồi mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, cô ấy cùng tớ nói chuyện vui vẻ giống như hai người bạn thân lâu lăm vậy.

Lúc đó tớ mới biết là cô ấy không có bạn là do tất cả người bạn cô ấy đều muốn lợi dụng cô ấy, nên mình mới hứa với cô ấy là sẽ làm “bạn” trọn đời.

Lúc đó, cô ấy nở một nụ cười, nụ cười đó giống như xóa tan mọi hàng rào khoảng cảnh giữa tớ và cô ấy, giống như mặt trời chiếu xuống làm tan biến màn sương u buồn.

Nhưng cuộc gặp chỉ ngắn ngủi thế thôi, bởi vì hôm sau mình đã phải rời đi rồi, lúc đó mình đã gửi lại tờ giấy ở đó.

Tớ kể cũng khá dài dòng mong các bạn thông cảm, nhưng thực sự tớ không hề biết tại sao cô ấy lại trở nên như vậy.

Tớ chỉ biết sau này khi gặp lại thì tớ mới biết cô ấy đã là một cô tiểu thư cao quý, lúc đó mình cực kỳ ngạc nhiên.

Mình nghĩ lại lúc bị Linh Nhi bắt, trong đầu mình tưởng rằng mình làm sai điều gì, tớ cũng không ngờ rằng Linh Nhi lại dùng thủ đoạn để nhốt mình như vậy, tớ rất sợ.

Câu hỏi thứ ba: Ước muốn của cậu là gì???

Mình xin trả lời:

-Ước muốn của tớ là tự mình kiếm tiền nuôi sống gia đình, chỉ cần nhìn gia đình mình hạnh phúc thì đó là ước ao lớn nhất cảu mình, mình cũng muốn như bao con người khác.

Mình rất sợ có một ngày Linh Nhi sẽ thấy mình, vậy nên các bạn đọc đừng để Linh Nhi biết nhé.

Ước muốn của mình chỉ đơn giản như vậy thôi

Câu hỏi thứ tư: Cậu đã thích ai chưa???

Mình xin trả lời:

-Thực sự mình chưa thích ai cả.

Mình rất sợ nếu mình thích ai đó thì bạn gái đó sẽ rơi vào nguy hiểm.

Các bạn cũng thấy trong truyện của mình thì mình phải chạy trốn rất khổ sở, nếu mình thích bạn đó thì chắc chắn bạn đó sẽ rơi vào nguy hiểm.

Còn thực sự mình chỉ coi các cô gái các bạn thấy là bạn bè bình thường.Mà giúp đỡ bạn bè đối với mình đó là chuyện đương nhiên.

Còn rất nhiều câu hỏi nhưng vì thời gian gấp gáp, các bạn cũng thấy cô chủ Thanh Tuyết đang ở gần nên mình không thể ở lâu được.

Mình rất mong được trả lời tất cả câu hỏi của các bạn.

Cũng muộn rồi, tớ hôm nay được tác giả gọi lên để trả lời câu hỏi của các bạn.

Tớ rất mong các bạn sẽ thương tác giả một chút, thực sự tác giả đã rất cố gắng để tạo ra một chỗ để cho tớ xuất hiện.

Rất mong được sự giúp sức của các bạn.

Suỵtttt đừng nói cho Linh Nhi nhé, cô ấy mà biết tác giả thì tác giả gặp nguy mất đó nha!!!

Lời nói của tác giả: Đây là phần ngoại truyện, không ảnh hưởng cốt truyện, các bạn muốn góp ý có thể góp ý ở dưới truyện nha.
Chương57: Thanh Tuyết Thực Sự Rất Nguy Hiểm

Lâm Thần cảm thấy một điều gì đó không ổn, nhưng cậu có cảm giác đáng sợ hơn khi để cô ấy biết là mình giả vờ ngủ.

Lâm Thần rất rối rắm không biết phải làm gì cả, cảm nhận được Thanh Tuyết cười một cách quái dị khiến cậu cảm thấy mình như sắp bị “ăn sống” vậy.

Thanh Tuyết lấy một chiếc ghế, cô đặt cạnh ghế của Lâm Thần rồi cô ngồi xuống.

Thanh Tuyết không làm gì cả, cô nhìn chằm chằm dáng vẻ Lâm Thần, thực sự dáng vẻ của Lâm Thần quá “quyến rũ”, cô có thể ngắm cả ngày không chán.

Nhưng nếu cứ như vậy thì cô sẽ bỏ lỡ công sức của ông mình mất.

Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết bắt đầu làm trò, cô đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình dựa gần cổ Lâm Thần, cô hít một hơi thật sâu.

Trò làm của Thanh Tuyết khiến Lâm Thần nổi da gà, cậu không thể hiểu Thanh Tuyết đang chơi trò gì, cậu chưa bao giờ nhìn thấy trên tivi việc một cô tiểu thư lại đi ngửi như vậy cả.

Thanh Tuyết hít một hơi, cảm giác thỏa mãn truyền đến, như một chất gây nghiện vậy.

Chỉ cần ngửi mùi cơ thể của Lâm Thần đã làm cô say mê đến vậy, liệu lúc....!Thanh Tuyết nghĩ đến lúc đó thì đỏ mặt, nếu ai nhìn cô lúc này thì sẽ trông thấy rất đáng yêu.

Thanh Tuyết không muốn dừng lại ở đây, nhưng mà làm quá trớn thì sẽ bị phát hiện mất.

Chính vì vậy nên Thanh Tuyết đã cõng Lâm Thần để đưa vào phòng.

Lâm Thần cảm nhận được bờ vai của Thanh Tuyết, lòng cậu hoảng sợ.

Cô nàng này không biết rằng làm như vậy sẽ làm tổn hại sức khỏe của cô ấy sao, nhất là khi cô nàng này chưa bao giờ làm việc nặng.

Suy nghĩ của Lâm Thần là đúng, Thanh Tuyết không tài nào cõng nổi cậu, nhưng Thanh Tuyết không hề bỏ cuộc, cô vẫn cố gắng cõng Lâm Thần.

Điều này làm Lâm Thần thực sự không biết nói gì hơn, cô nàng này thực sự rất cố chấp.

Mồ hôi đổ dần lên trán của Thanh Tuyết, cô thực sự bây giờ mới biết cảm giác bất lực, anh ấy thực sự rất nặng, nói thật ra là cô quá yếu.

Nhưng vì tình yêu, cô nhất định không bỏ cuộc.

Thấy Thanh Tuyết cố đến mức sắp khóc, Lâm Thần thở dài, cậu không nhịn được cô gái nào khóc trước mặt cậu.

Vì vậy cậu lại bất đắc dĩ giúp Thanh Tuyết, mà cậu cũng chẳng biết đây là gì nữa, giúp chính cô ấy cõng mình vào ??? Nghe thật là nực cười làm sao.

Nhờ Lâm Thần dùng chân nâng, Thanh Tuyết cảm giác Lâm Thần nhẹ hẳn.

Thanh Tuyết trong đầu cứ tưởng do mình cố gắng nên cô cũng không hề để ý sự bất thường của Lâm Thần.

Lâm Thần ở đằng sau Thanh Tuyết, cậu cũng không thể tin được một cô gái xinh đẹp mảnh mai, duyên dáng tuyệt trần như Thanh Tuyết lại tự mình cõng cậu vào phòng.

Cậu cứ tưởng cô nàng này sẽ cõng mình vào phòng cậu, trong lòng cậu lúc đó cũng cảm kích vạn phần.

Cô nàng này tuy khó ở cùng nhưng tâm tình vẫn rất tốt nha.

Cứ tưởng là Thanh Tuyết sẽ dẫn vào phòng của cậu, nhưng cậu cảm giác hướng đi này có chút sai sai, đây đâu phải là phòng của cậu.

Lâm Thần trong lòng lúc này vẫn chưa biết nguy cơ của mình.

Thanh Tuyết vừa đi vừa cười, thỉnh thoảng cô nhìn ra đằng sau, ngắm nhìn khuôn mặt Lâm Thần rồi mỉm cười một mình.

Thực sự cô không chờ nổi nữa, Lâm Thần muốn rời đi ư, không bao giờ nha, anh ấy phải ở cùng cô, làm người hầu cho cô mãi mãi.

Thanh Tuyết trong đầu bắt đầu suy nghĩ về việc nên chọn váy cưới như thế nào, nụ cười trên môi Thanh Tuyết càng ngày càng tươi, nhưng nụ cười cũng chứa đựng sự đáng sợ đằng sau.

Lâm Thần không dám mở mắt, cậu chỉ có thể nhắm mắt tùy cô ấy làm gì thì làm.

Cậu cũng biết với bản tính tiểu thư của Thanh Tuyết, nếu để cô ấy phát hiện ra thì chắc chắn sẽ là một cú sốc với cô ấy, Lâm Thần bây giờ chỉ còn cách chọn như vậy, mặc dù cậu cũng chẳng hề muốn tý nào.

Ai cũng nghĩ rằng được một cô gái xinh đẹp như vậy mà còn được cô ấy cõng thì đó là một điều nằm mơ cũng khó cầu được.

Nhưng Lâm Thần thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, cậu chỉ muốn yên ổn mà thực sự đều bị cô nàng này quấy tung trời.

Bất công, thật bất công cho cậu.

Cảm giác như Thanh Tuyết dừng lại, Lâm Thần thở dài.

Cuối cùng cũng đến rồi, nhưng khi cậu hé mắt thì cậu giật mình.

Đây là phòng của Thanh Tuyết mà, tại sao cô ấy lại đến đây.

Lâm Thần cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, cô ấy đã đưa cậu vào bên trong, tiện thể khóa luôn cửa phòng.

Tình huống này Lâm Thần lại liên tưởng đến cảnh cậu bị Linh Nhi nhốt ở trong phòng, nghĩ lại việc đó, Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh.

Không lẽ Thanh Tuyết lại giống như Linh Nhi, muốn....!Lâm Thần hoảng sợ nhưng cậu không dám để Thanh Tuyết biết, cậu không biết cô ấy sẽ làm gì nhưng chắc chắn biết là cô ấy sẽ làm điều điên rồ nếu cậu để cô ấy biết là cậu vẫn đang thức.

Sau khi đặt Lâm Thần trên giường mình.

Thanh Tuyết thở một hơi thật dài, một hơi như trút hết gánh nặng, xen vào đó như muốn chuẩn bị một chuyện trọng đại.

Cô biết Lâm Thần là một con người cực kỳ tốt, lại trọng tình trọng nghĩa, cô thực sự rất muốn tỏ tình với Lâm Thần, nhưng cô lại không làm được.

Cô cứ muốn nói ngon nói ngọt như trong truyện thì tự dưng miệng cô lại thốt ra lời khó nghe, chính vì vậy mà cô rất buồn, cô không thể trị được tính cách này.

Cô nếu để Lâm Thần biết được chuyện này thì chắc cô xấu hổ chết mất, cô sợ khi mình tỏ tình thì anh ấy sẽ từ chối.

Chính vì vậy nên cô mới phải làm như vậy.

Cô biết điều này sẽ làm cho Lâm Thần có ác cảm cực kỳ nặng đối với cô, vì cô biết anh ấy là một con người ưa sự tự do, cô làm vậy thì chẳng khác nào là giết chết sự tự do của anh ấy cả.

Cô hứa với lòng mình là sẽ dùng cả đời cô để trả nợ cho anh ấy, nhất định Lâm Thần sẽ tha thứ cho cô.

Theo những gì trên phim, cô cần phải trao thứ quý giá nhất của mình cho anh ấy thì mới có thể gò bó anh ấy được.

Nghĩ đến cảnh đó, mặt Thanh Tuyết lại đỏ bừng, nhưng trong đầu cô lại có cảm giác háo hức lạ thường.

Lâm Thần bị Thanh Tuyết ném lên giường, lòng cậu chìm đáy cốc.

Cậu vẫn hi vọng một tia hi vọng mong manh rằng Thanh Tuyết chỉ đưa cậu lên giường chứ khong làm gì khác.

Cậu cầu mong chuyện đó là sự thực, một cô gái xinh đẹp cao quý như vậy thì không lẽ nào lại làm trò như vậy chứ.

Nhưng tất cả niềm hi vọng nhỏ nhoi của Lâm Thần đều đã bị dập tắt bởi cú nhảy lên người cậu của Thanh Tuyết.

Lâm Thần cảm nhận được có một vật thể mềm mại nhảy lên người mình, cảm giác bất lực tràn ngập trong đầu cậu, cậu không muốn như vậy.

Đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu được tại sao Thanh Tuyết lại làm thế, Lâm Thần cũng không nghĩ đến việc Thanh Tuyết đã yêu cậu.

Nhìn Thanh Tuyết ôm chặt cậu, cô ấy lại dùng má cô ấy chà chà mặt cậu như một con mèo lại khiến Lâm Thần càng cảm thấy điều vô lý đó là thật.

“Không lẽ...!cô ấy thích mình” Lâm Thần trong đầu tự dưng hiện ra suy nghĩ này.

Cảm nhận được sự mềm mại đến từ hai gò má của Thanh Tuyết, Lâm Thần trong sâu thẳm có một chút lòng khoan khoái.

Thân hình mảnh mai, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp như tranh.

Một cô gái như vậy, lại mặc một chiếc váy rất mỏng, cậu có thể cảm nhận được hai chiếc bánh bao đang chà sát cơ thể cậu.

Cô gái này lại còn làm trò thân mật với cậu, điều này làm Lâm Thần lại bắt đầu chìm xuống đáy sâu.

Thanh Tuyết thực sự rất nguy hiểm.....

P/S: Trung thu rồi các độc giả, chúc các bạn rước đèn ông sao vui vẻ nha.

Cảm ơn các bạn đọc
Chương58: Lâm Thần Hối Hận

P/S: Có cảnh không phù hợp cho trẻ em, rất mong các bạn trẻ em có thể rời đi.

Thanh Tuyết cứ tưởng là sẽ dừng lại.

Nhưng không, cô ấy càng làm càng mãnh liệt hơn.

Thanh Tuyết bắt đầu dở trò, nhưng trò mà kể cả Lâm Thần cũng cảm thấy hoảng sợ.

Thanh Tuyết bắt đầu dùng lưỡi của mình liếm mặt Lâm Thần, một hành động mà chỉ có những kẻ biến thái bệnh hoạn làm thì đã xuất hiện ngay trước mặt cậu, mà người làm lại là một người mà cậu không bao giờ nghĩ tới.

Một cô gái xinh đẹp, cao quý, lạnh lùng và đối xử lạnh nhạt với cậu, bây giờ đang làm trò biến thái ngay trên người cậu.

Lâm Thần cảm giác được hơi thở và sự ẩm ướt đến từ lưỡi của cô ấy, trong lòng cậu có hàng vạn câu hỏi hiện lên.

Đầu óc của cậu bây giờ vẫn chưa hình dung được vấn đề, vấn đề này khiến một người như Lâm Thần cảm thấy rất sốc.

Thanh Tuyết hôm nay bị gì vậy, tại sao cô ấy lại làm như thế.

Lúc này, Thanh Tuyết ngưng lại, cô ấy nhìn thẳng mắt Lâm Thần đang nhắm, khuôn mặt cô tràn đầy sự hạnh phúc nói:

-Mình....!mình thực sự đã làm điều này.

Thật là hạnh phúc quá đi...

Giọng điệu như vẻ làm được một việc rất lớn càng khiến cho Lâm Thần tâm hồn run rẩy.

Nhưng Thanh Tuyết lại nói thêm:

-Em thực sự trước mặt anh cảm thấy rất xấu hổ, em chỉ dám làm vậy khi anh ngủ mà thôi.

Em không biết nếu anh biết em làm những việc như vậy thì em sẽ như thế nào nữa, nhưng em thực sự rất “yêu” anh.

Câu nói như vậy khiến Lâm Thần khẳng định chắc nịch câu hỏi nghi hoặc trong lòng.

Nhưng thực sự cô ấy thích mình sao, Lâm Thần thực sự không thể hiểu được.

Cậu nhớ rằng mình chưa từng lộ mặt, chưa từng gây ấn tượng tốt với cô ấy cơ mà, chả có lý do gì để cô ấy thích mình cả.

Lâm Thần cũng không nghĩ do khuôn mặt mình, tuy khuôn mặt cậu đặc thù nhưng để cưa đổ một tiểu thư cao quý lạnh lùng như Thanh Tuyết thì là không đủ.

Lâm Thần nghĩ mãi cũng không thể lý giải được câu hỏi trong đầu cậu.

Nhưng một điều cực kỳ khủng khiếp đã xảy ra, cậu chỉ cảm nhận được có một vật gì cực kỳ mềm mại và ẩm ướt đang xâm nhập vào miệng của cậu.

Một cảm giác ngon ngọt truyền tới, Lâm Thần trong đầu “đùng” một cái, giống như một chiếc búa đập nát đi những suy nghĩ của cậu.

Thanh Tuyết đang cưỡng hôn cậu.

Lâm Thần bây giờ khóc trong lòng, cậu không thể ngăn hành động này lại đuowcj.

Từ lời của Thanh Tuyết, cậu cũng biết là nếu để cô ấy biết thì chắc chắn sự kiêu hãnh của một người cao quý như cô ấy sẽ bị sụp đổ, nghĩ lại thì điều đó cực kỳ đáng sợ.

Lâm Thần còn có cảm giác là nếu để cô ấy biết là mình chỉ giả vờ thì chắc chắn cô ấy sẽ điên cuồng giống Linh Nhi.

Một Linh Nhi đã làm cho cậu đủ khiếp sợ, bây giờ sinh thêm một “Linh Nhi” nữa thì cậu chẳng còn lối thoát nào nữa.

Bởi vì lý do trên, mặc dù cậu rất muốn nhưng vì đại cục, cậu “phải” để cho Thanh Tuyết muốn làm gì thì làm.

Lâm Thần chỉ cầu mong Thanh Tuyết đừng đi quá xa, cậu hứa với mình là lần sau sẽ tránh xa cô nàng này, thực sự quá nguy hiểm.

Còn Thanh Tuyết bây giờ đang hưởng thụ Lâm Thần, cô có thể làm bất cứ điều gì, bởi vì anh ấy đang ngủ.

Cô thực sự rất thèm muốn Lâm Thần, lúc anh ấy nấu ăn, dáng vẻ đó, dáng vẻ khiến bao nữ sinh thèm khát, và cô thuộc trong số đó.

Cô đang khuấy đảo miệng của anh ấy, cô có cảm nhận được một chút vị rượu, nhưng vị rượu này ngọt ngào lạ thường.

Cô thực sự rất muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.

Bây giờ anh ấy đang nằm ở đây, cô sẽ làm anh ấy thuộc về cô mãi mãi.

Lâm Thần cảm nhận được Thanh Tuyết hôn càng ngày càng mạnh liệt, lưỡi của cậu bị khuấy đảo một cách điên cuồng, nhưng điều đáng buồn là cậu không thể làm gì được, Thanh Tuyết thực sự quá điên cuồng, cô ấy ngoài khuấy tung miệng cậu bằng đôi môi của cô ấy, cô ấy còn ra sức hút, hút tới nỗi lưỡi cậu còn bị Thanh Tuyết ngậm, cô ấy còn chà sát hai chiếc bánh bao vào người cậu làm Lâm Thần sắp không chịu nổi.

Cảm nhận được sự điên cuồng, Lâm Thần không còn cách nào khác, cậu giả vờ cử động.

Nhưng vừa cử động thì Thanh Tuyết đã ôm chặt cậu, giống như không cho cậu cử động vậy.

Cậu cảm giác mình như bị một con bạch tuộc mềm mại thơm tho bọc chặt, trong lòng cậu cảm thấy rất bất lực.

Bây giờ chỉ còn cách chịu đựng sự hành hạ này vậy thôi.

Lâm Thần cứ tưởng là rất nhanh cô ấy sẽ ngưng, nhưng cậu đã sai, mà sai cực lớn là đằng khác.

Hơn một tiếng, Thanh Tuyết mới chịu ngừng lại.

Lâm Thần cảm thấy rất kiệt sức, cô nàng này lấy đâu ra sức lực vậy, miệng cậu có gì mà để cô này hành hạ đến mức này, lòng Lâm Thần trống rỗng, cậu thực sự cảm thấy hối hận khi giả vờ ngủ.

Bây giờ nếu cho cậu quay về thời gian, cậu nhất định sẽ chọn không uống rượu, bây giờ đã quá muộn, cậu biết cửa phòng này đã khóa chặt, mà nếu cậu ngăn Thanh Tuyết thì kết cục của cậu còn thảm hơn ở Linh Nhi.

Thanh Tuyết sau khi hôn Lâm Thần, cảm nhận được trong miệng anh ấy chỉ còn mùi của mình.

Thanh Tuyết mới rời đi, cô còn làm động tác liếm môi trông rất mê người, như vừa thưởng thức món ăn ngon nhất vậy.

Thanh Tuyết chỉ làm theo bản năng chứ không biết các cặp đôi làm gì.

Cô cảm thấy người cô nóng bừng, mà điều kỳ lạ là bây giờ đang mùa đông.

Thanh Tuyết khuôn mặt nóng bỏng , quần áo xộc xệch nói với Lâm Thần:

-Đến lúc rồi anh nhỉ, nhưng em không biết làm như nào cả...

Lâm Thần nghe vậy thì trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng Thanh Tuyết cũng dừng lại, cậu đã rất sợ Thanh Tuyết, đây đâu phải là cô nàng lạnh lùng mà cậu quen biết, sự điên cuồng của cô ấy đã làm cho Lâm Thần cảm thấy đáng sợ.

Chỉ cần Thanh Tuyết rời đi, cậu sẽ trốn thoát và chạy khỏi đây.

Ý tưởng là thế, nhưng Thanh Tuyết lại liếm môi một cái rồi nói:

-Hình như em nhớ có người nói là muốn trao thứ quý giá nhất của con gái thì hai người phải cởi hết đồ ra.

Điều này làm em xấu hổ kinh khủng, nhưng vì anh nên em chấp nhận đó nha.

Thanh Tuyết nói thế nhưng trong lòng cực kỳ háo hức, cô bắt đầu từ từ cởi cúc áo mình.

Nếu hoàn thành xong bước này thì Lâm Thần chắc chắn sẽ không thể rời cô mà đi được, cô có thể ở cùng Lâm Thần suốt đời rồi.

Lâm Thần bây giờ cảm thấy rất hoảng sợ, cậu phải làm gì đó, nếu không thì cô ấy sẽ làm chuyện đó mất.

Cậu chỉ sợ Thanh Tuyết sẽ sốc khi biết gia cảnh cậu rất nghèo, cậu không muốn ai phải đau khổ vì mình cả.

Lâm Thần cũng không suy nghĩ rằng lý do đằng sau thực sự của Thanh Tuyết, cậu cũng chẳng biết việc Thanh Tuyết đã biết cậu rất nghèo, và cậu cũng chẳng thể ngờ được là Thanh Tuyết lợi dụng sự nghèo khó để gài bẫy cậu.

Lâm Thần trong đầu bây giờ chỉ nghĩ cách để ngăn cô nàng làm chuyện điên rồ này lại.

Một vùng vai trắng nõn hiện ra, một bờ vai có thể khiến cho mọi nam sinh mê say đang từ từ xuất hiện trước mặt Lâm Thần.

Thanh Tuyết đang bắt đầu cởi bỏ bộ váy của mình, cô từ từ, từ từ làm việc này, mà việc này lẽ ra nên xảy ra ở phòng tắm.

Nhưng Thanh Tuyết vừa cởi ra được một nửa, một bàn tay bất ngờ ôm chặt cô vào lòng của Lâm Thần.

Thanh Tuyết không hề phòng bị, cô bị Lâm Thần ôm chặt vào người.

Một cảm giác mềm mại đến mê người truyền tới.

Lâm Thần cảm nhận được thân hình đầy đặn của Thanh Tuyết, một cảm giác mà ai trải qua cũng sẽ bị mê say.

Lâm Thần bây giờ chỉ còn cách này, cậu ôm chặt cho Thanh Tuyết không làm gì được nữa, nhưng một giọng điệu Thanh Tuyết có vẻ hoảng sợ nói:

-Ngươi...ngươi tỉnh ...tỉnh ....tỉnh...

Lâm Thần nghe giọng lắp bắp hoảng sợ như gặp phải chuyện đáng nhất trên đời.

Cậu hé một chút mí mắt thì cảm nhận được khuôn mặt Thanh Tuyết đang trắng bệch như bị rút máu, mắt cô ấy có vẻ không để ý đến cậu, váy cô ấy bị cởi một nửa hiện ra bộ nội y trắng của cô ấy.

Lâm Thần cũng chẳng để ý nữa, cậu phải làm gì đó để làm cho Thanh Tuyết bình tĩnh lại, nếu không cô ấy sẽ bị sốc mất....
Chương59: Rời Đi

Lâm Thần bây giờ đang rất rối rắm, nhìn dáng vẻ Thanh Tuyết đang rất run sợ, tay chân cô ấy đều run lập cập, lời nói cũng ngắt quãng.

Điều này làm cho Lâm Thần lo sợ, cậu thực sự đã làm sai, nhưng cái sai của cậu thì nghe nó cực kỳ vô lý.

Bây giờ nếu để cô ấy cứ như vậy thì cô ấy sẽ nguy mất.

Thân thể nhỏ bé của Thanh Tuyết được Lâm Thần ôm trọn vào trong lòng cậu, thực sự cô nàng này làm cho cậu rất đau đầu, một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại dám tự cởi đồ trước mặt một người xa lạ như cậu thì thật là một điều khó tin.

Thanh Tuyết bây giờ vẫn run rẩy nói:

-Lâm...Lâm Thần....!Ngươi...ngươi có...!có tỉnh...tỉnh...

Lâm Thần còn cảm nhận được Thanh Tuyết có vẻ sắp khóc và hoàng sợ.

Cậu nghĩ ra được kế để qua được ải này.

Lâm Thần không hề mở mắt, cậu sẽ cố gắng đánh lừa Thanh Tuyết rằng cậu đang mộng du chứ không phải là tỉnh, điều này chắc chắn sẽ giúp cho Thanh Tuyết trấn an tính tình của cô ấy, đó cũng là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra được.

Lâm Thần trong lòng cảm thấy rất buồn rầu, thực sự cậu rất nhớ nhà, không biết bao giờ cậu mới quay trở về được.

Lâm Thần ôm chặt Thanh Tuyết, nhưng cậu lại nói mớ nhỏ đủ để Thanh Tuyết nghe được:

-Đừng rời đi mà....

Lâm Thần nói như vậy là để hợp thức hóa cớ mà cậu ôm Thanh Tuyết.

Và cách làm của cậu thực sự có tác dụng đối với cô ấy.

Lâm Thần cảm thấy Thanh Tuyết có vẻ nhận ra điều gì sai sai, cậu càng cố gắng tỏ ra là cậu chỉ mộng du mà thôi, cậu còn cố nói mớ để đánh lừa Thanh Tuyết.

Lâm Thần cũng không dám bỏ ôm Thanh Tuyết, ai biết trước được Thanh Tuyết sẽ làm chuyện gì nếu cậu thả cô ấy ra.

Lâm Thần thực sự mới biết Thanh Tuyết thân thể nguy hiểm như thế nào, độ đàn hồi, mềm mại quá sức đối với cậu.

Làn da của cô ấy còn lộ ra trắng như ngọc, khuôn mặt ngây thơ nhưng lại đẹp như tranh, một cô gái như vậy bị cậu ôm chặt trong ngực, váy của cô ấy còn bị cởi một nửa càng làm tăng độ quyến rũ đối với cậu.

Thanh Tuyết từ từ hết nói lắp, cô ấy nhìn Lâm Thần đang nhắm mắt, hơi thở rất đều.

Thanh Tuyết còn gan đến mức dí gần tai để nghe tiếng thở.

Sau khi nghe thấy Lâm Thần thở rất đều, cô thở một hơi, một hơi như rút tất cả những sự u buồn âu lo của cô.

Thực sự tình huống vừa nãy làm cho cô cực kỳ hoảng sợ, thậm chí nó suýt trở thành nỗi ám ảnh cùa cô, nhưng cảm ơn trời là Lâm Thần chỉ mộng du, điều này làm Thanh Tuyết như thoát được một kiếp nạn vậy.

Nhưng khi cô nghe thấy Lâm Thần nói mớ : “Đừng rời đi mà”.

Thanh Tuyết cảm thấy anh ấy đang không muốn rời xa ai đó, nghĩ đến vậy, Thanh Tuyết như gặp được một chuyện may mắn nhất trên đời.

-Không lẽ...không lẽ...

Thanh Tuyết biểu cảm bằng lời nói, cô thực sự nghĩ rằng Lâm Thần có ý với mình, chỉ có thể là thích cô mới có thể mộng du như vậy mà thôi.

Điều này làm Thanh Tuyết cảm thấy rất hạnh phúc.

Cú ôm siêu chặt của Lâm Thần không làm cho cô cảm thấy khó chịu, trái lại nó lại càng làm cho cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết

Lâm Thần không cảm nhận được Thanh Tuyết run rẩy nữa, lòng cậu cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cậu rất sợ Thanh Tuyết lại bị gì đó ưu, cậu không muốn gây thêm phiền phức nào, thực sự không muốn tý nào.

Lâm Thần tin chắc rằng cách của cậu có hiệu quả, nhưng cậu lại không biết rằng cách của cậu hiệu quả đến mức thái quá.

Chính việc làm của Lâm Thần càng làm cho Thanh Tuyết thích cậu hơn, thậm chí cô ấy càng điên cuồng hơn.

Lâm Thần cứ tưởng là cô ấy sẽ dãy dụa, nhưng không, Thanh Tuyết chẳng hề dãy dụa tý nào.

Thậm chí, cô ấy còn luồn tay ra phía sau lưng để ôm cậu chặt hơn.

Lâm Thần cả kinh có ý muốn đẩy một chút ra, nhưng cậu chưa kịp làm vậy thì Thanh Tuyết lại trao cho cậu nụ hôn nồng cháy rồi.

Lâm Thần khóc trong lòng, tại sao cô nàng này lại cuồng hôn như vậy.

Cậu thực sự chưa gặp ai như này cả, cô nàng này bên ngoài khó tính bao nhiêu bên trong cháy bỏng bấy nhiều.

Lâm Thần không còn cách nào khác là chịu sự “tra tấn” của cô nàng này.

( Vì yy không cho tả sắc, cảnh này mình xin lược qua, chân thành xin lỗi các độc giả).

Sau hai tiếng, cả hai đều kiệt sức.

Lâm Thần chưa bao giỡ nghĩ rằng một cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn như Thanh Tuyết lại làm cậu “thảm hại” đến nông nỗi này.

Rất may là cậu ôm chặt Thanh Tuyết nên cô ấy chỉ hôn đươc cậu, Lâm Thần rất sợ nếu buông tay thì cô ấy sẽ làm điều điên rồ mất, vì quá mệt nên cô nàng này đã ngủ, nếu còn kèo dài thì chắc cậu kiệt sức mất.(edit: main vẫn trong trắng nha ) Môi của cậu hơi rát do bị Thanh Tuyết “hành” quá lâu, cậu bây giờ trong miệng chỉ toàn mùi của Thanh Tuyết, cảm giác này làm cậu không biết nói gì cả.

Thanh Tuyết ngủ ngon trên người cậu, có vẻ mà do quá dễ chịu nên cô ấy mới ngủ.

Lâm Thần cười khổ, cậu bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để rời đi, cậu không muốn Thanh Tuyết khi tỉnh dậy lại làm điều gì đó làm cậu không đi được.

Cậu từ từ để Thanh Tuyết sang cạnh, nhưng vừa đặt thì Thanh Tuyết lại giở trò giống Linh Nhi.

Cô ấy cầm tay cậu nói mớ:

-Ngươi không được đi, ngươi phải thuộc về ta.

Ngươi mà đi ta sẽ nhốt ngươi ...

Lâm Thần dựng tóc gáy khi nghe thấy câu này, nhưng rồi cậu cũng chỉ nghĩ cô ấy nói một món đồ chơi thôi.

Lâm Thần muốn rút tay về nhưng Thanh Tuyết giữ tay cậu khá chặt, cô ấy ôm tay cậu như một món bảo bối của riêng cô ấy vậy.

Lâm Thần cũng không dám làm mạnh, cậu sợ cô ấy tỉnh dậy, vì vậy cậu tháo áo choàng của mình choàng lên người cô ấy.

Và điều này vô tình đã giải thoát cho Lâm Thần, Thanh Tuyết từ từ thả lỏng tay đủ để cho Lâm Thần tự rút ra được.

Lâm Thần đi đến bàn của cô ấy, rút một tờ giấy và ghi một số chữ trên đó, xong xuôi, cậu rón rén ra khỏi phòng.

Rất may là Thanh Tuyết trong lúc “hành” cậu đã làm rơi chìa khóa.

Lâm Thần từ từ rời đi.

Đi đến cổng chính, cậu nhìn lại, một cảm giác bồi hồi xao xuyến chợt đến.

Cậu chỉ có thời gian tầm một tháng, sau một tháng cậu sẽ phải quay lại.

Lâm Thần quyết tâm sẽ qua được ải, cậu nhất định sẽ bắt được tên đã ám hại cậu.

Nhưng lúc Lâm Thần chuẩn bị rời đi, có một người chạy đến chỗ cậu.

Lâm Thần thấy thế cũng dừng lại.

Người kia đến trước mặt Lâm Thần, đưa cho Lâm Thần một chiếc túi và nói:

-Đây là viên đá quý mà ông chủ dặn tôi đưa cho cậu, cậu cầm lấy đi.

Lâm Thần thấy bên trong chứa viên đá mà lúc trước Thanh Tuyết bắt được nó nằm trong túi cậu.

Cậu có ý định trả lại thì bị ngăn cản, người đưa nói với giọng gay gắt:

-Đây là tâm ý của ông chủ, ông chủ biết cậu rất khó khắn.

Viên đá này tuy không đáng giá lắm nhưng đối với cậu đó là một khoản tiền tốt.

Ông chủ còn bảo cậu không nhận thì đó là đang không nể mặt ông ấy.

Xin cậu hãy nhận lấy viên đá này.

Lâm Thần nghe vậy, lòng cậu do dự.

Nhưng cậu lại được người này an ủi nói:

-Cậu cứ nhận lấy đi, viên đá này tôi thấy ở bên trong nhà rất nhiều, tôi còn thấy cô chủ còn cầm vài viên đi ném đó.

Nên cậu đừng nghĩ nhiều trong lòng.

Nói xong, người này đẩy Lâm Thần ra ngoài và khóa cổng lại, không cho Lâm Thần chút cơ hội nói nào.

Lâm Thần thấy vậy thở dài, cậu thực sự không muốn mang nợ ân tình nào, nhưng người ta bắt cậu nhận thì làm sao bây giờ.

Nhìn viên đá quý trong tay, cậu nghĩ viên này sẽ trả được tiền “đền bù hợp đồng” của cậu với Tô Nhan, ngoài ra nó còn giúp cậu có một khoản kha khá để trang trải cuộc sống.

Nghĩ thông suốt, Lâm Thần cất viên đá rồi đi, đi từ từ xa ....

P/S: Tác giả hơi bận do công việc, nhất định nếu rảnh sẽ ra chương nha
Chương60: Đứng Lên

Một tiếng sau, Thanh Tuyết nằm trên giường từ từ mở mắt.

Cảm giác mệt mỏi truyền tới, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hôn anh ấy suốt hai tiếng lận, điều này là một điều mà chính cô cũng không thể tin được.

Nhưng một điều làm cô giật mình, cô nhớ là mình ngủ trên người của anh ấy, còn được Lâm Thần ôm chặt, tại sao bây giờ cô lại chỉ có một mình.

Một cảm giác hoảng sợ truyền tới, nỗi sợ đến mức cô thất thanh kêu lên:

-Lâm Thần, anh đâu rồi???

Thanh Tuyết rất sợ Lâm Thần đi rời xa khỏi cô, cô bật dậy muốn chạy ra ngoài mặc cho bộ đồ trên người cô khá là xộc xệch.

Nhưng cô nhận ra có một tờ giấy đặt cạnh gối của cô, Thanh Tuyết từ từ nhặt mảnh giấy đó lên, ở trên đó ghi:

“Tôi là Lâm Thần.

Tôi thực sự xin lỗi cô chủ, trong lúc say rượu tôi không biết mình làm gì cả, mà lúc tôi tỉnh dậy thì tôi đã nằm ở đây rồi.

Tôi cảm thấy mình thực sự rất có lỗi với cô, rất kính mong cô chủ có thể tha thứ cho tôi.

Tôi sẽ chịu phạt từ cô chủ ở tháng sau.

Rất mong cô chủ có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn này của tôi.”

Đọc những dòng chữ nghiêm túc của Lâm Thần, Thanh Tuyết tin chắc rằng anh ấy không hề biết chuyện xấu hổ hôm qua mà cô làm.

Điều này làm Thanh Tuyết thở dài một hơi dài, cô thực sự lúc đó rất điên cuồng, cô rất sợ Lâm Thần sẽ tỉnh dậy, nhưng rất may là nhờ tấm thư này mà cô biết Lâm Thần không hề biết chuyện của cô.

Thanh Tuyết cũng biết rằng Lâm Thần đã rời khỏi đây, nghĩ vậy, lòng Thanh Tuyết chợt có cảm giác mất mát một thứ gì đó.

Nhưng nghĩ đến cảnh hôn đó, Thanh Tuyết lại tự nói một mình:

-Coi như đó là đền bù cho việc anh rời xa em một tháng đi.

Mặt Thanh Tuyết đỏ lên trông rất đáng yêu.

Thanh Tuyết quyết tâm với mình là trong tháng này cô sẽ thay đổi, cô phải thay đổi để khiến Lâm Thần chú ý tới cô nhiều hơn.

Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết bắt đầu thay đồ mới.

Thay xong một món đồ, cô mới nhận ra rằng chiếc áo trên giường kia là của Lâm Thần.

Thanh Tuyết cầm chiếc áo lên và ôm thật chặt, mũi cô hít sâu vào chiếc áo đó.

Một mùi hương quen thuộc nhưng đầy quyến rũ xông thằng vào mũi Thanh Tuyết, làm cho Thanh Tuyết không thể ngưng được.

Thanh Tuyết cảm thấy rất ấm áp, cô giữ chiếc áo như một báu vật của mình, đặt chiếc áo đó vào trong chăn của cô, mục đích là để giữ mùi cho chiếc áo này.

Chỉ đúng một tháng là Lâm Thần sẽ quay về, cô nhất định sẽ chờ anh ấy quay trở về, lúc đó cô sẽ “trừng phạt” anh ấy thật nhiều.

Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết cười một cách cực kỳ ngọt ngào, cô cũng sẽ để Lâm Thần biết được sức hút của cô mạnh như nào.

Ra khỏi phòng, cô lại quay trở lại với vẻ mặt lạnh lùng ngày xưa, đám người hầu cũng không nhận ra sự bất thường này.

Cô chủ mà họ biết bây giờ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi, ai cũng cảm thấy khá sợ cô chủ khó tính này.

Thanh Tuyết không nói gì, từ từ đi đến phòng khác.

Khi cô đi đến, cô thấy ông của cô đang uống trà một mình, cô lúc này mới thay đổi mặt tươi vui chạy đến ôm cổ ông cô.

Ông Thanh Tuyết đang uống trà thì bị cháu gái ôm cổ ở phía sau, ông Thanh Tuyết cưới nói:

-Cháu của ta hôm nay có chuyện vui gì thế nhỉ ?

Thanh Tuyết thấy thế cũng vui tươi nói:

-Cháu có chuyện này muốn hỏi ý kiến ông.

Ông Thanh Tuyết ngạc nhiên nói:

-Chuyện gì vậy cháu, ngồi xuống đây nói ta xem nào?

Thanh Tuyết từ từ ngồi xuống đối diện với ông.

Nhìn thấy cháu gái tươi cười vui vẻ, không như ngày xưa khiến ông cảm thấy rất vui, đúng là có tình yêu vào thì sẽ thay đổi được rất nhiều thứ.

Thanh Tuyết đang mặt vui tươi từ từ chuyển sang nghiêm túc:

-Cháu muốn tự mình thành lập một tập đoàn.

Ông Thanh Tuyết đang uống trà, nghe Thanh Tuyết nói vậy, ông sặc nước ho.

Thanh Tuyết thấy thế hốt hoảng muốn giúp ông nhưng ông ra hiệu không cần.

Ông hỏi lại Thanh Tuyết:

-Cháu bảo là cháu muốn làm doanh nhân???

Thanh Tuyết gật đầu tỏ vẻ đúng.

Ông Thanh Tuyết thấy thế cảm thấy rất vui, cuối cùng đứa cháu của mình cũng muốn nối dõi gia đình rồi.

Ông Thanh Tuyết hào hứng nói:

-Cháu thực sự đã trưởng thành rồi.

Cháu cứ làm những gì cháu thích, ta sẽ giúp cháu mọi giá....

Thanh Tuyết đỏ mặt, cô chưa bao giờ muốn xả thân vào nghề này cả.

Nhưng cô biết là anh Lâm Thần còn có một vị tiểu thư cực kỳ kinh khủng là Linh Nhi đang ráo riết truy đuổi.

Nếu cô cứ dậm chân tại chỗ thì chắc chắn sẽ không thể giữ được anh ấy.

Linh Nhi ngày xưa là thần tượng trong lòng cô thì bây giờ đã trở thành một vật cản cực kỳ khó nhằn đối với cô.

Linh Nhi hơn cô rất nhiều về quyền lực, nhan sắc cực kỳ cao, nhưng điều đáng sợ hơn là Linh Nhi cực kỳ mưu mô và xảo quyệt, nếu không thì không thể nào trong tay có nhiều quyền lực như vậy.

Thanh Tuyết rất sợ cô sẽ không thể chống lại được Linh Nhi, vì vậy cô sẽ cố gắng tự đứng lên bằng chính sức lực của mình.

Lúc đó thì Lâm Thần cũng sẽ nhìn cô bằng một ánh mắt khác, lúc đó anh ấy sẽ thích cô mà thôi.( edit: ảo tưởng).

Nghĩ như vậy, Thanh Tuyết cười lạnh, cô nhất định sẽ vượt qua được.

Thanh Tuyết muốn biết rõ hơn về Linh Nhi, cô nói:

-Ông ơi, Tiểu Thư Linh Nhi gia thế như nào vậy ông?

Ông Thanh Tuyết đang phấn khích, nghe cháu gái nói vậy thì ông bỗng dưng trở nên khá âm trầm, ông nói:

-Ông khuyên cháu là đừng dây dưa với nhân vật lớn như này.

Cô nàng này rất nguy hiểm, thù lại cực kỳ dai, còn bối cảnh thì đến ông cũng chỉ mơ hồ biết được.

Ông không sợ cô nàng đó nhưng ông cũng không muốn dây vào người đó làm gì.

Mà cháu hỏi để làm gì vậy????

Thanh Tuyết trả lời:

-Không có gì đâu ông

Thanh Tuyết nghe ông mình nói vậy, mồ hôi trên trán cô xuất hiện.

Thực sự là một đối thủ rất kinh khủng, nhưng vì Lâm Thần, cô phải vượt qua được phút giây này.

Một con đường đầy chông gai xuất hiện trước mắt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK