• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương152: Kế hoạch - Ngoại truyện -P7

Tố Nhã Nhã vừa nói, bước chân càng đến gần Lâm Thần. Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần khiến cô mê chết đi được, thân hình đó, dáng vẻ đó, rồi cả giọng nói và mùi hương đó, cái nào cũng khiến cô rạo rực cả. Từ lúc cô gặp cậu ấy lần đầu tiên, cảm giác giống như bị một mũi tên tình yêu cắm thẳng vào trái tim cô, lúc nào cô cũng nhớ về khuôn mặt đó.

Nếu ai hỏi lý do tại sao lúc đó cô không tóm, cô sẽ vả cho người đó một cái. Tuy cô cũng có địa vị và quyền lực nhưng những người giống cô không có chín mươi thì cũng có một trăm. Thậm chí họ còn không từ thủ đoạn để chiếm được cảm tình của cậu ấy. Sức hút đến mức đó thì chính cô cũng cảm thấy khá sợ hãi.

Bây giờ, cậu ấy đang đứng trước mặt cô, điều vui mừng hơn là chỉ cô gặp được. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ may mắn như này cả, bọn họ dùng đủ mọi cách cũng không thể làm quen được Lâm Thần. Nếu cô có thể “bao nuôi” cậu ấy thì sẽ vui đến mức nào chứ. Quan trọng hơn là hiện tại cậu ấy còn nhỏ, chắc chắn suy nghĩ sẽ rất ngây thơ...

Lâm Thần đương nhiên không hề ngây thơ, nếu cậu mà ngây thơ thì những cô gái khác sớm đã nhai cậu không nhả xương. Chẳng có món bánh quy nào miễn phí cả, nếu miễn phí thì trong đó đã tẩm thuốc rồi. Nhã Nhã cũng đang làm như vậy, cố dụ dỗ cậu bằng chiếc bánh quy ngọt đó.

Lâm Thần đút tay vào túi áo, trong đó chính là một bình xịt hơi cay nhỏ cùng với một quả khói lớn. Nhìn thanh thế của cô ta thì cảnh sát đến cũng không làm khó được cô ấy, những tên vệ sĩ xung quanh theo cậu nghĩ thì nếu xịt hơi cay chắc chắn cậu sẽ có khả năng chạy thoát.

Nghĩ như vậy, cậu mỉm cười dụ dỗ Nhã Nhã:

-Được, em cũng mong như thế lắm....

Nhã Nhã nghe thấy lời Lâm Thần dụ hoặc, trái tim cô như bay lên thiên đàng. Ánh mắt cô bỗng sáng lên, miệng nở nụ cười rất tươi cùng với động tác chạy đến:

-Được rồi, để chị ôm em cái nào...

Cô không biết cảm giác được ôm nam thần này như nào, tuy nhiên lý trí nói với cô là cảm giác sướng hơn gấp trăm lần so với mấy cô gái. Cô hiện tại chỉ muốn cười haha rồi dõng dạc khoe là người đầu tiên cưa đổ nam thần bí ẩn này.

Niềm vui ngắn chẳng kéo dài được lâu. Khi cô vừa suy chạm vào Lâm Thần cùng với khuôn mặt khao khát tột cùng. Lâm Thần lúc này đang tươi cười bỗng cười lạnh:

-Chị muốn ôm tôi, chuyện đó còn xa lắm...

Ngay sau đó, Lâm Thần dùng động tác khóa chặt hai tay của Nhã Nhã về phía sau, một tay khóa hai tay của cô ấy, tay còn lại cậu giơ một cái bình nhỏ ra. Các vệ sĩ lúc này phản ứng cực nhanh, họ muốn áp chế cậu, tất nhiên là cậu biết trước điều đó, cậu dí tay mạnh khiến cho Nhã Nhã không kìm được kêu đau một tiếng, song cậu tỏ vẻ lạnh lùng nói:

-Nếu không muốn cô ta bị thương thì mau tránh ra.

Nhã Nhã đang từ trên thiên đàng bỗng rơi tọt xuống đáy cốc, điều làm cho cô tức giận hơn là cậu ta dám lấy cô ra uy hiếp. Điều này khiến cho Nhã Nhã rất tức giận, cô giãy dụa, tuy nhiên càng giãy dụa cô càng đau, thủ pháp này khiến cho cô vô cùng khó chịu. Cô thề, nếu cô qua được ải này thì chắc chắn sẽ khiến cho cậu ta biết thế nào là đau khổ...

Thấy cô chủ kêu đau, mấy tên vệ sĩ không dám lại gần, cùng lúc đó, một tên nữ vệ sĩ thủ sẵn súng điện sau lưng rồi nói nhẹ nhàng với cậu:

-Cậu hiện tại đang làm một trò rất ngu ngốc, mau chóng thả cô ấy ra. Nếu không đừng trách tôi không khách khí...

Song song với những lời đó, Nhã Nhã cũng cố tỏ ra đáng thương nói:

-Em tại sao lại làm vậy? Chị đâu có đối xử với em tệ bạc đâu? Mau chóng thả chị ra rồi chị sẽ cho em mọi thứ...

Rất nhiều lời khuyên nhủ, dụ dỗ, thậm chí chiếc va li chứa đầy tiền đó cũng xuất hiện trước mặt Lâm Thần. Nếu mấy trò này mà muốn thôn miên cậu thì còn xa lắm. Nhìn Nhã Nhã đang tỏ vẻ đáng thương, trong lòng Lâm Thần không hề có chút dao động nào, cậu nhìn cô vệ sĩ đang chuẩn bị dùng súng điện, vẻ mặt không quan tâm nói:

-Nếu cô muốn cô chủ cô dính điện thì cứ việc bắn...

Một câu nói rất vu vơ nhưng lại làm cho nữ vệ sĩ đó đổ mồ hôi, cô giấu súng kỹ như vậy mà cậu ta còn phát hiện ra, thậm chí còn biểu lộ một vẻ mặt rất tự tin khiến trong lòng cô sinh ra chút do dự... Điều đáng sợ hơn là cậu ta còn là học sinh, không chút e rè, không chút sợ hãi, đây có phải là con người hay không vậy?

Thấy cô chủ mình cắn răng chịu đâu, nữ vệ sĩ chỉ thở dài nói với đồng bọn:

-Các người tránh ra cho cậu ta đi....

Tuy rất không phục vì cả đám lại còn để cho một cậu trai nhỏ tuổi chơi lại nhưng bọn họ vẫn phải nghe theo lệnh của tổ trưởng. Cả đám đều tách ra một đường để cho Lâm Thần đi.

Lâm Thần lôi Nhã Nhã đi cùng, giống như đang bắt tội phạm vậy. Cảm giác sỉ nhục, xấu hổ cùng với đau khổ lúc này mới tràn ngập trong lòng Nhã Nhã. Không thể ngờ chính cô lại coi thường cậu ta, hiện tại vừa không bắt được cậu ấy lại còn để chạy thoát. Cô không cam tâm, thật sự không cam tâm.

Nhìn Lâm Thần sắp rời khỏi, Nhã Nhã suy nghĩ rất nhanh rồi cắn răng gào ầm lên:

-Các người mau bắt lại cho tôi... đây là mệnh lệnh. Cậu ta không dám làm cho tôi bị thương...Nếu ai không làm thì đừng có làm cho tôi nữa...

Một câu nói khiến cho cả Lâm Thần cùng đám vệ sĩ đều sửng sốt. Lâm Thần tức giận khóa mạnh tay khiến cho Nhã Nhã kêu, vẻ mặt cậu tức giận nói:

-Cô bị điên hay sao...

Nhã Nhã tuy đau nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười nhìn Lâm Thần nói:

-Haha...em nghĩ em chạy thoát được sao...Haha...

Một bên khác, Tiểu Ngọc giống như không thể tin được ngồi nghe về sự tích của anh trai cô từ lời ba cô nói. Nếu không phải là cô tận mắt chứng kiến thì cô cũng không thể tin được.

Anh ta rất được nữ sinh chú ý tới, lúc đầu cô cũng không tin, tuy nhiên nhìn hòm thư chật ních thư tình thì có vẻ như chuyện này là thật. Anh ta nấu ăn giỏi, nếu không phải những món ăn kia khiến cho cô thèm chảy nước miếng thì cô cũng sẽ không tin. Còn rất nhiều điều khác cô không tin nhưng từ những thứ cô nhìn thấy thì dường như ba cô kể đều là sự thật. Thậm chí anh ta còn được đặc quyền học ở trường nữ sinh, lại còn được hiệu trưởng ưu ái...

Để được hiệu trưởng ưu ái thì phải ưu tú đến mức nào chứ, tuy cô rất ghét anh trai mới nhưng bằng những thông tin như này thì cô cũng muốn xem người thật như thế nào... Mà kể cả anh ta như vậy thì làm sao bằng được vị cứu tinh trong lòng cô – Lâm Thần.
Chương153: Cứu rỗi- Ngoại truyện -P8

Đôi lời tác giả muốn nói: Vậy là truyện đã được gần 500 người đọc, tuy chẳng là gì so với các truyện sáng tác khác nhưng đối với tác thì đây cũng là một thành quả “nho nhỏ”. Từ lúc bắt đầu, tác cũng chỉ làm truyện vì đam mê là chính. Câu từ lủng củng, thiếu vốn từ, lặp từ rồi thiếu ý...rất nhiều lỗi tác đang cố khắc phục để truyện sáng tác có một chỗ đứng trong kho truyện dài dằng dặc của các độc giả.

Động lực duy nhất để tác không bỏ truyện đó là sự ủng hộ đến từ độc giả. Bộ này tác không hề muốn kiếm chút lợi nhuận nào, độc giả chỉ cần góp ý, đề cử là tác cảm thấy rất vui và có hứng làm tiếp. Tác cũng không biết một thằng chỉ với 6 điểm văn cấp 3 có thể làm được bộ truyện nên hồn không @@.

Tác xàm xí cũng đủ rồi, chúc các độc giả đọc truyện vui vẻ nha hihi....

Đám vệ sĩ nghe thấy lời ra hiệu của Nhã Nhã, cả đám như hổ lao vào Lâm Thần. Có vẻ như thế cờ đã thay đổi, Lâm Thần cắn răng đẩy Nhã Nhã thẳng về phía trước.

Nhã Nhã đã đoán đúng, Lâm Thần không dám làm tổn thương cô, tuy nhiên hành động đẩy của Lâm Thần khiến cho mấy tên vệ sĩ phía trước của cô bị chặn lại. Nhã Nhã cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ, cô đang định gào lên thì một làn khói trắng đã bao phủ cô. Cả đám vệ sĩ cùng Nhã Nhã ho sặc sụa, thật sự đây có phải là học sinh mới chỉ mười năm tuổi không vậy...

Lâm Thần nhân lúc hỗn loạn, hai chân giống như đạp gió chạy một mạch về phía trước. Cậu hiện tại không dám ở đây lâu, động tĩnh nơi này có thể thu hút các đại tiểu thư khuê các khác đến đây. Một Nhã Nhã đã khiến cậu sống dở, nếu như có một trăm người như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không thể trốn khỏi nơi này.

Nhã Nhã cảm giác như mình đánh giá quá thấp nam thần này, không ngờ thủ đoạn của cậu ta tầng tầng lớp lớp như này. Tuy nhiên, chính vì như vậy nên cô càng thèm khát có được cậu ấy. Nhã Nhã tuy ho nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, cô không thể chờ được nữa, nhất định hôm nay cho dù có làm sao thì nhất định phải tóm được bưu vật này...

Làn khói trắng tuy rất lợi hại, Lâm Thần cũng tưởng như vậy nên cậu không đề phòng mà chạy một đường. Chính vì quá tin tưởng nên cậu không để ý từ bên trái cậu có một cô gái đang thủ thế sẵn.

Chính lúc này, khi mà Lâm Thần cảm nhận được có điều gì đó lạ lạ, thì một đường kim nhỏ đã bắn đến chân cậu. Lâm Thần phản xạ rất nhanh, tuy nhiên không may là mũi kim đó vẫn sướt qua chân cậu, để lại một vết máu nhỏ.

Tuy mũi kim chỉ sướt qua da cậu nhưng từng đó cũng để cậu đổ mồ hôi. Lâm Thần rất nhanh cảm nhận được cơ thể có vấn đề, cậu hiện tại không thể dậm chân, một đòn cực kỳ dứt khoát phóng đến người vừa bắn cậu.

Một tiếng đau thấu trời truyền đến, Lâm Thần không chần chừ chạy một mạch vào ngõ, cô gái vừa bắn Lâm Thần vừa đau vừa nói:

-Tôi bắn trúng cậu ta rồi, cậu ta chỉ sau mười năm phút là sẽ ngủ say...á..đau ..đau...

Nhã Nhã lúc này không kịp chỉnh lại quần áo xộc xệch, kêu ầm:

-Nhanh chóng bắt lại cho ta. Cấm được làm cậu ta bị thương, ai làm được tôi sẽ thưởng cực kỳ hậu hĩnh...

Cả đám vệ sĩ giống như được tiếp sức, tất cả đều đuổi theo hướng Lâm Thần. Lúc này các hành khách cùng người dân xung quanh đã hoảng sợ bỏ chạy hết rồi. Cũng vì thanh thế lớn như này cũng khiến cho một số phú nhị đại từ xa cũng nhận được thông tin.

Lâm Thần chỉ là học sinh mười năm tuổi, tuy nhiên nhờ thể chất khá mạnh mẽ cùng với sự hiểu biết đường xá xung quanh, cậu cùng với đám vệ sĩ kia đã giữ được một khoảng cách.

Tuy nhiên, hiện tại cậu đang ở trong thế khó, đám vệ sĩ này khi không có Nhã Nhã cũng không hề kiêng nể gì, chỉ cần cậu sơ hở là sẽ dính hơi cay hoặc là mũi gây mê ngay lập tức...

Lâm Thần cắn răng dùng tất cả trí lực cùng với sức lực của mình để chạy trốn, từ việc cậu luồn lách qua những bức tường cao, dùng những vật phẩm nhặt được để chặn, thậm chí cậu còn đứng để đánh gục mấy tên bảo kê đi lạc xung quanh. Tuy cậu dùng mọi thủ đoạn như vậy nhưng bọn họ đâu có ăn chay. Sau một hồi giằng co thì trên người Lâm Thần toàn là thương tích, bàn tay xước xác, nếu cởi áo cậu ra sẽ thấy một số chỗ tím bầm.

Lâm Thần hiện tại đang rất mơ hồ, đầu óc lâng lâng do thuốc đã ngấm thật. Tuy cơ thể cậu khá mạnh khỏe nhưng những vết thương đó cùng với thời gian dài đã bào mòn tâm trí cậu.

Thấy hai mẹ con nhà mình đợi lâu quá, ba của Lâm Thần nói dối rằng cậu ấy có việc để cho hai người ăn trước. Mẹ của Tiểu Ngọc không muốn như vậy nên nói Tiểu Ngọc ăn trước. Tiểu Ngọc không khách khí đánh chén bữa ăn một cách ngon lành, chờ đợi anh ta thì cô thà ăn no rồi đi ngủ còn hơn...

Tuy cô ghét anh ta nhưng phải công nhận một điều là đồ ăn của anh ấy làm rất ngon và đẹp, cô đã rất cố gắng tìm nhược điểm trong món ăn nhưng thực sự cô không thể nghĩ ra được bất kỳ câu từ nào để chê. Nó ngon một cách cực kỳ thuyết phục, món bò ngọt mọng nước, ăn là muốn tan vào trong miệng. Rồi còn món rau này nữa, tại sao món rau lại có thể trang trí thành hình một con phượng hoàng trông giống thật như vậy, thậm chí hương vị cô còn không biết đấy là rau hay là thịt nữa... Thậm chí cả đồ uống cũng ngon một cách lạ kỳ, chẳng lẽ anh ta thuê đầu bếp năm sao để nấu nướng ư...

Mang theo chiếc bụng no, Tiểu Ngọc đi vào phòng của mình, cô không biết rằng phòng của mình do chính anh trai cô thiết kế. Cô tưởng là căn phòng do mẹ cô nói nên cô cũng không ngần ngại nằm trên giường của mình.

Trời từ nắng bắt đầu mưa rào, Tiểu Ngọc ngồi bấm điện thoại, cô chụp hình món ăn, căn phòng rồi khoe với bạn bè của mình. Ai ai cũng khen nức nở, nhất là những món ăn kia. Cả đám bạn ai cũng ghen tỵ vì có người anh giỏi nấu ăn như vậy.

Tuy rất ghét người anh nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra hòa thuận, đó là cách để cô có thể có nhiều mối quan hệ. Cô trò chuyện rất vui vẻ mà không để ý bên ngoài trời mưa to.

Cảm giác gió từ cửa hơi to, thậm chí có cả nước bắn vào, Tiểu Ngọc tạm dừng nói chuyện rồi đi ra ngoài đóng cửa. Tuy nhiên, vừa ra thì cô giật thót tim vì có một cậu con trai đang dựa bên cạnh tường ngoài, giống như đã ngủ, nhìn vết rách và bàn tay thì những giọt nước mắt của Tiểu Ngọc chảy ra từ bao giờ không biết. Điều khiến cho càng hoảng sợ hơn là anh ấy chính là nam thần mà cô đang tìm kiếm bấy lâu- Lâm Thần.
Chương154: Sức hút kinh ngạc - Ngoại truyện - P9

Tiểu Ngọc khi thấy cảnh tượng đó, hành động đầu tiên của cô chính là chạy thẳng tới trước mặt Lâm Thần. Bàn tay dính máu khiến cho Tiểu Ngọc rất đau xót, cô nhanh chóng dìu anh ấy vào trong phòng cô.

May là cô nhận ra sớm, nếu chỉ cần muộn một tý thì cô cũng không biết sẽ có hậu quả gì nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngọc bỗng chốc ngưng trọng khi cô thấy cả đoàn xe đang dàn trước cửa sau. Với một đứa trẻ thông minh như cô, cô tin chắc khả năng anh ấy bị những người này truy đuổi.

Cô nhanh chóng xịt nước hoa để xóa tất cả dấu vết trên người cô, dùng rèm để che đi Lâm Thần đang nằm ngủ, cô lủi thủi một mình chạy ra ngoài.

Tuy cơn mưa đã đến nhưng dường như đối với Tiểu Ngọc thì nó chẳng là gì, cô nhìn thấy một cảnh tượng mà trong đời cô khó có thể tin được.

Rất nhiều, không, phải là không thể nhìn thấy được tận cùng có bao nhiêu chiếc xe. Những chiếc xe sang đi vào trong hẻm này làm kích thích lòng hiếu kỳ của mọi người. Tuy nhiên không một ai dám đứng ra ngăn cản cả, những người đi những chiếc xe này chắc chắn là những nhân vật cực kỳ quyền lực, thậm chí là rất đáng sợ.

Đứng trước Tiểu Ngọc là một chiếc xe màu trắng, chiếc xe đó từ từ mở ra, một cô gái với thái độ ung dung bước xuống. Sự chênh lệch giữa người giàu và kẻ nghèo có thể nhìn rõ thông qua Tiểu Ngọc và cô gái đó. Cô gái bước xuống trên thân được chăm chút từng chi tiết. Đôi bông tai, chiếc giày, thậm chí là cái cài tóc cũng là đồ hàng hiệu. Trái ngược lại với Tiểu Ngọc ăn mặc khá đơn giản.

Tiểu Ngọc đương nhiên run sợ trước cảnh tượng này, tuy nhiên vì anh ấy, cô sẵn sàng đứng ra bảo vệ. Nếu để anh ấy rơi vào tay các “kẻ xấu” này thì chắc chắn lương tâm của cô sẽ không tha cho cô.

Thấy Tiểu Ngọc đứng ra đó, cô gái nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói:

-Cô có thấy một cậu nam sinh nào đi qua đây không?

Tiểu Ngọc vừa nghe đã hiểu, nhìn dáng vẻ cao ngạo cùng với cả đám người đằng sau thì cô cũng đoán đây cũng là một đối tượng muốn chiếm lấy anh ấy.

Tiểu Ngọc giả vờ nghe không hiểu, ánh mắt vu vơ nhìn cô gái :

-Nam..nam sinh đó là ai vậy?

Nghe Tiểu Ngọc hỏi, tuy rất khó chịu nhưng cô gái xinh đẹp đó vẫn bảo người bên cạnh đưa cho Tiểu Ngọc bức ảnh. Vừa cầm ảnh thì cô đã nhận ra đây chính là Lâm Thần, vẻ đẹp kinh hồn đó không thể lẫn vào đâu được...

Thấy Tiểu Ngọc thất kinh, cô gái đó chỉ cười đắc ý, nam nhân cô nhìn trúng đương nhiên nó phải khiến người khác thành như vậy. Cô gái xinh đẹp đó lạnh lùng nói:

-Nếu có thông tin gì về người này thì hãy gọi điện tới số phía sau ảnh. Tôi sẽ trả ơn cô hậu hĩnh.

Thấy Tiểu Ngọc chỉ ngắm tấm ảnh, vẻ mặt cô gái xinh đẹp tỏa ra khí thế lạnh lùng, một giọng giống như cảnh cáo khiến cho Tiểu Ngọc không dám không nhìn:

-Hừ...anh ấy không giống như loại người “thấp kém” như cô. Nếu cô có ý đồ gì với anh ấy thì...hừ

Tiểu Ngọc lần đầu tiên trong đời cảm nhận được uy áp tràn ngập, một cô gái ăn mặc đơn giản cùng với một cô gái được dàn vệ sĩ bảo hộ cùng rất nhiều đồ hiệu, nó tạo ra sự tương phản cực lớn.

Tiểu Ngọc lúc này chỉ biết cúi đầu im lặng, cô hiện tại trong đầu cực kỳ lộn xộn, không biết phải nói gì cả.

Đang trong lúc này, một cô gái khác cũng mặc trên mình một chiếc váy xõa dài, khuôn mặt được trang điểm tỷ mỉ khiến cho nhan sắc được lộ rõ, bên cạnh cũng có rất nhiều người bao vây để bảo vệ.

Tiểu Ngọc nhận ra cô gái này. Đây chính là cô gái mà đã tỏ tình với anh ấy ngay trên sóng truyền hình, trên ảnh đã xinh đẹp mà bên ngoài này lại càng xinh đẹp hơn. Theo cô nhớ thì cô ấy tên Vương Tâm.

Hai cô nàng giàu có nhìn nhau, Vương Tâm cầm trên tay một cái quạt vẫy vẫy trông cực kỳ nghệ thuật, nói vu vơ:

-Cô ở đây làm gì vậy Từ Huệ...

Từ Huệ cũng tỏ vẻ bình tĩnh đáp lại:

-Tôi ở đây làm gì đâu phải là việc của cô...

Vương Tâm cười nhẹ, cô nhìn Từ Huệ bằng ánh mắt còn cao ngạo hơn Từ Huệ vừa nãy:

-Đúng vậy, chồng của tôi đâu có phải hạng người mà cô có thể để mắt tới...

Tiểu Ngọc lúc đầu không hề hiểu “chồng” ở đây là ai, sau một lúc thì cô mới nhận ra ẩn ý của Vương Tâm. Chẳng lẽ....

Chưa kịp nghĩ hết thì Từ Huệ cười giống như nghe được chuyện cười nhất trên đời, ánh mắt châm biếm nhìn Vương Tâm nói:

-Haha...chồng của cô...cô cũng tự đề cao mình quá... thế nếu đúng thì tại sao cô lại bị từ chối ngay trên sóng chứ...

Vương Tâm không để ý lời châm biếm, cô nói một cách nhẹ nhàng:

-Đó là vì anh ấy còn ngại, một cô gái giỏi giang như tôi thì đương nhiên rất phù hợp với anh ấy rồi...

Từ Huệ nhổ nước bọt bên cạnh một cách khinh bỉ, nói:

-Hừ...không biết xấu hổ...

Tiểu Ngọc nghe hai cô gái nổi tiếng tranh cãi nhau, thậm chí tranh cãi nảy nửa đến mức mà phải nhờ vệ sĩ can ngăn. Tiểu Ngọc chỉ biết ngồi đó nhìn trong sự run sợ, cô cảm nhận được càng ngày càng nhiều người nổi tiếng đến đây tìm.

Bây giờ cô mới nhận ra một điều rằng: Những nữ nhân khi có đủ tất cả mọi thứ thì họ sẽ cố chiếm những thứ cực kỳ hiếm bằng mọi giá. Nghe trong miệng những cô gái kia, cô nhận ra rất nhiều điều.

Những nam nhân khác ngoài Lâm Thần, họ muốn trở nên cuốn hút thì chắc chắn phải thông qua chỉnh sửa, mà cái cảm giác thuần khiết đến mê người chỉ xuất hiện trên Lâm Thần. Vẻ đẹp của dao kéo với tự nhiên nó giống như trời với đất, thậm chí vẻ đẹp của anh ấy không thể đo được bằng những từ ngữ thông thường, đó cũng là lý do khiến cho Lâm Thần bị nhiều cô gái truy đuổi như vậy. Hơn nữa, cô nghe thấy mấy cô gái xinh đẹp đó còn đang tranh luận về tài nấu ăn của cậu ấy. Có một số cô gái đã cực may mắn được nếm thử món ăn mà cậu ấy làm thời vụ trong nhà hàng…. Rất nhiều thứ nữa mà Tiểu Ngọc còn không thể tiếp thu kịp.

Thấy càng ngày càng nhiều cô gái nổi tiếng đến. Thậm chí có cả những đại tiểu thư khét tiếng cũng qua đây, một cô gái giản dị như cô không dám ở lại đây nữa. Cô nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Hành động của Tiểu Ngọc không có ai để ý, cô nhanh chóng đi vào nhà rồi đóng cửa lại. Cơn mưa đi đến nhanh rồi qua rất nhanh, cầu vồng xuất hiện cùng ánh nắng ban mai làm cho không khí dễ chịu lạ thường.

Các cô gái nổi tiếng đó cũng đang tranh luận với nhau rôm rả, còn cô thì đang cố gắng giúp Lâm Thần nằm. Cô vừa nuốt nước bọt vừa cởi chiếc mặt nạ ra, một khuôn mặt chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng xuất hiện trước mặt cô. Một cảm giác vừa hồi hộp lại vừa vui sướng bùng lên trong lòng Tiểu Ngọc
Chương155: Kết thúc gặp mặt - P10 - Ngoại truyện( End)

Khuôn mặt Lâm Thần lộ ra, tuy nhiên hiện tại đây không phải là điều quan trọng. Tiểu Ngọc nhanh chân lấy ra dụng cụ cá nhân, bàn tay của Lâm Thần nhanh chóng được Tiểu Ngọc sát khuẩn rồi băng bó.

Nhìn bàn tay săn chắc có vết xước cùng với máu chảy ra, trong thân tâm của Tiểu Ngọc tràn ngập sự đau xót. Tại sao, tại sao những cô gái đó lại có thể tàn ác như này. Tại sao không thể dùng cách bình thường để tiếp cận anh ấy, cớ sao lại phải truy đuổi tận cùng như vậy.

Lúc này, Tiểu Ngọc mới hiểu ra một điều. Nổi tiếng chẳng sung sướng gì, thậm chí nó còn gây ra đau khổ cho mình. Chính cảm giác này đã khiến cho tâm hồn của cô có một chuyển biến mới.

Sau khi băng bó vế thương xong, tuy trán của cô đổ đầy mồ hôi nhưng tâm trạng cô rất vui, cô vui vì cuối cùng cũng có thể giúp lại được anh ấy. Niềm vui to hơn nữa là cô đã gặp lại được ân nhân cuộc đời mình.

Sau mười năm phút, ánh mắt Lâm Thần từ từ mở, cậu cứ tưởng là mình hiện tại đang nằm dưới đất, ai ngờ hiện tại cậu đang nằm trên giường. Một điều kỳ lạ là phòng này rất quen, có vẻ như là phòng em gái cậu.

Tiểu Ngọc ngồi cạnh, khi thấy Lâm Thần mở mắt, cô vội vàng chạy đến giường, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng hỏi:

-Anh...anh còn thấy đau không...

Vẻ mặt vừa lo lắng vừa xấu hổ của Tiểu Ngọc khiến cho Lâm Thần suýt phì cười. Cậu nhìn hai tay cậu đã được băng bó một cách cẩn thận, trong lòng cậu cảm kích em ấy vạn phần. Tuy nhiên, nhìn phòng xung quanh thì cậu biết đây chính là phòng em gái cậu. Chẳng lẽ cô gái đang đứng trước mặt cậu lại chính là em gái của cậu.

Để chắc chắn, Lâm Thần cố gắng hỏi:

-Anh không sao... mà em tên gì vậy???

Tiểu Ngọc cũng không hề ngần ngại mà đáp:

-Em..em tên Tiểu Ngọc...

Từ câu trả lời, lúc này cậu mới chắc chắn em ấy chính là em gái cậu. Thật may, cậu không ngờ mình lại có thể cứu được em gái cậu. Nhìn dáng vẻ này với cái giọng đanh đá lúc nói chuyện của điện thoại thì cậu cũng chẳng tin đây cùng một người đâu.

Tuy cậu rất muốn nói cho em gái cậu biết rằng cậu là anh trai nhưng lý trí cậu lại muốn cho em gái cậu một bất ngờ nho nhỏ. Cậu nhìn Tiểu Ngọc đang xấu hổ nhìn xuống đất, bàn tay tuy băng bó nhưng vẫn cố gắng đặt lên vai của Tiểu Ngọc rồi nói bằng giọng chân thành:

-Anh cảm ơn em vì đã cứu anh một mạng...

Hành động cùng lời nói giống như một cái chùy đánh thẳng vào trái tim Tiểu Ngọc.

Lâm Thần không hề biết cậu đang ở vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Tiểu Ngọc. Hành động đó chẳng khác nào đang dụ dỗ cô ấy cả.

Tiểu Ngọc được món quà lớn như vậy, cô đỏ mặt giống như trái ớt, miệng lắp bắp nói:

-Em...em...không có gì đâu anh....

Sau đó, Tiểu Ngọc chạy thẳng ra ngoài phòng, để lại Lâm Thần chỉ biết mỉm cười nhẹ.

Ra ngoài bàn, thức ăn vẫn còn khá nhiều, bố mẹ cô dường như đã cùng nhau đi ra ngoài, Tiểu Ngọc ngây thơ lấy luôn bát súp trên bàn rồi đi vào lại trong phòng.

Cô phải nhanh chóng đưa thức ăn đến cho anh ấy để làm cho anh ấy mau khỏi, rất nhanh bát súp của Lâm Thần làm lại đưa đến trước mặt chính chủ.

Thấy Lâm Thần ngây người, Tiểu Ngọc vui vẻ nói:

-Đây là bát súp do anh trai đáng ghét của em làm. Anh ăn đi cho nóng ạ...

Tiểu Ngọc nói như vậy khiến cho Lâm Thần trầm mặc. Tiểu Ngọc lại không dám nhìn Lâm Thần vì cô sợ vẻ mặt si mê của cô lại khiến cho anh ấy hoảng sợ. Chính vì thế cô không thể nhìn được vẻ mặt của Lâm Thần.

Lâm Thần lắc đầu, không ngờ em ấy lại ghét mình đến như vậy. Cậu giả vờ không biết dò hỏi:

-Tại sao anh trai em lại đáng ghét, anh ấy đã làm gì sai vậy?

Tiểu Ngọc tuy trong lòng có cảm giác là lạ nhưng cô vẫn trả lời thật lòng:

-Anh ấy không làm gì sai nhưng em vẫn ghét... Lũ con trai ai cũng xấu xa cả...

Thấy Lâm Thần cười nhẹ, cô nhanh chóng xấu hổ biện minh:

-Em..em không có ý vậy... anh là ngoại lệ...

Tiểu Ngọc lần đầu thấy nói chuyện với một người con trai mà cô lại cảm thấy dễ chịu như này. Thậm chí, trong thâm tâm cô ước ao cuộc trò chuyện này không bao giờ kết thúc. Tuy anh ấy là thần tượng của biết bao nữ sinh nhưng cô lại không thấy một chút lòng tự cao nào từ anh ấy cả, giống như tất cả sự nổi tiếng kia chỉ là thứ bỏ đi vậy. Cô phải quyết tâm giữ anh ấy lại để có thể dạy dỗ tên anh trai đáng ghét kia, cô sẽ cho anh ta biết sự chênh lệch giữa trời với đất..

Lâm Thần chỉ biết lắc đầu, đúng là một đứa em gái láu cá mà. Cậu vẫn giả vờ cùng nhau trò chuyện vui vẻ với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc nói rất nhiều thứ, em ấy còn kể cho cậu về sự nổi tiếng của cậu đối với đám bạn. Có vẻ như sự nổi tiếng của cậu khiến cho Tiểu Ngọc cảm thấy rất hãnh diện. Nếu Tiểu Ngọc mà cầm được điện thoại của cậu thì chắc sẽ ngất lên ngất xuống ý chứ...

Trong lúc khoe, Tiểu Ngọc nói nhẹ một câu:

-Tên anh trai cũng đầy thư tình như này, chẳng biết phải cặn bã như nào mới có thể được nhiều cô gái không có mắt theo đuổi... Hừ thật là ấu trĩ

Tuy Tiểu Ngọc nói rất nhỏ nhưng Lâm Thần vẫn nghe được, cậu chỉ biết im lặng, có vẻ như em ấy rất có thành kiến với mình thì phải. Lâm Thần chỉ cố gắng làm hòa với em ấy nhiều nhất có thể, mà hành động đó lại càng làm cho Tiểu Ngọc thích thú hơn.

Thật sự, thật sự Tiểu Ngọc hiện tại cảm thấy rất thoải mái, rất an toàn. Cô không ngờ mình lại được anh ấy trò chuyện lâu như vậy. Tuy không thể khoe cho bạn bè nhưng đối với cô như này là quá hạnh phúc.

Một hồi trò chuyện không ngừng nghỉ, à nói đúng hơn thì là Tiểu Ngọc nói còn Lâm Thần nghe, một tiếng chuông cửa vang lên trong nhà.

Tiểu Ngọc lúc này mới vui vẻ nói với Lâm Thần:

-Ba mẹ em về, để em mở cửa chút nha...

Lâm Thần gật đầu, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đi ra cửa. Cô không hề biết Lâm Thần cũng đi phía sau cô.

Tiểu Ngọc vừa mở cửa thì cả Lâm Thần và Tiểu Ngọc cùng nói:

-Mừng ba và mẹ về....

Tiểu Ngọc do nói to nên cũng không để ý giọng Lâm Thần phía sau. Ba và mẹ đi vào, mẹ của Tiểu Ngọc cười nhẹ đi đến trước mặt Tiểu Ngọc, day day má nói:

-Con hãy đối xử thật tốt với anh trai con nhé... ba mẹ thấy hai đứa có vẻ rất hợp nhau đó...

Tiểu Ngọc nghe đến anh trai, vẻ mặt cô xám xịt lại kêu:

-Không...con không thích hắn ta...

Vẻ mặt dỗi hờn khiến cho mẹ Tiểu Ngọc thở dài, vẻ mặt bà thông cảm nhìn Lâm Thần nói:

-Con mong thông cảm cho em gái con, nó còn nhỏ nên hơi khó tính...

Tiểu Ngọc cảm giác lạnh gáy, anh trai cô về lúc nào mà cô không biết. Một cảm giác sợ sệt tràn ngập trong lòng cô. Càng khiến cho cô vẻ mặt tái nhợt hơn là đằng sau, thần tượng trong lòng cô đang cúi chào lễ phép nói:

-Dạ, thưa mẹ, con không để ý đâu...

Tiểu Ngọc vẻ mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy đến nỗi phải quỵ xuống. Không, không thể nào! Tâm trạng của Tiểu Ngọc đang cực kỳ bối rối và hốt hoảng...

“Anh...anh ấy là...là anh trai mình....Không...mình không tin” suy nghĩ của Tiểu Ngọc hiện tại chỉ như vậy. Tất cả những lời nói xấu vưa nãy anh ấy đều nghe thấy hết sao...tại sao...tại sao anh ấy lại im lặng như vậy...Tại sao mình lại nói nặng lời như vậy...

Thấy Tiểu Ngọc ngồi quỵ xuống, Lâm Thần cố gắng đến gần nhưng bị Tiểu Ngọc dùng chân đẩy ra, miệng gào thét:

-Anh...anh tránh xa tôi ra...

Nói xong, Tiểu Ngọc chạy thẳng vào phòng rồi đóng sập cửa lại, vừa chạy cô vừa khóc trong im lặng...

Lâm Thần chỉ biết lặng im nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt cậu chỉ có sự buồn tủi tột cùng.

P/S: Dừng nha các độc giả, dài quá thì mất hay hehe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK