• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương371: Từ chối

Nghe được điều khủng khiếp từ chính miệng em gái mình nói, Lâm Thần không khỏi sửng sốt một hồi, ánh mắt lo sợ nhìn em ấy rồi nói:

“ Ý...ý em là...”

Câu nói nghe thì có vẻ ngắn ngủi nhưng nội tâm của cậu lúc này lại vô cùng xao động. Nhìn ánh mắt em ấy khi này, cộng thêm sự thông minh của cậu, không dễ để đoán được ý đồ của cô gái xinh đẹp trước mặt này.

Thế nhưng, đó là điều rất đáng sợ, cậu đang cố gắng dùng niềm tin cuối cùng để gạt bỏ cái suy nghĩ này ra, trong lòng tự an ủi đó chỉ là trò đùa do em ấy dành cho cậu mà thôi.

Ngày sinh nhật của cậu, em ấy chỉ vui đùa một chút, chỉ như vậy thôi phải không? Em ấy là như vậy mà, chính xác phải như vậy nhỉ?

Có vẻ như đoán được suy nghĩ “ngây ngô” của Lâm Thần, Tiểu Ngọc mỉm cười, một tay nhẹ nhàng nâng cằm của Lâm Thần, cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Điều này khiến cho Nguyệt Sương và Lâm Thần đều có chút ngạc nhiên.

Chưa kịp phản ứng tiếp, Tiểu Ngọc đã ngọt ngào vuốt lấy má Lâm Thần, đôi bàn tay mịn màng vuốt vào khuôn mặt đầy thương tổn của cậu ấy, sau đó nói một cách vô cùng e thẹn:

“ H-Hôm nay là sinh nhật của anh. Thế nhưng em lại không có món quà nào để tặng anh cả. Điều này khiến em vô cùng tội lỗ. Ngày sinh nhật quan trọng của anh trai yêu dấu, lại còn là sinh nhật tròn 18 tuổi nữa, em thật sự cảm thấy mình phải làm cái gì đó.”

Lâm Thần nghe thấy lời nói tự trách bản thân của Tiểu Ngọc mình, tâm trạng cậu cũng thả lỏng một chút, hóa ra, toàn bộ sự việc chỉ có thế, làm cậu căng thẳng muốn chết.

Cậu đang định dỗ dành với em ấy: “ Không sao đâu em, sinh nhật anh mà em nhớ là anh vui lắm rồi.” Thì đột nhiên, Tiểu Ngọc lại giơ lấy một tờ giấy trắng, trên đó đã có chữ ký của em ấy từ trước.

“ Em năm nay cũng đủ 16, anh cũng đã đù 18. Em chẳng có gì khác ngoài thân thể và linh hồn này. Vậy nên...chúng ta sẽ lấy nhau chứ? Em đã chờ ngày này lâu lắm rồi?”

Lời nói giống như một quả bom oanh tặc não bộ của hai người còn lại. Nguyệt Sương che miệng kinh ngạc, ánh mắt vô cùng thán phục nhìn Tiểu Ngọc. Trong khi đó, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của Nguyệt Sương, Lâm Thần lại cứng họng, ánh mắt thẫn thờ nhìn Tiểu Ngọc.

Thì ra...không phải là Tiểu Ngọc quên quà tặng hay thứ gì cả. Ban đầu, khi Tiểu Ngọc nói như vậy, cô cảm giác hoài nghi vô cùng. Một cô gái sẵn sàng thu thập mọi vật tư của chàng trai, coi chúng như báu vật thì đời nào lại quên được ngày sinh của chàng trai đó chứ. Thế nhưng, tất cả đã quá rõ khi mà cô ấy nói ra điều này. Tất cả chỉ là kế hoạch của cô ấy mà thôi.

Thật sự nó quá cao thâm, nghe thì có vẻ Lâm Thần là kẻ được lợi, là người nên vui vẻ, thế nhưng thật ra kẻ nên vui vẻ ở đây lại chính là cô nàng Tiểu Ngọc âm mưu đó.

Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng ganh tỵ, tại sao cô lại không nghĩ ra kế hoạch như vậy. Cô cũng muốn tên mình xuất hiện trên tờ giấy đó, hai người cùng nhau ký, sau đó dắt tay nhau hạnh phúc ra về.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp suy nghĩ hết, Tiểu Ngọc lại giở một chiêu vô cùng hiểm độc. Ánh mắt cô bắt đầu tuôn ra những giọt lệ, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Lâm Thần, khổ sở nói:

“ Anh...anh cũng đã lấy đi nụ hôn đầu cùng với lần đầu quý giá nhất của em. Chẳng lẽ...anh định từ chối em hay sao?”

Nguyệt Sương khi này mới biết, bản thân mình cũng chỉ là một chú gà vẫn còn non nớt. Còn Tiểu Ngọc chính là một chú đại bàng mưu mô quỷ kế. Hành động cùng với lời nói như vậy thì thử hỏi ai sẽ chịu nổi chứ.

Chính cô cũng cảm thấy Tiểu Ngọc vô cùng đáng yêu, cô cũng đã thử học tập biểu cảm này. Mặc dù hiện tại cô cũng có thể tỏ ra đáng yêu, tuy nhiên nếu so với Tiểu Ngọc thì còn kém xa lắm.

Không! Không được! Cô không thể để Tiểu Ngọc “ăn mảnh” một mình được. Cô cũng mặc kệ bộ đồ thiếu vải của mình, hai chân giả vờ loạng choạng chính xác ngã xuống Lâm Thần đang run rẩy.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, chính hành động này của Nguyệt Sương đã phá bỏ chiêu thức hiểm độc của Tiểu Ngọc. Ánh mắt cậu dần trở nên thanh tỉnh hơn. Vẻ mặt cũng không còn hối lỗi như trước.

Bị Nguyệt Sương phá đám, Tiểu Ngọc trừng mắt nhìn Nguyệt Sương. Thế nhưng Nguyệt Sương cũng đâu có chịu thua, vẻ mặt ngoan cố nhìn Tiểu Ngọc, ánh mắt không giấu được sự ghen tỵ mà nói:

“ Ăn mảnh một mình...Hừ...”

Nói xong, cô quay sang nhìn Lâm Thần, hai tay ôm chặt cánh tay trái của Lâm Thần vào trong lòng, mong chờ nói:

“ Anh yêu! Anh cũng cưới luôn cả em nữa đi nha. Chúng ta nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.”

Hành động của Nguyệt Sương khiến cho Tiểu Ngọc cũng có chút thán phục. Thì ra, cô ấy khó chịu với mình là do không ký tên cả cô ấy vào trong tờ giấy đăng ký kết hôn. Thảo nào cô ấy lại làm ra hành động như vậy, tất cả là do sự bất cẩn của cô.

Vậy nên, Tiểu Ngọc cũng không hề tỏ ra khó chịu nữa, một tay còn lại của Lâm Thần cũng được cô ôm chặt vào lồng ngực, vẻ mặt mong chờ nói:

“ Anh...anh sẽ cưới hai chúng em chứ!”

Hai cô gái xinh đẹp cùng cầu hôn một chàng trai, tuyệt vời hơn nữa, cả hai người sẵn sàng sẻ chia cho nhau, một điều gọi là vô cùng hiếm có trong thế giới tình yêu này. Ấy thế mà nó lại xảy ra trước mặt cậu.

Mỗi người đều vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, dễ thương đáng yêu nhưng lại vô cùng ma mị. Có thể nói, hai người chính là những kiệt tác do ông trời ban cho, đẹp tuyệt mĩ khiến người ta điên đảo vì chúng. Nguyệt Sương nổi tiếng là nữ thần băng giá, còn Tiểu Ngọc thì nổi tiếng bởi vẻ đẹp diễm lệ, là ánh hào quang chói lọi khi đi bất kỳ đâu.

Hơn nữa, hiện tại hai người còn mặc bộ đồ thiếu vải, bàn tay cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể. Hơn nữa, hai người đều dựa gần cậu, thế nên cậu chỉ cần nhìn sang bất kỳ phía nào là sẽ bị thu hút bởi hố sâu mà chàng trai nào cũng “muốn”trải nghiệm chúng.

Mặc dù rất thoải mái, thế nhưng cậu không dám làm ra bất kỳ cử động mạnh nào, ai biết cơ thể cậu sẽ phản ứng như thế nào chứ. Hơn nữa, cậu cũng biết là hai em ấy vừa trải qua cuộc “đại chiến” với bản thân mình, sức khỏe hai em ấy chắc chắn vẫn còn rất yếu sức.

Đối mặt với câu hỏi này, vẻ mặt cậu cố gắng nhìn chính diện khuôn mặt của cả hai người, nói một cách chân thành:

“ Anh rất cảm ơn tình cảm mà cả hai em dành cho anh. Anh cũng rất yêu hai em. Anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm...”

Nghe đến đây, Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương không kìm nổi mà tỏ ra sung sướng, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Thần mong chờ điều gì đó.

Không có ai biết niềm vui hiện tại của cả hai người to đến mức nào. Nếu như niềm vui của họ có thể giúp họ sống lâu thì hiện tại chắc chắn họ đã bất tử trên thế gian.

Không ai hiểu được con gái đang nghĩ điều gì. Có thể chỉ cần một điều giản đơn như câu nói trên, họ đã vui sướng như muốn bay lên.

Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu, Lâm Thần ngây ngô vùi dập họ xuống đáy sâu:

“ Thế nhưng... còn về chuyện cưới thì... cho anh nghĩ thêm một thời gian được không?”

Thật ra, ý nói của Lâm Thần cũng chỉ đơn giản. Đám cưới đột ngột như vậy sẽ bị rất nhiều người chú ý. Cậu lại là một con người cầu toàn, muốn cưới ai đó thì phải chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, ra mắt con dâu rồi còn ty tỷ thứ... Hơn nữa, chuyện này cũng không thể công khai, nếu như để Linh Nhi hay Tư Hạ phát hiện thì sẽ nguy to.

Lời nói có vẻ hai nghĩa của cậu đã khiến cho cả hai cô gái đều vô cùng khó chịu. Bởi vì câu này đồng nghĩa với việc từ chối lời cầu hôn của bọn họ. Một điều mà cả hai người đều không thể chấp nhận.

Ánh mắt của Tiểu Ngọc trở nên trống rỗng, nhìn Nguyệt Sương hỏi:

“ Có vẻ...anh ấy cần được dạy dỗ lại nhỉ? Phải không Nguyệt Sương?”

Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, Nguyệt Sương cũng dùng vẻ mặt thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng gật đầu:

“ Đúng vậy! Cô nói đúng! Anh ấy thật sự đã bị bệnh đến giai đoạn cuối! Chúng ta phải tìm cách chữa nó!”

Lâm Thần nghe thấy lời này, không hiểu sao cả người rùng mình, da gà nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cảm giác như chỉ cần một giây nữa, cậu sẽ gặp chuyện rất nguy hiểm.

“ Hai em...” Lâm Thần cố gắng trấn an.

Thế nhưng đã quá muộn, Nguyệt Sương đã dùng băng dính dán chặt miệng của cậu, tất cả những lời nói giải thích đều mất tác dụng.
Chương372: Mát Xa

Người xưa đã có câu: Không có lửa làm sao có khói. Bất kỳ sự việc nào xảy ra đều phải có nguyên do của nó. Ví dụ như ngôi sao sáng trên trời là do chúng phản chiếu ánh sáng từ mặt trời, sau đó truyền đến mắt. Hoặc cho dù cách rất xa, mặt trời cũng có thể chiếu sáng được trái đất và cung cấp ánh nắng... tất cả là do nó chính là một hành tinh khổng lồ bốc cháy rực lửa, phản ứng của chúng nóng tới nỗi mà khi cách xa trái đất, chúng ta cũng có thể cảm nhận được hơi ấm...

Điều này ai cũng biết, cũng chẳng ai có thể phủ nhận được, nó giống như một điều hiển nhiên. Ấy thế mà, khi này, chính Lâm Thần lại hoài nghi câu nói mà mọi người cho là “hiển nhiên” ấy.

Bị bịt miệng, cậu không thể nói ra bất cứ điều gì, cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng, muốn thoát khỏi ra sợi dây này.

Giác quan thứ sáu đang cảnh cáo cậu kịch liệt về sự nguy hiểm, và đúng như vậy, chẳng cần đến giác quan đó, ánh mắt cậu đã nhìn thấy hai cô gái trước mặt giống như đang lột xác, trở thành một con người khác hoàn toàn.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người ấy, rồi còn cả dáng người nóng bỏng, mái tóc óng mượt trải dài đã làm biết bao nam sinh mê luyến... lẽ ra, khi này cậu nên vui vẻ vì được thưởng thức khung cảnh đẹp “tuyệt mĩ” đó. Bởi vì một cô gái xinh đẹp như vậy đã rất là hiếm, là báu vật nhân gian, thế mà đây có tận hai người, ngang sức ngang tài, không ai chịu thua ai về khoản nhan sắc.

Thế mà, cậu chẳng hề vui vẻ một chút nào cả, thân thể bắt đầu bị hai cô gái sờ mó, cảm giác cổ mình ươn ướt, có một chút đau nhói ảo diệu, cậu bắt đầu cắn răng chịu đựng.

Tại sao? Tại sao hai em ấy lại ra nông nỗi này. Từ khi lấy đi thứ quý giá của hai em ấy, cậu đã xác định là sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời của hai người. Cậu thậm chí còn chuẩn bị tinh thần bị ba mẹ chửi mắng, đánh đập vì đã đi quá giới hạn cho phép. Thế nhưng, chuyện này cậu không thể công khai được, bởi vì chỉ cần công khai, Linh Nhi sẽ nổi giận, truy sát cả hai em ấy.

Cậu thừa nhận, mặc dù ở bên cạnh Linh Nhi rất lâu nhưng cậu cũng không thể dám chắc sẽ ngăn cản được em ấy làm điều điên rồ. Nhất là khi, cô ấy vô cùng căm thù những kẻ động đến cậu.

Vậy nên, cậu mới nói như vậy, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn tốt cho hai em ấy mà thôi. Tuy nhiên, cậu có cảm giác là mình đã khiến hai em ấy hiểu lầm.

Muốn giải thích? Cậu cũng muốn giải thích lắm chứ? Thế nhưng miệng thì bị bịt lại, tay thì bị trói, cậu chẳng có một cơ hội nào để làm điều này.

Nếu như cho cậu một cơ hội, chắc chắn cậu sẽ sửa lại câu trả lời ban nãy. Cậu sẽ giải thích rõ, sau đó mới kết luận. Hai em ấy chắc chắn sẽ không hiểu lầm tai hại đến mức như này.

Tuy nhiên, đã quá muộn...

“ Tiểu Ngọc, có phải của em to hơn của chị phải không?” Nguyệt Sương đang làm thì đột nhiên dừng lại, nhìn vũ khí của Tiểu Ngọc, tò mò hỏi:

Tiểu Ngọc đang say sưa “thưởng thức” thì bị câu nói đó khiến cho cô phải dừng lại, cảm nhận được Nguyệt Sương đang nhìn chằm chằm phần nhô ra dưới cổ mình, cô không tự chủ ưỡn ngực, tự hào nói:

“ Đúng vậy, đây chính là kết tinh tình yêu của em dành cho anh ấy. Chị thấy chúng có to lớn không?”

Nói xong, Tiểu Ngọc còn nhìn hướng về Lâm Thần, vẻ mặt vô cùng tà mì, hai tay cầm lấy vũ khí của mình như muốn khoe cho anh ấy biết cô yêu anh ấy đến nhường nào.

Lâm Thần suýt chút bị hành động này khiến cho máu mũi cậu chảy, vẻ mặt cậu hoảng hốt nhìn sang hướng khác. Vẻ mặt vô cùng lo sợ giống như sợ bị Tiểu Ngọc tập kích lần hai vậy.

Nguyệt Sương tất nhiên là không cam lòng, cô cúi xuống nhìn, sau đó so với Tiểu Ngọc. Dường như chênh lệch cũng không lớn lắm, điều này khiến cho cô có chút đắc ý.

Khi này, cô quay sang nhìn Lâm Thần, cảm nhận được anh ấy đang lo sợ thứ gì đó. Ngay lập tức, cô nảy ra một ý nghĩ vô cùng tà ma.

Thu liễm nụ cười, cô quay sang nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt thăm dò:

“ Cứ cho là em to hơn đi. Thế nhưng hai chúng ta như này thì vẫn còn rất nhỏ. Hay là...Chị có ý này...”

Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu chăm chú lắng nghe, cô lúc này mới từ từ, nói một cách vô cùng nghiêm trọng:

“ Chúng ta phải khiến cho chúng to ra. Em không muốn anh trai em vì cô gái khác to hơn của em mà bỏ em đi đúng không?”

Dường như nghe đến điều đáng sợ nhất, Tiểu Ngọc ngay lập tức hoảng sợ, ôm chặt lấy tay của Lâm Thần, vẻ mặt kiên quyết lắc đầu nói:

“ Không...không...anh ấy là của em...Em muốn anh ấy thuộc về em!”

Không biết vì lý do gì, nhìn thấy Tiểu Ngọc bảo kê Lâm Thần, cô lại có cảm giác khó chịu. Thế nhưng rất nhanh cô lại bỏ qua, vẻ mặt tỏ ra vô cùng đồng cảm, thở dài nói:

“ Chị cũng như vậy. Rất sợ một ngày anh ấy sẽ rời cả hai chúng ta. Thế nhưng chị nghe nói là chỉ cần nhờ bàn tay nam nhân xoa bóp thì chắc chắn chúng sẽ to ra.”

Nghe đến đây, ban đầu Tiểu Ngọc còn mơ hồ, tuy nhiên rất nhanh cô cũng hiểu ra, hai tay đập vào nhau, ồ lên:

“ Đúng vậy! Thảo nào em cảm thấy sau khi anh ấy làm với em thì của em to hơn một chút.”

Đến khi này, Lâm Thần mới biết là mình đang bị hố, vẻ mặt không biết nên diễn tả như thế nào. Chỉ thấy cậu rất muốn nói điều gì đó, nhưng do băng dính nên toàn bộ lời nói của cậu đều biến thành “Ư-ư...” trông vô cùng hài hước.

“ Chúng ta còn nhiều thời gian lắm. Căn phòng này có đầy đủ đồ ăn, thế nên hai chúng ta có thể làm thoải mái mà không sợ ai làm phiền cả.”

Thấy bảo không có ai làm phiền, lại còn có đồ ăn sẵn, cô không tự chủ mà nhảy lên trời, vẻ mặt phấn khích nói:

“ Yeah... chị yêu dấu.”

Nguyệt Sương thấy vậy, cô không tự chủ che miệng cười của mình, phong cách điềm đạm của vị tiểu thư hiện ra khiến cho Tiểu Ngọc lại có chút ghen tỵ.

Nhìn Nguyệt Sương cười một cách duyên dáng như vậy, cô thầm hứa nhất định phải học tập, nó thật sự quá là đẹp đi mà.

Nguyệt Sương bắt đầu đi đến một bên tay của Lâm Thần, nhìn Tiểu Ngọc nói:

“ Được rồi... Chúng ta phải bắt đầu làm thôi.”

( Lược bỏ 1000 chữ do không đạt tiêu chuẩn được xuất bản)

P/S: Muốn hết mình nhưng sợ ăn gậy... Tháng này vượt qua 200 hoa tặng thì tác mở khóa nha...
Chương373: Quỷ kế đa mưu

Sau một tiếng, Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương đều đổ mồ hôi, hơi thở trở nên ngưng trọng. Vẻ mặt hai người đều vô cùng tức giận nhìn Lâm Thần.

Chính hai người bọn họ cũng không nghĩ Lâm Thần lại cố chấp như vậy, dù cho bọn họ làm bất cứ cách nào, từ nhẹ nhàng cho đến cưỡng ép, từ dụ dỗ cho đến đe dọa, thậm chí cô còn không kìm chế mà cắn anh ấy, thế mà người đàn ông trước mặt này lại nhất quyết không chịu làm theo, hai tay nắm chặt không cho cô sử dụng.

Hai cô lúc này đúng thật không còn cách nào khác, hai mặt nhìn nhau rồi thở dài. Không biết có phải là hai cô trừng phạt anh ấy hơi quá đáng không, thế nhưng nhìn bộ dạng chịu đựng của Lâm Thần lúc này, hai người không tự chủ mà có chút chột dạ.

Đột nhiên, khi này hai cô nhìn lại, ánh mắt Lâm Thần chẳng còn gì ngoài chịu đựng, mặc dù anh ấy không nói nhưng cô cũng có thể cảm nhận được anh ấy đang khát khao, cầu xin như thế nào. Nó như một con dao sắc lẻm đâm thẳng vào tim gan của hai cô, đau đớn vô cùng.

Nguyệt Sương chớp mắt nhìn Lâm Thần, vẻ mặt đau khổ muốn hỏi Tiểu Ngọc. Chính cô cũng không thể chịu được cảnh này, thử hỏi người cô yêu thành ra tình cảnh trớ trêu, thậm chí dùng cả ánh mắt để cầu xin thì đâu có một người bạn gái nào chịu được chứ. Thế nhưng, cô cũng muốn hỏi ý kiến của Tiểu Ngọc, đó cũng là sự tôn trọng, giữ hòa khí giữa hai người.

Tiểu Ngọc tất nhiên cũng rất đau đớn, thậm chí sự tức giận ban nãy còn tan biến không để lại chút dấu vết nào. Trong ánh mắt đen láy chỉ còn lại hình bóng của anh ấy, người mà khiến cô thành một con người khác khi này.

Nếu bình thường, chắc chắn cô sẽ không tự chủ mà chạy đến cởi trói cho Lâm Thần, thậm chí sẽ cúi đầu, nhận lỗi sai và mong anh ấy tha thứ. Trông có vẻ rất bình thường phải không? Em gái thì nên làm như vậy là đúng mà.

Tuy nhiên, cô hiện tại suy nghĩ đã khác. Nếu làm như vậy thì có khác nào chính cô tự chặt bỏ cánh tay, để anh ấy rời xa hay không? Khi mà ở bên ngoài đang có vô số cô gái nhăm nhe đến anh ấy.

Hơn nữa, đối thủ vô cùng nguy hiểm, thậm chí là đáng sợ nhất vẫn đang ở bên ngoài- Linh Nhi. Nguyệt Sương với cơ ngơi đồ sộ, quyền lực cao quý... ấy thế mà chỉ cần một câu nói, toàn bộ gia đình của cô phải sơ tán, gia tài của cô ấy bị phong tỏa. Nếu không phải nhờ anh Lâm Thần nhanh trí cứu giúp thì có lẽ hiện tại cô ấy đã không còn trên đời này nữa.

Hơn nữa, cô còn biết là cô gái siêu đáng sợ đó lại yêu anh trai mình một cách điên cuồng, sẵn sàng loại bỏ bất kỳ ai dám động đến anh ấy, độ máu lạnh gần như phải đạt đến tối đa.

Cô cũng là người thông minh, vậy nên với tính cách anh ấy, cô có thể suy ra khả năng lớn lần về này chính là tạm biệt cô, sắp xếp cho cô chỗ ở tốt, sau đó sẽ một mình biến mất cùng với ma nữ đó.

Anh ấy chính là như vậy! Thà hi sinh bản thân chứ không muốn bất kỳ ai chịu tổn thương! Thậm chí, cũng chỉ vì tội lỗi vì đã xâm phạm cô, anh ấy cũng muốn tự trừng phạt bằng hành động ngu ngốc.

Càng hiểu rõ con người anh ấy, cô lại càng say mê với con người này. Đến khi cô để ý thì cô đã trở thành một cô gái biến thái từ bao giờ. Cô biến thái cũng chỉ vì anh ấy, muốn chiếm anh ấy làm của riêng mà thôi.

Vậy nên... cô không thể cởi trói cho anh ấy được, cho dù cảnh tượng trước mắt khiến cho cô đau lòng không thôi. Anh ấy còn ở đây thì sẽ không cần phải chung sống với con ả Linh Nhi đó, và cô, cũng có thể sống với anh ấy cả đời.

Thế nhưng, hiện tại, anh ấy đang chống đối kịch liệt, cô phải làm như thế nào bây giờ?

Đột nhiên, lưỡi của cô khi này lại có chút đau, vẻ mặt cô nhăn nhó sờ lưỡi của mình, một chút máu dính trên tay cô. Điều này làm cho cô khá bất ngờ.

Thế nhưng, điều làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc đó chính là hành động cùng với biểu cảm của anh ấy. Anh ấy dãy dụa, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn cô. Giống như muốn sống chết đứng dậy thăm hỏi chăm sóc cô.

Trong tình cảnh thế này, anh ấy vẫn còn muốn bảo vệ cô, nhất là người cô vô cùng mến mộ, thử hỏi ai mà lại không xúc động được chứ.

Tuy nhiên... cô chợt nảy ra một ý tưởng, một suy nghĩ vô cùng táo bạo và điên rồ.

Nguyệt Sương thấy Tiểu Ngọc toan tính điều gì đó, cô lại có chút hiếu kỳ, vẻ mặt chờ mong nhìn xem.

Có lẽ, do quá nhiều bất ngờ về em gái “nuôi” trước mặt mà cô lại có niềm tin mù quáng, thậm chí có chút hứng khởi.

Không uổng công cô mong chờ, Tiểu Ngọc đã khiến cho cô phải trầm trồ thán phục.

Tiểu Ngọc bắt đầu khóc lóc, giả trang vẻ mặt vô cùng tức giận, đi đến trước mặt Lâm Thần, tay cầm lấy chiếc áo khoác, từ từ khoác lên người:

“ Cuối cùng...anh cũng chỉ yêu con ả Linh Nhi thôi phải không? Em biết hết rồi! Anh đã bị con ả đó mê hoặc. Vậy nên hiện tại mới như vậy đúng không?”

Lâm Thần nghe vậy, vẻ mặt sững sờ, không thể tin được nhìn em gái trước mặt nói ra những lời đó. Sau đó, cậu nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh thì cũng suy đoán ra một phần.

Không biết cậu muốn nói gì, thế nhưng bằng ánh mắt không vừa lòng nhìn sang Nguyệt Sương thì chính Nguyệt Sương cũng đã hiểu một phần lời nói của anh ấy. Vẻ mặt cô ủ rũ, cúi đầu nhận tội.

Đến đây, dường như biết là đã đến lúc thời cơ, Tiểu Ngọc nổi giận, vẻ mặt tức tối như gặp phải kẻ thù, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài, nói:

“ Để em nói chuyện với con ả đó. Em không tin là cô ta có thể làm gì em!”

Nói xong, cô mặc áo định rời đi, thế nhưng, tay của Lâm Thần đã nhanh chóng kéo lấy chiếc áo, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc chính thức thực hiện kế hoạch thành công, cô bí mật nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó vô cùng thuần thục xoay người lại, vẻ mặt kiên quyết nói:

“Anh là đồ xấu xa, đã có em rồi còn nghĩ đến người con gái khác.”

Lâm Thần tất nhiên là bị dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác ngoài gật đầu nhận sai, ánh mắt như đứa trẻ tội lỗi đang bị mẹ mắng.

Thấy anh ấy sống chết muốn nắm chặt vạt áo khoác của cô, Tiểu Ngọc giả vờ không để ý, cúi đầu nói thầm điều gì đó vào tai của Lâm Thần.

Ban đầu, Lâm Thần nghe thì cảm thấy vô cùng sốc, thậm chí còn không tự chủ nổi da gà... vẻ mặt cậu khi đó có bao nhiêu miễn cưỡng thì có bấy nhiêu. Tuy nhiên, cũng không biết vì lý do gì, vẻ mặt cậu lại dần dần chấp nhận, bàn tay cũng thả lỏng, không cầm lấy vạt áo của Tiểu Ngọc nữa.

Nguyệt Sương quan sát cả một quá trình, nhìn thấy Tiểu Ngọc thao túng anh ấy như thế nào, trong lòng cô liền trào ra một cỗ lửa nóng.

Ban đầu, cô nghe thấy cô ấy sẽ đi nói chuyện với Linh Nhi, khi đó cô còn tưởng là não Tiểu Ngọc bị úng nước nên mới dám nói ra hành động này. Nói Linh Nhi không dám làm gì cô ấy? Thật sự đó là điều nực cười nhất trên đời. Đến cô mà Linh Nhi còn dám truy sát thì thử hỏi một kẻ chẳng hề có chút quyền thế như cô ấy lấy đâu ra quyền để đàm phán. Ấy thế mà, cô ấy vẫn dám nói như vậy. Nó chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết cả.

Tuy nhiên, cô đã sai... rất sai là đằng khác. Bởi vì đó chỉ là cách để khiến cho anh ấy mắc bẫy mà thôi. Chẳng có một anh trai nào lại muốn em gái mình đi chết cả, vậy nên nhất định anh ấy sẽ phải ra sức ngăn cản.

Và tất nhiên, cuộc trao đổi đã thành cuộc trao đổi một chiều...

Vừa định khen Tiểu Ngọc xong, em ấy đã xé tấm vải che miệng của Lâm Thần, sau đó... một bát cơm chó đã được phát miễn phí cho Nguyệt Sương.

“ Thật...thật sự em ấy đã làm được sao?” Nhìn Tiểu Ngọc hôn Lâm Thần mà Nguyệt Sương vẫn chưa hề tin.

P/S: Cầu hoa, đề cử, cmt để tác còn có động lực nào hihi!!!

À, lưu ý cho mấy bạn độc giả nghiêm túc là truyện mình thiên về yandere nên mấy cảnh này nó rất bình thường nha, vậy nên... đừng ném đá... tớ sợ
Chương374: Tận tâm chu đáo

Cảnh tượng diễn ra chân thật trước mặt, cô không tin cũng phải tin. Nguyệt Sương không tự chủ đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt ghen tỵ tới cực điểm nhìn Tiểu Ngọc đang thoải mái làm những điều cô ấy muốn.

Khung cảnh càng trở nên mờ ám, Tiểu Ngọc nhấn chìm trong cảm giác thăng hoa, không hề rời khỏi miệng Lâm Thần. Điều này khiến cho Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng khó chịu.

“ Em ăn anh ấy mà không cho chị ăn cùng, thật là xấu xa.” Nguyệt Sương không thể kiềm được tâm tình, giận dữ nói.

Nói xong, cô nhanh chóng nhập cuộc cùng với Tiểu Ngọc, trải nghiệm cảm giác mà chỉ có cặp tình nhân mới có thể cảm nhận được.

( Lược bỏ 1000 chữ...)

Trưa hôm sau, mặt trời lên cao, mọi người cũng bắt đầu đi tránh nắng. Thời tiết oi bức khiến cho mọi người ai cũng cố gắng tìm cách hạ thân nhiệt của mình, người thì đơn giản dùng nước đá là một thức uống yêu thích, người thì khá giả hơn chọn cách về nhà, bật chiếc quạt hết công suất, hay là dùng điều hòa cả ngày với hóa đơn tiền điện khổng lồ.

Lâm Thần khi này đang ngồi ở trên giường, hơi thở hồng hộc, trán đổ mồ hồi. Tuy nhiên, cậu không phải đổ mồ hôi do thời tiết, bởi vì trong căn phòng này đã trang bị sẵn ba chiếc điều hòa. Thứ cậu khiến trán đổ mồ hôi chính là hai “em gái” đang ngủ ngon trên chiếc giường, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Nhất là Tiểu Ngọc, hai tay ôm nhẹ chiếc gối, khuôn mặt như thiên thần nở một nụ cười nói mớ:

“ Tehe... anh thật là mạnh bạo lắm nha!!!”

Lâm Thần thở dài, quay sang nhìn Nguyệt Sương. Em ấy ngủ vô cùng ngoan ngoãn, hơi thở đều đặn, dáng ngủ đậm chất phong cách quý tộc khiến cho cậu có chút bất ngờ.

Lắc đầu bỏ qua chuyện đó, cái cậu chú ý bây giờ là sợi dây đang trói hai tay cùng với hai chân cậu lại. Trông không khác gì một tù nhân cả.

Thế nhưng, nghĩ lại thì cũng tốt hơn vạn lần so với việc bị trói chết dí trên chiếc giường đó.

Nếu không phải là cậu phải thỏa mãn hai em ấy, dùng những lời ngon ngọt thì cậu cũng chẳng thể nào đi đứng đơn giản như bây giờ.

Cậu nghĩ đến câu nói: Chúng ta phải hài lòng với những gì mình đang có. Cậu có thể đi đứng, đó cũng là một chuyện vô cùng may mắn rồi.

Hai chân đứng dậy, lọ mọ đi vào trong phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, cậu cũng chỉ cười một cách đắng chát.

Vẫn là khuôn mặt cùng thân thể tràn đầy dấu vết đó, cậu cũng chẳng muốn xóa sạch chúng, từ từ tháo bỏ bộ đồ, dùng làn nước lạnh xối thẳng vào thân thể.

Dòng nước mát lạnh làm cho cậu tỉnh táo hơn đôi phần, mặc dù bị trói hai tay, thế nhưng do sợi dây cũng khá dài, vì vậy cậu cố gắng thì cũng có thể hoạt động một cách bình thường.

Sau khoảng mười năm phút, cậu đã thay xong một bộ đồ mới. Cũng mùa hè rồi, vì vậy cậu cũng chỉ mặc một chiếc áo phông trắng cùng với chiếc quần đùi đen.

Dù là vậy, vẻ đẹp của cậu cũng không hề giảm đi chút nào. Thậm chí, vì mặc áo phông mà có thể nhìn thấy rõ từng đường nét tuyệt mĩ của người con trai.

Cậu cũng không hề rảnh một chút nào, cho dù tay thì bị hạn chế nhưng cậu cũng ráng đi đến căn bếp, tự tay nấu một bàn đồ ăn.

Đồ ăn dù cho rất nhiều để trong tủ lạnh, thế nhưng cậu cũng biết là lấy ra ăn luôn thì sẽ khó có hương vị tuyệt hảo, đó là lý do cậu mới phải tự tay nấu rất nhiều món, chủ yếu là để hai em ấy có đồ ăn nóng hổi ngay sau khi thức dậy.

Sự tinh tế, chu đáo, luôn nghĩ đến người khác đến mức khó có thể tin được chính là chìa khóa giải thích tại sao Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc lại bất chấp nguy hiểm độc chiếm cậu như vậy. Và tất nhiên, chính cậu cũng chẳng hề biết chuyện này.

Mùi hương từ thức ăn khiến cho Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc bị thu hút, cả hai đều xoa xoa mắt tỉnh dậy.

Câu nói đầu tiên của hai người chính là:

“ Mùi gì mà thơm vậy!”

Dường như biết là hai em ấy sẽ dậy, vậy nên Lâm Thần đã để sẵn đồ dùng cần thiết trong phòng tắm, sau đó vui vẻ nói:

“ Hai em dậy rồi à! Cả hai đi rửa mặt sau đó ra ngoài ăn cơm nào!”

Tiểu Ngọc tất nhiên là quá quen với cảnh này, mỗi sáng anh ấy đều dậy sớm nhất nhà, sau đó làm mọi việc, chờ cô dậy. Vậy nên cô rất nhanh đã xếp gọn chăn của mình, đi thẳng vào nhà tắm.

Nguyệt Sương tất nhiên là cũng không hề chịu thua, cô cũng nhanh chóng gấp gọn chăn của mình, lọ mọ chạy theo Tiểu Ngọc.

Nguyệt Sương cũng không biết là, sự chu đáo của Lâm Thần còn hơn cả thế. Tiểu Ngọc cũng chẳng hề ngần ngai, nhờ Lâm Thần soạn cả đồ cho mình.

Trong sự ngỡ ngàng của Nguyệt Sương, Lâm Thần nhẹ nhàng đến, đeo tất chân cho Tiểu Ngọc, từ từ chỉnh lại bộ đồ vô cùng chỉnh chu.

Nguyệt Sương giống như một đứa trẻ, nhõng nhẽo muốn làm như vậy. Thậm chí, cô còn không từ thủ đoạn, nước mắt chảy ròng chỉ để muốn Lâm Thần làm như vậy.

Tất nhiên, trước hành động trẻ con này, Lâm Thần cũng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận mong muốn của cô nàng này.

Thế là, Lâm Thần cũng trở thành quản gia bất đắc dĩ, từ từ nghe theo sự sai bảo của Nguyệt Sương, chỉnh đốn trang phục.

Trang phục Nguyệt Sương tất nhiên là cầu kỳ hơn rất nhiều do cô là quý tộc. Dáng người cân xứng cộng thêm khí chất quý tộc cùng với bộ đồ cầu kỳ, Tiểu Ngọc cảm giác như đứng trước mặt không phải là một cô gái bình thường, chính xác là một vị công chúa vô cùng cao quý.

Một mình cầm lược chải nhẹ mái tóc của hai cô gái xinh đẹp, cậu lại có cảm giác kỳ lạ. Đến bây giờ, cậu cũng khó có thể tin được là chính mình lại được làm chuyện này cho hai cô gái một lúc, hơn nữa, hai cô gái này lại chính là người quan trọng nhất đời mình.
Chương375: Chỉ có người trong cuộc mới hiểu kẻ trong kẹt

Tay bị trói lại, cậu cũng không ngần ngại ăn chung với hai em ấy. Nếu ai đó nhìn vào khung cảnh hiện tại thì chắc chắn sẽ lầm tưởng cậu là nô lệ.

Thế nhưng, cậu hiện tại biết làm cách nào, hai em ấy nhất quyết không cởi trói cho cậu, thậm chí, nếu như cậu khó có thể ăn thì hai em ấy còn sẵn sàng giúp cho cậu ăn, một điều mà chỉ cần nghĩ đến thôi là cậu đã nổi da gà.

Cậu có thể đưa từng muỗng thức ăn lên miệng Tiểu Ngọc một cách rất bình thản, tâm cậu chẳng hề có chút dao động. Thậm chí, em ấy khi đó còn nhõng nhẹo trông vô cùng đáng yêu, nhưng nếu là ngược lại thì... đó là chuyện sỉ nhục nhất trên cuộc đời này.

Nam nhân sức dài vai rộng lại phải nhờ một nữ nhân bón cơm cho mình, nực cười hết sức... Cậu cho dù có chết thì cũng sẽ không chấp nhận việc đó.

Đó là suy nghĩ của cậu, thế nhưng nếu người ngoài mà có thể nghe được suy nghĩ này thì chắc chắn sẽ nhổ một bãi nước bọt, bonus thêm cho cậu vẻ mặt khinh bỉ cực độ.

Cái gì mà chết cũng sẽ không chấp nhận, chẳng qua là cậu đang tự an ủi bản thân mình mà thôi. Đầu thì nghĩ sẽ không bao giờ để nữ nhân cưỡi lên người, kết quả thì sao?

Lâm Thần tất nhiên là không nghe được điều này rồi, cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, thậm chí cũng không ngại mà giúp đỡ cho hai em ấy. Dùng đủ mọi cách để làm hài lòng hai vị “tiểu thư”.

Món ăn ở đây toàn là món ăn cao cấp, kết hợp với tay nghề đỉnh cao của Lâm Thần, Tiểu Ngọc chỉ cần ăn miếng nào thì mắt cô ấy sẽ sáng lên, vẻ mặt hạnh phúc nói:

“ Ngon quá...”

Nguyệt Sương thì có vẻ ổn trọng hơn, cô ăn rất từ tốn, động tác ưu nhã quý tộc. Thế nhưng, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy thỉnh thoảng cô sẽ ăn hai miếng một lúc, giống như muốn cảm nhận được hết vị ngon của món ăn...

Rất nhanh, một bàn ăn đã bị hai cô gái càn quét, Lâm Thần cũng vô cùng nhiệt tình chuẩn bị thêm món tráng miệng. Nhìn thấy Lâm Thần chu đáo đến mức này, Nguyệt Sương cười mỉm nói với Tiểu Ngọc:

“ Em sướng thật đó nha, cả ngày sống trong sung sướng như vậy. Thảo nào em nhất quyết phải đòi anh ấy cho bằng được.”

Tiểu Ngọc nghe thế, vẻ mặt cô không tự chủ đỏ lên, ánh mắt kháng cự nhìn sang Nguyệt Sương, lắc đầu nói:

“ Không...không... sau này nhất định em sẽ làm một người vợ tốt. Anh ấy sẽ không cần làm thứ này nữa.”

Cũng may là Lâm Thần hiện tại còn đang bận rửa chén, nếu không khi nghe câu này thì chắc chắn sẽ không tự chủ mà bật cười lên. Đến cả quần áo em còn phải nhờ anh mặc hộ thì sao dám thay thế anh làm mọi thứ được. Em chỉ cần làm em gái ngoan ngoãn của anh, đừng lúc nào cũng muốn “ăn” anh, chỉ cần như vậy là tốt lắm rồi.

Nguyệt Sương thấy Tiểu Ngọc luống cuống giải thích, cô cũng không làm khó Tiểu Ngọc, nở một nụ cười nói:

“ Thực ra thì chị cũng được chăm sóc giống như em vậy. Thế nhưng khác là bọn họ đều giống như robot, không ngọt ngào như anh ấy. Ngày nào không khí trong nhà cũng bí bách, ngột ngạt. Bây giờ nghĩ lại, anh ấy có ở đây là chị cảm thấy hạnh phúc, đâu cần phải chức cao quyền lớn, tiền tài làm gì.”

Nghe thấy lời tâm sự của đàn chị, Tiểu Ngọc chăm chú lắng nghe... Thậm chí, sau khi nghe xong, cô còn tự bảo đảm:

“ Chị cứ yên tâm, anh ấy vô cùng tốt bụng, nếu như chị không hài lòng thì cứ để em, em sẽ dạy dỗ anh ấy.”

Nguyệt Sương cũng không phản bác, giả vờ gật đầu nói:

“ Được rồi, vậy chị trông đợi vào em.”

Nói như vậy nhưng trong lòng Nguyệt Sương lại coi lời này như gió bay. Cái gì là dạy dỗ, chẳng lẽ cô không “dạy dỗ” anh ấy được sao, thậm chí, cô còn mong chờ anh ấy làm sai là đằng khác.

Cũng không biết là Lâm Thần có kế hoạch gì mà sau khi rửa chén, cậu chủ động dẫn hai người bọn họ đi chơi.

Tất nhiên, chiếc còng tay này cũng có chế độ không dây, chỉ cần cậu không để hai tay đi quá xa thì sẽ không bị ảnh hưởng. Đó cũng là lý do tại sao mà họ vẫn có thể đi chơi một cách vui vẻ được.

Thế nhưng, cả hai cô gái đều cầm theo chiếc điều khiển, chỉ cần cậu có ý đồ bỏ trốn, chắc chắn kết cục sẽ rất bi thảm.

Và tất nhiên, như thường lệ, cậu phải hóa trang để che đi diện mạo của mình.

Và cũng như lẽ, hai cô gái đẹp như thiên thần bám hai bên tay của cậu, điều này gây sự chú ý vô cùng lớn cho những người xung quanh.

Hai cô gái xinh đẹp đã khiến cho toàn bộ nam nhân xung quanh ghen tỵ với Lâm Thần điều khiến cho họ còn hoài nghi nhân sinh hơn nữa chính là dáng vẻ có chút lờ đờ cùng với khuôn mặt vô cùng bình thường của Lâm Thần lại có thể khiến cho hai mỹ nhân mê đắm đến như thế, giống như chỉ cần rời xa cậu trai đó, hai bọn họ sẽ gào ầm lên.

Đi đến nơi nào, Nguyệt Sương đều hào phóng bao sạch phòng chỉ để cho bọn họ có nơi riêng tư. Từ rạp phim, khu vui chơi cho đến thủy cung,.. Đi đến đâu, cả ba người họ đều thu hút sự chú ý.

Lâm Thần tất nhiên là đã cố gắng ngăn can chuyện này, thế nhưng điều này chỉ làm cho hai cô gái nổi giận mà thôi. Đỉnh điểm là khi cậu bảo nhân viên không cần nghe lời Nguyệt Sương, cậu đã bị hai em ấy lôi vào phòng vệ sinh...còn chuyện sau đó thì...

Không môt ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, thế nhưng bọn họ chỉ thấy cậu nam sinh đó đã yếu hơn rất nhiều, thậm chí tay chân còn run rẩy, làm cho bọn họ hoài nghi không thôi.

Đa số nam nhân xung quanh đều ghen tỵ, chỉ tức không thể ngay lập tức thay thế chỗ của Lâm Thần. Người bốn hộp sữa người chẳng có gì, hơn nữa, nhìn kiểu gì thì cũng giống hai cô gái đó đang bao nuôi Lâm Thần, chi tiền tặng quà cậu ấy như nước.

Thử hỏi ai có thể không ước ao chứ. Nhìn lại bọn họ phải cày lụm vất vả chỉ để lấy lòng bạn gái mà cảm thấy đau xót trong tim.

Thế nhưng, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được chuyện. Tâm trạng Lâm Thần khi này còn vô cùng ám ảnh, bộ đồ cậu đang mặc khi này chính là bộ đồ mới mà hai cô ấy chuẩn bị... còn bộ đồ cũ thì sao? Tất nhiên là không còn nguyên lành rồi.

Ánh mắt cậu lo sợ, giả vờ bình tĩnh đi theo hai cô ấy, trong tâm trí cậu chỉ còn duy nhất một khẩu lệnh:

“ Không được nhiều chuyện, không được nhiều chuyện...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK