Cũng như những lần được cho kẹo hay được chiều chuộng, Tiểu Ngọc ôm chặt eo của Lâm Thần tỏ vẻ phấn khích nói:
-Anh trai của em là nhất...
Giọng nói bộc lộ niềm vui khiến cho Lâm Thần cũng không hề suy nghĩ gì cả. Tuy cách ôm này có vẻ sai sai nhưng chỉ cần em ấy vui là cậu cũng vui rồi. Lâm Thần cũng chỉ mỉm cười xoa đầu em ấy...giống như bao lần vậy. Chắc có lẽ đây giống như phản xạ của cậu, xoa đầu em ấy cho cậu một cảm giác thoải mái, nhất là khi em ấy vui vẻ như vậy. Thân cậu là anh trai thì chỉ cần em ấy vui là được rồi.
Lâm Thần không hề biết là Tiểu Ngọc đang ra sức dùng mũi hít. Đây chính là đặc quyền của cô, vừa được ngửi mùi của anh ấy lại còn được xoa đầu nữa. Đối với cô thì đây chính là hạnh phúc. Hạnh phúc muốn làm cô tan chảy ra...
Lâm Thần cảm nhận được em gái cậu ôm cậu ngày càng chặt, vậy nên cậu phải đẩy em ấy ra, nói sang chuyện khác:
-Có cần anh mua quần áo đẹp không? Anh mua cho...
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô định từ chối nhưng đột nhiên cô nghĩ lại. Rồi đột nhiên Tiểu Ngọc mắt sáng nói:
-Có anh....em muốn...
Lâm Thần thấy em gái cậu xúc động không nói lên lời. Cậu trấn an rồi nói:
-Để anh thay đồ một chút nhé...
Nói xong, Lâm Thần đi vào trong phòng. Tiểu Ngọc lúc này mới tỏ vẻ bình tĩnh. Kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, nếu nhiều người nói cô và anh ấy đẹp đôi thì cô tin anh Lâm Thần chắc chắn sẽ có chút đao dộng. Ông cha ta có câu “ Nước chảy đá mòn”, cô tin là anh ấy chắc chắn sẽ dao động trước tất cả vẻ đẹp, tính cách của cô. Và điều quan trọng hơn là cô không muốn ai đến trước, vì vậy cô cần cho anh Lâm Thần biết là em gái anh ấy “xứng đôi” như thế nào.
Tiểu Ngọc nghĩ đến tên nhà giàu đó, trong lòng cô kinh tởm đến tột cùng. Chỉ so về nhan sắc thì tên đó chỉ đáng xách dép với vẻ đẹp “kinh hồn” của anh trai cô mà thôi. Cô tin chỉ cần anh trai cô xuất hiện là chắc chắn sẽ làm cả hội trường kinh hôn, vì vậy cô đang tìm cách để anh trai cô có thể xuất hiện với bộ mặt thật sự chứ không phải hóa trang như hiện tại.
Rất may cho cô là anh ấy chỉ đeo một chiếc mặt nạ một nửa mặt. Tuy đã che đi như vậy nhưng điều này lại làm cho Lâm Thần có cảm giác huyền bí hơn. Ai nhìn cũng sẽ biết đây là một “mỹ nam”. Lâm Thần bước ra rồi nói với Tiểu Ngọc:]
-Đi thôi em...
Tiểu Ngọc thấy anh mình như vậy, cô trong lòng nhẹ nhõm vài phần. Như này là quá tốt rồi, cô đang tìm cách thì anh ấy đã giúp cô rồi. Tiểu Ngọc vui vẻ nói vâng và ôm chặt tay của Lâm Thần.
Trong suốt quá trình đi, cô cảm thấy rất vui, cô và anh ấy giống như cặp tình nhân vậy. Chỉ cần cô nói gì là anh ấy sẽ chiều cô hết mức. Tuy nhiên cô không muốn anh ấy tốn tiền nhiều, cô không muốn anh ấy phải chịu khổ như ngày xưa. Có một số món cô nói dối là được khuyến mãi, thực ra tiền đó là do cô tự chi trả.
Mọi ánh nhìn đều hướng vào cô và anh ấy, tuy nhiên cô cũng có kinh nghiệm nên cô và anh Lâm Thần đều né qua được.
Tiểu Ngọc còn chu đáo đến mức mua cho Lâm Thần một bộ đồ, mặc cho Lâm Thần ra sức ngăn cản. Tuy nhiên cuối cùng cậu vẫn phải chịu thua em ấy. Em ấy chơi bài dỗi nên cậu cũng không còn cách nào khác, ai biểu cậu là anh trai em ấy @@.
Đi đến một cửa hàng làm tóc, bởi vì trong này toàn là nữ giới nên Tiểu Ngọc nhắc anh trai cô:
-Anh cứ đi dạo quanh đây đi, lúc nào xong em sẽ quay lại...
Tiểu Ngọc nói như vậy là có lý do cả, anh trai của cô quá mức hút người, cộng thêm việc cô không muốn hình ảnh xấu xí lúc cô đang uốn tóc bị anh ấy nhìn thấy, vì vậy cô mới “bất đắc dĩ” làm như vậy. Ánh mắt của Tiểu Ngọc giống như không nỡ rời xa Lâm Thần vậy.
Lâm Thần cũng là một con người thông minh, nhìn trong quán toàn là nữ giới nên cậu hiểu ý của Tiểu Ngọc. Lâm Thần trấn an Tiểu Ngọc:
-Em cứ thoải mái đi, anh sẽ đợi em ở công viên..
Sau khi chia tay với Tiểu Ngọc, Lâm Thần đi đến chỗ công viên gần đó. Một mình đi đến công viên, cậu lại nhớ lại ký ức cũ, tuy nó là công viên khác nhưng đối với cậu thì những kỷ niệm đó còn như y nguyên.
Lâm Thần giống như người mất hồn đi vào công viên đó. Lâm Thần sống lại trong ký ức cũ, thời điểm mà đánh cờ cùng vị tiểu thư đó. Thật là hoài niệm... lúc đó thực sự cậu rất vui khi có một người bạn chơi cờ cùng.
Lâm Thần do quá nhập tâm nên khi cậu đi qua chỗ bàn của một ông lão, cậu đã tự tay cầm một con đen đặt vào. Lúc này Lâm Thần mới tỉnh ngộ, cậu hốt hoảng nhìn ông lão đang há mồm nhìn cậu tỏ vẻ ăn năn nói:
-Cháu xin lỗi ông, cháu không để ý...
Ông ấy giống như không nghe được lời nói của Lâm Thần, ông đi đến bắt tay cậu và nói:
-Cảm ơn cậu, thực sự nước cờ này ta nghĩ khá lâu mà chưa có cách giải. Thật sự hôm nay ta mới được mở rộng tầm mắt...
Lâm Thần cũng không ngờ ông ấy không trách mình, trái lại còn khen mình. Cậu cung kính đỡ lấy ông lão đó, mặt vô tội nói:
-Cháu chỉ ăn may đặt thôi ông, ông đừng làm quá lên...
Lão đó cũng là một vị quái vật, ông chỉ cần nhìn động tác vừa nãy là ông có thể nhận ra được cậu thanh niên này là một “cao thủ” trong giới cờ. Động tác đặt cờ như vậy thì không thể là “gà mờ’ được.
Ông lão không thể để cậu thanh niên này rời đi được. Ông đang vặn óc suy nghĩ cả năm trời để giải được thế cờ này. Ông đã từng đánh cờ với người giỏi nhất trong thế cờ đạo để so đo cao thấp, nhưng một điều lạ là khi đến nước cờ này, nước cờ mà chính ông và những người khác trong giới cờ đều cho rằng đã thua. Ai ai cũng nghĩ như vậy và chính ông cũng vậy, nước cờ đó thật sự là bên đen đã nắm chắc thua rồi. Tuy nhiên, cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ, đứng dậy và nói:
-Cờ đen còn cơ hội thắng. Tôi tin sẽ có người giải được...
Nói xong, cô ấy rời đi và không quay trở về. Ông không biết cô ấy là ai vì cô ấy đã che mặt, nhưng chỉ lời nói đó đã làm cho cả giới cờ chấn động.
Ai ai cũng tìm cách giải, nghiên cứu vô số các cách nhưng không thể nào tìm ra được. Mọi người đầu tiên cũng hoài nghi, nhưng người nói ra là cao thủ trong giới cờ thì không ai có thể không tin được chứ.
Ông cũng là tín đồ nên ông tin lời cô ấy nói. Suốt cả chục năm, ông cũng đã tìm cách giải nhưng thực sự ông không thể tìm được. Cứ tưởng sẽ bế tắc thì bỗng dưng có một người đã chỉ cho ông nước giải.
Lúc cậu thanh niên này đặt cờ xuống, ông mới hoảng hồn vì chỗ đó lại đơn giản như vậy. Tất cả mọi người đều bị đánh lừa. Chỗ đó thoáng nhìn qua thì sẽ thấy nó chẳng có gì đặc biệt nhưng khi cậu ấy đặt vào thì thực sự nó đã làm thay đổi thế cờ. Quân trắng vì vậy mà thua sạch không còn gì cả. Thật là ảo diệu.
Ông tuy là dân cờ nhưng mắt ông cũng có chút nhìn tướng người. Tuy cậu ấy đeo mặt nạ nhưng ông tin chắc rằng cậu ấy là một “soái ca”. Nghĩ đến lời cháu gái suốt ngày léo nhéo nói, ông hỏi đùa:
-Cậu có phải tên Lâm Thần không vậy???
Lâm Thần vừa nghe vậy, cậu khá là bất ngờ khi ông ấy biết tên cậu. Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
-Vâng, cháu tên Lâm Thần. Tại sao ông lại biết tên cháu...
Ông ấy nghe Lâm Thần trả lời vậy. Ông cười với Lâm Thần nói:
-Không có gì. Cháu gái ta suốt ngày nhắc tới cậu ý mà...
Lâm Thần nghe vậy thì cậu cũng bớt lo lắng. Cậu chỉ sợ Linh Nhi đến tận đây mà thôi.
Ông lão cũng không cò keo chuyện này nhiều. Ông gạ Lâm Thần chơi cùng ông vài ván cờ. Gặp được cao thủ khiến ông vô cùng hào hứng...
Thấy lão có ý muốn chơi cờ cùng cậu. Lâm Thần hiện tại cũng rảnh nên đáp ứng với ông chơi vài ván.
Sự việc sau đó là một cái tát vào niềm tự trọng của lão, Lâm Thần rất nhanh đã cho ông lão đó biết đâu mới là cao thủ thực sự. Thân là một cao thủ lâu năm như lão mà lại bị Lâm Thần đánh cho thua thảm hại, mà thua liên tục không thể nào thắng...
Nước đánh của Lâm Thần quá cao thâm, nhìn bàn cờ đừng tưởng đã chiếm thế thượng phong là thắng. Một con cờ Lâm Thần đặt xuống đã làm cho ông thua luôn từ lúc chiếm thượng phong. Thật là quái vật..
Thảo nào cháu gái ông ca ngợi cậu ấy như thần. Tuy không nói một chút gì về cờ nhưng chỉ việc cháu gái khó tính của ông nói như vậy là ông biết Lâm Thần không hề đơn giản...Cậu ấy nhìn thoáng qua ông tin là dưới hai mươi tuổi, vậy mà trình chơi cờ đã cao siêu như vậy. Nếu ông không chứng kiến tận mắt thì cũng chẳng tin đâu...
Tuy thua thảm hại nhưng ông không hề buồn. Đây chính là cơ hội để ông nâng cao trình độ. Có lúc ông nhận ra Lâm Thần đang nhường, lúc đó ông chỉ nhắc nhở cậu ấy đánh nghiêm túc, không nên nhường ông. Ông tự tin sau trận này thì trình chơi cờ của ông sẽ vượt mặt mấy lão già kia, lúc đó xem biểu cảm của họ như thế nào...
Suốt một tiếng, Lâm Thần đã dạy cho ông rất nhiều điều. Cho đến khi Tiểu Ngọc chạy ra gọi Lâm Thần thì ông mới nuối tiếc nói với Lâm Thần:
-Cậu có ở gần đây không, lúc nào rảnh có thể đến tìm ta.
Nói xong, ông ấy đưa cho Lâm Thần một danh thiếp. Lâm Thần cung kính nhận lấy rồi nói:
-Vâng, lúc nào cháu rảnh thì cháu sẽ đến...
Rất nhanh, một trai một gái rời đi trong sự nuối tiếc của lão giả đó. Chỉ với vài phút ngắn ngủi nhưng cậu ấy đã cho ông rất nhiều bất ngờ. Một cao thủ như vậy ông lại không hề biết, thảo nào cháu gái ông nói cậu ấy rất khiêm tốn. Chính ông cũng không tin lời cháu gái ông nhưng hiện tại ông cũng phải tin...
Lão già ngồi ngâm cứu lại ký ức vừa nãy đánh cờ với Lâm Thần. Có lẽ ông sau vụ này thì trình chơi cờ của ông sẽ rất cao.
Sau một hồi lâu, một chiếc xe ô tô màu trắng chạy tới, ở sau xe chạy ra là một cô gái nhỏ nhắn. Cô ấy chỉ cần nhìn là tất cả mọi con trai sẽ muốn nhìn lâu hơn, vẻ mặt dễ thương cộng thêm làn da trắng nõn. Một vẻ đẹp của sự dễ thương và ngây thơ sẽ đập chết trái tim của những chàng trai khó tính...
Ông lão không hề để ý cho đến khi cô ấy dùng tay lắc nhẹ vai ông. Lúc này ông mới tỉnh hồn nhận ra cháu mình. Lúc này ông mới cười nói:
-Ô, Ngọc Băng đó à. Cháu của ta lại biết dậy sớm cơ à... ( Ngọc Băng là nhân vật trong mấy chap đầu nha, ae không biết thì có thể đọc lại)
Ngọc Băng nghe vậy. Cô bĩu môi nói:
-Cháu lúc nào chả dậy sớm. Ông cứ nói thế...
Ông lão nghe vậy, cười một tiếng. Ông nhéo má Ngọc Băng, nói đùa:
-Bao giờ kiếm cho ta cháu rể để ta xem mặt nào... Cháu của ta hiện tại ta đã lớn rồi đó...
Ngọc Băng nghe vậy thì nghĩ tới Lâm Thần. Cô đỏ mặt dùng tay gõ nhẹ vào vai ông, tức giận nói:
-Ông thật là đáng ghét...không thương đứa cháu này...
Ông ấy nhìn Ngọc Băng như vậy, trong lòng thở dài. Lúc ông sang thăm Ngọc Băng thì Ngọc Băng chỉ ôm khư khư trong phòng và khóc. Ông hỏi ra là do bố mẹ cô ấy nhốt không cho cô ấy đi đâu cả. Vì vậy nên ông mới nhất quyết bắt bố mẹ Ngọc Băng phải nhả. Tuy nhiên, cháu gái của ông lại muốn đi theo ông một thời gian. Vậy nên ông đã nói một trận để cho cháu gái của ông ra ngoài.
Ông chỉ nghe bố mẹ Ngọc Băng nói rằng Ngọc Băng đã chọc phải một thế lực kinh khủng, vì vậy mới nhốt con bé lại. Tuy vậy nhưng ông không sợ, cháu gái của ông thì ông sẽ bảo vệ... Vì vậy nên Ngọc Băng mới xuất hiện như vậy.
Ngọc Băng nói chuyện với ông khá vui vẻ. Đột nhiên, Ngọc Băng cảm nhận được tâm trạng ông vui hơn thường ngày, cô hỏi:
-Ông hôm nay có chuyện gì mà vui vậy ông???
Ông lão nghe vậy mới nhớ ra chuyện của ông, ông tỏ vẻ khá vui vẻ nói:
-À, không có gì đâu. Vừa nãy có một cậu thanh niên dạy ông chơi cờ ý mà...
Ngọc Băng nghe vậy. Cô nói đùa:
-Ông chơi cờ giỏi như vậy thì cần gì ai dạy đâu ông?
Lúc này lão mới nhận ra điều quan trọng, lão nói với Ngọc Băng:
-Cậu ấy hình như tên là Lâm Thần...
Ngọc Băng nghe vậy, bàn cờ cô đang dọn đột nhiên bị rơi xuống, khiến cho quân cờ văng vào chân lão. Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống từ Ngọc Băng...
Chương112: Quyết định khó khăn
P/S: 30 tết rồi hihi
Ngọc Băng rơi cờ xuống làm cho quân cờ văng vào chân ông. Tuy vậy nhưng ông không hề cảm giác, một điều mà ông cực kỳ sợ trước nay đang xảy ra trước mặt ông. Cháu gái ông đang rơi lệ...
Ông là một người cực kỳ thương cháu gái của ông. Thậm chí đến cả con của ông (tức là bố của Ngọc Băng) đều bị ông nói cho một trận xối xả khi dám khi dễ cháu gái của ông.
Ông đứng phập dậy, xoa đầu cháu gái đang rơi nước mắt, ân cần hỏi:
-Sao cháu lại buồn. Có tên nào dám động đến cháu thì cứ nói với ông. Ông lấy cái thân già này ra đảm bảo sẽ cho hắn không còn ngày mai...
Ngọc Băng lúc này mới tỉnh ngộ. Cô nắm lấy tay của ông rồi hỏi một cách gấp gáp:
-Ông, anh ấy hiện tại ở đâu vậy...
Giọng nói gấp gáp cùng ánh mắt giống như thèm khát khiến cho ông ấy có cảm giác rằng cháu gái của ông có chút tình cảm với cậu thanh niên đó... Ông rất muốn bắt cậu đó ở lại để giải thích, nhưng người đó đã đi rất lâu rồi.
Ông thấy Ngọc Băng vẫn còn chờ đợi trả lời, thậm chí trong lời nói còn có sự gấp gáp khiến cho ông bật cười. Ông cười nói:
-Cậu đó đã đi khá xa rồi...
Thấy Ngọc Băng lại tỏ vẻ buồn, ông lại nói:
-Cháu đừng buồn. Ông sẽ phái người đi tìm. Mà...cháu thích tên đó à???
Ông lão nói đùa để xem cháu ông biểu hiện như nào. Ông cũng không tin rằng cháu gái luôn luôn lạnh lùng với con trai lại đi thích một người mà đến ông cũng không rõ.
Tuy nhiên, Ngọc Băng lại cúi đầu đỏ mặt rồi gật gật khiến cho ông choáng váng. Đây là tình huống gì??? Không lẽ tên khốn đó bỏ bùa cháu gái của ông...
Nghĩ như vậy, ông nổi trận lôi đình nói:
-Tên đó dám câu dẫn cháu của ta,hừ... ta sẽ đi...
Đúng lúc này, Ngọc Băng ôm chặt cánh tay của ông. Ánh mắt hoảng sợ nói:
-Không....ông đừng làm vậy....
Không chờ ông nói gì cả. Ngọc Băng kể lại cho ông toàn bộ câu chuyện của Lâm Thần. Từ việc Lâm Thần cứu cô khỏi đám cướp cho đến giúp cô ở trong rừng,... riêng chỉ có đoạn cô định mê hoặc cậu ấy thì cô bỏ qua..
Ông của Ngọc Băng nghe xong. Tâm tình dịu đi đôi chút, ông gật gật đầu tán thưởng nói:
-Được đó, tên này có bản lĩnh. Lúc nào ta phải trả ơn tên đó mới được.
Tuy nhiên, vừa nói xong thì ông nhìn Ngọc Băng rồi cẩn thận nói:
-Cháu nghe ta. Ở bên ngoài có rất nhiều người xấu, vậy nên cháu tốt nhất hãy tỉnh táo một chút...
Ngọc Băng nghe vậy, cô chỉ gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, cô lại day cánh tay của ông ấy và nói:
-Cháu thích anh ấy. Ông giúp cháu tìm anh ấy được không...
Nghe được cháu gái mình vẫn cố chấp. Ông cố gắng nhắc nhở nhưng đều bị cháu ông vứt qua. Cháu của ông giống như cực kỳ cố chấp vậy. Tuy nhiên, chính ông cũng phải nể phục cậu thanh niên đó, thực sự người đa tài như vậy chính ông cũng rất hiếm thấy.
Nhìn cháu gái mong chờ như vậy khiến ông không muốn phụ lòng. Đột nhiên, ông nghĩ ra một kế, ông nói:
-Hay là như vậy. Để ông bắt tên đó về cho cháu muốn làm gì thì làm. Tên đó sẽ thuộc về cháu. Tuy nhiên cháu phải hứa là không được cho cậu thanh niên đó ra ngoài...
Nghe được vế đầu, Ngọc Băng vui sướng tột cùng. Tuy nhiên, nghe đến vế sau khiến cho cô cực kỳ tức giận. Cô mặt giận nói:
-Không được, anh ấy sẽ ghét cháu mất... Không được...
Lúc này, ông ấy mới cười khổ kể với Ngọc Băng:
-Cháu có biết rằng Linh Nhi đang truy đuổi ráo riết cậu ta không. Tuy tin này chưa từng xác nhận nhưng nếu mà để Linh Nhi biết được việc này thì cháu sẽ gặp nguy hiểm...
Ngọc Băng nghe như vậy. Cô ngây thơ nói:
-“Linh Nhi” là ai vậy? Tại sao bố mẹ cháu lại sợ sệt như vậy ạ... Với cả cô ấy làm gì có quyền chiếm đoạt Lâm Thần của cháu...
Ông già nghe vậy thì chỉ cười trừ, nói :
-Cháu quá ngây thơ rồi. Đến cả ông còn sợ thì nói gì đến bố mẹ cháu. Cô nàng đó chỉ bằng tuổi cháu nhưng tất cả mọi thứ đều hơn ông. Một điều kỳ quái là cô bé đó cực kỳ thâm độc và thù dai. Cháu có nhớ tên “Dương Thiên” không???
Ngọc Băng nghe đến “Dương Thiên” thì gật đầu nói:
-Vâng, cháu biết... công tử họ Dương đó thực sự rất giỏi, lại có chức cao nữa. Mà tại sao ông lại hỏi vậy ạ...
Lão già nói một cách nghiêm trọng:
-Tên đó đắc tội với Linh Nhi. Chỉ trong một đêm, toàn bộ gia phả nhà đó phá sản và biến mất không rõ tung tích...
Ngọc Băng hít một hơi khí lạnh, thực sự phải cường đại như thế nào mới có thể làm được như vậy. Nhà họ “Dương” đó cũng cực kỳ to lớn, vậy mà một đêm bốc hơi. Thực sự...thực sự cô ấy phải kinh khủng đáng sợ đến mức nào chứ...
Ngọc Băng đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm trọng vài phần. Cô hỏi:
-Chẳng lẽ việc này liên quan đến anh ấy???
Lão già gật đầu, nói:
-Đúng vậy, chính là cậu ta. Cô bé đó còn đe dọa rằng nếu ai đắc tội cô ấy thì sẽ chịu hậu quả. Cháu cũng biết là không ai ngu tới nỗi chọc vào tử thần đó cả, nên cậu ta chính là người mà cô bé đó nhắc tới...
Ngọc Băng càng ngày càng ngưng trọng. Cô trầm mặc, ánh mắt tỏ vẻ buồn rầu khi nghe ông mình nói như vậy...
Ông Ngọc Băng nghe vậy. Ông mới nói:
-Đó là lý do ông mới bảo vậy. Hiện tại cậu ta đang ở đây, vậy nên ông mới đưa ra kế hoạch như vậy. Cháu suy nghĩ đi...
Ngọc Băng nghe ông nói như vậy. Cô suy nghĩ, càng suy nghĩ cô càng bất lực. Cô thực sự không hề có chút gì để đối kháng với cô ta cả. Cô muốn cho anh Lâm Thần được hạnh phúc, nhưng ...nhưng cô không muốn cô mất đi anh ấy. Cô không muốn anh ấy rơi vào tay người khác... Cô biết nhan sắc Lâm Thần đẹp kinh hồn thì có thể bị vài cô gái khác để ý, tuy nhiên cô không thể ngờ được người để ý anh ấy lại kinh khủng như vậy ( Edit: Chưa hết đâu, còn có cả Thanh Tuyết với Tô Nhan cơ...). Thật sự cô không biết mình phải làm gì bây giờ....
Thấy cháu gái mình ôm đầu suy nghĩ một cách đau khổ, ông rất muốn dỗ dành nhưng cuối cùng ông chỉ thở dài. Quyết định này phải do chính cháu ông quyết định, trong thâm tâm ông rất tán thưởng cậu thanh niên này. Ông còn khát khao cậu ấy dạy cho ông chơi cờ, tuy nhiên cậu ta lại bị cô ả Linh Nhi truy tìm ráo riết. Ông không dám hành động lỗ mãng, tuy nhiên ông vẫn sẽ cố gắng giúp cháu gái của ông...
Một lúc lâu sau, Ngọc Băng mới từ từ buông tay, ánh mắt cô đỏ hoe giống như đã khóc. Tuy nhiên trên mặt cô ấy tràn ngập sự kiên định, cô ấy ánh mắt giống như quyết định điều gì đó quan trọng, nhìn thẳng mặt ông cô và nói:
-Cháu đồng ý kế hoạch của ông. Cháu chỉ mong ông giúp cho gia đình anh ấy một chút. Cháu nhớ rằng gia đình anh ấy rất nghèo...
Trong thâm tâm cô lúc này thực sự vô vọng. Cuối cùng sự ích kỷ đã chiếm lấy cô. Cô không thể mất đi anh ấy, nhưng cô không muốn gia đình cô lại gặp nguy hiểm. Vì vậy,...vì vậy cô mới khó khăn đưa ra quyết định quan trọng này. Tuy nhiên, cô tin rằng anh ấy sẽ hiểu cho cô. Thậm chí cô còn sẵn sàng chịu “đòn roi” của anh ấy. Cô cũng sẵn sàng trao thân cho anh ấy, chỉ mong được anh ấy tha thứ. Cô quá cặn bã, quá bỉ ổi...nhưng cô đâu còn cách nào....
Ngọc Băng kiên định, cô tự hứa với mình là cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ cho anh ấy hạnh phúc đến mức quên hết đi tất thảy...
Chương113: Chúc mừng năm mới 2023 - Tết Nguyên Đán - Ngoại truyện
Năm mới Tết đến. Rước hên vào nhà. Quà cáp bao la. Mọi nhà no đủ. Vàng bạc đầy hũ. Gia chủ phát tài. Già trẻ gái trai. Sum vầy hạnh phúc. Chúc mừng năm mới...
P/S: Đây chỉ là ngoại truyện, nó không hề liên quan và không ý nghĩa gì đối với mạch truyện. Nhân vật trong mẩu truyện dưới không thể hiện đủ so với truyện cũ để tránh xảy ra xung đột. Một số vật phẩm mà chính tác giả đã trao cho tất cả nhân vật trong mẩu truyện dưới nên đôi khi nó sẽ gây ra sự vô lý. Vì vậy nên độc giả đọc cho vui, nếu không thì có thể rời đi nha. Cảm ơn rất nhiều
Đêm 30 tết, cũng là lúc chúng ta sum vầy bên gia đình. Tuy nhiên, ở trong một căn nhà to, một điều mà Lâm Thần khá là sợ sệt. Linh Nhi, Ngọc Băng, Thanh Tuyết, Tiểu Ngọc, Như Lan, Lily và cả Tô Nhan đều có mặt...
Tuy nhiều người như vậy nhưng chỉ có Linh Nhi và Tô Nhan có vẻ đang cực kỳ đáng sợ trong mắt các cô gái khác. Đơn giản vì hai người này quá khủng bố. Linh Nhi cười lạnh, ánh mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói:
-Hừ... các người may là hôm nay gần tết nên tôi mới không động tay. Ai mà dám chiếm lấy anh Lâm Thần thì biết tay tôi...
Ánh mắt cực kỳ sắc bén quét qua mọi người khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ. Chỉ có Tô Nhan cười lạnh nói:
-Cô tưởng tôi sợ chắc. Nít ranh mà đòi sóng sánh với người lớn...
Nói xong, Tô Nhan ưỡn bộ ngực đáng tự hào của cô khiến cho Linh Nhi cắn răng ken két....
Đúng lúc hai người chuẩn bị cãi nhau thì Lâm Thần xuất hiện. Cậu nói một cách vui vẻ:
-Hôm nay là ngày cuối của năm nay rồi. Mọi người đừng cãi nhau nữa. Mọi người có muốn sắm đồ tết không nhỉ.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thần. Lâm Thần hiện tại đang mặc một bộ đồ khá là đơn sưo, tuy nhiên không vì thế mà tất cả mọi người không “thèm khát” cậu ấy.
Tiểu Ngọc chạy đến ôm lấy tay của Lâm Thần, mếu máo nói:
-Huhu...chị kia đáng sợ quá...
Mọi người ai cũng biết “chị” đó chính là Linh Nhi. Tuy nhiên, mọi người đều cảm nhận được rằng Tiểu Ngọc đang lợi dụng. Điều này làm cho tất cả mọi người, kể cả Tô Nhan đều khó chịu.
Tuy nhiên, do hôm nay là ngày đặc biệt nên không ai muốn tổn thương cả. Một phần vì tín ngưỡng cực kỳ sâu rộng, một phần cũng vì không muốn Lâm Thần mất thiện cảm.
Phải rất râu, Lâm Thần mới có thể tách tất cả mọi người ra. Thật sự đây là điều mà Lâm Thần chưa từng có thể ngờ tới, ai ngờ thằng tác giả có thể cho tất cả cô nàng này ở chung được chứ. Thật sự rất khổ cho một người con trai như cậu.
Đầu tiên, Lâm Thần đã cố gắng phân công bọn họ. Tô Nhan và Như Lan đều là những cô gái trưởng thành nên sẽ có trách nhiệm đi mua đồ. Linh Nhi thì phụ trách treo những vật phẩm lên cây đào. Còn Tiểu Ngọc thì sẽ chế biến đồ ăn. Lily, Thanh Tuyết và Ngọc Băng phụ trách phần còn lại.
Lâm Thần cầm cái chổi ra kỳ cọ ngôi nhà. Mọi người làm vui vẻ khiến cho cậu rất vui. Cậu luôn muốn mọi người ôn hòa như vậy. Từng đường lướt khiến cho từng chút bụi bị bay ra.
Các vị tiểu thư làm việc khiến cho khung cảnh thêm đẹp đẽ. Tuy Lâm Thần có đề nghị là tất cả các vị tiểu thư đó không cần làm gì cả, tuy nhiên ai ai cũng tỏ vẻ không bằng lòng. Thậm chí, Linh Nhi còn uy hiếp cậu:
-Hừ, anh mà cứ coi tôi vô dụng thì tôi sẽ đè anh ra và cho anh biết tôi có “vô dụng” không?
Linh Nhi sau đó còn liếm môi trông cực kỳ quyến rũ khiến cho Lâm Thân run rẩy. Đó là lý do tại sao cậu phải làm như vậy.
Tuy nhiên, khi cậu đang lau sàn ở nhà kho thì một bóng đen vụt ra. Trong chốc lát đã áp chế cậu xuống đất, hai tay bị trói bằng một dụng cụ đặc biệt. Một cảm giác mềm mại giống như có ai đó ngồi lên bụng cậu. Đó chính là Linh Nhi.
Linh Nhi hiện tại đang mặc một chiếc váy màu trắng. Tuy nhiên, dáng vẻ lạnh lùng của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần khá run rẩy.
Cậu cũng không thể ngờ rằng ở đây mà cũng bị cô nàng này dùng sức như vậy. Thiết bị này cậu chưa từng thấy bao giờ.
Linh Nhi thấy Lâm Thần đang giãy giụa, cô lạnh lùng nói:
-Hehe...thiết bị này em cũng không biết nó là gì cả. Có một nhân vật thần bí đã gửi cho em và nói rằng thứ này có thể giúp em bắt được người khác. Tuy nhiên thứ này chỉ xuất hiện trong tập này.
Linh Nhi giải thích xong. Cô lấy khăn trong túi nhét vào miệng Lâm Thần. Ánh mắt thèm khát nói:
-May quá... Tuy em cực ghét việc ở chung với những con nhỏ kia. Tuy nhiên nếu có anh thì em cũng chẳng lo...
Thấy Lâm Thần còn hoảng sợ, Linh Nhi ánh mắt càng ướt át, nói:
-Chiếc khăn đó em đã đặt “trong người” lúc em ngủ. Ở đó có mùi của em đó. Em phải khiến cho anh không thể rời xa em được...
Nói xong, Linh Nhi mới rút khăn ra. Đồng thời hôn chặt môi của Lâm Thần. Lâm Thần chỉ cảm giác được sự ẩm ướt từ lưỡi của cậu, mùi hương thơm của Linh Nhi và cảm giác mềm mại của người Linh Nhi.
Linh Nhi hôn giống như đang tận hưởng. Tay của cô còn đút vào trong áo, từng chút sờ ngực của Lâm Thần làm cho Lâm Thần càng cảm thấy kích thích. Cậu cảm giác như tên thần bí đó là tác giả, đang muốn chơi cậu một vố. (edit: đúng rồi đó).
Linh Nhi vừa hôn vừa sờ soạng khiến cho Lâm Thần sắp không chịu được nữa rồi.
Linh Nhi nhả môi ra, ánh mắt mê đắm nhìn Lâm Thần nói:
-Thật là ngọt. Thật sự lần đầu em được hôn anh như vậy. Nhìn anh thế này thì ai có thể cưỡng lại được chữ. Mà anh dám chạy trốn em...
Lâm Thần chưa kịp tỉnh hồn đã bị Linh Nhi đè ra hôn tiếp. Vị tiểu thư lạnh lùng hiện tại giống như một con sói đang xơi con mồi vậy.
Sau một lúc lâu, Linh Nhi vẫn còn đang “hôn” Lâm Thần. Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, một giọng nói từ xa vang lên:
-Lâm Thần, cậu ở đâu???
Giọng nói này Linh Nhi nhận ra đó là của Thanh Tuyết. Cô cũng chẳng quan tâm làm gì cả, cứ tiếp tục hôn một cách điên cuồng.
Đột nhiên, một làn khói trắng hiện ra. Linh Nhi đang hôn đột nhiên lại có cảm giác cay mắt. Cô nhắm mắt lại xoa xoa. Tuy nhiên, một lúc sau thì Lâm Thần đã biến mất.
Linh Nhi tức giận muốn bùng nổ. Đây là cái gì vậy, đến cả thiết bị của cô cũng mất tác dụng. Tâm tình cô hỏng bét, tuy nhiên cô vẫn quay lại chỗ làm. Cô tin mình lần sau sẽ cướp đi lần đầu quý giá của anh ấy để cho anh ấy không dám trốn mình.
Lâm Thần quay trở về chỗ làm. Miệng cậu thở hồng hộc vì mệt. Thật sự may là có cái viên trắng mà tác giả đưa cho, nếu không thì cậu bị Linh Nhi “ăn” mất. Quá đáng sợ, cậu sẽ phải cẩn thận vậy.
Đúng lúc này, Thanh Tuyết chạy tới, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh trông rất quyến rũ. Miệng cô ấy tỏ vẻ khó chịu nói:
-Hừ, cậu là người hầu của tôi. Đi theo tôi vào đây...
Lâm Thần cũng không ý kiến gì cả. Cô nàng này luôn luôn cao ngạo như vậy. Tuy nhiên bên trong cô ấy lại cực kỳ cuồng nhiệt. Lâm Thần trong lòng đề phòng đi theo Thanh Tuyết.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhờ cậu lắp chiếc bóng đèn khiến cho Lâm Thần nhẹ nhõm. Cậu hình như quá đề phòng vẫn đề rồi.
Cậu mới vừa xuống thì Thanh Tuyết tỏ vẻ khó chịu cầm cốc nước đưa cho cậu, nói:
-Hừ, không phải là tôi làm như vậy để cảm ơn cậu đâu...
Lâm Thần thấy dáng vẻ khó chịu của Thanh Tuyết, cậu mỉm cười nhận lấy ly nước. May là hiện tại cậu đang khát nước, Linh Nhi vừa nãy đã hút hết miệng cậu khiến cho miệng cậu khô.
Một dòng nước chảy qua cổ cậu khiến cho Lâm Thần cực kỳ sảng khoái. Thanh Tuyết vẫn không thèm nhìn cậu khiến cho cậu khá là buồn cười. Đúng là cô nàng cáu kỉnh mà.
Lâm Thần cảm giác mình hơi mệt. Tuy nhiên cậu lại nghĩ rằng do cậu làm nhiều. Nhà thì cũng khá là sạch nên cậu cũng thoải mái đi đến chiếc ghế sofa gần đó nhắm mắt một chút.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cơn buồn ngủ sập tới khiến cho Lâm Thần không chịu được đổ gục xuống ghế. Lúc này Thanh Tuyết mới nở nụ cười quái dị, ánh mắt giống như thèm khát nhìn Lâm Thần, cô mút ngón tay nói:
-Hừ, cậu là người hầu của tôi mà dám không để ý đến tôi. Hiện tại tôi phải trừng phạt người hầu này một chút nhỉ.
Thanh Tuyết đi đến gần, cô nhìn khuôn mặt Lâm Thần đang ngủ say sưa. Lúc này cô mới bộc lộ ra khuôn mặt cực kỳ dễ thương. Cô vén tóc Lâm Thần hiện làm cho khuôn mặt cậu ấy lộ ra. Tim cô đập thình thịch, cô nhích từng chút, từng chút đến gần Lâm Thần.
Một tiếng “chụt” vang lên, Lâm Thần bị Thanh Tuyết hôn trộm. Tuy nhiên, như vậy là chưa đủ. Cô nhận thấy chỗ cạnh Lâm Thần còn rộng... Vì vậy cô tự nói với Lâm Thần đang nhắm mắt ngủ:
-Cậu muốn tôi nằm cùng cậu??? Thật là kinh tởm.... Nhưng vì cậu là người hầu của tôi nên tôi sẽ cố gắng suy xét chút...
Nói xong, Thanh Tuyết lấy một chiếc chăn mỏng ra, thân hình nhỏ nhắn rất nhanh đã nằm bên cạnh Lâm Thần. Lúc này, Thanh Tuyết mới cảm thấy ấm áp vô cùng. Một mùi hương từ người Lâm Thần truyền đến làm cho người Thanh Tuyết nóng lên. Thật là mùi nam tính, đúng là người mà cô thích.
Thanh Tuyết tự an ủi mình, mặt giả vờ lạnh lùng nói:
-Tôi không thể để cậu ngủ như vậy được.
Nói xong, Thanh Tuyết ôm chặt Lâm Thần rồi lại giở trò. Hai người ôm chặt nhau trong chiếc chăn ấm....
Câu truyện còn dài tuy nhiên nó lại kết thúc...
Hôm nay tác chỉ viết được từng này. Các độc giả có thể vào góp ý nha. Lưu ý là nó sẽ k ảnh hưởng truyện chính nhé...Chúc mứng năm mới 2023
Chương114: Lâm Thần mất trí - Ngoại truyện ( thêm)
P/S: Truyện có cảnh 16+, ai không đủ tuổi xin đi ra nha... hehe...
Thanh Tuyết ôm Lâm Thần trong chiếc chăn ấm, một cảm giác thỏa mãn tràn ngập người cô. Tâm trạng hiện tại cô rất vui sướng. Khuôn mặt này, mùi hương này, cảm giác này... cô đã chờ lâu lắm rồi. Tính tình của cô đã như vậy từ bé, tuy cô rất muốn sửa đổi nhưng cô không thể nào làm được. Vì vậy nên cô mới làm như này, coi như là bù đắp cho anh ấy.
Một giờ trôi qua, Lâm Thần được Thanh Tuyết ôm trong lòng sau khi Thanh Tuyết đã “thưởng thức” xong. Một cảm giác lâng lâng dâng trào trong lòng, Thanh Tuyết vui vẻ nhìn xuống Lâm Thần đang áp vào ngực của cô. Tuy Lâm Thần vẫn đang ngủ nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của anh ấy.
Thanh Tuyết xoa nhè nhẹ mái tóc của Lâm Thần, miệng nói thì thầm:
-Ngoan, ngoan thì cái gì cũng có tất... Người hầu của riêng em...
Nói xong, Thanh Tuyết nhắm mắt lại. Cô muốn thưởng thức trọn vẹn khoảnh khắc này... Cuối cùng cả hai đều chìm vào giấc ngủ...
Thời gian như thoi đưa, lúc lâu sau. Một tiếng động từ bên ngoài truyền tới, giọng vang có vẻ rất hồn nhiên:
-Thanh Tuyết, cô xong chưa vậy???
Giọng nói có vẻ chưa lưu loát lắm, giống như đang cố gắng nói vậy. Nếu Lâm Thần ở đây thì cậu có thể biết đây chính là Lily. Lily mặc cho mình một chiếc tạp dề trông rất xinh xắn...
Không nghe thấy câu trả lời, Lily không chần chừ đi vào. Vừa đập vào mắt là cô thấy Thanh Tuyết đang ngủ trên ghế sofa. Tuy nhiên cô nhận ra là phòng này đã sạch sẽ, vì vậy nên cô mới cười nói:
-Cô ngủ thì nên báo cho tôi biết chứ...
Lily đi đến gần thì nhận thấy Thanh Tuyết đang ôm thứ gì đó, khuôn mặt cực kỳ hạnh phúc. Điều này khiến cho Lily khá tò mò. Mà thứ Thanh Tuyết ôm lại còn rất to nữa chứ khiến cho Lily càng muốn biết hơn.
Một bất ngờ đã xảy ra. Khi Lily vừa vén chăn lên thì thấy Thanh Tuyết đang ôm một người con trai. Mà người đó chính là Lâm Thần.
Sự bất ngờ suýt khiến cho Lily hét lên, rất may là cô đã bịt miệng mình. Đây chính là lần đầu cô nhìn thấy Thanh Tuyết làm như vậy. Một đại tiểu thư tính tình nóng nảy như Thanh Tuyết mà lại làm như vậy khiến cho Lily hết sức kinh ngạc. Tuy nhiên, cô hiểu lý do tại sao Thanh Tuyết lại làm vậy.
Không có lý do nào hợp lý hơn, chỉ vì Lâm Thần thực sự quá ưu tú và tốt bụng. Cộng thêm vẻ mặt giống như dụ hoặc tất cả nữ giới như vậy thì ai mà có thể cưỡng lại được chứ. Chính cô khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thần thì chính cô cũng có cảm giác hồi hộp...
Lily định ra ngoài, tuy nhiên bằng một cách thần kỳ nào đó mà hiện tại cô lại nằm ngay bên cạnh Lâm Thần. Chính cô cũng không biết vì sao, cô chỉ biết là nếu bỏ lỡ cơ hội này thì đó là một điều cực kỳ ngu xuẩn. Và rất may là ghế này là ghế đa năng có thể chuyển thành giường được(cái dựa ghế nó gập xuống được), vì vậy nên cô cũng muốn thử cảm giác đó.
Thế là mọi chuyện thành ra như vậy. Bên trái là Thanh Tuyết đang ôm chặt Lâm Thần, còn bên phải Lâm Thần chính là cô. Cô đơn thuần chỉ muốn thử cảm giác đó mà thôi. Tuy nhiên khi thử rồi cô mới biết cái gì mới là sự thoải mái. Mùi hương của cậu ấy quá nam tính, nó khiến cho cô cảm thấy nóng ran. Tuy nhiên cô lại không muốn thoát khỏi cảm giác này. Lâm Thần như một liều thuốc mà khi ai đó uống thì sẽ cực kỳ nghiện...
Lily cũng muốn thử giống như Thanh Tuyết, cô từ từ ôm đầu của Lâm Thần quay sang ngực của cô. Phải rất khó khăn cô mới làm được, tại vì Thanh Tuyết ôm quá chặt. Ôm như vậy không sợ Lâm Thần nghẹn thở đến chết sao.
Lâm Thần rất nhanh đã bị Lily ôm chặt trong lòng. Cảm giác xấu hổ truyền đến cho Lily. Đây là lần đầu cô làm trò như vậy, cảm giác thật là dễ chịu. May là Lâm Thần còn đi ngủ, nếu không thì cô sẽ xấu hổ đến chết mất.
Nhưng...nhưng cảm giác này tại sao nó lại tuyệt vời đến thế? Trong lòng Lily tự hỏi??? Cô chỉ quen Lâm Thần khoảng thời gian rất ngắn. Tuy nhiên cảm giác hạnh phúc này là sao...
Cảm nhận được hơi thở phả vào ngực cô, Lily càng ngày càng nóng. Cô lúc này mới nhớ tới món đồ bí ẩn, cô lấy từ trong túi ra viên thuốc màu xanh. Cô không biết nó có tác dụng gì cả, cô uống thử một viên thì không có chuyện gì xảy ra. Cô nghe nói thuốc này chỉ tác dụng khi cho nam uống, vì vậy cô cũng muốn lấy Lâm Thần ra thử thuốc xem.
Vì cô đã từng uống nên cô không sợ Lâm Thần làm sao cả. Cô lấy tay đưa vào miệng Lâm Thần. Cô còn thò vào trong miệng để chắc chắn thuốc đó Lâm Thần đã nuốt xuống...
Sau khi cảm thấy viên thuốc không còn trong miệng Lâm Thần. Cô mới tỏ vẻ vừa ý bỏ ra, tuy việc này có lỗi với Lâm Thần nhưng cô tin chắc cậu ấy sẽ thông cảm cho cô...
Sau năm phút, cô vẫn thấy Lâm Thần thở đều, Lily thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hóa ra đây chỉ là đồ vớ vẩn. Lily định đi ra ngoài thì một chuyện khủng khiếp xảy ra...
Lâm Thần liên tục lẩm bẩm:
-Nước...nước...
Lily cảm nhận được miệng Lâm Thần liên tục lẩm bẩm. Cô hỏi :
-Cậu cần nước hả...
Lâm Thần cơ thể bắt đầu run rẩy. Hai tay cậu ấy giữ chặt mái tóc mượt mà cùa Lily. Lâm Thần nhắm mắt nhưng vẫn nói:
-Cho tôi nước..cho tôi nước...
Cảm nhận được sự không bình thường của Lâm Thần. Lily trong lòng có chút hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh nói:
-Nước ở kia...cậu bình tĩnh lại đi...
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì một cảm giác ẩm ướt truyền tới miệng của Lily. Cô bị cưỡng hôn, mà người hôn chính là Lâm Thần...
Lâm Thần giống như bị mất trí, cậu hiện tại chỉ muốn uống nước, mà trước mặt là bình nước mà. Lưỡi của cậu ra sức hút ‘nước” từ miệng Lily khiến cho Lily rất xấu hổ.
Lily giãy giụa, nhưng làm sao có thể đọ lại sức lực của Lâm Thần được. Hai tay của cô muốn đẩy ra nhưng bị một tay Lâm Thần ép chặt trên đầu. Lily lúc này mới biết là cô đã làm chuyện ngu ngốc rồi. Tuy nhiên trong thâm tâm cô có một chút hạnh phúc mà chính cô không nhận ra được...
Lâm Thần hút điên cuồng, thậm chí tay còn lại còn sờ soạng thân thể Lily khiến cho Lily cực kỳ xấu hổ. Lâm Thần trong ánh mắt chỉ còn lại sự khao khát, tại sao nó lại ít nước như vậy, Lâm Thần đang cố tìm cái van ở đâu để làm cho nước chảy ra nhiều hơn.
Lâm Thần cảm nhận được nước này nó khá đặc và có vị ngọt thơm...tuy nhiên cơ thể cậu hiện tại giống như không nghe cậu. Thậm chí, đến cả lý trí cậu sắp bị bào mòn... cậu chỉ muốn uống nước mà thôi.
Lâm Thần chỉ sờ thông qua áo Lily làm cho Lily hiện tại mặt đỏ như trái ớt, ánh mắt cô chảy ra vài giọt nước mắt. Đây giống như phản xạ chứ không phải là cô buồn. Cô biết đây là lỗi của cô, lỗi do cô quá ngu ngốc, hiện tại lại khiến Lâm Thần thành ra như vậy. Tuy nhiên trong thâm tâm cô không muốn lần đầu của cô mà chỉ mình cô biết, ít ra Lâm Thần phải tỉnh táo để cô đỡ xấu hổ chứ...
Lâm Thần điên cuồng trong khi Lily đang rơi nước mắt. Nước mắt chảy vào miệng Lâm Thần. Giống như Lâm Thần cảm nhận được gì đó, tay cậu dừng lại, tuy nhiên tay chân cậu càng ngày càng run...
Lâm Thần đang cố gắng dừng mọi hành động của mình. Tuy nhiên cơ thể cậu đang kháng lại ý chí của cậu. Thành ra hiện tại Lâm Thần trông cực kỳ đau khổ. Thân thể run rẩy . Tay trái cậu cầm tay phải thật chặt, giống như không muốn tay phải làm điều gì đó sai trái vậy. Ánh mắt cậu nhắm chặt. Lâm Thần cực kỳ đau khổ, cắn răng nói run rẩy:
-Mau...mau chạy...chạy đi...cơ..cơ thể...cơ thể tôi....sắp....
Lily nhìn thấy Lâm Thần thành ra bộ dạng như vậy. Tâm trạng cô lại càng hoảng hốt hơn. Cô không biết hiện tại mình nên làm gì, không lẽ phải trơ mắt nhìn Lâm Thần chịu đựng sự đau khổ như vậy. Lily càng rơi nước mắt nhiều hơn khi thấy Lâm Thần đang chịu đựng sự đau khổ như này...
Cơ thể run rẩy nhưng Lâm Thần giống như không muốn chịu thua vậy. Cậu gồng tay lên khiến cho những gân xanh nổi lên, những giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Lâm Thần. Lâm Thần cố gắng tránh xa Lily, miệng cậu ấy cũng run rẩy từng đợt, nói:
-Chạy đi...tôi..tôi sắp hết chịu nổi...rồi...xin...xin...cô mau chạy...
Thứ thuốc đó khủng khiếp tới mức này khiến cho Lily càng hoảng sợ. Cô không muốn chạy, cô không muốn Lâm Thần chịu khổ. Tuy nhiên hiện tại cô không biết nên giúp Lâm Thần giải tỏa bằng cách nào. Tuy nhiên...tuy nhiên trong sách cô lại nghe được rằng là cách trị liệu tốt là nên thỏa mãn người đó.
Vậy...vậy cô phải “thỏa mãn” thú tính của Lâm Thần. Nhìn vẻ mặt Lâm Thần thì cô cũng hiểu là cậu ấy sắp điên tới nơi, cô thật sự không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa... Cậu ấy cũng đã hôn cô, sờ soạng cô ( edit: oan cho anh tôi quá). Lily không chần chờ, ánh mắt giống như cam chịu ôm chặt lấy Lâm Thần đang tự hành hạ bản thân, miệng cô xin lỗi nói:
-Là lỗi của tôi...anh hãy dùng tôi...đi...
Như một sợi xích bị bung ra, Lâm Thần mất hẳn lý trí. Cậu dùng hai tay đè chặt người Lily xuống giường. Lily hiện tại cũng cảm thấy thoải mái hơn, chí ít thì Lâm Thần cũng không đau khổ nữa. Tuy nhiên...trong lòng cô lại có chút xao xuyến điều gì đó. Cô không muốn lần đầu của cô mà người đó lại trong tình trạng này...
Lâm Thần giống như một con thú, cậu dùng bàn tay của mình cầm lấy áo của Lily rồi giật thật mạnh, một mảng thịt trắng nõn hiện ra. Lily có cảm giác đau nhưng cô vẫn cố chịu...hôm nay cậu ấy sẽ....
Lâm Thần cúi xuống cắn nhẹ lấy cổ của Lily khiến cho mặt cô ấy nhăn lại. Lily chỉ biết nằm im chịu trận chứ cô không biết làm gì cả... Khuôn mặt xinh đẹp của Lily hiện tại chỉ còn sự nhẹ nhõm...giống như cam chịu tất cả...
Một dấu đỏ hiện ra trên cổ cùa Lily, lúc này Lâm Thần mới nhả ra và hôn chặt Lily. Hai tay cậu ấy sờ soạng khắp thân thể thông qua chiếc áo giống như cũ. Chỉ khác là từng chiếc cúc bị bung ra...Thân thể của Lily sắp bị lộ ra, từng chiếc cúc bị giật một cách mãnh liệt...
Lily bị hôn chặt nên không thể làm gì,... Đúng lúc này... Thanh Tuyết dụi dụi mắt, ánh mắt nhắm nhưng cô vẫn nói thầm:
-Chuyện gì mà ồn ào vậy. Để cho người ta ngủ một chút....
Chương115: Chúc mừng năm mới 2023 - Ngoại truyện- Kết thúc
Thanh Tuyết dụi dụi mắt, lúc này cô mới cảm thấy người cô khá là nhẹ. Điều này làm cho Thanh Tuyết hoảng sợ. Lâm Thần đâu??? Từ nãy cô còn ôm anh ấy đi ngủ cơ mà...
Chính vì thế nên Thanh Tuyết mới mở to mắt ra. Tuy nhiên, một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng xuất hiện trước mặt cô. Lily đang bị Lâm Thần đè xuống rồi hôn một cách điên cuồng... Một cảm giác cực kỳ kinh khủng trong lòng Thanh Tuyết tràn ra...
Lâm Thần đang làm cái quái gì vậy??? Anh ấy đang làm điều thật đáng khinh bỉ hay sao. Tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy??? Rất nhiều câu hỏi trong đầu Thanh Tuyết đang đợi câu trả lời...
Thanh Tuyết bật dậy, cô không để ý gì nữa mà đi đến ôm chặt Lâm Thần đang làm xằng bậy đối với Lily. Miệng Thanh Tuyết cắn răng quát:
-Mau dừng lại. Cậu đang làm cái trò gì vậy???
Tuy nhiên, Thanh Tuyết đâu có thể đọ lại sức đối với Lâm Thần. Lâm Thần giống như không quan tâm đến Thanh Tuyết....Điều này làm cho đôi mắt Thanh Tuyết lần đầu xuất hiện giọt nước mắt...
Nước mắt tuôn ra, Thanh Tuyết nghẹn ngào nói:
-Cậu mau tỉnh lại ngay. Cậu muốn tôi buồn đến chết hả...huhu...
Thanh Tuyết tuyệt vọng nói... Cô thực sự đã quá yêu Lâm Thần, cô không thể chịu được cảnh cậu ấy làm xằng bậy như vậy. Nhất là đối với cô gái khác... Thanh Tuyết ôm chặt lấy eo Lâm Thần rồi khóc...
Ngay lúc này, Lâm Thần giống như tỉnh ngộ điều gì. Hành động Lâm Thần dừng lại. Lúc này Lily mới có thể thở được một cách bình thường... Hiện tại trên người Lily chỉ còn vài mảnh áo để che lấy đồ nội y màu trắng ngà của cô. Trên cổ cô toàn là dấu hôn của Lâm Thần. Lâm Thần giống như không thể chịu được, cơ thể cậu run rẩy, ngoảnh mặt lên trời gào:
-Aaaaa..tránh ra....đừng....
Lily ở dưới lúc này mới thở hổn hển nói với Thanh Tuyết:
-Xin...xin lỗi...cậu ..cậu ấy...mất trí rồi...
Lâm Thần dùng bàn tay đẩy Thanh Tuyết làm cho cô ngã xuống bên cạnh. Sau đó cậu ấy dùng tất cả sức lực nhảy ra khỏi người Lily rồi nhảy xuống đất. Tạo ra một tiếng kêu “rầm” làm cho Thanh Tuyết vô cùng hoảng sợ. Lâm Thần sau đó nằm quại trên đất, cậu ấy giống như đang cố gắng chịu đựng vậy...
Lily hiện tại không còn chút sức lực nào, Lâm Thần thực sự làm quá thô bạo, nó khiến cô không thể cử động được. Nhưng cô không hề hối hận, chi ít ra thì cậu ấy làm vậy cũng là do cô. Tuy nhiên khi nghe thấy tiếng của Lâm Thần nhảy xuống, nó khiến trái tim cô giống như tan vỡ. Thật sự cậu ấy phải chịu đựng sự dày vò như thế nào...(Edit: hình như thuốc này hơi mạnh)
Thanh Tuyết lúc này mới hiểu một chút. Hóa ra Lâm Thần bị mất trí, thảo nào cậu ấy tỏ ra như vậy. Tuy nhiên cô vẫn chạy đến chỗ của Lily.
Chiếc váy Lily bị rách tả tơi. Trên mặt và cổ cô ấy đầy vết đỏ mà chính cô biết lý do tại sao... Cô cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lily, nghẹn nghào nói:
-Cô có sao không vậy???
Lily chỉ nhìn Thanh Tuyết bằng ánh mắt cầu mong, cô nói:
-Cô...hãy ...cứu Lâm Thần...Cậu ấy ...cậu ấy...đang ...gặp nguy hiểm...
Giọng nói giống như mất hết sức khiến cho Thanh Tuyết càng đau lòng. Tuy nhiên cô vẫn gật đầu đồng ý. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Lily rồi quay sang nhìn Lâm Thần đang dãy dụa trên sàn...
Thanh Tuyết lần đầu gặp trường hợp như vậy. Cô không biết mình phải làm gì cả... Nhưng khi nhìn Lâm Thần như vậy nó cũng khiến cho cô cực kỳ đau xót. Cô đã trách nhầm Lâm Thần. Anh ấy đã từng cứu cô nhưng...cô hiện tại lại không biết làm điều gì để cứu anh ấy cả...
Thanh Tuyết rất nhanh đã chạy đến ôm chặt Lâm Thần không cho Lâm Thần tự hành hạ bản thân. Ánh mắt đầy cầu xin nói:
-Cậu đừng làm thế mà...đừng hành hạ bản thân nữa...
Lâm Thần cảm nhận được Thanh Tuyết ôm, tuy nhiên cơ thể lại muốn làm điều xấu hổ đối với cô ấy. Nhưng lý trí đã cản hành động lại, cậu dùng sức đẩy Thanh Tuyết ra xa, miệng cậu nói:
-Cô...đừng đến đây...Không thì...đừng trách tôi...
Thanh Tuyết bị đẩy ra, cảm giác đau truyền tới. Cô cắn răng chạy tới ôm tiếp. Cô không chịu thua, nước mắt trào dâng nói:
-Không...tôi không đi đâu cả... Cậu tỉnh lại ngay cho tôi...
Lâm Thần lại giống như không giữ được mình. Cậu lại đè Thanh Tuyết xuống. Hơi thở gấp gáp, cậu ấy vẫn nhắm mắt nhưng những giọt mồ hôi vẫn chảy xuống. Miệng cậu ấy cắn răng từng chữ nói:
-Hãy...chạy...đi...
Thanh Tuyết tuy có chút hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dạng của Lâm Thần thì chính cô cũng đau chứ. Vì vậy nên cô mới kiên quyết nói:
-Không...tôi không chạy...Cậu là người hầu của...
Chưa kịp nói xong thì chiếc váy của cô bị Lâm Thần giật bay một mảng lớn. Thanh Tuyết kêu lên:
-Aaaaaa....
Tuy nhiên, Thanh Tuyết vừa nói xong thì cô lại bị chính miệng của Lâm Thần chặn lại. Thanh Tuyết chỉ phát ra tiếng “ư ư...” trông cực kỳ mờ ám...
Thanh Tuyết hiện tại mới biết đâu mới là “mạnh bạo”. Cơ thể không thể cử động, chỉ có mình Lâm Thần tự làm. Tuy nhiên, Thanh Tuyết lại có cảm giác hạnh phúc. Cô đã là của anh ấy rồi. Vậy nên Lâm Thần làm gì thì cô cũng không quan tâm. Thanh Tuyết bắt đầu buông bỏ giãy giụa, từ từ mặc kệ cho Lâm Thần làm xằng làm bậy.
Rất nhanh chiếc váy của cô chẳng còn gì cả. Lâm Thần còn định cởi nốt hàng rào cuối cùng. Vì trên người Thanh Tuyết chỉ còn hai mảnh vải che ở nơi cần che. Tuy nhiên, đúng lúc này Lâm Thần dùng bàn tay cậu đánh vào chính gáy của cậu. Lâm Thần từ từ thả lỏng rồi cuối cùng ngất ngay trên người Thanh Tuyết đang nằm im...
Thanh Tuyết cơ thể run rẩy. Đây là lần đầu cô bị người con trai sờ mó như vậy. Tuy người đó là người cô rất yêu nhưng điều này cũng làm cô rất xấu hổ. Cứ tưởng cô sẽ trần như nhộng, nhưng khi Lâm Thần vừa chạm vào áo ngực cô thì cậu ấy đã đổ gục xuống người cô. Điều này làm cho Thanh Tuyết vô cùng hốt hoảng. Cô dùng tay lay nhẹ đầu Lâm Thần, hốt hoảng nói:
-Lâm Thần..cậu tỉnh dậy ngay...cậu có bị sao không???
Không nhận được câu trả lời. Tuy nhiên cô cảm nhận được hơi thở đều đặn của Lâm Thần, nó khiến cho cô an tâm hơn... Thanh Tuyết dùng sức đứng dậy.
Tay chân cô tê do Lâm Thần ép chặt. Chiếc váy của cô hiện tại chẳng chỗ nào còn nguyên vẹn cả. Cô hiện tại chỉ còn bộ nội y màu trắng ngọc ngà. Cơ thể cô thon thả trắng nõn nhưng ở cổ và mặt lại xuất hiện rất nhiều vết đỏ. Cô nhanh chóng lấy trong tủ ra một bộ váy mới và mặc vào. Vừa mặc cô vừa nghĩ lại cảnh Lâm Thần xé toạc áo cô ra. Cảm giác này khiến cho Thanh Tuyết tim đập nhanh hơn...
Lily lúc này cũng có chút sức lực. Cô nhìn Thanh Tuyết đang thay bộ đồ mới, Lily chỉ biết cúi đầu nói một cách cực kỳ hối lỗi với Thanh Tuyết:
-Tôi xin lỗi....tất cả lỗi là do tôi...Tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Thanh Tuyết cũng mệt mỏi đi đến cạnh Lily, cầm tay cô ấy, nói:
-Không sao đâu...dù sao cậu ấy cũng chỉ mới xé áo thôi... Mà tại sao cậu ấy lại bị như vậy...
Lily ánh mắt biết ơn nhìn Thanh Tuyết. Cô kể lại chuyện cũ, chính viên thuốc bí ẩn đó mới làm cho Lâm Thần thành ra như vậy...
Thanh Tuyết hiện tại mới hiểu là do viên thuốc đó. Viên thuốc đó đáng sợ như vậy sao. Đúng lúc này, trong lòng Thanh Tuyết trào ra một cảm giác hối tiếc. Chỉ cần một chút nữa thôi là cậu ấy sẽ thuộc về cô rồi. Nghĩ đến cảm giác bị “hành hạ” vừa nãy, nó khiến cô có cảm giác phấn khích.
Thanh Tuyết tỏ vẻ ghét bỏ, nói:
-Hừ...viên thuốc đó thật là nguy hiểm. Cô còn giữ viên nào không??? Tôi phải tiêu hủy chúng.
Thanh Tuyết nói mặt ngoài như vậy nhưng bên trong lại khác biệt. Nếu có viên thuốc đó thì cô sẽ thuộc về cậu ấy. Thanh Tuyết vẻ mặt ghét bỏ nhưng trong lòng cực kỳ mong chờ.
Một điều thật vọng là Lily lại lắc đầu. Thuốc đó chỉ có hai viên mà thôi. Một viên cô uống và một viên Lâm Thần đã uống...
Thanh Tuyết thất vọng. Tuy nhiên cô vẫn cố gắng đứng dậy để cố gắng dìu Lâm Thần lên giường. Lily thấy vậy thì cũng cố gắng giúp Thanh Tuyết.
Rất nhanh, Lâm Thần lại ngủ một cách ngon lành trên chiếc ghế. Ở xung quanh là từng mẩu váy mà Lâm Thần xé toạc. Thanh Tuyết và Lily nhìn nhau rồi cười. Lily nói:
-Cô có phải thích cậu ấy rồi đúng không???
Thanh Tuyết cũng không giấu giếm. Cô gật đầu rồi nói:
-Đúng vậy. Cậu ấy là con người tốt. Lại còn đã cứu tôi một mạng. Tôi rất thích cậu ấy. Còn cô thì sao...
Lily bất ngờ khi nghe câu trả lời của Thanh Tuyết. Nhưng khi nghe câu hỏi thì cô cũng khá bối rối. Trong lòng cô không hề ghét cậu ấy sau khi cậu ấy đã làm xằng bậy. Cô gật đầu nói:
-Tôi cũng không ghét cậu ấy. Cậu ấy thực sự là một người tốt..
Cả hai tự hiểu ý nhau. Sau đó căn phòng được cả hai người dọn dẹp. Rất nhanh cả hai đã đi ra ngoài. Để lại Lâm Thần đang nằm ngủ ngon trong phòng.
Tiểu Ngọc vừa mua được đồ ăn ngon liền chạy đi tìm Lâm Thần. Tuy nhiên khi cô tìm thấy thì thấy anh ấy đã ngủ trên ghế.
Tiểu Ngọc nhìn anh ấy ngủ, cô mỉm cười tự thầm:
-Em yêu anh, anh trai của em...
Nói xong, Tiểu Ngọc chỉ hôn nhẹ môi Lâm Thần rồi chuồn ra ngoài. Cô chỉ cần như vậy là đủ...
Như Lan cùng Tô Nhan cũng đã làm xong. Tuy nhiên khi nghe thấy Lâm Thần đang ngủ thì cả hai người cũng không làm phiền cậu ấy. Tất cả mọi người đều âm thầm chuẩn bị...
Đúng lúc tối, Lâm Thần mơ màng tỉnh dậy. Cậu giật mình xem giờ thì mới hốt hoảng là đã sắp giao thừa rồi. Cậu vội vàng chạy ra khỏi cửa thì một tiếng :
-Đoàng...
Một tiếng nổ làm cho Lâm Thần giật mình. Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cười. Nhất là Tiểu Ngọc, cô cười đến nỗi không thể đứng vững được.
Lâm Thần ngu ngơ hỏi:
-Đây...đây là...
Lily lúc này đã mặc cho mình một bộ váy khác. Cô ấy giống như tiên nữ giáng thế, xinh đẹp và cực kỳ mê động lòng người. Cô cười nói:
-Sắp giao thừa rồi...Chúng ta hãy cùng nhau xem pháo hoa thôi...
Tiểu Ngọc lúc này mới ngắt lời nói:
-Không... trước tiên chúng ta hãy làm một kiểu ảnh đã...
Vì sự nhiệt tình của Tiểu Ngọc, tất cả cô gái đều đồng ý. Đến cả Linh Nhi khó tính nhất cũng cười lạnh đồng ý. Tất cả mọi người xếp thành hàng vây quanh Lâm Thần.
Lâm Thần chỉ cười trừ nhưng cũng làm theo ý của các cô gái.
Ngọc Băng, Thanh Tuyết, Lily, Tô Nhan, Như Lan, Linh Nhi và cả Tiểu Ngọc đều đứng chung. Tiểu Ngọc nói với tất cả mọi người:
-Đếm từ 10 nhé.
-10
-9
-8
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ mỉm cười. Chuẩn bị đón năm mới .
-7
-6
-5
-4
-3
-2
-1
-Chúc mừng năm mới...
Đúng lúc này, Ngọc Băng và Linh Nhi ở hai bên ngoảnh sang hôn môi Lâm Thần. Một bức ảnh đẹp đã ra đời.
Vậy là đã kết thúc chương truyện tết. Tết cũng sắp qua. Mình xin chúc mọi người có thật nhiều sức khỏe, phải có sức khỏe mới đọc được truyện chữ. Sau đó là tiền tài và có thật nhiều thành tựu trong năm mới. Mình rất mong truyện của mình sẽ đến được với những người chung sở thích. Vậy nên đừng ngại giới thiệu cho những người khác nha các bạn.
Nếu ai có ý kiến thì có thể góp ý nhé. Cảm ơn mọi người.