Lâm Thần ngơ ngác, bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nhìn Nguyệt Sương ôm mình như vậy mà cậu không dám thở. Cũng may là em ấy đang ngủ say, nếu Nguyệt Sương thức dậy lúc này thì cậu không biết nên đối mặt như thế nào.
Cảm nhận được hơi thở đều đặn của Nguyệt Sương, cậu nín thở rồi từ từ đưa cô ấy nằm xuống. Động tác vô cùng nhẹ nhàng giống như đang ôm một thứ vô cùng quý giá.
Chuyện này nghe có vẻ đơn giản nhưng đã tốn kha khá thời gian của cậu. Lúc Nguyệt Sương nằm ngoan trên chiếc ghế đó thì cũng là lúc gần 9 giờ. Thời gian tuy cũng đã rất muộn rồi nhưng cậu vẫn muốn làm thứ gì đó cho em ấy.
Cậu đứng dậy, đi ra ngoài, tuy nhiên, trước khi đi ra thì cậu cũng kịp dùng áo của mình đắp cho em ấy. Tuy rằng cái chăn không biết từ đâu ra mà đắp lên người cậu nhưng nó không đủ ấm để giúp em ấy ngủ ngon. Vậy nên cậu mới dùng chiếc áo của mình để đắp tạm cho em ấy.
Mà cậu cũng không hiểu tại sao, cổ của cậu có cảm giác đau rát như vậy. Cái cảm giác giống như có ai đó “bóp gió” cổ cậu vậy. Suy nghĩ vu vơ trong chốc lát, cậu lắc đầu bỏ qua.
Bây giờ cậu nên nấu cho em ấy ít món ngon trước khi mình rời đi, bởi cậu biết Nguyệt Sương cả tối nay chưa ăn cơm, nếu dậy mà chỉ ăn mỗi cháo thì nghe có vẻ không tốt lắm.
Ngay khi đến phòng bếp, cậu bắt gặp một người con trai mặc trang phục đang đứng canh ở phòng đó. Hình như có vẻ anh ta cũng nhận ra cậu, vậy nên ngay khi đến gần, anh ta đã tỏ ra vủi vẻ nói:
“ Anh là thầy giáo của cô chủ nhỉ? Anh đến bếp để nấu thứ gì sao?”
Lâm Thần đương nhiên cũng chẳng giả dối làm gì cả, cậu gật đầu đáp:
“ Đúng vậy! Em ấy đang ốm, mà tôi cũng rảnh nên muốn tự tay nấu cho em ấy!”
Nam bảo vệ nghe thấy vậy, trong lòng cũng có chút ngưỡng mộ với Lâm Thần. Dù sao cô chủ trong căn nhà này cũng là một mỹ nữ, thậm chí các cậu còn rất hiếm khi gặp mặt cô ấy, thế mà người này lại có thể gần gũi với cô chủ mỗi ngày. Hơn nữa, nghe giọng điệu này, cậu cảm giác như mối quan hệ của hai người cũng không đơn giản.
Chẳng lẽ,... sau này anh ta chính là con rể... Vừa nghĩ tới vậy, đầu anh ta nảy số vô cùng nhanh, rất nhanh Lâm Thần đã được vào trong cùng lời nói vô cùng nghiêm túc:
“ Anh cứ nấu đi, tôi hiện tại có việc, nếu có chuyện gì cứ báo tôi một tiếng nhé!”
Thấy cậu ta nhiệt tình như vậy, Lâm Thần cũng gật đầu đáp:
“ Được, cậu cứ đi làm việc của mình đi.”
Khi Lâm Thần xoay người, một cảnh tượng khiến cho tên bảo vệ phải há hốc mồm. Trên cổ của Lâm Thần toàn là dấu hôn, thậm chí có những dấu hôn còn làm cho da tím lại. Thật sự khi nhìn thấy cảnh đó, một đứa FA như cậu chỉ biết ghen tỵ không thôi. Phải hôn mạnh như nào mới tạo ra được “tác phẩm” tuyệt đẹp như vậy chứ...
Không công bằng! Thật là không công bằng! Tên bảo vệ cố gắng đi làm những việc khác để có thể quên đi thứ này. Đúng là muốn cho người ta ghen tỵ muốn chết...
Lâm Thần hiện tại đang tập trung vào cả đống đồ ở dưới. Chiếc dao rất nhanh cũng được cậu cầm lên, từng nguyên liệu được con dao đó xẻ chia...
Trong căn phòng cũ, Nguyệt Sương từ từ mở mắt. Vẻ mặt cô lúc này mới lộ rõ sự sợ hãi...
“ Thật...thật là nguy hiểm” Cô thở gấp cùng giọng nói vội vàng.
“ Mà... cái cảm giác đó cũng đâu đến nỗi tệ”
Cô mơ tưởng đến cảnh ôm ấp vừa nãy, cứ tưởng anh ta thông minh lắm, cô còn tưởng mình sẽ bị bại lô cơ. Nhưng không, anh ta chẳng hề phát hiện ra, thậm chí, anh ta còn sợ hãi hơn cả cô, giống như coi cô là một thứ vô cùng quý giá. Hơn thế nữa, khi cô lén nhìn biểu cảm lúc đang loay hoay đó, suýt chút nữa cô bật cười.
Cầm lấy chiếc áo mà Lâm Thần đắp cho, cô có cảm giác giống như anh ta chính là người được ông trời ban cho để bù đắp cho những khổ đau lúc trước trải qua.
Một người con trai như vậy thì cô tin không chỉ mình cô, thậm chí bất kỳ một người con gái nào khi tiếp xúc với anh đều sẽ sinh ra cảm tình. Đến cả một người lạnh lùng như cô cũng bị anh ta cảm hóa thì đâu có ai chống nổi mị lực ấy.
Nghĩ tới hợp đồng chỉ có ít tháng, cô cắn răng tự trách, tại sao thời gian mẹ ghi lại thấp như vậy. Nếu có thể quay lại, cô sẽ điền vào trong tờ giấy đó là “không thời hạn”, như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ ở cùng cô cả đời. Được xoa đầu, thưởng thức đồ ăn ngon cùng rất nhiều thứ như vậy thì đối với cô, nó chính là thiên đường.
“ Phải nghĩ cách, phải nghĩ cách...”
Trước khi hết hạn hợp đồng, cô phải tìm cách nào để khiến cho anh ta không thể rời đi. Nghe lời mẹ nói, cô biết anh ta là một người không hề ham tiền, quyền... nhưng cũng chính điều này cũng khiến cho cô đau đầu. Đến cả cô cũng không quyến rũ được anh ta thì làm cách nào để anh ta chịu làm cho cô bây giờ.
“Hừ...đúng là người đàn ông rắc rối... Tôi sẽ cắn chết anh...”
Vừa nói, cô vừa cắn chiếc áo mà Lâm Thần đắp giống như đang trút giận lên người cậu ấy.
Chương207: Lâm Thần ở giảng đường - Ngoại truyện P1
Lưu ý: Chương này không đi theo cốt truyện chính. Tác làm vì muốn đổi gió chút...
Trong một phòng học ở một mái trường nhỏ, khi mà các bạn học sinh đang vui chơi bên nhau một cách vui vẻ, thì ở cạnh đó, một cậu con trai đang ngủ ngon trên chiếc bàn học của mình. Dáng vẻ thoải mái khiến cho các bạn gần đó cũng chẳng thèm để ý đến. Đơn giản vì cậu ta quá tầm thường, chẳng có một chút nổi bật nào.
Khi vào trường, bất kỳ ai trong số những người bọn họ đều có một mong ước: Đó là có thể đạt được điểm cao, được mọi người chú ý, được cô giáo khen nức nở. Chỉ cần nghĩ đến thôi mà ai cũng thấy sôi trào rồi.
Ấy thế mà riêng chỉ có học sinh mới chuyển đến tên Lâm Thần này lại không giống như những người khác. Điểm thi lúc nào cũng chỉ vừa đủ trung bình, thường xuyên ngủ, thậm chí cậu ta còn chẳng thèm nói chuyện với ai. Một học sinh chẳng có gì nổi trội, đó cũng chính là lý do tại sao cậu ta lúc này còn chẳng quen được bất kỳ một người bạn gái nào.
Cũng vì cái tính bất cần đời này mà cậu ta lại tự dưng quen biết được một số bạn học là con trai. Bọn họ cũng na ná như Lâm Thần, chẳng có cái gì nổi trội để quen biết được những cô gái xinh đẹp trong lớp. Đây chắc có lẽ là mối liên kết giữa những con người cùng đồng cảm.
“ Ê, Lâm Thần, dậy đi, mày không dậy là cô cho ra ngoài hành lang đứng đó”
Một tên mặc đồng phục trường, dáng vẻ cao gầy vỗ vỗ vai Lâm Thần nhắc nhở. Cậu ta cũng là một trong những người bạn mới quen của Lâm Thần. Nhìn dáng vẻ gầy ốm đó thì ai cũng tưởng rằng cậu ta bị suy dinh dưỡng.
Bị người khác đánh thức, Lâm Thần tỏ vẻ mệt mỏi, thậm chí còn không mở mắt nói lại:
“ Biết rồi, còn tận mấy phút nữa cơ mà...”
Ngay sau đó, cả bọn con trai khác cũng ở xung quanh, vẻ mặt gian xảo hỏi Lâm Thần:
“ Mày hôm qua lại làm chuyện mờ ám gì phải không?”
“ Đúng vậy, đúng vậy, ngày nào mày cũng ngủ, chẳng lẽ đêm qua có chuyện gì gấp cần mày làm sao?”
Cả bọn nói nhiều như vậy nhưng chỉ được Lâm Thần đáp bằng một cái phất tay cùng cái giọng không quan tâm:
“ Chúng mày nói nhiều quá, biến đi.”
Nói xong, Lâm Thần cũng chẳng quan tâm, cậu cố gắng tận dụng khoảng thời gian ít phút còn lại để ôm mặt vào chiếc bàn...
Tuy nhiên, lúc này bọn họ đâu có để ý cậu. Sự chú ý của bọn họ đang hướng tới một câu nói rất vu vơ của một đứa trong đó:
“ Mà hôm nay chúng mày biết gì không? Giáo viên hôm nay đẹp kinh hồn lắm...”
“ Đúng rồi, đúng rồi. Tao xem hình rồi, cmn đẹp * *”
“ Tao còn nghe nói cô ấy còn được mời đi thi sắc đẹp nhưng bị từ chối cơ mà...”
“ Hừ, thế mà cũng nói. Tao còn nghe tin cô ấy còn đang sở hữu một công ty cơ. Cái việc dạy học chỉ là làm cho vui thôi!”
Cả đám hít một hơi khí lạnh, thực sự nếu đây là thật thì cô ấy đúng là một thánh nhân rồi... Cả đám ai cũng kính nể trước những câu nói.
“ Mẹ nó, nếu như cô ấy mà dạy riêng cho tao thì... hehe”
Một tên trong nhóm nở một nụ cười nham hiểm, rất nhanh lời nói đó đã được đáp trả bằng những cái cốc đầu cùng lời châm biếm đến từ đồng bọn:
“ Mày đừng tưởng bở. Cô ấy tên là Tô Nhan, xinh đẹp nhưng tính tình vô cùng nghiêm khắc. Mày có nhớ mấy chục đứa hôm trước bị đuổi học chỉ vì trêu ghẹo cô ấy không?”
Cả đám đều run lạnh trước lời nói này. Xinh đẹp thì cũng tốt đó nhưng nghĩ đến chuyện bị đuổi học làm cho cả đám không ai dám mơ tưởng tới cô ấy. Chả ai muốn đứa đứng trên bục cờ lại là mình cả... Tuy cô ấy rất đẹp nhưng đáng tiếc là một bông hồng đẹp có gai nhọn, không thể chạm nổi.
Trong lúc cả nhóm đang chán nản thì tự dưng một thằng khác lại khơi lên chuyện khác:
“ Chúng mày hình như cũng đã gửi hết thư cho nữ thần đó rồi phải không? Có thằng nào được cô ấy chấp nhận thì nói ra đi!”
“ Mẹ mày! Bọn tao đã đau rồi mà mày còn xát muối vào nữa à!”
Từ lời nói mà ai cũng biết sự thật đáng buồn cả, chả có ai được cô nàng đó phản hồi. Thậm chí, một tên ngu ngơ còn vứt thêm ớt vào chỗ đau của cả đám:
“ À, cô nàng Linh Nhi cực kỳ nổi tiếng đó phải không? Hôm qua tao thấy bác bảo vệ cầm cả tải thư tình của cô ấy vứt vào sọt rác đó?”
“ Hự...”
Một lời nói làm bao trái tim tan nát. Tuy bọn họ đều hiểu kết cục nhưng bị một người khác nói ra như vậy thì đúng là chẳng khác gì một con dao đâm trúng trái tim bọn họ.
Cũng phải thôi, dáng vẻ Linh Nhi quá xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền trải dài phía sau lưng, khuôn mặt trái xoan như một tác phẩm nghệ thuật, lông mày lá liễu cùng ánh mắt to tròn đen láy sẽ thu hồn bất cứ nam sinh nào dám nhìn thẳng.
Hơn thế nữa, cô ấy còn sở hữu cho mình một thân hình vô cùng quyến rũ... tuy không thể so được với Tô Nhan nhưng cũng là một chín một mười. Còn cặp chân đi quần tất đen kết hợp váy ngắn kia nữa, nó chính là một bảo vật nên được nâng niu gìn giữ nha... Nếu có thể được đôi chân đó chà đạp thì... chỉ cần nghĩ đến đó là bất kỳ nam sinh nào cũng sẽ thèm nhỏ dãi.
Cuối cùng, tất cả bọn họ lại chuyển hướng sang Lâm Thần. Ai cũng biết rằng chỉ có Lâm Thần là chưa thử tỏ tình với cô nàng đó. Vì anh em, bọn họ phải cho cậu ta biết cái mùi của sự đau khổ này mới được.
Cả đám dường như hiểu ý nhau, một tên vẻ mặt có đôi chút thư sinh vỗ vai Lâm Thần, sau đó cậu ta tỏ vẻ nghiêm túc nói:
“ Khụ...khụ... Lâm Thần à. Cũng đến lúc mà cậu nên thực hiện lời hứa rồi.”
Lâm Thần giống như nghe được chuyện quan trọng. Tuy rất mệt nhưng cậu vẫn cố gắng tỉnh dậy. Nhìn vẻ mặt có chút đần độn của Lâm Thần, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy hào hứng.
“ Được. Mày nói đi!”
Dáng vẻ khá nghiêm túc của Lâm Thần khiến cho cả đám con trai ai ai cũng tán thưởng. Giữ chữ tín chính là một đức tính phải có của một thanh niên trai tráng...
Thấy Lâm Thần có vẻ bình tĩnh, nam sinh vừa nói đó cười nhẹ nói:
“ Thôi được. Bây giờ mày chỉ cần đi tỏ tình với nữ thần ở lớp kế bên là được. Tao nghĩ chuyện này chắc cũng bình thường thôi mà nhỉ?”
Lâm Thần nghe thấy lời này, cậu nhíu mày hỏi lại:
“ Ngoại trừ chuyện đó được không? Mày cũng biết cô ấy khó tính như thế nào cơ mà!!!”
“ No no no, cả đám đều đã mặt dày tỏ tình rồi. Nếu chỉ có mình mày không làm thì nghe có vẻ không được tốt cho lắm.”
Nói xong, cả đám còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến trên. Mặc cho Lâm Thần có cố gắng giải thích như thế nào nhưng bọn họ vẫn muốn cậu ấy thực hiện thử thách trên.
Cuối cùng, Lâm Thần cũng phải gật đầu đồng ý trước sự đàn áp của cả đám con trai này.
“ Thế mới là anh em chứ. Phải trải qua cái này thì mới trưởng thành được.”
Một tên dáng vẻ lực lưỡng cười đùa nói.
Lâm Thần lúc này chỉ biết thở dài. Mà nhìn cái thân thể giả trang này trông vô cùng bình thường, cộng thêm cái thành tích chẳng ra gì của cậu thì có lẽ cô ấy cũng sẽ từ chối mà thôi. Nghĩ như vậy, cậu cũng an tâm chút được phần nào.
Chương208: Tô Nhan bẽ mặt- Ngoại truyện P2
Ngay lúc này, tiếng chuông vang lên cũng là lúc báo hiệu lớp học bắt đầu. Mấy đứa đang nô đùa cạnh cậu tự động chạy về chỗ ngồi, lớp trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tiếng cửa mở phát ra, ngay sau đó, một nữ giáo viên mặc cho mình đồng phục nhà trường, khuôn mặt đẹp mê người, ánh mắt sắc bén kết hợp biểu cảm lạnh lùng đậm chất tổng đài, da trắng như bạch ngọc cùng mái tóc dài đen được chau chuốt tỉ mỉ càng làm tô đậm hơn khí chất của cô ấy, hơn thế nữa, dáng người lại vô cùng đầy đặn, muốn to có to muốn nhỏ có nhỏ.
Nếu Linh Nhi cho người ta một cảm giác ngây thơ như muốn dụ hoặc người thì cô gái này lại cho cảm giác trưởng thành, chín chắn nhưng chẳng kém phần quyến rũ.
Cả đám con trai đều nhìn chằm chằm lên thân thể cô ấy. Điều này khiến cho các nữ sinh có chút ánh nhìn phản cảm đối với các nam sinh. Tuy nhiên, thật sự cô ấy quá đẹp, nó làm lu mờ vẻ đẹp của tất cả các nữ sinh khác. Nhất là về khoản vòng một, nhìn chiếc cúc áo đang chống đỡ hai ngọn núi đồ sộ đó là đủ hiểu sự khủng bố của nó rồi.
“ Tại sao nó lại to như vậy? Chẳng lẽ là có bí quyết gì đó?” Có rất nhiều nữ sinh cùng một suy nghĩ như vậy. Bây giờ, các nữ sinh mới biết cái cảm giác bị áp đảo là thế nào...
Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ đó của cả nữ và nam đều dừng lại trước lời nói lạnh như băng cùng biểu cảm tức giận vô cùng đáng sợ của cô ấy:
“ Nếu tôi còn nghe thấy một tiếng ồn ào nữa thì người đó không cần phải học ở tiết này nữa”
Chỉ một lời nói đã làm cho cả lớp không còn bất cứ tiếng động nào. Tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn thẳng lên bảng, không có một ai dám nhìn thẳng vào cô giáo đó cả.
Khi thấy lớp yên lặng, cô ấy mới từ từ bước lên bục giảng, sau đó, cô ấy cầm lên chiếc mic và nói:
“ Đây chắc là lần đầu tôi dạy lớp này nhỉ? Để tôi tự giới thiệu: Tôi tên Tô Nhan, là giáo viên sẽ dạy các cô cậu trong buổi học ngày hôm nay.”
Các bạn trong lớp đang định vỗ tay thì Tô Nhan đột nhiên nói một câu khiến cho ai nghe cũng phải sởn gai ốc:
“Tuy nhiên, chắc các cô cậu cũng đã biết rồi nhỉ? Tính tôi thì hơi khó tính, vì thế nên tốt nhất là đừng để tôi nổi cáu. Nếu không thì các cô cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu?”
Lời nói có chút bá đạo của Tô Nhan khiến tất cả mọi người trong lớp đều áp lực. Chưa bao giờ trong đời học sinh, tất cả mọi người lại bị một cô gái nói cho run sợ như vậy. Kể cả những tên coi là có trái tim sắt đá cũng bị câu nói đó làm cho run sợ... Chỉ cần như vậy là cũng đủ hiểu sự đáng sợ của Tô Nhan rồi...
Duy chỉ có Lâm Thần là chẳng thèm quan tâm, cậu vẫn cố gắng giành giật từng phút giây để có thể ngủ. Tuy nhiên, điều này làm cho Tô Nhan chú ý đến cậu.
Cả lớp chỉ thấy cô ấy nở một nụ cười rất đẹp. Sau đó, từng chữ được cô viết lên bảng một cách nắn nót. Sau khi viết xong, Tô Nhan cao giọng nói;
“ Tôi hôm nay sẽ kiểm tra ngẫu nhiên một bạn bất kỳ, ai có thể xung phong lên làm bài nào?”
Khi nhìn thấy bài toán mà Tô Nhan đề ra, tất cả mọi người đều phải đổ mồ hôi. Vì bài toán trên nó chính là bài toán khó. Nó khó đến nỗi mà chỉ cần nhìn dữ liệu là đã cảm thấy hoa mắt rồi.
Tô Nhan đương nhiên biết chuyện đó, vậy nên, khi không thấy ai giơ tay, cô chỉ thẳng vào Lâm Thần đang ngủ ở dưới.
“ Cậu kia có vẻ không để ý đến bài toán tôi nhỉ. Thôi thì không có ai giơ tay, cậu lên bảng làm cho tôi thử xem.”
Cả lớp đều tập trung vào Lâm Thần, khi thấy Lâm Thần vẫn còn ngủ, tất cả mọi người đều tỏ vẻ lo lắng cho cậu ấy. Kể cả lớp trưởng cũng chẳng thể nghĩ được lời giải thì một cậu học sinh dốt nát như vậy thì sao có thể làm được chứ?
Lâm Thần đang ngủ thì đột nhiên có cảm giác lạnh gáy, vì vậy nên cậu mới bừng tỉnh. Nhìn cả lớp đang chú ý tới mình, cậu ngu ngơ nói:
“ Có chuyện gì vậy?”
Tô Nhan nhìn thấy cảnh tượng này, cái thước trong tay cô gõ gõ lên bài toán, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Thần nói:
“ Tôi gọi cậu lên làm bài toán này đó...”
Lâm Thần nghe vậy, cậu chỉnh sửa lại quần áo rồi từ từ tiến lên bảng. Cái dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Thần khiến cho Tô Nhan nhíu mày... Có vẻ như mình đã quá chiều học sinh nên hình như có mấy tên không biết trời cao đất dày là gì rồi! Thôi được, lần này chính là lúc cô lấy lại danh hiệu của chính mình.
Lâm Thần nhìn lên bài toán, vẻ mặt suy tư. Tô Nhan nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy, trong lòng cô có chút tò mò. Chẳng lẽ bài toán này cậu ta cũng giải được sao, đây là bài vượt cấp học sinh giỏi đó.
Tuy nhiên, Lâm Thần lại hỏi một câu khiến cho cô tức sôi máu:
“ Em giải được bài này thì cô cho em ngủ tiếp nhé.”
Cả lớp đều đứng tim trước câu nói trên. Cậu ta bị điên sao! Tại sao cậu ta lại dám nói như vậy trước cô giáo! Chẳng lẽ hoảng quá sinh ra ảo tưởng hay sao...
Riêng Tô Nhan, cô chỉ biết nở nụ cười để che bớt cái vẻ mặt khó chịu, giọng có chút lạnh lùng:
“ Được, nếu cậu giải được thì tôi sẽ cho cậu ngủ.”
Ngay lúc này, cậu lại chú ý vào cái tấm thẻ giảm giá trên bàn cô ấy. Xác định đúng là chiếc thẻ giảm giá đó, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ chờ mong nhìn Tô Nhan:
“ Cô cũng cho em mượn luôn chiếc thẻ giảm giá kia được không ạ? Em thực sự rất cần nó.”
Tô Nhan nghe vậy, tuy hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn gật đầu, dù sao chiếc thẻ đó cô có rất nhiều.
...
Kết thúc buổi học, Tô Nhan bước ra phòng với một vẻ mặt vô cùng sốc. Đúng vậy! Chính là sốc, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại thất bại trong việc dạy học sinh như vậy. Cậu ta là ai? Tại sao lại có thể giải được tất cả bài của cô... thậm chí có những phương pháp mà cô còn chẳng hề biết. Tô Nhan thẫn thờ vừa đi vừa suy nghĩ...
Còn Lâm Thần, sau khi cậu dành được cái phiếu giảm giá từ Tô Nhan. Tâm trạng cậu lúc này rất vui, có tấm phiếu này, cậu có thể mua được nhiều đồ chơi hơn cho em gái Tiểu Ngọc của cậu. Thật đúng là may mắn mà!
Tuy nhiên, cậu lại phải đối mặt với những thằng con trai khác, bọn họ vây quanh chỗ ngồi, ánh mắt chằm chằm cậu giống như nhìn một người ngoài hành tinh. Trong mắt bọn họ, đây đâu phải là học sinh chỉ thích ngủ ngáy lại còn được điểm thấp, chỉ bằng việc giải hết bài toán vừa nãy, bọn họ cũng phải kinh sợ trước trí thông minh của cậu ta.
“ Mày nói nhanh... Mày có phải đang giấu nghề không?”
“ Mày giỏi như vậy mà không nói với anh em...”
“ Nhất mày rồi nhá... cô ấy chưa từng câm lặng như vậy trước ai đâu. Mày sắp thành idol rồi đó.”
....
Cả đám thi nhau hỏi khiến cho Lâm Thần phải rất cố gắng bịa chuyện. Đúng là chỉ cần cao trào một tý là y như rằng rắc rối sẽ đến.
Tuy nhiên, lúc này, một tên từ bên ngoài lớp chạy vào, nói với cả đám bằng một giọng gấp gáp:
“ Nhanh...nhanh... Linh Nhi đang ở ngoài hành lang đó. Lâm Thần, mày chuẩn bị hoa để tỏ tình chưa?”
Lâm Thần chỉ biết mệt mỏi nói:
“ Mày tha cho tao được không? Cô ấy tao còn chưa gặp mặt thì sao tỏ tình được?”
“Không được, kiểu gì thì kiểu, hôm nay mày nhất định phải làm.”
Lâm Thần thở dài, cầm ở dưới ngăn bàn một chiếc bánh mì cậu tự làm còn chưa kịp ăn cùng một lon nước ép... Cả đám khi thấy Lâm Thần cầm hai thứ đó thì ánh mắt có chút quái dị. Chẳng lẽ...
“ Mày...mày cầm cái này đi tỏ tình với cô ấy á?”
Lâm Thần nghe vậy, cậu gật đầu. Cú gật đầu làm cho cả đồng bọn như chết lặng.
Thực sự có tên nào đi tỏ tình lại cầm thứ đó không??? Thay vì cầm hoa đẹp rồi đồ đắt tiền, cậu ta lại lấy bữa sáng của mình để đi tỏ tình, đây chẳng có lẽ là FA quá nên hóa ngu chăng...
P/S: Chương sau chắc cũng khá nặng đó ae, hãy cùng mong chờ.
Chương209: Tỏ tình thành công- Ngoại truyện P3
“ Chúng mày thấy có gì đó sai sai không? Chứ tao thấy đâu có ai trên đời này lại cầm bữa ăn sáng của mình đi làm quà tỏ tình bao giờ?”
“ Ừ, cmn tao còn tưởng nó cầm đồ ăn sáng ra ngoài để ăn cơ. Éo ngờ được nó lại mang đồ ăn đó ra tỏ tình với nữ thần. Tao cũng ạ nó luôn!”
“ Tao nghĩ chắc là nó đang ấp ủ một âm mưu gì đó. Chứ người thường sao có thể ngốc như vậy được!”
....
Cả đám bàn tán sôi nổi, tuy nhiên chung quy lại, tất cả mọi người đều không tin việc Lâm Thần dám làm vậy cả. Vậy nên, cả bọn đều nhìn từ đằng sau cậu ấy để xem thực sự có đúng là như vậy không?
Lâm Thần đương nhiên biết rằng việc làm của mình chính là đần độn vô cùng. Thông thường, nam sinh sẽ chuẩn bị một bó hoa thật đẹp và lớn, thậm chí còn có cả những thứ đắt tiền, mong muốn của bọn họ là làm cho đối phương hiểu được tâm ý của mình.
Món quà chính là thước đo cho tấm chân tình của mình dành cho đối phương. Vì vậy, chuyện chọn quà là một chuyện vô cùng quan trọng, nó là yếu tố để giúp bạn có thể cưa đổ cô ấy một cách dễ dàng. Tuy nhiên, đối với cậu, thực sự lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cái thử thách kia mà thôi.
Nếu không phải là lời hứa đó, cậu cũng chẳng muốn gặp mặt cô ấy. Sống một cuộc đời học sinh an nhàn chẳng lẽ không sung sướng sao. Học, chơi với bạn bè, sau đó về nhà làm bài tập rồi đi ngủ... một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chẳng cần bận tâm đến chuyện tình cảm.
Vì vậy, để cho nhanh gọn, cậu cầm đồ ăn của mình ra để tỏ tình. Với cái danh tiếng cùng vẻ đẹp của cô ấy, chắc chắn cậu sẽ bị từ chối một cách thảm hại. Khi đó, cậu sẽ chẳng thèm có ai để ý nữa, thế là một cuộc sống như bình thường lại quay trở về ban đầu.
Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy Linh Nhi đang ở xa xa, ánh mắt cậu có chút mê li. Cô ấy đúng thật như lời nói, quá đẹp, đẹp tới nỗi mà cậu còn tưởng rằng đây là tiên giáng thế. Thậm chí, cô ấy có nguyên một dàn fan girl hùng hậu bảo kê đằng sau. Rất nhiều nam sinh ở xung quanh nhìn cô ấy chằm chằm với vẻ mặt khao khát nhưng không một ai dám đến gần.
Trong đầu cậu lúc này đang muốn chửi chết mẹ cái lũ bạn đáng ghét kia, nhìn dáng vẻ của cậu với cô gái đó thì có khác gì người của hai thế giới không? Thậm chí, nhìn chiếc vòng cổ lấp lánh kim cương đó, cậu suy đoán rằng cô ấy chính là một đại tiểu thư nhà giàu nào đó, chứ học sinh bình thường đâu có thể mang cho mình những bộ đồ đắt tiền như vậy được.
Mà thôi! Dù sao thì mặt cậu cũng dày, bị từ chối một lần cũng không sao cả. Lâm Thần bước từ từ về phía của Linh Nhi trước sự chứng kiến của rất nhiều người.
Lúc này, Linh Nhi đang suy nghĩ một điều gì đó. Có vẻ như cô chẳng thèm để ý tới những người xung quanh đang hô hào tên của cô. Cuộc sống học sinh thật là nhàm chán, chẳng có chút thú vị nào.
Ban đầu, cô cứ tưởng rằng vào trong môi trường cộng đồng như này thì sẽ có nhiều điều thú vị. Tuy nhiên, sau tất cả, cô chẳng thể tìm ra bất cứ thứ gì khiến cho cô hứng thú... Mọi người đều coi cô giống như một nữ thần, tôn sùng cô như một vĩ nhân khiến cho cô vô cùng chán ghét.
Nhất là mấy nam sinh, lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của cô bằng mấy trò lố bịch... Thật sự đúng là chán ghét... Chẳng những không làm cô chú ý mà nó lại càng khiến cho tăng độ ác cảm đối với nam sinh.
Đúng lúc này, tất cả học sinh đều chú ý tới hướng Lâm Thần đang đến gần. Dáng vẻ giống như chuẩn bị nói một điều gì đó với Linh Nhi...
Không nói thì ai cũng đoán được ý đồ của cậu ta. Tỏ tinh! Chính là nó! Sở dĩ người ta nghĩ như vậy là bởi vì chuyện này xảy ra quá thường xuyên. Tuy nhiên, thông thường thì kết quả dành cho những nam sinh đó chỉ là sự thơ ơ đến vô cảm của cô ấy. Nó cũng chính là bằng chứng cho biệt dành của Linh Nhi – Mỹ nữ băng giá.
Linh Nhi đột nhiên chú ý đến nam sinh sắp đến gần. Vẻ mặt lạnh lùng chờ xem anh ta muốn làm gì... Mà cô nhớ rằng mình đã từ chối rất nhiều tên rồi, tại sao vẫn có mấy người khác không biết rút kinh nghiệm nhỉ... Hay là tất cả lũ con trai đều bị thiểu năng chăng?
Đứng trước sự chú ý của tất cả mọi người, Lâm Thần không hề tỏ ra nao núng hay sợ sệt nào. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nhi.
Ánh mắt chạm nhau, Linh Nhi đột nhiên sững sờ. Một cảm giác vô cùng quái lạ xuất hiện, nhịp tim cô tăng nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Đây...đây là cảm giác gì? Tại sao...tại sao mình lại có một cảm giác này...” Linh Nhi trong lòng đang tự hỏi chính mình. Tuy nhìn cậu ta có chút “tầm thường” so với các nam sinh khác nhưng cái cảm giác này khiến cho cô...khiến cô trở nên “hứng thú” với cậu ta.
Lâm Thần lúc này cúi đầu xuống, hai tay dâng bữa ăn sáng của mình hướng về Linh Nhi cùng giọng nói vô cùng dứt khoát:
“ Thưa...thưa bạn học Linh Nhi... Tôi...tôi thích bạn...thích bạn từ lâu rồi! Mong...mọng bạn có thể chấp nhận một con người TẦM THƯỜNG như mình! Vậy nên, cậu hãy làm bạn gái mình nhé!”
Lời nói ngắt ngứ không dứt khoát khiến cho mấy đứa bạn đang dòm ngó đằng xa phải ôm cái đầu của mình cùng với vẻ mặt khó chịu.
Không chỉ đám bạn đó, mà tất cả học sinh xung quanh đều ngỡ ngàng trước màn tỏ tình đó. Đây là tỏ tình sao??? Tỏ tình kiểu gì mà lại dâng cái bánh mỳ cùng lon nước ép tầm thường đó. Ít nhất, muốn tỏ tình thì cũng phải chuẩn bị cho mình một bó hoa đẹp chứ. Làm điều này đang khác gì sỉ nhục nữ thần đâu.
Hơn thế nữa, cái lời nói ngắt ngứ kia là thế nào? Cậu ta không biết nói hẳn hoi thì đừng có mặt dày như vậy chứ... Vô số lời bàn tán nghị luận vang lên nhưng chỉ xoay quanh việc Lâm Thần làm. Cũng phải thôi, Lâm Thần làm như này chẳng khác nào đang trêu đùa nữ thần trong lòng bọn họ cả.
Ăn một đống gạch đá cùng lời chỉ trích nhưng lúc này, Lâm Thần đâu có quan tâm. Cậu còn mong Linh Nhi từ chối cậu ngay tức khắc. Thực sự, cái cảm giác ngay khi chạm mắt làm cho cậu sợ hãi. Đúng vậy, là cảm giác sợ hãi, cậu chưa bao giờ từng gặp ai mà cho cậu một cảm giác đáng sợ như vậy cả. Điều này chứng tỏ rằng cô ấy là một người vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí, cậu có cảm giác cô ấy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Tuy nhiên, chỉ cần cô ấy từ chối, tất cả mọi chuyện đó cậu cũng chẳng quan tâm. Sau đó, cậu có thể sống một cuộc sống học sinh bình thường rồi.
Vậy nên, khi chờ lời nói của cô ấy, tâm trạng của cậu rất vui. Cậu tin chắc rằng cô ấy sẽ từ chối thảm hại, thậm chí là đi qua cậu. Còn mấy cái lời bán tán kia rất nhanh sẽ bị quên lãng thôi, bởi vì người giống cậu không có một trăm thì có chín mươi... chẳng có ai sẽ nhớ cả.
Linh Nhi nhìn chiếc bánh mỳ cùng lon nước ép kia. Ánh mắt cô có chút nhíu lại, miệng cô đột nhiên nở một nụ cười hình trăng non vô cùng quyến rũ...
Cảm thấy mọi người bàn tán ồn ào, cô ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau khi im lặng, cô lúc này mới nhìn Lâm Thần với vẻ mặt nhã nhặn cùng lời nói ngọt ngào:
“ Cậu chắc chắn chứ!”
Lâm Thần nghe vậy, cậu trong lòng chỉ muốn nói “ Nhanh nhanh từ chối tôi đi”. Thực sự cô ấy rảnh đến mức để ý một tên như mình sao. Tuy nhiên, cái ý nghĩ này rất buồn cười, làm gì có chuyện như thế được.
Cậu vẫn cúi đầu xuống để không lộ mặt của mình, sau đó, cậu mới đáp:
“ Đúng ròi, mình chắc chắn!”
“ Được, mình đồng ý!”
Lâm Thần thấy Linh Nhi đáp, cậu cứ tưởng mình bị từ chối. Vậy nên cậu mới đáp lại:
“ Ha... rất xin lỗi cậu vì đã làm phiền...”
“ Nhưng mình đồng ý rồi mà!”
Lời nói của Linh Nhi cộng thêm hành động nhận lấy chiếc bánh mì cùng lon nước ngọt đó. Ngay sau đó, cô cắn một miếng bánh, đôi môi vẫn còn dính vụn bánh mỳ nở một nụ cười nói:
“ Cảm ơn anh, chiếc bánh này rất ngon!”
Chương210: Ngoại Truyện P4
Chương tiếp theo dự kiến sẽ ra trong ngày mai.
Spoil:
Lâm Thần ngồi trên chiếc xe vô cùng sang trọng. Nếu theo giá thị trường thì chiếc xe đó có thể mua được mấy cái căn nhà mặt phố. Có lẽ, cả đời này cậu cũng không thể tin rằng mình lại có thể ngồi trong một chiếc xe đẹp như vậy. Hơn nữa, bên cạnh chính là nữ thần mà ai cũng ao ước- Linh Nhi.
Niềm ao ước của đời trai là gì. Chính là có một cô bạn gái xinh đẹp, có một chiếc xe sang... xa hơn là có cuộc sống hạnh phúc. Tuy vậy, Lâm Thần còn hơn cả thế....
Điều kỳ lạ là, thay vì cậu cảm thấy sung sướng và hạnh phúc khi được ở cùng hoa khôi trên chiếc xe siêu sang này. Trong lòng cậu tràn ngập lo lắng căng thẳng khi cảm thấy được ánh mắt của Linh Nhi đang nhìn chằm chằm mặt cậu.
“ Em...em sao lại nhìn anh như vậy?” Lâm Thần cố gắng phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.
Linh Nhi nghe thấy câu hỏi đó, cô chỉ nở một nụ cười tươi cùng một giọng nói ngọt ngào:
“ Em ngắm bạn trai em cơ mà, có sao đâu? Nếu anh thích thì có thể quay lại ngắm em nè!”
Lời nói ngọt như đường của Linh Nhi làm cho Lâm Thần suýt chút nữa mất khống chế. Cũng may là nghị lực cậu cao nên rất nhanh, cảm xúc dâng trào đó đã bị cậu áp chế.
Chưa kịp nói gì, Linh Nhi đột nhiên nhảy lên người của cậu, dùng tay giật cổ áo cậu khiến cho cậu suýt chút đụng mặt cô ấy. Một mùi hương thoang thoảng cùng xúc cảm tuyệt vời tràn ngập, nhưng rất nhanh những thứ đó đã bị lời nói của Linh Nhi đè xuống:
“ Anh là bạn trai em, vậy nên em không thích anh ở cùng bất kỳ đứa con gái nào cả. Anh cũng đừng lừa dối em, bởi vì khi lừa dối thì em sẽ rất tức giận đó...”
Lời nói giống như cảnh cáo của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần cảm thấy rất sợ hãi. Cái nụ cười của cô ấy bắt đầu trở nên gian xảo, đây có phải là một cô gái mà lũ bạn của cậu nói là “ngây thơ” hay không?
Lâm Thần không dám cử động, phải dùng rất nhiều sức, cậu mới có thê gật đầu. Lúc này, Linh Nhi mới lộ ra bản chất thực sự của mình.
Không còn là nữ thần lạnh lùng mà cậu biết, cô ấy lúc này trông giống một người si tình thì đúng hơn. Ánh mắt cô ấy giống như bị tình yêu làm cho lu mờ, cùng với nụ cười giống như chiếm được một báu vật khiến cho cậu nổi da gà.
“ Chúng ta đã là cặp đôi của nhau... Thật là hạnh phúc... trái tim em chưa bao giờ lại đập nhanh như vậy. Hay là do cảm thấy tình yêu của anh nên nó mới như vậy.”
Nói xong, cô ấy lấy tay cậu đặt vào ngực của cô ấy. Lâm Thần hoảng sợ muốn rút tay nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như vậy thì cậu chỉ có thể im lặng... Đây thực sự đâu phải tình yêu mà cậu hay thấy, đây chính là cưỡng ép...thật sự là cưỡng ép.