• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương126: Trừng phạt của Linh Nhi

Sự cố khiến cho những tên lính xung quanh để ý. Tuy nhiên, khi không có lệnh của Linh Nhi thì chẳng ai dám hành động cả. Tất cả đều nín thở chờ lấy lệnh của Linh Nhi. Tuy trời không hề nóng nhưng trên trán mỗi người đều đổ ra một giọt mồ hôi lạnh. Ai cũng sợ mình sẽ là đứa bị chịu đạn lần đầu tiên. Chỉ cần một lời nói của cô ấy là đủ sức làm tan nát sự nghiệp của tất cả người ở đây. Thật sự điều này khiến cho những người sắt đá cũng phải hoảng sợ.

Linh Nhi đương nhiên là chẳng quan tâm bọn họ đang sợ cô hay đang nghĩ gì. Cô lạnh lùng bước đi vào trong xe của mình. Lúc này, tất cả mọi người mới thở một hơi dài giống như thoát khỏi bàn tay của tử thần vậy. Ai trong lòng đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chẳng vì lý do gì, chỉ cần vị tiểu thư ác quỷ đó không nhắm đến bọn họ là bọn họ phải cảm ơn trời đất.

Trong khi đó, ở trong xe, Linh Nhi với khuôn mặt không hề biểu đạt cảm xúc. Cô từ từ lấy tờ giấy mà Lâm Thần đưa cho cô rồi đọc thật kỹ. Càng đọc, cô càng nở nụ cười quỷ dị, nụ cười này tuy ở trên mặt Linh Nhi nó khiến cho vẻ đẹp của cô tăng thêm vạn phần, tuy nhiên chính nụ cười này lại khiến cho cô có cảm giác u ám.

Linh Nhi đọc chậm rãi, ánh mắt đưa qua đưa lại, từng chút, từng chút đọc hết tâm thư của Lâm Thần. Rất may là không có ai ở cạnh, nếu không thì chắc chắn sẽ cực kỳ nghẹn thở.

Linh Nhi đọc xong, ánh mắt chậm rãi nhắm lại, cô nói thầm:

-Haha...thực sự em quá “chiều chuộng” anh mất rồi nên anh có vẻ đang “chống đối” lại em... Anh thực sự lại dám “đe dọa” em à???

Đúng như những gì Linh Nhi nói. Lâm Thần trong tờ giấy nói ra các điều kiện để có thể gặp được anh ấy. Trong đó, vấn đề cốt lõi là cô không được làm hại bất kỳ ai, và chỉ được đến một mình....

Thật sự lần đầu tiên trong đời cô lại có một người dám tỏ điều kiện với cô. Nếu là người khác mà dám làm vậy thì chắc chắn người đó sẽ hối hận. Tuy nhiên, người ấy chính là người mà cô thầm thương.

Linh Nhi biết là anh ấy nói sự thật. Cô cũng là người thông minh, nếu cô dám vi phạm điều kiện thì chắc chắn anh ấy sẽ chạy xa khỏi cô. Nếu anh ấy không gặp cô thì cô phá hủy những thứ ở đây có tác dụng gì???

Tuy cô rất ghét cô nàng kia dám “lừa dối” cô, nhưng vì để gặp lại anh ấy nên cô chấp nhận bỏ qua. Cô một mình tự điều khiển xe khiến cho thư ký hốt hoảng chạy phía sau.

Địa chỉ cách đây vài cây số, đối với một người như cô thì đó cũng chẳng phải xa xôi gì. Chiếc xe chạy bon bon trên đường phố vắng lặng. Linh Nhi vẫn vừa lái vừa ngửi mùi chiếc áo của Lâm Thần. Mùi của anh ấy khiến cho cô cảm giác rất dễ chịu.

Có những lúc cô tưởng tượng cảnh anh Lâm Thần sẽ chờ cô về rồi trao cô một nụ hôn cùng một cái ôm thắm thiết, anh ấy nấu sẵn cơm chờ cô ăn. Rồi cả hai cùng nhau tắm và kết thúc là ôm nhau ngủ trên một chiếc giường nhỏ.

Cứ mỗi lần nghĩ như vậy là trong lòng Linh Nhi tràn ngập sự hạnh phúc. Cô có tất cả mọi thứ, từ tiền cho đến quyền lực, nhan sắc cô cũng thuộc dạng đỉnh chóp chứ không phải là tầm thường. Cô tự tin mình có thể có được anh ấy. Kể cả cô phải dùng biện pháp mạnh thì cô nhất định phải có được anh ấy.

Rất nhanh, chiếc xe đã đến nơi cần đến. Linh Nhi nhìn thấy trước mặt là một căn nhà nhỏ. Cô cũng không biết anh ấy hẹn cô ở đây để làm gì cả.

Khi cô biết mình sắp gặp lại anh ấy. Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc đan xen. Tức giận, mong chờ, vui vẻ, hạnh phúc, buồn bã... Tất cả cảm xúc trộn lẫn khiến cho Linh Nhi rất bồn chồn. Tuy nhiên rất nhanh cô lấy lại được khuôn mặt lạnh lùng vốn có.

Cô hiện tại phải “thị uy” với anh ấy. Cô phải cho anh ấy biết nỗi đau khi anh ấy dám chạy trốn khỏi cô.. Cô muốn anh ấy phải hối hận vì những gì anh ấy làm... Cô nhất định phải làm vậy, vì cô thực sự rất yêu anh ấy...

Tuy nhiên, vừa mở cánh cửa, một mùi hương thơm xộc vào mũi của cô. Đây không phải là mùi hương của nước hoa, mà đó là mùi hương tỏa ra từ một bàn đầy thức ăn bốc khói nghi ngút.

Linh Nhi cảm giác như mình đang nằm mơ, ánh mắt cô đọng lại ở cái bàn đầy thức ăn đó. Rất nhanh cô nghe được giọng của người mà cô thầm yêu:

-Tôi có nấu một chút đồ ăn, cô mau mau ngồi vào đi...

Giọng nói này chính từ Lâm Thần mà ra, Lâm Thần đang đứng ở bếp. Cậu ấy cũng đã thay bộ đồ thành bộ đồ đầu bếp trông cực kỳ lịch sự. Thần thái của Lâm Thần khá vui tươi giống như đang chào đón ai đến ăn vậy.

Linh Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô lại trào ra một cỗ nhu tình. Từ ánh mắt tuy khá bình tĩnh của anh ấy nhìn cô, cô nhìn ra là anh ấy đang lo cho sức khỏe của cô. Anh ấy biết là mấy hôm nay cô ít ăn nên mới đền bù bằng cách này sao??? Càng nghĩ Linh Nhi càng hạnh phúc. Tuy nhiên, nhiệm vụ vẫn phải là “trừng phạt” anh ấy, anh ấy dám bỏ chạy khi gặp cô....

Linh Nhi không nói gì khi nghe câu đó của Lâm Thần. Ngược lại, cô ấy từ từ tiến lại gần Lâm Thần. Lâm Thần cũng vì thế hoảng sợ từ từ lùi về sau. Nhưng lùi như vậy thì làm sao có thể lùi lãi được. Rất nhanh Lâm Thần mắc ở tường, còn Linh Nhi với thân hình nhỏ nhắn đã đến trước người Lâm Thần.

Lâm Thần run rẩy nuốt ngụm nước bọt để lấy lại bình tĩnh, tuy nhiên, rất nhanh cậu bị Linh Nhi “đè” xuống sàn.

Thật sự nỗi sợ đối với cô nàng này đã ăn sâu vào trong người. Cậu trong lòng cười khổ, cô nàng này để lại cho cậu ấn tượng cực kỳ đáng sợ. Nó khiến cậu không còn chút sức lực nào để chống cự. Cậu nhất định phải cố gắng làm cho cô ấy thay đổi, nếu không thì bạn của em gái cậu sẽ gặp nguy hiểm mất...

Tuy Linh Nhi có chút gầy gò nhưng thực sự cô nàng này vẫn cực kỳ xinh đẹp và yêu mị. Linh Nhi ngồi trên người cậu, hai tay cô ấy cầm lấy vạt áo của cậu. Lâm Thần chỉ biết run rẩy mà thôi. Rất nhanh Linh Nhi cười lạnh tra hỏi:

-Sao anh không chạy nữa...em tưởng anh thích chạy khỏi em lắm mà....

Gặp câu hỏi này, Lâm Thần nín họng. Cậu không biết nên trả lời như thế nào. Nếu cậu không chạy thì cô ấy có tha cho cậu đi không??? Chỉ cần như vậy là cậu cũng biết câu trả lời rồi. Tuy nhiên, cậu lại không thể nói vậy, đó chẳng khác nào là đang châm một mồi bom cả. Chính vì thế nên cậu chỉ có thể tỏ vẻ buồn bã đáp:

-Xin lỗi...

Linh Nhi nghe thấy lời xin lỗi của Lâm Thần. Cô ngẩn người ra. Nhưng rất nhanh cô lại lấy lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Cô tra hỏi tiếp:

-Em có gì không tốt??? Tại sao anh lại thích lừa dối em??? Em sẽ để cho anh cảm thấy “hối hận”.

Vừa dứt lời, Linh Nhi cầm lấy cằm của Lâm Thần rồi hôn thẳng lên môi của cậu ấy. Lâm Thần hiện tại chỉ biết hai chữ “Điên cuồng”.

Bị một cô nàng xinh đẹp như vậy đè thẳng xuống đất cưỡng hôn một cách điên cuồng như thế, Lâm Thần tâm trạng vô cùng trống rỗng. Linh Nhi hôn giống như muốn biểu đạt cảm xúc của cô ấy bấy lâu nay. Thậm chí, cô ấy còn giật vạt áo cậu để cậu dựa vào tường rồi hôn tiếp. Cơ thể cậu run rẩy từng đợt cùng từng giọt chất lỏng ngon ngọt chảy vào miệng cậu....
Chương127: Lâm Thần động lòng

Thân thể mềm mại như bông gòn, mùi hương thơm thoang thoảng phảng phất vào mũi Lâm Thần từ Linh Nhi khiến cho tâm trí cậu giống như bị mê hoặc trong đó. Cho dù Linh Nhi là một người cực kỳ đáng sợ trong mắt người ngoài, là nỗi ám ảnh đối với rất nhiều người, tuy nhiên không thể phủ nhận rằng cô ấy chính là một mỹ nữ cực kỳ khét tiếng. Thậm chí lượng fan cuồng cô ấy có chẳng thua kém bất cứ một thần tượng nào trên mạng cả. Một người vừa lạnh lùng lại xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn giống như em gái cậu hiện tại lại “đè” cậu ra để làm trò đồi bại.

Đương nhiên là trong suy nghĩ của Linh Nhi thì cô chẳng quan tâm đến danh tiếng hay gì cả, cô hiện tại trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm giác ngọt ngào này cô rất rất lâu rồi chưa được nếm. Vị ngọt cùng mùi hương của anh ấy làm cho cô càng làm càng thấy thiếu. Nếu anh ấy nghĩ anh ấy có thể chạy trốn khỏi cô thì cách duy nhất là biến anh ấy thành của cô, lúc đó anh ấy sẽ không thể chạy được nữa...

Lâm Thần đang ở thế bị động. Cậu bị ngồi dựa vào tường, còn Linh Nhi thì ngồi trên đùi cậu rồi ra sức hôn, điều này khiến cho Lâm Thần càng ngày càng mất trí hơn...

Linh Nhi làm như vậy chẳng khác nào đang trêu đùa với lửa cả. Có thể hiện tại cậu vẫn có thể chịu được. Tuy nhiên Linh Nhi càng ngày càng kích thích cậu khiến cho tâm trí cậu dường như sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Đến lúc đó thì thực sự cậu sẽ “ăn lại” chính Linh Nhi mất.

Cậu biết là có một cô gái như Linh Nhi là ước mơ của biết bao người, tuy nhiên cậu hiểu rõ cô ấy đáng sợ như nào. Lòng chiếm hữu của cô nàng này cực kỳ kinh khủng, cộng thêm rất nhiều quyền lực và tiền bạc thì chắc chắn cậu sẽ chẳng thể nào sống tự do được. Đáng sợ hơn là những người quen biết cậu sẽ bị liên lụy, đây là điều tối kỵ mà cậu không thể nào tránh được...

Lâm Thần dùng tất cả sức lực để chống lại sự sợ hãi của thân thể, hai tay cậu cầm lấy bả vai mềm mại của Linh Nhi rồi đẩy ra. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Linh Nhi có vẻ tức giận của Linh Nhi, sâu thẳm trong lòng cậu lại tỏ ra sợ sệt. Tại sao cô ấy làm chuyện như vậy mà vẫn có thể lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra vậy. Thật là đáng sợ...

Linh Nhi cười lạnh đang định nói câu gì đó thì đã bị Lâm Thần nói trước:

-Thời gian không còn sớm nữa, thức ăn sắp nguội rồi. Cô cũng cần bồi bổ một chút sức khỏe, vậy nên chúng ta dừng lại ở đây nha...

Lời nói như muốn cầu xin Linh Nhi vậy. Trong lòng Lâm Thần đang căng thẳng cực điểm, cảm giác ngọt ngọt trong miệng khiến cậu khiến cho cậu không tự chủ nuốt xuống... Đúng lúc này, Linh Nhi cười lạnh từ từ cúi vào tai cậu thì thào:

-Em yêu anh lắm đó....

Linh Nhi nói xong câu đó, cô quay mặt ra nở một nụ cười mê hoặc lòng người. Đòn tấn công tâm lý này làm cho Lâm Thần ngơ ra như phỗng, trái tim cậu đạp loạn nhịp vậy. Thực sự đây là lần đầu trong lòng cậu lại rung động bởi một cô gái...

Linh Nhi cũng không dây dưa nữa, tuy chiếc váy của cô có chút xộc xệch nhưng dường như cô chẳng quan tâm. Dáng vẻ thướt tha của Linh Nhi dần dần đứng dậy, để lại Lâm Thần đang tỏ vẻ ngơ ngác. Thật sự hành động vừa nãy của Linh Nhi khiến cho tâm trí cậu không thể nào kịp xử lý được cả.

Linh Nhi trong lòng hiện tại chỉ còn lại sự hạnh phúc. Cô biết là mình có thể thoải mái làm bất cứ điều gì đối với anh ấy, tuy nhiên cô lại không làm vậy, cô muốn từ từ để anh ấy bị cô mê hoặc. Cô cũng là một người tham lam, cô không chỉ muốn thể xác anh ấy, cái cô nhắm tới là cả thể xác và linh hồn của anh ấy. Cô yêu con người từ trong ra ngoài của anh ấy, anh ấy cũng chính là người lôi cô ra khỏi vực sâu, là người cho cô niềm hi vọng để cô đạt được những thành tựu này. Đáng ra tất cả những thứ cô có đều thuộc về anh ấy mới đúng...

Đúng lúc này, khi cô đang nghĩ vu vơ thì có cái gì đó đằng sau đang sờ vào áo cô. Linh Nhi giật mình lên, tuy nhiên khi cô vừa nghé lại thì thấy Lâm Thần đang chỉnh lại bộ váy cho cô. Lâm Thần thấy mình đang làm điều “biến thái”, cậu liền giải thích:

-Xin lỗi, tại cô không trả lời nên tôi tưởng...

Linh Nhi nghe vậy, cô chỉ cười nhẹ nói:

-Thân thể này của em anh muốn làm gì cũng được mà. Em sẽ không ngăn cản đâu...

Lâm Thần giống như lại bị công kích thêm một lần nữa. Tuy nhiên, Linh Nhi tự dưng giật mạnh cổ áo cậu rồi lạnh giọng nói:

-Nhưng em cực kỳ ghét chuyện anh dây dưa với những cô gái khác... Anh chỉ cần dám làm vậy thì anh sẽ biết tay em...

Lời nói lạnh lùng đến nỗi không khí trong phòng trở lên ngột ngạt vô cùng. Lâm Thần nhanh chóng lắc đầu nói:

-Đều là hiểu lầm...cô đừng nghĩ như vậy...

Linh Nhi nghe xong, cô mỉm cười buông tay ra, vẻ mặt từ lạnh lùng lại vui cười như trước. Cô ôm lấy Lâm Thần rồi nhẹ giọng nói:

-Đúng vậy, em tin anh, anh sẽ không lừa dối em đâu...

Lâm Thần chưa bao giờ nghĩ là ở cùng một người sẽ khổ sở đến mức này. Cô ấy đổi mặt như hai người khác biệt vậy. Dáng vẻ lạnh lùng vừa nãy giống hệt như lúc cô ấy truy đuổi cậu vậy. Hiện tại cô ấy giống như một cô gái ngây thơ trong sáng. Cậu tin chỉ cần mình sơ sảy một cái là sẽ chọc nổ một “quả bom” này, mà một khi chọc nổ thì cho dù cậu có Tô Nhan thì cậu cũng sẽ không thể thoát khỏi ma trảo của cô gái này...

Lâm Thần chỉ biết mặc kệ cho Linh Nhi ôm, cô ấy vừa ôm vừa vui vẻ nói:

-Em hôm nay rất vui khi gặp lại anh, tuy rằng anh hay khiến em tức điên lên. Suy cho cùng thì anh vẫn là của em, em sẽ cố gắng khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất thế gian...

Lời nói chẳng khác nào lời dụ hoặc đầy cám dỗ dành cho cậu cả. Tuy nhiên đối với cậu thì đó chẳng khác nào là đang chọc vào niềm tự trọng của cậu cả. Nếu cậu đồng ý thì cậu sẽ giống như “nô lệ” tùy cho Linh Nhi sử dụng vậy, nó trái ngược với đạo lý làm người của cậu. Vì vậy dù điều kiện cực kỳ hấp dẫn nhưng trong lòng cậu sớm đã vứt bỏ lời nói này rồi...

Linh Nhi thì ôm không nỡ rời còn Lâm Thần thì cũng chẳng dám làm trái ý của Linh Nhi, thế nên Linh Nhi ôm Lâm Thần rất là lâu, lâu đến nỗi mà đến lúc ăn thì cậu phải đi hâm lại một số đồ ăn. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng làm Linh Nhi cảm thấy phiền hà gì hết.

Tất cả món ăn tuy không thể so sánh với đồ ăn cô hay ăn. Tuy nhiên mùi vị, cách bày trí và độ chỉnh chu thì chẳng hề thua kém bất kỳ đầu bếp chuyên nghiệp nào. Còn hương vị thì thực sự không phải bàn, vì nó quá ngon và hấp dẫn. Miếng thịt có độ ngọt vừa đủ, vị ngọt được Lâm Thần nêm nếm khiến cho vị ngọt đó thấm vào sâu. Linh Nhi dùng dĩa cắt từng miếng nhè nhẹ đưa lên miệng, sau đó cô uống một chút rượu cũng do Lâm Thần tự làm.

Vị rượu không hề gắt, nó khá nhẹ nên cô không cảm thấy khó uống một chút nào. Chính vì điều này mà cô lại rất thích. Từng chi tiết cô thích, Lâm Thần đều làm không sai một chút nào. Điều này khiến cho Linh Nhi rất thích, đúng là người đàn ông cô yêu...

Linh Nhi vừa ăn vừa nhìn say đắm Lâm Thần đang bận rộn chuẩn bị thêm đồ ăn. Cô ban đầu cũng từ chối nhưng anh ấy nhất quyết làm, nó khiến trong lòng cô trào ra cảm giác ấm áp. Có ai đã vì cô làm như anh ấy không??? Có ai nghĩ đến những khó khăn cô từng trải... Đến cả bố mẹ cô cũng ít khi nghĩ đến. Chỉ có anh ấy là lúc nào cũng quan tâm đến sức khỏe của cô...Làm sao cô có thể phụ lòng anh ấy chứ...

Lúc này, Linh Nhi hỏi một cách vu vơ:

-Lúc anh ở căn nhà đó thì có một người bắt nạt anh. Em không biết có ai đó đang cố che giấu điều này? Anh có biết người đó là ai không?

Lời nói khiến cho tay Lâm Thần đang làm phải chậm lại một nhịp. Cậu lúc này tuy đang thấy Linh Nhi ăn uống cực kỳ lịch sự nhưng dường như có một luồng sát khí cực kỳ khủng khiếp đang âm ủ trong người cô ấy
Chương128: Linh Nhi sợ Lâm Thần

Lâm Thần trong lòng rét lạnh. Cậu chỉ dám nhìn lén Linh Nhi đang nhắm mắt thưởng thức đồ ăn của cậu. Cậu biết một điều rằng: Nếu cậu nói thẳng ra toàn bộ sự việc thì chắc chắn sẽ có một vụ án mạng. Linh Nhi là một người cực kỳ khủng khiếp. Tính tình cô ấy nóng lạnh bất thường, hơn nữa cô ấy là một người thù rất dai và đáng sợ. Chắc chắn những người trong vụ việc đó sẽ không thể yên ổn nếu cậu hé chuyện đó ra...

Linh Nhi đang ăn thì đột nhiên động tác cô chậm lại, một giọng khá nhẹ nhàng phát ra từ vẻ mặt xinh đẹp tột cùng của cô ấy:

-Anh nhìn em làm gì vậy? Em đang chờ đợi câu trả lời của anh đó...

Lâm Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hơi thở của cậu đang ngưng trọng lại. Thật sự cô ấy lúc nào cũng mang cho cậu một nỗi khiếp sợ vô hình, cậu chắc chắn rằng vừa nãy cậu chỉ nhìn qua ánh nhìn của cái kính trên giàn bát, ấy vậy mà cô ấy cũng phát giác ra. Một cô nàng để ý đến mức “xuất quỷ nhập thần” như vậy khiến cho cậu không dám chủ quan một chút nào.

Lâm Thần càng ngày càng cảm thấy không khí lạnh dần. Cậu biết mình không thể không nói, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ rất tức giận. Ai tức giận thì cậu còn có cách, chứ Linh Nhi tức giận thì cậu chỉ còn biết đứng chờ cho Linh Nhi “hành xác” cậu mà thôi. Vậy nên cậu giả bộ tâm trạng không để ý lắm, cậu vừa nấu lại thức ăn vừa nói:

-Cô không cần lo đâu. Không có ai bắt nạt tôi cả....

Lâm Thần cứ tưởng mình nói thế là xong xuôi. Tuy nhiên Linh Nhi đâu có đơn giản như vậy, cậu chỉ nghe thấy tiếng dao đĩa đặt trên bàn, rồi có một giọng khá là lạnh lùng nói từ sau cậu:

-Anh có phải đang “lừa dối” em phải không?

Lâm Thần nghe vậy, mồ hôi trên trán cậu tuôn ra. Cậu hiện tại còn không dám quay lại nhìn Linh Nhi. Cảm giác áp lực đến nghẹn thở khiến cho tim cậu đập rất nhanh...

Đáng sợ hơn, Lâm Thần còn nghe thấy tiếng bước chân của Linh Nhi từ từ tiến lại gần, vừa đi cô ấy vừa tự hỏi cùng giọng điệu vô cảm:

-Sao anh không trả lời, tại sao anh không quay lại nhìn em....Hay là... em nói đúng...

Lâm Thần vừa nghe câu này, tâm trí cậu không dám chần chừ, cậu quay lại nhìn Linh Nhi với vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, miệng cậu mỉm cười nói:

-Xin lỗi, ở bữa tiệc đó chỉ xảy ra một chút chuyện, tuy nhiên tất cả đều đã được giải quyết êm xuôi. Vậy nên...tôi không muốn làm phiền cô...

Giọng điệu giống như cậu đang có lỗi cùng với diễn xuất cực đỉnh khiến cho Linh Nhi chậm nhịp lại. Cô ấy đứng trước người cậu, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ cùng sự lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Thần, ánh mắt đẹp long lanh như ngọc nhìn thẳng mắt cậu , đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói:

-Có đúng không??? Anh thực sự không lừa dối em???

Lâm Thần biết là mình đã qua được một ải, vậy nên cậu cố gắng diễn tròn vai diễn này. Thật sự đây là lần đầu cậu phải nhận cái lỗi mà chính cậu cũng không biết mình sai chỗ nào cả??? Điều này làm cho cậu không biết nói gì hơn...

Lâm Thần cố gắng tỏ vẻ lo cho Linh Nhi, cậu kể lại câu chuyện ở bữa tiệc đó. Tất nhiên là cậu phải bịa ra mà thôi, nếu không thì cô ấy sẽ làm một chuyện cực kỳ khủng khiếp mất...

Nội dung bữa tiệc chỉ là có một cậu con trai không hài lòng nên gây sự, tuy nhiên rất nhanh đã bị bảo vệ lôi ra ngoài. Linh Nhi nghe vậy, cô trầm tư suy nghĩ... Điều này làm cho Lâm Thần lại một phe căng thẳng...

Tuy nhiên, rất nhanh Linh Nhi lại vui vẻ trở lại, cô ấy mỉm cười nắm lấy bàn tay của Lâm Thần nói:

-Anh lần sau có ai dám bắt nạt anh thì cứ nói với em. Em sẽ để hắn sống không bằng chết....

Lâm Thần chỉ biết gật đầu đồng ý. Sau đó cậu giả vờ bật ti vi để chuyển chủ đề. Cậu cũng chuẩn bị đồ ăn ở chiếc ghế cạnh đó.

Cậu sỡ dĩ làm vậy là vì ở nhà cậu cũng hay làm đồ ăn vặt cho em gái cậu ăn. Em ấy tuy ở trên trường là một hoa khôi khét tiếng nhưng ở nhà thì em ấy lại thích nằm dài ra ghế, ăn đồ ăn và xem ti-vi. Dần dần cậu không chịu nổi cảnh em ấy mua đồ ăn sẵn ở bên ngoài nên chính cậu lúc nào cũng sẽ nấu thêm đồ ăn vặt cho em ấy ăn.

Linh Nhi không nói gì cả, cô cũng tự động đi đến chiếc ghế sô fa đó. Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của Lâm Thần. Tuy ánh mắt lạnh lùng nhưng đôi môi cô lại mỉm cười, Linh Nhi tự nói nhẹ:

-Rất nhanh em sẽ “ăn” anh... Không lâu nữa đâu...

Lâm Thần đương nhiên không nghe thấy câu đó rồi. Cậu mở chiếc ti vi lên rồi mỉm cười với Linh Nhi đang ngồi ở chiếc ghế đó. Tuy nhiên, hành động giống như muốn cậu ngồi cạnh khiến cho miệng Lâm Thần phải cười trừ. Cậu chỉ phòng ăn và nói:

-Cô cứ ngồi xem, tôi còn chút việc ở...

Tuy nhiên, vừa nói xong thì Linh Nhi chỉ ra lệnh:

-Anh ngồi vào đây!

Lâm Thần định nói nhưng Linh Nhi lại bồi thêm câu:

-Anh đừng để em nhắc lại lần nữa... Em không muốn phải “đè” anh ra như vừa nãy đâu...

Lâm Thần nín họng luôn rồi. Cậu chẳng còn cách nào ngoài phải ngồi cạnh Linh Nhi. Trong lòng cậu đang nói thầm:

-Phải chịu đựng, nhất định mình sẽ qua được...

Lâm Thần vừa đặt mông xuống thì một cảm giác mềm mại khác đã ép đùi cậu xuống. Linh Nhi không ngần ngại ngồi luôn lên đùi cậu. Điều này làm cho Lâm Thần ngây ra như phỗng, điều này vượt qua trí hiểu biết của cậu.

Chưa hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác. Linh Nhi ngoảnh lại nhìn cậu rồi nhẹ nhàng hôn môi cậu, rất nhanh cô ấy ngoảnh lại và nói:

-Đó là “phần thưởng” của anh( edit: thế trừng phạt là phần thưởng x100 nhỉ)

Lâm Thần rất nhanh tỉnh hồn, bởi vì cậu nghe thấy tin thời sự khiến cậu vô cùng khó tin:

“ Chúng tôi vừa nhận được thông tin: Nữ Doanh Nhân giàu có và xuất sắc nhất năm- Linh Nhi đã từ chối nhận giải trị giá một tỷ vì lý do cá nhân. Rất nhiều khán giả rất buồn và bày tỏ sự nuối tiếc khi không gặp được cô ấy. Sau đây là hình ảnh chúng tôi quay lại ở hiện trường”

Sau đó, Lâm Thần choáng ngợp khi thấy số lượng fan điên cuồng đông đảo dài không thấy đuôi từ sân hội trường đó. Cậu không ngờ Linh Nhi không phải là thần tượng, ấy vậy mà cô ấy lại có lượng người hâm mộ lớn kinh khủng như vậy. Thậm chí cậu còn thấy rất nhiều cô gái đang cầm biển in dòng chữ “Linh Nhi” đang hô hào: “Em yêu chị”... Khiến cho Lâm Thần không biết nói gì hơn...

Khi phóng viên phỏng vấn một cô gái lý do tại sao lại yêu thích Linh Nhi, cô ấy trả lời bằng giọng vô cùng ngưỡng mộ mà khiến cho Lâm Thần sốc:

“ Chị ấy là thần tượng trong lòng em. Chị ấy xinh đẹp lại vô cùng lạnh lùng, hơn nữa chị ấy còn rất giàu có. Chị ấy thậm chí còn công khai từ chối tất cả những người con trai có ý với chị ấy, hơn nữa chị ấy còn công khai nói rằng là ghét tất cả lũ đàn ông nào có ý đồ xấu. Chị ấy là tấm gương sáng cho chúng em noi theo... Em chỉ muốn nói là: Em yêu chị!”

Lâm Thần nghe muốn nổi cả da gà, fan cuồng đến nổi biến đổi giới tính khiến cho cậu khá là bất ngờ. Cậu trong lòng lại không biết nói gì hơn đối với cô nàng đang ngồi trên đùi cậu. Giải thưởng trị giá một tỷ, ấy vậy mà cô ấy sẵn sàng bỏ chỉ vì cậu. Cậu muốn làm được số tiền đó thì phải làm vất vả mấy chục năm. Tuy cậu biết Linh Nhi không hề thiếu tiền, nhưng số tiền đó cậu vẫn cảm thấy khá tiếc...

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì Linh Nhi đột nhiên tỏ vẻ ghê tởm rồi quay sang dùng tay giữ lấy mặt của cậu rồi dùng môi hôn cậu. Lâm Thần thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, rất nhanh người cậu đã bị Linh Nhi ép nằm xuống ghế để cho cô ấy “thỏa mãn”.

Sau khi cho Lâm Thần ăn “cháo”, Linh Nhi nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc, nói:

-Anh không được tin những gì cô ta vừa nãy nói. Người em yêu chỉ có thể là anh...anh hiểu không???

Lâm Thần lúc này mới biết là cô ấy đang sợ cậu “ghen”. Trong lòng cậu chỉ muốn giáo huấn Linh Nhi một trận. Thật sự chỉ vì cái chuyện đến cậu cũng không nghĩ ra ấy vậy mà lại đè cậu ra hôn hơn nữa tiếng.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Linh Nhi, Lâm Thần chỉ biết gật đầu cố gắng mỉm cười nói:

-Tôi hiểu... Tôi hiểu mà... Cô có thể đứng dậy khỏi tôi được không vậy?

Vừa nói như vậy nhưng trong lòng cậu nói nhỏ: “Cô đừng hở tý là đè tôi ra hôn là tôi cảm tạ lắm rồi! Lưỡi tôi bây giờ vẫn còn đau rát...”
Chương129: Đùa với lửa

Lâm Thần cảm giác miệng của mình đang cầu cứu chính cậu. Cảm giác đau nhoi nhói vẫn còn le lói trong miệng cậu. Linh Nhi nhìn bên ngoài chỉ là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, tuy nhiên chỉ Lâm Thần mới biết rằng cô nàng này đáng sợ đến nhường nào.

Linh Nhi nhìn Lâm Thần một cách nghiêm túc, cô ánh mắt lạnh như băng nhìn vào lũ hâm mộ cô đang reo hò trên ti vi giống như cực kỳ sùng bái:

-Linh Nhi! Linh Nhi...

Càng nhìn, Linh Nhi càng đáng sợ, miệng thì thầm:

-Lũ sâu bọ đáng ghét, dám làm anh ấy hiểu lầm.... các người...

Lâm Thần nhìn Linh Nhi tỏ vẻ như vậy. Trong lòng cậu có dự cảm chẳng lành. Cộng thêm cậu biết Linh Nhi là một cô gái cực kỳ khác thường, vì vậy nên phản xạ cậu rất nhanh đã nắm lấy vai của Linh Nhi rồi nói thẳng với cô ấy:

-Tôi tin cô...Những người đó tôi không để ý đâu.. Vậy nên...

Thật sự cứ mỗi lần đụng chạm tới thân thể của Linh Nhi là y như rằng đầu cậu có cảm giác vô cùng tội lỗi. Tuy cậu ấy biết là dáng người cô ấy có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của cô ấy, nhưng dù vậy trong lòng cậu luôn coi cô ấy như “em gái” hơn là một cô gái chân chính.

Linh Nhi khuôn mặt lạnh như băng quay sang nhìn Lâm Thần, hai bàn tay ấm áp của anh ấy chạm vào vai cô khiến cho cơ thể cô như có một dòng điện chạy qua. Tuy nhiên, khi cô nghe câu nói của Lâm Thần, ánh mắt cô kiên định hỏi lại:

-Thật không? Nếu anh cần em sẽ xử tất cả lũ kia cho anh xem...

Lâm Thần trong lòng run sợ, đám người kia đâu có làm hại ai đâu mà cô ấy lại thù mấy người đó. Cậu thừa biết sức hút của cô ấy, nếu Linh Nhi mà không có ai hâm mộ thì đó mới là chuyện lạ đó. Việc cô ấy tức giận chỉ vì những người ấy hô hào tên cô làm cho Lâm Thần không biết phải nói gì cả.

Nhìn ánh mắt đẹp long lanh nhìn cậu, Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ chân thành...

Linh Nhi lúc này mới cầm điều khiển ti vi và tắt đi, thậm chí cô ấy còn chẳng rời khỏi người Lâm Thần. Điều này khiến cho Lâm Thần không dám cựa quậy mạnh, cậu còn chẳng dám nhắc nhở cô ấy, nhìn vẻ mặt lạnh như băng là cậu biết tâm trạng cô ấy đang hỏng bét đến nhường nào...

Linh Nhi tắt xong, quay lại nhìn Lâm Thần, vẻ mặt xinh đẹp không cảm xúc khiến cho Lâm Thần không dám nhúc nhích. Bàn tay mềm mại sờ nhẹ má của Lâm Thần. Miệng nhỏ nhắn nói:

-Em xin lỗi vì đã để anh chứng kiến cảnh này. Chắc anh thất vọng vì em lắm đúng không???

Lâm Thần nghe những lời này mà trong lòng có chút cảm động. Tuy nhiên, cậu thừa biết là mình không được trả lời làm trái ý muốn của Linh Nhi. Cảm giác đau rát vẫn còn ở lưỡi cậu chính là bằng chứng. Vậy nên cậu chỉ dám nói:

-Không! Trái lại tôi còn rất ngưỡng mộ là đằng khác...

Linh Nhi nghe vậy, ánh mắt cô có chút ướt át, đôi môi nhẹ nhàng mấp môi:

-Vậy...anh chứng minh đi... Hãy chứng minh là anh tin em đi....

Lâm Thần trong lòng chỉ muốn gào lên : “Tôi chứng minh thế quái nào được???” Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cậu biết Linh Nhi muốn gì. Nhìn dáng vẻ đợi chờ kia là cô ấy đang muốn cậu chứng minh “tình yêu nồng thắm” dành cho cô ấy.

Lâm Thần lại lần nữa trở lên căng thẳng. Thế quái nào hiện tại cậu vẫn phải bị ép làm chuyện này. Nhìn tâm trạng Linh Nhi là cậu biết dù thế nào thì cậu vẫn phải làm. Nếu không làm thì chắc chắn Linh Nhi sẽ cho cậu hối hận...

Tâm trạng day dứt khiến cho Lâm Thần không dám cử động. Linh Nhi lúc đầu thì vẻ mặt có vẻ chờ mong. Càng ngày, thời gian càng dài, vẻ mặt Linh Nhi càng ngày càng khó coi, cô ấy biết là anh ấy không dám làm, vì vậy cô tức giận nói:

-Được, hóa ra là anh lừa dối em...

Ngay lúc này, Lâm Thần rất nhanh đã làm một động tác khiến cậu cực kỳ khó xử. Cậu ngồi dậy ôm chặt thân thể Linh Nhi, động tác nhanh tới nỗi mà Linh Nhi còn chưa kịp suy nghĩ điều gì cả. Rất nhanh thì thân thể cô ấy được Lâm Thần ôm gọn trong lòng.

Lâm Thần cắn răng chịu đựng, cậu cảm giác như mình đang thèm khát thứ gì đó. Cậu cũng chỉ là một nam sinh bình thường, việc làm như này chẳng khác nào là đùa với lửa cả. Mà lửa một khi đã bùng lên thì rất khó để có thể phục hồi lại hiện trạng ban đầu.

Linh Nhi thân thể giống như mềm nhũn. Đây là lần đầu cô bị ôm chặt, cảm giác này khiến cho tâm trí cô không còn nghĩ gì khác. (edit: xong đó cả hai lao vào nhau, hehe...)

Lâm Thần ôm chặt Linh Nhi, tâm trí đang cố gắng chịu đựng sự cám giỗ. Tuy nhiên thân thể của Linh Nhi quá ư là mềm mại, vẻ đẹp của cô ấy có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải ngắm nhìn thêm một chút. Linh Nhi còn giống như không kháng cự, ôm chặt cậu càng khiến cho Lâm Thần sắp mất trí...

Càng ngày, tâm trí Lâm Thần càng bị bào mòn bởi vẻ đẹp và sự quyến rũ của Linh Nhi. Cậu trong đầu chỉ muốn làm trò đồi bại với cô nàng này mà thôi. Cảm giác như nếu không làm thì cậu sẽ không thể làm gì khác được. Vẻ mặt cậu bắt đầu đỏ lên, ánh mắt hiện rõ sự thèm khát tột cùng.

Lúc lâu sau, Linh Nhi bị Lâm Thần dùng tay dí chặt trên ghế sofa, hơi thở cậu cực kỳ gấp gáp, đôi môi cậu ấy run rẩy nói:

-Cô biết cô đang “chơi với lửa” không???

Linh Nhi bị đè, tuy nhiên cô lại cười lạnh, khiêu khích nói:

-Đúng rồi, em đang chơi với lửa đó. Anh làm gì được em nào???

Lúc này, Linh Nhi tiện thể quăng một lọ thuốc nhỏ nhỏ đã hết từ túi áo ra đằng sau. Vẻ mặt cô có chút cười khinh Lâm Thần, tuy nhiên xen lẫn vào đó chính là sự chờ mong.

Cô tuy biết là mình đang “khống chế” anh ấy, tuy nhiên đây cũng chính là sự trừng phạt mà anh ấy đã nợ cô bấy lâu. Cô biết là mình không thể giữ được anh ấy, tuy nhiên nếu anh ấy làm “chuyện đó” với cô thì chắc chắn anh ấy sẽ thuộc về cô. Anh ấy sẽ dành tất cả tâm trí cho cô. Cô cũng đã chuẩn bị cả một căn biệt thự hạng sang ở nước ngoài để làm nơi cho anh ấy ở, cô sẽ cho anh ấy thêm một công ty để anh ấy có thể thử cảm giác.(edit: Phú bà, hãy bao nuôi tôi!!!). Tất cả mọi thứ cô đều chuẩn bị sẵn rồi, cô chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi. Khi đó, anh ấy sẽ mãi mãi thuộc về cô...

Lâm Thần mất trí, khi nghe lời khiêu khích của Linh Nhi thì càng mất trí hơn. Nhìn vẻ mặt cười nhẹ đẹp đến điên người của Linh Nhi càng khiến bản năng cậu bùng cháy. Tuy nhiên, một chút lý trí vẫn còn, cậu thở hồng hộc nói:

-Cô là tiểu thư danh giá, cô làm vậy chẳng lẽ không biết hậu quả sao...

Linh Nhi nghe vậy, cô trầm giọng nói:

-Đúng, em biết anh là một người yếu kém nên mới dám làm vậy. Rồi sao?? Anh có dám làm gì em...

Đáp trả lại lời nói của Linh Nhi là một nụ hôn nồng cháy. Linh Nhi chỉ còn phát ra tiếng “ư..ư” , tuy nhiên lúc sau thì giống như cam chịu số phận. Hai tay của Lâm Thần đang đấu tranh lẫn nhau, dường như một chút lý trí thật sự vẫn còn sót lại.

Tác giả said: Tác bận quá nên không có time, mong độc giả thông cảm...
Chương130: Lâm Thần vào tròng

Lâm Thần trông giống như đã tức giận, bằng chứng là hành động của cậu rất mạnh bạo đối với Linh Nhi. Có vẻ như hiệu lực thuốc cùng với hành động “khiêu khích” của Linh Nhi đã làm cho Lâm Thần khó có thể giữ được bình tĩnh, nếu không thì cho cậu trăm lá gan thì Lâm Thần cũng không dám làm chuyện này...

Đương nhiên người tỉnh táo chính là Linh Nhi. Cảm giác khó thở cùng với sự nặng nề đè lên cơ thể cô cũng không thể ngăn lại niềm hạnh phúc trong lòng. Cô cũng rất phối hợp với anh ấy, đôi môi xinh đẹp đến mê người hòa quyện cùng với Lâm Thần. Hai bàn tay của Lâm Thần có vẻ không yên thân cho lắm, hình như là muốn khám phá nhiều hơn cơ thể của cô.

Đối với hành động này, Tiểu Linh cũng không ngăn cản, càng làm điều sai trái với cô, anh ấy sẽ càng bị cô bó chặt hơn. Cô biết anh ấy là một con người cực kỳ có trách nhiệm, nhất là khi trong lòng anh ấy có lỗi lớn. Cho dù lỗi này là do cô bày ra, tuy nhiên cô tin là anh ấy chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm với cô mà thôi.

Tuy nhiên, thực sự anh ấy quá hấp dẫn, cảm giác bị cưỡng bức này nó làm cho cô cảm thấy hạnh phúc hơn là phản cảm. Cả bàn tay của anh ấy sờ mó làn da trắng trẻo ở đằng sau lưng khiến cho cô giống như có dòng điện chạy qua, trong khi đó môi cô vẫn bị Lâm Thần ngậm chặt khiến cho cô không thể nói ra điều gì cả. Tất cả những suy nghĩ của cô đang hướng về anh ấy, cô hiện tại chỉ muốn hòa tan cùng anh ấy mà thôi...

Lâm Thần hiện tại càng làm càng thấy nóng nực, trong đầu cậu hiện tại chỉ muốn cởi phăng bộ váy của cô nàng trước mặt. Tuy nhiên dường như ở sâu thẳm trong suy nghĩ cậu đang kịch liệt chống lại cảm giác này.

Làn da của Linh Nhi mềm mại cùng với thân hình nhỏ nhắn khiến cho bàn tay cậu không dám rời đi. Có sợi dây gì đó ở giữa lưng làm cho cậu khá vướng víu, tất nhiên là ác ma trong lòng cậu cực kỳ ghét cái đó rồi. Một giật thật mạnh khiến cho sợi dây đó đứt, một chiếc áo nhỏ từ từ bị cậu lôi ra rồi ném đi chỗ khác...

Linh Nhi dường như đang nhăn mặt vì hành động vừa nãy của Lâm Thần. Có thể là động tác đó khá là đau, nó khiến cho Linh Nhi nhăn mày một chút. Cảm giác phòng vệ trước ngực của cô đã biến mất. Nó làm cho mặt cô đỏ lên hơn bao giờ hết...

Cho dù cô lạnh lùng đến đâu, khiến cho ai cũng phải khiếp sợ, tuy nhiên cô vẫn chỉ là một thiếu nữ đôi mươi mà thôi. Đây cũng là chuyện đầu tiên cô gặp, vậy nên cô thực sự chỉ biết đỏ mặt rồi cố gắng nhìn sang chỗ khác...

Linh Nhi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Cuối cùng, cuối cùng, sau bao nhiêu năm, sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng người cô yêu cũng sắp trở thành người sẽ chung chăn cả đời. Cô hạnh phúc đến mức muốn hòa tan. Cô lúc này lại nghĩ đến lúc cô cùng anh ấy trao nhau nụ hôn ở tiệc cưới. Rồi cả hai hạnh phúc trong căn nhà biệt thự mà cô để dành ở nước ngoài. Sau đó cô sẽ “nuôi” anh ấy, anh ấy chỉ cần muốn gì là cô sẽ đáp ứng, kể cả chuyện lôi mặt trăng xuống thì cô chắc chắn sẽ làm được...

Tuy nhiên, Lâm Thần vừa cầm lấy chiếc áo nhỏ đó, tay cậu run rẩy giống như không thể tin được. Đầu cậu đau tới nỗi mà cậu phải dùng tay ôm đầu, miệng gào thét:

-Aaa...đừng đến gần tôi...tránh hết ra...

Dường như hình ảnh vừa nãy có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cậu. Linh Nhi nằm trên ghế lúc này nhìn thấy Lâm Thần chạy thẳng vào phòng tắm. Cô trong lòng đang chìm đắm trong sự hạnh phúc đùng cái chìm thẳng xuống đáy. Cô hiện tại chỉ còn một bước cuối nữa thôi là kế hoạch của cô sẽ thành hiện thực. Cô không thể ngờ là thuốc đặc chế của mình mà anh ấy có thể còn lý trí như vậy được.

Tuy cô rất muốn chạy đến ôm chặt lấy Lâm Thần, nhưng cơ thể cô hiện tại không còn chút sức lực nào. Miệng cô thở hổn hển, quần áo xộc xệch, đôi môi run rẩy giống như vừa chịu sự chèn ép mạnh. Cả người Linh Nhi hiện tại vô lực, tuy nhiên ai nhìn cũng sẽ phải chảy máu mũi vì sự quyến rũ đến tột cùng...

Linh Nhi nhìn lên trần nhà, khuôn mặt từ từ chuyển sang cáu giận, cô gằn giọng tự nói:

-Thật là tức chết đi mà.... Thế mà lại để anh ấy chạy thoát....

Sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Lúc này, cô mới cố gắng ngồi dậy, nhìn chiếc áo lót của mình ở cạnh ghế. Cô cười nhẹ, đúng là xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô bị “phi lễ” đến mức như vậy, tuy nhiên sự chú ý của cô rất nhanh lại để dồn đến chiếc áo khoác mà Lâm Thần để ở cạnh.

Ánh mắt nhìn chằm chằm, Linh Nhi nhặt chiếc áo đó lên, sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ cô đưa chiếc áo lên mũi mình rồi từ từ ngửi (edit: sao t thấy ai cũng biến thái vậy ta???) mùi hương tuy không đậm vị như lúc nãy, tuy nhiên nó vẫn khiến cho cô cảm giác ấm áp vô cùng. Càng ngửi, cô càng thích thú, cô tự hỏi là nếu anh ấy làm chuyện đồi bại hơn thì không biết sẽ như thế nào...

Đúng lúc này, Lâm Thần mở chiếc cửa nhà tắm, Linh Nhi nghe thấy tiếng như nghe tiếng sét đánh, cô nhanh chóng nằm lại chỗ cũ rồi giả vờ mệt mỏi nhìn lên trời...

Lâm Thần hiện tại cả người ướt sũng, có vẻ như nước lạnh khiến cho đầu cậu tỉnh táo lại. Tuy nhiên có vẻ như đầu cậu vẫn khá đau nên bước đi có chút mệt mỏi.

Linh Nhi lúc này nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của Lâm Thần. Trái tim cô loạn nhảy từng nhịp, từng đường nét trên cơ thể anh ấy đều khiến làm cho đôi mắt bị thu hút vào...Nhất là khuôn mặt đó, như một tác phẩm điêu khắc vậy, hoàn hảo từng chi tiết... Tuy nhiên hiện tại cô rất mệt, cô không thể ngồi dậy ôm chặt lấy anh ấy được...

Lâm Thần đi loạng choạng đến cách vài mét trước Linh Nhi, cậu cúi xuống rồi hối lỗi nói:

-Tôi...thật sự...rất xin lỗi...tôi...không biết chuyện gì vừa xảy ra cả...

Lời nói hối lỗi làm cho Linh Nhi đau nhói. Cô không muốn anh ấy phải chịu cảm giác đau khổ nào cả. Cô muốn anh ấy lúc nào cũng hạnh phúc. Tuy nhiên, cô lại nảy ra một ý hay, vậy nên cô giả vờ mệt mỏi thở hồng hộc:

-Anh... mạnh bạo với em...em chưa kịp chuẩn bị...

Lâm Thần nghe được câu đó như nghe tiếng sét đánh, cậu nhanh chóng dùng khăn lau tạm người cậu rồi nhanh trí đến đỡ Linh Nhi ngồi dậy...Sau đó cậu dùng khăn mới che tấm lưng của Linh Nhi. Lúc này cậu ngồi cạnh chỉ biết run rẩy nói:

-Xin...xin lỗi...

Lâm Thần run rẩy không dám nhìn cô khiến cho Linh Nhi suýt chút nữa cười. Tuy nhiên rất nhanh cô lấy lại cảm xúc mệt mỏi, cô không ngần ngại dựa người vào vai đang khá ướt của Lâm Thần, nhẹ nhàng nói:

-Em...hiện tại rất mệt...

Lâm Thần tuy đầu rất đau nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười nói với Linh Nhi:

-Tôi sẽ chịu trách nhiệm...lần nữa xin...

Linh Nhi lúc này lại lấy tay che lấy miệng Lâm Thần, khuôn mặt như ngọc nhìn Lâm Thần rồi nói:

-Anh không cần nói gì cả...em là của anh...vậy nên đừng hở tý là xin lỗi. Em sẽ giận đó...

Lâm Thần chỉ biết gật đầu. Linh Nhi lúc này lại tỏ vẻ mệt mỏi, Lâm Thần không dám để thân mình ướt sũng, vậy nên cậu xin Linh Nhi vài phút đi thay áo quần.

Khi Lâm Thần rời đi, hai mắt nhắm mệt mỏi đột nhiên mở chừng ra, cô cười lạnh nhìn Lâm Thần rồi ngọt ngào nói:

-Cho dù anh có thông minh đến nhường nào thì cuối cùng cũng không thoát khỏi tay em được đâu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK