• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương286: Thử váy cưới

Lâm Thần suy nghĩ một hồi. Cuộc gọi đó quá là bí ẩn, người gọi không xưng tên, thậm chí giọng còn là giọng giả. Điều này khiến cho cậu rất băn khoăn: Liệu có nên đi theo chỉ dẫn của người này hay không?

Thế nhưng, cậu lúc này lại nhận ra một điều rất quan trọng, số điện thoại này cậu chỉ cho mẹ của Nguyệt Sương biết. Nếu đúng là như vậy, có lẽ cô ấy đang muốn gặp cậu.

Cậu cũng suy xét đến trường hợp là người khác. Nếu là ai đó ép buộc cô ấy, chắc chắn sẽ không dùng cái giọng này. Còn nếu là Linh Nhi phát hiện thì cậu cũng chẳng nghĩ là cô ấy sẽ làm như này.

Loại bỏ hết trường hợp xấu, cậu lúc này mới đứng dậy, đi vào phòng mình, thay một bộ đồ mới rồi đi ra ngoài.

Thế nhưng, chính Lâm Thần cũng không hề biết, lúc cậu đi ra ngoài, ở trong thành phố, Linh Nhi đang lạnh lùng ngồi trên chiếc bàn quen thuộc của cô.

Dĩ nhiên, ở bên cạnh chính là thủ hạ đắc lực- Tư Hạ. Lúc này, cô ấy nghiêm túc đưa một tờ giấy lên trước mặt Linh Nhi, ánh mắt cung kính nói:

“ Thưa tiểu thư, tôi đã làm theo lời của ngài, toàn bộ băng đảng xã hội đen ở toàn thành phố đã bị tiêu diệt. Hơn nữa, tôi cũng đã truy quét với quy mô rộng để đảm bảo không còn bất kỳ ai lọt lưới.”

Nói xong, Tư Hạ lấy lại tinh thần, trên tay cầm tờ giấy khác, nghiêm trang đọc:

“Tổng tài sản thu được gồm: Ba nghìn tấn vàng, hai tỷ USD, ba nghìn viên kim cương, rubi, saphia cùng với rất nhiều ma túy và đồ lậu. Tất cả đều được ghi rõ trong tờ giấy này ạ. ”

Đứng trước con số khổng lồ này, Linh Nhi chẳng hề có chút dao động, thậm chí, ánh mắt cô còn không nháy một cái. Nhìn tờ số liệu trên, Linh Nhi chỉ cười lạnh, sau đó tiện tay đóng dấu, đưa cho Tư Hạ cùng với giọng nói trầm lặng:

“Cô làm rất tốt, tôi nhất định sẽ thưởng cho cô.”

Tư Hạ nghe vậy, vẻ mặt cô không những không vui, thậm chí vẻ mặt có chút hối lỗi, nói với Linh Nhi:

“ Thưa cô chủ, tôi không dám nhận...cậu chủ...tôi đã cố hết sức, thế nhưng...”

Nói xong, có vẻ như Tự Hạ đang tự trách bản thân mình, hai chân của cô muốn cúi xuống để tạ lỗi với Linh Nhi. Ánh mắt cô ấy lúc này chỉ còn lại là sự day dứt, giống như không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nhưng, Linh Nhi lại dùng ánh mắt nhìn thẳng Tư Hạ, ánh mắt này khiến cho cô chưa kịp quỳ xuống đã phải đứng ngay thẳng lên.

Không biết tại sao, trong mắt Tư Hạ, cô chủ giống như không thích cô quỳ xuống. Cô lúc này chẳng biết nên nói gì cả, dùng tư thái đợi chờ đứng cạnh Linh Nhi.

Linh Nhi không nói gì cả, từ từ uống một ngụm trà, tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển giống như đang tạo nên tác phẩm nghệ thuật.

Vị đắng nhè nhẹ cùng với vị ngọt tự nhiên của lá trà hòa quyện vào nhau, Linh Nhi hài lòng từ từ đặt tách trà xuống, nhắm mắt lại cảm nhận.

Tư Hạ không dám nói một câu nào. Cô biết, dường như cô chủ chuẩn bị nói một cái gì đó. Bởi cô cũng ở với Linh Nhi rất lâu, thế nên biết một chút những thói quen thường ngày của cô ấy. Cô biết rằng: cô chủ Linh Nhi là một con người rất thích uống trà, thậm chí coi trà là một thứ khó thể thiếu được trong cuộc sống.

Cô chủ thưởng thức ly trà, đó chính là dấu hiệu của việc sắp có chuyện xảy ra. Thế nên, cô mới im lặng từ từ lắng nghe chuyện này.

Đúng như cô dự đoán, ngay sau đó, cô chủ của cô vừa nhắm mắt cảm nhận vị trà vừa nói:

“ Anh ấy là chồng của tôi. Thế nên cô không bắt được anh ấy là chuyện có thể hiểu được.”

Nói xong, Linh Nhi lại chuyển chủ đề, nhắm mắt nói tiếp:

“ Cô đã tra được thân thế của anh ấy chưa???”

Tư Hạ nghe thấy lời này, cô lúc này mới giật mình nhớ ra, vội vội vàng vàng cầm tờ giấy trong người, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo:

“ Thưa cô chủ, tôi đã tra ra được thân thế của cậu chủ. Sau khi trốn khỏi căn biệt thự, cậu chủ đã lấy tên Lâm Thiên để thay thế. Sau đó, bằng mối quan hệ với một người tên Lão Tam, cậu ấy lại có được chứng minh thư hợp lệ...”

Tư Hạ kể hết lại toàn bộ những gì cô điều tra được. Thế nhưng, không hiểu sao, càng đọc thì dường như cô càng cảm thấy lạnh, giống như nhiệt độ căn phòng đang hạ xuống mức âm độ vậy. Cả thân thể cô run rẩy, vẻ mặt có chút trắng bệch.

Đọc xong, không kịp chờ cô nói thêm gì cả. Linh Nhi lúc này đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn trước mặt, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, tự nói:

“ Lâm Thiên...cái tên này nghe rất hay đó, không thể ngờ là anh ấy lại có thể có một thân phận mới một cách nhanh chóng như này. Thật không biết nên thưởng cho anh ấy hay là phạt anh ấy đây???”

Thực ra thưởng và phạt thì đối với Lâm Thần nó đều “như nhau” cả.

Tư Hạ thấy tâm trạng cô chủ mình bắt đầu có dấu hiệu khác thường, thế nên cô vội vàng nói tiếp:

“ Tôi đã bắt được đôi nam nữ Tống Hào cùng với bạn gái của cậu ta, người tên Lão Tam đã giúp sức rất nhiều cho cậu chủ...Thế nhưng, gia đình họ Nguyệt tôi vẫn chưa thể bắt được.”

Linh Nhi nghe vậy, cô khinh thường nói:

“ Đôi nam nữ dám sỉ nhục anh ấy...hừ...giết hết cho tôi. Còn người tên Lão Tam, cô hãy tra soát thật nhiều thông tin rồi cho ông ta một món tiền lớn, dù sao người này cũng giúp anh ấy rất nhiều, chỉ là ông ta không biết đó là ai. Còn gia đình họ Nguyệt...”

Nói xong, Linh Nhi lạnh lùng rút một chiếc điện thoại, bấm trên đó vài số, rất nhanh một đầu dây bên kia bắt được, vẻ mặt Linh Nhi trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lùng ra lệnh:

“ Phong tỏa toàn bộ tài sản của nhà họ Nguyệt. Truy lùng hai người, một người tên Nguyệt Lan, người còn lại tên Nguyệt Sương. Tôi cần trong thời gian nhanh nhất bắt được hai người này.”

Nói xong, cô nhanh chóng ngắt máy. Thấy trong phòng không còn ai, cô mới từ từ lấy chiếc áo của Lâm Thần trong tủ, chiếc áo này chính là chiếc áo lấy từ bệnh viện. Cô nhanh chóng khoác trên thân mình, sau đó cô từ từ ấn một cái nút, rất nhanh, tiếng động vang lên, một căn phòng từ từ xuất hiện trước mặt cô.

Căn phòng này vừa xuất hiện, ánh mắt của Linh Nhi trở nên vô cùng khác thường. Hai chân cô từ từ bước đến, mở cửa căn phòng này, đập vào mắt cô đó chính là bộ đồ cô dâu cùng với chú rể đang đặt ngăy ngắn trên chiếc kệ rất sang trọng. Giữa căn phòng chính là một chiếc giường đôi, trên giường khắc hai chữ làm bằng bông hồng: Lâm Thần-Linh Nhi...

Không thể không nói, căn phòng được trang trí tỷ mỷ vô cùng, từng chỉ tiết nhỏ nhất đều được cô chăm chút tỷ mỉ, chọn lọc kỹ càng. Một bông hoa, một nhánh cây, thậm chí là một sợi vải đều phải là loại tốt nhất, đẹp nhất.

Hai tay cầm lấy chiếc váy cưới, cô không nhịn được mà âu yếm nó. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng...

Chiếc váy cô đang mặc bỗng dưng bị cởi ra, sau đó là đến áo chiếc áo nhỏ...Sau năm phút, một Linh Nhi phiên bản khác, một cô gái mang trong mình chiếc váy cưới lộng lẫy xuất hiện trước gương.

Không thể có một mỹ từ nào để lột tả hết được vẻ đẹp của cô ấy lúc này. Linh Nhi ban đầu đã là một cô gái xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành. Vì vẻ đẹp này, không biết bao nhiêu người đã phải tán gia bại sản, thậm chí là “ra đi” trước khi kịp nhận ra điều đó. Vì vẻ đẹp này, không một cô gái nào là không rung động trước nó cả, mặc cho là người cùng giới.

Đến cả Lâm Thần, cậu cũng phải rung động trước vẻ đẹp hoàn mỹ này. Ấy mà hiện tại, cô ấy khoác trên mình bộ váy cô dâu- thứ mà có thể lộ ra được tất cả những tinh túy trong người cô gái, là thứ mà trong đời cô ấy chỉ có thể mặc một lần. Cùng với nụ cười có chút ngọt ngào đó, chắc chắn nếu Lâm Thần nhìn thấy, cậu có lẽ cũng sẽ siêu lòng vì nó.

Nhìn mình trong gương, bộ váy trắng ngần trải dài, trong đầu cô lại tưởng tượng một khung cảnh tuyệt đẹp. Cô cùng Lâm Thần tiến đến lễ đường, sau đó dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình và cả thành phố, cả hai người trở thành vợ chồng, sau đó cùng nhau động phòng hoa chúc.

Lúc này, cô tin rằng, chỉ cần bắt được anh ấy, cô thề là sẽ để anh ấy thành chồng thực sự. Cô sẽ “bắt” anh ấy phải lấy cô. Khi đó, cho dù có mọc thêm cánh thì anh ấy cũng sẽ không thể trốn được.

“ Anh hãy chờ đi...chú rể của em...” Linh Nhi ngọt ngào nói.

P/S: Có lẽ nếu như main bị bắt lần nữa thì coi như xong phim rồi đó.
Chương287: Bắt quả tang

Trên con đường phố se se lạnh của mùa đông, tuy rằng mặt trời đã lên cao, ánh nắng tỏa ra mang theo hơi ấm nhưng nó cũng không thể nào xóa nhòa đi được đi cảm giác lạnh này, Lâm Thần bước đi thật vội vàng, giống như có chuyện gì đó vô cùng gấp gáp.

Không hiểu sao, cậu đã mặc đủ ấm, che hết toàn bộ cơ thể, một cơn gió cũng chẳng thể lọt qua, thế mà ngay lúc nãy, cậu lại có cảm giác lạnh gáy, thực sự rất kỳ lạ.

Rất nhanh, cậu bỏ qua cái cảm giác này, hai chân nhanh chóng bước đi, hòa nhập cùng với cuộc sống đô thị nhộn nhịp.

Sau năm phút, cậu đã đi đến quán cà phê mà người kỳ lạ chỉ dẫn trong điện thoại đó. Khi cậu tiến vào, nhìn xung quanh, một thân ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.

“ Không ngờ lại là bà ấy!!!” Lâm Thần nói nhỏ.

Tuy rằng người đó ăn mặc kín đáo, đeo khẩu trang cùng với mắt kính trông vô cùng bí hiểm. Thế nhưng, cậu cũng nhận ra được, đó chính là mẹ của Nguyệt Sương. Đơn giản vì dáng người của hai mẹ con khá tương đồng nhau, thế nên chỉ cần nhìn dáng ngồi, cậu đã đoán ngay được danh tính của bà ấy rồi.

Không hề nói nhiều, cậu nhanh chóng ngồi xuống trước mặt Nguyệt Lan, ánh mắt căng thẳng nhìn vị phu nhân này, hỏi nhẹ:

“ Cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì vậy?”

Phải biết, trừ trường hợp khẩn cấp, chắc chắn Nguyệt Lan sẽ không dại dột gì mà hẹn cậu ra ngoài này. Cộng thêm với cách ăn mặc này, cậu cảm giác như cô ấy có chuyện gì vô cùng quan trọng vậy.

Đúng như cậu dự đoán, Nguyệt Lan không hề nhiều lời, trực tiếp nói:

“ Chuyện bây giờ rất gấp gáp. Toàn bộ thành phố bây giờ đang truy lùng cậu vô cùng gắt gao. Những ai muốn rời khỏi đây đều phải được kiểm tra đặc biệt, toàn bộ gia tộc trong thành phố đều bị đóng băng tài sản, những tên xã hội đen trong thành phố đều bị tiêu diệt không sót một ai. Sắp tới, khu này cũng sẽ bị truy quét hết, thế nên thời gian của chúng ta không còn nhiều.”

Lâm Thần nuốt nước bọt một cái, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Nguyệt Lan. Chính cậu cũng không thể nghĩ rằng Linh Nhi lại vì cậu mà điên cuồng như vậy.

Thấy tay Lâm Thần run rẩy, Nguyệt Lan thở dài một hơi, cười cười nói:

“ Tôi sống ở thành phố này từ lúc còn bé. Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, sóng gió. Thế nhưng đây là lần đầu tiên, quân đội lại hành động như vậy. Thật sự, vị tiểu thư đó cuồng cậu đến nhường nào chứ.”

Trong đầu Nguyệt Lan lúc này chỉ đang cảm thán mị lực của Lâm Thần. Mê hoặc được Linh Nhi thì thôi đi, đây là còn mê hoặc cả đứa con gái quý báu của cô. Thậm chí, vì cậu ấy, Linh Nhi còn sẵn sàng dùng cả quân đội để tiêu diệt hết xã hội đen trong thành phố, một hành động tưởng chừng dễ dàng nhưng muốn xong trong vài ngày thì đó chính là một chuyện vô cùng khó nhằn.

Hiện tại, chính gia tộc cô cũng đang bị truy nã, nếu không phải cô nhạy bén, nhanh chân chạy trốn thì lúc này cô đã bị bắt rồi.

Con gái của cô đang gặp nguy hiểm. Thế nhưng, cô cũng không dám nói chuyện này cho Lâm Thần, phòng trường hợp cậu ấy sẽ đâm đầu giao nộp cho Linh Nhi. Cô không muốn cái ước mong mà Nguyệt Sương ao ước lại bị phá hủy chỉ vì một câu nói.

Cô đã quá vô tâm, để rồi khiến cho Nguyệt Sương ra nông nỗi này. Nhìn lại cái dáng vẻ sợ hãi của con bé lúc trước, cô lại cảm thấy nhói đau, giống như có hàng vạn cây kim đang đâm vào ngực cô vậy.

Thấy Nguyệt Lan thở gấp gáp, Lâm Thần nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng dò hỏi:

“ Cô không khỏe hay sao? Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”

Nguyệt Lan nghe thấy vậy, cô ra hiệu Lâm Thần ngồi xuống, sau đó cố gắng bình tĩnh, nói:

“ Được rồi, tôi không sao. Tôi đã chuẩn bị cho cậu một thân phận mới, ba ngày sau cậu hãy đến chỗ này để nhận lấy nó.”

Nói xong, không chờ Lâm Thần đáp, cô tiện tay lấy cho Lâm Thần một cái bản đồ nhỏ, trên đó đã được đánh dấu một cách kỹ lưỡng. Lâm Thần cầm lên, ánh mắt chăm chú xem tấm bản đồ, không nói một lời.

Nguyệt Lan thấy Lâm Thần có vẻ chăm chú, cô cũng không gấp gáp, từ từ giải thích:

“ Ở đó, tôi đã chuẩn bị người để chỉ dẫn. Cậu chỉ việc đến đó, tốt nhất là đừng để lộ tung tích của mình.”

Thấy Nguyệt Lan nghiêm túc giải thích như vậy, cậu ghi rõ điều này

trong đầu. Vẻ mặt cậu tràn đầy tự tin nói:

“ Cảm ơn cô. Tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm...”

Nguyệt Lan vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cô có chút tán

thưởng chàng trai trẻ đứng trước mặt này. Khiêm tốn, không hề có chút

ngạo mạn, mặc dù thân phận hiện tại của cậu ấy vô cùng khủng bố, thậm chí đến cô cũng phải e dè.

Bàn xong kế hoạch, cô cũng hỏi khá nhiều câu về cuộc sống hiện tại của Nguyệt Sương. Cầm trong tay tấm ảnh con gái cô đi chơi, vẻ mặt con bé ngọt ngào, thỏa mãn giống như đó là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời...không hiểu sao nước mắt của cô lại rơi.

Cũng may là cô che kín mặt, thế nên Lâm Thần không nhận ra biến hóa trên khuôn mặt cô.

Cầm từng tấm ảnh, nhìn Nguyệt Sương hạnh phúc khi được đi chơi như này, một cảm giác day dứt tràn ngập tận đáy lòng. Có bao giờ, cô tận mắt chứng kiến con gái của mình vui cười, hạnh phúc như vậy. Trong tâm trí cô, Nguyệt Sương lúc nào cũng giữ cái thái độ lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với ai. Cho đến hiện tại, khi nhìn thấy tấm ảnh này, nếu không phải cô tin tưởng Lâm Thần thì chính cô cũng không thể tin, bởi vì Nguyệt Sương trong ảnh quá khác so với tưởng tượng của cô.

Xem một hồi lâu, cô dùng động tác nhẹ nhàng nhất để nâng niu từng tấm ảnh. Sau khi xếp xong, cô nhìn Lâm Thần, cố gắng bình tĩnh hỏi:

“ Những tấm ảnh này, tôi giữ có được không???”

Giọng nói của Nguyệt Lan tràn đầy sự chờ mong, cậu nghe vậy, đương nhiên là không thể từ chối rồi, hai tay cầm lấy chồng ảnh rồi đưa cho Nguyệt Lan, mỉm cười nói:

“ Đây là ảnh của Nguyệt Sương. Cô là mẹ của cô bé, đương nhiên có thể giữ...”

Nguyệt Lan cũng không khách khí, trực tiếp cất chúng vào trong túi của mình. Hai người tiếp tục cuộc trò chuyện, cho đến lúc mặt trời mới lên cao. Lúc này, Nguyệt Lan mới đứng dậy, dặn dò Lâm Thần:

“ Tôi cũng đã nói hết những gì nên nói. Sau buổi hẹn này, tôi sẽ ẩn đi một thời gian, cậu nhớ hãy chăm sóc con gái của tôi cho thật tốt.”

Ngay sau lời nói này, Nguyệt Lan lại cảnh cáo cậu:

“ Nguyệt Sương là đứa con gái duy nhất của tôi. Nếu để con bé có chút phiền lòng, cho dù tôi phải đắc tội với Linh Nhi thì cũng sẽ không tha cho cậu. Cậu nhớ chưa???”

Nói xong, Nguyệt Lan rời đi, không để cho Lâm Thần có một câu nào giải thích. Dáng người cô ấy từ từ đi xa, đi xa cho đến khi khuất khỏi mắt Lâm Thần.

Lâm Thần đứng đó rất lâu, chỉ đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Lan, cậu mới rời đi khỏi quán.

Lúc này cũng đã đến giờ ăn trưa, cậu phải trở về sớm, tránh cho Nguyệt Sương lại đi tìm cậu khắp nơi. Cậu thừa biết cái tính cách dựa dẫm của cô ấy, chỉ cần không ở cùng cậu quá năm phút là y như rằng tâm trí cô ấy sẽ chỉ nghĩ đến đi tìm cậu. Thật chẳng biết đây là một cô tiểu thư mà mẹ cô ấy khen nức nở không nữa.

Quay trở về nhà, cậu mệt mỏi tháo toàn bộ những thứ cồng kềnh trên mặt mình. Vẻ mặt mệt mỏi quay trở về phòng.

Thấy trong nhà yên tĩnh, trong đầu cậu đoán là Nguyệt Sương vẫn chưa tỉnh dậy. Thật đúng là...tý nữa chắc chắn cậu sẽ phải nhắc nhở em ấy một chút vậy. Ngủ nhiều là tốt, thế nhưng ngủ như này thì không hề tốt một tý nào.

Đi đến trước căn phòng mình, cậu không chần chờ một giây, nhanh chóng mở cửa.

Cánh cửa rất nhanh bật ra, Lâm Thần chuẩn bị đi vào, thế nhưng đột nhiên bước chân cậu phải dừng lại. Bởi vì...

“ Nguyệt...Nguyệt Sương...”

Lâm Thần ngơ ngác nhìn Nguyệt Sương đang cầm lấy bộ quần áo của cậu trong tủ, vẻ mặt vô cùng thích thú. Thậm chí, trên thân của em ấy, tất cả đều là bộ đồ của cậu.
Chương288: Hóa thành yandere

Quay trở về 30 phút trước...

Nguyệt Sương nằm trên chiếc giường, hai mắt chớp chớp, từ từ mở ra.

“Oa...Ngủ thật là ngon” Cô không tự chủ được kêu lên, cả thân thể run rẩy vì sung sướng.

Ngồi trên giường, cô tiện tay vớ lấy chiếc đồng hồ, ánh mắt nhíu lại do vẫn còn buồn ngủ, giọng nói mơ màng:

“ Mấy...giờ...rồi nhỉ? Tại sao mình thức đêm mà lúc này anh ấy vẫn chưa gọi mình ăn ta???”

Phải biết, buổi sáng nào anh ấy cũng sẽ gọi cô dậy. Thế mà lúc này, cả thân thể cô không hề có chút mệt mỏi nào, giống như được ngủ đủ giấc nhưng anh ấy vẫn chưa gọi cô. Điều này rất bất hợp lý.

Có lẽ, chính cô cũng không biết lúc này đã gần trưa. Vẻ mặt cô vẫn còn mong chờ Lâm Thần sẽ gọi cô dậy...Thậm chí, cô còn chuẩn bị sẵn cái dáng vẻ nũng nịu để chờ cậu ấy... Cho đến khi...

“Aaaaaa.... Quá mười giờ rồi...Tại sao...tại sao mình lại ngủ nhiều đến như vậy!!!” Nguyệt Sương nhìn chiếc đồng hồ, vẻ mặt hốt hoảng nói.

Phải biết, con gái ngủ đến trưa là một điều vô cùng đáng xấu hổ. Nhất là khi cô đang ở chung nhà với người mà cô thích. Sẽ ra sao khi mà anh ấy nghĩ cô là một con người chỉ thích ngủ nướng...Lúc đó, toàn bộ hình tượng mà cô xây dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ, thậm chí là để lại ấn tượng xấu trong mắt anh ấy...

Chỉ cần nghĩ đến như vậy, hai chân của cô giống như được tiếp thêm sức mạnh to lớn, nhanh chóng chạy vào nhà tắm.

Sau năm phút, Nguyệt Sương gấp gáp chạy ra phòng khách. Vẻ mặt của cô khá lo lắng, thậm chí tóc của cô vẫn còn chưa khô do quá vội... thế nhưng, khi chạy ra phòng khách, cô chẳng thấy ai cả.

“ Anh ơi...anh đâu rồi...” Nguyệt Sương gọi lớn.

Không thấy trả lời, cô nghi hoặc vừa đi vừa suy nghĩ. Giờ này đã là gần trưa, anh ấy có lẽ phải ở nhà mới đúng chứ nhỉ. Hay là anh ấy muốn đi ra ngoài.

Thế nhưng đi ra ngoài thì cũng nên báo cho cô một tiếng chứ nhỉ? Cô là em gái của anh ấy cơ mà... Nguyệt Sương dùng vẻ mặt căm hờn đáng yêu đi đến gian bếp. Vừa đi, cô vừa khó chịu tự nói:

“ Hừ...anh ấy thật là...”

Thế nhưng, đôi mắt của cô ngay khi vào gian bếp đã chú ý tới một bàn đồ ăn thịnh soạn. Vì là được dán bọc thực phẩm kín nên đó là lý do cô không ngửi thấy mùi thơm từ chúng.

Tuy nhiên, cô cảm thấy nó rất khác so với thường ngày, bởi vì toàn bộ chúng đều là món cô thích ăn, thậm chí đến cả món sườn xào chua ngọt, một món mà Lâm Thần khuyên cô không nên ăn, thế mà nó lại xuất hiện ở chính giữa bàn.

“ Tất cả chỗ này...anh ấy nấu tất cả chỗ này vì mình sao?”

Vẻ mặt cô ngạc nhiên, phải biết, chỗ này gần 20 món, muốn nấu được hết những món này thì không phải một chuyện đơn giản. Cộng thêm anh ấy còn đang bị ốm, nghĩ đến chuyện này, không hiểu sao mắt cô nó cay cay...

Cô không nói gì cả, ngồi xuống chuẩn bị thưởng thức... Mặc dù cô là dạng người ăn kiêng, thế nhưng chứng kiến cảnh này, cô cũng muốn làm cho anh ấy vui.

Một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô, tay cô tiện thể cầm lấy nó, ánh mắt dõi theo từng chữ được viết trong đó:

“Anh có nấu một chút món ăn, muốn gọi em dậy thế nhưng anh không muốn đánh thức em quá sớm. Em đọc được tâm thư này thì cứ ăn thoải mái đi nhé. Anh có chuyện phải ra ngoài. Em không cần phải chờ anh đâu!!!À mà cảm ơn em vì bữa ăn sáng nay nha!”

Chỉ vài dòng tâm thư, cô giống như đã cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho cô. Cô không nói gì cả, vẻ mặt tươi cười nếm thử từng món ăn.

Không nói không phải là cô chê trách gì, thực chất việc không nói chính là do cô không thể nói ra được xúc cảm của mình lúc này. Có lẽ, vẻ mặt hạnh phúc khi đang ăn chính là cách biểu cảm chân thành nhất mà cô có thể làm.

Trong lúc ăn, không hiểu sao đầu cô nảy ra một ý tưởng rất kỳ lạ.

Hiện tại, anh ấy đang đi vắng, tức là trong phòng anh ấy không có ai... Đây chính là một cơ hội ngàn vàng.

Mắt Nguyệt Sương bỗng sáng bừng lên. Cả một kho báu đang chờ cô khám phá. Nếu bây giờ không nhanh tay, chắc chắn sau này chính cô cũng sẽ thấy hối hận.

Phải biết, muốn lấy những món đồ đó không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù cô lần trước đã lấy được chiếc khăn đó nhưng có vẻ như đó chính là lần cuối cô có thể lấy được. Từ lần sau, cô chưa bao giờ “trộm” thành công món đồ nào cả. Anh ấy luôn luôn cảnh giác, giống như sợ món đồ của mình rơi vào tay ai đó vậy.

Nghĩ đến đây, cô không thể chờ nổi một giây phút nào nữa, cả thân thể giống như một mũi tên lao về phòng của Lâm Thần.

Vì Lâm Thần dường như có chuyện gấp, thế nên căn phòng khá lộn xộn. Quần áo để ở trên giường quên chưa cất. Mới nhìn trông khá là bừa bộn...

Tuy nhiên...

“A-aaa... Thiên đường là đây chứ đâu?”

Nguyệt Sương dường như trở nên kích động, vui sướng. Cả thân thể không kìm được mà nhảy thẳng vào bộ quần áo trên giường. Vẻ mặt thích thú tự nói:

“ Thật là thoải mái... Anh ấy thật là thơm”

Nói xong, cô không hề kiêng kị điều gì, hai tay cầm lấy áo rồi hít một hơi thật sâu. Tuy rằng Lâm Thần chỉ mặc qua một lần, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mùi hương đó.

Thân thể run rẩy, ánh mắt tham lam nhìn những bộ quần áo còn lại trên giường, vẻ mặt lộ rõ sự thèm khát cùng với nụ cười bí hiểm:

“ Khà...khà... tất cả chỗ này là của mình!!!”

Vậy là, Nguyệt Sương đắm chìm trong sự sung sướng. Không biết thời gian là gì, cô miệt mài coi những món đồ của Lâm Thần như là của chính mình.

Kể cả khi Lâm Thần quay trở về, cô vẫn đắm chìm trong cái sở thích “biến thái” đó. Để rồi, lúc này, Lâm Thần dùng vẻ mặt vô cùng kinh hãi nhìn Nguyệt Sương.

Cả một tủ quần áo của cậu bị Nguyệt Sương lục tung. Toàn bộ đồ trên người cô ấy đều là của cậu, từ mũ len cho đến khăn quàng, rồi cả áo quần cho đến cả đôi giày cậu hay đeo. Toàn bộ đồ trên người cô ấy không có chỗ nào là không dính dáng đến đồ của cậu.

Trong đầu cậu, toàn bộ hình tượng em gái đáng yêu mà Nguyệt Sương trước giờ đều tan biến.

Đứng đó, cậu không thể nói gì cả. Đúng hơn là cậu không biết nên nói gì, bởi vì hành động của Nguyệt Sương lúc này quá kì dị.

Nguyệt Sương lúc này vẫn đang cầm lấy chiếc áo khoác của cậu, vẻ mặt thích thú tự nói:

“ Cái này anh ấy mặc chắc cũng đẹp lắm, hihi...”

Nở một nụ cười trên môi, cô vui vẻ xoay người lại, ý định muốn đi vào phòng tắm để thử đồ. Thế nhưng...

“ Anh...anh...Tại...tại sao anh lại ở đây!”

Nguyệt Sương dùng vẻ mặt giống như gặp quỷ nhìn Lâm Thần. Chẳng lẽ...toàn bộ những sự việc vừa nãy cô làm đều bị anh ấy nhìn vào trong mắt ư.

Không! Không được! Cô phải làm điều gì đó! Anh ấy chắc chắn sẽ thất vọng về mình! Mình không thể để hình tượng bấy lâu nay xây dựng bị đổ trong chớp mắt thế này được???

Thế nhưng, bây giờ phải làm sao? Nguyệt Sương trong đầu bối rối hỗn loạn, cô chẳng biết mình phải làm gì cả. Tại sao, tại sao mình lại đen đủi đến như vậy?

Nhìn Nguyệt Sương ngơ ngác hỏi như vậy, cậu nở một nụ cười có chút miễn cưỡng, nói:

“ Em nói gì hài vậy? Đây là phòng của anh mà? Mà em ở đây làm gì vậy? Tại sao lại trộm đồ của anh”

Giọng nói tràn đầy sự thất vọng, cậu lắc đầu biểu rõ cảm giác của mình. Phải biết, cậu đã coi em ấy như là em gái thật sự, cưng chiều không khác gì Tiểu Ngọc... thế mà, lúc này Nguyệt Sương lại làm trò này... Quá thất vọng...thật sự quá thất vọng,... có vẻ như cậu đã quá đề cao em ấy.

Thế nhưng, đứng trước câu hỏi và cái thái độ thất vọng của cậu, Nguyệt Sương giống như không nghe được lời. Ánh mắt cô ấy trở nên trống rỗng, miệng tự nói:

“ Anh...anh nói gì...em đây là đang muốn lấy kích cỡ của anh để mua cho anh một món quà cơ mà... Tại sao anh lại thất vọng với em...tại sao???”

Lâm Thần đương nhiên là vẫn chưa cảm nhận được nguy cơ đang ở ngay trước mắt, cậu vẫn lắc đầu rồi nở nụ cười chua chát:

“ Em đừng có lừa dối anh, cái bộ dáng này mà em...”

Chưa kịp nói hết, cả thân thể cậu không tự chủ mà run lên một cái. Cả thân thể cậu từ từ lùi bước, bởi vì trước mắt cậu, Nguyệt Sương giống như trở thành một cô gái khác vậy.

Ánh mắt cô ấy trở nên đáng sợ, nhìn chằm chằm cùng với hai chân từ từ di chuyển về hướng cậu. Đáng sợ nhất là tay của em ấy đang cầm chích điện. Có vẻ như cô ấy đã lấy được chúng ở đâu đó.

“ Anh...tin em chứ...tại sao lại không tin em...Hãy để em giúp anh...” Nguyệt Sương mặc trên thân quần áo của cậu, vừa đi đến gần cậu vừa nói từng chữ.

“ Chết rồi...em ấy lại trở nên điên loạn mất rồi!!!” Lâm Thần kinh sợ, trong đầu suy nghĩ.
Chương289: Nhu tình

“Ha...anh phải tin em...tin em nhất chứ...”

“ Em chỉ đo đạc kích cỡ một chút thôi mà anh. Tại sao anh lại không tin em...”

“ Hay là...anh không thích em nữa rồi sao?”

Nguyệt Sương giống như biến thành một con người khác, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm khiến cho Lâm Thần sởn gai ốc. Khuôn mặt xinh đẹp dễ thương nhưng lại chẳng hề giảm bớt chút sự nguy hiểm nào. Cô ấy vừa đi vừa nói với cậu những câu nói đầy tính “ ép buộc”.

Với “kinh nghiệm sương máu” của mình, cậu đương nhiên không dám đứng im để cho em ấy tiến lại gần. Nhìn cái chích điện vẫn còn sáng trong tay em ấy, cậu có linh cảm là chỉ cần để em ấy tiến lại gần thì cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ. Thậm chí, cái khung cảnh lúc cậu ở trong bệnh viện đó sẽ xảy ra một lần nữa.

Nhìn đôi mắt của em ấy, cậu cảm thấy rất quen. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu ngạc nhiên khi nhận ra được điều này. Ánh mắt của em ấy hiện tại và lúc bị mẹ la mắng lúc trước y hệt nhau. Chỉ khác là hành động lúc đó với bây giờ không hề giống nhau.

Cậu không biết lý do tại sao em ấy lại thay đổi chóng mặt như vậy. Tuy nhiên, cậu biết rõ, lúc này không thể để em ấy xúc động hơn nữa, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện rất nguy hiểm.

Nói thì dễ, thế nhưng nhìn em ấy lúc này, cậu còn không dám đứng lại chứ đừng nói chi là dỗ dành em ấy. Linh cảm mãnh liệt đang báo hiệu cậu, rằng em ấy đang rất nguy hiểm.

“Ha...anh không trả lời em sao? Anh chán ghét cô gái này rồi phải không?”

Nguyệt Sương đứng lại, nghiêng đầu nhìn cậu một cách lạnh lùng.

Không biết tại sao, sau câu nói này, Nguyệt Sương trở nên đáng sợ hơn, nguy hiểm hơn trong mắt cậu. Hàm răng Nguyệt Sương cắn chặt, nở ra một nụ cười lạnh lẽo, hai chân của em ấy đột nhiên chuyển động, nhanh như một cơn gió xuất hiện trước mặt cậu, một tay dùng chích điện nhắm thẳng. Giọng nói của em ấy lúc này trở nên điên cuồng lên:

“ Haha...Nếu anh không tin em thì em phải trừng phạt anh thôi. ”

Cũng may là cậu đề phòng, thế nên khi Nguyệt Sương vươn tay tập kích, cậu đã nhanh chóng né tránh sang một bên.

Vừa mới né được một đòn nguy hiểm, cậu lớn giọng nói:

“ Em làm cái trò gì vậy? Bỏ ngay món đồ nguy hiểm đó xuống cho anh!”

“Ha...anh bây giờ còn dám quát em...”

Câu nói như vậy chẳng khác nào đang kích thích Nguyệt Sương. Rất nhanh, đòn thứ hai của Nguyệt Sương đã được tung ra. Một chân không ngần ngại hướng thẳng bụng cậu.

Ý đồ của em ấy rất rõ ràng, đó chính là đánh gục cậu. Động tác mạnh mẽ, dứt khoát không hề chậm một nhịp, Lâm Thần hoảng sợ không kịp né tránh...chỉ có thể dùng tay chống đỡ.

Phải nói thật, Nguyệt Sương không phải là cô gái bình thường, mặc dù là một mỹ nữ xinh đẹp, thế nhưng sức lực của em ấy thì không thể coi thường. Cộng thêm lúc này, em ấy dường như đã mất kiểm soát bản thân, thế nên em ấy cũng chẳng ngần ngại mà dùng toàn bộ sức lực để chiến đấu với cậu.

Đối phó với tình cảnh này, cậu không dám làm em ấy bị thương, thế nên mới bị rơi vào thế bị động như này.

Cũng vì nó, kết quả là cánh tay cậu phải đỡ lấy một cú đá mạnh đến từ em ấy. Cảm giác đau nhức truyền tới, nhanh như chớp, cậu đã bắt được bàn chân của em ấy.

“ Bình tĩnh lại cho anh!!!” Lâm Thần vừa cầm lấy bàn chân vừa nhắc lớn.

“ Anh không tin em...anh không tin em...” Nguyệt Sương lúc này chỉ đáp lại cậu bằng những lời vô tri.

Không chờ cậu phản ứng, thậm chí em ấy còn chẳng hề đỏ mặt khi bị cậu giữ chân như này. Kích điện trong tay của em ấy không hề cố kỵ nhắm thẳng vào người cậu.

Mặc dù bị hạn chế một chân, thế nhưng động tác của em ấy chẳng hề có chút chậm lại. Thậm chí em ấy còn làm nhanh hơn để có thể đạt được mục đích.

Nếu là người thường, dưới tình huống như vậy, khả năng rất cao là sẽ bị trúng đòn. Bởi vì Nguyệt Sương ra động tác rất nhanh, thậm chí là nhanh hơn gấp đôi so với vừa nãy, phản xạ của người bình thường khó có thể bắt kịp được.

Đó là đối với người thường, thế nhưng đối với Lâm Thần thì lại khác. Mặc dù một tay đang cầm chân Nguyệt Sương, thế nhưng cậu vẫn đề phòng nhất cử nhất động của em ấy. Bởi vì cậu biết, cô gái xinh đẹp này không hề đơn giản.

Đúng như dự đoán, Nguyệt Sương không hề ngần ngại mà đánh lén cậu.

Không chậm chễ một giây, cậu đẩy chân của Nguyệt Sương ra. Điều này khiến cho cả thân thể em ấy bị chao đảo, từ đó đòn tấn công kia cũng bị vô hiệu hóa.

Trán cậu đổ mồ hôi, hiện tại nếu cứ dày vò như này thì cậu sẽ vào thế bị động mất. Bởi vì di chứng từ hôm qua lúc này đang tái phát, cả cơ thể cậu rơi vào trạng thái mệt mỏi. Đầu cậu bắt đầu đau nhức, hai chân có dấu hiệu mỏi mệt.

Cậu tuy rằng hiện tại vẫn có thể đứng đây, thế nhưng nếu cứ kéo dài thời gian thì cả hai đều sẽ nguy hiểm. Cậu không biết Nguyệt Sương sẽ làm gì trong tình trạng như kia cả.

“Ha...Anh đừng chạy...em phải khiến anh tin em...” Nguyệt Sương chao đảo một lúc, sau đó cả thân thể giống như mũi tên lao thẳng về phía Lâm Thần.

Lúc này, Lâm Thần giống như đờ ra, bởi vì cậu nhìn thấy được những giọt lệ rơi trên má của em ấy. Vẻ mặt lạnh lùng lúc nãy chỉ là màn bọc để che đậy nội tâm lúc này của em ấy mà thôi.

Nhớ lại lời hứa lúc trước đối với Nguyệt Lan: “ Tôi chắc chắn sẽ khiến em ấy hạnh phúc”. Cậu xác thực đã hứa như vậy, thậm chí còn rất tự tin. Thế mà giờ đây, chính cậu lại làm cho em ấy khóc.

Không thể không nói, đòn tấn công kinh khủng nhất đối với Lâm Thần không phải là cú đấm mạnh mẽ, những thứ sắc bén nguy hiểm. Mà thứ nguy hiểm nhất đối với cậu đó chính là đòn đánh tâm lý, nhất là đối với những người mà cậu cho là người thân.

Không hề né tránh, Nguyệt Sương đã dùng kích điện đánh trúng bụng cậu. Không hề cử động, không hề nhúc nhích... Lâm Thần đứng yên đó nhìn Nguyệt Sương.

Cảm giác điện giật khắp toàn thân, thân thể cứng đờ, Lâm Thần thậm chí không hề kêu một lời.

Cho đến khi cậu ngã xuống, ánh mắt đầy mặt yêu thương nhìn Nguyệt Sương. Lúc này chính em ấy cũng thẫn thờ... Ánh mắt có dấu hiệu của việc tỉnh táo lại.

Kích điện trong tay Nguyệt Sương rơi xuống đất, tạo ra tiếng kêu lạch cạch, hai mắt em ấy dường như cảm nhận được điều gì đó, một hành động rất kỳ lạ đã xảy ra.

Cô ấy quỳ trước mặt Lâm Thần, hai tay cô ấy run run cầm lấy đôi tay yếu ớt của Lâm Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần cùng giọng nói có chút sợ hãi:

“ Tại...tại sao anh không né tránh...tại sao?”

Lúc này, Nguyệt Sương dường như đã thanh tỉnh. Có vẻ như hình bóng Lâm Thần ngã gục trước mặt cô chính là lý do khiến cho cô nói ra những lời này.

Lúc này, cô ấy chỉ biết ôm Lâm Thần khóc, vẻ mặt đáng thương cùng giọng nói vô cùng hối hận:

“ Huhu...em biết sai rồi. Em là kẻ biến thái, là kẻ xấu xa... Em đã làm hại anh...em là kẻ tội đồ...”

Lời nói tràn ngập tự trách, Nguyệt Sương lúc này chẳng còn có cái dáng vẻ như lúc trước. Lúc này, cô ấy chỉ quỳ đó, vẻ mặt đau khổ tự trách.

Lâm Thần dường như cảm nhận được điều này. Mặc dù lúc này cơ thể cậu vô cùng yếu ớt, thế nhưng, cậu vẫn dùng tất cả sức lực còn lại để đặt lên má của Nguyệt Sương.

Không biết có phải do bàn tay cậu hay không, thế nhưng vừa đặt bàn tay lên má, Nguyệt Sương có vẻ như đã bình tĩnh một chút. Em ấy không còn tự trách bản thân mình như nãy, thay vào đó là vẻ mặt hối lối nhìn Lâm Thần rồi tự nói:

“ Anh...anh...”

Lâm Thần đương nhiên hiểu ý của em ấy, thế nên cậu cố gắng mỉm cười, dùng tất cả sức lực còn lại để nói với em ấy:

“ Anh xin lỗi vì đã làm em khóc, cũng rất xin lỗi vì vừa nãy lớn tiếng với em. Em đừng có khóc, lúc này anh chỉ hơi mệt một chút thôi, nghỉ một lúc là sẽ khỏe lại ấy mà.”

“ Em...em đã làm anh bị thương...em đã tự tiện lục tủ của anh...thậm chí, em còn hành động như vậy trước mặt anh. Em là kẻ xấu xa...là kẻ đáng ghét...vậy mà tại sao lúc này anh lại tốt với em như thế?”

Lời nói chẳng biết là đang khen hay đang chê trách Lâm Thần. Chỉ biết là, Nguyệt Sương đã rất đau khổ khi nói ra.

“ Nếu em còn khóc, còn tự trách mình...Anh sẽ giận đó” Lâm Thần mệt mỏi, thở hổn hển nói.

Nguyệt Sương cảm nhận được Lâm Thần mệt mỏi, cô không tự chủ làm theo.

Không còn những giọt lệ, cũng chẳng có tiếng khóc, lúc này Nguyệt Sương chỉ còn lại sự lo lắng:

“ Em ngừng khóc rồi, anh đừng giận em nhé...xin anh đó!!!”

Lời nói tràn ngập sự cầu mong, Lâm Thần lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nói nhẹ:

“ Tốt lắm, đó mới là bé ngoan chứ. Bây giờ em đi ra ngoài một lúc, anh chỉ nghỉ một chút rồi sẽ ra.”

Nói xong, Lâm Thần dường như không thể kiên trì nổi nữa, ánh mắt nhắm lại.

Nguyệt Sương lúc này chẳng hề làm theo Lâm Thần nói. Cô chỉ ngồi đó, dùng đùi của mình để làm chiếc gối ,tiện thể lấy chăn trên giường đắp cho Lâm Thần. Động tác nhẹ nhàng, êm dịu giống như sợ làm cậu ấy đau vậy.
Chương290: Thành công

Chương này sẽ có một chút kiến thức về tài chính, tác sẽ cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể...

“ Cuối cùng...cuối cùng mình cũng đã thành công” Một cậu nam sinh cầm trong tay chồng hợp đồng, vẻ mặt vui sướng nói.

Lúc này, cậu dường như không thể kìm nổi sự vui sướng. Rốt cuộc, sau bao nhiêu khó khăn, nỗ lực vất vả, cuối cùng cậu cũng đã đạt được kết quả xứng đáng. Cậu- Lâm Thần, chính thức đã là chủ tịch một công ty.

Tuy rằng công ty khá là nhỏ, mỗi năm doanh số chỉ vài tỷ, lợi nhuận cũng khá khiêm tốn... thế nhưng đó cũng là bước đầu để cậu phát triển sự nghiệp trong tương lai.

Ước ao lớn nhất của cậu là gì: Đó là muốn gia đình cậu hạnh phúc. Mà muốn được như thế thì trước hết, cậu phải có một sự nghiệp vững chắc.

Ở một thị trường cạnh tranh khắc nghiệt như này, cậu đã rất vất vả để có thể chen chân được vào một trong số đó. Thực sự, bọn họ quá mạnh, hơn cậu về mọi mặt.

Ban đầu, cậu cũng giống như bọn họ, công ty dường như chẳng có gì cả. Sản phẩm dù có tốt nhưng chẳng hề có thương hiệu, cũng chẳng hề có kênh phân phối... Thế nên doanh số lúc đó thất bại thảm hại.

Doanh số không có nhưng chi phí lại chẳng hề giảm. Nào thì chi phí mặt bằng, chi phí công lương, chi phí sản xuất... bao nhiêu chi phí đổ hết lên đầu công ty. Khiến cho vốn chủ sở hữu của công ty sắp chạm đến mức đáy, thậm chí có nguy cơ phá sản.

Lúc đó, cậu tuyệt vọng đến mức nào, thậm chí, cậu còn không ăn không ngủ chỉ vì vấn đề nan giải này. Một vấn đề mà cậu rất sợ nó xảy ra, thế mà nó lại diễn ra một cách nhanh chóng như vậy.

Khi đó, thay vì cầm trên tay hợp đồng, cậu lại cầm trên tay một đống văn kiện yêu cầu hoàn trả tiền, nếu như không trả đầy đủ, có khi cậu sẽ bị kiện ra tòa.

“ Mình...mình thật sự thất bại đến thế sao? Cuộc sống sao lại khắc nghiệt như vậy? Mình đã cố gắng hết sức mình rồi cơ mà...” Cậu nhớ câu nói của mình lúc đó nó cay đắng đến nhường nào.

Cho dù một người có giỏi, thông minh và sắc bén đến nhường nào nhưng đây là hiện thực, một thế giới tàn khốc. Bạn không có tiền, không có quan hệ thì chẳng là cái thá gì cả. Nhất là trong thế giới kinh doanh, nơi mà lợi ích được đặt lên hàng đầu.

Cậu lúc đó muốn buông xuôi tất cả, mệt mỏi, chán nản khiến cho suy nghĩ của cậu trở nên tiêu cực. Hai tay cậu run run chuẩn bị ký vào văn kiện phá sản.

Thế nhưng, có vẻ như ông trời đã cảm thương tình cảnh này, cho cậu một cơ hội ngàn vàng... Bởi vì, ngay khi cậu chạm bút vào tờ giấy để chuẩn bị ký, cô nhân viên với vẻ mặt hối hả chạy thẳng vào phòng cậu, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng nói:

“ Thưa...thưa ngài... Công ty TNHH một thành viên Thiên Hoa đang đợi ở dưới sảnh. Nói là muốn hợp tác với công ty chúng ta...”

Vừa nghe thấy cái tên này, cậu lúc đó nhớ là chẳng hề tin nổi nữa, vẻ mặt ngơ ngác hỏi lại cô nhân viên:

“ Cô nói đùa phải không? Công ty đó hiện tại là đang đứng ở top đầu thế giới. Thậm chí còn có khả năng chi phối toàn bộ nền kinh tế... Thế mà bọn họ lại hẹn gặp chúng ta - một công ty chuẩn bị phá sản hay sao?”

Phải biết, công ty đó cậu cũng nghe qua, những người muốn được họ đầu tư chắc xếp hàng cả trăm cây số vẫn chưa hết. Không phải là cứ có tiền là bọn họ sẽ hợp tác, đó chính là rào cản lớn nhất để những người khác không có mơ mộng về công ty này.

Họ là hãng có thương hiệu lớn, rất đề cao vẻ ngoài của mình. Trong thế giới doanh nghiệp, đó chính là một ông trùm, muốn gì được đó. Đó là lý do tại sao, cậu lại không tin. Không phải bởi vì công ty cậu làm điều gì sai trái, mà lý do đó là công ty cậu chẳng qua giống như hạt cát trong mắt bọn họ.

Lời nói ba phần đau khổ bảy phần bất lực khiến cho cô nhân viên cũng có chút xúc động. Thế nhưng, dường như cô ấy đã biết chắc chuyện này, một video ngắn được cô quay lại đưa cho Lâm Thần.

Nhìn thấy trong video đó, cậu thấy rõ được đại diện của công ty. Cậu chỉ nhớ lúc đó, vẻ mặt cậu tràn đầy hi vọng như nào. Thậm chí, cậu còn không kìm được mà bật dậy, nắm chặt lấy tay cô nhân viên đó, ánh mắt mong chờ:

“ Nhanh nhanh...mau chóng mời bọn họ đến phòng cao cấp nhất. Đừng để bọn họ chờ lâu.”

Để rồi...kết quả hiện tại chính là đây... bản hợp đồng hợp tác này. Kể cả bây giờ, cậu cầm trên tay, thế nhưng dường như cậu vẫn chưa dám tin tưởng, thậm chí là có chút run tay.

Cái hợp đồng không biết bao nhiêu công ty lớn khác sống chết muốn có, thậm chí đến mơ còn không dám. Nay đã ở trên tay cậu, thật sự...đây chính là may mắn mà cả đời cậu khó có được sao.

Không biết là vì lý do gì, công ty Thiên Hoa đó rất vui vẻ với cậu, thậm chí trong suốt quá trình đàm phán, mọi điều kiện mà công ty đó đưa ra đều muốn lợi cho công ty cậu. Không hề tỏ ra một lời phàn nàn nào, chẳng giống với tư thái của một công ty đứng đầu thế giới chút nào.

Mặc dù cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở đây, thế nhưng miếng bánh lớn ngọt ngào như vậy mà cậu không ăn thì có lỗi quá. Thế nên, cả hai công ty rất nhanh đã ký kết hợp đồng hợp tác kinh doanh chiến lược toàn diện.

Cậu cũng chẳng biết tại sao bên họ lại đánh giá cao cậu như vậy. Tiền vốn bọn họ sẽ chu cấp, thậm chí bọn họ còn đáp ứng ba tiêu chí trong mô mình 4P. Cậu chỉ cần phụ trách sản phẩm( Product), còn lại thì họ sẽ lo toàn bộ.

Giải thích: Mô hình 4P trong marketing là tập hợp các công cụ tiếp thị bao gồm 4 yếu tố cơ bản: sản phẩm (Product), giá cả (Price), phân phối ( Distribution), truyền thông( Promotion).

Còn về phần lợi nhuận, bọn họ tuy là hãng lớn nhưng chỉ lấy ba phần, còn lại là dành cho công ty cậu. Điều này càng khiến cho cậu cảm thấy nghi hoặc, thậm chí là có chút hoảng sợ. Nếu không phải cậu đã kiểm tra kỹ hợp đồng thì có lẽ lúc đó cậu sẽ sợ hãi mà chạy đi mất. Đây chẳng khác nào cậu đang ăn trên công sức của công ty đó vậy.

Vì được công ty Thiên Hoa giúp đỡ nên tốc độ phát triển của công ty lên rất nhanh. Cộng thêm tỷ suất lợi nhuận lớn và được hưởng lợi từ thương hiệu lớn như Thiên Hoa nên cổ phiếu công ty cậu lên giá rất cao. Từ đó, có rất nhiều nhà đầu tư cũng vì thế mà dốc hết vốn liếng để đầu tư cho công ty cậu.

Nợ cũng dần trả hết, vốn chủ sở hữu tăng cao cộng thêm uy tín từ sản phẩm cùng với danh tiếng, chỉ trong vỏn vẹn ba tháng. Từ một công ty không ai thèm ngó tới, ấy vậy mà công ty cậu lúc này đã lọt vào trong những công ty nổi tiếng nhất trên toàn thế giới.

Có sẵn máu kinh doanh trong người, cậu mở rộng, tăng quy mô, dùng đòn bẩy tài chính... thế nên công ty từ hổ có cánh trở thành một con rồng gắn tên lửa, vượt xa các đối thủ cùng ngành.

Gia đình cậu được sống trong sung sướng, cậu cũng đã có sự nghiệp của mình. Lúc này, cảm giác của cậu chẳng còn gì ngoài hạnh phúc cả.

Ngay hôm nay, cậu còn được vinh dự được gặp chủ tịch cao nhất của tập đoàn Thiên Hoa. Một đặc quyền mà không một ai có được.

Cậu không biết đã chờ ngày này bao lâu rồi, phải biết, người này vô cùng bí ẩn, chưa bao giờ lộ mặt bên ngoài. Giới tài phiệt thường có một câu nói: “Chỉ cần gặp được người này thì bạn đã là người may mắn nhất thế giới.” Là đủ hiểu sự bí ẩn của con người này rồi.

Thậm chí, có một tin đồn cho rằng: Người đứng đằng sau lại là một cô gái, hơn nữa còn rất trẻ tuổi. Thế nhưng có vẻ như chẳng ai tin chuyện này cả, kể cả chính cậu cũng vậy. Làm gì có chuyện một người tối cao như này lại là chủ tịch một công ty cơ chứ... Nghe thật là hài hước.

Ăn mặc thật đẹp, cậu ngắm mình trước gương rồi gật đầu một cái, vẻ mặt đầy tự tin nói trước gương:

“ Hừm...được rồi...mình phải gây được ấn tượng tốt với người đó mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK