Giọng nói Nguyệt Sương đầy phần cao ngạo, cộng thêm cái ánh mắt khinh thường làm cho Tống Hào chỉ biết câm nín.
Đây là lần thứ hai, hắn bị coi thường như vậy. Nếu là người khác thì hắn còn có chút tức giận, nhưng hai người này là ngoại lệ. Đơn giản bởi vì cả hai người đều là nhân vật lớn, cho hắn mượn thêm cả nghìn lá gan thì hắn cũng không dám chọc vào.
Tuy nhiên, có một điều vô cùng kỳ lạ. Tại sao cả hai người đều để ý tới tên Lâm Thiên, một tên mà trong mắt hắn cho là đứa rác rưởi không đáng nhắc tới.
Theo suy đoán của hắn, chắc chắn tên này đã đắc tội lớn gì đó. Bởi vì cô gái này tuy đã che mặt nhưng hắn tin chắc chắn, cô ấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Một cô gái quyền lực, xinh đẹp lại cao ngạo như vậy khi đi tìm một tên bẩn thỉu, nghèo đói thì chỉ có thể là do tên đó trêu chọc cô ấy mà thôi.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình thật thông minh. Chỉ với vài câu nói của cô ấy, hắn đã phân tích ra được tất cả. Đúng là... hắn đã đẹp trai lại còn thông minh nữa chứ!
Thấy Tống Hào còn lơ ngơ, Nguyệt Sương đã khó chịu nay càng khó chịu hơn. Đây là lần đầu tiên, cô nói chuyện hòa nhặn như vậy. Nếu không phải cô muốn che giấu thì tên này đã ăn luôn một cước của cô rồi.
Mất kiên nhẫn, cô định xoay người rời đi. Tuy nhiên, ngay khi cô vừa bước một bước, Tống Hào đã chắn trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý nói:
“ Cô muốn tìm Lâm Thiên đó phải không?”
“ Đúng, tôi muốn tìm người đó!” Nguyệt Sương mất kiên nhẫn nói.
“ Có phải người đó khiến cho cô khó chịu phải không?” Tống Hào dò hỏi.
Nguyệt Sương suy nghĩ một lúc. Hắn ta hình như muốn dò hỏi mình hay sao?
Mà nghĩ kỹ lại, hắn ta nói cũng có chút đúng. Lâm Thần chẳng những không hề nhường cô chiến thắng, thậm chí, anh ấy còn cướp đi nụ hôn đầu và cả trái tim cô nữa. Hiện tại, trong đầu cô chỉ còn nghĩ tới hình bóng của anh ta, thật là khó chịu mà!!!
Nghĩ tới cảnh anh ta dám gọi tên cô gái khác, cô không tự chủ nói:
“ Đúng vậy...khó chịu...rất khó chịu”
Lời nói này đã lọt vào trong tai của Tống Hào. Hắn không ngờ, những gì hắn đoán đều đúng. Cô gái này đúng là đang tìm Lâm Thiên để tính sổ.
Tuy không biết tại sao Lâm Thiên lại chọc tới vị này, nhưng đây chính là cơ hội ngàn vàng. Hắn biết, chỉ cần giúp vị này, chắc chắn sau này cô ấy cũng sẽ nói tốt một hai câu cho hắn... Đến khi đó, sự nghiệp của hắn sẽ được thăng tiến rõ rệt.
Hắn không biết, tất cả những gì hắn nghĩ đều chẳng hề giống với những gì Nguyệt Sương nghĩ. Hắn cho rằng cô ấy đang căm thù Lâm Thiên đến tận sương tủy, thậm chí hận tới nỗi phải tìm đến đây. Nhưng hắn đâu có nghĩ, những câu nói đó chỉ là cái câu nói biểu hiện sự “ghen tuông” ngọt ngào trong tình yêu.
Chính vì hiểu sai vấn đề, hắn mới dám lộ ra vẻ mặt căm ghét, tay chỉ về phía công ty nói:
“ Lâm Thiên đúng thật là đáng chết. Không ngờ là tên nghèo kiết xác đó lại dám chọc tới cô. Đúng thật là không biết sống chết.”
Nói xong, hắn còn cố gắng chỉnh mái tóc còn ướt do rượu, vẻ mặt vô cùng đắc ý nói:
“ Thật may là tôi đã nhận ra tên đó là một tên bại hoại. Vì vậy, cô đừng giận... Tôi đã thay cô trừng trị tên đó rất nhiều lần rồi.”
Lời nói này chẳng khác nào là một cái tát giáng thẳng vào mặt của Nguyệt Sương. Nó khiến cho Nguyệt Sương đang trong cơn mộng phải tỉnh dậy, ánh mắt sắc bén nhìn Tống Hào cùng với giọng nói đầy phẫn nộ:
“ Cái...cái gì? Anh đã làm gì...?”
Vì bị che mặt, Tống Hào không hề biết được vẻ mặt của Nguyệt Sương. Điều này làm cho hắn càng tự tin hơn nói tiếp:
“ Cô không cần kích động làm gì, tên Lâm Thiên đó đang ở trong công ty. Vì thế, cô cũng không cần lo, bây giờ tôi sẽ...”
Chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đã tung một cước thẳng vào mặt hắn . Động tác vừa dứt khoát lại vừa tàn độc. Cú đạp này mạnh tới nỗi đáng sợ, Tống Hào bị bay xa vài mét, máu me chảy be bét.
Đến bây giờ, hắn còn chưa hình dung chuyện gì đang xảy ra. Hắn không thể tin nổi, một cô gái với đôi chân thon gọn trắng nõn như kia lại có thể tung ra đòn hiểm độc như vậy. Hơn nữa, hắn cũng không hiểu, tại sao cô ấy lại phải ra tay. Chẳng lẽ, hắn đã phạm phải tội gì.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người xung quanh đều hoảng loạn. Các cô gái không chịu nổi cảnh tượng này đều nhắm mắt hét toáng lên. Ngay sau đó, đội sơ cứu khẩn cấp đều đến chỗ của Tống Hào.
Đến lúc này, Nguyệt Sương mới nhanh chóng chạy một mạch vào công ty. Tâm trạng của cô lúc này vô cùng lo lắng. Nếu như đúng theo những gì hắn ta nói, anh ấy chắc phải chịu nhiều sự ức hiếp lắm.
Lâm Thần đã cướp đi trái tim của cô. Vì vậy, anh ấy phải an toàn, nhất định không thể xảy ra chuyện gì.
Cái cảm giác yêu say đậm một người có tư vị như thế nào? Có lẽ hiện tại, Nguyệt Sương mới hiểu rõ điều này. Đôi chân không ngừng nghỉ cùng ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh. Thậm chí, đôi môi cô ấy còn mấp máy nói:
“Anh... nhất định phải an toàn. Em sẽ cứu anh ra ngoài”
Chương232: Cứu lấy Lâm Thần
Trong căn nhà kho, đến bây giờ, cô nữ cận vệ mới có thể từ từ đứng dậy. Cú đạp của Lâm Thần nó quá là khủng khiếp, đến hiện tại mà cô vẫn cảm thấy đau nhức là đủ hiểu uy lực của nó.
Tuy cơ thể vẫn còn vô cùng đau nhức, thậm chí trên bụng vẫn còn đỏ do cú đạp đó nhưng cô vẫn cố lết đôi chân của mình đi ra ngoài. Cô muốn chắc chắn rằng, Lâm Thần không thể chạy thoát.
Cô tin vào dược hiệu của thuốc, một liều nhỏ thuốc đó thì đến cả voi cũng phải lăn ra ngủ chứ đừng nói là tiêm cả một xi lanh như vậy. Điều cô quan ngại nhất là có ai khác động vào cậu chủ trong lúc ngủ, kể cả điều đó rất khó xảy ra nhưng cô vẫn phải kiểm tra.
Cắn răng chịu đựng cơn đau nhức, cô cố gắng đi theo hành lang, ánh mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh, một thân ảnh dựa vào tường xuất hiện trước mặt.
Khi nhìn thấy thân ảnh này, mắt cô sáng lên, vẻ mặt cũng không thể giấu nổi mà mỉm cười.
“ Đây rồi...cậu chủ đây rồi!”
Nếu những người quen biết cô ấy mà nghe thấy giọng này, chắc chắn bọn họ sẽ trừng cái ánh mắt nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được. Đây có phải là sát thần lạnh lùng, từng đánh cho không biết bao nhiêu người trong quân đội phải quỳ khóc đây không?
Từ từ đi đến trước mặt Lâm Thần, sau đó cô ngồi xuống, vẻ mặt thích thú ngắm nhìn.
Khi nhìn cậu ấy ngủ, trong lòng cô tràn ngập cảm giác tự hào. Bởi vì sau bao nhiêu nỗ lực, cô cuối cùng cũng có thể đánh bại cậu ấy, tuy rằng cách đánh bại này có chút vô liêm sỉ.
Từ từ bỏ nhẹ cái da giả, một gương mặt hoàn mỹ, tuấn tú đến mức rung động lòng người xuất hiện.
Cho dù cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đối mặt với cái khuôn mặt này, vẻ mặt của cô cũng không tự chủ đỏ lên. Nó thật sự quá đẹp, đẹp tới nỗi mà chính cô cũng bị mê hoặc trong đó.
Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ đó, nếu để cô chủ biết được cái này, chắc chắn cô ấy sẽ nổi trận lôi đình. Cậu chủ chỉ có thể là của cô chủ, một người ngoài như cô cũng không dám mơ tưởng tới điều này.
Thấy xung quanh không có ai, cô mới cởi áo khoác của mình rồi từ từ che lên đầu Lâm Thần. Ý định của cô là sẽ cõng cậu ấy ra ngoài, rồi từ đó dùng xe riêng của mình chở cậu ấy về.
Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị ngồi xuống, một thân ảnh xinh đẹp đã xuất hiện ngay đầu hành lang. Điều đáng sợ là hiện tại, cô ấy đang cầm cho mình một cái gậy, hai chân chạy nhanh như gió tiếp cận đến cô nữ cận vệ.
Người đó chính là Nguyệt Sương. Khi cô nhận ra người nam sinh đang ngồi ngủ ở đó chính là Lâm Thần, tâm trạng của cô bỗng trở nên điên loạn.
Thật to gan! Anh ấy là người của cô, thế mà lại có kẻ không hề có mắt dám động tâm tư vào người anh ấy. Thật sự cô ta không biết chữ chết viết như thế nào ư?
Điên cuồng, tức giận là những từ để miêu tả hành động của Nguyệt Sương lúc này. Tính tình của cô có tính chiếm hữu mạnh, chỉ cần là món đồ mà cô yêu thích thì nhất định cô phải bảo vệ nó một cách an toàn. Đương nhiên, chính Lâm Thần là một “món đồ” mà cô rất coi trọng, vì thế, khi thấy nữ cận vệ định chạm vào người anh ấy, cô mới nổi điên xông lên.
Ánh mắt tràn đầy hận thù, cô vừa chạy vừa nói lớn với giọng vô cùng đáng sợ:
“ Cút ngay ra khỏi người anh ấy, con đàn bà khốn khiếp.”
Tuy rằng Nguyệt Sương tiếp cận ở một khoảng cách gần, bình thường thì những người khác không thể nào có phản ứng kịp được. Tuy nhiên, người mà Nguyệt Sương đang định tấn công đã từng huấn luyện trong quân đội.
Cô ấy có một phản xạ vô cùng nhạy bén, vượt xa cả người bình thường, vì thế nên ngay khi cây gậy gỗ đó chỉ cách lưng cô có vài xăng-ti-mét thì cô đã dùng tay để đỡ rồi.
Tuy nhiên, cô cũng không thể ngờ là Nguyệt Sương cũng chẳng phải dạng vừa. Tay của cô truyền đến một cảm giác đau nhức vô cùng, thậm chí, thân thể cô không tự chủ được mà phải lùi về sau vài bước.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn cầm cái gậy gỗ trên tay, vẻ mặt cô trở nên đáng sợ, ánh mắt gay gắt nhìn chằm chằm Nguyệt Sương cùng cái giọng nói vô cùng bình tĩnh:
“ Cô là ai? Tại sao lại đánh tôi!”
Tuy nhiên, Nguyệt Sương không hề dùng lời nói mà lại dùng chính hành động của mình để đáp. Từng cú đánh của cô giống như muốn biểu lộ cái tâm trạng hiện tại của cô vậy.
Thấy Nguyệt Sương tung cước, cô cũng nổi giận, nhanh chóng dùng cước của mình đánh trả.
Mắt Nguyệt Sương đỏ ngầu, cơn tức của cô thậm chí còn khiến cô chẳng có cảm giác gì nữa. Càng đánh cô càng hăng, cô muốn cho ả ta biết hậu quả khi dám động vào anh ấy là như thế nào.
Sau một hồi đánh, nữ cận vệ dường như bị yếu thế trước những đòn tấn công mạnh mẽ của Nguyệt Sương. Trong lòng cô lúc này chỉ muốn chửi ầm lên, tại sao đang yên đang lành lại xuất hiện một cô gái điên loạn như này. Đáng sợ hơn là những đòn đánh toàn là đòn hiểm, cô chỉ cần không chú ý thì chắc chắn là xương của cô sẽ bị nứt, thậm chí là gãy... Đúng là một cô gái độc ác.
Nếu là ở trạng thái bình thường thì cô còn có thể đánh một trận. Dù sao, thân là người trong quân đội, mấy cái đòn này cô vẫn có thể khống chế được. Tuy nhiên, điều đáng buồn là cô bị cậu chủ tung một cước, khiến cho cơ thể cô yếu đi một cách đáng sợ, thêm cả việc cô ta còn đánh lén cô nữa. Vì vậy, cô mới rơi vào thế bị động như vậy.
Ở bên khác, Nguyệt Sương cũng chẳng khá một chút nào. Đau nhức, mệt mỏi và tê buốt từ khắp nơi trên cơ thể. Chưa bao giờ, cô lại gặp một đối thủ mạnh như vậy.
Nếu Lâm Thần nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Nguyệt Sương, chắc chắc cậu sẽ điên loạn chạy đến bảo em ấy dừng lại. Bởi vì hiện tại, cả chân và tay của cô ấy đều tràn ngập vết bầm tím, thậm chí có cả máu do trận chiến vừa nãy.
Dường như vì tình yêu, Nguyệt Sương chẳng hề quan tâm bất cứ thứ gì, kể cả cho dù điều này có thể làm hại bản thân. Cô chỉ cần biết, Lâm Thần là người trong mộng của cô, chỉ có cô mới được quyền động chân động tay với anh ấy, không một ai ngoài cô được phép xâm phạm đến thân thể đó.
Thân thể nữ cận vệ cũng đạt đến giới hạn, thấy Nguyệt Sương còn tung đòn hiểm, cô gằn giọng hét lớn:
“ Tôi là cận vệ của tiểu thư Linh Nhi. Nếu cô còn động thủ vô cớ, chắc chắn cô sẽ phải hối hận.”
Nghe đến hai chữ “Linh Nhi”, Nguyệt Sương bỗng dưng tỉnh hồn. Có vẻ như hai từ đó có lực ảnh hưởng vô cùng lớn, kể cả đối với một tiểu thư cao quý như cô.
Thấy Nguyệt Sương đã ngừng tấn công, cô lúc này mới thả lỏng thân thể rồi ngã xuống. Trước khi ngã, cô ấy có nói:
“ Cô đừng có mơ tưởng động vào cậu ấy, đó chính là cậu chủ tương lai. Nếu như cô dám, chắc chắn...”
Chưa kịp nói hết, hai mắt cô ấy nhắm chặt. Có vẻ như trận chiến vừa nãy đã tiêu hao hết sức lực còn lại của mình.
Đến lúc này, Nguyệt Sươn mới tỉnh hồn, cái cảm giác đau nhức đến tận xương tủy đã bắt đầu ngấm. Cô không tự chủ khuỵu chân, vẻ mặt đau khổ chịu đựng.
Nụ cười trên môi Nguyệt Sương bỗng nở rộ, không vì điều gì khác, chính là do cô đã cứu lại được tình yêu của mình. Người mà cô đang yêu, hiện tại đang ngồi trước mặt cô.
Nhìn ngó xung quanh, ngoài nữ nhân kia ra thì không có một ai cả. Cộng thêm ở ngoài có rất nhiều bảo vệ, vậy nên cô không thể ở lại đây lâu.
Để tránh cho những người khác nghi ngờ, cô lấy một cái điện thoại ra, gọi vào một số lạ... Sau khi đầu dây kia đến, cô mới nói một cách nghiêm trọng:
“ Dùng chiếc xe thường, đi đến địa điểm... Không được để ai theo dõi, tôi muốn trong khoảng thời gian nhanh nhất có một chiếc đậu ở đó.”
Nói xong, Nguyệt Sương rút sim ra, bẻ gãy chúng rồi ném vào thùng rác. Ngay sau đó, cô lấy trong tay một chai cồn, từ từ xịt khắp nơi này, thậm chí cô còn không ngần ngại dựng một hiện trường giả.
Sở dĩ cô phải đau đầu làm như vậy là do chính hai từ “ Linh Nhi” mà cô ả kia nhắc đến.
Nếu nói ai mà cả gia đình cô không thể chọc được thì không ai khác chính là Linh Nhi. Chỉ cần nghe mẹ cô nói sơ qua là cô cũng đủ hiểu sự đáng sợ rồi.
Một câu nói vu vơ có thể khiến cho người khác lên trời, tuy nhiên cũng có thể đẩy người đó xuống đáy thẳm. Cô còn nghe nói là cả cái thành phố này thì toàn bộ đều là do cô ấy xây dựng, nghe vậy cũng đủ cho người ta sởn da gà.
Chương233: Linh Nhi điên loạn
Lúc này, Nguyệt Sương lại vô cùng bình tĩnh. Mặc dù trên cơ thể toàn là vết thương bầm tím, thậm chí rỉ cả máu trông vô cùng đáng thương nhưng cô lại không hề kêu lên một tiếng nào.
Nếu theo đúng lời của cô ta, Nguyệt Sương lại phỏng đoán một chuyện vô cùng đáng sợ.
Chẳng lẽ... cái cô gái đáng sợ đó lại thích anh ấy?
Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tin. Linh Nhi là dạng tồn tại gì? Một người có thể định đoạt được số mệnh của nguyên một đại gia tộc, thậm chí còn có ảnh hưởng lớn đối với thế giới. Ấy thế mà lại đem lòng yêu một chàng trai. Chính cô trước kia cũng chẳng bao giờ tin.
Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với anh ấy, một người hoàn mỹ đến mức cô phải mê đắm, kết hợp với lời nói của cô ta thì cô mới bắt đầu có chút tin tưởng.
Tại sao anh ấy che mặt? Ngày trước cô cũng chỉ hiểu là anh ta muốn thử cảm giác lạ, tuy nhiên, cô có cảm giác là anh ấy che mặt, đổi danh tính chỉ vì chính cô nàng này. Điều này thật đáng sợ.
Phải biết, Linh Nhi cũng là một vị tiểu thư khó tính, nhớ thù rất dai. Có lần mẹ cô từng nói, chỉ vì một chút sự cố không mong muốn mà làm cho Linh Nhi không vui, kết quả là cả nhà người đó đều bị phá sản, cả cơ ngơi mấy trăm năm đều bị sụp đổ chỉ trong vài ngày.
Như thế còn chưa đủ, toàn bộ các người liên quan tới cái gia phả xấu số đó thì đều bị lây. Toàn bộ đều phá sản. Vậy nên mẹ của cô đã căn dặn một cách vô cùng nghiêm túc:
“ Nếu con gặp được cô ấy thì nên tránh càng xa càng tốt.”
Nguyệt Sương lúc này nghĩ lại, miệng của cô lại nở nụ cười. Cái nụ cười chẳng biết là cô đang cười trong sung sướng hay cười trong đau khổ nữa. Bởi vì, khả năng lớn là cô đang tranh giành tình nhân với cái người mà mẹ cô cũng phải sợ hãi như này. Cô chỉ sợ, nếu mẹ mà biết thì chắc chắn sẽ tức đến ngất mất mà thôi.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ, đó là xóa sạch dấu vết rồi cuốn gói chạy khỏi đây. Cũng may là cô cũng đã che giấu tung tích, vì vậy nên trong khoảng thời gian ngắn, khả năng cao là cô sẽ an toàn.
Sau khi hoàn tất công đoạn cuối cùng, bộ dạng của cô nhem nhuốc, bẩn thỉu từ bụi cát trông chẳng khác gì cô lao công cả.
Chẳng thèm quan tâm, cô cúi xuống cạnh Lâm Thần cùng với vẻ mặt thỏa mãn. Dáng người thướt tha quay lưng lại, quàng hai tay Lâm Thần lên vai, sau đó từ từ nhấc cả thân thể... Rất nhanh, cô đã cõng thành công Lâm trên vai của mình.
Cảm nhận được hơi ấm cùng cái mùi hương dễ chịu, trong lòng cô trào ra một cỗ nhu tình. Có lẽ, cho dù người cô đối mặt là một thế lực đáng sợ, khủng bố nhưng tất cả cô đều không hề sợ, miễn là có người này bên cạnh.
Đi vòng ra cửa sau, tránh khỏi camera, dùng bột ớt để xóa dấu vết trên đường đi. Cô dễ dàng đi ra sau một cách an toàn.
Ngay ở cửa, một chiếc xe khá cũ đang đặt ở nơi đó. Cô không hề chần chừ, một thân cõng một người chạy thẳng vào trong xe.
Ở trên xe, cô cũng chẳng hề thả lỏng. Ánh mắt căng như dây đàn chạy thật nhanh trên đường.
Một người đang đậu xe để hút điếu thuốc bên đường, chuẩn bị châm lửa cho điếu thuốc thì bỗng dưng có một thứ gì đó vụt qua. Cơn gió mạnh của thứ đó làm cho cả bật lửa và điếu thuốc đều bay vút ra xa.
“ Cái đ*o gì vậy? Thằng đó bị điên hay sao mà lái xe như vậy!” Người tài xế căm tức nói lớn.
Nếu phải nói Nguyệt Sương bị điên thì nó cũng có một ý đúng. Một cô gái chạy xe với vận tốc sắp đạt 100km/giờ, một cái vận tốc mà chính Lâm Thần cũng chưa dám làm vậy. Một vận tốc mà chỉ cần xảy ra lỗi nhỏ là có thể khiến cả hai người gặp nguy hiểm.
Nguyệt Sương trong lòng đương nhiên hiểu. Thế nhưng, cho dù nguy hiểm như vậy thì đã sao? Nếu không chạy nhanh khỏi đây, thứ chờ đợi cho cô chính là sự trả thù điên cuồng đến từ Linh Nhi. Cô không sợ mình làm sao cả? Cô chỉ sợ chính mình sẽ liên lụy tới người nhà. Đến lúc đó thì cho dù cô có hối hận thì cũng chẳng kịp nữa rồi.
Đúng như những gì Nguyệt Sương nghĩ, chỉ sau mười năm phút, toàn bộ công ty nhỏ nhoi đó đã xảy ra một việc chấn động. Có lẽ, nó chính là chuyện đáng sợ nhất trong lịch sử từng xảy ra với cả cái thành phố này. Nữ cận vệ của vị tiểu thư đáng sợ đó lại bị thương trong chính công ty của mình.
Toàn bộ công ty bị giới nghiêm, không có một ai có thể thoát được cả. Từng đoàn cảnh sát cùng bác sĩ được điều động đến nơi này một cách nhanh chóng và gấp rút.
Thậm chí, toàn bộ tuyến đường đi ra khỏi nơi đây đều bị phong tỏa. Nếu không phải Nguyệt Sương chạy nhanh thì có lẽ chính cô cũng bị chặn rồi. Phải nói là Nguyệt Sương vẫn còn quá coi thường sức ảnh hưởng của Linh Nhi.
Ở một nơi gần đó, trong một căn phòng nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, xung quanh toàn bộ đều là dụng cụ y tế, một cô gái với những vết băng gạt đang nằm trên giường bệnh. Mắt hai cô ấy lúc đầu nhắm tịt, sau đó từ từ mở ra.
Người đó không ai khác chính là nữ cận vệ đó. Mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên đó chính là cô chủ của mình – Linh Nhi.
Linh Nhi hiện tại đang mặc cho mình một bộ đồ công sở. Mái tóc đen nhánh được buộc gọn phía sau cùng với đôi giày cao gót khiến cho dáng người được cao thêm đôi phần. Cũng vì thế mà Linh Nhi trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, không vì cách ăn mặc này mà khiến cho vẻ đẹp của cô ấy sụt giảm. Ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu quyến rũ vẫn còn y nguyên... trên người cô ấy.
Ngay khi thấy cô chủ, câu đầu tiên mà cô chủ hỏi cô chính là:
“ Cô thấy ổn hơn chưa Tư Hạ? Nếu thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho tốt!”
“Đây...đây là lời hỏi thăm của cô chủ hay sao?” Tư Hạ trong lòng cảm động.
Từ trước đến giờ, cô chủ luôn luôn trong tình trạng bận bịu, thậm chí cô ấy đôi khi còn phải bỏ bữa. Ấy thế mà, khi cô bị bệnh, người đầu tiên đến thăm cô chính là cô chủ.
Tư Hạ lần đầu cảm nhận được cái ấm áp đến từ người cô chủ. Nhìn bộ đồ của cô ấy mặc, chắc chắn là cô ấy đang làm việc mà phải chạy tới đây...Chỉ như vậy, trong lòng cô lại càng yêu quý cô chủ của mình hơn.
Cố gắng gạt bỏ suy nghĩ xúc động, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở và nói:
“ Dạ! Tôi hiện tại đã ổn. Cô chủ không cần lo cho tôi đâu ạ!”
Linh Nhi nghe vậy, cô gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Ngay sau đó, vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm túc, ánh mắt căm thù nhìn cái công ty xa xa nói:
“ Dám làm cho cô bị thường. Hừ... cái công ty này được lắm!”
Tư Hạ thấy cô chủ bắt đầu nổi giận, cô mới nhớ lại sự việc trước của mình.
Không chần chờ, cơ thể bị thương của Tư Hạ quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau khổ cộng thêm hối hận nói với Linh Nhi:
“ Xin cô chủ trách phạt tôi. Chỉ vì một sai sót nhỏ, tôi đã làm cho cậu chủ có cơ hội chạy thoát.”
Ngay khi nghe thấy lời này, toàn bộ xung quanh phòng đều lạnh như băng. Ánh mắt Linh Nhi trở nên trống rỗng nhìn Tư Hạ và nói:
“ Cô...nói cái gì? Anh ấy hiện tại đang ở đâu?”
Tư Hạ cũng không giấu giếm, một mình kể lại toàn bộ sự việc đó. Đương nhiên, để loại trừ thì cô đã giấu đi các sự việc không cần thiết, ví dụ như lúc cậu chủ đánh cô để bỏ chạy... Toàn bộ lỗi lầm cô đều đổ hết lên đầu cái cô gái điên kia.
Nói xong, ly rượu trong tay Linh Nhi không biết từ bao giờ mà đã bị chính cô ấy bóp nát. Máu từ tay hòa lẫn với rượu vang đỏ chảy xuống đất.
Dường như chính Linh Nhi cũng không hề biết mình đang bị thương như vậy, vẻ mặt của Linh Nhi âm trầm cùng đôi mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ.
Đến cả Tư Hạ, người mà làm nhiều trong quân đội, chính cô cũng phải sợ hãi lùi lại phía sau. Cả thân thể cô chưa bao giờ run rẩy đến mức này. Đây...cô chủ dường như trở thành một con người khác...
Đến lúc này, Linh Nhi mới thấy bàn tay của mình dính máu. Tuy nhiên, thay vì trị thương, cô lại liếm lấy cái vết thương rỉ máu của mình. Ánh mắt căm thù nhìn xa xa, đôi môi dính máu nói với giọng vô cảm:
“ Được...được lắm. Một con chuột nhắt mà dám mơ tưởng đến anh ấy. Có lẽ cả cái thành phố này quên mất sự tồn tại của mình rồi. Thật sự quên rồi...haha...”
Nói xong, Linh Nhi cười một cách đáng sợ. Có lẽ, hôm nay chính là ngày mà cả giới tài phiệt chao đảo.
Chương234: Thông báo
Xin chào các độc giả, mình là tác giả của bộ này, hôm nay mình có chút tâm sự.
Từ lúc làm bộ truyện này, tác rất cố gắng để xây dựng để bộ truyện trở thành một thứ gì đó giúp các độc giả xả stress sau những lúc mệt mỏi.
Viết được cũng kha khá, tác cũng nhận được vô số lời khen. Điều này khiến cho tác rất vui. Tuy nhiên, đi cùng với lời khen thì đó lại là những lời chửi rủa thậm tệ, xúc phạm mà chỉ cần đọc là tác thấy não nề.
Truyện đúng thật là so với các truyện đánh nhau hay truyện tàu thì nó chẳng là gì. Tuy nhiên, nó cũng là tâm huyết của tác, có những lúc tác phải thức đến 2h sáng chỉ để cố gắng viết 1 chương.
Đáp lại là gì: Ảo tưởng, truyện mất não, đọc như kiểu TDTT...rồi còn chửi tác ngu, bla bla... mỗi ngày đọc vài cái tin nhắn như vậy là cái động lực viết đều tan biến.
Ha.. thật sự chán nản. Tác làm không hề lấy một chút lợi ích, free toàn bộ chương nhưng bị chửi, sỉ nhục. Mà cũng đúng, một thằng ất ơ như này thì viết truyện đâu có ra hồn. Cuối cùng cũng chỉ làm bẩn mắt mọi người mà thôi.
Tác hiện tại rất mông lung, không biết nên viết tiếp hay không. Vì đây là bộ đầu tiên tác làm theo hướng yandere nhẹ nhàng, tác muốn cố gắng nhưng có vẻ như không được chào đón lắm.
Tác cũng là con người, áp lực đến một mức nào đó thì cũng sẽ không chịu được.
Vì vậy, xin lỗi mọi người, truyện này sẽ tạm dừng. Có thể hôm nay, ngày mai... hoặc là sẽ rất lâu.
Lời cuối cùng, mình rất cảm ơn các bạn đã đống hành, dù tác chỉ là một tay mơ viết truyện nhưng sự ủng hộ của các bạn là động lực rất lớn cho tác. Chỉ buồn là tác không thể đáp lại tấm lòng đó.
Chương235: Chọc phải Linh Nhi
Sau một hồi suy nghĩ, suy cho cùng thì truyện cũng là cái tâm huyết của mình. Vì vậy, trong khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại, tác sẽ cố gắng hoàn thành bộ truyện.
Buổi tối hôm đó, một buổi tối tưởng chừng là rất bình thường như bao ngày. Nhưng không, tối hôm đó chính là lúc mà những nhà tài phiệt giàu có nơi đây phải tụ họp.
Những người được mời đều là doanh nhân, viên chức có tiếng trong thành phố, bình thường đừng nói gặp mặt, chỉ nghe tiếng cũng đủ để ng khác phải nể phục. Ấy vậy mà bọn họ đều tụ tập vì lời mời của tiểu thư XX, điều này chứng tỏ thân phận của cô k hề tầm thường.
Tuy tổ chức gấp gáp nhưng quy mô cùng với độ xa xỉ của bữa tiệc này dường như chẳng hề thua kém các sự kiện to lớn trên thế giới. Từng chiếc xe sang nối đuôi nhau đến nườm nườm, từ những cái nhỏ nhất như thìa cho đến những thứ lớn lao thì đều được chuẩn bị một cách kỹ lưỡng. Ai ai cũng cố gắng chưng diện cho mình bộ đồ đẹp nhất, sang trọng nhất để có thể tỏa sáng trong bữa tiệc .
Đương nhiên, người nhà họ Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua sự kiện quan trọng bậc nhất này. Ở trong một cái bàn nho nhỏ, một cô gái mặc cho mình một bộ sườn xám, mái tóc xoăn xoăn trải dài xuống lưng cùng với gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ. Tuy cũng đã qua tuổi trẻ đẹp nhất nhưng nụ cười của cô ấy cũng đủ làm cho những chàng trai xung quanh đều phải mê mẩn.
Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này, đó chính là mẹ của Nguyệt Sương.
“ Nguyệt Lan, cô cũng đến đây sao.” Một giọng nói có vẻ bất ngờ truyền từ xa.
Nguyệt Lan ngoảnh lại, cô nở một nụ cười thật tươi rồi nói:
“ Đúng vậy, đây là bữa tiệc quan trọng mà.”
Cô gái đang nói với Nguyệt Lan đó chính là Mạn Nhu.
Sở dĩ cô có thể nói chuyện một cách vui vẻ như vậy là bởi vì cô với Nguyệt Lan đều là đồng học. Hơn nữa, hai nhà cũng có một chút hợp tác với nhau. Tuy rằng hai người ít gặp nhưng tình cảm chị em thì khó có thể phá vỡ.
Chính vì thế, cô mới nói với chồng của mình:
“ Anh đi ra kia trước đi, em có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Chồng cô cũng là một thiếu gia của một đại gia tộc giàu có, tuy nhiên anh ta lại rất sợ vợ.
Bằng chứng là ngay sau khi vợ mình nói như vậy, anh ta cũng không dám ở lại, từ từ rời đi cùng với vẻ mặt hạnh phúc. Có lẽ, chính Mạn Nhu cũng không biết là chồng của cô sung sướng đến như nào.
Mạn Nhu cùng Nguyệt Lan nói chuyện rất vui vẻ. Cả hai người đều kể lại những kỷ niệm thời thơ ấu.
“ Haha...cậu có biết là anh ấy lúc tỏ tình với tớ, mặt anh ấy trông buồn cười như thế nào không???” Mạn Nhu cười nói.
“ Lúc đó, tớ cũng biết mà...” Nguyệt Lan cũng hào hứng nói.
...
Sau một hồi, Mạn Nhu mới nhìn ngó xung quanh sau đó nghi hoặc hỏi:
“ Nguyệt Sương đâu? Cậu không mang con bé đến đây sao?”
Nguyệt Lan nghe vậy, cô cười khổ, lắc đầu nói:
“ Bữa tiệc khác thì được chứ bữa tiệc này thì tớ không dám. Cậu nghĩ xem, với cái bản tính đanh đá của con bé thì có ai chịu được. Thầy giáo trên trường nó còn đánh cho nhập viện thì cậu có nghĩ con bé sẽ làm ra chuyện động trời gì ở đây?”
Mạn Nhu nghe vậy, cô cười cười đáp lại:
“ Haha tớ cũng quên mất là con bé này rất đanh đá. Thôi để lúc nào rảnh, tớ sẽ đến thăm...”
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện, ở bên ngoài bỗng dưng có một tiếng thét vô cùng thảm thiết. Mọi người đều nhìn ra phía ngoài. Một cảnh tượng vô cùng đáng sợ xảy ra trước mặt.
Một cô gái nhỏ nhắn với ánh mắt lạnh như băng tuyết. Mái tóc đen tuyền trải dài xuống lưng cùng với gương mặt đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác đáng sợ. Một cô gái như vậy lẽ ra chỉ đáng tuổi học sinh nhưng khí chất của cô ấy lại không hề tầm thường.
Điều làm mọi người chú ý đó chính là cái cậu thanh niên xấu xố đang bị cô ấy dùng chân dẵm vào cánh tay. Máu me trên bàn tay cậu ta chảy be bét. Vẻ mặt thống khổ kêu cha gọi mẹ.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không một ai đến cứu cậu ta cả. Phần lớn mọi người đều nhận ra người đang nằm, đó chính là một công tử ăn chơi có tiếng – Trạch Xung.
Trạch Xung có ba là Trạch Phong, một người vô cùng khét tiếng và bao che con trai. Đương nhiên, vì vậy mà Trạch Xung cũng trở nên hư hỏng. Không chuyện gì hắn không làm, đương nhiên là hắn ta cũng rất thích những cô gái xinh đẹp. Vì thế mà không biết có biết bao cô gái đã bị hủy hoại trong tay hắn.
Không một ai dám động vào tên này, kể cả Nguyệt Lan. Cô tuy cũng là một gia đình giàu có nhưng nếu so về quyền lực thì thật sự không thể so được với nhà này. Nguyệt Sương tuy cũng lọt vào tầm ngắm của tên cặn bã này, nhưng cũng may là hắn bị Nguyệt Sương đánh cho một trận nên cũng rời bỏ ý định, nếu không thì con gái của cô cũng sẽ trở thành nạn nhân của tên này rồi.
Một người có quyền to không coi ai ra gì, thế mà hiện tại lại bị một cô gái dùng giày dẵm vào bàn tay. Mà cái cú dẵm này rất khủng khiêp, chiếc giày đâm xuyên qua tay của Trạch Xung làm cho ai cũng phải rùng mình.
Ban đầu, Nguyệt Lan cho rằng cậu ta đang giả vờ gì đó. Một người như vậy thì tại sao lại bị một cô gái nhỏ nhắn như vậy hành hạ đến mức thế chứ. Thật sự đó là một điều vô lý mà.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại hình dáng cô gái đó, vẻ mặt cô trở nên hoảng sợ, thậm chí hai chân cô còn không thể trụ nổi mà ngã quỵ. Bởi cô nhìn thấy...đó chính là Linh Nhi.
Đúng vậy, người mà có lá gan làm hành động như vậy thì đúng thật chỉ có một người.
“ Ba...Ba ơi cứu con. Ả này muốn giết con” Trạch Xung gào thét thảm thiết nói.
Sở dĩ hắn thành bộ dạng này là do hắn muốn chiếm lấy cô gái này. Ngay từ khi chạm mặt cô ấy, trái tim hắn giống như nhảy điên loạn.
Đơn giản là vì cô ấy khác hẳn so với những ả khác mà hắn chơi. Cái khí chất băng lãnh cùng với vẻ đẹp như hút hồn người khác như vậy làm cho hắn nổi lòng tham.
Mà hắn là ai, một người sắp thừa kế gia tài của nhà họ Trạch. Ai ai gặp hắn cũng phải cúi chào, hắn muốn cái gì thì phải được cái đó. Nếu hắn đã nhắm trúng cô gái nào thì chắc chắn cô ta phải nằm trên giường của hắn.
Lòng tham nổi lên, tuy rằng đây là bữa tiệc lớn, ba hắn cũng dặn là không được làm loạn. Tuy vậy, nếu chỉ là một cô gái thì có lẽ cũng không sao đâu nhỉ? Đó cũng là cái niềm tin lớn nhất để hắn làm ra hành động này.
Tuy nhiên, tại sao cô ta lại độc ác như vậy. Hắn nhớ lại cái lúc tiếp xúc với cô ấy, cái ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì nhìn người chết cả. Nghĩ lại mà tâm hồn hắn cũng sợ sệt.
Thậm chí, chỉ kịp chạm vào vạt áo cô ấy, thế mà có một người từ trong xe sang đó bay ra và cho hắn một cước, cú đạp trời giáng đó khiến cho hắn gãy mấy cái xương sườn. Chưa hết, bàn tay của hắn bị chiếc giày cao gót đó dẫm đến mức chảy be bét máu.
Hắn hận Linh Nhi nhưng cũng không biết là Linh Nhi hận hắn cả trăm nghìn lần. Cô ấy nhìn cái vạt áo bị hắn chạm vào, vẻ mặt vô cảm tự nói:
“ Mình...mình bị anh ta chạm vào. Không được, thân thể này, linh hồn này chỉ có thể thuộc về anh ấy. Chỉ có anh ấy mới được chạm vào mình... Không có kẻ nào được phép chạm vào mình. Không được... mình phải làm gì đó, nếu không anh ấy sẽ ghét bỏ mình.”
Nói xong, Linh Nhi nhìn Trạch Xung, ánh mắt trở nên đỏ ngầu cùng hằm răng cắn chặt.
Một giọng nói mà khiến cho cả nơi đây chấn động phát ra từ miệng của cô ấy.
“ Chết”