Buổi tối hôm đó, Lâm Thần cùng với Nguyệt Sương trở về với cuộc sống thường ngày.
Về nhà, nhìn đống đồ mà cô mua để ở trên giường, vẻ mặt Nguyệt Sương không hề háo hức như khi đi chơi ở bên ngoài, trái lại, vẻ mặt cô đầy suy tư.
Trong mắt Lâm Thần, những món đồ này chính là những thứ giá trị, đắt tiền mà con gái rất muốn sở hữu. Tuy nhiên, đối với một cô gái giàu có quyền lực như Nguyệt Sương, mấy món đồ này trong mắt cô so với ngọn cỏ ven đường cũng chẳng khác là mấy.
Sở dĩ cô mua những món này chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là kéo dài thời gian đi chơi, để có thể ở bên cạnh Lâm Thần. Cô nung nấu ý định, đó là muốn thân mật nhất có thể với anh ấy, để cho người đàn ông này không thể rời xa cô, xa hơn nữa đó là mê đắm cô.
Nghĩ lại đêm qua, khi mà cô làm chuyện đó, cái cảm giác chiến thắng khiến cho miệng cô nở nụ cười.
Nhìn mình trước gương, khuôn mặt xinh đẹp không một khuyết điểm, cô vừa cười một cách đắc ý vừa nói:
“ Chỉ tôi mới có được anh ấy, không bao giờ cô thắng được tôi đâu!!!”
Ngay lúc này, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp, cô lại trở về với cái vẻ mặt ngây thơ lúc nãy, hai chân chạy lon ton ra ngoài.
Tuy rằng cô đã ăn đồ của Lâm Thần rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô biết từ “chán ăn” là gì cả.
Lúc trước, cô là một con người kén ăn, đa số món ăn trên cô đều ít khi động đũa vào đó. Thế nhưng, vẫn là những món ăn đó nhưng vào tay người đàn ông này thì chẳng khác nào cao sơn mỹ vị nhân gian cả.
Cô cùng Lâm Thần lại cùng nhau ăn, từng miếng thịt trên bàn đang vơi dần. Thế nhưng, đến giữa bữa ăn, cô có một cảm giác rất là lạ.
Lúc này, cô nhìn Lâm Thần đang từ từ ăn, vẻ mặt tỏ ra lo lắng, hỏi:
“ Anh...sao mặt anh xanh xao vậy?”
Lâm Thần được Nguyệt Sương thăm hỏi, cả thân thể cậu có chút giật giật, ánh mắt né tránh nhìn Nguyệt Sương rồi cười nói:
“ Em nói gì vậy? Anh khỏe lắm mà!!! Mà em ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi!”
Nói xong, Lâm Thần không để ý tới Nguyệt Sương, cúi xuống ăn thức ăn.
Nguyệt Sương đương nhiên là không tin rồi, cô là người ở cùng Lâm Thần, thế nên chỉ cần nhìn ánh mắt đó, cô có cảm giác là anh ấy đang giấu mình thứ gì. Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô rất muốn dùng biện pháp mạnh giống như đêm qua để tra khảo anh ấy. Cô muốn cho Lâm Thần biết là giấu giếm, lừa dối cô thì sẽ có hậu quả như thế nào? Cô muốn anh ấy phải quỳ xuống cầu xin cô, phải nịnh nọt cô...
Vừa nghĩ đến đây, cả thân thể cô lại bắt đầu nóng lên, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Tuy nhiên, ngay khi nghĩ đến ánh mắt cưng chiều của Lâm Thần ban nãy, dục hỏa trong người cô giống như có một thứ gì đó cưỡng chế đè ép. Ánh mắt trở lại như bình thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy Lâm Thần không nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, cô mới thở dài một hơi. Trong lòng thầm hô nguy hiểm, không thể ngờ chỉ trong một khoảnh khắc, cô suýt chút đã mất khống chế. Thật là đáng sợ, nếu không phải là cô tỉnh lại kịp lúc, chắc chắn sẽ có một chuyện động trời xảy ra.
Không dám nói gì nhiều, cô cũng cố gắng hoàn thành bữa tối của mình. Cả hai ăn xong, Lâm Thần cũng chẳng nói nhiều, tắm rửa rồi trở về căn phòng.
Nguyệt Sương đương nhiên muốn Lâm Thần dành thời gian cho cô nhiều hơn, tuy nhiên, có vẻ như hôm nay tâm trạng của Lâm Thần vô cùng kém, thế nên mặc cho cô nũng nịu như thế nào thì anh ấy cũng chỉ khuyên cô về phòng của mình.
Ngồi trên chiếc giường phòng mình, cô suy tư một điều gì đó. Ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa phòng của Lâm Thần, cô tự nói với bản thân:
“ Chắc chắn anh ấy đang giấu mình điều gì đó. Mình phải tra ra bằng được.”
Cô cầm lấy cuốn sổ nho nhỏ trong tủ, lật từng trang, vẻ mặt có chút lạnh lùng nói:
“Hôm nay, anh ấy cũng tập thể dục ít hơn bình thường 10 phút.”
“ Vào lúc 18 giờ 15 phút, anh ấy đặt chân vào phòng tắm, muộn hơn 15 phút so với ngày hôm qua.”
“ Anh ấy nấu ăn chậm hơn thường ngày 5 phút so với hôm qua. Đây đúng là dấu hiệu khả nghi.”
Nói xong, cô gập cuốn sách lại, sau đó cả thân thể nằm xuống giường, vẻ mặt có chút khó chịu:
“ Đêm nay, em sẽ tra hết toàn bộ.”
Đêm đến cũng rất nhanh chóng, mặt trăng lên cao báo hiệu cùng với tiếng ếch kêu rộn ràng. Vẫn là căn phòng của Lâm Thần, lúc này có một thân ảnh đang đi đến, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh với những bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động.
Ánh đèn tự động bật lên từ bên ngoài, thân ảnh lúc này mới nhìn thấy rõ, đó không ai khác chính là Nguyệt Sương.
Lúc này, mặc dù trời rất lạnh do về đêm, thế nhưng trên người cô cũng chỉ mặc một chiếc áo ba dây mỏng trông vô cùng quyến rũ.
Thế nhưng, chút quần áo này làm sao có thể ngăn cản được cái lạnh của mùa đông, nhất là vào ban đêm, cô không tự chủ run cầm cập rồi hắt xì một cái...
“ Lạnh...lạnh quá... mình quên không mang theo chiếc áo ấm.”
Nói đến đây, cô mới cầm trong tay chiếc khóa, từ từ cạy chiếc của của Lâm Thần. Đôi tay run cầm cập cùng với giọng nói gấp gáp:
“ Nhanh nào...nhanh nào...mình sắp chết cóng đến nơi rồi. Mình muốn ôm anh ấy rồi đánh một giấc.”
Nói xong, một tiếng “cạch” vang lên, báo hiệu cánh cửa được mở.
Không lãng phí một phút giây nào, Nguyệt Sương vận dụng hết sức lực xông vào căn phòng.
Theo hướng giường của Lâm Thần, cô không ngần ngại chui vào trong chiếc chăn đó. Một cảm giác ấm áp khiến cho thân thể của cô run rẩy vì sung sướng, cô vừa xoa xoa đôi tay vừa thích thú nói ở trong chăn:
“ Ấm...ấm quá đi...Thật là thoải mái.”
Mùa đông, được chui vào chăn ấm thì đúng là không có gì tuyệt bằng, nhất là khi vừa mới ở ngoài trời lạnh. Một điều tuyệt vời hơn nữa, càng mặc đồ mỏng thì chui vào chăn thì sẽ càng ấm, đó là lý do mà Nguyệt Sương mới mặc đồ mỏng như vậy.
Đang sung sướng vì được chui vào chăn ấm, cô lại nghe thấy một giọng nói có chút mệt mỏi từ bên cạnh:
“ Nguyệt...Nguyệt Sương...sao em lại ở đây...?”
Vừa nghe thấy câu này, Nguyệt Sương giống như phản xạ quay đầu lại. Một cảnh tượng khiến cho cô thay đổi sắc mặt. Lâm Thần vẫn chưa ngủ hẳn, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi nhìn cô.
P/S: Hmm, ai sẽ là người “đau khổ” đây nào, ae đoán đi nào?
Chương282: Gặp nguy
“ Em...tại...tại sao lại vào phòng anh.”
Giọng nói mệt mỏi cùng với hơi thở hổn hển chẳng hề có chút sức lực nào của Lâm Thần vang lên. Ánh đèn từ căn phòng khiến cho Nguyệt Sương nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Lâm Thần.
Ban đầu, cảm giác giống như đang làm việc xấu mà bị phát hiện làm cho cô vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không dám nhìn mặt Lâm Thần. Trong đầu cô khi đó chỉ có một ý nghĩ:
“ Thôi xong...mình xong rồi...”
Thậm chí, trong khoảnh khắc đó, suýt chút nữa cô rơi lệ, cô sợ, rất sợ anh ấy sẽ “giáo huấn” cô như cách mẹ cô từng làm.
Thế nhưng, trong phút giây đó, cô cảm nhận được cả người anh ấy nóng ran, giọng nói thở hổn hển. Toàn bộ cảm xúc sợ hãi đều tan biến trong chốc lát, thay vào đó là cái cảm giác lo lắng.
Như một phản xạ, cô xoay người lại. Khuôn mặt xanh xao, hai mắt mệt mỏi của anh ấy như một con dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Vì cô cũng từng học một chút, thế nên ngay khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô biết rõ đây chính là dấu hiệu của việc mất ngủ, lo âu...thậm chí là lo lắng đến mức suy kiệt.
“Tại...tại sao anh lại tự làm hại bản thân như vậy???” Nguyệt Sương giống như biến thành một con người khác, gằn giọng hỏi Lâm Thần.
Lâm Thần dường như cũng khó thể tin Nguyệt Sương lại thay đổi nhanh như vậy. Cậu muốn hỏi lại, thế nhưng khi nhìn vào cái ánh mắt lạnh lùng như băng kia, tự dưng cả thân thể cậu không ngừng run rẩy, giống như không dám hỏi bất cứ câu nào vậy.
Thấy Lâm Thần không trả lời, vẻ mặt tránh né cô, Nguyệt Sương giống như không thể khống chế bản thân, cả thân thể ngồi lên trên bụng Lâm Thần, hai tay giữ chặt đầu hướng về mặt cô, giọng nói lo lắng xen lẫn tức giận:
“ Anh nói đi! Tại sao...Tại sao anh lại thành ra như này. Anh có chuyện gì giấu em phải không?”
“ Anh giấu giếm em, lừa dối em...anh có coi em là em gái của anh không?”
Người ta thường nói là sinh vật khó đoán nhất chính là phụ nữ. Lâm Thần trong đầu lúc này mới hiểu rõ tại sao lại có câu đó, nhìn Nguyệt Sương vẻ mặt tức giận như vậy, cậu thật sự chẳng biết nên trả lời như thế nào cả. Cậu cũng không dám nói cho em ấy biết sự thật, bởi vì nếu nói ra thì sẽ làm cho mọi chuyện rối rắm hơn mà thôi.
Thế nhưng, chính vì không nói ra, tâm trạng Nguyệt Sương mới càng ngày càng xấu đi. Cậu không biết trong lòng Nguyệt Sương đang đau đớn đến nhường nào.
Có thể, trong mắt cậu, chuyện này là chuyện rất bình thường. Thế nhưng, đối với một cô gái ngây thơ như Nguyệt Sương, việc cậu tự dưng trở nên như vậy cộng thêm ánh mắt né tránh thì đó chính là không tin tưởng cô ấy. Mà thứ đáng sợ nhất đối với một cô gái là gì? Đó chính là không được tin tưởng bởi người mình yêu.
Nỗi sợ cùng với nỗi tức giận tăng nhanh một cách phi mã, Lâm Thần dường như vẫn chưa cảm nhận được điều này. Vẻ mặt cậu tránh né ánh mắt của Nguyệt Sương, giọng nói nghiêm túc pha lẫn chút mệt mỏi:
“ Cũng đêm rồi...Em về phòng của mình đi. Anh muốn ngủ...”
Cơ thể mệt mỏi cùng với lời nói chất vấn của Nguyệt Sương càng khiến cho cậu uể oải hơn. Thế nhưng, chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đã dùng một thứ gì đó nhét vào miệng cậu.
Ngay lập tức, cậu muốn nhổ ra, thế nhưng Nguyệt Sương đâu có cho cậu dễ dàng làm được điều đó. Cô ấy dùng chính miệng của mình để bịt miệng cậu.
“Ư...ư...”
Không thể nhổ ra, cũng chẳng thể chống cự do Nguyệt Sương quá khỏe. Cái thứ chất lỏng đó dần dần ngấm vào cơ thể, ngay lập tức, cả thân thể cậu như bị mềm nhũn, không tài nào cử động được. Một lát sau, cơn buồn ngủ xuất hiện, cùng với hương thơm từ cơ thể cùng với cảm giác ẩm ướt khiến cho tâm trí cậu sụp đổ, chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Cả quá trình diễn ra chưa đến năm phút.
Nguyệt Sương nhìn Lâm Thần ngủ, ánh mắt của cô trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, hai tay từ từ vuốt má Lâm Thần rồi nhẹ nhàng nói:
“ Anh hãy ngủ một giấc thật sâu, em sẽ cố gắng tìm ra và giải quyết giúp anh.”
Lúc này, cô không còn cái dáng vẻ muốn “hành hạ” Lâm Thần. Chứng kiến người mà cô yêu suy giảm sức khỏe như vậy, trong lòng cô chỉ cảm thấy lo lắng. Cô sợ, rất sợ anh ấy sẽ sinh bệnh rồi lại phải vào viện như lúc trước. Chỉ cần tưởng tượng thôi là cô đã không thể cầm được nước mắt.
Cũng may là cô cầm theo lọ thuốc ngủ từ trước, thế nên Lâm Thần mới có thể ngủ nhanh đến như vậy.
Tuy nhiên, đập vào mắt cô ngay sau đó chính là chiếc điện thoại đang nằm cạnh anh ấy. Màn hình vẫn sáng, nhìn qua thì chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là, chỉ có tin nhắn từ một phí chứ không có phản hồi. Đây là điều vô cùng kỳ lạ, thậm chí là một tin động trời.
Một con người như anh ấy mà phải mặt dày nhắn tin như vậy sao. Chẳng lẽ anh ấy thích thầm ai??? Hay là có một con bồ nhỏ nào sau lưng minh??? Từng câu hỏi xuất hiện liên tục trong đầu cô. Ngay lập tức, cô cầm lấy chiếc điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc đọc từng tin nhắn trong chiếc điện thoại đó.
Cách nơi đây rất xa, trong một căn phòng nho nhỏ, nhìn sơ qua thì có thể nhận ra đó là căn phòng của nữ sinh. Thế nhưng, mọi đồ đạc đều lộn xộn, thậm chí có thể nói là bừa bộn. Một cô gái đang dựa vào góc tường, chỉ cần nghe giọng cô ấy khóc là không một ai có thể không nảy sinh lòng thương xót.
Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn cậu sẽ vô cùng lo lắng và hoảng sợ rồi chạy đếm chăm sóc cho cô ấy. Đó không ai khác chính là Tiểu Ngọc.
Không có một từ ngữ nào đủ sức để miêu tả được tâm trạng của cô gái ấy lúc này. Một cái cảm giác còn đáng sợ hơn cái chết, hai bàn tay dính máu đã khô cùng với những giọng nói khàn khàn do khóc quá nhiều. Có vẻ như cô ấy đã khóc rất lâu.
Đôi môi nứt nẻ, dáng người tều tụy do chưa ăn gì cùng với ánh mắt đỏ như máu là đủ để hiểu một phần đau khổ mà cô gái này trải qua.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại cái cảnh tượng đó, thứ mà cướp đi sức sống của cô. Thứ đã khiến cho bao niềm hi vọng bấy lâu đã bị vùi dập. Người mà cô yêu thầm bấy lâu lại bị một cô gái xa lạ “giở trò” đồi bại trước mặt của mình.
Cô hận, hận đến muốn rút xương, uống máu, nhai thịt cô ta. Thế nhưng, cô bất lực, cô chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt để mọi chuyện xảy ra.
“ Tại...tại sao...ông trời lại đối xử với con như vậy?” Tiểu Ngọc dùng giọng nói khàn khàn gào lên.
Đúng lúc này, tiếng chuông nhạc điện thoại nổi lên. Nhìn qua điện thoại, nó là số người lạ.
Vì quá đau khổ, cô không dám nói chuyện với anh trai mình nữa. Thế nên cô mới bật chế độ im lặng. Tuy nhiên, dường như số này thuộc trường hợp đặc biệt, chế độ im lặng không hề có tác dụng đối với số này.
Cô ấn nút tắt, thế nhưng số điện thoại đó giống như ép buộc cô phải nghe, cứ lần này qua lần khác réo liên hồi. Điều này khiến cho cô vô cùng tức giận.
Cô định tắt nguồn chiếc điện thoại của mình, tuy nhiên ngay khi chuẩn bị tắt thì...
Tin nhắn mới!!!!
“ Tiểu Ngọc, cô mau gọi điện lại cho tôi ngay, Lâm Thần hiện tại đang gặp nguy hiểm!!!” Một dòng chữ hiện lên trước màn hình điện thoại của cô.
Chương283: Làm lành
Ngay khi đọc được dòng tin nhắn này, Tiểu Ngọc trở nên vô cùng hốt hoảng, hai tay run rẩy nhanh chóng bấm từng nút trên chiếc điện thoại của mình.
Tay dính máu, đôi môi khô khốc, thân thể run rẩy, hai mắt sưng lên nhưng dường như Tiểu Ngọc chẳng hề bận tâm, ánh mắt của cô lúc này đang dõi theo từng khung ảnh trên chiếc màn hình nhỏ này.
Màn hình rất nhanh đã xuất hiện một bóng ảnh, cả hai khi nhìn thấy nhau, vẻ mặt người nào cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Tiểu Ngọc giống như trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn người trong điện thoại với bộ dạng không đội trời chung, giọng nói cay nghiệt đến cùng cực:
“ Cô...grừ...còn dám gọi điện cho tôi. Tôi thề một ngày nào đó chắc chắn sẽ giết chết cô. Thứ đàn bà chết tiệt.”
Lời nói ẩn chứa nỗi căm thù đến tận xương tủy, giống như thật sự muốn xé xác Nguyệt Sương ra. Có thể nói, Tiểu Ngọc lúc này chẳng hề mang dáng vẻ của một cô gái dễ thương ngày xưa.
Tuy nhiên, ở đầu bên kia, Nguyệt Sương giống như không thể tin nổi khi nhìn thấy Tiểu Ngọc. Thực sự cô ấy phải trải qua chuyện gì mới khiến cho cơ thể tàn tạ đến mức độ này chứ. Chẳng lẽ...tất cả là do cô.!!!
Tuy rằng cô muốn khiến cho cô gái này đau khổ. Thế nhưng thực sự kế hoạch ban đầu của cô chỉ là muốn cô gái này biết khó mà lui, không nên động tâm với Lâm Thần nữa, chỉ như vậy thôi chứ cô không hề có một ý định khác nào cả.
Lúc trước, nếu như Tiểu Ngọc là một cô gái xinh đẹp dễ thương, lúc này, cô ấy chẳng khác nào đã già đi nhiều tuổi, khuôn mặt tàn tạ trông rất đáng thương.
Nhìn Lâm Thần bên cạnh với vẻ mặt xanh xao, cô lại càng cảm thấy tội lỗi. Cô không thể ngờ, tình cảm mà Lâm Thần dành cho cô em gái tên Tiểu Ngọc này lại sâu đậm đến vậy, nó khiến cho cô vô cùng ghen tỵ. Cái cảm giác lo lắng cho người khác đến mức sinh bệnh là thế này ư.
Đương nhiên, cô thèm khát, khao khát nó, thế nhưng chỉ vì sự ích kỷ này mà khiến cho anh ấy ra nông nỗi này thì cô không muốn như vậy. Cô muốn cạnh tranh công bằng, cô muốn cho anh ấy biết, cô chẳng hề thua kém bất kỳ ai cả.
Thế nên, trước những lời nói xúc phạm, thậm chí là đe dọa, cô không hề nổi giận, thậm chí còn cúi đầu nhận lỗi:
“ Là lỗi của tôi, tôi vô cùng xin lỗi vì đã khiến cô ra nông nỗi này.”
Giọng nói áy náy cùng với hành động cúi đầu xuống khiến cho Tiểu Ngọc như ngẩn người ra. Toàn bộ lời nói xúc phạm tiếp theo giống như bị tiêu tán bởi hành động này.
Trong đầu của cô, Nguyệt Sương là một con người vô cùng ác độc, lạnh lùng và xấu xa. Bởi cô ta là quý tộc, mà quý tộc thì thường chẳng coi ai ra gì cả. Thế nên, khi thấy được hành động xin lỗi vô cùng chân thành đến từ cô nàng này, cô giống như quên hết những gì định nói tiếp, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Nguyệt Sương.
Thế nhưng, rất nhanh cô lấy lại được dáng vẻ tức giận, ánh mắt vẫn tràn đầy sự căm thù gào lên:
“ Cô đừng tưởng xin lỗi là xong. Kể cả cô là quý tộc, là người quyền lực đứng trên vạn người, thế nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô !!!”
Thế nhưng, hành động tiếp theo lại khiến cho Tiểu Ngọc giống như không thể tin nổi vào mắt mình, đó là Nguyệt Sương dường như đang khóc.
Chính xác, cô ấy đang khóc, từng giọt lệ chảy dài trên má, hai tay cô ấy chắp lạy rồi dùng giọng nói cầu xin để nói với cô:
“ Tôi biết...cô sẽ không tha thứ cho tôi... Thế nhưng...xin cô...đừng bỏ rơi Lâm Thần. Anh ấy lúc này đang rất mệt mỏi.”
Tiểu Ngọc nghe thấy anh trai mình đang mệt, không một giây chần chừ, cô ngay lập tức hốt hoảng nói:
“ Anh ấy đâu rồi...cô đã làm gì anh ấy...”
Nguyệt Sương không hề giấu giếm Lâm Thần, một tay cầm lấy máy quay rồi chĩa về hướng Lâm Thần.
Thấy bộ dáng Lâm Thần tiều tụy, Tiểu Ngọc không tự chủ mà ôm miệng khóc, giọng nói đau đớn:
“ Anh...anh trai...tại sao anh lại ra nông nỗi này.”
Thấy Tiểu Ngọc nói như vậy, Nguyệt Sương ở bên cạnh không kiềm được sự tức giận của mình. Vẻ mặt thay đổi 180 độ, ánh mắt gay gắt nhìn Tiểu Ngọc rồi chất vấn:
“ Tại cô chặn số anh ấy chứ sao. Cô có biết, anh ấy vì cô mà đã thành ra như vậy không?”
“ Tôi...là tại tôi sao???”
Tiểu Ngọc lúc này có chút sợ hãi, ánh mắt né tránh nhìn Nguyệt Sương. Mặc dù khi nãy, chính Nguyệt Sương là người cầu xin, thế nhưng đứng trước câu hỏi này, cô không biết mình phải trả lời như thế nào...
Thấy Tiểu Ngọc né tránh giống như không muốn trả lời, cô mới thở dài một hơi, ánh mắt kiên định đề nghị:
“ Cô yêu Lâm Thần phải không?”
Một câu hỏi đường đột như vậy khiến cho Tiểu Ngọc không tự chủ đỏ mặt, tâm trí theo phản xạ đáp:
“ Không...tôi với anh ấy là anh em...”
Nguyệt Sương đương nhiên không tin, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc lần nữa, giọng nói mất kiên nhẫn:
“Nếu cô không thừa nhận thì tôi sẽ cưới anh ấy.”
Tiểu Ngọc dường như bị Nguyệt Sương nắm thóp, vẻ mặt sợ hãi nói:
“ Đừng...đừng làm như vậy...”
Nguyệt Sương lúc này hỏi lại:
“ Thế tôi hỏi lại, cô có yêu anh trai của mình không?”
Lần này không phải là câu hỏi đùa, Tiểu Ngọc từ màn hình đã cảm nhận rõ điều đó. Cô tin rằng, chỉ cần từ chối lần nữa thì chắc chắn cô ta sẽ làm thật. Đến khi đó, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng rắc rối.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Nguyệt Sương, không hiểu sao chính cô cũng có cái cảm giác sôi trào như thế này. Nó giống như là chính cô ta đang muốn thách thức cô vậy.
Lúc này, cô mới nhận ra được ý định cuối cùng của Nguyệt Sương, không thể ngờ, một cô gái đáng ghét như cô ta lại có một mặt tốt như này.
Tiểu Ngọc không tự chủ mỉm cười, vẻ mặt thả lỏng nói:
“ Đúng...tôi rất yêu anh ấy. Có vẻ như cô cũng thế phải không???”
Dường như cả hai người cũng tự hiểu ngầm ý nhau, Nguyệt Sương cũng cười một cách nhẹ nhàng, nói:
“ Đúng...tôi cũng như cô. Tuy nhiên, cho dù cô yêu anh ấy thế nhưng cũng phải có khả năng đó...”
Tiểu Ngọc cũng cười một cách khiêu khích, đáp lại:
“ Tôi rất mong chờ đó!!!”
Nguyệt Sương: “ Trông cô có vẻ tự tin, dường như cô không sợ mình sẽ bại bởi tay tôi sao. Tôi nói cho cô biết nhé, ngoại trừ anh ấy ra thì tôi chưa bao giờ thua ai...”
Tiểu Ngọc cũng không chịu thua, một tay ôm ngực nói:
“ Hừ...chưa biết ai sợ ai... Tôi từ bé đã sống cùng anh ấy. Chẳng lẽ lại thua một người ngoài như cô... Nực cười...”
Tuy rằng là thách đố nhau, thế nhưng cũng vì thế mà tình cảm của hai người càng ngày càng gắn bó, gần gũi hơn. Thậm chí, cả hai còn kể chuyện cho nhau suốt một đêm.
Mà càng kể chuyện thì cả hai càng hiểu nhau. Lúc này, Tiểu Ngọc mới biết là vì cứu anh trai cô, thế nên cô mới bỏ nhà để ở cùng anh ấy. Nghe đến chuyện của Linh Nhi, cô không khỏi hốt hoảng hỏi:
“ Linh...Linh Nhi đáng sợ đến vậy sao... Tại sao cô ấy lại muốn bắt anh Lâm Thần...”
Nguyệt Sương nghe thế, cô cũng chỉ lắc đầu rồi đáp:
“ Tôi cũng không biết lý do chính là gì. Thế nhưng, theo tôi nghĩ, khả năng lớn là Linh Nhi đã yêu thầm anh ấy rồi.”
“ Cái...cái gì???” Tiểu Ngọc khiếp sợ đáp.
Nguyệt Sương dự tính được Tiểu Ngọc sẽ có hành động như vậy, thế nên cô mới đáp:
“ Cô ta là một kẻ vô cùng đáng sợ và sát phạt quyết đoán. Hơn nữa, tính cách chiếm hữu của Linh Nhi là vô cùng khủng khiếp. Nếu như để cô ấy bắt được Lâm Thần...”
Nói đến đây, Nguyệt Sương dừng lại lời nói. Thế nhưng, chẳng cần nói, cả hai cũng tự hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chẳng cần nói cũng biết, một cô gái chiếm hữu cao như vậy lại yêu thầm một chàng trai, thì sẽ có hành động đáng sợ như thế nào???
( Tính cách chiếm hữu: Là việc sở hữu, nắm giữ và chỉ muốn cái gì đó thuộc về riêng bản thân mình. Không hề muốn chia sẻ với ai. Thậm chí, nếu có ai đó có ý định chiếm đoạt, chắc chắn người đó sẽ làm những hành động rất đáng sợ)
Chương284: Tùy cơ ứng biến
“Thế...thế chúng ta phải làm sao?” Tiểu Ngọc từ đầu bên kia lo sợ nói.
Trải qua câu chuyện mà Nguyệt Sương nói, cùng với những gì mà bạn bè cô từng kể, khả năng chắc chắn là cô gái tên Linh Nhi thực sự thích anh trai mình. Nếu bình thường, cô cũng chẳng bất ngờ lắm, bởi vì anh ấy được coi là thần tượng của rất nhiều cô gái.
Chỉ là, cô cũng không thể ngờ, một cô gái với gia thế khủng khiếp, thậm chí có thể được coi là “thánh thần không thể chạm tới” lại đem lòng yêu một chàng trai ở nơi xa xôi hẻo lánh này.
Đó không phải trọng yếu, thứ mà cô lo lắng lại chính là cái tính cách độc chiếm từ Linh Nhi. Một bên là tình yêu, một bên là độc chiếm, kết hợp hai thứ này thì nó chính là một thảm họa.
Thử nghĩ xem, nếu anh ấy bị cô ta bắt đi, rất có khả năng là cô sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Không, cô không muốn nó xảy ra, cô phải ngăn chặn chuyện này. Lâm Thần chỉ có thể là của cô, mãi mãi thuộc về cô.
Nguyệt Sương nhìn thấy Tiểu Ngọc tỏ vẻ lo lắng như vậy, là một cô gái thông minh, cô cũng hiểu khá rõ những gì mà cô ấy suy nghĩ. Thế nên, cô mới mỉm cười, nụ cười cao quý xinh đẹp, một tay cầm lấy chiếc thẻ đen rồi nói:
“ Cách thì cũng không phải là không có...”
Nghe thấy lời nói có phần tự tin của Nguyệt Sương, đôi mắt Tiểu Ngọc lóe lên, giọng nói hối hả mong chờ:
“ Đâu...đâu...cách nào vậy? Cô nói đi!!!”
Nguyệt Sương cũng không giấu giếm, nụ cười tự tin càng bộc lộ rõ cùng với giọng nói chậm rãi:
“ Chỉ cần anh ấy không ra khỏi nhà là được. Khi đó, Linh Nhi sẽ chẳng thể nào mà tìm được cả...”
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô đang háo hức bỗng dưng trở nên ủ rũ, vẻ mặt buồn phiền nói:
“ Không được! Nếu làm như vậy thì anh ấy sẽ không chịu đâu. Bởi gia đình tôi còn nợ khá nhiều.”
Ban đầu, nghe lời nói này, Tiểu Ngọc có chút mong chờ. Thế nhưng, khi nghe xong lời giải thích này, cô cũng chỉ có thể cười khổ. Nếu như làm cách như vậy được thì cô đã sớm làm rồi, chẳng chờ đến lúc Nguyệt Sương nói cả.
Thế nhưng, điệu cười có chút châm biếm của Nguyệt Sương làm cho Tiểu Ngọc chú ý. Chỉ thấy cô ấy giơ chiếc thẻ đen lên, vẻ mặt tự tin:
“ Tiền??? Haha...cô nghĩ tôi thiếu sao? Chỉ cần tôi thích...toàn bộ nợ của cô sẽ được xí xóa!!!”
“Cái...cái gì???” Tiểu Ngọc giống như khó có thể tin mà bật thốt lời ra.
Thấy vẻ mặt có chút tự cao của Nguyệt Sương, cô cảm giác là lời của cô ấy nói là thật. Bởi dù sao, Nguyệt Sương cũng là một trong những người thuộc dòng dõi quý tộc, tiền đối với cô ấy chắc chỉ là những tờ giấy in con số mà thôi.
Nghĩ đến cảnh nhà được trả nợ, sau đó anh ấy sẽ chẳng làm gì mà ở nhà chung sống cùng cô, hai người cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ca hát... Chỉ cần như vậy là cô cảm thấy sướng như sắp lên tiên rồi.
Tuy nhiên, nghĩ đến câu nói từ nhỏ của anh ấy, cô lại lắc đầu phản đối:
“ Không...không được...Anh ấy sẽ không chấp nhận chuyện này đâu nếu cô cho anh ấy số tiền lớn như vậy. Thế nên, cô đừng có dùng cách này.”
Cứ tưởng, Nguyệt Sương đã hết cách, bởi vì ngoại trừ tiền bạc, cô ấy cũng chẳng sở hữu được thứ gì nữa. Thế nhưng, khi nhìn Nguyệt Sương dường như lại cười một cách vô cùng tự tin, cô lại có một cảm giác rất quái lạ. Nó giống như Nguyệt Sương có vô vàn cách bày ra vậy.
Đúng vậy, ngay khi nghĩ như thế, Nguyệt Sương từ từ lấy trong ngăn kéo của Lâm Thần một bản hợp đồng, sau đó giải thích:
“ Đây là hợp đồng mà anh ấy đã ký với mẹ tôi. Như cô cũng đã biết, ban đầu anh ấy là gia sư của riêng tôi. Thế nhưng, sau nhiều biến cố, lúc này anh ấy lại chính là người bảo vệ cho tôi...”
Thấy Tiểu Ngọc còn ngơ ngác, vẫn chưa hình dung ra ý đồ của mình, cô không còn cách nào khác là phải nói thẳng:
“ Cô đúng là ngây thơ. Tôi đương nhiên biết là anh ấy sẽ không chịu nhận tiền tôi tặng. Tuy nhiên, nếu như tiền anh ấy nhận lại là tiền công của anh ấy thì sao.”
Nói đến đây, cô nhìn Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đến lúc này, kế hoạch của Nguyệt Sương mới chính thức lộ ra.
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Nguyệt Sương. Không thể không nói, Nguyệt Sương rất thông minh, thậm chí nó còn khiến cho cô trầm trồ thán phục.
Tại sao anh ấy phải đi ra ngoài làm, đó chính là kiếm tiền để nuôi gia đình. Bây giờ, chỉ cần trông chừng Nguyệt Sương mà đã kiếm được khoản lớn, chắc chắn anh ấy sẽ gắn bó với nó.
Bảo vệ Nguyệt Sương, tức là anh ấy sẽ không rời khỏi nhà, đến khi đó... Tiểu Ngọc không tự chủ mà cười một cách vô cùng “kỳ lạ”.
Nhìn thấy bộ dạng này, Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút kinh tởm nhìn Tiểu Ngọc, nhắc nhở:
“ Xem cô kìa... không thể ngờ cô lại thèm khát anh ấy đến mức chảy cả nước miếng kìa. Tém tém lại đi !!!”
Bị Nguyệt Sương không ngần ngại vạch trần, Tiểu Ngọc đỏ bừng cả mặt, tay chân luống cuống nhanh chóng giải thích:
“ Aaa...Không...không phải thế...tôi...tôi chỉ là...”
Nguyệt Sương đương nhiên chẳng muốn nghe giải thích rồi, cái biểu cảm như kia ngoại trừ nghĩ đến mấy chuyện biến thái thì còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Thế nên, cô cũng chẳng muốn nghe nhiều, nhanh chóng đổi chủ đề:
“ Được rồi... Bây giờ tôi giao cho cô một nhiệm vụ???”
Tiểu Ngọc thấy Nguyệt Sương không truy cứu chuyện vừa nãy, cô thở ra một hơi. Thật sự cô phải tự kiểm điểm bản thân mình sau vụ này. Không thể để người ngoài nhìn thấy bộ dáng cô vừa nãy nữa.
Thế nhưng, thấy Nguyệt Sương giao cho cô một nhiệm vụ cùng với vẻ mặt nghiêm túc như này, cô cũng không ngần ngại đáp:
“ Chuyện gì...cô nói đi!!!”
Nguyệt Sương thấy Tiểu Ngọc nghiêm túc, cô mỉm cười nói:
“ Nhiệm vụ của cô là...”
Thời gian như thoi đưa, chốc lát buổi sáng đã đến. Mặt trời đã đến giờ làm việc, dùng bản thân tỏa những ánh nắng đến muôn loài.
Trên giường, mí mắt Lâm Thần chớp chớp, sau đó từ từ mở ra một cách mệt mỏi. Vẻ mặt có chút mệt mỏi tự nói:
“ Sáng rồi sao???”
Tuy nhiên, rất nhanh, giống như một phản xạ, cậu hoảng sợ cầm lấy điện thoại bên cạnh, ấn ấn từng nút cùng với vẻ mặt lo lắng cực độ.
Tâm trí cậu lúc này chỉ nghĩ đến em gái của cậu. Cả ngày hôm qua, cậu không thể liên lạc được với em ấy. Đây là một chuyện vô cùng kỳ lạ, thậm chí là chưa từng có tiền lệ.
Chính bởi vì vậy mà cậu vô cùng lo lắng, cậu rất lo em ấy đã xảy ra chuyện gì xấu, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Cha mẹ thì đi làm xa, em ấy phải sống một mình, thế nên rủi ro xảy ra chuyện xấu là có.
Lo lắng, sợ hãi bao trùm cậu cả ngày qua, nó khiến cho sức khỏe cậu xuống dốc. Thậm chí, cả đêm cậu trằn trọc không thể ngủ được.
Cậu muốn gọi lại cho em ấy, nếu như không được, cậu sẽ liều cái mạng này để về được nhà. Cho dù việc này vô cùng nguy hiểm, có thể khiến cho mọi hành tung của cậu bị lộ, thế nhưng cậu không nghĩ được nhiều như vậy. Cậu chỉ muốn biết Tiểu Ngọc đã an toàn hay chưa.
Một tay nhanh chóng ấn vào icon của Tiểu Ngọc, một dòng tin nhắn dài dằng dặc hiện ra. Đến lúc này, cậu mới thở dài một hơi.
Ngay sau đó, Tiểu Ngọc gọi đến cho cậu, ngay lập tức, cậu không ngần ngại mà bắt máy. Một thân ảnh xinh đẹp đang quỳ xuống, hai tay bê một chậu nước nhỏ đang xuất hiện trước mặt cậu.
Đó không ai khác chính là cô em gái mà cậu vô cùng lo lắng. Lúc này, vẻ mặt của em ấy vô cùng hối lỗi, ánh mắt giống như mong cậu tha thứ cùng với hành động quỳ xuống đó. Toàn bộ mọi thứ khiến cho cậu vô cùng ngạc nhiên.
“Em...em xin lỗi anh...” Tiểu Ngọc dùng biểu cảm hối lỗi nói.
Chương285: Nghiêm túc một lần
“Em...em làm gì vậy?” Lâm Thần dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tiểu Ngọc.
Nhìn thấy anh trai lo lắng cho mình như vậy, cô cố gắng kìm nén xúc cảm bản thân, dùng ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thần, giải thích:
“ Em đã mắc một lỗi rất nghiêm trọng, đó là hôm qua không nhắn tin cho anh để rồi khiến anh lo lắng. Em rất hối hận, hối hận đến nỗi muốn tự trừng phạt bản thân. Thế nên đây là hình phạt của em...”
Thái độ kiên quyết, ánh mắt ngay thẳng nhìn Lâm Thần khiến cho Tiểu Ngọc giống như một cô gái mạnh mẽ, không sợ gian khổ.
Lâm Thần nhìn thấy em gái của mình nói như vậy, không hiểu tại sao, trong lòng cậu lại sinh ra một cảm giác tự hào. Tự hào vì em ấy đã trưởng thành, đã biết nhận lỗi sai và tự trách bản thân. Đó cũng là một đức tính tốt, là thứ em ấy cần có.
Thế nhưng, cho dù như vậy thì em ấy vẫn là em gái mà cậu yêu quý. Vì vậy, khi chứng kiến em ấy khổ sở, hai chân run rẩy, đầu gối bắt hơi đỏ vì quỳ lâu cùng với đôi tay đang cố gắng giữ chiếc chậu đó, cậu không thể nào kìm nổi lòng mình, vội vàng nói:
“ Em...nghe lời anh...bỏ hết mấy thứ đó đi...”
Lời nói ba phần ra lệnh bảy phần cưng chiều khiến cho Tiểu Ngọc giống như phản xạ, hai tay em ấy không tự chủ mà để chiếc chậu xuống.
Lâm Thần chưa kịp mở lời hỏi thăm, Tiểu Ngọc giống như trở nên sợ hãi hỏi cậu:
“ Anh...anh không quan tâm em nữa phải không?”
Tiểu Ngọc không những không vui, trái lại tâm tình của em ấy trở nên xấu hơn. Điều này khiến cho Lâm Thần vô cùng hoảng hốt, vội vàng trấn an:
“Em nói cái gì vậy? Anh chưa bao giờ không quan tâm em cả!!!”
Tiểu Ngọc nghe thấy lời trấn an này, cô nhanh chóng hỏi lại:
“ Anh đã từng nói với em: Người có lỗi thì sẽ phải chịu trừng phạt. Em lúc này có lỗi, tại sao anh không trừng phạt em!!!”
Nói xong, Tiểu Ngọc còn nhìn chằm chằm vào cậu giống như đang đòi một câu trả lời thỏa đáng vậy.
Thế nhưng, cái dáng vẻ dường như “rất nghiêm túc” đối với em ấy lại vô cùng dễ thương trong mắt cậu. Em ấy không hề biết, máu “dễ thương” đó đã ăn sâu trong con người của em ấy mất rồi, thế nên dù cho em ấy muốn thể hiện hành động như thế nào, muốn nghiêm túc ra sao thì cậu cũng luôn luôn cảm thấy hành động đó vô cùng dễ thương.
Vì dễ thương, em ấy xứng đáng được tha thứ. Cậu mỉm cười vui vẻ, ánh mắt cưng chiều nhìn Tiểu Ngọc, nói:
“Em của anh nói như vậy, anh cảm thấy rất vui. Thế này đi, thấy em dễ thương như này, anh trừng phạt là phải luôn luôn nở nụ cười, không được làm những hành động đau đớn đó. Em có làm được không?”
Bị Lâm Thần trêu ghẹo, Tiểu Ngọc không tự chủ mà đỏ ửng mặt, vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn thẳng Lâm Thần, luống cuống nói:
“ Anh...anh...em nghiêm túc thật đó. Anh đừng coi em là trẻ con nữa...”
Thế nhưng, Lâm Thần đâu có dễ tha, nhất là hiếm khi thấy em ấy trở nên xấu hổ như này. Đây đúng là cơ hội tốt mà.
“ Anh đâu có nói đùa... Em dễ thương như vậy thì ai mà nỡ lòng bắt em quỳ được chứ...!!!”
Lời nói có chút ngọt ngào này khiến cho Tiểu Ngọc nổi da gà. Bình thường, nếu mà được anh ấy nói như này thì chắc chắn cô sẽ sung sướng đến mức điên lên. Thế nhưng, lúc này cô đang muốn nghiêm túc, cô muốn anh ấy phải trừng phạt mình, thế mà cuối cùng cô chỉ nhận được đó là câu “dễ thương”...
“A-aaaa... Anh thật là...em không muốn nói với anh nữa...” Tiểu Ngọc tỏ vẻ không vui nói.
Nói xong, không chờ Lâm Thần phản hồi, cô ngay lập tức ngắt máy. Vẻ mặt đỏ ửng nhìn chiếc điện thoại, tự nói:
“ Em...em lại không hoàn thành nhiệm vụ Nguyệt Sương giao cho rồi...”
Lâm Thần đương nhiên sẽ không tức giận bởi hành động này, bởi tiếp theo, em ấy chủ động gửi tin nhắn cho cậu.
Hai người trò chuyện rất lâu, cho đến khi ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt cậu. Lúc này cậu mới nhanh chóng kết thúc trò chuyện.
Toàn bộ lo âu đã tan biến, Tiểu Ngọc đã hứa với cậu là sẽ nhắn tin cho cậu thường xuyên. Thế nên, tâm trạng của cậu lúc này rất thoải mái.
Tuy vây, khi ra ngoài bếp để chuẩn bị nấu đồ ăn sáng muộn. Cậu cảm thấy bất ngờ, vì trên bàn lúc này đang có một cốc sữa và một bát súp mà cậu không nhớ là đã làm.
Nhanh chóng chạy đến, cậu cầm lấy tờ giấy nho nhỏ trên bàn, ánh mắt đảo qua từng dòng chữ viết trên đó.
Lâm Thần đọc xong, cậu nở một nụ cười, sau đó lắc đầu tự nói:
“ Thật là...”
Đây cũng là một lời thể hiện cảm xúc của cậu lúc này. Không thể ngờ, Nguyệt Sương lại thức sớm để chuẩn bị đồ ăn cho mình cậu, thậm chí, em ấy còn tự tay dọn sạch nhà cửa, một công việc mà cô ấy chưa từng làm.
Có vẻ là vì cậu, cô ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí sẵn sàng làm những việc mà cô ấy chẳng bao giờ động tay tới. Điều này khiến cho cậu vô cùng cảm động, không biết nên báo đáp em ấy ra sao.
Tuy rằng có đồ ăn, thế nhưng cậu không thể ăn một mình được. Vậy nên, cậu mới nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn. Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này cậu nấu rất nhiều, mà tất cả món ăn đều là món yêu thích của Nguyệt Sương.
Tay nghề nấu ăn cao cùng với tâm tình thoải mái, rất nhanh một bàn thức ăn được bày ra vô cùng chỉnh chu.
Nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc, cậu gật đầu hài lòng, có lẽ đây cũng là “một chút” báo đáp của cậu đối với sự quan tâm với em ấy nhỉ?
Cậu lúc này lại không thấy Nguyệt Sương xuất hiện, có lẽ em ấy đang ngủ trong phòng. Vậy nên, cậu mới đến phòng của em ấy, cậu muốn kiểm tra xem em ấy đã ngủ hay chưa.
Đi vào phòng của em ấy, thấy không khóa cửa, cậu mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Một mùi hương thơm của phòng thiếu nữ xộc thẳng vào mũi khiến cho cậu có chút căng thẳng.
Thế nhưng, cậu rất nhanh đã thấy Nguyệt Sương, em ấy hiện tại đang nằm ngủ một cách khá thoải mái, hai tay ôm chặt con gấu bông trông vô cùng đáng yêu.
Trông thấy bộ đồ ngủ thiếu vải này, không hiểu sao mũi của cậu lại có dấu hiệu nóng lên. Cậu nhanh trí chuyển hướng nhìn, nếu không thì mũi của cậu sẽ không chịu nổi mà chảy máu cam mất.
Vì đây là phòng của em ấy, thế nên cậu cũng không dám ở lâu, nếu để em ấy nhìn thấy cậu lúc này, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Mặc dù không muốn ở lâu, cậu vẫn cố gắng đắp cho em ấy một cái chăn cùng với ánh mắt trìu mến. Lúc sau, cậu mới rời khỏi phòng.
Ngay khi rời khỏi phòng, cậu có cảm giác vô cùng quái lạ, giống như bộ đồ em ấy mặc dường như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó. Thậm chí, trong trang phục thiếu vải đó, em ấy còn làm trò đối với cậu. Ký ức này khá mơ hồ, thậm chí, miệng cậu lúc này lại có cảm giác ngọt ngọt kỳ dị.
Tuy nhiên, suy nghĩ này rất nhanh cũng bị cậu vứt sang một bên. Cậu thậm chí còn tự gõ đầu mình một cái để nhắc nhở mình. Em ấy là tiểu thư, không bao giờ có chuyện làm như vậy đối với mình. Thế nên, cậu không thể suy nghĩ biến thái như vậy, nếu để em ấy biết thì sẽ khinh thường cậu như thế nào.
Đang suy nghĩ không biết phải làm gì tiếp theo, tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi, cậu không ngần ngại mà bắt máy. Một giọng nói có chút lạnh lùng phát ra từ đầu bên kia:
“ Cậu gặp tôi ở quán cafe xxx sau năm phút.”
Không kịp trả lời, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Lâm Thần nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại, không biết là ai gọi cho mình.