Lâm Thần đi một quãng đường khá xa.
Trên đường đi, cậu phải rất cẩn thận, vì cậu thấy rất nhiều tai mắt của Linh Nhi rải rác khắp nơi.
Tuy vậy nhưng Lâm Thần vẫn cảm thấy mình có thể qua được vì đây là khu dân cư, có rất nhiều người đi qua, cộng thêm trên người cậu đã che toàn bộ mặt của cậu nên mọi người đi qua cũng coi cậu như là một người bình thường.
Lâm Thần đôi khi sẽ thấy những cô gái tiến đến xin làm quen với cậu nhưng đều bị cậu bỏ qua, Lâm Thần sợ nếu mình bắt chuyện thì những cô gái này sẽ đeo bám cậu không tha, đao dài không bằng đao ngắn.
Lâm Thần cảm thấy tự do vô cùng, bây giờ cậu giống như một con người bình thường, cậu ước ao cuộc sống bình di kiểu này, không lo âu, nghĩ ngợi gì cả.
Lâm Thần bây giờ cần đi bán viên đá quý này, viên đá này nếu nói đúng hơn nó là công lao mà ông Thanh Tuyết trả trước cho cậu.
Nếu cậu bán nó đi, chắc chắn khoản tiền đó sẽ đủ để trả đủ tiền “vi phạm hợp đồng” của cậu đối với Tô Nhan.
Ngoài ra tiền thừa còn giúp cậu có thể mua một món đồ tặng em gái cậu, cậu rất nhớ gia đình của mình.
Nghĩ thông suốt, Lâm Thần từ từ đi đến một cửa hàng.
Cửa hàng này nhìn bên ngoài rất sang trọng, ở bên trong cậu nhìn từ xa có rất nhiều đá quý đang trưng bày.
Lâm Thần nghĩ rằng đồ mình có thì có thể bán được giá tốt ở chỗ này.
Lâm Thần mặc đồ khá bình thường, không đi xe sang cộng thêm cậu che mặt nên đa số những người ở bên trong khi thấy cậu đi vào thì đều khinh thường cậu.
Nhân viên tuy bên ngoài có vẻ niềm nở nhưng bên trong lại nghĩ Lâm Thần là một tên nhà quê muốn đua đòi.
Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt khinh thường xung quanh, cậu cũng chẳng thèm quan tâm.
Cậu bây giờ chỉ muốn bán viên đá quý này rồi dùng tiền đó đi mua quà cho em gái và bố mẹ.
Một điều mà Lâm Thần khá bỡ ngỡ đó là mọi đồ vật ở trong này đều vàng chói, giống như mọi thứ đều làm bằng vàng vậy.
Tất cả mọi người đều mặc cho mình bộ đồ sang chảnh nhất, có những người không ngần ngại nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt khinh bỉ khi thấy cậu chỉ mặc một bộ đồ khá là bình thường.
Lâm Thần ngồi vào một chiếc ghế ở góc, mọi người thấy thế đều khinh bỉ cậu.
Không một nhân viên nào ra tiếp Lâm Thần cả.
Một tân nữ viên thấy không ai ra tiếp khách, cô rón rén hỏi những nhân viên bên cạnh :
-Cho em hỏi là có khách vào mà tại sao không có ai ra tiếp ạ ?
Những nhân viên khác nghe thế thì cười lạnh.
Một người trong đó nói:
-Cô giỏi ra mà tiếp, chúng tôi không muốn tiếp khách như vậy.
Nghe nói như vậy, tân nữ viên đó ủ rũ, cô không chịu được cảnh Lâm Thần ngồi một mình mà không ai tiếp như vậy.
Thân là nhân viên thì phải coi tất cả khách như thượng đế.
Cô từ từ đi đến trước mặt Lâm Thần, cô cúi đầu chào và nói:
-Anh có nhu cầu gì không ạ???
Lâm Thần thấy có người đến tiếp mình.
Cậu cũng cảm thấy cô nữ viên này rất không tồi, ít nhất là ánh mắt cô ấy không hề khinh cậu như những người kia.
Cậu đổi giọng rồi nói:
-Tôi muốn đến đây để bán một viên đá quý.
Tân nữ viên thấy thế, cô ngồi xuống đối diện với Lâm Thần.
Cô nói:
-Vâng ạ.
Anh có thể nói tên viên đá đó được không ạ?
Lâm Thần nghe vậy.
Cậu thực sự không biết viên đá này tên là gì.
Cậu nói:
-Tôi thực sự không hiểu rõ lắm, cô có thể giúp tôi định giá được không vậy?
Nữ nhân viên nghe vậy trong lòng thở dài.
Nghe Lâm Thần nói vậy thì cô cũng chỉ mong Lâm Thần cầm ra được viên đá nào bán được một chút tiền.
Thực sự cô rất thông cảm cho Lâm Thần, từ quê lên thành phố làm đâu dễ dàng gì.
Cô tiếp viên vẫn cười vui vẻ nói:
-Vâng anh! Mong anh có thể lấy ra cho tôi xem được không ạ?
Lâm Thần cũng không nghĩ ngợi nhiều, cậu lấy trong túi ra một viên đá màu xanh, kích thước to bằng một đốt tay của cậu, viên đá tỏa ra ánh sáng xanh bóng rất đẹp.
Nữ nhân viên vừa thấy Lâm Thần hé ra viên đá đó thì cô hoảng sợ vội bảo:
-Anh có thể chờ tôi một chút được không ạ ?
Lâm Thần thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô nữ nhân viên, cậu cũng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cô nhân viên chạy ra ngoài, mấy cô nhân viên khác thấy thế càng cười khinh bỉ.
Ai cũng cho rằng Lâm Thần là tên nghèo hèn, lại còn cố tỏ vẻ, người như vậy không xứng ở đây.
Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt coi thường của các nữ nhân viên khác, cậu chẳng quan tâm, thực sự cậu cũng chẳng muốn xen vào chuyện người khác miễn là người khác không động vào cậu.
Lâm Thần ngồi đó đợi chờ, còn viên đá thì cậu vẫn để ở trong túi cậu nên không ai nhận ra được
Một lúc sau, tân nữ tiếp viên đó quay lại, nhưng ở đằng sau có thêm một cô gái nữa.
Cô này dáng vẻ cao ráo, có vẻ là nữ nhân tâm hai mươi năm tuổi, mặt cô ấy khá xinh đẹp và lạnh lùng.
Cô ấy mặc một chiếc váy bó làm lộ rõ đôi chân dài cả mét của cô ấy.
Nhìn từ bên ngoài thì cô ấy khá trưởng thành và xinh đẹp, cộng thêm tất cả đồ cô ấy mặc là đồ hiệu nên khí chất cô ấy cũng cao ngạo hơn tất cả mọi người ở đây.
Mọi người ở đây thấy người này đến thì đều cùi chào lễ phép.
Có vẻ như cô gái này rất có địa vị ở đây.
Các nhân viên lúc trước khinh thường Lâm Thần bao nhiêu thì bây giờ lại lễ phép bấy nhiêu.
Lâm Thần thấy mọi người đều tỏ vẻ sợ sệt cô gái đó, cậu cũng cảm thấy lạ.
Nhưng điều kỳ lạ hơn là cô ấy còn đáng hướng đến chỗ cậu mà đi.
Mọi nhân viên và khách đều kinh ngạc, thực sự trong tiềm thức của tất cả mọi người thì cô ấy không thể xuất hiện bình thường được.
Từng bước đi của cô ấy đều tỏa ra một loại khí phách cao cao tại thượng, Lâm Thần cũng cảm thấy vậy, nhưng nếu so với Tô Nhan thì cô nàng này còn kém xa lắm.
Cô ấy đứng trước mặt Lâm Thần, dáng người cao cộng thêm khí phách của cô ấy khiến Lâm Thần có vẻ giống như một học sinh với một cô giáo vậy.
Nhưng rồi một điều làm cho đầu mọi người ở đây đều bị oanh tặc.
Cô ấy lại cúi đầu xuống nói:
-Cậu có thể đi cùng tôi một chuyến không ? Tôi có chuyện cần bàn bạc với cậu.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng đủ để mọi người cảm nhận được.
-Trời ơi! Cô ấy lại cúi đầu chỉ vì một người bình thường
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có bị hoa mắt không?
-Đây có phải sự thật không??
....
Mọi người đều nói nhỏ nhưng có một điểm chung là không thể tin được chuyện đang xảy ra.
Thực sự cô ấy còn chẳng nhìn ai một cái mà lại đi thẳng đến cậu nam sinh đó.
Các nữ nhân viên lúc trước khinh Lâm Thần bây giờ rất hối hận, cô chủ còn quý trọng vị khách đó mà các cô lại giở trò khinh bỉ, thậm chí còn không hề tiếp cậu ấy.
Có người còn trực tiếp quỳ xuống vì chân không thể đứng vững được
Lâm Thần thấy cô ấy nói lễ phép như vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
Cậu nhìn cô ấy dáng vẻ cao quý như vậy thì cậu cũng đoán ra được là cô này có địa vị rất cao ở đây, vậy mà lại cúi chào một khách “quèn” như cậu (edit: cô ấy mà biết a tôi quen Linh Nhi vs Tô Nhan thì chắc phải quỳ xuống ý chứ.)
Điều cô ấy làm ở trên khiến Lâm Thần phản xạ bật dậy, cậu tỏ vẻ xấu hổ nói:
-Được, cô dẫn đường đi.
P/S: Chủ nhật rảnh rảnh làm chương cho các độc giả nha, mong độc giả ủng hộ mình nhiều hơn.
Chương62: Gặp Mặt Như Lan
Lâm Thần rời đi trong sự ngưỡng mộ của mọi người.
Tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là các phú ông đều thèm khát được chính cô gái đó mời như vậy.
Thậm chí, có những gã phú ông sẵn sàng chi đến cả trăm triệu chỉ để được gặp mặt vị chủ tịch đứng sau mà vẫn không được.
Cho đến thời điểm này, mọi người mới biết được rằng có một cô gái xinh đẹp phong hoa tuyệt trần như vậy.
Tuy không còn ở tuổi đẹp nhất nhưng khí chất cộng thêm dáng người nóng bỏng, khuôn mặt có vẻ lạnh lùng xinh đẹp đã làm cho cô gái này giống như một con phượng hoàng giữa một bầy gà .
Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, lòng cậu cũng chẳng hề lung lay.
Cậu chỉ tò mò muốn biết tại sao cô gái này lại nhiệt tình với cậu như vậy.
Vừa đi cậu vừa nghĩ xem tý nên dùng cách nào để ép giá bán viên đá quý như vậy, cậu cũng khá có kinh nghiệm nên chắc sẽ thành công trả giá thêm được ít.
Còn cô nữ nhân viên tiếp Lâm Thần thì bây giờ cảm thấy vui như điên.
Khi cô nhìn thấy viên đá quý Lâm Thần lấy ra, trong lòng cô khiếp sợ, viên đá này thực sự đến cô cũng chẳng biết nó là gì, nhưng độ sáng và độ to đều gấp mấy lần so với những viên đá ở đây.
Cô nghĩ chắc chắn viên đá này không đơn giản nên cô đã mạnh dạn hỏi với cô chủ ở đây.
Cứ tưởng là cô ấy sẽ bỏ ngơ như bao lần nhưng khi nghe thấy cô tả viên đá như vậy thì cô chủ lại hỏi về vị khách đó, và thật không ngờ là xuất hiện cảnh này.
Hành động của cô chủ làm cô càng chắc chắn rằng viên đá này không hề đơn giản một tý nào, nếu không thì cô chủ sẽ không hề nhiệt tình như vậy.
Cả ba rời đi trong sự ngỡ ngàng, Lâm Thần được dẫn vào một căn phòng riêng biệt.
Nơi đây tất cả đều trang trí bằng đá quý, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Lâm Thần thực sự khiếp sợ bởi vẻ hào nhoáng của nơi này.
Lâm Thần được mời ngồi một chiếc ghế.
Lâm Thần khi ngồi cũng có cảm giác êm ái, thực sự đến chiếc ghế cậu ngồi cậu cũng có cảm giác cao quý.
Lúc này, cô nàng đó mới ngồi xuống, rót Lâm Thần một chén trà và nói một cách hối lỗi:
-Rất xin lỗi vì trải nghiệm không tốt khi tiên sinh đến đây.
Rất mong được tiên sinh tha thứ...
Lâm Thần thấy cô gái “cao quý” đó còn xưng hô long trọng như vậy.
Cậu cười khổ nói:
-Không có gì ! Thực sự là tôi cũng chỉ xuất thân bình thường thôi! Mong cô không cần gọi tôi là “tiên sinh” như thế.
Nói như vậy tôi cảm thấy không thoải mái lắm!
Lâm Thần nói vậy, cô gái đó chỉ cười nhẹ.
Nụ cười này có thể làm đổ lòng bao chàng trai, nhưng Lâm Thần chẳng hề để ý.
Cô ấy nói:
-Vậy tôi xin giới thiệu một chút.
Tôi tên Như Lan, là người mở ra chuỗi cửa hàng mà cậu vừa vào đó.
Tôi rất muốn được làm quen với cậu.
Lâm Thần thấy Như Lan nói khách sáo như vậy.
Cậu cũng từ tốn nói:
-Tôi tên Lâm Thần.
Hôm nay tôi đến đây để bán một viên đá quý mà tôi may mắn sở hữu được, tôi rất mong cô có hứng thú với nó.
Như Lan cảm thấy Lâm Thần này không hề có ánh mắt “dâm tà” như những người con trai khác, thậm chí, trong ánh mắt của Lâm Thần còn chẳng thèm để ý đến sắc đẹp của cô.
Điều này làm cho Như Lan có chút hứng thú với người này.
Nghĩ vậy, cô tỏ vẻ khá nghiêm túc nói:
-Theo quy định, nếu cậu bán viên đá thì cậu không được che mặt như vậy.
Tôi thực sự rất mong cậu có thể tháo mặt nạ của mình ra, điều này cậu có thể làm được không ạ?
Lâm Thần nghe nói như vậy cười khổ, cậu thực sự không hề biết rằng có quy định đó, nhưng cậu thực sự không hề muốn lộ mặt chút nào cả.
Cậu do dự nói:
-Thực sự phải làm như thế sao??
Như Lan gật đầu kiên quyết nói:
-Đúng vậy!
Như Lan rất muốn xem khuôn mặt của Lâm Thần sẽ như thế nào.
Cô chưa bao giờ thấy ai có thể không thèm để ý đến nhan sắc của cô.
Tuy rằng cô rất ghét những tên khác ngắm ngó nhìn trộm cô nhưng nếu như Lâm Thần thì thực sự điều này lại làm cho sự kiêu ngạo về sắc đẹp của cô bị đập tan, trong lòng cô có một cỗ không khuất phục.
Vì vậy cô mới nói ra yêu cầu oái oăm như thế này.
Sự tò mò không chỉ của Như Lan mà cả cô nữ nhân viên bên cạnh đó cũng cảm thấy tò mò.
Cô rất muốn biết đằng sau chiếc mặt nạ đó sẽ là một cậu thanh niên như thế nào.
Cô còn nghĩ là do Lâm Thần quá xấu nên mới che mặt lại như vậy.
Lâm Thần nghe câu trả lời như vậy, cậu thở dài rồi từ từ tháo chiếc mặt nạ ra.
Cứ mỗi chi tiết khuôn mặt Lâm Thần hiện ra, cả hai người con gái đều ngây như phỗng, nhưng mắt hai người đều trợn to để nhìn thật rõ khuôn mặt của Lâm Thần.
Khi Lâm Thần cởi xong chiếc mặt nạ, tất cả khuôn mặt của cậu đều lộ ra, Như Lan ngây ra như phỗng.
Thực sự, thực sự trong đời của cô chưa bao giờ cô có thể nhìn thấy được một cậu con trai khuôn mặt đẹp như vậy cả.
Và một điều cô chắc chắn rằng đây là vẻ đẹp tự nhiên, ánh mắt của một người hiểu vể trang điểm thì cô rất rõ điều này.
Lâm Thần quá đẹp, đẹp đến nỗi cô không thể rời mắt đi đâu được.
Trong lòng Như Lan bây giờ mới cảm thấy thực sự thoải mái, cô thua triệt để, vẻ đẹp như vậy thì cô chắc chắn rằng mọi cô gái bình thường đều sẽ chết mê chết mệt với vẻ đẹp như vậy.
Còn cô nữ nhân viên thì càng khoa trường hơn, cô còn há hốc mồm trước vẻ đẹp “tuyệt thế vô song” của Lâm Thần.
Cô thực sự cảm thấy hối hận, lúc trước cô có thể trộm sờ tay của Lâm Thần thì bây giờ cô có thể khoe cho toàn thể bạn bè cô biết là cô đã được “sờ tay” một người đẹp trai như vậy.
Vẻ đẹp của Lâm Thần không như vẻ đẹp của mấy idol cô quen biết, một vẻ đẹp tự nhiên tinh khiết nhưng lại đủ cho người ta điên cuồng vì nó
Lâm Thần để lại ấn tượng quá sâu cho hai người họ nên hai người họ không hề biết được việc mình làm đang rất “thất thố”.
Chỉ khi Lâm Thần ho một cái ra hiệu, cả hai người mới nhận ra được sự thất thố của mình.
Như Lan ho một cái, cô kinh ngạc nói:
-Thật không ngờ trong đời tôi lại có thể gặp được một cậu con trai “soái” như vậy.
Thật là sống trên đời không uổng mà.
Lâm Thần thấy Như Lan nói vậy.
Cậu cười khổ nói:
-Cô quá khen, tôi chỉ là một con người bình thường thôi.
Việc gì phải đến mức đó đâu.
Như Lan cười ngọt ngào, nụ cười này khác xa so với tính tình thường ngày của cô.
Như Lan rất thích vẻ từ tốn của Lâm Thần, cộng thêm vẻ đẹp của Lâm Thần làm cô càng ngày càng cuốn vào vòng xoáy không hề thoát được.
Lâm Thần bây giờ mới lấy ra viên đá quý.
Viên đá này có màu xanh, nó phát quang nhưng từ bên trong.
Vừa lấy ra thì viên đá này đã phát sáng làm cho Như Lan có chút chói mắt.
Vì để không cho Lâm Thần có ấn tượng xấu với cô, cô giả vờ bỏ qua Lâm Thần và cầm viên đá lên.
Cách cầm của cô cực kỳ chuyên nghiệp, điều này khiến Lâm Thần an tâm một phần nào, cô ấy còn nhờ nhân viên dùng máy chuyên dụng của cô để thử nghiệm viên đá này.
Trong suốt quá trình làm, Lâm Thần không hề hay biết cả cậu bị Như Lan liếc nhìn mấy lần, thậm chí cô nữ nhân viên còn “chảy nước miếng” vì vẻ đẹp của cậu.
Như Lan khi liếc thấy Lâm Thần đang tập trung xem, cô suýt không chịu được chạy tới hỏi Lâm Thần có muốn làm bạn trai cô không? Rất may là lý trí cô đã ngăn cô lại, miệng cô cảm giác cực kỳ khô khan nhưng lại không hề khát nước.
Cô bây giờ mới nhận ra được vẻ đẹp “nguy hiểm” của Lâm Thần.
Chương63: Như Lan Muốn Gì
Lâm Thần nhìn thấy sự điêu luyện của Như Lan trong việc phân tích viên đá.
Mắt của cậu rất chăm chú nhìn, đây là một kiến thức khá mới mẻ mà cậu cũng nên biết được.
Lâm Thần nhìn chăm chú , nghiêm túc cộng thêm vẻ đẹp “chết người” của cậu ấy đã làm cho Như Lan cảm thấy rất khô lưỡi.
Như Lan thực sự chưa bao giờ để ý một cậu con trai nào cả.
Cô là một con người cao quý, xinh đẹp và giỏi giang, tất cả những người đàn ông cô gặp đều nhìn cô với ánh mắt “dâm tà”, điều này làm cô cực kỳ phản cảm với lũ đàn ông “bẩn thỉu” đó.
Cô có tất cả những gì mà người con gái cần : Cô có nhan sắc, tiền bạc và quyền lực.
Như Lan thực sự từ lúc đó cảm thấy mình đã đứng trên đỉnh cao nhân sinh, cô đinh ninh trong lòng là sẽ không bao giờ khao khát một thứ gì cả.
Nhưng Lâm Thần đã đập nát bét cái suy nghĩ cao cao tại thượng đó của cô.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Lâm Thần mở mặt nạ, trái tim cô đập nhanh và mạnh đến mức cô có thể cảm nhận được nó.
Một khuôn mặt đẹp đến nỗi cô không biết nên dùng từ nào để miêu tả, cô đã từng gặp rất nhiều “idol” sở hữu khuôn mặt đẹp trai, nhưng thực sự những người đó không ai có thể để cô chú tâm cả, những người đó cô có thể nhìn rõ được là vẻ đẹp đó là vẻ đẹp giả tạo, một vẻ đẹp từ dao kéo....!Lâm Thần là một ngoại lệ, chưa bao giờ cô từng gặp ai sở hữu một khuôn mặt như dụ người ta phạm tội vậy, một nam sinh trẻ trung khuôn mặt anh tuấn phong hoa tuyệt trần, một vẻ đẹp cô cảm nhận rõ ràng đó là vẻ đẹp trời sinh, thực sự nếu ông trời có mắt thì chắc chắn cũng sẽ phải ghen tỵ trước vẻ đẹp của cậu nam sinh này.
Từ đáy lòng cô, cô thực sự cảm thấy mình đã bị gục ngã trước vẻ đẹp đó.
Cộng thêm tính tình cực kỳ ôn hòa của Lâm Thần càng làm cô tăng hảo cảm một cách điên cuồng.
Bây giờ Như Lan không còn cảm thấy hứng thú với những viên đá quý nữa, niềm hứng thú của cô bây giờ là chuyển sang Lâm Thần.
Nhưng thực sự làm thế nào để kết bạn được với Lâm Thần thì đó là một câu hỏi rất khó với cô.
Cô trò chuyện với Lâm Thần một lúc thì cũng cảm nhận rằng Lâm Thần không hề có ý muốn kết giao với cô, quan hệ giữa cô và Lâm Thần chỉ là quan hệ hợp tác bán hàng.
Như Lan vừa tập trung dò xét viên đá vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Như Lan dò xét viên đá đó mới cảm thấy khiếp sợ, viên đá này là viên tinh khiết nhất mà cô từng gặp, viên này nếu cô có thể sở hữu được thì chắc chắn nó sẽ bán được với giá rất cao.
Như Lan dò xét một lúc, rồi cô từ từ đặt viên đá đó vào một chiếc hộp nhỏ trong suốt.
Động tác cực kỳ chuyên nghiệp, giống như là một người nghệ nhân vậy, cộng thêm dáng người trước độn sau kiều càng khiến cho Như Lan có một vẻ đẹp rất lạ.
Lâm Thần cũng chẳng thèm để ý lắm đến hành động khác thường của Như Lan.
Bây giờ mới đến phần mà cậu để ý nhất, đó là giá cả.
Như Lan tỏ vẻ hiếu kỳ nói:
-Cậu có thể cho tôi biết viên đá này ở đâu vậy?
Lâm Thần nghe vậy, cậu tỏ vẻ khá bình tĩnh nói:
-Đây là một món quà mà một người bạn của tôi đã gửi cho tôi khi mà tôi giúp người đó một số việc, thật sự viên đá này có vấn đề gì sao?
Như Lan nói vậy, trong lòng khiếp sợ, thực sự người bạn của Lâm Thần dám tặng cho cậu ấy viên đá này sao.
Viên này có thể giúp cho một người bình thường sống vài năm sung túc đó.
Nghĩ lại, với vẻ đẹp của Lâm Thần thì điều này là bình thường.
Nếu là cô, cô cũng sẽ cho Lâm Thần ăn sung mặc sướng, có một bạn trai sở hữu khuôn mặt “ chết mê chết mệt” như này thì Như Lan nghĩ rằng tất cả trang sức cô đang đeo chỉ là những “phế phẩm”.
Nhìn Lâm Thần đang nhìn mình.
Như Lan trong lòng xấu hổ nhưng lại giấu rất kỹ, cô nói:
-Không có việc gì.
Tôi chỉ hiếu kỳ thôi.
Lâm Thần nghe vậy thở dài.
Cậu cứ tưởng viên đá này là giả.
Nhưng cậu lại nghe Như Lan nói:
-Viên đá này thực sự rất quý giá, tôi trả giá xxx triệu.
Cậu có cảm thấy số tiền này ít không vậy?
Lâm Thần hít một hơi lạnh.
Số tiền này ngang lương cậu làm cả chục năm chứ đùa.
Thực sự viên đá bé tý như vậy lại có giá như vậy sao.
Cậu run run nói:
-Thực sự, thực sự nó nhiều tiền thế vậy sao???
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần.
Như Lan trong lòng cười lạnh, cô bây giờ mới nhận ra Lâm Thần chính xác là một con cừu non.
Mà một con cừu non như vậy mà cô không làm thịt sớm thì thật là uổng phí.
Như Lan cười khúc khích nói:
-Cậu có vẻ lần đầu mới biết nhỉ? Đúng vậy, thậm chí nó còn có thể bán được giá hơn nữa á? Chỉ là....
Lâm Thần thấy vậy.
Cậu càng khiếp sợ hơn khi thấy giá đó chưa phải giá cuối cùng.
Cậu hoảng sợ hỏi:
-Chỉ là....
Như Lan cười như không cười nói:
-Nếu cậu đi ăn với tôi một bữa thì....
Lâm Thần nghe như vậy.
Mặt cậu biến sắc nói
-Không thể được.
Như Lan chưa kịp nói đã bị Lâm Thần từ chối.
Trong lòng cô tràn ra một nỗi xấu hổ và tức giận, xen lẫn sự hối tiếc.
Thực sự cô không có sức hút như vậy sao.
Nhìn Lâm Thần tỏ vẻ hoảng sợ khiến cô cảm thấy mình quá mức rồi.
Một cậu nam sinh như vậy mà cô còn chủ động thì còn ra thể thống gì.
Cô cười nói:
-Tại sao lại không được?
Lâm Thần cứ tưởng Như Lan là nói đùa nên cậu thở dài.
Thực sự cậu rất sợ lộ mặt là vì vậy, khuôn mặt của cậu có thể làm cho cuộc trò chuyện rất bình thường trở nên nguy hiểm.
Nhưng nhìn Như Lan cười như không có chuyện gì, cậu mới trấn tĩnh nói:
-Tôi thực sự rất nghèo, không có đủ tư cách để ngồi ăn với cô.
Như Lan nghe Lâm Thần như vậy.
Cảm giác xúc động tràn ngập trong lòng cô, chưa bao giờ cô thấy ai lại từ chối cô chỉ vì điều đó cả.
Thực sự tâm hồn của Lâm Thần quá trong sáng, giống như một thiên thần.
Như Lan nhìn Lâm Thần như muốn mê say, cậu con trai này quả thật là không thể tìm được một chút khuyết điểm nào.
Chương64: Như Lan Tỏ Tình
Lâm Thần bây giờ trong mắt Như Lan giống như tiên nhân hạ phàm.
Một nam sinh sở hữu tất cả những gì mà cô cho là tiêu chuẩn cao nhất, thậm chí Lâm Thần còn vượt xa hơn tưởng tượng của cô.
Lâm Thần thực sự rất, rất đẹp.
Cô không biết sẽ hạnh phúc như thế nào khi có một cậu bạn trai như vậy.
Như Lan cười như không cười hỏi:
-Cho tôi hỏi một vấn đề khá nhạy cảm.
Cậu năm nay bao nhiêu tuổi vậy.
Lâm Thần thấy Như Lan hỏi như vậy.
Cậu nghĩ rằng cô ấy chỉ mong muốn xác nhận độ tuổi, vậy nên Lâm Thần không chần chừ nói:
-Tôi năm nay mười bảy tuổi !
Như Lan trong lòng khiếp sợ.
Cô không thể ngờ rằng Lâm Thần lại chưa đủ tuổi vị thành niên (edit: mười tám tuổi là vị thành niên nha).
Cô trong lòng cảm thấy khá hào hứng, Lâm Thần còn trẻ như vậy thì cô chắc chắn rằng cô vẫn còn cơ hội.
Như Lan trong lòng nghĩ vậy thì cảm thấy rất vui, cô chắc chắn rằng Lâm Thần hơn tất cả những thứ bây giờ mà cô đang sở hữu.
Lâm Thần trong đầu cô thậm chí giống như một “báu vật trong truyển thuyết”.
Lâm Thần thấy Như Lan ngây ra.
Cậu tỏ vẻ khá bối rối nói:
-Có chuyện gì sao???
Như Lan lúc này mới nhận ra mình đang lơ mơ.
Cô nhanh trí chấn chỉnh lại tâm tình rồi nói:
-Không có gì! Tôi chỉ không ngờ cậu lại trẻ tuổi như vậy.
Lâm Thần không nói gì.
Như Lan cũng cảm thấy mình không thể để Lâm Thần rời đi như vậy.
Cô lấy trong túi ra một chiếc thẻ màu đen rồi nói:
-Tiền tôi để ở trong chiếc thẻ này, thẻ này ngoài ra còn cho cậu một số đặc quyền nhất định.
Mật khẩu là sáu số 0.
Lâm Thần thấy Như Lan đặt chiếc thẻ ra bàn.
Cậu vui vẻ nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Nhưng một điều cậu cảm thấy kỳ lạ là Như Lan lại nắm lấy tay của cậu ngay khi cậu vừa cầm lấy chiếc thẻ.
Cảm nhận được xúc cảm từ bàn tay truyền tới.
Như Lan cảm thấy cực kỳ sung sướng, cuối cùng thì cô cũng đã nắm được tay rồi, bàn tay Lâm Thần thực sự quá hoàn mỹ, vừa thon vừa đẹp nhưng lại vô cùng rắn chắc.
Cô muốn thời gian này diễn ra mãi mãi.
Lâm Thần cảm thấy khá khó xử.
Tại sao cô nàng này lại nắm lấy tay mình lâu như vậy, cậu cố ý muốn dứt ra nhưng cậu lại cảm lấy Như Lan nắm rất chặt.
Nữ nhân viên ở đằng xa thấy cảnh này thì cảm thấy cực kỳ ghen tỵ, lẽ ra lần đầu tiên cầm tay của nam thần đó là của cô, nhưng sự thật đã phơi bày.
Cô cảm thấy rất hối hận vì điều này, cô còn cảm thấy nam thần này rất có khả năng sẽ là ông chủ của cô sau này cơ.
Nghĩ đến vậy thì trong lòng cô cũng cảm thấy dịu đi một ít, có lẽ cậu ấy sẽ nâng chức mình lên chẳng hạn.
Sau gần một phút, Lâm Thần không chịu nổi nữa.
Cậu ho một cái rồi nói:
-Cô có thể buông tay ra được không vậy?
Nghe thấy Lâm Thần tỏ vẻ khó chịu, cứ tưởng Như Lan sẽ bỏ tay.
Nhưng không, cô càng nắm tay một cách “âu yếm”, điều này khiến Lâm Thần càng tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.
Nhưng một điều Như Lan nói lại làm cho Lâm Thần chấn động:
-Cậu có bao giờ nghe câu “nhất kiến chung tình” chưa ???
Lâm Thần khó hiểu nói:
-Tôi từng nghe.
Nhưng cô nói thế là có ý gì!!!
Ánh mắt của Như Lan trở lên mê ly hơn, cô ấy cười một nụ cười cực kỳ xinh đẹp và nói:
-Tôi đã bị dính “tiếng sét ái tình” từ cậu rồi đó!
Lâm Thần nghe vậy.
Trong lòng thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đó chính là lý do cậu rất ít lộ mặt bên ngoài.
Cậu cứ tưởng một con người thành công như Như Lan sẽ nói chuyện bình thường với cậu, nhưng không, chuyện sợ nhất vẫn xảy ra với cậu.
Lâm Thần rút tay lại.
Lần này Như Lan không có ý ngăn cản.
Lâm Thần tỏ vẻ bất ngờ nói:
-Cô nói gì vậy, tôi thực sự không hiểu gì cả? Cô thực sự nói như vậy không sợ hỏng thanh danh sao.
Như Lan nghe vậy.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, đây không khác gì là Lâm Thần quan tâm đến cô cả, chưa bao giờ cô gặp ai vừa đẹp người vừa đẹp tính như Lâm Thần cả.
Cô rất sợ nếu trượt mất thì cô sẽ hối hận cả đời.
Vì vậy, Như Lan lại cố gắng nắm tay Lâm Thần.
Lâm Thần do không hề đề phòng nên bị Như Lan bắt lấy đôi tay.
Như Lan chân thành nói:
-Có vẻ như lời tôi nói cậu có vẻ không tin.
Nhưng thực sự tôi đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi rất mong cậu có thể cho tôi cơ hội.
Tôi xin hứa với cậu là tôi sẽ cho cậu sống một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Làm ơn...
Lâm Thần nghe một người xinh đẹp cao quý như Như Lan tỏ tình.
Trong lòng cậu không hề cảm thấy vui tý nào cả, cậu bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu còn Linh Nhi với Thanh Tuyết còn truy đuổi một cách điên cuồng, điều này làm Lâm Thần rất sợ dính dáng đến ai nữa, nếu cậu làm như vậy chẳng khác nào đưa cô ấy đến nguy hiểm.
Lâm Thần tỏ vẻ khá khó chịu nói:
-Cô có biết là tôi bây giờ chưa đủ tuổi vị thành niên không ? Cô không sợ tôi sẽ báo cảnh sát à???
Như Lan không để ý sự đe dọa của Lâm Thần.
Cô nói:
-Cậu là một người lương thiện.
Tôi chắc chắn cậu sẽ không làm như vậy.
Mà cho dù làm như vậy thì tôi cũng cảm thấy rất vui khi được làm quen với cậu.
Lâm Thần cười khổ.
Cô nàng này khó chơi thực sự.
Điều này khiến Lâm Thần càng trở lên lạnh lùng hơn.
Cậu nói:
-Tôi bây giờ đang trong độ tuổi học sinh, mong cô có thể hiểu cho.
Những lời vừa nãy cô nói tôi sẽ coi như là không nghe thấy gì.
Lâm Thần nói như vậy, cậu muốn rút tay của mình ra khỏi tay của Như Lan.
Cậu không thể hiểu được Như Lan tại sao lại muốn nắm tay của cậu, cậu bây giờ chỉ muốn đi về nhà mà thôi.
Như Lan thấy Lâm Thần kiên quyết như vậy.
Cô cũng cảm thấy trong lòng khá hụt hẫng, nhưng không vì thế mà cô bỏ cuộc.
Như Lan quyết tâm trước mắt Lâm Thần nói:
-Cậu là người đầu tiên mà tôi trao tình yêu.
Vì vậy nên tôi sẽ không bỏ cuộc.
Tôi sẽ khiến cậu nhận ra được điểm tốt của tôi.
Lâm Thần nghe thấy Như Lan cố chấp như vậy.
Lâm Thần cũng chẳng xa lạ gì với mấy người con gái như vậy, mặc dù Như Lan rất xinh đẹp, khác xa với vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu.
Nhưng Lâm Thần vẫn tỏ ra lạnh lùng nói:
-Tôi bây giờ còn việc bận, xin lỗi nhưng tôi phải rời đi.
Nói xong, Lâm Thần chuẩn bị rời đi thì bị Như Lan bắt lấy tay của cậu.
Cô ấy tỏ vẻ cầu xin nói:
-Xin cậu hãy chờ tôi.
Nhất định tôi sẽ khiến cậu yêu tôi thật lòng.
Lâm Thần cảm thấy cô nàng này rất “dai”.
Từ chối như vậy rồi mà vẫn cố chấp như vậy, Lâm Thần không còn cách nào khác ngoài nói:
-Được, tôi sẽ chờ cô, mong cô không làm tôi thất vọng.
Nghe như vậy, Như Lan như mở cờ trong bụng.
Điều này chẳng khác nào Lâm Thần tỏ vẻ đồng ý cả.
Cô lại trở lại vẻ vui cười như ngày xưa và nói:
-Vậy là được rồi.
Để tôi tiễn cậu một đoạn.
Lâm Thần tỏ vẻ khó chịu, cậu nói:
-Không cần đâu! Tôi xin đi trước.
Không kịp nghe lời của Như Lan, Lâm Thần rời đi.
Như Lan cũng không muốn làm mất lòng Lâm Thần, vì vậy cô ra hiệu nữ nhân viên đang ghen tỵ đỏ cả mắt ở dưới đi tiễn Lâm Thần.
Lâm Thần trong lòng thực sự rất mệt mỏi.
Không ngờ chỉ việc đi bán đồ mà cũng mệt như vậy.
Cậu sẽ rút kinh nghiệm để tránh việc này xảy ra.
Như Lan ngồi trong phòng ngẩn ngơ, nghĩ về vẻ đẹp “tuyệt trần” của Lâm Thần cùng với xúc cảm từ tay Lâm Thần.
Thậm chí, cô còn đưa bàn tay vừa nãy nắm tay Lâm Thần lên để ngửi, tuy hơi nhạt nhòa nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Điều này khiến Như Lan như mê say, cô lấy chiếc điện thoại, điện cho ai đó.
Bên kia vừa nhận được cuộc gọi thì cô nói:
-Tra toàn bộ lai lịch cậu nam sinh vừa nãy đi ra phòng của tôi ngay cho tôi.
Như Lan nói xong, cô cúp máy rồi mỉm cười, nhìn về phía cửa và nói:
-Cứ chờ xem..
Cậu nhất định sẽ phải yêu tôi mà thôi....
Chương65: Giấc Mơ Của Linh Nhi - Ngoại Truyện
Linh Nhi đang uống trà, trên người cô mặc một chiếc váy màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhìn thấy được cả làn da trắng trẻo của cô ấy.
Linh Nhi trông rất quyến rũ, lại cộng thêm khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp lại càng khiến cho vẻ đẹp của cô lên một tầm cao mới.
Linh Nhi nhâm nhi từng hụm trà ngon, trà này cô rất hiếm lấy ra, cô chỉ lấy ra khi có một việc gì đó làm cô rất vui.
Đúng vậy, hôm nay cô có chuyện rất vui
Lâm Thần đang bị trói ở giường.
Vẻ mặt Lâm Thần lúc này rất hoảng sợ, cậu liên tục giãy giụa nhưng không thể làm được gì.
Linh Nhi thấy Lâm Thần như vậy, cô mỉm cười, nhưng điệu cười này khiến Lâm Thần run rẩy ở tận xương tủy.
Lâm Thần biểu cảm giống như không thể nào tin được mình bị bắt.
Lâm Thần liên tục giãy giụa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mặt Linh Nhi.
Cậu ấy định nói điều gì đó nhưng vì bị bịt miệng nên chả nghe rõ được vấn đề gì cả.
Nhìn biểu cảm khó chịu của Lâm Thần cộng với ánh mắt căm giận, Linh Nhi trong lòng rất thương xót.
Cô thực sự không hề muốn như vậy, nhưng thực sự Lâm Thần hết lần này đến lần khác dám chạy trốn khỏi cô.
Lần này cô bắt được thì cô sẽ không nhân nhượng gì hết, cô thực sự đã tốn rất nhiều công sức mới bắt được Lâm Thần về.
Linh Nhi trong lòng cực kỳ hưng phấn, cô nhớ Lâm Thần sắp phát điên tới nơi rồi.
Từ lúc mà Lâm Thần chạy trốn khỏi cô ở vũ trường, lúc đó cô thực sự, thực sự cảm thấy mình như bị ai đó thọc một cái đao ở phía sau lưng.
Nó rất đau, đau đến cô phát khóc, mặc dù không hề tổn hại một tý thân xác nào.
Lúc đó, cô thề nhất định sẽ khiến Lâm Thần phải hối hận vì đã bỏ chạy khỏi cô.
Nhưng nhìn Lâm Thần đau khổ, Linh Nhi trong lòng lại cảm thấy đau nhói.
Cô thực sự chỉ muốn tự giữ hạnh phúc của mình mà cũng đau khổ vậy sao, tại sao Lâm Thần không hề muốn chấp nhận cô, hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn cô.
Điều này làm Linh Nhi cảm thấy rất buồn, cô có đủ mọi thứ, tiền bạc, quyền lực.
Ngoại hình của cô cũng thuộc dạng đỉnh cao, ngay từ lúc bé ngày nào cô cũng thấy lũ con trai muốn tán tỉnh cô, tất cả điều đó đều không hề lay động một chút đến Lâm Thần một tý nào.
Nghĩ như vậy, Linh Nhi cảm thấy khá tức giận, cô nhất định phải trừng phạt Lâm Thần thật nhiều, để anh ấy phải ở bên cô suốt đời.
Linh Nhi tháo bịt miệng của Lâm Thần ra, Lâm Thần được tháo băng, cậu ấy thở hổn hển nói một cách cực kỳ tức giận:
-Tại sao cô lại bắt tôi ? Tại sao cô lại làm như vậy ? Tại sao cô lại hủy hoại tôi??? Tại sao???
Linh Nhi nghĩ tới lúc đó, cô xấu hổ.
Cô nhớ là lúc Lâm Thần xin làm bán thời gian ở công ty, rất may là công ty đó thuộc sở hữu của cô.
Và cô đã trộn thuốc mê vào đồ ăn của anh ấy.
Nghĩ như vậy khiến Linh Nhi cảm thấy cô cực kỳ vô liêm sỉ, cô giận vô cớ nói:
-Tại vì anh dám trốn em ! Nếu anh nghe lời em thì đâu phải chịu cảnh như vậy.
Lâm Thần vẫn nhìn cô bằng ánh mắt hận thù, điều này làm Linh Nhi cực kỳ buồn rầu.
Nhưng lao đã phóng thì phải theo, cô tức giận ngồi cạnh Lâm Thần nói:
-Anh dám trốn em thì bây giờ phải chịu phạt chứ nhỉ?
Lâm Thần dãy dụa nhưng vô ích, Lâm Thần từ tức giận chuyển sang giọng cầu xin nói:
-Tôi xin cô ! Cô hãy buông tha tôi ! Tôi cũng chỉ là một dân quèn chân ráo chân ướt đi xin việc làm kiếm tiền sống qua ngày, còn cô là một tiểu thư cao quý.
Tôi với cô là con người của hai thế giới khác nhau, vì vậy cầu xin cô...
Linh Nhi nghe vậy, trong lòng cô cực kỳ tức giận.
Cô phải khiến Lâm Thần ngậm miệng lại, vì vậy Linh Nhi đã dùng miệng cô chặn miệng của Lâm Thần, nó cũng là cách để chứng tỏ tấm chân tình của cô.
Linh Nhi hôn điên cuồng, cô tuy là một tiểu thư nhưng khi ở cạnh Lâm Thần thì cô lại trở nên cực kỳ “điên cuồng”.
Nụ hôn nồng cháy đến mức cô còn cảm thấy vị máu.
Linh Nhi cảm thấy như vậy, cô hốt hoảng buông miệng của Lâm Thần ra.
Lúc này cô mới thấy trên môi Lâm Thần chảy một ít máu, còn Lâm Thần đang cực kỳ hoảng sợ.
Tấm thân của Lâm Thần run run càng khiến cho Linh Nhi nhận ra được Lâm Thần đang rất sợ cô.
-Huhu...!em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh...!em làm vậy rất quá đáng ..
huhu..
Linh Nhi thương xót ôm chặt Lâm Thần, cô khóc lớn.
Cô thực sự rất hối hận vì điều làm của mình, cô không hề muốn Lâm Thần chịu chút đớn đau nào, vậy mà chỉ vì sự tức giận vô cớ của cô mà khiến Lâm Thần như vậy.
Lâm Thần có vẻ kiệt sức do Linh Nhi quá điên cuồng, Lâm Thần không hề còn sức để làm gì nữa.
Cậu thở hổn hển nói:
-Đừng...!đừng ...làm..
vậy...
Linh Nhi nghe thấy lời của Lâm Thần, tính tình tiểu thư của cô lại trỗi dậy.
Cuối cùng anh ấy vẫn không chấp nhận.
Nhưng vì anh ấy quá mệt nên cô miễn cưỡng bỏ qua.
Nhìn thấy vết máu trên môi đang chảy từ từ, Linh Nhi từ từ tiến sát môi của mình vào.
Lâm Thần có vẻ muốn ngoảnh mặt nhưng do cô đã giữ đầu cộng thêm việc Lâm Thần yếu sức càng nên Lâm Thần chẳng thể làm gì được ngoài bó tay chịu trói cho cô liếm vết máu của anh ấy.
Thực sự vị của Lâm Thần khiến cô cực kỳ mê say, một người ngày đêm cô mong nhớ bây giờ đang ở ngay trước mặt cô.
Linh Nhi còn muốn làm nữa nhưng vì sức lực Lâm Thần yếu nên cô thực sự không dám làm như vậy.
Linh Nhi rời đi, trước khi rời đi.
Cô nói:
-Để em nấu cho anh.
Linh Nhi sau đó rời đi, vừa đi vừa hát trông rất hạnh phúc.
Cô không hề biết Lâm Thần đang cực kỳ tuyệt vọng nằm trên giường.
Có vẻ như Lâm Thần đang rất tuyệt vọng và bất lực.
Linh Nhi nấu ăn cực kỳ giỏi, nhưng không ai biết được tài năng của cô.
Cô chỉ trong vài chục phút, cô đã nấu được một bát súp cực kỳ bổ dưỡng rồi.
Linh Nhi nhìn bát súp, cô nếm và cảm thấy vừa vặn.
Cô nói nhỏ:
-Một bát này là đủ cho anh ấy rồi nhỉ.
Linh Nhi biết là Lâm Thần khá nghèo, sức lực anh ấy còn bị cạn kiệt, vì vậy cô đã tự tay nấu một bát súp cho anh ấy.
Cô nghĩ Lâm Thần sẽ rất ngạc nhiên khi một tiểu thư cao quý như cô lại tự tay nấu cho anh ấy ăn, chắc chắn Lâm Thần sẽ cảm động vì cô.
Linh Nhi từ từ mang bát súp đi vào phòng của mình.
Dáng vẻ thướt tha của Linh Nhi càng làm cho ai nhìn vào sẽ cảm thấy như lạc vào tiên cảnh, một vẻ đẹp mà Linh Nhi chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.
Đến bên cạnh Lâm Thần, nhìn Lâm Thần nằm bất động thở hổn hển.
Cô cảm thấy rất thương xót, thực sự nếu không phải bất đắc dĩ thì sao cô phải làm như vậy.
Linh Nhi đỡ Lâm Thần dậy, Cô cảm nhận được Lâm Thần không còn sức lực để phản kháng nữa, Lâm Thần từ từ ngóc đầu lên theo ý muốn của cô.
Khuôn mặt đẹp vô song của Lâm Thần nhưng Linh Nhi lại cảm thấy khuôn mặt này đang thiếu sức sống.
Linh Nhi lấy một chiếc thìa nhỏ, cô múc một thìa súp, thổi cho nguội rồi đưa đến trước miệng Lâm Thần.
Linh Nhi nói:
-Aaa...!nào...
Một điều làm Linh Nhi tức giận, đó là Lâm Thần chẳng hề làm theo ý cô.
Anh ấy không hề mở miệng, khuôn mặt vô thần nhìn vào khoảng không.
Cho dù Linh Nhi làm nhưn thế nào cũng không thể khiến anh ấy há miệng được
Linh Nhi tức giận, cô đưa thìa súp đó vào miệng mình.
Cứ tưởng rằng cô ấy đang ăn sup của mình, nhưng không.
Linh Nhi đột nhiên dùng miệng mình “bón” cho Lâm Thần.
Lâm Thần cảm thấy bất ngờ, cậu định ngoảnh mặt nhưng vì sức lực cậu yếu nên cậu không thể làm gì được ngoài việc chịu trói để Linh Nhi dùng miệng cô ấy làm thìa cho cậu ăn.
Lâm Thần không dám không nuốt, vì nếu làm vậy thì Linh Nhi sẽ dùng lưỡi cô ấy quấy tung đảo miệng của cậu.
Lâm Thần cũng không dám làm hại lưỡi của cô ấy nên Linh Nhi bây giờ đang làm điều mà cô ấy thích.
Lâm Thần tỏ vẻ muốn tự ăn, nhưng Linh Nhi làm sao mà để anh ấy toại nguyện được.
Từng hụm súp được cô bón cho anh ấy tận tình bằng miệng của cô.
Tận tình đến nỗi mà súp hết lúc nào cũng không biết.....
Chuông báo thức rung lên, Linh Nhi tỉnh dậy.
Đầu óc mơ màng, Linh Nhi nằm trên giường tự nói:
-Hóa ra là mơ...