Lâm Thần lúc này cậu vẫn chăm chú tạo ra những nốt nhạc đi vào lòng người nghe.
Thực sự từng nốt nhạc, từng cử chỉ mà Lâm Thần làm đều không chút dư thừa, cậu không phải là đang đánh đàn, mà Lâm Thần đang vẽ lên một tác phẩm nghệ thuật, từ ánh nhìn cho đến tiếng nghe, tất cả đều hòa quyện một cách hài hòa.
Không ai có thể cầm nổi nước mắt, kể cả Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết khi nghe thấy giai điệu bài hát, cô bỗng chốc nhớ về lúc bé.
Lúc cô còn được bố mẹ chăm sóc, cô được vui chơi, cô được bố mẹ cho ăn kem, cô lúc đó là khoảng thời gian rất vui vẻ.
Bỗng một sự kiện làm cô thay đổi cả cuộc đời cô, cha mẹ cô tai nạn ra đi, lúc này Thanh Tuyết cảm thấy cuộc đời như sụp đổ, cô rất buồn, khóc mấy ngày liền.
Nhưng vì ông mình, cô đã chiến thắng bản thân, cô thực sự đã cố gắng rất nhiều, rất rất nhiều nhưng không ai hiểu được sự cố gắng đó của cô.
Ai cũng cho rằng là cô ăn may, cô được ông cô che chở, không một ai hiểu cô trừ người thân của cô cả.....
Nước mắt từ từ rơi trên má của Thanh Tuyết, thực sự cô không hề hay biết mình đang khóc, nhìn Lâm Thần đang ung dung đánh từng nốt nhạc, trái tim của cô gái mới lớn bắt đầu đập nhanh hơn.
“Thực sự quá đẹp” Thanh Tuyết nghĩ thầm.
Còn Dương Thiên thì bây giờ đang rất sốt ruột.
Không ngờ cậu lại chọc đúng người “tài năng” bẩm sinh như thế này, đánh đàn như thế này thì ai mà chơi lại được.
Nhưng Dương Thiên biết là tên đó sẽ không dám làm gì mình đâu (edit: Chuẩn bị thôi ).
Lúc này Dương Thiên vẫn chưa biết một điều rất kinh khủng sắp xảy ra với mình.
Cùng với sự hòa vang của tiếng ca thì ở bên ngoài, có một số tên vệ sĩ cao lớn tụ tập nói :
- Anh em nghe theo cô chủ, nên nhớ là không được làm thương tên đó.
Anh em ai mà dám làm thương tên đó thì cô chủ sẽ giận mất.
Cả đám còn lại run sợ, mọi người ở đây đều hiểu cô chủ đáng sợ như thế nào.
Có người vì làm sai lệnh cô chủ mà bị nằm viện hơn một tháng.
Thực sự quá kinh khủng.
Ai ai cũng chuẩn bị tư thế nghênh chiến nhiệm vụ khó khăn nhất cuộc đời.
Một tên đàn em mới vào hỏi:
- Có bắt mỗi một người mà sao cô chủ cần tới một trăm người vậy.
Đám vệ sĩ nghe vậy cười khinh.
Một người trong đó nói :
- Ngươi biết cái gì, lúc trước có người chỉ vì chặn đầu hắn ta mà bị hắn cho ăn một đạp, bây giờ còn chưa tỉnh kia kìa.
Tên vệ sĩ hỏi vừa nãy đổ mồ hôi lạnh.
Thực sự quá biến thái, muốn đạp mạnh như thế thì không biết tên này khỏe như thế nào.
Tên vệ sĩ đó ngậm miệng không nói gì cả.
Một tên trong nhóm than thở nói :
- Mà cũng phải thông cảm cho tên kia, thực sự cô chủ của mình quá vô lý đi.
Người ta có làm gì mà phải truy cùng đến nơi nhu vậy.
Cả đám gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ đều biết Lâm Thần là một con người tốt bụng.
Có lúc Lâm Thần còn miễn phí nấu ăn cho bọn họ.
Thực sự Lâm Thần là một con người tốt.
Có tên trong nhóm có vẻ nghĩ ra cái gì đó, nói :
- Việc này hình như cũng tốt.
Cô chủ chỉ thích người đó thì nếu chúng ta giúp cho cô chủ và người đó đến với nhau.
Chẳng phải sau này cô chủ sẽ mềm tính hơn thì sao.
Lúc đó anh em cũng được lợi.
Cả đám cảm thấy tên này nói rất có lý.
Bọn nó cười sảng khoái đồng ý tên này.
Sau khi chia nhiệm vụ thì họ bắt đầu công việc của mình.
Lâm Thần vẫn nhập tâm để tạo ra một bản nhạc hoàn mỹ.
Bài hát này chính là bài hát cậu sáng tác được lúc ở với Linh Nhi ( Edit: Tự sáng tác kinh chưa).
Thực sự thì cậu lúc đó vẫn chưa sáng tác đầy đủ, thôi thì hôm nay tiện thể sáng tác đủ luôn vậy.
Giai điệu từ thăng trầm trở lên vui vẻ lên.
Giống như sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chúng ta cũng đã có kết quả viễn mãn.
Mọi người đều liên tưởng tới sự thành công hôm nay.
Chúng ta bỏ ra bao nhiêu khó khăn nhưng cuối cùng cũng đã thành công.
Mọi người bắt đầu vui vẻ lên.
Cả hội trường không nhịn được cho một tràng pháo tay, đây là pháo tay cho sự tài năng kinh người của Lâm Thần.
Thực sự chỉ với một bài hát đã có thể điều khiển được cảm xúc của người nghe.
Thanh Tuyết cũng như vậy.
Cô thực sự rất sốc, chưa bao giờ cô nghĩ rằng một ngày cô sẽ gặp được cảnh như này.
Thực sự người này quá tài năng, nhưng cô buồn là người này có vẻ không muốn lộ mặt.
Từ đầu đến cuối đều đeo mặt nạ.
Kết thúc buổi diễn.
Lâm Thần đi nhẹ nhàng xuống sân.
Nhưng trái lại với sự khinh thường lúc trước, mọi người trong sân khấu đều vỗ tay rất lớn.
Có cả nữ sinh không nhịn được đi đến muốn xin chữ ký nhưng đều bị Lâm Thần từ chối thẳng thừng.
Thực sự cậu bây giờ chỉ muốn rời khỏi đậy, nguy cơ trong con người cậu càng ngày càng cảm thấy rõ.
Dương Thiên đứng ở đó vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, nói với Mc điều gì đó rồi đứng ở đó chờ Lâm Thần.
MC trên sân khấu vẫn còn vương vấn vì Lâm Thần biểu diễn quá ít.
Nhưng vẫn cố gắng lên sân khấu nói:
- Chúng ta vừa xem hai tiết mục của hai người.
Vậy ai sẽ là người chiến thắng.
Ai ủng hộ thiếu gia Dương Thiên thì giơ tay.
Cứ tưởng là sẽ có rất nhiều người dơ tay, Dương Thiên rất mong chờ điều đó nhưng nó không xảy ra.
Không một ai giơ tay cả, không một ai.
Dương Thiên cứ tưởng mắt mình hoa nên nói lớn:
- Các bạn có thể giơ tay để ủng hộ mình được không ???
Không một ai trả lời.
Dương Thiên tưởng mọi người đang quá nhập tâm về bài của mình.
Nhưng MC lại nói:
- Ai ủng hộ người thần bí hãy giơ tay lên.
Một, hai, ba...!cánh tay giơ lên.
Rồi mọi cánh tay đều giơ lên.
Mọi người đều đông loạt giơ tay.
Không ai ở đây còn như lúc trước khinh thường người này.
Mọi người đều rất muốn người thần bí đó đánh thêm một bài.
Chỉ một bài mà tâm hồn mọi người ở đây đều được gột rửa sạch sẽ.
Đây thực sự là một con người quá tài năng , thậm chí là chỉ có thể dùng từ “ biến thái” để miêu tả.
Lâm Thần bây giờ mới nhớ ra là cần phải giáo huấn tên Dương Thiên.
Thấy Lâm Thần đến, Dương Thiên có vẻ hoảng sợ nói :
-Ngươi mà dám động ta thì ta sẽ không tha cho ngươi.
Ngươi biết ta là ai sao, ta chỉ cần nói vài câu là sẽ có rất nhiều người ra mặt ta giáo huấn ngươi.
Lâm Thần thấy tên này vẫn cứng miệng được, cười lạnh nói :
- Ngươi có biết ta là ai không ?
Dương Thiên lúc này mới tỉnh ngộ ra.
Thực sự người này từ đầu Dương Thiên còn không biết là ai, vậy thì làm sao trả thù được.
Lòng Dương Thiên sợ hãi, cầu cứu mọi người xung quanh:
- Mọi người có thấy bạn này hơi quá đáng không.
Mình chỉ muốn giao lưu một chút mà bây giờ người này muốn đánh mình rồi.
Thật là vô lý.
Lâm Thần cười lạnh, nói :
- Nếu người thua là ta thì sao??? Ngươi không lẽ sẽ lo cho ta.
Không nói nhiều nữa, Lâm Thần tung thẳng một cước vào bụng làm cho Dương Thiên bay xa vài mét.
Cả hội trường náo động, một thiếu gia như Dương Thiên mà bị một tên thần bí đá không thương tiếc.
Thanh Tuyết nhìn thấy cảnh này lại cảm thấy người này rất ngầu.
Thực sự rất soái ca lại còn ngầu nữa, mắt Thanh Tuyết bây giờ tràn ngập sự ái mộ dành cho Lâm Thần.
Dương Thiên ăn trọn cú đạp, ôm bụng kêu gào:
- Ngươi chết chắc rồi ! Ta sẽ không tha cho ngươi!
Lâm Thần cũng không để ý.
Trực tiếp quay lưng muốn đi, nhưng chưa đi được bao lâu thì có giọng của bảo vệ nói to:
- Cô chủ đã đến!
Lâm Thần cảm nhận nguy cơ càng lớn.
Còn Dương Thiên cười ha há lên kêu:
-Hahaha....!Ngươi chết chắc rồi ! Nói cho ngươi biết người sắp đến đó rất ghét ai gây sự trong buổi tiệc này.
Ngươi chuẩn bị cầu nguyện đi (Edit: Người cầu nguyện là m đó).
Một chiếc xe sang chạy đến cổng.
Một cô gái có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn , khuôn mặt nghiêm túc bước xuống xe...
Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh, không thể ngờ đó chính là người mà cậu sợ nhất.
Linh Nhi!!!
P/S: Các đạo hữu hãy hiểu rằng ngoại truyện không ảnh hưởng cốt truyện.
Thực sự nó chỉ giống như một cách để ủng hộ.
Không ủng hộ cũng không sao vì nó không ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện.
Cảm ơn độc giả đã đọc và ủng hộ
Chương32: Tình Hình Không Ổn !
Lâm Thần nhìn thấy người bước xuống xe chính là Linh Nhi.
Sau trán của cậu bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Không thể ngờ Linh Nhi chính là người đứng sau tổ chức bữa tiệc này, mà để mời được số khách vừa lớn lại còn rất quyền lực như thế này thì không biết Linh Nhi cầm quyền lực lớn như thế nào.
Lâm Thần thực sự chưa sợ ai bằng Linh Nhi, cậu không dám chắc mình sẽ chạy thoát khỏi “yêu nữ” này không.
Linh Nhi từ từ bước xuống, mọi người đều đứng dậy cúi chào.
Không ai nói một lời bàn luận nào, có vẻ mọi người ở đây đều sợ Linh Nhi.
Linh Nhi mang trong mình một bộ đồ dạ hội màu trắng trông rất thanh nhã, nhìn vào cô bé này không ai nghĩ rằng đó chính là chủ bữa tiệc cả.
Ngoài ra, Linh Nhi còn chưng một khuân mặt lạnh lùng, nhưng vì cô rất xinh đẹp nên nó lại là một điểm rất cuốn hút người khác giới.
Các nam sinh chỉ dám nghĩ trong đầu rằng vị tiểu thư này quá xinh đẹp, thực sự nếu có thể được người này nhìn trúng thì vừa được tiền tài lại được có thể âu yếm mỗi này.
Ai là nam sinh cũng có một tư tưởng “đen tối” như vậy, chỉ có Lâm Thần là đang sợ, cậu biết là Linh Nhi này rất mang thù, nếu để cô ấy bắt được thì khả năng là cậu sẽ mãi mãi không thể thoát ra được ma trảo của tiểu nữ này.
Linh Nhi biết là mình bây giờ rất muốn đi ôm Lâm Thần, nhưng cô cũng biết nếu mình làm vậy thì ngoài thanh danh hỏng bét ra lại còn để cho anh Lâm Thần chạy thoát.
Linh Nhi biết Lâm Thần đang ở gần đây, và chắc chắn nếu cô để Lâm Thần nhận ra rằng anh ấy bị bại lộ thì chắc chắn anh ấy sẽ trốn thoát.
Chính xác như Linh Nhi nói, Lâm Thần hạ quyết tâm rằng nếu Linh Nhi có động tĩnh thì Lâm Thần sẽ dùng mọi cách để chạy trốn.
Cậu biết Linh Nhi ở đây thì không một ai dám gây sự với Thanh Tuyết, bởi vì Lâm Thần cũng hiểu rằng Linh Nhi cực kỳ ghét người đi gây rối.
Có một lần có một đám người tụ tập đánh nhau trước nhà Linh Nhi mà đều bị vệ sĩ Linh Nhi tẩn cho một trận nhớ đời.
Lâm Thần thấy Linh Nhi có vẻ không nhận ra mình, cho nên cậu cũng trút được một áp lực cực kỳ lớn.
Chỉ cần mình không lộ mặt thì chắc chắn Linh Nhi sẽ không biết.
Nhưng Lâm Thần đâu biết là mọi suy nghĩ có vẻ thấu đáo của Lâm Thần đều được Linh Nhi nghĩ ra, cô biết rằng Lâm Thần chắc chắn sẽ giả vờ để qua được mắt cô.
Bởi cô biết Lâm Thần chắc chắn sẽ không dám gây kích động trong hội trường này, mà cô cũng rất muốn Lâm Thần làm vậy.
Nếu Lâm Thần chỉ cần có ý định bỏ chạy hay gây ra sự chú ý thì chắc chắn cô sẽ có cớ để tóm gọn Lâm Thần, vừa không tốn sức nhiều lại còn không làm ảnh hưởng đến thanh danh.
Linh Nhi giả vờ bình tĩnh đi từ từ vào trong hội trường.
Cô vừa đi, vừa ngắm.
Mọi người đều tưởng rằng cô đang chào mọi người xung quanh nên cô mới làm thế, ai ai cũng vỗ tay tán thưởng.
Đúng là một cô tiểu thư vừa xinh đẹp lại lễ phép.
Và cũng không thể ngờ chính một hành động có vẻ bé xíu như vậy lại gây rất nhiều tiếng nói tốt cho cô.
Nhưng thực sự Linh Nhi không quan tâm đến ai cả, cô ngắm là để tìm Lâm Thần đang trốn ở đâu mà thôi.
Nhưng thực sự cô không thấy ai khả nghi cả, điều này làm Linh Nhi có vẻ hơi gấp gáp.
Linh Nhi từ từ đi đến sân khấu, cầm mic lên, một giọng thanh thúy vang lên khắp sân trường:
- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc này ! Tôi tên Linh Nhi, chính là người đứng đằng sau tổ chức bữa tiệc này.
Rất hân hạnh được phục vụ mọi người.
Nghe thấy lời của Linh Nhi.
Mọi người bàn tán sôi nổi, ai cũng rất ngạc nhiên khi thấy Linh Nhi nói tên của mình.
Thực sự người tổ chức lại là đương kim tiểu thư Linh Nhi, một trong những cô gái trẻ tuổi nhưng lại rất có quyền thế, chỉ trong vài năm mà cô đã xây được một công ty của riêng cô, mà công ty đó ngày càng phát triển một cách mạnh mẽ.
Chỉ cần một trong những thành tích đó đã đủ để làm vô số người ước ao đến đỏ cả mắt, mọi người đều cảm thấy rất vinh dự khi trông thấy vị tiểu thư này.
Ai ai cũng cảm thấy tự hào, tự hào vì mình đã dự bữa tiệc của nhân vật lớn như vậy.
Cả đám vỗ tay hoan hô chào mừng, Thanh Tuyết nghe thấy vậy cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Đó chính là thần tượng từ lâu với cô, có thể tự lực đi lên, một mình xây dựng cả một đế chế rất lớn, Thanh Tuyết rất muốn kết giao người này.
Thanh Tuyết vui vẻ đi đến chỗ Lâm Thần, nhưng Lâm Thần bây giờ đang run sợ.
Cậu không biết là tại sao ở bên ngoài có rất nhiều bảo vệ đang đến, mà bây giờ mình chỉ cần ra ngoài là chắc chắn sẽ bị bắt lại.
Lâm Thần có một ý nghĩ đáng sợ rằng Linh Nhi đã nhìn thấu tất cả, thật là đáng sợ.
Nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười nhưng rất lạnh lùng của Linh Nhi trên kia, cậu lại nghĩ rằng là mình đoán sai.
Nhìn thấy Lâm Thần có vẻ hoảng sợ, Thanh Tuyết có vẻ nghi hoặc nói :
- Cậu có bị làm sao không vậy.
Trông cậu không được khỏe.
Lâm Thần tỏ ra bình ổn nói:
- Không có gì.
Chỉ là nếu tôi có gì không ổn thì mong cô có thể chạy ra ngoài trước gọi vào số điện thoại này giúp tôi.
Một tờ giấy nhỏ được dúi vào tay Thanh Tuyết.
Cảm nhận được bàn tay đầy nam tính của Lâm Thần, Thanh Tuyết có vẻ hơi sững sờ.
Thực sự cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô được nắm tay nam sinh, mà nam sinh này cô còn chưa biết tên.
Nhưng nhìn Lâm Thần đưa xong cho cô tờ giấy rồi nhìn Linh Nhi đang thuyết trình, Thanh Tuyết bỗng cảm thấy rất xấu hổ, không ngờ chỉ có cô mới nghĩ “đen tối” với con người như vậy.
Nhưng Thanh Tuyết cũng rất nghi hoặc vì ở đây làm gì sẽ xảy ra chuyện gì.
Chắc cậu con trai này nói đùa, Thanh Tuyết cũng cảm thấy thú vị, cô không nói thẳng mà im lặng gật đầu rồi cất tờ giấy đó.
Linh Nhi trình bày một bài thuyết trình xong.
Mọi người cho một trào pháo tay rất oanh liệt.
Lúc này, có một người lết đến trên trước mặt Linh Nhi nói một cách rất thảm thương:
- Thưa tiểu thư, tôi là Dương Thiên.
Hôm nay ở trong sự kiện của tiểu thư, có một cậu thanh niên đã gây rối trong này, hơn thế, người đó còn đánh cho tôi thành ra như thế này nữa.
Tôi muốn lấy lại công đạo, mong tiểu thư có thể xem xét .
Người đó chính là Dương Thiên.
Cậu cũng không ngờ người chủ đằng sau lại là đương kim tiểu thư, thực sự đúng là trời không phụ lòng ta (edit: nhưng ta lại phải phụ lòng ngươi rồi ).
“Không ngờ phải không tên kia, thực sự bây giờ để xem ta giải quyết ngươi như thế nào.” Dương Thiên quái khí nghĩ.
Điều này làm cho mọi người có vẻ sửng sốt.
Ai cũng biết là vị tiểu thư này rất ghét người nào dám quấy rối trong bữa tiệc, nhưng mọi người cũng tiếc cho một tài năng sắp bị hành hạ.
Không ai đứng ra, mọi người đều muốn xem kịch vui.
Dương Thiên quái khí nhìn Lâm Thần rồi chỉ tay về phía Lâm Thần nói :
- Chính là người đó.
Lâm Thần cảm thấy rất bất ngờ, cũng có chút ngưng trọng.
Không ngờ tên này lại ngứa đòn đến vậy, không đánh lại được lại đi kêu người, nhưng Lâm Thần cũng biết tên này kêu nhầm người rồi.
Lâm Thần hiện tại rất căng thẳng, nếu để Linh Nhi phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức.
Cậu vẫn cố tỏ ra bình thường trước mọi người.
Linh Nhi nhíu mày, nhìn tên kỳ đà cản mũi đang cản đưởng cô làm cô rất chướng mắt.
Nhưng nghe thấy tên này bảo có người gây rối trong hội trường cô làm cho cô rất tức giận.
Đây là một bữa tiệc rất quan trọng về ngày đầu cô với Lâm Thần gặp nhau.
Khi cô tổ chức bữa tiệc này, cô đã ghi rõ ràng ở mọi nơi là nghiêm cấm gây rối, vì cô muốn sau này anh ấy sẽ cảm thấy tự hào khi có một người bạn gái xinh đẹp vì anh mà tổ chức tiệc như này.
Nhưng khi nhìn thấy người Dương Thiên chỉ vào Lâm Thần.
Linh Nhi từ tức giận từ từ cảm thấy như mình đang tìm thấy vàng vậy:
“Anh ấy đây rồi!” Trong đầu Linh Nhi chỉ còn nghĩ như vậy.
Dương Thiên thấy Tiểu thư này có vẻ đang cười một cách khá đáng sợ.
Trong lòng Dương Thiên run rẩy, uy áp thật đáng sợ.
Thực sự ở gần như vậy mà cậu còn cảm thấy rét lạnh.
“Bông hồng có gai này thực sự đáng sợ quá!” Dương Thiên run rẩy nghĩ:
Lâm Thần khi thấy Linh Nhi cười như vậy cũng cảm thấy rét lạnh.
P/S: Mong mọi người đề cử để mình có động lực ra chương nha.
Ae ủng hộ bằng cách cmt truyện nha, rất mong mọi người sẽ vui vẻ góp ý cho mình.
Chân Thành cảm ơn mn.
Chương33: Lâm Thần Bị Tóm Gọn
Linh Nhi khi nhìn thấy người mà Dương Thiên chỉ, khuôn mặt cô từ tức giận dần dần chuyển sang cười lạnh.
Tuy người kia có vẻ ăn mặc khá bình thường, lại còn che mặt nhưng Linh Nhi tin chắc người đó chính là Lâm Thần.
Linh Nhi sở dĩ tin như vậy là vì cô biết Lâm Thần không phải là con người thích chưng diện, hoặc nói đúng hơn là không dám chưng diện, người đàn ông mà cô nhắm trúng thì chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người khác, và Lâm Thần cũng cho cô cảm giác rất thần bí, kể cả anh ấy có mặc đồ gì đi chăng nữa.
Một người thư ký đến gần Linh Nhi và nói thầm với Linh Nhi một điều gì đó, Linh Nhi gật đầu nhẹ nhẹ như đã hiểu một số chuyện.
Khi thư ký rời đi, Linh Nhi nói với mọi người:
- Rất xin lỗi mọi người vì đã làm gián đoạn cuộc vui ! Nhưng hôm nay vì có người vi phạm quy định ta đặt ra nên ta sẽ phải xử lý một chút!
Mọi người nghe thế đều hiểu là sẽ có một chuyện kịch tính sẽ xảy ra.
Ai ai trong hội trường cũng biết là điều cấm kỵ không được làm đó là quấy rối.
Mọi người cũng biết là quy luật này đã tồn tại rất lâu, không ai dám phạm là đủ hiểu người đứng sau nguy hiểm đến mức nào.
Vậy mà hôm nay quy luật cấm kỵ này đã được gỡ bỏ, mọi người cũng rất tiếc nuối cho cậu nam sinh kia, tài năng xuất chúng nhưng lại không biết luật ngầm ở đây.
Thanh Tuyết cảm thấy gấp gáp, thực sự cô cũng biết rằng quy luật ở trong này là nghiêm cấm được quấy rối, nhưng cô cũng không ngờ tên Dương Thiên lại dám ban ngày ban mặt đi tố cáo , thực sự cô rất lo lắng cho nam sinh bí ẩn kia.
Nhưng cô lại không đủ quyền lực để có thể cứu người này, điều này làm cô có cảm giác bất lực.
Lâm Thần cũng đổ mồ hôi lạnh, thực sự đây là một tình huống oái oăm, cậu bây giờ cũng không dám chạy, nếu chạy thì sẽ bị lộ chân rết, mà không chạy thì cũng bị Linh Nhi hành hạ.
Nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, Linh Nhi rất thông minh, nếu cậu dám tỏ ra yếu thế chắc chắn sẽ bị cô ấy tóm gọn.
Linh Nhi nói với Dương Thiên đang quỳ dưới cô:
-Ngươi đòi giao lưu tài năng với người kia nhưng bị thua đúng không?
Dương Thiên lắp bắp nói :
- Lúc đó ta chỉ nói đùa thôi, không ngờ tên đó không kiêng nể gì đi hành hạ tôi.
Linh Nhi cười lạnh, tỏ ra chán ghét nói :
- Tài nghệ không bằng người còn muốn la làng à.
Người đâu, đưa tên này ra ngoài cho ta.
Dương Thiên không ngờ Linh Nhi lại có thể bình tĩnh như vậy.
Theo tính toán của cậu, cô tiểu thư này sẽ không nghĩ đến phải trái mà đi xử lý tên kia chứ, nhưng nhìn Linh Nhi có vẻ không bận tâm lắm khiến cho Dương Thiên rất nghi hoặc về những gì người ta đồn trên mạng, đây có đúng là cô chủ đứng sau bữa tiệc này không.
Nhưng Dương Thiên vẫn đặt câu hỏi với Linh Nhi :
- Vì sao???
Linh Nhi chỉ cười khinh nói:
- Ngươi không xứng ở đây!!!
Như một tiếng sét đánh vào tâm hồn Dương Thiên.
Không ngờ mình lại là người bị đuổi, thực sự cậu rất hối hận, chỉ vì một sơ suất đã đánh tan đi mọi tương lai của cậu.
Cậu khóc van xin nhưng vẫn bị lôi ra ngoài, mà Linh Nhi còn chẳng thèm đoái hoài tới.
Linh Nhi khi biết người gây rối chính là người mình tìm bấy lâu thì cô cũng chẳng thèm tức giận, vì bữa tiệc này anh ấy làm như thế nào mà chẳng được ! Vì cô tổ chức bữa tiệc này là dành cho anh ấy, và cô cũng cảm thấy khá tự hào khi anh Lâm Thần có thể đánh đàn mà áp đảo được cả hội trường như vậy, bằng chứng là khi lôi Dương Thiên ra thì không ai tỏ vẻ phản đối cả, điều này chứng tỏ anh Lâm Thần đã được mọi người tiếp nhận chỉ bằng việc đánh đàn.
“Đúng là người đàn ông mà mình nhìn trúng, thật là ngầu mà” Linh Nhi lẩm bẩm nghĩ rồi cười thầm.
Thấy Dương Thiên bị lôi ra ngoài, Lâm Thần cảm thấy điều này rất khác lạ.
Thực sự mình không bị phát hiện mà sao như kiểu Linh Nhi bênh vực cho mình, nhưng Lâm Thần cũng biết là mình phải làm gì đó để có cớ ra khỏi đây.
Lâm Thần từ từ bước đến trước mặt Linh Nhi, cậu cúi đầu tỏ vẻ có lỗi nói :
- XIn lỗi cô vì những gì tôi làm.
Thực sự đó cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Linh Nhi có vẻ thích thú khi nhìn Lâm Thần giả giọng, Linh Nhi cười nói :
- Tuy ta rất ghét tên nào không bằng tài nghệ nhưng lại thích lên mặt, nhưng ngươi cũng biết rằng quy luật bất biến ở bữa tiệc của ta chứ.
Linh Nhi mỉm cười, nhưng nụ cười này lại cho người ta cảm thấy cô ấy đang rất vui, thực sự nó khác xa so với nụ cười mà Dương Thiên biết.
Thực sự nụ cười của Linh Nhi giống như một bông hoa nở rộ trong thảo nguyên, thực sự rất đẹp.
Nam sinh nhìn thấy nụ cười này đều si mê ngây ngốc...
Chỉ có Lâm Thần mới thấy nguy cơ rất lớn, nụ cười này giống như ám chỉ là “ Ngươi không cần giả vờ, ta nhìn thấu hết mọi thứ rồi”.
Lâm Thần chỉ nói một cách chân thành:
-Tôi biết quy luật đó, xin cô có thể giơ cao đánh khẽ.
Tôi cũng rất ít đến đây nên cũng không biết luật lệ này.
Linh Nhi cười vui tươi, nói nhẹ:
-Ngươi có biết ý nghĩa thực sự của bữa tiệc này không?
Lâm Thần nghi hoặc nói:
- Tôi không biết !
Linh Nhi cũng không nổi cáu, từ tốn nói:
- Ngày này mười năm trước, cũng ở chỗ này, ngươi có nhớ ra chưa???
Lâm Thần lúc này mới sực nhớ ra, chỗ này chính là công viên mà cậu với Linh Nhi chơi cờ lần đầu.
Rất nhanh cậu cũng hiểu ra ý nghĩa của bữa tiệc này, điều này làm Lâm Thần hoảng sợ, thực sự phải cuồng đến mức nào mới dám bỏ ra cả núi tiền đê làm điều này.
Nhưng Lâm Thần chính vì sự bất thường này đã để Linh Nhi càng khẳng định rõ điều của mình.
Đây chắc chắn là Lâm Thần.
Cô chắn chắn sẽ không để Lâm Thần chạy thoát.
Lâm Thần cũng nhận ra được Linh Nhi đã nhận ra được mình.
Lâm Thần định bỏ chạy nhưng cậu vừa định chạy thì có hai cô gái ở hai bên từ sau Linh Nhi vọt ra bắt cậu.
Lâm Thần bị tóm gọn, hai tay bị hai người cầm không thể cử động.
Cậu bây giờ giống như tội phạm bị bắt vậy.
Mọi người nhìn thấy Lâm Thần bị bắt vậy, ai ai cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ đại tiểu thư lại như vậy.
Nhưng mọi người cũng thấy bình thường, bởi vì người đó chính là người gây rối trong bữa tiệc , không ai dám hó hé một câu.
Lâm Thần bị hai người bắt, bây giờ cậu thực sự đã hiểu rằng Linh Nhi đã nhìn ra cậu.
Mình quá khinh thường mà.
Lâm Thần thở dài, Linh Nhi quá nguy hiểm.
Lâm Thần buồn bã hỏi một câu:
- Vì sao???
Linh Nhi thấy Lâm Thần bị trói, lòng cô cảm thấy vui vẻ.
Sau bao nhiêu hôm dòng dã đi tìm, cuối cùng Lâm Thần cũng rơi vào tay cô.
Một sự vui sướng đến tột cùng tràn ngập trong con người cô, cô còn không dám tin là Lâm Thần đã bị mình bắt được.
Điều này làm cho Linh Nhi cảm thấy không chờ được muốn “ăn” Lâm Thần.
P/S: Cảm ơn các đạo hữu đã đọc, ở chương hai có phần ngoại truyện kính mong độc giả có thể bỏ ra ít thời gian để đọc( tại ít view quá).
Chúc độc giả đọc truyện vui vẻ.
Chương34: Lâm Thần Sắp Bị Ăn
Linh Nhi bây giờ đang rất vui, thực sự Lâm Thần đang đứng trước mặt cô.
Tuy nhìn anh ấy có vẻ gầy ốm hơn ngày xưa (edit: gánh hai con ngu lo chả thế) nhưng Linh Nhi vẫn chẳng quan tâm, miễn người đó là Lâm Thần thì dù như thế nào cô vẫn yêu hết lòng.
Hai cô gái bắt Lâm Thần bây giờ đang đổ mồ hôi.
Thực sự người này quá khỏe, hai người từ nhỏ đã tập một cách rất khắc nghiệt, hai người cũng đã đánh thắng rất nhiều cuộc thi võ thuật, nhưng để bắt được tên này thì hai cô đã phải liều mạng giữ hai tay của tên này, vậy mà suýt chút thất thế.
Thực sự người này quá đáng sợ, nếu không phải là hai cô đánh lén thì chưa chắc đã bắt được người này, như vậy có thể hiểu được người này đáng sợ đến mức nào.
Linh Nhi nhìn Lâm Thần có vẻ bất lực hỏi.
Cô cũng ra vẻ thanh cao nói:
- Ngươi vào trong buổi tiệc nhưng vẫn dám đeo mặt nạ sao ? Để ta xem đằng sau mặt nạ của ngươi ẩn chứa cái gì nào?
Cả hội trường trầm trồ, thực sự có trò vui để xem.
Tất cả mọi người ở đây đều rất hóng chờ xem đằng sau chiếc mặt nạ đó là con người như thế nào.
Thực sự sau khi chứng kiến được tài năng của Lâm Thần, thì ai ai cũng muốn biết được danh tính của người này, ai mà có thể đánh đàn một cách “ảo diệu” như vậy được chứ.
Ai ai cũng mong chờ, chỉ có Thanh Tuyết là lo lắng, cô lo lắng cho Lâm Thần.
Cô không thể ngờ người mà cô ngưỡng mộ bây giờ đang bắt bạn của cô.
Lòng cô nóng như lửa đốt, một cảm giác bất lực tràn đầy trong người cô.
Bây giờ Thanh Tuyết không biết mình nên làm gì, chân tay cô run rẩy ngóng chờ động tĩnh...
Nhìn thấy mọi người có vẻ rất mong chờ, Linh Nhi cũng cảm thấy như vậy.
Cô cũng muốn cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người mình theo đuổi, và cũng là để xác nhận lần cuối.
Linh Nhi từ từ tiến đến.
Lâm Thần cảm thấy không xong, thực sự cô bé nhỏ nhắn này lại có thể “khôn lỏi” như vậy.
Cô ấy đã thao túng mọi người, như vậy nếu cậu bị bắt thì chắc chắn sẽ không ai có thể ngăn được, thực sự cậu đang ở thế “ngàn cân treo sợi tóc”
Hòa chung với bầu không khí có vẻ khá gay cấn, Linh Nhi từ từ tháo chiếc mặt nạ của Lâm Thần.
Từng chút, từng chút,...!khuân mặt của Lâm Thần thực sự được lộ ra....
- Đây là thân tiên đúng không?? Sao có thể đẹp trai đến mức này
-Không ổn rồi! Bây giờ ta không thể yêu ai được nữa.
- Ta phải cứu người này..
-....
Rất nhiều tiếng hô hoán của nữ sinh vang vọng khắp hội trường.
“Nữ sinh sắp điên rồi!” Nam sinh nghĩ thầm.
“Nhưng thực sự, thực sự người này quá đẹp” Nam sinh tự nhủ trong lòng.
Vẻ đẹp có thể đánh nát lòng tự trọng của tất cả nam sinh ở đây.
Khuân mặt anh tuấn soái khí, tuy là tóc hơi rối nhưng chính vì thế lại làm tô thêm vẻ đẹp của Lâm Thần, một vẻ đẹp thanh khiết, vẻ đẹp giống như người trong tranh vậy.
Bây giờ nữ sinh cảm thấy rất rất tiếc nuối, thực sự ai có thể chịu được cám dỗ này.
Có nữ sinh còn khóc vì vừa nãy nói xấu Lâm Thần.
Bây giờ không ai dám khinh thường Lâm Thần nữa.
Nam sinh vừa có tài lại có sắc nhưng lại rất khiêm tốn đã làm bao nữ sinh trong đây đổ gục.
Nhìn thấy hiệu ứng có vẻ lớn, Linh Nhi bảo một người thư ký bên cạnh.
Thư ký nói vào mic với giọng cực kỳ lạnh:
- Ngậm miệng hết lại cho ta.
Mọi người đều tự giác im lặng, nhưng ở đâu đó vẫn còn những lời khen ngợi dành cho Lâm Thần.
Có cả nữ sinh đứng lên hỏi với giọng thương xót:
- Thưa đại tiểu thư, tôi có thể thay mặt nam sinh kia đền lại một số tiền để giúp người đó giải thoát được không ạ!
Linh Nhi cười lạnh.
Người đàn ông mà ta bấy lâu nay rình bắt mà có người dám tranh với ta.
Linh Nhi cười lạnh nói:
- Ngươi có vẻ “háo sắc” nhỉ.
Ngươi nghĩ ngươi có đủ tư cách dạy ta???
Linh Nhi nói xong mới thấy mình có vẻ “gậy ông đập lưng ông”.
“Hình như mình cũng giống người đó mà” Linh Nhi chỉ suy nghĩ một thoáng rồi bỏ luôn cái ý nghĩ đó.
“Mình yêu anh ấy từ tận trái tim cơ mà” Linh Nhi khẳng định trong lòng.
Nữ sinh nói vừa nãy khi thấy vẻ mặt “lạnh như băng” của Linh Nhi, nữ sinh này cũng không dám hó hé câu nào.
Cô xin lỗi rồi rời đi một cách nuối tiếc.
Chỉ cần một ví dụ đó là những nữ sinh có ý định “Mỹ nhân cứu anh hùng” đều sợ hãi mà rút lui.
Thực sự nam sinh đó rất đẹp, nữ sinh nào cũng thèm muốn nhưng có một “đại tiểu thư” đứng cạnh thì không ai dám đứng lên được.
“Thực sự quá đáng tiếc mà, giá mà mình quen nam sinh đó sớm hơn” nữ sinh trong buổi tiệc đều chung một suy nghĩ như vậy.
Thanh Tuyết khi nhìn thấy khuân mặt thật của Lâm Thần.
Tim cô đập rất nhanh.
Thực sự nam sinh đó là nam sinh soái nhất cô từng gặp, cô cũng không ngờ nam sinh đó lại ra tay giúp mình, cô trong sâu thẳm còn cảm thấy tự hào vì điều đó.
Nhưng bây giờ nam sinh đó đang gặp khó khăn cần giúp đỡ nhưng cô lại không thể làm gì được.
Trong lúc Thanh Tuyết hoảng loạn thì cô chợt nhớ ra lời của Lâm Thần.
Lâm Thần lúc trước có đưa cho cô một tờ giấy, và cậu ấy nói rằng là nếu gặp chuyện gì nguy hiểm thì hãy giúp cậu ấy gọi theo tờ này.
Thanh Tuyết không dám chần chừ, cô chạy ra ngoài .
Linh Nhi khi nhìn thấy khuôn mặt “mê người” của Lâm Thần.
Trong người cô nóng lên.
Linh Nhi không còn đợi được nữa rồi, thực sự quá lâu, quá lâu để cô có thể chịu được khi không có anh ấy.
Linh Nhi gằn giọng nói:
- Ngươi có vẻ đã biết tội của mình rồi nhỉ ! Ngươi theo ta qua đây.
Linh Nhi nói xong đi thẳng một mạch vào trong.
Hai cô gái cũng không dám làm gì đau cho Lâm Thần, hai người chỉ mang vẻ mặt cầu xin Lâm Thần đừng làm loạn và dắt Lâm Thần vào.
Lâm Thần cũng biết là mình không thể chạy bây giờ, cậu nhìn ở bên ngoài có rất nhiều người bao vây, thực sự thì nếu bây giờ cậu cố tình chạy thì sẽ làm cho Linh Nhi điên cuồng bắt cậu mất.
Cậu phải nhân Linh Nhi không chú ý để thoát khỏi đây.
Mọi người khi thấy Lâm Thần bị dìu đi, ai ai cũng tiếc nuối.
Ai cũng biết rằng tiểu thư này thù rất dai, thực sự người đó rất đẹp trai, thật là đáng tiếc.
Nữ sinh có vẻ buồn thiu, nam sinh thì có vẻ suy tư.
Không khí buổi tiệc có vẻ khá quỷ dị.
Lâm Thần bị dìu vào một phòng ngủ rất rộng.
Ở phòng này có rất nhiều thứ đắt tiền, đây có vẻ là phòng dành riêng cho Linh Nhi.
“Nhưng tại sao Linh Nhi lại cho mình vào đây?” Lâm Thần nghi hoặc một cách ngây thơ.
Nhưng khi nhìn thấy hai cô gái vừa bắt Lâm Thần nói “Chúc hai người có một buổi vui vẻ “ rồi rời khỏi đây.
Lâm Thần vẻ mặt đổ mồ hôi, không lẽ....
Lâm Thần muốn phá cửa ra ngoài nhưng cửa đã bị khóa.
Lâm Thần cũng không ngờ Linh Nhi lại táo bạo như vậy, ban ngày còn dám .....!thực sự Lâm Thần không dám nghĩ tới.
Linh Nhi đi từ đằng sau ôm chặt lấy vòng eo Lâm Thần.
Cô bây giờ chỉ mặc một chiếc váy mỏng trông cực kỳ quyến rũ.
Đôi môi đỏ mọng thêm cặp mắt long lanh sắp chảy ra nước khiến Linh Nhi lại có vẻ rất ngây thơ và trong sáng.
Linh Nhi trong người thực sự rất nóng, cô chưa từng nghĩ là mình sẽ chủ động như vậy.
Nhưng khi thấy Lâm Thần cứ từng bước tránh xa cô làm cô cực kỳ khó chịu.
Cô quyết tâm hôm nay phải làm cho Lâm Thần thuộc về cô.
P/S: Kính mong các độc giả có thể góp ý vô phần bình luận nha, vì thấy thiếu tương tác quá ta cũng nản ra truyện.
Huhu....
Chương35: Lâm Thần Bị Nhốt
Linh Nhi ôm chặt Lâm Thần, mạnh đến mức mà Lâm Thần có thể cảm nhận được sự mềm mại từ cơ thể của Linh Nhi.
Linh Nhi thực sự quá “chủ động".
“Chỉ là một nữ sinh nhỏ bé mà sao có thể như vậy được” Lâm Thần suy nghĩ thoáng chốc.
Nhưng thực sự bây giờ Lâm Thần đang rơi vào thế rất nguy hiểm, một cô bé đang ôm chặt cậu từ phía sau, còn Lâm Thần hai tay đang bị trói không thể làm gì được.
Đúng thật là thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Thần đang nghĩ phải làm cách gì đó để thoát một cách nhanh chóng.
Thấy Linh Nhi ôm mình còn chảy cả nước miếng, thực sự Lâm Thần khá sợ, nhưng cậu vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi:
-Em gái có thể thả anh ra trước được không ?
Thấy Lâm Thần nói mình là “em gái”.
Linh Nhi trong lòng vui sướng, sau bao lâu thì Lâm Thần cũng chấp nhận cô.
“Nhưng xưng hô này có vẻ không thân mật lắm!” Linh Nhi suy nghĩ thoáng chốc rồi vứt bỏ, dù sao thì Lâm Thần cũng sắp về tay cô rồi, cô sẽ để cho Lâm Thần là người bên cô mãi mãi.
Lâm Thần khi thấy cách nói của mình có tác dụng.
Lâm Thần cũng thở dài, cô nàng này không phải là quá khó chơi, thực sự thì cậu cũng có một chút hi vọng có thể qua được.
Nhưng khi thấy Linh Nhi cười một cách quỷ dị, lòng Lâm Thần lại bắt đầu trầm xuống.
“Cô ấy định làm gì?” Lâm Thần suy nghĩ.
Cảm nhận thấy người Linh Nhi nóng lên, Lâm Thần cảm thấy một điều nguy hiểm đã xảy ra.
Nhưng chưa kịp nói gì thì cậu đã bị Linh Nhi “ném” lên giường .
Nhìn thấy Lâm Thần tay bị trói nằm trên giường.
Linh Nhi cảm thấy rất phấn khích, cô nhìn “Lâm Thần” như món ăn vậy, thực sự cô bây giờ đang rất thèm khát.
Linh Nhi cũng không dám sơ suất như lần trước, cô phải cho Lâm Thần biết rằng hình phạt dám trốn cô đi là sẽ như thế nào.
Nhìn thấy khuân mặt Linh Nhi trông rất “đáng sợ”, Lâm Thần cảm thấy cô ấy sắp “thịt” mình tới nơi.
Thật sự Linh Nhi bây giờ rất mê người, rất khó có người có thể chống cự lại được sức hút của cô ấy.
Linh Nhi tháo buộc tóc xuống, mái tóc đen nhánh trải dài xuống lưng.
Điều này làm cho Linh Nhi có vẻ thuần khiết hơn, ánh mắt đào hoa cộng thêm đôi môi đỏ mọng như muốn gạ người ta phạm tội vậy.
Chỉ cần một ánh nhìn bây giờ của Linh Nhi cũng đủ để cho mọi nam sinh mê đắm rồi.
Nhưng rất tiếc là Lâm Thần lại thuộc ngoại lệ.
Lâm Thần đang cố gắng tháo khỏi sợi dây này, sợi dây này buộc quá chặt, nó khiến Lâm Thần khó có thể cử động.
Rất may là cậu cũng đã thủ sẵn một con dao lam rất bé, nó giúp cậu có thể từ từ cắt sợi dây này.
Nhưng chưa kịp cắt xong, Linh Nhi đã nhảy xồ lên người cậu.
Một cảm giác mềm mại tràn ngập, đây giống như một con gấu bông nhảy lên vậy, nhưng khác với gấu bông là ngoài sự dễ thương đến đáng sợ mà con gấu này còn rất biết “ cắn người”.
Thật sự đúng là vậy, Linh Nhi nhảy đến “cắn yêu” vào cổ Lâm Thần.
Nhưng Lâm Thần chỉ cảm thấy hơi tê tê, nhưng cậu vẫn giữ được tỉnh táo để tiếp tục cắt dây.
Nhưng rồi hết việc cắn, Linh Nhi còn giữ mặt đối mặt với mình.
Nhìn thấy khuân mặt đỏ ửng siêu dễ thương của Linh Nhi, Lâm Thần trong lòng cảm thấy bối rối.
Thực sự từ bé, Lâm Thần đã “miễn dịch” với con gái, cậu chưa bao giờ cảm thấy bối rối xấu hổ nhưng tại sao bây giờ cậu làm cảm thấy xấu hổ, thực sự rất khó hiểu cảm giác này.
Nhưng một điều đáng sợ sắp xảy ra với Lâm Thần, cậu chỉ thấy Linh Nhi đưa đôi môi ngày càng sát miệng của cậu.
Lâm Thần hoảng sợ, Linh Nhi thực sự tiền quá nhanh, cậu không muốn cả đời ở chỗ này.....không bao giờ muốn...
Trong lúc đó, Thanh Tuyết đã chạy ra ngoài, cô rất muốn giúp người đó.
Thực sự cô bây giờ chỉ có thể nghe theo Lâm Thần trước lúc dặn cô.
Cô chạy ra ngoài mở tờ giây, nhưng thay vì ghi số điện thoại, thì trong đó lại bảo:
- Nếu cô đã mở tờ giấy này thì tức là tôi đang không “bảo vệ” được cô nữa.
Thực sự tôi cũng không mong điều này xảy ra, nhưng sẽ có những lúc những điều chúng ta không mong muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Tôi cũng chỉ mong cô có thể một mình trở về nhà an toàn.
Đó cũng là ước nguyện của tôi dành cho cô, hãy nói với ông của cô hộ cho tôi một lời xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
Khi đọc những dòng chữ này, Thanh Tuyết chợt nhận ra được rất nhiều chuyện, nếu người này bảo vệ mình, thì chắc chắn chỉ có “vệ sĩ” mà ông mình đã nói.
Tờ giấy đột nhiên rơi xuống, những giọt nước mắt rơi trên khuân mặt xinh đẹp của cô.
Thanh Tuyết cuối cùng cũng đã hiểu tại sao người đó lại ăn mặc rất “kín”, tại sao lại cứu mình, nói giúp mình.
Thanh Tuyết cũng đã hiểu rằng là vì cô mà người đó đã bị tiểu thư Linh Nhi bắt đi.
Thanh Tuyết khóc rất thương tâm, cô chưa bao giờ khóc như vậy.
Từ bé, cô là một người rất kiên cường, bao nhiêu khó khăn cô cũng có thể vượt qua mà không hề tốn một giọt nước mắt nào.
Vậy mà giờ này, chỉ vì một nam sinh mà cô khóc....
Thanh Tuyết bây giờ rất hối hận, cô hối hận vì đã nói xấu Lâm Thần.
“Lâm Thần không hề sai, cậu ấy chỉ làm tròn trách nhiệm của mình, vậy mà....!mình đã hại cậu ấy” Thanh Tuyết vừa khóc vừa nói.
Lúc ai đó mất một thứ gì quan trọng thì người đó mới nhận ra được sự quan trọng của chính vật đó.
Thanh Tuyết bây giờ mới cảm nhận được việc này, nghĩ lại lúc mình đối xử với Lâm Thần, Thanh Tuyết chỉ muốn tự đánh vào người mình.
Trời âm u hòa lẫn tiếng gió tre xào xạc, Thanh Tuyết đứng một mình.
Tóc cô tung bay theo gió trời, cô khóc, nước mắt theo gió bay đi.
Thanh Tuyết một mình cô đơn, chỉ một mình đứng đó lặng nhìn về hướng toà nhà đó.
Thanh Tuyết bây giờ không còn bộ dạng kiêu ngạo như ngày xưa, cô bây giờ có vẻ âm trầm suy tư hơn.
Thanh Tuyết thực sự đã thích Lâm Thần nhưng cô không hề hay biết.
Cô bây giờ chỉ muốn cứu Lâm Thần, Lâm Thần đã hy sinh rất nhiều, cô rất muốn đứng trước mặt Lâm Thần xin lỗi cậu ấy.
Cô muốn nói một lời xin lỗi chân thành đến với cậu ấy, dù cho lời xin lỗi đó cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm mà cô gây ra cho Lâm Thần, nhưng cô không còn cách nào khác....
Thanh Tuyết lấy tay lau đi nước mắt trên gò má.
Khuân mặt từ u buồn từ từ trở thành kiên định, cô nhất định phải bảo tiểu thư Linh Nhi trả Lâm Thần về, dù cho phải hi sinh bất cứ giá nào.
Thanh Tuyết đi những bước đi kiên định đến một khu nhà riêng nối với hội trường.
Thanh Tuyết biết rõ nơi này là nơi cấm.
Vì chỉ có chủ bữa tiệc mới được ở đây.
Nhưng thực sự nếu cô không vào, Lâm Thần sẽ không thể nào ra được.
Cô đang định tiến vào thì có hai tên bảo vệ lễ phép nói:
- Thưa tiểu thư, nơi này là nơi dành cho người đặc biệt, mong tiểu thư thông cảm rời đi chỗ khác.
Thanh Tuyết có vẻ chần chừ do dự, nhưng cô vẫn kiên quyết nói:
- Ta cần phải vào trong nói chuyện với người đó.
Hai tên bảo vệ có vẻ khó chịu với lời nói này của Thanh Tuyết.
Một tên trong đó nói với giọng lạnh:
- Chúng tôi xin nhắc lại, nơi này là nơi không dành cho người ngoài.
Nếu tiểu thư còn cố chấp xông vào thì chúng tôi sẽ không khách khí.
Giọng nói lạnh lùng xuyên thằng vào tai Thanh Tuyết khiến cho cô không tự chủ lùi lại phía sau.
Thực sự cô rất muốn cứu, nhưng cô không thể xông vào được.
Thực sự Thanh Tuyết rất bất lực, cô không có ai để nhờ cậy, cô chỉ có một mình, chỉ một mình....
P/S: Mong độc giả bỏ ra vài giây để cử truyện ta, bị tụt top rồi bị mất tương tác làm ta khá nản chí.
Rất mong được sự ủng hộ của độc giả .