• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương256: Suýt chút gục ngã

Trong lúc tác remake lại mấy chương đầu thì tác cố gắng làm thêm một đoạn nhỏ nhỉ???

Nguyệt Sương ngồi cạnh Lâm Thần, dùng ánh mắt vô cùng thích thú nhìn cậu ấy. Dáng vẻ hiện giờ của cô chẳng khác nào giống như một cô bé ngây thơ đang chuẩn bị được thưởng kẹo cả.

Trái ngược lại với khuôn mặt rạng ngời đó, Lâm Thần lúc này chỉ có thể nằm im một chỗ, cả thân thể dường như không thể cử động được. Mặc cho, cậu dùng rất nhiều sức lực, thậm chí nhăn mặt cắn răng để kích phát sức lực của mình, nhưng cái thứ nước kỳ lạ này lại khiến cho cả thân thể cậu nặng trĩu, không hề nhúc nhích.

“ Đừng cố gắng nữa thầy…Thầy hãy nghỉ ngơi cho tốt, mặc kệ em... hihi…” Nguyệt Sương cầm lấy tay của Lâm Thần, xoa xoa mặt mình rồi mỉm cười nói.

Tuy rằng không thể cử động, nhưng giác quan còn lại của cậu vẫn có thể hoạt động bình thường. Nhất là xúc giác và khứu giác, cái cảm giác mềm mại ấm áp cùng với mùi hương đó khiến cho đầu óc cậu mê man.

Thực ra, nếu bình thường, Nguyệt Sương đến gần thì cậu cũng không hề có chút bối rối hay căng thẳng nào. Đơn giản bởi vì cậu coi em ấy giống như em gái mình mà thôi.

Tuy nhiên, Nguyệt Sương hiện tại giống như đang muốn dụ hoặc cậu, ánh mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng dí sát vào người cậu khiến cho cái tâm trí kiên định ban đầu đang dần có vết nứt.

Suy cho cùng, em ấy cũng là một mỹ nữ thiên kim, lại còn biết nũng nịu nữa, thử hỏi xem có ai chịu được cơ chứ? Hai thứ này mà kết hợp thì nó chính là một thứ vũ khí hủy diệt cho tâm trí nam nhân.

Cố gắng thở đều, cậu cố gắng liếc mắt nhìn Nguyệt Sương đang ôm lấy bàn tay cậu, ánh mắt có chút mệt mỏi nói:

“ Thầy…thầy bảo em tránh xa thầy rồi cơ mà! Tại sao em không nghe!”

Lời nói có chút mệt mỏi giống như đang muốn khuyên nhủ Nguyệt Sương vậy. Tuy nhiên, cô ấy dường như chẳng hề quan tâm cái ý tốt đó, ánh mắt có chút giận hờn giống như một đứa trẻ, nói:

“ Hừ…em chẳng tin thầy đâu. Thầy là đồ nói dối, đồ xấu xa…”

“Thật đúng là trẻ con!” Lâm Thần suy nghĩ trong đầu. Cậu có cảm giác, em ấy đang coi cậu giống như một người anh trai, nhìn em ấy thích thú cầm lấy bàn tay của cậu rồi từ từ đặt lên đầu của chính em ấy. Cậu không tự chủ cười một chút.

Đến bây giờ, em ấy vẫn thích cậu xoa đầu đến như thế sao? Nếu không phải cơ thể cậu đang bị tê liệt thì nhất định cậu sẽ xoa đầu em ấy một chút.

Bị dính thứ thuốc kỳ lạ, cơ thể tê liệt nhưng cậu cũng không muốn nổi cáu với em ấy. Nhìn hành động có chút trẻ con đó, cậu chỉ nghĩ rất đơn giản, chính là em ấy đang nổi giận với cậu mà thôi.

Cũng giống như Tiểu Ngọc, tuy em ấy không làm trò đến mức này nhưng những trò em ấy làm so với bây giờ cũng chẳng hơn kém nhau là mấy. Có một lần, vì giận cậu mà em ấy đã nhịn ăn rất lâu, cậu thậm chí phải ôm em ấy lúc ngủ vài đêm thì may ra Tiểu Ngọc mới có chút nguôi giận. Bây giờ, Nguyệt Sương cũng như vậy, cũng giống như Tiểu Ngọc, hai cô bé ngây thơ đáng yêu.

Thế nhưng, cậu không muốn Nguyệt Sương có chuyện gì xảy ra, kể cả em ấy hiện tại đang giận nhưng cậu vẫn phải nói:

“ Thầy bây giờ không cử động được, thế là hòa với em rồi. Tuy nhiên, thầy mong em hãy rời khỏi đây. Những nguy hiểm đằng sau thầy không chắc có thể bảo vệ em an toàn. Hãy nghe lời thầy nốt lần này đi…”

Lâm Thần nói một cách chân thành, giọng nói có chút ngọt ngào lạ thường. Đây chính là cái giọng mà cậu hay dùng để dỗ dành Tiểu Ngọc, vì nó hiệu quả với em ấy nên chắc cũng sẽ hiệu quả đối với Nguyệt Sương mà thôi.

Ý nghĩ có chút hài hước này thật sự phát huy hiệu nghiệm. Nguyệt Sương ngay khi nghe thấy lời này, trái tim cô dường như đập rất nhanh. Ánh mắt có chút mê muội nhìn Lâm Thần.

Khi đó, giọng của Lâm Thần có sức tấn công vô cùng lớn đối với cô. Cái gì là ngọt ngào, cái gì là ấm áp… giọng nói đó giống như một âm thanh kỳ diệu làm cho cô xao xuyến. Suýt chút nữa, cô đã không kìm lòng được mà gật đầu.

Cô thầm hô may mắn, thật là đáng sợ, cô cứ tưởng định lực của mình cao, không sợ anh ấy tung trò gì. Thế mà chỉ với một câu nói nhẹ nhàng đó, cô suýt chút nữa phải gục ngã.

Đến lúc này, chính cô phải cảnh giác cao độ, cứ tưởng anh ấy không cử động được thì sẽ không làm gì. Ai dè anh ấy lại có nhiều trò như vậy.

Mà khoan! Cô lại nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nó nghiêm trọng tới nỗi mà chính cô cũng phải cúi đầu nhăn mặt.

Cô đang coi anh ấy như là anh trai mình. Vậy nên, thảo nào anh ấy vẫn chưa hề nhận ra tình cảm của cô. Hơn nữa, anh ấy bây giờ vẫn có thể khiến cho cô gục ngã, nếu như để anh ấy chạy thoát, chẳng phải…

Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy lạnh sống lưng.

“ Không được…anh ấy không được rời xa mình…mình phải làm điều gì đó!”

“ Anh ấy là của mình…của mình…của mình…nhất định là của mình. Đừng hòng ai có thể cướp lấy anh ấy từ tay bản tiểu thư!”

“Đúng rồi… Phải khiến anh ấy yêu mình…Yêu mình tới chết…Khi đó, mình mới có thể an tâm được…”

Lâm Thần rất tự tin về lời nói của mình. Cái chiêu này chính là sát chiêu đối với Tiểu Ngọc. Cậu khá chắc là Nguyệt Sương cũng sẽ ngoan ngoãn vâng lời mà thôi. Mà kể cả không thì cậu cũng sẽ cố gắng “dỗ dành” em ấy bằng được. Dù sao, thời gian vẫn còn khá sớm.

Tuy nhiên, khi cậu đang tự hào về mình thì có một cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm vào cậu. Điều này khiến cho cậu không tự chủ nổi da gà, liếc mắt sang nhìn…

“ Cái gì vậy???” Lâm Thần tự nói trong khi nhìn thấy Nguyệt Sương lẩm bẩm thứ gì đó, vẻ mặt có chút đáng sợ…
Chương257: Kế hoạch hoàn hảo

Người ta đã nói: Khi con gái ghen tuông, đó chính là dấu hiệu của sự nguy hiểm. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì, bởi vì lúc đó, lý trí cô ấy đã biến mất. Cô ấy sẽ hành động theo trái tim, mặc cho những điều đó có thể gây ra sự sai trái.

Tương tự đối với Nguyệt Sương. Hiện tại, cô ấy đang rất lo lắng, lo lắng tới nỗi mà vẻ mặt của cô trở nên khá căng thẳng, giống như đang suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng.

Dường như, những suy nghĩ của cô ấy đang đi quá xa so với dự tính ban đầu của chính mình.

Bằng chứng là, lúc này, trong thâm tâm của Nguyệt Sương, cô rất sợ... cô sợ một ngày nào đó, Lâm Thần sẽ rời xa cô. Anh ấy là một người tốt, không bao giờ muốn cô gặp nguy hiểm, thậm chí anh ấy còn chấp nhận hi sinh bản thân chỉ để đổi lại sự an toàn cho cô.

Nếu không phải cô nghe lén ban nãy, nếu không phải là cô quên chiếc điện thoại đó, nếu như không phải... có rất nhiều cái “nếu” nhưng chỉ cần thiếu một trong số chúng thì làm sao có thể nghe được sự thật này.

Thậm chí, cho đến khi cô đã thừa nhận là đã hiểu tấm lòng đó, anh ấy vẫn muốn cô rời đi. Anh ấy thực sự cố chấp đến mức nào chứ.

Cô không thể để mọi chuyện tiếp diễn như vậy, cái gì cô có thể nhường những riêng anh ấy thì là không thể. Cô phải làm cái gì đó, một thứ gì có thể xoay chuyển cục diện này.

Lâm Thần đương nhiên cảm nhận được hơi thở gấp gáp đến từ Nguyệt Sương, giống như em ấy đang căng thẳng chuyện gì đó. Điều này khiến cho cậu khá lo lắng, cái cảm giác này giống với lúc Tiểu Ngọc giận dỗi vậy. Nó khiến cho cậu muốn che chở em ấy ngay bây giờ.

Tuy nhiên, chưa kịp nói điều gì, Nguyệt Sương giống như một chú mèo nhỏ, nằm dài trên giường cùng với cậu, vẻ mặt có chút e thẹn nhưng lại không giấu được sự thích thú.

Cảm nhận thứ mềm mại ấm áp đang bao trọn cánh tay mình, vẻ mặt cậu trở nên căng thẳng, đầu óc của cậu ong ong một hồi giống như đang không thể tin được.

Nếu như lúc trước, em ấy mạnh mẽ như thế nào. Gặp cậu là kiểu gì cũng phải thách đấu cho bằng được, rồi còn cái dáng vẻ e thẹn khi cậu xoa xoa đầu đó... thì đến bây giờ, em ấy lại “mạnh dạng” như vậy. Nó khiến cho đầu cậu chưa thể loading nổi...

Đương nhiên, dáng vẻ của Lâm Thần khiến cho Nguyệt Sương chú ý tới. Tuy nhiên, thay vì giải thích, cô lại tỏ ra khá hạnh phúc, vòng tay ôm trọn cả thân thể Lâm Thần rồi nói:

“ Anh muốn đuổi em ư??? Anh đã hứa với em lúc đó rằng là sẽ cưới em cơ mà!!! Chẳng lẽ anh định khước từ ư?”

Lời nói của Nguyệt Sương nó giống như một tiếng sấm vang thẳng vào tai Lâm Thần. Khuôn mặt cậu giật giật trông rất buồn cười, giống như cậu đang không biết nên biểu hiện cho Nguyệt Sương thấy mình đang như thế nào?

Cậu lục tung trí nhớ của mình để có thể tìm kiếm câu nói đó. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của em ấy, cậu lại càng căng thẳng.

“ Em...em nói gì vậy??? Thầy...thầy đâu có nói như vậy bao giờ???” Lâm Thần cố gắng điều chỉnh cảm xúc, vẻ mặt có chút ngây ngô nói.

Đến cả xưng hô mà cũng đổi, cậu có cảm giác sự việc này không đơn giản...

“ Hừ...chẳng lẽ...anh không nhớ lúc đó, trước khi ngất thì anh đã nói những gì à? Uổng cho em đau buồn rất nhiều...”

Nguyệt Sương nói bằng cái giọng có chút giận dỗi, thậm chí, sau khi nói, cô ấy còn cắn nhẹ vào vai của Lâm Thần giống như muốn trút giận lên người cậu ấy vậy. Tuy nhiên, cú cắn đó chỉ là cắn rất nhẹ, có vẻ như cô ấy cũng sợ Lâm Thần đau nên cắn để cho có lẽ mà thôi. (Edit: Tôi thấy ẻm cute...)

Lâm Thần đương nhiên không thể nhớ được rồi, bởi vì khi đó cậu chẳng còn là chính mình nữa. Vậy nên, trước lời nói này, cậu có chút bối rối...

Có thể, lúc đó cậu tưởng là mình sẽ chết nên cố ý nói như vậy để em ấy bớt đau lòng. Cậu quý thì rất quý nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới em ấy cả. Linh Nhi cùng rất nhiều cô gái còn đang điên cuồng truy tìm cậu, nếu em ấy dính dáng tình cảm với cậu thì rất có thể sẽ mang đến sự nguy hiểm không thể lường trước được cho em ấy. Cậu không muốn vậy, không muốn chỉ vì mình mà em ấy chịu khổ.

Vậy nên, kể cả khi cậu có chút chút tin về câu nói đó nhưng cậu vẫn muốn hỏi rõ

“ Em có thể kể rõ cho thầy biết được không?”

Nói xong, cậu chỉ thấy Nguyệt Sương càu nhàu một chút rồi hừ lạnh:

“ Hừ...em biết là thầy sẽ giả vờ như vậy. Được rồi, em sẽ kể lại cho thầy biết...”

Nói xong, Lâm Thần đang chuẩn bị lắng nghe thì... “Chụt” âm thanh ngọt ngào đó lại vang lên.

Cảm nhận được má mình có dư hương của Nguyệt Sương, cậu chưa kịp nói gì thì em ấy đã cười một cách ngọt ngào nói:

“ Hihi...đó là lệ phí đó... Em đã thu xong rồi...”

“ Thôi được rồi...em kể đi” Cậu cũng chỉ cười nhẹ rồi cho qua, dù sao thì em ấy cũng là đứa trẻ nghịch ngợm mà.

Nguyệt Sương nghe thấy câu này, cô ngồi dậy, nở một nụ cười có chút bí hiểm. Ánh mắt cô như có như không đang liếc nhìn Lâm Thần.

“ Được rồi...anh đã mắc bẫy...em sẽ khiến anh phải gắn chặt với em...”

Lâm Thần cũng không ngờ rằng, tất cả những thứ mà cậu vừa thấy chỉ là thứ mà cô học trò ngỗ ngược đáng yêu của cậu diễn mà thôi. Đương nhiên, kể cả cái lời nói đó cũng là do Nguyệt Sương tự biên chế ra.

Không một chút sơ hở, cô diễn chẳng khác nào là diễn viên chuyên nghiệp cả. Nếu được trao giải thì có lẽ cô còn được giải oscar đó chứ. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là bắt đầu mà thôi...

Vậy là, Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút đáng yêu đó, cô thêu dệt lên một câu chuyện vô cùng cảm động. Một câu chuyện chẳng khác nào đang xảy ra trong truyện cổ tích cả.

Ba thực bảy ảo, bằng tài ăn nói cùng với sự sáng tạo, cô đã khiến cho Lâm Thần tin sái cổ. Nhìn cái vẻ mặt không còn một giọt máu của anh ấy, cô trong lòng lại có chút đắc ý... Thậm chí trong đầu cô còn đang tự nghĩ:

“ Em đã bảo rồi!!! Anh chỉ có thể thuộc về em!!!”

Cô không thể ngờ là mình lại nghĩ ra kế hoạch tốt như vậy. Chỉ cần anh ấy hứa thì cô đã đủ lý do để có được anh ấy rồi. Cho dù không muốn thì đã sao, cô vẫn sẽ bắt anh ấy phải cưới cô, bởi vì chính cô đã tự nói dối là mình đã đồng ý. Không một ai có thể ngăn cản được tình yêu giữa cô và anh ấy.
Chương258: Đóng cửa tắt đèn

Vẻ mặt Lâm Thần hiện tại chẳng khác nào đang nghe một tin động trời cả, sắc mặt cậu ấy thậm chí còn chẳng hề có chút màu hồng nào. Dường như câu chuyện của Nguyệt Sương kể đã khiến cho cậu rất hoảng hốt.

Nguyệt Sương càng kể thì vẻ mặt cô ấy càng lộ rõ sự hạnh phúc, giống như câu chuyện cô kể đang xảy ra trước mặt vậy.

Sau hồi lâu, Nguyệt Sương cũng đã kể xong câu chuyện, ngay khi đó, cô ôm chặt Lâm Thần rồi thích thú nói:

“ Em không thể ngờ...anh lại mạnh dạng như vậy đó!!!”

Lâm Thần lúc này có chút tin vào câu chuyện đó. Sự việc cùng với thời gian rất trùng khớp với những gì cậu nhớ lúc đó. Hơn nữa, trước khi cậu ngất, thân ảnh nhìn thấy đầu tiên lại chính là em ấy. Vậy nên, có thể những gì em nói đều là sự thật.

Nhưng thực sự, sau khi mất kiểm soát đó, cậu đã quỳ xuống cầu hôn em ấy sao??? Rồi lại còn khóc lóc van xin em ấy??? Thậm chí khi bị từ chối, cậu còn lấy cái chết ra để dọa...

Nghe thì cậu có cảm giác phi lý nhưng vì không nhớ gì cả nên cậu chẳng hề có bằng chứng để phản bác lại điều em ấy nói. Thế nên lúc này, cậu mới trầm mặc như vậy.

Tuy nhiên, càng trầm mặc thì Nguyệt Sương lại càng nghịch ngợm. Đến bây giờ, cô có thể tin chắc là anh ấy đã tin vào lời cô nói rồi. Đương nhiên, kể chuyện một hồi thì phải có thưởng, mà thưởng này rất là lớn luôn...

Bây giờ, cô có thể thoải mái bày tỏ tình cảm mà chẳng sợ anh ấy nghĩ gì cả, suy cho cùng, anh ấy đang nghĩ chính mình là người tỏ tình trước, thậm chí cầu xin cô để được đồng ý cơ mà.

Lâm Thần đương nhiên biết cái này, thế nên khi em ấy ôm thắm thiết như vậy, cậu không hề nổi giận, thậm chí còn không hề cựa quậy cả. Bởi cậu biết, bây giờ em ấy đang nghĩ chính mình là bạn trai, vậy nên việc ôm ấp như này cũng là chuyện bình thường.

Việc một mỹ nữ ôm ấp là ước mơ của rất nhiều người con trai. Hơn nữa, em ấy còn vô cùng dễ thương, lại còn thích được cậu xoa đầu giống như chú mèo, chẳng có một ai chống lại được em ấy cả. Tuy rằng đôi khi em ấy cũng có chút láu cá, nghịch ngợm nhưng cuối cùng thì cậu cũng chưa có ý định muốn đi xa như vậy với em ấy cả.

Cố gắng thở đều, cậu dùng ánh mắt có chút day dứt giống như mắc phải sai lầm gì đó to lớn để nói với em ấy:

“ Em...em có thể coi đó chỉ là trò đùa được không? Thật sự, khi đó thầy...thầy không hề nhớ một cái gì cả?”

“ Không...không.. không chịu...em không chịu đâu! Bây giờ, em là bạn gái của anh, anh là bạn trai của em...Anh không được hủy hứa” Nguyệt Sương giống như chú mèo bị cầm lấy đuôi, giãy nảy lên nói.

Thấy biểu cảm của Nguyệt Sương có phần nghiêm trọng, cậu có cảm giác rằng lời này đã ăn sâu vào tâm trí em ấy. Vậy nên, cậu cố gắng giải thích:

“ Thầy biết... là thầy đã nói câu đó, nhưng em đâu muốn như vậy phải không? Nếu mẹ em mà biết chuyện này, chắc chắn em sẽ bị đánh tơi bời đó. Vậy nên, cứ coi như thầy khi đó đang nói nhảm nhé. Nhất định thầy sẽ đền bù...”

Thế nhưng, cậu còn chưa nói hết thì dường như ánh sáng trước mặt cậu chẳng còn, một thứ gì đó mềm mại ẩm ướt đang bao trọn lấy đôi môi cậu.

“Em...tr...a...”

Lời nói của cậu dường như bị nghẹn, chỉ còn lại tiếng ư ư. Cậu không thể tin được, em ấy lại hành động như này.

Lúc này, cậu chỉ có thể từ từ cảm nhận được đầu lưỡi em ấy từ từ xâm nhập vào. Cậu muốn xoay đầu nhưng em ấy đã dùng hai tay giữ chặt. Cả thân thể cứng đờ do còn hiệu lực của thuốc. Bây giờ, cậu chính thức là một con cá nằm trên thớt để cho em ấy tha hồ nghịch ngợm.

Những âm thanh vô cùng mờ ám vang lên, khiến cho không khí xung quanh trở nên kỳ lạ.

Thậm chí, Nguyệt Sương còn tiện tay mò lấy công tắc điện, một tay ấn nhẹ, mọi ánh sáng trong phòng biến mất, khung cảnh lại càng trở nên mờ ám hơn.

Cách một nơi rất xa, trên chiếc xe sang trọng, một vị phu nhân với vẻ mặt lo lắng đang tỏ vẻ hối hả. Đó không ai khác chính là mẹ của Nguyệt Sương- Nguyệt Lan.

Không hề gọi được cho con gái, thậm chí còn chẳng thể liên lạc được với cậu nam sinh bí ẩn đó. Cô trong lòng hiện tại vô cùng lo sợ, bởi vì rất có thể, suy đoán của mình là đúng.

Không thể tin được, người mà cô tuyển về làm gia sư cho con gái lại chính là vị phu quân của cô nàng Linh Nhi. Cho đến bây giờ, cô vẫn còn mơ màng, bởi vì cái tin này thật sự quá chấn động.

Đâu ai có thể nghĩ, một người cao quý như này lại chịu ở một căn phòng trọ giá rẻ, thậm chí còn làm trong một công ty tạm bợ nữa chứ. Chẳng lẽ, vị “đại nhân” đó lại có sở thích như này cơ.

Hiện tại, thứ cô lo lắng nhất đó chính là con gái cô- Nguyệt Sương. Nếu là người khác thì cô còn không tin có thể mê hoặc được con cô, nhưng nếu là vị đại nhân đó, vị đại nhân khiến cho tiểu thư Linh Nhi chết mê chết mệt thì cô nghĩ có khả năng để con gái cô làm ra hành động như vậy.
Chương259: Không nói được

Sau khi quay trở về căn biệt thự, cô đi tìm khắp căn biệt thự, chỉ mong có thể tìm được cô con gái bé bỏng của mình, dù cho cô biết...điều này là rất khó.

Và đúng như vậy, cô không tìm thấy được Nguyệt Sương, dường như suy đoán của cô là chính xác. Tinh thần của cô lúc này bắt đầu suy sụp, cảm giác lo lắng tràn ngập khiến cho cô không thể đứng vững được.

Là người mẹ đơn thân nuôi Nguyệt Sương khôn lớn, cô luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con của cô. Từ bé, cô đã cố gắng mài dũa, chăm lo từng li từng tý một cho con bé... Bên ngoài, cô đối xử vô cùng nghiêm khắc, thậm chí đôi khi có chút cứng nhác đối với con bé, nhưng thật sự cô chỉ muốn những thứ tốt nhất cho con bé.

Bây giờ, chính xác là con bé đã rời bỏ cô để đi theo một người đàn ông khác, cô có cảm giác như bầu trời đang sụp đổ. Có vẻ như mối nghi ngờ lúc trước, khi mà thấy Nguyệt Sương thay đổi tính cách đã chính xác là sự thật.

Cuối cùng, tất cả là do chính cô đã hại con bé, chính cô là người đã tuyển nam sinh đó. Ngay từ khi gặp cậu ta lần đầu, cô có cảm giác cậu ta không đơn giản, thế nhưng không thể ngờ, cậu ta lại có lý lịch khủng khiếp đến như này.

Khuôn mặt tái mét, cô cố gắng ngồi dựa vào chiếc ghế sofa, khuôn mặt có chút mệt mỏi, một tay lấy chiếc điện thoại, bấm một số gì đó.

Chỉ vài giây sau, đầu bên kia truyền tiếng nói, cô mới lạnh giọng nói:

“ Lập tức chuẩn bị cho tôi chiếc xe, tôi sẽ tự lái...”

Ngay khi nói xong, cô cúp máy. Đến bây giờ, toàn bộ công ty của cô đã bị người của Linh Nhi giám sát, tuy rằng nó không ảnh hưởng gì nhưng nếu cô hành động quá mức nghi ngờ thì sẽ làm cho cô ấy chú ý. Mà cô thừa hiểu hậu quả khi để cô nàng đó biết được sự thật này.

Hiện giờ, cô chỉ có thể âm thầm đi tìm tung tích của Nguyệt Sương. Cô tự hứa với mình, cho dù phải lục tung cả cái thành phố này lên, cô cũng phải tìm bằng được con gái của cô, sau đó, cả hai người sẽ chạy sang nước ngoài, không bao giờ ở lại đây nữa.

Rất nhanh, một chiếc xe khá bình thường đã được đưa đến. Tuy bên ngoài khá xấu xí nhưng bên trong có đầy đủ thức ăn và nước uống khi cần thiết, hơn nữa, chiếc xe này còn làm từ kính chống đạn cùng hợp kim chuyên dùng để chống tên lửa. Có vẻ như cô đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyến đi này.

Vì nơi này nghiêm cấm dùng vũ khí nóng nên trong xe chỉ có súng điện. Tuy chỉ là súng điện nhưng lực sát thương cũng vô cùng khủng khiếp...

Kiểm tra xong xuôi chiếc xe, cô mới nhận lấy chìa khóa từ người đàn ông đeo mặt nạ đó, sau đó đi thẳng vào trong xe, một mình lái ra ngoài.

Quay trở lại với căn phòng đặc biệt, nơi mà chỉ có Nguyệt Sương mới được quyền đến. Hiện tại, căn phòng trở nên tối mịt, chỉ còn lại âm thanh của hai bộ quần áo chà xát với nhau. Một âm thanh có chút mê li mà chỉ cần nghe thôi đã khiến cho lòng người ngứa ngáy, ấy thế mà âm thanh đó lại phát ra ở trên giường Lâm Thần đang nằm:

“ Anh...anh có cảm thấy nóng không?”

“Dừng...dừng lại ngay!!!” Lâm Thần cố gắng gặn giọng mình để nói ra.

Giọng nói cậu lúc này có chút khàn khàn, giống như bị ai đó lấy hết hơi vậy. Cậu lúc này chỉ có thể cắn răng chống trả lại cái nóng đang bùng lên trong cơ thể.

Cái nóng này không phải là do thời tiết, mà không nói thì ai cũng biết đó lý do vì sao? Nguyệt Sương quá điên cuồng, quá mạnh bạo, nó khiến cho cơ thể cậu bắt đầu phản ứng.

Đang suy nghĩ lung tung, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang trùm lên mặt cậu giống như một mảnh vải. Tuy không nhìn thấy nhưng từ xúc cảm từ mặt cùng với mùi này, vẻ mặt cậu biến sắc nói:

“ Em...em tại sao em lại cởi váy”

Điên rồi! Thế giới này điên thật rồi! Đây là bệnh viện đó, tại sao một em gái ngoan ngoãn lại hành động như vậy, chẳng lẽ em ấy không sợ người khác phát hiện sao...

Vậy nên, ngay khi nhận ra, cậu hoảng hốt nói:

“ Mặc...mặc vào ngay cho thầy...”

Tuy nhiên, cậu chỉ nghe thấy giọng nói có chút dỗi hờn:

“ Hừ...em nóng thôi mà...thầy không cởi thì em tự cởi vậy???”

“ Mà chúng ta đã là cặp đôi rồi, sao anh vẫn còn xưng hô như vậy?”

“Thầy...” Lâm Thần chưa kịp nói hết thì lại bị Nguyệt Sương cưỡng hôn lần nữa.

Tuy nhiên, lần này khác với lần trước, cậu cảm nhận được làn da trần của em ấy, thứ mà khiến cho cơ thể cậu càng ngày càng rơi vào trạng thái nguy hiểm.

“ Ư...bỏ...bỏ...anh anh biết...”

Lâm Thần cố gắng dùng tất cả hơi thở để nói, tuy nhiên, lưỡi của cậu không thể phát ra âm được do đã bị chính Nguyệt Sương cuộn lấy.

“ Anh nói gì cơ...em không hiểu?” Nguyệt Sương cười bí hiểm, vừa ôm vừa nói...

Lâm Thần trong lòng tức điên lên. Không thể ngờ, em ấy lại hiểm độc như vậy, thế này thì làm sao cậu có thể nói ra được.

Càng để lâu thì cậu càng nguy hiểm, Nguyệt Sương hiện tại giống như bị mất trí, em ấy hành động chẳng khác gì một con thú đang thèm khát. Liên tục, liên tục “dày vò” đôi môi cậu. Thậm chí, có lúc mà cậu có cảm giác đau rát do em ấy làm quá mạnh...
Chương260: Sự lựa chọn khó khăn

Ngay ở bên ngoài, cách căn phòng mà Nguyệt Sương đang âu yếm Lâm Thần đó chỉ khoảng vài chục bước chân, một người đàn ông với chiếc đầu hói, mặc trên mình một chiếc áo trắng dành cho bác sĩ, một tay cầm sổ, tay còn lại chuẩn bị gõ cửa.

Ông ta chính là người đã chữa trị cho Lâm Thần, cũng là vị giáo sư nổi tiếng nhất ở nơi đây- Lã Hùng.

Chức cao vọng trọng, được rất nhiều bằng tiến sĩ, tương lai rộng mở. Ông cũng đã từng đi du học nước ngoài, học tập được rất nhiều kinh nghiệm. Có thể nói, ông chính là niềm tự hào của bệnh viện.

Thế nhưng, hiện tại vẻ mặt của ông có chút ngưng trọng, giống như thiếu tự tin vậy. Một điều mà từ trước đến giờ, không ai có thể nhìn thấy cả.

Một tiếng gõ cửa vang lên, Lã Hùng đứng ngoài cửa chờ.

Chỉ sau vài hơi thở, một tiếng khá trầm ngâm từ bên trong phát ra:

“ Mời vào...”

Lã Hùng cũng không lề mề, mở cửa nhẹ nhàng rồi đi vào. Ở bên trong, một vị trung niên ăn mặc đồng phục y tế đang ngồi ký ký những giấy tờ trên bàn.

Nếu Nguyệt Sương ở đây thì chắc chắn sẽ biết, đây chính là người đã đứng ra chỉ đạo bác sĩ cứu chữa cho Lâm Thần. Tuy nhiên, khác với vẻ mặt nhiệt tình như lúc đó thì hiện tại, anh ta đang tỏ vẻ khá căng thẳng, tuy rằng bên ngoài không ai nhận ra, nhưng nếu để ý thì chắc chắn sẽ nhận thấy những giọt mồ hôi trên trán.

Lã Hùng vừa vào, ông đã khom lưng lễ phép:

“ Viện trưởng, tôi có một tin quan trọng.”

Vừa nói câu đấy xong, cây bút trên tay viện trưởng đó đã dừng lại, ánh mắt anh ấy có chút ngưng trọng, hai tay ra hiệu mời Lã Hùng ngồi xuống.

Sau khi Lã Hùng ngồi vào bàn, người viện trưởng này mới đứng dậy, từ từ đi đến đối diện với Lã Hùng. Có vẻ như, chuyện này còn quan trọng hơn cả công việc thường ngày của anh ấy.

Sau khi ngồi xuống, anh ta rót một chén trà cho Lã Hùng, vừa rót, anh ta vừa hỏi:

“ Có chuyện gì? Ông chữa trị cho vị đại nhân đó có tốt không?”

Thưởng thức một ngụm trà, Lã Hùng lúc này mới vẻ mặt có chút trầm ngâm, nói:

“ Tôi là người tự tay chữa trị, tất nhiên là tốt nhất rồi. Vị đại nhân đó hiện tại sức khỏe đã tốt lên, chỉ cần nằm vài ngày là sẽ khỏe.”

Vị viện trưởng nghe vậy, anh ta thở dài một hơi giống như trút được gánh nặng, sau đó, anh ta mới dám ngồi dài ra ghế, hỏi Lã Hùng bằng cái giọng có chút mệt mỏi:

“ Thế là tốt rồi! Chúng ta đã cứu được vị đại nhân đó thì vị tiểu thư ấy sẽ không trút giận lên đầu chúng ta! Thế mà ông còn chưng cái vẻ mặt đó làm tôi có chút lo lắng?”

Lã Hùng nghe viện trưởng châm biếm mình như vậy, ông chỉ nở một nụ cười khổ, giải thích:

“ Nếu chỉ có chuyện đó thì tôi cũng không đến đây làm gì? Chuyện tôi bảo chính là...”

Nói xong, lão đưa ra cái bảng bên tay mình, vẻ mặt của lão bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Viện trưởng đang có chút thả lỏng, nhưng khi anh ta nhìn thấy bảng này, cả thân thể đều có chút run sợ...

Bởi vì cả hai đều học trong ngành y, nên biết rất rõ những thứ đang ghi trong bảng báo cáo này.

Lã Hùng thấy viện trưởng nhìn, ông cố gắng giải thích bằng giọng vô cùng lo lắng:

“ Tôi phân tích trong máu của vị đại công tử đó thì có chứa một loại chất gây mê. Tuy rằng nó không gây hại cho cơ thể nhưng đây là loại chất cực kỳ quý hiếm, chỉ có quân đội cấp cao nhất mới được quyền sử dụng.”

Nói như vậy thì cả hai người đều hiểu cái ý đằng sau là gì. Tại sao một người trong máu lại có chất này, chỉ có thể là người vô cùng đặc biệt với quân đội cấp cao. Có thể, đây là “đối tượng nghiên cứu” đặc biệt mà quân đội cần dùng, thế nên mới sử dụng “nó” một cách như vậy.

Phải biết, muốn điều chế chất này thì phải tốn không biết bao nhiêu tiền, thậm chí có tiền chưa chắc đã mua được. Thế mà trong máu của vị công tử đó lại có nồng độ chất này cao như vậy???

Bây giờ, người lo lắng nhất chính là viện trưởng. Tránh quả dưa lại gặp quả dừa, vừa cứu chữa xong cho vị công tử thì lại gặp trường hợp oái oăm như này. Bao nhiêu năm làm viện trưởng, gặp qua biết bao nhiêu khó khăn nhưng thật sự chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn này cả.

Vị tiểu thư đó đã yêu cầu giữ bí mật tuyệt đối, thế nên nếu dám làm lộ bí mật này cho quân đội thì chính là gây thù với quý tộc. Nhưng nếu để quân đội biết thì chắc chắn cả bệnh viện này đều sẽ bị đập bỏ, thậm chí đến cả chức viện trưởng này cũng chẳng thể giữ được.

Lã Hùng nhìn viện trưởng suy nghĩ, trong lòng ông ta cũng chẳng khác viện trưởng là mấy. Không thể ngờ, vị công tử này lại có thân phận rắc rối như vậy. Vừa liên quan đến quý tộc lại vừa liên quan tới quân đội cấp cao ở đây nữa chứ... Đến cả người từng tiếp xúc với máu me như ông mà bây giờ hai tay cũng run rẩy kịch liệt là đủ hiểu độ nghiêm trọng rồi.

Cả hai đều suy nghĩ rất lâu, thậm chí lâu tới nỗi mà tách trà đã nguội lạnh từ bao giờ không hay. Khoảng thời gian này đối với hai người chẳng khác nào cực hình cả.

Chọn cái nào cũng sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí là nguy hiểm vô cùng lớn. Tuy nhiên, họ không thể không chọn, một điều mà khiến cho hai người vô cùng đau đầu.

Sau một hồi suy nghĩ, vị viện trưởng mới thở dài một hơi, hai tay nắm chặt giống như quyết định điều gì đó. Một tay không nhanh không chậm, cầm lấy tờ giấy đó rồi châm lửa đốt trước sự ngỡ ngàng của Lã Hùng.

“ Ông hãy quên chuyện này đi. Chăm sóc cho vị công tử đó thật tốt.”

Lã Hùng nghe vậy, ông nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó đứng dậy đi ra. Hai người tuy không nói nhưng trong đầu ai cũng hiểu ý của nhau, có vẻ như bọn họ đã chọn đâm lao theo cô tiểu thư đó.

Quay trở lại căn phòng bệnh đặc biệt dành cho vị công tử đó, ông cố gắng trấn tĩnh lại. Hiện tại, ông chỉ cần chăm lo cho cậu ấy thật tốt, còn chuyện liên quan đến quân đội thì tính sau, dù sao lúc này bối rối cũng chẳng làm gì được.

Vậy nên, Lã Hùng không chần chừ, một tay đẩy cửa đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK