• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương156: Ngọt ngào

Lâm Thần áp chế hơi thở của mình, cậu dựa vào tường để có thể nghe được âm thanh từ sau bức tường này. Cậu không thể ngờ Linh Nhi lại muốn mang cậu ra nước ngoài.

Niềm vui hiện tại của cậu thay bằng cảm giác ngưng trọng. Cậu nhất quyết sẽ không để cô ấy mang cậu đi, nếu cậu bị đưa sang đó thì chắc chắn cậu sẽ không thể quay về được, nhất là khi cậu nghe trong lời nói của Linh Nhi rằng hòn đảo đó thuộc quyền sở hữu tư nhân.

Trốn thoát cô nàng này lúc bình thường đã rất khổ sở, nếu cậu rơi vào tròng thật sự thì... Lâm Thần cũng không dám nghĩ đến bi kịch đó. Cậu còn em gái, còn gia đình, còn rất nhiều thứ... không thể để cô ấy đạt được mục đích...

Tuy là trong đầu cậu nghĩ như vậy nhưng hiện tại cậu không có bất cứ cách nào để thoát được. Cả căn biệt thự này được trang bị những thứ tân tiến nhất, một con kiến đi qua đều bị phát hiện. Cậu cũng giỏi việc ngụy trang nhưng để so với công nghệ tân tiến như này thì cho dù cậu có giỏi gấp mười đi chăng nữa thì cũng sẽ bị phát hiện mà thôi.

Lâm Thần càng nghĩ càng đau đầu, cách duy nhất bây giờ là tác động chính Linh Nhi. Nghĩ đến cảnh Linh Nhi đè cậu ra làm đủ trò thì cậu lại có chút sợ sệt...

Áp tai vào tường, một giọng nho nhỏ cực kỳ tức giận vang lên:

-Chiếc áo này mà dám để cho hôn phu tôi mặc ư. Các cô muốn bôi xấu lên khuôn mặt tôi à???

Giọng nói giống như nổ lửa vậy, trái hẳn với giọng ngọt ngào mà cậu từng nghe. Từng câu chữ như từng cái chùy đánh vào đầu cậu. Lâm Thần cố gắng áp chế sự sợ hãi để có thể nghe tiếp.

Ngay sau đó, một giọng vừa sợ sệt vừa hối hận vang lên:

-Thưa..thưa tiểu thư... Đây là bộ đồ được đặt thủ công do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới tự tay chế tác.... Chúng..chúng tôi ...

Linh Nhi vang lên với giọng cười đùa:

-Haha... chiếc “giẻ lau” này cũng xứng đáng được khoác lên áo của anh ấy ư...

Vừa nói xong, giọng điệu của Linh Nhi trở lên trầm lặng:

-Tôi là người cứu các cô, các cô nên nhớ là tôi cứu thì cũng có thể khiến cho các cô chết... Trong ba ngày mà không tìm được bộ đồ nào tốt nhất cho anh ấy thì tôi sẽ khiến các cô sống không bằng chết...

Lâm Thần đang cố nghe thêm thì một tiếng động phát ra từ chân cậu, một chậu hoa nhỏ bị đổ nhẹ...

Điều khiến cậu ngưng trọng hơn là một giọng lạnh như băng phát ra từ phía sau tường:

-Ai đang nghe lén????

Chỉ là giọng nói nhưng khiến cho Lâm Thần không dám ở đây lâu. Nếu cô ấy phát hiện ra thì chắc chắn cậu sẽ bị giam mất...

Rất nhanh, bằng tài năng của cậu thì cậu đã xóa sạch dấu vết và trở lại phòng. Lúc bọn họ ra thì cậu đã rời đi rồi. Linh Nhi cử người tra soát chỗ này nhưng có vẻ như là bất khả thi để tìm ra dấu vết.

Linh Nhi lúc này tỏ vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Một chiếc váy trắng đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cao quý khó ai sánh được. Cô thở dài một hơi để trấn áp tinh thần. Hiện tại cô đang rất tức giận vì không thể tìm được món đồ nào vừa ý cho anh ấy. Dường như anh ấy đẹp tới nỗi không cần phải nhờ thứ gì đó phụ trợ...

Tuy vậy, cô không thể để anh ấy không có gì cả. Một người vợ tốt là phải luôn khiến chồng tự hào. Cô sẽ khiến anh ấy tự hào vì đã có một người vợ như cô...

Hiện tại, cô cần phải thực hiện kế hoạch của mình. Vẻ mặt đổi từ lạnh lùng sang vui vẻ, ánh mắt sắc bén trở nên dịu hiền lạ thường. Từng bước chân nhẹ nhàng đi đến chỗ Lâm Thần.

Lâm Thần đang mặc tạp dề nấu ăn. Từng động tác giống như đang biểu diễn ảo thuật vậy. Nhanh, gọn và đẹp mắt là những từ để miêu tả hành động lúc này của cậu.

Cậu phải khiến cho Linh Nhi bớt đề phòng nhất có thể, cậu biết là không thể cứng đối cứng với cô ấy được. Càng làm trái ý cô nàng này thì sự đề phòng của cô ấy sẽ càng cao. Mà cậu biết được là cô ấy rất thích ăn đồ ăn cậu nấu, bằng chứng là lúc ở căn nhà nhỏ đó thì từng món ăn cậu dọn ra đều được cô ấy ăn một cách ngon lành.

Ý nghĩ của cậu hoàn toàn chính xác, Linh Nhi cực kỳ mê đắm đồ ăn của cậu. Sở dĩ cô không nói ra là vì cô muốn anh ấy không cần làm việc nhiều, nếu chọn giữa đồ ăn và làm cho cậu vui vẻ thì chắc chắn cô ấy sẽ chọn cái thứ hai.

Linh Nhi nhìn thấy Lâm Thần đang nấu ăn, cô tuy rất thích điều này nhưng cô vẫn chạy đến cầm lấy tay của Lâm Thần, ân cần hỏi:

-Anh..không cần làm đâu...Các đầu bếp của em có rất nhiều...

Đương nhiên là Lâm Thần không thể đi nghỉ ngơi. Cậu tỏ vẻ không có gì, nói:

-Vẫn là không cần phiền bọn họ... Anh cũng muốn nấu một chút để...

Cậu cố ý thay đổi xưng hô để khiến cho cô ấy không đề phòng, nhưng dường như ảnh hưởng của việc này là quá lớn. Linh Nhi vẻ mặt giống như rất hạnh phúc ôm chặt lấy cậu. Một cô nàng tiểu thư đi ôm một cậu đang trong hình dáng đầu bếp khiến cho không khí rất ám muội. Linh Nhi ngọt ngào nói:

-Cuối cùng...cuối cùng anh cũng hiểu tâm ý của em...

Lâm Thần không biết phải nói gì. Tâm ý của cô ấy khiến cho cậu đang cực kỳ căng thẳng. Ranh giới giữa tình yêu và sự độc chiếm nó rất mong manh. Khi tình yêu đạt đến cực điểm thì sẽ sinh ra sự độc chiếm. Linh Nhi chính là tiêu biểu.

Bữa ăn hẹn hò đầu tiên diễn ra trong sự ngại ngùng của Lâm Thần với sụ vui vẻ của Linh Nhi. Lâm Thần vì muốn làm cho Linh Nhi giảm đề phòng mà cậu đã phải cố gắng cưng chiều cô ấy nhất có thể.

Buổi tối hôm đó giống như một bài thách thức dành cho cậu. Cô ấy lúc nào cũng thân mật với cậu, thậm chí cô ấy còn thay đủ các loại trang phục khiến cho cậu vô cùng bất ngờ. Cậu cố gắng gạt bỏ những ý niệm đen tối, dù cho cậu kiên định như nào nhưng đối mặt với một cô gái vừa ngây thơ, xinh đẹp lại còn ngọt ngào như này thì một nam sinh như cậu khó có thể duy trì lâu được. Vẻ đẹp của cô ấy còn đánh đổ cả nữ sinh thì cũng đủ hiểu mị lực cô ấy lớn như nào.

Đi dạo cùng với cô nàng này, cậu trở về với tâm trạng mệt mỏi tới tột cùng. Cậu nhanh chóng chào tạm biệt Linh Nhi rồi nhanh chóng nằm trên giường. Đi chơi với một mỹ nữ lúc nào cũng thân mật như này chính là cực hình đối với cậu. Nếu không phải cậu cực kỳ kiên định cùng với kế hoạch thì chắc tâm trí cậu đã sụp đổ mất rồi...

Ngủ trên giường, hai mắt cậu nhắm lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc mơ. Cậu đã khóa cửa nên cậu rất an tâm việc đêm nay sẽ không có ai vào. Tuy nhiên cậu đã quên đây là nhà của Linh Nhi.

Linh Nhi nhẹ nhàng tiến vào cùng với bộ đồ ngủ mỏng. Vẻ mặt cô ấy thỏa mãn nhìn Lâm Thần đang ngủ ngon trên giường, miệng cô lẩm bẩm:

-Nốt đêm nay thôi, sáng mai em sẽ dẫn anh đi. Em sắp hạnh phúc đến điên mất thôi..
Chương157: Kế hoạch bất khả thi

Buổi đêm hôm nay là một đêm rất dài đối với Lâm Thần. Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang ôm chặt lấy cậu rồi làm đủ trò “đồi bại”. Lâm Thần trong tiềm thức chỉ biết nhăn mặt chịu đựng, cảm giác này vừa thoải mái nhưng lại cho cậu một cảm giác run sợ không thể hiểu được.

Linh Nhi trong ban đêm đang mặc cho mình một cái váy rất mỏng, nó thậm chí có thể nhìn vào bên trong của cô ấy. Nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không dám nhìn vì nó thực sự quá là mê người. Tuy dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy nhưng đối với bất kỳ nam sinh khi thấy thì chắc chắn sẽ bị đổ gục bởi vẻ đẹp chết người của cô ấy.

Linh Nhi chậm rãi cầm trên tay một dụng cụ bí ẩn nào đó, cô nhẹ nhàng vòng qua bàn tay rắn chắc của Lâm Thần. Rất nhanh, bàn tay của Lâm Thần đã bị thiết bị đó trói thành công. Một đầu còn lại cô gắn vào đầu giường.

Linh Nhi làm xong thì vẻ mặt cực kỳ tội lỗi nhìn Lâm Thần khi ngủ, nói:

-Em xin lỗi vì phải làm vậy. Tuy nhiên em cần phải chắc chắn là anh sẽ không chạy trốn khỏi em. Em biết là anh chưa sẵn sàng đi cùng với em, thậm chí là tìm đủ mọi cách chạy trốn... Tuy mấy hôm nay anh rất thân mật với em nhưng em có cảm giác anh đang cố giả vờ... Em hứa với anh là chỉ cần anh với em đến nơi đó thì chắc chắn em sẽ cố gắng đền bù đủ thứ cho anh...

Linh Nhi cười nhẹ khi nghĩ đến khung cảnh đó. Không một ai có thể ở cùng anh ấy ngoài cô, cô lúc đó sẽ cố gắng tô đậm trái tim anh ấy bằng tình yêu nồng nàn của mình.

Linh Nhi suy nghĩ một lúc lâu, miệng cô mỉm cười rất đắc ý. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Linh Nhi chỉ tay vào ánh trăng rồi dịu dàng nói:

-Cũng quá nửa đêm rồi nhỉ, em đêm nay sẽ đền bù cho anh trước.

Thế là Lâm Thần vừa được yên ổn một chút thì bây giờ lại bị Linh Nhi trao đậm tình yêu nồng nàn. Rất may, rất may là nếu không phải vì Linh Nhi còn một chút tỉnh táo thì Lâm Thần đúng thật là không xong rồi....

Sáng hôm sau, những ánh nắng ban mai chiếu đến mặt Lâm Thần. Lâm Thầm mệt mỏi mở mắt. Cảm giác đầu tiên là mệt mỏi cùng với ẩm ướt. Hơi thở của cậu cũng có mùi hương thơm rất lạ...

Lâm Thần thở hồng hộc, cơ thể cậu giống như vừa trải qua một thử thách nặng nề. Cậu nhìn lên trần nhà rồi tự hỏi:

-Chuyện...chuyện gì xảy ra với mình vậy???

Nuốt nước bọt, một vị ngọt cùng mùi hương rất quen thuộc khiến cho Lâm Thần có cảm giác đây là của Linh Nhi. Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì cậu hôm qua... Vừa nghĩ như vậy, Lâm Thần tuy rất mệt nhưng vẫn cố đứng dậy để chạy vào phòng tắm.

Một sợi dây từ tay cậu nối vào đầu giường khiến cho Lâm Thần cảm giác không ổn. Vòng tay này cậu cố gắng cậy ra nhưng đều vô hiệu. Bên cạnh giường cậu có một tờ giấy nhỏ, Lâm Thần mở ra thì trên đó ghi:

“ Em rất xin lỗi vì phải làm vậy. Em cần làm một số thủ tục trước khi hai chúng ta sẽ đến một nơi xa. Hãy tha lỗi cho em...nhất định em sẽ đền bù cho anh một cách thỏa đáng...

Vừa đọc được bức thư này. Vẻ mặt Lâm Thần biến sắc, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Tuy nhiên cái dây đó chỉ giới hạn cậu chỉ đủ đi đến mọi nơi trong phòng nhưng lại không thể chạm được vào cánh cửa ngoài. Điều này khiến cho Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh.

Điều đáng sợ hơn nữa là cả bốn góc phòng đang có camera chiếu theo người cậu, có vẻ như Linh Nhi đang triệt tiêu đường thoát của cậu. Cậu đi vào trong phòng tắm để kiểm tra thì rất may ở đó lại không lắp bất cứ thứ gì cả.

Điều khiến cậu mệt mỏi là mặt cậu trên gương toàn là dấu hôn. Cậu cố gắng dụi dụi mắt để nhìn kỹ thì cậu chắc chắn là chi chít dầu hôn trên mặt cậu đều là chính xác. Chỗ bị nhiều nhất chính là môi và cổ cậu.

Lâm Thần có chút sợ hãi Linh Nhi rồi, một cô gái nhỏ bé lại làm ra chuyện động trời như vậy thì đúng là chỉ có Linh Nhi mới làm được. Điều này càng chứng tỏ những đêm cậu đau rát miệng đều có dấu của cô ấy...

Lâm Thần cố gắng tẩy sạch vết dấu đó, hiện tại điều quan trọng là cậu cần trốn thoát khỏi đây. Không thể để Linh Nhi mang cậu sang nước ngoài được...

Trong lúc suy nghĩ, cậu tiện tay lấy cái khăn đang treo bên cạnh, bản thân cậu cũng nghĩ đây chính là khăn mặt. Tuy nhiên, khi cậu lau mặt thì một mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi cậu khiến cho cậu phản xạ xem kỹ lại.

Một chiếc váy mỏng đang được cậu cầm trên tay, điều khiến Lâm Thần không dám tin là chiếc váy này nó rất mỏng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua được.

Lâm Thần cảm giác không ổn, cậu nhanh chóng đặt chiếc váy đó vào vị trí cũ. Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là chiếc váy của Linh Nhi, Lâm Thần tưởng tượng việc cô ấy mặc bộ đồ này, cậu nhanh trí lắc đầu. Quá mê người, nếu cô ấy mặc đồ này thì chính cậu cũng không biết có thể chống lại mê hoặc này được không nữa.

Vác theo sự mệt mỏi đi ra ngoài, một cô gái xinh đẹp với vẻ mặt cung kính đang đứng trước cửa. Lâm Thần nhận ra cô ấy, điều đầu tiên là cậu hỏi thăm:

-Cô có cảm thấy khỏe không? Tôi rất xin lỗi vì không thể ngăn cản được Linh Nhi...

Lâm Thần nhận biết cô áy bởi vì má trái của cô ấy có một vết đỏ do cú tát của Linh Nhi ban cho. Tuy người gây ra không phải là cậu nhưng cậu rất có lỗi trong trường hợp này...

Cô gái đó chỉ tỏ vẻ cung kính nói:

-Thưa cậu chủ, đó là lỗi của tôi khi tôi không bảo vệ cậu tốt. Cô chủ làm vậy là đã đối xử tốt với tôi. Cảm ơn sự quan tâm của cậu chủ...

Thấy cô ấy không tỏ vẻ khó chịu mà lại rất bình tĩnh trả lời, Lâm Thần cũng không nói gì thêm. Hiện tại cái vấn đề duy nhất của cậu là phải thoát khỏi sợi dây này. Vậy nên cậu biểu hiện khá vui vẻ nói với cô gái đó:

-Cô có thể giúp tôi tháo chiếc còng tay này ra được không?

Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy mới khiến cho cậu phũ phàng:

-Xin lỗi cậu chủ, nếu không có sự cho phép của cô chủ thì tôi không thể tháo ra cho cậu được...

Lâm Thần vẫn cố gắng đánh lừa:

-Tôi là cậu chủ của cô, tại sao cô lại phải xin ý kiến của cô ấy...

Cô gái đó vẫn lắc đầu nói:

-Xin lỗi, cô chủ đã căn dặn tôi như vậy. Mong cậu chủ thấu hiểu cho tôi. Chỉ cần cô chủ trở về thì tôi sẽ cố gắng làm theo lời của cậu.

Lâm Thần nghe thấy lời này thì tâm của cậu chìm xuống đáy cốc, chẳng lẽ mình lại phải chôn chân tại đây sao....
Chương158: Mưu kế chạy trốn

Linh Nhi đang đi trên chiếc xe sang, tay cô ấy cầm một chiếc điện thoại màu hồng. Vẻ mặt cô ấy cười nhẹ khi nhìn vào trong chiếc điện thoại đó. Cô hỏi cô gái đang lái xe cho cô:

-Còn bao lâu nữa sẽ hoàn thành....

Lái xe tỏ vẻ cung kính nói:

-Thưa tiểu thư, thủ tục đã gần hoàn thành. Tôi đã gọi cho bên nước xxx chuẩn bị tất cả mọi thứ chào đón rồi ạ...

Linh Nhi gật đầu hài lòng, anh ấy vẫn còn trong phòng làm cho cô cảm thấy rất yên tâm. Điều tuyệt vời hơn là dường như anh ấy chỉ ngồi một chỗ giống như đang chờ cô về vậy.

Thấy anh ấy có vẻ nhàm chán, cô gọi một cuộc gọi. Cô gái đang đứng nghiêm ở cửa nhận được cuộc điện thoại, cô mau chóng bắt máy...

Cô gái đó nghe trong điện thoại rất nhiều thứ. Cảm giác thận trọng khiến cho Lâm Thần cũng hiểu một chút, chắc chắn đó là Linh Nhi. Đột nhiên cậu được cô gái cung kính đưa chiếc điện thoại đó cho cậu, một giọng ngọt ngào từ điện thoại truyền ra:

-Anh yêu....

Lâm Thần cũng chẳng có tâm trạng, cậu tỏ vẻ khá lạnh nhạt nói:

-Cô làm như vậy là có ý gì? Tại sao lại trói tôi như vậy...

Linh Nhi thấy xưng hô cùng giọng điệu lạnh nhạt đến bất ngờ. Điều này khiến cho trong lòng Linh Nhi có chút day dứt... Tuy nhiên rất nhanh cô suy nghĩ một cách thấu đáo. Kể cả có một phần trăm rủi ro thì cô sẽ cố gắng dập tắt nó bằng được, cô cắn răng nói một cách hối lỗi:

-Em xin lỗi...em rất xin lỗi...tuy nhiên anh yên tâm là em sắp quay về rồi... Lúc đó anh muốn làm gì em thì em cũng chiều (edit: thính hay bả đó)

Trong lòng Lâm Thần trầm lặng, cậu tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:

-Cô cứ nhẹ nhàng làm đi. Đừng lo lắng cho tôi...

Nói xong, Lâm Thần dập máy để tránh cho Linh Nhi sinh ra nghi ngờ. Hiện tại cậu phải tìm cách để có thể thoát khỏi nơi giam quỷ quái này.

Lâm Thần dập máy, Linh Nhi lại không hề tức giận, thậm chí cô còn có chút lo lắng. Cô cắn răng vẻ mặt lo lắng nói:’

-Không...anh ấy giận mình mất rồi...mình phải về sớm để “dỗ dành” anh ấy...

Nói xong, Linh Nhi vẻ mặt lạnh lùng nói với tài xế:

-Bảo bên đó nhanh chóng hoàn thành ngay trong sáng nay cho tôi. Tôi không muốn phí một phút một giây nào...

Cô tài xế chỉ biết cung kính đồng ý, Linh Nhi nhìn trên điện thoại cái cung điện mà cô chuẩn bị cho anh ấy.

Nếu Lâm Thần nhìn được cung điện này, chắc chắn cậu sẽ phải choáng váng trước sự hoành tráng và mỹ lệ của nó. Nhìn bên ngoài, cung điện nó giống như một tòa thành làm bằng kim cương, xa xỉ cũng không thể diễn tả hết được vẻ đẹp ở đây.

Tòa thành này lại nằm sát ngay biển dài, ánh nắng ban mai chiếu khiến cho khung cảnh cung điện này càng trở nên đẹp đẽ.

Thời tiết đẹp, khung cảnh nên thơ, căn nhà đẹp đẽ uy nga tráng lệ, đây có lẽ chính là khát khao của toàn bộ con người. Không một ai có thể chống lại được cám dỗ này, ai có thể cưỡng lại được cảm giác được ở trong cung điện này được chứ...

Linh Nhi nhìn bằng ánh mắt hài lòng. Cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho căn nhà này, những thứ xa xỉ nhất, đẹp đẽ nhất cô đều dành chọn cho nó. Cô biết một ngày nào đó cô sẽ ở cùng với anh ấy ở trong căn nhà này. Nó là nơi mà anh ấy với cô sẽ sống hạnh phúc bên nhau nên cô muốn tất cả những gì nơi đó đều phải là tốt nhất.

Cô mong lúc anh ấy đến đó, anh ấy sẽ không cần phải làm một chút việc nào cả. Cô chỉ cần anh ấy hưởng thụ tất cả mọi thứ không cần phải lo nghĩ nhiều. Cô không thiếu nhất chính là tiền và quyền lực, chắc chắn cả đời này cô sẽ lo cho anh ấy ăn sung mặc sướng...

Còn về phía Lâm Thần, cậu đang lặng nhìn cô hầu gái đang lấy từng đĩa thức ăn mang đến cho cậu, cậu quan sát thấy một điều rất cần thiết. Ở bên đùi của cô ấy có một chùm chìa khóa, cậu quan sát kỹ thì có một chiếc chìa khóa mà đầu chìa khóa lại rất phù hợp với cái khóa mà tay cậu đang bị.

Nếu không phải là mắt cậu rất tinh cùng với sự thông minh nhạy bén thì chắc chắn sẽ chẳng ai để ý chi tiết này. Cậu nhất định phải lấy chìa khóa này bằng được. Tuy nhiên làm sao để lấy được thì nó lại là cả một vấn đề...

Vấn đề này Lâm Thần đương nhiên sẽ có cách giải. Cậu đứng dậy đi đến bàn giống như chuẩn bị thưởng thức bữa ăn vậy. Tuy nhiên, cách cô hầu gái đó vài mét thì cậu giả vờ vấp chân ngã xuống. Cậu muốn lợi dụng tình cảnh này để thu hút sự chú ý của cô ấy.

Ban đầu là cậu muốn ngã xuống đất để có cớ, ai dè cô ấy đã đỡ ngay eo cậu trước khi cậu kịp chạm đất rồi. Vẻ mặt của cô nữ hầu gái đó lạnh lùng hỏi cậu:

-Cậu chủ có sao không???

Lâm Thần nhanh chóng bám lấy vai cô ấy giống như đang làm bàn đạp để đứng dậy, tuy nhiên trong lúc đó tay cậu đã chôm được chiếc chìa khóa mà nữ hầu không hề để ý, cậu nhanh chóng giấu vào tay áo rồi đứng dậy tỏ vẻ biết ơn:

-Tôi không sao. Cảm ơn cô đã giúp tôi...

Nữ hầu không biểu lộ cảm xúc cúi đầu cung kính rời đi. Sau khi cô ấy rời đi thì Lâm Thần nhẹ nhàng ngồi xuống ăn đồ ăn như chưa có chuyện gì xảy ra...

Rất may là hình ảnh giúp đỡ Lâm Thần đó Linh Nhi không nhìn thấy, nếu không thì tính ghen của Linh Nhi sẽ làm cho cô hầu gái đó khổ sở...

Lúc Lâm Thần ăn thức ăn thì Linh Nhi mới quan sát, nhìn thấy anh ấy ăn ngon lành những món ăn cô chuẩn bị trước, trái tim của cô giống như được sưởi ấm vậy. Rất ấm áp và hạnh phúc, nhất định cô sẽ học thêm những món mới để khiến anh ấy mê đắm trong những món ăn của cô.

Rất nhanh, Lâm Thần đã “giả vờ” ăn no. Từng cử chỉ của cậu đều rất bình thường. Cậu đi nhè nhẹ vào trong phòng tắm, bật vòi thật to giống như đang chuẩn bị tắm vậy. Nó khiến cho Linh Nhi không hề nghi ngờ gì, cô chỉ nuối tiếc là tại sao mình lại không lắp thêm một cái trong phòng tắm. Thân thể của anh ấy thật sự khiến cô chết mê chết mệt...

Lâm Thần đương nhiên không vào phòng tắm để tắm rồi. Cậu dùng chìa khóa để cậy chiếc khóa của mình.

Khóa tay này rất thông minh, nếu không có chìa chính chủ thì chắc chắn không thể nào mở được nó. Tuy nhiên, có chìa khóa chuẩn thì mọi điều đã trở nên rất dễ dàng. Lâm Thần chỉ năm phút đã cậy xong chìa khóa. Sau đó cậu nhanh chóng thay bộ đồ thành bộ đồ giống như nhân viên rồi bật nhảy vào lỗ gió đang ở cạnh.

Linh Nhi không biết và cũng không nghi ngờ, Lâm Thần diễn kịch cùng hành động quá tốt. Đến cả cô hầu gái đó cũng không hề biết rằng chính mình đã giúp cậu chủ giải thoát... lúc này cô ấy đang đỏ mặt đứng ngoài cửa. Có vẻ như hành động đỡ lấy cậu chủ khiến cho tim cô đập loạn nhịp. Cảm giác hào hứng cùng lo lắng xen kẽ khiến cô không dám bước vào.

P/S: Mấy hôm nay mấy đạo hữu kêu Linh Nhi ác quá...huhu tác đâu có muốn như vậy, tại Linh Nhi trong phần giới thiệu đã rất "ác" rồi hihi... Mong độc giả bỏ qua cho tác nha....
Chương159: Cải trang chạy trốn

Lâm Thần trèo vào trong lỗ thông gió, đây chính là nơi duy nhất có thể giúp cậu thoát ra được. Tất cả hành động vừa nãy của cậu chỉ là giúp cho cậu kéo dài chút thời gian nhỏ nhoi, cậu biết Linh Nhi đang quan sát cậu từ camera, một khi để cô ấy phát sinh nghi ngờ thì chắc chắn kế hoạch của cậu sẽ vô cùng khó khăn.

Lỗ thông gió này rất rộng, nó có rất nhiều hướng, thật sự đối với cậu thì cậu cũng chẳng biết hướng nào cả, vì vậy nên cậu chọn đại một hướng rồi đi.

Sau khoảng mười năm phút, qua bao nhiêu căn phòng, Lâm Thần lúc này mới nhìn thấy một căn phòng rất đặc biệt.

Có khoảng hai cô gái đang ngồi trực ở trên màn hình, trên màn hình có rất nhiều hình ảnh về camera của các phòng, Lâm Thần suy nghĩ một lúc. Nếu cậu có thể vô hiệu hóa camera từ đây thì khả năng cậu trốn thoát sẽ dễ hơn rất nhiều...

Nói là làm, cậu ngồi chờ thời cơ đến. Rất may lúc này, một cô gái nói với người còn lại:

-Cô ở đây trực một lúc, tôi đi pha cà phê....

Cô còn lại nghe vậy, mặt vẫn tập trung màn hình :

-Ok, cô cũng cho tôi một ly nhé...

-Được...

Nói xong, tiếng mở cửa đã được Lâm Thần nghe thấy, lúc này cậu mới nhẹ nhàng tháo lỗ thông gió một cách nhẹ nhàng. Cô gái đang ngồi nhìn màn hình chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Thần đánh nhẹ vào gáy khiến cho cô ấy tạm thời ngất.

Có thể rất nhiều người sẽ nghĩ Lâm Thần chẳng thể nào làm gì được với một đống máy tính cùng màn hình ở cạnh. Tuy nhiên tất cả đều đã sai, Lâm Thần thực ra là một cao thủ về máy tính, nhất là camera giám sát. Nếu không thì những bức ảnh quay lén của cậu đã được đăng đầy trên mạng rồi. Không thể ngờ là có một ngày cậu sẽ dùng vào việc này.

Cậu đánh một dòng lệnh trên màn hình, toàn bộ căn nhà căn bản hiện ra trước mặt cậu. Tuy nhiên với tần suất bảo vệ dày đặc thì cậu không thể đi ra vào ngay lúc này. Căn biệt thự này thật là nghiêm ngặt, chẳng trách mà Linh Nhi đưa cậu đến đây...

Lâm Thần suy nghĩ một lúc, lúc này cậu chẳng còn thời gian để chờ đợi. Thời gian đối với cậu hiện tại giống như vàng, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây sớm thì chắc chắn Linh Nhi sẽ quay về, lúc đó thì cho dù cậu có mọc cánh cũng không thể thoát được.

Lâm Thần nhìn cô gái bị đánh ngất, cậu cắn răng đi đến chỗ cô ấy, một hành động mờ ám đã diễn ra...

Cô gái vừa nãy lấy cà phê bước vào, cô ấy sửng sốt khi nhìn đồng nghiệp đang ngồi xem hình ảnh, cô dụi dụi mắt như kiểu muốn nhìn xem mình đang mơ không, sau khi cảm nhận thấy đau thì cô mới nhẹ nhàng nói:

-Cà phê của cô đây, mà tôi cảm thấy cô sao có chút thay đổi...

Lâm Thần ho một cái nói:

-Đừng có lan man nữa, mau mau vào làm việc....

Cô gái nghe Lâm Thần nói vậy, tuy rất nghi ngờ nhưng vẫn ngồi vào vị trí làm việc.

Lâm Thần sở dĩ phải cải trang là do cậu không còn cách nào, toàn bộ vệ sĩ ở đây đều là nữ. Nếu có dấu nam nhân như cậu thì chắc chắn cậu sẽ bị chú ý, tuy rất ghét phải cải trang thành nữ nhưng cậu bắt buộc phải làm vậy...

Tuy nhiên, việc cậu cải trang khiến cho cô gái ở cạnh không thể không nhìn cậu. Dù thế nào đi nữa thì cậu là một mỹ nam, cải trang tuy cậu có thể giống với người khác nhưng khí chất cùng với từng nét cực kỳ sắc sảo trên mặt cậu thì nó khiến cho vẻ đẹp của cô gái mà cậu giả trang lên tầm một cách cực kỳ khủng khiếp...

Lâm Thần lợi dụng việc cải trang để cậu nghiên cứu việc chạy trốn, cậu không hề để ý việc làm cực kỳ bất thường của cô gái bên cạnh. Cô ấy cứ một tý lại liếc mắt sang Lâm Thần rồi nuốt nước bọt ừng ực...

Mình bị làm sao thế này? Cô gái bên cạnh đang tự hỏi chính mình. Đồng nghiệp của mình tại sao hiện tại lại trở nên quyến rũ như vậy... tuy vẫn là vẻ mặt đó nhưng dường như khí chất cùng từng động tác giống như đang kêu gọi cô. Tại sao mình lại có thể động lòng trước một cô gái được chứ... điều đó là không thể...

Lâm Thần sau khi tra một lúc, cậu nở nụ cười nhẹ, cuối cùng cậu cũng tìm ra lối thoát rồi. Tuy nhiên, chính vì nụ cười quá mê người của cậu khiến cho cô gái bên cạnh giống như mất hồn vậy.

Lâm Thần đang tìm hiểu tiếp thì cô gái bên cạnh đã từ đằng sau ôm lấy cổ của cậu, nó khiến cho Lâm Thần vô cùng hoảng sợ lấy tay đẩy ra. Cô gái bị cậu đẩy ra nói:

-Tôi...tôi muốn hẹn hò với cô.... Tôi không biết tại sao tôi lại như vậy....Nhưng...cô có thể...

Lâm Thần trong lòng thật sự não nề, cậu biết là cậu có thể mê hoặc được “một số” cô gái nhưng ai ngờ kể cả khi cậu cải trang mà cậu cũng có thể mê hoặc được.

Thấy cô gái đó lại chuẩn bị chạy đến ôm cậu, Lâm Thần thở dài cho cô ấy một cái đánh nhẹ vào sau gáy, vậy là hai cô gái đều bị cậu đánh ngất...

Tuy trong lòng có chút tội lỗi nhưng lúc này cậu không thể nghĩ nhiều, một dòng lệnh được hiện ra, đèn cảnh báo sáng bừng lên khắp phòng.

-Có kẻ đột nhập...có kẻ đột nhập...

Tiếng nói vang vọng khắp căn biệt thự, toàn bộ camera đều bị ngắt. Lâm Thần không chần chừ nhân lúc này chạy ra ngoài...

Linh Nhi đang ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài với tâm trạng vô cùng thoải mái. Cuối cùng tất cả mọi việc đã xong, lúc này cô chỉ muốn về nhà và nhảy vào trong ngực của anh ấy. Tuy nhiên, một tiếng báo động từ điện thoại cô khiến cho Linh Nhi bừng tỉnh.

Không nhìn thấy hình ảnh từ phòng, Linh Nhi nổi giận điện cho nữ hầu cạnh phòng Lâm Thần, vẻ mặt cực kỳ vội vã:

-Mau kiểm tra phòng của anh ấy, nếu cô để anh ấy xảy ra điều gì thì đừng trách tôi...

Nữ hầu trong điện thoại vâng vâng dạ dạ. Một lúc sau, một lời nói khiến cho vẻ mặt Linh Nhi từ lo lắng chuyển sang lạnh như băng, tài xế ở đằng trước cảm nhận được luồng sát khí đến từ Linh Nhi nên toàn thân cô run rẩy. Linh Nhi cắn răng ken két, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nói:

-Cô nói cái gì? Anh ấy không ở trong phòng...

Nữ hầu nghe giọng của Linh Nhi vô cùng lạnh lùng, cô không tự chủ quỳ xuống nói với giọng vô cùng run sợ:

-Dạ...dạ...cậu chủ đã chạy....

Linh Nhi nghe nữ hầu đó tường trình sự việc, ánh mắt của cô vô cùng tức giận. Cô chưa bao giờ nghĩ là anh ấy lại có thể dám nghĩ tới việc chạy trốn.

Bàn tay Linh Nhi nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh, biết trước thế này thì cô đã nhốt anh ấy vào trong căn phòng kín, ai thể ngờ được chuyện này lại có thể xảy ra.

Linh Nhi cười lạnh, tuy vậy nhưng căn biệt thự của cô cũng đâu chỉ để trang trí, bảo vệ cùng vệ sĩ của cô rất đông, hơn nữa chỗ đó là địa bàn của cô, vì vậy anh ấy cho dù có chạy được nhưng rất nhanh sẽ bị tai mắt của cô để ý. Vì thế nên Linh Nhi lúc này tỏ vẻ bình tĩnh nói:

-Cô mau chóng đóng tất cả các cửa, truy lùng mọi dấu vết, tra soát tât cả mọi người, không được để ai lọt qua... tôi cần trong thời gian nhanh nhất có được tung tích của anh ấy. Đúng là một lũ ăn hại....

Câu cuối giống như lời bức xúc của Linh Nhi, cả một đám cô thuê mà chẳng thể giam nổi một chàng trai chỉ ngang tuổi cô. Thật đúng là phí tiền cô thuê...Tuy nhiên, lúc này cô lại nhìn về ảnh mà cô chụp Lâm Thần lúc ngủ, vẻ mặt lạnh như băng nói:

-Bao lần mà anh vẫn không chừa...có vẻ như lần này em sẽ cho anh biết sự lợi hại của em...em sẽ cho anh biết sự đau khổ khi dám chạy khỏi em....

P/S: Tác thức 1 2 h đêm làm chương, tha thiết mong các đạo hữu đừng để truyện flop huhu....
Chương160: Cuộc sống đầy gian nan

Lâm Thần đang cải trang thành một cô gái, lúc này cậu đang từ từ đi theo lối mà cậu chỉ định để có thể luồn ra ngoài. Đèn báo động giả vừa nãy chắc chắn sẽ thu hút các cô vệ sĩ đó, chắc chắn lúc này sẽ không có ai ngăn cản được. Lâm Thần nghĩ như vậy, trong lòng cậu có chút phấn khởi, cậu thật sự sắp ra ngoài rồi. Một mình trong bóng tối từ từ đi theo lối mòn...

Nếu ai nhìn dáng vẻ Lâm Thần lúc này thì chắc chắn cũng sẽ choáng ngợp, vẻ đẹp của Lâm Thần có thể làm đổ gục bất cứ nam hay nữ. Sự soái khí của nam nhân cùng với xinh đẹp của mỹ nữ được kết hợp một cách vô cùng hoàn hảo. Tất nhiên đó chính là lý do khiến cho Lâm Thần phải đánh ngất tận hai người...

Lâm Thần chạy cực kỳ mau, nhìn thấy ánh sáng phía trước, mắt cậu sáng lên, cậu mau chóng từng bước từng bước đi tới... tuy nhiên, một tiếng gọi từ đằng sau khiến cho Lâm Thần đổ mồ hôi:

-Thưa cậu chủ, cậu ở đó làm gì vậy...

Lâm Thần lặng lẽ quay lại, một cô gái xinh đẹp mặc trang phục hầu gái đang đứng đằng sau cậu, vẻ mặt cô ấy lạnh lùng không cảm xúc. Tuy nhiên lời nói của cô ấy lại rất cung kính khiến cho Lâm Thần có cảm giác xấu....

Lâm Thần tỏ vẻ không hiểu gì, nói:

-Cô đang nói ai vậy... tôi đâu phải cậu chủ....

Cô gái nghe vậy, cô lạnh lùng nói:

-Thưa cậu chủ, cô chủ hiện tại đang rất tức giận, nếu cậu không quay về thì tôi chỉ còn cách ép cậu quay về mà thôi...

Lâm Thần biết mình đã bị bại lộ, cậu thở dài nói:

-Tôi không thích mình bị nhốt ở một nơi này, cô nghĩ mình có thể cản được tôi sao...

Cô gái nghe vậy, cô nhanh như gió tiếp cận Lâm Thần, một chiếc còng tay được cô lấy nhanh ra từ trong túi, cô vừa chạy vừa nói:

-Xin cho tôi thứ lỗi...

Lâm Thần đương nhiên đề phòng, cô nàng này tuy là một cô gái nhưng cô ấy lại chính là hậu cận vệ bên cạnh Linh Nhi, chính vì thế sức chiến đấu mạnh đến nỗi rất biến thái. Vừa chớp mắt thì tay của cô ấy đã sắp chạm đến người cậu, Lâm Thần nhanh chóng dùng chiêu để đỡ lấy tay của cô ấy...

Cô gái thấy Lâm Thần làm vậy, miệng cô cười lạnh, điều này chẳng khác gì dâng thịt đến miệng cô cả, tư thế này chắc chắn cậu chủ sẽ khó lòng tránh khỏi chiếc còng của cô cả...

Tuy nhiên, rất nhanh cô gái cảm thấy có điều gì đó sai sai, Lâm Thần lấy trong tay một túi bột màu trắng rồi tung vào mặt cô. Mắt cô cảm giác cay phải nhắm lại, cô nhắm mắt vồ lấy nhưng chỉ vồ được không khí, cô biết là mình đã mắc bẫy, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong người...

Trước khi Lâm Thần đi, cô gái quỳ xuống vẻ mặt vô cùng cầu xin nói:

-Tôi..tôi van xin cậu chủ hãy suy nghĩ lại... Cô chủ thật sự đang rất tức giận, tôi không biết mình sẽ bị trách phạt như nào sau vụ này nhưng thực sự tôi không muốn cô chủ phải đau lòng...Vậy nên tôi..tôi...

Từng giọt nước mắt tràn ra từ mặt của cô gái bị phấn làm trắng xóa, một cảnh tượng vô cùng thương tâm đã được Lâm Thần thu lại vào trong mắt. Tuy cậu rất muốn rời nhưng cuối cùng cậu vẫn dành một chút thời gian, cậu nhanh chóng xé một tờ giấy cùng cái bút ở trên áo, ghi ghi vài thứ rồi đưa cho cô hầu gái đó. Vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói:

-Cô chủ của cô là một cô gái tốt, điều này tôi rất trân trọng... Tuy nhiên tôi lúc này không thể làm theo lời của cô được.... Tờ giấy này mong cô hãy đưa nó cho Linh Nhi giùm tôi...có lẽ nó sẽ có thể giảm bớt được sự trừng phạt đối với cô...

Vừa đặt tờ giấy ở cạnh, Lâm Thần nhanh chóng rời đi, vừa rời đi thì có rất nhiều tên vệ sĩ đến, khi thấy hầu gái ngồi, một vài cô gái đã dịu cô ấy đi.

Trước khi đi, hầu gái đó trong lòng vô cùng kính trọng cậu chủ, cô cũng hiểu tại sao cô chủ lại chết mê chết mệt với cậu con trai đó. Không một chút cao ngạo, không hề tỏ vẻ mạnh thế, cực kỳ khiêm tốn...vô cùng nhiều ý lời tốt đẹp mà cô dành cho cậu chủ...Tờ giấy trong bàn tay cô cũng chính là chứng minh cho tính cách của cậu chủ...

Tuy cô hầu gái đó không biết trong tờ giấy đó ghi gì nhưng trong lòng cô vẫn sẵn sàng đón nhận hình phạt mà cô chủ sắp đề ra, có thể đây là ngày cuối cùng mà cô có thể làm việc tại đây...

Lâm Thần vì chậm mấy giây để viết tờ giấy đó mà lúc này cậu đang phải trốn chạy cực kỳ gắt gao. Rất may là do thân phận cậu cực kỳ đáng sợ nên không ai dám dùng vũ khí cả, có thể thấy bọn họ cũng rất sợ Linh Nhi.

Tuy thế nhưng phải mất hai tiếng cậu mới cắt đuôi được, cậu chờ trong một ngõ hẻm ngoài thành phố rất lạ, thật sự thành phố này cậu chưa thấy bao giờ, tuy nhiên nó giống như trời với đất nếu so với khu vực cậu sinh sống, có vẻ như khu này cách rất xa khu vực cậu sinh sống...

Lâm Thần trong lòng đang đối diện với một thử thách vô cùng cam go, không có tiền, không có quan hệ, lại bị Linh Nhi bắt lại bất cứ nơi nào ở một nơi cực kỳ xa lạ, liệu làm thế nào để cậu có thể vượt qua...

Linh Nhi quay trở lại căn biệt thự, điều đầu tiên cô làm chính là đi đến căn phòng của Lâm Thần. Tuy nhiên vừa vào thì căn phòng chỉ còn là căn phòng trống, một cô hầu gái với vẻ mặt vô cùng run sợ đang đứng cạnh.

Linh Nhi cũng chẳng nói câu nào, cô lạnh lùng nói:

-Cho tôi một lý do để không đuổi cô....

Cô hầu gái chỉ biết cúi đầu không nói gì. Tuy cô đã phục vụ cô chủ suốt cả thanh xuân, tuy nhiên đối mặt với tình huống này thì thực sự trong lòng cô chỉ còn lại sự sợ hãi.

Linh Nhi vẻ mặt vô cùng đáng sợ, cái đáng sợ nhất của Linh Nhi chính là không nói câu nào, cả bầu không khí trở lên vô cùng ngột ngạt, cô hầu gái cảm thấy tâm trí cô càng ngày càng sụp đổ. Càng đáng sợ hơn khi mà chiếc thẻ đặc quyền mà Linh Nhi đang cầm bị chính tay cô ấy từ từ bẻ gãy... giống như đang không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình...

Linh Nhi cắn răng lạnh lùng nói:

-Cả đám đều là lũ ăn hại... thật sự cô làm cho tôi quá thất vọng. Cô làm cho tôi không còn chút tin tưởng nào nữa, tốt nhất là cô nên cuốn xéo ngay trước khi tôi không kiềm chế được cơn giận...

Hầu gái biết là mình không thể thoát khỏi vận mệnh, vẻ mặt cô buồn rầu. Cô đã phục vụ cô chủ suốt nhiều năm, từ lúc cô ấy còn bé tý cho đến khi như này, tình cảm của cô chủ cũng dành cho cô vô cùng nhiều. Rất nhiều lần cô chủ đã giúp cô rất nhiều chuyện, trong lòng của cô lúc nào cũng mang ơn cô chủ nhỏ nhắn này cả.

Tuy nhiên, khi nghe câu này, cô biết dường như sai lầm của cô đã vượt quá giới hạn, cô không chỉ một lần làm sai mà còn làm hai lần. Cũng đúng ! Nếu là người khác thì cũng sẽ có kết quả như này mà thôi.

Tuy nhiên, hầu gái trước khi đi, tay cô run rẩy cầm láy tờ giấy mà Lâm Thần viết, hai chân cô quỳ xuống cung kính nói:

-Thưa cô chủ, cho dù cô có đuổi tôi đi thì công ơn mà cô chủ mang lại tôi luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Đây là tờ giấy mà cậu chủ trước khi đi đã để lại, tôi xin gửi lại cô chủ...

Linh Nhi lạnh lùng cầm tờ giấy lên... mắt cô từ từ đọc từng dòng trên tờ giấy đó... cô hầu gái thấy cô chủ đã đọc, cô thở dài một hơi rồi từ từ đi ra ngoài với tâm trạng vô cùng mệt mỏi....

Chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một giọng vô cùng lạnh lẽo từ Linh Nhi truyền ra:

-Lần này tôi tha cho cô, nhưng nếu có lần sau thì đừng trách tôi độc ác...

Nói xong, Linh Nhi đóng cửa lại, để lại cô hầu gái vẻ mặt ngơ ngác nhìn cánh cửa đang đóng của Linh Nhi.

-Mình...mình thực sự được cứu rồi sao????

Cô không chú ý từng giọt nước mắt đang chảy vào tay cô... Đây là lần đầu tiên cô chủ thay đổi ý định.... cô cảm thấy đây giống như là giấc mơ vậy. Lúc này, cô mới nhớ lại lời của Lâm Thần:

-Tờ giấy này có lẽ nó sẽ có thể giảm bớt được sự trừng phạt đối với cô...

Cô hầu gái vừa nghĩ tới, cô vẻ mặt cực kỳ biết ơn nhìn hướng đi của Lâm Thần, vừa nhìn vừa nói:

-Cảm ơn cậu chủ...cảm ơn cậu...

Linh Nhi nhìn tờ giấy với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào. Vẫn là khuôn mặt như hoa như ngọc nhưng lại cho những người nhìn vào một cảm giác vô cùng đáng sợ. Tuy tờ giấy ghi rất ít nhưng trong đó lại có câu:

“ Tại sao anh lại phải đi, có lẽ em cũng vô cùng hiểu. Anh xuất thân chỉ là một người vô cùng nghèo khổ còn em là một vị tiểu thư danh giá. Xuất phát của hai chúng ta là khác nhau. Anh cũng là con người có lòng tự trong... vì vậy anh không chấp nhận việc mình lại phải dựa dẫm vào một cô gái cả... chính vì vậy...”

Linh Nhi đọc được dòng này, nụ cười trên môi cô cười nhẹ, cô vừa cười nhẹ vừa nói:

-Haha...đúng là chồng em rất có cá tính... Thôi được, dù sao anh không thể trốn khỏi em... cả thành phố này đều có tai mắt của em, chỉ cần anh xuất hiện là em sẽ đến “giải cứu” anh...

Spoil: Lâm Thần sẽ phải sống một mình ở nơi xứ khách như thế nào? Không của cải, không tiền bạc, phải chịu sự truy đuổi của Linh Nhi... Đây sẽ là một thử thách cực kỳ khó nhằn dành cho cậu ấy....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK