Lâm Thần đang bê đồ thì tự dưng Thanh Tuyết ở phía sau gọi:
-Ngươi tới đây tên kia ???
Lâm Thần nhận ra được người gọi mình là Thanh Tuyết, cậu đặt đồ sang một bên rồi đi đến trước mặt Thanh Tuyết.
Mặt cậu cúi xuống hành lễ nói một cách chuyên nghiệp:
-Cô chủ gọi tôi ạ!
Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần mặc bộ đồ nam hầu, trong lòng cô nghĩ về cảnh Lâm Thần bế cô vào phòng.
Mặt Thanh Tuyết đỏ, cô thực sự biến thái như vậy từ bao giờ.
Nhưng thực sự sau khi nhìn thấy dung mạo thật của Lâm Thần, tâm hồn cô chỉ nghĩ đến khuôn mặt đó.
Nhưng rất nhanh Thanh Tuyết đã lấy lại được khí thế, cô vẫn lạnh lùng nói:
-Ngươi hình như hôm qua vẫn ở nhà đúng chứ!
Lâm Thần nghe vậy thì trả lời rõ ràng:
-Đúng rồi! Tôi cả ngày hôm qua vẫn nghe theo lời cô chủ.
Thanh Tuyết nghe Lâm Thần trả lời như vậy, mặt cô trầm xuống.
Thanh Tuyết hỏi câu này là để dò hỏi, cô tin chắc Lâm Thần không muốn cô biết chân tướng, từ đó cô cũng hiểu rằng Lâm Thần không hề có tình cảm gì với cô cả.
Thực sự điều này làm trong lòng Thanh Tuyết cảm thấy khá buồn rầu.
Thanh Tuyết bên trong buồn nhưng bên ngoài vẫn lạnh như băng, nói với Lâm Thần:
-Ta bây giờ khá đói, ngươi vào trong bếp nấu ăn cho ta!
Lâm Thần giống như ngày xưa từ từ đi vào trong bếp, nhưng cậu đâu có biết Thanh Tuyết vừa nãy lạnh lùng bây giờ lại đang tỏ vẻ si mê.
Ai cũng sẽ như vậy, người mình thích thì động tác nào cũng mê người cả, đặc biệt là đối với Lâm Thần.
Thanh Tuyết khi thấy Lâm Thần đang nấu ăn, cô rón rén đi vào phòng ngủ của Lâm Thần.
Một điều cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra đối với Lâm Thần.
Lâm Thần cũng không biết rằng Thanh Tuyết đang làm gì, cậu không có thói quen để tâm vào việc khác khi làm.
Hôm nay là ngày cuối nên Lâm Thần cũng muốn nấu nhiều món ăn một chút.
Thanh Tuyết khi trở ra thì trên bàn có rất nhiều món rồi, những món đặt trên bàn đều rất đẹp, nếu nói không ngoa thì nó giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Thanh Tuyết nhìn một đĩa sushi trang trí cực đẹp, cô sáng mắt hỏi dò :
-Món này là ngươi tự làm được á???
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Thanh Tuyết, Lâm Thần lại nhớ đến lúc em gái cũng trầm trồ vì mấy món lạ của mình.
Lâm Thần trả lời:
-Tôi lúc bé cũng nghiên cứu một chút, nếu cô chủ không chê thì cũng mong cô chủ có thể thưởng thức...
Thanh Tuyết trong mắt chỉ có sự kính phục, để làm ra một đĩa sushi như này thì ngay cả đầu bếp cô mời bên nhật cũng phải rất nổi tiếng mới có thể làm ra một đĩa vừa đẹp vừa ngon như này.
Thực sự Lâm Thần quá biến thái, phải dùng từ “biến thái” mới có thể miêu tả được tài năng của Lâm Thần, anh ấy biến thái đến mức mà những tài năng của cô chỉ là trẻ con trước mặt Lâm Thần.
Nhưng cũng chính vì điều này mà làm kế hoạch chiếm lấy Lâm Thần của cô cũng cần thực hiện nhanh chóng.
Nếu để anh ấy ra ngoài, chắc chắn với mị lực với tài năng “biến thái” như vậy thì sẽ bị mấy cô gái ăn không nhả xương mất.
Điều này làm Thanh Tuyết cảm thấy vô cùng nóng lòng.
Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết vẫn chưa ăn, cậu nói nhẹ:
-Nếu cô chủ đói có thể ăn trước, tôi sẽ cố gắng ....
Lâm Thần chưa kịp nói xong thì Thanh Tuyết đã lạnh lùng nói:
-Ngươi mau ngồi vào đây!!!
Lâm Thần bên ngoài nghe lời nhưng bên trong cậu cũng khá khó hiểu, từ lúc cậu làm thì chưa bao giờ cậu được Thanh Tuyết cho ngồi cùng bàn cả, cô nàng này thực sự rất khó để Lâm Thần hiểu được.
Thanh Tuyết trong lòng xấu hổ, thực sự cô đây là lần đầu mời một người con trai ăn cùng cô.
Nhưng vì hạnh phúc, vì Lâm Thần, cô phải vượt qua ải khó khăn này.
Khi Lâm Thần ngồi xuống cạnh cô, Thanh Tuyết thực sự đang rất bối rối.
Ngồi cạnh Lâm Thần gần như vậy thì cô mới nhận ra được khí chất đặc biệt này.
Một khí chất nam tính, mạnh mẽ nhưng lại cho người ta cảm giác dễ chịu.
Thanh Tuyết bên trong cảm thấy xấu hổ nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng nói:
-Mấy món ăn này lần đầu ta ăn, ngươi đút cho ta ăn đi!!!
Lâm Thần nghe vậy thì đầu cậu như bị một quả bom oanh tạc, Lâm Thần cảm thấy không thể tin được, Lâm Thần còn tưởng hôm nay Thanh Tuyết bị ốm nên cậu hỏi thăm:
-Cô chủ có mệt không ? Nếu mệt có thể lên nghỉ trước..
Thanh Tuyết không hiểu ý của Lâm Thần, nhưng nhìn biểu cảm khó hiểu của Lâm Thần, cô cũng hiểu được một chút gì đó.
Điều này làm cô giận dữ nói:’
-Ngươi là người hầu của ta, ta làm gì ngươi phải nghe theo, đừng có đánh trống lảng....
Lâm Thần thực sự bây giờ mới tin rằng Thanh Tuyết nói thật, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một cô tiểu thư cao quý như này lại bắt người hầu đút ăn cho mình.
Lâm Thần còn chưa biết rằng Thanh Tuyết ý định ban đầu là mớm bằng miệng cơ, nếu Lâm Thần biết chắc cậu sẽ sốc đến ngất mất.
Thanh Tuyết nghĩ nếu mình bảo anh ấy mớm bằng miệng thì chắc chắn anh ấy sẽ không nghe, nên cô chỉ bảo anh ấy đút cho ăn là được rồi.
Cô cũng muốn gia tăng hảo cảm đối với Lâm Thần.
Lâm Thần cười vui vẻ nhưng trong lòng đang cảm thấy rất sốc, nhìn Thanh Tuyết khuôn mặt vui vẻ đang mong chờ cậu, Lâm Thần cảm thấy đây là việc khó làm nhất trên thế gian.
Tay cậu run run từ từ đưa từng miếng ăn cho Thanh Tuyết, Thanh Tuyết thấy thế ngậm rồi nhai một cách ngon lành, món ăn Lâm Thần đã ngon cộng thêm được chính Lâm Thần đút cho ăn, Thanh Tuyết cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy Thanh Tuyết ăn ngon như vậy, Lâm Thần cũng cố gắng chiều theo sở thích quái dị của cô nàng này, thực sự thì cậu rất hiếm thấy cô nàng này cười một cách vui vẻ như vậy, thôi thì chiều cô ấy một chút, dù sao cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Nhưng rồi Thanh Tuyết tự dưng đứng dậy, Lâm Thần cứ tưởng là mình làm sai lỗi gì, tự dưng Thanh Tuyết đi đến người cậu rồi ngồi lên.
Lâm Thần cảm nhận được một cái gì đó rất mềm đè lên hai cái đùi của mình, trong lòng Lâm Thần kinh ngạc, cô nàng này lại muốn chơi bài gì nữa đây???
Thanh Tuyết muốn hơn nữa, cô muốn cảm nhận đươc người anh ấy nên đã lấy hết dũng khí ngồi lên đùi của anh ấy.
Cảm giác thật là kỳ diệu, Thanh Tuyết đỏ cả mặt nhưng vẫn cố nói một cách nghiêm túc:
-Ngươi là người hầu của ta nên phải có trách nhiệm làm ghế cho ta ngồi, ta không thích ngồi ghế cứng, nó làm ta ê mông.
Lâm Thần nghe vậy thì cậu nhìn sang cái ghê bên cạnh là một chiếc ghế sô pha.
Lâm Thần trong lòng có rất nhiều dấu hỏi: “Chẳng lẽ ghế sô-fa lại cứng hơn chân của cậu???” ...
P/S: Hehe hai chương đó nha, cảm ơn các đạo hữu.
Chương52: Lâm Thần Có Tội
Trong đầu Lâm Thần mặc dù có rất nhiều dấu hỏi, nhưng nhìn Thanh Tuyết vẻ mặt rất vui vẻ thì cậu cũng không muốn hỏi nhiều làm gì.
Khi Thanh Tuyết ngẩng mặt lên, vẻ mặt vui tươi nhìn cậu.
Trong lòng cậu cảm thấy cô nàng này cũng có đôi chút dáng vẻ của những đứa trẻ, nhưng tư thế này làm cậu có chút bối rối.
Bởi vì Thanh Tuyết ngẩng mặt, cộng thêm bộ váy của Thanh Tuyết có vẻ khá mỏng nên cậu có thể nhìn thấy hai quả núi đồ sộ ở trước mắt mình.
Lâm Thần cũng cảm thấy cô nàng này thật tùy tiện, Thanh Tuyết không biết hành động này rất “nguy hiểm” cho người khác phái.
Thanh Tuyết ngẩng mặt lên, có vẻ cô không để ý rằng mình đang làm Lâm Thần bối rối, cô nở nụ cười nói:
-Ghế này êm lắm, ta thích, ngươi đút cho ta ăn nhanh nào.
Lâm Thần cũng hết cách rồi, Thanh Tuyết từng bước phá bỏ mọi định kiến về tiểu thư cao quý trong đầu cậu.
Nhìn Thanh Tuyết nhắm mắt chờ đợi, cậu cứ tưởng tượng những cảnh lãng mạn ở trong phim, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng đang chờ một điều gì đó, Lâm Thần cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Thần lắc đầu tỉnh lại, cậu lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đưa vào miệng của Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết vui vẻ ăn, thấy vậy Lâm Thần cũng bắt đầu cảm thấy bình thường, cậu sẽ chiều hết mức cô công chúa này vì ngày mai cậu sẽ rời đi.
Thanh Tuyết cảm thấy thật hạnh phúc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc, nhất là khi cô đã phải trải qua một cú sốc.
Nhớ lại những gì mẹ cô từng nói: “Muốn được hạnh phúc, chúng ta cần phải tự mình bắt lấy”, câu nói này khiến cho Thanh Tuyết càng quyết tâm hơn.
Ngồi trên đùi của Lâm Thần, trong tâm của Thanh Tuyết tràn ngập sự ấm áp, an toàn, giống như Lâm Thần là một tấm khiên che chắn mọi thứ cho cô vậy.
Anh ấy rất lạnh lùng khi ở bên ngoài, nhưng lại rất ấm áp với cô, khi cô tượng tượng lại ánh mắt của Lâm Thần lúc ở buổi hội trường, cô lại cảm thấy Lâm Thần cực kỳ “ngầu” trong mắt cô.
Trong lúc đang ăn ngon, Thanh Tuyết hỏi một câu:
-Ngươi làm người hầu cho ta cả đời đi, ta hứa sẽ đáp ứng mọi điều kiện, miễn là ngươi có thể toàn tâm toàn ý cho ta....
Lâm Thần nghe vậy, cậu cười khổ nói:
-Thật sự xin lỗi cô chủ, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết nên không thể ở đây mãi được.
Mong cô chủ thông cảm.
Lâm Thần cảm thấy càng ngày càng lạ, cô nàng mà lúc đầu cậu gặp với cô nàng đang ngồi trên đùi cậu có phải là một người không, sao cậu thấy giống kiểu hai người khác nhau vậy.
Thanh Tuyết lúc đầu muốn đuổi cậu còn chả được tại sao bây giờ lại muốn cậu ở lại??? Lâm Thần trong đầu suy nghĩ nhưng không thể tìm được câu trả lời...
Thanh Tuyết nghe vậy thì đột nhiên cô lại cụt hứng, nếu Lâm Thần đồng ý thì chắc chắn cô sẽ thưởng rất lớn cho Lâm Thần, nhưng anh ấy lại từ chối, thực sự chỉ còn cách đó mới có thể giữ anh ấy lại.
Nghĩ đến cách đó, Thanh Tuyết thực sự cảm thấy có lỗi với Lâm Thần, đây không khác gì là ép người quá đáng cả, trong lòng cô có một vạn lời xin lỗi đối với Lâm Thần, cô nhìn Lâm Thần đang vui vẻ đưa đồ ăn cho cô, trong lòng nghĩ: “Xin lỗi anh, em bây giờ chỉ còn cách đó thôi.
Em rất sợ mất anh, nhưng anh lại muốn rời xa khỏi em, em không muốn anh đi rời xa khỏi tầm tay của em.
Nhưng anh yên tâm, em sẽ đền bù anh bằng thân thể trong trắng này của em, lúc đó anh thích làm gì cũng được.
Tuy là em không thể giàu và quyền lực như Linh Nhi, nhưng so về thân thể thì em tin là em sẽ không hề thua cô ả đó”.
Cô nghĩ đền bù như vậy cũng rất xứng đáng, chưa có ai đền bù bằng thân thể cả, cô chăm sóc thân thể mình rất tốt, không hề có chút mỡ dư thừa nào, chỗ nào cần to thì cô lại có đủ, điều này làm cho cô làm “hoa khôi” từ lúc cô mới đi học.
Nghĩ đến cảnh Lâm Thần tức giận hành hạ thân thể mình, Thanh Tuyết trong lòng lại có cảm giác mong chờ hơn(edit: t bắt được đứa máu M nè)
Nhìn Thanh Tuyết cười một mình, Lâm Thần cảm giác như hôm nay cô nàng này bị bệnh gì ý, hết bắt cậu đút cho ăn bây giờ lại còn bắt cậu phải làm cái ghế bất đắc dĩ, bây giờ cô ấy còn cười một mình.
Nếu đây là em gái của cậu thì cậu nhất định sẽ bắt em ấy đi khám ngay lập tức...
Thanh Tuyết nhân ra rằng mình hơi thất thỗ, cô ho một cái rồi lại bảo Lâm Thần đút ăn như thường, kế hoạch của cô sắp bắt đầu rồi.
Cô cũng cảm thấy nếu anh ấy làm bạn trai mình thì cũng sẽ tốt cho anh ấy, anh ấy sẽ không cần lo về tài chính, cũng chẳng lo bị Linh Nhi đeo bám nữa, có một cô bạn gái xinh đẹp như cô thì chắc Lâm Thần cũng sẽ từ từ chấp nhẩn rồi sống hạnh phúc với cô mà thôi.
Thanh Tuyết nghĩ như vậy, cô cố gắng bảy tỏ những nét đáng yêu nhất có thể cho Lâm Thần.
Cô cứ tưởng làm vậy thì Lâm Thần sẽ có một chút hảo cảm với cô, nhưng cô đâu hề biết Lâm Thần tưởng cô bị bệnh nên mới thế, nếu Thanh Tuyết biết chắc cô tức chết mất.
Khi Thanh Tuyết ăn xong, cô chuẩn bị đi thì Lâm Thần lấy trong túi một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Thanh Tuyết thấy vậy, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cô không ngờ Lâm Thần lại để ý cô như vậy.
Lâm Thần cuối cùng cũng đã có một chút hảo cảm với cô, thực sự Thanh Tuyết vui đến mức có thể bay lên trời vậy.
Còn Lâm Thần thì khi thấy Thanh Tuyết ăn xong, thấy cô chưa lau miệng mà còn muốn rời đi, cậu không thể chịu được kiểu ăn như vậy nên đã phá lệ lấy khăn lau cho cô ấy, cậu ấy chẳng hề có một chút tình cảm nam nữ nào ở trong đó, cậu làm vậy chỉ đơn giản là do tính ở sạch của cậu mà thôi.
Đúng lúc này, ở bên ngoài, một người hầu dáng vẻ hốt hoảng chạy tới.
Cô cũng chẳng quan tâm rằng cô chủ đang thân mật với ai, cô đứng trước mặt Thanh Tuyết nói:
-Cô...!Cô chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!!!
Thanh Tuyết thấy vậy, mặt biến sắc nói:
-Nói mau! Chuyện gì???
Người hầu thấy vậy, cô hoảng sợ nói:
-Viên đá quý trong tủ đã biến mất rồi!!!
Thanh Tuyết nghe vậy, mặt cô tím lại, cô đứng dậy, nói gấp gáp:
-Ngươi còn đứng đấy làm gì nữa, đi tìm ngay mau cho ta...
Lâm Thần ở đó cũng cảm thấy sự việc này không đơn giản, cậu đứng dậy nói với cô người hầu;
-Viên đá đó là gì vậy???
Cô người hầu cũng không để ý người hỏi là ai, cô nói :
-Đó là viên đá quý mà ông chủ đã đấu giá được, viên đá đó rất quý, nó được ông chủ bảo quản rất cẩn thận, tôi không ngờ ở trong nhà lại có thể biến mất được.
Lâm Thần cũng cảm thấy lạ, ở trong nhà bảo vệ nghiêm ngặt, làm sao có ai to gan dám lấy được.
Cậu nói với Thanh Tuyết:
-Cô chủ, để tôi cùng người này đi tìm, hai người tìm sẽ nhanh hơn là một người.
Thanh Tuyết gật đầu.
Lâm Thần thấy vậy thì cùng với người hầu đi tìm cái viên đá đó, cậu không hề để ý nụ cười cực kỳ quái dị của Thanh Tuyết đằng sau.
Lâm Thần tìm tung mọi thứ nhưng không hề thấy, người hầu đi cùng cậu run sợ.
Lâm Thần thấy thế vỗ vai trấn an:
-Nhất định sẽ tìm được thôi!
Người hầu thấy Lâm Thần trấn an như vậy, trong lòng người này cũng cảm thấy an ổn.
Lâm Thần cùng người hầu tìm , khi mà Lâm Thần đang hoài nghi về việc có bị rơi ra bên ngoài nhà thì có một tiếng hét truyền đến:
-Tìm thấy rồi!!!
Lâm Thần cùng tên người hầu thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã thấy.
Cả hai người chạy ra để xem.
Tên người hầu suýt rơi nước mắt vì vui mừng.
Lâm Thần chạy ra thì sắc mặt cậu thay đổi, cậu thấy viên đá quý đó nằm trong chiếc áo ở trong phòng cậu, mà chiếc áo này bây giờ đang nằm trong tay của Thanh Tuyết...( edit: toang cmnr)
P/S: Mai khai giảng rồi, chúc mọi người có một năm học mới vui vẻ.
Mong mọi người có thể bình luận truyện để truyện tăng tương tác nhaaaaa...!Cảm ơn độc giả rất nhiều.
Chương53: Bất Lực
Lâm Thần lúc này cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Thanh Tuyết, cậu cảm thấy hình như mình gây ra một chuyện lớn.
Mang theo nỗi hoài nghi trong lòng, Lâm Thần đi ra thì thấy Thanh Tuyết lạnh giọng nói :
-Ta không thể ngờ được ngươi lại là người như thế???
Lâm Thần thực sự rất sốc, cậu chưa bao giờ biết mình giữ một viên đá quý như vậy.
Lâm Thần trong sự hoảng sợ nói:
-Tôi..tôi....
Thanh Tuyết lạnh lùng ngắt lời:
-Không cần giải thích gì hết, tất cả đã bày ra trước mắt ta, bây giờ ngươi còn định chối nữa à???
Giọng nói rất tức giận của Thanh Tuyết khiến Lâm Thần cũng cảm thấy khá áp lực.
Lâm Thần cảm thấy chắc chắn mình bị gài bẫy, cậu còn không biết viên đá đó là gì thì tại sao cậu lại trộm cắp được.
Lâm Thần vẫn cố gắng lên tiếng giải thích:
-Cô chủ, đây là hiểu nhầm, cô có thể kiểm tra toàn bộ camera ở phòng đó.
Tôi lấy thân mình ra đảm bảo rằng tôi không đi vào phòng đó bao giờ cả.
Thanh Tuyết cười lạnh, nói:
-Tất cả camera đã bị phá hủy, mà người có thể có tài năng đó chỉ có thể là ngươi.
Lâm Thần nhìn sang bên bác bảo vệ, hỏi:
-Ông có thấy tôi đi vào phòng đó bao giờ không vậy? Mau mau giải thích cho cô chủ biết với!!
Giọng nói có vẻ cầu xin của Lâm Thần khiến ông bảo vệ hơi do dự.
Nhưng đáp lại với ánh mắt Lâm Thần là một khuôn mặt mang đầy tội lỗi.
Ông bảo vệ đó nói:
-Tôi...Tôi đã nhìn thấy cậu đi vào trong...
Lâm Thần sững sờ, cuối cùng thì không ai giúp cậu cả.
Nhìn vẻ mặt tội lỗi của những người xung quanh, cậu thở dài.
Cậu tin chắc mình đã bị gài bẫy, nhưng cậu lại không có bằng chứng để chứng minh cả.
Nhìn Lâm Thần thở dài, Thanh Tuyết trong lòng rất muốn xin lỗi anh ấy, nhưng vì kế hoạch nên cô cũng đành ngậm ngùi làm vậy.
Thanh Tuyết trong mềm ngoài nóng nói:
-Vậy là ngươi hết đường chối tội rồi đúng không??? Ngươi có biết là viên đá này nếu bị lấy ra thì xác định sẽ mất hết giá trị chưa???
Lâm Thần kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Cậu cảm thấy nguy cơ lớn chưa từng thấy, cậu thực sự cảm thấy rất oan ức, mà bây giờ tổn thất không phải do mình gây ra lại sắp đè nặng lên người cậu, cậu chưa biết giá trị viên đá này nhưng nhìn vẻ mặt của Thanh Tuyết thì cậu cũng biết giá trị viên này rất lớn, rất có khả năng là cậu làm cả đời cũng không trả được( edit: Linh Nhi nó mua mười viên tặng chú, hehe)
Hết cách, Lâm Thần đành thở dài chấp nhận:
-Tôi xin lỗi! Tôi sẽ đền bù trách nhiệm....
Lâm Thần tuy nói vậy nhưng cậu cũng suy ra được rằng Thanh Tuyết có thể liên quan trong truyện này, giọng nói của cậu tuy có vẻ tội lỗi nhưng ở trong đó ẩn chứa sự tức giận.
Thanh Tuyết cũng cảm nhận được, cô thực sự cũng rất buồn rầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, bước chân này Thanh Tuyết nhận ra được đó là ông của cô.
Cô không kìm được chạy ra đón ông.
Thấy cháu mình ra đón, ông cảm thấy rất vui.
Ông sờ đầu Thanh Tuyết rồi nói:
-Cháu của ta ngoan quá ta! Ông mới mua cho cháu mấy viên đá quý.....
Chưa kịp nói thì Thanh Tuyết đã đưa tay lên miệng rồi ra hiệu.
Ông của cô ấy hiểu ý nên cũng ngậm miệng không nói gì.
Thanh Tuyết nói lại sự việc cho ông nghe.
Ông Thanh Tuyết thở dài nói:
-Hazz, cháu của ta đúng là lớn rồi, đến cả kế như này cháu cũng dám làm.
Nhưng cậu thanh niên đó không nhận ra được đúng không?
Thanh Tuyết nửa buồn nói:
-Cháu cảm giác được là anh ấy nhận ra điều gì không bình thường, nhưng thực sự cháu hết cách rồi.
Nếu không thể giữ lại anh ấy thì cháu thà không lấy chồng còn hơn...
Nghe vậy, ông Thanh Tuyết đổ mồ hôi, nếu cháu của mình không có ai đi cùng thì chắc chắc dòng họ của ông sẽ chấm dứt, ông không muốn chuyện đó xảy ra, cộng thêm việc là ông cũng tuổi già, không thể mãi chăm sóc cháu của mình được, lúc nó buồn thì nhất định phải có ai đó chăm sóc, lúc này người mà ông nghĩ đến phù hợp nhất chính là Lâm Thần.
Ông nghĩ như vậy vì Lâm Thần có tất cả những thứ gì mà ông đề ra.
Thực sự ưu điểm của Lâm Thần khá nhiều, tìm ra nhược điểm của Lâm Thần mới là bài toán khó, nếu cố gắng tìm thì chắc có lẽ cậu ấy quá nghèo, nhưng ông Thanh Tuyết nghĩ cái đó là một điều mấu chốt để gán ghép Thanh Tuyết.
Một cô gái xinh đẹp, tài năng lại rất có tài chính thì thật xứng đôi.
Nghĩ đến cảnh mình sắp được bế cháu trai, ông cười vui vẻ.
Nhìn thấy ông mình cười một mình, Thanh Tuyết nhắc nhở ông:
Bây giờ anh ấy đang ở trong kia, cháu cần ông giúp cháu.
Nghe vậy, ông Thanh Tuyết mới thận trọng gật đầu.
Ông xoa đầu đứa cháu gái bé bỏng rồi nói:
-Già đầu rồi còn phải đi diễn kịch nữa à.
Nhưng vì lời hứa của cháu nên ta mới làm đó nhé...
Thanh Tuyết cười hì hì, một khuôn mặt cực kỳ đáng yêu nói:
-Cháu biết rồi mà! Chỉ cần anh ấy ở cùng cháu là cái gì cháu cũng nghe hết...
P/S: Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ, chúc các độc giả đọc truyện vui vẻ.
Chương54: Một Công Đôi Việc
Ông của Thanh Tuyết cười vui vẻ, nhìn cháu của mình chưa bao giờ từng cùng ông ngoan như vậy, ông cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Từ bé con bé chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy cả, ông cũng cảm thấy cháu gái của mình bây giờ khác xưa quá, nếu truyền tin ra ngoài là cháu gái mình mê một cậu con trai thì chắc chắn tin này sẽ làm chấn động giới thượng lưu.
Đến bây giờ ông vẫn chưa thể tin được rằng cháu gái của mình sẽ bị gục ngã bởi một cậu con trai mà ông ngẫu nhiên mang về.
Lúc đó ông chỉ nghĩ rằng Lâm Thần rất có bản lĩnh, mà ông không nghĩ rằng người này có bản lĩnh đến mức có thể làm thay đổi tính cách của cháu gái của mình.
Lâm Thần thực sự làm ông rất kinh ngạc, nhìn cháu gái như một chú mèo con như thế này thì phận làm ông đương nhiên cảm thấy rất hào hứng, ông không biết rằng Thanh Tuyết từ một người ghét con trai bây giờ còn dám cưỡng hôn Lâm Thần trong lúc Lâm Thần bị ngất, nếu ông biết chắc sẽ há mồm vì sốc mất.
Nghĩ đến việc sắp cùng được Lâm Thần ở cùng nhau, Thanh Tuyết đỏ mặt xấu hổ nhưng trong lòng không chờ được muốn được Lâm Thần âu yếm.
Thanh Tuyết thực sự không thể chờ được nữa, cô kéo tay ông vào và nói:
-Anh ấy đang chờ ở bên trong, cháu với ông không nên ở lâu quá, nếu không thì anh ấy sẽ nghi mất.
Thấy cháu gái mình lôi mình đi gấp như vậy, ông cười khổ, cháu gái của mình đúng là vô sỉ hết chỗ nói.
Không ai có thể nghĩ rằng một cô gái ngây thơ xinh đẹp mà lại vô sỉ vì một cậu nam sinh như vậy.
Ông nhìn từ xa thì thấy Lâm Thần đang đứng, mặt cậu tỏ rõ sự buồn một cách bất lực, một nỗi buồn mà đến cả ông cũng cảm thấy thực sự đáng thương.
Ông nghĩ cũng phải, một cậu con trai tính tình tốt bụng nhưng lại khó khăn về tài chính, lại bị người ta gài bẫy bắt đền bù, mà số tiền đền bù đến cả đời cậu con trai đó cũng không trả được, nghĩ đến vậy trong lòng ông cũng cảm thấy thực sự tội nghiệp.
Ông nói nhỏ với Thanh Tuyết:
-Cậu ta trông đáng thương như vậy, cháu thực sự muốn như vậy ư.
Nhìn Lâm Thần buồn như vậy, lòng của Thanh Tuyết cũng đau chứ, giống như cô bị cả ngàn nhát dao cắm vào trái tim.
Nhưng thực sự cô bị dồn đến đường cùng rồi, Lâm Thần là một con ngươi không muốn chịu sự gò bó từ bất cứ ai, lại là một người mà cô luôn mơ ước, cô sẵn sàng làm mọi cách để có được anh ấy.
Nghe ông mình nói như vậy, cô giả vờ trấn định nói:
-Cháu đã đâm lao thì phải theo lao thôi ông.
Nhìn cháu gái vẻ mặt nghiêm túc, ông cũng theo đó từ từ đi vào.
Lâm Thần thấy Thanh Tuyết dẫn ông của cô ấy đến, trong lòng Lâm Thần hé lên một tia hi vọng.
Ông ấy là người hiểu cậu, nếu không hiểu thì chắc chắn sẽ không nhờ cậu chăm sóc cháu gái của ông ấy rồi.
Cứ tưởng là ông ấy sẽ giải vây cho cậu, nhưng lời của ông ấy đã làm cho Lâm Thần tuyệt vọng:
-Ta cũng không ngờ cậu là con người như vậy.
Lâm Thần tràn đầy sự tuyệt vọng, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ làm việc xấu, nhưng bây giờ cậu đã mang tiếng làm việc đó.
Cậu rất buồn và bất lực, xen lẫn khó chịu ở trong đó.
Cậu thề sẽ không bao giờ tha cho người dám bẫy cậu ra nông nỗi này.
Thấy Lâm Thần rơi vào trạng thái khủng hoảng, Thanh Tuyết cảm thấy run sợ, cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Thần lại rơi vào trạng thái này, cô vẻ mặt cầu xin hướng về ông của mình.
Ông Thanh Tuyết cũng cảm thấy sự việc đi khá xa, ông ho một cái rồi nói:
-Ta cũng thông cảm với hoàn cảnh của cậu, thôi thì như này.
Cái viên đá đó bây giờ ta cho cậu, cậu chỉ cần ở cùng với cháu gái ta nửa năm là được.
Thanh Tuyết nghe vậy, lòng cô không cao hứng, cô muốn anh ấy làm cho cô cả đời cơ.
Nhưng nhìn ông cô rơi vào thế khó xử, cô cũng từ từ bỏ dần suy nghĩ đó.
Nghĩ lại thì nửa năm cũng đủ để cô “thuần hóa” Lâm Thần rồi, nhất định anh ấy sẽ tự nguyện ở cùng cô cả đời.
Lâm Thần nghe như vậy, một chút oán khí trong người cậu cũng xua tan.
Cậu thở dài nói một cách bất lực:
-Tôi có thể trả tiền thay được không? Tôi chỉ muốn quay về bên gia đình của mình mà thôi...
Nhìn dáng vẻ bất lực của Lâm Thần, Thanh Tuyết chỉ muốn ôm Lâm Thần và bảo anh ấy đừng buồn, nhưng nếu cô đồng ý thì chắc chắn sẽ không thể gặp lại anh ấy.
Cô nhéo người ông của mình, muốn ông ấy nói điều gì đó.
Ông Thanh Tuyết nghe vậy, trong lòng cười khổ với đứa cháu này.
Ông nói:
-Ta cũng rất thông cảm với cậu, nhưng muốn đền bù thì chưa chắc cậu có thể đền được.
Ta chỉ mong cậu có thể nghe lời của tôi, một viên đá đó có giá trị hàng trăm triệu, ta cũng không muốn mang tiếng là bắt nạt.
Ta mong cậu có thể suy nghĩ lại chuyện này...
Lâm Thần nghe đến giá tiền, trong lòng cậu giống như quả bom nổ đoàng vậy.
Thực sự trong người cậu không còn một xu nào.
Trong lúc Lâm Thần đang suy nghĩ, tâm của Thanh Tuyết nóng như lửa đốt.
Cô không muốn Lâm Thần rời đi, nhưng cô không thể làm gì hơn cả, cảm giác như cô đang chơi một ván cờ vậy.
Sau một lúc, Lâm Thần thở dài, nghe thấy Lâm Thần thở dài thì Thanh Tuyết cũng thở dài một hơi, cô nghĩ Lâm Thần đã chọn ở lại.
Nhưng Lâm Thần lại đưa ra đề nghị:
-Tôi đồng ý, nhưng với điều kiện là hãy cho tôi khoảng một tháng để tôi có thể quay trở về thăm gia đình, sau đó tôi nhất định sẽ quay lại.
Tôi chỉ mong muốn như vậy, mong ông thông cảm cho tôi...
Thanh Tuyết trong lòng tức giận, anh ấy thực sự cuối cùng vẫn phải rời đi hay sao.
Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Thần, cô không nhịn được nói:
-Anh không thể ở lại hay sao ???
Lâm Thần cũng không để ý xưng hô lạ thường của Thanh Tuyết, cậu kiên định nói:
-Đúng vậy, rất xin lỗi cô chủ.
Tôi chỉ có thể làm như vậy.
Lâm Thần còn một cách giải quyết nhưng rất nguy hiểm đó là nhờ Linh Nhi, Linh Nhi chắc chắn sẽ cho cậu mượn một số tiền, nhưng nghĩ đến Linh Nhi nắm được điểm yếu của cậu, Lâm Thần rùng mình một cái.
Đây chính là tự đào hố chôn mình...!Nghĩ đến cảnh Linh Nhi cưỡng hôn ở bữa tiệc, Lâm Thần cảm thấy kế này thực sự không hề ổn..
Thanh Tuyết nghe Lâm Thần nói vậy, sự buồn rầu trong cô biểu lộ rõ.
Ông Thanh Tuyết thấy vậy, đành thở dài nói:
-Cậu chắc chắn sẽ quay trở lại ?
Lâm Thần nghe vậy, trả lời thẳng thắn:
-Nếu ông tin tôi...
-Tôi tin.
Lâm Thần khá ngạc nhiên, cậu gật đầu nói:
-Cảm ơn ông!
Thanh Tuyết nghe như vậy, lòng cô tự nhủ: “Chỉ có một tháng thôi mà, nhất định anh ấy sẽ quay trở về, lúc đó cô sẽ đền bù anh ấy thật tốt”.
Thấy Thanh Tuyết tỏ ý vừa lòng, ông Thanh Tuyết cười ha hả nói với Lâm Thần:
-Thôi, hai ta bỏ qua chuyện này đi! Ta mới mua được chai rượu ngoại, cậu ngồi cùng ta làm một bữa đi nào!!!
Nhìn thấy ông của mình nháy mắt, Thanh Tuyết đỏ mặt.
Đây là ông mình muốn chuốc say Lâm Thần, còn việc còn lại là do cô tự làm....
Thanh Tuyết nghĩ như vậy nhưng sự thật là ông của cô chỉ muốn biểu lộ rằng ông làm rất tốt.
Ông vừa giải quyết được việc của cháu gái, lại còn cho Lâm Thần một ấn tượng tốt.
Nếu ông mà biết ý nghĩ của cháu gái chắc ông tức chết mất, ông có thể vô sỉ một lần chứ không thể vô sỉ một cách quá đáng như vậy được.
Mà kể cả như thế thật thì cả hai ông cháu cũng không thể biết được là tửu lượng Lâm Thần thuộc dạng cao thủ, nếu không thì cậu cũng không thể nếm hết tất cả cốc rượu ở bữa tiệc được....
P/S: 12H rồi, ngủ thôi các đạo hữu...
Chương55: Lâm Thần Bị Chuốc Say
Lâm Thần cũng cười khổ, thấy ông ấy nhiệt tình như vậy, cậu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ông Thanh Tuyết thấy Lâm Thần gật đầu, ông vui vẻ vỗ vai Lâm Thần giống như đồng chí vậy.
Lâm Thần thấy vậy cũng cảm thấy không sao cả, cậu cũng cảm thấy tính cách ông Thanh Tuyết khá là vui vẻ.
Thanh Tuyết thấy ông mình khoác vai Lâm Thần, điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ ghen tỵ, mình tốn bao công sức mà không thể làm thân được với anh ấy.
Không thể để như thế được, mình phải làm điều gì đó?(edit: hmm thế mà dám cưỡng hôn, hảo).
Lâm Thần không biết nói gì, thực sự điều này làm khó cậu quá.
Cậu chắc chắn sẽ tìm ra được người ám hại cậu, còn về việc đền bù thì cậu sẽ làm, nghĩ đến đứa em gái xinh đẹp đáng yêu đang ngày ngày mong chờ, cậu rất muốn quay trở về.
Lâm Thần đang muốn xin ông Thanh Tuyết xuống bếp nấu ăn thì một bàn tay mềm mại đặt lên lưng cậu.
-Cô....!cô chủ...
Lâm Thần cảm nhận được mùi hương này chính là của Thanh Tuyết, cậu không ngờ Thanh Tuyết lại làm như vậy.
Lâm Thần có chút bất ngờ đến mức không biết làm gì.
Thanh Tuyết lúc này chưng một bộ mặt dỗi hờn trông rất đáng yêu, khi thấy Lâm Thần có ý từ chối, cô ngay lập tức nhảy lên lưng của Lâm Thần, cô cũng không muốn kế hoạch của ông đổ vỡ.
Nhưng cô đâu ngờ là cô bây giờ đang mặc một bộ váy khá mỏng, nên khi nhảy lên thì hai chiếc bánh bao đã đập thẳng vào lưng của Lâm Thần, mà kể cả Thanh Tuyết biết cũng chẳng quan tâm, cái cô muốn là Lâm Thần phải ngồi uống rượu cùng ông của mình, nếu anh ấy làm chuyện gì với mình thì chắc chắn anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với mình.(edit: Chị rơi mất liêm sỉ nè)
Thanh Tuyết đỏ mặt nói với ông của mình đang sững sờ:
-Để cháu hôm nay trổ tài nấu ăn cho...
Ông Thanh Tuyết trợn mắt há mồm, cháu của mình bây giờ còn muốn trổ tài nấu ăn.
Từ bé đến giờ Thanh Tuyết chưa bao giờ nấu ăn cho ông cả, nhìn Lâm Thần khó xử, ông cũng cảm thấy cậu con trai này thật là diệu kỳ, bây giờ Thanh Tuyết không khác gì một cô gái dễ thương ngày xưa.
Nhìn ông mình trợn mắt nhìn, Thanh Tuyết đỏ mặt xấu hổ chạy vào trong bếp.
Ông của Thanh Tuyết thấy thế cười ha hả nói với Lâm Thần:
-Cháu của ta hình như rất có hứng thú với cậu đó, lần đầu ta thấy nó dám vào bếp nấu ăn đấy.
Đầu óc của Lâm Thần thực sự rất rối bời, Thanh Tuyết vừa nãy còn trách cậu bây giờ lại nấu ăn cho cậu.
Cậu lại nhớ lại những gì em gái của cậu từng nói với cậu
: “Con gái thì anh đừng cố hiểu, vì cho dù anh muốn hiểu thì sẽ không bao giờ có thể hiểu được đâu, hihi...” , Lâm Thần nghĩ lại thì em gái mình nói rất có lý.
Còn việc Thanh Tuyết có hứng thú với cậu thì cậu cũng không quan tâm lắm, cậu nghĩ rằng Thanh Tuyết chỉ công nhận tài năng của cậu mà không nghĩ rằng Thanh Tuyết muốn cậu đến phát điên đến nơi.
Ông Thanh Tuyết ngồi xuống, Lâm Thần cũng thấy ông của Thanh Tuyết mời ngồi nên cậu cũng theo đó ngồi xuống.
Ông Thanh Tuyết lấy chai rượu từ trong túi xách, một cái chai rượu nhìn trông có vẻ rất cổ kính, ở trên đó ghi những từ Pháp.
Lâm Thần nhìn sơ qua thì đã hiểu, vì cậu hiểu tiếng Pháp, cậu thực sự rất khiếp sợ khi nhìn vào chai rượu này.
Chai rượu này cậu nhìn thấy năm sản xuất cách tận hai trăm năm.
Hai trăm năm!!! Thực sự ông của Thanh Tuyết phải chịu chơi như thế nào mới có thể dám lấy ra chai rượu này.
Lâm Thần thấy chai rượu đáng quý như vậy, cậu hoảng sợ nói:
- Chai rượu này rất quý, tôi thực sự không dám uống.
Ông của Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần hoảng sợ, ông cũng ngạc nhiên khi Lâm Thần nhận ra được chai rượu này rất quý.
Nhưng chai rượu này so với việc Lâm Thần làm giúp ông thì ông cũng chẳng quan tâm lắm, nếu không có Lâm Thần thì có lẽ bi kịch đã đến với cháu của ông rồi.
Ông của Thanh Tuyết cũng biết là bí mật này mà lộ thì sẽ hỏng hết kế hoạch, nên ông chỉ cười nói:
-Chai rượu này đối với cậu rất đáng giá nhưng đối với tôi nó chỉ giống như chai nước lọc thôi, mà ta rất buồn chán khi uống rượu một mình.
Nếu cậu còn quý trọng ta thì đừng ngại ngùng gì, hôm nay không say không thôi...
Nghe như vậy, Lâm Thần cũng hết cách.
Nhìn lão già rót rượu đưa cậu, Lâm Thần cũng chỉ biết cốc rượu rồi uống, một cảm giác ngọt một cách thanh mát tuôn chảy vào họng cậu.
-Rượu ngon
Lâm Thần không cầm cự được thốt ra câu.
Nghe Lâm Thần nói vậy, ông Thanh Tuyết cũng cảm thấy vui theo.
Khi ta buồn ta có rượu, khi ta vui ta cũng có rượu, rượu là bạn, rượu là sự gắn kết, rượu có thể giúp ta vui vẻ, cũng có thể giúp ta quên nỗi sầu.(edit: ta uống coca)
Nhìn Lâm Thần không do dự uống hết, ông Thanh Tuyết cũng làm theo, cầm chén rượu uống.
Thanh Tuyết nhìn ông mình với Lâm Thần vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ, cô vui vẻ bưng những đĩa đồ ăn ra.
Thanh Tuyết nấu ăn rất ngon, từ bé cô đã tập tành nấu ăn rồi, cô chỉ ngưng nấu khi xảy ra biến cố đó.
Bây giờ, khi nhìn Lâm Thần vui vẻ ăn những đồ ăn cô tự làm, cô lại có cảm giác mình giống như một người vợ hiền giúp chồng.
Cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy cô.
Lâm Thần tuy tửu lượng rất cao nhưng lão kia cũng không phải dạng vừa.
Thực sự cậu chưa bao giờ thấy ai có tửu lượng cao như vậy, rượu này cồn rất mạnh, cậu uống mà họng cũng có cảm giác hơi rát, vậy mà lão kia uống như nước vậy.
Điều này làm Lâm Thần cũng ngạc nhiên.
Ông của Thanh Tuyết cũng sắp không chịu được nữa rồi, ông rất tin tưởng vào tửu lượng của mình, vậy mà khi nhìn Lâm Thần uống như nước lã, ông cảm thấy mình đúng là tuổi già yếu sức, thực sự làm ông rất mất mặt.
Như thế này thì sau này ông làm gì còn chỗ đứng trong gia đình nữa.
Thanh Tuyết vẫn nấu ăn, Lâm Thần nhìn ông của Thanh Tuyết đỏ mặt, hành động có vẻ không bình thường.
Có vẻ lão già này thực sự muốn chơi cùng cậu đến cùng à.
Lâm Thần nếu nói cho ông ấy biết cậu có thể nốc mấy thùng nữa thì chắc lão già kia sẽ khóc mất.
Tương kế tựu kế, Lâm Thần giả vờ say rồi ngủ ở trên bàn.
Ông Thanh Tuyết thấy Lâm Thần gục trên bàn, ông cũng gục theo, thực sự ông không chịu nổi nữa rồi.
Không nghe thấy tiếng nói, Thanh Tuyết chạy ra thì thấy hai người đang nằm gục trên bàn.
Thanh Tuyết thực sự rất biết ơn ông mình, nhìn Lâm Thần gục trên bàn mà tim cô đập rộn ràng, dáng vẻ của Lâm Thần quá đẹp, quá soái.
Thanh Tuyết đi nhỏ nhẹ nói với người hầu:
-Giúp ông của ta vào phòng, còn tên người hầu kia các ngươi đừng động vào.
Cả đám gật đầum bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Lâm Thần tuy giả vờ nhưng khi thấy Thanh Tuyết có vẻ không thích hợp nên cậu cũng không muốn dậy, cậu cảm nhận được Thanh Tuyết ngày càng, ngày càng tiến gần.
Thanh Tuyết khi thấy ông mình được người hầu dìu vào phòng, cô ngồi xuống cạnh Lâm Thần.
Lâm Thần lúc này đang ngủ, mặt tuy không đỏ nhưng cô không quan tâm chi tiết này.
Thanh Tuyết thở vào tai Lâm Thần nói nhẹ:
-Anh ngủ chưa vậy???
Lâm Thần rùng mình, Thanh Tuyết từ khi nào mà xưng hô lạ vậy, cậu cảm nhận được lời nói của Thanh Tuyết như kiểu đang rất thèm khát cái gì đó, điều này làm cậu cảm nhận được nguy cơ rất to sắp xảy ra với mình.
P/S: View tăng chậm quá huhu....