Nhìn Linh Nhi đang làm hành động liếm môi cực kỳ khiêu gợi, trong lòng Lâm Thần bắt đầu có dự cảm xấu. Cùng với ánh mắt ướt át đang thèm khát thứ gì đó khiến cho cậu có chút sợ sệt.
Rất nhanh, cậu đã thoát khỏi giường của cô ấy rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Linh Nhi không kịp phản ứng thì Lâm Thần đã biến mất khỏi tầm mắt cô rồi. Lúc này cảm giác tức tối trong lòng Linh Nhi tuôn ra, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận.
Tuy nhiên cô cố gắng kiềm chế cái cảm xúc này xuống, hiện tại cô đang ốm, nếu cô tiếp xúc thân thể nhiều với anh ấy chắc chắn anh ấy sẽ ốm. Nếu anh ấy ốm mà cô khỏe thì không sao, tuy nhiên cô cũng đang ốm nên không thể tự tay chăm sóc anh ấy được.
Tuy nhiên, cô nhận ra một điều là hình như anh ấy có chút khác lạ. Vẻ mặt anh ấy có vẻ đang chịu đựng thứ gì đó. Tuy rằng anh ấy không biểu hiện ra nhưng cô cũng có rất nhiều năm làm trong ngành, liếc mắt một cái là cô có thể đoán sơ được ý đồ của người đối diện. Từng cử chỉ, từng hành động cô đều để ý.
Cô còn để ý anh ấy có một vết băng cá nhân trên cổ tay, cô hỏi thì anh ấy chỉ bảo là do va nhẹ vào tường nên bị trầy xước. Cô chỉ cần tỏ vẻ nghi ngờ một tý là anh ấy sẽ cố gắng giải thích, thậm chí khi cô bỏ ra vấn đề thì tâm trạng anh ấy có vẻ vui lên. Linh Nhi nhăn mày, cảm giác cô đang không biết một chuyện gì đó.
Cô nghi ngờ anh ấy dấu cô chuyện gì đó. Miệng cô lộ vẻ cười lạnh:
-Hừ...đúng là em đã quá nhẹ nhàng với anh nên anh điếc còn không sợ súng.
Cô chắc chắn sẽ tra ra chuyện này. Nếu ai đó dám động vào một sợi lông của anh ấy thì chắc chắn cô sẽ cho người đó phải biến mất trên cõi đời này...
Sau một hồi, Lâm Thần ra khỏi nhà vệ sinh. Linh Nhi lúc này tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:
-Hôm nay em cũng rảnh, anh đưa em đi chơi một chút được không???
Lâm Thần nghe vậy, cậu lắc đầu tỏ vẻ lo lắng nói:
-Cô hiện tại cơ thể vẫn yếu, vì vậy cô hãy nghỉ ngơi thêm một chút...
Linh Nhi lắc đầu, nói:
-Em ở một chỗ chán chết, đi lại thì em mới mau khỏe được chứ. Với cả hiện tại em cũng đỡ hơn khá nhiều...
Lâm Thần thấy Linh Nhi nói như vậy, cậu cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy. Linh Nhi cười nhẹ nhờ cậu ra xe cô ấy lấy đồ ở cốp xe.
Cậu vui vẻ đồng ý, vừa ra ngoài, cậu thở một cách gấp gáp. Ở chung với Linh Nhi quá áp lực, chả ai nghĩ rằng một mỹ nữ kinh thiên động địa như vậy mà lại khiến cho cậu phải run sợ như này. Cậu cố gắng tự trấn an bản thân rồi tự mình đi đến chiếc xe của Linh Nhi.
Chiếc xe của cô ấy rất dễ thấy vì nhìn qua là biết đây không phải xe bình thường. Chiếc xe này cậu chỉ mơ hồ biết nó là chiếc cực kỳ giới hạn. Nhìn cả chục viên kim cương đính xung quanh là đủ hiểu chiếc xe này hiếm cỡ nào rồi.
Vừa mở cốp xe, một điều làm cho cậu choáng váng, một đống “thẻ đen” vứt đầy ở trong đó. Cùng với những chiếc hộp vuông nhỏ được xếp ngay ngắn. Cậu biết những bộ quần áo của cô ấy đang đựng ở trong này. Tuy nhiên tay cậu đang run rẩy vì không thể tin vào mắt mình.
(Thẻ đen: Thẻ tín dụng màu đen, dành cho những khách hàng ưu tiên và được ngân hàng yêu quý. Đặc quyền của người sở hữu chúng sẽ cao hơn rất nhiều so với các khách hàng thông thường)
Cậu run rẩy nhặt từng chiếc thẻ đen vung vãi xếp lại một chỗ. Vì cậu cũng hiểu biết nhiều nên biết kha khá những chiếc thẻ này. Chính vì vậy cậu mới cảm thấy khá sợ sệt, đây chẳng khác gì mình đang chăm sóc cho một cô gái quyền lực nhất thế giới.
Sau khi sắp xếp lại, cậu cố gắng tự trấn an bản thân rồi đi vào trong cùng một chiếc hộp nhỏ. Vừa vào nhà thì Linh Nhi đã nói giống như hỏi ý cậu:
-À em có vài chiếc thẻ trong đó, mật khẩu là ngày sinh của anh. Nếu anh thích anh có thể lấy vài cái mà dùng...
Lâm Thần đương nhiên từ chối. Chẳng có lý do gì cậu lại phải đi xài tiền của người khác cả, nhất là đối với một cô gái mà cậu rất sợ hãi này. Cậu lắc đầu nói:
-Không được. Tính tôi không thích cầm tiền của người khác...
Linh Nhi chắc có lẽ cũng đoán được câu trả lời rồi nên cũng bỏ qua. Lâm Thần đưa cho cô ấy chiếc hộp đó. Vừa mở ra đó là một chiếc váy màu trắng cực kỳ sang trọng. Lâm Thần nhìn thấy cũng có chút cảm giác gì đó là lạ. Giống như cậu không hợp trong hoàn cảnh này.
Cậu tỏ vẻ muốn đi ra ngoài để cho cô ấy thay đồ. Tuy nhiên hành động kéo khóa áo xuống của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần phải ngoảnh mặt lại ngay về phía sau. Cậu giật mình nói:
-Tại sao cô lại cởi đồ ở đây cơ chứ...
Linh Nhi tỏ vẻ khó hiểu trả lời lại:
-Anh cũng nhìn qua cơ thể em rồi. Với lại em cũng cần anh lau người giúp em...
Câu đầu thì đương nhiên Lâm Thần không tin, cậu chưa bao giờ dám nhìn cơ thể của cô ấy cả. Tuy nhiên khi nghe câu thứ hai thì cậu chỉ biết thở dài. Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi đến gần Linh Nhi.
Cậu lấy khăn buộc mắt mình lại để không muốn nhìn thấy cảnh không được nhìn. Linh Nhi thấy vậy cũng chỉ quay lưng lại để cho Lâm Thần dễ dàng lau, nếu Lâm Thần nhìn thấy cảnh trước mặt thì chắc chắn sẽ chảy máu mũi...
Bờ lưng trắng nõn đến mê người, cùng với thân thể nhỏ nhắn của Linh Nhi khiến cho bờ lưng đó càng trở nên hấp dẫn. Lâm Thần vì không nhận biết đường nên khi chạm phải lưng cô ấy thì ngay lập tức cậu rụt ra. Nó khiến cho Linh Nhi cảm giác buồn buồn sau lưng, cô cười khúc khích nói:
-Nhanh nào anh, hay là anh giúp em tắm... (edit: dụ hoặc x100)
Lâm Thần đương nhiên sẽ không làm chuyện đó. Cậu lấy khăn rồi từ từ lau khắp lưng. Tuy nhiên, càng lau Lâm Thần càng đổ mồ hôi. Cậu lau không hề gặp một vật cản nào, ít ra phải có vật cản ở giữa lưng mới đúng chứ.
Càng lau, Linh Nhi càng dễ chịu, cô ngọt ngào rên vì thoải mái:
-Aa... Thật thoải mái...
Linh Nhi thoải mái nhưng Lâm Thần hiện tại đang căng thẳng tột độ, rốt cuộc hiện tại cô ấy không mặc gì phía trước sao. Tại sao cậu lau lâu như vậy mà không thấy vướng víu gì. Cậu hỏi một cách thận trọng:
-Hình như cô...chưa mặc chiếc áo đó...
Linh Nhi nghe vậy, cô lúc này mới cười một cách ẩn ý, cô tỏ vẻ dò hỏi:
-Anh muốn tự kiểm tra phía trước không?
Lâm Thần không nói gì cả, tuy nhiên bàn tay cậu đang run rẩy. Linh Nhi lại bồi thêm câu:
-Chiếc áo đó anh đã lấy của em còn gì... Phía trước em chẳng còn gì cả...
Một câu khiến cho Lâm Thần rụt tay lại, lần đầu trong đời cậu lại hoài nghi nhân sinh mình như vậy.
Chương142: Vui chơi
Không biết Lâm Thần đang suy nghĩ như thế nào mà vẻ mặt cậu hoảng sợ đến mức độ đổ cả mồ hôi. Thân thể cậu ấy run rẩy giống như phản xạ cùng với hành động đang muốn tránh xa Linh Nhi.
Linh Nhi vẻ mặt xinh đẹp cùng với thân thể trắng nõn ngoảnh mặt lại nhìn Lâm Thần. Cô trong lòng tuy có chút xấu hổ nhưng tình yêu cô dành cho Lâm Thần quá nhiều, nhiều đến nỗi mà chính cô cũng không thể kiểm soát được hành động của mình. Nhìn Lâm Thần đang bối rối ngồi cách xa cô, cô lại cảm thấy anh ấy thật là cuốn hút.
Chẳng những hành động của Lâm Thần không làm cho Linh Nhi ghét bỏ, trái lại, chính những hành động đó khiến cho Lâm Thần trong mặt đại tiểu thư như Linh Nhi trở nên ngon ngọt hơn bao giờ hết.
Linh Nhi đang đứng trước mặt Lâm Thần, hiện tại cô ấy chỉ đang quấn một chiếc khăn mỏng màu trắng để che phía trên, cô cười cười nhìn Lâm Thần rồi nói một cách đầy dụ hoặc:
-Tại sao anh lại chạy ... chẳng lẽ anh lại không muốn ngắm nhìn thân thể em sao...
Lâm Thần nghe thấy lời dụ hoặc đầy ma mị của một cô bé như vậy. Trong người cậu có bốc lên một chút nhiệt, tuy nhiên rất nhanh đã bị lý trí cậu đè xuống. Cảm giác khô khan khi không nhìn thấy gì khiến cậu khá là khó chịu...
Lâm Thần cắn rắng nói một cách nghiêm túc:
-Cô thân là người cao quý, tôi...tôi...
Linh Nhi nghe vậy, cô trong lòng tuy có chút bất mãn vì việc anh ấy vẫn còn sợ cô. Tuy nhiên suy cho cùng thì dù sao anh ấy kiểu gì cũng thuộc về cô. Việc chiếm lấy tình cảm của anh ấy phải từ từ, không thể gấp gáp được...
Lâm Thần càng rụt rè thì Linh Nhi càng thèm khát. Cô đã hôn, thậm chí là cưỡng bức Lâm Thần rất nhiều lần nhưng từng đó vẫn chưa đủ. Vậy nên để thỏa mãn ngọn lửa bùng cháy trong người cô, cô “đành” phải nói:
-Vậy thì....
Lâm Thần chưa kịp hiểu ý của Linh Nhi nói thì một cảm giác mềm mại ẩm ướt đang chiếm lấy lưỡi cậu.
Lâm Thần trong lòng trầm xuống. Cậu hiện tại đáng sợ hơn là không dám cử động, cậu không biết là Linh Nhi có đang mặc đồ hay không, nếu cậu cử động thì chắc chắn cậu sẽ chạm vào chỗ không nên chạm. Lúc đó cậu không biết nên đền bù như thế nào cho cô ấy nữa.
Linh Nhi cảm nhận thấy Lâm Thần đang ngồi im, cô lại càng hưng phấn lao tới. Một nụ hôn nồng cháy diễn ra chỉ vọn vẹn nửa tiếng đồng hồ...
Một tiếng sau, Lâm Thần cùng với Linh Nhi đang ngồi trên xe, một điều kỳ lạ là cả hai đều phải đeo mặt nạ.
Tuy cả hai đeo mặt nạ nhưng vì mị lực của hai người vô cùng lớn nên khi đi trên đường cũng sẽ có vài cặp mắt đang nhìn vào trong xe.
Chiếc xe Lâm Thần đang lái cũng chỉ là chiếc rất bình thường. Cậu không ngờ rằng Linh Nhi lại cam tâm ngồi cùng cậu trên chiếc xe này. Có vẻ như Linh Nhi không hề giống như mấy tiểu thư cao quý trên ti vi mà cậu hay xem...
Còn về phần Linh Nhi, cô tuy cũng có chút khó chịu khi ngồi trên xe bình thường này nhưng khi cô nghĩ sâu xa thì cô cần phải làm quen. Hiện tại “chồng tương lai” của cô xuất thân không khá giả vậy nên cô phải cố gắng biểu hiện. Cô còn có thể xây dựng đế chế lừng lẫy mà phải ngại mấy chuyện cỏn con vậy sao.
Nhìn Lâm Thần mặc bộ vest cùng với vẻ mặt nghiêm túc lái xe, trên cổ còn đầy dấu hôn của cô khiến cho Lâm Thần trong mắt cô giống như hoàng tử trong truyện cổ tích mà cô lại là công chúa vậy.
Cố gắng trấn an, Linh Nhi lúc này lại sợ mình không chịu được lại nhảy xồ vào anh ấy mất. Cô cố gắng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ cùng với bàn tay nắm chặt do đang khống chế bản thân. Tuy cô đang ngắm cảnh nhưng miệng cô vẫn cắn răng nói:
-Không được... anh ấy đang lái xe...không được làm vậy...
Lâm Thần không biết là Linh Nhi đang kiềm chế hành động của mình, cậu nhìn trong gương chiếu hậu thấy Linh Nhi đang nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh, cậu trong lòng thở ra một nhịp. Chuyện vừa nãy trong nhà vô cùng nguy hiểm, cũng may là cô ấy không phát hiện ra.
Tuy nhiên vì để trả giá cho sự liều lĩnh đó, cậu hiện tại trên cổ toàn là dấu hôn của Linh Nhi, môi của cậu khá rát vì ham muốn của Linh Nhi. Tại sao một cô gái vừa mới ốm dậy lại có nhiều sức lực như vậy??
Điểm đến đầu tiên đó chính là khu vui chơi. Ở nơi đây không có gì đó là những trò chơi cả. Từ trẻ đến già, từ độc thân đến cặp đôi đều có thể vào đây chơi.
Lâm Thần vì không muốn nhận ra nên đã xin phép Linh Nhi để cải trang thêm. Kết quả khiến cho Linh Nhi cũng phải ngạc nhiên, Lâm Thần đã biến thành một con người rất bình thường, bình thường đến nỗi chính Linh Nhi cũng phải ngạc nhiên.
Linh Nhi lúc này mới biết tại sao mình hay bị anh ấy đánh lừa. Với tài cải trang đến mức không thể tin được như này thì chẳng trách tại sao cô lại không nhận ra được. Tuy nhiên, dù có cải trang như nào thì cái mùi hương cô lưu lại cùng với khí chất rất đặc biệt của anh ấy khiến cô vẫn nhận ra rõ.
Với một cặp trai tài gái sắc thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đứng gần hâm mộ hoặc là sẽ cố gắng bắt chuyện. Tuy nhiên, hiện tại chỉ có Linh Nhi mặc một bộ váy xòe màu trắng ngà cùng mái tóc đen và dáng người thướt tha là cho người khác cảm giác vừa sang trọng vừa đẹp đẽ. Trái lại với Lâm Thần, tuy dáng người cũng không đến nỗi tệ nhưng khuôn mặt bình thường đó khiến cho ai nhìn cũng sẽ chê một câu: “hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
Linh Nhi lúc này mới hiểu dụng ý của Lâm Thần. Cô chẳng những không trách móc, trái lại cô lại cảm thấy rất thương cho anh ấy. Anh ấy làm vậy chẳng khác nào là một tấm khiên che chở cô. Nếu một nam nhân vừa nghèo vừa bình thường đi cùng cô thì sẽ không gây ra động tĩnh lớn như khi cô với anh ấy đang đi.
Thấy Linh Nhi đang nhìn cậu một cách thương xót, Lâm Thần cười rồi nói nhỏ:
-Tôi đã quen rồi... như thế này chúng ta có thể vui chơi vui vẻ rồi...
Linh Nhi nếu có thể khóc thì hiện tại cô đã ôm chầm Lâm Thần rồi khóc. Cô cười như mùa xuân hoa nở , ánh mắt long lanh nhìn Lâm Thần. Cả hai nắm tay đi vào trong khu vui chơi...
Đằng xa, một đám nam sinh trẻ tuổi đang nhìn Lâm Thần cùng Linh Nhi với vẻ mặt khó nhìn. Một điều chưa bao giờ bọn họ có thể chứng kiến. Một nam sinh dáng vẻ nghèo khó cùng vẻ mặt bình thường lại đi cùng một mỹ nữ giấu mặt, thậm chí đến cả đồ trên người cô ấy cũng toàn là đồ hiệu đắt tiền. Chẳng ai có thể nghĩ ra được một kịch bản máu chó như này vậy.
Một nam sinh vẻ mặt có chút thanh tú nhìn Lâm Thần rồi căm ghét nói:
-Tại sao hắn ta lại có thể cưa được một em xinh như vậy. Tại sao???
Cả đám đều có câu hỏi giống như vậy. Nhìn dáng vẻ của bọn họ còn thèm khát và căm ghét Lâm Thần hơn cả nam sinh nãy.
Linh Nhi là một mỹ nữ cực kỳ khét tiếng. Danh tiếng của cô đi đôi với mị lực cùng sự xinh đẹp sắc sảo. Chỉ cần nhìn từ xa cũng đủ để cho con người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Đó là lý do tại sao Linh Nhi là một cô gái hiếm hoi cực kỳ căm thù những người thần tượng cô, ngoại trừ người mà cô yêu nhất...
Cả đám nhìn hướng Lâm Thần rời đi, một đứa trong đó nói với giọng hắc hắc:
-Tao có quen người ở trong này, chúng ta sẽ cho hắn ta một bài học. Để cô gái đó cho hắn đúng là phí phạm...
Cả đám còn lại gật đầu, nghĩ đến Linh Nhi, cả đám đều không tự chủ nuốt nước bọt. Mỹ nữ này đúng là ngàn năm có một, không thể bỏ qua...
Linh Nhi vừa đi, tuy nhiên cô lại nói với Lâm Thần giọng lạnh lùng:
-Có cần em xử mấy tên nhìn lén đằng sau không?
Lâm Thần nhìn dáng vẻ như muốn động thủ của Linh Nhi, cậu dùng tay đặt vào vai Linh Nhi rồi nhẹ nhàng nói:
-Cô đừng bận tâm bọn chúng. Hôm nay là ngày vui chơi....
Chưa kịp nói, Linh Nhi đã nhảy lên hôn má Lâm Thần, một hành động khiến cho cả Lâm Thần cùng những tên nam sinh phía xa đều ngạc nhiên.
Chương143: Điều đáng sợ
Lâm Thần cùng Linh Nhi cùng nhau tiến vào quầy thu ngân. Lâm Thần khi thấy Linh Nhi dựa vào người cậu cùng với vẻ mặt vui vẻ thì tâm trí cậu có chút ngại ngùng.
Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cậu, đa số đều là ánh mắt căm ghét cùng ghét bỏ. Cũng phải thôi, cho dù ở thời đại nào thì con người luôn luôn có tính so đo, đặc biệt là khi cậu đang đi cùng một vị đại tiểu thư xinh đẹp mê người như này.
Nữ thu ngân ánh mắt khó hiểu nhìn Linh Nhi. Tuy nhiên, vừa nhìn Linh Nhi thì Linh Nhi đột nhiên mở mắt nhìn đối lại với nữ thu ngân khiến cho cô ấy không tự chủ run chân một cái... Trong đầu hiện tại của cô ấy chỉ toàn là nỗi sợ...
Lâm Thần đi đến trước quầy thu ngân thì chỉ thấy cô ấy nhìn cậu với vẻ mặt hoảng sợ. Cậu cứ tưởng là cô ấy sợ mình nên nhìn xung quanh mình, sau khi cậu nhìn xung quanh người mình không có vấn đề gì thì cậu mới hoài nghi nói với cô thu ngân:
-Có chuyện gì mà mặt cô xanh xao vậy...
Cô thu ngân lúc này mới nhìn lén sang Linh Nhi. Thấy Linh Nhi đang nhắm mắt dựa vào người Lâm Thần trông cực kỳ thân mật thì lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cô vẫn kính cẩn hồi đáp Lâm Thần:
-Không có chuyện gì đâu thưa quý khách. Hiện tại chúng tôi đang tổ chức chương trình cho các cặp đôi. Mỗi cặp đôi đều sẽ được chụp một tấm hình kỷ niệm miễn phí... Vậy xin thưa...
Lâm Thần đang định từ chối thì Linh Nhi ở cạnh đột nhiên mở mắt rồi nhìn thu ngân nói:
-Đúng vậy, chúng tôi là cặp đôi.
Thu ngân nghe thấy, tuy vẫn còn sợ Linh Nhi nhưng vẫn mỉm cười hướng dẫn Linh Nhi và Lâm Thần chụp ảnh kỷ niệm.
Đương nhiên là Lâm Thần có ý định muốn từ chối, tuy nhiên cậu phải bất lực khi bị Linh Nhi kéo vào phòng.
Vì ở trong phòng kín nên Linh Nhi lúc này mới nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt vô cùng yêu kiều. Linh Nhi lúc này mới tháo mặt nạ ra, vẻ mặt xinh đẹp nhìn Lâm Thần đang ngồi im :
-Em không ngờ là anh “cải trang” giỏi như vậy... Thảo nào em khó có thể tìm thấy anh...
Lâm Thần nghe giọng điệu trêu đùa nhưng có phần nghiêm túc, Lâm Thần chỉ biết cười khổ không dám nói gì cả.
Linh Nhi từ trên cao nhìn xuống cổ Lâm Thần, toàn bộ cổ anh ấy đều ngập tràn dấu hôn của cô. Tuy hiện tại miệng cô rất khô muốn được Lâm Thần bồi bổ, tuy nhiên cô vẫn cố gắng kiềm chế. Hiện tại là ngày hẹn hò bình thường, nếu cô làm quá chuyện thì chắc chắn anh ấy sẽ không có thiện cảm tốt với mình...
Lâm Thần thấy Linh Nhi không “trừng phạt” cậu, Linh Nhi nhìn xung quanh căn phòng có rất nhiều nơi đẹp để chụp. Thậm chí cô ấy còn giống như trẻ con hỏi cậu nhiều điều.
Đương nhiên là cậu sẽ không từ chối câu hỏi như thế, và cứ như vậy sau nửa tiếng cả hai người trở ra cùng với một túi chứa rất nhiều tấm ảnh.
Nhìn Linh Nhi ôm ấp những tấm ảnh đó như trân bảo, Lâm Thần cũng không biết nên buồn hay nên vui. Mà dù sao thì cô ấy vui là được rồi.
Lâm Thần cùng Linh Nhi chơi gắp thú bông, đập chuột cùng rất nhiều trò. Linh Nhi càng chơi càng thấy vui.
Hai người thấy vui nhưng đám công tử ở phía xa thì trông mặt giống như nuốt phải con ruồi. Nhất là tên soái nhất trong nhóm, cậu ta đã chơi qua vô số nữ nhân nhưng chưa bao giờ cậu thấy được cô gái nào như Linh Nhi. Từ khí chất cho đến từng đường nét đều làm cho người cậu nóng lên. Hiện tại cô gái đó lại đang cười đùa rất vui vẻ với một tên rất đỗi bình thường.
Với bản tính hiếu thắng của cậu ta, tất nhiên sẽ không thể để cho hai người này rời khỏi đây đơn giản như vậy. Cô gái đó cậu đã nhắm rồi...
Suy nghĩ của cậu ta có vẻ trùng với những đứa bạn bên cạnh cậu ta. Cả đám sau khi họp thì đều đưa ra kế hoạch. Từng người đều có suy nghĩ riêng của mình, tuy nhiên ánh mắt không rời khỏi Linh Nhi và Lâm Thần đang chơi với nhau....
Khi cả đám đang muốn hành động thì đột nhiên Linh Nhi nói với Lâm Thần gì đó sau đó rời hướng phòng vệ sinh.
Cả đám cười khà khà, đa số những tên đều đứng dậy đi về phía Linh Nhi, duy chỉ có một tên vẻ mặt khó chịu ở lại. Đương nhiên là đang muốn dạy dỗ Lâm Thần một bài học rồi.
Lâm Thần hiện tại vẫn còn đang đỏ mặt, vừa nãy Linh Nhi nói với cậu:
-Em đi vào phòng vệ sinh một chút nhé...mà...anh có muốn đi cùng không???
Cậu giống như chưa thể tin được câu nói thì Linh Nhi đã đi mất rồi. Lúc này cậu mới để ý có mấy tên khác đằng kia đang đi cùng, tuy nhiên cậu chỉ cười lạnh trong lòng. Ngay đằng sau mấy tên đó chính là hộ vệ của Linh Nhi, với suy đoán của cậu thì có vẻ mấy tên kia sắp có trận nhớ đời rồi...
Tuy nhiên, cậu hiện tại đang linh cảm có người đang nhắm đến cậu. Tuy vậy cậu vẫn giả vờ bình tĩnh ngồi chờ Linh Nhi.
Linh Nhi vừa đến trước cửa phòng vệ sinh thì tâm trạng vui vẻ của cô đột nhiên trở lên lạnh lùng, cô lạnh lùng nói vào tường:
-Mấy anh đến đây là có ý đồ gì???
Bốn tên đang đứng nú cạnh tường, khi nghe vậy thì cả đám tỏ vẻ cười cười đi đến. Ai ai cũng cố tỏ cho mình là đẹp nhất để có thể khiến cho Linh Nhi có thiện cảm. Tuy nhiên, bọn họ đều không biết là Linh Nhi đã sớm nhìn họ là người chết rồi.
Một tên trên người ngập mùi nước hoa, mặt đánh phấn cùng với tóc nhuộm trắng đứng lên trước dựa tay vào tường rồi nói:
-Em gái mới đến đây đúng không? Hay để các anh tìm cho em chỗ nào vui nhất nha...
Cả đám còn lại cũng hùa theo phụ họa. Linh Nhi cũng không thèm nhìn, cô giả vờ ngây thơ nói:
-Các anh là ai nhỉ? Em sợ đi cùng người lạ lắm???
Lúc này, tên bôi phấn đó mới hất ngực lên một cách oai phong lẫm liệt rồi nói với Linh Nhi bằng giọng vô cùng kiêu ngạo:
-Haha...sợ em không chịu nổi danh tiếng của anh thôi. Anh là Lục Ngôn, là cháu bích tôn của Lục Gia nổi tiếng nhất cái đất này...
Linh Nhi nghe thấy. Cô lấy điện thoại trong túi ra gọi cho ai đo. Cả đám nghi hoặc nhìn Linh Nhi, tuy chỉ nhìn phía sau nhưng ai cũng phải thèm thuồng. Thật sự không biết lúc cô ấy trên giường thì sẽ là cực phẩm như thế nào.
Linh Nhi vừa bắt máy, giọng cô ấy tỏ vẻ nghiêm trọng nói:
-Mau tra cho tôi Lục Gia ở khu xxx. Tôi muốn gia tộc đó biến mất trong thời gian nhanh nhất...Tất cả những ai giao du với gia tộc đó đều xử gọn cho tôi...
Lục Ngôn nghe thấy Linh Nhi nói vậy. Cậu cười giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên trái đất. Gia tộc cậu cũng không phải dạng vừa. Tất cả khu này đều thuộc địa bàn của gia tộc cậu. Chẳng có lý do gì...
Một cuộc điện thoại vang lên, Lục Ngôn đưa điện thoại lên nghe. Càng nghe, vẻ mặt tự hào từ từ thành không thể tin nổi, sau đó là hoảng sợ.... cuối cùng hai chân cậu ta không thể đứng vững được.
Ba tên còn lại thấy biến hóa khôn lường của Lục Ngôn như vậy thì cực kỳ tò mò. Lục Ngôn giống như không thể tin nổi, nói:
-Hết rồi...mất hết rồi...Tất cả sản nghiệp của gia đình ta đều tan biến rồi...
Lục Ngôn hiện tại mới biết là cô nàng xinh đẹp kia là một nhân vật cực kỳ khủng bố. Tại sao một người như vậy lại xuất hiện ở đây... Điều này khiến cho cậu ta điên loạn.
Ba tên còn lại run rẩy khi nghe thấy lời của Lục Ngôn. Lúc này cả ba người đều nhận được cuộc điện thoại y như vậy. Cả ba tuy không tin nhưng khi nghe đều nhận được câu trả lời như Lục Ngôn. Lúc này, cả bốn người mới biết hôm nay mình đã chọc phải tử thần...
Điều đáng sợ hơn cái chết là gì, đó chính là vì mình mà cả gia tộc phải phá sản. Hiện tại cả bốn người từ một thiếu gia ăn chơi thành một kẻ ăn xin theo đúng nghĩa chỉ với đúng một cuộc điện thoại.
Linh Nhi tuy trừng phạt như vậy nhưng bốn người bọn họ đều căm thù nhìn Linh Nhi. Hiện tại cả bốn người bọn họ đều mất hết thì tại sao phải sợ cô gái này chứ. Nhất thì trước khi chết được sung sướng một lần cũng đã đời... Cả bốn người xông về hướng Linh Nhi hòng muốn xe toang đồ đang mặc ở trên người cô ấy...
Linh Nhi cười lạnh. Đột nhiên một bóng đen hiện ra từ đằng sau, rất nhanh đã tung những đòn hiểm khiến cho bốn tên thiếu gia đó nằm sàn.
Đòn ra cực kỳ hiểm độc, cả bốn tên nằm bất động không cử động được. Lúc này Linh Nhi mới nhìn ô gái đang quỳ xuống hành lễ rồi lạnh lùng nói:
-Nhớ dọn dẹp hiện trường, tôi không muốn anh ấy phải nhìn thấy cảnh này.
Tuy nhiên, lúc này cô mới nhận ra là thiếu một tên. Một cảm giác không ổn truyền tới. Cô vội vàng chạy về hướng Lâm Thần. Cô không thể ngờ chính cô đã tính sai một bước.
Linh Nhi không quan tâm đến hình tượng của mình. Vẻ mặt hoảng sợ chạy một mạch về hướng Lâm Thần đang ở đó. Tâm trạng hiện tại cô vừa lo lắng lại vô cùng hoảng sợ... cô nếu để Lâm Thần xảy ra chuyện gì cô chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Nghe thấy tiếng như cửa kính vỡ cùng với những người chạy tán loạn ở xa. Linh Nhi lúc này mới vẻ mặt cực kỳ tức giận và khủng bố gào lên:
-Các người dám động vào một sợi lông của anh ấy xem...
Tuy nhiên, đáp lại sự đe dọa đó của cô đó là hình ảnh Lâm Thần đang ngồi dựa ở cửa cùng với một đống người ngã xuống ở cạnh anh ấy.
Điều đáng sợ hơn là anh ấy bị thương đến rỉ máu. Lúc nay, Linh Nhi dường như bị biến thành con người khác vậy...
Lâm Thần không thể ngờ là hắn lại dẫn theo nhiều người như vậy. Tuy những người hắn ta dẫn đến chỉ là mấy tên bảo vệ chẳng có sức uy hiếp nào so với những tên côn đồ ở chợ. Tuy nhiên với số lượng đông cùng với thân thể bị thương nên khiến cho mảnh vỡ văng vào cơ thể cậu khiến cho cậu chảy máu. Ai ngờ lúc này Linh Nhi lại nhìn thấy.
Lâm Thần trong lòng tỏ vẻ không ổn... Nếu cậu không mau ngăn cô ấy lại thì chắc chắn sẽ khiến cho nơi đây hỗn loạn mất...
Chương144: Giải quyết đáng sợ - Nguy cơ ập đến
Linh Nhi hiện tại trông cực kỳ đáng sợ, vẻ mặt lạnh băng cùng với bàn tay nắm chặt cùng với dáng đi chậm rãi khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh không dám cử động. Lâm Thần hiện tại cần nhanh chóng ngăn cản Linh Nhi, cậu biết lúc này chỉ có cậu mới có thể cứu mọi người ở đây.
Trong tâm trí Linh Nhi hiện tại chỉ còn câu nói : “Hãy làm cho những người đó biến mất...anh ấy đã bị thương...anh ấy bị thương”. Hình ảnh Lâm Thần bị rỉ máu đã làm cho cô bị ám ảnh rất nặng. Cô không ngờ anh ấy lại bị thương, cô chắc chắn sẽ không bao giờ để anh ấy lại gần ai nữa, không bao giờ...
Điều đáng sợ hơn là không một ai dám ngăn cản, kể cả những người bảo vệ cô ấy đang vây xung quanh cũng không dám thở mạnh một cái. Điều này khiến cho Lâm Thần càng áp lực.
Những tên mà bắt nạt cậu hiện tại chỉ biết ngồi khóc cầu xin. Thanh thế Linh Nhi quá lớn khiến cho những tên công tử bột đó sợ tè ra quần. Toàn là những người lính dáng người vạm vỡ được chọn lọc rất kỹ càng, ai cũng toát ra vẻ đáng sợ, tuy nhiên nếu so với Linh Nhi thì giống như ác quỷ trong ác quỷ. Từng bước cô ấy đi giống như từng nhát búa đánh thẳng vào tim của những người ở đây...
Lâm Thần cảm nhận được Linh Nhi đang muốn “xử” những người ở đây. Bản năng khiến cho cậu cố gắng đứng dậy ngăn cản... Một điều mà cậu vô tình làm đã đánh thức lại chính cô nàng Linh Nhi đó.
Lâm Thần vừa đứng dậy cái, vết thương mới cùng vết thương cũ hợp sức khiến cho cậu đau điếng vô cùng, nó làm cho mặt cậu trông cực kỳ đáng thương, cùng với vết thương chảy máu khiến cho Linh Nhi đang tiến đến bỗng giống như điên cuồng chạy đến cạnh Lâm Thần. Tuy mặt cô vẫn còn tức giận nhưng dường như cô ấy rất sợ cậu cử động.
Một cô gái xinh đẹp đỡ lấy một chàng trai bằng những động tác ôn nhu nhất có thể. Vừa đỡ, Linh Nhi vừa tỏ vẻ hối lỗi nói:
-Anh đừng cử động...Em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh...Sau đó em sẽ đền bù cho anh một cách xứng đáng...
Nghe đến “đền bù”, Lâm Thần cảm giác quãng đường phía trước của cậu nó đen tối đến mức nào.
Linh Nhi cậu biết là cô ấy có tính chiếm hữu cực kỳ mạnh. Cậu được thả lỏng khi ở cạnh cô ấy như vậy chỉ là khi cô ấy có niềm tin rằng cậu sẽ an toàn. Chính vì lý do như này đã khiến cho cậu hết sức cố gắng để khiến cho Linh Nhi trở về với một nữ sinh tầm tuổi cô ấy, rất ngây thơ và đáng yêu chứ không phải là kiểu đa nghi cùng với cách hành xử đáng sợ hiện tại. Tuy nhiên, cậu không thể ngờ là tất cả đã đổ sông đổ bể chỉ vì mấy tên “công tử” bột này.
Tuy cậu rất ghét đám công tử kia nhưng trong lòng cậu không hề muốn Linh Nhi trở nên rắc rối vì cậu. Vì vậy, tuy cơ thể đau đến điếng người nhưng cậu vẫn giả vờ mỉm cười rồi nói với Linh Nhi:
-Tôi không sao... Cô có thể hứa với tôi là không được làm chuyện lớn được không...
Linh Nhi nghe vậy, Lâm Thần thấy Linh Nhi không nói gì thì tưởng cô ấy đồng ý rồi. Tuy nhiên, đầu cậu chỉ có cảm giác buồn ngủ đến mức cậu không thể khống chế được. Lâm Thần đột nhiên thiếp đi khiến cho các công tử bột xung quanh như chìm vào đáy cốc.
Linh Nhi thấy Lâm Thần ngủ ngon dựa vào người cô. Cô chỉ nói một cách rất lãnh đạm:
-Xin lỗi anh. Em không làm được...em không thể để anh chịu bất kỳ thương tổn nào...em sẽ cho anh một công đạo.
Nói xong, Linh Nhi ra hiệu cho các bác sĩ ở ngoài vào để trợ giúp Lâm Thần. Còn cô đứng dậy, cười lạnh với tất cả đám công tử. Nụ cười lạnh khiến cho ai cũng phải sợ nổi tóc gáy:
-Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng các người còn nhìn thấy ánh sáng. Hãy nên nhớ tên Linh Nhi trong ký ức để kiếp sau không còn hối tiếc gì...
Chỉ hai từ “Linh Nhi” đã khiến cho tất cả công tử ở đây chìm vào tuyệt vọng. “Linh Nhi” là cái tên cấm kỵ được lưu truyền trong giới thượng lưu. Cô ấy nổi tiếng không chỉ vì vẻ xinh đẹp mà khó ai có thể cưỡng lại được mà còn do quyền lực khủng khiếp và tính cách cực kỳ tàn ác của cô ấy. Chỉ cần cô ấy chướng mắt một ai là hôm sau người đó sẽ không còn xuất hiện. Chình vì thế nên các con cháu của các gia tộc đều căn dặn giống như sét đánh bên tai về việc tránh xa đối đầu với cô ấy.
Các công tử đương nhiên đều muốn chinh phục cô ấy. Nếu chỉ cần quen biết Linh Nhi là đủ cho cả nhà lên tận mây. Ai ai cũng săn lùng cô ấy, chỉ mong sao mình có thể quen biết được cô gái quyền lực nhất như thế này.
Ấy vậy mà hiện tại các công tử đó lại có diện kiến cô ấy ngay ở đây. Thậm chí còn thấy luôn cả bạn trai của cô ấy. Tuy nhiên nó lại không hề vui vẻ như vậy. Có những công tử thậm chí còn ướt sũng quần vì không biết tiếp theo mình sẽ như thế nào.
Lâm Thần cảm giác như rớt xuống một hố đen. Tuy nhiên cảm giác vừa ấm vừa mềm khiến cho cậu có vẻ thoải mái hơn... Rất nhanh cậu đã thấy Linh Nhi xuất hiện trước mặt cậu.
Tuy nhiên, Linh Nhi hiện tại không còn dáng vẻ cười đùa như ngày xưa. Dường như cú sốc từ vụ việc này khiến cho Linh Nhi thay đổi một cách khủng khiếp như vậy. Cô ấy chẳng hề có chút biểu cảm nào. Bàn tay mềm mại cầm lấy bàn tay của Lâm Thần rồi lạnh lùng nói:
- Em xin lỗi, em sẽ không để anh bị một ai bắt nạt. Em đã đặt sẵn một chuyến bay, vài ngày nữa hai chúng ta sẽ sang nước ngoài. Nơi đó em đã có sẵn một căn nhà trên hòn đảo đó. Sẽ không có một ai có thể động vào người anh. Cả hai chúng ta sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc....
Nói xong, Linh Nhi hành động một cách ôn nhu, chỉ có Lâm Thần trong lòng như sup đổ.
Cậu vừa định chạy thì cậu giống như không thể cử động. Linh Nhi vẻ mặt giống như không tin nổi rồi nói một cách cực kỳ đáng sợ:
-Tại sao anh lại chạy trốn, anh không được chạy. Anh mãi mãi thuộc về em...
Chỉ thấy Linh Nhi từ từ đến gần. Cảm giác áp bức khiến cho Lâm Thần không chịu được phải gào lên:
-Khônggggg....
Như bao lần ác mộng khác, Lâm Thần tỉnh lại. Tuy nhiên lần này thì cảm giác đau đớn truyền đến. Khi cậu vừa mới tỉnh thì các bác sĩ giống như bắt được vàng. Cả đám người thi nhau kiểm tra cơ thể của cậu xem cậu có tổn thương gì không.
Sau khi kiểm tra một hồi, các bác sĩ thi nhau trấn an cậu. Mãi đến lúc cậu đuổi đi thì mấy ông đó mới không nỡ rồi rời đi. Lúc này cậu mới thở dài một hơi.
Căn phòng này cậu vừa nhìn là cũng biết đây không phải là bệnh viện thông thường. Thậm chí đến cả chiếc giường này cậu cũng khá chắc nó được làm từ vàng.
Lúc cậu đang cố gắng tò mò thì Linh Nhi từ bên ngoài bước vào, đi cùng chính là cô nữ sát thủ mà cậu từng gặp. Tuy nhiên bên má phải cô ấy có dấu bàn tay đỏ. Lâm Thần cũng đoán đó là do Linh Nhi làm.
Cô nữ sát thủ đó cũng để ý biểu cảm của Lâm Thần, cô dành nói trước một bước. Động tác cúi đầu xuống rồi chân thành nói:
-Xin lỗi cậu chủ, lỗi do tôi đến quá trễ khiến cậu ra nông nỗi này...
Linh Nhi dường như không để ý đến lời của hậu vệ đó. Cô ngồi xuống giường của Lâm Thần. Sau đó cô lạnh lùng nói với nữ sát thủ:
-Nếu không phải vì cô gắn bó với tôi từ bé thì sự trừng phạt sẽ không nhẹ nhàng như này đâu. Đi ra ngoài...
Sau khi mà cô ấy rời đi. Linh Nhi mới ôm chặt đầu của Lâm Thần vào trong ngực cô, vẻ mặt thương xót nói:
-Anh cứ ở đây dưỡng thương thật tốt. Em đã chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết rồi....
Lâm Thần bị ôm, hai hòn bông mềm mại đập thằng vào mặt cậu khiến cho cậu khó thở. Cậu giãy giụa tìm chỗ thở thì bị Linh Nhi ôm càng chặt hơn. Lâm Thần không còn cách nào khác ngoài việc phải đẩy nhẹ cô ấy ra.
Sau khi đẩy, nhìn thấy Linh Nhi vẻ mặt lo lắng. Cậu lúc này mới nghiêm túc nói:
-Những người kia sao rồi. Bọn họ còn sống chứ...
Lúc này, Linh Nhi thay đổi khuôn mặt, vẻ mặt đáng sợ cùng với nụ cười lạnh nói khiến cho Lâm Thần vừa thở phào vừa căng thẳng:
-Đương nhiên, bọn họ còn sống... Nhưng em sẽ khiến họ cảm thấy sống còn đáng sợ hơn cái chết...
Chương145: Tâm cơ Linh Nhi
Lâm Thần nghe thấy giọng giống như đến từ địa ngục phát ra từ Linh Nhi, ánh mắt cậu trở nên ngưng trọng hơn. Hiện tại Linh Nhi tuy có vẻ đang rất bình thường nhưng cậu biết là cô ấy đã thay đổi.
Ẩn sâu trong ánh mắt cô ấy là sự tức giận, cậu chưa bao giờ gặp cô ấy có ánh mắt như vậy. Cảm giác này khiến cho cơ thể cậu lại trở nên sợ sệt hơn đối với Linh Nhi.
Linh Nhi nói xong câu đó, ánh mắt giống như muốn giết người liền trở về bình thường, cô ôm lấy Lâm Thần và nói:
-Thật may là lúc đó em đến kịp, anh chỉ bị vết thương không quá nghiêm trọng. Bác sĩ căn dặn rằng vài hôm nữa là chúng ta có thể đến nơi đó rồi...
Lâm Thần nghe câu đầu thì trong lòng cậu thở dài một hơi. Linh Nhi rất may chưa biết thương thế thực sự của họ, chắc có thể là do thư ký của Linh Nhi nói dối để không bị trừng phạt.
Tuy nhiên, nghe đến câu sau thì đầu cậu trở nên nghi hoặc, “nơi đó” là nơi nào? Hay là căn nhà cũ??? Mang theo ánh mắt nghi hoặc, cậu thoát khỏi sự ôm ấp của Linh Nhi và nói:
-Nơi đó là nơi nào???
Tuy nhiên, Linh Nhi chỉ đưa tay lên miệng cô ấy, ra hiệu bí mật khiến cho Lâm Thần không có cách nào đoán được. Nhìn dáng vẻ nhắm một mắt siêu đáng yêu của Linh Nhi lại khiến cho Lâm Thần căng thẳng. Dáng vẻ càng đáng yêu, mê người thì càng đáng sợ đối với cậu.
Lâm Thần hiện tại rất mệt, cậu nằm xuống rồi nói nhẹ nhàng với Linh Nhi:
-Cô có việc gì cứ đi trước đi, đừng lo lắng cho tôi...
Lâm Thần cứ tưởng là cô ấy sẽ đi ra ngoài. Một người siêu quyền lực như cô ấy thì chắc hẳn là rất bận chứ nhỉ? Cậu đang mong cô ấy ra ngoài để cho cậu bớt được sự căng thẳng này, cảm giác giống như từng cử chỉ của cậu đều bị thu vào ánh mắt của cô ấy khiến cho cậu rất bối rối...
Cuộc đời chẳng như mơ, sự thật thì luôn tàn khốc. Linh Nhi nghe xong câu đó, ánh mắt cô nhắm lại, đi từ từ đến tai của Lâm Thần rồi nói thầm:
-Em mấy hôm nay sẽ chăm sóc anh...anh hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé... yêu anh...
Lời nói làm cho Lâm Thần như hóa đá. Cậu trong lòng như muốn khóc nhưng bên ngoài cậu vẫn tươi cười nhìn Linh Nhi đang vẻ mặt yêu thương, miệng cố gắng nặn từng chữ nói:
-Không...không cần như vậy đâu... cô rất bận mà...
Linh Nhi nghe vậy, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Giọng nói giống như đang chất vấn cậu:
-Chẳng lẽ...anh không thích em chăm sóc...
Hành động giống như muốn nói: “Nếu anh từ chối thì em sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ” khiến cho cậu không dám lắc đầu, cậu gật đầu cùng với biểu cảm vui sướng một cách giả tạo:
-Không phải thế... tôi..tôi rất vui...
Linh Nhi tỏ vẻ hài lòng, cô gật đầu đứng dậy rồi nói:
-Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ nấu cho anh một bữa ăn ngon...
Lâm Thần cố gắng nghe theo lời của Linh Nhi. Nằm xuống rồi nhắm mắt như muốn ngủ một giấc thật ngon. Linh Nhi thấy vậy thì cô cũng vui vẻ đi vào bếp.
Là bệnh viện riêng của Linh Nhi, đương nhiên căn phòng này không phải là căn phòng bình thường. Tất cả tiện ích từ đơn giản đến xa hoa thì nơi này đều đáp ứng được. Nơi đây chính là nơi để dành cho giới thượng lưu, có thể chiều được những vị khách khó tính nhất.
Nơi đây có thể dành cho đa số nhưng dường như nó không phù hợp với Lâm Thần. Cậu rất sợ những nơi xa hoa, nơi mà chỉ cần rơi nhẹ một thứ là đủ để cậu không thể trả nổi những món đó. Nhất là nơi đây là của Linh Nhi, từng món được làm một cách tinh xảo, đến cả chai uống nước bên cạnh cậu cũng được làm từ vàng là đủ hiểu nơi đây sang trọng như thế nào.
Cuộc sống đau khổ và áp lực của cậu hiện tại mới chính thức bắt đầu. Cậu chẳng khác nào là đang quay trở về thời mà cậu ở căn biệt thự trước cả, chỉ khác là lúc đó cơ thể cậu còn khỏe mạnh. Cậu cố gắng ngủ một giấc để có thể lấy lại sức một chút...
Không biết qua bao lâu, ánh mắt cậu từ từ mở ra. Cảm giác đầu tiên đó là cảm giác đau rát ở lưỡi, cùng với vị ngọt ngọt mà cậu không biết nó ở đâu ra. Thậm chí chiếc áo cậu mặc dường như có ai đó động chạm qua. Điều này khiến cho Lâm Thần bán tín bán nghi rằng có ai đang làm trò với cậu.
Nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, Lâm Thần cũng khá bất ngờ vì tài nấu ăn của Linh Nhi. Linh Nhi vừa đi từ phòng tắm ra, mái tóc hơi ướt ướt cùng với đôi môi đỏ mọng làm cho ai cũng có cảm giác nóng nực. Linh Nhi nhìn thấy Lâm Thần thì cô vừa chạy đến vừa nói:
-Anh tỉnh rồi, để em dìu anh xuống ăn bữa tối nha...
Linh Nhi vừa nói nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn. Miệng của cô luôn luôn thèm anh ấy, chính vì vậy trong lúc ngủ cô đã không kìm được mà dùng để thỏa mãn. Nếu không phải là anh ấy còn yếu thì cô cũng không dừng lại nhanh như vậy.
Lâm Thần cứ tưởng là cô ấy sẽ chăm sóc cho cậu hôm nay thì cậu sẽ có thể chịu được. Tuy nhiên, liên tiếp vài ngày, cô ấy chăm sóc cậu một cách cực kỳ chu đáo...
Chăm sóc chu đáo của cô ấy làm cho cậu phát sợ. Chắc chỉ trừ lúc tắm ra thì lúc nào cô ấy cũng kè kè bên cậu. Xem phim, ăn bữa sáng cho đến bữa tối, đi dạo,... tất cả mọi thứ cô ấy đều đi theo cậu. Nó khiến cho cậu vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Ở cùng cô ấy một cách gần gũi và lâu như vậy cũng cho cậu hiểu ra một bản tính của cô ấy. Cô ấy vô cùng cô độc, ở trong căn phòng lớn như vậy mà không hề có hình bóng ai trừ cậu. Cô ấy dường như không có bạn, không hề có ai quan tâm cả, tuy nhiên cô ấy vẫn có thể vượt qua và đạt thành công như hiện tại.
Linh Nhi ở cùng cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn là cô ấy cũng sẽ cố gắng làm hài lòng cậu. Nghe những dự định trong tương lai, cậu cảm giác như cô ấy đang quá cuồng cậu. Tên công ty, thậm chí cả tên căn biệt thự này đều có chữ của cậu trong đó...
Cậu có dò hỏi cô ấy về việc nếu cậu khỏi thì sẽ đi đâu. Điều khiến cho cậu bất ngờ là cô ấy nói là sẽ cho cậu đi bất cứ đâu. Một điều mà chính cậu tuy rất muốn nó là thật nhưng ở trong đó có chút nghi ngờ. Tuy nhiên cái gật đầu cùng nụ cười như hoa của Linh Nhi đã khiến cho cậu vui sướng tột độ.
Niềm vui cũng khiến cho cậu bớt căng thẳng. Trong những ngày còn lại ít ỏi, cậu cố gắng tỏ vẻ yêu chiều Linh Nhi để giảm bớt sự đề phòng cùa cô ấy. Tuy nhiên, một điều mà cậu luôn luôn nghi hoặc mà không hề có lời giải là sau mỗi lần ngủ dậy thì miệng của cậu có hiện tượng đau rát, giống như có ai đó nghịch ngợm lưỡi cậu vậy, cảm giác như toàn bộ chất dịch đều bị hút đi. Cậu tra camera thì dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Linh Nhi mỉm cười muốn đi ra ngoài, thậm chí cô ấy còn thả cậu để cậu đi lại trong nhà. Nó khiến cho lòng tin của cậu dành cho cô ấy càng vững chắc.
Sau một hồi Linh Nhi đi, cậu đang đọc sách thì đột nhiên cổ cậu khá là khát. Tuy nhiên bình nước ở gần cậu lại hết nên cậu định đi ra ngoài để lấy nước bình khác. Cậu đi một cách nhẹ nhàng ra ngoài, cậu cố gắng để mình không đụng chạm bất cứ thứ gì...
Đi được một lúc, một giọng nói trầm lặng mà cậu đoán là Linh Nhi đang nói chuyện điện thoại phát ra đằng sau bức tường này. Tuy giọng cực kỳ nhỏ nhưng vì thính lực tai cậu rất thính nên cậu vẫn nghe rõ được câu chuyện:
-Vé máy bay chuẩn bị xong chưa? Tôi cần hai chiếc đến nước xxx.
Lâm Thần đang nghi hoặc vì hai chiếc vé đó thì đột nhiên một câu nói khiến cho cậu có cảm giác mình đã bị lừa:
-Nên nhớ trang trí lại căn nhà đó làm sao cho thật sang trọng. Tôi không muốn hôn phu Lâm Thần của tôi có bất kỳ dị nghị nào...