Lâm Thần cũng Tiểu Ngọc về nhà.
Cậu vào bếp để chuẩn bị bữa tối, Tiểu Ngọc có ý muốn phụ giúp nhưng bị cậu từ chối.
Cậu không muốn em gái xinh đẹp của cậu lại phải làm mấy việc này.
Cậu cũng bỏ hết cải trang của mình, lộ ra dung mạo khiến bất kỳ người con gái nào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Tiểu Ngọc cũng không muốn tranh làm với anh trai cô, cô biết anh trai cô cực kỳ yêu chiều cô nên cô cũng không muốn anh trai cô phiền lòng.
Cô vào phòng tắm rửa, rồi thay bộ đồ mà chính anh trai cô tặng cho cô.
Tuy chỉ là món đồ rẻ tiền nhưng cô vẫn rất quý trọng nó.
Cô tỏ ra vui vẻ bước ra giúp anh trai cô sắp đồ ăn lên bàn.
Lâm Thần thấy em gái cậu thay bộ đồ mà cậu mua cho, thực sự em gái cậu quá xinh đẹp nên mọi thứ em ấy mặc đều đẹp cả.
Lướt da trắng như ngọc, đôi mắt nhìn cái là sẽ bị hút hồn cộng thêm dáng người nóng bỏng cùng với vẻ mặt trái xoan xinh đẹp dễ thương, vậy nên khi thấy em gái cậu chịu mặc đồ rẻ tiền thì cậu cũng cảm thấy khá bất ngờ.
Lâm Thần lúc đầu cũng muốn mua đồ đắt tiền cho em gái cậu, nhưng thực sự cậu rất sợ nợ ơn Như Lan.
Như Lan trong lúc cậu dìu có ý muốn cho cậu cả cái cửa hàng này, cậu lúc đó mới thấy cô nàng này thật sự điên rồi.
Vậy nên để tránh cho việc động chạm giữa hai người nên cậu mới làm như vậy, tuy có chút tội lỗi với em gái nhưng nhìn em gái cậu vui vẻ là cậu cũng an tâm được phần nào.
Hôm nay, cậu đặc biệt nấu rất nhiều món, tất cả món đều là món mà em gái cậu thích.
Vì vậy mà vẻ mặt em gái cậu giống như một đứa trẻ được nhận một món đồ chơi yêu thích vậy, đâu có giống một thiếu nữ gần bằng tuổi cậu đâu chứ.
Lâm Thần cùng Tiểu Ngọc thưởng thức món ăn.
Cậu thì ăn để cho có lệ thôi, chủ yếu là cậu muốn dành tất cả cho em gái cậu.
Nhìn em gái cậu món nào cũng ăn một cách ngon lành, cậu cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn.
Tiểu Ngọc thấy anh trai cô không ăn nhiều, cô lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bò, đưa lên trước miệng Lâm Thần rồi nói:
-Món này ngon tuyệt anh ạ, anh thử một miếng xem...
Lâm Thần cười rồi làm theo.
Thấy anh trai mình làm vậy, Tiểu Ngọc cũng cảm thấy vui.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, cậu cùng Tiểu Ngọc rửa chén.
Lần này Tiểu Ngọc nhất quyết đòi bằng được khiến cậu cũng chẳng còn cách nào.
Sau khi rửa chén xong, cậu mới gọi em gái cậu ra để nói một số chuyện.
Thấy em gái cậu đang rất hạnh phúc, cậu cũng không muốn nói chuyện này ra, nhưng chuyện này cậu phải nói, vậy nên cậu bây giờ mới có cơ hội nói ra.
Cậu xoa đầu em gái như thói quen, và em gái cậu cũng dựa vào cậu giống như chú mèo.
Lâm Thần nhẹ nhàng nói:
-Hôm nay em cảm thấy vui chứ...
Tiểu Ngọc vừa hưởng thụ cái xoa đầu vừa nỉ non nói:
-Vui....vui lắm anh...
Lâm Thần lúc này mới nói ra chuyện chính:
-Anh chắc tháng sau sẽ phải rời đi một thời gian....
Chưa kịp nói hết câu thì con gấu bông trên tay em gái cậu rơi xuống lúc nào không hay.
Tiểu Ngọc từ vui vẻ bắt đầu chuyển sang khuôn mặt u sầu, hai giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ấy.
Lâm Thần nhận ra điều không hề ổn, cứ tưởng là sự vui vẻ hôm nay sẽ khiến em ấy khá hơn một chút, nhưng Tiểu Ngọc hiện tại khiến cho cậu cực kỳ lo lắng.
Tiểu Ngọc nói như không dám tin vào điều vừa nghe:
-Anh...anh...anh lại muốn ...!muốn rời xa em...
Lâm Thần nhìn em gái của cậu đang đau khổ, cậu thở dài.
Cậu ôm em gái cậu, điều này cậu nghĩ sẽ làm cho Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn một chút.
Đúng là như vậy, Tiểu Ngọc có vẻ đỡ run rẩy hơn.
Nhưng một điều cậu cảm thấy bất ngờ là cảm giác này làm cho cậu nhớ đến lúc ôm Thanh Tuyết, thực sự quá mềm....
Tiểu Ngọc bị Lâm Thần ôm vào trong lòng, cô cảm thấy bất ngờ, vừa bất ngờ lại vừa hạnh phúc nên cô mới như vậy.
Chuyện này đối với cô khiến cô cực kỳ sốc và buồn, anh trai của cô vậy mà lại muốn rời đi, cô cảm thấy tuyệt vọng và chán nản....
Thấy Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn, cậu mới buông Tiểu Ngọc ra, mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói:
-Em có tin anh không???
Tiểu Ngọc tuy vẻ mặt đang rất buồn nhưng vẫn gật đầu nói:
-Em tin...
Lâm Thần lúc này mới kể lại chuyện cậu bị bắt cóc.
Để tránh cho đụng chạm tới Linh Nhi và Thanh Tuyết, cậu đã biến tấu câu chuyện đi.
Đại khái là cậu bị đánh ngất, rồi được cứu bởi một người khác, vì vậy cậu phải báo đáp cái ơn này cho người đó...
Nghe xong câu chuyện, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh trai cô.
Tiểu Ngọc lại tự trách bản thân mình.
Đúng vậy, anh trai cô là một người coi trọng tình nghĩa, nhưng cứ nghĩ đến việc mình rời xa anh trai của mình, điều này khiến Tiểu Ngọc không thể ngừng rơi nước mắt.
Tiểu Ngọc nói một cách cố gắng:
-Em..em hiểu...rồi...Em...!không...không...sao...đâu...
Tiểu Ngọc nói như vậy nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, giống như cơ thể không thể khống chế được.
Lâm Thần lúc này mới an ủi:
-Anh hứa với em là cuối tuần sẽ về thăm, nếu anh không giữ lời hứa thì bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ làm.
Nghe như vậy, Tiểu Ngọc mới dừng khóc, nhưng vẻ mặt đáng thương của em ấy vẫn hiện rõ:
-Anh...anh nói thật chứ.
Lâm Thần giơ ngoắc tay.
Tiểu Ngọc hiểu ý, cô nở nụ cười, rồi ngoắc tay cùng.
Cả hai đều hứa một lời hứa mà ai cũng phải làm theo.
Cả hai xem phim đến buổi đêm.
Thông thường thì giờ này cậu sẽ bảo em gái cậu đi ngủ, nhưng hôm nay ngoại lệ vậy.
Lúc đầu thì em gái cậu vừa ôm cậu vừa xem phim, cậu cũng cố gắng dỗ dành cho em gái cậu.
Sau một tiếng, cậu xem hết bộ phim.
Bộ này thực sự khá là hay, nam chính cuối cùng cũng đã đạt được mục tiêu sau bao nhiêu gian khổ khó khăn.
Đúng là không uổng phí cậu bỏ tiền ra mua cuốn băng này mà.
Cậu bây giờ mới chợt nhớ ra em gái cậu, nhìn sang thì thấy em gái cậu đã ngủ từ lúc nào không hay.
Tiểu Ngọc lấy đùi cậu làm gối, hai tay em ấy ôm chặt cánh tay của cậu.
Một cảm giác mềm mại truyền tới hai tay, Lâm Thần thực sự cảm thấy em gái cậu quá ngây thơ rồi, cậu biết cảm giác mềm mại này từ đâu mà ra...
Cậu bế em gái vào phòng của em ấy, nhìn em ấy ngủ ngon cậu cũng không muốn phá hỏng giấc ngủ ngon của em ấy.
Sau khi bế Tiểu Ngọc vào phòng, cậu nhẹ nhàng đắp chăn cho em ấy, lúc chuẩn bị đi thì cậu có nghe được em ấy nói mớ:
-Em...em...thích...thích....anh...anh...
Vì ở xa cộng thêm em gái cậu nói mớ nên cậu cũng không nghe rõ.
Cậu cũng không để ý lắm nên cậu từ từ tắt điện và ra ngoài.
Lâm Thần dọn dẹp nhà cửa, cậu định ngày mai sẽ lên trường để xin nghỉ dài hạn.
Với trình độ của cậu thì cậu thừa sức có khả năng thi vượt cấp, cậu còn phải gặp Tô Nhan nữa nên cậu phải ngủ sớm.
Một buổi đêm hôm đó là một buổi đêm yên bình, Lâm Thần sẽ đối diện với những gì ngày mai.
Các bạn độc giả hãy chờ xem....
Chương87: Ác Mộng
Tiểu Ngọc nhìn thấy anh Lâm Thần đang mặc một bộ áo của chú rể.
Anh ấy trông rất đẹp, cộng thêm bộ đồ chú rể đó khiến cho anh ấy càng có mị lực hơn.
Cô cũng vậy, trông thấy anh ấy mặc đồ như vậy, lại còn nhìn về phía cô.
Tim cô đập rất nhah, sự vui sướng đến mức cô không thể nghĩ gì khác.
Khuôn mặt cô đỏ ửng nhìn về phía anh ấy.
Đặc biệt một điều làm cho cô cực kỳ hạnh phúc.
Anh Lâm Thần đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, lấy một hộp đựng nhỏ nhỏ, mở ra có một chiếc nhẫn nói với cô:
-Anh thực sự không thể tin được nhưng anh thích em, Tiểu Ngọc à.
Em có chấp nhận vượt qua rào cản anh em để làm bạn gái anh không???
Tiểu Ngọc nghe như vậy.
Trong lòng cô bây giờ chỉ cảm thấy thật hạnh phúc.
Cuối cùng, ước mơ cô ấp ủ bấy lâu nay, cái ước mơ mà mỗi khi nhìn thấy anh trai cô cô đều thèm khát.
Nhìn anh ấy dáng vẻ ngầu và soái như vậy, cầu hôn cô, cô chỉ biết nhảy vào ôm chặt lấy anh Lâm Thần.
Cô vui sướng đến nỗi nói lắp bắp:
-Em em...thích..thích...anh...anh.
Em chấp nhận làm bạn gái của anh..
Cú ôm này như một lời tuyên bố từ chính nội tâm của Tiểu Ngọc.
Cô bây giờ sẽ không phải sợ ai sẽ chiếm lấy được anh ấy nữa, vì anh ấy bây giờ thuộc quyền sở hữu của cô rồi.
Thật là hạnh phúc và vui sướng, trong lòng Tiểu Ngọc chỉ có ý muốn là nhanh chóng vào phòng để cô có thể trao tình yêu thương cho anh ấy.
Cô không thể nhịn được nữa rồi.
Lâm Thần bế lấy Tiểu Ngọc đi từ từ vào phòng.
Tiểu Ngọc bây giờ giống như một chú mèo con được Lâm Thần ôm ấp vậy, Tiểu Ngọc bây giờ không còn nghĩ gì khác ngoài Lâm Thần.
Tất cả giống như mơ vậy (Edit: thì là mơ thật mà).
Lâm Thần đặt Tiểu Ngọc xuống giường.
Tiểu Ngọc bây giờ trông cực kỳ mê người, cô hiện tại ánh mắt chỉ còn hình bóng Lâm Thần.
Tiểu Ngọc tỏ vẻ e thẹn nhưng trong lòng cô chỉ muốn được Lâm Thần trao yêu thương.
Ai nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Ngọc bây giờ đều sẽ cảm thấy cô nàng giống như đang dụ mời vậy.
Đơn giản vì Tiểu Ngọc quá ngây thơ cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp và khuôn mặt đỏ ửng nhưng rất chờ mong một điều gì đó.
Tiểu Ngọc còn mạnh dạng đến mức cố ý để lộ làn da trắng muốt ở vai, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn được bộ đồ che lấy hai quả đào màu đỏ ở bên trong.
Tiểu Ngọc lúc này nhìn Lâm Thần với ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng nói e thẹn:
-Đến đi anh trai.
Em sẵn sàng rồi...
Đột nhiên, phía trước của cô tối sầm lại, cô không cảm nhận được anh Lâm Thần đâu nữa.
Tất cả chỉ còn là hư vô.
Điều này khiến Tiểu Ngọc đang sung sướng đột nhiên chìm xuống đáy cốc.
Đang tuyệt vọng, Tiểu Ngọc đột nhiên thấy bóng dáng anh trai mình.
Cô vui sướng chạy đến, nhưng dường như có một bức tường vô hình chặn cô lại.
Nhìn anh trai cô càng ngày càng đi xa, cô chir biết gào thét trong sự tuyệt vọng:
-Anh Lâm Thần, anh đừng bỏ em...huhu...em biết sai rồi....
Tiểu Ngọc kêu một cách cực kỳ bi thảm, nhưng dường như Lâm Thần phía xa không hề nghe thấy tiếng cô nói, cứ một mạch đi xa....
Tiểu Ngọc lòng đau như cắt, cô gào thét giống như muốn sử dụng hết sức lực từ lúc sinh ra:
-Đừng màaaaaaa........
Tiểu Ngọc bật dậy trên giường, cô thở hổn hển.
Sau vài phút, cô mới nhận ra đó là mơ, thực sự đó là một cơn ác mộng mà cô rất sợ gặp phải.
Người của cô đổ mồ hôi nhễ nhại.
Cảm nhận được mình đang ở phòng mình, cô mới từ từ đi vào phòng tắm.
Lúc tắm rửa, cô nhìn mặt mình trong gương.
Một khuôn mặt hoàn hảo trắng hồng không hề có một tý thịt thừa nào, cô tự nói:
-Không được, mình phải làm điều gì đó.
Anh ấy phải là của mình, mình không thể để cho ai khác chiếm được...
Tiểu Ngọc cũng không phải là không có cơ sở để chiếm lấy.
Khuôn mặt cùng dáng người của cô, cô đều chăm sóc rất tỉ mỉ nên cô mới thuộc một trong những hoa khôi nổi tiếng của trường.
Tuy vũ khí của cô không to như ả ta( Như Lan) nhưng sự mềm mại cũng đủ để có thể đền bù cho anh ấy rồi.
Sau khi tắm, cô thay một bộ đồ ngủ, cô từ từ đi vào phòng của Lâm Thần.
Cô cũng chẳng biết là mình đang làm cái gì nữa, cô chỉ muốn ôm lấy anh ấy thôi, chỉ cầm ôm anh ấy là cô sẽ ngủ rất ngon.
Đến trước cửa phòng Lâm Thần, cô nói nhỏ:
-Anh ơi....anh còn thức không ạ....
Đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời.
Cô mới an tâm bước vào phòng.
Căn phòng tuy không bật đèn nhưng do ánh trắng chiếu qua cửa sổ phòng, nên cô mới nhìn thấy được một chút.
Mom men đến giường của Lâm Thần.
Cô nhìn thấy anh trai cô đang ngủ một cách ngon lành.
Nhưng nhìn Lâm Thần ngủ cũng làm cho tâm hồn cô cảm thấy rạo rực.
Tiểu Ngọc ngồi xuống cạnh giường.
Cô biết là anh ấy ngủ rất say, thường tầm này sẽ khó có thể thức dậy được.
Cô mỉm cười sờ lấy má của Lâm Thần, miệng cô nở nụ cười nhẹ nói:
-Bây giờ em phải làm sao mới được.
Anh trai của em đối xử với em tốt như vậy thì đứa em gái vô dụng như em làm sao có thể ngừng yêu anh được chứ...
Nhìn đôi môi của Lâm Thần.
Nó giống như đang mời gọi cô vậy.
Tiểu Ngọc nuốt nước bọt ừng ực.
Cô thực sự cảm thấy miệng cô đang trở nên khô rát.
Cô biết điều này cực kỳ nguy hiểm.
Nó trái với đạo lý, nhưng cô với anh cô không hề cùng huyết thống nên về mặt pháp lý thì sẽ không sao cả.
Nhưng cô biết nếu anh trai cô mà biết thì nhất định anh trai cô sẽ cực kỳ thất vọng về cô.
Tuy nghĩ vậy nhưng nếu cô thử một chút chắc anh ấy cũng sẽ không biết gì đâu nhỉ.....
Chương88: Buổi Đêm Ngọt Ngào
Cảnh báo: Tác có cảnh báo bao nhiêu lần thì mấy bạn cũng chẳng quan tâm đâu nhưng ta vẫn phải nhắc.
Các bạn chưa đủ 18 + nên rời đi nha.
Chúc các độc giả đọc truyện vui vể.
Tiểu Ngọc ngồi cạnh giường của anh trai mình trong màn đêm giá lạnh.
Tuy bây giờ đã rất rất khuya, màn sương bao trùm bên ngoài, cảm giác se se lạnh tràn về, nhưng mà Tiểu Ngọc không hề lạnh, cô chỉ cần ở cạnh anh trai Lâm Thần là cô cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Ngắm nhìn mãi, cô cảm giác dục hỏa trong người như bốc hỏa.
Bấy lâu nay, cô luôn luôn phải kìm nén cảm xúc của mình, cô sợ tình cảm của cô với anh cô sẽ đổ vỡ, mặc dù cả hai cũng chẳng hề có cùng huyết thống.
Cô cảm giác rất hạnh phúc nhưng đó chưa phải là điều cô muốn.
Cô muốn hơn thế, cô không muốn mình chỉ là một em gái bé bỏng cần được che chở, cô muốn anh Lâm Thần làm thế này...rồi thế này....!Nghĩ đến việc đó, khuôn mặt Tiểu Ngọc lại đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng sâu trong tâm hồn cô lại rất mong chờ điều này.
Nhìn một lúc lâu, thực sự Tiểu Ngọc không thể chịu nổi nữa.
Nếu anh ấy tỉnh, cô còn có giữ lại một chút lý trí, nhưng khi nhìn anh ấy ngủ say như vậy, d*c vọng trong sâu thẳm con người cô trỗi dậy một cách điên cuồng.
Ánh mắt của Tiểu Ngọc bắt đầu mê man, cô lẩm bẩm:
-Anh ấy kiểu gì cũng là của mình, mình chỉ làm một chút chắc không sao đâu nhỉ???
Tiểu Ngọc dùng ngón tay mềm mại của cô chạm vào môi của Lâm Thần.
Một cảm giác mềm mại truyền tới.
Tiểu Ngọc thực sự đang đặt cược cả thanh danh của cô vào chuyện này, mà hiện tại cô đâu có nghĩ được nhiều như vậy....
Thân thể Tiểu Ngọc run rẩy, cô từ từ bò lên trên người của Lâm Thần.
Cô muốn nếm thử cảm giác mà nằm mơ cô còn không dám nghĩ tới,...!Cô chỉ dám làm như vậy là do cô sợ anh trai của cô sẽ bị ai đó cướp mất, nhất là ả ta với hai vũ khí cực kỳ kh ủng bố, lại thêm sự giàu có và quyền thế thì cô sợ anh trai của cô sẽ không trụ được mất.
Cứ nghĩ đến chuyện đó, cô lại cảm thấy mình nên mạnh dạn hơn, cộng thêm vừa nãy cô gặp ác mộng nên cô mới làm như vậy.
Sau khi mon men trèo lên trước người Lâm Thần, mặt của cô bây giờ đã rất sát so với mặt của anh Lâm Thần.
Cô cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của anh ấy, hơi thở của anh ấy, mùi hương cơ thể của anh ấy...!tất cả mọi thứ cô đều cảm nhận được...
Tiểu Ngọc càng ngày càng mạnh dạng hơn, cô từ từ đưa ngón tay vào sâu trong miệng của Lâm Thần, cô cảm thấy rất thích thú khi làm điều này, cảm giác này làm cho cô rất hạnh phúc và thỏa mãn...
Cảm giác ẩm ướt bao trùm ngón tay làm cho Tiểu Ngọc cảm thấy rất vi diệu.
Cô nở một nụ cười, nụ cười này có thể làm đốn gục bao nhiêu trái tim đàn ông, đơn giản bởi vì nó quá đẹp.
Tiểu Ngọc từ từ đưa ngón tay ra ngoài, ngón tay trắng nõn của cô bây giờ đã trở nên ẩm ướt, cô lấy ngón tay đó cho vào miệng của cô ( edit: hmm,...!ta không biết nói gì hơn).
Tiểu Ngọc cảm nhận được vị ngọt, đầu óc cô trống rỗng.
Cô không biết là mình đang làm gì cả, nhưng vị ngọt này đã làm cho cô nghiện mất rồi:
-Tehe...em hôn anh mất rồi, vậy là anh đã thuộc về em rồi phải không???
Tiểu Ngọc không hề thỏa mãn, tuy cô hiện tại cảm thấy rất sung sướng và thỏa mãn.
Nhưng cô vẫn muốn hơn thế...
Tiểu Ngọc đang dự định làm lại việc cho ngón tay vào miệng Lâm Thần thì đột nhiên, Lâm Thần nói mớ:
-Linh....Nhi...đừng...mà...
Tuy chỉ là một câu rất ngắn, nhưng Tiểu Ngọc đều nghe rõ từng chữ.
Cảm giác chua chát, ghen tức bốc lên.
Linh Nhi là ai??? Tại sao anh trai của mình lại biết người đó, chẳng lẽ....
Khi mà một người đang trong trạng thái ghen tuông thì tất nhiên người đó sẽ luôn nghĩ về điều tiêu cực, Tiểu Ngọc cũng như vậy.
Cô tuy rất xinh đẹp, tài năng và là một người gương mẫu nhưng cô cũng chỉ là một cô gái mà thôi, cô cũng biết ghen khi người mà cô yêu lại có một người khác chứ.
Tiểu Ngọc ngồi trên người Lâm Thần nhưng cô lại cảm thấy rất buồn.
Cô biết anh trai cô kiểu gì cũng sẽ có bạn gái, nhưng cô không chấp nhận điều đó.
Cô không thể chấp nhận cảnh anh trai của cô rời xa cô để đi cùng người khác, điều này làm cho nỗi uất ức bấy lâu nay trong lòng Tiểu Ngọc trào dâng.
Không hề nghĩ đến hậu quả hay biến cố gì, Tiểu Ngọc dùng đôi môi mình ngập chặt đôi môi của Lâm Thần.
Đầu lưỡi của cô xuyên thẳng qua môi của Lâm Thần và tiến thẳng vào trong.
Cô đầu óc bây giờ không hề nghĩ ngợi gì nữa, kể cả anh ấy có tỉnh dậy cô cũng không quan tâm, nếu anh ấy mà cô không giữ được thì cô còn giả bộ ngây thơ để làm gì...
Đầu lưỡi của Tiểu Ngọc chạm thẳng vào lưỡi của Lâm Thần.
Lúc đó, Tiểu Ngọc bắt đầu dùng đôi môi và lưỡi của cô quậy tung mọi thứ trong miệng của Lâm Thần.
Lưỡi của Lâm Thần bị lưỡi của Tiểu Ngọc quậy tung.
Tiểu Ngọc ra sức m*t, đẩy rồi quậy tung, nếu ai đó chứng kiến cảnh này thì sẽ không bao giờ có thể tin được mắt mình.
Một cô gái xinh đẹp đến mê hồn, một cô gái chỉ cần nhìn cũng đủ để cho người ta cảm thấy đây là mỹ cảnh, một cô gái chỉ mới tuổi đôi mươi, ấy vậy mà lại làm chuyện như này,...! nhưng sự thật là Tiểu Ngọc đang làm như vậy.
Cô hôn một cách điên cuồng, giống như tất cả nỗi uất ức, thèm khát, d*c vọng bấy lâu dồn nén vào một chỗ.
Lâm Thần có vẻ đang mơ thấy điều gì đó, cậu ấy muốn nói nhưng Tiểu Ngọc đã chặn bằng miệng của cô ấy.
Nếu lúc trước đây là không gian yên tĩnh thì bây giờ chỉ còn tiếng “chẹp..chẹp...chụt” rất mê li.
Tay tiểu ngọc còn ôm chặt người của Lâm Thần, giống như bản năng vậy, vì cô không mặc áo lót nên cảm giác cũng rất chân thật, điều này làm Tiểu Ngọc ra sức hôn.
Suốt một đêm, Tiểu Ngọc ra sức chứng minh tình yêu của cô, cả căn phòng tràn ngập tiếng chụt chụt quái dị.
(Edit: Lâm Thần chưa bị “mất đời trai” đâu, các độc giả đừng lo).
Chương89: Kế Hoạch Bất Đắc Dĩ
Suốt một đêm, Lâm Thần phải hứng chịu “cơn thịnh nộ” từ chính em gái của cậu.
Mãi sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu khá cao, Lâm Thần cảm nhận được sự mệt mỏi từ từ mở mắt.
Cậu hiện tại cảm nhận được sự mệt mỏi cực kỳ rõ rệt, cả người tê liệt không muốn cử động.
Lâm Thần còn cảm nhận được cảm giác mềm mại đến khác lạ bao trùm bả vai cậu.
Vì vậy cậu mới ngoảnh sang, nhưng một điều làm cậu bất ngờ đó là Tiểu Ngọc đang ôm chặt lấy tay của cậu, đầu em ấy gối trên vai của cậu, giống như cậu là một con thú nhồi bông để cho em ấy ôm vậy.
Nhìn thấy em gái mình như vậy, cậu lại cười khổ.
Lâm Thần chỉ nghĩ rằng em gái cậu ở đây chỉ là do em ấy “sợ ma quỷ” mà thôi.
Cậu tự nói với bản thân là sẽ nhắc nhở em ấy không được làm như vậy nữa.
Cậu cũng biết cảm giác mềm mại bao trùm bả vai giống như mời gọi như vậy là từ đâu ra, Lâm Thần cũng hết cách rồi, cậu là con trai mà nhắc nhở em ấy thì em ấy sẽ xấu hổ mất.
Lâm Thần từ từ đẩy nhẹ nhàng em gái cậu ra.
Tiểu Ngọc từ từ nằm ngửa, Lâm Thần cảm nhận được làn da mềm mại, cậu thầm hô nguy hiểm.
Em ấy thực sự quá dụ người mà, dáng người Tiểu Ngọc bây giờ giống như đang hô cậu nhảy vào “xơi” em ấy vậy.
Lâm Thần cố gắng gạt bỏ tâm ma trong lòng.
Tiểu Ngọc là em gái cậu, thân là anh trai mà lại nghĩ đến chuyện nhưu vậy khiến Lâm Thần tức giận chính bản thân mình.
Bỏ qua vấn đề em gái, cậu cảm nhận được cơ thể cậu thực sự có vấn đề.
Cảm giác mệt mỏi, khó chịu tràn ngập.
Lâm Thần cảm thấy cực kỳ lạ, đêm qua thì cậu mơ thấy Linh Nhi đang “hành hạ” cậu cũng làm cho cậu mệt mỏi rồi, nhưng tại sao bây giờ thân thể cậu lại giống như bị “hành hạ” vậy.
Miệng cậu cảm nhận được sự ướt át, cậu cũng không biết là do đâu nữa.
Lưỡi của cậu cảm thấy khá đau, cả thân thể run rẩy.
Thực sự điều này làm Lâm Thần cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mang tâm trạng mệt mỏi, cậu cố gắng ngồi dậy, nhìn lại đồng hồ thì cậu cảm thấy sốc.
Cậu đã ngủ trễ hơn so với giờ cậu dậy thường ngày hai tiếng, cứ tưởng là giờ sinh học của cậu thì cậu sẽ chẳng bao giờ phá vỡ được nhưng bây giờ cậu lại phá vỡ chính giờ sinh học của mình.
Điều này làm Lâm Thần tự hứa sẽ đặt báo thức để tránh lỡ giờ.
Sau khi đắp chăn cho em gái cậu, cậu mới uể oải bước từng bước nặng trĩu ra ngoài.
Cảm giác giống như đêm qua bị một vật thể nào hành hạ từng chỗ trên cơ thể cậu vậy, rất khó chịu....(edit: em gái hành hạ anh trai đó).
Lâm Thần làm tất cả mọi việc, tuy rất mệt nhưng cậu vẫn làm bữa sáng cho em gái, làm đủ mọi việc rồi mới yên tâm ra ngoài.
Cậu hôm nay cần lên trường để xin thi vượt, nếu không thì sẽ trễ hẹn với Thanh Tuyết mất.
Thật là bận rộn...
Sau khi Lâm Thần đi vài tiếng, Thanh Tuyết nằm ngủ rất ngon trên giường bỗng dưng nói yêu:
-Anh Lâm Thần, đêm qua thật là hạnh phúc quá đi mà....
Tiểu Ngọc nói một cách cực kỳ yêu mị.
Cô thực sự cảm thấy mình hôm qua giống như một cỗ máy không hề biết mệt vậy.
Cô hôn đến nỗi mà chính miệng cô còn cảm thấy khá tê tê, thực sự cảm giác đó, cái cảm giác mà cô được hôn điên cuồng người trong mộng đã làm cho cô cảm thấy cực kỳ sung sướng và hạnh phúc.
Mọi ngóc ngách trong miệng của anh Lâm Thần đều được miệng của cô nếm qua, thậm chí, cô còn nút lưỡi của anh ấy đưa sang miệng của cô, lúc đó cô chỉ ra sức ngậm chặt và hút tất cả mọi thứ của anh ấy.
Càng hạnh phúc hơn khi cô biết đây là nụ hôn đầu của anh ấy.
(Edit: À Lâm Thần bị cưỡng hôn hai lần rồi đó).
Cảm giác đó khiến cô bây giờ vẫn nhớ như in, cô rất muốn hôm nào cũng như vậy.
Cô cũng không ngờ là chỉ việc như vậy mà cô đã làm suốt một đêm dài, đến khi mặt trời nhú lên thì cô mới “tạm tha” cho anh ấy.
(edit: 5 6 tiếng đó ae, bố ai chịu được)
Cô cảm nhận được mặt trời lên rất cao rồi, vì vậy cô biết anh Lâm Thần đã đi.
Cô tin chắc chắn anh ấy sẽ không phát hiện ra mình, vì anh ấy tin tưởng cô đến mức mù quáng.
Đâu ai nghĩ rằng một cô em gái ngoan ngoãn như cô lại làm ra chuyện như vậy chứ, kể cả cô thú tội với anh ấy thì cô tin chắc anh ấy sẽ không bao giờ tin.
Nhớ lại khoảnh khắc “hành ha” anh ấy, cô không tự chủ li3m môi của mình, khuôn mặt đắm say tự lẩm bẩm:
-Vị của anh ấy thật là ngon, ngon quá đi mà....
Tiểu Ngọc nhận ra một điều rằng món ngon nhất trong đời cô không phải là món ăn do anh Lâm Thần tự tay nấu, mà là chính là anh ấy, nhất là miệng của anh ấy.
Tiểu Ngọc hít hà mùi còn sót lại trên giường của Lâm Thần, mãi sau cô mới từ từ bước dậy.
Nếu ai đó nhìn thấy Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ phải bị mê hoặc đến điên đảo, bởi vì dáng vẻ Tiểu Ngọc hiện tại cực kỳ mê người.
Tiểu Ngọc cũng không ngần ngại cởi hết đồ rồi đi từ từ vào trong phòng tắm của anh ấy, anh ấy cô càng không chiếm được thì cô sẽ tìm đủ mọi cách để chiếm được.
Cô bây giờ không muốn dựa vào anh ấy nữa, cô cảm giác có một nguy cơ cực kỳ lớn, nếu theo lời anh ấy nói mớ hôm qua thì cô suy diễn người đó rất có khả năng là đương kim đại tiểu thư “Linh Nhi”.
Đây là một nhân vật cô đã từng nghe, nhưng mọi thông tin về Linh Nhi này đều cực kỳ mơ hồ, điều này càng chứng tỏ cô nàng này cực kỳ nguy hiểm.
Cô nhất định sẽ “bảo vệ” anh trai cô tránh khỏi tai họa này.
Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Ngọc ra đến bàn ăn thì trên bàn có rất nhiều đồ ăn thịnh soạn, ngoài ra có một tờ giấy.
Tiểu Ngọc đi đến, lấy tờ giầy, trên tờ giấy đó ghi:
“ Anh đã chuẩn bị rất nhiều bữa sáng cho em, những món anh làm cho bữa trưa và bữa tối anh để trong tủ lạnh, lúc em cần ăn chỉ cần lấy đồ đó ra hâm nóng là được.
Anh cũng để một ít tiền ở đây, em có thể tiêu bất cứ thứ gì em thích.
Anh thực sự rất xin lỗi vì đã không thể cùng em đi chơi, bởi vì anh còn rất nhiều việc cần làm.
Anh hứa lúc anh rảnh rỗi anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em, chỉ mong em đừng giận anh.”
Tiểu Ngọc đọc tờ giấy mà trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô hiện tại không hề quan tâm đến tiền bạc nữa, cái cô quan tâm chính là cô cần làm như thế nào để anh ấy lọt vào bẫy của cô.
Cô thực sự không chờ được nữa rồi, chỉ có cách để anh ấy chiếm lấy cô mới có thể làm cho cô có cảm giác an tâm khi anh ấy đi ra ngoài.
Lâm Thần đi bên ngoài, cảm giác rét lạnh bao trùm.
Cậu không biết hôm nay mình bị ma ám hay sao, hôm nay thật sự rất mệt mỏi.
Lâm Thần lắc đầu bỏ qua, bây giờ cậu đang trên đường đến trường.
Một điều cậu cảm thấy rất đau đầu đó là cách thuyết phục hiệu trưởng, học sinh khác thì có quyền thi vượt nhưng chỉ có cậu là không có quyền.
Cậu cũng không biết vì sao mình lại bị đối xử như vậy, nhưng cậu biết hiệu trưởng làm vậy là có nguyên do.
P/S: Ta mấy hôm nay bận chạy sấp mặt, tác cần mọi người ủng hộ để vượt qua khó khăn này.
Cảm ơn độc giả đã quan tâm.
Chương90: Thi Vượt
Lâm Thần đi lên trường.
Bởi vì cậu đi khá muộn nên cậu cũng không cần phải đi cửa sau nữa, nhưng cho dù vậy cậu vẫn đeo một chiếc mặt nạ, cậu rất sợ trên đường có những nữ sinh thấy cậu lại giở trò.
Sau khi đến trường, cậu từ từ đi lên phòng hiệu trưởng, tất nhiên là với tài năng cải trang của cậu thì chả ai có thể nhận ra.
Đi đến phòng của hiệu trưởng, cậu đứng phía trước cửa, hít một hơi thật sâu, cậu hôm nay sẽ cố gắng có thể xin thi vượt cấp, với trình độ của cậu thì cậu chắc chắn mình có thể vượt qua được kỳ thi này để xin phép được nghỉ sớm.
Nếu không làm vậy thì chắc chắn Thanh Tuyết sẽ không tha cho cậu mất, nghĩ đến Thanh Tuyết “hành hạ” cậu thì cậu lại rùng mình run sợ, cậu không muốn Thanh Tuyết lại nắm thóp cậu nữa...
Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Thần mở cửa ra, một điều làm cậu bất ngờ là có rất nhiều người đang ngồi, có vẻ như họ đang họp một điều gì đó.
Cả đám người thấy có người mở cửa, nhưng khi ngoảnh lại thì thấy một người rất xa lạ, vì vậy có một cô giáo đứng lên hỏi dò:
-Cho hỏi cậu là ai ?
Lâm Thần thấy vậy, cậu cũng bình tĩnh lễ phép cúi đầu nói:
-Em tên Lâm Thần ạ, xin lỗi các cô nhưng em phải cải trang vì bất đắc dĩ.
Nghe đến Lâm Thần khẳng định như vậy.
Mọi người đang khuôn mặt ủ rũ lại tỏ vẻ vui sướng.
Có một thầy giáo còn không nhịn được đứng dậy tỏ vẻ mời mọc nói:
-Sao em không nói sớm, em vào ngồi đi, trời ngoài kia nóng lắm....!ở chỗ này còn trống nè...
Lâm Thần cảm thấy các thầy cô này hình như đang rất vui sướng vì cậu, cậu cũng không chắc điều đó có đúng hay không.
Nhưng cậu vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc ghế mà thầy đó mời cậu.
Cậu cảm giác mình là tâm điểm của sự chú ý, các thầy cô nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Thần cảm thấy rất không tự nhiên.
Hiệu trưởng là một cô giáo đang ngồi ở phía trên cùng.
Nhận ra sự khó xử của Lâm Thần, hiệu trưởng ho một tiếng làm cho tất cả thầy cô đều chột dạ quay đầu lại.
Thấy tình hình ổn định, hiệu trưởng mới hỏi ân cần Lâm Thần:
-Em trở lại học là các cô vui rồi, vậy em lên đây muốn hỏi gì vậy???
Lâm Thần thấy hiệu trưởng giải vây cho cậu, cậu rất biết ơn.
Thấy câu hỏi như vậy, cậu cũng nói thẳng:
-Em muốn xin thi vượt ...
Chưa kịp nói hết câu, tất cả thầy cô đứng dậy nói:
-Không được...
-Em không được làm vậy..
-Nhất quyết không được...
Lâm Thần thầm hô các thầy cô lật mặt nhanh quá, nhanh tới nỗi cậu còn không kịp trở tay.
Vừa nãy mấy thầy cô còn ân cần hỏi cậu thì bây giờ cậu cảm giác mấy thầy cô đang rất tức giận.
Hiệu trưởng thấy tình hình đang xấu.
Cô nói ra lệnh:
-Tất cả ngậm miệng cho tôi.
Hiệu trưởng hô một nhát, tất cả thầy cô đều ngậm miệng ngồi xuống.
Hiệu trưởng lúc này mới nghi hoặc hỏi:
-Em cần thi vượt để làm gì?
Lâm Thần cũng không dám nhìn các ánh mắt như dao kéo bên cạnh, cậu nhìn cô hiệu trưởng và nói:
-Xin cô đáp ứng nguyện vọng của em, em cần thi vượt để có thể dành thời gian hoàn thành việc riêng của em ạ.
Các thầy cô khác đều tỏ vẻ không đồng ý với yêu cầu này.
Lâm Thần các thầy cô đều biết là cậu ấy cực kỳ giỏi và thông minh, cộng thêm Lâm Thần lại cực kỳ biết làm hài lòng các thầy cô.
Có thể nói rằng chỉ cần ai dạy lớp học có mặt Lâm Thần thì buổi học đó sẽ là buổi sung sướng, có lúc các thầy cô còn tranh nhau để được đứng lớp của Lâm Thần mà không được.
Cứ có Lâm Thần là tất cả nữ sinh đều cực kỳ ngoan ngoãn lắng nghe, vì vậy nếu thiếu đi Lâm Thần thì giống như mất một học sinh “con cưng” của các thầy cô vậy.
Tuy biết điều này không công bằng cho Lâm Thần, nhưng vì Lâm Thần quá ư là xuất xắc và biết chiều lòng thì học sinh này các thầy cô nhất quyết phải giữ lại.
Hiệu trưởng cũng đau cả đầu.
Lâm Thần thực sự quá ưu tú, thân làm hiệu trưởng rất nhiều năm mà cô lần đầu gặp được một cậu học sinh làm điên đảo toàn trường như vậy.
Cả hội trường ồn ảo.
Hiểu trưởng cảm thấy tức điên, cả đám sồn sồn cái gì không biết, còn ra thể thống gì nữa, vì vậy cô hiệu trường đập tay xuống bàn, một tiếng rầm cộng thêm âm thanh cực kỳ rõ ràng và dứt khoát:
-Ai mà không giữ im lặng thì ra ngoài cho tôi...
Cả đám thầy cô đều im re, ai nấy cũng rất sợ cô hiệu trưởng này.
Nhưng mọi người đều đổ ánh mắt cầu mong cho Lâm Thần, chỉ mong cậu học sinh này đừng bỏ đi.
Hiệu trưởng lúc này mới đưa Lâm Thần ra một phòng riêng, Lâm Thần rất biết ơn cô hiệu trưởng này, làm như vậy cậu sẽ đỡ khó xử hơn rất nhiều.
Lúc này, cô hiệu trưởng mới nói:
-Em không đi không được hả, nếu vè vấn đề tài chính thì cứ nói với cô...
Lâm Thần lắc đầu nói:
-Không phải cô ạ! Em thực sự bất đắc dĩ phải như vậy, mong cô có thể thấu hiểu cho em...
Hiệu trưởng ra sức thuyết phục, thậm chí cô còn cho Lâm Thần rất nhiều đặc quyền và quà tặng nhưng Lâm Thần đều tỏ vẻ từ chối.
Điều này làm cho cô cực kỳ khó xử.
Lâm Thần thực sự rất mệt mỏi, cậu thấy hiệu trưởng định nói thêm thì cậu mới bất lực nói:
-Nếu không được thì em có lẽ sẽ phải xin thôi học vậy...
Hiệu trưởng nghe như vậy.
Cô đổ mồ hôi lạnh, nếu làm như vậy thì các nữ sinh trong trường sẽ nổi điên mất, điều này là điều không thể.
Hiệu trưởng lúc này mới chấp nhận ước muốn của Lâm Thần, nhưng cô lại nói:
-Cô chấp nhận, nhưng em phải giúp cô một việc.
Lâm Thần nghe vậy, cậu trong lòng thả lỏng một chút.
Cuối cùng cậu cũng đạt được ước muốn của mình.
Nghe thấy hiệu trưởng muốn mình giúp.
Lâm Thần cũng thoải mái nói:
-Cô cứ nói ạ, nếu em giúp được em nhất định sẽ giúp.
Thấy như vậy, cô hiệu trưởng mới vui vẻ nói:
-Trường mình nhận được lời mời tham gia một bữa tiệc.
Mà bữa tiệc đó rất quan trọng, nơi đó hội tụ rất nhiều nhân tài.
Mà ở trường mình thì chỉ có em là xứng đáng có đủ khả năng, vì vậy cô rất mong em có thể đại diện cho trường tham gia bữa tiệc này.
Em cũng không cần lo lắng vì thời gian tham gia còn rất lâu cơ, cô muốn biết ý kiến của em.
Lâm Thần lúc này mới hiểu.
Cậu cũng sẵn sàng đồng ý, nhưng để đề phòng thì cậu vẫn hỏi:
-Ở trong bữa tiệc đó có ai tên là ‘Linh Nhi” không cô...
Cô hiệu trưởng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
-Tất cả khách mời cô biết đều không có tên đó cả.
Lâm Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có Linh Nhi là cậu an toàn rồi.
Cậu vui vẻ đồng ý, điều này làm cho cô hiệu trưởng cực kỳ vui vẻ.
Lâm Thần cảm thấy thời gian không còn sớm, cậu xin phép cô hiệu trưởng rời đi sớm.
Mãi lúc Lâm Thần rời đi, cô hiểu trưởng mới nghĩ đi nghĩ lại tên “Linh Nhi”.
Cái tên này cô nghe rất quen nhưng cô chắc chắn không phải là khách mời.
Mãi một lúc sau, cô mới nhận ra cái tên này.
-Đây không phải là người đứng sau tổ chức sự kiện này hay sao.
Tại sao em ấy lại biết về người đó.
(edit: Toang rồi anh tôi ơi!)
Linh Nhi cô còn cảm thấy cực kỳ mơ hồ.
Nhân vật tầm cỡ cực kỳ lớn, có thể nói là nhân vật bí ẩn nhất cô biết, tại sao Lâm Thần lại biết được người này.
Chắc có lẽ là trùng tên đi, bởi vì Linh Nhi là một đại tiểu thư cực kỳ nguy hiểm, cô chỉ biết cô gái tên Linh Nhi này thù rất dai và cực kỳ nguy hiểm....