Chương sẽ được mở sau khi có 5 yêu thích nha. Mấy hôm nay truyện hơi flop nên tác hơi nản (edit: hic hic). Nếu đủ chương sẽ lên 2000 chữ
Demo:
Thời học trò đều có những kỷ niệm riêng, cũng là lúc mà tình yêu ngây thơ bừng lên trong từng người. Không khó để bắt gặp được đôi nam nữ còn tuổi học sinh đang nắm tay nhau ở dưới gốc cây, cùng nhau thả diều... rất lãng mạn và ngây thơ...
Tuy nhiên, cũng có một số bạn học trò chọn con đường học hành một cách rất nghiêm túc, có thể họ có niềm tin mãnh liệt về tương lai rộng mở phía trước. Chẳng ai đánh thuế giấc mơ, chúng ta thời tuổi này cũng có thể ngây thơ cố gắng thực hiện những giấc mơ hão huyền mờ ảo đó.
Ở một nơi xa xôi, trong một căn nhà khá cũ kĩ, nơi đây có một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và rất đáng yêu. Nhìn từ xa thì cô ấy giống như một ánh sao tỏa sáng rực rỡ, khi nhìn gần lại cho ta một cảm giác giản dị thân thương. Khuôn mặt với từng đường nét giống như được tạo hóa ban tặng có thể khiến bất kỳ chàng trai nào nhìn cũng phải nhìn lần thứ hai. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức quyến rũ, chẳng những không giảm đi vẻ đẹp mà trái lại càng làm cho vẻ đẹp của cô ấy tăng thêm vài phần.
Cô ấy mặc một bộ đồ học sinh khá giản dị, hiện tại cô ấy đang tỏ vẻ bất mãn với một cô gái trung niên, có vẻ như đó là mẹ của cô ấy:
-Chúng ta đang sống rất tốt mà mẹ, tại sao hiện tại mẹ lại muốn tái hôn...
Nữ trung niên nghe vậy, cô cười nhẹ, xoa đầu của đứa con gái bé bỏng của cô và nói:
-Tiểu Linh à, mẹ và ba mới của con đã đi đến quyết định rồi. Mà lại mẹ nghe nói anh trai sắp tới của con nổi tiếng lắm đó.
Tiểu Linh nghe vậy, vẻ mặt cô lộ rõ sự chán ghét. Cô cười khinh bỉ nói:
-Hừ...anh trai... toàn là lũ đáng ghét... hắn ta cũng sẽ như vậy mà thôi...
Mẹ Tiểu Linh thấy Tiểu Linh lộ tính khí như vậy, cô cũng chỉ biết cười nhẹ. Cô chỉ nói với Tiểu Linh:
-Anh trai sắp tới của con tên là Lâm Thần. Mẹ mong hai đứa khi gặp sẽ hòa thuận với nhau...
Tiểu Linh nghe vây, hai má của cô phòng lên, đôi tay chống lấy eo lộ rõ tính cách ghét bỏ. Cô nói:
-Hừ...con không thèm cái loại anh trai đó... Thôi con đi chơi đây...
Tiểu Linh nói xong thì chạy lon ton ra ngoài cùng lũ bạn, để lại mẹ cô ấy đang lắc đầu. Cô đang định đưa chiếc ảnh của Lâm Thần cho Tiểu Linh nhưng dường như không cần đâu nhỉ...
Tiểu Linh vừa bước chân ra ngoài thì chuông điện thoại vang lên. Tiểu Linh tuy rất không muốn nhưng vẫn bắt máy, tỏ ra lễ phép nói:
-Dạ...con chào bác ạ...
Ở đầu dây bên kia, một giọng cười nhẹ truyền đến, Tiểu Linh vẻ mặt khinh bỉ cực độ. Ngay sau đó một giọng nói truyền tới:
-Hôm nay ba muốn cho con nói chuyện với anh trai con trước... ba mong hai đứa sau này sẽ hòa thuận...
Nói xong,có một giọng như ra lệnh trong điện thoại vang lên:
-Lâm Thần...ra đây gặp em gái con này...
Vẻ mặt Tiểu Linh nhăn mày đến cực đỉnh, tuy cảm giác chán ghét tràn ngập nhưng cô vẫn cố gắng đợi chờ... Một lúc sau thì có một giọng rất nam tinh vang lên:
-Alo.... xin lỗi vì đã để em chờ đợi lâu...
Chỉ với một giọng nói mà đã khiến cho trái tim của Tiểu Linh đập nhanh hơn, cảm giác này cực kỳ quái lạ. Tuy vậy, cô vẫn cười lạnh nói :
-Anh là ai tôi không biết...nên nhớ gặp tôi thì tránh xa tôi một chút...
Đầu dây bên kia nghe vậy thì dường như không nói được câu nào, để xả cơn giận, Tiểu Linh liền quái khí nói tiếp:
-Một thằng con trai mà hiện tại vẫn phải đi làm thuê thì không xứng quen biết tôi. Anh chẳng là cái thá gì cả, tại sao chúng ta lại trở thành anh em... tại sao tôi lại sắp phải chịu đựng có một đứa anh trai như anh chứ...
Lâm Thần bị chửi như mưa, cuối cùng chưa kịp nói câu nào thì Tiểu Linh đã dập máy. Ba Lâm Thần thấy vậy liền hỏi:
-Sao con không nói câu nào vậy? Hình như em gái con to tiếng với con à?
Lâm Thần lúc này mới nhẹ nhàng cúp máy, cậu chỉ lắc đầu rồi nói:
-Không đâu ba...em ấy rất tốt..chỉ là con hôm nay hơi mệt nên không biết nói câu gì mà thôi...
Thấy Lâm Thần cũng không có biểu hiện gì khác biệt, ba cậu ấy nhấc tách trà lên rồi nói:
-Sau này con có một cô em gái, hãy chăm sóc cho em gái con thật tốt...
Lâm Thần nghe vậy, cậu lễ phép gật đầu nói:
-Vâng ạ...con sẽ cố gắng...
Tiểu Linh sau khi chửi Lâm Thần té tát xong thì cầm một bộ mặt vui vẻ để đi chơi. Cô chẳng hề hay biết rằng chính hành động vừa nãy sẽ là hành động ngu xuẩn nhất trên đời cô từng làm...
Chương147: Lúc chúng ta mới gặp nhau P2- Ngoại truyện
Lâm Thần sau khi làm việc nhà xong, cậu đi vào căn phòng quen thuộc thường ngày của cậu. Tuy nhiên, điều khác lạ hôm nay là cậu cầm chính chiếc điện thoại của mình và lưu lại dãy số của Tiểu Ngọc.
Nhìn tin nhắn chi chít đến nỗi máy điện thoại đời cũ của cậu còn không thể tài hết, hàng trăm cuộc gọi nhỡ cùng với hàng trăm lá thư chưa hề bóc vẫn còn để trong chiếc hộp ở xó phòng là đủ hiểu mị lực kinh người của cậu.
Trong danh bạ của cậu thì chỉ có vài số của người quen mà thôi. Đương nhiên em gái sắp tới của cậu cũng thuộc một trong những người yêu quý của cậu. Nghe những lời chửi rủa mắng nhiếc vừa nãy của Tiểu Ngọc, cậu thở dài một hơi trầm lặng.
Cậu cũng sẽ cố hết sức để em ấy có thể thoải mái hơn, nếu như em ấy bài xích cậu thì cậu cũng sẽ không miễn cưỡng em ấy. Cậu hiện tại còn không biết mình có đủ thời gian để chăm sóc cho em ấy hay không nữa, tâm trí của Lâm Thần lúc đó rất rối bời...
Về bên Tiểu Ngọc, sau khi rủ lũ bạn ra bãi đất trống gần đó. Những người bạn của Tiểu Ngọc cũng là những cô gái khá là xinh đẹp, tuy nhiên nếu so với Tiểu Ngọc thì Tiểu Ngọc giống như viên ngọc sáng ở trong những hòn đá cuội vậy.
Tiểu Ngọc kể chuyện về việc cô sắp phải chuyển đi, đồng bạn của Tiểu Ngọc nghe vậy đều tỏ ra hối tiếc. Ai ai cũng muốn níu giữ lại Tiểu Ngọc...
Nhìn lũ bạn của mình như vậy, Tiểu Ngọc cười nói:
-Các cậu cứ ở đây đi... lúc nào rảnh thì tôi lại quay về thăm các cậu...
(Lúc đầu tác định xưng mày-tao nhưng nghe nó tục quá)
Tuy nhiên, trong nhóm có một cô gái mắt sáng lên, hỏi Tiểu Ngọc:
-Ê cậu, cậu có phải sắp đến trường * của tỉnh * đúng không vậy?
Tiểu Ngọc gật đầu, lúc này mắt của đứa bạn đó sáng lên. Hai tay bắt lấy tay của Tiểu Ngọc rồi ngưỡng mộ nói:
-Cậu lên đó nhớ chụp cho tôi tấm hình của cậu ấy nha....
Vừa nói vậy, cả đám bỗng như bừng tỉnh, ai ai cũng vẻ mặt chờ mong nhìn Tiểu Ngọc khiến cho Tiểu Ngọc không biết nói gì. Ai ai cũng nhìn cô khiến cho cô cũng có chút xấu hổ. Để giải tỏa sự xấu hổ này, chính cô cũng tò mò người mà mấy con bạn của cô muốn tìm là ai, cô hỏi:
-Cậu ấy là ai?? Tại sao các cậu lại tỏ vẻ mê đắm nam sinh đó như vậy???
Vừa nói xong, cả đám kể về hình dáng và tài năng của nam sinh đó. Nếu để tả vẻ đẹp thì đúng là không thể có một từ nào để diễn tả hết được vẻ đẹp của cậu nam sinh này. Nếu có thể miêu tả trong một từ thì người ta gọi là “ mỹ nam nghìn năm mới gặp”, Ánh mắt sâu thẳm có thể dễ dàng hút hồn bất cứ cô gái nào. Vẻ đẹp ngoại hình đã rất kinh khủng, thậm chí cậu nam sinh đó tính tình còn rất ôn hòa.
Nghe lũ bạn kể, Tiểu Ngọc còn thật sự không thể tin nổi trên thế giới này còn có nam sinh đó tồn tại. Tuy nhiên, điều làm cô bất ngờ hơn đó là cậu nam sinh đó thậm chí còn khá là nghèo, phải đi làm thuê để trang trải.
Nhìn từng tấm ảnh mà lũ bạn cô phải day dứt lắm mới vác ra, cô cũng động lòng trước những tấm hình này. Tuy chỉ là ảnh chụp trộm cùng, thậm chí còn không nhìn thấy được cả mặt của người đó nhưng từ dáng người cùng với giác quan thứ sáu nhạy bén thì cô cũng có chút rung động. Chưa cần nhìn cũng biết đây là một người cực kỳ soái khí và mị lực kinh người rồi, không biết khi mà lộ mặt thì sẽ khủng khiếp như nào nữa.
Tuy nhiên, với một người thông minh như Tiểu Ngọc, cô biết rõ là những người này thường sẽ bị những “phú bà” khác theo đuổi. Nhìn lũ bạn ánh mắt giống như chết đi sống lại muốn gặp anh ta, cô sợ khi cô nói ra điều này thì đám fan cuồng như này sẽ đánh chết cô mất.
Tuy là không thể nói thẳng nhưng Tiểu Ngọc vẫn tỏ vẻ nghiêm túc đáp:
-Nếu anh ấy hoàn hảo như vậy thì chắc có rất nhiều cô gái xinh đẹp giàu có theo đuổi chứ...
Tiểu Ngọc cứ tưởng là nói vậy sẽ chạm vào lòng tự ái của lũ bạn thân. Tuy nhiên, đáp lại lời của cô chỉ là một tràng cười, giống như lời cô nói rất hoang đường.
Thấy Tiểu Ngọc nghi hoặc, một cô bạn dáng vẻ khá gầy gò chạy đến đưa cho Tiểu Ngọc bức ảnh. Tiểu Ngọc bán tín bán nghi cầm lấy, một điều mà cô cực kỳ khó tin đang xảy ra. Một nữ ca sĩ cực kỳ nổi tiếng thậm chí còn công khai tỏ tình với cậu nam sinh đó.
Mà điều kỳ lạ hơn là nhìn bức ảnh cô mới biết thần tượng mà lũ bạn thân này của cô si mê lại trùng tên với chính anh trai sắp tới của cô. Tuy nhiên, rất nhanh cô gạt bỏ ý nghĩ điên rồ đó ra ngoài. Chẳng bao giờ tên anh trai đáng ghét đó lại chính là mỹ nam khủng bố như này cả...
Điều khiến cho cô càng tò mò hơn về Lâm Thần này chính là cậu ta lại từ chối chính lời tỏ tình ngay phần bình luận dưới. Điều này giống như một cơn đại hồng thủy chao đảo khắp cõi mạng...
Nhìn nhan sắc của nữ ca sĩ cùng với danh tiếng và sự giàu có thì không thể nào đong đếm được. Có lẽ cô ấy chính là tượng đài của sự thành công, ấy vậy mà lại không thể lọt vào mắt xanh của Lâm Thần. Càng ngày, Tiểu Ngọc càng tò mò về cậu ấy. Không biết nhan sắc phải đỉnh cao như nào mới có thể khiến cho nữ ca sĩ hạng S đó phải trầm mê như này...
Tiểu Ngọc đang suy tư thì đứa bạn vừa đưa cho cô ảnh đó giải thích thêm:
-Hiện tại thì cậu ấy không còn xuất hiện nữa. Tuy vậy, nếu may mắn thì có thể ngẫu nhiên gặp cậu ấy đang đi làm thuê. Cậu cũng không thể tin rằng nam thần của chúng tớ lại phải chạy vạy đi làm thuê đúng chứ???
Tiểu Ngọc càng nghe càng hít hơi khí lạnh. Như này không hề đúng theo lẽ thường. Chẳng nhẽ một nam thần nhan sắc cùng tài năng như này lại nghèo như vậy. Nếu không phải có bằng chứng rõ ràng như ảnh thì chính cô cũng không thể tin nổi.
Cô lại nhớ đến câu nói mà cô nói với anh trai sắp tới của cô: “Một thằng con trai mà hiện tại vẫn phải đi làm thuê thì không xứng quen biết tôi. Anh chẳng là cái thá gì cả, tại sao chúng ta lại trở thành anh em... tại sao tôi lại sắp phải chịu đựng có một đứa anh trai như anh chứ...” mà nam thần này cũng đi làm thuê như anh trai sắp tới của cô vậy.
Cô cười nhẹ, hai con người đó chẳng ở chung một thế giới thì tại sao cô lại quan tâm chứ. Cô cũng gia nhập cuộc trò chuyện của lũ bạn, càng nói chuyện cô lại càng tò mò về nam thần đó...
Rất nhanh đã đến tối, cô mới quay trở về nhà cùng với sự háo hức chưa từng có. Cô nhất định sẽ chụp một vài bức ảnh của vị nam thần đó, sau đó nếu cô bán đi thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền. Cô cũng bất ngờ khi trên mạng có rất nhiều cô gái sẵn sàng chi số tiền cực kỳ khổng lồ chỉ để có đồ vật hoặc là bức hình của nam thần đó.
Còn bên Lâm Thần, hiện tại cậu đang ngồi trên giường của mình và thở hồng hộc. Căn phòng cậu chuẩn bị cho em gái cuối cùng cũng xong, tuy nhiên, cái giá của cậu phải trả đó là nguyên tiền cậu cố gắng tiết kiệm tiêu gần sạch,đáng sợ hơn nữa là trên đường đi cậu bị một số bạn nữ phát hiện. Nó khiến cho cậu phải chạy trốn điên cuồng mới có thể thoát khỏi được đám fan cuồng đó. Thậm chí, có một số tiểu thư còn dùng ô tô truy đuổi làm cho cậu rất khó để cách đuôi.
Cảm giác mệt nhừ truyền tới, cậu tuy đã tắm sạch sẽ nhưng cơ thể dường như vẫn cảm thấy rất mệt. Cậu nằm cạnh giường rồi ngủ thiếp lúc nào cũng không hay...bên tay cậu đó là món quà màu hồng mà cậu đã chuẩn bị rất kỹ...( edit: được quả anh trai chu đáo như này thì t hiểu lý do ẻm đổ rồi).
Chương148: Lâm Thần cứu em gái- P3( Mừng tết thiếu nhi)
Hôm nay là ngày 1/6, ngày tết thiếu nhi. Tác mong mỗi độc giả đều có thể có bạn gái giống như Linh Nhi @@ ( Cẩn thận không ẻm nhốt đó nha, à mà mười tám tuổi thì mới đủ tuổi để cầm tay nhau đó)
Sáng sớm hôm sau, trời thậm chí còn chưa lộ rõ mặt trời ở đâu, một cậu thanh niên đeo một chiếc mặt nạ cùng với cơ bắp khá lộ rõ đang tập ở sân cho trẻ em chơi. Chẳng ai nghĩ lúc này là lúc thích hợp để tập luyện cả, tuy nhiên đối với Lâm Thần thì đây mới chính là giờ vàng của cậu. Lúc này, cậu có thể thoải mái tập luyện mà không sợ có bất kỳ ai dòm ngó đến cậu.
Sau khoảng một tiếng, khi mà thân thể cậu đổ khá nhiều mồ hôi, sức lực cậu cũng đã khá cạn kiệt thì cậu mới dừng lại. Nếu ai có thể nhìn thấy thân thể cậu lúc này thì sẽ chẳng thể nào tin được đây là thân hình của một cậu nam sinh chưa đến mười năm tuổi cả. Cơ bắp nổi rõ trên từng cánh tay, bụng, thậm chí cả vai và chân. Cậu tập luyện cái đầu tiên là vì sức khỏe, cái cốt yếu chính là có đủ sức để có thể trốn khỏi đám fan cuồng kia. Cả nhà cậu đâu có thể đủ tiền thuê cho cậu vệ sĩ được chứ, tất cả phải tự mình cậu gánh mà thôi...
Cậu cũng cố gắng chuẩn bị mọi thứ để hôm nay gặp em gái cậu, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng. Cậu tuy không phải là người tài giỏi gì(edit: anh t không giỏi đâu, cưa toàn em tiểu thư thôi), thậm chí cậu còn khá là nghèo, tuy nhiên cậu vẫn sẽ cố để em gái cậu được như bao cô gái đồng trang lứa khác.
Suy nghĩ một hồi, cậu cầm chiếc áo ở lan can rồi đi về. Lúc này, cũng có một số cụ già bắt đầu chạy bộ, mọi hoạt động đang dần trở về quỹ đạo...
Tiểu Ngọc cả đêm không ngủ được. Cô không hề nghĩ đến cái tên anh trai sắp tới, cái cô nghĩ tới là cô sắp đến nơi ở mới, cô cũng học rất giỏi và được một trường nữ sinh nổi tiếng cho giới quý tộc đặc quyền cho cô học bổng toàn phần. Cô cũng không biết tại sao mình lại may mắn đến như thế này. Có thể giấc mơ trở thành quý tộc không còn xa xôi nữa, cô sẽ không còn phải nhìn đám bạn mặc đồ hiệu mà trong lòng buồn rầu vì không đủ tiền..
Sáng hôm sau, sau khi mẹ cô và cô đều đi chào tạm biệt những người hàng xóm xung quanh. Hàng xóm ai cũng chúc cho hai mẹ con lên đường bình an... Đến gần trưa thì Tiểu Ngọc cùng với mẹ của cô mới ngồi cạnh nhau trên xe khách, một đường chạy thẳng...
Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu nhan sắc của Tiểu Ngọc thuộc hàng cực đỉnh, ngay vừa bước lên thì cô đã cảm nhận được những ánh mắt dâm tà của những tên con trai biến thái rồi. Rất may là có phụ xe cũng là một bác gái đã rất tốt bụng che chắn cho cô để cho các tên biến thái kia không thể tiếp cận được gần cô. Thậm chí, sau khi vào chỗ ngồi thì phụ xe còn tốt bụng nhắc nhở cô. Tiểu Ngọc lúc này lễ phép cảm ơn, trong lòng cảm kích cô phụ xe tốt bụng này...
Cứ tưởng mọi chuyện cứ như thế qua đi, nhưng không, khi mẹ cô và cô đến điểm rời, cô nghe nói là anh trai cô sắp đến đón. Điều này làm cho cô rất chán ghét, để tránh việc gặp người anh trai đó thì cô đã nói dối mẹ là đi mua một số đồ. Mẹ của Tiểu Ngọc cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi trước.
Một điều đáng sợ xảy ra, cô không nghĩ là cô lại bị ba người đàn ông đằng sau theo dõi, ba người này vẻ mặt vừa nhìn là cô đã muốn nôn, râu ria cùng đầu tóc rối bời, thân hình béo ú cùng với vẻ mặt cực kỳ biến thái. Cô chạy thì bọn họ cũng chạy, điều đáng sợ là vì cô không biết đường nên bị bọn họ lùa vào trong góc hẻm....
Đối mặt với hoàn cảnh này thì kể cả người tinh nghịch như cô cũng có cảm giác sợ hãi tột độ. Hiện tại phía sau cô là một bức tường cao, đằng trước lại có ba gã béo đang từ từ tiến lại. Cô nhanh cầm thanh gỗ cạnh bên, giơ trước mặt ba tên đó, tay vừa run vừa nói:
-Các người...các người đừng lại gần...tôi...tôi sẽ...báo cảnh sát...
Ba tên đó nghe vậy thì cười haha. Một tên trong đó ánh mắt chỉ nhìn vào hai quả đào còn chưa nở của Tiểu Ngọc, miệng khà khà nói:
-Em mới lên thành phố đúng không...khà khà... em nghĩ em có thể còn có ai cứu nữa hả...
Nghe như vậy, Tiểu Ngọc vẻ mặt từ từ chuyển sang hoảng hốt, thân thể càng run rẩy. Cô vẫn cắn răng cố gắng tỏ ra tự tin nói:
-Nếu các người rời đi tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm hôm nay...
Ba tên biến thái đó đâu có ngu gì mà tin. Cả ba người đều là người thất nghiệp, lại trầm mê sắc đẹp nên mới thành ra bộ dạng này, bây giờ có miếng mồi ngon trước mắt thì ai mà chả ham. Chẳng những thế nhìn cô bé trước mắt xinh đẹp hơn cả mấy cô ca sĩ nổi tiếng trên ti vi, đúng là cơ hội trời cho...
Tiểu Ngọc thấy ba tên đó đang cười cười tiến lại gần. Tâm trạng cô chìm xuống đáy thẳm. Lúc này, cô hối hận tại sao mình lại không gặp anh trai của cô. Đây chẳng lẽ chính là sự trừng phạt dành cho cô sao. Nếu cô bị mấy tên này làm nhục thì cô thà chết còn hơn.
Cô hoảng sợ cầm bất cứ thứ gì có thể cầm ném thẳng vào ba người bọn họ. Vẻ mặt hoảng hốt của cô càng làm cho chúng trở nên hứng thú hơn. Từ từ, bọn họ đến gần , cảm xúc của Tiểu Ngọc càng tuyệt vọng. Cô lần đầu tiên trong đời rơi hai hàng lệ, vừa vứt đồ vừa kêu thảm thiết:
-Cứu...cứu tôi với...xin hãy cứu tôi...
Ba tên béo ú đó hiện tại chỉ cách Tiểu Ngọc vài mét, nhìn cô gái xinh đẹp ngồi co ro một góc khóc thút thít với vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng bọn họ càng nóng lên, không biết lúc cô ấy bị làm chuyện đó thì sẽ thú vị như nào. Theo bản tính đó vẻ mặt của ba người càng thèm khát hơn, từ từ đi đến...
Hết đồ vật để ném, bàn tay có rỉ máu của Tiểu Ngọc chỉ biết nắm chặt run rẩy vì hoảng sợ. Ở chỗ này giống như không có ai đi qua, cảm giác bị bỏ rơi khiến cho cô rất sợ, cô vẻ mặt tuyệt vọng cố gắng lùi bước, tuy bị tường cản không thể lùi được nhưng dường như nỗi sợ đã khiến bản năng của cô tự hành động, cô vừa lùi lại vừa vẻ mặt tuyệt vọng nói:
-Đừng...đừng lại đây...tôi xin..các người...
Tiểu Ngọc vừa quyết định, chỉ cần bọn họ động đến người cô là cô sẽ cắn lưỡi tự sát. Lúc này, cô chỉ muốn xin lỗi mẹ của cô cùng với gia đình anh trai sắp tới của cô, hàng lệ chạy vào miệng của cô, một cảm giác đắng chát tận đáy lòng. Tiểu Ngọc chỉ biết nhắm mắt vừa khóc vừa thì thầm:
-Con xin lỗi mẹ...con là đứa bất hiếu....
Đúng lúc Tiểu Ngọc chuẩn bị làm chuyện dại dột, cũng đúng lúc khoảng cách giữa đám người đó cùng với Tiểu Ngọc chỉ còn vài găng tay. Một thân hình từ đằng sau thoăn thoắt giống như bay đến....
Một quyền, hai quyền... từng đòn tung ra giống như cơn cuồng phong. Ba tên không kịp phản ứng thì đã cảm nhận được cái đau thấu trời, họ thậm chí không thể chịu được cơn đau đến mức ngất đi.
Tiểu Ngọc không cảm nhận được tiếng của họ, lúc này cô mở mắt, một anh chàng với một chiếc mặt nạ cùng với áo choàng đen đã đứng trước mặt cô.
Chương149: Lộ tẩy - P3 - Ngoại truyện
Note: Tác hôm nay hơi mệt nên chương sẽ hơi ngắn một tý nha, rất mong được mọi người thông cảm.
Tiểu Ngọc giống như từ địa ngục trở ra. Một cảm giác xúc động đến tột độ bao trùm lấy tâm trí của cô. Cô rất sợ, cảm giác đó khiến hiện tại cô vẫn còn rất run rẩy. Toàn thân run rẩy cùng với bùn đất và máu trộn lẫn ở bàn tay, ai nhìn vào cũng sẽ rất thương xót. Đương nhiên là cậu nam sinh vừa cứu Tiểu Ngọc đó cũng không phải ngoại lệ.
Cô thấy cậu ta lại gần, hiện tại cơ thể của cô không còn chút sức lực nào. Không lẽ cậu ta cũng muốn giở trò đồi bại với cô sao... không lẽ ông trời muốn tuyệt đường sống như vậy ư...
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn suy nghĩ của cô. Cậu ấy chỉ quỳ xuống rồi lấy trong túi ra một lọ thuốc, từ từ thoa nhẹ vào vết thương của cô. Một cảm giác đau xót truyền đến khiến cho Tiểu Ngọc không nhịn được kêu:
-Đau...đau..đau..
Cậu nam sinh đó cố dùng động tác ôn nhu nhất có thể, cậu vừa sát trùng vết thương cho cô vừa nói:
-Cô hãy cố chịu một chút. Nếu để lâu vết thương sẽ bị nhiễm trùng...
Lúc đầu thì cô đau đến muốn dãy dụa, nhưng sau khi nghe thấy lời khuyên của cậu ta thì cô cũng bình tĩnh lại một chút. Cô hiện tại cũng rất hoảng sợ, cô rất muốn cảm ơn nhưng miệng của cô không thể cạy ra một tiếng nào...
Cảm giác như cô ấy đang hoảng sợ, cậu nam sinh liền tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:
-Không có chuyện gì nữa đâu. Cô đừng sợ... cũng may là tôi tới kịp...
Thấy cô ấy cũng bắt đầu bình tĩnh, nam sinh bí ẩn đó lúc này mới bắt đầu dìu cô ấy dậy. Tiểu Ngọc cũng không phản đối, cô hiện tại rất kiệt sức, trong tâm trí cô đang rất cảm kích cậu nam sinh bí ẩn này.
Tuy nhiên, một điều kỳ lạ là khi cô ở sát gần cậu nam sinh này thì cô không hề cảm giác mình bị chiếm tiện nghi. Thậm chí, cô còn cảm giác cậu ấy dường như không hề để ý đến vẻ đẹp của cô. Điều này làm cho niềm tự tin về vẻ đẹp của cô bị lung lay...
Đáng sợ hơn là giọng nói đó lại giống y hệt với giọng anh trai mới của cô. Tất nhiên là trong lòng cô không bao giờ tin được người này lại là anh trai cô cả.
Vừa đi, Tiểu Ngọc lấy tất cả dũng khí nói:
-Cậu có thể cho tôi biết tên được không? Nếu được nhất định tôi sẽ báo đáp...
Nam sinh bí ẩn đó nghe vậy, tâm trí không chút dao động. Nó khiến cho Tiểu Ngọc càng bất ngờ. Một mỹ nữ như cô nói như vậy cũng không thể lay động được cậu ta, chẳng lẽ...cậu ta là...
Nam sinh bí ẩn đó thở dài rồi đáp:
-Tôi cũng chỉ là một nam sinh bình thường thôi, cứ coi như là tôi với cô có duyên...
Một câu nhưng khi nghe vào tai của Tiểu Ngọc lại có hàm ý khác hẳn. Mặt cô đỏ bừng, cảm giác xấu hổ tràn ngập, cô lại hỏi thêm để tránh xấu hổ:
-Vậy tại sao cậu lại ở đây...
Nam sinh bí ẩn đó cười nhẹ, đáp lại:
-Tôi đang định mua quà để tặng cho em gái sắp tới của tôi. Trong lúc đó tôi nhìn thấy cô chạy vào trong góc, đằng sau có vài tên biến thái nên tôi cũng chạy theo...
Tiểu Ngọc nghe vậy, mắt cô sáng ngời nói:
-Em gái cậu mà có người anh trai như này chắc hạnh phúc lắm...
Nam sinh bí ẩn đó nghe vậy, cậu thở dài nói:
- Tôi cũng mong như vậy. Chỉ mong em ấy có thể chấp nhận người anh trai này.
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô chỉ cười nhẹ nói:
-Cậu nói đùa, chẳng có ai lại chê trách một anh trai tuyệt vời như cậu cả.
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô đi qua vũng nước làm cho nước bắn thẳng theo hướng nam sinh đó. Vì để tránh cho Tiểu Ngọc bị bẩn nên nam sinh nhanh chóng kéo cô ấy ra phía sau. Kết quả là nam sinh bí ẩn đó ướt sũng...
Tiểu Ngọc không ngờ nam sinh này lại làm vậy vì cô, cô muốn chạy lại hỏi thăm cậu ấy thì một cảnh tượng cô không thể bao giờ quên đã xảy ra. Mặt nạ cậu ấy lộ xuống...
Một khuôn mặt, không, phải nói nó là một tác phẩm tuyệt đẹp. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt như muốn mê hoặc chúng sinh, làn da thậm chí còn đẹp hơn cả của cô. Cô không biết phải diễn tả vẻ đẹp này như thế nào. Nếu vẻ đẹp có thước đo đến mười thì cậu ấy đã vượt trên giới hạn của vẻ đẹp . Trái tim của Tiểu Ngọc đập thình thịch giống như đã trúng tiếng sét ái tình...
Lúc này, cô lại nhớ đến đám bạn nói về cậu nam sinh Lâm Thần đó. Chẳng lẽ...
Đúng vậy, nam sinh bí ẩn đó chính là Lâm Thần. Cậu không biết rằng nữ sinh mà cậu cứu lại chính là em gái sắp tới của cậu. Lâm Thần thấy cô gái đang nhìn chằm chằm mặt cậu, cảm giác phản xạ khiến cậu dùng tay sờ sờ mặt mình.
“ Không ổn” Lâm Thần nghĩ như vậy rồi nhanh chóng đeo lại chiếc mặt nạ, nhìn cô gái vẫn còn đang nhìn cậu. Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề:
-Tôi đưa cô đến bệnh viện gần nhất rồi. Cô nhanh chóng vào đó khử trùng vết thương. Tôi xin phép....
Có vẻ như mị lực của cậu là quá lớn, Tiểu Ngọc nhanh chóng bắt lấy tay cậu. Vẻ mặt cúi xuống xấu hổ nhưng cô vẫn cố gắng nói:
-Có..có phải anh...anh là Lâm Thần cực kỳ nổi tiếng đó hay không???
Tiểu Ngọc suy đoán như vậy cũng là có lý do. Từng cử chỉ, từng hành động đều giống y hệt so với đám bạn kể. Trên người anh ấy còn mặc đồ còn khá cũ, chẳng giống như một người giàu có và nổi tiếng gì.
Lâm Thần xoa đầu Tiểu Ngọc, nói:
-Đúng, anh tên là Lâm Thần. Em nhớ giữ bí mật nhé...
Được xoa đầu khiến cho Tiểu Ngọc đứng hình. Cảm giác vi diệu, cô không ngờ người cứu cô lại chính là anh ấy. Thật là hạnh phúc. Tính cô ghét nam sinh hiện tại vì anh ấy mà bắt đầu rung động một chút.
Tuy nhiên, lúc cô tỉnh hồn thì anh ấy đã đi khuất mắt cô rồi. Chỉ còn nữ y tá mời cô vào bệnh viện. Tiểu Ngọc lúc này hạ quyết tâm nói:
-Mình sẽ cố gắng kết bạn với anh ấy....
Chương150: Lâm Thần gặp nguy- P5- Ngoại truyện
Tình yêu giống như bông hoa, khi gặp đủ điều kiện ánh sáng và môi trường thích hợp, chắc chắn bông đó sẽ nở ra. Tình yêu cũng như vậy, chẳng biết nó xảy ra lúc nào, chỉ đến khi đúng lúc đúng thời điểm , tình yêu đó mới chớm nở giống như bông hoa. Tiểu Ngọc hiện tại cũng giống như bao thiếu nữ khác...
Lâm Thần trong mắt cô giống như một hoàng tử bạch mã cứu lấy cô, trái tim cô đập thình thịch theo từng nhịp đập của tình yêu. Cô thậm chí còn không cảm thấy đau rát khi được nữ bác sĩ khử trùng vết thương. Trong đầu Tiểu Ngọc lúc này chỉ còn hình ảnh Lâm Thần giải cứu cô ngoạn mục.
Hiện tại, cô đã hiểu tại sao anh ấy lại nổi tiếng đến mức này. Kể cả ca sĩ hạng cao nhất cũng chưa chắc có lượng hâm mộ kinh khủng như anh ấy. Cô lúc này cũng đã tin những lời nói của những người bạn của cô là thật. Trên đời này thực sự tồn tại một nam sinh ưu tú đến đáng sợ như vậy, chẳng trách lũ bạn đó sống chết cũng muốn gặp anh ấy một lần...
Suy nghĩ của Tiểu Ngọc không ngớt, cho đến khi nữ y tá phải lắc nhẹ vai cô ấy thì cô mới tỉnh hồn nói:
-Dạ...có chuyện gì ạ...
Nữ y tá chỉ cười khúc khích nói:
-Thưa cô, hiện tại vết thương đã được xử lý xong. Cô lúc này có thể xuất viện được rồi ạ...
Tiểu Ngọc lúc này mới tỉnh hồn , điều đáng sợ hơn là cô không cầm một đồng nào cả. Vẻ mặt Tiểu Ngọc trở nên vô cùng bối rối, cô dùng tay sờ hết túi này đến túi khác nhưng vẫn chưa có đồng nào cả...
Nữ y tá cũng hiểu ý của Tiểu Ngọc, cô vỗ lấy vai của Tiểu Ngọc rồi nói:
-Cô không cần trả tiền đâu.. Cậu con trai vừa nãy đã trả xong số tiền rồi...
Mãi đến lúc cô rời khỏi bệnh viện, mọi chuyện đối với cô giống như giấc mơ vậy. Cô đã gặp anh ấy, được tiếp xúc thân mật, lại còn được anh ấy cứu mạng nữa chứ. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi. Suốt quãng đường, cô luôn nhớ lời căn dặn của anh ấy. Vậy nên mặc dù có vài tên có vẻ muốn đeo bám cô nhưng đều bị cô tránh một cách khéo léo.
Lâm Thần sau khi thay một bộ đồ mới, cậu đứng chờ ở bến xe buýt để đón em gái cậu. Cậu đứng dựa lưng vào tường, chiếc khăn che hết dưới khuôn mặt của cậu. Cậu hiện tại đang rất mạo hiểm khi làm vậy.
Nhìn lượt xe tấp nập qua lại, Lâm Thần đưa ánh mắt nhìn từng đoàn người. Cậu chưa từng gặp em gái mới của cậu, tuy nhiên mẹ sắp tới của cậu thì cậu đã từng gặp. Vậy nên cậu vẫn kiên trì chờ, rồi đưa ánh mắt dò xét từng người.
Hành động của Lâm Thần không hề gây chú ý, tuy nhiên kể cả cậu có che người như thế nào nhưng khí chất đặc biệt đó của cậu cũng không thể ngăn cản được. Rất nhiều nữ sinh lại gần xin làm quen cậu nhưng đều bị cậu từ chối thẳng thừng...
Tuy nhiên, cứ tưởng như thế là mọi chuyện có vẻ ổn thỏa. Chẳng ai nhận ra cậu, kể cả có vài nữ sinh đến dò hỏi thì cậu cũng có món quà trên tay, cậu dễ dàng làm cho các nữ sinh đó chết tâm.
Đột nhiên, một chiếc xe sang trọng đi qua, vì cảnh tượng các nữ sinh vây quanh Lâm Thần khiến cho chủ nhân trong xe có vẻ thích thú. Rất nhanh chiếc xe đó đã đứng trước mặt Lâm Thần, các nữ sinh thấy chiếc xe này liền tỏ vẻ run sợ từ từ lui ra ngoài. Các xe khách cũng né tránh chỗ này của Lâm Thần, chỉ cần như vậy là đủ hiểu sự đáng sợ của chủ nhân chiếc xe đó rồi.
Bước xuống xe chính là một cô gái khá xinh đẹp. Ngũ quan giống như được tinh chỉnh qua nên trông rất cuốn mắt, trên người cô ấy chỉ toàn là đồ hiệu, vòng tay vàng, thậm chí đôi giày cô ấy đi cũng là giày khảm ngọc trai. Nhìn qua thì chẳng khác gì một phú bà cả, đi đằng sau là khá nhiều trên vệ sĩ trông cực kỳ hung tàn.
Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm cậu bình tĩnh vô cùng. Nhìn cậu ấy chẳng giống như một đứa trẻ chỉ mới mười năm tuổi cả, ánh mắt lạnh lùng một cách kỳ lạ.
Có một nữ sinh từ đằng xa thì thầm với bạn của mình:
-Kia có phải Tố Nhã Nhã cực kỳ khét tiếng gần đây không. Có vẻ như cô ấy đang nhắm trúng cậu ấy rồi...
Cô bạn đó nghe vậy, chỉ thở dài:
-Chắc vậy rồi... tính tình cô ta khá đáng sợ. Chỉ sợ cậu ấy không chịu được cám dỗ...
Tố Nhã Nhã vẻ mặt giống như từ trên cao nhìn xuống, cực kỳ tự tin. Mùi nước hoa tỏa ra khiến cho Lâm Thần nhăn mày. Thật sự phiền phức...
Tố Nhã Nhã nhìn Lâm Thần, nói:
-Cậu mau chóng tháo mặt nạ ra, để tôi xem cậu là ai???
Lâm Thần nghe vậy, cậu cười lạnh phản bác:
-Tại sao tôi phải nghe lời cô???
Tố Nhã Nhã nghe vậy. Cô cười khúc khích giống như đang nghe chuyện cười vậy. Sau đó cô từng chữ từng chữ nói:
-Đúng vậy, tại sao cậu phải nghe lời tôi nhỉ? Phải không... nam thần...Lâm Thần.
Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cậu trầm xuống.
Ở bên khác, Tiểu Ngọc đã đến trước cửa nhà mẹ cô vào. Tuy nhiên, cô đang rất băn khoăn không biết nên vào hay không. Cô không muốn gặp lại tên anh trai đáng ghét đó. Lẽ ra anh ấy phải giống như anh Lâm Thần mới đúng....
Cô suy nghĩ mãi, đứng ở ngoài cửa không chịu vào. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cô mới cắn răng bấm chuông...Dù gì thì việc cô gặp tên đó cũng sẽ xảy ra, chỉ cần cô không để ý tới hắn là được. Tuy nhiên, điều làm cô vô cùng kinh ngạc là chỉ có mẹ cô ra mở cửa đón cô.
Mẹ cô thấy Tiểu Ngọc có vết thương trên tay, cô vẻ mặt lo lắng chạy đến hỏi:
-Tay con bị làm sao vậy, con có bị làm sao không? Có cần đưa tới bác sĩ không?
Tiểu Ngọc cố gắng chuyển chủ đề:
-Con đi hơi nhanh nên bị ngã, không cần phải đi đến viện đâu mẹ. À mà ba con với anh trai con đâu rồi...
Mẹ Tiểu Ngọc sau khi nghe con gái mình nói không vấn đề, cô mới nói:
-Anh trai con đã đi ra ngoài đón con rồi, ba con thì đang ở trong nhà. À mà tại sao anh trai con lại không đi cùng con...
Tiểu Ngọc lúc này mới biết tên anh trai đáng ghét đó không có ở đây. Cô mau chóng đẩy mẹ của mình vào trong nhà, vừa đi vừa nói:
-Anh ấy chắc đang bận bên ngoài, chúng ta vào trước đi...
Cô vừa vào nhà thì một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa ấm cúng tràn ngập. Cả căn phòng được trang trí bởi những đồ trông cực kỳ đẹp mắt, từng chi tiết, từng ngóc ngách đều được trang trí một cách cực kỳ bài bản. Cô còn tưởng mình đang ở trong căn phòng hạng sang, thậm chí còn hơn thế. Nhìn một mâm toàn đồ ăn ngon, bụng của cô lại réo lên một hồi.( Edit: ae có thể biết tài nấu ăn của anh tôi rồi)
Tiểu Ngọc vô cùng kinh ngạc, thậm chí là khó tin chuyện này. Mẹ cô thấy vậy, liền cười đùa nói:
-Anh con làm đó, mẹ đến cũng thực sự không thể tin được chuyện này.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới để ý tới một số bức tranh ở đằng xa. Mắt cô sáng lên, cô chạy đến xem.
Bức tranh đầu tiên là vẽ khung cảnh đồng ruộng, cô cảm giác giống như mình được hòa mình vào một đứa trẻ đang thả diều trên cánh đồng. Từng làn gió cùng mùi hương đó, từng kỷ niệm ùa về. Bức tranh thứ hai vẽ về bầu trời sao, bức tranh thứ ba vẽ về mặt biển... Điều đáng sợ là cô nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể biết đây là tranh hay là ảnh chụp, mỗi bức tranh đều khiến cho tâm hồn cô lạc vào trong từng bức tranh. Điều này thật điên rồ, trên đời này lại có người vẽ tranh như vậy sao...