Thông thường, chuyện trọng đại như này thì cậu phải nhớ rõ chứ? THế mà tại sao...cậu chẳng nhớ gì cả? Nói đúng hơn là không hề có một chút hiểu biết gì cả.
Cậu thừa biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải cưới vợ. Nó không chỉ là quy luật thường thấy ở xã hội, xa hơn nữa thì nó chính là nghĩa vụ mà mẹ cậu đã từng dặn dò.
Thế nhưng, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Công việc chưa có, sự nghiệp cũng không, thậm chí nhà còn nợ nần thì cậu lấy tư cách gì để nuôi con nhà người ta. Mà kể cả cô ấy có chấp nhận thì rất có khả năng là chỉ vì sắc đẹp của cậu mà thôi.
Như mong ước ấp ủ bấy lâu( ở chương 1), cậu chỉ muốn xây dựng sự nghiệp, làm ăn phát đạt, có tiền dành cho ba mẹ rồi xây dựng một gia đình hạnh phúc, ấm êm qua ngày.
Cậu cũng chẳng tham muốn quyền lực, chẳng hề muốn trở nên quá đỗi giàu có, cậu chỉ muốn sống như một nam sinh bình thường, không bon chen cũng không muốn phải chạy trốn qua ngày như này.
Tuy nhiên, dường như ông trời lại không hề muốn đáp ứng nguyện vọng đó, rất nhiều biến cố đã đến với cậu, để rồi đến hiện tại, cậu đã chính thức trở thành vợ chồng “bất đắc dĩ” với người mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến- Linh Nhi.
Nếu là vợ chồng, thông thường chồng sẽ có quyền lực cao nhất, có thể đi kiếm tiền giúp đỡ gia đình xây dựng mái ấm, giúp đỡ vợ con. Hơn nữa, lời nói của chồng thường sẽ có trọng lượng hơn... đó là với cặp đôi khác...
Đối với cậu lúc này, thân là người chồng hàng thật giá thật, lẽ ra cậu phải là người có quyền lực cao nhất, thế nhưng có ai nghĩ rằng “người quyền lực cao” lại bị trói ở trên giường như thế này.
Đó chưa phải là hết, đúng thật là cậu có thể sai khiến Linh Nhi làm một số chuyện. Thế nhưng, cô ấy giống như một tên tư bản khét tiếng vậy.
Muốn cô ấy làm việc? Được thôi! Thế nhưng cô ấy không bao giờ làm miễn phí cả! Thế nên, cậu phải trả “lợi nhuận” xứng đáng với công sức cô ấy bỏ ra???
Mà chẳng cần nói thì cậu cũng biết “thứ” mà Linh Nhi cần là gì? Và đương nhiên là cậu không muốn dùng lại “dịch vụ” đó. Cậu không muốn mình trở thành một cái xác khô khi chỉ mới mười tám tuổi đâu.
Không tự do, cũng chẳng thể sai khiến được cô ấy, cậu giống như một “tù binh” đúng nghĩa đen, mặc cho Linh Nhi từ từ dày vò thân thể cậu.
Cạch! Cạch!
Tiếng mở cửa truyền từ đằng xa, một bóng ảnh xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Đó là một đứa bé xinh xắn, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương chỉ muốn nâng niu, mái tóc đen tuyền được búi lên trông rất xinh xắn. Ánh mắt của cô bé ngây ngô nhìn cậu, nói với giọng nghi hoặc:
“Papa!!! Papa dậy chơi cùng với con đi!”
Lời nói ngây thơ của một đứa trẻ chẳng khác nào một cái chùy đánh thẳng vào lồng ngực cậu. Ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé cùng với vẻ mặt vô cùng khó tin.
Cô bé đó gọi cậu là ba... thế tức là...cậu đã có con? Cậu thực sự có con rồi sao? Trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại những suy nghĩ này.
Không biết là nên khóc hay nên cười, một cậu nam sinh chưa đến hai mươi tuổi đã được làm cha. Nếu mà truyền tin ra thì chắc chắn sẽ rất ít ai có thể tin.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt ngây ngô của cô bé đó, cùng với nhiều điểm nét tương đồng với cậu, nào khi ánh mắt, khuôn mặt rồi cả dáng người rất giống, cậu mới xác định đây chính là đứa con của cậu.
Có vẻ như vì cậu nhìn chằm chằm, cô bé đó mới sợ hãi mà khóc...
“ Mẹ...mẹ ơi...huhu...”
“ Mẹ đây...ai dám làm con khóc!!!” Âm thanh dỗ dành từ đằng xa truyền tới.
Rất nhanh, người mẹ của cô bé đó xuất hiện. Đương nhiên, đó không ai khác chính là “vợ” của cậu- Linh Nhi.
Lúc này, cô ấy mặc cho mình bộ tạp dề màu trắng, thế nhưng dường như có một điều gì đó vô cùng vô lý ở đây, dáng người của cô ấy vẫn nhỏ bé như vậy. Thật sự... nhìn hai mẹ con chẳng khác gì là một cô học sinh đang chăm lo cho một đứa trẻ cả...
“ Lâm Nhi! Đừng khóc...mẹ thương... nói xem ai dám làm con khóc nào!!!”
Lâm Nhi được Linh Nhi dỗ dành, cô bé ngừng khóc, một tay chỉ vào Lâm Thần rồi ngây ngô nói:
“ Papa... Con muốn chơi cùng papa...Nhưng papa dường như không thích con...”
Linh Nhi đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý, giọng nói có chút trầm trọng:
“ Vậy à con? Thế thì để mẹ dạy dỗ ba con một trận nhé!!!”
Lâm Thần nghe vậy, vẻ mặt biến sắc. Vẻ mặt đầy ẩn ý vô cùng xinh đẹp kia chính là một “điềm rất xấu” đối với cậu. Cậu không muốn bị cô ấy dạy dỗ trong tình trạng này. Với bản tính “điên cuồng” của cô ấy, chắc chắn thời gian của cuộc “dạy dỗ” này sẽ không hề ngắn.
Đúng như cậu dự đoán, Lâm Linh dùng vẻ mặt hồ nghi hỏi Linh Nhi:
“ Mẹ dạy dỗ ba nhanh nha...Lần trước mẹ dạy dỗ ba tận hai ngày...Làm con buồn chán muốn chết!!!”
Linh Nhi nghe vậy, cô cười cười xoa đầu Lâm Linh, dùng ánh mắt chiều chuộng nhìn con bé, nói:
“ Xin lỗi con, thế nhưng đây là bất đăc dĩ. Ba con có vẻ hơi bướng bỉnh, thế nên mẹ phải dạy từ từ cho ba con...”
Lâm Thần nghe đến đây, cậu muốn gào to rằng: “ Ba muốn chơi với con. Thế nên hãy bảo mẹ con thả ba ra...”. Bởi cậu tin rằng, nếu như Lâm Linh rời đi, chắc chắn Linh Nhi sẽ trở thành một phiên bản cực kỳ đáng sợ.
Thế nhưng, lại có một chuyện vô cùng kỳ lạ, thanh quản của cậu giống như bị nghẽn, không thể nói được gì cả. Mặc cho cậu cố hết sức thế nhưng tất cả đều không có kết quả...
“ Vâng...vậy khi nào con mới chơi được với papa... con muốn chơi cùng papa cơ” Lâm Linh buồn rầu nói.
“ Sớm thôi...mẹ hứa với con... nhất định sẽ khiến cho papa chơi với con cả ngày nha...” Linh Nhi cưng chiều xoa đầu Lâm Linh...
“Vâng ạ...thế con ra ngoài trước nha!!!”
“ Ừm... con mau đi đi... mẹ đã nhờ bảo mẫu nấu rất nhiều món cho con ăn rồi đó” Linh Nhi nhanh chóng đẩy Lâm Linh ra cùng với giọng nói gấp gáp...
P/S: Main niệm...niệm thật rồi...
Chương297: Giấc mơ
Linh Nhi trìu mến dẫn Lâm Linh đi ra ngoài cửa. Ngay khi cậu thấy cô bảo mẫu nhẹ nhàng dẫn Lâm Linh đi, lúc này, vẻ mặt của Linh Nhi thay đổi một cách chóng mặt.
“Anh yêu, anh có biết là anh đã khiến cho con của chúng ta bị tổn thương hay không?” Linh Nhi nở nụ cười nói.
Thế nhưng, không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười này của Linh Nhi, cậu lại có cảm giác hốt hoảng, giống như sắp có chuyện xấu xảy ra vậy.
Cậu đương nhiên sẽ không ngồi im chịu trận, cậu phải làm cái gì đó để giải thích cho sự việc này.
“ Em xem, em trói anh như vậy thì anh làm sao có thể chơi được với con bé đây. Bây giờ, nếu em thả anh ra thì anh hứa sẽ chơi với Lâm Linh thật nhiều.”
Mặc dù không biết cậu có con từ bao giờ, thế nhưng lúc này chỉ có con bé mới có thể cứu được cậu thoát khỏi cảnh tượng này.
Chơi với con nít, tuy rằng cũng khá khó khăn vì cậu không phải là người có chuyên môn như phụ nữ, thế nhưng so với việc để Linh Nhi đè cậu ra thì có vẻ việc chơi với con gái cậu còn nhẹ nhàng chán.
Nếu cậu là ba đứa bé, có lẽ Linh Nhi sẽ hiểu một chút nhỉ? Ít nhất khi mà con bé vừa nãy muốn chơi cùng cậu.
Vẻ mặt tràn đầy sự chờ mong, cậu rất muốn Linh Nhi thả trói cho cậu, để cậu có thể thoát khỏi tình cảnh éo le này.
Lạch cạch....
Một âm thanh từ kim loại phát ra, Lâm Thần hoài nghi hỏi:
“ Em khóa cửa làm gì vậy? Khóa rồi thì làm sao anh ra được!”
Thế nhưng, Linh Nhi lại nở một nụ cười hình trăng non, tay cầm chìa khóa rồi vứt thẳng vào thùng rác, ánh mắt đầy vẻ chờ mong nhìn Lâm Thần nói:
“ Anh nghĩ anh chạy thoát được em sao? Hiện tại, không một ai có thể ngăn cản được em nữa!!!”
Bộ dạng yêu mị của Linh Nhi vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, đủ để làm cho bất kỳ ai cũng phải mê hoặc trong đó. Thế nhưng, trong mắt cậu, Linh Nhi lúc này chẳng khác nào giống như một con hổ đói chuẩn bị thưởng thức con mồi của mình cả. Không cần nói thì ai cũng biết “con mồi” ở đây là ai.
Thấy Linh Nhi vừa đi vừa cởi bộ đồ của mình, chiếc tạp dề nhanh chóng rơi xuống đất, cậu hoảng sợ giãy giụa, cố gắng giải thích:
“ Em làm gì vậy? Em làm vậy không sợ bên ngoài nghe thấy sao?”
Thế nhưng, Linh Nhi chẳng hề dừng lại bước chân, vẫn từ tốn đi đến chỗ cậu cùng với giọng điệu tà mị:
“ Chuyện đó anh không cần lo! Phòng này ngăn cách âm thanh bên ngoài, cho dù anh gào thét như nào cũng chẳng có ai nghe thấy đâu!”
Gào thét? Nghe thấy câu này, không hiểu sao cậu lại có cảm giác xấu. Cô nàng này đang tính lập âm mưu gì với cậu vậy? Chẳng lẽ cô ấy đang chờ mong điều này...
Linh Nhi đã đi đến sát thân thể cậu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy yêu mị này, cậu không tự chủ nuốt nước bọt, vẻ mặt nhã nhặn từ từ nói:
“ Em...em muốn làm gì anh? Em đang trong thời kỳ suy yếu, không nên hoạt động mạnh!”
Đây cũng là suy đoán của cậu, bởi vì nhìn Lâm Linh còn rất nhỏ, mà sau khi sinh thì người mẹ thường suy yếu, thế nên cậu mới khuyên cô ấy như vậy.
Một phần là vì lo cho cô ấy, phần còn lại cũng chiếm đa số chính là cậu rất sợ cô ấy nổi loạn như lúc trước.
Thấy Linh Nhi không nói gì, cậu tưởng là đã khuyên được cô ấy, thậm chí, cậu còn chuẩn bi khuyên tiếp cô ấy.
Thế nhưng...
“ Anh đừng lo, em hiện tại sung sức lắm, chiến với anh ba ngày hay một tuần cũng không có vấn đề gì! Dù sao thì em cũng muốn sinh thêm một đứa bé nữa...”
Vẻ mặt vui mừng của cậu đột nhiên bị dập tắt bởi lời nói này. Thật là trớ trêu, cậu tưởng cô ấy không mạnh dạn như vậy, ai dè thậm chí Linh Nhi còn nghĩ đến chuyện sinh con rồi. Chẳng trách vẻ mặt của cô ấy đỏ ửng như vậy...
Đương nhiên là cậu sẽ không để cô ấy muốn làm gì thì làm, cậu cũng không phải là những tên “biến thái” hay xuất hiện trên ti vi, dáng người cô ấy nhỏ nhắn như kia, nếu như mang thai thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Thế nên cậu mới cố gắng khuyên bảo:
“ Chuyện đó để sau được không em! Cơ thể em còn rất yếu, chưa phù hợp để làm chuyện đó...”
Đột nhiên...
“ Ư..ư”
Một bàn tay nhỏ nhắn bịt lấy miệng của cậu, sau đó, cậu chỉ nhìn thấy Linh Nhi trở nên đáng sợ, giống hệt với cảnh khi mà cô ấy bắt được cậu lúc trước, nói:
“ Đừng nói gì cả! Em là vợ của anh... Thế nên em phải có nghĩa vụ săn sóc anh.”
“ Về chuyện cơ thể em...anh đừng lo. Tình yêu của em dành cho anh nhiều lắm, thế nên đau một chút cũng không sao cả đâu...”
“ Em nghĩ kỹ rồi... mấy ngày hôm nay con chúng ta hay than vãn về việc không có bạn chơi cùng. Nhân dịp này, sao chúng ta không cho con bé có thêm vài đứa em nữa, phải không anh yêu?”
Cậu cố gắng dãy dụa, thoát khỏi tay em ấy nhưng bất thành. Cái gì mà sinh thêm hai ba đứa, đây là câu nói mà một cô gái nhỏ nhắn như vậy nên nói sao.
Dường như cảm nhận được cậu dãy dụa, Linh Nhi lấy trong tay cái điều khiển, sau đó ấn nút. Toàn bộ đèn trong phòng đều đã bị tắt, cả căn phòng trở nên đen kịt, không nhìn thấy được thứ gì cả.
“ Nào anh yêu...đến giờ trừng phạt rồi”
Lâm Thần đã hoảng sợ, nay đèn tắt khiến cho cậu càng trở nên hoảng loạn, cậu gào ầm lên mặc dù biết là không thể gào được:
“ Dừng ....dừng lại ngay!!!”
Cậu bật người dậy, vẻ mặt hoảng sợ thở hồng hộc. Lúc này, cậu mới lớ ngớ nhận ra khung cảnh trước mặt cũng đã thay đổi.
“Hóa...hóa ra là mơ...”
Chương298: Tò mò
Cậu nhéo nhéo mắt một cách mỏi mệt rồi nhìn ra xung quanh, dường như cú sốc của chuyện vừa nãy quá là lớn. Nó khiến cho cậu chưa tin hẳn vào hiện tại, dù cho lúc này chính mắt cậu nhìn thấy những gì trước mặt.
Thế nhưng, khi cậu ôm cái đầu đang nhức muốn điên của mình để ngồi dậy, một thứ gì đó vô cùng mềm mại đã va chạm vào đầu cậu, điều này khiến cho cậu phản xạ nhìn lên.
“ Nguyệt...Nguyệt Sương...”
Vẻ mặt cậu hoảng sợ khi nhìn thấy cô gái đang co ro trong góc lại chính là Nguyệt Sương. Lúc này, do là ban đêm, nhiệt độ trong ngày xuống thấp nhất, cộng thêm hiện tại đang là mùa đông nên nhiệt độ càng lạnh hơn. Ấy vậy mà thay vì ngồi trong chăn ấm, em ấy lại ngồi cạnh cậu cùng với một bộ đồ vô cùng mỏng như vậy.
Cậu nhanh chóng sờ lấy trán của em ấy, và rồi... Cậu càng hoảng hốt hơn khi mà nhiệt độ trán của em ấy lên rất cao, bàn tay cậu bỏng rát là đủ hiểu tình trạng của em ấy.
Thế mà, thay vì tự giữ ấm bản thân, em ấy lại dùng áo của chính mình để đắp cho cậu, thế nên cậu mới không bị làm sao cả. Tuy nhiên, cũng chính vì điều này cũng khiến cho cậu chẳng biết nên giận hay nên vui vì điều đó nữa. Đúng thật là một cô gái ngốc ngếch.
Mặc dù đầu cậu rất đau do di chứng ban nãy, thế nhưng đứng trước tình cảnh này, cậu không thể đứng trơ mắt nhìn em ấy bị như này cả.
Cũng may là cậu tỉnh kịp, nếu như chỉ cần chậm một chút thì có chuyện lớn mất rồi. Cậu nhanh chóng bế em ấy lên chiếc giường của mình, chuẩn bị sẵn một chậu nước ấm, sau đó từ từ dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán của em ấy.
Hết trán và mặt, cậu nuốt nước bọt một cái, sau đó dùng chiếc khăn đen đã chuẩn bị sẵn bịt mắt lại. Lúc này, cậu cẩn thận dùng chiếc khăn lau toàn thân cho em ấy.
Tuy rằng việc này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng nếu không làm vậy thì Nguyệt Sương sẽ khó mà khỏi nhanh được. Bởi vì cơ thể của em ấy cũng ra rất nhiều mồ hôi.
Nhanh chóng đổi cho em ấy một bộ đồ mới, cậu lúc này mới thở dài một hơi, hai tay nhẹ nhàng xách chậu nước ra khỏi căn phòng.
Ở trong phòng bếp, cậu nấu một số đồ ăn nhẹ dành cho em ấy. Trong đầu cậu lúc này lại nhớ đến lần chăm sóc Nguyệt Sương lần trước.
Nhớ lại lần trước, khi mà cậu đến lấy chiếc ví đó, cũng may lúc ấy cậu đến nhanh, nếu không thì Nguyệt Sương cũng rơi vào nguy hiểm. Đến lần này cũng y như vậy, chỉ cần cậu ngủ thêm một lúc nữa thì em ấy sẽ kiệt sức mà chết. Chẳng lẽ hai lần này có mối liên hệ gì chăng?
Tuy nhiên, rất nhanh cậu bỏ qua câu hỏi này, một mực chuyên tâm vào chuyện nấu nướng.
Nhìn đồng hồ, hiện tại cũng hai giờ sáng, cậu lúc này mới làm xong những món ăn nhẹ, hai tay bưng đến bên giường Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương lúc này cũng đã mơ hồ tỉnh lại, thấy Lâm Thần đến, thay vì nhõng nhẽo như lúc trước, em ấy lại tỏ vẻ tự trách mình:
“ Tại sao...tại sao anh lại quan tâm em...Em là kẻ biến thái, không xứng để được anh quan tâm đâu.”
Lời nói đầy phần đắng chát giống như làm một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp vậy. Lúc này, Lâm Thần mới hiểu ra, tại sao em ấy lại tự làm hại bản thân như vậy.
Có lẽ, em ấy luôn luôn muốn cậu xem là một cô gái đàng hoàng, trưởng thành và vô cùng biết điều, thế nhưng chính cậu lại chứng kiến em ấy làm chuyện động trời, vậy nên lúc này em ấy đang nghĩ tiêu cực chăng?
Đối với cậu, đúng là chuyện đó có hơi làm cho cậu khá là sốc, thậm chí là có chút không tin. Thế nhưng suy nghĩ thoáng ra, em ấy cũng đang ở tuổi dậy thì, đang trong thời kỳ “nổi loạn”, mà ở chung với một người khác giới như cậu thì chuyện có một chút ý nghĩ lạ kỳ thì cũng không thể tránh khỏi.
Suy cho cùng, lỗi vẫn là do cậu không dạy dỗ em ấy, để em ấy làm những hành động như vậy. Thế nên, chứng kiến cảnh tượng này, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống giường, lấy tay xoa đầu Nguyệt Sương rồi lắc đầu nói:
“ Em sai rồi... Trong cuộc đời thì ai cũng mắc phải sai lầm cả. Chẳng có ai là hoàn hảo, anh cũng vậy, em cũng vậy và mọi người cũng vậy. Thế nên em đừng tự trách mình.”
Nguyệt Sương dường như vẫn không chịu được sự xấu hổ đó, cô trùm chăn kín đầu, vừa nói vừa khóc:
“ Huhu... nhưng em đã lục lọi đồ của anh, muốn chiếm làm của riêng em... Lúc này anh ghét bỏ em lắm đúng không? Anh ghét một cô gái chỉ chăm chăm lục lọi đồ của anh phải không?”
Lâm Thần nghe vậy, thực sự lúc này cậu không biết nên nói gì cả. Quần áo của cậu chẳng lẽ có sức hút như vậy sao? Vì sao đến cả Nguyệt Sương cũng muốn lấy mấy thứ đó của cậu???
Thấy Lâm Thần trầm mặc không nói gì, Nguyệt Sương trở nên càng buồn rầu hơn, nói bằng giọng khàn khàn:
“ Đó...anh ghét em rồi... Không thì tại sao anh lại không nói!!!”
Lâm Thần đương nhiên cảm nhận được Nguyệt Sương ủ rũ, thế nên cậu chẳng muốn suy nghĩ gì, bởi trước mắt phải trấn an được em ấy. Thế nên cậu cố gắng bịa ra:
“ Anh không ghét em vụ đó đâu! Chuyện đó đối với một cô gái mới lớn thì rất bình thường mà!!!”
Nguyệt Sương đương nhiên không tin rồi, bởi theo cô học thì chẳng có cô gái nào làm chuyện này cả, thế nên cô mới phản bác:
“ Không đúng! Em nhớ là chuyện này chính là biến thái... Anh đừng lừa dối em!!!”
Lời nói có chút bướng bỉnh này khiến cho Lâm Thần dở khóc dở cười. Em ấy chẳng lẽ không biết là cậu đang che giấu tội sao? Chẳng lẽ em ấy muốn tự nhận mình là biến thái sao? Thật đúng là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời!!!
Nghĩ như vậy nhưng cậu lại không muốn vạch trần sự thật này, ánh mắt cậu giả vờ nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương nói:
“ Em là cô gái mới lớn, chưa từng tiếp xúc qua đàn ông. Thế nên chuyện mà lục lọi quần áo người khác giới thì chỉ là tò mò mà thôi, không phải biến thái!”
Lời nói tràn ngập sự giả dối, thế nhưng dường như Nguyệt Sương lại tin điều này, ánh mắt cô ngây ngô nhìn Lâm Thần nói:
“ Vậy chuyện anh thay đồ cho em ban nãy cũng chỉ là tò mò đúng không anh???”
Lâm Thần choáng ngợp trước câu nói này, vẻ mặt cười cười có chút đau khổ hỏi:
“ Em...em biết ư...?”
Thấy Nguyệt Sương ngây ngô gật đầu, cậu lúc này cứng họng thật rồi. Có lẽ do ban nãy quá gấp gáp nên cậu không để em ấy đã tỉnh lại.
Nhìn vẻ mặt mong chờ của em ấy, cậu không biết trả lời như nào cả! Lúc này, bản thân cậu cũng đang rơi vào cái tội “biến thái”, thật đúng là “gậy ông đập lưng ông” mà.
Chương299: Dỗ dành
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ cùng với khuôn mặt dễ thương ngây thơ này, không hiểu sao trong thâm tâm cậu lại tràn ngập cảm giác “tội lỗi”.
Mặc dù chuyện này là bắt buộc, cộng thêm việc cậu đã bịt kín mắt, thế nhưng cái cảm giác “tội lỗi” đó vẫn ám ảnh tâm trí cậu, giống như chính cậu đang “vấy bẩn” một cô gái trong sạch vậy.
Vẻ mặt tràn đầy tội lỗi, cậu thở dài một hơi rồi nhìn Nguyệt Sương bằng ánh mắt cưng chiều:
“ Anh xin lỗi vì lúc đó không hỏi ý kiến em. Tuy nhiên, anh thề với trời là không nhìn thấy gì cả...anh không muốn em bị cảm lạnh.”
Cậu giải thích rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng cái biểu cảm bất mãn của em ấy kia là sao? Rồi còn cái ánh mắt dỗi hờn kia nữa? Chẳng lẽ cậu đã làm gì sai?
Cậu càng ngày càng khó có thể hiểu tâm trạng của cô nàng này, nắng mưa thất thường. Cậu lúc này lại rất đồng tình với một câu mà cậu đọc được trong sách: “Hiểu được tâm phụ nữ còn khó hơn mò kim đáy bể.”
Dường như thấy Lâm Thần không muốn nói gì nữa, Nguyệt Sương mặc dù đang bị ốm nhưng vẫn cố gắng nắm tay rồi đánh đánh nhẹ vào tay cậu, vẻ mặt giận dỗi cùng lời nói dịu dàng pha lẫn chút đau buồn:
“ Anh nói như vậy...tức là chê em xấu sao?”
Lâm Thần nhíu nhíu mày, trả lời:
“ Em nói gì vậy? Anh đâu có chê em xấu?”
“ Thì đúng rồi còn gì nữa, anh không nhìn thân thể em tức là chê em xấu. Bây giờ anh còn chối nữa...”
Lâm Thần lúc này thật sự hết cách rồi. Mặc dù cậu rất giỏi ở mảng diễn thuyết, thế nhưng Nguyệt Sương giống như khắc tinh đời cậu, mỗi câu em ấy nói ra đều khiến cho cậu cứng họng, không biết phải trả lời như thế nào...
Thế nhưng, cậu rất nhanh cũng lấy lại được tinh thần. Bây giờ cái quan trọng nhất hiện tại đó chính là dỗ dành em ấy, vậy nên cậu cũng chỉ xoa đầu em ấy, cười nhẹ rồi cố gắng giải thích:
“ Haha...không phải là anh chê em xấu, ngược lại, lý do anh che mắt lại là do em quá đẹp, cộng thêm anh là người khác giới...”
Chưa kịp nói hết, Nguyệt Sương đột nhiên lại hớn hở chen vào một câu:
“ Có phải là anh sợ không nhịn được mà nhảy vào ăn em phải không?”
Cả căn phòng bỗng nhiên im ắng lại chỉ vì câu nói này của Nguyệt Sương, không ai nói gì cả, chỉ có hai ánh mắt nhìn nhau một cách vô cùng khác lạ.
Cậu cũng sống được mười bảy năm, từ bé đến giờ đã gặp rất nhiều loại người, thế nhưng chưa bao giờ cậu lại nghe được một câu nói mang tính sát thương cực lớn này, mà người nói ra không ai khác chính là một cô tiểu thư nữa chứ. Thật không biết là do quá ngây thơ hay là do em ấy quá tự tin với bản thân mình đi nữa.
Đương nhiên, mặc dù cậu cũng đã bị em ấy “yêu thương”, thế nhưng hiện tại cậu là anh trai em ấy, thế nên...
“Ai cha...” Nguyệt Sương sờ sờ đầu mình sau một cái đánh nhẹ vào đầu đến từ Lâm Thần.
“ Em suy nghĩ linh tinh gì đó...Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả. Hơn nữa, câu đó rất không phù hợp với em, thế nên em không được nói câu đó trước mặt người khác giới. Hiểu chưa?”
Dường như hành động của Nguyệt Sương đã đi quá giới hạn, thậm chí khiến cho Lâm Thần phải “giáo dục” lại, một điều rất hiếm khi xảy ra.
Có vẻ, chính Nguyệt Sương cũng cảm nhận được điều này, bởi vì ánh mắt của Lâm Thần nhìn cô vô cùng nghiêm khắc. Thế nên cô cũng không dám đùa dai, gật gật đầu một cách ngoan ngoãn.
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt nghiêm khắc lại quay trở về bình thường, sau đó cậu chỉ tay vào bàn cạnh bên, hỏi thăm:
“ Em bây giờ rất yếu, thế nên phải ăn để lấy lại sức. Có cần anh giúp...”
Chưa kịp nói hết câu, Nguyệt Sương đã cầm lấy tay cậu, ánh mắt chờ đợi nói:
“ Có...có...anh giúp em với...”
Lâm Thần đương nhiên không từ chối, nhẹ nhàng đỡ lấy Nguyệt Sương dậy. Sau đó không ngần ngại giúp em ấy...
Sau khi ăn xong, cậu dọn dẹp lại đồ ăn, thay một chiếc khăn ướt khác ,... Cho đến khi sờ trán của em ấy, thấy đã đỡ nóng hơn lúc trước rất nhiều, lúc này cậu mới cho em ấy uống viên thuốc, sau đó dặn dò em ấy nghỉ ngơi.
Cậu ngồi đó, cho đến khi Nguyệt Sương chìm vào giấc ngủ, cậu mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, từng động tác đều vô cùng cẩn trọng, không hề gây ra tiếng động.
Một lúc sau, khi mà căn phòng Nguyệt Sương chẳng hề có một âm thanh nào cả, một âm thanh vô cùng thích thú phát ra từ trong phòng:
“ Hihi...anh ấy đã tha thứ cho mình. Vui quá đi!”
Đương nhiên, trong phòng này thì chỉ có Nguyệt Sương mới có thể phát ra âm thanh. Hiện tại, nếu như ai đó có thể nhìn được xuyên bóng tối, chắc chắn họ sẽ thấy một cô gái vẻ mặt vui cười đang ôm chặt con gấu bông, chẳng giống một người đang mắc bệnh một chút nào cả.
Nhớ lại chuyện ban trưa, khi mà Lâm Thần ngất trên đùi cô, cả người của cô lúc đó như chết lặng, không hề có sức sống.
Lúc đó, cô chỉ nhớ là cô khóc rất nhiều, rất rất nhiều. Khóc tới nỗi mà cô ngất từ lúc nào không hay. Cũng may, trước khi ngất, cô đã khoác cho anh ấy chiếc áo duy nhất cô đang mặc, kệ cho chuyện này có thể khiến cô rơi vào nguy hiểm.
Cứ tưởng, cô sẽ bị anh ấy ghét, thậm chí là ruồng bỏ bởi hành động này, thế nhưng có vẻ như anh ấy “ tốt bụng” hơn những gì cô nghĩ.
Cái gì là “tò mò”, đứa trẻ con cũng biết đó là nói dối, thế mà anh ấy vẫn lấy đó là lý do để giải thích với cô. Thật không biết là anh ấy thông minh hay ngu ngốc nữa, cho dù lừa cô thì cũng nên dùng lý do nào hay hơn chứ?
Cũng chính vì điều này, mọi ý nghĩ tiêu cực trong lòng cô đều tan biến. Anh ấy đã không coi cô là biến thái, thế nên tại sao cô lại phải giữ những điều này ở trong lòng. Mà nói đúng ra, cô đã “cưỡng hôn” anh ấy, chuyện này còn kinh khủng hơn vụ kia cả nghìn lần, thế mà anh ấy vẫn tha cho cô là đủ hiểu tấm lòng “bao dung” của anh ấy to lớn như thế nào.
Thế nhưng, cô vẫn muốn diễn kịch, bởi cô muốn anh ấy dỗ dành cô nhiều hơn. Chẳng ai lại không thích người mình yêu cưng chiều mình hết mực cả.
Chưa hết, cô nhớ lại lúc anh ấy lau thân thể cho cô, chỉ cần nghĩ đến bàn tay của anh ấy chạm khắp thân thể, từng ngóc ngách đều được chiếc khăn đó đưa qua là cô cảm thấy sướng đến mức run lên. Cũng may lúc đó cô còn tỉnh, chứ nếu không thì cả đời cô sẽ nuối tiếc vì không cảm nhận được điều đó mất.
Không biết là nghĩ bao lâu, thế nhưng đến khi ngoài phòng đã sáng lên một chút, cô vẫn ôm con gấu bông đó, mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, cô đưa tay sờ lấy bụng mình, hai mắt nhìn lên trần nhà, nở nụ cười thật tươi và nói:
“ Suy cho cùng, anh ấy vẫn là nam nhân, mà nam nhân thì khó tránh khỏi điều gì nhất? Đó chính là sắc đẹp. Cho dù ý nghĩ có trong sạch đến đâu, chính trực đến nhường nào, thế nhưng một khi đã lâm vào nữ sắc thì rất khó rút ra. Đó cũng là một trong những kế sách vô cùng hiệu quả để đối địch.”
Nói đến đây, cô lại mở điện thoại của mình ra, lấy ảnh của Lâm Thần rồi ôm chặt lấy, vẻ mặt mưu mô tự nói:
Hihi...anh ấy đã sờ qua thân thể mình, thế nên mình sẽ lợi dụng điều này... Nhất định mình phải khiến anh ấy nhận ra vẻ đẹp của cơ thể mình.”
Chương300: Xóa bỏ rào cản
Sáng hôm sau, Lâm Thần đến thăm Nguyệt Sương một lần nữa, ngay vừa vào cửa, một thân hình xinh đẹp đã vồ lấy người cậu, vẻ mặt tươi cười nói:
“ Hihi... anh trai!!! Chào buổi sáng !!!”
Lâm Thần cũng khá bất ngờ trước điều này, bởi ngay ngày hôm qua, Nguyệt Sương phải nằm trên giường với dáng vẻ mệt mỏi, thế mà hôm nay, dáng vẻ của em ấy chẳng hề có chút mệt mỏi nào.
Điều này khiến cho cậu rất vui, một tay vẫn như thường lệ xoa nhẹ mái tóc óng ả của em ấy, nói nhè nhẹ:
“ Được rồi, anh lúc này có chuyện muốn nói với em.”
Thấy Lâm Thần có vẻ nghiêm túc, Nguyệt Sương cũng không muốn nhõng nhẹo nữa. Bởi sống chung với Lâm Thần, rất ít khi cô thấy được dáng vẻ này, thế nên rất có khả năng là anh ấy có chuyện gấp.
Mà chuyện gấp thì đương nhiên không thể chậm trễ, cô với Lâm Thần ngồi xuống trên chiếc giường, lúc này Lâm Thần mới kể lại câu chuyện lúc trước.
Sau ba mươi phút, Lâm Thần kể xong hết câu chuyện. Thấy Nguyệt Sương có tâm sự, cậu cũng không ngần ngại dò hỏi:
“ Có chuyện gì vậy em???”
Nguyệt Sương nghe vậy, cô cũng chẳng giấu giếm, dùng vẻ mặt lo lắng hỏi:
“ Mẹ...mẹ em có khỏe không anh? Sắc mặt bà ấy như nào? Mẹ em có hay nhắc về em không?”
Nghe thấy lời hỏi han của Nguyệt Sương, không hiểu sao Lâm Thần có chút vui mừng. Cuối cùng, bệnh tình của Nguyệt Sương đã có chuyển biến tốt.
Từ khi sống chung cùng cậu, chưa bao giờ em ấy nói về mẹ, giống như giữa hai người có một tầng xa cách vô hình. Có đôi lúc, cậu muốn em ấy nhớ về mẹ như bao người, thế nhưng dường như em ấy có một nỗi “ác cảm” sau sự kiện định mệnh đó. Bởi vậy nên chỉ cần cậu nhắc đến, em ấy sẽ cố gắng né tránh hoặc là chạy vào phòng để khỏi phải nghe những lời này.
Thế nên, chứng kiến được em ấy nói chuyện về mẹ mình như vậy, cậu đương nhiên sẽ thêm mắm thêm muối để cho em ấy càng ngày càng nhớ mẹ hơn:
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt có chút thương xót nhìn Nguyệt Sương:
“ Mẹ em sống rất tốt. Thế nhưng dường như mẹ em rất nhớ em đó...À, anh có đoạn ghi âm của mẹ em gửi cho em này. Em cầm lấy rồi nghe nha.”
Ngay sau đó, Lâm Thần đưa cho Nguyệt Sương chiếc điện thoại của cậu.
Thấy Nguyệt Sương run run đôi tay, cậu cũng chỉ thở dài rồi đi ra ngoài chờ. Đây là đoạn ghi âm mà Nguyệt Lan gửi riêng cho em ấy, thế nên để tôn trọng, cậu sẽ cho Nguyệt Sương không gian riêng tư.
Nguyệt Sương trầm mặc một lúc, sau đó cô nhẹ nhàng ấn nút “phát” trên chiếc điện thoại đó, một âm thanh quen thuộc phát ra từ chiếc điện thoại:
“ Con yêu, nếu như con nghe được tiếng nói này, tức là con đã nhớ đến người mẹ vô cảm này rồi phải không?”
Nguyệt Sương gật gật đầu, ánh mắt có chút ướt át.
“ Mẹ rất xin lỗi con! Từ lúc con sinh ra, chưa bao giờ con gặp mặt cha, đó là một tổn thất rất lớn, mẹ lúc đó nghĩ rằng là sẽ phải dạy con lên người, dạy con trở thành một cô gái thành công trong mắt người ngoài, như vậy mới có thể khiến cho linh hồn của ba con trên thiên đàng được an nghỉ...”
Lúc này, giọng nói trong điện thoại đã bắt đầu run run, giống như không kiềm được nỗi lòng mình:
“ Mẹ rất tự hào vì con, con đã làm đúng theo ước nguyện của cha con. Trở thành một cô gái xinh đẹp, giỏi giang trong mắt người ngoài... Là một niềm tự hào đối với gia đình họ Nguyệt... Lúc đó, mẹ luôn luôn nghĩ cách dạy con là chính xác...Thế nhưng...”
“ Mẹ đã sai... mẹ đã sai ngay từ đầu... Mẹ luôn luôn muốn con hạnh phúc, tự hào về cha mẹ... đó mới là thứ mà người cha người mẹ phải làm! Thế mà... chính mẹ đã tước đi những thứ cơ bản nhất của con... Chưa một lần nào, mẹ tự tay chăm sóc con, chưa một lần nào mẹ tự nấu cho con ăn...Những thứ tưởng chừng là ai cũng từng trải qua, thế mà mẹ lại tước đoạt đi của con...”
Nói đến đây, những giọt lệ của Nguyệt Sương đã rơi xuống, thậm chí rơi vào màn hình của điện thoại mà cô cũng không hề hay biết... Thế nhưng, cô vẫn im lặng, chăm chú nghe từng câu nói đến từ mẹ cô:
Đến lúc này, giọng nói lại trở về giọng nói trầm ấm như ngày nào:
“ Cũng may, cậu nam sinh đó đã xuất hiện, chỉ cho mẹ những lỗi sai đó. Thật sự, trong thâm tâm mẹ bây giờ đang rất biết ơn cậu ta. Lâm Thần không phải là người bình thường, mẹ biết. Con yêu cậu ta, mẹ hiện tại cũng sẽ không ngăn cản. Đây là lựa chọn của con, mẹ sẵn sàng ủng hộ hết mình.”
“ Đây cũng là sự đền bù cuối cùng của mẹ, cậu ấy là một người con trai tốt, thậm chí tốt đến mức mà Linh Nhi còn phải điên cuồng truy đuổi, thế nên con phải giữ lấy cậu ta. Gia đình của chúng ta mặc dù không thể so được với gia thế khủng khiếp của Linh Nhi, thế nhưng mẹ tin con sẽ không hề thua kém vị tiểu thư đó.”
“ Tuy là mẹ không thể giúp con được nhiều, thế nhưng trong khả năng, mẹ nhất định sẽ giúp con. Con cũng đừng lo cho mẹ, cả gia tài của mẹ không chỉ nằm ở thành phố này, thế nên con hãy tập trung tìm lấy hạnh phúc cho mình. Mặc dù xa con mẹ sẽ rất nhớ, thế nhưng mẹ tin hai ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó, mong ước của mẹ chính là có thể nhìn thấy con nở nụ cười.”
Nguyệt Sương lúc này dường như không thể cầm nổi nước mắt nữa, hai tay ôm chặt điện thoại rồi khóc lớn giống như một đứa trẻ thiếu mẹ. Thế nhưng, đây cũng chính là lúc mà Nguyệt Sương đã tha thứ cho mẹ cô ấy hoàn toàn, xóa bỏ toàn bộ rào cản vô hình đó.