Phu nhân nở nụ cười giống như một đóa hoa mai, chẳng ai nghĩ cô ấy đã qua tuổi thanh xuân cả… Lâm Thần trong lòng có chút cảm khái vị phu nhân này… Không ngờ cậu lại có thể trúng tuyển một cách vô cùng dễ dàng như này…
Lâm Thần được phu nhân ưu ái, cậu được dẫn vào một căn phòng rất sang trọng mặc dù cậu trên người mặc những món đồ rất tầm thường. Chính cậu cũng cảm thấy bất ngờ trước thái độ đối xử vô cùng lịch sự của vị phu nhân này…
Căn phòng cậu vào được trang trí rất sang trọng nhưng lại xen lẫn chút cổ điển trong đó. Từng vận dụng nhỏ nhất đều được làm bằng chất liệu tốt nhất nhưng lại mang cho người thấy cảm giác cổ xưa… Có thể nói cách bài trí này khiến cho Lâm Thần phải mở rộng tầm mắt.
Nhìn biểu cảm có vẻ rất chăm chú của Lâm Thần, phu nhân xinh đẹp mỉm cười một cái, cô ấy nhìn về bức tranh mà Lâm Thần đang nhìn rồi nói:
-Tôi không ngờ là cậu cũng có ánh mắt nghệ thuật đó…
Lâm Thần nghe lời khen của vị phu nhân này, cậu nhanh trí khiêm tốn nói:
-Tôi chỉ biết một chút…
Giọng điệu vô cùng khiêm tốn cùng lời nói có vẻ không kiêu ngạo khiến cho hảo cảm của vị phu nhân đó tăng nhiều. Rất nhanh cô ấy mời Lâm Thần vào chiếc ghế, tự tay pha cho Lâm Thần chén trà.
Các hộ vệ xung quanh khi thấy cảnh này thì vô cùng sững sờ. Tuy chỉ là hành động pha chén trà nhưng đây cũng chính là cách thức biểu đạt tâm ý của cô chủ đối với khách. Chưa có vị khách nào mà cô chủ lại tự tay pha ấm trà cả, kể cả là những người có chức cao vọng trọng đến đâu thì cô ấy cũng sẽ nhờ người hầu giúp. Chính vì thế khi hành động pha trà này của cô chủ xuất hiện trước mặt bọn họ thì thực sự đã khiến cho họ có cái nhìn vô cùng khác đối với Lâm Thần…
Lâm Thần không hề biết việc này, cậu rất từ tốn nhẹ nhàng cầm lấy chén trà rồi đưa nhẹ lên miệng. Một mùi hương của hoa đào thoang thoảng như muốn cậu đắm chìm trong đó, một ngụm nhẹ là cậu đã cảm thấy vị chát nhẹ của trà xanh cùng một cảm giác ngọt ngào khó tả… Trà này ngon đến mức mà Lâm Thần không nhịn được khen một câu:
-Trà ngon…
Vị phu nhân cũng cảm giác Lâm Thần không hề đơn giản, từ thần thái, phong cách cho đến hành động đều khác xa so với những người đồng trang lứa. Thậm chí cách thưởng thức trà làm sao cho đúng mà cậu ấy cũng thành thạo như vậy, điều này khiến cho cô vô cùng hiếu kỳ. Cô thử hỏi Lâm Thần:
-Cho tôi mạo phép hỏi: Cậu có thể suy đoán loại trà này là trà gì không???
Lâm Thần khi nghe đến câu đó thì cậu biết là cô ấy đang dò hỏi cậu. Tuy nhiên cậu cũng giả vờ chăm chú cảm nhận vị trà. Vị đắng đắng cùng với một chút chua nhẹ, sau đó là hậu vị ngọt khó cưỡng,.. sau một lúc thì cậu trả lời một cách vô cùng lẽ phép:
-Thật sự đây là trà ngon, tôi suy đoán trà này được làm từ lá hoa đào ủ trong nhiều năm bằng một phương pháp đặc biệt…
Vị phu nhân nghe được câu đó thì cô ấy nở nụ cười nhẹ. Tuy nhiên trong lòng cô ấy lại là cả một bầu trời trấn động, suy đoán như này suýt soát đúng với đúng món trà này. Chẳng lẽ cậu ấy là cao thủ trà đạo…
Đúng lúc này, bên ngoài sảnh truyền tới một giọng nói của một cô gái với vẻ vô cùng mệt mỏi:
-Con về rồi mẹ, hôm nay con mệt nên không ăn nha…
Nói xong, cô gái ấy vừa đi qua sảnh thì gặp được mẹ cô đang nói chuyện với một cậu thanh niên xa lạ. Thậm chí điều làm cô chán ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với Lâm Thần đó chính là cách ăn mặc rất quê mùa…
Thấy con gái mình đang nhìn Lâm Thần với vẻ mặt chán ghét, vị phu nhân vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc nói:
-Nguyệt Sương, không được vô lễ!!!
Nguyệt Sương cảm thấy dường như bị oan ức. Tại sao người bị mắng lại là cô, cô tỏ vẻ giận dỗi nói với vị phu nhân:
-Mẹ, anh ta ở đây là để làm gì, tại sao anh ta lại có thể ngồi ở đó…
Lâm Thần nhìn Nguyệt Sương. Trong lòng cậu vô cùng ủ rũ và buồn rầu, thật sự cậu chẳng hề muốn dây dưa với mấy cô tiểu thư nhà giàu một chút nào. Nhan sắc của Nguyệt Sương không hề thua kém bất cứ cô gái nào cậu gặp, ánh mắt sắc bén cùng khuôn mặt vô cùng đáng yêu và xinh đẹp, dáng người thon gọn cùng với giọng nói có vẻ khá là cá tính… nếu trừ cái tính nết đanh đá ra thì chắc chắn cô ấy sẽ chẳng khác nào em gái Tiểu Ngọc xinh đẹp cả…
Nguyệt Sương đang định nói với Lâm Thần thì đột nhiên một giọng vô cùng đáng sợ từ mẹ cô ấy truyền đến:
-Con định vô lễ đến bao giờ. Mẹ dạy con đối xử với khách nhân như thế à???
Lời nói băng giá khác hẳn với thái độ hòa nhã điềm đạm vừa nãy đối với Lâm Thần. Lâm Thần chưa kịp lấy lại tinh thần thì Nguyệt Sương đã chạy thẳng vào phòng cùng những giọt nước mắt vung vãi trông cực kỳ thảm thương.
Một tiếng “rầm” từ cánh cửa phòng cô ấy, Lâm Thần lúc này mới biết chuyện gì đang xảy ra. Lời nói giáo huấn con cái của vị phu nhân này khiến cho cậu vô cùng bất ngờ, không thể ngờ rằng vị phu nhân này là một con người vô cùng nghiêm khắc…
Mẹ Nguyệt Sương lúc này mới cúi đầu nói:
-Rất xin lỗi vì chuyện vừa nãy…
Lâm Thần thấy hành động này thì cũng hoảng hốt đáp lại:
-Không…không có gì đâu…
Vị phu nhân lúc này mới bảo hộ vệ cầm ra một va ly tiền. Trong đó chứa rất nhiều tiền khiến cho Lâm Thần hoa cả mắt… Vừa mở ra thì vị phu nhân đó nói:
-Bây giờ chúng ta vào chuyện chính… Chỗ tiền này tôi sẽ ứng trước cho cậu… cậu hãy làm gia sư chỉ điểm cho con gái tôi…
Lâm Thần cũng chẳng dài dòng, tiền nhiều đồng nghĩa với trách nhiệm nhiều. Vì vậy nên cậu cũng hỏi thẳng:
-Vậy điều kiện khi tôi làm ở đây là gì vậy…
Phu nhân cười nhẹ, đúng là nói chuyện với cậu ta thật sảng khoái. Tất nhiên cô cũng không hề nương tay trong vụ này, là một người giàu kinh nghiệm trong thương trường thì tất nhiên cô phải mặc cả để cho cô là người có lợi nhất. Cô tỏ vẻ thú vị nói:
-Cậu chỉ cần giúp cho con gái tôi tập trung học hành, chỉ cần như vậy…
Lâm Thần cứ tưởng mỗi điều kiện đó là xong, tuy nhiên rất nhanh cô ấy lại nói ra điều kiện vô lý:
-Cậu không được để cho con gái tôi có bất cứ phàn nàn quá đáng nào về cậu. Nếu cậu không đạt đủ một trong hai điều kiện thì xem như hợp đồng vô hiệu…
Lâm Thần cũng không ngu ngốc, cậu tỏ vẻ khá là khó chịu nói:
-Điều kiện thứ nhất tôi còn có thể chấp nhận, tuy nhiên điều kiện thứ hai thì…
-Nó quá đáng đúng không???
Chưa kịp nói thì phu nhân đó đã đọc được suy nghĩ của cậu. Điều này khiến cho Lâm Thần cũng có ánh nhìn khác đối với vị phu nhân này, cậu gật đầu tỏ vẻ đúng.
Phu nhân đó cũng cười nhẹ nói:
-Tôi biết nó quá đáng nhưng tôi tin vào năng lực của cậu, nhất định cậu sẽ hoàn thành được…
Lâm Thần nghe vậy thì rốt cuộc cậu vẫn thở dài, cô ấy tuy cho cậu ánh nhìn tốt nhưng ham muốn lợi ích của cô ấy quá lớn. Cái quy định vô lý như này chắc chắn cậu sẽ không nhận, vậy nên cậu có vẻ muốn đứng dậy rời đi…
Cứ tưởng cậu có thể rời đi, nhưng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng của vị phu nhân đã khiến cậu phải dừng lại:
-Cậu có bí mật, đúng chứ???
Lâm Thần đứng lại, vẻ mặt đăm chiêu nói:
-Cô có ý gì???
Một ly trà nóng được vị phu nhân nhẹ nhàng thưởng thức, sau đó cô ấy đặt xuống rồi nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt khác, vẻ mặt bình tĩnh nói:
-Tôi biết cậu đang có bí mật, nếu cậu không muốn rắc rối thì tốt nhất nên chấp nhận lời đề nghị của tôi… Nếu không…
Thấy dáng vẻ giống như nếu có câu không thì chắc chắn Lâm Thần sẽ bị rất nhiều phiền phức…
Lâm Thần không ngờ là mình lại rơi vào tròng, cậu vô cùng tức giận nhưng vẫn biểu hiện bình tĩnh nói:
-Chúng ta không quen nhau, tại sao cô lại giở trò như này…
Vị phu nhân đó cười ẩn ý nói:
-Nếu là người khác thì tôi cũng chẳng ngăn cản. Tuy nhiên cậu lại cho tôi cảm giác vô cùng không đơn giản. Tôi tin vào trực quan của mình, chắc chắn cậu có thể làm được…
Lâm Thần cũng hỏi lại:
-Tôi không quan tâm, tôi tin mình không thể hoàn thành được yêu cầu đó… Vậy nên cô hãy mau mau thả tôi đi…
Vị phu nhân ra hiệu, tất cả vệ sĩ đều chứa một lối đi. Lâm Thần vừa đi ra ngoài thì một giọng vô cùng tự tin từ bên trong truyền tới:
-Tôi cho cậu một ngày suy nghĩ… Điều kiện tôi đã nêu, tiền cũng đã trả… Cậu chắc chắn biết cái nào là quyết định sáng suốt…
Lâm Thần cũng không ngoảnh lại, từ từ rời khỏi biệt thự….
Chương167: Bị ép buộc
Lâm Thần rời khỏi căn biệt thự trong sự tức giận và khó chịu. Cậu chẳng thể ngờ rằng cô ấy lại tâm cơ thâm độc như này… Cảm giác giống như cậu bị lôi vào một chuyện gì đó vô cùng rắc rối, cậu thật sự chỉ muốn kiếm một nghề ngoài giờ làm để kiếm chút thu nhập mà sao lại khó như này.
Trở lại căn biệt thự, nữ phu nhân lúc này đang đứng trước cửa phòng, một tay cô cầm chút hoa quả được xếp gọn gàng, một tay cô nhẹ nhàng gõ cửa…
Một tiếng “Cốc…cốc…” vang lên, rất nhanh cánh cửa được mở ra. Một cô gái với mái tóc khá rối bời cùng đôi mắt vẫn còn đỏ sau khi khóc xuất hiện trước mặt cô…
Nguyệt Sương tuy rất buồn nhưng vẫn lễ phép:
-Mời mẹ vào trong…
Nguyệt Sương cúi đầu lễ phép nói, có vẻ như cô ấy rất sợ mẹ cô… Mẹ Nguyệt Sương sau khi đi vào liền ra hiệu cho cô ấy ngồi cạnh…
Nguyệt Sương không còn lựa chọn nào ngoài việc ngồi cạnh mẹ cô, tay chân run rẩy không nói được gì. Mẹ cô ấy sau khi đặt đĩa hoa quả cạnh giường liền hỏi cô ấy:
-Con lại gây rối ở trường đúng không?
Nguyệt Sương nghe thấy câu này, cảm giác run sợ bao trùm toàn thân… ánh mắt của mẹ cô chẳng hề biết rõ bà ấy đang suy nghĩ gì nữa. Tuy vậy cô vẫn cắn răng gật đầu:
-Vâng, có một số chuyện ở trường khiến con không chịu được.
Nghe con gái mình nói vậy, cô thở dài một hơi nói:
-Tính tình con bướng bỉnh như vậy thì bao giờ mới có thể trưởng thành đây…
Cảm giác như mẹ của cô đang không tin tưởng cô, Nguyệt Sương cố lấy dũng khí nói một cách tự tin:
-Con đang trưởng thành đây mẹ…
Lúc này, mẹ Nguyệt Sương lại chuyển chủ đề:
-Mẹ hôm nay đến phòng con là muốn con biết là con sắp có một người thầy mới…
Nguyệt Sương khi nghe mẹ nhắc tới chuyện này, vẻ mặt cô tỏ ra kinh tởm nói:
-Mẹ, tại sao mẹ lại kiếm cho con một tên như vậy để kèm cặp con… Nếu truyền ra ngoài thì làm sao con còn mặt mũi.
Biết con gái mình sẽ phản bác như vậy, mẹ cô ấy đưa cho Nguyệt Sương bài làm của Lâm Thần. Vừa nhận được bài trên tay, Nguyệt Sương nhìn chăm chú từng chút từng chút một không rời. Nhìn biểu cảm trên mặt cô ấy là đủ để hiểu cô ấy kinh ngạc đến nhường nào.
Nguyệt Sương không kìm lòng nổi nói:
-Tại sao lại có người có thể giải hết tất cả những câu hỏi này? Những câu hỏi này tất cả đều là câu hỏi do chính tay con soạn ra mà.
Mẹ cô ấy mỉm cười nói:
-Bài làm này là của chính cậu ta làm. Nếu mẹ nói cho con biết là cậu ta vừa nhìn đề là biết được mấy trò mưu mẹo của con thì con dám tin không?
Nguyệt Sương lúc này mới há hốc mồm, cảm giác giống như không thể tin nổi. Đừng tưởng nhìn mấy câu này đơn giản mà lại dễ làm, tất cả những câu hỏi trong đều là những câu ẩn ý, nếu không để ý rõ hoặc là không có kiến thức rất sâu thì chắc chắn không thể giải được.
Mẹ cô ấy cũng không dài dòng, nói:
-Con đừng tưởng nghĩ cậu ta chỉ cần hoàn thành câu hỏi đó là qua được cửa. Ngay sau đó mẹ cũng ra một câu hỏi, tuy nhiên tất cả mọi người đều đi về, riêng chỉ có cậu ta là ở lại… Ánh mắt nhìn người của mẹ chưa bao giờ sai.
Nói xong, mẹ cô ấy cũng đứng dậy, dáng người nóng bỏng chẳng kém cạnh con gái cô, giọng cô ấy có chút thú vị nói:
-Mẹ cũng đã đưa ra đúng điều kiện mà con đặt, còn lại là quyết định của con. Mẹ sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì… Con nên nhớ rằng mẹ chưa bao giờ nhìn lầm người…
Nói xong, mẹ cô ấy từ từ đi ra ngoài để lại Nguyệt Sương đăm chiêu suy nghĩ. Việc có một người có thể giải được câu hỏi hóc búa của cô là một điều hết sức vô lý. Cô nhìn đồng hồ rồi nở nụ cười nhẹ:
-Mình chắc chắn sẽ làm cho anh ta hối hận khi đến đây…
Lâm Thần sau khi rời đi, cậu liền dùng chút tiền còn lại để mua sắm nốt mấy đồ dùng cùng sắm sửa nhà… Rất nhanh cậu trở về thì một điều khiến cậu vô cùng hoảng sợ đã xảy ra…
Một chiếc vali tiền đặt ngay trong căn phòng của cậu, va li này chính là va li tiền mà cậu đã thấy ở căn biệt thự đó. Cậu lúc này mới hiểu câu của nữ phu nhân đó nói:
-Điều kiện tôi cũng đã đưa ra, tiền cũng đã trao…
Vừa nhìn thấy va li tiền, một cuộc điện thoại từ Lão Tam truyền đến, vừa đập vào là một giọng vô cùng vui:
-Cậu biết tin gì chưa… Tôi lúc này đã ký được hợp đồng làm ăn với nhà họ Nguyệt. Thật sự rất cảm ơn cậu… tôi hiện tại đang khá bận nên tôi sẽ cố gắng đền bù cho cậu sau…
Chưa kịp giải thích điều gì thì ông ấy đã cúp máy, có vẻ như ông ấy thật sự rất bận. Lâm Thần nhìn một đống tiền phía trước mà trong lòng vô cùng nóng. Đây chẳng khác gì là đang dồn cậu vào đường cùng…
Cậu lúc này chẳng muốn dây vào bất cứ một cô tiểu thư nào nữa, cậu lo cho bọn họ sẽ bị Linh Nhi trả thù. Cứ tưởng chỉ là một cuộc dạy bình thường nhưng ai ngờ cô ấy lại đề ra mấy thứ oái oăm như này…
Thậm chí trên va li đó cũng có một chiếc thư nhỏ, trong đó có một dòng chữ:
“ Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động… Tôi không muốn chúng ta lại có một mối quan hệ xấu nào cả”
Một lời đe dọa vô cùng ẩn ý, Lâm Thần suy đoán cô ấy cũng đã điều tra qua cậu. Điều này làm cho Lâm Thần không kìm nén được nói bậy:
-Cô là cái thá gì mà lại chi phối tôi…
Lâm Thần thở gấp, cậu vứt tờ giấy đó vào thùng rác, sau đó cậu từ từ làm nốt việc còn lại còn dang dở…
Rốt cuộc, cậu cũng không thể đi đâu cả, cậu cũng chẳng thể làm ra động tĩnh lớn. Nếu hiện tại gây thù với gia đình đó thì kế hoạch của cậu sẽ bị đe dọa nghiêm trọng. Thậm chí việc cậu có thể quay về gần như bằng không…
Nửa đêm suy nghĩ, cậu vô cùng mệt mỏi và bất lực… Sau tất cả những gì thì cậu vẫn thất bại sao? Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, bầu trời đêm yên lặng cũng có vẻ như đang giúp cho cậu suy nghĩ chín chắn hơn. Tiếng ếch gọi nhau, rồi tiếng gió cùng ánh trăng tạo ra một không gian vô cùng nhẹ nhàng và yên lắng…
Sau một hồi suy nghĩ rất lâu, Lâm Thần chỉ đành thở dài một hơi, dù sao thì chẳng còn cách nào. Cậu sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất việc này, còn nếu không thì có thể cậu sẽ phải trốn ở một nơi hẻo lánh khác hơn…
Một buổi đêm yên lặng, Lâm Thần cũng dần chìm vào giấc ngủ cùng với bầu trời đêm đó….
Chương168: Bày trò với Lâm Thần
Buổi sáng hôm sau, cũng như thường ngày, Lâm Thần chuẩn bị các thứ cho công việc hôm nay, rất may là công ty hôm nay cho cậu làm ca tối nên cậu có thời gian để có thể dạy học cho Nguyệt Sương…
Lão Tam cũng rất nhanh trí gửi tất cả thông tin về Nguyệt Sương cho Lâm Thần. Nhìn cả đống thành tích mà Nguyệt Sương dành được thì Lâm Thần có chút nhíu mày. Một cô gái vừa giỏi vừa tài năng như này thế mà cô ấy vẫn cần dạy thêm, điều kỳ lạ là cô ấy có vẻ giống như “chị đại” trong trường học, rất nhiều nam sinh vì muốn lấy lòng cô ấy mà đã bị cô đánh cho nhập viện… Lâm Thần đọc xong cũng cảm khái:
-Đúng là một cô gái rất thú vị, có vẻ như số tiền này không dễ ăn chút nào…
Đọc xong thông tin của Nguyệt Sương, Lâm Thần lúc này mới cải trang thành Lâm Thiên, ăn mặc một bộ đồ sơ mi cơ bản. Cậu cũng mang một chiếc cặp và đeo chiếc kính giả cận cho giống như một thầy giáo rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, một chiếc xe hạng sang màu đen đã đứng trước cửa nhà cậu. Ngay khi cậu vừa ra, hai tên vệ sĩ rất nhanh đã mở cửa rồi làm động tác mời trông vô cùng kính cẩn:
-Thưa cậu, chúng tôi nhận được lệnh đến đây để đón cậu…
Lâm Thần nhăn mặt vì khó chịu, tuy vậy cậu cũng rất dứt khoát bước lên xe. Trên đường, Lâm Thần ngồi nhìn ra khung cảnh từ cửa xe, khung cảnh chạy nhanh qua mặt cậu. Nó có sự thay đổi từ từ và rõ rệt, từ một ngôi làng nhỏ nơi cậu ở dần dần hiện đại thành những căn nhà to và kiên cố, sau đó từ từ trở nên sang trọng như căn biệt thự và những khu nghỉ dưỡng mà cậu thấy nhan nhản… Cảm giác này khiến cho cậu suy nghĩ rất nhiều về nhân sinh…
Nguyệt Sương lúc này đang ngồi mỉm cười nhìn lấy tờ giấy ghi chi chít chữ. Cô vừa đọc vừa cầm chiếc bút bên cạnh xoay tròn trông vô cùng điêu luyện. Đôi môi đỏ mọng cùng ánh mắt thích thú vừa nhìn vừa nói:
-Anh ta rất thú vị chứ nhỉ. Để xem hôm nay nên chơi trò gì nào…
Theo tờ giấy trên, cô biết tên anh ta là Lâm Thiên. Xuất thân thì vô cùng nghèo khổ, là một tên ăn chơi lêu lổng, bị mọi người xa lánh, thậm chí bạn gái anh ta cũng đi theo người khác. Vậy mà hiện tại anh ta lại có thể vượt qua được bài kiểm tra do chính cô viết ra… Cô hiện tại có chút hiếu kỳ với con người này, đương nhiên là cô không sợ anh ta sẽ giở trò đồi bại gì với cô. Cô tuy mảnh mai nhưng từng là đai đen, những tên nam sinh khác có mưu đồ với cô hiện tại đều nằm trong bệnh viện hết rồi. Chính vì vậy mà lúc này cô mới bắt đầu nghĩ ra đủ trò để có thể “hành hạ” anh ta.
Lâm Thần được mấy anh hộ vệ dẫn đến tận căn biệt thự, sau khi Lâm Thần xuống xe thì một cậu con trai khá chững chạc hướng tay vào một chiếc cầu thang ở bên trong rồi kính cẩn nói:
-Thưa cậu, cô chủ ở bên trên đang đợi cậu…
Lâm Thần cũng chỉ gật đầu nhè nhẹ tỏ vẻ đồng ý, sau đó cậu từ từ bước lên cầu thang. Tất cả bảo vệ cùng vệ sĩ khi nhìn thấy cậu vào đều cúi đầu chào cậu, Lâm Thần cũng lễ phép chào lại. Nhận thấy hành động vô cùng gần gũi của Lâm Thần, ai ai cũng suy nghĩ rất tốt về cậu ấy, không hề tự cao một chút nào…
Điều làm cho Lâm Thần cảm thấy khá kỳ lạ: Trên cầu thang trang trí rất đẹp, tuy nhiên đằng sau từng bậc thang đó chính là những lớp dầu mà nếu cậu không để ý thì chắc chắn sẽ không thể nhận ra. Thậm chí đến cả lan can cũng dính toàn keo, nếu như cậu chạm tay vào thì chắc chắn là tay cậu sẽ dính chặt ở trên lan can đó.
-Muốn chơi với mình hả, được thôi…
Lâm Thần nói xong câu đó, cậu lấy trong túi một chiếc găng tay dùng một lần rồi đeo vào, còn giày của cậu thì cậu dùng một chiếc băng dính quấn bên ngoài. Với kinh nghiệm giữ thăng bằng khi leo cây tuyệt vời của Lâm Thần thì rất nhanh cầu thang cậu đã vượt qua một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Lâu lắm rồi Lâm Thần không có cảm giác thú vị như này, cô gái này hiện tại đã gợi cho Lâm Thần một cảm giác khá hoài niệm. Nhớ ngày xưa mấy cái trò này cậu cũng hay bị nữ sinh làm để có thể chụp được những lúc cậu xấu hổ. Nụ cười của Lâm Thần nở nhẹ giống như đang tán thưởng cho những trò quá lỗi thời của Nguyệt Sương.
Sau khi lên hết cầu thang, phía trước của cậu chỉ có một cánh cửa, tuy nhiên đường đi đến đâu có đơn giản. Bằng ánh mắt sắc bén của cậu, cậu nhận ra trên sàn chỉ có duy nhất một ô là không có keo dính, còn lại tất cả đều có keo dính. Không biết cô gái này lấy đâu ra lắm keo như vậy chỉ để muốn thử thách cậu.
Lâm Thần cũng rất nhanh đã phá giải xong ải đó. Có vẻ như mấy cái này vẫn chưa thấm thoát đối với cậu. Đi đến trước cửa phòng, cậu nhìn thấy có một cái máy mật mã ở trước cửa. Bài toán tiếp theo mà cô ấy bắt cậu giải chính là đoán được mật mã của cô ấy đưa ra…
Nhìn câu hỏi bên cạnh mà cậu khá là khó chịu. Bày trò một lần thì vui đó nhưng nếu nhiều quá thì sẽ gây ra khó chịu, Lâm Thần tức giận chẳng thèm giải, cậu dùng chính sự thông minh của mình để có thể hack được qua lớp bảo mật này.
Rất nhanh cánh cửa mở ra, vừa mở ra thì một xô nước trên đầu được Nguyệt Sương chuẩn bị rơi thẳng hướng đầu Lâm Thần…
Nguyệt Sương thấy chưa mất bao lâu thì anh ta đã mở nên lúc này cô vẫn chưa thay đồ xong. Cô vẫn còn mặc quần áo trong nhà nên hiện tại cô ấy trông vô cùng quyến rũ. Một tiếng gào phát ra từ cô ấy:
-Biến thái…
Tuy nhiên, Nguyệt Sương trong lòng cười lạnh, xô nước đó cô đã cho thêm đá lạnh vào trong. Nếu anh ta bị xô nước đó rơi trúng thì chắc chắn sẽ có trò hay. Cô không biết làm cách nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh ta có thể phá bỏ tất cả những trò đó của cô. Tuy vậy lúc này chính là lúc để anh ta biết cô là người như nào.
Lâm Thần cũng không biết là cô ấy để xô trên đầu cậu, tuy vậy Nguyệt Sương chưa hề tính toán đến việc Lâm Thần là một người có sự phản xạ vô cùng nhanh. Xô nước rất nhanh đã bị một bàn tay Lâm Thần đánh bay. Lâm Thần không hề ướt một chút nào, tuy nhiên người lúc này cần phải tránh khỏi xô nước đó lại chính là Nguyệt Sương…
Nguyệt Sương sắc mặt tái méc, tay chân luống cuống không biết làm gì. Tất nhanh một tiếng “rào” như thác nước, Nguyệt Sương với thân thể mảnh mai bị chính xô nước lạnh đó dội trúng người. Một cảnh tượng vô cùng hiếm có đã xảy ra, người bày trò lại bị chính trò của mình làm hại. Nguyệt Sương đỏ bừng mặt, tay chân run rẩy vì lạnh cùng sự nhục nhã, cô chẳng nghĩ gì cả chạy thẳng vào phòng tắm, vừa chạy vừa kêu:
-Aaaa… anh đúng là đồ đáng ghét. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận…
Lâm Thần nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Sương, cậu cười lạnh. Xô nước vừa nãy cậu thừa sức có thể đỡ lấy được nhưng cậu lại chọn đánh bay nó về hướng của Nguyệt Sương. Cậu muốn cho cô ấy biết là khi muốn tính kế ai thì phải có tinh thần chuẩn bị người ta tính kế lại…
Chương169: So tài
Nguyệt Sương chạy thẳng vào phòng tắm, cảm giác xô nước lạnh dội thẳng vào người khiến cho cả thân thể cô run rẩy. Cảm giác buốt lên tận não khiến cho hai hàm răng cô run cầm cập. Cảm giác tức tối vô cùng khó chịu xộc lên tâm trí, nếu tức giận có thể thiêu cháy được thì hiện tại Lâm Thần đã bị cháy thành tro.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Nguyệt Sương vô cùng ấm ức, mặt đỏ ửng, đôi lông mày cau lại, môi nhíu chặt, hai hàm răng va chạm nhau kịch liệt giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Thần vậy. Hai bàn tay cô thủ thế hình nắm đấm hướng về cửa, cau có nói:
-Chưa bao giờ tôi phải chịu nhục nhã như vậy. Lâm Thiên, tôi sẽ cho anh biết thế nào là trời cao…
Sau một hồi tắm rửa, lúc này Nguyệt Sương mới từ từ đi ra ngoài. Mang trên mình một bộ đồ sơ mi khá là mát mẻ. Thân hình bốc lửa mảnh mai cùng với đôi chân dài trắng nõn là những vũ khí cực kỳ khủng khiếp đối với những nam sinh khác. Có vẻ như Nguyệt Sương muốn phô diễn toàn bộ mị lực của mình dành cho Lâm Thần.
Lúc này, Lâm Thần đang ngồi trên ghế đọc sách, tuy cô ấy có vẻ khá nghịch ngợm nhưng vẫn là học trò của cậu, trách nhiệm của một người thầy là phải dạy dỗ cho cô ấy. Cậu nghe tiếng mở cửa, một mỹ nữ đẹp mê người từ từ bước ra phòng tắm cùng với mái tóc đen óng ả còn ướt và một bộ đồ khá là mát mẻ.
Cứ tưởng anh ta sẽ bị vẻ đẹp của cô thu hút, thậm chí còn đỏ mặt, lúc đó cô sẽ thẳng mặt chửi anh ta và đá anh ta ra khỏi đây. Nhưng không, anh ta chỉ liếc nhìn cô một tý rồi lại quay lại đọc sách giống như coi cô là không khí vậy…
Niềm kiêu hãnh của cô, niềm tự hào bấy lâu nay bởi vẻ đẹp trời phú của cô giống như bị anh ta đánh cho tơi bời. Thậm chí, cô chưa kịp nói gì thì một giọng có vẻ khá lạnh nhạt xuất phát từ anh ta:
-Lần sau cô nhớ mặc đồ cho đúng tác phong học sinh, tôi không quản cô nhưng lúc tôi có ở đây thì cũng phải có quy củ chút…
Nguyệt Sương hết lần này đến lần khác bị Lâm Thần đánh không thương tiếc vào lòng tự trọng của cô. Đôi mắt đầy sự tức giận cùng đôi mi cau có nhìn Lâm Thần nói:
-Anh chỉ là một tên nghèo, việc quái gì anh có thể sai khiến tôi…
Lâm Thần nghe những lời như vậy, cậu gập quấn sách lại, vẻ mặt cậu không chút cảm xúc, nhìn Nguyệt Sương giống như nhìn một bức tượng nói:
-Đúng vậy, bởi vì quá yếu kém nên mới phải dùng những thứ này để có thể tự cho mình là nhất…đúng không nhỉ???
Lời nói giống như mũi dao đâm thẳng vào lòng Nguyệt Sương. Nguyệt Sương cắn răng ken két tức giận :
-Anh nói ai yếu kém…
Lâm Thần vu vơ đáp:
-Tôi không biết. Có vẻ như lời của tôi động trúng tâm ai đó…
Nguyệt Sương điên tiết vô cùng, lời này chẳng khác nào là chính cô nói cô yếu kém. Cô phải cho anh ta biết rằng cô giỏi hơn tất cả mọi người…
Nguyệt Sương cười lạnh nói với Lâm Thần:
-Anh có dám đọ tài với tôi không? Tôi không tin là anh có thể thắng được tôi.
Lâm Thần cũng chẳng quan tâm nói:
-Tại sao tôi phải làm vậy?
Nguyệt Sương khó chịu, cô nhắm mắt nói lớn:
-Nếu anh không làm thì tôi sẽ báo với mẹ tôi…
Lâm Thần nghe câu này giống như đang dồn cậu vào đường cùng. Cậu trở nên nghiêm túc, từng chữ nói:
-Được, tuy nhiên nếu cô thua thì cô phải ngoan ngoãn ngồi học. Còn nếu tôi thua thì tùy cô xử lý…
Nguyệt Sương nghe thấy điều kiện thì vô cùng bất ngờ, cô vội vàng gật đầu:
-Nhất trí…
Cả hai trong lòng đều mừng thầm. Lâm Thần trong lòng cuối cùng cũng có thể ép buộc cô gái này chịu ngồi học với cậu rồi, cũng chẳng thể nói là cậu vi phạm điều lệ được. Còn Nguyệt Sương cũng vui như Lâm Thần, cô sẽ lấy lại danh dự và trả lại hết những gì mà anh ta dám làm với cô…
Nguyệt Sương vào phòng cầm ra hai bộ tranh vẽ, cô đặt trước mặt Lâm Thần một bộ còn cô ở bên cạnh cũng có một bộ. Sau đó cô cao ngạo nói:
-Để tránh nói tôi chơi không đẹp, tôi sẽ dùng môn mà tôi yếu nhất để đấu với anh…
Lâm Thần không nói gì cả, nếu cô ấy chấp nhận thua thiệt tất nhiên là cậu cũng chẳng có vấn đề gì. Nhìn vẻ mặt tự tin của cô ấy mà trong lòng cậu khá là buồn cười.
Nguyệt Sương để ở giữa sàn một lọ hoa, làm tất cả xong cô mới ngồi về chỗ nói:
-Trong vòng nửa tiếng, nếu ai có bức tranh đẹp hơn thì người đó sẽ chiến thắng. Anh có nhất trí không?
Lâm Thần cũng gật đầu nói:
-Không vấn đề. Bắt đầu đi…
Nghe vậy, Nguyệt Sương bắt đầu vẽ. Cô tuy nói là sở trường kém nhất nhưng trong trường cô là người vẽ đẹp nhất. Không một ai có thể vẽ tranh sống động hơn cô cả. Thậm chí mẹ của cô còn khen cô nức nở là đủ hiểu, vậy nên chẳng có lý do gì mà cô lại thua anh ta cả.
Cô rất chăm chú vẽ, cô vừa muốn đánh bại anh ta nhưng cũng muốn cho anh ta phải choáng ngợp trước tài năng của cô. Cô ưa thích việc đánh bại người khác, cảm giác háo thắng của cô lúc này đã đạt đỉnh điểm. Từng nét bút được bàn tay điêu luyện của cô uốn lượn cực kỳ chuyên nghiệp.
Phác họa xong, cô lau mồ hôi trên trán, tuy chỉ là phác họa đơn giản nhưng có thể thấy được cô đầu tư tất cả tâm trí vào bức tranh này như nào. Cô cười nhẹ rồi nhìn sang hướng Lâm Thần để xem anh ta đang làm gì…
Một điều chưa từng xảy ra trước mặt cô, anh ta đang ngồi đọc sách??? Đúng vậy, chính xác là anh ta không hề vẽ tranh. Chiếc bút vẫn còn xếp đó, tờ giấy vẫn trắng tinh thế mà anh ta vẫn ngồi đọc sách. Chẳng lẽ anh ta không biết vẽ tranh???
Nguyệt Sương lúc này chỉ nghĩ như thế, chắc chắn là anh ta biết là không thể thắng được nên mới làm vậy. Lúc này đã qua nửa thời gian mà anh ta vẫn chưa động bút, có vẻ như chiến thắng đã nằm trọn trong tay cô rồi…
Nguyệt Sương nhìn Lâm Thần, trong lòng cười lạnh:
-Haha… kẻ yếu vẫn mãi là kẻ yếu… Anh đừng nghĩ là anh có thể làm được gì… tất cả đều phải bại dưới tay tôi mà thôi…
Nguyệt Sương nghĩ xong, cô lại bắt đầu vẽ tiếp. Lần này cô sẽ vẽ nét cùng với tô màu. Bởi vì tâm tình thoải mái nên cô làm có vẻ khá là mềm mại, bức tranh bắt đầu hình thành. Từng ngòi bút dưới tay cô giống như đang nhảy múa, sống động lạ thường. Bông hoa, nụ hoa rồi cuống hoa cuối cùng là bình hoa, từng chi tiết được cô chỉnh tỉ mỉ không một chút sai sót. Màu cô chọn cũng là màu tươi và chân thật nhất, những bông hoa đó giống như được hồi sinh lại ngay trong tranh… thậm chí có phần nên thơ hơn…
Trong lúc cô đang vẽ, Lâm Thần lúc này mới gập quyển sách lại, trong miệng thì thầm:
-Cũng đến lúc vẽ rồi...
Nhìn Nguyệt Sương đang từ từ chăm chút, có vẻ như cô ấy đang rất muốn chiến thắng cậu. Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cho Lâm Thần khá buồn cười, nếu cô ấy có thể giữ vẻ mặt như này thì đâu đến nỗi mẹ cô phải tuyển cậu.
Suy nghĩ một hồi, tuy có vẻ đau lòng nhưng Nguyệt Sương đang phải đối đầu với một “quái vật”. Nguyệt Sương không hề biết bức tranh mà từ bé Lâm Thần vẽ thậm chí sống động hơn cả ảnh chụp. Đến cả Tiểu Ngọc còn phải đắm chìm trong đó thì cũng đủ hiểu trình độ của Lâm Thần.
Lâm Thần chỉ dùng đúng bút chì, nếu từng ngòi bút của Nguyệt Sương giống như nhảy múa thì đối với Lâm Thần nó chẳng khác gì đang diễn ảo thuật. Chỉ trong thời gian ngắn mà bình hoa đã xuất hiện ngay trong tranh. Thậm chí từng bông hoa trong tranh khi nhìn vào giống như nó đang đung đưa…
Ấy vậy mà Nguyệt Sương không hề biết là Lâm Thần đã vẽ xong bức tranh chỉ trong thời gian vô cùng ngắn… Đây chẳng khác gì một chiếc chùy đập nát mọi sự tự tin của cô ấy cả…
Chương170: Nguyệt Sương nghe lời?
Đôi tay thoăn thoắt của Lâm Thần làm cho chiếc bút trở nên thần bí. Khi người ngoài nhìn vào, một cảm giác mờ mờ ảo ảo sẽ xuất hiện. Đây chính là khả năng đặc biệt mà Lâm Thần không hề biết.
Từ những lần vẽ lúc nhỏ, cậu đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ vì độ chân thật của bức tranh…Thậm chí cậu có thể dùng những vận dụng rất thô sơ để có thể tạo ra tác phẩm thật đẹp… lúc thì cậu dùng phấn, lúc dùng than, thậm chí cậu còn dùng cả chính cả đôi tay dính bùn để có thể vẽ. Càng ngày, cậu càng nâng cấp trình độ, cho đến hiện tại, trình độ vẽ của cậu đã vượt xa những gì cậu tưởng tượng.
Nguyệt Sương đang từ từ tô nốt những bộ màu cuối cùng, tâm trạng của cô lúc này đang rất vui vẻ. Có thể cô chưa hề biết rằng người mà cô cho rằng là yếu kém, là không làm được trò gì đang đập thẳng vào lòng tự trọng của cô. Đôi chân trắng nõn của Nguyệt Sương đang rung rung nhẹ giống như đang hòa cùng nhịp điệu của sự chiến thắng.
Không bao lâu, Nguyệt Sương mới dừng bút lại, hai bàn tay cô lấm lem đầy màu sắc từ các cây bút, ánh mắt cô nhìn vào bức tranh của mình rồi tự tin nói:
-Đã hoàn thành…
Rất may là chỉ còn hai phút là kết thúc. Cô vì muốn đánh bại anh ta mà cô đã phải dồn tất cả tâm trí, sức lực cùng tài năng của mình để có thể vẽ ra bức tranh vô cùng sinh động. Bức tranh của cô tuy chỉ là lọ hoa bình thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy từng kẽ hoa, thậm chí số bông cùng số cánh trên từng cây hoa đều giống hệt với nguyên bản. Sự chính xác tuyệt đối cùng với độ hài hòa về màu sắc khiến cho bức tranh của cô xứng đáng với một “tác phẩm nghệ thuật” đơn giản. Cô hài lòng gật đầu, bàn tay cô không kịp rửa, cô vội nhìn sang bên Lâm Thần rồi nói:
-Anh đã vẽ xong chưa, thời gian sắp kết thúc rồi!
Tuy nhiên, ngay khi vừa chạm mắt vào bức tranh của Lâm Thần. Tâm trạng của cô từ đỉnh cao đột nhiên chìm xuống đáy bể bởi vì bức tranh của Lâm Thần.
-Sao….sao có thể như vậy…
Hai bàn tay xinh đẹp của Nguyệt Sương vội che đi đôi môi đang há hốc vì quá bất ngờ. Đúng vậy! Bức tranh của Lâm Thần khiến cho một cô nàng vô cùng cao ngạo như Nguyệt Sương phải thốt lên những câu như này.
-Không…không thể nào tồn tại bức tranh như này…
Nguyệt Sương lúc này trong đầu tràn ngập câu từ đó. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một bức tranh như này… Tuy chỉ là bức tranh làm từ bút chì nhưng ngay khi cô đập mắt vào là cô đã cảm giác từng bông hoa trong tranh đang đung đưa trong gió…
Nếu vẽ tranh chỉ để diễn tả lại khung cảnh đó thì hiện tại cô mới biết tranh vẽ có thể khiến cho tâm trí người ta bị hút vào trong. Một khung cảnh bỗng chợt hiện ra, cô nhìn thấy mình của ngày xưa, tay cầm bó hoa tặng cho mẹ khi cô còn nhỏ, cô nhìn thấy lúc cô vui đùa trong vườn hoa, rồi còn đi chơi hái hoa cùng bạn bè,… Rất nhiều kỷ niệm vui buồn lúc này tràn ngập trong lòng, có những kỷ niệm thậm chí cô còn mơ hồ lúc này lại xuất hiện rõ trong tâm trí…
Từng giọt nước mắt rơi, Nguyệt Sương không hề nhận biết được điều này. Tại sao, tại sao những kỷ niệm đó lại ùa về, những kỷ niệm tươi đẹp nhất của mình tại sao lại trôi qua một cách nhanh chóng như vậy…
Lâm Thần không hề biết là Nguyệt Sương vì tranh của cậu mà khóc. Cậu biết mình có thể dùng màu nhưng cậu vẫn thích dùng bút chì để vẽ hơn, có những lúc cậu làm như vậy chỉ để nhớ lại những thời xưa lúc cậu chẳng hề có một chiếc bút để vẽ… Lúc bút chì hết ngòi cũng là lúc cậu hoàn thành bức tranh.
Đúng lúc này, cậu cảm giác có ai đó đang khóc, cậu ngoảnh lại thì thấy Nguyệt Sương đang khóc khi nhìn bức tranh của cậu. Lâm Thần tuy biết mình vẽ tranh tốt nhưng đâu cần phải xúc động như vậy, cậu đứng dậy đặt một tay lên vai của Nguyệt Sương, vẻ mặt khó hiểu nói:
-Tôi vẽ xong rồi, cô có thể chấm điểm chưa???
Lời nói như làm thức tỉnh tâm trí của Nguyệt Sương, cô giật mình nhìn Lâm Thần. Bị Lâm Thần để tay lên cùng với vẻ mặt khó hiểu của anh ta khiến cho cô vô cùng xấu hổ. Cô không thể tin được là mình vừa mới khóc trước mặt tên “biến thái” này. Cô dùng tay của mình hất phăng tay của Lâm Thần, sau đó cô ngoảnh lại đằng sau nói với giọng ghét bỏ:
-Đừng có động bàn tay bẩn thỉu vào người tôi.
Lâm Thần thấy cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ như lật bánh thì cậu cảm thấy khá khó hiểu. Cậu chẳng biết cô nàng này định chơi trò gì nữa đây. Đúng lúc này thì cậu lại nghe thấy một giọng vô cùng bình tĩnh của cô ấy:
-Anh đã thắng… Tôi nhận thua… Thật sự tranh của anh khiến cho tôi phải mở mang tầm mắt.
Lúc này, tâm trí của Nguyệt Sương chỉ muốn cầm lấy bản tranh của mình rồi xé toạc nó. Cô vẽ đâu phải là tranh, nó chỉ là những nét bút nguệch ngoạc của bọn trẻ con… tranh của anh ta mới đúng là “bức tranh” theo đúng nghĩa đen. Cảm giác tự ti đè nặng lên tâm trí của cô… Không thể ngờ được anh ta lại có thể vẽ tranh như vậy, thảo nào anh ta chẳng hề có chút biểu cảm nào khi đối đầu với cô… Hóa ra là cô đang tự dùng đá đập chân mình…
Lòng tự trọng của Nguyệt Sương bị cậu đè bẹp một cách thảm hại. Nhìn cô ấy run rẩy giống như đang chịu cú sốc gì đó nhưng cậu chẳng hề động đậy gì, đây chính là phương thức đơn giản nhất để khiến cho cô nàng bớt nghịch ngợm.
Tuy nhiên, đúng lúc cậu cho rằng mọi việc đã xong thì cô ấy lại ngoảnh lại nhìn cậu, tỏ vẻ cao ngạo nói:
-Không được, trận vừa nãy không tính… tôi muốn đấu trận khác…
Lâm Thần cũng chẳng dài dòng, cậu cầm một chồng sách ra đặt trước mặt Nguyệt Sương, tay cậu chỉ vào cả chồng sách đó nói:
-Hoàn thành hết chỗ này rồi tôi sẽ đáp ứng…
Nguyệt Sương nhìn chiếc bàn đang chất rất nhiều cuốn sách, cô tỏ vẻ ghét bỏ bĩu môi nói:
-Không…tôi không thích…
Lâm Thần lúc này mới lạnh giọng nói:
-Cô không giữ lời hứa thì đừng mong tôi giữ lời…
Lời nói giống như đang cảnh cáo khiến cho cô vô cùng khó chịu. Ánh mắt lửa thiêu nhìn Lâm Thần. Chưa bao giờ cô phải chịu tủi nhục như này, kể cả mẹ cô cũng chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt đó… anh ta nghĩ anh ta là ai???
Tuy vậy, khi cô nghĩ đến việc anh ta hết lần này đến lần khác đánh bại cô. Cảm giác háo thắng của cô trỗi dậy, nhất định cô phải thắng anh ta cho bằng được nếu không thì cô không thể nuốt được cục tức này…
Vẻ mặt của Nguyệt Sương mặc dù rất khó coi nhưng cô vẫn nghe lời Lâm Thần, ngồi vào bàn học làm từng bài tập mà Lâm Thần đưa…
Nguyệt Sương cắn răng, vừa nhìn cả đống bài tập vừa cắn răng nói:
-Được, tôi hứa là tôi làm được. Tôi phải đánh bại anh…
Lâm Thần nhìn Nguyệt Sương cũng bắt đầu ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng cậu cũng thoải mái đi không ít. Nguyệt Sương nhìn có vẻ rất đanh đá nhưng cô ấy vẫn có chút công bằng… điều này làm cho ánh nhìn của cậu về cô ấy có thay đổi chút ít.
Nguyệt Sương cắn răng làm tất cả bài tập Lâm Thần giao trong khi Lâm Thần rất thoải mái đọc sách. Vừa nhìn cách làm bài của cô ấy là cậu biết trình độ học vấn của cô ấy rất cao, chắc là vì cái tính khó ở của cô ấy mới khiến mẹ cô tuyển gia sư… Nói là tuyển gia sư chứ thực chất là muốn rèn lại tính cách của cô gái này…
Sau một lúc lâu, Lâm Thần nhìn đồng hồ, đúng lúc hết giờ nên cậu đứng dậy chuẩn bị đồ ra về. Nguyệt Sương nhìn thấy Lâm Thần định rời đi, cô vội vã nói:
-Tôi gần xong rồi, anh chờ thêm tý nữa rồi hai ta so tài tiếp..
Lâm Thần vội vã chuẩn bị đồ, lúc ra cửa thì cậu nói với Nguyệt Sương:
-Có việc gì mai nói. Bây giờ tôi còn có việc, thời gian của tôi có hạn nên mong cô thông cảm.
Nguyệt Sương thấy Lâm Thần rời đi, cô tức giận đuổi theo, cô không thể để anh ta đi khi mà cô chưa nhả xong cục tức này.
-Đứng lại cho tôi.
Cô vừa nói xong câu đó, chân của cô đã bước ra ngoài hành lang. Tuy nhiên không may cho cô là cô lại dính vào tròng của chính mình… Đôi giày bị dính keo không thể nhúc nhích được. Ấy vậy mà anh ta lại không hề hấn đi bước qua, bây giờ chính cô lại phải tức giận nói:
-Cái bẫy chết tiệt…Anh kia nhớ lấy tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh.
P/S: Tác hôm nay thử thay đổi văn phong một chút, tại mấy bạn chửi tác ghê quá.