Lời tác giả :Chương mới nhất được 50 view thì mình sẽ ra thêm chương nha, mong các độc giả ủng hộ. Vd như chương này được 50 view thì hôm đó sẽ ra chương tiếp theo.
Mình cũng đang cố gắng trùng tu lại các chương đầu, các độc giả có thể đọc lại để hiểu thêm một chút nha @@
Lâm Thần tuy đầu rất đau nhưng tâm trí cậu lại không để ý tới việc đó, cái cậu run sợ là cậu vừa làm trò “đồi bại” với Linh Nhi. Cậu từ nhỏ đã được giáo dục cực kỳ kỹ lưỡng, thậm chí trong thâm tâm của cậu còn khẳng định mình sẽ không như mấy người xấu chỉ biết ức hiếp nữ giới. Tuy nhiên, bằng một cách thần kỳ nào đó mà cậu lại làm một trò cực kỳ đáng sợ như vậy. Cậu không hề nhớ tại sao mình lại làm vậy, cậu chỉ nhớ mang máng là khi Linh Nhi đè cậu xuống thì dường như thân thể cậu càng ngày càng nóng, nóng đến mức mà từ đó cậu không còn nhớ gì nữa...
Sự việc cậu có cảm giác không đơn giản, tuy nhiên cậu lại không hề nghĩ nhiều bởi vì hiện tại cậu cảm thấy mình rất có lỗi. Nhìn Linh Nhi giống như nằm bất động trên ghế, cậu lại có cảm giác giống như mình là tội phạm nguy hiểm vậy.
Sự giày vò tâm trí khiến cho Lâm Thần không suy nghĩ sâu sa, cậu rất nhanh đã thay xong bộ áo quần rồi từ từ đi đến Linh Nhi đang nhắm mắt.
Nhìn xung quanh ghế toàn là quần áo lộn xộn, cậu nhanh chóng nhặt chúng lên rồi gập gọn lại, riêng chiếc áo nhỏ nhỏ xinh xinh ở phía kia thì tay cậu lại cực kỳ run rẩy, ánh mắt cậu không dám nhìn nhiều, cậu chỉ còn cách nhắm mắt và cầm rồi nhanh chóng đặt chúng vào trong đám áo đó. Tuy sự việc chỉ xảy ra vài giây nhưng hơi ấm cùng hương thơm tỏa nhè nhẹ từ chiếc áo đó cũng khiến cậu suýt nữa không thể bình tĩnh.
Nhìn Linh Nhi nhắm mắt lại, cậu từ từ đi đến rồi nhẹ nhàng bế cô ấy lên. Ngủ ở đây sẽ khiến cho cô ấy bị cảm lạnh mất, với cả ghế này rất dễ ngã xuống đất. Cậu hiện tại coi Linh Nhi giống như một cô em gái bé bỏng hơn là một tiểu thư cực kỳ đáng sợ. Linh Nhi khi được cậu bế lên thì có vẻ như cô ấy thoải mái hơn rất nhiều. Ánh mắt của Lâm Thần nhìn Linh Nhi chỉ có sự nhu tình và thương xót. Có vẻ như cậu đang cố gắng đền bù thật nhiều cho cô ấy.
Rất may là có một chiếc giường mềm gần đó, cậu nhanh chóng đưa Linh Nhi vào rồi đắp chăn cho cô ấy, sau khi Linh Nhi yên lòng ngủ thì cậu mới xoay người. Tuy nhiên, ngay vừa khi cậu xoay người thì có một bàn tay đã kéo vạt áo cậu. Điều này làm cho Lâm Thần hoảng hốt ngoảnh lại.
Linh Nhi mở mắt khiến cho tâm trạng Lâm Thần trở nên lo sợ bất an, cậu không biết mình nên nói như thế nào khi mà cậu đã làm trò đồi bại như vậy. Linh Nhi hiện tại trông có vẻ yếu ớt hơn bao giờ hết, tuy vẻ mặt cô ấy có chút lạnh lùng nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được bàn tay cô ấy đang run run. Lâm Thần chưa kịp nói gì thì Linh Nhi đã nói một cách yếu ớt:
-Em sợ một mình, anh có thể ngủ cùng em được không???
Lâm Thần nghe vậy, cậu chỉ biết nắm tay run run cùa Linh Nhi rồi cố gắng xoa dịu nói:
-Đừng sợ, tôi hứa sẽ không chạy đâu. Cô hãy ngủ cho khỏe...
Rất nhanh, cậu cảm nhận có điều gì đó không đúng. Đúng lúc này đây, cảnh tượng trước mắt làm cho cậu cực kỳ hốt hoảng, nó làm cho cậu tự phản xạ mà ôm lấy Linh Nhi, cậu dùng tay xoa xoa lưng cô ấy rồi nhẹ nhàng an ủi:
-Được rồi, tôi đồng ý là được. Cô đừng như vậy...
Cảnh tượng vừa rồi chính là cậu thấy có hạt nước nhỏ chảy từ mắt của Linh Nhi. Cậu làm trò đồi bại đã đành, hiện tại còn khiến cô ấy rơi lệ, đó là điều không thể chấp nhận được. Vì vậy nên cậu mới bất chấp làm như vậy...
Linh Nhi với vẻ mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh, cô cũng ôm lấy vai Lâm Thần rồi nhắm mắt nói nhẹ:
-Anh nằm xuống đi...
Tuy Linh Nhi nói như vậy nhưng miệng cô ấy lại nở nụ cười. Cô biết là anh ấy là người dám làm dám chịu, tuy nhiên, cô không thể ngờ là anh ấy lại tận tình như vậy. Từng cử chỉ, ánh mắt, hành động đều gõ vào tâm trí cô. Cảm giác được anh ấy bế lên, rồi xoa đầu cô, tận tình chu đáo như vậy thì có ai làm được. Với cả cảm giác được bế đó khiến cho cô cực kỳ hạnh phúc và dễ chịu. Làm sao có ai chịu được cái cảm giác đó chứ.
Nhìn Lâm Thần giống như đang cực kỳ hối lỗi, tâm hồn cô chỉ còn muốn nhiều hơn thể. Đúng vậy! Anh ấy phải mắc nợ mình thật nhiều, thật thật nhiều, nhiều đến nỗi anh ấy phải dùng cả đời để có thể trả hết được.
Lâm Thần không dám dị nghị gì, cậu cũng cố gắng vui vẻ nằm cạnh Linh Nhi. Chưa bao giờ cậu lại nằm trên giường một cô gái như vậy ngoài em gái cậu. Nó làm cho cậu run rẩy và không dám nhìn thẳng mặt Linh Nhi.
Đương nhiên là Linh Nhi làm gì để yên như vậy. Cô lấy chăn đắp cho cả cô lẫn Lâm Thần. Lâm Thần không dám cựa quậy, cậu ngoảnh mặt lên trời rồi nhắm mắt , giống như không hề quan tâm đến Linh Nhi sẽ làm điều xấu xa gì.
Linh Nhi càng thế thì lại càng kích thích lòng hiếu thắng của cô. Cô chui vào trong trăn, lấy tay của anh ấy rồi ôm . Đương nhiên cảm giác thiên đường này như là một đại thử thách dành cho cậu, nhất là khi cậu cảm giác ấm áp và mềm mại đến cực điểm. Lâm Thần chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng, cô nàng này thực sự muốn làm khó cậu mà.
Tuy nhiên, Linh Nhi lại coi thường chính Lâm Thần. Sau khi cô vừa ôm vừa mút ngón tay ánh ấy thì thực sự cảm giác buồn ngủ đến cực độ truyền đến. Quá thoải mái, quá dễ chịu, mùi hương nam tính của Lâm Thần cùng với bàn tay cứng cáp khiến cho Linh Nhi dễ chịu vô cùng. Nó dễ chịu tới nỗi mà cô ngủ quên từ lúc nào không hay.
P/S: Đạt 50 lượt xem sẽ ra chương mới nha các độc giả.
Chương132: Giấc mơ ngọt ngào P1 - Ngoại truyện
Ở trong một căn nhà xa hoa, nơi đây giống như thiên đường chốn nhân gian: Bể bơi, rạp chiếu phim, sân bóng, phòng hát,... tất cả mọi thứ ai muốn đều có thể xuất hiện ở trong ngôi nhà này là đủ hiểu căn nhà này giá trị như thế nào. Ở trong một căn phòng của căn nhà đó, một cô gái nhỏ nhắn đang ngồi đọc tài liệu. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cùng với dáng người nóng bỏng làm cho cô gái đó cực kỳ có sức hút, ai nhìn cũng sẽ mê đắm. Cô ấy chính là Linh Nhi...
Cô cười nhẹ một tiếng, đặt tài liệu ngay ngắn lại, dáng người nhỏ nhắn từ từ đi ra khỏi căn phòng đó. Vừa đi, miệng của Linh Nhi vừa mỉm cười một cách hạnh phúc.
Cô hiện tại giống như là người hạnh phúc nhất thế gian bởi vì cô đã có “người đó”, người mà cô luôn yêu thương bấy lâu, giờ này người đó chính là chồng của cô. Một gia đình “nho nhỏ” và hạnh phúc..
Cô từ từ đi xuống dưới nhà, tiếng bước chân nhẹ nhàng giống như tâm trạng bây giờ của cô vậy. Từng tiếng nhạc du dương giống như đang chào đón cô phát ra từ phòng bếp vậy.
Hiện tại đang là buổi tối, dáng người thướt tha của Linh Nhi từ từ đi đến gian bếp. Cô đến đó không phải vì cô đói, mà là vì cô không thể nào ngưng nhớ được “người đó”.
Và rồi, một nam sinh xuất hiện trong mắt cô, một thân hình cao lớn. Tuy nhiên thực sự chỉ cần nhìn dáng người là ánh mắt cô từ lạnh lùng đã từ từ chuyển sang nhu tình đến cực điểm.
Nam sinh đó ngoảnh lại nhìn Linh Nhi rồi cười nhẹ, nụ cười đó làm cho trái tim của Linh Nhi đập thình thịch. Cộng thêm giọng nói ngọt ngào đến cực độ:
-Anh chuẩn bị xong đồ ăn rồi đó. Em mau ngồi vào bàn ăn nào...
Linh Nhi tuy ở bên ngoài là một cô tiểu thư cực kỳ lạnh lùng và đáng sợ. Tuy nhiên khi đứng trước mặt nam sinh này thì cô giống như một thiếu nữ bình thường mà thôi. Linh Nhi sững sờ khi nhìn thấy trên bàn toàn là món cô thích. Cô trong lòng vô cùng cảm động, đúng lúc này, nam sinh đó đứng đằng sau cô rồi ôm lấy eo cô.
Linh Nhi giống như hạnh phúc đến mức mất lý trí, cô nói:
-Hôn em đi...anh Lâm Thần... À không, phải gọi là “anh yêu” mới đúng...
Sau đó, một khung cảnh lãng mạn đã xảy ra trong chính căn phòng ăn. Mặt trăng trên trời vừa sáng vừa tròn giống như tình cảm cả hai người dành cho nhau trong căn phòng bếp vậy.
Vài tiếng sau, Linh Nhi mặc cho mình một bộ váy trắng mỏng, cô đang dựa vào vai Lâm Thần, ánh mắt nhắm lại như đang hưởng thụ. Đột nhiên, cô nghe thấy Lâm Thần nói:
-Anh hiện tại khá là bối rối. Một người con trai như anh hiện tại lại ở nhà của em, anh thực sự không biết lấy gì để đền bù cho em. Em thấy nó buồn cười vô cùng không???
Linh Nhi nghe vậy, đột nhiên giọng cô trở lên nghiêm túc, nói:
-Khi anh cứu em lúc bé, chính lúc đó anh đã cứu em một mạng. Em sẽ trả lại anh bằng cả cuộc đời em, tất cả mọi thứ đều là của anh. Tất cả mọi thứ, từ thân thể đến tâm hồn em và tất cả những gì em có đều là của anh. Vậy nên anh đừng nên tự trách mình, anh chỉ việc sống và hưởng thụ mà thôi...
Linh Nhi biết là anh ấy sẽ nói như vậy. Tính cách lúc nào cũng tự cho mình là người có lỗi, lúc nào cũng muốn bù đắp cho cô... thực sự thế này thì ai mà chịu được cơ chứ. Cô muốn anh ấy chỉ cần ở nhà và chăm sóc cô mà thôi...
Thời gian trôi qua, cảm giác thật ấm áp, thật hạnh phúc. Cô rất ít khi dành thời gian như này, tuy nhiên ở cùng anh ấy khiến cho cô thoải mái hơn bất cứ thứ gì.
Cô nhìn lên bầu trời sao, hỏi nhẹ Lâm Thần:
-Nếu một ngày, em mất tất cả mọi thứ, hai chúng ta chỉ có bàn tay trắng. Anh có bỏ rơi em không???
Rất nhanh, cô nghe thấy Lâm Thần nhẹ nhàng nói:
-Anh xuất thân chính là người như vậy. Không một thứ gì cả, tuy nhiên anh vẫn cảm thấy vui vẻ và yêu đời. Anh yêu con người của em chứ không yêu tiền tài. Tiền tài tuy nó quan trọng, nhưng đối với anh thì có cũng được, không có cũng chẳng sao....
Câu trả lời rõ ràng cộng thêm ánh mắt kiên định của anh ấy khiến cho Linh Nhi không kìm lòng được mà chủ động ôm lấy Lâm Thần, cô nhắm mắt lại nói:
-Xin lỗi anh vì đã nói như vậy. Em chỉ sợ anh sẽ rời xa em...
Sáng hôm sau, Linh Nhi cùng Lâm Thần đi máy bay để về nước. Hôm nay cô muốn đi gặp bố mẹ của Lâm Thần.
Rất nhanh, Lâm Thần cùng cô đã đứng trước căn nhà khá bình thường. Trong lòng cô quyết định sẽ tặng cho ba mẹ anh ấy một căn nhà, cô phải tìm cách nói chuyện riêng với bố mẹ anh ấy mới được. Cô không muốn mình sẽ động vào lòng tự trọng của anh ấy, nhớ lại lúc trước, để bắt anh ấy ở trong căn nhà xa hoa, cô phải cưỡng hôn anh ấy suốt mấy tiếng đồng hồ thì anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận. Thật sự đối với cô nó cũng khá là đau đầu.
Cánh cửa mở ra, xuất hiện hai người, tuy cô không nhìn rõ mặt nhưng cô biết đó là bố mẹ của anh ấy, anh ấy cũng đã từng kể một chút. Vậy nên cô cúi chào rồi nói:
-Con chào...
Tuy nhiên, cô vừa định chào thì mẹ Lâm Thần nhanh chóng chạy ra đỡ lấy Linh Nhi, vẻ mặt thân thiết nói:
-Đã là người một nhà, con đừng làm như vậy. Mẹ tổn thọ lắm...
Linh Nhi chỉ biết cười khổ, không ngờ mẹ anh ấy lại sợ cô như vậy. Thậm chí cô còn cảm nhận được hai chân của bà run rẩy. Tuy nhiên, rất nhanh Lâm Thần đã chạy đến nắm lấy tay cô và giải hòa.
Một mâm cơm đơn giản cùng với bốn người. Tất cả những món ăn trên bàn tuy không thể so sánh với những món cô hay ăn nhưng Linh Nhi vẫn ăn rất ngon. Mẹ Lâm Thần nhìn thấy con dâu như vậy thì tỏ ra rất hài lòng.
Đang ăn, Linh Nhi đột nhiên nhớ ra vấn đề gì, cô nói với cha mẹ Lâm Thần:
-Thưa ba mẹ, chỗ tiền con đưa lúc trước có đủ không ạ. Nếu không đủ thì con sẽ cho thêm ạ...
Cha mẹ Lâm Thần nghe vậy thì chỉ biết cười trừ. Mẹ Lâm Thần lắc đầu nói:
-Con cứ giữ lấy tiền đó đi. Cha mẹ không nghèo khó đến mức vậy đâu. Chỉ cần có con là cha mẹ hạnh phúc rồi...
Bữa cơm trở nên vô cùng ấm cúng. Cả hai ở lại một buổi rồi rời đi. Tuy cô đã cố gắng thuyết phục cha mẹ của anh ấy nhưng dường như hai người vô cùng sợ điều đó nên nhất quyết từ chối căn nhà cô tặng. Cô chỉ cần động vào bất cứ dụng cụ nào là y như rằng cha mẹ anh ấy đang nhìn cô bị thương nặng vậy. Điều này làm cho cô dở khóc dở cười, chưa bao giờ cô nghĩ làm một chút việc lại khó đến như vậy.
Cảm giác giống như cô là nữ hoàng làm cho cô vô cùng xấu hổ. Vậy nên, vừa mới lên xe riêng, cô đã đè anh Lâm Thần xuống, dùng miệng cô để trừng phạt miệng của anh ấy rồi nói:
-Anh không cho em làm chút việc nào, vậy hôm nay em sẽ trừng phạt anh...
Tuy nhiên, Lâm Thần lại rất phối hợp, thiên đường này hình như đang dành cho mình cô hưởng. Như thế này thì làm sao mà cô có thể không yêu chiều anh ấy được cơ chứ....
P/S: Vì đây chỉ là giấc mơ nên Linh Nhi không nhìn thấy rõ mặt ba mẹ Lâm Thần là chuyện bình thường...
Chương133: Ác mộng - Kết thúc -P2
Linh Nhi cùng Lâm Thần trao nhau những nụ hôn nồng ấm ở trên xe, Linh Nhi hiện tại đang rất là hạnh phúc và sung sướng. Cô từ từ hưởng thụ cái cảm giác đó, Lâm Thần ngoan ngoãn như vậy làm cho cô không biết mình nên thưởng cho anh ấy thứ gì đây nữa...
Tuy nhiên, khi anh ấy nhìn mặt cô rồi đột nhiên phụt ra máu ở cạnh. Cảm giác giống như tận thế ập đến trong đầu cô. Cô giống như hoảng sợ cố gắng dựa Lâm Thần vào chiếc ghế, vẻ mặt xưa nay chưa từng hốt hoảng vừa nói vừa lo lắng :
-Anh..anh làm sao vậy.. đừng dọa em.... xin anh đừng dọa em...
Lời nói đó lo lắng đến nỗi ai nghe cũng sẽ phải thương cảm. Linh Nhi cầm lấy bàn tay dính máu của Lâm Thần. Một giọt, hai giọt lệ rơi trên má cô...
Lâm Thần giống như không cảm nhận được cơ thể mình bị sao cả, cậu vuốt ve lấy mặt Linh Nhi rồi ân cần nói:
-Anh xin lỗi vì để em lo lắng... có vẻ như ông trời đang muốn kêu gọi anh đến..khụ..khụ...
Càng ho, máu chảy ra từ miệng Linh Nhi càng nhiều. Linh Nhi tuy bình thường rất lạnh lùng nhưng hiện tại cô không giữ được sự lạnh lùng đó, cô giống như đang gặp chuyện còn đáng sợ hơn cái chết, giọt lệ chảy như mưa. Cô vừa khóc vừa ôm lấy Lâm Thần nói:
-Đừng...đừng lo...em sẽ gọi bác sĩ giỏi nhất thế giới đến chữa trị cho anh... Xin anh đừng...xin anh ..em cầu xin anh đừng bỏ em đi...
Lời lẽ cầu xin chua xót cực điểm. Có vẻ như ông trời cũng hiểu được điều đó nên trời từ từ chuyển sang âm u. Một điều kỳ lạ là không còn bất kỳ ai xung quanh cả. Tất cả giống như một cơn ác mộng vậy. Không khí cực kỳ quỷ dị...
Lâm Thần nghe vậy, cậu lắc đầu nhè nhẹ rồi thở dài nói:
-Có vẻ như anh sắp không xong rồi... Trước khi anh ra đi, xin em hãy...
Chưa kịp nói hết lời, Linh Nhi chỉ thấy Lâm Thần đổ gục xuống người cô. Ánh mắt của Linh Nhi giống như đang không tin những thứ gì đang xảy ra. Tại sao??? Tại sao???
Không có một từ nào để diễn tả cảm xúc của Linh Nhi của lúc này. Cô thậm chí còn không thể tin những gì đang xảy ra. Cô ánh mắt vô thần lung lay người của Lâm Thần, vừa lung lay cô vừa thẫn thờ nói:
-Haha..anh đùa em phải không? Em đang sợ rồi..xin anh đừng trêu em kiểu đó nữa...
Lặp đi lặp lại những hành động đó trong vô thức. Cô chỉ tin là anh ấy đang trêu đùa cô mà thôi... Anh ấy rất yêu cô cơ mà, làm sao có thể bỏ cô mà rời đi như vậy được chứ...
Giọng cô càng ngày càng chứa đựng sự u buồn tột độ:
-Em xin anh..xin anh đừng trêu em như vậy. Anh hãy tỉnh lại và chỉ em lỗi sai đi... em xin hứa là em sẽ sửa chứ đừng trêu em như vậy.. Huhu...
Trời xanh cũng cảm nhận được cảm xúc của Linh Nhi, nguyên một vùng trời trở đen. Nó đen đến nỗi mà từ cửa sổ không thể nhìn thấy cái gì ở bên ngoài nữa...
Linh Nhi vẫn không hề quan tâm, cô quỳ xuống trước mặt Lâm Thần, cô lấy trong túi một chiếc nhẫn rồi vẻ mặt thẫn thờ nhìn Lâm Thần:
-Chiếc nhẫn này anh hứa sẽ tự tay đeo cho em mà... tại sao anh lại thất hứa như vậy...
Một cô gái quỳ xuống để muốn được làm như vậy là một điều ngoại lệ chưa từng có. Tuy nhiên, cơ thể cô ấy phản xạ làm theo vậy. Đến giờ cô vẫn chưa tin những gì đang xảy ra trước mắt...
Không thấy câu trả lời của Lâm Thần. Cô vẫn không tin chuyện đáng sợ đó là sự thật. Cô lấy ở cạnh một chiếc váy cưới màu trắng rất đẹp, vẻ mặt cố gắng hào hứng nhưng nước mắt vẫn cứ chảy:
-Chiếc váy này chính anh đã chọn cho em mà, anh còn hứa là muốn nhìn em mặc nó trong đám cưới... Tại sao...tại sao lại như vậy...
Tình cảm mà Linh Nhi dành cho Lâm Thần không thể dùng câu từ là có thể hình dung được. Tình cảm của cô dành cho anh ấy không thể đong đếm, thậm chí cô có thể sẵn sàng hi sinh bản thân chỉ muốn làm cho anh ấy hạnh phúc...
Lúc này cô muốn tìm chiếc điện thoại để gọi cho bác sĩ giỏi nhất. Cô không tin chuyện này kể cả nó đang xảy ra trước mắt... Tuy nhiên, một điều kì dị xuất hiện, cô lục khắp người cũng không thấy chiếc điện thoại.
Không còn thời gian, cô chạy vụt ra ngoài cửa, cô phải nhanh chóng gọi người của cô đến.
Một điều cực kỳ quỷ dị, vừa bước ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều đen thui. Tuy nhiên, Linh Nhi vẫn chạy về phía trước, cô phải nhanh chóng gọi bác sĩ đến để cứu anh ấy.
Không gian đen như mực, cô không hề biết mình đang đi đâu, đang ở chỗ nào, mọi nơi và mọi thứ cô nhìn đều tối thui. Cô không sợ, tuy nhiên cảm giác cực kỳ quỷ dị khiến cho cô nhăn mày...
Cô ngoảnh đầu nhìn lại chiếc xe thì nó đã biến mất. Linh Nhi càng hoảng sợ hơn, cô chạy lại chỗ cũ, tuy nhiên càng chạy chân cô càng nặng, tất cả mọi thứ trước mắt đều tối đen, cô không biết mình đang đi đâu, ở chỗ nào, cô giống như đang lạc vào hành tinh khác vậy...
Cô càng đi càng mệt mỏi, tuy nhiên cô càng phải đi, cô phải cứu lấy anh ấy, anh ấy là nguồn sống của cô. Không phương hướng, không ánh sáng, không lối thoát... tất cả đang đeo bám lấy Linh Nhi...
Sau một khoảng thời gian dài, Linh Nhi không thể đi được nữa, bàn chân cô dường như không nghe sự điều khiển của cô, nó không hề nhúc nhích. Linh Nhi cắn răng gào lên:
-Mày đi cho tao...tao cần cứu lấy anh ấy...
Tất cả mọi sức lực đều công cốc, bàn chân không hề di chuyển. Càng cố gắng bao nhiêu thì càng mệt mỏi bấy nhiêu. Linh Nhi chỉ biết ngồi xuống, những giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền tối đen rồi biến mất..
Lúc này, Linh Nhi nhắm mắt lại rồi nói:
-Em thật sự quá mệt, em xin lỗi... hai chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi...
...
-Linh Nhi ! Linh Nhi ! Cô mau tỉnh dậy...
Đột nhiên, âm thanh trên trời tối đen như mực vọng xuống, ánh sáng từ trên trời bắt đầu chiếu vào mắt cô. Đột nhiên, tất cả mọi thứ trước mắt cô đều trở nên sáng hơn...
Lâm Thần thấy Linh Nhi cuối cùng cũng mở mắt, cậu lúc này mới thở dài một hơi. Khi cậu nhìn thấy Linh Nhi run rẩy rồi kêu tên cậu, cậu thực sự rất sợ, cậu sợ cô ấy đang xảy ra chuyện gì. Điều khiến cậu lo lắng là cậu gọi mãi mà cô ấy không hề dậy, miệng cô ấy chỉ lẩm bẩm:
-Em sợ lắm...anh đừng bỏ rơi em...
Cậu lúc đó cũng sợ, cậu biết là cô ấy đang gặp ác mộng. Mà ác mộng khiến cho một cô gái như Linh Nhi phải run rẩy, nước mắt chảy là đủ hiểu nó đáng sợ như nào rồi.
Rất may, rất may là sau bao cách, cậu cũngc gọi được cô ấy dậy. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Linh Nhi, nó khiến cho cậu vô cùng đau xót. Nó làm trong lòng cậu giống như có một chiếc kim vậy, đau nhói vô cùng.
Bản năng làm anh trai trỗi dậy, cậu dùng khăn lau đi những giọt nước mắt của cô ấy. Hiện tại thân thể Linh Nhi rất yếu, cậu có thể cảm nhận được thông qua sự run rẩy truyền vào tay cậu.
Linh Nhi vừa tỉnh, cô không quan tâm hiện tại cơ thể mình như thế nào. Cô ánh mắt như ngọc dùng tay sờ sờ lấy má của Lâm Thần, nói:
-Anh...có phải anh Lâm Thần không???
Lâm Thần không ngờ đến cả trí nhớ cô ấy cũng bị ảnh hưởng. Cậu không thể nghĩ được mình làm cho cô ấy đến nông nỗi này, vì vậy cậu cố gắng trả lời nhẹ nhàng nhất có thể, cậu gật đầu nhẹ nhàng nói:
-Đúng vậy...
Linh Nhi đột nhiên rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
-Đúng là anh... em sợ lắm...em sợ anh bỏ em mà đi...
Chương134: Lâm Thần không dễ chọc
Linh Nhi thở hổn hển, thân hình nhỏ nhắn run rẩy cùng với biểu cảm sợ hãi chưa từng thấy,... một cô nàng nguy hiểm trong mắt cậu hiện tại lại giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Tất cả những thứ Lâm Thần đang chứng kiến khiến cho cậu cảm thấy rất có lỗi với cô ấy... Chẳng lẽ lúc cậu đang mất trí cậu đã làm trò gì cực kỳ khủng khiếp với cô ấy hay sao.
Chẳng biết Linh Nhi vô tình hay cố ý, chính hành động này của cô đã làm cho cô có một vị trí quan trọng trong lòng Lâm Thần. Lâm Thần ánh mắt nhu tình ôm lấy Linh Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu, Linh Nhi hiện tại trong mắt cậu giống như một cô gái đang cầu cứu sự giúp đỡ vậy:
-Được rồi, tôi không bỏ cô đi đâu. Cô hiện tại còn rất yếu, đừng cử động...
Lời nói như rót mật vào tai Linh Nhi, Linh Nhi ánh mắt không dám rời Lâm Thần một giây nào. Cô sợ một khi rời là anh ấy sẽ biến mất, cô rất sợ điều đó xảy ra... Khuôn mặt trắng nõn không chút giọt máu, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Lâm Thần đang xoa mình nên tâm trạng cô được vơi đi phần nào. Tuy nhiên, cô vẫn nhìn Lâm Thần rồi vẻ mặt giống như đang “cầu xin” nói:
-Em...em...em có thể xin anh ở lại với em bây giờ được không??? Em sợ...em sợ...
Lâm Thần đương nhiên sẽ không từ chối, cậu gật đầu rồi từ từ dìu cô ấy nằm lại chỗ cũ, còn cậu ngồi cạnh đắp chăn cho cô ấy. Một tay của cậu nắm lấy bàn tay yếu ớt của Linh Nhi. Linh Nhi cũng vì thế mà bớt lo lắng hơn, tuy nhiên cô ấy vẫn cố gắng nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt sợ hãi. Lâm Thần không thể không an ủi Linh Nhi:
-Cô yên tâm, tôi chưa bao giờ thất hứa cả. Vậy nên cô hãy ngủ cho khỏe, nếu không ngủ thì cơ thể cô khó có thể chịu được...
Lúc đầu, Linh Nhi lắc đầu phản đối, cô nhìn chằm chằm Lâm Thần. Ác mộng vừa nãy là quá khủng khiếp đối với cô, nếu mà Lâm Thần không kịp đánh thức thì Linh Nhi có thể sẽ tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều.
Lâm Thần phải dùng rất nhiều cách, từ xoa bóp cho đến kể chuyện... mới có thể dỗ được cô nàng Linh Nhi này chìm vào giấc ngủ. Tuy vậy, bàn tay cô ấy giống như dính keo vậy, nắm chặt bàn tay cậu...
Linh Nhi lúc ngủ trông cực kỳ dễ thương, dễ thương đến mức mà chỉ cần nhìn lâu là sẽ bị mê hoặc trong đó. Lâm Thần lúc này mới lau mồ hôi ở trên trán. May là cậu về đây kịp, nếu không thì sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.
Lâm Thần nhớ lại tối qua, lúc cậu phát giác Linh Nhi đã ngủ ngay trên tay cậu, cậu lúc này có ý định trốn đi. Tuy nhiên, lúc đó cậu lại nhìn Linh Nhi ngủ ngon trên giường này, nó khiến cho cậu đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, không biết là nên ở lại hay đi...
Sau khi đấu tranh một hồi, cậu thở dài một hơi. Cậu thực sự không thể để một cô gái ở đây một mình được, nhất thì cậu chịu đau khổ một chút.
Sau đó, cậu rời khỏi căn nhà, trước khi đi cậu cũng đã thông báo cho những người cảnh vệ của cô ấy rằng cô ấy đã an toàn. Thư ký của Linh Nhi nghe thấy giọng Lâm Thần thì thở phào nhẹ nhõm, Lâm Thần còn nghe được câu đùa của thư ký:
-Xin cậu chủ hãy chăm sóc cho tiểu thư thật tốt...
Lâm Thần không để tâm ẩn ý sâu xa trong câu nói. Rất nhanh cậu quay trở về nhà của cậu.
Rất may là Tiểu Ngọc đã ngủ, vậy nên cậu đã để lại một bức thư cho em ấy, cậu cũng dành một chút thời gian làm những món em ấy yêu thích rồi để trong tủ lạnh, mua một chút quần áo đẹp cho em ấy... (edit: Anh trai quốc dân cmnr). Làm xong những chuyện đó, cậu mới điện cho Tô Nhan để xin nghỉ vài hôm...
Tô Nhan nghe thấy lời xin nghỉ của Lâm Thần thì có vẻ rất tức giận. Lâm Thần cố gắng giải thích đủ lý do nhưng dường như Tô Nhan chẳng thèm nghe, một mực bắt cậu đúng giờ đi làm. Thậm chí cô ấy còn dập máy khiến cho cậu lúc đó chỉ biết cười khổ...
Quay trở về chỗ Linh Nhi. Lúc này cậu mới ngủ một chút ở ghế sofa, tuy nhiên khi nghe thấy tiếng của Linh Nhi là cậu bật dậy. Đó chính là nguyên nhân hiện tại cậu ngồi đây.
Lâm Thần hiện tại muốn ra chợ mua một chút đồ ăn. Cậu phải bồi bổ một chút cho cô nàng này. Nhìn dáng vẻ giống như công chúa đang ngủ, Lâm Thần chỉ biết cố gắng đền bù nhiều nhất có thể.
Linh Nhi đang ngủ nhưng vẫn nhăn mặt, nắm chặt lấy bàn tay Lâm Thần rồi nói mớ:
-Anh phải thuộc về em...không ai được làm hại anh ấy...
Lâm Thần nghe vậy, cậu nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô ấy. Hiện tại có vẻ như cô ấy đang bị sốt, thân thể cô ấy rất nóng.
Sau khi rời đi, cậu quay lại và đắp cho cô ấy một chiếc khăn ướt trên đầu. Sau đó cậu nói nhẹ với Linh Nhi đang ngủ:
-Cô như này thì làm sao tôi không lo lắng được chứ. Tôi hứa sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, cô mau mau khỏi bệnh nhé...
Nói xong, Lâm Thần đứng dậy, từ từ đi ra khỏi phòng, trước khi đi thì cậu cũng không quên che giấu khuôn mặt mình một chút, phòng tránh vẫn là vạn nhất...
Sau khi cậu rời đi, Linh Nhi từ từ mở mắt. Cô từ nãy chỉ là giả vờ ngủ mà thôi. Tuy nhiên, khi nghe thấy lời thân mật do chính miệng anh ấy nói, trong lòng cô ấm áp vô cùng. Chưa bao giờ cô được chăm sóc chu đáo như vậy cả.
Nghĩ đến những người khác lúc nào cũng chỉ quan tâm đến thành tích của cô rồi tung hô cô. Họ lúc nào cũng chỉ muốn lôi kéo quan hệ với cô mà chả ai quan tâm đến sức khỏe của cô cả. Cảm giác mệt mỏi lúc này mới cho cô biết anh ấy quan tâm cô đến nhường nào.
Cô tin anh ấy sẽ quay lại, cô đoán anh ấy đang mua một thứ gì đó để cho cô. Cảm giác này khiến cho cô vô cùng an tâm. Đầu cô hiện tại rất đau, mệt mỏi bao trùm, vì vậy tuy cô muốn ngồi dậy nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ đã chiến thắng. Linh Nhi chìm vào giấc ngủ ngon.
Lâm Thần không sợ Linh Nhi sẽ gặp ác mộng, cậu từng làm ở khu đấm bóp nên cậu biết rất rõ những huyệt vị giúp người ngủ ngon. Thậm chí cậu còn được chủ quán cho là thiên tài xoa bóp. Cậu hiện tại đang đi bộ, rất may khu chợ ở gần đây nên cậu không cần phải đi xe ô tô.
Việc một người như cậu đeo mặt nạ đi vào mua đồ khiến cho tất cả mọi người đều có ánh nhìn kỳ dị về cậu. Thậm chí những cô gái còn tỏ vẻ chán ghét khi nhìn thấy cậu.
Lâm Thần chẳng quan tâm lắm, càng khinh bị cậu thì cậu càng bớt chuyện. Cậu rất sợ cái vụ như ở nhà Tư Duệ. Từng món từng món được cậu mua rồi bỏ vào giỏ hàng.
Những thứ này là nguyên liệu để nấu một bữa ăn bồi bổ cho Linh Nhi. Cậu cũng hay nấu những thứ này cho em gái cậu, vậy nên động tác của cậu có vẻ rất nhanh.
Lâm Thần cứ tưởng không có chuyện gì xảy ra, ai ngờ có vẻ như ông trời đang muốn thử thách cậu.
Lâm Thần cũng không phải là người ưa đánh nhau, tuy nhiên trong một vài trường hợp thì chắc chắn cậu sẽ phải dùng tài năng của mình. Hiện tại có vẻ như có một số tên từ từ đi đến chỗ Lâm Thần. Ai ai cũng hung hãn, trên tay có hình xăm trông cực kỳ đáng sợ.
Lâm Thần cảm nhận được điều đó. Cậu không muốn dây vào vụ việc này, vậy nên cậu rất nhanh muốn rời đi. Tuy nhiên, có một tên gầy khô khốc nhưng lại cởi trần trông cực kỳ buồn cười, tay cầm một cái gậy chĩa về phía Lâm Thần rồi cười lạnh nói:
-Mặt nạ của mày đẹp đó, đưa cho tao sử dụng chút được không?
Lâm Thần định đi hướng khác nhưng tất cả mọi hướng đều đã bị chặn. Những tên này chỉ là những đứa nghiện đầu đường xó chợ, tay cầm gậy đi đến bao vây Lâm Thần. Một tên trên mặt có sẹo dài, bàn tay thô ráp chĩa về Lâm Thần gào:
-Mày bị điếc à, hay cần tao đánh cho mày tỉnh ra...
Vừa dứt lời, Lâm Thần ánh mắt lạnh lùng như sát thủ, giỏ hàng vừa để bên cạnh thì thân hình cậu giống như gió đã xuất hiện đằng sau tên cao to đó. Một quyền đập thẳng vào người tên này khiến cho hắn bay xa vài mét.
Lâm Thần trời sinh tính tốt bụng nhưng cậu không phải là người dễ chọc. Cậu không muốn dùng võ mồm giống như trong mấy tiểu thuyết đô thị mà cậu hay nghe, võ mồm với mấy tên này cũng chỉ cho cậu thêm phần ức chế mà thôi. Vậy nên cậu mới không nói câu nào động thủ trước...
Tên vừa bị đánh bay, hắn giống như không thể tin được là mình bị đánh bay như vậy. Ánh mắt giết người nhìn thẳng Lâm Thần gào lên:
-Mày muốn chết...gừ anh em chém hắn cho tao...
Chương135: Nguy cơ sinh tử
Tên to béo miệng chảy máu nhưng dường như nỗi đau đó không thấm gì so với nỗi nhục mà Lâm Thần gây ra. Ở chỗ này, bọn họ là vua, không một ai dám động chạm vào bọn hắn cả, ấy vậy mà hôm nay lại có một tên không biết trời cao đất dày dám đả thương hắn. Hắn căm hận nhìn Lâm Thần, hận không thể lột da Lâm Thần xuống.
Mấy tên đồng bọn lúc này bao vây Lâm Thần, tên nào cũng cầm cho mình vũ khí, nào thì chai nước, gậy, thậm chí là cả dao... từ từ đi đến gần Lâm Thần.
Lâm Thần ánh mắt ngưng trọng, cậu hiện tại trong tay không hề có một vũ khí nào cả, cậu không ngờ rằng mình ra chợ mua một chút đồ mà xảy ra chuyện bất đắc dĩ như vậy. Hơi thở của Lâm Thần bắt đầu ngưng trọng, cậu tuy có võ giỏi nhưng đối mặt với nhiều tên như vậy cũng khiến cậu sinh ra một tia căng thẳng...
Một tên tuy có vẻ gầy gò nhưng ánh mắt dường như đang khinh thường nhìn Lâm Thần, hắn đưa chiếc dao lên miệng rồi liếm một cái rồi nói một cách châm biếm:
-Mày hình như vẫn chưa biết kết cục như nào nhỉ. Tý nữa tao sẽ chặt tay mày xuống rồi ném cho chó ăn để xem mày còn dám hống hách như thế không?
Nói xong, cả đám điên cuồng tiến đến vây đánh Lâm Thần. Lâm Thần không chần chừ nhảy ra đằng sau.
Tên ở đằng sau Lâm Thần cười lạnh, giơ lấy chai sứ định đánh vào đầu Lâm Thần. Hắn biết một khi trúng đòn này thì đầu của Lâm Thần chắc chắn sẽ không lành lặn chút nào đâu. Lúc đó hắn sẽ có công để báo với “bang chủ”. Trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng đâu biết Lâm Thần đã biết sẵn điều đó.
Chai vừa giơ đến sát đầu Lâm Thần thì bị một bàn tay bắt lại. Hắn từ vui mừng chuyển sang hoảng sợ, một cỗ lực lượng cực kỳ lớn đè lên tay hắn. Hắn không ngờ rằng người Lâm Thần tuy nhỏ bé nhưng sức lực lại kinh khủng như vậy. Nhưng hắn đâu biết rằng lúc này chính là thời khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời...
Một tiếng “rắc” vang lên, xương tay bị Lâm Thần bẻ gãy, tuy vậy Lâm Thần ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, hắn ta chưa kịp kêu lên thì Lâm Thần đã dùng hay tay nhấc bổng hắn rồi ném về phía trước. Chính vì hành động này khiến cho những vũ khí chĩa thẳng về tên cầm chai bia đó. Kết quả là hắn bị chính đồng bọn của mình vô tình “hành hạ”, máu me chảy be bét. Cảnh tượng trên vô cùng đáng sợ....
Lâm Thần cũng tiện tay cướp lấy chai bia của tên đó rồi một cú vung tay trúng thẳng mặt tên côn đồ phía phải cậu đang tiến đến. Cú đánh khiến cho chiếc chai vỡ tung, tên côn đồ mặt đầy sẹo đó chảy máu đến nỗi không nhìn thấy được vết sẹo của hẵn nữa. Tuy nhiên, cứ tưởng tên đó sẽ ngã, nhưng không, hắn vẫn tung một đòn vào người Lâm Thần. Lâm Thần không thể né được nên cậu phải dùng hai củi trỏ đỡ.
Cơn đau thấu tim truyền đến Lâm Thần, Lâm Thần nổi giận dùng chân đạp thẳng bụng tên côn đồ đó khiến hắn bay xa.
Lâm Thần vừa đạp xong, những tên khác ánh mắt đỏ như máu điên cuồng xông đến Lâm Thần. Lâm Thần không biết có bao nhiêu tên đến, chỉ biết cậu hiện tại chỉ muốn cho bọn chúng hối hận vì đã chọc vào cậu.
Lâm Thần tuy võ công cực kỳ đáng sợ nhưng thực sự bọn họ quá đông, từ sáu người ban đầu hiện tại Lâm Thần đã đánh hơn ba mươi người. Bọn họ giống như có mối liên kết với các bên gần đây, và có một điều rất lạ là cảnh sát giống như không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy.
Hai bàn tay Lâm Thần dính đầy máu, cậu không rõ đâu là máu của mình, đâu là máu kẻ thù nữa. Chiếc áo trắng ban đầu của cậu cũng bị nhuộm màu đỏ. Chiếc mặt nạ bị gãy một nửa, hiện ra ánh mắt đáng sợ của cậu. Những tên côn đồ nhìn thấy nửa bên khuôn mặt thì càng điên cuồng. Một côn đồ như họ đâu thể chịu được việc bị một tên đẹp trai hơn họ đánh đến mức này.
Lâm Thần cầm tay lên vai phải, cắn răng chịu đựng vết thương, nhìn số lượng ngày càng đông, cậu giống như điên cuồng. Tuy rằng cậu không biết mình có trở về được sau vụ này không nữa, cậu nhìn những tên đang bao vây cậu, cậu nhắm mắt lại, nghĩ về em gái:
-Anh xin lỗi. Nếu anh không thể qua được thì mong em hãy sống thật tốt.
Thấy Lâm Thần nhắm mắt, khoảng mười tên tay cầm vũ khí ánh mắt như hổ đói xông đến Lâm Thần, miệng gào lên:
-Mày hôm nay phải chết...
Lâm Thần cũng không giữ được sự bình tĩnh, ánh mắt đỏ như máu, cậu hiện tại bộ dạng tuy rất thảm hại nhưng rất đáng sợ. Giọng của Lâm Thần vang thấu trời xanh:
-Tao xem chúng mày có bản lĩnh đó không?
Lời nói của Lâm Thần giống như là đã ký vào hợp đồng sinh tử. Cậu hiện tại không thể không làm như vậy, cậu rơi vào điên cuồng, vết thương càng ngày càng nặng, tuy nhiên sức lực Lâm Thần cũng không yếu một chút nào. Từng đòn Lâm Thần ra đều là chí mạng, mỗi đòn đều có thể khiến cho những tên đó không thể đứng dậy hoặc là sẽ tàn tật.
Hỗn chiến giống như điên cuồng diễn ra, từng tiếng kêu thảm thiết vang trời vọng lên, những tiếc vũ khí va đập cùng với những âm thanh đáng sợ khác làm cho nơi đây chẳng khác nào một chiến trường thu nhỏ cả.
Sau một hồi, Lâm Thần người tắm trong máu đứng dựa vào tường thở hổn hển, cậu hiện tại đã quá sức lực, cậu chỉ có một mình, còn những tên đó càng ngày càng nhiều. Cậu hiện tại chẳng còn sức lực để chiến đấu, hai chân có vẻ như không trụ nổi, cảm giác buồn ngủ luôn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Ánh mắt cay đắng nhìn vài tên trước mặt đang cầm đao đứng nhìn cậu với vẻ mặt giống như muốn ăn thịt cậu, nói:
-Mày thật sự có bản lĩnh đó, tuy nhiên hiện tại mày chẳng còn cơ hội sống đâu. Kiếp sau nhớ hãy tránh mặt tao ra...
Hắn không hề nói nhiều, bao nhiêu đàn em cùng với tâm huyết của hắn bị một tên nam sinh đánh ra như thế này. Hắn thực sự còn phải dùng quan hệ để trợ giúp, ai ngờ cái tên nam sinh chó chết này lại có sức chiến đấu ghê tởm như vậy. Mấy bang hội tập hợp mà suýt chút bị cái tên này đánh gục gần hết. Nỗi tức giận này đâu thể một nhát chém là có thể xóa.
Lâm Thần nhìn tên đó từ từ đến gần, cậu cũng chỉ còn sức nhìn chiếc đao đó từ từ tiến gần. Cậu hiện tại cũng chẳng có chút hoảng sợ nào, cậu chỉ hối hận mình không thể hoàn thành lời hứa của Thanh Tuyết, cũng chẳng thể chăm sóc em gái của mình nữa. Cậu không lo cho mình, cậu hiện tại chỉ lo cho những người thân thuộc của mình. Còn cả Linh Nhi nữa, cô ấy chắc sẽ giận mình lắm đây...
Lâm Thần chỉ cười nhẹ, nụ cười dính máu khiến cho tên đầu trọc đó càng tức giận, hắn vung cây đao lên trước mặt Lâm Thần. Hắn muốn xem Lâm Thần quỳ xuống xin hắn, tuy nhiên hiện tại hắn chỉ muốn giết chết Lâm Thần...
Một bãi chiến trường đẫm máu, chỉ có chiếc đao đó là có màu trắng. Từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống như muốn tiếc thương cho số phận của ai đó. Những giọt nước mưa từ từ chảy xuống mái tóc, cậu cảm thấy vị ngọt, không biết nó là vị ngọt của nước hay là vị ngọt của máu.
Hắn nhìn Lâm Thần, cười lạnh. Chiếc đao từ từ vung xuống....