• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương241: Không hài lòng

Lời nói với hàm ý khinh thường được phát ra từ miệng của cô ấy. Từng thanh âm chẳng khác nào đang vả thẳng vào lòng tự trọng của những người ở trong này cả.

Từng người trong số bọn họ ở đây, ai cũng là thiên tài trong thiên tài, không thì ít nhất tài sản cũng phải trên vài tỷ. Ấy thế mà, trong đôi mắt của Linh Nhi, bọn họ chẳng khác nào những tên vô dụng cả.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không một ai dám lên tiếng, từ những công tử hay tiểu thư cho đến những quý cô quý ông, từ người quèn như hầu gái cho đến những giám đốc của các công ty lớn, ai ai đều cúi mặt xuống nghe lấy những câu nói khó nghe đến từ vị tiểu thư đang đứng trên khán đài kia.

Trong lòng bọn họ cũng tức giận lắm chứ, ai chẳng có cái niềm kiêu hạnh của mình. Tuy nhiên, cái niềm kiêu hạnh đó làm sao có thể lớn bằng được mạng sống của họ. Tống Tài chính là một nhân chứng sống trước mặt bọn họ.

Không có mạng sống, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, vậy tại sao chỉ vì vài câu nói đó mà lại coi thường mạng sống của chính mình. Hơn nữa, đúng thật là bọn họ cũng không biết chiếc xe đó là của ai.

Vì thế, khi chưa biết chính xác cái chủ nhân chiếc xe đó, bọn họ chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà đứng ra cả.

Riêng chỉ có Nguyệt Lan là đổ mồ hôi, cô chắc chắn một điều rằng chiếc xe kia là của con gái cô. Bởi vì chính cô là người đã bí mật mua chiếc đó để tặng vào ngày sinh nhật của con bé.

Nếu đúng như Linh Nhi nói, vậy thì con gái cô... chẳng lẽ... Nghĩ đến đây, đầu óc cô trở nên mơ hồ, suýt chút nữa cô không đứng vững được.

Chẳng lẽ, con bé lại dám cướp lấy hôn phu của vị tiểu thư đó

Nghĩ đến đây, cô chỉ mong cầu nguyện cho vị tiểu thư đó không tra đến con bé. Cho dù, hiện tại lửa giận của cô đang bùng cháy trong lòng, nhưng Nguyệt Sương dù thế nào cũng là con gái ruột của mình. Cô chắc chắn phải giấu kín chuyện này, thật sự con bé đúng là muốn cho cô tức chết mà.

Linh Nhi nhìn mọi người đằng dưới đều im lặng nghe cô, trong lòng của cô càng ngày càng có cỗ lửa giận đang âm ỉ. Phải biết, cô tổ chức bữa tiệc này chính là vì vấn đề này. Chiếc xe này cô vừa nhìn là biết nó không dành cho những người tầm thường.

Đúng là hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều. Thực sự cuối cùng cô cũng không thể hỏi được bất cứ vấn đề gì. Điều này khiến cho cô càng ngày càng gấp gáp.

Anh Lâm Thần có một mị lực vô cùng khủng khiếp, nếu như càng để lâu, anh ấy sẽ càng nguy hiểm. Khi ở bên cạnh anh ấy, đến cả một người khó lay động như cô cũng phải mê đắm thì chẳng có một ai đủ sức chống lại mị lực điên cuồng của anh ấy cả.

Chỉ cần nghĩ đến anh ấy bị một người khác vũ nhục, cái cơn tức giận trong lòng cô lại muốn bùng cháy. Anh ấy là đồ vật của cô, chỉ cô mới có thể được quyền làm bất kỳ điều gì với anh ấy.

Nếu mà bắt được tên bắt cóc đó, cô chắc chắn sẽ lột da rút gân rồi vứt xuống cho cá mập ăn.

Thấy cô chủ bắt đầu mất bình tĩnh, Tư Hạ hoảng sợ chạy đến cầm lấy tay của Linh Nhi. Vừa cầm tay Linh Nhi vừa nhắc nhở cô ấy:

“ Cô chủ, cô đừng xúc động. Điều cần thiết hiện tại đó là truy tìm cậu chủ. Tôi tin, tên bắt cóc đó không dám làm gì cậu chủ đâu !”

Linh Nhi nghe thấy lời nói này, cô mới bắt đầu áp chế hơi thở của mình. Đúng vậy, điều duy nhất cần làm đó là phải bắt được tên đó. Tuy nhiên, cô tự thề với trời, nếu như anh ấy chỉ cần mất một sợi tóc, cô sẽ khiến cho cả gia tộc tên đó phải hối hận.

Ánh mắt đỏ ngầu bắt đầu trở về bình thường, cô nhìn dưới đài, toàn bộ mọi người đều không nhịn nổi ngồi bệt xuống, mặt của ai cũng sợ hãi. Tuy vậy, Linh Nhi cũng chẳng thèm để ý, cô nói thẳng vào cái mic một giọng vô cùng lạnh lùng:

“ Chồng của tôi hiện tại đang mất tích. Đó là một điều vô cùng nguy cấp. Các vị ở đây, nếu ai có thông tin gì thì ngay lập tức báo cho người của tôi biết. Nếu như thông tin đó là đúng, tôi chắc chắn sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”

Lời nói vừa tuôn ra, mọi người ai cũng phấn khích. Phải biết, chỉ cần có một mối quan hệ tốt với cô ấy, tất cả dòng họ của người đó sẽ trở nên giàu có và quyền lực.

Ai chẳng muốn có tiền, có quyền lực trong tay. Vì thế, khi nghe thấy lời này, ai cũng dự định sẽ huy động hết mọi lực lượng để điều tra chuyện này.

Tuy nhiên, cái câu sau của Linh Nhi lại khiến cho bọn họ trở nên căng thẳng:

“ Nếu như chồng của tôi có bất kỳ thương tổn gì, dù chỉ là một sợi tóc. Tôi chắc chắn sẽ khiến các vị ở đây chịu khổ.”

Kết hợp cùng với nụ cười có chút ngây ngô của cô ấy, mọi người trong sảnh đều giống như bị một cái chùy gõ thẳng vào óc.

“ Điên rồi, Linh Nhi điên rồi!”

Đó chính là suy nghĩ của đa số mọi người ở đây. Chẳng lẽ, chỉ vì một người con trai, cô ấy lại muốn đối đầu với tất cả mọi người ở đây sao.

Linh Nhi giống như đọc được suy nghĩ của bọn họ, cô ấy đột nhiên nghiêm túc, nói:

“ Nếu ai không đồng ý với ý kiến này, nói đúng hơn là ai không tin tưởng lời của tôi thì hãy đứng ra.”

Lời nói này chẳng khác nào một lời thách thức đối với mọi người ở đây. Ai ai cũng nhìn nhau, giống như muốn hỏi ý kiến của đối phương vậy. Nếu bình thường, bọn họ sẽ không có ý kiến gì cả, suy cho cùng, chọc phải một đại tiểu thư khét tiếng như cô ấy thì chỉ có chịu thiệt mà thôi.

Ấy mà bây giờ, cô ấy lại ra cái ý kiến oái oăm như vậy, thế nếu hôn phu của cô ấy mà kêu đau một chút, bọn họ ở đây chẳng phải sẽ chịu cơn giận của cô ấy hay sao. Điều này rất là vô lý!

Đúng như bọn họ dự đoán, cho dù Linh Nhi có khủng khiếp như nào thì khi đứng trước sự lựa chọn khó nhằn này thì cũng sẽ có người đứng ra. Một cậu thanh niên ăn mặc sang trọng bước ra, cúi lễ chào với Linh Nhi rồi lễ phép nói:

“ Thưa tiểu thư, tôi thấy ý này của cô có chút quá đáng.”
Chương242: Mừng trung thu- Ngoại truyện

Trung thu đã đến, cũng là lúc mà những đứa trẻ nô đùa háo hức cùng nhau. Từ thời xa xưa, trung thu được sinh ra là để dành cho những cô bạn thiếu nhi vui đùa. Tuy nhiên, có vẻ như trung thu hiện tại chính là thời điểm thích hợp để dành cho những cặp đôi bày tỏ tình cảm cùng nhau.

Ngay ở khu trợ gần trung tâm, nơi đây được bày trí rất nhiều mặt hàng phục vụ cho tết trung thu năm nay. Quần áo, giày dép cho đến những món đồ chơi phục vụ cái tết này... thậm chí nơi đây còn bán cả những đồ ăn vặt ...tiêu biểu là những chiếc bánh trung thu với đủ loại hình thù đẹp mắt.

Sự náo nhiệt cùng với rất nhiều mặt hàng được bày bán khiến cho nơi đây thu hút rất nhiều cặp đôi đến để gắn chặt tình cảm với nhau hơn.

Ở một nơi xa xa, một cô gái vô cùng xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn từ mọi người, hai tay cô ấy đang cầm cái lồng đèn trung thu, vẻ mặt háo hức rồi dựa vào một cậu con trai ngay cạnh, ánh mắt mong chờ cùng với giọng nũng nịu:

“ Anh ơi, chiếc lồng đèn này đẹp quá...Em thích nó lắm!”

Cái dáng vẻ nũng nịu khiến cho những tên FA gần đó suýt chút nữa hộc máu.

Phải biết, cô nàng đó vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ, nụ cười dịu hiền cùng với cái ánh mắt nhìn là muốn yêu thương như vậy thì thử hỏi ai mà chịu được cơ chứ. Hơn nữa, cô ấy còn rất biết nũng nịu, cái dáng vẻ cọ cọ mái tóc đen tuyền đó vào tay người khác làm cho ai nhìn cũng phải nuốt nước bọt. Thật sự đây quá là mê hoặc đi.

Thấy mọi người đang nhìn về hướng mình, cậu con trai thở dài một hơi, sau đó xoa xoa đầu cô ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

“ Em thích là anh vui rồi, Tiểu Ngọc”

Tiểu Ngọc nghe thấy lời này, cô cười hì hì nói:

“ Hì hì... em chỉ muốn ở cùng với anh Lâm Thần mà thôi!”

Cái cặp đôi mà mọi người cho rằng là cặp đôi phát cơm chó đó chính là hai anh em.

Sở dĩ bản thân cùng em ấy đến nơi này là vì cậu muốn dẫn em ấy đi vui chơi nhân dịp Trung Thu. Hơn nũa, cậu cũng muốn mua ít món đồ về để cúng ngày rằm.

Tuy nhiên, Tiểu Ngọc lại khiến cho cậu vô cùng khó xử, đơn giản là em ấy quá ngây thơ và dễ thương. Mua được món đồ nào là y như rằng em ấy sẽ ôm người cậu, vẻ mặt ngây ngô đợi cậu xoa đầu.

Và cái vẻ mặt dễ thương ngây thơ này khiến cho cậu cũng suýt chút nữa phải đổ gục vì nó. Thử hỏi xem, một cô gái nhìn bạn dùng đôi tay nhỏ nhắn đánh đánh nhẹ, vẻ mặt giống như một chú mèo muốn được nũng nịu, rồi còn cái ánh mắt giống như đang nói: “ Nếu anh không xoa đầu em thì em sẽ khóc đó” thì ai mà chịu nổi chứ. Đến cả những người lạnh lùng nhất chắc chắn cũng sẽ rung động khi chứng kiến được cảnh này.

Vì không thể chống lại được sự dễ thương của em ấy mà cậu đã mặc kệ, cho em ấy thỏa sức “bón cơm chó” cho mấy đứa vô tội xung quanh. Thậm chí, hành động của em ấy còn khiến cho một số cô gái cũng phải đỏ mặt, đơn giản là vì Tiểu Ngọc hành động quá thân mật. Ai nhìn cũng sẽ tưởng cậu và Tiểu Ngọc chính là một cặp đôi yêu nhau nồng đậm cơ chứ.

Tiểu Ngọc ôm chặt Lâm Thần, chiếc mũi ra sức hít hà lấy cái mùi hương nam tính của anh ấy. Vẻ mặt của em ấy bắt đầu trở nên mê man, có vẻ như hôm nay chính là ngày vui nhất trong cuộc đời cô.

“ Tehe..anh ấy là của mình...của mình...Không một ai có thể cướp được anh ấy từ tay mình cả.”

Tiểu Ngọc giống như bị thôn miên, cô vừa nói thầm vừa ôm chặt Lâm Thần. Điều này khiến cho những kẻ tò mò nhìn vào đây lại được pha ăn cơm chó tiếp. Có lẽ, trong mắt mọi người, Lâm Thần chính là người có số phận “chó đỏ” nhất nơi này.

Cảm nhận được Tiểu Ngọc càng ngày càng ôm chặt, xúc cảm mềm mại tràn ngập khiến cho cơ thể cậu cũng bắt đầu có phản ứng. Tuy vậy, cái tâm của cậu thì vẫn còn, đối với cậu, em ấy chính là em gái mà cậu quý trọng nhất, vậy nên cho dù em ấy có làm vậy thì cậu cũng chẳng hề có ý nghĩ đen tối nào.

Tiểu Ngọc đang bị ôm thì bỗng dưng bị ngắt bởi bàn tay của anh trai mình, cô tỏ vẻ không thích thú nhìn Lâm Thần cùng vẻ mặt dỗi hờn nói:

“ Anh thật là đáng ghét...”

Lời nói như vậy nhưng hành động chẳng hề khớp một chút nào, em ấy ngay sau đó cầm lấy tay cậu dẫn vào từng gian hàng ở gần.

Tết Trung Thu, đúng như cái tên, một cái “Tết” dành cho mặt trăng. Cái tết được sinh ra nhằm thể hiện thành kính với người đã mất, hơn nữa, nó cũng là khoảng thời gian để gắn kết tình cảm gia đình. Vì thế, trước đài tưởng niệm, Lâm Thần cũng với Tiểu Ngọc đều kính cẩn như là muốn thể hiện lòng của mình cho những người đã khuất.

Sau đó, hai người vui vẻ xem múa lân, rồi còn rước đèn, kéo co,...rất nhiều trò chơi dân gian được tổ chức ở nơi đây.

Thấy Tiểu Ngọc vui chơi một cách hào hứng như vậy, cậu cũng cảm thấy rất vui. Vì thế, khi bị em ấy lôi lên chơi chung, cậu cũng vui vẻ cùng với em ấy trải qua những trò chơi tuổi thơ mà ngày xưa cậu ít khi được trải nghiệm.

Một trai một gái cùng nhau chơi quên cả thời gian. Cho đến khi tiệc đã tàn, lúc này Tiểu Ngọc mới thở hồng hộc nhìn Lâm Thần, mệt mỏi nói:

“ Hôm nay thật vui, cảm ơn anh vì đã dẫn em tới nơi đây!”

Lâm Thần thấy em ấy còn đợi xoa đầu của cậu, cậu chỉ biết cười nhẹ rồi thỏa mãn em ấy. Thật đúng là không biết em ấy tại sao lại cuồng thích cậu xoa đầu như vậy, mà thôi, dù sao thì cái cảm giác này cũng rất thích đó chứ.

Thấy hai chân của em ấy run rẩy giống như sắp không đứng vững, Lâm Thần mới quay lưng lại, hai tay đỡ lấy chân rồi cõng em ấy lên.

Thấy em ấy cũng không có phản kháng, cậu vẫn cố gắng giải thích:

“ Em chơi cũng mệt rồi, để anh cõng em nha!”

“ Vâng!” Tiểu Ngọc nói với giọng điệu thích thú, hai tay ôm lấy cổ, khuôn mặt dựa vào lưng của cậu.

Thấy em ấy lại tỏ vẻ hào hứng như vậy, cậu cũng không biết cái việc của mình có thừa thãi không nữa. Tuy nhiên, cho dù thừa thãi thì em ấy vẫn là em gái mình, cậu chắc chắn sẽ không để em ấy có chút khó chịu nào cả.

“ Hôm nay là tết dành cho em, em có ước mong cái gì không?” Lâm Thần nhìn lên bầu trời sao, vẻ mặt vui vẻ nói.

“ Em...Em ước mong... anh chỉ thuộc về em.” Tiểu Ngọc ấp úng nói.

“ Haha...anh có phải đồ vật đâu mà em lại nói vậy?” Lâm Thần cười đùa.

Có lẽ, Lâm Thần không hề hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Bởi trong thâm tâm cậu, em ấy là một cô gái ngây thơ trong sáng, không hề có chút ý nghĩ nào khác với cậu.

Tuy nhiên, đối với Tiểu Ngọc thì nó lại hoàn toàn khác. Cái ước mong lớn nhất đối với chính bản thân em ấy chính là điều vừa nãy.

Ánh mắt Tiểu Ngọc trở nên nghiêm túc, đôi môi đỏ mọng dùng tốc độ nhanh nhất ...Một tiếng “chụt” phát ra.

Lâm Thần cảm nhận được má của mình có một cái gì đó mềm mại chạm vào, cậu không tự chủ sờ một cái. Ngay sau đó, ở trên tay cậu có một vết hồng nhẹ từ son môi. Điều này khiến cho Lâm Thần chỉ biết cười một cách bất đắc dĩ,nói:

“ Em làm gì vậy? Tại sao lại hôn má anh?”

Tuy nhiên, Tiểu Ngọc chỉ cười hì hì nói:

“ Vì anh là anh trai mà em yêu nhất trên đời”

Ánh trăng cũng đã lên cao, nhường lại cho bầu trời đêm cùng hàng ngàn ngôi sao phát sáng. Thật sự, đó là một đêm vô cùng đáng nhớ đối với mọi người, nhất là với một cô gái xinh đẹp như là Tiểu Ngọc.
Chương243: Phản bội Linh Nhi

Lời vừa nói ra, cả hội trường đều nhìn về hướng người đang nói.

Một người trong đó nhận biết người nói này, vẻ mặt kinh ngạc nói:

“ Không, không ngờ lại là người họ Nhạc.”

Tuy người này nói bé, nhưng vì hội trường khá im ắng nên cái câu nói đó vẫn có thể lọt vào tai đa số mọi người ở đây.

Khi nghe thấy người vừa “chống lại” lời của Linh Nhi là người họ Nhạc, mọi người đều tỏ ra căng thẳng.

Ở thành phố này, gia đình họ Nhạc là một thế lực đứng đầu. Có thể nói, đây chính là một gia tộc không hề chịu sự chi phối của thế lực đến từ Linh Nhi.

Đây chính là một điều khiến cho họ Nhạc trở nên lớn mạnh. Từ đó, có rất nhiều người khác đều gia nhập thế lực này. Họ tin rằng: Một ngày nào đó, họ Nhạc sẽ thay thế Linh Nhi, trở thành một thế lực khủng khiếp nhất ở đây.

Sở dĩ bọn họ thích người họ Nhạc lên nắm quyền là bởi vì tính cách mềm mỏng của họ. Không hề gò bó, bắt ép rồi đe dọa như Linh Nhi. Thậm chí, người họ Nhạc còn tận tâm đến giao lưu với từng nhà. Điều này khiến cho bọn họ trở nên vô cùng khát khao, họ mong muốn không bị nhốt trong một cái lồng sắt mà Linh Nhi giăng ra.

Quay trở lại vấn đề chính, người họ Nhạc bước ra chính là một người đàn ông trung niên. Ăn mặc khá lịch sự với một bộ đồ vest cùng một chiếc giày da. Vẻ mặt tuy có chút dấu hiệu của độ tuổi nhưng nhờ biết cách ăn mặc cùng chăm sóc da nên khi nhìn thấy người này, mọi người đều phải tấm tắc khen: “ Đẹp trai”.

Thấy mọi người nhìn mình, người đàn ông đó mới cúi xuống hành lễ với Linh Nhi:

“ Xin tự giới thiệu, Tôi tên Nhạc Minh, là người đại diện cho nhà họ Nhạc.”

Nói xong, Nhạc Minh mới nở một nụ cười âm hiểm, sau đó nói với giọng vô cùng tự tin:

“ Thưa toàn thể các vị, tôi rất vui vì có thể tham gia sự kiện này. Mong muốn duy nhất của nhà họ Nhạc chính là giúp đỡ mọi người trở nên tốt đẹp.”

Mọi người đều vỗ tay cho sự tốt bụng của người họ Nhạc. Điều này khiến cho Nhạc Minh càng kiêu căng. Vẻ mặt của ông bắt đầu nhìn về mọi người, thậm chí, ông còn chẳng thèm nhìn một chút về hướng Linh Nhi.

Thông thường, nếu như có ai làm vậy thì đó chính là coi thường cô ấy. Chắc chắn, điều này sẽ chọc tức vị tiểu thư khét tiếng này.

Tuy vậy, một điều kỳ lạ, bọn họ chỉ thấy Linh Nhi ngồi đó, nhắm mắt lại suy tư điều gì mà không thèm quan tâm tới Nhạc Minh. Điều này càng khiến cho họ tin răng, người họ Lạc đang đứng ưu thế hơn đối với vị tiểu thư này.

Chính Nhạc Minh cũng đang thăm dò xem, cô nàng Linh Nhi sẽ xử trí ông như thế nào. Tuy rằng đằng sau có một người bảo kê cho nhà họ Lạc, nhưng ông cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà phải nhờ sự trợ giúp của người bí ẩn đó.

Sở dĩ bọn họ có thể không sợ Linh Nhi chính là vì cái người bí ẩn đó. Ban đầu, bọn họ cũng giống như những người khác, đều phải nghe tất cả mọi chỉ bảo đến từ Linh Nhi. Cho đến một ngày, người bí ẩn đó xuất hiện, cậu chỉ biết là người đó sẽ bảo kê cho gia đình cậu. Chỉ cần cậu có thể lôi kéo được nhiều người khác, sau đó, chiếm lấy vị trí của Linh Nhi bây giờ.

Lúc đầu, bọn họ cũng không hề tin, tuy nhiên, khi thấy những người tuần tra bỏ qua gia đình họ thì họ mới bắt đầu tin chuyện này.

Từ đó, bọn họ cũng ấp ủ một âm mưu to lớn, đó chính là chiếm lấy vị trí của Linh Nhi, trở thành chủ nhân của thành phố này.

Ai mà chả có tham vọng, bọn họ cũng vậy. Linh Nhi chính là ước mơ mà họ cả đời theo đuổi, một cô gái sở hữu cả một cái thành phố, chỉ cần nghe thôi cũng đủ cho bọn họ nổi da gà vì độ khủng khiếp.

Chiếm được cả thành phố này, nắm tất cả mọi thứ trong tay, nghe thôi mà khiến bọn họ thèm đến mức chỉ muốn nắm bắt ngay rồi.

Vậy nên, bọn họ một mặt bên ngoài trung thành với Linh Nhi, mặt còn lại âm thầm truyền bá tư tưởng, lôi kéo những người khác gia nhập về phe mình.

Ông biết, nếu như có rất nhiều người ủng hộ nhà họ Nhạc thì Linh Nhi sẽ tự biết mà rút thôi. Khi đó, cái quyền lực này sẽ chắc chắn thuộc về bọn họ.

Tuy rằng bây giờ làm như thế này cũng là hơi sớm, nhưng ông cũng thật sự không thể chờ được nữa rồi. Cái cám dỗ đó đúng là quá lớn đối với ông...

Vậy nên, khi thấy mọi người vỗ tay như vậy, ông mới cao giọng nói:

“ Thưa toàn thể các vị, tất cả chúng ta bao gồm cả tôi đều vô cùng biết ơn công lao của vị tiểu thư trên. Không những vị tiểu thư cao quý cho chúng ta đất để làm ăn, lập nghiệp rồi còn cho những chính sách tốt... mà cô ấy còn cho chúng ta rất nhiều quyền lực để có thể đứng được ở chỗ này ngày hôm nay. Điều này là một điều mà tôi cùng tất cả mọi người ở đây đều vô cùng quý mến...”

Nói đến đây, Nhạc Minh nhìn về phía cô nàng Linh Nhi đó cùng với nụ cười vô cùng đắc ý. Ông cho rằng, đến hiện tại Linh Nhi chẳng còn chút uy hiếp nào đối với mình...

Tuy vậy, ông chỉ nhìn thấy Linh Nhi cười ông. Cái nụ cười này khiến tâm hồn ông bỗng trở nên sợ hãi... Điều này khiến cho ông vô cùng tức giận, tại sao một cô gái chỉ bằng tuổi của con ông lại có thể khiến cho ông tức giận như này.

Xoay người lại, ông bắt đầu lộ rõ vẻ mặt không vừa ý, nhìn về Linh Nhi rồi nói:

“ Chúng ta rất biết ơn cô ấy. Vậy nên, khi cô ấy cần trợ giúp, chúng ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ một cách hết sức. Tuy vậy, trong bữa tiệc này, khi mà vị hôn phu của cô ấy bị bắt cóc, cô ấy thay vì đi tìm thì lại bắt ép những vị ở đây chịu khổ thay cho người đó. Một điều mà tôi cho rằng cực kỳ vô lý và thiếu thuyết phục.”

Thấy mọi người lại cho một tràng pháo tay, lão càng đắc ý hơn, nói tiếp:

“ Vậy nên, theo tôi, việc này là việc cá nhân của cô ấy, vậy nên phải tự để cô ấy giải quyết. Chúng ta không có liên quan.”

Nói câu này xong, cả hội trường đều im lặng. Điên rồi! Chính là là điên rồi! Nói như vậy chẳng khác nào là đang tát một cái vào danh dự của Linh Nhi.

Cái gì là việc cá nhân, nói thẳng ra là cô ấy chẳng hề có quyền gì mà ngồi ở đó cả.

Chưa kịp hết bất ngờ này, Nhạc Minh lại tung thêm quả bất ngờ lớn khác:

“ Vậy ai có quan điểm giống tôi thì xin vui lòng đến đây. Tôi hứa với danh dự của cả nhà họ Nhạc, nếu quý vị đến đây, chắc chắn bọn tôi sẽ che chở đến cùng.”

Nói như vậy chẳng khác nào là đang chia bè phái cả. Nếu không đến đó thì tức là đứng về phe Linh Nhi, còn nếu đến đó thì chính là đang đối đầu với cô nàng đó. Điều này khiến cho mọi người vô cùng do dự, phải biết là cái quyết định này chính là thứ giúp họ lên thiên đường hay là xuống địa ngục, một quyết định còn khó hơn cả việc chọn vợ...

Đến bây giờ, Linh Nhi vẫn không hề nói một câu nào, vẻ mặt trầm tĩnh đến đáng sợ. Mọi người đều cho rằng là cô ấy cũng đã hết quyền để có thể ngăn cản Nhạc Minh, hay nói đúng hơn là sợ. Điều này khiến cho rất nhiều người đang do dự đều đi về phía của nhà họ Nhạc, họ cho rằng, đi về phía đó mới là con đường đúng đắn.

Rất nhiều người đều đi về phía Nhạc Minh, điều này có vẻ sẽ khiến cho Linh Nhi trở nên gấp gáp. Bởi vì đây chính là đang chống lại chính cô ấy, thế mà một điều khiến cho chính Nhạc Minh cùng những người đi đến thực sự khó hiểu.

Cô ấy chỉ nở một nụ cười vô cùng đắc ý, chẳng hề có chút sợ hãi nào ở trong đó. Giống như mọi thứ xảy ra đều nằm trong tính toán của cô ấy vậy.
Chương244: Tranh quyền lực

Nụ cười xinh đẹp nhưng đầy ẩn ý đó khiến cho chính Nhạc Minh cũng cảm thấy lo sợ. Đây là có chuyện gì? Thông thường nếu như ông mà gặp chuyện này, chắc chắn ông sẽ lo lắng đến mức tay chân bủn rủn, đứng ngồi không yên. Bởi vì đơn giản, đây chính là đang làm suy yếu đi chính quyền lực của mình.

Ấy thế mà cô ấy vẫn còn ung dung ngồi đó, tay cầm ly trà rồi thưởng thức như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu như không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn ông cũng sẽ không tin.

Nhìn từng đoàn người đi sang đây, ông đột nhiên có một cảm giác của kẻ chiến thắng. Nghĩ đến cảnh mình đứng trên cao, nhìn xuống với cái tư thái của một người cầm quyền, miệng của ông lại nở một nụ cười.

Đến bây giờ, ông cho rằng Linh Nhi cười được như vậy là do cái tính cách của cô ấy. Với một cô gái nhỏ tuổi như vậy thì suy nghĩ vẫn còn khá non trẻ. Vậy nên ông cũng chẳng thèm để ý, cô ấy bây giờ chẳng khác nào một con rối đang càng ngày càng lụi tàn.

Mọi người đều nhao nhao đến cạnh Nhạc Minh, ai cũng tỏ ra thoải mái và quyết tâm. Có vẻ như bọn họ cũng có suy nghĩ na ná giống với Nhạc Minh, cho rằng Linh Nhi ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị người họ Nhạc chèn ép. Vậy nên, thay vì cố chấp ở lại thì tại sao lại không đầu quân sớm, để rồi được nhà họ Nhạc ưu ái...

Riêng đối với Nguyệt Lan, cô lại không hề có ý định sang phe của nhà họ Nhạc. Trong chuyện này, cô cảm thấy có rất nhiều điểm kỳ lạ.

Sống ở thương trường từ hồi bé, trải qua không biết bao nhiêu cám dỗ sóng gió cuộc đời, cô chưa bao giờ nhìn lầm ai.

Bất kỳ người nào, chỉ cần tiếp xúc một chút là cô có thể đoán được một phần suy nghĩ của người đó. Đây cũng không phải là năng lực siêu nhiên, nó là cái giác quan thứ sáu của cô, một thứ giúp cho cô có thể tồn tại cho đến hiện giờ.

Duy chỉ có Linh Nhi là cô không thể nhìn thấu, một cảm giác không thể nhìn thấu. Cô không thể đoán được, thậm chí sinh ra ý nghĩ chùn bước khi đứng cạnh cô gái bằng tuổi con gái cô.

Một người đáng sợ như vậy thì chẳng thể nào lại chùn bước trước cái thử thách này cả. Nhất là cái nụ cười kia, một nụ cười tràn ngập sự tự tin.

Cô không bao giờ tin rằng một cô gái nhỏ tuổi, đứng ở vị trí cao đó lại có thể chùn bước trước cái vấn đề như này. Nếu mà như vậy thì vị trí đó đã sớm bị xâu xé rồi chứ không đến lượt cô ấy.

Và cô cũng có cảm giác, một cảm giác tuy cực kỳ ngớ ngẩn nhưng nó lại làm cho cô cảm thấy khá căng thẳng. Nụ cười xinh đẹp đó ẩn chứa sát khí.

Không sai! Cô chính xác có cái cảm giác này, một cảm giác giống như vị tiểu thư đó đang có một âm mưu to lớn. Vì thế, dù cho rất nhiều người khuyên nhủ cô nhưng cô cũng không hề chùn bước, một mình đứng vững với phe của Linh Nhi.

Nó là sự lựa chọn dựa vào cả trái tim cùng tâm trí của chính cô. Tuy rằng điều này sẽ quyết định đến sự tồn vong của gia đình mình nhưng cô vẫn lựa chọn.

Quá phân nửa người ở đây đều đi về phe Nhạc Minh. Số còn lại tuy có chút do dự nhưng cuối cùng lựa chọn không đi.

Họ không đi không phải là vì sợ Linh Nhi, có rất nhiều lý do khiến cho bọn họ giữ chân ở phe cô ấy. Đa số lý do đều là nhờ ơn cô ấy, chính cô ấy đã giúp cho họ có thể có được vị trí ngày hôm nay. Mà cha ông ta đã từng dạy: Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, người ta đã giúp mình thì mình cũng phải biết ơn.

Nhạc Minh thấy có hơn nửa người đều đứng về phía mình, đến lúc này, ông mới lộ rõ vẻ đắc ý, nhìn thẳng Linh Nhi không kiêng kị nói:

“ Thưa tiểu thư, có rất nhiều người phản đối chuyện này. Tôi cho rằng, cái vị trí đó nên để mọi người bầu cử. Đúng không mọi người”

Nói xong, ông nhìn xuống mọi người, từng tiếng hô vang lên như muốn trút hết nỗi uất ức của mình:

“ Đúng vậy”

“ Đúng vậy, tôi phản đối”

“ Đúng vậy, cô không nên ngồi ở đó”

...

Vô số lời uất ức được tuôn ra, có vẻ như bọn họ đã chờ ngày này rất lâu rồi. Một ngày có thể đứng trước mặt vị tiểu thư khét tiếng này để xỉ vả một trận.

Được chỗ dựa vững chắc, bọn họ càng nói càng hăng, thậm chí còn có cả những lời “bẩn thỉu” được tuôn ra từ những vị công tử trẻ tuổi.

Suy cho cùng, cô ấy chính là mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vậy nên ai cũng muốn chiếm cô ấy làm của riêng mình.

Thậm chí, còn có một vị công tử vẻ mặt lộ ra sự thèm khát, nói lớn:

“ Nếu cô chịu về chung với tôi, chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi cô.”

Mọi người ai cũng nháo nhào chờ đợi kết quả. Nhìn hiện trường này, chắc chắn khi ai nhìn cũng sẽ cho rằng: Linh Nhi sẽ thua trong trận chiến quyền lực này.

Cảm giác có quyền lực to lớn khiến cho Nhạc Minh vô cùng hưng phấn. Dopamin trong não ông được giải phóng, ông dùng cái vẻ mặt vô cùng khinh thường nhìn vào chính Nguyệt Lan cùng với các người đứng về phe Linh Nhi, nói không hề có chút cố kỵ:

“ Các người nếu chọn ở cùng cô ấy thì chuẩn bị tinh thần đi, rất có thể, ngày nay sẽ chính là ngày cuối cùng các người được sống trong nhung lụa đó”
Chương245: Lựa chọn sai lầm

Hiện tại, những người đứng về phe Linh Nhi đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đó châm biếm.

Cùng với những ánh nhìn khinh thường từ những người đứng về phe của ông ta, hiện tại ai cũng có một cảm giác nhục nhã khó tả.

Cái gì là bất lực? Cái gì là tuyệt vọng? Đến cả Linh Nhi, người mà họ cho là sẽ giúp họ lấy lại danh dự, lại đứng trên cao thoải mái uống trà.

Tuy vậy, họ vẫn không hề hối hận, chi ít, Linh Nhi cũng chính là ân nhân lớn nhất của gia đình họ. Vậy nên, mặc dù bị người ta chê giễu, thậm chí là khinh thường nhưng họ vẫn một lòng trung thành với Linh Nhi.

Thấy khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, thậm chí có những chàng trai quá khích muốn xông thẳng lên thẳng chỗ mà Linh Nhi ngồi. Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sự thèm khát.

Cũng phải thôi, khi mà Linh Nhi không còn có quyền lực thì cô ấy chính là một miếng mồi ngon cho những vị công tử. Bởi đối với họ, việc mà có thể khiến cho cô ấy quy phục trước mình thì đó là niềm vui sướng đến mức nào.

Tuy nhiên, khi mà bọn họ chuẩn bị đến chỗ của cô ấy, rất nhiều người mặc áo đen từ trong sảnh tuồn ra. Tư Hạ cũng trở nên vô cùng tức giận, từng cước sút thẳng mặt những người dám bén mảng đến đây.

Khung cảnh trở nên vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người thuộc phe Nhạc Minh bị bao vây, từng vị công tử muốn chiếm lấy Linh Nhi đều đang ôm người gào thét trong sự đau đớn.

Nhìn thấy những người bao vây mình, Nhạc Minh trong lòng trầm xuống. Toàn bộ người này đều là đặc vụ, chuyên dùng để chống khủng bố, thông thường rất ít xuất hiện ở nơi đây.

Thế mà, ông đếm sơ sơ có tận hơn một trăm người, đây là có chuyện gì? Tại sao một cô gái như vậy lại có thể điều động nhiều người như vậy. Phải biết, muốn mời được một người như vậy là một điều vô cùng khó.

“ Tất cả đứng im, nếu dám hành động lung tung thì các người sẽ chết” Một người mặc áo đen cầm khẩu súng nói với đám người Nhạc Minh.

Đến hiện tại, mọi người mới hiểu tại sao Linh Nhi lại có thể bình tĩnh như vậy. Có đám người này thì ai dám không ngoan ngoãn.

Tuy vậy, Nhạc Minh cũng chẳng hề sợ hãi, ông cũng giơ hai tay biểu hiện ngoan ngoãn với đám người này, sau đó nhìn về phía Linh Nhi nói:

“ Thưa tiểu thư, cô làm như vậy có phần hơi quá. Dù sao, mọi người cũng đang ở đây. Việc cô điều động nhiều người như vậy chẳng phải sẽ làm mọi người ở đây khó xử hay sao?”

Lời nói giống như muốn khuyên Linh Nhi, dù cho cô có gọi thêm bao nhiêu người thì cô cũng chẳng thể giữ được cái chức đó đâu, vậy nên hãy mau chóng rời đi.

Ai cũng nghe ra được hàm ý của câu nói đó, tuy nhiên chẳng một ai dám nói cả, bên cạnh họ chính là một người vô cùng lạnh lùng đang cầm một cái súng đó.

Linh Nhi từ từ cầm ly trà, đôi môi đỏ mọng nhấm nháp từng ngụm, vẻ mặt chẳng hề quan tâm. Cho đến khi ly trà đó được cô thưởng thức xong, cô mới nhìn xuống dưới đám người rồi mỉm cười nói:

“ Hay cho một người nói đạo lý hay. Ông có vẻ rất tự tin về bản lĩnh của mình nhỉ?”

Lời nói sặc sụa mùi châm biếm, tuy vậy mà Nhạc Minh cũng chẳng thèm để ý, ông cũng cười lại Linh Nhi rồi nói:

“ Cô chỉ đáng tuổi con gái của tôi mà thôi. Vậy nên thay vì cố chấp giữ vị trí đó, tại sao lại không đưa cho một người dày dặn kinh nghiệm như tôi?”

Linh Nhi bật cười, nụ cười này khiến cho những nam nhân khi nhìn thấy đều phải há mồm. Chỉ là nụ cười đột nhiên bật ra thôi mà lại đẹp như vậy, đúng là mỹ nữ đẹp đến mức mê hoặc chúng sinh mà.

“ Haha... Ngồi trên đây rất lâu rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được cái lời này đó.” Linh Nhi vừa cười nhẹ vừa nói.

Nói xong, ánh mắt cô trở nên lạnh dần. Thậm chí nó còn làm cho nhiệt độ không khí xung quanh có chút lạnh. Đây có vẻ là uy áp chỉ riêng mình cô ấy làm được. Ngay sau đó, một giọng nói chẳng khác nào đến từ ma nữ truyền thẳng vào tai mọi người:

“ Tất cả những người đã phản bội tôi đều sẽ xử theo quy định. Người đâu, lôi tất cả bọn họ ra. Tịch thu tài sản, trục xuất ra khỏi đây. Từ nay về sau, nếu ai dám nhận bọn họ vào làm việc, chắc chắn tôi sẽ khiến người đó hối hận.”

Lời vừa tuôn ra, mọi người đều sửng sốt. Quả thật không hổ là mỹ nữ băng lãnh, một câu định đoạt toàn bộ kết cục. Từng người đã đi về phe nhà họ Nhạc đều tỏ ra sợ hãi, ánh mắt cầu xin hướng về Nhạc Minh. Bọn họ biết, lời này của Linh Nhi chính xác là giết chết bọn họ.

Thử hỏi xem, một người quen sống trong nhung lụa, bây giờ trở thành một kẻ trắng tay thì có khác gì giết người hay không? Thậm chí, đối với bọn họ thì đây chẳng khác gì thứ còn đáng sợ hơn cái chết cả, bởi vì nó sẽ khiến cho bọn họ sống trong đau khổ suốt quãng đời còn lại.

Vậy nên, hiện tại bọn họ chỉ có thể nương cậy vào nhà họ Nhạc, bởi họ biết, chỉ có người đàn ông này mới có thể cứu giúp được bọn họ mà thôi.

Đương nhiên, đúng như ý bọn họ, Nhạc Minh tỏ vẻ khó chịu nói với Linh Nhi:

“ Đừng tưởng rằng là cô ngồi đó thì tôi sẽ sợ. Tôi nói cho cô biết, toàn bộ gia sản của tôi đều do một người khác nắm bắt. Vậy nên, cô cũng chẳng thể thu được tài sản của tôi.”

Đến lúc này, ông mới lộ rõ bộ mặt thật. Thực ra thì toàn bộ tài sản đều nằm trong tay người bí ẩn đó. Một người mà có thể áp chế được Linh Nhi thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Thậm chí, ông còn nghe người đó nói là còn nắm giữ cổ phần ở rất nhiều công ty do Linh Nhi nắm quyền. Chỉ cần cho một chút thời gian, nhất định người đó sẽ giúp ông nắm quyền.

Nghe thấy lời này, ai nấy đều vô cùng sửng sốt. Hóa ra, nhà họ Nhạc này lại chỉ bảo vệ mỗi mình, không hề bảo vệ bọn họ như những lời đã hứa. Điều này khiến cho những người đi theo ông ta đều trở nên vô cùng phẫn nộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK