Tư Hạ nói xong, cô xoay người, vẻ mặt lạnh băng, tự nói với giọng âm lãnh tàn khốc:
“ Đây chỉ là khởi đầu thôi. Rất nhanh... rất nhanh các người sẽ biết thế nào là địa ngục...”
Trong suy nghĩ của cô, cậu chủ là một người mà cô vô cùng tôn kính, ngưỡng mộ. Mọi phương diện của cậu ấy đều khiến cô nể phục, thậm chí là khiến cho cô sùng bái. Vậy nên, không một ai được làm tổn thương cậu chủ, người mà cô chủ vô cùng yêu quý.
Tuy là cô chủ bảo cô giết tất cả những người này, nhưng đối với cô, nó chưa đủ. Động vào cậu chủ, cô phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, thậm chí phải cầu xin để được chết thì mới có thể giải được nỗi uất ức trong lòng cô.
Cậu chủ là một người hiền lành, thậm chí là tốt bụng đến mức còn không nghĩ tới bản thân. Cậu chủ tốt tính như vậy, thế mà các người dám động đến cậu ấy...
Tư Hạ càng nghĩ, cô càng tức giận, thậm chí còn chẳng kém so với Linh Nhi là mấy. Ánh mắt đỏ rực, hàm răng cắn chặt cùng với đôi tay run rẩy giống như muốn giết một ai đó.
“ Được rồi... toàn bộ băng đảng hôm nay, đừng hòng có một ai sống sót rời khỏi đây.”
Cách nơi đó rất xa, xe của cậu ấy đang đỗ ở bãi đất trống. Trong xe, cậu đã ngủ đi từ lúc nào không biết. Chiếc xe này cũng rất đặc biệt, nó có thể biến dàn ghế phía trước thành một chiếc giường. Hơn nữa, cảnh báo của xe đều theo chuẩn quân đội, thế nên cậu mới có thể thả lỏng tư thái mà chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Có lẽ, chính cậu cũng chẳng biết rằng, vì cậu, rất nhiều băng đảng ở ngoại thành đều đã bị xóa sổ.
Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, những giọt sương long lanh vẫn còn đọng trên kẽ lá, gió lạnh thổi qua khiến chúng rơi xuống, thấm vào trong đất. Nguyệt Sương từ trong giấc mơ tỉnh dậy, vẻ mặt vẫn còn mơ màng tự hỏi:
“ Đây...đây là đâu?”
Cảm giác đầu vẫn còn đau nhức, cô cố gắng ngồi dậy, xoay đầu ngắm nhìn xung quanh...
“ Mình nhớ là hôm qua là đang ngủ trong vòng tay của anh ấy mà nhỉ? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu vậy?”
Trong lúc đang tự hỏi, cô nhìn thấy một thân hình đang làm thứ gì đó bên ngoài cửa.
Không chần chừ, cô ngước lên nhìn thông qua cái cửa sổ đang có trong xe, thấy bóng hình quen thuộc đó, cô lại cảm thấy ấm áp vô cùng:
“ Mình...mình được ở chung với anh ấy rồi...”
Nhớ lại hôm qua, khi mà cô gặp lại mẹ của mình, thật sự lúc đó, nỗi sợ bao trùm lấy toàn bộ tâm trí cô. Lúc đó, cô rất sợ hãi, nhất là khi mẹ của cô tuôn những lời nói nặng nề lên người. Khi đó, cô cảm giác như mình chỉ muốn chết đi cho xong.
Ở cùng với anh ấy, cô mới biết cảm giác được yêu thương, chăm sóc nó như thế nào. Một thứ tưởng chừng vô cùng đơn giản nhưng lại rất xa xỉ đối với một tiểu thư như cô. Được anh ấy chăm sóc như vậy, chính cô cũng sinh ra tính ỷ lại, thậm chí là thèm khát được anh ấy chiều chuộng.
Cô không muốn quay trở lại cuộc sống tẻ nhạt, phải ép buộc mình thành một cô gái lạnh lùng như kia. Cô muốn mình được yêu thương, chiều chuộng giống như bây giờ. Thế nên, cô nhất định phải giữ lấy anh ấy bên mình, mặc cho mẹ cô phản đối như thế nào?
Tuy rằng không biết tại sao mẹ cô lại đồng ý như vậy? Bởi cô biết tính cách của mẹ cô... Lẽ ra, điều này không thể xảy ra được...
Vẻ mặt cô có chút hoài nghi, cô tiện tay véo má mình một cái, cảm giác đau đớn khiến cho cô không tự chủ kêu:
“ Đau...đau...”
Tuy nhiên, cô không hề nhăn nhó, thậm chí, vẻ mặt của cô lại trở nên sung sướng. Bởi nó đau thì tức đây chính là hiện thực, mà đã là hiện thực thì mẹ đã chấp nhận cho cô ở cùng anh ấy. Cái cảm giác lúc trước khi mà lo sợ mẹ cô phát hiện đã biến mất, thay vào đó là thứ cảm giác háo hức lạ thường.
Sau khi tân trang lại, cô không nhảy ngay, mà đứng một bên cửa, chờ Lâm Thần không để ý mà rón rén đi đến.
Lâm Thần lúc này đang tự nấu bữa sáng. Trong xe có đầy đủ thức ăn, cậu chẳng phải lo nghĩ gì cả, đúng là chiếc xe thần kỳ mà. Không việc gì mà chiếc xe này không làm được cả...
Đang nấu một chút cơm cà ri cho hai người cùng với một số món tráng miệng. Do không để ý xung quanh nên trong lúc cậu đang lấy một số đồ trong túi thì đã bị một thân hình mềm mại nhỏ nhắn tập kích, hai mắt cậu bị ai đó bịt lại.
“ Bắt được anh rồi...hihi” Nguyệt Sương dán sát lấy Lâm Thần, kích động kêu.
Nếu là bình thường, một cô gái làm hành động như này thì chẳng khác nào là đang dụ hoặc. Tuy nhiên, cậu lúc này lại chẳng hề có chút tâm tư nào đối với em ấy, bởi trong thâm tâm cậu, Nguyệt Sương chính là cô em gái dễ thương.
Thế nên, cho dù bị Nguyệt Sương tập kích, hai mắt bị bịt lại nhưng cậu không hề giận, thậm chí cậu còn nở nụ cười nói lại em ấy:
“ Được rồi được rồi...anh cũng sắp nấu xong đồ ăn, thấy em khỏe như này là anh thấy vui rồi.”
Nói xong, Nguyệt Sương buông hai tay ra, cậu lúc này mới nhìn rõ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Nguyệt Sương, cậu không kìm được mà khen:
“ Bồ đồ em mặc rất hợp đó!”
Đúng vậy, lời nói của cậu chính là từ tâm mà ra. Nguyệt Sương lúc này khoác trên mình một bộ váy ngắn màu hồng, in hình họa tiết gấu trông vô cùng ngây thơ dễ thương, mái tóc đen xõa dài khiến cho Nguyệt Sương mang một nét gì đó của sự trưởng thành.
Hơn nữa, cậu còn thấy em ấy còn đi tất ren, thứ mà trước giờ cậu chưa bao giờ thấy. Sự kết hợp độc đáo này chẳng những không hề bài xích nhau, thậm chí nó còn khiến cho em ấy trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Một cô gái mang trong mình sự ngây thơ, dễ thương nhưng lại vô cùng quyến rũ và trưởng thành.
Thấy Lâm Thần nhìn mình, Nguyệt Sương không hề xấu hổ, trái lại cô còn mỉm cười ngọt ngào nói:
“ Anh thích em mặc gì...em sẽ chiều anh tất...”
“Hự...Những lời này em đừng nói...” Lâm Thần bịt mũi của mình rồi cố gắng nói...
Lâm Thần vừa bịt mũi vừa cố gắng tránh những suy nghĩ tà đạo. Nguyệt Sương dễ thương quá mức rồi, nó chính là vũ khí chí mạng đối với cậu. Là một người anh trai, cậu không thể để em ấy thấy bộ dáng này của cậu được.
Dứt khoát, cậu xoay người rời đi, để lại Nguyệt Sương đang mỉm cười phía sau. Cậu dám chắc, nếu còn để em ấy “tấn công”, chắc chắn cậu sẽ bị mê hoặc vào trong đó mất.’
Thấy Lâm Thần có chút đỏ mặt xoay người rời đi, Nguyệt Sương đang tươi cười ngây thơ chuyển sang nụ cười hình trăng non.
Tuy nhiên, cô lại không đuổi theo như thường lệ. Hai chân bước đi thong dong, cô từ từ chuẩn bị bữa ăn cùng với Lâm Thần.
Sau mười năm phút, Nguyệt Sương cùng với Lâm Thần cũng đã thưởng thức xong bữa sáng. Tuy rằng bữa sáng chỉ có cà ri cùng với một chút hoa quả nhưng có vẻ như Nguyệt Sương cũng hưởng thụ, chẳng giống như một vị đại tiểu thư tý nào cả. Điều này khiến cho Lâm Thần rất vui, vì cậu sợ rằng em ấy sẽ không thích ứng kịp.
Hai tay cô xoa xoa bụng đang no căng của mình cùng với vẻ mặt sung sướng nói:
“ Bữa sáng này thật là ngon... không hổ là anh trai em...nấu cái gì cũng tuyệt vời cả!!!”
Lâm Thần cầm lấy cốc nước ép, từ từ đưa cho Nguyệt Sương. Cho đến khi em ấy vui vẻ nhận lấy, cậu mới cười nói:
“ Trong khoảng thời gian này, em sẽ sống cùng với anh. Chuyện này đối với em...”
Chưa kịp nói đến hết câu, Nguyệt Sương dùng cái vẻ mặt giống như bắt được vàng nói:
“ Thật...thật ư!!! Em sẽ sống cùng với anh sao???”
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương ngạc nhiên như vậy, thế nên cậu mới thở dài nói:
“ Đúng vậy!!! Bệnh viện đó chúng ta không thể ở được nữa. Vậy nên anh mới rời đến đây. À mà em đừng sợ, nếu em muốn thì anh vẫn sẽ giúp em về nhà...”
Ngay khi nói câu này, miệng của cậu bị tay Nguyệt Sương bịt lại khiến cho lời của cậu bị ngắt quãng.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc đến từ em ấy:
“ Được rồi...anh đừng nói tới nhà nữa. Em sẽ ở cùng anh. Kể cả anh ở đâu thì em cũng sẽ đi cùng.”
Chương272: Nghe lén
Buổi tối hôm đó, Lâm Thần đã cùng với Nguyệt Sương thuê hẳn một căn nhà. Với chiếc thẻ đen quyền lực đó, cậu muốn giúp cho Nguyệt Sương cảm giác thoải mái nhất có thể. Không chỉ bởi lời hứa mà cậu đã hứa với Nguyệt Lan, trên hết, cậu muốn chiều chuộng em ấy hết mức có thể.
Cậu rất muốn hỏi ý kiến của Nguyệt Sương, vì thật sự bản thân chẳng hề có chút kinh nghiệm nào về chuyện chọn căn phòng cả. Thế nhưng, dường như em ấy chẳng hề để ý chuyện này, một mực đeo bám tay cậu, từ lúc chọn phòng cho đến lúc thanh toán, em ấy không hề rời khỏi vòng tay cậu cả. Hỏi ý kiến thì em ấy cũng chỉ mỉm cười rồi gật đầu, nó làm cho cậu rất bối rối.
Cuối cùng, cậu thuê căn nhà đắt nhất ở chỗ này. Căn nhà có đầy đủ các dụng cụ thiết yếu, hơn nữa còn có bể bơi, khung cảnh cũng khá đẹp và quan trọng hơn, nó khá rộng, đủ để cho hai người ở.
Ban đầu, Nguyệt Sương nhất quyết muốn ở chung với cậu, mặc cho cậu khuyên bảo như thế nào thì em ấy vẫn không hề muốn đổi ý. Thậm chí, em ấy còn dùng những giọt nước mắt để đánh vào “lòng nhân ái” của cậu. Khiến cho cậu suýt chút nữa gục ngã.
Tuy nhiên, cái gì thì cậu có thể chiều nhưng riêng cái này thì không được. Một trai một gái ở chung phòng? Có một câu mà cậu từng học: “Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”.
Nguyệt Sương chẳng hề có quan hệ huyết thống, hơn nữa em ấy còn là một mỹ nữ đẹp làm điên đảo chúng sinh. Hơn nữa, em ấy còn vô cùng ngây thơ, lúc nào cũng dán thẳng vào người cậu. Với một người con trai đang tuổi lớn như cậu thì chắc chắn đây chính là một sự thử thách vô cùng to lớn đối với tâm trí, thế nên, để tránh trường hợp xấu xảy ra, mặc cho em ấy còn nải nỉ, van xin như thế nào thì cậu vẫn nhất quyết đuổi em ấy sang phòng bên.
Sau khi Nguyệt Sương không tình nguyện đi ra, cậu mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng, cậu cũng có một chút không gian riêng tư để có thể làm một việc quan trọng. Thứ mà cậu rất sợ có ai khác nhìn thấy...
( Đang NNN đó, đừng suy nghĩ đen tối).
Chiếc điện thoại được cậu lấy ra trong túi, sau vài lần ấn nút, trong điện thoại xuất hiện hình ảnh một cô gái.
Ngay khi thấy hình ảnh, Lâm Thần mới mỉm cười nói:
“ Tiểu Ngọc! Anh gọi điện có vẻ hơi muộn nhỉ!”
Mỗi khi thấy hình ảnh Tiểu Ngọc, tâm trí cậu lại cảm thấy dễ chịu. Tuy vậy, Tiểu Ngọc khi nghe thấy cậu nói, vẻ mặt của em ấy tỏ vẻ không vui, sau đó nói với giọng có chút bất mãn:
“ Hừ! Anh không nhớ em sao? Tại sao hôm qua anh không gọi cho em? Anh có biết là vì anh không gọi mà cả đêm qua em không ngủ được không?”
Đầu cậu bắt đầu đổ mồ hôi khi nghe thấy câu hỏi này. Do đêm qua là cậu bỗng ngủ quên nên không thể gọi cho Tiểu Ngọc được. Tuy vậy, nếu cậu dám nói cái lý do này thì chắc chắn em ấy sẽ giãy nảy lên cho mà xem.
Đáng sợ hơn, cậu còn nghe thấy em ấy nói lớn với giọng điệu vô cùng tức giận:
“ Hay là...anh có con ả nào khác ngoài em rồi? Anh không cần đứa em gái này nữa ư?”
Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu rơi nước mắt, chân tay cậu luống cuống, nhanh chóng giải thích:
“ Em...em nói gì vậy? Em là đứa em gái dễ thương nhất của anh cơ mà?”
“Không...em không tin...anh thật sự đã hết yêu em rồi!” Tiểu Ngọc khóc lóc nói.
“ Để...để anh nói hết được không?” Lâm Thần càng lúc càng luống cuống.
Thế là, trong suốt vài tiếng, cậu phải cố gắng giải thích cho Tiểu Ngọc. Rồi còn phải dỗ dành, nịnh nọt... Có thể nói sẽ chẳng có vấn đề gì, nếu như ở bên ngoài không có Nguyệt Sương đang áp tai vào cửa rồi nghe thấy từng từ mà cậu trò chuyện với em ấy.
Quay trở lại lúc trước, sau khi bị Lâm Thần đuổi ra khỏi phòng, cô cảm thấy vô cùng tức giận đi về phòng của mình. Ngay khi về, cô trút giận vào con gấu bông ở trên giường, vừa đánh nó vừa cáu giận kêu:
“ Anh là đồ không hiểu phong tình. Anh là đồ ngốc, ngốc quá đi mà...”
Trút giận xong, cô hầm hực đi vào phòng tắm nhằm làm quên đi chuyện vừa nãy. Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng cô vẫn mỉm cười một cách đầy xấu xa. Bởi vì, trong tay của cô đang có một chìa khóa nhỏ...
Cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay, tay còn lại chà chà đôi chân trắng nõn trong bồn tắm chứa đầy nước, cô cười một cách đầy xấu xa, tự nói:
“ Anh đã không muốn uống rượu mời thì đừng hỏi tại sao bổn tiểu thư lại cho anh uống rượu phạt. Để xem đêm nay, anh đủ sức để đuổi em ra khỏi phòng không?”
Nói xong, cô không tự chủ mà liếm môi một cái. Một hành động mê hoặc chết người. Có lẽ, nếu như Lâm Thần mà biết, chắc chắn cậu sẽ trưng cái bộ mặt dở khóc dở cười. Cho Nguyệt Sương ở chung thì đã nguy hiểm rồi, không cho cô ấy ở chung thì lại càng khiến cho mọi chuyện rắc rối hơn.
Thế nhưng, khi mà Nguyệt Sương tắm xong, mái tóc vẫn còn hơi ươn ướt cùng với bộ đồ áo ngủ. Đột nhiên, cô lại nghe Lâm Thần đang nói chuyện với ai đó.
Thế nên, đó là lý do tại sao lúc này cô lại ở chỗ này. Càng nghe, cô càng tức giận, hai tay của cô nắm chặt nổi cả gân xanh, ánh mắt sắc bén như dao có thể khiến bất kỳ ai phải dè chừng cùng với hàm răng cắn chặt vào nhau tạo ra tiếng “ken két”.
“ Con nhỏ Tiểu Ngọc là ai? Tại sao anh ấy lại nói chuyện với cô ta? Anh ấy chỉ có thể là của mình, duy nhất là của mình?”
“Đây...đây là ngoại tình...Chắc chắn là như vậy. Không thể ngờ, anh ấy có mình rồi mà vẫn còn đi ve vỡn những cô gái khác. Thật không thể tha thứ, nhất định không thể tha thứ.”
Cô muốn đập cửa xông vào, sau đó giành lấy điện thoại của Lâm Thần, sau đó cười lớn lên hét thẳng vào cái điện thoại đó:
“ Mày là con đi*m nào mà dám ve vỡn anh ấy. Nói cho cô biết, tôi chính là bạn gái, là bạn gái duy nhất của anh ấy. Tôi khuyên cô một câu chân thành là nên cút khỏi mắt của anh ấy, nếu không thì có một ngày tôi sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục.”
Ý nghĩ là như vậy nhưng khi cô đặt tay lên nắm cửa, lý trí của cô đã ngăn cản hành động này. Cô lúc đó lại nhận ra một thứ vô cùng quan trọng.
Lúc này, nếu cô làm như vậy, toàn bộ hình tượng em gái ngoan ngoãn mà cô xây dựng bấy lâu nay sẽ bị sụp đổ hoàn toàn. Thậm chí, nó sẽ gây ra ác cảm đối với anh ấy- thứ mà cô vô cùng sợ hãi.
Nỗi sợ chính là kẻ thù của sự tức giận. Chính nó đã khiến cho cô tỉnh táo hơn, từ đó cô mới có thể từ từ mà nghe hết cuộc trò chuyện này. Mặc cho trong lòng cô luôn có một ngọn lửa như muốn bùng lên.
Trong lòng cô, không một ai có thể cướp lấy thứ gì cô thích. Từ bé, mẹ của cô đã nói: Con muốn thứ gì thì phải dành lấy nó bằng được, bởi vì không ai xứng đáng hơn con. Lời nói đó đã in sâu trong tâm trí cô, khiến cho cô có một lòng háo thắng rất mãnh liệt.
Cô lúc này đang muốn nghe xem, người tên Tiểu Ngọc đó rốt cuộc thân thiết với anh ấy đến mức nào.
Tuy nhiên, sau khi lắng nghe hết cuộc trò chuyện, cô mới nhận ra, cái người mà cô cho là “người thứ ba” đó lại chính là em gái ruột của anh ấy. Lúc này, cô mới thở phào một hơi.
Nếu là em gái, cô hiểu lý do tại sao anh ấy phải dỗ dành ngọt ngào như vậy rồi. Bởi vì chính cô cũng là em gái nên cô hiểu rất rõ. Hơn nữa, em gái thì không thể trở thành bạn gái được...
Nghĩ đến đây...vẻ mặt cô lại đổi sắc. Vị trí em gái...không, cô không muốn anh ấy thương cô ta hơn mình. Chỉ có cô mới là em gái ngoan ngoãn đó, cô không muốn sẻ chia tình cảm này cho bất kỳ ai.
“Không được rồi...mình phải hành động.” Nguyệt Sương tự nhủ với mình.
Chương273: Kế hoạch phục thù
Sau khi nói chuyện với em gái, cậu mới thở phào một hơi, một tay lấy chiếc khăn rồi đưa lên trán, lau những giọt mồ hôi ẩn sau mái tóc.
Cũng may, cậu đã đánh lừa được Tiểu Ngọc. Mọi chuyện hiện tại đâu lại vào đấy, điều này khiến cho tâm trạng cậu tốt lên rất nhiều.
Thấy thời gian còn nhiều, với lại cậu cũng chẳng còn gì làm, thế nên sẵn tiện trong căn nhà có phòng tập, cậu mới đi đến đó. Trước khi tắm, cậu muốn hoạt động cho cơ thể nóng lên một chút...
Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã nghe thấy tiếng động của ai đó đang chạy. Tuy nhiên, quay đi quay lại thì chẳng thấy ai, vậy nên cậu cũng không để ý, từ từ đi đến căn phòng ở cuối hành lang.
Đi đến căn phòng tập, nhìn những dụng cụ chuyên nghiệp sắp xếp gọn gàng, cậu lại có cảm giác hưng phấn. Rất nhanh, cậu đã cởi hết áo của mình, lộ ra một thân hình cuồn cuộn, vô cùng săn chắc.
Từng bài tập được cậu làm qua, mồ hôi tuôn ra càng nhiều, thậm chí khi cậu tập xong, chiếc khăn của cậu đã ươn ướt vì mồ hôi.
Cảm giác cơ thể khỏe lên rất nhiều, cậu mới dừng lại, một tay cầm lấy chiếc khăn rồi tiện ném vào chiếc máy giặt gần bên. Sau đó, cậu mới mặc áo, đi vào phòng tắm cạnh đó.
Tuy nhiên, ngay khi cậu vừa đi, Nguyệt Sương đã nhanh chân chạy đến gần chiếc máy giặt, một tay ấn nút trên chiếc máy khiến cho máy ngưng hoạt động. Lúc này, khuôn mặt của Nguyệt Sương đỏ chẳng khác gì trái ớt cả, ánh mắt có chút mê li tự nói:
“May...may quá là mình đến kịp”.
Sau đó, cô lấy chiếc khăn mà Lâm Thần lau mồ hôi từ trong chiếc máy ra. Cảm nhận được mùi hương đặc biệt này, không hiểu sao hai chân của cô đứng chẳng vững, suýt chút quỵ xuống.
Nếu Lâm Thần nhìn thấy bộ dáng của Nguyệt Sương bây giờ, chắc chắn cậu sẽ rất sốc, đơn giản vì mặt em ấy bây giờ chẳng khác nào bị bỏ thuốc cả. Vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt cùng với những hành động khá kỳ lạ.
“ Không thể ở đây lâu. Kế hoạch phải bắt đầu thực hiện thôi.”
Cầm trên tay chiếc khăn, cô tỏ ra vô cùng hài lòng, ngay sau đó, cô tiện tay cầm lấy chiếc khăn cùng màu mà mình chuẩn bị rồi ném lại vào chiếc máy, ấn nút giặt như cũ giống như ban nãy. Chiếc máy nhận được tín hiệu, nó lại bắt đầu một chu kỳ giặt mới.
Thấy mọi chuyện đều ổn thỏa, Nguyệt Sương mới từ từ quay trở về phòng, vừa đi cô vừa đưa chiếc khăn lên mũi ngửi trông rất biến thái.
Một đại tiểu thư làm hành động kỳ lạ như vậy có lẽ sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy bất ngờ, nhất là đối với một cô gái khinh thường nam sinh như Nguyệt Sương. Tuy nhiên, chỉ có cô mới hiểu rõ hành động của mình.
Ban nãy, khi mà Lâm Thần rời đi căn phòng, cô đã lén nhìn từ đằng xa, từ từ đeo bám phía sau anh ấy. Cho đến khi, Lâm Thần cởi áo và bắt đầu tập luyện, cái thân hình đó khiến cho mắt cô không thể rời được.
Cô biết làm như vậy chính là biến thái, thậm chí nó còn làm xấu đi bộ mặt của cô, tuy nhiên, làm gì có ai có thể không rời được cái thân thể đầy mê hoặc này chứ. Hơn nữa, Lâm Thần là anh trai cô, thế nên ngắm nhìn cơ thể của anh ấy cũng chẳng phải vấn đề xấu gì cả.
Mang trong mình suy nghĩ rất là ngây thơ, cô đứng ở đó suốt hai tiếng, thậm chí hai chân của cô còn không động đậy một chút nào, chỉ có ánh mắt là dõi theo từng động tác của Lâm Thần.
Đó là lý do tại sao, cô mới thành ra bộ dáng này. Thậm chí, nếu không phải là cô còn đủ lý trí thì thật sự sẽ có chuyện lớn hơn xảy ra.
Lâm Thần đương nhiên không biết chuyện gì vừa xảy ra, sau khi tắm xong, khoác cho mình một chiếc áo ngủ, sấy khô tóc của mình rồi lại đi về phòng.
Ngay khi đi về phòng, trên bàn nhỏ của cậu đã có một cốc nước cam, đặt cạnh nó là một tờ giấy nhỏ. Cậu nhìn cốc nước, sau đó cầm tờ giấy lên, vẻ mặt có chút tươi cười.
[Em nói là cốc nước cam rất tốt cho sức khỏe. Thế nên em đặc biệt tự tay làm cho anh một cốc. Anh hãy nhớ uống nha...Yêu anh!!!]
Đọc được những câu nói này, cậu lại có cảm giác ấm áp khó tả. Rất lâu rồi, cậu mới cảm nhận được cảm giác như ở nhà. Thế nên, cậu cũng chẳng ngần ngại hay lo sợ gì, bởi dù sao thứ này cũng là do Nguyệt Sương tự tay làm mà.
Uống xong cốc nước cam, cậu đặt lại chiếc cốc ở trên bàn, sau đó từ từ ngồi trên giường đọc sách.
Sở dĩ cậu không cho Nguyệt Sương vào phòng, đó là do em ấy chính là tiểu thư, thật sự không phải em gái cậu. Cậu không muốn em ấy tự quen sống một mình, không thể cứ dựa vào cậu được.
Nói là thế, tuy nhiên cậu chỉ đọc được hai trang sách mà cảm giác buồn ngủ đã ập đến. Một thứ mà khiến cho cậu vô cùng khó hiểu, cậu nhớ là đã ngủ đủ giấc mà, tại sao sớm như vậy mà nó đã ập tới rồi.
Đứng dậy kiểm tra khóa cửa, thấy cánh cửa đã khóa chặt, cậu mới an tâm quay trở lại giường. Cậu biết là khi ngủ, gần như cậu sẽ chẳng biết trời đất là gì cả, thế nên cậu mới đề phòng bằng cách kia.
Rất nhanh, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ với rất nhiều biến cố sắp xảy ra.
Mặt trăng lên cao, tiếng ếch kêu cũng đã thưa dần để dành không gian tĩnh lặng cho đêm khuya. Một thân hình nhỏ nhắn đang từ từ cạy cửa của Lâm Thần.
Đó không ai khác chính là Nguyệt Sương, hiện tại, cô đang thực hiện chính kế hoạch của mình. Tiếng cạy cửa khá là lớn, thậm chí còn khiến cho đèn tự động bật, nhưng dường như cô chẳng hề lo lắng.
Chính cốc nước cam, cô đã động tay vào đó. Cô đã đổ một ít thứ chất đặc biệt mà lúc trước dùng để “hành hạ” anh ấy vào trong cốc.
Khi xịt, nó là một hợp chất gây tê cực mạnh, khiến cho cơ thể đối phương không thể cử động, nhưng khi trộn với nước, nó lại là một chất gây ngủ vô cùng hiệu quả. Tác dụng gây ngủ chẳng thua kém so với gây tê là mấy, thế nên cô mới chẳng ngần ngại mà hành động lớn mật như vậy.
Bình thường, cô sẽ không làm như vậy, thậm chí là sẽ ngoan ngoãn để khiến cho anh ấy thay đổi cách nhìn về cô. Tuy nhiên, hiện tại đã có một người khác đang nhăm nhe vị trí này, một vị trí mà cô đã tốn bao công sức để dành lấy. Thế nên, cô nhất định phải giữ lấy nó, phải khiến cho ả ta biết, anh ấy là người đàn ông của cô.
Vì có chìa khóa dự phòng, thế nên cô dễ dàng mở cửa từ bên ngoài. Đèn trong căn phòng cũng vì thế mà sáng lên, làm cho cả căn phòng trở nên rõ ràng trước mặt cô.
Lâm Thần lúc này đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường, hai mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ. Nguyệt Sương từ từ đi đến bên cạnh chiếc giường, ngắm nhìn lấy khuôn mặt này.
Lúc nào cũng vậy, mỗi khi ngắm anh ấy lúc ngủ, cả thân thể cô bắt đầu rạo rực lên. Dường như có một thứ gì đó luôn thôi thúc cô đi theo bản năng của mình.
Nghĩ đến lúc Lâm Thần nói chuyện với cô gái khác, tâm trạng của cô lại bắt đầu xấu đi, ánh mắt có chút mất kiên nhẫn nhìn lấy Lâm Thần, sau đó, cô không ngần ngại mà ngồi cạnh Lâm Thần, giọng nói có chút chua ngoa:
“ Hay cho một kẻ đa tình như anh. Đã có em rồi mà còn muốn đi theo đứa khác. Được thôi, để em hôm nay cho anh biết, thế nào là dám phản bội.”
Nói xong, cô không ngần ngại cầm lấy chiếc điện thoại của Lâm Thần, dùng vân tay của cậu ấy để mở khóa. Nhìn trên chiếc điện thoại xuất hiện tên liên lạc “Em gái đáng yêu Tiểu Ngọc”. Cô tức giận ấn gọi video.
Một nụ cười vô cùng đắc ý xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu của cô.
P/S: Chương sau có Netori đó, các bạn yếu tim nên tránh xa.
Chương274: Cuộc đối đầu
Cách xa nơi mà Lâm Thần đang ngủ, trong căn phòng quen thuộc hằng ngày của cậu, một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường cùng với những hành động rất là mờ ám. Đó không ai khác chính là Tiểu Ngọc, “Em gái ngoan ngoãn” trong mắt cậu.
Khi này, căn phòng mà cậu ở lại là chỗ ngủ thường ngày của em ấy. Thậm chí, những con gấu bông, sách vở... thậm chí đến cả tủ quần áo của em ấy đều được đặt trong phòng cậu, nó giống như việc đó là phòng riêng của em ấy vậy.
Tuy nhiên, nếu biết một chút tâm tư của em ấy, chắc chắn cậu sẽ rất xúc động.
Lúc này, trên tay Tiểu Ngọc mặc bộ đồ ngủ màu hồng đang cầm một chiếc áo kẻ caro, nếu mà Lâm Thần thấy, chắc chắn cậu sẽ kinh ngạc và nói ra: “ Tại sao chiếc áo ngày xưa mình vứt lại trên tay em ấy.”
Tiểu Ngọc ra sức ôm lấy chiếc áo cùng với vẻ mặt trìu mến, đôi môi chạm vào chiếc áo đó không biết bao nhiêu lần, thậm chí vì làm như thế mà chiếc áo đó dính rất nhiều dấu môi màu đỏ.
Thông thường, những đồ vật trân quý, được coi là thứ đắt giá thì là những thứ xa xỉ, đắt tiền hoặc là rất khó để có được. Tuy nhiên, khác với mọi người, thứ mà cô cầm trên tay lại chính là thứ rất quý giá đối với cô.
Cầm chiếc áo trên tay, vuốt ve từng đường kim sợi chỉ, nó lại gợi nhớ cho cô không biết bao nhiêu kỷ niệm. Đó là những kỷ niệm mà cô không thể nào quên được, thứ mà khiến cho cô yêu chính người anh trai của mình.
Chiếc áo này, nó đã rất cũ do tác động của năm tháng, thậm chí còn chẳng thể mặc được nữa, nhưng nó đã ngấm rất nhiều những giọt mồ hôi, bao công sức cùng với tình yêu của anh ấy dành cho cô. Khi đó, chưa bao giờ cô thấy anh ấy cáu gắt với mình cả, thậm chí kể cả cô khi mắc lỗi sai, anh ấy luôn là người che chở mỗi khi bố mẹ định mắng cô.
Nó cũng là bằng chứng cho việc anh ấy đã dành dụm biết bao nhiêu chỉ để mua những thứ cô thích. Không hề quan tâm bản thân mình như nào, thậm chí chiếc áo này khi đó còn rách một chút, nếu là cô thì chắc chắn sẽ vứt đi, nhưng anh ấy vẫn mặc chúng, vẫn dành tiền mà lẽ ra của anh ấy để dành cho cô.
Những giọt lệ tuôn rơi, cô không thể kìm lòng được, những ký ức đó cứ xuất hiện, khiến cho cô không thể ngừng yêu anh ấy. Thậm chí, từ một cô gái nghịch ngợm mà khiến cho cô trở thành một cô gái ngoan ngoãn như bây giờ...chỉ vì cái tình yêu đó.
Nếu không ở trong căn phòng này, ngửi được mùi của Lâm Thần, rồi còn được gặp anh ấy hằng ngày, chắc cô cũng sẽ điên mất thôi. Không có anh ấy, cô cảm giác như thế giới này chẳng còn cái gì nữa.
Lúc này, cũng đã nửa đêm rồi, cô cảm giác cơ thể cũng đã khá mệt. Thế nên, cô dừng suy nghĩ linh tinh lại, nhẹ nhàng đặt chiếc áo đó vào một cái rương nhỏ rồi cất chúng đi.
Sau khi làm xong, cô mới nằm lên chiếc giường, tắt đèn đi rồi tự nói với chính mình:
“ Anh ấy chỉ yêu mình...chỉ yêu duy nhất mình mình mà thôi!!!”
Có lẽ, động lực sống của cô là những cuộc điện thoại hằng ngày đó. Đó cũng là lý do để lý giải cho việc Lâm Thần phải dỗ dành rất lâu như vừa nãy.
Bình thường, nó sẽ là một đêm như bao ngày, cô sẽ chìm vào giấc ngủ rồi ngày mai sẽ đi học. Tuy nhiên, ngay khi cô định chợp mắt, một tiếng chuông từ chiếc điện thoại vang lên ở bên cạnh.
“ Giờ này còn có ai gọi vậy?” Tiểu Ngọc khó chịu nói.
“Hiện tại là nửa đêm, nếu mà gọi thì hãy đợi sáng mai gọi chứ. Không biết một chút ý tứ gì cả.”
Vừa nói, cô mệt mỏi cầm lấy chiếc điện thoại, ánh mắt có chút mơ màng nhìn.
“ Anh...anh Lâm Thần... Có phải mình nhìn nhầm???”
Cô dụi dụi mắt để nhìn cho rõ. Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ cái tên, vẻ mặt của cô thay đổi chóng mặt. Từ cái bộ dạng khó chịu ban nãy trở thành bộ dạng vô cùng háo hức, thậm chí trên khuôn mặt cô ấy còn không ngăn nổi nụ cười thích thú.
“ Đây...đây là anh ấy nhớ mình sao?” Tiểu Ngọc tự nói với chính mình.
Cô lúc này lại nhớ đến một câu nói của đứa bạn. Nếu như một ai đó mà gọi lúc nửa đêm, khả năng rất lớn là người đó đang thầm thương trộm nhớ bạn.
Xét ở trường hợp này, anh ấy gọi cô lúc này, hơn nữa, ngay lúc trước anh ấy đã gọi cho cô. Thế nên không thể có chuyện trùng hợp như vậy được. Vậy nên, chỉ có một khả năng...
“ Anh ấy...đã yêu mình???”
“ Ông...ông trời đã lắng nghe tiếng nói của mình sao? Thật...thật sự...”
Hạnh phúc- đó là tâm trạng lúc này của chính Tiểu Ngọc. Ước ao lớn nhất đời cô là gì, đó chính là anh ấy coi cô không phải là tình cảm anh em, mà là tình cảm nam nữ. Tuy nhiên, anh ấy lúc nào cũng chỉ coi cô là em gái, chỉ như thế chứ không hề có suy nghĩ gì cả, nó khiến cho cô phiền não suốt mấy năm nay. Thậm chí, chỉ lúc anh ấy ngủ say, cô mới bộc lộ tình cảm của mình.
Không chần chừ, cô bật đèn, chỉnh lại đầu tóc một chút. Trong lòng cô đã có kế hoạch, chỉ cần anh ấy nói nhớ cô, chắc chắn cô sẽ tỏ tình. Thứ tình cảm mà cô chôn giấu tận đáy lòng.
Ấn nút đồng ý trên chiếc điện thoại, cô không nhịn được mà nói lên:
“ Anh trai, anh gọi em là vì nhớ em sao?”
Giọng nói ngọt như đường cùng với vẻ mặt vô cùng đáng yêu lại chẳng hề dành cho Lâm Thần. Cái dáng vẻ dễ thương nũng nịu đó lại dành cho một cô gái khác...
Bởi khi ngày, ở cạnh Lâm Thần, khi nhìn thấy cô gái mà cô cho là “tình địch” đó, Nguyệt Sương không tự chủ mà đỏ mặt.
Thật sự, trước khi ấn gọi, niềm tin của cô vô cùng tràn đầy, thậm chí là có chút ngạo mạn. Bởi cô vô cùng tự tin về nhan sắc của mình, kể cả cô số hai thì con ả Tiểu Ngọc đó cũng chẳng thể đứng nhất được. Cô là mỹ nữ đứng nhất toàn trường, thậm chí chỉ thua kém với Linh Nhi, thế nên, đó là lý do tại sao cô chẳng cần trang điểm gì cả. Cô muốn tự tay khiến cho ả ta rời đi khỏi anh ấy.
Thế nhưng, không gặp thì thôi, ngay khi gặp, cô suýt chút nữa đã bị hạ gục bởi cái dáng vẻ dễ thương mà “tình địch” cô bày ra.
( Đến cả gái cũng bị mê hoặc thì anh em đủ hiểu Tiểu Ngọc khủng bố đến như nào? Siscon cũng phải có lý do đó kaka...)
Không chỉ như thế, nhan sắc của cô gái này cũng chẳng thua kém cô. Mái tóc bạch kim, khuôn mặt đáng yêu cùng với làn da trắng nõn được chăm chút từng chi tiết, hơn nữa, cô là con gái nên biết rõ, cô gái này chẳng hề trang điểm, chính xác là mặt mộc. Tuy rằng chỉ là bộ đồ ngủ nhưng nó lại là thứ khiến cho cô ấy tràn đầy vẻ mị hoặc. Nó giống như chỉ cần ở gần thì sẽ không kìm lòng được mà cưng chiều cô ta vậy.
Điều này khiến cho Nguyệt Sương vô cùng khó chịu, ngay trận đấu đầu tiên, cô đã bị đánh cho tơi tả như này. Điều này khiến cho cô phải nghiêm túc đối đầu. Bởi đây chính là tình địch khó nhằn, thế nên bằng mọi giá, cô phải chiến thắng trận đấu này.
Thấy người xuất hiện trong điện thoại không phải là anh ấy mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp khác. Tiểu Ngọc thay đổi sắc mặt, ánh mắt tức giận cùng với giọng nói vô cùng tức giận:
“ Cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của anh trai tôi?”
Chương275: Thân mật
Tiểu Ngọc nhìn Nguyệt Sương với ánh mắt vô cùng căm thù, giống như một chú mèo dựng lông khi bị ai đó đạp phải đuôi vậy. Dáng vẻ vô cùng đáng yêu nhưng chẳng kém phần giận dữ.
Thấy Tiểu Ngọc nhìn mình bằng ánh mắt căm thù như thế, trong lòng Nguyệt Sương có cảm giác như mình đã lấy lại chút gì đó, giống như cô đang từ từ chiếm lấy lợi thế vậy.
Cô cố gắng mỉm cười, vui vẻ chào hỏi Nguyệt Sương:
“ Chào em...em hình như chính là Tiểu Ngọc đúng không?”
Tiểu Ngọc bị cái dáng vẻ của Nguyệt Sương càng làm cho cô tức giận, vậy nên cô mới nóng giận quát:
“Ai cho phép cô gọi tôi như thế! Đồ lợn cái bẩn thỉu.”
Hình tượng dễ thương ban nãy bị câu nói này đánh bay sạch. Nguyệt Sương ôm đầu lắc nhẹ, thật sự cô gái Tiểu Ngọc này lật mặt quá nhanh rồi. Vừa gặp mặt người lạ như cô thế mà đã tuôn ra những lời lẽ như thế, điều này làm cho cô vô cùng bất ngờ.
Nhìn Nguyệt Sương còn đang lắc đầu giống như rất thất vọng về cô, điều này càng khiến cho Tiểu Ngọc căm giận hơn. Chẳng những cướp điện thoại của anh trai mình, hơn nữa cô ta còn trưng cái bộ dạng trách móc mình như thế này. Đầu óc cô ta có vấn đề sao? Phải chăng sự xinh đẹp đã ăn hết trí khôn của cô ta rồi.
“ Cô mau trả lại chiếc điện thoại của anh trai tôi! Ăn cắp không phải là chuyện tốt đâu? Hơn nữa, nếu cô thiếu thốn thì có thể thông báo một tiếng với anh trai tôi, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cô” Tiểu Ngọc nói bằng giọng thương hại.
Trong thâm tâm cô, việc cô gái này đang cầm lấy chiếc điện thoại của anh trai mình thì chỉ có hai khả năng. Một là trộm, hai là lén lấy điện thoại vì quá ngưỡng mộ anh trai.
Sở dĩ cô nghĩ có trường hợp thứ hai là vì anh ấy bị rất nhiều nữ sinh ở đây theo đuổi. Nó thậm chí còn trở thành thứ rất bình thường đối với anh ấy. Chính cô cũng đã thấy những bạn học của mình rình rập anh trai. Thế nên, chuyện một cô gái xinh đẹp sở hữu được chiếc điện thoại thì nó là điều có thể xảy ra.
Còn về vấn đề ăn trộm, khi nhìn bộ đồ đắt tiền cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp động lòng người của cô ta, thì chính bản thân cô cũng không cho rằng cô ta thiếu tiền đến mức độ này cả. Thậm chí, cô có cảm giác, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Biết là như vậy nhưng cô vẫn nói Nguyệt Sương ăn trộm, chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì cô thích vậy thôi.
Nguyệt Sương bị một cô bé nói là ăn trộm, trong lòng cô lại tuôn trào ra một cỗ lửa giận. Ăn trộm? Một thứ bẩn thỉu đó lại bị gán cho cô hay sao?
Thấy Tiểu Ngọc lại nhìn cô bằng cái ánh mắt thương hại, giống như nghĩ chính cô là ăn xin thật. Điều này khiến cho cô tức giận đến mức cười lên, vẻ mặt cố gắng kiềm chế nói:
“ Em gái...nói hay lắm. Nếu em dám nói câu đó trước mặt quý tộc như chị thì chắc em không còn sống trên đời nữa đâu!”
Tiểu Ngọc cười cười nói:
“ Ui chao, bây giờ lại cô lại chém gió rằng mình là quý tộc à. Có phải là quý tộc ở cái thành phố X hay không?”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa suy nghĩ. Bởi lúc trước, cô có nghe trên ti vi, thành phố X là thành phố lớn mà bí ẩn nhất của cả nước. Một nơi không chịu sự quản lý của nhà nước, thậm chí, nó còn được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Chẳng những nó bí ẩn, thậm chí cô còn loáng thoáng nghe, ở đó có rất nhiều quý tộc với truyền thống hàng trăm năm. Tuy có chút hoài nghi về tính xác thực, bởi vì thời hiện đại thì làm gì có quý tộc chứ, thế nhưng cô vẫn muốn hỏi xem. Nó cũng là một cách để châm biếm cô nàng không biết xấu hổ này.
Thế nhưng, trái ngược lại với suy nghĩ của cô, Nguyệt Sương lại khá bất ngờ, giọng nói có chút tán thưởng nói:
“ Wow!!! Không ngờ em lại biết cơ á!!! Đúng vậy, chị chính là người thuộc dòng dõi quý tộc!!!”
Tiểu Ngọc thấy dáng vẻ này, cô cười cười không tin, hỏi lại:
“ Nực cười! Cô đưa tôi xem bằng chứng nào! Chiếc thẻ chứng minh cô là người quý tộc!”
Cái này cô biết cũng là nghe nói từ đám bạn. Ở trong thành phố đó, những quý tộc thì sẽ có một chiếc thẻ đen chứng minh thân phận của mình, chiếc thẻ đó vừa là một thứ thẻ quyền lực nhưng nó cũng là cái bắt buộc để có thể sống ở thành phố đó. Nó không thể bị làm giả và cũng không thể bắt chước.
Tuy nhiên, khi Nguyệt Sương nhẹ nhàng lôi chiếc thẻ đó từ trong túi ra cùng mới cái biểu cảm mỉm cười châm biếm, cô mới ngơ ngác và bàng hoàng. Thậm chí là đờ ra không nói được gì cả.
“ Có phải em cần thứ này phải không?” Nguyệt Sương mỉm cười nói.
Chiếc thẻ đen nhánh, được chạm khắc tinh xảo từng chi tiết. Tên Nguyệt Sương được in khắc rõ đính kim cương sáng bóng. Vừa nhìn đã biết đó chính là hàng thật, Tiểu Ngọc lúc này cứng họng, không biết trả lời như thế nào.
Chính cô cũng không tin được, cái cô ả này lại là quý tộc thật sự, một dạng người mà cô mơ cũng không thể mơ được. Một người vừa xinh đẹp lại vừa quyền lực như vậy, nếu như cô ta có hứng thú với anh trai mình thì... Nghĩ đến đây, tay chân cô bắt đầu run rẩy.
Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu bối rối, cô lại có cảm giác chiến thắng. Sự tự tin trong lòng càng ngày càng bành trướng. Thậm chí, tự tin đó còn chuyển thành một nụ cười tự tin. Muốn đối đầu với chị? Muốn chiến thắng chị à ?Cưng nằm mơ đi nhá!!!
Tiểu Ngọc trong lúc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương nói:
“ Cho tôi xin lỗi vì chuyện vừa nãy vì đã nghi ngờ thân phận cô. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi là: Tại sao cô lại cầm trong tay điện thoại của anh trai tôi!”
Nguyệt Sương nghe vậy, cô nở một nụ cười vô cùng gian xảo, ánh mắt có chút mê li, nói:
“ Anh trai em? Có phải Lâm Thần đúng không?”
Tiểu Ngọc: “ Đúng! Tại sao cô biết tên anh trai tôi?”
Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút bất ngờ, nói với Tiểu Ngọc:
“ Ơ? Chị tưởng anh ấy đã nói cho em biết! Hai anh chị đã là cặp đôi của nhau rồi!”
Lời nói như tiếng sét giữa trời xanh, Tiểu Ngọc dường như không thể tin được khi nghe được câu nói đó. Thậm chí, cô còn cười nhẹ, hỏi lại:
“ Cô...cô nói thật hay đùa vậy? Đây là một trò đùa phải không?”
Dáng vẻ giống như chỉ coi câu đó là một trò đùa, điều này khiến cho Nguyệt Sương không nhịn nổi mà bật cười. Ngay sau đó, cô giả vờ ngã xuống ngực của Lâm Thần, vẻ mặt có chút bối rối nói:
“ Aya!!! Xin lỗi em nha... chị hơi bất cẩn nên ngã mất tiêu.”
“Anh...anh trai...”
Vẻ mặt của Tiểu Ngọc trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, nước mắt chảy ròng trông vô cùng đáng thương. Hiện tại, tâm trạng của Tiểu Ngọc cũng chẳng khác mấy Nguyệt Sương khi gặp mẹ của cô ấy lúc trước cả.
Đương nhiên, Tiểu Ngọc càng đau khổ thì cô càng vui vẻ rồi. Cô đặt điện thoại sang một bên, sau đó cả thân thể bắt đầu ngồi trên bụng của Lâm Thần, ánh mắt giống như sắp thưởng thức món ăn ngon vậy.
“ Anh...anh ơi...mau dậy, mau dậy đi...cô ta sắp làm trò biến thái với anh...!!!” Tiểu Ngọc gào thét trong điện thoại, nước mắt dàn giụa trông vô cùng đáng thương.
Nguyệt Sương dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn Tiểu Ngọc, sau đó, cô còn nháy mắt gian xảo, nói nhẹ:
“ Hiện tại để chị hướng dẫn em cách để thân mật hơn với con trai nha?”