• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương161: Mê hoặc của chiếc thẻ

Lâm Thần lúc này đang lạc một mình ở trong một thành phố vô cùng xa hoa, đâu đâu cậu cũng thấy chiếc xe sang chạy bên đường. Cậu giống như một chú vịt nhỏ bị bỏ bơ vơ giữa vùng đất lạ.

Càng như vậy thì Lâm Thần càng bĩnh tĩnh, ít ra lúc này nó tốt hơn nhiều lần so với việc cậu bị Linh Nhi giam trong nhà. Nhìn những chàng trai mặc vest trông rất lịch sự khiến cho Lâm Thần nảy ra một ý định táo bạo...

Cậu hiện tại không thể trở về, cả thành phố chắc chắn đã được sự kiểm soát của Linh Nhi. Cậu đi đâu cũng thấy cửa hàng có dấu của cô ấy, thậm chí có một nhà hàng cực kỳ xa xỉ còn dùng luôn tên của cậu mới đáng sợ. Chẳng trách thảo nào mà mấy tên bảo vệ của Linh Nhi đó lại tỏ vẻ cao thượng trước những người giàu...

Một cô gái nhỏ nhắn thậm chí tuổi tác còn không bằng cậu đã có thể gần như sở hữu cả thành phố... cậu trong lòng cảm thấy vừa vui vừa sợ. Vui là vì cậu rất mong cô ấy sẽ càng ngày càng thành công, còn cậu sợ là vì cô ấy có suy nghĩ khá lệch lạc về cậu... Có thể nói rằng chưa có ai khiến cho cậu phải đau đầu và run sợ như Linh Nhi.

Tạm gác câu chuyện đó qua một bên, cậu phải tìm cho mình một thân phận mới, nếu không nhanh chóng có thân phận hợp pháp thì sớm muộn Linh Nhi cũng sẽ tìm ra cậu, cậu lẻn qua từng ngóc ngách, tránh khỏi sự để ý của tất cả mọi người, một bóng ảnh như ẩn như hiện đi suốt thành phố.

Cảm giác khát nước cùng đói bụng truyền tới, chạy trốn nhiều khiến cậu tiêu tốn vô cùng nhiều năng lượng... Cậu thử lục soát túi áo của cậu xem có đồng lẻ để có thể vào máy bán hàng mua một chai nước không???

Cậu lục toàn bộ người, ngoại trừ cái thẻ cứng màu đen ra thì còn lại dường như cậu không tìm thấy gì cả. Nhìn chiếc thẻ đen giống như thẻ ngân hàng này khiến cho Lâm Thần vô cùng nghi hoặc... Chiếc thẻ này cậu đâu có sở hữu, tại sao trên thẻ lại khắc tên của cậu, thậm chí tên của cậu còn giống như đang phát sáng...

Cậu lúc này rất khô và khát, cậu cũng chẳng nghĩ được nhiều, nếu tên của mình thì cậu cứ thử mua vài chai nước xem, dù sao chỉ mất có chút tiền....

Bước vào cửa hàng, bởi vì dáng vẻ của Lâm Thần không giống như những người sang trọng nên nhân viên cũng không nhiệt tình, họ vẫn làm công việc như bình thường. Lâm Thần đương nhiên không để ý, cậu nhanh chóng lấy vài chai nước suối cùng một ít bánh mỳ nhẹ ở cuối quầy...

Dáng vẻ của Lâm Thần do cải trang nên khá giống như một nam sinh bình thường đi mua vậy, tuy nhiên trong mắt các nhân viên thì đây chẳng khác gì mấy tên nghèo cả... ánh mắt khinh thường trên mặt họ hiện rõ ra...

Nữ nhân viên dáng vẻ có chút xinh đẹp nhờ phấn son, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Thần đang chọn đồ rồi tự nói với cô gái bên cạnh:

-Đúng là lũ nghèo hèn, đã nghèo lại còn thích đến chỗ này bày đặt sĩ diện...

Cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt khinh rẻ, có những tên rất nghèo lại cố gắng đến thành phố giàu sang này cho bằng được để rồi cuối cùng phải lang thang trên đường. Cô cho rằng những người đó không đáng để được ở đây...

Lâm Thần chọn cho mình ít thức ăn nhanh cùng một vài chai nước suối. Cậu thực sự rất khó để tìm được những thứ rẻ, đến cả chai nước cũng đắt gấp cả chục lần những chai nước cậu mua ở chỗ cậu. Tuy nhiên rốt cuộc thì nơi đây cũng khác chỗ cậu, cậu không thể so sánh khập khiễng như vậy được...

Lâm Thần ra quầy tính tiền, thấy nữ nhân viên có vẻ không để ý đến cậu, cậu gõ gõ bàn nhắc nhở:

-Thưa cô, tôi cần tính tiền...

Nữ nhân viên tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt nhìn cau có với Lâm Thần. Hành động của cô khiến cho Lâm Thần cũng có chút phản cảm, cậu đâu có trêu ghẹo gì cô ta mà tại sao thái độ cô ta lại đối xử với cậu như vậy.

Quá đáng hơn, trong lúc tính tiền, cô gái đó còn lẩm bẩm mấy từ mà cậu nghe thấy rõ :

-Đúng là đồ nghèo hèn...tại sao không chết hết đi cho rồi...

Lâm Thần trầm mặc không nói gì, cậu cũng chẳng có hơi đâu đôi co với hạng đàn bà như vậy. Tuy nhiên, lúc cậu đang lục túi để lấy thẻ, hành động đó vô tình khiến cho nữ nhân viên cảm tưởng như Lâm Thần không có tiền. Thấy vậy, vẻ mặt cô càng ngày càng cao ngạo, cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt giống như nhìn xuống lũ kiến vậy, nghệnh ngạng nói:

-Hừ... đồ nghèo hèn... vừa nghèo vừa bẩn lại còn muốn ăn quỵt tiền à....

Lâm Thần thật sự không thể chịu nổi, cậu nhẹ nhàng chất vấn:

-Tôi hình như chưa động chạm gì đến cô nhỉ, tại sao cô lại tỏ vẻ “vô lễ” như vậy...

Nữ nhân viên bị Lâm Thần chất vấn, ánh mắt cô trở lên dữ tợn, cô chỉ tay vào mặt Lâm Thần rồi lớn giọng:

-Mày thực sự nghĩ tao muốn nói chuyện với cái loại người như mày à. Nếu không phải lúc này tao đang trong giờ làm thì tao đã sút mày ra khỏi đây rồi. Nếu không có tiền thì tốt nhất nên cút xéo đi... Đúng là đồ vừa dơ bẩn vừa sĩ diện...

Lâm Thần trong lòng cười lạnh. Không ngờ thành phố sang trọng như này cũng có một số thành phần dơ bẩn như vậy. Đúng là trên đời loại người gì cũng có mà...

Lúc này, một nam tử trung niên bước ra từ trong phòng bên cảnh, dáng vẻ béo ú cùng khuôn mặt khá xệ cùng già... hắn ta nhìn cô nhân viên cùng Lâm Thần đang cãi nhau, vẻ mặt tức giận nói:

-Chuyện gì mà sao cứ sồn sồn lên...

Nữ nhân viên nghe vậy, cô chỉ thẳng vào Lâm Thần nói:

-Hắn ta không có tiền nhưng vẫn dám vào quán lấy đồ....

Tên trung niên đó nhìn Lâm Thần, hắn ta nhe răng lộ rõ hàm răng ám nâu do hút thuốc nhiều, hắn nói lớn với Lâm Thần:

-Mày không có tiền thì...

Chưa kịp nói ra, Lâm Thần rút chiếc thẻ đen mà cậu có sẵn ở túi áo cho tên đó. Nữ nhân viên thấy Lâm Thần rút thẻ, tuy rõ ràng là chiếc thẻ đen nhưng cô không bao giờ tin được Lâm Thần lại sở hữu nó. Cô ta vẫn ương ngạnh nói:

-Đã nghèo lại còn ăn trộm nữa, thật là ghê tởm...

Chỉ có tên béo ú đó là nhận ra chiếc thẻ này, hắn cũng không nói gì, cầm lấy chiếc thẻ rồi dùng máy quét để quét. Điều kỳ lạ là máy quét thành công nhưng thẻ lại không trừ tiền..

Một cảm giác xấu vô cùng truyền tới, tên béo ú nhìn Lâm Thần rồi tỏ vẻ khiêm nhường hỏi:

-Cậu...cậu có phải...

Lâm Thần cảm giác như chiếc thẻ này không bình thường. Nhìn tên béo ú này tỏ vẻ run sợ như vậy thì cậu cũng biết thẻ đó đáng sợ như nào.. Vậy nên cậu tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:

-Ông còn muốn chiếm thời gian của tôi đến bao giờ...

Nữ nhân viên thấy Lâm Thần còn xấc xược như vậy, cô ta nói bằng một giọng vô cùng cay nghiệt:

-Mày đừng có oai trước ông chủ tao...mày tin ông chủ tao bóp cổ mày một cái...

Tuy nhiên, một tiếng “bốp” cực kỳ vang giòn từ tay của tên béo ú đó đập thẳng vào mặt cô nữ nhân viên... Nữ nhân viên bị cú tát đó bay ra xa, răng môi bị đánh bầm dập lẫn lộn.

Đánh xong nữ nhân viên, tên béo ú mới cung kính đưa lại chiếc thẻ cho Lâm Thần, nói:

-Thưa cậu, tôi rất xin lỗi vì thái độ của nhân viên của tôi. Tôi hứa từ giờ sẽ rút kinh nghiệm. Cậu có thể lấy bất cứ đồ gì trong cửa hàng mà không hề cần trả bất kỳ khoản phí nào...

Lâm Thần nhận lấy chiếc thẻ trên tay mà chính cậu cũng khá run rẩy vì quyền năng của cái thẻ. Nó thậm chí có thể lấy bất cứ đồ gì mà không hề mất một xu nào...điều này cậu cứ tưởng chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng...

Nữ nhân viên vẻ mặt hoảng sợ nhìn ông chủ vừa đánh cô, cô chỉ biết ôm mặt khóc chạy ra ngoài. Lâm Thần lạnh lùng mặc kệ cô ta, cậu nhìn tên nam tử đang cung kính trước mặt cậu rồi nghi hoặc hỏi:

-Ông có lẽ cũng hiểu về chiếc thẻ này, vậy kể cho tôi tất cả những gì ông biết về chiếc thẻ này xem nào...?

Tên trung niên đó nghe vậy, trên trán đổ ra mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ cậu ấy tức giận, nếu cậu không trả lời chính xác thì hắn sợ chẳng còn ngày mai. Vì vậy hắn từng chữ từng chữ nói:

-Thưa cậu, với quyền hạn của tôi thì thực sự tôi không thể hiểu hết được chiếc thẻ đó. Tuy nhiên, nếu chiếc thẻ mà để có đặc quyền như cậu thì chỉ có duy nhất hai cái. Một cái dành cho vị tiểu thư sở hữu cả thành phố này, còn cái còn lại chính là của cậu...

Lâm Thần nghe vậy, tuy trong lòng có chút sợ sệt nhưng cậu vẫn cố gắng hỏi:

-Tiếp....

Tên béo mập đổ đầy đồ hôi, hai trán của hắn ướt sũng, thậm chí dáng người còn đang run rẩy. Có vẻ như chủ nhân người sở hữu thẻ này cực kỳ quyền lực...

-Thưa cậu, tôi thực sự có rất ít hiểu biết về chiếc thẻ này. Tuy nhiên hình như chiếc thẻ đó có thể được gặp vị tiểu thư đó một cách dễ dàng... Có rất nhiều người đã sẵn sàng tán gia bại sản chỉ vì đặc quyền này...Tôi thật sự chỉ biết như vậy...

Lâm Thần thấy tên mập này cũng sắp không đứng vững, cậu cầm lấy đồ của cậu đi ra ngoài... Tất cả những thứ cậu cần biết thì đã hỏi...

Cậu hiện tại có thể đoán một trăm phần trăm rằng chiếc thẻ này do chính Linh Nhi làm dành cho cậu. Chỉ có Linh Nhi mới có đủ quyền năng làm được chiếc thẻ siêu khủng khiếp như này... Tuy nhiên, nó cũng chính là một quả bom nổ chậm, nếu cậu sử dụng chiếc thẻ này thì chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Cậu vừa ra ngoài, vì cậu đang cầm chiếc thẻ trên tay nên đã thu hút sự chú ý của một nam tử đi chiếc xe sang ở đằng xa.

Hắn ta nhìn chiếc thẻ của Lâm Thần mà ánh mắt tỏ vẻ vô cùng thèm thuồng, miệng hắn ta lẩm bẩm:

-Chính nó...chắc chắn chính là nó...

Hắn là một tên cực kỳ giàu có ở đây, vì hắn giàu nên những đồ gì càng khó lấy thì hắn càng thèm khát. Và chiếc thẻ đen trên tay Lâm Thần chính là thứ mà hắn ta thèm khát. Hắn ta nghe đồn là nếu sở hữu chiếc thẻ này thì sẽ có thể cưới được nữ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần, điều đặc biệt là nữ nhân đó sở hữu quyền lực cực kỳ khủng bố...(edit: Úi, thẻ đó thằng nào dám cầm xem ẻm có cho ăn một xiên không?”
Chương162: Thân phận mới

Cầm một chiếc thẻ quyền lực bậc nhất trên tay, Lâm Thần không hề có cảm giác sung sướng gì cả. Nếu chiếc thẻ này do cậu tự tay bỏ công sức ra để sở hữu thì cậu sẽ rất vui, tuy nhiên nó lại được sinh ra nhờ cô nàng vô cùng đáng sợ đó…

Cậu không thể sử dụng chiếc thẻ này nữa, chắc chắn nó sẽ báo cho Linh Nhi vị trí của cậu, cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt… Tuy nhiên, vừa định đi thì một chiếc xe sang trọng đã đứng trước mặt cậu…

Chiếc xe màu trắng sang trọng nhưng ở thành phố sang trọng này thì nó cũng chỉ là một chiếc xe vô cùng bình thường đối với những người khác… Còn đối với Lâm Thần thì đây là dấu hiệu của một cuộc rắc rối không hề có…

Một chàng trai làn da trắng nõn bước xuống, Lâm Thần vừa nhìn là biết đây là một người ngoại quốc. Nhìn dáng vẻ của hắn thì Lâm Thần cũng đoán hắn hơn cậu năm tuổi… Mái tóc nâu cùng với bộ đồ đắt đỏ khiến cho Lâm Thần giống như người từ nhà quê lên…

Lâm Thần cũng không dài dòng, cậu tỏ vẻ khó chịu nói:

-Cậu chắn trước mặt tôi là có ý gì…?

Hắn ta dường như rất tự tin, trong túi lấy từ từ ra một điếu xì gà rồi đưa lên miệng, dùng máy lửa trong túi châm một mồi lửa vào điếu xì gà đó, một làn khói trắng bốc lên… Lúc này, hắn ta mới cầm lấy chiếc xì gà còn nghi ngút khói, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo nói:

-Để tôi nói cho cậu biết…tôi tên là Jhon Albert. Nếu cậu có chút kiến thức thì chắc cũng biết tôi rồi nhỉ…

Lâm Thần nhìn dáng vẻ cao ngạo của Jhon mà trong lòng cười lạnh. Một tên công tử ăn chơi mà lúc này chặn cậu thì khả năng rất cao là do tấm thẻ của Linh Nhi đưa cho cậu. Hắn ta không biết tấm thẻ này chính là một quả bom chết người, tính tình của cô nàng đáng sợ đó cậu rất hiểu rõ.

Thấy Lâm Thần không trả lời, Jhon rút trong túi ra một cục tiền đô. Hắn lại đưa xì gà lên hút, một tay hút xì gà một tay cầm tiền rồi nói:

-Chiếc thẻ kia không phải là thứ mà cậu có thể cầm được. Ở đây tôi có chút tiền…

Lâm Thần cũng không dài dòng, cậu xoay người rời đi. Hiện tại cậu đâu có thời gian bàn chuyện với cái tên này, tiền đô đó ở chỗ này đâu có dễ dàng tiêu được đâu…

Thấy Lâm Thần không hề nghe, Jhon vẻ mặt cau có , hắn vứt điếu xì gà xuống đất, dùng chân dẵm lấy xì gà rồi chỉ tay vào Lâm Thần cảnh cáo:

-Mày đứng lại cho tao

Lâm Thần dừng bước, cậu cũng chẳng quay lại, vẻ mặt không cảm xúc nói:

-Anh cần gì ở tôi…Chiếc thẻ này tôi khuyên anh không nên động vào…

Jhon thấy Lâm Thần đứng lại, hắn cười lạnh huýt sao, ngay sau đó hai tên cao to lực lưỡng xuất hiện ở cạnh. Lúc này Jhon mới cười nói:

-Thật nực cười, tao chưa bao giờ nghĩ có ai dám nói với tao như vậy .Tao cũng không phải là người không nói đạo lý. Một là mày cầm tiền này rồi đưa thẻ cho tao.. Hai là …

Chưa kịp nói, Lâm Thần đã đáp lời:

-Được, tôi chọn cái thứ nhất…

Nói xong, Lâm Thần ném thẳng chiếc thẻ đen đó đến cho Jhon. Điều này khiến cho Jhon vô cùng sửng sốt, tuy nhiên cục tiền trên tay hắn cũng bị Lâm Thần lấy nhanh chóng…

Jhon tức giận, hắn ta không muốn như vậy, hắn ta không ngờ Lâm Thần lại nhanh chóng đưa chiếc thẻ như vậy cho hắn. Tuy mục đích đã đạt được nhưng hắn lại không hề vui vẻ, chưa có ai dám kiêu ngạo trước mặt hắn như vậy cả. Tuy nhiên lúc hắn định bảo hai tên vệ sĩ đánh Lâm Thần thì Lâm Thần đã chuồn từ bao giờ…

Jhon cũng chẳng tiếc chút tiền đó, hắn khinh thường nhổ bãi nước bọt rồi cầm chiếc thẻ đen lên xe… Lâm Thần ngay đằng sau căn nhà nhỏ, khi nghe thấy tiếng xe đi rồi cậu mới ló ra… trên tay cầm một sấp tiền đô…

Sống ở trong cái môi trường này, cậu thực sự rất cần tiền… Cậu lúc đầu rời đi là định cứu lấy hắn ta, tuy nhiên thái độ của hắn ta khiến cho Lâm Thần cũng chẳng thèm nghĩ gì… Chiếc thẻ đó có đặc quyền được đi gặp trực tiếp Linh Nhi, nếu hắn ta dám dùng đặc quyền này thì chẳng khác nào đang tự đâm đầu vào chỗ chết cả…

Vừa được tiền lại loại bỏ được sự giám sát của Linh Nhi, Lâm Thần trong lòng cũng có chút bứt rứt. Suy cho cùng là cậu cũng đang làm điều xấu, tuy nhiên rất nhanh cậu vứt hết những thứ đó ra… Cậu nhanh chóng đi taxi về nơi xa xôi hẻo lánh. Ở thành phố chắc chắn cũng sẽ có chỗ giàu chỗ nghèo, để chắc chắn Linh Nhi không phát hiện ra cậu thì cậu phải có một thân phận đặc thù…

Xung quanh cậu toàn nhìn thấy tai mắt của Linh Nhi, nếu không phải cậu trốn chạy nhanh thì thực sự không xong rồi…

Vừa bước xuống xe, cậu vào một quán bar, nhìn ánh sáng lấp lánh cùng với từng cô gái mặc đồ vô cùng hở hang đang quậy trên sàn khấu, tâm hồn cậu không hề có chút đao dộng…

Cậu ngồi vào bàn uống rượu, một lão trung niên mặt đầy sẹo lấy rượu pha cho cậu. Ông ấy vừa lấy ly rượu vừa nói với Lâm Thần:

-Cậu cần loại rượu như nào…

Lâm Thần cũng chẳng do dự nói:

-Loại nặng nhất…

Lão trung niên đó nghe vậy thì rất bất ngờ, ông ấy nghi hoặc nói:

-Loại đó chưa ai có thể chịu nổi quá ba chén, cậu vẫn muốn chứ…

Lâm Thần chờ đợi chính là câu này, cậu nói:

-Nếu ông không tin thì chúng ta cược. Nếu tôi uống được quá ba chén thì ông phải làm giúp tôi một việc… Còn nếu tôi không làm được…

Sau đó, Lâm Thần để ra bàn rất nhiều tiền đô. Cả căn phòng đều choáng ngợp trước số tiền của Lâm Thần. Rất nhiều cô gái không chịu nổi chạy đến định ôm chặt cái bắp đùi to này, tuy nhiên tất cả đều bị Lâm Thần trấn sợ:

-Cút…

Mấy tên bảo vệ tưởng có đứa quấy rối nên định xông vào Lâm Thần. Lão trung niên ra hiệu, tất cả những tên bảo vệ đó đều gật đầu rời đi…

Lão nhìn Lâm Thần với vẻ mặt thú vị… Lão cũng không nói gì, tuy nhiên lúc lấy cốc ra thì lão lấy hai cốc rượu. Hai cốc rượu đó để trên bàn, Lão tỏ vẻ bình tĩnh hỏi ý kiến:

-Tôi uống rượu cùng cậu thì chắc cậu cũng không chê chứ…

Lâm Thần gật đầu, Lão lúc này mới lấy một chai rượu từ một góc tủ. Vừa mở hộp đựng ra, một mùi rượu vô cùng đậm xộc lên, những tên tò mò ở gần vì mùi này khiến cho đầu óc quay cuồng. Có một số cô gái vì không chịu nổi đã chạy ra ngoài nôn ói. Có thể nói chai rượu này là chai rượu vô cùng mạnh mà nặng…

Lão trung niên đó ngồi trước mặt Lâm Thần, lão rót hai cốc rượu cho Lâm Thần. Một dòng nước đỏ au chảy xuống từng chiếc cốc, Lão trung niên đứng dậy nói lớn với những người:

-Hôm nay chúng tôi nghỉ quán sớm, mong mọi người thông cảm…

Rất nhanh quán chỉ còn hai người, Lâm Thần cầm ly rượu đỏ au, một mùi hương khiến cho Lâm Thần cảm thán:

-Rượu ngon…

Lão trung niên không hề biết Lâm Thần còn chưa đủ mười tám tuổi. Lão cười lên, cầm ly rượu giơ lên:

-Nếu cậu có thể chịu được ba ly, tôi sẽ hoàn thành bất cứ điều kiện gì của cậu… Cậu thực sự sẽ khiến tôi nể phục hay là thất vọng đây…

Lâm Thần cười lạnh, một ly rượu đổ xuống họng. Nói thật ly rượu này chỉ ngang với rượu của ông Thanh Tuyết mà thôi. Cậu nhìn lão già này là cậu biết lão từng là một giang hồ, tuy nhiên nhìn ánh mắt của lão thì cậu cũng biết dường như lão đã cải tà quy chính trở về làm người bình thường. Chính những người như này mới là người mà cậu cần…

Một ly xuống cổ nhưng không hề thấy Lâm Thần đỏ mặt, Lão kinh sợ nói:

-Sao…sao cậu có thể làm được…

Phải nói rượu này cực kỳ nặng và mạnh. Lão lúc trẻ tuy rất thích rượu nhưng thực sự rượu này khiến cho lão không thể trụ nổi chén thứ nhất. Lão cứ tưởng chỉ có lão mới là người uống được chén này nhưng núi cao dường như lại có núi cao hơn. Lâm Thần khiến cho lão phải suy nghĩ lại với bản thân…

Một chén, hai chén rồi ba chén, Lâm Thần uống như nước lã. Lão càng nhìn càng hoảng sợ, thậm chí phát khiếp vì độ chịu chơi của Lâm Thần… Thậm chí lão còn nhắc nhở:

-Cậu không cần uống như vậy, rượu này không bình thường….

Tuy nhiên, Lâm Thần đã khiến cho Lão phải hoài nghi nhân sinh. Chưa bao giờ lão nghĩ tửu lượng Lâm Thần lại khiếp như vậy. Tuy nhiên, khi Lâm Thần có vẻ đang chờ câu trả lời của Lão, Lão trung niên thở dài nói:

-Đàn ông đã hứa là phải giữ lời, nhìn cậu tỉnh táo như kia chắc chắn cậu phải uống được thêm vài ly nữa… Lần này tôi thua rồi…

Lâm Thần cũng vui vẻ nói:

-Ông đừng căng thẳng. Tôi đến đây là bởi vì…

Lão nghe yêu cầu của Lâm Thần. Vẻ mặt từ căng thẳng chuyển sang bất ngờ…sau đó là vui vẻ…Lâm Thần cùng lão già đó đứng dậy bắt tay nhau. Lão còn không quên nói:

-Lâm Thiên à… cảm ơn cậu đã cho tôi công thức ủ rượu tuyệt đỉnh này. Nếu cậu có khó khăn gì cứ gọi tên Lão Tam, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu…

Lâm Thần cũng vui vẻ kết bạn. Sau khi làm một hồi thứ thì cậu trở ra ngoài cùng một chiếc căn cước mới. Đây chính là lý do để cậu phải vào quán bar này…

Có thân phận mới, cậu nhanh chóng vào ngân hàng làm cho mình một chiếc thẻ. Rất nhanh cậu đã có thể chuyển tiền đi một cách bình thường. Sau đó cậu ra ngoài cây điện thoại, một dòng số cậu bấm…trong khoảng vài giây, một tiếng gọi ngọt ngào từ bên kia truyền tới:

-Alo, xin cho hỏi ai vậy?

Nghe giọng Tiểu Ngọc quen thuộc, Lâm Thần trong lòng có chút xúc động, cậu rất nhanh đã giấu cảm xúc của mình rồi nói với giọng trầm ấm:

-Em có nhận ra anh không???

Vừa nói ra thì một giọng vô cùng lo lắng từ đầu dây bên kia truyền tới:

-Anh…anh trai…hiện tại anh đang ở đâu vậy…. Em lo cho anh …
Chương163: Lời hứa với Tiểu Ngọc

Lâm Thần nghe thấy giọng lo lắng của em gái, trong lòng cậu trào ra một cảm giác ấm áp. Cậu cảm thấy giọng nói của em ấy có chút xúc động, vậy nên cậu nhanh chóng trấn an:

-Anh đang ở một nơi xa, tuy nhiên em không cần lo lắng… Anh có gửi một số tiền về nhà, em có thể lấy ra tiêu xài thoải mái… (edit: Lại bảo không phải anh trai quốc dân)

Cứ tưởng Tiểu Ngọc sẽ vui sướng khi nhận được số tiền đó, tuy nhiên đáp lại cậu chỉ là một giọng nói buồn bã:

-Em…em không cần tiền…em chỉ cần anh ở cạnh em…

Đầu dây bên kia, Tiểu Ngọc đang mặc cho mình bộ đồ của Lâm Thần, tuy nhiên vẻ mặt cô ấy vô cùng buồn bã… Hiện tại cô đang cố kìm nén nước mắt vào trong, cô thực sự, thực sự rất nhớ anh trai của mình. Cô hận mình không thể kiếm được nhiều tiền để có thể giúp cho anh ấy bớt lo lắng… Cô không hề muốn như vậy, tại sao anh ấy lại phải chạy đi kiếm tiền rồi để cô ở lại một mình như này…

Lâm Thần cảm nhận được sự lo lắng của em ấy, cậu cố gắng nhẹ nhàng dỗ dành:

-Em thích nhất thứ gì để anh mua cho nào???

Lâm Thần nói nhẹ nhàng như này khiến cho Tiểu Ngọc mặt đỏ như trái ớt. Nếu Lâm Thần nhìn thấy bộ dáng em ấy lúc này thì cậu chắc chắn sẽ khen em ấy rất đáng yêu. Tuy nhiên, tâm trí Tiểu Ngọc lại nghĩ khác xa so với những gì Lâm Thần có thể nghĩ.

Lâm Thần nói xong câu đó thì cậu chờ một lúc không thấy em ấy trả lời, đúng lúc cậu đang định nói thì một giọng vô cùng nhỏ từ đầu dây bên đó:

-Em thích anh làm bạn trai em…

Lâm Thần cố gắng nghe nhưng dường như tiếng em ấy phát ra rất nhỏ. Vậy nên cậu hỏi lại:

-Em bảo thích cái gì vậy?

Lúc này, Tiểu Ngọc đầu dây bên kia mới giật mình tỉnh giấc. Một cảm giác sợ hãi truyền đến, không ngờ vừa nãy chính cô lại mất đi tâm trí. Cũng tại lời nói của anh ấy quá là ngọt ngào, thật sự đối với một thiếu nữ như cô thì không thể cưỡng lại được.

Tiểu Ngọc cố cưỡng chế lại cảm xúc, thời điểm này không phải thời điểm thích hợp để bày tỏ tình cảm. Cô biết anh ấy vẫn chỉ coi cô như là em gái, nếu để anh ấy biết được tình cảm thực sự của cô thì chắc chắn anh ấy sẽ sốc, lúc đó tất cả quyền lợi mà cô được hưởng khi là em gái sẽ tan thành mây khói. Cô lúc đó sẽ không thể được ôm anh ấy, không thể được ngủ chung cùng anh ấy, thậm chí không được anh ấy dỗ dành… Nghĩ đến tình cảnh đó mà cô cảm giác vô cùng đáng sợ, cô không thể để chuyện đó xảy ra…

Tiểu Ngọc cố gắng trấn an mình, từ từ thở nhẹ rồi nói:

-Em thích anh trở về vui chơi cùng em… Em ở nhà một mình nên rất cô đơn…

Nghe như vậy, Lâm Thần trong lòng vô cùng có lỗi với em ấy. Tuy vậy hiện tại cậu chưa thể về được, tai mắt Linh Nhi có ở khắp mọi nơi, đối với cậu chuyện chạy ra khỏi thành phố lúc này chẳng khác nào đang tự mình đi vào đường cụt cả… Vì vậy tuy cậu rất muốn quay về nhưng cậu vẫn cố hứa với em ấy:

-Anh hứa với em là anh sẽ quay về sớm nhất có thể… Anh sẽ cố gắng nói chuyện với em thường xuyên để em bớt buồn nha… Mong em tha thứ cho anh…

Lời nói chân thành như vậy khiến cho khuôn mặt Tiểu Ngọc mỉm cười, em ấy cũng không làm khó anh trai mình:

-Vâng, em yêu anh nhất…

Lâm Thần cười nhẹ, sau khi nói chuyện về sức khỏe và mấy thứ linh tinh, cậu lúc này mới cúp máy. Nhìn tấm thẻ trên tay, cậu nhìn lên bầu trời đang nổi cơn gió nhẹ nhàng, tà áo nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ánh mắt cậu kiên định nói:

-Nhất định mình phải qua được ải này…

Còn một bên khác, ở trong một căn phòng xa hoa, nó được tọa lạc ở chính trung tâm thành phố. Căn phòng này cũng là căn nhà cao nhất, từ căn phòng này thì người trong phòng có thể nhìn ra toàn bộ thành phố đẹp đẽ. Tuy vậy ở căn phòng này chỉ có đúng một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi thưởng thức ly trà nóng…

Một tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, cô gái thưởng thức ly trà đột nhiên nói:

-Vào đi….

Rất nhanh bên ngoài bước vào một cô gái xinh đẹp, tuy xinh đẹp nhưng thật tiếc là trên mặt cô ấy lại có một vết đỏ. Nếu Lâm Thần ở đây chắc chắn có thể nhận ra là đây chính là cô hầu gái mà cậu đã viết giấy đưa cho cô ấy.

Đương nhiên, người cầm ly trà đó chính là Linh Nhi. Linh Nhi lúc này vẻ mặt không có cảm xúc, tuy nhiên chính vì như vậy mới khiến cho cô hầu gái đứng sau phải cực kỳ cẩn trọng. Cô chủ càng ít nói thì chứng tỏ tâm trạng cô ấy càng hỏng bét, nhất là khi lúc này lại có một tên nhà giàu mới nổi dám đòi gặp cô chủ…

Linh Nhi cũng không thèm nhìn, gương mặt như hoa như ngọc cùng với động tác nhẹ nhàng khiến cho ai nhìn cũng phải muốn nhìn lâu hơn. Cô hầu gái trong lòng cũng vô cùng tôn kính cô chủ, chẳng những nhan sắc, thậm chí đến cả tính cách cùng sự cao quý của cô chủ đã đến một tầm cao mới…

Nữ hầu cung kính trả lời:

-Thưa cô chủ…tôi đã tra tất cả những thứ liên quan tới tên đó. Theo tôi được biết thì tên đó là một tên háo sắc, ăn chơi trác táng, vì được gia đình bảo kê nên hắn ta hô mưa gọi gió, không chuyện gì không làm cả…

Linh Nhi nghe vậy, cô mỉm cười, tuy nhiên nụ cười này khiến cho nữ hầu rét lạnh. Đây giống như nụ cười của thần chết, lần này lại sắp có một trận mưa tanh gió bão…

Linh Nhi nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, cô vừa lắc trà vừa nhìn ra ngoài từ cửa kính:

-Cô biết nên làm gì tiếp theo, nên nhớ là chồng của tôi có thể bảo vệ cho cô một lần nhưng không thể bảo vệ cho cô mãi mãi. Đừng để tôi thất vọng…

Nói xong, Linh Nhi ra hiệu rời phòng, hầu gái nghe thấy lời căn dặn của Linh Nhi. Trong lòng cô lúc này chỉ còn sự biết ơn, đúng vậy, lúc này cô phải làm việc thật tốt để bù đắp lại những sai sót đó. Bước ra ngoài, cô lúc này chẳng còn là một cô hầu gái xinh đẹp mà Lâm Thần biết, vẻ mặt của cô trở lên đáng sợ, ánh mắt giống như từng lưỡi dao có thể đánh gục tâm trí bất kỳ ai dám nhìn thẳng…

Cậu chủ là người đã cứu cô, lúc này lại có người dám động vào cậu ấy, thậm chí tên đó lại còn dám động chủ ý tới cô chủ. Thật là không biết sống chết… Tối nay chính là một buổi tối đầy rẫy máu tươi…

Linh Nhi đợi cô hầu gái đó đi, lúc này cô mới nhẹ nhàng lấy trong túi một chiếc thẻ màu đen. Chiếc thẻ này nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ phải kinh ngạc thì nó chẳng khác gì thẻ của cậu cả, tuy nhiên trên thẻ đó lại khắc tên của cô ấy. Tuy nhiên một điều mà không ai nghĩ được, đó là Linh Nhi cầm chiếc thẻ này ném vào ngọn lửa đang cháy hùng hục, cô nhìn ánh lửa đang thiêu rụi chiếc thẻ đó, nói:

-Chiếc thẻ này đã dơ bẩn, em sẽ làm cho hai ta chiếc thẻ khác…

Lâm Thần ở trong căn phòng nhỏ, cậu đang ngồi viết kế hoạch thì đột nhiên cậu lại hắc xì một cái. Tuy nhiên rất nhanh cậu lại quay trở về trạng thái làm việc. Tuy nhiên cậu lại không biết trong đêm đó đã xảy ra một cuộc chuyển biến lớn…

P/S: Tác đang cố gắng viết nhiều, rất mong được độc giả góp ý…
Chương164: Giúp đỡ

Một ngày trôi qua, sáng hôm sau, Lâm Thần từ từ tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ trong một căn phòng rất bình thường. Lâm Thần hiện tại đang thuê một phòng nhỏ, tuy không thể so sánh được với cái căn phòng xa hoa đến mức cậu không dám chạm vào thứ gì thì thực sự căn phòng này mang lại cho cậu cảm giác dễ chịu hơn…

Vẫn như thường lệ, trời vẫn chưa sáng thì Lâm Thần đã chạy ra ngoài tập thể dục, đây chính là thói quen hằng ngày của cậu. Tuy khuôn mặt cậu đã che nhưng vì cơ thể khá nóng nên cậu cố ý mặc áo phông để giúp cho cơ thể mát mẻ…

Cậu ra bãi đất trống gần đó rồi tập thật nghiêm túc. Cậu ở cùng Linh Nhi thì thực sự cô ấy giống như muốn biến cậu thành một con cá muối, chỉ cần cậu làm việc nặng gì là cô ấy sẽ bắt cậu nằm nghỉ… Với một người quen sống trong khó khăn như cậu thì việc đó chẳng khác nào tra tấn cậu cả…

Lâm Thần tập rất lâu, từ lúc mặt trời chưa ló đến lúc mọi người bắt đầu lác đác ra ngoài. Mấy chai nước cậu mang theo cũng đã uống sạch, thân thể mồ hôi nhễ nhại…thân thể bắt đầu suy yếu thì lúc này cậu mới hài lòng quay về…

Tập luyện như vậy rồi cậu quay trở về nhà tắm rửa một hồi, cảm giác sảng khoái tràn ngập cơ thể. Rất nhanh cậu đã tự nấu ăn và hoàn thành xong bữa sáng của mình… Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ, cậu nhanh chóng mặc đồ rồi đi ra ngoài…

Ngay gần đó, ở một quán nước nhỏ, Lão Tam đang ngồi trên ghế nhìn ra cảnh vật xung quanh… thật là hoài niệm… Mưa gió phong ba rồi cuối cùng cũng sẽ lụi tàn, lão cảm thấy cuộc sống này thật yên bình, tại sao lão lại không nhận ra điều này sớm hơn. Lúc này lão mới tự nói:

-Huống chi mình nhận ra sớm hơn…

Lúc này, ở bên ngoài xuất hiện bóng dáng Lâm Thần… Lâm Thần thấy Lão Tam vẫn còn đang suy nghĩ, cậu ngồi xuống rồi nói với phục vụ:

-Cho tôi hai tách cà phê…

Lão Tam lúc này giật mình, nhìn thanh niên trước mắt. Lão cười làm lộ đường sẹo trông vô cùng đáng sợ:

-Haha…tôi xin lỗi vì không để ý cậu đến…

Lâm Thần cũng không dài dòng, đợi khi phục vụ đưa hai ly cà phê đến. Lâm Thần mới nghiêm túc nói:

-Tôi cũng không dài dòng, ông có thể giúp tôi rời khỏi thành phố này được không ???

Lão Tam nghe ước mong của Lâm Thần, vết sẹo của lão lại nhăn lại, lão tỏ vẻ vô cùng bất lực:

-Xin lỗi… thực sự điều này rất nguy hiểm, thậm chí là bất khả thi…

Lâm Thần hoài nghi:

-Tại sao???

Lão Tam lúc này cầm ly cà phê lên, sau đó lão uống một ngụm, vị đắng từ cà phê khiến cho Lão tỉnh ra. Uống xong rồi lão mới nghiêm túc nói:

-Thật sự thành phố tuy giàu có này nhưng lại có một quy tắc bất di bất dịch. Đó là tất cả những ai muốn rời khỏi đây đều sẽ phải tra lai lịch toàn bộ. Nếu là tôi thì không sao, tuy nhiên với thân phận đặc thù của cậu mà đi ra khỏi đây thì chắc chắn cậu sẽ bị bắt lại…

Lâm Thần cảm giác thành phố này không đơn giản, vì vậy cậu mới không dám đi ra thành phố, không thể ngờ phán đoán của cậu là chính xác. Lúc này cậu lại tò mò hỏi:

-Thế chẳng nhẽ nơi đây không có lối mòn ra sao…

Lão Tam lắc đầu:

-Cậu quá ngây thơ, nơi đây được mệnh danh là thành phố an toàn nhất thế giới. Vì vậy ở biên giới có rất nhiều camera cùng với một đội quân có thể tiêu diệt bất cứ ai dám xâm phạm an nguy thành phố. Cậu có thể lách qua người thường nhưng cậu tự tin có thể lách qua camera cùng với ra-da không???

Lâm Thần hít một hơi khí lạnh… Linh Nhi thực sự là dạng tồn tại gì vậy??? Càng ngày cậu càng không thể biết được điểm tận cùng của cô ấy là gì???

Lâm Thần cũng bắt đầu cảm thấy áp lực, cậu cũng tỏ vẻ nghiêm trọng nói:

-Vậy ông biết cách nào để có thể thoát ra được khỏi đây không vậy?

Lão cũng nghiêm trọng nói:

-Trước mắt thì cậu hãy ở lại đây. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí trong một công ty nhỏ. Chúng ta cần phải làm một bộ hồ sơ lí lịch mà không ai có thể bắt bẻ được. Tôi tin với tài trí của cậu thì việc này cũng không thành vấn đề đúng không?

Lâm Thần gật đầu, lão ta mới nói tiếp:

-Với tên Lâm Thiên, tôi mới tìm được cho cậu một thứ này…

Nói xong, Lão Tam đưa cho Lâm Thần một tờ giấy trong cặp, Lâm Thần cầm lên đọc. Trên tờ giấy đó ghi tiểu sử về một người:

Tên: Lâm Thiên

Tuổi: 22

Tiểu sử: Là một người sinh ra trong nghèo khó. Tuy rất cố gắng để có thể vào được công ty nhưng lại bị khinh bỉ cùng cực. Bị đồng nghiệp chế giễu, bị sếp bắt ép làm… Thậm chí bạn gái cũng bỏ rơi và lấy hết tiền của cậu ta….

Tuy vậy, cậu ta lại là người nghiện rượu. Rất nhanh cậu ta mang trên mình khoản nợ khổng lồ không thể trả được… cuối cùng chọn cách tự sát…

Lâm Thần nhìn tiểu sử trên thì cảm thấy đúng là thảm. Thấy Lâm Thần có vẻ nhăn mặt, Lão Tam mới thở dài nói:

-Hiện tại tôi chỉ tìm được cho cậu thân phận này, bởi vì cậu ta tự sát không có ai chứng kiến, chính vì vậy nếu cậu thế chỗ của cậu ta thì chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ…

Cứ tưởng Lâm Thần suy nghĩ không muốn thân phận này. Lão cũng đang định sẽ cố gắng tìm thân phận khác, thiệt chứ thân phận này quá chi là thảm, đến lão cũng không dám đọc hết tiểu sử của cậu ta… Tuy nhiên rất nhanh Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lão cũng không tin được xác nhận lại:

-Cậu thực sự muốn thân phận này ư…

Lâm Thần gật đầu, cậu cũng nói thẳng:

-Tôi cần trong thời gian nhanh nhất rời khỏi đây. Nếu tôi từ chối thân phận này thì có vẻ rất lâu nữa tôi mới có thân phận khác nhỉ…

Lão Tam bị Lâm Thần chọc đúng chỗ đau, lão cười cười :

-Haha… tại thực sự việc này vừa nguy hiểm lại khó tìm…

Lâm Thần sau khi bàn bạc với Lão Tam, lúc này cậu mới đứng dậy rời đi. Lão Tam nhìn bóng dáng Lâm Thần, miệng thì thầm:

-Cậu ta chắc chắn là một người không đơn giản…

Lâm Thần về căn phòng, lúc này cậu mới tìm hiểu kỹ về thân phận sắp tới của cậu… Càng tìm hiểu thì cậu càng thấy thật là thú vị…

Công ty này chỉ là một công ty nhỏ về truyền thông. Cậu ta chỉ là chân chạy vặt ở trong công ty đó, lương không đủ sống qua ngày… Không địa vị, không quyền lực và không hề có chút thân phận nào trong mắt của mọi người.

Lâm Thần có suy nghĩ rất khác với những người đó, cậu cảm thấy một chút sự đồng cảm bởi vì chính cậu hiểu cảm giác đau khổ đó. Cậu ta cũng đã chết, trước khi rời đi cậu cũng dặn dò Lão Tam hãy chăm sóc người nhà cậu ta thật tốt… Và một điều cực kỳ lạ là cậu ta chết dường như là có ai đó hãm hại…

-Thật là thú vị… tuy cậu không còn trên đời nhưng tôi hứa sẽ cho cậu lại một công đạo…

Lâm Thần nhìn tờ giấy trong tay mà tự hứa. Cậu là một người rất sòng phẳng, cậu ta đã cho cậu một thân phận mới thì cậu phải trả ơn cậu ấy một chút… Có thể trả ơn của cậu thì cậu ta cũng sẽ chẳng nhận được nhưng có thể những hành động của cậu sẽ khiến cho linh hồn cậu ấy thanh thản hơn…

P/S: Bộ chính lại flop hơn bộ phụ, huhu…
Chương165: Tuyển chọn

Lâm Thần hiện tại đang làm một số công việc nhỏ nhặt, để tránh việc Linh Nhi có thể tìm ra cậu thì cậu phải có một số mối quan hệ. Lâm Thần cũng rất năng động, giúp đỡ mọi người giống như lúc cậu ở nhà…

Hàng xóm thấy Lâm Thần như vậy thì ai cũng có ánh nhìn vô cùng tốt đối với cậu. Thời nay nam sinh lại quan tâm đến người khác như Lâm Thần là vô cùng hiếm, từng công việc giao cho Lâm Thần được hoàn thành một cách vô cùng hoàn mỹ… Lâm Thần được hoan nghênh tới mức có rất nhiều bà hàng xóm sẵn sàng muốn cậu làm rể, Lâm Thần đương nhiên là sẽ lịch sự từ chối…

Kỹ thuật cải trang của cậu là tuyệt đỉnh, tất nhiên không có ai có thể nhận ra trừ một số người đặc thù. Tuy nhiên để phòng tránh thì cậu luôn giữ khoảng cách với hàng xóm, tránh cho chuyện bé xé ra to…

Sau khi làm xong, buổi tối cậu kiểm tra xem số tiền mình có là bao nhiêu thì cậu đắng chát nhận ra là cậu hết tiền… Cậu quên mất tất cả số tiền cậu đều gửi về cho em gái cậu, chính vì thế lúc này chính xác là cậu đang khá nghèo…

Lâm Thần cũng điện hỏi cho Lão Tam xem có công việc nào có thể làm việc ngoài thời gian không. Nếu chỉ với đồng lương ít ỏi của công ty đó thì chắc chắn cậu sẽ không đủ để sống tốt… Chính vì thế nên cậu sẽ làm hai việc cùng một lúc…

Sau một hồi, Lão Tam mới điện lại cho cậu, trong lời của Lão Tam có chút do dự:

-Hiện tại công việc mà làm ngoài giờ khá là khó tìm… Có việc này tôi thấy lương rất cao nhưng…

Lâm Thần sau khi nghe thì cũng nhăn mày một lúc… Tuy nhiên nhìn chiếc túi đang còn chút đồng lẻ thì cậu cũng thở dài:

-Không thành vấn đề, mai tôi sẽ đến đó ứng cử…

Lão Tam nghe vậy thì có vẻ vui mừng, sau đó Lâm Thần được Lão Tam kể về công việc đó một cách chi tiết… Một hồi thì cả Lâm Thần gật đầu rồi cúp máy…

Thở dài một hơi, Lâm Thần vẻ mặt có chút do dự… Công việc này lương thật sự rất cao, một ngày làm bằng nguyên một tháng lương làm ở công ty này, nếu trình độ thì cậu rất có tự tin, tuy nhiên điều làm cho cậu bối rối là bên đó yêu cầu có chút “nghiêm khắc”.

Bên đó là một gia đình vô cùng giàu có, tuy vậy đứa con của họ lại vô cùng bướng bỉnh… Chính vì vậy họ cần một gia sư giỏi có thể kèm cặp con họ. Điều khiến cho cậu bận tâm đó là bên đó ra yêu cầu là không được làm cho con họ không hài lòng, nếu không thì sẽ đuổi ngay tức khắc. Cái yêu cầu vô lý này đã khiến cho rất nhiều người phải chùn bước ngay khi mới ứng tuyển…

Nhìn đồng hồ, cậu sũy nghĩ một lúc rồi cười nhẹ. Thôi thì mai cứ đến ứng tuyển xem sao, dù sao cũng chẳng mất gì….

Sáng hôm sau, Lâm Thần vẫn như thường ngày, sau khi hoàn thành xong chuyện cá nhân thì cậu được Lão Tam chở đi trên chiếc xe ô tô khá bình thường.

Trong lúc đi, Lão Tam nhìn Lâm Thần đang ngồi nhắm mắt suy nghĩ, Lão tỏ vẻ khó hiểu nói:

-Nếu cậu thiếu tiền thì cứ việc nói với tôi. Đối với tôi việc kết bạn với cậu thực sự là điều quý giá nhất cuộc đời tôi…

Lão Tam cũng nói xuất phát từ ý tốt, cái công thức rượu của Lâm Thần khiến cho lão giống như được cải tử hoàn sinh. Rượu đó chẳng những uống không hề mệt mà trái lại lão uống lại càng cảm thấy cơ thể mình khỏe ra… Điều này chứng tỏ Lâm Thần rất quý trọng Lão, đối với Lão thì Lâm Thần chẳng khác nào thánh nhân đang cứu sống lão cả…

Lâm Thần nghe thế liền lắc đầu:

-Tôi không muốn như thế. Tiền tôi sẽ tự kiếm, lão cũng biết tính tôi mà…

Lão Tam nghe thế liền không nói gì, tuy nhiên vị thế Lâm Thần trong người Lão lại cao hơn. Đúng là tuổi trẻ nhưng tâm lại không trẻ…

Đến nơi, Lâm Thần sau khi rời xe rồi chào Lão Tam, cậu từ từ đi vào đại sảnh…

Căn biệt thự này được xây dựng cạnh một khu vườn vô cùng rộng, hàng cây xanh đều tăm tắp, từng chú chim màu sắc đẹp đẽ đang tha hồ xây dựng tổ ấm của mình, thậm chí căn biệt thự còn có một hồ bơi vô cùng rộng… Từng nét vừa cổ điển lại vừa hiện đại làm cho Lâm Thần có chút ngỡ ngàng…

Cậu cũng không để ý lâu, rất nhanh cậu cùng một số người khác cùng tiến vào đại sảnh…

Cứ tưởng với điều kiện khắc nghiệt đó thì sẽ ít người đến, tuy nhiên rất nhanh cậu đã đếm được rất nhiều người cùng đến. Có lẽ mức lương trên trời đã thôi thúc họ cố gắng đến đây…

Sau một lúc, một vị nam tử từ bên ngoài đi vào, dẫn theo một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tuy dáng vẻ là phụ nữ trung niên đã qua thanh xuân nhưng thực sự dáng vẻ đó chẳng ai nghĩ là cô ấy đã qua ba mươi cả…

Cô ấy nhẹ nhàng bước đến trong sự kính trọng của tất cả mọi người. Lâm Thần cũng để cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, cậu suy đoán đây chính là phu nhân của đại điện này…

Sau khi phu nhân đó đi lên, lúc này rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen đã cầm rất nhiều tờ giấy đưa đến trước mặt từng người. Lâm Thần cũng được phát một tờ, trên tờ ghi rất nhiều câu hỏi…

Sau khi phát xong, phu nhân xinh đẹp đó mới cao giọng nói:

-Rất hoan nghênh các vị đã đến đây để có thể ứng tuyển vị trí gia sư cho con của tôi. Trước mặt các vị là một tờ giấy gồm rất nhiều câu hỏi… Quy định của chúng tôi là trong vòng mười năm phút các vị phải giải hết tất cả câu hỏi trên, đặc biệt ai có thể giải được “từ khóa” sẽ được một phần thưởng từ tôi… Rất mong tôi có thể được tự tay trao phần quà này…

Câu trên như một động lực, vừa nói xong tất cả mọi người đều cắm đầu vào làm. Riêng chỉ có Lâm Thần là suy nghĩ, những câu trong đề đều khá là đơn giản, tuy nhiên mọi người đều không để ý như cậu. Phu nhân trong cả đoạn hội thoại đều có ám hiệu…

Lâm Thần sau khi suy nghĩ, cậu lúc này cười nhẹ rồi mới bắt đầu động bút… Tất cả mọi người đều hăng say làm bài…

Sau mười năm phút, tất cả mọi người đều đã nộp bài. Phu nhân sau khi nhìn thấy tờ đề đã được thu đầy đủ, cô ấy cười nhẹ rồi cao giọng nói:

-Rất cảm ơn mọi người đã hoàn thành, kết quả sẽ được trả sau một ngày. Vì vậy các vị có thể ra về được rồi…

Nói xong, tất cả mọi người cũng tự giác ra về, ai ai trên mặt cũng vẻ mặt giống như chắc chắn sẽ được nhận vị trí này. Thậm chí có một nam sĩ còn tự tin nói to:

-Tôi làm bài kết thúc sớm nhất, chắc chắn vị trí này sẽ thuộc về tôi…

Rất nhiều tiếng tranh luận vang xa khắp căn phòng rồi từ từ đi mất. Duy nhất không ai để ý là chỉ có Lâm Thần ở lại…

Phu nhân xinh đẹp sau khi để ý mọi người đi hết, cô ấy mới nhẹ nhàng hỏi Lâm Thần:

-Cậu ở đây có vấn đề gì không ạ?

Lâm Thần lúc này mới đứng dậy, lấy bài làm của cậu rồi đưa lên cho phu nhân đó… Phu nhân khi nhìn bài làm thì vô cùng hài lòng, cô ấy mỉm cười nói với cậu:

-Thực sự cậu khiến tôi vô cùng bất ngờ đó. Không thể ngờ cậu lại có thể đoán ra ẩn ý đằng sau nhanh chóng như vậy

Lâm Thần cũng không nói gì cả, phu nhân thấy Lâm Thần bình tĩnh như vậy thì lại càng hài lòng. Sau đó cô ấy vô cùng vui vẻ nói:

-Chúc mừng cậu đã được tuyển…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK