• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương266: Cuộc gặp măt của hai mẹ con

Nguyệt Lan sau khi cúp máy, cô mới thở dài một hơi. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng may mắn, bởi Nguyệt Sương hiện tại đã an toàn.

Ban đầu, cô vô cùng lo lắng khi không hề gọi được cho con gái của cô, dù cho cô có gọi bao nhiêu cuộc, kết quả cuối cùng chỉ là “Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được!”. Cô rất sợ, sợ con bé sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu như có chuyện gì, chắc chắn cô sẽ ân hận suốt đời...

Nỗi lo lắng dày vò khiến cho cô không ăn không ngủ suốt mấy ngày, để rồi, cuối cùng cô cũng đã nhận được tín hiệu từ bên kia. Tuy nhiên, người mà cô lại không muốn nói chuyện nhất lại là người bắt máy. Điều này khiến cho tâm trạng đang sung sướng bỗng chìm xuống đáy bể

Sở dĩ, cô không dám nói nặng lời với Lâm Thần, thậm chí là cố gắng áp chế hết mức cơn nóng tính của mình, đó chính là vì thân phận vô cùng “khủng khiếp” đó.

Chỉ cần nhìn biểu hiện của vị tiểu thư Linh Nhi ở trong bữa tiệc ban nãy, cô đã cảm nhận được cậu ta được cô gái đó yêu say đắm đến mức nào. Chẳng những thế, cô ấy còn nói thẳng đó là chồng. Thử hỏi, với một người như vậy, nếu như lời của cô truyền đến tai của vị tiểu thư đó, chẳng phải là sẽ gây nên họa sát thân cho cả gia đình mình hay sao?

Cô tuy rất tức giận nhưng cũng không có ngu ngốc đến mức đó. Cái gì nên nói thì cô sẽ nói, còn cái gì không nên nói thì phải giữ ở trong lòng. Bây giờ, ước muốn duy nhất hiện tại đó chính là gặp lại con gái yêu dấu của mình. Những thứ khác cô cũng chẳng cần quan tâm nữa.

Sau hai tiếng, trong nhà hàng khá sang trọng, cách bệnh viện mà Lâm Thần ở đó vài cây số, nằm sát với một con sông nhỏ, làm cho khách ở nơi đây vừa được ăn ngon lại còn được ngắm cảnh đẹp nên thơ. Một cô gái ăn mặc sang trọng, khuôn mặt đáng yêu, nụ cười dễ thương cùng với ánh mắt long lanh đang ngồi ôm tay Lâm Thần, vẻ mặt thích thú nói:

“ Anh...anh dẫn em đến đây là có ý gì vậy? Chẳng lẽ là anh muốn hẹn hò với em???”

Lời nói có chút ngây ngô khiến cho những cặp đôi bên cạnh nghe được đều đỏ mặt. Thật sự quá là mạnh dạng đi, lời như vậy mà cũng dám nói trước mặt một người con trai hay sao???

Tuy vậy, những nam nhân bên cạnh đó, khi nghe được thì đều cùng một động tác, chính là ngước nhìn đối phương ở cạnh. Tuy rằng lời nói của Nguyệt Sương có chút ngây ngô, nhưng đối với những cậu con trai ở đây, lời nói đó chẳng khác nào là một lời nói vô cùng thân mật, chứng tỏ một tình yêu chân thành chẳng hề quan ngại bất kỳ ai.

Cái cần nhất của bọn họ là gì, đó chính là tình yêu chân thành như vậy. Thử hỏi, có mấy nam nhân nào lại từ chối một cô gái yêu mình đến mức như cô nàng kia? Ngọt ngào, chân thành và không hề giấu diếm...

Lâm Thần hiện tại cũng mặc cho mình một bộ đồ mới, tuy rằng cậu dịch dung, vẻ mặt có chút tầm thường, nhưng vì dáng người cùng với khí chất đặc biệt nên không hề có ai nghĩ là cậu không hợp với Nguyệt Sương cả. Trái lại, mọi người đều nghĩ rằng, chính cậu cùng với cô nàng xinh đẹp bên cạnh là cặp đôi mới cưới.

Thấy Nguyệt Sương còn muốn nhõng nhẹo, thậm chí còn muốn thân mật hơn, cậu dùng hai tay véo nhẹ lấy hai bờ má của em ấy, vẻ mặt có chút trêu đùa nói:

“ Em đừng làm loạn, mau ngồi xuống.”

“Dạ...dạ...a...nh đừng nhéo má...em biết sai rồi.” Nguyệt Sương vừa nói vừa dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.

Tuy rằng bên ngoài cậu có chút vui vẻ nhưng sâu trong nội tâm lại là nỗi đau không thể tả. Có lẽ, đây chính là điều mà cậu có thể giúp duy nhất hiện tại.

Thấy Lâm Thần không nói gì mà nhả tay, Nguyệt Sương cười một cách vô cùng quái dị, hai tay xoa xoa má rồi cố gắng giở cái vẻ mặt đau khổ:

“ Huhu...em hiện tại bị anh nhéo nên đau miệng rồi. Bắt đền anh...anh phải cho em ngồi trên đùi.”

Một nửa câu ban đầu, bằng cách diễn xuất tột đỉnh cùng với chất giọng trời sinh khiến cho mọi người ở đây đều đồng cảm. Thậm chí, có ánh mắt còn nhìn gay gắt đến Lâm Thần. Một cô gái ngọt ngào như thế lại làm hành động nhéo má như vậy, thảo nào ế suốt đời là đúng.

Thế nhưng, nghe một nửa câu sau, những người vừa chê đó chỉ có thể mắt chữ o mồm chữ a. Đơn giản bởi Nguyệt Sương “quay xe” quá là nhanh. Nhanh tới nỗi mà bọn họ cũng chẳng hề thích ứng kịp.

Lâm Thần đương nhiên cũng thừa biết mấy cái trò vặt này, thế nên cậu cũng chẳng ngần ngại, hai chân ngồi khép vào, ra hiệu cho Nguyệt Sương ngồi.

Nguyệt Sương thấy Lâm Thần đột nhiên trở nên dễ tính như vậy, cô cũng chẳng ngần ngại mà ngồi vào, vẻ mặt thích thú nói:

“ Anh trai của em thật là tốt bụng quá đi. Em yêu lắm!!!”

Lâm Thần lúc này cũng chẳng quan tâm những lời nói của Nguyệt Sương. Cậu xoa đầu em ấy thật nhẹ nhàng, ánh mắt có chút bâng khuâng nhìn ra ngoài, nói:

“ Hôm nay, em hãy nhớ kỹ, dù cho như thế nào thì em vẫn là em gái tuyệt vời của anh!”

Lời nói có chút tâm sự khiến cho Nguyệt Sương có chút nhíu mày. Cô không hiểu, tại sao anh ấy lại nói ra câu như vậy. Tuy rằng nó cũng chính là lời cô muốn nghe, nhưng đặt trong hoàn cảnh này thì có chút không thích hợp. Điều này khiến cho cô không kìm lòng được, xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mắt của Lâm Thần, chất vấn:

“ Có chuyện gì vậy anh? Tại sao anh lại hỏi em câu hỏi này?”

Lâm Thần đương nhiên hiểu cái ý trong câu hỏi đó. Tuy vậy, cậu không hề trả lời thẳng, hai tay cậu cầm lấy tay em ấy, nói:

“ Trước khi em hỏi anh, anh muốn nhận được câu trả lời của em. Nếu có một ngày, em quay trở về, nhất định em phải cố gắng học hành chăm chỉ, trở thành một cô nàng thành công trong mắt ba mẹ. Có được không em?”

Thấy ánh mắt có chút chờ mong, cô lại càng hoài nghi. Chắc chắn anh ấy có chuyện gì đó giấu mình, nếu không thì anh ấy không thể tự dưng hỏi như vậy.

“ Anh hỏi gì kỳ vậy? Em hiện tại đang ở cùng với anh mà.”

“ Anh chỉ muốn hỏi em như vậy? Em có thể trả lời giúp anh được không?” Lâm Thần lắc đầu nói.

“ Được...em đồng ý...Nhưng anh đừng hỏi vậy, có chuyện gì mau nói với em” Nguyệt Sương lắc lắc lấy người Lâm Thần, ánh mắt có chút sợ hãi.

Thấy Nguyệt Sương bắt đầu lo lắng, cậu cũng chẳng phải giấu nữa. Ánh mắt có chút tội lỗi nhìn Nguyệt Sương, nói:

“ Xin lỗi vì đã lừa dối em. Mẹ em đã gọi cho anh... hiện tại anh cần phải...”

“ Cái gì???” Nguyệt Sương giống như nghe được tin động trời, vẻ mặt biến sắc không chút giọt máu, giọng nói có chút ngắt ngứ.

Không một chút chậm trễ, Nguyệt Sương định cầm tay Lâm Thần dẫn đi cùng với vẻ mặt vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Tuy nhiên, hành động của cô đã bị một giọng nói nghiêm khắc từ đằng xa truyền tới:

“ Nguyệt Sương, đứng lại cho mẹ!”

Mọi người xung quanh đều chú ý, người nói đó là một vị phu nhân ăn mặc sang trọng, tay cầm túi xách cùng với dáng người vô cùng quyến rũ. Tuy rằng khuôn mặt cô ấy rất trẻ trung, chẳng ai nhận ra được nếu như cô ấy không nói, thế nhưng nếu để ý kỹ, nhất định mọi người sẽ nhận ra, trên mặt của cô ấy hiện rõ những nếp thâm ở dưới mi mắt. Có lẽ, cô ấy đã thức trắng rất nhiều đêm.

Nhận thấy mẹ mình, thay vì giống như bình thường là quay lại ôm chặt người mẹ, Nguyệt Sương lại tỏ ra vô cùng hoảng hốt, thậm chí cô còn muốn chạy đi cùng với Lâm Thần.
Chương267: Chạnh lòng

Nguyệt Lan nhìn thấy con gái của mình làm ra hành động như thế này, không hiểu sao trong lòng cô lại trào ra một cỗ lửa giận. Trong đầu cô đang tự hỏi: Đây có phải con gái của cô hay không?

Trốn ra ngoài không thèm quay về, thậm chí không thèm báo một câu, lại còn đi cùng với một người con trai...đây chẳng khác nào là một cô gái hư hỏng cả. Thế mà, khi một người mẹ như cô đi tìm, thay vì ra ôm cô rồi khóc một cách thảm thiết, con bé lại chọn cách chạy trốn.

Đau đớn, tức giận và thất vọng... đó là những gì mà một người mẹ như cô đang trải qua. Cô thức trắng mấy ngày, thậm chí cân nặng còn sụt giảm vì không thể ăn nổi... Ấy thế mà, cái lúc mà cô mong chờ nhất lại chính là lúc thất vọng nhất.

Kiềm chế sự nóng giận, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh nhìn Nguyệt Sương đang run lẩy bẩy, một tay lấy chiếc thẻ màu đen rồi đưa cho phục vụ, nói:

“ Hôm nay tôi bao tất cả cái quán này. Mọi chi phí đều tính vào đây cho tôi. Hiện tại, tôi muốn quán thật riêng tư và yên tĩnh.”

Vừa nói ra câu đó, tất cả những vị khách ở quán đều tỏ thái độ không hài lòng. Cô là cái thá gì mà đuổi chúng tôi đi! Đây là nhà cô chắc! Thậm chí, có một số người còn chuẩn bị đứng dậy phàn nàn với Nguyệt Lan.

Đa số bọn họ đều là những kẻ có tiền, nếu chỉ vì câu nói đó mà bị đuổi khỏi quán thì mặt mũi bọn họ để ở đâu bây giờ. Ý nghĩ mọi người đều như vậy...cho đến khi, đích thân chủ quán đi ra, hai tay run rẩy nhận lấy chiếc thẻ đen đó:

“ Thưa...thưa quý phu nhân... Vì ngài là khách hàng tối cao của nhà hàng chúng tôi. Vậy nên quý cô không cần bỏ ra bất kỳ chi phí nào đâu ạ. Chúng tôi sẽ cho quý cô một không gian yên tĩnh nhất có thể.”

Nghe thấy lời này, những người định đứng lên phàn nàn Nguyệt Lan đều có biểu hiện run sợ. Không chỉ họ, mà tất cả những người ở quán đều có biểu hiện như vậy.

Khách hàng tối cao??? Đó chính là ám chỉ những người thuộc dòng dõi quý tộc? Người mà có lẽ, bọn họ không bao giờ dám mơ là sẽ gặp tới. Bởi đơn giản, nơi này không xứng để cho những người đó tới.

Thế mà, bây giờ bọn họ lại có cơ hội găp được. Tuy nhiên, chẳng có ai dám nói bất cứ câu nào, ai cũng giống như ai, đều câm miệng như hến.

Rất nhanh, từng đoàn người đều lặng lẽ đi ra ngoài, cộng thêm ông chủ sắp đặt nên chỉ còn lại ba người ở trong quán. Bao gồm: Nguyệt Sương, Nguyệt Lan và Lâm Thần.

Cả ba ngồi chung một bàn, quay mặt nhìn nhau. Tuy nhiên, chỉ có Nguyệt Sương là run lẩy bẩy, không dám nói gì.

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương run sợ như vậy, cậu chỉ có thể thở dài nói với em ấy:

“ Mẹ em tới rồi kìa. Em hãy chào hỏi mẹ một tiếng nào?”

Nguyệt Lan tuy rất bất mãn với Lâm Thần, tuy nhiên vì thân phận đặc thù của cậu ta, nên cô cũng chỉ bỏ qua. Ánh mắt có chút nghiêm khắc nhìn Nguyệt Sương, nói:

“ Con có biết là mẹ tìm con bao lâu rồi không? Tại sao con lại hư đốn như vậy?”

“ Con làm như vậy có biết đã mắc phải tội gì không? Con là một tiểu thư họ Nguyệt cao quý, thế mà lại làm ra hành động như thế này?”

“ Con có biết, đại tiểu thư Linh Nhi khủng bố như thế nào không hả? Chỉ cần một ngón tay, cô ấy có thể dìm chết cả họ của mẹ. Mẹ thực sự rất thất vọng vì con...”

“ Gặp lại mẹ, điều con làm là gì? Chạy trốn??? Thế con có phải con gái của mẹ không? Hay mẹ chỉ là một bà già xấu xí mà con đang muốn vứt bỏ?”

...

Càng nói, sắc mặt Nguyệt Sương càng trắng bệch, ánh mắt vô cùng sợ hãi ôm lấy đầu. Lâm Thần càng nhìn càng nhíu mày, mẹ em ấy hiện tại chính là đang “giết” em ấy.

Cứ tưởng chỉ nhắc nhở vài câu, ai ngờ sau mười phút, Nguyệt Lan vẫn độc miệng nói lớn Nguyệt Sương. Cậu cảm nhận được em ấy đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm lý, tay chân cứng đờ, mặt tái mét, miệng bắt đầu lắp bắp nói nhảm... thậm chí em ấy cắn môi chảy cả máu còn không hề biết. Thế mà Nguyệt Lan càng nói càng lớn, giống như muốn trút giận lên hết người em ấy vậy.

Không thể chịu nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì em ấy sẽ thật sự rơi vào trầm cảm mất. Cậu ôm Nguyệt Sương vào trong lòng, vẻ mặt có chút tức giận nói lớn với Nguyệt Lan:

“ Cô nói đủ chưa? Cô thật sự muốn giết chết con gái của cô sao? Lỗi là do tôi, em ấy chỉ là nạn nhân mà thôi. Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Nói xong, cậu mới cố gắng xoa đầu thật nhẹ nhàng, vỗ nhè nhẹ lưng rồi dỗ dành:

“ Được rồi... đừng khóc đừng khóc...”

Nguyệt Lan bị Lâm Thần tức giận quát, điều này lại khiến cho cô bừng tỉnh. Thay vào đó là cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy máu từ môi của Nguyệt Sương chảy ra cùng với vẻ mặt sợ hãi đó.

Thật sự, cơn tức giận trong người đã khiến cho cô không thể kìm chế được. Cộng thêm cái cảm giác bị con gái bỏ rơi, đâm ra cô mới mất lý trí như này.

Nhìn con gái mình đau khổ như vậy, cô không tự chủ muốn đến sờ vào mặt của Nguyệt Sương. Tuy nhiên, khi Nguyệt Sương nhìn thấy cô, đột nhiên con bé trở nên sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, thậm chí dúi đầu vào Lâm Thần khóc lớn:

“ Huhu...con sai rồi...con sai rồi... Mẹ đừng đánh con! Con xin mẹ!”

Có lẽ, cú sốc vừa nãy là quá lớn, Nguyệt Sương hiện tại chính xác đang bước một chân vào trạng thái khủng hoảng tâm lý. Điều này khiến cho chính Nguyệt Lan cảm thấy vô cùng hối hận, chỉ tại cô lỡ miệng mà bây giờ hại con gái ra nông nỗi này.

Nguyệt Sương ôm chặt Lâm Thần chẳng khác nào một con bạch tuộc ôm chặt con mồi cả, cho dù cậu có dỗ dành, xoa đầu nói ngon ngọt như nào nhưng em ấy vẫn chẳng chịu rời đi.

Sau hơn hai tiếng, Lâm Thần rất cố gắng dỗ dành, dùng các kiểu hành động để chiều lấy em ấy dưới sự giám sát kín đáo của Nguyệt Lan, cuối cùng, em ấy cũng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, một tay của cậu đã bị Nguyệt Sương ôm lấy, một điều bất đắc dĩ đó là, chỉ cần rời đi, em ấy sẽ tỉnh giấc và lại rơi vào trạng thái khủng hoảng như kia. Thật sự điều này khiến cho cậu vô cùng đau đầu.

Nguyệt Lan đã chứng kiến tất cả cảnh này, nhìn thấy Lâm Thần dỗ dành cùng với nói ngon ngọt như vậy, tự dưng trong lòng của cô trở nên cay đắng một cách lạ thường. Cô lúc này mới nhận ra, từ lúc con bé sống trong vòng tay cô, chưa bao giờ cô dỗ dành hay quan tâm con bé cả. Cô chỉ nhớ, tất cả những việc đó cô đều nhờ quản gia làm tất cả.

Vì không thể rời khỏi Nguyệt Sương, Lâm Thần mới phải bất đắc dĩ ngồi trên chiếc ghế sofa, một bên khác chính là Nguyệt Lan.

Nhìn con gái ngủ ngon như vậy, không hiểu sao trong lòng cô lại có chút tán thưởng Lâm Thần. Nếu không phải cậu ấy giúp, chắc chắn con bé chẳng thể nào tốt lên như vậy được cả.

Tuy nhiên, việc gì ra việc đó, cô hỏi Lâm Thần vô cùng cặn kẽ về chuyện của Nguyệt Sương.

Cả hai người nói chuyện một cách vô cùng nhỏ nhẹ, ai cũng sợ sẽ khiến cho Nguyệt Sương tỉnh giấc, đến lúc đó thì thực sự rất mệt mỏi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Nguyệt Sương bỗng dưng rơi lệ cùng với giọng nói mớ rất sợ hãi:

“ Xin..xin anh đừng rời khỏi em. Em...em từ bé đã không có ai yêu thương em... Mọi người ai cũng ruồng bỏ, chỉ có anh chăm sóc em... Em sợ...em sợ lắm...”

Lâm Thần nghe vậy, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài phải từ từ dỗ dành cả.

Nguyệt Lan nhìn thấy cảnh này, cô chỉ trầm mặc không nói gì, trong đầu cô hiện giờ đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Chương268: Hiểu được tâm ý

Nguyệt Lan không nói bất cứ câu nào, lặng nhìn xem Lâm Thần từ từ ru ngủ Nguyệt Sương. Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ, động tác dù là nhỏ nhất.

Lâm Thần đương nhiên chẳng thèm quan tâm ai nhìn cả, chính cậu hiểu rõ mình phải làm gì. Trong lòng cậu, hiện tại hơi có chút bất mãn đối với vị phu nhân này. Rất may là cậu nhanh chóng bảo cô ấy ngừng lại, nếu không thì Nguyệt Sương sẽ rơi vào tình trạng nào cậu cũng chẳng biết.

Nguyệt Sương bên ngoài tuy là thông minh lanh lợi, thậm chí là có chút bướng bỉnh. Nhưng ở chung lâu ngày, cậu biết rõ bên trong của em ấy yếu ớt đến nhường nào.

Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng Nguyệt Sương cũng chịu nằm yên, tuy nhiên trên khóe mi của em ấy vẫn còn đọng lại những giọt lệ. Lâm Thần hiện tại mới có thể thở ra một hơi, xoay người nhìn lại Nguyệt Lan, nói:

“ Em ấy đã ngủ rồi. Chúng ta nói chuyện tiếp!”

Nguyệt Lan mặt không hề đổi sắc, nhìn Lâm Thần chằm chằm rồi nói:

“ Con bé dường như rất thích cậu thì phải?”

Lời nói có chút đường đột khiến cho Lâm Thần cứng họng. Thật không nên biết trả lời như thế nào nữa. Nhất là những hành động vừa nãy đã xảy ra trước mặt vị phu nhân này.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc, cậu chỉ có thể thở dài đáp:

“ Có một chút. Nguyệt Sương xem tôi như là một người anh trai.”

Tuy nhiên, thay vì nổi nóng như dự tính của cậu. Nguyệt Lan lại chẳng hề nói gì, vẻ mặt có chút suy tư...

Chỉ vài giây sau, cô ấy mới thở ra một hơi, vẻ mặt tràn đầy nỗi u sầu cùng với giọng nói đầy cay đắng:

“ Cậu có thấy, tôi làm mẹ của con bé, đối xử như vậy có rất quá đáng không?”

Khi nghe thấy câu này, cái cảm nhận đầu tiên đối với cậu chỉnh là sốc, bởi vì cậu không thể tin được rằng vị phu nhân trước mặt sẽ nói ra một câu như thế này.

Nhìn cái dáng vẻ đắng chát của cô ấy, cậu không cho rằng đó là diễn. Có lẽ, cô ấy cũng đã cảm nhận được một phần nỗi đau của chính con cô. Thế nên, cậu cũng không hề giấu diếm, gật đầu nói:

“ Có một chút, cô là mẹ nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Cô có biết, em ấy thiếu thốn tình cảm cha mẹ đến nhường nào hay không?”

Sau đó, Lâm Thần kể lại nỗi lòng mà Nguyệt Sương từng nói với cậu. Nghe từng lời của Lâm Thần, trong lòng cô cay đắng đến tận cùng.

Cuối cùng, cái mà cô muốn là dành tất cả cho Nguyệt Sương, người con mà cô luôn yêu quý, vậy mà cái đơn giản nhất lại không thể đáp ứng. Thật là buồn cười, hiện tại, chính cô chẳng những không xứng với vai trò người mẹ, thậm chí lại còn muốn đẩy con bé vào đường cùng ngõ cụt. Trách mắng con bé khi mà con bé tự muốn tìm hạnh phúc của chính mình.

Hiện tại, cái cảm giác hận thù Lâm Thần cũng giảm đi rất nhiều. Dù sao, cậu ấy cũng đã giúp cho cô hiểu ra bản chất vấn đề. Thứ mà cô chẳng hề để ý suốt bao năm. Thậm chí, cô còn cảm thấy may mắn, nếu mà không có cậu ấy chỉ bảo thì chẳng biết con bé sẽ còn cô độc đến nhường nào.

Lâm Thần lặng im lặng nhìn Nguyệt Lan suy nghĩ, cậu cũng đã nói những lời nên nói. Có lẽ, nó sẽ giúp ích được cho cô ấy. Thật sự, chính cậu cũng rất thương Nguyệt Sương, cậu không muốn sau khi rời đi, em ấy sẽ phải chịu cảnh không ai quan tâm.

Có lẽ, lời nói của Lâm Thần đã ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, cộng thêm từng hành động ân cần dịu dàng, nó đã khiến cho Nguyệt Lan quyết tâm một điều gì đó. Ánh mắt cô có chút thương xót, từ từ đi đến vuốt má Nguyệt Sương.

Nhìn con gái ngủ ngon khi ôm lấy tay của Lâm Thần, cô thở dài một hơi, tâm sự:

“ Đây là lần đầu tiên, tôi thấy con bé ngủ ngon như vậy. Có lẽ, cậu nói rất đúng...tôi thực sự không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.”

Nói xong, cô đứng dậy, xoay người về lại chỗ cũ, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn Lâm Thần, nói:

“ Tôi tưởng ban đầu là con bé yêu cậu nên mới đi theo. Hóa ra là tôi đã sai, cái mà con bé cần lại chính là thứ tình cảm này.”

Lâm Thần chỉ cười trừ, nếu không phải em ấy đè cậu xuống hôn cuồng nhiệt lúc nãy thì có lẽ cậu sẽ tin tưởng. Tuy nhiên, sau cái hành động đó thì cậu cũng không cho rằng là em ấy đang coi cậu như một người thân.

Thấy Lâm Thần có chút suy tư, Nguyệt Lan cầm một tách cà phê lên, thưởng thức một ngụm, động tác vô cùng uyển chuyển, sau khi đặt ly cafe xuống, cô mới mở lời:

“ Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu. Cho tôi hỏi một câu tế nhị: Tại sao cậu không quay về bên người tiểu thư Linh Nhi? Cô ấy đang truy tìm cậu khắp nơi đó?”

Lâm Thần nghe đến đây, vẻ mặt cậu có chút căng thẳng, giọng nói trở nên trầm lặng:

“ Đến đây thì tôi cũng không nói dối cô nữa. Đúng thật, tôi đang bị chính Linh Nhi truy tìm. Tuy nhiên, vì một vài lý do khách quan, tôi hiện tại không thể để cho cô ấy tìm thấy tôi.”

Nguyệt Lan nhìn Lâm Thần có vẻ căng thẳng, cô cũng căng thẳng theo. Tuy vậy, cô cũng không hỏi gì nhiều. Có lẽ, cô cũng chưa đủ tư cách để có thể hỏi sâu về chuyện này.

Lâm Thần thấy Nguyệt Lan đứng dậy, cậu còn tưởng là cô ấy chuẩn bị rời đi. Đang định đánh thức Nguyệt Sương, cô ấy lại cầm lấy tay cậu, vẻ một tay đưa lên miệng rồi kêu khẽ:

“ Để yên cho con bé ngủ!”

Lâm Thần tỏ ra nghi hoặc nhìn Nguyệt Lan. Giống như đang muốn hỏi tại sao lại nói như vậy.

Chính Nguyệt Lan cũng hiểu ý của Lâm Thần. Thế nên cô mới cố gắng giải thích:

“ Nếu Nguyệt Sương muốn ở cùng cậu thì cứ để con bé ở cùng đi. Hiện tại, đi theo tôi thì chẳng khác nào đang hại con bé cả.”

Nói xong, cô đưa cho Lâm Thần một chiếc thẻ đen, dặn dò:

“ Tôi chỉ cho Nguyệt Sương tạm thời đi theo cậu. Đương nhiên, tôi sẽ tìm mọi cách để cho cậu rời khỏi đây. Sau khi Linh Nhi ngưng truy tìm, tôi sẽ tự liên hệ lại cho cậu.”

“ Tôi rất tin tưởng cách làm người của cậu, chiếc thẻ này có đủ số tiền để cậu thoải mái tiêu trong vòng vài năm. Cậu hãy cầm lấy, chăm sóc cho con bé thật tốt.”

Thấy Lâm Thần cuống quýt muốn từ chối, cô ngắt lời trước:

“ Cậu không nhận tức là đang khinh thường tôi. Nếu cậu khinh thường tôi thì tôi sẽ không để con bé đi cùng. Tôi đây là muốn nhờ cậu. Vậy nên tiền thẻ đó coi như là tiền công dành cho cậu.”

Lời nói có chút tức giận khiến cho Lâm Thần dừng lại động tác của mình. Nhìn vẻ mặt chờ mong đến từ Nguyệt Lan, không hiểu sao cậu lại có cảm giác giống như mình là một người trông trẻ em vậy.

Tuy nhiên, cậu cũng hiểu được ý của câu nói đó. Bây giờ, Linh Nhi đang rất tức giận, nếu như cô ấy tra ra là Nguyệt Sương có quan hệ với cậu thì chắc chắn em ấy sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên, cô ấy mới để Nguyệt Sương đi theo cậu, vừa là người chăm lo cho em ấy lại còn chính là cách tốt nhất để có thể bảo vệ được.

Hiểu được tâm ý này, cùng với thái độ kiên quyết của Nguyệt Lan, cậu thở dài, ngay sau đó ánh mắt vô cùng tự tin nhận lấy chiếc thẻ đen, khẳng định nói:

“ Nếu cô đã quyết như vậy thì tôi sẽ nhận. Tôi hứa với cô, không ai có thể làm thương tổn em ấy.”

Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch, Nguyệt Lan gật đầu tán thưởng. Sau đó, cô mới đưa cho Lâm Thần chiếc chìa khóa xe, dặn dò:

“ Chiếc xe này cậu hãy giữ lấy làm phương tiện, nó có thể giúp cậu ra vào một cách dễ dàng. Tôi cũng sẽ gọi cho cậu thông qua bộ đàm trên xe đó.”
Chương269: Trực giác mách bảo

Cho đến khi Nguyệt Lan rời đi, cậu vẫn chưa thể tin được cô ấy sẽ nói như vậy. Theo lý thường, hiện tại cô ấy nên mắng té tát cậu chứ nhỉ? Bởi tất cả, cậu là người làm liên lụy tới cả gia đình em ấy.

Bản thân cậu không biết, những hành động cùng với lời nói vừa nãy đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ ban đầu của Nguyệt Lan. Cái gì là thứ Nguyệt Sương cần, cái gì là thứ cô ấy còn thiếu... mọi thứ đều khiến cho Nguyệt Lan hiểu ra. Mà kể cả nếu như cô ấy có căm ghét cậu đến tận xương tủy, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ dám mắng cậu một câu, chỉ đơn giản, cậu có thân phận không hề bình thường.

Cậu cứ suy nghĩ thẫn thờ, cho đến khi, một thân hình mềm mại ôm chặt người cậu, giọng nói có chút sợ hãi:

“ Huhu...anh đừng rời bỏ em...em sợ lắm!!!”

Người nói không ai khác chính là Nguyệt Sương, lúc này, em ấy đang rất sợ hãi mà ôm chặt lấy cậu.

Cảm nhận được nỗi sợ của em ấy, cậu dùng tay của mình vỗ nhẹ vào lưng, dỗ dành:

“ Được rồi...được rồi... Mẹ em đã cho em ở cùng với anh.”

Nguyệt Sương nghe vậy, cô lúc này tỏ vẻ bán tín bán nghi hỏi:

“ Anh không lừa em chứ? Hay lại như vừa nãy, anh lại nói dối em!”

Lâm Thần chỉ cười cười, một tay lấy chiếc khăn trong túi rồi lau đi giọt lệ của Nguyệt Sương, vừa lau vừa nói:

“ Em hiện tại là một cô gái xinh đẹp, thế nên em không được khóc... Anh cũng đã nói chuyện với mẹ em, hiện tại, mẹ em đang có rất nhiều việc bận. Thế nên mới nhờ anh chăm sóc em.”

Thấy dáng vẻ Lâm Thần dường như không lừa mình, cô mới cố gắng bình tĩnh... Tuy nhiên, di chứng của chuyện vừa nãy vẫn khiến cho cơ thể của cô run rẩy... Điều này khiến cho Lâm Thần thở dài.

Có lẽ, em ấy đã sợ mẹ đến tình trạng khó cứu vãn rồi. Chữa trị tâm lý bây giờ không thể xong trong một sớm một chiều, nó là cả một quá trình dài hạn. Có lẽ, khi sống cùng cậu, chắc em ấy sẽ cảm nhận được nỗi nhớ mẹ, từ đó sẽ chữa trị được vấn đề tâm lý này.

Mãi đến buổi tối, cả hai người mới đi lên xe quay trở về. Trên xe, Nguyệt Sương chỉ dùng vẻ mặt có chút mệt mỏi ngồi đằng sau, còn Lâm Thần đi ở phía trước.

Ngồi trên chiếc xe này, cậu có cảm giác đây chẳng khác nào một hộp sắt sinh tồn biết di chuyển cả. Vỏ xe làm từ thép chống tăng, kính chống đạn, rồi còn các công nghệ được trang bị trên chiếc xe, nó tân tiến vô cùng. Thậm chí nó còn có thể làm nhiễu sóng rada. Thậm chí là chiếc xe này còn có thể làm một cái tàu lặn luôn cũng được.

Thật không biết mẹ của Nguyệt Sương phải kinh khủng như nào mới sở hữu được chiếc xe như thế này. Cậu cứ tưởng cô ấy chỉ thuần là doanh nhân, ai ngờ cũng có một chút quan hệ với quân đội. Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tuy nhiên, khi cậu sắp về đến bệnh viện, một cảm giác bất an lại tràn ngập trong lòng. Thậm chí, cái cảm giác này nó càng ngày càng mãnh liệt khi cậu càng tiến gần bệnh viện đó.

Không hề chậm chễ, cậu xoay vô lăng đảo chiều xe rồi chạy ngược lại. Tuy rằng cái cảm giác này rất mơ hồ, thậm chí nghe có chút buồn cười nhưng cậu cũng không hề muốn mạo hiểm. Vì suy cho cùng, nơi đó cũng rất nguy hiểm.

Thật đúng là như vậy, bởi vì trước cổng bệnh viện, toàn bộ bị bao vây bởi những xe bọc thép với những người mặc trang phục quân đội rất nghiêm trang.

Nhắc lại cho anh em chưa hiểu: Linh Nhi là chủ của thành phố riêng - Nơi mà anh main nhà ta vẫn còn phải trốn chạy khắp nơi, quân đội bảo vệ thành phố trên nên vì thế, Linh Nhi được quyền điều khiển quân đội trong một vài trường hợp. Tuy nhiên, vì là quân đội nên bản thân cô ấy cũng không được điều khiển vượt quá giới hạn của bản thân.

Khung cảnh trở nên căng thẳng vô cùng khi một cô gái xuất hiện. Có lẽ, trong đời bọn họ, những người làm cả đời ở cái bệnh viện nhỏ nhoi này, không bao giờ bọn họ có thể nghĩ lại có thể gặp được một nhân vật mà có sức ảnh hưởng tới quân đội như vậy.

Người xuất hiện không ai khác chính là Linh Nhi. Lúc này, thay vì khoác trên mình bộ váy đẹp đẽ quyến rũ như thường ngày, cô ấy lại thay cho mình một bộ áo quần trông vô cùng giản dị. Chỉ là quần jean cùng với một chiếc áo dài tay. Mái tóc xõa ra được búi lại gọn gàng, lộ ra nguyên bản khuôn mặt sắc sảo, đẹp đến từng chi tiết.

Tuy nhiên, lúc này không một ai dám nhìn trực tiếp vào thẳng khuôn mặt cô ấy cả, bởi đơn giản, vẻ mặt đó ẩn chứa sát khí nồng đậm. Thậm chí, khi cô ấy nhìn qua bọn họ thì giống như cả vùng trời đang đè xuống từng người ở đây, không một ai có thể đứng vững trước ánh nhìn của vị tiểu thư này.

Linh Nhi cầm trên tay chiếc áo khoác màu xám. Nếu Lâm Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra được, đó chính là chiếc áo của mình.

Không biết Linh Nhi nghĩ cái gì, bọn họ chỉ nhìn thấy cô ấy đứng đó, nhìn chằm chằm chiếc áo không rời.

Tư Hạ lúc này chạy đến, vẻ mặt gấp gáp nhưng vẫn hành lễ với Linh Nhi, sau đó cung kính nói:

“ Thưa cô chủ, chúng ta đã tra toàn bộ camera, lục soát toàn bộ nơi đây. Tuy nhiên, ngoại trừ chiếc áo đó ra, còn lại chúng ta không tìm được bất cứ thứ gì khác.”

Linh Nhi lúc này mới dừng nhìn chiếc áo đó, quay sang nhìn Tư Hạ, từng câu nói vô cùng đáng sợ nói với cô ấy:

“ Những tên đã động chân động tay vào anh ấy, giết! Tôi muốn trong đêm nay, những tên đó đều phải chết!”

Tư Hạ nghe thấy cái giọng nói này, không hiểu sao cô lại run một cái. Ngay sau đó, cô lại thấy Linh Nhi nhìn lên bầu trời, nói:

“ Với một người bình thường không có thân phận như anh ấy. Không thể nào lại có thể ở trong một căn phòng như vậy. Nhất định đã có ai đó giúp anh ấy vào nơi này.”

Nói xong, cô mới sốc khi thấy Linh Nhi đột nhiên chảy lệ, nói:

“ Cũng may...anh ấy đã được cứu... Chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy anh ấy. Xã hội bên ngoài rất nguy hiểm, anh ấy lại không có sự bảo vệ của tôi.”

Thấy cô chủ tỏ vẻ quan tâm đến cậu chủ như vậy, Tư Hạ trong lòng vạn phần cảm động. Ánh mắt cô giống như có ngọn lửa, bùng cháy dữ dội.

“ Vâng...thưa cô chủ. Tôi sẽ tìm đủ mọi cách để tìm thấy cậu chủ trong thời gian sớm nhất.” Tư Hạ chắc nịch nói.

Nói xong, cô cúi đầu rời đi.

Trong quán rượu sang trọng, cách bệnh viện khoảng chục cây số, nằm trong một ngõ nhỏ. Một tên đại hán, ăn mặc có chút tùy tiện, một tay cầm lấy rượu, một tay cầm lấy chiếc đao, miệng hút điếu thuốc nói với đàn em:

“ Chúng mày hôm nay có được gì không?”

Nói xong, tên này vỗ vỗ cái bàn, giống như đang biểu thị ý nói của hắn thông qua hành động. Mấy tên đàn em xung quanh đều cười cười, giống như hiểu ý hắn vậy.

Ngay sau đó, một tên tóc xanh, khuôn mặt có chút gian tà đặt lên bàn một chiếc chìa khóa, nói với tên đại ca:

“ Thưa lão đại, hôm nay em bắt được một cặp song sinh trông khá là ngon. Cả hai đứa đều chỉ mới mười năm tuổi.Vì cha hai đứa thiếu nợ nên em mới bắt hai con bé này trước. Em đã xích tay hai con nhỏ đó, dâng cho đại ca thử món trước. Đây là chìa khóa...”

Nói xong, hắn còn làm ra cái bộ dạng nịnh nọt khiến cho tên đại ca vô cùng hài lòng. Hắn gật đầu một cái, tán thưởng:

“ Tốt...tốt... mày đúng là có tố chất của tao đó.”

Được khen, tên đàn em tóc xanh trong lòng cảm thấy vui sướng. Hai tay xoa xoa nịnh nọt:

“ Vâng... em sẽ cố gắng vì đại ca...”

Mấy tên đàn em khác cũng giống như tên tóc xanh, ai cũng cố gắng đưa ra những thứ tốt nhất mình cướp được để có thể nhận được sự tán thưởng của đại ca.

Đứa thì đưa tiền bạc, đứa thì đưa phụ nữ... thậm chí có cả clip hành hạ dã man... mọi thứ bẩn thỉu nhất đều được mấy tên này tập hợp đầy đủ ở chỗ này.

Cả bọn cười lớn, hát hò mà chả ai dám đến gần. Thậm chí, rất nhiều người còn sợ hãi bỏ đi. Bởi họ biết, đám này chính là đám côn đồ rất nổi tiếng ở đây.

Tên đại ca uống xong ngụm rượu, vẻ mặt đắng chát kêu:

“ Thật tức chết tao. Không thể ngờ được là mấy tên đàn em kia lại chết tức tưởi như vậy. Tuy nhiên, thứ tiếc nhất lại chính là con hàng kia. Tao chưa bao giờ được nếm thử đứa nào như vậy cả.”

Nói xong, hắn còn lấy ra bức hình, trong đó chính là bức chụp trộm của một nữ sinh. Tuy chỉ là bức chụp từ phía sau, không thể nhìn thấy mặt, nhưng từ dáng người thì có thể đoán chắc, đó chính là một mỹ nữ.

Một tên đàn em thấy đại ca có chút mê man, sẵn trong người có hơi rượu, hắn ngu ngơ hỏi:

“ Đại ca, mấy anh em chết oan đó đại ca có muốn trả thù không ạ?”

Vừa nói xong, tên đại ca cầm một chai rượu đập thẳng vào đầu của tên đàn em vừa nói, chai rượu vỡ ra khiến cho rượu cùng với máu của tên đàn em hòa quyện vào nhau trông vô cùng rợn người.

Chẳng quan tâm đến đàn em nó ra sao, tên đại ca nóng giận nói:

“ Mày biết là chúng ta đang bị truy nã không? Mấy tên đó bây giờ đều bị quân đội quản rồi. Mày bảo tao báo thù!!! Báo thù cái con mẹ mày à?”

Nói xong, hắn còn đạp cho tên đàn em đang ôm đầu một cái, sau đó cầm chai rượu vừa uống tu một ngụm.

“ Khà...thôi, tao mệt rồi. Để tao kiểm tra mấy con hàng mà chúng mày vừa kiếm.”

Nói xong, hắn còn nở một nụ cười rất quỷ dị. Giống như chuẩn bị “hành hạ” từng con hàng mà mấy tên đàn em họ kiếm vậy. Có lẽ, những cô gái bị mấy tên này chơi cũng chẳng phải số ít.

Mấy tên đàn em cũng cười cười, có lẽ họ cũng muốn biết được những biểu cảm sợ hãi của mấy cô gái mà bọn họ vừa mới tóm.

Tuy nhiên, chưa kịp rời khỏi quán, một tiếng súng vang lên ở bên ngoài, cùng với giọng nói vô cùng đáng sợ:

“ Tất cả đứng im, giơ tay lên”
Chương270: Mang dao mổ trâu đi giết gà

Không kịp chờ bọn họ phản ứng kịp, hàng chục người từ bên ngoài đập cửa xông vào. Ai cũng mặc trên mình bộ đồ đặc nhiệm, mặt nạ chống khí độc cùng với khẩu súng trường với một tư thế vô cùng nghiêm túc.

“ Cho các người ba giây, nếu ai còn cầm thứ gì trên người thì chúng tôi sẽ nổ súng.”

Nói xong, hơn ba mươi người dí súng chĩa thẳng vào đám người côn đồ đó. Vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm túc, giống như có thể sẵn sàng làm cho mấy tên kia thành những “tổ ong” vậy.

Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như này, đám côn đồ đương nhiên không dám cử động, bởi vì tất cả những người phía trước đều là những đặc vụ chuyên phòng chống khủng bố. Thậm chí, có một vài tên còn không tự chủ mà ngã uỳnh xuống đất, thân thể run lẩy bẩy không dám đứng lên.

“Đây...đây là tình huống gì?” Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu của mấy tên này. Đội đặc nhiệm??? Những người này chính là những người không nên xuất hiện ở chỗ này cơ mà.

Những đặc chủng này thuộc biên chế đặc biệt, làm nhiệm vụ giám sát trong thành phố, chống lại những băng đảng xã hội đen. Thế nên đó là lý do tại sao bọn họ phải chạy ra khỏi đây, bởi đơn giản, những người này chẳng bao giờ thèm để ý tới nơi khỉ ho cò gáy.

Thế nhưng, cuộc sống chẳng bao giờ có từ “chắc chắn”. Hiện tại bọn họ đều đứng đây, với tình huống như này thì những kẻ nhỏ nhoi như bọn họ cũng chỉ có thể tuân lệnh theo ý của bọn họ thôi.

Tên đại ca cũng vì tình thế này mà tỉnh rượu ngay lập tức. Chẳng ai có thể không sợ trước cả chục khẩu súng đang chĩa vào mặt mình cả. Hai tay hắn giơ lên, vẻ mặt hoảng sợ nói:

“ Tôi đầu hàng...tôi đầu hàng...”

Nói xong, không kịp chờ hắn phản ứng, một bóng ảnh từ bên ngoài đi vào. Đó không ai khác chính là Tư Hạ.

Lúc này, sắc mặt cô âm lãnh đến cực điểm, ánh mắt giống như lưỡi dao đảo qua từng người trong căn phòng cùng với giọng nói chẳng hề có chút vui vẻ:

“ Các người đã bị bắt vì tội cưỡng hiếp phụ nữ, cố ý giết người, buôn lậu vũ khí, ma túy, rửa tiền cùng với lạm dụng trẻ em... Tôi hỏi các người có ý kiến gì không?”

Nghe thấy lời này, cả đám đều run rẩy, thật sự không thể ngờ là những người này đến đây là để bắt bọn họ. Bọn họ cứ nghĩ là có khủng bố ở chỗ này, ai dè...

Không biết nên khóc hay nên cười, huy động những người này đi bắt bọn hắn chẳng phải là đang coi trọng chính bọn họ quá sao. Tuy nhiên, họ cũng biết, một khi bị đưa đi thì chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu một chút nào.

Nếu là những cảnh sát ở gần đây thì những tội kia chẳng hề có chút uy hiếp, bởi bọn họ cũng đã mua chuộc hết tất cả cảnh sát ở đây. Nhưng đây là đặc vụ thuộc quân đội, cảnh sát không hề được quyền giải quyết. Với tội danh trên, chắc chắn bọn họ sẽ lĩnh án tử hình...

Đương nhiên là họ chẳng muốn thừa nhận, bởi vì nếu thế thì đồng nghĩa với cái chết. Một tên trong đám bọn đang có hơi men, đứng ra phản đối:

“ Tôi phản đối... Các người là cái thá gì mà dám bắt tôi”

Ngay sau đó, giọng nói Tư Hạ ra lệnh:

“ Nổ súng”

(Cảnh tượng máu me, không thể miêu tả)

Cảnh tượng đẫm máu đến đáng sợ, tên đại ca nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không thể chịu nổi mà nôn ói. Thật sự quá tàn nhẫn, quá độc ác và quá dã man.

Bây giờ hắn mới biết, nếu như chỉ cần có ý định chống đối những người này thì cái chết chắc chắn sẽ thuộc vế hắn. Tuy nhiên, hiện tại hắn không mang cái gì trong người, điều này khiến trong lòng hắn thở ra một hơi.

Đương nhiên là hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng chẳng dám phản đối kịch liệt. Hắn đưa hai tay ra cho đặc vụ xích tay hắn lại, sau đó thở dài nói:

“ Các người bắt tôi đi cũng đươc. Tuy nhiên tôi chỉ muốn nói một điều...”

Tư Hạ ra hiệu bắt hết những tên đàn em, để lại tên đại ca này. Vẻ mặt cô có chút hứng thú, nói:

“ Được... ông nói đi!”

Vừa nói xong, tên đại ca lại trổ tài năng diễn xuất, nước mắt nước mũi đều ứa ra cùng với vẻ mặt vô cùng đau thương:

“ Tôi là một người công dân tốt. Là một người có ích cho xã hội. Các người muốn bắt tôi thì cũng không sao, nhưng ít ra thì hãy cho tôi xem bằng chứng chứ.”

Nói xong, hắn còn giả bộ đáng thương giống như hắn thật sự vô tội. Điều này khiến cho các người đang đứng đằng xa cũng có chút đồng cảm.

Tuy rằng không ai nói gì, nhưng có vẻ như chiến thuật ăn vạ của tên này phát huy khá là tốt. Người dân ở đằng xa bàn tán xôn xao, có vẻ như đang không phục cách bắt người của Tư Hạ cho lắm.

Tư Hạ đương nhiên hiểu ra ý của tên này, thế nên cô mới hỏi:

“ Ông muốn có bằng chứng phải không?”

Tên đại ca nghe vậy, hắn gật đầu lia lịa, vẻ mặt vô cùng oan ức nói:

“ Đúng, đúng vậy!”

Bên ngoài hắn tỏ ra đáng thương bao nhiêu thì trong lòng hắn lại cười lạnh bấy nhiêu. Không hề có bằng chứng thì làm sao có thể bắt được hắn. Cũng may là hắn có tính cẩn thận, mỗi khi làm xong chuyện xấu thì đều “thủ tiêu” tất cả mọi thứ, sau đó xóa dấu vết. Thế nên, cho dù huy động cả quân đội thì sao? Nếu không có bằng chứng thuyết phục thì cũng chẳng thể bắt hắn được.

Hơn nữa, tất cả những tài sản của hắn đều ở nước ngoài, được giám sát cẩn thận và đều là ẩn danh. Thế nên chẳng bao giờ có chuyện là tìm ra được cả.

Niềm tin của hắn đang dâng trào, hắn cố ý nở một nụ cười của kẻ chiến thắng dành cho Tư Hạ. Bắt tao đi!!! Để xem mày có cái cớ gì để bắt tao!!!

Tư Hạ đương nhiên nhìn thấy nụ cười này, cô không hề nổi giận, thậm chí cô còn nở lại nụ cười. Nụ cười giống như đang chế giễu chính hắn vậy. Điều này khiến cho hắn có chút quái lạ.

Vừa nghĩ như vậy, hắn thấy Tư Hạ ném thứ gì đó ra trước mặt hắn, khi nhận ra, vẻ mặt hắn trở nên hoảng sợ... Đó chính là chiếc chìa khóa giam giữ tiền ở nước ngoài, thứ được giấu kỹ đến như vậy, tại sao lại ở trong tay của cô ấy.

Tiếp tục, hắn lại nhìn thấy Tư Hạ lấy thứ gì đó từ đằng sau tên lính, ném thẳng vào mặt hắn. Cũng giống nhưu vừa nãy, vẻ mặt hắn cũng trở nên hoảng loạn, đó chính là một trong các khẩu súng mà hắn đang định buôn lậu ( đương nhiên là không có đạn).

Thế vẫn là chưa đủ, Tư Hạ còn ném ra cả đống giấy tờ giả chữ ký để tuồn nguồn tiền ra ngoài. Thậm chí có cả giấy tờ vay nợ, giấy tờ cầm cố mà hắn đã giấu vô cùng kỹ lưỡng...

“ Chuyện...chuyện này sao có thể?” Tên đại ca không thể tin nổi mà thốt ra.

Tư Hạ dường như cũng chẳng ngạc nhiên khi nhìn cái vẻ mặt này, cô dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên đại ca đang ngơ ngác đó rồi nói:

“ Chút trò cỏn con này mà còn dám hống hách trước mặt tôi!!! Những bằng chứng đó đã đủ thuyết phục ông chưa?”

Lời nói cũng như lời chế diễu đập thẳng vào lòng tự trọng của tên đại ca. Hiện tại, hắn trở nên vô cùng tuyệt vọng... không thể ngờ ảnh hưởng của quân đội lại lớn như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn mà đã tra ra toàn bộ tài sản cùng tội ác của hắn, thế mà hắn còn cười đùa, còn tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ bị phát hiện được.

Thấy mình chẳng còn con đường sống, hắn ngước nhìn lên Tư Hạ, vẻ mặt tuyệt vọng hỏi:

“ Tại..tại sao các người lại bỏ ra công sức để bắt tôi!!!”

Đây cũng là lời trăn trối cuối cùng của hắn. Hắn không tin, một nhân vật nhỏ nhoi như hắn lại khiến cho những người này phải ra đây bắt hắn. Hắn không cam lòng, hắn muốn biết là hắn đã trêu trọc ai.

Tư Hạ thấy thế, cô chỉ thở dài, xoay người lại, nói một câu khiến cho tâm gan tên đại ca tan nát:

“Đàn em của ông đã đắc tội người mà không thể đắc tội.”

Bonus...

Lâm Thần đang lái chiếc xe, bỗng nghe thấy những lời nói của Nguyệt Sương đang ngủ ở phía sau:

“ Anh....anh nợ gia đình em rất nhiều tiền phải không??? Anh lúc này đang xin em khất nợ sao???”

Nói xong, Nguyệt Sương bỗng dưng chuyển sang giọng vô cùng tà dị:

“ Hmm... Anh nợ thì phải trả. Tuy nhiên, có vẻ như anh chẳng còn xu nào nhỉ?”

Sau đó, Nguyệt Sương lại nói ra cái giọng bất đắc dĩ:

“ Thôi được rồi....anh đừng quỳ xin em nữa... Thế này đi... em đang thiếu một người chồng. Chỉ cần anh làm chồng em, nợ này sẽ xí xóa...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK