• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương26: Thanh Tuyết Muốn Làm Gì

Lâm Thần cũng không để ý lắm đến Thanh Tuyết đang cười lạnh phía sau cậu.

Kể cả cậu biết thì cậu cũng chẳng quan tâm.

Thực sự cậu chỉ muốn báo đáp phần nhân tình này mà thôi, sau đó cậu có thể rời khỏi đây và đi về thăm gia đình của mình.

Nhìn Lâm Thần biểu diễn nấu ăn trông rất chuyên nghiệp.

Thanh Tuyết đã có một cái nhìn mới về Lâm Thần, nhưng cô vẫn tự tin với lòng mình rằng Lâm Thần chỉ đang diễn trò trước mặt để lấy lòng cô.

Thanh Tuyết “hừ” một cái rồi chạy ton ton lên phòng thay đồ, cô cũng chẳng đoái hoài đến Lâm Thần nữa.

Thanh Tuyết thay một bộ váy trông khá quyến rũ.

Một chiếc váy hở lưng màu trắng, điểm thêm những bông hoa ở trên váy làm tô đậm thêm vẻ đẹp của chúng.

Ngoài ra, nhờ thân hình mảnh mai của Thanh Tuyết lại làm cho cô khi mặc trở nên vô cùng động lòng người.

Thanh Tuyết muốn thử xem Lâm Thần có nhìn cô như mấy người con trai không, nếu có thì cô sẽ có cớ để đuổi Lâm Thần đi.

Thanh Tuyết tự tin bước chân xuống phòng của mình, nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ắp.

Bụng cô tự dưng kêu đói cồn cào.

Thực sự mùi quá thơm, cộng thêm toàn những món trông rất đẹp mắt và độc lạ nữa.

Thanh Tuyết không tự chủ tự ngồi vào bàn ăn.

Trông thấy một miếng thịt bò làm vừa chín tới, cộng thêm những thứ trang trí rất đẹp mắt, Thanh Tuyết không biết phải chê món này như thế nào.

Cô ăn một miếng, vị ngọt từ thịt nhưng lại mọng nước làm cho cô nhớ mãi không thôi.

Cô định ăn thêm một miếng nữa nhưng cô đột nhiên nghĩ lại rằng : “Mình phải chê món của người này chứ, tại sao miệng mình lại không tự chủ được ?”.

Nhưng thực sự cám dỗ của thức ăn Lâm Thần nấu là quá lớn.

Thanh Tuyết cũng bỏ cả cái lời hứa vừa nãy, cô nói với Lâm Thần một cách cao cao tại thượng :

-May là ta rộng lượng tha cho ngươi đó.

Ngươi hãy cảm thấy vinh hạnh khi ta ăn những món “tầm thường” của ngươi đi!

Thanh Tuyết ăn ngấu nghiến, cả người hầu khi nhìn thấy cô chủ ăn như vậy cũng thấy rất lạ, vì họ chưa bao giờ thấy cô chủ của mình ăn như vậy cả.

Họ cũng tự hỏi món ăn của Lâm Thần nó phải ngon như thế nào để mà cô chủ nhà mình ăn uống một cách “ngấu nghiến” như vậy.

Nhìn cô chủ ăn, cả đám người hầu nuốt nước bọt.

Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết ăn uống như vậy, cậu cười thầm.

Thực sự cậu cũng không chấp nhặt với cô tiểu thư này làm gì, cậu cũng chỉ có thời gian ba ngày mà thôi.

Nhưng Lâm Thần nghĩ chưa được bao lâu, Thanh Tuyết đã chỉ tay vào Lâm Thần nói :

-Ngươi hãy đi chuẩn bị nước nóng cho ta ! Còn nữa, ngươi phải khử trùng sau khi ra khỏi phòng tắm, ta không muốn ngửi thấy mùi của ngươi !

Nhìn vẻ mặt có vẻ khó chịu của Thanh Tuyết trong khi cô vẫn ăn một cách ngon lành đã làm cho Lâm Thần lại trở nên khó chịu.

Cậu cũng chẳng muốn cãi nhau làm gì, một mình làm theo yêu cầu của vị đại tiểu thư khó chiều này.

Lâm Thần vừa đi cái, Thanh Tuyết bắt đầu không để ý lễ tiết ăn như hổ đói.

“Thực sự quá ngon ! Mình chưa bao giờ được ăn ngon như thế này ! Món nào sao mình nhìn cũng muốn đổ hết vào bụng thế này !” Thanh Tuyết nghĩ thầm.

Cô đuổi Lâm Thần cũng là vì không muốn Lâm Thần nhìn thấy cô ăn như thế này.

Sau khi ăn xong, Thanh Tuyết bảo người hầu dọn dẹp giúp mình.

Còn cô thì đi lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm.

Trên đường đi, cô cảm thấy rất lạ.

Từ lúc ăn cơm đến lúc đuổi đi Lâm Thần, Lâm Thần không bao giờ nhìn cô quá năm giây.

“Thực sự mị lực của mình nó yếu đến vậy sao, hay là hắn ta muốn ra vẻ với mình” Thanh Tuyết vừa đi vừa nghĩ.

Mang theo nỗi nghi hoặc của mình, Thanh Tuyết bước vào phong tắm.

Cô chỉ ngửi thấy mùi sát trùng, nước nóng đã có.

Nhưng điều này lại làm Thanh Tuyết khó chịu, cứ nghĩ đến Lâm Thần múa may trước mặt lại làm cô khó chịu, mà điều làm cô khó chịu là cô không có cách nào để trị cái tên này.

Cô vừa tắm vừa hát, giọng hát thanh ca động lòng người.

Cô tin ở bên ngoài Lâm Thần sẽ xuất hiện ở cửa, cô có thể nhìn thấy từ camera ở trong phòng tắm.

Nếu Lâm Thần dám hó hé định nhìn trộm cô, cô sẽ đuổi anh ta đi.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng, cô chưa bao giờ thấy Lâm Thần mất tập trung cả.

Thậm chí, anh ta còn chẳng ngước nhìn vào đây một lần nào.

Điều này khiến Thanh Tuyết vô cùng khó chịu (edit: không nhìn cũng khó chịu, nhìn thì bị đuổi.

How???)

Mang theo nỗi tức giận vô cớ.

Thanh Tuyết bước ra phòng tắm với một bộ đồ mới.

Mái tóc ướt xõa xuống lưng khiến Thanh Tuyết trở lên mị lực hơn bao giờ hết.

Nhưng Lâm Thần chỉ tập trung làm việc của cậu.

Thanh Tuyết không tin Lâm Thần không động lòng với cô.

Cô nhất định phải để Lâm Thần quỳ xuống xin cô.

Thanh Tuyết ngồi vào ghế dài, nằm xuống một cách thoải mái.

Nói một cách ra lệnh đối với Lâm Thần:

-Ngươi qua đây mát-xa cho ta !

Lâm Thần tưởng mình nghe không rõ lời Thanh Tuyết.

Cậu hỏi lại một cách lễ phép:

-Cô có thể nói lại lời vừa nãy không?

Thanh Tuyết tức giận.

Nói lớn:

-Tai ngươi có vấn đề à ? Qua đây mát-xa cho ta ???

Lâm Thần thực sự cảm thấy khó hiểu.

Vừa nãy còn bảo là không muốn ngửi thấy mùi của mình mà bây giờ bắt mình đi mát xa rồi.

Não cô này thực sự không có vấn đề gì chứ .

Mang theo sự nghi hoặc, Lâm Thần đến gần.

Thanh Tuyết cười lạnh nói :

-Ta bây giờ rất mệt, cần mát xa để cơ thể của ta thư giãn.

Ngươi nếu không làm tốt thì đêm nay ngươi sẽ ngủ ở bên ngoài.

Còn nữa, nếu ngươi có ý đồ gì đen tối ta sẽ móc mắt ngươi ra.

Lâm Thần nghe thấy lời này, trong lòng tức muốn điên.

Sao cứ lần này đến lần khác muốn khó dễ cậu vậy, thực sự hết nói nổi.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Thanh Tuyết, Lâm Thần sẽ cho cô bé này một bài học.

Cậu đồng ý đứng phía trên bấm vai cho Thanh Tuyết.

Cậu cũng đeo găng tay để tránh cho cô nàng này khỏi gây sự với mình.

“Cảm giác gì vậy??? Thật là dễ chịu mà” Thanh Tuyết nghĩ trong lòng.

Thực sự tên này quá là để người ta không thể nổi điên được, đến cả việc mát xa cũng làm một cách hoàn hảo như này.

Cô không muốn mình như thế này, nói với Lâm Thần:

-Xuống mát xa chân cho ta!!!

Lâm Thần không nói gì, cậu ngồi xuống mát xa chân cho Thanh Tuyết.

Lâm Thần cũng bất ngờ trước vẻ đẹp toàn mỹ của Thanh Tuyết, nhưng bất ngờ chỉ được một thoáng, cậu cũng nhìn khá nhiều đôi chân hoàn mỹ như vậy rồi, đến cả nhân vật lớn như Linh Nhi dùng chân đùa nghịch cậu.

Lâm Thần làm quá thoải mái, điều này làm cho Thanh Tuyết không tự chủ kêu lên những tiếng nhỏ.

Lâm Thần cười lạnh, cậu mát xa cũng thuộc dạng biết “một chút”, cậu muốn cho cô bé này một bài học.

Thanh Tuyết thấy Lâm Thần càng mát xa thì người cô càng nóng lên, cô muốn kêu lên nhưng lòng tự trọng của cô lại không cho cô làm vậy.

Lúc gần không chịu nổi,Thanh Tuyết thở hổn hển nói:

-Dừng lại.

Lâm Thần dừng lại.

Cảm giác đó bỗng biến mất.

Điều này làm Thanh Tuyết vừa mừng vừa buồn.

Cô cũng không dám để Lâm Thần mát xa cho cô nữa, nhưng cũng không thể mặt dày bảo Lâm Thần không làm tốt.

Thế là để cho Lâm Thần bẽ mặt, cô giơ chân trước mặt Lâm Thần nói :

-Liếm !!

(Ảnh minh họa : Ta để ở phần bình luận)

Chúc đh đọc truyện vui vẻ
Chương27: Chuẩn Bị Đến Dạ Hội

Lâm Thần tưởng mình nghe nhầm lần nữa, cậu lại hỏi lại Thanh Tuyết :

-Cô chủ bảo Thần làm gì ???( từ bây giờ sẽ xưng thần- cô chủ để phù hợp)

Thanh Tuyết giơ một chân đưa đến trước mặt Lâm Thần, cười khinh bỉ nói :

-Ngươi không lẽ không muốn ban thưởng sao.

Ta cho phép ngươi được “Liếm chân” ta.

Lâm Thần ngây ra như phỗng.

Cô nàng này bị gì vậy.

Cậu giả vờ không nghe thấy, đứng dậy cúi chào lễ phép:

-Thưa cô chủ ! Việc của thần đã xong ! Chúc cô chủ ngủ ngon!

Thanh Tuyết thấy Lâm Thần giả vờ không nghe thấy cô nói, cô nổi giận.

Cô định kêu Lâm Thần ở lại nhưng chưa kịp nói gì cậu ta đã chạy đi mất.

-Thật là tức chết ta !!!

Thanh Tuyết nói lên, thực sự cô chưa bao giờ xấu hổ như này hôm nay.

Lâm Thần cô bắt làm gì hắn ta đều làm tốt, thậm chí là xuất xắc.

Nhưng lúc cô định cho rằng Lâm Thần cuối cùng cũng chỉ bị cô cho xoay vòng, nhưng không, cô định làm khó Lâm Thần thì Lâm Thần có đủ cách để “phản công” lại.

Mang theo nỗi uất ức vô cớ, Thanh Tuyết một mình đi vào phòng của mình.

Cô cầm mấy con gấu trên giường ném loạn xạ.

Thực sự cô chưa thấy ai khó đối phó như tên này, hắn ta thật đáng ghét !!!.

Nhưng Thanh Tuyết cũng rất hiếu kỳ đằng sau mặt nạ sẽ là một khuân mặt như thế nào.

Trong suốt những lúc cô nhìn Lâm Thần, hắn ta lúc nào cũng đeo mặt nạ cả, thực sự mặt anh ta có cái gì “kinh khủng” sao.

Thanh Tuyết gọi điện thoại cho ông của mình.

Cô lúc đầu hỏi thăm sức khỏe của ông mình, sau đó cô mới hỏi vào vấn đề chính:

-Ông ơi! Tại sao ông lại cho tên kia làm vệ sĩ của con.

Con lớn rồi có cần vệ sĩ đâu ạ!

Ông Thanh Tuyết cười ha hả, nói vui:

-Cháu của ta rất xinh đẹp, mà ta sợ cháu gặp nguy hiểm nên ta mới cố gắng xắp xếp cho cháu một người vệ sĩ đó.

Nghe thấy ông mình cười vui vẻ, Thanh Tuyết nũng nịu:

-Nhưng hắn ta đáng ghét lắm ! Lại còn lạnh lùng với không làm theo cháu nữa.

Mà hắn ta cũng chả biết làm gì cả ???

Nghe vậy, ông của Thanh Tuyết biết là cô đang “dỗi”.

Ông cũng đã tra qua người mà bắt Lâm Thần là ai, nhưng không ngờ người đuổi theo Lâm Thần lại là vệ sĩ của đại tiểu thư Linh Nhi.

Tuy là ông cũng không sợ người này nhưng ông biết người này cực kỳ nguy hiểm, lại còn cầm trong tay rất nhiều quyền lực.

Thực sự tuổi trẻ đã mang danh tiếng cực lớn như vậy, đến ông cũng không làm được.

Được một đại tiểu thư nhìn trúng lại còn truy đuổi một cách gắt gao như vậy, thực sự Lâm Thần này không phải là một con người tầm thường, hơn nữa Lâm Thần còn trốn thoát được.

Ông tin chắc rằng Lâm Thần đang tức giận với cách hành xử với cháu gái mình.

Ông Thanh Tuyết nói với Thanh Tuyết:

-Ông vài ngày nữa sẽ về ! Lúc đó người đó sẽ rời khỏi đây ! Cháu mấy hôm nay ông không có nhà thì hãy nghe lời người vệ sĩ kia nha! Thực sự ông phải mất nhiều công sức lắm mới mời được cậu đó!

Thanh Tuyết thấy ông mình còn khen tên đó.

Lòng cô khó chịu nói:

-Ông ơi ! Thực sự cháu không muốn ở cùng tên đó thêm một giây nào nữa.

Ông cố gắng quay trở về đi!!!

Ông Thanh Tuyết thở dài, nói :

-Được rồi! Được rồi ! Ông sẽ quay trở về sớm ! Cháu yên tâm !

Thanh Tuyết nghe thấy thế, lòng cảm thấy vui , nói:

-Ông đối với cháu là nhất !!! Hihi...

-Được rồi! Ông có chuyến công tác, hẹn gặp lại cháu sau.

Thanh Tuyết trong lòng mong chờ từng ngày ông mình về.

Lên mạng, cô nhìn thấy trên trang báo đang đưa tin về một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ký kết một hợp đồng rất lớn.

Tuy là cô không thấy được mặt cô đó vì người ký chỉ là đại diện nhưng cô rất ngưỡng mộ con người như thế này.

Vừa có tài lại có sắc, ai ai cũng ngưỡng mộ.

Khuân mặt mỉm cười nhìn bản tin thì cô mới biết người đó tên là Linh Nhi( Edit: Lâm Thần chọc phải nhân vật hơi lớn).

Mà Thanh Tuyết còn biết một việc là Tiểu Thư Linh Nhi sẽ ở trong nước một khoảng thời gian để hoàn thành nốt việc cá nhân( edit : Bắt main chứ làm gì”).

Cô rất mong một ngày sẽ gặp được người đó, đúng là “thần tượng” trong mơ của cô, một cô gái đứng lên bằng chính sức lực của mình.

Mang trong mình niềm hi vọng xa vời, Thanh Tuyết chìm vào giấc ngủ say.

Cô chỉ cần nhìn mặt Lâm Thần hai ngày nữa thôi là được rồi.

Lâm Thần ngồi trong phòng bắt đầu tập thể dục, cậu có thói quen tập thể dục trước khi ngủ và sau khi dậy.

Thực sự cái cô tiểu thư này hành cậu quá nhiều,

Cộng thêm việc cậu phải sắp xếp hàng tá công việc ngày mai khiến cho cậu khá đau đầu.

Những người hầu trong nhà ân cần hỏi cậu, cậu cũng cảm thấy đỡ đi phần nào.

Mãi lúc đêm muộn, Lâm Thần mới được đặt chân lên giường làm một giấc ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, trời sang tinh mơ, khi mà sương mù vẫn chưa tan, Thanh Tuyết đã dậy, cô hôm nay dậy sớm hơn thường ngày để chuẩn bị đi bắt lỗi Lâm Thần, cô biết là giờ này rất hiếm ai có thể dậy được.

Cô muốn để Lâm Thần cảm thấy xấu hổ vì đã dậy còn muộn hơn cả chủ nhân của mình.

Mặc một chiếc áo ngủ, cô không kịp thay mà chạy xuống tìm Lâm Thần, nhưng cô tìm mãi không thấy Lâm Thần.

Lòng Thanh Tuyết cảm thấy vui vẻ lạ thường, cuối cùng cô cũng có cái cớ để bắt nạt tên này.

Mang theo khuân mặt có vẻ tức giận, Thanh Tuyết đi tìm Lâm Thần, nhưng cô tìm hoài không thấy đâu, Thanh Tuyết cuối cùng đi đến phòng ngủ của Lâm Thần.

Cô cứ tưởng phòng Lâm Thần sẽ rất bừa bộn nhưng cô đã sai.

Phòng Lâm Thần rất sạch sẽ, ngăn nắp và cực kỳ đơn giản.

Thực sự nó quá đơn giản làm cho Thanh Tuyết cảm thấy không quen, cả căn phòng chỉ có đúng một chiếc giường và một cái bàn chứa rất nhiều sách.

Thanh Tuyết không ngờ Lâm Thần lại yêu sách đến vậy, cả một tủ sách cô nhìn còn choáng váng.

Lâm Thần thực sự là con người đơn giản như vậy sao???

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì có một tiếng động từ bên ngoài, Thanh Tuyết giật mình rời khỏi phòng.

Cô nhanh chóng ra ngoài thì thấy Lâm Thần chạy vào với vẻ mặt toát mồ hôi, Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi :

-Sáng sớm ngươi đã đi đâu vậy ???

Lâm Thần khá bất ngờ khi cô tiểu thư này dậy sớm như vậy.

Lâm Thần lễ phép trả lời:

-Thần sáng sớm thường hay tập thể dục.

Thanh Tuyết cảm thấy xấu hổ, không ngờ cô mới dậy thì người ta đã dậy từ lâu lắm rồi.

Cô nói với giọng đanh đá:

-Ta mới dậy ! Ngươi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta!

Lâm Thần cũng quen cảnh này rồi, cậu cúi chào rồi bắt đầu một ngày phiền toái với mình.

Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần đổ mồ hôi mà tim cô đập nhanh một cách lạ thường: “Sao hắn ta có vẻ soái thế nhỉ???”

Thanh Tuyết nghỉ ngẩn ngơ rồi mới nhớ ra là mình còn mặc đồ ngủ, cô nhanh chân chạy vào phòng thay một bộ đồ mới.

Sau khi ăn sáng xong, cô đi ra ngoài thì thấy Lâm Thần định đi theo mình.

Thanh Tuyết gằn giọng nói:

-Ngươi cấm được đi theo ta!!!

Lâm Thần lễ phép đáp:

-Thần đi theo là để bảo vệ cô chủ theo đúng lời ông cô nói ! Xin cô hiểu cho !!!

Thanh Tuyết tỏ vẻ khinh bỉ nói:

-Ngươi mà bảo vệ được ta !!! Haha...!!! Ngươi bảo vệ ngươi còn chẳng được mà còn đi bảo vệ người khác...!Ta không cần ngươi bảo vệ.

Nói xong một tràng sỉ nhục Lâm Thần, Thanh Tuyết bước lên xe riêng rời đi.

Để lại Lâm Thần vẫn đang đợi đằng sau cô.

Thực sự Lâm Thần cũng chẳng rảnh rỗi đến mức phải quỳ xuống xin người ta.

Nhưng mà lão già đã nói chuyện với cậu là hôm nay Thanh Tuyết cần dự một buổi tiệc quan trọng, mà người ham muốn sắc đẹp của cô ấy thì nhiều nên ông ấy muốn giao việc bảo vệ rất quan trọng này cho Lâm Thần.

Lâm Thần lúc đó cũng không phàn nàn gì, nhưng cô nàng này lại làm Lâm Thần chẳng còn lời gì để nói.

Lâm Thần cảm giác hôm nay sẽ khá là mệt mỏi đây.

Cậu vào trong phòng mình, lấy một bộ đồ áo choàng đen, cậu cũng được ông ấy đưa phòng một chiếc chìa khóa ô tô và một thẻ đen.

Lâm Thần vào trong xe, hóa trang, thay đổi quần áo, đổi giọng và bắt đầu đi đến bữa tiệc đó.

Lâm Thần trông bây giờ rất bí ẩn và nguy hiểm, cậu đang phải làm một nhiệm vụ khá là khó.

Đây chắc chắn sẽ là một ngày rất đáng nhớ đối với Thanh Tuyết ( lời tác giả)

P/S: Cảm ơn đạo hữu đã ủng hộ TLT, ta sẽ ra chương đều đặn hơn.

Cảm ơn các độc giả.
Chương28: Dương Thiên Dương Oai

Ở một bữa tiệc nhỏ trong thành phố, mọi người bên ngoài đều mặc cho mình những bộ đồ xinh đẹp nhất, nam thì anh tuấn phong nhã, nữ thì xinh đẹp quyến rũ.

Có vẻ nơi đây là một buổi tiệc rất quan trọng.

Một chiếc xe RR từ từ chạy đến, thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người đều ngoảnh mặt một chút để xem người đến là ai.

Một cô gái mặc trang phục dạ hội chỉnh tề bước từ từ xuống, mọi người đều có vẻ rất chú ý đến người này.

Người bước xuống đó là Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết hôm nay đến dự một bữa tiệc trong trường, vì cô là hoa khôi nên rất được mọi người chú ý đến.

Vừa bước xuống xe, có rất nhiều bạn bè đến thăm hỏi cô, cô cũng tiện thể trả lời qua loa nhưng lại không mất đi sự ưu nhã của mình.

Cô bước vào trong hội trường.

Nơi đây được tổ chức khá bài bản, rất nhiều thứ đẹp mắt, có cả một sân khấu riêng để mọi người cùng biểu diễn tài năng của mình.

Thanh Tuyết là điểm tâm của sự chú ý.

Rất nhiều người có vẻ muốn giao lưu một chút với cô.

Đám nhà giàu còn muốn mời Thanh Tuyết làm một điệu nhảy nhưng Thanh Tuyết đều từ chối, cô không thích vẻ giả tạo của những con người này.

Thanh Tuyết ưu nhã nói chuyện với bạn của mình một cách vui vẻ.

Một lúc sau, ở bên ngoài xuất hiện một chiếc xe có vẻ khá bình thường đến trước cổng bữa tiệc.

Một anh chàng có vẻ bí ẩn bước xuống xe, có vẻ như bộ đồ mặc cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng khiến cho mọi người có chút hoảng sợ.

Đặc biệt là không ai có thể nhìn thấy mặt anh ta cũng làm cho những người xung quanh muốn tránh xa anh ta.

Đó chính là Lâm Thần.

Lâm Thần cũng đi theo địa điểm mà ông Thanh Tuyết nói.

Cậu đây cũng là lần đầu tham dự bữa tiệc , từ lúc bé đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đến rằng mình sẽ được ở một nơi sang trọng như thế này.

Lâm Thần chưa kịp bước vào thì có một người bảo an chặn đầu cậu nói:

-Anh bạn có thể cho tôi xem thiệp mời được không?

Lâm Thần cũng không dài dòng, trực tiếp đưa chiếc thẻ đen mà ông ấy đã cho cậu từ trước.

Khi nhìn thấy chiếc thẻ này, tên bảo vệ có vẻ khá cung kính cúi chào:

-Kính mời quý khách !

Lâm Thần từ từ bước vào.

Tên bảo vệ bây giờ mới bớt mồ hôi lạnh, không ngờ tấm thẻ đen đó lại là tấm thẻ quyền lực nhất, có thể tham dự mọi bữa tiệc lớn với một đãi ngộ lớn nhất.

Tên bảo vệ cũng không dám chần chừ, nhanh chóng đi báo với nhân viên quản lý.

Lâm Thần bước vào cũng làm gợi lên sự tò mò của mọi người.

Ở bữa tiệc này, ai ai cũng có thể đeo cho mình mặt nạ, nhưng Lâm Thần thì mọi người ở đây chưa ai gặp bao giờ.

Một số nam sinh thấy Lâm Thần ăn mặc như vậy thì cười thầm, không ngờ cũng có một “con hề” ở trong lễ hội này.

Mọi người nhìn Lâm Thần cũng chỉ cho rằng người này đang làm màu ở lễ hội nên không ai thèm để ý nữa tới cậu.

Lâm Thần cảm thấy những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, cậu cũng chẳng quan tâm.

Cậu đến đây chỉ để làm một “vệ sĩ” thôi.

Lâm Thần nhìn thấy một bàn có nhiều loại rượu.

Cậu đến ngồi một góc , tầm nhìn chỗ này khá tốt, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh hội trường.

Người bán rượu gần đó hỏi Lâm Thần:

-Cậu đến đây lần đầu đúng không ?

Thấy Lâm Thần gật đầu nhẹ, chủ quán nói thêm:

-Hôm nay sẽ xuất hiện khá nhiều nhân vật lớn, trong đó có cả một số người mà chúng ta cả đời cũng không thể chạm vào được.

Lâm Thần có vẻ nghi hoặc, thực sự buổi tiệc trông có vẻ bình thường lại có nhiều “nhân vật lớn” như vậy ư.

Nhìn Lâm Thần có vẻ suy tư, chủ quán cười ha hả nói :

-Cậu cũng đừng sốt ruột! Chúng ta là dân thường nên không ai thèm để ý đâu nên cậu đừng lo.

Mà tôi vừa chế ra thức uống mới nè, cậu có muốn thử không ?

Lâm Thần thấy chủ quán có vẻ khá vui tính.

Cậu cũng đồng ý thưởng thức mấy ly “độc lạ”của chủ quán.

Khi nghe những câu chuyện của chủ quán, Lâm Thần mới biết được rất nhiều chuyện.

Cậu cũng không ngờ ở trong này toàn là nhân vật có tiếng tăm.

Và mọi thứ trong này đều chỉ do một người tổ chức.

Cậu không biết muốn tổ chức một buổi lễ với sự tham gia của những gương mặt lớn thì không biết quyền lực người này lớn như thế nào.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì ở sân khấu xuất hiện một MC nam nói to với mọi người:

-Xin cảm ơn mọi người đã đến với buổi tiệc hôm nay ! Tôi là người dẫn chương trình cho buổi tiệc này ! Hôm nay, nhân ngày lớn trọng đại trong năm, tôi xin tổ chức một buổi diễn.

Mọi người ai có những tài năng xuất chúng thì có thể đăng ký để được biểu diễn trên sân khấu này.

Một chàng pháo tay vang lên, mọi người ai nghe cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Mọi người thi nhau đăng ký biểu diễn, ai ai cũng muốn mình trở nên nổi bật nhất ở đây.

Có những người biểu diễn hát, có những người biểu diễn múa .....!Ai ai cũng có những tiết mục đặc sắc.

Lâm Thần cũng không chú ý đến việc đó lắm, cậu vẫn ngồi một góc uống rượu một cách từ tốn.

Dương Thiên hôm nay cũng có mặt ở đây.

Cậu từ lúc trước không chiếm được Ngọc Băng, lại còn bị một tên bí ẩn nào đó làm cho cậu nằm trên giường nửa tháng mới xuống.

Thực sự Dương Thiên cũng không dám dây dưa với Ngọc Băng nữa vì cậu biết người bảo vệ cô ấy rất kinh khủng.

Đám đồng bọn của mình bây giờ còn nằm giường bệnh nên cậu hiểu rằng người này không dễ chọc một chút nào.

Tưởng hôm nay sẽ là một buổi tiệc buồn chán như những buổi tiệc trước.

Nhưng không, cậu nhìn thấy một “món hàng” mới.

Một cô gái có vẻ thanh cao lạnh lùng đang đứng nói chuyện vui vẻ ở ngoài kia.

Thực sự đúng là trời không phụ lòng mình mà.

Đây sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Dương Thiên cũng biết buổi tiệc này không thể làm loạn được, vì đằng sau có một nhân vật rất lớn.

Đến cả ba cậu cũng không dám trêu vào nhân vật này.

Dương Thiên cũng là một con người có danh tiếng ở đây.

Với phong cách chỉnh tề, có vẻ cậu ta là một “soái ca” trong mắt đa số nữ sinh ở đây.

Nhưng Dương Thiên không hề có hứng thú với các cô nữ sinh này.

Mục tiêu của cậu ta là nhắm vào Thanh Tuyết.

Lâm Thần nhận ra có điều gì đó lạ, cậu nhìn sang thì thấy Dương Thiên đang nói chuyện với mấy nữ sinh.

Trông có vẻ cậu ta đã khỏi hẳn.

Lâm Thần cười lạnh, nếu hắn ta không chọc đến mình thì Lâm Thần cũng không rảnh động lại hắn ta làm gì.

Lần trước là do Lâm Thần làm vệ sĩ nên mới giáo huấn, bây giờ Lâm Thần cũng chẳng rảnh để ý cậu ta làm gì, miễn là đừng gây sự là được.

Dương Thiên nghe nữ sinh khen nức nở về mình, bản tính kiêu ngạo trong con người cậu bắt đầu trào ra.

Cậu bắt đầu khoe về tài năng của mình, điều này làm mọi người chú ý về cậu, kể cả Thanh Tuyết cũng vậy.

Đám bạn Thanh Tuyết rủ nhau ra xem mọi người bàn tán về nhân vật Dương Thiên.

Nghe các bạn kể tốt đẹp về Dương Thiên, Thanh Tuyết cũng không để ý lắm.

Thực sự Thanh Tuyết đến đây cũng chỉ vì nhân vật đằng sau tổ chức buổi sự kiện này.

Nhìn thấy mình đã thu hút sự chú ý của Thanh Tuyết, Dương Thiên lại càng bộc lộ tính kiêu ngạo vốn có.

Hắn muốn thể hiện trình độ tài năng của mình, Dương Thiên cất giọng nói :

-Ta thực sự cũng không có tài năng gì nổi trội, chỉ biết đánh đàn một chút.

Có thể được sự cổ vũ của mọi người cũng là một điều vinh hạnh.

Thôi thì để chiều mọi người, hãy để ta đàn một chút vậy.

Lời nói có vẻ khiêm tốn nhưng lại gây ra một sự chú ý rất lớn trong buổi sự kiện.

Ai ai cũng hoan hô cậu, Dương Thiên cảm thấy ngày hôm nay mình làm rất tốt.

Nhưng có một người chẳng quan tâm đến cậu, vẫn ngồi ung dung uống rượu.

Điều này làm Dương Thiên khá khó chịu.

P/S: Truyện sáng tác chứ không phải dịch nha mọi người, nên đôi khi câu từ nó hơi củ chuối mong mn thông cảm.
Chương29: Linh Nhi Chuẩn Bị Đến

Dương Thiên đi đến chỗ của Lâm Thần.

Điều này làm cho mọi người có vẻ chú ý đến Lâm Thần hơn.

Có những tiếng xì xào bàn tán:

- Nhìn Tên kia quê mùa quá!

- Đúng thật!

-....

Mọi người nói về phong cách Lâm Thần.

Vì thức sự Lâm Thần ăn mặc quá “dị”.

Ai đi dự tiệc cũng muốn mang cho mình những bộ đồ sặc sỡ nhất để tôn vinh vẻ đẹp, và quan trọng là để không hạ thấp buổi tiệc ngày hôm nay.

Nhưng Lâm Thần thì khác, cậu ấy mặc một bộ đồ khá bình thường, khuân mặt lại che bởi một chiếc mặt nạ.

Và quan trọng hơn là Lâm Thần không có bạn bè, điều này càng làm có nhiều người khinh bỉ nghĩ “Chắc là người ngoài lạc vào đây”

Bình thường thì mọi người cũng không quan tâm lắm, nhưng khi có Dương Thiên đi đến.

Mọi người mới nhận ra được sự tồn tại của Lâm Thần.

Dương Thiên đi đến đằng sau Lâm Thần.

Khi thấy Lâm Thần vẫn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, Dương Thiên cười lạnh nói :

- Có vẻ như anh bạn không thuộc người ở đây nhỉ ???

Chỉ một câu nói mà đã làm cho mọi người có ánh nhìn không tốt với Lâm Thần.

Ai cũng nghĩ Lâm Thần vào đây để “ăn chùa”, ai ai cũng muốn xem Lâm Thần trả lời như thế nào.

Lâm Thần nghe thế, quay sang nhìn thẳng Dương Thiên.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thần, Dương Thiên cảm nhận được sự đáng sợ.

Ánh mắt này cậu đã nhìn thấy một lần rồi, nhưng Dương Thiên nghĩ mãi không ra.

(edit: Hai đạp nằm nửa tháng nhớ thế nào được.)

Lâm Thần thực sự không nghĩ rằng mình ngồi yên một chỗ cũng bị chú ý đến.

Lâm Thần đổi giọng trầm xuống nói :

- Tôi được ngồi ở trong đây thì cậu chắc hiểu câu trả lời rồi đó.

Giọng nói nghe có vẻ đáng sợ.

Nhưng Dương Thiên làm sao bỏ qua được, cậu vui vẻ nói với Lâm Thần:

- Vậy anh bạn có muốn biểu diễn một tiết mục để mua vui trong buổi tiệc hôm nay không ???

Mọi người đều hiểu ý Dương Thiên là muốn gây khó dễ cho Lâm Thần.

Nhưng không một ai quản.

Mọi người đều đang chờ xem kịch vui.

Điều này làm cho Lâm Thần thở dài.

Đang lúc Lâm Thần định nói thì có một giọng nói thanh thúy truyền đến:

- Cậu đừng làm khó người ta nữa !

Mọi người ngoảnh lại, đó là giọng của Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết khi nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần, cô lại nhớ đến lúc cha mẹ cô mất.

Thanh Tuyết có một sự đồng cảm mãnh liệt đối với Lâm Thần.

Chính vì vậy, khi Dương Thiên muốn gây khó dễ với người này, Thanh Tuyết không ngần ngại đứng ra.

Nhưng cô không biết rằng điều này làm cho Dương Thiên cảm thấy khó chịu.

Thanh Tuyết làm như thế này không khác gì là cho mọi người hiểu rằng mình là người khó tính.

Dương Thiên tỏ vẻ không có chuyện gì nói với Thanh Tuyết:

- Bạn này có vẻ mới đến lần đầu ! Mình chỉ muốn cho bạn này hòa nhập hơn với mọi người mà thôi !

Lâm Thần thấy Thanh Tuyết nói giúp mình, lòng cậu khá bất ngờ.

Không ngờ cô ấy lại có mặt tốt này.

Lúc này, Dương Thiên dở trò quái gở nói:

- Không lẽ cô thích người này...

Chỉ một câu nói mà đã làm toàn trường nổi một cách sôi động.

Mọi người đều xì xào bán tán nói về Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết không ngờ miệng người này lại ác độc như vậy.

Thanh Tuyết muốn giải thích nhưng càng giải thích cô lại càng gây hiểu lầm.

Cô bây giờ mới biết cảm giác này, mọi người đều ghen tỵ với cô ấy, ai ai cũng chỉ tay nói về Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết muốn làm gì đó, nhưng cô ấy bất lực, thực sự cô không có đồng minh, cảm giác này làm tâm trí cô bắt đầu sụp đổ.

Dương Thiên cười lạnh.

Mấy nữ sinh kiểu thanh cao như thế này cậu gặp nhiều rồi, Dương Thiên muốn đánh sập sự thanh cao đó, ai bảo cô ta dám xen vào chuyện của cậu.

Dương Thiên tác quái nói :

- Ơ! Thực sự là nói thật à ? Chuyện này thật là lạ nha!!

Thanh Tuyết muốn giải thích nhưng mọi người bây giờ đâu có nghe.

Ai ai cũng cười vào mặt Thanh Tuyết, những nam sinh nghe thấy cũng cười Thanh Tuyết.

Những người bạn vừa nãy nói chuyện với Thanh Tuyết đều tỏ vẻ xa lánh.

Trong đầu của Thanh Tuyết bây giờ chỉ còn những lời nói miệt thị : “Cô ta chỉ giả vờ thôi sao ???” “ Thật là kinh tởm?”...

Lâm Thần bị bàn tán cũng chẳng quan tâm, vì cậu cũng quen kiểu này rồi.

Mấy con người không ăn được thì đạp đổ khiến Lâm Thần cảm thấy buồn cười.

Nhưng Thanh Tuyết thì khác, vì được sống trong sung sướng cộng thêm tính cách thanh cao.

Chính vì thế, nên khi bị làm tâm điểm của sự chú ý, Thanh Tuyết trong lòng cảm thấy rất khủng hoảng.

Khuân mặt xinh đẹp bây giờ có vẻ thất thần.

Thấy việc này có vẻ đi quá giới hạn, Lâm Thần đứng dậy nói nói với giong cực kỳ lạnh :

- Ngậm miệng hết lại !!!

Chỉ một câu nói của Lâm Thần, cả hội trường trở lên im ắng lạ thường.

Thực sự lời của Lâm Thần nghe trong tai có vẻ rất có sát thương.

Nhưng sau đó một đống lời chỉ trích nói ra từ mọi hướng:

-Ngươi có quyền gì bắt chúng ta im.

-Chúng ta không im lặng đó ! Ngươi định làm gì??

-...

Lâm Thần cười lạnh nói với Dương Thiên:

- Ngươi bắt nạt nữ sinh kia làm gì ??? Ngươi bảo muốn tôi lên biểu diễn đúng không???

Dương Thiên cười lạnh nói:

- Bạn học có vẻ khá căng thẳng nhỉ.

Tôi chỉ muốn anh bạn dành chút thời gian để làm cho buổi tiệc trở nên thú vị hơn chứ.

Nhưng nếu anh bạn muốn thì tôi cũng sẽ chiều.

Hai người trong lòng cười lạnh.

Lâm Thần cũng từ bé biết biểu diễn một chút âm nhạc, thực sự lúc đó cậu chỉ đánh có một bài mà em gái cậu bắt cậu đàn nguyên một ngày.

Thực sự cậu cũng không hiểu vì sao cả ??? (edit: trình có vẻ “ bình thường “ thật)

Còn Dương Thiên thì từ bé đã tập luyện đàn, cậu rất tự tin nói rằng cậu chưa thua ai.

Điều này làm cho niềm tự tin của Dương Thiên bành trướng.

Dương Thiên nói với mọi người :

- Xin lỗi vì chuyện vừa nãy.

Anh bạn này muốn biểu diễn một bài.

Mình cũng rất hào hứng khi mình cũng chung sở thích với anh bạn này.

Mong các bạn ngồi ở đây có thể giúp mình chấm điểm cho cả hai.

Mình cảm ơn rất nhiều.

Lời nói này cũng là để Lâm Thần không còn đường lui.

Nếu Lâm Thần dám lui, tất nhiên sẽ bị mọi người chửi rủa, thậm chí là bài xích.

Mà nếu đồng ý, Lâm Thần chắc chắn sẽ cũng bị mọi người soi mói nhiều hơn do cậu đã làm hảo cảm của mọi người tăng lên.

“Thực sự mình đúng là thiên tài” Dương Thiên lòng nghĩ thầm.

Thanh Tuyết vì được Lâm Thần đứng ra nên bây giờ mọi người cũng chẳng hề để ý tới cô lắm.

Mọi người chỉ quan tâm tới Lâm Thần và Dương Thiên so tài với nhau.

Thanh Tuyết rất cảm ơn người này, mặc dù chỉ là giúp qua loa nhưng đối với Thanh Tuyết thì cô đã cảm thấy rất vui rồi.

Thực sự cô đã nhận ra được rất nhiều bài học quý giá.

Nghe tiếng mọi người hoan hô, Dương Thiên nói vui vẻ với Lâm Thần:

- So tài thì phải có phần thưởng chứ nhỉ.

Bây giờ như thế này nhé, ai thắng sẽ yêu cầu người thua làm một việc.

Được không???

Lâm Thần trong lòng hiểu rõ Dương Thiên là đang dùng khích tướng, nhưng Lâm Thần cũng thử xem tên này trổ tài đến mức nào.

Lâm Thần nói nhẹ nhàng với Dương Thiên:

-Được!

Dương Thiên trong lòng rất hào hứng, cậu muốn dẫm đạp người này dưới bàn chân mình.

Từ vụ Ngọc Băng, cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cả.

Nhưng bây giờ, cậu ta có thể thoải mái xả cơn tức này rồi.

Ở một khách sạn gần đó, có một cô tiểu thư vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

Ở đằng sau có một cô gái dáng người cao ráo, mặc bộ đồ công sở cúi chào nói với giọng khá kính cẩn:

- Thưa cô chủ ! Chúng tôi đã lục tìm cả thành phố, nhưng không thấy người đó ạ!

Cô gái đang trang điểm dừng lại.

Nói với giọng cực kỳ lạnh lùng :

- Các ngươi thật vô dụng ! Nuôi các ngươi chả có tác dụng gì cả!

Người đang nói chính là Linh Nhi, cô chính là người đứng đằng sau tổ chức bữa tiệc đó.

Cô tổ chức vì hôm nay là kỷ niệm lần đầu cô gặp Lâm Thần ở công viên ( Edit: xem lại chương cũ nha, mà chịu chơi thật sự ).

Cô tổ chức bữa tiệc này để mong có một ngày Lâm Thần sẽ là người mặc bộ đồ chú rể đứng trên đó cùng cô.

Nhưng bây giờ anh ấy đã chạy thoát, cô rất tức giận.

Hôm nay cô đến bữa tiệc đó như mọi năm, nhưng vì Lâm Thần vẫn chưa tìm thấy nên tâm trạng cô bây giờ hỏng bét.

Linh Nhi mặc một bộ đồ dạ hội, dáng hình học sinh nhưng ngực lại không hề học sinh chút nào.

Linh Nhi tự tin vào thân hình chính mình, nhưng anh Lâm Thần lại chạy trốn là vì sao??? Câu hỏi này Linh Nhi muốn chính Lâm Thần trả lời.

Linh Nhi chuẩn bị xong xuôi.

Cô bắt đầu lên xe đến bữa tiệc đó.

Trước lúc đi, cô dặn mấy người vệ sĩ gần đó một cách cực kỳ lạnh lùng:

- Các ngươi mau chóng đi tìm anh ấy cho ta ! Các ngươi không tìm được trong hôm nay thì đừng có ở lại đây nữa.

Đám vệ sĩ gật đầu run rẩy.

Cô chủ này thật bá đạo mà, thực sự ở gần cũng để cho người ta cảm thấy rét lạnh.

Mấy người vệ sĩ cũng thông cảm cho người bị truy đuổi kia, thật là xui xẻo khi bị cô ấy nhắm đến.

Đang lúc Dương Thiên và Lâm Thần định so tài, thì có một người bảo vệ đến và nói một cách lễ phép:

- Cô chủ của bữa tiệc sắp đến, chúc mọi người ăn chơi vui vẻ.

Nghe thấy điều này, mọi người rất tò mò xem người đứng đằng sau là ai.

Còn về Dương Thiên thì đây đúng là cơ hội tốt để có thể “cưa đổ” cô ấy.

Nhưng Lâm Thần lại cảm nhận được một điều chẳng lành tý nào.

P/S: Cảm ơn các đạo hữu đã giúp cho truyện lọt vào top 20 truyện sáng tác.

Chúc đh đọc truyện vui vẻ.
Chương30: Lâm Thần Gặp Nguy Hiểm

Lâm Thần cảm thấy một dự cảm không lành, nhưng cậu cho rằng do mình quá nhạy cảm nên bỏ qua.

Nhìn thấy Dương Thiên đắc ý như vậy.

Lâm Thần cười lạnh trong lòng, thực sự thì Dương Thiên này rất “thèm đòn”, thôi thì để chiều cậu ta nên Lâm Thần sẽ cho cậu ta biết đó là một sai lầm.

Lâm Thần nói với giọng rất bình tĩnh với Dương Thiên:

-Vậy ai sẽ là người biểu diễn trước?

Dương Thiên đang nghĩ về người đằng sau, nghe thấy Lâm Thần nói thì cậu ta bỗng hoàn hồn về.

Nhìn Lâm Thần tỏ vẻ bình tĩnh, lòng Dương Thiên nghĩ:

“Ngươi cứ tỏ vẻ nữa đi, lát nữa bị ta đạp dưới chân xem ngươi còn bình tĩnh như vậy nữa không?”

Dương Thiên trong lòng nghĩ vậy nhưng ở bên ngoài mìm cười nói với Lâm Thần :

- Để mình lên biểu diễn trước đi ! Mong anh bạn có thể chỉ giáo mình nhiều hơn.

Lời nói có vẻ thân thiết nhưng Lâm Thần biết cậu ta đang tỏ vẻ “khinh thường”.

Trong ánh mắt Dương Thiên tràn ngập sự cao cao tại thượng và sự kiêu ngạo không che giấu được, Lâm Thần cũng không dài dòng.

Cậu gật đầu nhẹ nhẹ.

Mọi người trong hội trường đều hoan hô Dương Thiên.

Nữ sinh thì hoan hô gọi tên Dương Thiên.

Nam sinh có vẻ ghen tỵ với Dương Thiên.

Không một ai để ý Thanh Tuyết nữa.

Thanh Tuyết đến gần Lâm Thần, mặt cô có vẻ khá e rè và xấu hổ.

Thực sự cô rất ít khi tiếp xúc với con trai, ít nhất là không như bây giờ.

Thanh Tuyết đã nhận ra rằng: Mọi người trong này tất cả đều chưng một bộ mặt giả tạo.

Lúc bình thường thì rất thân thiết, lúc hoạn nạn thì đâm người ta một đao.

Nhìn ánh mắt Lâm Thần, Thanh Tuyết có vẻ hơi run sợ.

Ánh mắt này Thanh Tuyết cảm thấy được sự cô đơn, sự buồn bực cộng thêm sự khát khao một thứ gì đó.

Điều này làm cho Thanh Tuyết có đồng cảm chung với Lâm Thần.

Nhìn Lâm Thần không để ý đến cô ở gần, Thanh Tuyết cũng không bày cái dáng tiểu thư như trước.

Thanh Tuyết biết bây giờ chỉ có nam sinh bí ẩn này là “đồng minh” với cô.

Thanh Tuyết chưa bao giờ cảm thấy khó nói chuyện như hôm nay, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy một sự áp lực không hề nhẹ.

Thanh Tuyết run rẩy kéo vạt áo của Lâm Thần, run rẩy nói :

- Cậu không sao chứ ? (Edit: lúc ở nhà thì oai)

Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết run rẩy như vậy.

Trong lòng cậu cũng hiểu được phần nào, nhưng cậu cũng muốn cho cô ấy một bài học, vì tính cách “tiểu thư “này ra ngoài không thọ được.

Lâm Thần tỏ vẻ không quan tâm nói :

- Ta ghét cái tính cách của tên kia nên tiện thể giáo huấn thôi.

Cô không cần lo cho tôi .

Vì Lâm Thần đổi giọng nên Thanh Tuyết tạm thời không nhận ra được thân phận thực sự của Lâm Thần.

Nhưng với sự tinh tế thì Thanh Tuyết cảm nhận được phong cách người này rất quen, thực sự cô đã gặp ở đâu rồi.

Thanh Tuyết có vẻ e rè nói :

- Vậy cậu là ai vậy? Tôi là Thanh Tuyết ? Cậu có thể kết bạn với mình được không ?

Lâm Thần nghe vậy nhưng không trả lời.

Bây giờ trong lòng Lâm Thần đang càng ngày càng cảm thấy một nguy cơ lớn đang đến gần, nhưng nghĩ mãi cậu cũng không biết tại sao.

Nhìn Lâm Thần không chú ý đến mình, lòng Thanh Tuyết cảm thấy hơi hụt hẫng.

Cũng phải, người ta tại sao phải kết bạn với một người như mình.

Thực sự mình đang làm một điều vô nghĩa mà.

Thanh Tuyết mặt có vẻ buồn, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Thần có vẻ suy tư, chỉ thấy Lâm Thần uống một ly rượu rồi nghiêm trang nói:

- Cô tốt nhất là nên rời khỏi đây sớm.

Thanh Tuyết thấy thế, nghi hoặc hỏi:

-Vì sao ?

Lâm Thần trả lời có vẻ mơ hồ:

- Tôi có dự cảm không lành.

Thanh Tuyết thấy Lâm Thần tỏ vẻ, cô cười khúc khích.

Thực sự con người này quá thú vị, ở đây làm gì có chuyện gì.

Thanh Tuyết tỏ vẻ sợ sệt nói:

- Vậy sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng ta vậy??

Trong lúc này, Dương Thiên đã lên sân khấu.

Dáng vẻ rất chuyên nghiệp, cậu ta ngồi xuống ghế, bắt đầu đánh.

Cả sân khấu im lặng lắng nghe.

Một giai điệu du dương, nhẹ nhàng cất lên.

Mọi người đều cảm thấy đầu óc cảm thấy đỡ mệt mỏi.

Từng nốt nhạc cất lên, mọi người như được gột rửa.

Dương Thiên ở trên đài, ung dung đánh.

Cậu dùng bài hát mà mình tự hào nhất.

Bài hát này cậu đã đánh rất thành cao, nếu nói không ngoa thì nó là bậc thầy.

Thanh Tuyết khi nghe bài này, cô cảm thấy giai điệu rất dễ nghe.

Cô lo lắng cho Lâm Thần.

Nhìn Lâm Thần có vẻ không để ý lắm, Thanh Tuyết nói:

- Hắn ta đánh hay như vậy.

Cậu có niềm tin vượt qua được không ?

Thanh Tuyết trong lòng bây giờ rất rối rắm, cô sợ Lâm Thần sẽ không qua được.

Nếu không qua được thì chắc chắn Lâm Thần sẽ rất thảm.

Thực sự cô cũng không giúp được gì.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thanh Tuyết, Lâm Thần cười nhẹ nói :

- Không phải lo cho tôi!

Thực sự Lâm Thần nghe giai điệu thì thấy rất bình thường.

Chính vì thế nên cậu cũng không để ý lắm, trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ xem cảm giác vừa nãy là gì.

Nhìn Lâm Thần có vẻ không để ý, Thanh Tuyết tưởng rằng Lâm Thần đang an ủi cô.

Thanh Tuyết trong lòng vẫn rất lo lắng.

Đánh xong một bài nhạc.

Sân trường bùng nổ một tràng pháo tay.

Nữ thì hò hét “Dương Thiên ! Dương Thiên”.

Nam sinh thì có vẻ rất tán phục với tài năng của Dương Thiên.

Dương Thiên khi nghe những lời như vậy, lòng cậu bành trướng nhìn Lâm Thần một cách đắc ý.

Dương Thiên bây giờ chỉ muốn dẫm Lâm Thần, để cho cậu ta làm trò hề cho buổi tiệc này.

Trong tiếng pháo tay, Dương Thiên nhẹ nhàng bước xuông.

Khi cậu thấy Thanh Tuyết ở gần Lâm Thần, Dương Thiên càng tức giận.

Cậu đi đến trước mặt Lâm Thần, nhưng một điều kỳ lạ là Lâm Thần chẳng quan tâm, vẫn uống rượu .

Lâm Thần chưa bao giờ uống mấy thứ nước này nên cậu cũng khá thích nó.

Mỗi thứ nước lại có hương vị riêng làm cho Lâm Thần cảm thấy khá thích thú.

Nhưng chính thế mà đã làm cho Dương Thiên có vẻ rất “quê mùa”.

Dương Thiên nhìn thấy Lâm Thần vẫn chẳng quan tâm đến cậu.

Tay cậu bóp chặt, cậu chưa bao giờ bị sỉ nhục như hôm nay.

Thực sự hôm nay không bắt tên này đánh một trận thì Dương Thiên cũng không phải là người.

Thanh Tuyết nhìn tình hình có vẻ không ổn.

Cô nhanh trí giật áo Lâm Thần.

Động tác nhỏ lọt vào mắt Dương Thiên làm cho hắn rất khó chịu, tại sao tên ăn mày này lại được sự ưu ái của Thanh Tuyết.

Dương Thiên cũng thề sẽ để cho Thanh Tuyết phải hối hận vì hôm nay.

Lâm Thần được Thanh Tuyết dựt áo, cậu mới để ý Dương Thiên đến.

Lâm Thần có vẻ mơ hồ nói:

- Xong rồi á! Sao nhanh thế nhỉ !

Dương Thiên tức muốn nổ điên.

Hóa ra từ nãy hắn ta không thèm quan tâm đến mình.

Dương Thiên rất muốn chửi nhưng cậu vẫn nhịn được.

Dương Thiên cười vui vẻ nói:

- Mình biểu diễn xong rồi ! Anh bạn có vẻ giỏi hơn mình nên mới không cần để ý đến bài của mình ! Mình rất mong chờ bài của anh bạn trên sân khấu đó.

Lâm Thần nhìn ra được ý nói trong câu này.

Nhưng Lâm Thần không nói gì, đi trực tiếp lên sân khấu.

Không nhận được câu trả lời, Dương Thiên cảm thấy mình bị sỉ nhục.

Cậu nhìn Thanh Tuyết, nói nhẹ:

- Tớ rất mong chờ tiết mục của cậu ấy, cậu có nghĩ thế không ???

Thanh Tuyết không nói gì, trực tiếp rời đi.

Dương Thiên cũng cảm thấy đỏ mặt, thực sự không ra thể thống gì.

Dương Thiên chỉ đứng đó nhìn Lâm Thần đi đến sân khấu, nghĩ thầm “ Chờ xem”

Lâm Thần đi đến nhưng không nhận được sự chào đón, ai ai cũng cười cậu.

Thậm chí còn có người quá khích nói cậu rời sân.

Nhưng Lâm Thần vẫn ung dung đi đến chiếc đàn.

Cậu ngồi xuống một cách tiêu sái, tay cậu uyển chuyển đánh từng nốt nhạc trên đàn.

Cứ tưởng rằng Lâm Thần sẽ đánh vớ vẩn, nhưng không, cả hội trường bắt đầu im lặng.

Một giai điệu buồn, trầm lắng xuyên thằng vào đầu từng người ngồi đây.

Giai điệu này làm cho những người ngồi đây liên tưởng về quãng thời gian khó khăn của mình.

Có người để đạt đến thành tích này đã nổ lực bao năm, có những người nhớ về thành quả lần đầu của mình, ....!Tất cả đều được khắc họa qua một bài hát.

Điều rất lạ là mọi người đều khóc mà không hề hay biết.

Bây giờ, mọi người không ai có thể rời được từng nốt nhạc này nữa.

Linh Nhi ngồi trên xe, vì cô đột xuất có việc nên đi hơi chậm một chút, cô vẫn giữ một bản mặt lạnh lùng.

Linh Nhi nhận được cuộc gọi, cô nhận cuộc gọi hỏi :

-Có chuyện gì???

Có một giọng cung kính truyền từ bên đó:

-Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết thưa tiểu thư!

Linh Nhi gật đầu, có vẻ cô hài lòng.

Nhưng một giai điệu ở bên đó truyền vào tai cô.

Linh Nhi hỏi:

- Ai đang đánh đàn đó!

Người hầu bên đó cung kính trả lời:

-Thưa tiểu thư! Có một nam sinh đang so tài với thiếu gia Dương Thiên ở trong hội sảnh ạ.

Linh Nhi cũng chẳng quan tâm tên Dương Thiên là ai, chắc là tôm tép ở đâu đó.

Cô quan tâm là bài hát kia chính là bài hát mà lúc Lâm Thần đánh cho cô nghe ở nhà.

Với sự thông minh của mình, cô chắc chắn ngoài Lâm Thần ra thì không ai có thể đánh được bài này.

Linh Nhi lúc này mới nhận ra một điều.

Cô nở nụ cười đáng sợ, một nụ cười mà làm cho mấy tên bảo vệ có vẻ khiếp sợ.

Linh Nhi nói ra lệnh:

- Tăng tốc cho ta ! Ta cần đến buổi tiệc đó sớm nhất.

Thêm nữa, điều động một trăm người bao vây bữa tiệc đó cho ta.

Nghe thấy vậy, thư ký nhanh chóng gọi điện.

Linh Nhi lúc này mới cười thầm nói :

-Lâm Thần ơi là Lâm Thần! Lần này em nhất định sẽ không để anh rời xa anh được đâu.

Nụ cười Linh Nhi chưa bao giờ đáng sợ như thế này.

Một cô bé dễ thương nhưng mọi người bên cạnh lại thấy một áp lực cực kỳ lớn.

Những tên vệ sĩ bây giờ đang cảm thấy sẽ có một chuyện vô cùng lớn sẽ xảy ra, không ai biết cô chủ định làm gì, và cũng không ai dám biết.

Linh Nhi lấy chiếc điện thoại có ảnh của mình chụp chung với Lâm Thần.

Lòng cô cảm thấy say mê.

Cuối cùng, cuối cùng sau bao khó khắn, cô cũng đã biết chỗ anh Lâm Thần.

Còn tuyệt vời hơn là anh ấy còn ở chính bữa tiệc của mình tổ chức cho anh ấy.

Thực sự lần này cô sẽ bắt anh đó phải đền “Yêu thương” cho mình thật nhiều, nhiều đến nỗi anh ấy phải cả đời đền cho mình mới được .

Linh Nhi gọi điện cho ai đó, nói:

- Các ngươi tập trung đến buổi tiệc đó cho ta.

Lần này không được phép thất bại.

Nhớ kỹ, không được làm thương tổn người đó.

Nếu không, các ngươi sẽ biết tay ta.

Bên kia chỉ trả lời:

- RÕ!

Linh Nhi cười nhẹ, gật đầu rồi cúp máy.

Trong lòng đang suy nghĩ cách để “ yêu thương” Lâm Thần.

Lâm Thần đang đánh đàn lại cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác đó lại truyền đến.

Thực sự cảm giác đó là gì???

P/S: Kinhs mong các đh đề cử truyện để mình cón động lực làm tiếp nha.

Nếu có đủ sẽ bạo chương

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK