Bây giờ, thế cục đảo ngược, những người đi theo phe của Nhạc Minh đều nhìn ông ấy với cái ánh mắt hận thù.
“ Cái con mẹ nhà ông, lần trước tại sao ông lại hứa với tôi là sẽ che chở tôi hả?”
“ Ông đúng là đồ lừa đảo, không thể ngờ là ông lại bỏ chúng tôi để chạy một mình như vậy?”
...
Vô số lời chửi rủa được tuôn ra từ những người vừa đầu nhập vào phe của Nhạc Minh. Có lẽ, chính bản thân họ cũng không thể ngờ rằng, người mà họ tin tưởng cả chục năm nay, sát cánh giúp đỡ nhau như vậy lại là một kẻ lừa đảo. Thật đúng là lòng người hiểm độc, bản tính khó lường mà.
Nghe lấy những lời khó nghe, vẻ mặt Nhạc Minh trở nên vặn vẹo vô cùng đáng sợ. Tuy vậy, ông lại không thể nói bất cứ thứ gì, bởi vì những người áo đen lạnh lùng đó vẫn đang còn ở bên cạnh ông.
Ông không thể ngờ là Linh Nhi lại có thể hành động dứt khoát như vậy. Trước khi đến đây, người bí ẩn đó cam đoan là Linh Nhi sẽ không dám làm gì, vậy nên ông mới tạo ra động tĩnh lớn như vậy.
Ai thể ngờ là mọi chuyện đang suôn sẻ thì vị tiểu thư này lại gọi mấy trăm đặc vụ đến. Điều này khiến cho kế hoạch của ông trở nên tan rã, hiện tại, cách duy nhất mà ông có thể làm đó chính là chạy trốn ra khỏi đây, sau đó ông sẽ cùng với người bí ẩn đó xây dựng đế chế hùng mạnh rồi sẽ quay lại.
Suy nghĩ thấu đáo, ông chẳng hề quan tâm, vẻ mặt vô cùng tự tin nhìn thẳng vào Linh Nhi rồi nói:
“ Cuối cùng, cô vẫn chẳng thể lấy được một chút gì từ tôi. Haha...”
Linh Nhi chỉ nhếch môi cười khinh, sau đó cô ra hiệu...Rất nhanh, hội trường lại yên tĩnh. Lúc này, cô mới cười nói với Nhạc Minh:
“ Đúng thật là hiện tại tôi không còn nắm cổ phần của ông. Sự thực đúng là tất cả tài sản của ông đang nằm trên tay người khác”
Vừa nói ra điều này, cả hội trường lại xôn xao một phen.
Chẳng lẽ, cái lời nói vừa nãy của ông ta chính là sự thật. Linh Nhi không hề nắm bất cứ một chút cổ phần nào của công ty đó.
Từ lúc thành lập thành phố này, toàn bộ công ty ở đây đều phải để cho Linh Nhi làm cổ đông, nắm giữ ít nhất 80 phần trăm cổ phần. Vậy nên, đó là lý do tại sao mà Linh Nhi có quyền định đoạt số phận của tất cả mọi người ở đây.
Chỉ cần Linh Nhi thoái vốn, sau đó dùng quyền lực chèn ép thì không có một công ty nào có thể chịu đựng được cả. Vậy nên, nếu mà Linh Nhi không hề sở hữu bất cứ cổ phần nào của công ty ông ta, đây chẳng khác nào là một lá bài chống tử cả. Công ty của Nhạc Minh vẫn có thể sống sót một cách bình thường nếu như Linh Nhi nổi giận.
Tuy nhiên, nếu mà Linh Nhi đã không còn nắm giữ cổ phần, vậy người nắm giữ mới đó là ai? Phải biết, để Linh Nhi từ bỏ quyền này chính là điều rất khó. Chắc chắn là phải có một người nào đó quyền lực cao hơn cô ấy, chỉ có vậy thì cô ấy mới có thể trao cho người đó toàn bộ cổ phần của công ty này.
Vậy rốt cuộc người bí ẩn đó là ai? Chẳng lẽ người đó còn quyền lực hơn cả Linh Nhi? Tại sao người này có quyền lực khủng bố như vậy mà bọn họ không biết?
Vô số câu hỏi được tuôn ra? Ai cũng cảm thấy ghen tỵ cho số phận của Nhạc Minh. Ôm được một bắp đùi còn khủng bố hơn cả Linh Nhi, thật là một điều may mắn!
Nhạc Minh cũng mỉm cười khi nghe thấy lời nói đó của Linh Nhi, ông cũng chẳng hề ngần ngại những ánh nhìn xung quanh, nói:
“ Đúng vậy, tất cả cổ phần đó đã vào tay người khác. Vậy nên, cô chẳng là cái gì trong mắt tôi cả.’’
Cả hội trường im phăng phắc, ai cũng căng thẳng nhìn diễn biến. Đây chính là “chọc” giận Linh Nhi thực sự. Chẳng lẽ ông ta có thực lực đó? Không hề sợ Linh Nhi trả thù hay sao?
Linh Nhi thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nói:
“ Thật là ngu ngốc, thật là ngu ngốc mà!”
Nói xong, thấy Nhạc Minh nghi hoặc, cô mới cười một cách âm hiểm rồi nói tiếp:
“ Có phải người nắm giữ cổ phần chính là cái người bí ẩn mà gia đình ông đã gặp vài năm trước không?”
Đến lúc này, Nhạc Minh với có chút căng thẳng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
“ Đúng vậy, tại sao cô biết! Người đó quyền lực cao hơn cô, vậy nên cô mới sợ, không dám động vào người đó.”
Linh Nhi cười nhẹ, gật đầu nói:
“ Đúng vậy, chính xác là người đó có quyền lực cao hơn tôi. Thậm chí, người đó còn có thể sai khiến được cả tôi.”
Nói đến đây, cả hội trường đều vỡ òa. Thật sự tồn tại một người như vậy sao? Một người có thể sai khiến được cả Linh Nhi. Chẳng lẽ người này là tiên nhân chăng?
Điên rồi, quá điên rồi. Nhạc Minh thậm chí có thể xây dựng được quan hệ với người này. Quả thực đúng là ông thần may mắn... Một người có thể sai khiến được cả vị tiểu thư đó, đúng thật chỉ tiên nhân mới có thể làm được.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, không một ai để ý rằng Linh Nhi đang cười một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Câu hỏi vui: Vậy người mà Linh Nhi nhắc tới là ai? Các bạn trả lời giúp vào phần cmt nha. Hihi!!!
Chương247: Sống trong nghèo khó
Nhìn vẻ mặt tự hào của Nhạc Minh, Linh Nhi trong lòng có chút khinh thường.
Nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã khá muộn, cô cũng không thèm chơi mèo vờn chuột với đám người này. Vậy nên, cô mới ngả bài nói:
“ Ông chắc cũng cầm hợp đồng chuyển nhượng đến đây đúng không?”
Nhạc Minh thấy Linh Nhi hỏi như vậy, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng ông vẫn gật đầu nói:
“ Đúng vậy! Tôi có hợp đồng rõ ràng, vậy nên cô đừng hòng đổi trắng thay đen.”
Linh Nhi gật đầu, vẻ mặt có chút trào phúng:
“ Vậy ông có nhìn rõ tên người ký là ai không?”
“ Có chứ! Tên Lâm Thần lù lù ra...”
Đến lúc này, cả hội trường bỗng chốc bùng nổ. Lâm Thần, đó chẳng phải là vị hôn phu của vị tiểu thư đó sao.
Đến bây giờ, mọi người mới hiểu tại sao người này lại có quyền lực cao hơn. Quan hệ của hai người là vợ chồng thì đương nhiên người chồng sẽ phải có quyền lực cao hơn rồi, điều này chẳng có gì khó hiểu cả.
Nhạc Minh vì không biết hôn thê của Linh Nhi tên gì, vì vậy nên ông vẫn còn tỏ ra vô cùng cao ngạo. Có vẻ như ông cũng không biết là chính mình đang rơi xuống vực thẳm.
Những người đi theo phe của ông ta đều vô cùng hối hận, thậm chí còn không thể nhấc được chân lên.
Xong rồi! Thế là xong rồi! Không thể ngờ là cái lão ngu ngốc này lại chuyển nhượng hết cổ phần cho chính chồng của cô ấy, thật là ngu ngốc, ngu ngốc mà.
Ai cũng đau khổ, nếu có thể quay trở về quá khứ, chắc chắn bọn họ sẽ không ngu ngốc tin lời cái tên Nhạc Minh này. Và thực sự, bọn họ cũng vô cùng sốc, không thể ngờ người vợ như cô ấy đã kinh khủng rồi mà người chồng lại còn thâm độc như vậy.
Linh Nhi thấy Nhạc Minh nói như vậy, cô chỉ mỉm cười, một tay nhận lấy tờ giấy từ Tư Hạ rồi ném thẳng xuống. Sau khi ném, cô đứng dậy rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Nhạc Minh thấy cái tờ giấy mà Linh Nhi ném có chút quen quen, lúc này, ông mới hối hả chạy đến xem xét một chút. Đâu thể ngờ, ngay khi cầm lấy, chân của ông dường như không thuộc về ông nữa, cả người ngồi khuỵu xuống.
“ Đây...đây là...” Nhạc Minh vẻ mặt giống như gặp chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, nói.
Cái tờ giấy đó chính là tờ công nhận quyền sở hữu công ty của ông, điều đáng sợ đó là người đứng tên lại chính là chồng của cô tiểu thư đó.
Điều này ý nghĩ là gì? Một đứa trẻ nghĩ cũng biết! Đó là tất cả tài sản của ông đều thuộc về cả hai, bao gồm có cả Linh Nhi trong đó.
Thật buồn cười, đến bây giờ ông còn cho rằng là mình thông minh, nhất định sẽ có thể lật đổ được vị trí của cô nàng đó. Đâu thể ngờ rằng chính ông lại là một con cá để người ta xẻ năm xẻ bảy.
“Thế là hết rồi...thế là hết thật rồi” Nhạc Minh cười môt cách chua chát.
Ở một chỗ cách rất xa thành phố xa hoa, nơi mà thường chỉ dành cho những người nghèo, phải lánh tạm ở nơi này. Có một cô gái rất xinh đẹp đang cố gắng nấu thứ gì đó trong căn bếp than vô cùng bẩn thỉu.
Nếu ai đó nhận ra thì chắc chắn sẽ sốc vô cùng, bởi vì cô gái đó chính là vị tiểu thư đanh đá Nguyệt Sương.
Bộ dạng lấm lem bụi than cùng với những miếng băng gạt trên thân làm cho cô có bộ dạng khá thê thảm. Tuy vậy, trên mặt của cô chẳng hề có chút biểu cảm hối hận nào, thậm chí, đôi khi cô còn cảm thấy may mắn.
Cô đã lường trước được sự nghiêm trọng của chuyện này, tuy nhiên, cô cũng chẳng thể ngờ được là Linh Nhi lại kinh khủng đến mức này. Toàn bộ số tiền cô tích cóp được đều đã bị phong tỏa, thậm chí, chiếc thẻ mà cô hay dùng cũng đều bị khóa.
“ Thật là đáng sợ!” Nguyệt Sương trong lòng chỉ còn có thể nói ra từ đó.
Phải biết, người kiểm soát được cả ngân hàng thì không thể chỉ là một doanh nhân giàu có bình thường được. Mà cô ấy chỉ ngang tuổi cô mà thôi, thế mà lại có thể hành động như vậy rồi.
Hiện tại, cô không thể sử dụng tiền trong thẻ, tức là cô bây giờ chỉ còn lại ít tiền tiêu vặt ở trong xe. Cô cũng không thể trở về, vì nếu cô trở về thì nhất định sẽ bị tra hỏi, đến lúc đó thì thầy ấy sẽ bị phát hiện mất.
Không còn lựa chọn nào, cô đành phải đưa thầy ấy đi ra ngoại ô, chọn một căn phòng tồi tàn để có thể sống tạm trong khoảng thời gian này.
Đó cũng là lý do tại sao cô phải tự nấu trong căn bếp tồi tàn này.
Thật là buồn cười, ngày xưa cô rất ghét những căn bếp kiểu này. Nó vừa bẩn lại còn khó chịu, nấu lại còn khó khăn hơn cái cách dùng bếp từ mà cô hay dùng, thế mà hiện tại chính tay cô lại phải động vào cái thứ mà cô cho là “bẩn thỉu” này.
Cô bây giờ mới hiểu tầm quan trọng của hai chữ “tiền bạc”, không có tiền, kể cả cô là đại tiểu thư cao quý thì cũng chẳng là cái gì ở cái xã hội này.
Có những lúc, cô muốn quay trở về, cái nơi mà cô chỉ cần ngồi một chỗ là được ăn ngon, mặc đẹp rồi chẳng phải lo nghĩ gì. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ấy nói mớ với cái giọng vô cùng khẩn khiết:
“ Linh Nhi, xin...em...đừng...”
Nghe những lời đó, những cái suy nghĩ trở về nhà bỗng chốc tan thành mây khói. Nếu cô trở về thì ai sẽ là người chăm sóc thầy ấy, rồi rốt cuộc thầy ấy sẽ phải bị cái cô gái đáng sợ kia hành hạ, đến khi đó cô hối hận cũng không kịp nữa.
P/S: Nuôi vợ bây giờ đổi trend thành nuôi chồng?
Chương248: Lùi thời gian ra chương
Thông báo là tác không còn chút thời gian nào để viết, vậy nên chương sau sẽ lùi thời gian một chút. Rất xin lỗi các bạn
Đừng lo, tác hứa là sẽ cho các bạn ăn một hũ đường trắng tinh khiết( Siêu ngọt).
Aaaaa... không biết là ngọt hay là một pha bị hành hạ đây...
Chương249: Bóng dáng quen thuộc
Nguyệt Sương vẻ mặt cả kinh, cô không thể ngờ là bọn chúng lại nhanh chóng động chân tay như vậy. Điều này khiến cho mọi dự tính ban đầu đều tan thành mây khói.
Ban đầu, khi gặp mấy người này, một tay cô nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại, ý định bấm dãy số để gọi cho cảnh sát. Cô không tin, với sức ảnh hưởng của cô thì không thể nào mà những vị cảnh sát đó lại không biết. Bọn họ mua chuộc thì sao? Có to bằng gia phả nhà cô không?
Tuy nhiên, chưa kịp ấn hết số, bọn người này đã nhảy xồ đến đây, dáng vẻ ai cũng thèm khát như hổ đói.
Điều này khiến cho cô vô cùng nổi giận, bọn họ là cái thá gì mà có thể bắt nạt cô, một đám ô hợp bẩn thỉu nhìn là thấy ghét.
Nếu là những cô gái khác thì hiện tại sẽ phải hét toáng lên, tuy nhiên, cô là ngoại lệ, tính khí nóng giận của một vị tiểu thư đanh đá lại trỗi dậy. Một tên tóc xanh vừa mới chạy đến đã ăn ngay cái nồi cháo mà cô vừa nấu.
“ Aaaaaa...”
Vì là nồi cháo sôi sùng sục nên khi bị ném thẳng cái nồi đó vào đầu thì cảm giác của tên đó cũng chẳng ai muốn thử. Một tên khác vì ngoảnh mặt xem đồng bọn bị bỏng mà đã ăn ngay cú đạp trời giáng đến từ Nguyệt Sương.
Cú đạp này tung ra vô cùng chuẩn xác, uy lực thì khỏi phải bàn, đến cả Lâm Thần cũng phải dè chừng thì đừng nói chi là những tên đầu đường xó chợ này.
Vậy là, một tên khác cũng phải gào một cách thảm thiết ngay sau khi ăn trọn cú đá đó. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được vài chiếc răng từ trong miệng tên đó bay ra.
Trông thấy cảnh tượng này, tên béo đứng xa cũng phải run người một cái. Đây là chuyện gì? Tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại tàn ác như vậy?
Điều này khiến cho hắn cẩn trọng. Đây là con mồi ngàn năm có một, hắn nhất định không thể để cô ta chạy mất.
Vậy nên, hắn mới ra lệnh cho hai tên còn lại:
“ Chúng mày cẩn thận, cô ta có võ.”
Hai tên còn lại không cần tên béo đó nói thì bọn họ cũng hiểu mình nên làm gì. Nhìn hai thằng đồng bọn bị cô nàng xinh đẹp này đánh cho kêu gào thảm thiết như kia, bọn họ đương nhiên là không dám phạm sai lầm.
Tuy rằng bọn họ vô cùng thương hoa tiếc ngọc, nhất là đôi chân thon dài kia, nhưng bọn họ cũng không muốn mình mất thêm mấy cái răng. Vì thế, hai người bọn họ, chia nhau ra làm hai hướng, mỗi người cầm một cái gậy rồi từ từ tiến đến gần Nguyệt Sương.
Ý định của bọn họ vô cùng rõ ràng, đó là muốn đánh cho Nguyệt Sương không thể phản kháng.
Nguyệt Sương cố gắng giữ lấy bình tĩnh, cơ thể hiện tại của cô còn rất đau nhức do vẫn còn chấn thương từ lần giao chiến với Tư Hạ, tuy vậy cô vẫn cố gắng giơ tay nắm đấm trước mặt, tỏ vẻ sẵn sàng.
Cùng lúc đó, khi nhìn thấy hai người này cầm một cái gậy, cô không nhịn được nói một cách vô cùng khinh thường:
“ Hai người đàn ông cầm lấy vũ khí định ra tay với một người phụ nữa... thật là đáng thương!!!”
Lời nói này nghe vào trong tai hai bọn họ đều giống như những lời chửi rủa.
Tuy vậy, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, hai chân nhanh hơn chạy đến, một cái gậy được vung ra nhằm muốn đánh vào chân của Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương cười lạnh, thân thể giống như con rắn tránh thoát khỏi đòn tấn công đó. Cùng lúc, tên còn lại chờ ở đằng sau dùng tay định ôm lấy cô.
“ Đáng ghét”
Nguyệt Sương nói một cách gấp gáp, tên đó chuẩn bị chạm đến người cô. Đột nhiên, mặt của hắn đã bị ăn ngay một đấm của cô. Một tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên lúc đó.
Cú đấm của cô tuy không thể bằng được chân nhưng nó cũng rất là mạnh, điều này được chứng tỏ bằng mấy cái răng rụng của tên đó.
Hành động của Nguyệt Sương vô hình chung làm cho hai người nổi giận, khiến cho hai người chẳng hề kiêng kị xông đến muốn đánh gục cô.
Cùng với thân thể đau nhức, Nguyệt Sương vô cùng chật vật để có thể đánh bại được hai người này. Một gái đấu với hai người đàn ông, tuy rằng cô cũng là cao thủ trong chuyện đánh nhau, nhưng vì rất nhiều lý do, cô không tài nào lấy được lợi thế trong cuộc ẩu đả này.
Trong lúc đang đánh nhau, đột nhiên, một dòng điện chạy thẳng vào người khiến cho cả thân thể cô bỗng mất sức lực, ngã uỳnh xuống đất.
“ Haha... Cô em không ngờ chứ gì?”
Đằng xa, tên béo ú đó cầm trên tay một khẩu súng điện, vẻ mặt vô cùng thích thú nói.
Thực ra thì hắn không thích dùng súng điện lắm, con mồi khi giãy dụa thì sẽ hứng thú hơn khi bất động chứ. Nhất là đối với cô gái xinh đẹp như này.
Tuy nhiên, hắn cũng không thể ngờ là thân thủ của cô gái này lại đáng sợ như vậy. Điều này khiến cho hắn không còn cách nào khác là phải dùng đến thứ này, nếu không thì rất có thể cô ấy sẽ đánh bại cả bốn tên đồng bọn của mình.
Nguyệt Sương chẳng còn chút sức lực nào, ánh mắt căm hận nhìn tên béo ú đang đến gần. Có lẽ, hiện tịa cô chỉ còn lại sự sợ hãi và bất lực, cô không thể ngờ, mình cuối cùng lại rơi vào tay tên bẩn thỉu này.
“ Cô em, sao không đánh nữa. Vừa nãy thấy em đánh hăng lắm mà.”
Tên béo ú cố gắng lết đến trước mặt Nguyệt Sương, ánh mắt nhìn thân thể đang nằm dưới đất rồi liếm môi một cái. Thậm chí nước bọt của hắn còn chảy xuống nền đất trông vô cùng biến thái.
Đến gần cô gái này, ngửi mùi hương thơm thoang thoảng đó mà cả người hắn như có một đoàn hỏa rồi. Đây không phải là mùi hương của nước hoa, hắn đã từng chơi rất nhiều cô gái nên hiểu rõ, đây có vẻ như là mùi hương cơ thể của cô gái này.
Nhìn ánh mắt Nguyệt Sương đang nhìn chằm chằm hắn cùng với biểu cảm căm hận, hắn cười lên một cách vô cùng khoái chí. Sau đó, hắn ngồi xuống, cách Nguyệt Sương chỉ vài gang tay, sau đó hắn dùng mũi hít một hơi sâu.
“ Hà.... một mùi hương tuyệt vời.”
Nguyệt Sương cắn răng gằn giọng từng chữ:
“ Cái đồ bẩn thỉu, bệnh hoạn. Cút ra khỏi người tôi.”
Đến hiện tại, Nguyệt Sương còn không hề nói một câu van xin nào. Điều này khiến cho tên béo ú khá bất ngờ.
Thông thường, những cô gái bị hắn làm như vậy đều sẽ cầu xin hắn chứ. Sau đó, hắn sẽ cười một cách khoái chí trong sự bất lực của cô gái đó. Một cảm giác sung sướng mà chỉ có hắn hiểu được.
Thế mà, cô gái này lại không hề nói một lời van xin nào, chẳng hề giống những cô gái khác.
Thế nhưng, vẻ mị hoặc cùng với mùi hương này khiến cho hắn càng hưng phấn.
“ Haha...em không định cầu xin anh sao?” Tên béo ú mỉm cười, hai hàm răng đen nâu lộ ra trông vô cùng xấu xí.
“ Cho dù tôi có chết cũng không bao giờ cầu xin với loại người như anh.” Nguyệt Sương tức giận đến nỗi cắn cả lợi khiến cho hàm răng cô nhuộm màu máu.
Có lẽ, cô hiện tại cũng chấp nhận số phận của mình. Tuy nhiên, trước mặt tên này, cô không hề lộ bất cứ vẻ mặt đau buồn nào, thậm chí đến cả cô cũng không hề rơi lệ. Cô không muốn lộ vẻ yếu đuối của mình trước tên bẩn thỉu này.
Ánh mắt của cô như có như không nhìn vào căn nhà mà Lâm Thần đang ngủ. Cô chỉ mong, thầy ấy sẽ an toàn. Tuy rằng hai người chỉ gặp nhau một đoạn thời gian ngắn nhưng cô vẫn mong thầy ấy sẽ nhớ đến một đứa học trò ngỗ nghịch như cô.
Cô chỉ hận là không thể tỏ tình với người “thầy” đó, có lẽ, cho đến khi cô chết, anh ấy cũng không thể biết được tình cảm thực sự của cô.
Tên béo ú cởi hết áo ra, định ôm Nguyệt Sương vào trong lòng, có vẻ như hắn chờ ngày này lâu lắm rồi.
Đến lúc này, Nguyệt Sương chỉ nhìn về hướng của Lâm Thần, đôi môi lộ ra nụ cười đỏ màu máu cùng với lời thì thầm:
“ Khi em chết, anh phải sống thật tốt đó. Em yêu anh...”
Ngay sau đó, cô mới nhắm mắt lại. Đến lúc này, cô đang dự định cắn lưỡi tự sát. Cô cho dù chết thì cũng không thể mất đi sự trong sạch này được.
Ngay lúc hàm răng của Nguyệt Sương chuẩn bị cắn cái lưỡi của mình, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết truyền đến. Ngay sau đó, một dòng dung dịch máu đỏ chảy từ đằng sau cô truyền tới.
Cô nhanh chóng ngước lên xem, một con dao nhỏ cắm xuyên qua bàn tay của tên béo ú đó, máu giống như mưa tuôn ra từ tay.
Lúc này, cô với nhanh chóng nhìn về hướng đó, một bóng ảnh quen thuộc đang nhìn chằm chằm về phía này.
“ Thầy...cuối cùng...” Nguyệt Sương không cầm nổi nước mắt, nghẹn ngào nói.
Chương250: Sát thần ra tay
Người đang dựa vào tường ở cửa nhà không ai khác đó chính là Lâm Thần. Lúc này, vẻ mặt của cậu ấy trở nên vô cùng đáng sợ, bàn tay của cậu ấy thậm chí còn nắm chặt, lộ ra những gân xanh trên bàn tay.
Lâm Thần không hề chần chừ dù chỉ một phút giây, cậu nhanh chóng chạy đến chỗ Nguyệt Sương.
Tuy vậy, Nguyệt Sương dường như cảm ứng được chuyện xấu gì đó, cô cố gắng gào thét hết lực có thể:
“ Đừng...đừng đến đây thầy...”
Tuy nhiên, lời nói của Nguyệt Sương dường như đã quá muộn, Lâm Thần giống như điên loạn chạy về phía cô.
Một tiếng súng vang lên, Lâm Thần gào thét trong đau đớn, hai chân quỳ khuỵu xuống trước nòng súng điện của tên béo kia.
“ Chúng mày đâu, đập chết thằng đó cho tao” Tên béo rống lên.
Cơn đau từ con dao đó khiến cho hắn căm hận đến tận xương tủy đối với thằng nhãi kia. Anh hùng cứu mỹ nhân! Haha! Nếu muốn vậy thì để xem “mỹ nhân” trong mắt mày sẽ bị tao hành hạ đến như nào.
Hai tên đồng bọn rất nhanh đã dùng gậy của mình đánh thẳng vào lưng của Lâm Thần.
“ Aaaaa...” Nguyệt Sương đau khổ kêu lên.
Thấy người mà mình yêu bị đánh, tim của cô giống như bị nứt ra, từng giọt lệ từ trong mắt cô tuôn ra...
Ở trên đời, cô chưa bao giờ biết đau khổ là gì? Có lẽ, sống với mẹ từ bé, cô đã học tập được tính cách mạnh mẽ, không bao giờ muốn dựa dẫm vào ai cả.
Cô rèn luyện bản thân mình nhiều tới nỗi mà khi bị đau, cô còn không kêu lên một tiếng. Kể cả trong trận chiến với cô gái hộ vệ đó, bị đánh đến mức tìm bầm hai tay hai chân, chảy cả máu nhưng cô vẫn không hề kêu lên một tiếng nào.
Ấy mà, khi nhìn thấy cảnh tượng này, một thứ mà chẳng hề khiến thân xác cô đau khổ, thế mà nước mắt của cô lại không ngừng rơi. Cô cắn chặt răng, nhìn Lâm Thần bị từng nhát gậy đánh lên người mà lòng cô căm phẫn, miệng gào rống lên:
“ Aaaaaaa....Tôi nhất định sẽ giết chết các người...”
Nguyệt Sương gào thét trong tuyệt vọng, ánh mắt cay đắng nhìn Lâm Thần bị hành hạ đến mức này. Tại sao, ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy? Mình cô chết là đủ rồi, tại sao lại phải lôi theo người cô yêu làm gì? Anh ấy đâu có tội tình gì...
Lâm Thần hiện tại chẳng khác gì một bao cát cho bọn họ đánh, từng nhát gậy, từng cú đạp giáng thẳng xuống người cậu. Thậm chí, có những cú đánh mà khiến cho miệng cậu ấy phải khạc ra cả máu. Càng đánh, bọn họ càng hăng.
Còn tên béo ú, lúc này hắn đang sơ cứu sơ qua, cũng may là nơi đây gần bệnh viện nên hắn cũng an tâm phần nào. Tuy rằng cảm giác đau rát vẫn còn nhưng hắn muốn xem tên nhãi ranh kia đã chết chưa.
Khi mà hắn thấy đồng bọn đang đánh thằng nhóc đó đến mức bán sống bán chết, cộng thêm những tiếng gào thét đến từ Nguyệt Sương, hắn cười lên một cách khoái chí.
Sau vài phút, thấy tên nhãi kia dường như không còn cử động, hắn mới ra hiệu cho mấy tên đồng bọn dừng tay.
Nguyệt Sương giống như không chịu nổi cơn sốc này nên đã ngất từ lúc nào không hay, trước khi ngất, cô dùng máu ở ngón tay mình viết chữ “chết” ở trên nền đất.
Chuyện này đương nhiên hắn bỏ qua rồi, một điếu thuốc hắn lấy ra, hút một hơi dài, sau đó từ từ đi đến chỗ Lâm Thần.
Trên người Lâm Thần toàn là vết máu cùng bầm tím, tuy vậy, hắn chưa hả dạ, hắn muốn cậu phải sống không bằng chết. Dự tính của hắn là muốn dùng xăng thiêu sống chính Lâm Thần.
Bảo hai người lấy can xăng, sau đó một mình hắn ngồi xuống chỗ Lâm Thàn, ánh mắt cay độc cùng lời nói vô cùng tức giận:
“ Haha...Con dao này... Mày cũng gan lắm. Để tý nữa xem tao cho mày sống không bằng chết là như thế nào?”
Nói xong, hắn chuẩn bị đứng dậy. Nhìn sang mỹ nữ ở kia khiến hắn chỉ muốn qua đó “ nghịch ngợm” một phen. Dù sao thì thằng nhãi kia chắc chắn sẽ phải chết, hắn cũng chẳng muốn xem làm gì.
“ Ha...tao cũng mong mày có thể làm được ở kiếp sau.” Một giọng nói vô cùng âm lãnh xuất hiện đằng sau hắn.
“ Cái...”
Tên béo ú chưa kịp nói hết, chiếc dao trên tay hắn đã bị Lâm Thần cắm thẳng vào cổ. Một điều mà đến khi nằm xuống, hắn cũng không thể tin được.
“ Tại...tại sao mày...có thể...”
Chưa kịp nói hết câu, tên béo ý đã mất ý thức.
Bốn tên đồng bọn lúc này nhận ra điều bất thường ,tuy nhiên, thứ Lâm Thần đang cầm là súng điện, tầm hoạt động khá xa. Vì thế, cả bốn người đều nằm gọn dưới bàn tay của cậu.
Một tên trong đó nhìn Lâm Thần như nhìn ma, hắn run rẩy nói:
“ Tại...tại sao...mày có thể...”
Chưa kịp nói hết, một con dao đã cắm thẳng vào cổ tên đó. Một tiếng “khặc” vang lên rồi sau đó tên này nằm xuống. Một cái chết mà chính hắn cũng không thể tin được.
Thấy cảnh Lâm Thần giết người không chớp mắt như vậy, ba tên còn lại gào thét van xin. Bọn họ không thể ngờ được, đây là một tên điên, nhìn cách cậu ta phi dao thẳng vào cổ đồng bọn, sau đó rút ra từ cổ đó mà chẳng hề có chút cảm xúc nào.
Đây có phải là người không vậy? Máu tuôn ra từ cổ tên đồng bọn khiến cho ba người suýt chút nữa nôn ói vì kinh tởm, thế mà cậu ta vẫn có thể giữ bình tĩnh được.