Lúc này, cậu có cảm giác rất quái lạ. Đây có phải là bạn gái của cậu hay không? Tại sao, càng ngày cô ấy càng khiến cho cậu phải sợ hãi trước những hành động này cơ chứ.
Nhớ lại lúc cậu mới tỏ tình thành công, cái dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại thân mật ngây thơ của cô ấy, cậu còn tự hứa với lòng mình là nên bảo vệ cho cô ấy. Thế nhưng, giờ đây, vẫn là khuôn mặt đáng yêu, dáng hình nóng bỏng đó mà tại sao lại khác xa như này.
Bị cô ấy cho “uống nước” như vậy. Cậu có cảm giác cỗ lửa trong người như muốn bao trùm khắp cơ thể, tâm trí cậu suýt chút nữa sụp đổ. Nếu không phải do bản tính ngay thẳng cùng với ý chí mạnh mẽ chống đỡ thì bản thân cậu sẽ không thể ngồi yên như bây giờ được.
Về phía Linh Nhi, sau khi làm hành động như vậy, cảm giác thoải mái lại tràn ngập, cô từ từ nhấm nháp cái hương vị mà anh ấy trao cho. Chính anh ấy cũng không biết, hành động đó của cô chỉ là do cô quá “thèm khát” anh ấy mà thôi.
Nhìn Lâm Thần run rẩy kịch liệt giống như đang chống chọi lại thứ gì đó, vẻ mặt của cô lại mỉm cười, một nụ cười chứa đầy hàm ý xâu xa.
Anh còn chống đỡ đến bao giờ nữa. Mau mau làm gì đó với em đi
Linh Nhi nói thầm trong miêng. Cũng may là Lâm Thần không nghe thấy, với dáng vẻ mê người của cô ấy cộng thêm lời nói này thì chẳng khác gì một mồi xăng cho vào đám lửa cả.
Nói xong câu đó, cô cũng không vội vàng. Cô còn đang chờ xem, anh ấy sẽ chịu đựng thêm được bao lâu.
Cả hai cùng nhau ăn trong một bầu không khí khá kỳ lạ. Linh Nhi dường như không thèm để ý dáng vẻ của Lâm Thần, dáng vẻ thanh nhã từ từ thưởng thức món ăn.
Trong khi đó, Lâm Thần phải cố gắng từng chút từng chút để làm cho cơ thể không mất kiểm soát. Cảm giác giống như chỉ cần lơ là dù chỉ một chút thì sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
Điều đáng buồn hơn nữa là cô ấy cứ một lúc là sẽ gắp đồ ăn cho cậu, sau đó thì cô ấy sẽ mỉm cười nhìn cậu ăn. Chỉ cần không ăn hết thì chắc chắn mọi việc sẽ trở nên rối tung.
Một lúc lâu sau, khi nhìn thấy miếng ăn cuối cùng, vẻ mặt lúc này của cậu vô cùng đặc sắc. Ánh mắt mệt mỏi cùng với đầu đầy mồ hôi, đôi tay run rẩy không thể cầm lấy được chiếc đũa để đưa được miếng cuối cùng đó.
Linh Nhi thấy cảnh tượng trên, vẻ mặt ngọt ngào cầm lấy chiếc đũa của mình gắp miếng ăn đó bỏ vào miệng mình. Một hành động mà khiến cho Lâm Thần suýt chút cảm động đến rơi nước mắt, cuối cùng, cô ấy cũng hiểu ra nỗi khổ của mình sao?
Thế nhưng, cô ấy chỉ cắn một chút, sau đó lại đưa miếng ăn ấy về phía miệng cậu:
“ Nào....aaaa”
Động tác này khiến cho Lâm Thần suýt chút tức hộc máu. Nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, cậu chỉ có thể cắn răng há miệng chứ biết làm sao. Rất nhanh, miếng ăn cuối cùng cũng trôi xuống bụng.
Trên bàn ăn hiện giờ trống không, Linh Nhi hiện tại mới vui vẻ nói:
“ Ăn xong rồi, hiện tại anh nên nằm nghỉ một chút đi”
Lâm Thần lúc này cảm giác giống như có từng đoàn lửa đang thiêu cháy mọi ngóc ngách trong cơ thể, cậu muốn...lấy cô ấy để dập tắt ngọn lửa đó.
Ý nghĩ trong đầu vừa lóe ra đã bị cậu vùi dập, dù có đau khổ đến đâu thì chắc chắn cậu cũng sẽ không để cho cô ấy đạt được ý muốn.
Rất dứt khoát, cậu đứng dậy, từ từ đi đến giường, cậu muốn ngủ một giấc để quên đi nỗi khổ này.
Tuy nhiên, ngay khi ở cạnh giường, cậu lại nhìn thấy cô ấy cởi từng chiếc cúc áo ra trước mặt cậu.
“ Em...em đang làm gì???” Lâm Thần không dám mở mắt nói với giọng hoảng hốt.
Linh Nhi nhìn Lâm Thần với vẻ mặt khó hiểu, nói:
“ Anh không nhìn em đang thay áo đấy à?”
“ Nhưng, em muốn thay thì nên vào trong phòng khác chứ?”
“ Em thường xuyên thay ở đây mà, với cả em là bạn gái anh, việc như này em thấy rất bình thường cơ mà”
“ Anh biết là vậy...nhưng trước mặt anh mà làm vậy...”
“ Hả, anh muốn nói là anh sẽ không kìm được mà nhảy xồ vào em ư” Linh Nhi nở một nụ cười quái dị nói.
“ Không... không...mà em cứ thay đi, đừng để ý câu nói của anh” Lâm Thần ngoảnh sang chỗ khác nói.
Bị Linh Nhi đoán đúng suy nghĩ, trong đầu cậu lại có ngàn vạn suy nghĩ đen tối đó. Cậu cố gắng lọt bỏ tất cả những âm thanh đó, từ từ trấn áp lại suy nghĩ.
Tuy nhiên, dù cậu có cố gắng như nào, từng âm thanh xoèn xoẹt của việc cởi đồ cứ nhan nhản quanh tai cậu.
Thay xong bộ đồ, Linh Nhi lúc này giống như một đại tiểu thư cao quý.
Lâm Thần hiện giờ giống như đã đạt đến giới hạn cuối cùng, đầu óc của cậu trống rỗng vô cùng, giống như một quả bom.
Nhìn Lâm Thần nhắm mắt ngồi như vậy, cô tò mò từ từ đến gần. Rốt cuộc, chính hành động đó của cô lại đang chọc phải quả bom đó.
Đột nhiên, chân cô dẫm phải chiếc váy, cả thân thể ngã nhào về phía Lâm Thần. Sau khi ngã, cô chỉ thấy anh ấy cầm lấy hai tay ôm chặt sau lưng đó, vậy nên cô mới chẳng nghi ngờ gì:
“ Cảm ơn anh...”
“ Ha...cảm ơn...anh giúp em như vậy mà em chỉ nói lời cảm ơn thôi sao?”
Cảm nhận được lời nói của Lâm Thần có chút khác lạ, giống như biến thành một con người khác. Vẻ mặt cô lúc này có chút hoảng sợ:
“ Anh...anh bị sao vậy?”
Lâm Thần dường như chẳng nghe lời của cô ấy. Rất nhanh, thân thể nhỏ nhắn bị Lâm Thần bế lên chiếc giường. Trông Lâm Thần bây giờ, cô có chút run sợ.
“ Anh...anh mau thả em ra...” Linh Nhi cố gắng ra vẻ nói.
“ Thả??? Anh chỉ muốn em trả ơn anh chuyện vữa nãy thôi” Lâm Thần nở một nụ cười tà ma.
“ Em..em sẽ trả anh sau...”
Ngay sau đó, Lâm Thần cầm lấy bàn tay cô, từ từ đưa lên miệng cậu, từng ngón tay bị cậu liếm. Cảm giác vừa buồn vừa ẩm ướt khiến cho Linh Nhi không tự chủ run lên.
“ Em tắm bằng sữa gì vậy, sao bàn tay em ngọt vậy” Lâm Thần mân mê từng ngón tay, giọng nói có chút hứng thú.
“ Anh..biến thái...” Linh Nhi chỉ đành bất lực nói.
Tuy cô cũng là người có quyền lực, bá đạo nhất ở đây nhưng sức lực nhỏ bé đó của cô làm sao có thể đọ lại với thân thể của Lâm Thần cơ chứ. Hiện tại, cô chẳng khác gì một chú dê con đang chờ một con sói làm thịt cả.
Lâm Thần nghe vậy, cậu nở một nụ cười vô cùng tà mị, kết hợp với khuôn mặt của cậu có thể khiến cho rất nhiều cô gái phải gục ngã vì nó.
“ Biến thái... Chẳng lẽ một nam nhân không có chút biến thái hay sao?”
Nói xong, bàn tay cậu từ từ sờ soạng khắp thân thể Linh Nhi... Hai tay của cô ấy bị một tay của cậu giữ lại, tay còn lại thỏa sức tung hoành.
Linh Nhi cảm thấy không ổn, cô không muốn người mình yêu lại thành ra bộ dáng này. Đây không phải là anh Lâm Thần mà cô quen biết. Cô giãy giụa cảnh cáo:
“ Nếu anh còn dám làm trò xằng bậy thì em sẽ la lên đó”
Lâm Thần đột nhiên dừng lại, điều này khiến cho Linh Nhi đỡ hoảng một chút. Tuy nhiên, anh ấy lại cười cô, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười nhất. Ánh mắt trào phúng nhìn cô và nói:
“ Haha...em thật là vui tính đó nha. Chính miệng em bảo với anh là căn phòng này cách tiếng hoàn toàn với bên ngoài hay sao? Em lại quên rồi à?”
Linh Nhi lúc này mới nhớ ra. Đúng vậy! Chính cô là người đã nói câu đó. Bởi vì để tránh anh ấy kêu rao, vậy nên căn phòng này được cách tiếng hoàn toàn với bên ngoài.
Ban đầu cô định làm để không cho bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của anh ấy. Không thể ngờ là chính hành động này đã làm cho cô rơi vào thế khó.
Đột nhiên, một bàn tay của Lâm Thần nắn bóp mạnh thứ tròn tròn ở trước ngực cô. Một cảm giác đau nhói khiến cho cô kêu lên:
“ Ya...”
Tác có nên tả kỹ không nhỉ, sợ bị ad trảm quá. Ae hãy cho ý kiến ở bình luận, nếu không ai có ý kiến thì tác sẽ bỏ hẳn đoạn này.
Chương217: Không! Em không thể thả anh đi! - Ngoại truyện P11
Lúc trước, Linh Nhi rất muốn Lâm Thần xoa bóp chỗ đó để khiến cho nó to hơn. Vẻ mặt cô lúc đó hứng thú đến nhường nào. Ấy thế, bây giờ, cô đã được toại nguyện theo đúng mong ước của mình.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của Lâm Thần, Linh Nhi trong lòng chỉ có cảm giác sợ hãi. Cô... cô đã biến anh ấy thành thứ gì thế này? Đây đâu phải là Lâm Thần luôn luôn bao che như cô biết.
Hai quả đào của cô bị đôi bàn tay của Lâm Thần nắm chặt. Độ đàn hồi của chúng khiến cho cậu ta như bị thôi niêm vậy.
Tuy hai quả bông đó cách qua rất nhiều lớp áo nhưng dường như nó cũng không hề giảm đi độ đàn hồi và mềm mại vốn có.
Lúc này, trong người Linh Nhi giống như có một dòng điện chạy qua, cả thân thể cô run rẩy theo từng động tác đến từ bàn tay của Lâm Thần.
Cho dù cô có cố gắng dãy dụa như thế nào, tuy nhiên tất cả đều là vô ích, bởi vì hai tay cùng hai chân của cô đã bị Lâm Thần khóa chặt.
Đến bây giờ, cô mới hiểu cái cảm giác của anh ấy. Cái cảm giác bị trói không thể làm gì, cảm giác mình chỉ biết ngồi im cho đối phương thích làm gì thì làm.
Lâm Thần càng bóp càng khiến cho cơ thể cô trở nên kì dị, một cảm giác khoái lạc đang từ từ tràn ngập. Tại sao, cái cảm giác đau nhói như vậy lại khiến cho trở nên sung sướng?
“ Anh...anh đừng nắn nó nữa...” Linh Nhi chỉ biết bất lực kêu.
Lâm Thần dường như nghe được câu nói của cô ấy. Động tác của cậu có chút chậm lại, tuy nhiên, nó cũng không đáng kể.
Không hề có chút tiếc thương, cậu vẫn nắn bóp khiến cho Linh Nhi phải kêu lên vì đau. Ánh mắt cậu trống rỗng nhìn cô ấy và nói:
“ Em là bạn gái của anh. Việc này em nên tập dần đi.”
“ Anh...anh không phải Lâm Thần. Anh ấy không phải loại người như vậy.”
Lâm Thần lúc này dường như trở nên giận hơn, cậu dừng hẳn động tác, một tay nhấc nhẹ cằm của Linh Nhi cùng biểu cảm khó chịu:
“ Ha... anh là bạn trai của em. Vậy mà, em lúc nào cũng muốn xen vào cuộc sống anh. Không cho ăn cùng bạn, không cho đi về một mình, thậm chí đến cả việc uống nước thôi thì cũng phải lấy từ bình nước của em...”
Nói xong, Lâm Thần lúc này mới cố gắng bình tĩnh lại. Ánh mắt trống rỗng lại nhìn thằng vào khuôn mặt cô ấy cùng với giọng nói vô cùng uất ức:
“ Anh chưa từng bao giờ xen vào chuyện của em, vì anh nghĩ rằng anh không xứng với em. Bây giờ thì sao... Nhốt anh ở đây cả tuần, không cho anh gặp bất cứ ai. Thậm chí đến một lời than thở anh cũng không được nói ra. Em có biết, suốt một tuần này, anh đã chịu đựng một cách khổ sở như nào không?”
“ Lúc nào, miệng em cũng nói cùng một lý do. Đó là sợ anh không yêu em. Em thèm khát tình yêu của anh đến mức thế cơ à? Bây giờ em đạt được rồi đó. Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Những lời từ tận sâu đáy lòng của Lâm Thần khiến cho Linh Nhi trầm mặc. Có vẻ như cô đã quá gò bó anh ấy, nếu cô đối xử tử tế với anh ấy, không làm cho anh ấy có chút phiền lòng thì chắc có lẽ, anh ấy sẽ không biến thành con người khác như bây giờ.
Tuy nhiên, khi cô nhìn khuôn mặt của anh ấy. Trong lòng cô lại tràn ra một ý nghĩ sợ hãi. Đúng vậy, chính là sợ hãi. Với vẻ mặt hút hồn cùng tài năng vốn có của anh ấy, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái phải lòng. Cô không muốn anh ấy rời khỏi mình. Cô rất sợ, chỉ cần anh ấy rời đi, nhất định cô sẽ không bao giờ gặp lại. Anh ấy chỉ có thể thuộc về cô, cả thân thể và tâm hồn đều luôn luôn thuộc về cô. Vậy nên, dù cho bất cứ giá nào, cô sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Lâm Thần có vẻ đã trấn tĩnh lại, giống như cậu đã trút hết nỗi buồn của mình. Cậu lúc này buông hai tay Linh Nhi ra, nói với một giọng vô cùng bình tĩnh:
“ Vậy nên... tốt nhất là em đừng có giam giữ anh. Anh cũng sẽ hứa sẽ không làm gì em cả.”
Lâm Thần dường như cũng đã bình tĩnh hơn. Cậu chỉ ngồi ở cạnh giường, dáng vẻ như muốn chờ mong câu trả lời.
Có lẽ, trong thâm tâm, cậu chỉ ước mong được một câu giải thoát của cô ấy. Tuy việc đó rất nhỏ bé nhưng nó cũng là cách để cho cậu xả hết nỗi phiền lòng của mình.
Tuy nhiên, biến cố đã xảy ra.
“Đừng có mơ...” Linh Nhi cắn răng nói ra từng chữ, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Thần.
“ Em... nói lại cho anh xem.” Lâm Thần giống như không thể tin được, miệng cậu cắn răng nói từng chữ.
“ Em... nói rồi. Điều đó là không thể nào.” Linh Nhi trong lòng tuy có chút run sợ, nhưng cô vẫn nói ra một cách dứt khoát.
Linh Nhi chỉ thấy thân thể Lâm Thần run rẩy, ngay sau đó, một tiếng cười vô cùng đáng sợ từ anh ấy phát ra. Một giọng nói vô cùng đáng sợ từ miệng anh ấy:
“ Haha...sau tất cả. Em có thể nói dối anh mà? Tại sao... tại sao em không đồng ý?”
Lâm Thần nói xong, cậu dùng hai tay giữ chặt đôi tay của Linh Nhi. Mặt đối mặt với cô ấy, cùng với vẻ mặt tức giận xen lẫn sự mệt mỏi khó tả.
Bàn tay còn lại của cậu dường như muốn trừng phạt, một nắn thật mạnh vào bên ngực. Điều này khiến cho Linh Nhi không tự chủ kêu lên.
Cho dù bị Lâm Thần áp chế gắt gao như vậy, cô vẫn không hề run sợ. Ánh mắt ngay thẳng nhìn Lâm Thần cùng giọng nói chắc nịch:
“ Cho dù anh cho hỏi bao nhiêu lần nữa? Em vẫn sẽ nói như vậy. Anh là tất cả đối với em. Em có tiền, có quyền, có tất cả những gì anh cần...”
“ Im đi! Em đừng nói nữa” Lâm Thần nhắm mắt, vẻ mặt khó chịu.
“ Em sẽ không bao giờ để anh rời xa em, dù chỉ một phút giây.”
“ Em...em muốn anh tức điên lên phải không?” Lâm Thần không thể chịu được nữa, một tay giật đứt cúc áo của Linh Nhi.
Làm 1 lúc 2 bộ nên chương này hơi ngắn. Rất mong được độc giả thông cảm. Tác đang cố gắng để cho truyện không lậm convert nhất có thể nên đôi khi sẽ ra chậm. Kính mong độc giả tha thứ.
Chương218: Hành hạ - P12
Chương có yếu tố 16+, đạo hữu không đủ tuổi xin rời đi
Lâm Thần trở nên điên loạn. Lúc này, cậu đang xé toạc bộ đồ trên người của Linh Nhi.
Tuy nhiên, vẻ mặt cậu tràn ngập sự đau khổ mà bất lực. Cậu hành động giống như bất đắc dĩ phải làm vậy, không còn lựa chọn nào khác.
Linh Nhi chẳng thể nào làm gì ngoài việc nhìn bộ đồ mà mình mặc đang bị rách toạc ra.
Cho dù bị xé, ánh mắt cô vẫn lộ rõ vẻ kiên định. Kiên định là thế, nhưng vẻ mặt cô có chút khó chịu vì cảm giác đau đớn. Tuy nhiên, điều này cũng chẳng hề khiến cô phải sợ hãi đến mức phải cầu xin cả.
Từng mảng thịt trắng nõn được lộ ra, Lâm Thần điên cuồng giật mạnh. Bộ y phục đẹp đẽ nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy không hề có chút tiếc thương.
Tuy vậy, sau khi trên thân của cô ấy chỉ còn một vài mảnh vải của chiếc áo đó, thậm chí bộ nội y màu trắng cũng hiện ra trước mắt.
Đột nhiên, Lâm Thần dừng động tác, vẻ mặt vô cùng tức giận nhưng ánh mắt vô cùng bi thương cùng với giọng nói bất lực:
“ Xin em...trước khi quá muộn, em hãy thay đổi lại ý kiến của em. Đừng để mọi chuyện đi quá xa”
Thân thể của Linh Nhi lộ ra gần hết, tuy vậy, Lâm Thần vẫn cố gắng khống chế dục vọng còn lại. Có thể, niềm tin chính là thứ giúp cậu có thể chống đỡ được đến bây giờ.
“ Chỉ cần...chỉ cần em nói thả anh. Anh chắc chắn sẽ dừng lại. Vậy nên... coi như anh cầu xin em... hãy cho anh một câu trả lời khác.” Lâm Thần cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, nói với một giọng gấp gáp:
Bóng ma tâm lý khi bị nhốt ở căn phòng này đã khiến cho Lâm Thần bị ám ảnh. Cậu lúc này trở nên hốt hoảng, bởi vì cậu có cảm giác mình sẽ bị nhốt ở đây cả đời.
Vậy nên, cậu rất muốn được nghe một lời “giải thoát” đến từ cô ấy.
Mong ước của cậu chỉ đơn giản là vậy.
Kể cả cô ấy bị ép nói, cậu cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Tuy nhiên, tất cả những ước mong nhỏ bé đó, những thứ mà cậu cho là cô ấy sẽ làm, lại bị chính cô ấy đập tan bằng câu nói vô cùng nghiêm túc:
“ Em đã nói... cho dù anh có hỏi lại em bao nhiêu lần nữa. Em cũng sẽ trả lời như một. Đó là không thể nào.” Linh Nhi nghiêm túc nhìn.
Cô hiểu cảm giác của anh ấy, thực sự cô cũng muốn nói lắm chứ. Tuy nhiên, nếu nói theo lời của anh ấy, tức là cô đã cho phép anh ấy chạy trốn khỏi cô. Điều này là một điều cực kỳ tai hại.
Cô phải cho anh ấy biết vị trí của mình. Nó cũng là thử thách mà chính anh ấy phải làm được. Chắc chắn, nếu anh ấy đã quen dần thì sẽ không còn chuyện này nữa.
Vì thế, dù có bị anh ấy hành hạ như nào, nhất định cô cũng phải cho anh ấy biết sự thật này.
“ Em... thông minh lắm mà. Trên trường, em còn là học bá của lớp. Đáng lẽ ra, em biết phải trả lời như thế nào chứ. Tại sao...tại sao em có thể nói một cách ngu ngốc như vậy được?” Lâm Thần nói trông vô vọng.
“ Em...có thể đáp ứng anh bất cứ điều gì. Anh chỉ việc sống cùng em...mọi thứ để em lo” Linh Nhi dường như chẳng hề để ý đến tâm trạng của cậu ấy, nói một cách tự tin.
“ Quá muộn rồi!”
“Hể?”
Lâm Thần dường như hóa thành ác ma. Cậu dùng dây từ chiếc váy rách đó, trói tay Linh Nhi lại. Vẻ mặt tràn ngập ham muốn nhìn thân thể trắng nõn của cô ấy.
Bị dây cột chặt hai tay, Linh Nhi chỉ biết kêu lên:
“ Đau...đau quá anh!”
Tuy vậy, lâm Thần chẳng hề để ý, sau khi trói xong. Cậu mới bắt đầu làm mấy chuyện điên rồ. Đôi môi cậu hôn chặt môi cô ấy, đồng thời trong lúc đó, hai tay cậu nhào nặn hai quả đào một cách mạnh bạo.
Lâm Thần sau khi hôn cô ấy một cách điên cuồng. Lúc này, cậu mới nhìn cô ấy đang cắn răng chịu đựng. Tuy vậy, hai tay cậu vẫn nhào nặn bánh bao một cách điên cuồng:
“ Em tuy nhỏ nhắn nhưng cơ thể của em cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ? Nó cũng ngọt lắm, anh thực sự phải cảm ơn ông trời vì đã ban cho em một cơ thể như này.” Lâm Thần cười một cách kỳ dị.
Nhìn thấy ánh mắt cô ấy có chút quái lạ, cậu nhíu mày. Cái ánh mắt này, tại sao cậu lại cảm thấy cô ấy đang hưởng thụ hơn là chịu ấm ức nhỉ.
Đột nhiên, cậu lấy chiếc áo của mình rồi đưa vào mũi cô ấy, vừa đặt vào mũi Linh Nhi vừa nói:
“ Em thích anh phải không? Chiếc áo này là phần quà dành cho em đó. Vậy nên, em hãy ngửi thật nhiều vào.”
Nhìn Linh Nhi bị cậu “hành hạ” đến nỗi không nói được gì. Đột nhiên, cái cảm giác đau xót từ tận đáy lòng tuôn trào.
Tại...tại sao mình lại buồn? Nhìn thân thể chỉ còn đúng mảnh vải ở dưới thân che cho cô ấy, một thân hình vô cùng quyến rũ như vậy. Ấy thế mà bây giờ, cậu lại cảm thấy đau nhói. Đây thực sự là chuyện quái gì?
Nhìn đồng hồ, cậu không thể ngờ là mình đã làm với cô ấy hơn hai tiếng trời. Nhìn hai quả đào bị cậu bóp cho in cả vết đỏ ở trên đó. Cái cảm giác tội lỗi lại tràn ngập.
Ánh mắt cậu từ trống rỗng bắt đầu hồi tỉnh. Nhìn Linh Nhi đau đến mức chảy ra nước mắt trông vô cùng đáng thương.
Hai tay run rẩy ngưng lại, ánh mắt cậu đột nhiên có một hàng nước mắt. Đúng vậy, cậu đang khóc, nhưng cậu không hề biết điều này. Cậu vô thức đắp chăn cho cô ấy.
Thấy Lâm Thần đột nhiên dừng lại, cảm nhận được hơi ấm từ chiếc chăn, ánh mắt cô tỉnh dậy. Lúc này, một điều khiến cho cô vô cùng bất ngờ.
Lâm Thần chẳng những không làm gì cô nữa, thậm chí, anh ấy còn nằm bên cạnh cùng với những giọt nước mắt vẫn còn đó, vừa ôm cô nhẹ nhàng, vừa nói mớ:
“ Xin lỗi em...Linh Nhi! Anh không cố ý! Hãy tha lỗi cho anh”
Dáng vẻ ngủ bên cạnh, ánh mắt đóng chặt cùng lời nói tỏ vẻ hối lỗi... Tất cả những thứ này đã khiến cho Linh Nhi vô cùng cảm động.
Tuy bị hành hạ, đến nỗi trên cơ thể không còn chỗ nào anh ấy không sờ qua, tuy vậy, cô vẫn không hề giận anh ấy. Thực sự, tình yêu của cô dành cho Lâm Thần là quá lớn.
Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, chỉ cần có anh ấy, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Vậy nên, cho dù anh ấy có hành hạ cô thêm nữa, cô vẫn sẽ an lòng chấp nhận.
Nhìn bộ ngực bị anh ấy bóp nắn điên cuồng, cô chỉ mỉm cười nhẹ. Sờ một cái, cảm giác nhức nhối xông lên tận não, răng cô cắn chặt vì đau. Chỉ cần như thế là đủ hiểu, anh ấy đã điên cuồng đến mức nào.
Cũng phảit thôi, bảy ngày cô bồi bổ như vậy, làm như vậy mà anh ấy không điên cuồng mới là lạ. Cô còn tưởng, lần đầu tiên của mình sẽ bị mất từ ban nãy cơ chữ.
Phải vô cùng nghị lực và đau khổ, cô mới mặc lại cho mình một bộ áo ngủ. Đôi môi bị chảy máu do anh ấy quá mạnh bạo, nhưng cô cũng không hề có một câu chỉ trích nào cả. Từ từ, cô nhìn anh ấy đang ngủ say bên giường cùng với vẻ mặt hạnh phúc.
“ Em hứa với anh. Nhất định em sẽ cho anh một cuộc sống hạnh phúc, chắc chắn, anh sẽ quên đi những ngày tháng ở đây mà thôi.”
Nói xong, Linh Nhi còn không quên trao cho Lâm Thần một nụ hôn. Xong xuôi, cô mới từ từ đi vào phòng tắm.
Về bên khác, Tô Nhan lúc này đang ngồi trên bàn cùng một chiếc laptop, từ từ làm nốt việc của mình. May là chỗ này yên tĩnh, cô mới có thể tập trung công việc một cách tốt nhất.
Đang đánh một cách hăng say, đột nhiên, cô lại có cảm giác khô họng. Một bàn tay sờ vào túi nhưng chỉ còn lại là chai nước không.
Nhìn chiếc chai không trên tay, cô chỉ biết cười nhẹ, từ từ đứng dậy đi tìm nước.
Vì không hề quen thuộc căn nhà, cộng thêm việc cô không muốn làm phiền ai, thế nên cô thực sự đã đi lạc trong căn nhà này.
Đi tái đi hồi cũng không tìm được lối ra, cô định sẽ kêu lên, tuy hơi mất mặt nhưng dù sao còn đỡ hơn là không biết lối ra.
Đột nhiên, ánh mắt cô lại nhìn vào cái căn phòng ở cuối kia, một căn phòng khiến cho cô chú ý. Bởi vì cánh cửa đó khác hẳn với các cánh cửa còn lại. Trên cửa còn có dòng chữ “ Cấm vào”.
“ Chẳng lẽ, căn phòng đó có thứ gì mà mình không biết?”
Tô Nhan nhíu mày, nhìn xung quanh. Cô là một người vô cùng tò mò, tuy nhiên, nhìn trộm căn phòng đó thì có lẽ không phải là một điều hay cho lắm.
Tuy nhiên, ma lực từ đâu đó đã khiến cho cô tự động đi đến gần cánh cửa đó. Nhìn cánh cửa trước mặt cùng dòng chữ cấm vào to tướng. Cô nín thở suy nghĩ.
“ Rốt cuộc, mình có nên xem không?”
Chương219: Tô Nhan ứng cứu -P13
Tâm trạng Tô Nhan lúc này vô cùng rối bời. Bởi trong thâm tâm cô, việc này chẳng khác gì là một hành động tồi tệ cả.
Thân là một người làm trong nghề nhà giáo, thế mà lại đi xem trộm phòng người khác, đó thực sự là một điều ô nhục.
Tuy nhiên, tính tò mò của cô cũng vô cùng lớn. Với cái căn phòng trong xó xỉnh như vậy mà lại cấm người khác vào, đây chẳng lẽ đang ẩn chứa điều gì đó.
Suy cho cùng, cô chỉ xem một chút thôi, dù sao thì cũng không ai biết được.
Cứ tưởng là suy nghĩ đó sẽ khiến cô không nhịn được mà phải xem bên trong. Tuy nhiên, khi chạm vào khóa cửa, cánh cửa từ từ hé ra thì đột nhiên, tay của cô rụt lại.
“ Thôi bỏ đi, việc đó là không nên” Tô Nhan nói với một giọng khá bứt rứt.
Tuy rằng cô rất muốn biết bên trong là gì, nhưng nếu làm vậy thì thật là quá bất lịch sự rồi. Nhất là khi cô đang ở trong căn nhà của học sinh trường cô.
Trong lúc cô định đi ra ngoài để nhờ người trợ giúp, bởi vì thực sự căn nhà này đúng là một cái mê cung mà. Đột nhiên, một tiếng động rất nhỏ làm cho cô chú ý.
Nếu là tiếng động của đồ vật thì cô sẽ không để ý, tuy nhiên, hình như đó là giọng của người. Mà cái giọng này cô nghe rất quen...
Vậy nên, cô vứt bỏ cái suy nghĩ bất lịch sự vớ vẩn kia đi. Vẻ mặt cô trở nên căng thẳng, một tay từ từ đẩy nhẹ cánh cửa ra.
Khi cô đẩy cửa ra, ột cảnh tượng vô cùng điên rồ xuất hiện trước mặt. Thậm chí, nó còn khiến cho cô đứng hình mất vài giây.
Trước mặt cô là một căn phòng ngủ rất đẹp. Cô phải dùng từ “rất đẹp” để miêu tả chúng. Từng thứ trong căn phòng, chúng đều được trang trí một cách bài bản, chính cô cũng phải thán phục trước vẻ đẹp nơi đây.
Tuy nhiên, bỏ qua vẻ đẹp đó, lúc này, sự chú ý của cô đang tập trung vào một người đang nằm trên giường.
Bằng ánh mắt cô, có vẻ như cậu ta đã ngủ thiếp đi. Điều kỳ lạ là xung quanh cậu ta toàn là những mảnh vải trắng, trông giống như mảnh váy vậy. Hơn nữa, cậu ta giống như bị trói hai tay lại.
“ Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ, căn phòng này chính là thứ chuyên dùng để nhốt người sao?” Tô Nhan bịt miệng lại, nói với ánh mắt sợ hãi.
Chưa bao giờ, cô lại sợ hãi trước cảnh tượng này. Nếu nhốt nữ lại thì đã đành, đây còn là nhốt nam sinh nữa. Hơn nữa, cái dáng vẻ của cậu ta, hình như cậu ấy đang rất đau khổ.
Mà thật ra, khuôn mặt cậu ta cũng đẹp ấy chứ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này ngoài đời cả. Cậu ta là idol chăng? Chẳng lẽ, Linh Nhi lại có sở thích như này.
Nghĩ như vậy, cô lắc đầu. Lúc này không phải là thời điểm khen cậu ta.
“ Chuyện này nên báo cảnh sát không?” Tô Nhan cầm trên tay điện thoại, do dự nói.
Sở dĩ cô do dự là bởi vì chính Linh Nhi. Em ấy có một chỗ dựa vô cùng khủng bố, chính công ty cô cũng đang hợp tác với công ty nhà em ấy. Nếu như phá hỏng mối làm ăn này, chắc chắn công ty cô sẽ phải chịu lỗ rất lớn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cô lại chú ý một điều vô cùng quan trọng. Một thứ khiến cho cô thay đổi hoàn toàn suy nghĩ. Đó chính là chiếc áo đồng phục dính mực của cô.
Nhìn thì có vẻ đó chỉ là một điều rất bình thường, tuy nhiên, cô lại không cho là vậy. Vết mực cùng với nét bút ấy, thứ đó là do chính cô gây ra.
Ở trên lớp, Lâm Thần luôn khiến cho cô bẽ mặt, bởi vì cho dù cô có ra bài khó như nào, cậu ta cũng có thể giải được. Chính vì thế, để trả thù cậu ta, cô đã viết dấu mực đó lên áo cậu.
Đến bây giờ, cô cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó lại hành động như vậy. Quá trẻ con mà, thật là xấu hổ ! Tô Nhan chỉ biết đỏ mặt khi nghĩ lại hành động này.
“ Mà khoan!” Tô Nhan đột nhiên nghĩ ra.
“Nếu chiếc áo đó ở đây, chẳng lẽ...”
Cô nín thở, từng bước từng bước đi đến trước người Lâm Thần. Một mùi hương thơm ngào ngạt của Linh Nhi đến từ người cậu ta, cô lại cảm thấy rợn người.
Chỉ cần là làn da cậu ta, tất cả mọi thứ đều được bao phủ bởi một dấu môi màu tím.
Nghe có vẻ điên rồ! Dấu môi màu tím? Làm sao có thể xảy ra được?
Chính Tô Nhan cũng bán tín bán nghi, vì thế, cô mới dùng tay mình sờ sờ để kiểm tra. Và kết quả khiến cho cô bất ngờ.
Đó là một vết bầm tím, một cái kết quả mà cho cô nghĩ nát óc cũng không thể biết. Đây là quái vật sao, hôn đến mức tím bầm như vậy, cô gái đó phải điên rồ như nào?
Nhìn hai tay bị một sợi dây nhỏ trói lại, cô thực sự không thể chịu được cảnh này. Nó quá tàn nhẫn, vô nhân tính mà.
Cũng may là cô mang cho mình một cái kéo nhỏ, vậy nên, mấy cái dây trói cậu nam sinh này đã bị cắt ra thành từng mảnh.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu nam sinh này, Tô Nhan trong đời có một loại cảm giác khó tả.
Cô lấy trong người một chai nước gừng nóng. Từ từ giúp cậu ta uống, nước gừng nóng có thể giúp người uống dễ chịu hơn, thật may là cô chưa uống hết.
Uống được vài ngụm, ánh mắt Lâm Thần lơ mơ mở ra. Tô Nhan thấy vậy, cô vui mừng nói:
“ Cậu tỉnh rồi sao!”
Lâm Thần nhìn thấy người đầu tiên là Tô Nhan, điều đầu tiên mà cậu làm không phải là cầu cứu cô ấy, mà là nói:
“ Cô...cô mau chạy đi!”
Ngay câu đầu nói, đầu óc cô giống như không thể hiểu được. Tại sao lại kêu cô chạy đi??? Mà chạy đi vì cái gì chứ? Tại sao cậu ta mới mở mắt mà đã kêu cô chạy rồi?
“Chạy? Sao tôi phải chạy? À mà cậu biết một cậu học sinh tên là...”
Chưa kịp nói hết, Lâm Thần đã ngắt bằng một giọng vô cùng yếu:
“ Bạn...bạn gái em đang tắm... Nếu...nếu cô ấy phát hiện...”
Chưa kịp nói hết, cậu đã ho sặc sụa. Điều này khiến cho Tô Nhan mới nhận ra vấn đề, chẳng lẽ...
“ Em...em chính là Lâm Thần” Tô Nhan dường như không thể tin được.
Cũng giống như Linh Nhi, cô không thể tin được nam sinh đẹp như này mà lại chính là Lâm Thần. Nếu đúng như vậy, chẳng trách Linh Nhi lại đồng ý lời tỏ tình này.
Chính cô khi nhìn lần đầu, trái tim băng giá cũng phải đập loạn vài nhịp cơ mà.
Tuy nhiên, vẻ mặt cô lúc này lại nổi giận. Một học sinh như này lại dám lừa cô, thậm chí em ấy còn dám làm việc này nữa. Thật không thể tha thứ.
Cô đang định đi tìm Linh Nhi tính sổ, đột nhiên, Lâm Thần kéo tay cô ấy lại, vẻ mặt mệt mỏi xen kẽ nghiêm trọng nói:
“ Cô...đừng đi tìm em ấy...”
“ Tại sao?”
“ Nếu cô muốn an toàn rời khỏi... Tốt nhất là cô hãy quên hết... và chạy đi!”
Tô Nhan nhíu mày nói:
“ Em ấy đáng sợ lắm sao!”
“ Vâng, rất đáng sợ. Nếu...nếu Linh Nhi phát hiện được cô đang ở đây. Chắc chắn... Linh Nhi sẽ nổi điên”
Lâm Thần nói xong, cơ thể dường như không thể chịu được mà phải thở dốc.
Càng ngày, Lâm Thần càng yếu, Tô Nhan cắn răng, từ từ đưa Lâm Thần lên sau lưng. Vẻ măt nghiêm túc nói:
“ Cô nhất định sẽ cứu em.”
Từ lời nói của Lâm Thần, dường như có thể thấy được, Linh Nhi trong mắt cậu ấy đáng sợ đến như nào. Cô cũng không phải người ngu, sống ở thương trường mấy chục năm nên cô đã rèn được bản tính cẩn thận.
Cảm giác được nằm ở trên vai Tô Nhan, Lâm Thần tuy rất mệt nhưng vẫn cố gắng nói:
“ Cô...đừng làm vậy. Việc này...vô cùng nguy hiểm.”
Tô Nhan đương nhiên không nghe theo ý của Lâm Thần rồi, cô từ từ cõng cậu ấy rời khỏi đây.
Thấy Tô Nhan không hề để ý tới mình, Lâm Thần chỉ biết thở dài, nói:
“ Cô ...thật ngu ngốc!”
“ Ha...cậu nói ai ngu ngốc hả?” Tô Nhan cau có nói.
Tô Nhan thấy Lâm Thần bị mất trí rồi. Được người ta cứu ra thế mà lại chê người ta, chẳng lẽ cậu ta không biết nói một lời cảm ơn sao.
Rất nhanh, lời đáp ứng của cô đã được chấp thuận bởi một câu nói của cậu ấy.
“ Em...cảm ơn cô!”
Tô Nhan nghe vậy, vẻ mặt nở nụ cười hình trăng non. Có lẽ, đó là nụ cười của sự thỏa mãn.
Đây chính là “trả thù” mà cô đang cần đây sao! Cảm giác này thật là thoải mái nha.
“ Mà tại sao em phải giấu mặt đi vậy, cô thấy nó rất đẹp mà!” Tô Nhan tò mò hỏi.
“ Thứ lỗi cho em... nhưng em muốn mình nổi bật” Lâm Thần vẫn cố gắng trả lời.
“ Không sao... em không thích nổi bật cũng tốt mà”
Trầm mặc một lúc, Tô Nhan đột nhiên hỏi:
“ Mà tại sao em lại bị như thế này.”
Lâm Thần nghe vậy, vẻ mặt cậu lại trở nên ủ rũ.
Cảm nhận được Lâm Thần không vui, Tô Nhan liền nhanh trí nói:
“ Nếu em thấy không tiện thì để sau cũng được”
“ Thực sự, em bị như vậy cũng một phần là do em”
“ Hả...do em? Em là người bị hại mà.”
“ Do em quá coi thường tình yêu của cô ấy”Lâm Thần nói một cách tội lỗi.
Đúng lúc này, một tiếng gào từ phía xa truyền tới tai cô:
“ LÀ AI??? AI ĐÃ MANG ANH ẤY ĐI.”
Tô Nhan nghe cũng biết, đó là tiếng của Linh Nhi. Cô sởn cả da gà vì độ đáng sợ của câu nói. Tiếng nói thê lương, ẩn chứa một sự tức giận vô cùng nặng. Chính cô cũng không thể tin được, câu nói này lại phát ra từ học sinh của cô.
Chỉ cần nghe nó, cô cũng đã hiểu tại sao Lâm Thần lại kêu cô chạy rồi.
Lâm Thần nghe thế, cậu cười một cách bi ai, nói với Tô Nhan:
“ Em cảm ơn cô... nhưng cô hãy thả em xuống đi ạ! Em sẽ nói chuyện với cô ấy!”
Tuy nhiên, câu nói đó đã bị Tô Nhan ngắt bằng một giọng nói tức giận:
“ Em điên rồi sao! Nếu em quay trở về, chắc chắn Linh Nhi sẽ không tha cho em. Đáng sợ hơn, em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi.”
Hai tay Tô Nhan giữ chặt Lâm Thần, có vẻ như cô đã sẵn sàng cho cuộc chiến này.
“ Nhưng...nhưng cô...”
“ Đừng có nói nữa, cô sẽ cứu em thì nhất định sẽ làm được”
Ánh mắt Tô Nhan chàn đầy nhiệt huyết. Rất nhanh, cả hai đã tăng tốc độ, bỏ xa vị trí ban đầu.
Chương220: Ra ngoài - Ngoại truyện P14
Trong đầu Tô Nhan lúc này, cô đang tự hỏi chính mình, liệu rằng việc làm như vậy sẽ gây ra hậu quả như thế nào. Nhất là khi, trên lưng của cô đang cõng chính bạn trai của em ấy.
Cảm nhận được Lâm Thần mệt mỏi dựa vào lưng, cô lại càng cảm thấy đáng thương cho cậu nam sinh này. Linh Nhi điên rồ, thật sự là quá điên rồ!
Kể cả với một người chưa từng nếm mùi vị của tình cảm như cô, việc em ấy nhốt Lâm Thần lại rồi “hành hạ” như này thì không tài nào có thể chấp nhận được. Kể cả cho dù em ấy có xinh đẹp, là một “hình mẫu” trong lòng các cô gái.
Lúc này, cô không dám đi bằng cửa chính nữa, cũng may là lúc trước cô đi lạc nên đã tìm thấy một lối thoát hiểm. Nếu len theo lối đó, chắc chắn cô sẽ có thể cùng Lâm Thần thoát ra khỏi đây.
Còn đối với Linh Nhi, lúc này, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cùng với mái tóc đen nhánh trải dài vẫn còn ươn ướt của nước. Trên tay của cô đang cầm một cái dây bị cắt nhỏ.
Ánh mắt Linh Nhi đỏ rực màu máu, tay nắm chặt cái dây nổi rõ gân xanh. Vẻ mặt tức giận đến đáng sợ cùng lời nói căm hờn đến tận xương tủy:
“ Anh...anh ấy bỏ trốn! Hừ... được lắm. Để em bắt được anh xem...”
Đến lúc này, Linh Nhi vẫn còn không thể tin được chuyện này. Anh ấy hành hạ cô đến mức không còn sức lực, thậm chí, cô còn trói anh ấy lại để đề phòng, thế mà cuối cùng, anh ấy vẫn có thể trốn được.
Cô còn định đêm nay, chính cô sẽ “ăn” anh ấy. Thế mà, cuối cùng vẫn để anh ấy chạy mất. Đúng là, mình quá coi thường anh ấy cơ mà.
Nút bấm kích hoạt thiết bị trên cổ Lâm Thần thì cô không dám dùng. Cơ thể của anh hiện tại quá yếu, nếu cưỡng ép sử dụng thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù dòng điện đó chỉ đủ làm tê liệt nhưng cô vẫn phải phòng trường hợp vạn nhất.
Linh Nhi từ từ đi đến trước gương, chiếc khăn tắm cũng được thả ra, một thân hình tuyệt mĩ không hề có khuyết điểm xuất hiện trước gương. Tuy vậy, làn da trắng nõn trên thân lại xuất hiện mấy vệt đỏ giống như bị ai đó sờ nắn một cách mạnh mẽ.
Nhìn trên thân mình toàn là dấu đỏ, Linh Nhi không hề buồn, trái lại còn rất vui. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của anh ấy dành cho cô.
Nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên môi Linh Nhi. Cô từ từ mặc lên một bộ đồ khác, đó là một chiếc váy màu đen với họa tiết không khác gì với bộ màu trắng lúc trước. Có vẻ như ở nhà, cô rất thích mặc váy.
Sở dĩ cô thích mặc váy là bởi vì chính Lâm Thần là người khuyên nhủ cô. Ở trường, trong lúc ăn, anh ấy đã nói với cô rằng:
“ Em mặc bộ váy lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Chính vì thế, từ khi đó, cô lúc nào cũng mặc váy cả. Đây là sở thích của anh ấy, việc đáp ứng nhu cầu đó cũng là trọng trách của một cô bạn gái.
Rất nhanh, chiếc váy đó đã khoác trên người, cô xoay người lại, từng miếng vải trắng từ bộ váy cũ vẫn còn xuất hiện trên giường.
Nhìn thấy chúng, không hiểu sao, trong lòng cô lại có cảm giác hưng phấn. Chiếc váy đó đã bị bàn tay của anh ấy xé toạc thành từng mảnh, như xé một tờ giấy vậy. Ngay sau đó, anh ấy từ từ “thưởng thức” thân thể ngọc ngà của cô. Cảm giác giống như anh ấy đang thưởng thức một cái bánh vậy.
Từng động tác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Linh Nhi cười một cách quái dị. Nếu như thế, thỉnh thoảng cô cũng sẽ cho anh ấy “thưởng thức” cô như vậy cũng không sao. Dù sao trong nhà cô còn rất nhiều bộ váy, tha hồ cho anh ấy xé.
Đột nhiên, ánh mắt cô bỗng nghiêm túc, miệng cô cắn chặt nói:
“ Không được, không được. Anh ấy đang bỏ trốn. Việc của mình bây giờ là phải tìm anh ấy.”
Linh Nhi dứt khoát không để ý chiếc áo đó nữa., xoay người rời đi.
Ngay sau đó, rất nhiều hầu nữ trong căn nhà đã tìm tung tích của Lâm Thần. Cho đến hiện tại, rất nhiều nữ hầu cũng không thể tin rằng, trong nhà này lại xuất hiện một người con trai.
Tuy hoài nghi nhưng không một ai dám hỏi. Tất cả đều chung một công việc. Tìm mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Tô Nhan hiện tại đang cùng Lâm Thần trốn trong một căn phòng bỏ hoang. Nơi đây có vẻ còn rất mới, nhưng không còn ai sử dụng. Thậm chí, chiếc giường đó vẫn còn mới tinh. Vì thế, cô mới dám để Lâm Thần xuống.
Cô làm như vậy là vì trên người Lâm Thần đang cực kỳ đậm mùi của Linh Nhi. Phòng tránh bất trắc, cô phải khử hết cái mùi này đi.
Cô đặt Lâm Thần nhè nhẹ trên giường. Đây là lần đâu cô tiếp xúc với nam giới gần như vậy.
Không hiểu tại sao, khi ở cạnh Lâm Thần, cô lại không hề xấu hổ hay chán ghét gì cả. Nhìn khuôn mặt anh tuấn như vậy, trái tim của cô lại đập loạn. Đây là ma lực gì vậy? Chẳng lẽ đây cũng là lý do để Linh Nhi nhốt em ấy lại ư?
Lâm Thần lúc này đã nhắm mắt ngủ, cô chỉ đành vừa cởi cúc áo, vừa ngoảnh mặt giải thích:
“ Tôi chỉ cởi là để lau đi mùi trên thân thể cậu. Đừng có nghĩ vớ vẩn”
Khi cởi đến chiếc cúc cuối cùng, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cậu ấy, cô mới thở dài một hơi. Và đương nhiên, cô cũng đã chuẩn bị một chậu nước để lau người cho cậu ta.
Nếu lúc trước, cổ cậu ta tràn ngập vết hôn màu tím bây giờ, bụng và ngực cậu ta cũng đều có dấu này. Một thân thể hoàn mỹ, các cơ nổi rõ vô cùng cường tráng, ấy vậy mà lại bị bầm tím. Cậu ta đã phải trải qua nỗi đau nào chứ.
Có thể Tô Nhan không hề biết, Lâm Thần trong lúc ngủ thì mới bị Linh Nhi làm như vậy, cô ấy làm như vậy là để “đánh dấu chủ quyền”. Thế nên cậu ấy không hề biết là mình bị bầm tím nhiều như này.
Cố nén cơn tức giận, bàn tay Tô Nhan từ từ lấy khăn lau thân thể cho Lâm Thần. Vừa lau, cô vừa nói với giọng đồng cảm:
“ Cô thực sự rất xin lỗi vì đã không để ý tới em. Chắc em phải chịu khổ nhiều lắm nhỉ?”
“ Không sao. Chỉ cần thoát ra được, cô sẽ thu em làm trợ lý cho cô. Khi đó, Linh Nhi sẽ không thể hại em được nữa.”
...
Lúc này, cô không thể ở lại lâu. Linh Nhi dường như đã truy tìm. Nếu ở lại đây thì chắc chắn cả hai sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên, ngay sau khi khử được mùi trên người Lâm Thần, cô nhanh chóng cõng Lâm Thần rồi đi ra ngoài.
Bằng tài năng và sự khôn khéo, cô đã lách nhanh qua được rất nhiều ngõ ngách. Tuy nhiều người đi tìm nhưng căn nhà này nó rất to, vì thế cô mới có thể trốn được đến tận cửa sau này.
Nhìn cánh cửa sau dẫn thẳng ra ngoài, hai mắt của cô sáng lên. Đây chính là cánh cửa để dẫn Lâm Thần đi ra ngoài.
Chỉ cần đi qua cánh cửa đó, Lâm Thần sẽ được giải cứu. Cô cũng sẽ có thể mang cậu ấy về nhà và chăm sóc. Linh Nhi cũng không thể làm gì được cậu ấy nữa.
“ Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi!” Tô Nhan vui mừng nói với Lâm Thần.
Thế nhưng, khi chỉ còn vài bước chân nữa là bước ra, một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng từ đằng sau truyền tới:
“ Thưa cô giáo, cô định đưa bạn trai em đi đâu vậy?”
Lời nói lễ phép nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sát khí vô cùng nồng đậm. Tô Nhan không tự chủ đổ mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng ngoảnh lại.
Quả thật là cô đoán không sai. Người nói đó chính là Linh Nhi.