Bình minh lên, vì tối hôm qua bị hoảng sợ nên tinh thần của mọi người đều có vẻ uể oải.
Tối hôm qua xảy ra chuyện như thế nên chẳng ai còn tâm trạng mà du ngoạn nữa. Nhà họ Tào không còn cách nào khác đành phải hủy bỏ toàn bộ chương trình còn lại rồi chuẩn bị xe buýt tới đây từ sớm.
Tối hôm qua hang động bị sập khiến không ít người bị ám ảnh, chỉ sợ là mọi người sẽ gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Đặc biệt là mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu bị đá rơi trúng làm bị thương. Mặc dù vết thương đã được xử lý nhưng bọn họ vẫn không yên tâm nổi, muốn nhanh chóng tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Lỡ như có vết thương ngầm nào thì bọn họ bị thiệt lớn rồi.
Mọi người vừa thấy xe buýt tới liền tranh nhau lên xe, sợ là mình sẽ phải quay về thành phố chậm hơn người khác.
Mấy người Trần Dương và Từ Tiểu Nhu không bị thương nên bọn họ chọn chiếc xe cuối cùng.
Sau khi tất cả mọi người lên xe xong thì cũng đã gần tới bữa trưa, nhưng ai nấy đều rất chán chường chẳng muốn ăn uống gì. Dưới sự yêu cầu gay gắt của mọi người, xe buýt chầm chậm di chuyển chạy về phía thành phố.
Vì con đường dẫn vào vịnh Tây La tương đối hẹp nên xe buýt di chuyển khá chậm chạp, với tốc độ này thì chỉ sợ là phải ba, bốn tiếng đồng hồ nữa tới vào tới thành phố.
Đi xe đường dài như vậy thật sự rất nhàm chán, mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu không nhịn nổi liền lấy bộ bài Tây ra đánh "Ngưu Ngưu".
Tào Bảo cũng tham gia, nhưng hắn chơi không tốt cho lắm. Điểm của Tào Bảo khá nhỏ, hắn liên tục nhận được mấy lá "không ngưu" hoặc chỉ có một, hai điểm khiến Tào Bảo tức tối đến mức muốn đập bàn.
Không chịu thua, Tào Bảo lại chơi thêm một ván nữa. Lá bài thứ nhất là Hoa, lá thứ hai là Hoa, lá thứ ba cũng là Hoa, lá thứ tư: Lại vẫn là hoa!
Lần này Tào Bảo cực kỳ kích động, ôi trời không phải hắn có "Ngũ Hoa Ngưu" đấy chứ. Tào Bảo từ từ mở lá bài thứ năm, vừa nhìn thấy đường viền của lá bài Hoa trái tim hắn liền đập mạnh.
Trời ạ, đúng là Ngũ Hoa Ngưu!
Ngay trong lúc Tào Bảo định ngả bài thì xe buýt phanh gấp, Tào Bảo không kịp đề phòng nên mấy lá bài trên tay đều rơi tung tóe rồi lẫn vào những lá bài còn lại. Tào Bảo vội vàng tìm lại mấy lá bài của mình thì bị những người khác ngăn lại.
"Này này, bài bị rơi rồi. Ván này không tính!"
"Đúng vậy, đúng vậy, không tính..."
Tào Bảo tức tối đứng bật dậy, mắng tài xế xe buýt: "Lái xe cái kiểu gì đấy hả, anh có biết ông đây mới có Ngũ Hoa Ngưu không. Mẹ nó, suýt nữa thì ông đây kiếm được một trăm nghìn tệ rồi!"
Nghe Tào Bảo nói vậy, mấy cậu ấm cô chiêu con nhà giàu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xe phanh lại thật đúng lúc, nếu không thì vừa rồi bọn họ thua chắc rồi!
Tài xế xe buýt nghe Tào Bảo nói vậy thì cũng không dám cãi lại, vô tội nhìn hắn, nói: "Thiếu gia, thật sự không thể trách tôi được. Phía trước đột nhiên có mấy người xông ra chặn xe, tôi không phanh lại thì sẽ đâm trúng người ta mất."
Cái gì?
Kẻ nào ăn gan hùm mật báo mà dám chặn đoàn xe của nhà họ Tào?
Tào Bảo vốn đã tức giận lại càng tức giận hơn. Hắn bước hai, ba bước vọt tới chỗ tài xế thì nhìn thấy có hai nam một nữ đang đứng trước xe buýt.
Hai người đàn ông này trông giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết là sinh đôi. Điều khiến người ta không nhịn cười nổi là hai người bọn họ một người lông mày xếch, một người mắt xếch.
Hai anh em bọn họ đang bế một cô gái máu me đầy người, chân còn buộc mấy cây gỗ. Nhìn qua là biết chân của cô gái này đang bị thương.
"Cầu xin mọi người, cứu em gái tôi với...chân của con bé bị gãy rồi..."
Hai anh em này không chỉ xấu xí mà còn nói chuyện lắp bắp, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì hẳn là người nhà quê.
"Những người tốt bụng, cầu...cầu xin mọi người. Ở...ở đây rừng núi hoang vắng, không...không có xe đi ngang qua..."
Tài xế thở dài, trên xe đều là các thiếu gia, tiểu thư giàu có nổi danh ở thành phố Tây Xuyên. Để ba người đi chân đất này lên xe là chuyện tuyệt đối không thể được.
"Mau tránh ra, đừng có ngáng đường!" Tài xế quát ba anh em kia.
"Đừng...đừng mà...anh...anh tài xế, cầu xin anh, giúp chúng tôi một tay đi..."
Thấy cửa sổ chỗ tài xế không đóng, hai anh em kia sốt ruột bế em gái tới trước cửa sổ cầu xin.
"Không phải tôi không chở mấy người mà là trên xe đã đủ người rồi, tôi thật sự không thể chở quá tải được!" Tài xế nói.
Lúc này có mấy cô gái không chịu được, bọn họ đứng dậy chỉ trích tài xế: "Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ, không thấy cô gái kia đang bị thương nghiêm trọng sao?"
Tài xế bị bọn họ chỉ trích thì mặt mũi đỏ bừng lên, chuyện quái gì thế này. Mấy tiểu thư này thật khó hầu hạ, rốt cuộc ông đây nên nghe ai chứ?
Tài xế không còn cách nào khác đành phải mở cửa sổ ra, hỏi: "Rốt cuộc mấy người muốn gì hả?"
Hai anh em này nói ngọng, câu cú cứ đứt quãng liên tục. Bọn họ nói cả nửa ngày mọi người mới nghe hiểu có chuyện gì.
Thì ra ba người này là ba anh em sống ở gần vịnh Tây La. Khi cô em gái đi chăn dê không cẩn thận bị ngã xuống sườn núi, gãy chân.
Nơi này xa xôi hẻo lánh, cũng chẳng có xe cộ gì đi ngang qua. Không còn cách nào khác bọn họ đành phải cản đường xe buýt.
Theo lời kể của hai anh em mọi người biết tên của ba người, anh cả là Hùng Đại Mao, em trai là Hùng Nhị Mao, em gái là Hùng Tiểu Mỹ.
Nhìn ba anh em thật thà chất phác kia trong xe có không ít người thương cảm.
"Tài xế, mau mở cửa xe cho bọn họ lên đi." Vu Lan hiểu được tình huống liền nói với tài xế.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cô gái kia máu me đầy người, nếu không được cứu chữa kịp thời thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tài xế gật đầu, định nhấn nút mở cửa.
Hai anh em Hùng Đại Mao lập tức vui vẻ, cúi đầu với tài xế liên tục: "Người tốt...cảm ơn anh..."
Nói rồi, hai người bế cô em gái tới trước cửa xe.
Đúng lúc đó, Trần Dương đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình: "Đừng mở cửa vội, tôi thấy chúng ta vẫn nên gọi xe cứu thương giúp bọn họ thì hơn."
Cái gì?
Tại sao chứ?
Vu Lan thắc mắc nhìn Trần Dương, cực kỳ nghi ngờ.
Trần Dương mỉm cười nói: "Cô xem trên xe cũng đã đủ người rồi, không có chỗ cho bọn họ ngồi."
Đây mà là lý do sao?
Trần Dương không thấy cô gái kia đang bị thương nghiêm trọng đến mức nào sao?
Sao anh ta có thể máu lạnh vô tình đến thế cơ chứ!
Trần Dương vừa nói xong, mọi người trên xe đều có chút tức giận.
"Sao anh có thể như vậy được chứ. Nơi hẻo lánh thế này, đợi xe cứu thương tới nơi thì cô gái kia đã không qua nổi từ lâu rồi."
"Phải đấy, phải đấy..."
Nghe mọi người nói vậy, Trần Dương bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không phải anh máu lạnh vô tình, cũng không phải anh không thông cảm cho người ta.
Mà là ba anh em này xuất hiện quá đột ngột.
Ở cái nơi heo hút không một bóng người này thì lấy đâu ra thôn làng chứ? Vừa rồi trên đường đi Trần Dương đều nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, nơi này chỉ có đồi núi, vốn dĩ chẳng có thôn làng nào cả. Vì vậy có thể nhận định rằng bọn họ đang nói dối.
Hơn nữa Trần Dương đã quan sát kỹ cô em gái kia rồi. Mặc dù trông cô ta có vẻ rất đau đớn nhưng ánh mắt thì không thể giả được, ánh mắt của cô ta không hề biểu hiện sự đau đớn mà còn có chút chế nhạo.
Cho nên cô ta đang giả vờ.
Hai anh em Hùng Đại Mao, Hùng Nhị Mao cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Mặc dù bọn họ mặc đồ bẩn nhưng da dẻ lại trắng trẻo.
Thử hỏi một người nhà quê kiếm ăn từ mặt đất như bọn họ thì làm sao da dẻ có thể trắng được?
Mặc dù Trần Dương không biết tại sao ba người này lại cản xe buýt nhưng khi ra ngoài, điều đầu tiên phải nhớ chính là an toàn là số một!
Trong lòng Trần Dương hiểu rõ cho dù anh nói thẳng những gì anh nghĩ ra thì mấy người trên xe cũng không tin. Vì vậy lý do thế nào không quan trọng, chỉ cần không cho bọn họ lên xe là được.
Nhưng Trần Dương đã quyết tâm rồi, anh chẳng còn cách nào khác đành phải lạnh lùng nói với tài xế: "Sư phụ, lái xe đi. Đừng mở cửa xe ra."
Trần Dương vừa nói xong, mọi người trên xe đều đùng đùng nổi giận.
Ai nấy đều nhìn Trần Dương như thể anh là kẻ thù không đội trời chung của bọn họ vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Trần Dương đã sớm bị mọi người dùng ánh mắt lăng trì rồi!