"Alo, tôi là Trần Dương. Muốn tôi trợ giúp gia tộc cũng được, nhưng nhất định phải hoàn thành hai điều kiện của tôi." "Thứ nhất, đem một sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức Ellen ở Pháp tới đây. Thứ hai, trong gia tộc của chúng ta, có phải có một người tên là Ngụy Minh Đông không? Tôi muốn thấy anh ta phá sản." Nói xong, Trần Dương liền cúp điện thoại, mặc kệ người kia có nghe kịp hay không. Đột nhiên, điện thoại di động của anh rung lên một cái, nhận được một tin nhắn, là Tô Diệu gửi: "Trần Dương, tối nay nhà họ Tô tổ chức buổi họp mặt hằng năm, đi mua một bộ đồ mới đi. Đừng làm tôi không ngóc đầu lên nổi." ... Sơn trang Phú Quý ở thành phố Tây Xuyên, đây là nơi tập trung toàn bộ người giàu có ở thành phố Tây Xuyên. Những người sống ở khu vực này không phải người giàu thì cũng có địa vị cao, hơn nữa kể cả giàu có cũng chưa chắc đã mua được một ngôi biệt thự ở đây. Đây chính là nơi Trần Dương gặp mặt trưởng tộc. Trần Dương thong thả nằm trên ghế tựa, trưởng tộc của nhà họ Trần, Trần Thiên Tông ngồi đối diện anh, ông là chú hai ruột của Trần Dương. Thấy dáng vẻ phóng túng ngang ngạnh của Trần Dương, Trần Thiên Tông cười nhạo: "Tiểu Dương này, hai năm không gặp, cháu chẳng thay đổi chút nào nhỉ!" "Chú hai, đừng nói chuyện phiếm nữa, tối nay tôi còn có việc. Chú cứ nói thẳng cho tôi biết gia tộc còn thiếu bao nhiêu tiền là được." "Chuyện này ấy à..." Trần Thiên Tông là trưởng tộc của nhà họ Trần, có chuyện lớn gì mà chưa từng thấy cơ chứ, nhưng hôm nay ông ta thận trọng hơn bình thường, xem ra tộc trưởng đây vẫn cảm thấy cầu xin vãn bối của chính mình như vậy có chút mất mặt. "Đại khái là còn thiếu 5 tỉ..." Mẹ nó, 5 tỉ?! "Cái đó... chú hai, vợ tôi giục tôi về nhà ăn cơm rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé." Trần Dương lập tức bật dậy khỏi ghế dựa, có vẻ như muốn rời khỏi đây. "Tiểu Dương." Trần Thiên Tông sốt ruột, ông ta nhanh chóng đứng trước mặt Trần Dương, vội vàng nói: "Hiện giờ gia tộc đang lúc nguy nan, nếu không có số tiền này, sự cố gắng suốt mấy đời của hàng trăm người trong gia tộc, sẽ bị phá hủy trong một ngày mất! Hơn nữa, hai điều kiện mà cháu nói, chú sẽ đồng ý tất, tối hôm nay Ngụy Minh Đông sẽ không còn gì cả: "Thiên Không Chi Thành" đang trên đường tới đây, lát nữa là có thể giao tới tay cháu." "Chú hai, không phải tôi không giúp chú, nhưng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" Trần Dương xua tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói. "Tiểu Dương, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn gia tộc sinh ra và nuôi dưỡng cháu phải tan đàn xẻ nghé sao? Trong thẻ ngân hàng của cháu, có tới 6 tỉ cơ mà!" Trần Thiên Tông dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động Trần Dương: "Cháu không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật chứ, dòng máu đang chảy trong người cháu là dòng máu nhà họ Trần mà." Trần Dương vốn đang tươi cười, nhưng Trần Thiên Tông vừa nói dứt lời, nụ cười trên mặt anh dần dần biến mất: "Chú hai, hai năm trước tôi mua cổ phần của tập đoàn năng lượng Giang Nam, em họ nói tôi rửa tiền, chuyển hết tài sản của gia tộc đi, tiền riêng đút đầy túi. Mấy trăm người trong gia tộc, còn thừa cơ hãm hại, nói lời ác độc, ai nấy đều vùi dập kẻ sa cơ này rồi đuổi tôi ra khỏi gia tộc, nhưng có ai đứng ra nói giúp tôi nửa lời hay không?" "Mấy năm gần đây tôi giúp gia tộc kiếm ra bao nhiêu lợi nhuận người làm trưởng tộc nhà họ Trần như chú trong lòng không đếm sao? Hơn nữa 20 triệu tôi dùng để mua cổ phần của Tập đoàn năng lượng Giang Nam là tiền tôi nỗ lực từng chút một tích góp mà có, căn bản không phải tiền của gia tộc." "Hai năm nay ở rể nhà họ Tô, tôi sống còn không bằng một con chó, gia tộc các người có từng thăm hỏi tôi không?" "Nếu không phải nguồn tài chính của gia tộc gặp nguy nan, chỉ sợ là các người đã sớm quên mất trong gia tộc còn một người là tôi rồi!" Trần Dương siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng anh đang cố hết sức kiềm chế bản thân. "Tiểu Dương, chuyện này là chúng ta không đúng, chú thay mặt gia tộc xin lỗi cháu...Hiện giờ gia tộc đang trong lúc nguy nan, thật sự rất cần số tiền đó." Thấy Trần Dương vẫn thờ ơ không động lòng, Trần Thiên Tông bước lên một bước rồi nắm lấy cánh tay Trần Dương, nói từng chữ: "Tiểu Dương, chỉ cần cháu đồng ý giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này, chú có thể làm chủ, để cháu làm tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu. Ngày mai cháu có thể đến tập đoàn Huyễn Ngu nhận chức, sẽ có người tiếp đón cháu." Tập đoàn Huyễn Ngu là công ty giải trí tiềm năng nhất thuộc gia tộc Trần thị, cổ phần thuộc về nhà học Trần một trăm phần trăm. Hiện giờ công ty có mấy minh tinh đang đứng trên đỉnh vinh quang, minh tinh hạng hai và một số tiểu sinh, tiểu hoa đán có tiềm năng đang rất "hot". Từ trước tới giờ, toàn bộ tập đoàn Huyễn Ngu do em họ của Trần Dương, Trần Toàn quản lý. Chú hai lại cam lòng giao công ty của gia tộc cho anh, có thế thấy được hiện giờ nhà họ Trần đang ở trong tình thế nguy nan tới mức nào. "Vậy được rồi, cứ làm theo lời chú nói đi." Trần Dương suy tư một lúc rồi gật đầu. Mặc dù dùng 5 tỉ để mua tập đoàn Hoan Ngu thì có chút không lợi nhuận. Nhưng trưởng tộc nhà họ Trần đã sắp dập đầu lạy anh rồi, anh đành nể mặt ông ta một chút vậy, ai bảo ông ta là chú hai của anh chứ. Nói xong, Trần Dương liền rời đi. Tối nay, là buổi họp mặt hằng năm của nhà họ Tô, nhưng trước khi tới tham gia buổi họp mặt hằng năm của nhà họ Tô, còn một chuyện rất quan trọng chính là buổi họp mặt bạn học. Buổi họp mặt đã sắp bắt đầu rồi, anh không thể tới trễ được. Mấy người anh em tốt thời cấp 3, mấy năm nay không liên lạc, đúng là có chút nhớ mong. Lần họp mặt này, cả lớp đều tới, nghe nói đến cả mỹ nữ chủ nhiệm cũng tới, đã thế thì anh càng không thể đi muộn được. Cùng lúc đó, tại công ty Duy Diệu. Tô Diệu vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, cô đi ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy mấy nữ nhân viên, đang vừa xem điện thoại di động vừa nói cười. Cô nhíu mày, trong giờ làm việc không làm tốt việc của mình, sao có thể như vậy được? Tô Diệu bước tới, phát hiện ra bọn họ đang vây lại cùng nhau xem điện thoại di động, trong điện thoại đang phát một đoạn phim. Người trong đoạn phim kia không phải Trần Dương thì còn có thể là ai chứ? "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thay anh trả mối thù này!" Trong đoạn phim, Trần Dương đang cẩn thận đỡ một chiếc xe điện lên, vẻ mặt rất tức giận. "Tên kỳ quái này từ đâu tới vậy, buồn cười chết mất!" "Tên kỳ quái mà cô nói, lại là chồng của tổng giám đốc Tô của chúng ta đấy." "Cái gì? Chính là tên phế vật tổng giám đốc Tô nuôi sao? Tôi còn tưởng chỉ là đồn bậy, không ngờ lại là thật." Mấy người phụ nữ túm lại một chỗ, vừa xem điện thoại di động vừa châm chọc cười nhạo. Lúc này, một người phụ nữ đặt điện thoại di động của cô ta xuống, thần bí nói: "Mọi người không biết sáng hôm nay tôi nhìn thấy gì rồi." "Cô nhìn thấy gì? Mau nói xem nghe nào." Mấy người phụ nữ kia đều tò mò nhìn cô ta. "Chuyện là thế này..." Người phụ nữ kia đứng dậy, thao thao bất tuyệt kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, khi nói tới đoạn Trần Dương vỗ ngực đòi mua "Thiên Không Chi Thành" cho Tô Diệu, bọn họ đều cười ồ lên. “Ha ha, cái loại nghèo túng như anh ta mà cũng muốn mua “Thiên Không Chi Thành” sao, đây là chuyện cười buồn cười nhất tôi nghe được trong năm nay đấy.” “Phải đấy, một tên rác rưởi dựa hơi vợ, mà còn muốn mua thứ trị giá 20 triệu USD như “Thiên Không Chi Thành” sao? Không phải anh ta bị điên rồi đấy chứ!” Ngay lúc bọn họ đang bàn tán không chút kiêng nể ai thì một nữ nhân viên quay người lại lấy chiếc túi xách, đúng lúc nhìn thấy Tô Diệu. Đầu óc của nữ nhân viên này lập tức ngẩn ra tại chỗ, mấy người phụ nữ còn lại cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, bọn họ vội vàng quay đầu lại, lần này sắc mặt của bọn họ lập tức thay đổi. "Tổng...tổng giám đốc Tô, chúng tôi...chúng tôi..." Bọn họ ấp úng không nói nên lời, một nữ nhân viên gan nhỏ, thấy dáng vẻ tức giận của Tô Diệu thì nước mắt lập tức dâng lên. "Mấy người...mấy người quay về làm việc đi." Nói xong, Tô Diệu quay người rời khỏi đó. Sau khi quay về văn phòng, Tô Diệu không nhịn được mà hai mắt đỏ lên. Cô cắn môi, cảm thấy đúng là mất hết mặt mũi rồi! Cô là tổng giám đốc, vậy mà chuyện xấu trong nhà lại truyền tới tận công ty, sau này làm sao cô còn uy tín mà quản lý công ty đây? Lúc này tâm trí Tô Diệu rối loạn cả lên. Cùng lúc đó, Trần Dương vui vẻ về tới nhà. Kết quả, anh vừa gõ cửa phòng, thì thấy mẹ vợ Đường Tĩnh đang ngồi gác chéo chân trên sô pha, lạnh lùng nhìn anh: "Cậu về đúng lúc lắm, tới đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."