Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ cô ta, các nữ đệ tử khác cũng rối rít quỳ xuống cầu xin tha thứ.



Cô Chi Viễn nói: “Chẳng lẽ ta là yêu quái ăn thịt người hay sao mà các ngươi sợ như vậy?”



Nữ đệ tử kia lắc đầu như trống bỏi, trong lòng sợ hãi đến cùng cực. Tuy ngươi không phải yêu quái ăn thịt người nhưng lại là đao phủ giết người không chớp mắt.



Cho dù không giết trước mặt thì lúc hầu hạ vào buổi tối cũng sẽ bị hắn hành hạ bằng mọi cách. Không biết bao nhiêu nữ đệ tử giúp việc đã chết dưới tay hắn rồi.



Không chỉ có vậy, hắn rất có mới nới cũ. Những nữ đệ tử hắn từng chạm vào, một khi hắn hết hứng thú thì sẽ bị vứt bỏ. Nhưng nếu dám phản bội hắn để ở bên người khác.



Thì hậu quả chỉ có một, đó là chết!



“Thôi, đi đi!”



Cô Chi Viễn phẩy tay, mấy nữ đệ tử như được đại xá, vội vã chạy đi: “Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh!”



Khi các nữ đệ tử rời đi, sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn về người đang đi tới, phóng thích ra một áp lực khủng bố.



“Rầm” một tiếng, đệ tử ngoại môn kia đột ngột quỳ xuống.



Hắn có thể tùy ý giết đệ tử giúp việc, nhưng đệ tử ngoại môn thì không, vì Tiên Cung không cho phép. Đệ tử ngoại môn chính là những người dự bị để trở thành đệ tử nội môn!



“Nói, đã có chuyện gì xảy ra”.



Đệ tử kia đau đến mặt mũi biến dạng, cảm giác đầu gối mình sắp vỡ ra: “Cô… Cô sư huynh, Triệu sư huynh bị người của Mạnh sư huynh đánh trọng thương, không tới được nữa”.



“Ngươi nói sao?”



Cô Chi Viễn nheo mắt: “Mạnh sư huynh mà ngươi nói là Mạnh Tử Bình?”



“Vâng, chính là Mạnh Tử Bình sư huynh”.



Đệ tử ngoại môn kia gật đầu như giã tỏi.



“Người đả thương Triệu sư huynh nói rằng, sau này nhìn thấy bọn họ thì phải quỳ xuống hành lễ. Nếu dám ngó lơ thì gặp đâu đánh đó!”



Cô Chi Viễn cười khẩy: “Ghê gớm quá nhờ, đúng là chủ nào tớ nấy!”



Hắn đứng dậy: “Triệu Dũng đâu rồi?”



“Bẩm Cô sư huynh, Triệu sư huynh đang ở nhà của huynh ấy ạ”.



“Đi, gọi Triệu Dũng đến đây, ta dẫn hắn đi tính sổ!”



“Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh!”



Đệ tử ngoại môn chạy đi như bay.



“Mạnh Tử Bình, ngươi nghĩ chỉ có cha ngươi là Tự Liệt chắc?”



Cô Chi Viễn lẩm bẩm.







Cùng lúc đó, Mạnh Tử Bình đang ngồi uống trà đọc sách trong sân thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Theo đó là một đệ tử chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng: “Không ổn rồi, Mạnh sư huynh, Cô… Cô sư huynh mang theo một đám người tới đây ạ”.



Mạnh Tử Bình đặt sách xuống, bình tĩnh nói: “Hắn đưa người tới đây làm gì?”



“Bọn họ tới… tới để… hỏi tội…”



“Hỏi tội?”



Mạnh Tử Bình chau mày: “Hỏi tội gì cơ?”



“Nghe nói là người của chúng ta đả thương Triệu Dũng!”



Vừa dứt lời, một âm thanh hùng hổ đã truyền đến: “Người đâu, người chết đi đâu hết rồi?”



“Mạnh sư huynh, ngươi ở đâu!”



Sắc mặt Mạnh Tử Bình lạnh lùng, tiếng bước chân hỗn loạn tiến đến, Cô Chi Viễn dẫn một nhóm người đi vào.



“Cô sư đệ, đệ có ý gì?”



“Mạnh sư huynh, mấy chục năm không gặp, không ngờ vừa trở lại mà huynh đã ra oai phủ đầu với sư đệ ta rồi!”



Cô Chi Viễn cười như không cười nhìn hắn: “Tình nghĩa sư huynh sư đệ trong mắt huynh không là cái quái gì hả?”



“Sao đệ lại nói vậy?”







“Còn làm bộ làm tịch à?”



Cô Chi Viễn vỗ tay, đám người tách ra, đưa Triệu Dũng gãy cánh tay phải, cả người rướm máu lên trước: “Nhìn xem chuyện tốt mà người của huynh làm đi”.



“Cô sư đệ, cơm có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói năng vớ vẩn được, người của ta cái gì chứ!”



Mạnh Tử Bình nói.



“Triệu Dũng, ngươi nói xem là kẻ nào?”



Cô Chi Viễn lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ta còn đi vu oan giá họa Mạnh đại sư huynh chắc?”



Triệu Dũng yếu ớt nói: “Chính là người của Mạnh sư huynh. Một giờ trước, khi chúng ta chuẩn bị đến chỗ Cô sư huynh thì gặp phải mấy người xông đến”.



“Ai ngờ, kẻ dẫn đầu kia gọi chúng ta lại, còn hỏi vì sao chúng ta không hành lễ!”



“Ta còn tưởng rằng đây là một sư huynh nội môn, vì vậy mới chắp tay hành lễ. Ai ngờ người đó không chịu buông tha, bắt chúng ta phải quỳ xuống thì mới bỏ qua cho, nếu không sẽ động thủ!”



Triệu Dũng vừa nói nước mắt vừa chảy dài: “Chúng ta tuy là đệ tử ngoại môn nhưng lại không phải người hầu, vì thế mới tiến lên tranh luận với đám người đó. Bọn họ thấy bản thân đuối lý, bèn nói mình là người của Mạnh sư huynh, còn nói nếu hôm nay chúng ta không quỳ xuống thì sẽ đánh chết chúng ta!”



“Người kia nói xong thì ra tay luôn, không những đả thương ta mà còn đả thương cả Uông sư đệ nữa. Các sư huynh sư đệ đều nhìn thấy hết, chứ ta không hề bịa đặt”.



“Mong Mạnh sư huynh giao hung thủ ra, cho ta một câu trả lời thỏa đáng!”



Vừa dứt lời, những người sau lưng hắn cũng đồng loạt nói: “Mong Mạnh sư huynh giao hung thủ ra”.



Tất cả nói đều răm rắp, y hệt như đã tập luyện từ trước.



“Mạnh sư huynh, ta nể mặt huynh là đại sư huynh nên chỉ cần giao hung thủ ra thôi, còn lại cứ để cho ta xử lí!”



Cô Chi Viễn lạnh nhạt nói. Đây là một cơ hội tốt, có thể dập tắt uy phong của Mạnh Tử Bình.



“Chuyện này ta còn cần điều tra đã. Chờ ta tra rõ ràng thì giải quyết cũng chưa muộn. Hơn nữa, ai có thể chứng minh được đó chính là người của ta?”



Mạnh Tử Bình nói: “Muốn bắt kẻ gian thì phải có tang vật, hãy đem chứng cớ ra đây đi!”



“Mạnh sư huynh muốn chứng cớ thì ta cũng có đây”.



Cô Chi Viễn tựa như đã đoán được Mạnh Tử Bình sẽ nói vậy: “Ta có một loại khí quyết truy tìm, chỉ cần một chút khí tức là có thể tìm được vị trí của người kia”.



“Uông Ngôn, lên đây!”



Đệ tử bị Tiền Nhuận đánh bay kia tiến tới: “Trên người hắn còn khí tức của kẻ xấu kia lưu lại, bây giờ ta sẽ thi triển pháp thuật, Mạnh sư huynh nhìn nhé”.



“Vũ trụ tứ cực, vạn dặm truy tung!”



Khí tức còn lưu lại trên người Uông Ngôn ngưng tụ lại thành mũi tên chỉ về phía Tây!



“Hung thủ ở phía Tây!”



Cô Chi Viễn nói: “Mạnh sư huynh, huynh có dám đi theo không?”



Mạnh Tử Bình nói: “Có gì mà không dám!”



Dù là có phải hay không đi nữa thì hắn cũng phải đi, nếu không thì khác nào chột dạ?



Đệ tử lén lút đánh nhau là chuyện thường tình, nhưng bị đánh thành như vậy thì lại rất hiếm gặp.



Mấu chốt là Cô Chi Viễn cốt tình gây chuyện. Nếu chuyện này mà không xong thì sẽ làm tổn hại đến uy nghiêm của đại sư huynh là hắn.



Sư phụ vẫn đang bế quan, nếu người xuất quan và biết chuyện này thì hắn nhất định sẽ bị trách phạt.



“Được, sư huynh đúng là quyết đoán, cùng nhau đi thôi!”



Cả đoàn người đi về phía Tây theo phương hướng của khí tức, cuối cùng dừng lại ở nhà bếp sau núi!



“Hung thủ ở đây!”



Cô Chi Viễn cười lạnh lùng: “Trước đây nghe nói đại sư huynh đến thuyền tiên của Hoàng sư thúc, mời một nhóm bếp trưởng tài nghệ cao siêu tới cải thiện bữa ăn giúp các sư huynh sư đệ. Không ngờ đám người này lại ngang ngược như vậy”.



Nói xong, hắn khởi động bí pháp, khí tức xông thẳng vào, dừng lại trước người Tiền Nhuận: “Tìm được rồi, chính là hắn!”



Tiền Nhuận đang ra lệnh cho mọi người bố trí nhà bếp, thấy một nhóm người tràn vào thì còn tưởng là tới để ăn cơm: “Xin lỗi các vị, nhà bếp vẫn chưa chính thức mở cửa, xin hãy quay lại sau hai ngày nữa”.



“Là hắn, chính hắn đã đả thương ta!”



Uông Ngôn chỉ vào Tiền Nhuận, sắc mặt trắng bệch.



“Đúng vậy, chính là hắn, tất cả đều nhìn thấy là hắn”.



Mọi người nhao nhao lên tiếng phụ họa.







Mạnh Tử Bình bước lên, nhìn Tiền Nhuận: “Bếp tổng Tiền, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”



Tiền Nhuận không phải kẻ ngốc, nhìn thấy Uông Ngôn, hắn liền hiểu rõ: “Công tử, hôm nay chúng thuộc hạ phụng mệnh xuống núi mua dụng cụ, lúc lên núi thì gặp nhóm người này. Bọn họ chẳng những muốn chúng thuộc hạ hành lễ, lại còn muốn chúng ta quỳ xuống dập đầu. Hơn nữa, là họ ra tay trước, chúng thuộc hạ chỉ tự vệ mà thôi”.



“Tự vệ là có thể đánh người ta thành thế này à? Có thù oán gì mà ghê thế?”



Cô Chi Viễn cười khẩy: “Huống hồ các ngươi chỉ là đệ tử giúp việc, đừng nói là bắt các ngươi quỳ, chúng ta giết các ngươi cũng là vì các ngươi đáng phải thế. Bắt quỳ thôi đã là dễ dàng cho các ngươi lắm rồi”.



Lời này của hắn không chỉ đang mắng chửi Tiền Nhuận mà còn nói kháy cả Mạnh Tử Bình, Mạnh Tử Bình nghe phát liền hiểu.



Lửa giận trong lòng Mạnh Tử Bình dâng lên ngùn ngụt: “Cô sư đệ, địa vị của bọn họ có thấp hèn đi nữa thì cũng là người của ta, làm gì đến lượt đệ dạy dỗ hả?”



Đám này nói là đi bắt kẻ gian, nhưng rõ ràng là tự đi gây chuyện, kết quả là không đánh lại được, nhưng lại muốn đảo lộn trắng đen!



“Sư huynh, không thể nói như vậy được. Công bằng nằm trong trái tim, người của huynh đánh người của ta trước, nên đó là lỗi của huynh!”



Cô Chi Viễn nói: “Giao hắn và một kẻ nữa ra thì chuyện này sẽ kết thúc tại đây, còn không thì dễ thôi, ta sẽ về Hình Phạt Viện tìm Chiến sư thúc phán định xét xử!”



Đây rõ ràng là muốn đánh bại hắn mà. Dù đối phương có ra tay trước hay không thì lúc này địa vị của bọn họ đã quyết định hết thảy. Nếu làm ầm ĩ đến cả phía Chiến sư thúc thì người ta chắc chắn sẽ thiên vị Cô Chi Viễn.



Nhân quyền tại Lan Đình Tiên Cung luôn giành cho người ở đây. Đệ tử giúp việc không khác gì người hầu, vốn không được coi là người.



Sắc mặt đám người Tiền Nhuận cũng trở nên trầm trọng. Đến cả Mạnh Tử Bình còn im lặng thì chẳng lẽ chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả việc giết con trai và cháu gái của trưởng lão hay sao?



Nếu Mạnh Tử Bình biết được suy nghĩ trong lòng hắn thì nhất định sẽ nói rằng, hai chuyện này không thể lôi ra so sánh với nhau được!



Chuyện giết người kia không hề có nhân chứng vật chứng, dù bọn họ có suy đoán ra sao thì cũng không dám ra tay.



Một khi làm rùm beng lên thì bọn họ sẽ là kẻ đen đủi.



Nhưng chuyện này thì khác.



Cho dù thật sự là đám Triệu Dũng ra tay thì đó cũng là lẽ đương nhiên. Đệ tử giúp việc sao có thể ra tay đánh đệ tử chính thức được chứ?



Đó là phạm thượng, là tội rất nặng.



“Đúng là đau đầu thật!”



Mạnh Tử Bình không ngờ đám người này lại gây cho hắn nhiều rắc rối như vậy.



Nếu giao bọn họ ra thì sau này còn ai dám đi theo hắn nữa?



Nhưng nếu không giao thì sẽ là bao che, thanh danh suốt bao nhiêu năm nay của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.



“Công tử, rõ ràng là bọn hắn động thủ trước mà!”



“Thôi, đừng nói nữa”.



Mạnh Tử Bình khoát tay: “Hay là thế này, các ngươi động thủ ở Thiều Hoa Cung, cả hai bên đều sai! Còn ngươi, tự chặt hai tay coi như là trừng phạt”.



Tiền Nhuận nghe vậy, muốn hắn tự chặt đứt hai tay?



“Công tử, thuộc hạ…”



“Sao, ngươi lại không nghe theo lời của ta luôn à?”



Âm thanh của Mạnh Tử Bình trầm xuống. Đây là địa bàn của hắn, hắn có mười nghìn loại phương pháp để xử bọn họ!



“Mạnh sư huynh à, bao che người đến mức độ này thì đúng là hiếm có đấy”.



Cô Chi Viễn tặc lưỡi: “Đệ tử giúp việc có thân phận cao cấp như vậy từ khi nào thế? Đánh trọng thương sư huynh nội môn và đại sư huynh mà chỉ cần chặt đứt hai tay là xong à? Nếu để các sư huynh sư đệ khác biết được thì hình tượng vĩ đại của Mạnh sư huynh trong lòng bọn họ sẽ sụp đổ luôn đấy”.



“Nếu sư huynh cố tình làm vậy thì ta không còn cách nào khác ngoài đi tìm Chiến sư thúc để đòi lại công bằng thôi. Khi ấy huynh đừng có mà hối hận đấy!”






“Không được, ta phải gọi tuần bếp Diệp tới đây”.



Mã Lục dậm chân, đang định đi thì có một âm thanh từ phía sau truyền đến: “Ta đến đây rồi”.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK