Mục lục
Thần cấp cuồng tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm lý Kỷ Hành sụp đổ.



Con trai mình chết không rõ nguyên do, hung thủ vẫn ung dung tự tại, ông ta khó lòng chấp nhận, cũng không thể nào chấp nhận được.



"Sẽ có cơ hội thôi!"



Kỷ Hành nhắm mắt, ba năm sau, đại hội hệ viện sẽ diễn ra, đệ tử nội môn cạnh tranh vào dự bị Tự Liệt, đệ tử ngoại môn thì cạnh tranh để vào danh sách nội môn.



Lúc đó chính là cơ hội tốt nhất.



"Ba năm sau, ta sẽ giết ngươi!"



...



Trong kết giới Thời Quang.



"Quả nhiên, sau khi đến vực Vĩnh Hằng, tốc độ dòng chảy thời gian trong và ngoài đều giảm mạnh, tỉ lệ là 1:1.000.000, đây còn là tỉ lệ lúc tu vi của mình đã được nâng lên".



Trần Dương tặc lưỡi, ở động phủ giới thì một năm ở bên ngoài bằng năm triệu năm ở bên trong, còn ở đây thì một năm ở bên ngoài chỉ bằng một triệu năm ở bên trong mà thôi.



Hơn nữa, Trần Dương của bây giờ chỉ cần đấm một phát là Trần Dương của trước đây đã ngỏm rồi.



"Nhưng, miễn cưỡng cũng đủ dùng, cứ theo tốc độ này thì phải mười năm mới nâng thân xác lên được đến bán Đạo Vương, quá chậm!"



Nếu người ta mà biết được suy nghĩ của Trần Dương lúc này thì chắc chắn sẽ mắng anh đến chết, mười năm đã tăng được nửa cảnh giới, nhanh muốn dọa chết người ta rồi mà còn nói chậm.



Càng về sau, tu vi tăng càng chậm, đơn vị tu luyện cũng phải tính bằng chục nghìn năm.



Có thể sau chục nghìn năm, bọn họ mới luyện được một môn thần thông đạo pháp ấy chứ.



"Mình không thiếu tài nguyên đan dược bình thường, cái thiếu thật sự là những thứ quý hiếm. Đến lúc để đám Ma Dương rời đi rồi, ra ngoài không xây dựng thế lực thuộc về mình cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy!"



Anh gọi đám người Ma Dương ra: "Gọi chúng mày ra để làm gì thì không cần nói nữa nhỉ? Cứ theo đường xưa lối cũ mà làm, bắt đầu từ tông môn nhỏ, thành lập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, vơ vét tài nguyên về cho tao dùng".



Mấy người gật đầu, sức chiến đấu tổng hợp của ba người có thể sánh với Đạo Vương, bắt tay nhau giết Đạo Vương trung kỳ thì chắc chỉ là chuyện nhỏ.



Sau khi bọn họ rời đi, Trần Dương vê cằm: "Đệ tử nội môn có thể tùy ý vào Tàng Kinh Các của Hình Phạt Viện, đi bổ sung nền tảng Siêu Thoát trước rồi hẵng tính tiếp".



Quyết định xong thì tâm thần Trần Dương chìm vào vũ trụ trong cơ thể, rong chơi tản mạn.



Ngày hôm sau, Trần Dương tới Tàng Kinh Các.



Anh lấy thẻ thân phận ra thì đệ tử canh các nói: "Mời sư huynh vào".



"Ừ!"



Trần Dương bước vào, bên ngoài không to nhưng bên trong lại cực kỳ rộng.



Tàng Kinh Các có chín tầng lầu, điển tịch đạo pháp ở mỗi tầng nhiều như biển, hơn nữa bắt đầu từ Siêu Thoát sơ kỳ!



Đệ tử ngoại môn chỉ được vào ba lần một tháng, mỗi lần không được quá hai canh giờ, có thể mượn đọc ba quyển sách!



Đệ tử nội môn thì không hạn chế, nhưng chỉ được lên đến tầng sáu, ba tầng cuối tuyệt đối không được lên. Nơi đó chỉ dành cho trưởng lão và một số người đặc biệt được vào.



Vừa hay, Trần Dương lại nằm trong số người đặc biệt đó.



Tầng một gồm khoảng ba mươi tỉ quyển đạo tàng, tuy ít nhưng quyển nào cũng là cực phẩm, Tàng Kinh Các trong cột buồm của thuyền tiên Lan Đình không thể nào bì được.



Tầng thứ hai có hai mươi tỉ, tầng thứ ba thì có mười tám tỉ, tầng thứ tư có mười ba tỉ... Tầng thứ sáu trở đi là công pháp Đạo Vương, Trần Dương xem không sót quyển nào.



Công pháp ở tầng thứ chín là ít nhất, chỉ có vài chục triệu quyển, điều khiến Trần Dương thích thú là trong đó có mấy quyển công pháp cấp Đạo Hoàng!



"Công pháp cấp Đạo Hoàng rất quý giá, Tàng Kinh Các sẽ không để quá nhiều, công pháp nòng cốt chắc chắn sẽ được truyền miệng với nhau".



Bỏ ra một ngày trời, Trần Dương thu hoạch được tổng cộng một trăm tỉ quyển thần thông đạo pháp, chất lượng tốt hơn Tàng Kinh Các cột buồm thuyền tiên rất nhiều.



"Cần năm năm à? Hay là vì tu vi nâng cao? Thế thì trong kết giới Thời Quang là năm triệu năm, tốc độ dòng chảy thời gian của vũ trụ trong cơ thể không giống, vậy phải cần nhiều thời gian hơn".



Nhận được tin tức Nguyên Dương phản hồi, Trần Dương thở dài. Đây mới là Siêu Thoát, sau này còn có điển tàng Đạo Vương, điển tàng Đạo Hoàng thì chắc chắn phải cần nhiều thời gian hơn nữa rồi.



Sau khi ra khỏi Tàng Kinh Các, trời đã tối, Trần Dương tới thẳng nhà bếp!



Mọi người ở nhà bếp đang hong nồi, ngày mai sẽ chính thức nổi lửa nấu ăn.



"Thủ lĩnh tới rồi!"



Mã Lục thấy Trần Dương thì vội đứng dậy.



"Chào thủ lĩnh!"



Mọi người đồng loạt chào.



"Ở đây người đông phức tạp, lúc không cần thiết thì không cần phải gọi, tránh rước thêm phiền phức!"



"Rõ!"



Tiền Nhuận bước lên: "Thủ lĩnh, ngài dùng bữa chưa?"



"Vẫn chưa".



Trần Dương cười nói: "Bên kia đã đưa nguyên liệu nấu ăn đến chưa?"



"Đưa tới rồi ạ".







"Nhớ là sau khi ra món thì các ngươi phải thử trước, tránh để bị người ta tính kế".



"Rõ, thủ lĩnh!"



Biểu cảm của Tiền Nhuận trở nên nghiêm túc.



"Làm vài món tủ đi, chút nữa chúng ta uống vài chén".



Trần Dương có lệnh, đám thuộc hạ đều bận rộn hẳn lên.



Chẳng mấy chốc mà đã có hai, ba mươi món ăn bày lên bàn.



Trần Dương ngồi ghế đầu, bên trái là Tiền Nhuận và Mã Lục, bên phải là đám người Ngô Hán Minh, Triệu Nghĩa, Lưu Tử Long.



"Suốt hành trình này nhờ có các vị huynh đệ quan tâm, ta kính mọi người một chén!"



Trần Dương đứng lên, những người khác cũng đứng lên theo. Tiền Nhuận vội nói: "Nếu không có thủ lĩnh thì đã không có chúng thuộc hạ ngày hôm nay, chúng thuộc hạ cũng không thể tìm lại chính mình, tìm lại tôn nghiêm của mình, nên để chúng thuộc hạ kính rượu thủ lĩnh mới đúng!"



"Đúng vậy, nếu không có thủ lĩnh thì có lẽ thuộc hạ vẫn còn đang gật gù đắc chí vì mình được làm người xếp thức ăn nữa đấy".



Mã Lục thốt lên những lời từ tận đáy lòng.



"Đúng vậy ạ, đều nhờ thủ lĩnh cứu chúng ta thoát khỏi bể khổ".



Ánh mắt đám người Ngô Hán Minh đều lộ ra vẻ tôn sùng.



Một người mới, sắp xếp cục diện từ lúc ở trên thuyền tiên, cẩn thận đi từng bước cho đến ngày hôm nay, bọn họ đều nhìn thấy rõ mồn một.



Tất cả mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của anh.



Bây giờ anh lại trở thành đệ tử thân truyền của Viện trưởng Hình Phạt Viện, hoàn toàn đặt được nền móng vững chắc ở Lan Đình Tiên Cung.



Như trước đây thì bọn họ có mơ cũng không dám mơ tới.



"Được rồi, không cần nói những lời nịnh nọt sáo rỗng, cạn chén rượu đi".



Mọi người đều uống thỏa thích, mãi đến đêm khuya mới tàn cuộc vui.



Ngày hôm sau, nhà bếp bắt đầu làm việc, không khí bận rộn nhộn nhịp tưng bừng.



Mạnh Tử Bình dẫn Tả Linh Nhi và một đám sư đệ tới dùng bữa.



Nhà bếp có chục nghìn người, chỉ có trăm nghìn đệ tử nội môn, trong đó còn có rất nhiều đệ tử đang chấp hành nhiệm vụ hoặc đang lịch luyện nên không có ở tiên cung.



Để lôi kéo đệ tử ngoại môn, Mạnh Tử Bình còn đặc biệt xây dựng một nhà ăn riêng ở bên cạnh.



Bên này chỉ giữ lại một nghìn người.



"Đại sư huynh tốt thật đấy, đặc biệt mời những bếp trưởng tay nghề nấu nướng tinh thông tới để phục vụ ngày ba bữa ăn cho chúng ta".



"Nghe nói là mời những bếp trưởng này từ thuyền tiên Lan Đình đến đấy, nhập đạo bằng nấu ăn, ăn đồ ăn cũng giống như uống đan dược, đều có hiệu quả nâng cao tu vi".



"Thật à? Thế đi nhanh thôi, chúng ta phải giành chỗ chứ".



Nghe mọi người thảo luận, Tả Linh Nhi nói: "Đại sư huynh, bây giờ mọi người đều đang khen huynh đấy".



Mạnh Tử Bình cười mỉm, không nói gì.



Đúng lúc này, Cô Chi Viễn kéo một đám người tới: "Đại sư huynh, hôm nay ta tới đây để góp vui, huynh hoan nghênh chứ?"



"Hoan nghênh, tất cả mọi người đều có thể vào dùng bữa".



"Thật thế à?"



Cô Chi Viễn cười bỡn cợt: "Thế tại sao phải phân ra hai khu trong với ngoài, xây dựng lại nhà ăn ngoại môn thế?"



"Nếu ta không phân ra thì bọn họ có dám dùng bữa không?"



Mạnh Tử Bình liếc hắn một cái rồi thản nhiên trả lời.



Lan Đình Tiên Cung chia cấp bậc nghiêm ngặt, không thể tùy ý vượt cấp, đệ tử ngoại môn không có can đảm để ngồi ăn chung với đệ tử nội môn và trưởng lão.



Cô Chi Viễn há miệng nhưng không biết nói gì.



"Được rồi, mọi người tìm chỗ ngồi đi, ta phải thử xem chỗ này đồ ăn ngon không, nếu không ngon thì đại sư huynh đừng trách sư đệ này phá đám nhé".



"Khẩu vị mỗi người khác nhau, không thích cũng là chuyện thường. Sư đệ có gì không hài lòng thì có thể nêu ý kiến, bọn họ sẽ thay đổi".



Loại bẫy giăng bằng lời nói cấp thấp thế này, Mạnh Tử Bình nghe là hiểu ngay.



Dứt lời, lại có một chàng trai gầy gò, trông ẻo lả nhưng khí thế sau lưng người này cũng chẳng kém Cô Chi Viễn tí nào.



"Hồng sư đệ, đệ cũng tới rồi à?"



Cô Chi Viễn vội đứng dậy chào hỏi, người này tên là Hồng Đình Phương, cũng là đệ tử thân truyền, bố hắn là trưởng lão nội môn của Diễn Võ Viện, mẹ hắn cũng từng là Tự Liệt dự bị, thực lực siêu mạnh.



"Cô sư huynh, huynh cũng tới góp vui với đại sư huynh à?"



Hồng Đình Phương cười gian: "Sao không gọi đệ đi cùng?"



"Chẳng phải Hồng sư đệ cũng tới rồi đây sao, cần gì ta phải gọi chứ? Hơn nữa, ngày của đại sư huynh, ai dám không tới chứ?"



Một đoạn đối thoại đầy đao gươm.







"Cô sư huynh nói đúng quá".



Hồng Đình Phương híp mắt: "Đại sư huynh, tiểu đệ không đến muộn chứ?"



"Mời ngồi!"



Mạnh Tử Bình làm động tác mời ngồi.



"Chao, Tả sư muội cũng ở đây cơ à, mấy năm rồi ta không gặp muội đấy".



Hồng Đình Phương bước tới, lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương ra: "Sư muội, đây là son môi ta tự điều chế, muội giúp ta thử xem có đẹp hay không?"



Tả Linh Nhi đờ mặt ra, sư huynh này còn diêm dúa hơn cả cô ta, nhìn bộ dạng ẻo lả của hắn mà thấy ngứa ngáy cả người.



"Đa... đa tạ sư huynh".



"Đều là huynh muội trong nhà, đa tạ gì chứ".



Nói rồi, Hồng Đình Phương tìm một chỗ rồi ngồi xuống.



Hai người này tới đây chẳng có ý tốt gì đâu.



"Đại sư huynh, muội tới rồi!"



Lúc này, một cô gái ăn mặc tinh tế bước từ ngoài vào, làn da cô ta nõn nà, cực kỳ xinh đẹp, thân hình cũng yêu kiều.



"Kiều sư muội!"



Mắt Mạnh Tử Bình sáng lên: "Muội về lúc nào thế?"



"Vừa về ạ!"



Kiều Uyển Thanh bước qua: "Linh Nhi sư muội cũng ở đây à?"



"Kiều sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi".



Tả Linh Nhi vui vẻ, ngoài Mạnh Tử Bình ra thì cô ta thân với Kiều Uyển Thanh nhất.



"Không phải lần này về mấy ngày là lại đi nữa đấy chứ?"



"Không đâu, qua mừng thọ sư phụ tỷ mới đi".



Lần này cô ta đặc biệt về để mừng thọ sư phụ.



Lúc nói chuyện, cô ta cũng nhìn thấy Cô Chi Viễn và Hồng Đình Phương ngồi bên cạnh: "Cô sư huynh, Hồng sư huynh!"



Hai người Cô Chi Viễn và Hồng Đình Phương gật đầu, xem như đã chào hỏi rồi.



"Sư tỷ mau ngồi xuống đi!"



Tả Linh Nhi kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình rồi hỏi mấy năm nay cô ta đã đi những đâu.



"Ừ, tỷ tới Tây Nam của vực Vĩnh Hằng, chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ khi đàn cá voi di cư, cũng đã nhìn thấy lúc một con cá voi chết đi thì vạn vật sinh trưởng".



"Tỷ còn tham gia tranh đoạt truyền thừa Bất Hủ ở Tây Nam nữa, nhưng tiếc là nhiều người tranh quá, tỷ chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân mà thôi".



"Tỷ còn nhìn thấy..."



Tả Linh Nhi nghe đến say mê: "Sư tỷ, lần sau tỷ có thể dẫn muội theo được không? Ngày nào muội cũng theo sư huynh, chán chết đi được".



"Bên ngoài quá nguy hiểm, muội vẫn cần phải luyện thêm vài năm nữa mới được".



Tả Linh Nhi quá ngây thơ, dẫn cô ta ra ngoài rất dễ bị người ta lừa, đến lúc đó thì cô ta còn không biết vì sao mình chết ấy chứ.



"Sư muội, nghe lời sư tỷ của muội đi".



Mạnh Tử Bình nói: "Bên ngoài không hòa bình như trong Thiều Hoa Cung đâu".



"Ồ!"



Tả Linh Nhi cúi gằm đầu, ủ rũ không vui.



Cô ta biết sẽ thế này mà.



"Haiz, à sư tỷ này!"



Tả Linh Nhi hỏi: "Đoạn sư huynh đâu rồi ạ? Huynh ấy đã theo đuổi được tỷ chưa thế?"






"Dưa chín ép không ngọt, không thích là không thích!"



Kiều Uyển Thanh mệt mỏi nói.



- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK