Sau khi Lý Lâm nghe xong thì khen ngợi Bưu Tử một tràng.
“Cậu làm tốt lắm, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi. Đội bảo vệ số hai còn thiếu một đội trưởng, ngày mai cậu qua đó nhậm chức đi”.
“Cảm ơn chị Lâm, cảm ơn chị Lâm!”, Bưu Tử kích động khôn nguôi.
“Không cần cảm ơn tôi, đây là thứ cậu xứng đáng có được”, Lý Lâm rít một hơi thuốc, tư thế tao nhã đến mức không nói nên lời.
“Đúng rồi chị Lâm, cậu Trần còn bảo tôi chuyển lời rằng có thời gian sẽ mời chị ăn cơm!”
“Cái gì? Anh ta nói vậy thật hả?”, Lý Lâm hưng phấn hỏi.
“Thật mà, cậu Trần nói thế”.
“Được, bây giờ tôi sẽ sang đó ngay. Cậu nghĩ cách giữ chân cậu Trần lại…”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Bưu Tử bối rối, cậu Trần đã đi rồi, hắn đi đâu mà giữ người được chứ?
“Xốc tinh thần lên cho tôi, theo tôi xuống dưới, tìm người…”
Bưu Tử ra lệnh, dẫn theo mười mấy người hành động.
Lúc này, trên mặt và trên cổ Tô Trường Hà đều có vết rướm máu do bị Đường Tĩnh cào, nhếch nhác đến mức không tả nổi.
“Trả thẻ ngân hàng cho tôi, đó là tiền của tôi!”
Đường Tĩnh đã không còn mười tỷ nữa nên mười triệu này chính là mạng sống của bà ta, muốn cướp số tiền này từ tay bà ta, không có cửa đâu!
“Được rồi, mẹ, chúng ta về nhà đi”, Tô Diệu kéo tay Đường Tĩnh, đau đầu nói.
Tô Trường Hà vừa không ngừng than “Ôi chao”, vừa nhìn nhóm người vây xem đang che miệng cười trộm.
Ông này cũng hèn nhát thật đấy, bị vợ mình cào cấu đến vậy mà không dám đánh lại cái nào, đúng là mất mặt đàn ông mà!
Đúng rồi đó, mất mặt thật!
Tô Trường Hà nghe những lời bàn tán từ đám người xung quanh, tức đến mức mặt tối sầm.
Ông ta phải biết giấu mặt vào đâu đây?
“Con mụ thối tha này, tôi không thể sống với bà nữa, tôi phải ly hôn với bà!”, Tô Trường Hà chỉ vào mặt Đường Tĩnh, hung hăng mắng một câu rồi chạy ra khỏi ngân hàng.
Trần Dương cũng ngơ ra luôn.
Từ lúc nào mà bố vợ mạnh miệng đến vậy nhỉ, dám nhắc đến ly hôn luôn?
Chẳng lẽ ông ta không sợ mẹ vợ chờ cơ hội trả thù hả?
Tô Diệu cũng không còn gì để nói.
Tính của bố mình thế nào, cô hiểu rất rõ.
“Tô Trường Hà ông hay lắm, ngay cả ly hôn mà ông cũng dám nói ra à? Được lắm, ông đã muốn ly hôn, vậy thì ly hôn!”, Đường Tĩnh tức đến run tay: “Diệu Diệu, chúng ta về thôi, ném hết tất cả đồ đạc của ông ta ra ngoài”.
Nói xong, Đường Tĩnh đứng lên thở hồng hộc, kéo Tô Diệu ra ngoài.
“Cậu Trần, cậu đi thong thả!”
Đào Hoa và Bào Tâm Oánh cung kính cúi đầu với bóng lưng của Trần Dương, làm đám người vây xem trợn mắt.
Lúc này, Đào Hoa có cảm giác mình sắp giàu to rồi, sảng khoái đến mức không thể diễn tả thành lời.
Ba người mới ra khỏi ngân hàng, điện thoại Tô Diệu reo lên.
Nhìn điện thoại thì thất là Lý Mật gọi đến.
“Alo, sao thế Mật Mật?”, Tô Diệu hỏi.
“Diệu Diệu, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở trong cửa hàng của cao ốc Kim Dương”, Tô Diệu cũng không nghĩ gì nhiều, nói vị trí của mình cho Lý Mật nghe luôn.
“Diệu Diệu, cậu đi nhanh đi…”
“Tút”.
Lý Mật còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã ngắt máy.
Tô Diệu nhíu đôi mày xinh đẹp, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại cúp máy rồi?
Cô gọi lại vài cuộc nhưng không có ai nhấc máy.
Thôi vậy, về nhà rồi gọi!
Tô Diệu mới vừa bỏ điện thoại vào túi xách thì một đám người cao to lực lưỡng đã bước đến trước mặt.
Dẫn đầu chẳng phải ai xa lạ, chính là Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ.
Lúc này Giang Hạo Nhiên đang quấn băng, sau lưng có bảy mươi tám mươi người cao to vạm vỡ, khí thế hùng hổ, bao vây ba người Trần Dương.
Chuyện làm Trần Dương giật mình nhất chính là Lý Mật cũng có trong đó.
Nhưng bây giờ cô ta đang bị trói tay, tóc tai bù xù, trên mặt còn có vết tát đỏ bừng.
Vừa nhìn là biết bị đánh.
Thấy nhiều người như vậy, Đường Tĩnh sợ đến mức chân mềm nhũn, nếu không nhờ có Tô Diệu đỡ thì bà ta đã khuỵu xuống lâu rồi.
“Diệu Diệu, cậu đi nhanh đi, bọn chúng đến báo thù!”
Lý Mật hô với Tô Diệu, ban nãy, sau khi Trần Dương đánh Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ, hai tên này không cam tâm nên bắt cô ta lại.
Ép cô ta phải gọi điện thoại cho Tô Diệu. Lý Mật bị ép đến mức không thể làm gì khác hơn ngoài gọi điện thoại cho Tô Diệu, vốn dĩ muốn bảo Tô Diệu trốn nhanh đi nhưng còn chưa kịp nói hết đã bị Vạn Vĩ cúp máy.
“Con điếm này, im cho tao!”, Vạn Vĩ hung hăng nói: “Có tin tao tát mày một cái nữa không?”
“Các người thả cô ấy ra!”, Tô Diệu khẽ kêu.
“Thả nó? Mày mơ đi cưng!”, Giang Hạo Nhiên cười dữ tợn, bây giờ hắn không còn văn vẻ lịch sự như ban nãy nữa: “Nếu mày biết điều thì ngoan ngoãn bước sang chỗ tao, chăm sóc ông đây cho thật tốt, nói không chừng tao sẽ bỏ qua cho bọn mày!”
“Hạo Nhiên, cô… cô là cô Đường của cháu mà”, Đường Tĩnh nói: “Ban nãy Trần Dương đánh cháu mà, đâu có liên quan gì đến bọn cô, cháu muốn báo thù thì cứ đi tìm nó, bọn cô vô tội mà”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Diệu tức đến giậm chân, đã đến lúc này rồi mà mẹ còn nói những câu thế này.
“Cô Đường, thật ra cháu rất muốn làm con rể cô nhưng tiếc là…”
Giang Hạo Nhiên chậc chậc nói: “Nếu cô muốn trách thì cứ trách thằng con rể không có mắt của cô ấy”.
“Hạo Nhiên à, cô Đường cũng rất muốn làm mẹ vợ của cháu”, Đường Tĩnh cười trừ: “Bây giờ cũng không muộn mà”.
“Mẹ, tại sao mẹ có thể nói những câu như vậy?”
“Con im đi cho mẹ, chẳng phải mọi chuyện là do thằng rác rưởi kia gây ra hay sao?” Đường Tĩnh quát: “Cưới Hạo Nhiên thì có gì mà không tốt? Cậu ấy có điểm nào không bằng thằng oắt vô dụng kia?”
Thật lòng Lý Mật đứng bên cạnh không nghe nổi nữa.
Cô Đường này đúng là hết thuốc chữa, đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, con rể rùa vàng ở bên cạnh mình mà còn không biết.
“Cô Đường, thật ra Trần Dương là…”
Lúc Lý Mật đang định nói Trần Dương là chủ tịch của công ty bất động sản Đại Thuận thì Trần Dương đã giành trước một bước nói: “Mẹ, mẹ nói đúng, những chuyện do con gây ra, con sẽ tự gánh chịu”.
“Diệu Diệu, em và mẹ đứng ra sau lưng anh đi”.
Trần Dương hít một hơi thật sâu, bước lên phía trước bảo vệ hai người phía sau.
“Chồng, anh, hay là chúng ta báo cảnh sát đi. Em không tin giữa ban ngày ban mặt mà không có luật pháp”.
Tô Diệu thấy sợ, cho dù Trần Dương đánh nhau rất giỏi, như chuyện trên đường dành riêng cho người đi bộ ở Tân Giang lần trước, cô đã được trải nghiệm.
Thế nhưng rõ ràng lần này nhiều người hơn lần trước, hai tay khó địch lại bốn tay, lỡ mà Trần Dương có mệnh hệ gì thì cô biết phải làm sao bây giờ?
“Vợ, em yên tâm đi, không sao đâu!”, Trần Dương quay đầu lại khẽ mỉm cười với Tô Diệu.
Nói thật lòng, mặc dù người của Giang Hạo Nhiên nhiều nhưng anh chẳng thèm quan tâm.
Bọn chúng chỉ là người bình thường, anh chỉ cần phất tay là có thể đánh cả một đám.
Khi tu vi đạt đến một cảnh giới nhất định thì số lượng người không còn đóng vai trò quyết định nữa.
Nếu như là bảy mươi tám mươi tu sĩ Tiên Thiên, nói không chừng Trần Dương sẽ cẩn thận hơn một chút.
Đây chính là sức mạnh do tu vi mang lại cho Trần Dương.
Hai người Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ thấy bộ dạng không thèm quan tâm của Trần Dương thì tức đến nổ đom đóm mắt.
“Mẹ kiếp, thằng oắt con này, các anh em, lên cho tao, giết nó cho tao!”
Vừa dứt lời, bảy mươi, tám mươi người rút cây côn bên hông ra.
Đúng lúc đó, động cơ của mấy chục chiếc xe ô tô nổ vang trời.
“Két!”
Tiếng ma sát của lốp xe ô tô tạo ra âm thanh chói tai.
“Rầm rầm!”
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, mỗi chiếc xe có khoảng bốn năm người đàn ông cao to vạm vỡ, mặc vest đeo kính đen bước xuống.
“Đánh chúng cho bà, ai dám nhúc nhích thì đánh chết!”
Lúc này, một giọng nói bá đạo vang lên từ phía sau.
Nghe giọng nói này, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy màu đỏ, dáng người gợi cảm nóng bỏng bước đến.
Người này không phải ai khác, chính là Lý Lâm.
“Mẹ nó, ai mạnh miệng quá vậy!”, Giang Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
“Wow, thì ra là cô em xinh đẹp!”, Giang Hạo Nhiên cười cười, bày ra một tư thế tự cho là ngầu lòi rồi nói: “Người đẹp, em mạnh miệng thật đó, em không sợ mạnh miệng thì eo sẽ…”
“Mẹ nó, ai nể mặt mày?”
Lúc này, một chàng trai cao to bước ra từ sau lưng Lý Lâm, chẳng phải ai xa lạ, chính là Khuê Tử!
Khuê Tử thuộc cấp Hậu Thiên trung kỳ nên chỉ trong chớp mắt đã bước đến trước mặt Giang Hạo Nhiên, nện một đấm lên mặt rồi đá hắn xuống đất.
“Mẹ kiếp, dám đánh hả, các anh em, xông lên cho tao!”, Vạn Vĩ núp phía sau la lên.
Nhưng chuyện làm Vạn Vĩ không ngờ đó là.
Đám người mà anh ta gọi đến đều không hề nhúc nhích.
“Mẹ nó không nghe tao nói hả? Xông lên cho tao!”
“Anh… anh Vĩ, không phải tụi em không muốn xông lên mà là tụi em không dám”, lúc này, một kẻ thô kệch trong đám đàn em nói: “Bọn họ chính là người của tập đoàn an ninh Hắc Lân”.
Cái gì?
Tập đoàn an ninh Hắc Lân?
Vạn Vĩ vừa nghe vậy thì trợn tròn mắt.
Có nhầm không thế?
“Cô gái xinh đẹp này chính là… tổng giám đốc tập đoàn an ninh Hắc Lân. Em trai của cô ấy tên Lý Hổ, chắc chắn anh cũng biết mà nhỉ?”, kẻ kia lại nói.
Lý Hổ?
Người phụ nữ này là chị của Lý Hổ?
Ầm!
Trong phút chốc, đầu của hai người Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ trống rỗng.
Ai mà không biết hai chị em họ Lý cai quản cả khu Hoa Giang thành phố Tây Xuyên này?
Hai người này xứng danh là ông to bà lớn.
Một ngón tay của người ta thôi cũng đã đủ để nghiền nát mấy thân thể nhỏ bé của bọn họ rồi.
“Vậy hai người có biết chúng tôi là đàn em của anh Hổ không?”, câu cuối cùng của người đàn ông đó lập tức đánh tan trái tim của Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ.
Đường Tĩnh đứng bên cạnh cũng ngơ ra, bà ta quát với Trần Dương: “Thằng vô dụng đáng chết này, mày đắc tội với người nhà họ Lý hồi nào vậy?”
Lúc này, cơ thể mềm nhũn của bà ta không ngừng run rẩy. Trần Dương đáng chết, đúng là đồ sao chổi, đồ xui xẻo, lần này tiêu đời thật rồi.
Tô Diệu căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, đây là người có thể đối đầu với Lý Thiên Bá đó.
“Anh Hạo Nhiên, anh Vĩ, xin lỗi. Có trách thì trách các anh đã đắc tội với người không nên đắc tội”, người đàn ông thô kệch kia vừa nói xong thì mười mấy tên cao to vạm vỡ đã tóm hai người dẫn đến trước mặt Lý Lâm.
Lý Lâm chẳng thèm nhìn hai người lấy một lần, bước thẳng đến trước mặt Trần Dương, sau đó cô ta uốn gối, quỳ luôn xuống dưới đất: “Đồ nhi Lý Lâm đã đến trễ, xin sư phụ đừng trách”.
Há!
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Đặc biệt là đàn em của Lý Lâm, kinh ngạc đến mức trợn mắt ngoác mồm.
Bưu Tử cũng đổ mồ hôi lạnh, ôi trời, thì ra địa vị cậu Trần lại cao như vậy, đến chị Lâm mà còn phải quỳ xuống hành lễ.
Lý Mật mắt sáng cả lên, người đàn ông này lại thay đổi suy nghĩ của cô ta.
Quá mạnh, toàn năng đến mức không gì không thể!
Cảnh tượng trước mắt đã nằm ngoài khả năng nhận thức của bà ta, não đã hoàn toàn ngừng hoạt động.
Tô Diệu cắn chặt môi, cuối cùng chuyện này là sao?
Cuối cùng… mối quan hệ giữa cô ta và Trần Dương là gì?