“Mạnh sư huynh hiện giờ đang tiếp khách, các người đợi bên ngoài đi”.
Hai đệ tử giúp việc chặn đường đi của đám người Trần Dương.
Gia thế không kém gì các vị hoàng đế, Trần Dương lắc đầu một cái, đúng là Lan Đình Tiên Cung mà.
“Hùng trưởng lão, Hùng Diễm là sư muội của con, sao con có thể hại muội ấy được kia chứ?”
Mạnh Tử Bình tỏ ra tức giận: “Chuyện này không liên quan đến con, nếu như đúng là có xảy ra chuyện gì thì cũng là lỗi của Kỷ sư đệ. Ngày đó chúng con đã quyết định món ăn cho buổi yến tiệc, ngay cả nguyên liệu cũng đã chuẩn bị xong, nhưng Kỷ sư đệ lại nói làm vậy không có gì mới mẻ cả, nên hắn đã đưa theo Hùng sư muội cùng những sư đệ khác đi đến nơi khác”.
“Con đã hỏi han rất nhiều rồi, cuối cùng mới đoán ra được rằng bọn họ lặng lẽ rời thuyền tiên đi săn nguyên liệu nấu ăn”.
“Ở động phủ giới thì không có mấy kẻ có thể uy hiếp đến cường giả Đạo Vương, nhưng cũng không phải là không có, ví dụ như thần thú cảnh giới Đạo Hoàng, đều là những dị chủng vô cùng hung ác”.
Mạnh Tử Bình nói: “Huống hồ sau ngày hôm đó, con liên tục bế quan, chuyện này Hùng trưởng lão có thể đi hỏi, con làm gì cũng đường đường chính chính, không sợ gì hết. Nhưng nếu các người cố tình quy tội này cho con thì xin lỗi con không phải hạng dễ bắt nạt”.
“Còn về phía sư phụ, con sẽ tự mình đến nhận lỗi, cha con cũng sẽ giúp con tìm lại công bằng.”
Hùng Sở Mặc cau mày, không nói gì, sắc mặt Kỷ Hành thì lại càng khó coi: “Con vẫn một mực bảo vệ đám người đó sao?”
“Không phải con cố tình bảo vệ họ, mà chuyện này không hề liên quan đến chúng con, nhân gian hiểm ác, nếu không cẩn thận, thì đến khi đó có mười cái miệng cũng không giải thích được”.
Tả Linh Nhi không nhịn được, lên tiếng: “Hùng trưởng lão, Kỷ sư thúc, chuyện này không liên quan gì đến đại sư huynh, chúng con đều có thể làm chứng!”
“Các người nghi ngờ Mạnh sư huynh, thì chả khác nào nghi ngờ cả con, bởi vì khi đó chúng con cũng ở đấy!”
Tả Linh Nhi đã thề rằng nhất định sẽ bảo vệ đám người Trần Dương.
Tả Linh Nhi lên tiếng, khiến vẻ mặt Hùng Sở Mặc trở nên ngưng đọng, tuy cha mẹ của Tả Linh Nhi cũng là trưởng lão nội môn giống ông ta, nhưng quyền cao chức trọng, trên cơ ông ta nhiều.
Ngay cả cô ta cũng đã lên tiếng, vậy thì bản thân ông ta còn muốn truy cứu tiếp sao?
Đến lúc đó sẽ đắc tội vợ chồng Tả Thị, hơn thế còn đắc tội với Tự Liệt và những người trên Thanh Hoa, ông ta gánh sao nổi!
“Nếu vậy ta xin cáo từ”.
Hùng Sở Mặc nhụt chí, Hùng Diễm kia cũng chỉ là một trong số những cô cháu gái mà ông ta yêu quý mà thôi. Mấy năm nay có biết bao cô cháu gái ra bên ngoài lịch luyện rồi bỏ mạng, nếu đi tìm nguyên nhân cái chết của từng người một thì ông ta bận đến thế nào.
“Hùng trưởng lão, ông…”
Sắc mặt Kỷ Hành trở nên khó coi, lão già này sao lại lui nhanh thế.
Nhưng suy đi tính lại thì cũng phải thôi, ông ta chỉ mất đi một đứa cháu gái không quan trọng, còn Kỷ Hành thì mất đi đứa con trai độc nhất, hơn nữa kẻ này lại có hy vọng chen chân vào Tự Liệt.
Đúng rồi, Tự Liệt!
Nhất định là Mạnh Tử Bình, bởi vì hắn cũng muốn chen chân vào vị trí này, thực lực của Kỷ Xuân không tệ, chắc chắn là hắn ra tay rồi.
Kỷ Hành khẽ nghiến răng, ông ta không tin vào câu chuyện hoang đường này.
Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc có thể ra tay được, đúng ra ông ta không thể ra tay, chỉ có thể chờ đến khi thời cơ thích hợp.
“Mạnh Tử Bình, nếu đã như vậy thì ta xin cáo từ!”
Nói xong, Kỷ Hành sải bước rời đi.
Đẩy cửa ra, ông ta nhìn thấy đám người Trần Dương đang đứng bên ngoài, trong lòng nổi lên cơn giận: “Lũ khốn kiếp, chắc chắn những kẻ này tiếp tay cho hắn, nhất định ta phải giết chết các ngươi!”
Trong lòng ông ta thầm hét lên như vậy, Kỷ Hành và đám người Trần Dương cứ thế lướt qua nhau.
Bây giờ không ra tay, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Kỷ Xuân là con trai độc nhất của ông ta, ông ta cũng đã bỏ ra nhiều công sức để bồi dưỡng hắn nhằm có cơ hội chen chân vào Tự Liệt, vậy mà giờ nói chết là chết sao, ông ta làm sao mà nuốt nổi cục tức này: “Xuân Nhi, ta nhất định sẽ trả thù thay con”.
Trần Dương dẫn theo đám người Tiền Nhuận đi vào: “Đa tạ công tử và tiểu thư đã bảo vệ chúng ta!”
“Không có gì!”
Mạnh Tử Bình xua tay.
Tả Linh Nhi nói: “Giúp các người cũng là giúp chúng ta, nhưng các người nhớ sau này phải nấu thật nhiều món ngon đấy nhé”.
“Đương nhiên rồi ạ”.
Tiền Nhuận vội vàng nói.
Giờ bọn họ càng thấy nể phục quyết định của Trần Dương, nếu như không có Mạnh Tử Bình và Tả Linh Nhi làm bia đỡ đạn, thì e rằng giờ này bọn họ đã chết mất xác từ lâu rồi.
“Mọi người đến tìm ta có việc gì?”
Mạnh Tử Bình hỏi.
Trần Dương đáp: “Nhà bếp đã xây xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu được, tuy nhiên chúng ta còn cần một số đồ, vậy nên muốn xuống núi một chuyến!”
“Thì ra là chuyện này sao, các người đi đi, nhưng đừng ở lại đó quá lâu, ta sợ bọn chúng sẽ ra tay với mọi người.”
Trần Dương gật đầu một cái, rồi dẫn theo đám người rời đi.
Vừa nhìn theo bóng lưng của đám người, Mạnh Tử Bình vừa lộ ra nụ cười nhạt: “Diễn y như thật vậy đó”.
…
Thị trấn dưới chân núi vô cùng phồn vinh, mấy người chia nhau ra hành động, Mã Lục đi thông báo nhiệm vụ, đám người Tiền Nhuận đi mua sắm đồ dùng.
Trần Dương lắc mình một cái, biến thành người đàn ông chừng 30 tuổi mặc áo bào xanh, rồi trà trộn vào đám người.
Người trong thị trấn tu vi cũng thấp, cũng khá nhiều cường giả Siêu Thoát, nhưng trên 95% thì là dưới Siêu Thoát, anh đi loanh quanh nửa canh giờ, cũng không thấy bóng dáng của bất kỳ cường giả Đạo Vương nào.
Trần Dương đi thăm dò hết các thương hội thuốc này đến thương hội thuốc nọ, đáng ra chuyện này nên để thuộc hạ làm, nhưng anh đi sẽ đỡ tốn thời gian hơn nhiều.
Dược liệu trong tay anh vô cùng nhiều, mà phần lớn trong số này thích hợp với tu sĩ dưới Siêu Thoát.
Đan dược thì anh có cả đống, nếu đổi thành tài nguyên, thì sẽ là khối tài sản khổng lồ.
Suy nghĩ một lát, Trần Dương đi vào sàn trung gian.
Một canh giờ sau, anh đã có trong tay ba cửa hàng mang tên mình, mỗi cửa hàng đều có mặt tiền khá đẹp, tuy nhiên cũng tốn mất của anh một tỉ tinh hoa Hỗn Độn.
Anh triệu tập đám người Tiền Nhuận lại: “Các người chọn ra một đám người thân cận, ba cửa hàng này sẽ chia ra bán đan dược, binh khí, công pháp!”
“Rõ, thủ lĩnh!”
Trần Dương gật đầu một cái: “Trước mắt mở ba cửa hàng trước đã, nửa năm sau ta muốn phát triển ra năm mươi cửa hàng, một năm sau thương hội Tinh Hỏa chúng ta phải mở được ít nhất hai trăm cửa hàng!”
Đến khi thương hội có chỗ đứng rồi, thì Trần Dương có thể vận dụng được số khoa học kỹ thuật mà anh đang nắm trong tay.
Đến lúc đó thì anh tha hồ cướp đoạt tài sản một cách điên cuồng, hoàn thành tích lũy.
Đối với anh mà nói, Lan Đình Tiên Cung cũng chỉ là một vùng đất rộng lớn mà thôi.
“Đi thôi, chúng ta về!”
Trần Dương nói.
Nhưng mà xuống núi thì dễ lên núi mới khó, lần này không có lệnh bài của Mạnh Tử Bình, đệ tử giữ cửa không ngừng gây khó khăn, nói trắng ra là bọn họ cũng muốn được chút màu mè gì đó.
Nhìn anh bọn chúng liền biết là người mới, mà người mới thì là những kẻ dễ bắt nạt nhất.
Anh phải tiêu tốn mất mấy chục nghìn tinh hoa Hỗn Độn thì mới lên được trên núi, nhưng vừa đến Thiều Hoa Cung, thì chạm mặt ngay với đám người nọ. Tên cầm đầu là một người đàn ông lực lưỡng, có mấy chục tên giống như vệ sĩ vây quanh hắn.
Người của hai phe cứ thế lướt qua nhau, người đàn ông cầm đầu kia đột nhiên dừng lại, xoay người hét: “Mấy người các ngươi, dừng lại!”
“Tại sao các người nhìn thấy ta mà không hành lễ hả?”
Trần Dương nhíu mày một cái, anh cũng không muốn gây chuyện, rồi chắp tay nói: “Xin chào sư huynh!”
“Sư huynh? Ai là sư huynh của ngươi?”
Người đàn ông kia không ngừng cười lạnh: “Các người là đám giúp việc mới đúng không? Có hiểu quy tắc hay không vậy? Quỳ xuống dập đầu đi hiểu chưa?”
“Quỳ xuống dập đầu sao?”
Ánh mắt Trần Dương lóe lên một tia lạnh lẽo!
“Các người là đệ tử ngoại môn hay đệ tử nội môn vậy?”
Người nọ đứng ra nói: “Người này chính là đại sư huynh đệ tử ngoại môn Triệu Dũng, không kém gì đệ tử nội môn hết, các ngươi chỉ là lũ giúp việc cỏn con, tại sao không chịu quỳ hả?”
“Mau quỳ xuống, nếu không ta cho các ngươi biết tay!”
Đám người Tiền Nhuận vã mồ hôi, không nghĩ rằng lại gặp nhiều rắc rối đến thế, giờ lại còn dây dưa đến đám người này.
Đệ tử ngoại môn mà còn phách lối như vậy, thì liệu rằng đệ tử nội môn sẽ ra sao?
Đâu có phải ai cũng dễ chịu như Mạnh Tử Bình và Tả Linh Nhi!
“Chúng ta là người của Mạnh sư huynh, ngươi thật sự muốn chúng ta quỳ xuống sao?”
“Mạnh sư huynh, Mạnh sư huynh nào thế, ngươi đừng có nói bừa nữa đi…”
Người nọ còn chưa nói hết câu, một kẻ khác liền bịt miệng hắn lại: “Mau im miệng đi, liệu Thiều Hoa Cung có mấy Mạnh sư huynh kia chứ?”
“Không… không thể nào! Họ Mạnh ở Thiều Hoa Cung nhiều vô cùng, không thể nào là vị kia được!”
Mắt Tiền Nhuận đảo qua đảo lại, tiến lên phía trước nói: “Chúng ta là người của đại sư huynh Mạnh Tử Bình, muốn chúng ta quỳ thì cũng được thôi, nhưng quan trọng là các người gánh nổi hậu quả hay không!”
Há!
Nghe thấy vậy, hai người kia không dám ho he gì nữa. Dám bắt người của Mạnh sư huynh quỳ dưới chân, thì chẳng khác nào tát vào mặt người ta?
Triệu Dũng cau mày, sao lại đen thế được, không hiểu sao lại đụng trúng người của Mạnh sư huynh, những kẻ này sẽ không đi mách lẻo chứ?
Nhưng những người này nhìn lạ hoắc, đồ bọn họ mặc cũng không phải quần áo của Thiều Hoa Cung, nhìn một cái là biết người mới rồi, nhưng sao bọn chúng có đủ khả năng bám đuôi Mạnh Tử Bình được nhỉ?
“Mấy người các ngươi nói láo, Mạnh sư huynh sao có thể thu nhận các ngươi làm thủ hạ được? Đến cảnh giới Đạo Vương còn chưa đạt đến, thì các người dựa vào cái gì?”
Dứt lời, những kẻ khác cũng nhao nhao lên: “Đúng vậy, các người còn chưa đạt đến Đạo Vương kia mà, sao Mạnh sư huynh có thể thu nhận các người được!”
“Láo toét, suýt chút nữa là bị các ngươi lừa rồi!”
“Một lũ khốn kiếp, các ngươi dám cậy thế Mạnh sư huynh sao, muốn tìm cái chết phải không!”
“Giờ ta sẽ bắt các ngươi lại, đưa đến chỗ Mạnh sư huynh, khi đó các người sẽ sống không bằng chết”.
Nói đoạn, kẻ kia ngang nhiên động thủ.
Kẻ này cũng mới chỉ có dương thần là đạt đến Siêu Thoát hậu kỳ, thấy ánh mắt của Trần Dương, Tiền Nhuận cũng ra tay, đánh một quyền thôi mà đủ đánh bay kẻ kia!
Hắn đã làm bếp tổng ở nhà bếp mấy trăm nghìn năm trời, đâu có phải dạng tép riu gì đâu.
Dương thần, thân xác, pháp lực cũng đạt đến bán Đạo Vương rồi, kẻ kia đâu có là gì so với hắn.
Hắn cũng nương tay một chút, không sử dụng toàn bộ sức lực, nếu không thì kẻ kia không hộc máu ra đó thì cũng bị đánh cho chết tươi.
“Các người dám động thủ sao, muốn chết hả!”
Mặt Triệu Dũng biến sắc, cho dù hắn chỉ là đại sư huynh ngoại môn nhưng thực lực cũng không tồi, dương thần và thân xác đều đã đột phá lên Đạo Vương, là đệ tử ngoại môn mạnh nhất.
“Tiền Nhuận, lui ra!”
Trần Dương quát lớn, Tiền Nhuận biết mình không phải đối thủ của hắn nên vội vàng lui ra.
“Đoàng!”
Anh đánh ra một quyền, mới chỉ có ba phần sức mạnh thôi mà khiến cho kẻ kia thừa sống thiếu chết.
“Phụt!”
Hắn phụt ra cả đống máu, cánh tay phải bị đánh nát, máu thịt bắn tung tóe.
“Thằng nhãi kia, hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học, nếu còn dám xúc phạm ta, thì ta sẽ giết ngươi luôn đó!”
Trần Dương hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn đám người rời đi.
Những kẻ khác đều sợ đái ra quần, một quyền thôi mà đánh cho đại sư huynh của chúng thân tàn ma dại, mà nghe khẩu khí của anh thì rõ ràng là còn chưa dùng hết sức mạnh.
“Đại sư huynh!”
Đám người vội vàng chạy đến đỡ Triệu Dũng dạy.
Mặt mũi hắn méo xệch, vô cùng đau đớn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn hiểu rằng mình chọc nhầm tổ kiến lửa rồi, thực lực của người này chắc chắn không phải là Siêu Thoát, nhất định là Đạo Vương, mà ít nhất cũng là Đạo Vương hậu kỳ.
Nếu không thì sao hắn không thể chống đỡ dù chỉ một chút kia chứ.
“Mau, đỡ ta về!”
Triệu Dũng đứng lên: “Ngươi, mau đi báo cho Cô sư huynh là ta bị đám người của Mạnh sư huynh đánh cho trọng thương”.
“Rõ, sư huynh!”
Người kia vội vã chạy đi.
Tiếng hét bất ngờ khiến nữ đệ tử kia sợ đến tay chân run rẩy, đánh đổ trà lên người hắn.
Nữ đệ tử sợ xanh mắt mèo, quỳ xuống đất: “Thật lòng xin lỗi Cô sư huynh, ta sai rồi, sai rồi ạ…”
- -------------------