“Cơ Hoàng đã chết, ai nộp vũ khí sẽ không bị giết!”
Binh sĩ của quân Ma Vương hét lớn, cho thỏa cái khí thế hung ác cùng nỗi kích động trong lòng mình.
Bọn họ đã thắng! Những con người khổ sở từng bị đám vương công quý tộc kia áp bức bóc lột giờ đã lật đổ được ách thống trị của chúng.
Diệp Thần và những người khác cũng dẫn quân Đến bao vây tất cả thành một vòng: “Tất cả ôm đầu quỳ xuống, thả vũ khí trong tay ra, kẻ nào không nghe sẽ bị giết chết!”
“Leng keng!”
Vào lúc này, không một ai dám cứng đầu với quân Ma Vương hết. Từng người ném binh khí xuống đất, lấy hai tay ôm đầu rồi quỳ xuống.
Cùng lúc đó, nhóm người Ma Dương từ chiến trường trên không bay xuống, lần này bọn họ bị thương không nhẹ.
Cũng may lần này có bản tôn ra tay nên đã dễ dàng giết được Cơ Hoàng và cướp Phiên Thiên Ấn đi.
Ai cũng đã biết được thực lực của bản tôn lại tăng lên một bước đáng kể.
Thực lực này đủ để bọn họ đứng vững trên thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Nguyên Dương nuốt một lượng lớn thánh dược trị thương và tinh hoa Hỗn Độn, vết thương bên trong cơ thể cũng được áp chế một lần nữa.
Anh ta là Chủ soái lần này, ai cũng có thể đi mất, trừ anh ta.
Còn nhóm Ma Dương thì đã quay về đại doanh từ lâu.
Nguyên Dương đi tới, tất cả các tướng sĩ của quân Ma Vương đều ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn anh ta.
Ánh mắt của mỗi người đều toát lên sự khao khát.
“Chúng ta đã thắng!”
Giọng nói của Nguyên Dương không lớn, nhưng lại truyền vào tai của từng vị chiến sĩ quân Ma Vương một cách vô cùng rõ ràng.
“Chúng ta thắng rồi!”
“Quân Ma Vương vạn thắng!”
“Quân Ma Vương vạn thắng!”
Tất cả các chiến sĩ quân Ma Vương đều nhảy cẫng lên hoan hô. Bọn họ chiến đấu vì tự do, vì lòng tin. Bọn họ thắng rồi!
“Một nửa ở lại tiếp nhận tù binh, một nửa đi cùng ta Đến Đế Tinh, kẻ nào dám cản, giết!”
“Giết, giết, giết!”
Tất cả cùng đồng thanh hét lớn.
Sau khi trải qua cuộc đại chiến này, bọn họ đã hoàn toàn xây dựng được một lòng tin vô địch.
Đây là một đội quân vô địch.
“Diệp Thần, tìm những kẻ thoát trót lọt ở trong đám người này đi!”
“Vâng, thưa Đại soái!”
Diệp Thần chắp hai tay. Trong quân doanh, không có anh em ruột thịt mà chỉ có cấp trên cấp dưới.
Nguyên Dương gật đầu, dẫn theo hơn 30 nghìn tỉ tướng sĩ hùng hổ tiến về Đế Tinh.
Diệp Thần nhìn đám tù binh đang ôm đầu và quỳ ở phía trước: “Cho các ngươi một cơ hội, nếu chỉ ra những vương công quý tộc đang ẩn nấp ở bên cạnh mình thì sẽ được miễn cải tạo lao động, các ngươi sẽ có được thân phận là một người bình dân tự do”.
Cải tạo lao động của quân Ma Vương cực kỳ khủng bố. Nghe nói, người nào vào trong đó nếu không chết thì cũng bị lột mấy tầng da.
“Ta muốn tố cáo, ở đây có một con cháu thuộc chi phụ của nhà họ Cơ”.
“Ta muốn tố cáo, ở đây có một vị đại tướng của nhà họ Cơ”.
“Ta muốn tố cáo, ở đây...”
Diệp Thần chép miệng, các tướng sĩ liền tiến lên phía trước.
Những con cháu hoặc đại tướng của nhà họ Cơ bị tố giác kia vẫn còn muốn giãy giụa thì bị Diệp Thần giết ngay tại chỗ.
“Tất cả đều nhìn thấy rõ rồi đấy, bất kỳ kẻ nào có mưu đồ phản kháng với quân Ma Vương và nhân dân thì sẽ chỉ có một kết cục mà thôi, đó chính là bị quét vào đống rác”.
“Ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn đứng ra thì hơn, sau khi cải tạo lao động còn có cơ hội được làm người một lần nữa!”
“Đại ca!”
Có một tên Hoàng tử nhát gan đã sợ Đến mức run rẩy cả người.
“Câm miệng”.
Cơ Vô Song khẽ quát lên một tiếng, trong lòng lại trầm xuống.
Anh ta không ngờ rằng quân Ma Vương lại đuổi tận giết tuyệt một cách hèn hạ như vậy.
Anh ta đường đường là Thái tử mà phải đi cải tạo lao động ư?
Cho dù hiện giờ Hoàng triều nhà họ Cơ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nhưng không thể để mất đi tôn nghiêm của Hoàng tộc được!
“Ta không muốn chết, vậy ta có thể tự đứng ra được không?”
Rất nhiều Hoàng tử lên tiếng.
“Hỗn xược! Các ngươi có còn coi người đại ca này ra gì không hả? Các ngươi là Hoàng tử nhà họ Cơ mà sao lại không có cốt khí như vậy hả!”
“Chẳng lẽ các ngươi đã quên phụ Hoàng chết như thế nào rồi sao?”
“Đã quên nhà họ Cơ chúng ta bị hủy diệt như thế nào à?”
Nghe được lời này của Cơ Vô Song, cả đám liền im lặng.
Nhưng vào lúc này, một tên Hoàng tử đứng phắt dậy: “Ta muốn báo cáo, ta là Hoàng tử thứ 38 của nhà họ Cơ. Ta báo cáo Đại ca của ta, Thái tử Vô Song của Hoàng triều nhà họ Cơ. Cả Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca... bọn họ đều ở đây hết!”
“Tam Thập Bát, ngươi điên rồi!”
“Khốn kiếp, ngươi dám phản bội chúng ta”.
Đám Hoàng tử phẫn nộ nhìn qua.
Cơ Vô Song cũng tức Đến mức tay chân lạnh như băng. Anh ta không ngờ rằng bản thân sẽ bị chính đệ đệ của mình bán đứng: “Đồ đáng chết, ta sẽ giết ngươi!”
Cơ Vô Song mạnh hơn hắn rất nhiều. Với khoảng cách ngắn như vậy mà đột ngột ra tay thì hắn sẽ chết chắc.
Chính vào lúc này, có một cánh tay chặn lại vũ khí của anh ta, “rắc rắc” một tiếng, bảo kiếm đã bị đánh gãy.
Người ra tay là Diệp Thần. Anh ta vỗ vai Tam Thập Bát Hoàng tử: “Tốt lắm, ngươi dũng cảm cải tà quy chính, bỏ cái xấu theo cái tốt, tương lai sẽ rất rộng mở đấy”.
“Cảm ơn Tướng quân, cảm ơn Tướng quân!”
Tam Thập Bát Hoàng tử vội vàng khom người, cung kính vô cùng.
“Các ngươi là đồ ngu xuẩn, Hoàng triều nhà họ Cơ đã diệt vong, đừng ngoan cố kháng cự nữa!”
Tam Thập Bát Hoàng tử nhìn bọn họ với ánh mắt khinh bỉ, rồi kích động bước ra ngoài.
“Các huynh đệ, để ta liều mạng với chúng”.
Cơ Vô Song đứng dậy, nhưng nhận ra chẳng có ai nghe theo lời mình.
“Đại ca, xin lỗi, nhà họ Cơ đã mất, phụ Hoàng cũng qua đời, chúng ta không thể để nhà họ Cơ tiếp tục phải chịu thương vong được!”
Nhị Hoàng tử Cơ Nhuệ nói.
“Đại ca, huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kéo dài hương khói cho nhà họ Cơ. Năm sau chúng ta cũng sẽ Đến thắp hương trước mộ huynh”.
“Hãy yên nghỉ đi”.
Lời nói của các Hoàng tử như một lưỡi đao găm thật mạnh vào tim của Cơ Vô Song.
Ánh mắt bọn họ lạnh nhạt. Ai cũng nói nhà Đế vương vô tình, đám Hoàng tử này chẳng hề có chút tình cảm huynh đệ ruột thịt nào cả. Thậm chí, vì để được sống mà bọn hắn còn muốn Cơ Vô Song phải chết!
“Các ngươi... Các ngươi... Phụt...”
Cơ Vô Song tức Đến mức thổ huyết.
Diệp Thần cũng không buồn nhìn anh ta. Cơ Hoàng đã chết, bắt thêm được một đống Hoàng tử nhà họ Cơ. Những kẻ này vẫn có ích lắm, không thể để bọn hắn chết như vậy được!
“Bụp!”
Một quyền đánh ngất Cơ Vô Song: “Người đâu, tống vào ngục, canh gác nghiêm ngặt cho ta!”
“Còn các ngươi...”
Diệp Thần nhìn về phía đám Hoàng tử.
“Tướng quân, chúng ta có thể nhận ra những đại thần và con nhà quyền quý đang lẩn trốn trong đám tù binh này”.
“Đúng vậy. Chúng ta biết bọn họ rất rõ, có rất nhiều ám vệ thậm chí còn đang ẩn náu ở đây”.
Những kẻ này vì mạng sống mà đã hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi.
“Ừ, rất tốt, cho các ngươi một canh giờ, ai chỉ ra được nhiều nhất thì sẽ có được thân phận là một công dân của đại vực Liên Minh”.
“Cảm ơn Tướng quân, cảm ơn Tướng quân!”
Mấy chục tên Hoàng tử đảo mắt khắp nơi, giống hệt như những con kền kền đói ăn.
Diệp Thần cũng vui vẻ thoải mái, không phải lúc nào cũng có thể xem được những cảnh quân ta giết quân mình như thế này.
Mà lúc này, Nguyên Dương đã dẫn theo đại quân tiến Đến phá hủy được một nửa Đế Tinh. Không một ai dám ngăn cản, vô số đại thần quý tộc đã quỳ ở hai bên đường: “Tịch thu tài sản, lấy hết toàn bộ những gì mà bọn họ sở hữu cho ta!”
Tích lũy hàng triệu kỷ nguyên của nhà họ Cơ đã hoàn toàn dâng hết cho quân Ma Vương. Kể từ ngày hôm nay, đại vực Liên Minh sẽ cắm cờ ở đây, Hoàng triều nhà họ Cơ cũng tan vào mây khói.
Vài năm sau, sẽ có những người còn nhớ rằng, ở Đế Tinh từng có một Hoàng triều nhà họ Cơ.
Tin tức quân Ma Vương đại thắng đã nhanh chóng truyền khắp thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Rất nhiều người đều lấy làm kinh sợ.
Đại quân của Hoàng triều nhà họ Cơ bị bắt mất hơn một nửa, các vương công quý tộc, đại thần đại tướng cũng lần lượt bị bắt.
Tại Phong vực.
Khuôn mặt Phong Vô Tà tràn đầy sự kinh hãi.
Ông ta cho rằng kể cả khi người đứng sau quân Ma Vương ra tay thì cũng chỉ tương đương với Cơ Hoàng mà thôi. Dù Cơ Hoàng có thua thì cũng không chết được.
Nhưng sự thật lại quá khác biệt.
Người đứng đằng sau quân Ma Vương thậm chí còn chưa lộ mặt. Chỉ một ngón tay, một chưởng là đã giết chết được Cơ Hoàng, ông ta còn chẳng kịp phản kháng.
Thậm chí Phiên Thiên Ấn cũng đã bị cướp đi mất.
“Đế tổ?”
Phong Vô Tà nhìn về Đế tổ đang ngồi bình thản: “Là bọn họ ra tay sao?”
“Không phải Tiết vực, thì là Doanh vực”.
Đế tổ mỉm cười: “Xem ra bọn chúng đã không còn kiên nhẫn, muốn động chạm rồi đấy”.
“Vậy chúng ta...”
“Chờ thêm chút nữa đi, vẫn chưa phải lúc đâu”.
Đế tổ không buồn liếc mắt dù chỉ một cái, mà chỉ tự đánh cờ một mình.
Nhưng trong lòng thì thầm suy đoán, kẻ ra tay chắc chắn đang ở cảnh giới Siêu Việt hậu kỳ hoặc viên mãn.
Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn không cho phép thứ sức mạnh nghịch thiên như vậy xuất hiện, cũng chỉ có những ai sở hữu những mảnh vụn cánh cửa Chúng Diệu như bọn họ mới có thể tránh thoát được sự điều tra của “nhà thuyền”.
“Xem ra bọn họ đã hoàn toàn luyện hóa được mảnh vụn rồi. Vậy ta cũng được bớt đi không ít việc”.
Đế tổ mỉm cười, không hề coi trọng bọn họ.
Thế cờ vẫn còn tiếp tục, nhưng thế giới bên ngoài thì đã thay đổi Đến khó tin.
Khương Hoàng chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ hạ lệnh cho quân đội đang chờ xuất phát trở về doanh trại.
Trong lòng chỉ thấy sợ hãi.
Cũng may là chưa ra tay. Nếu đem quân đi tấn công quân Ma Vương thì chắc người chết tiếp theo sẽ là ông ta mất.
Bảo vật Siêu Thoát của nhà họ Khương là roi đánh Thần, cũng là bảo vật Siêu Thoát trung phẩm. Mặc dù công kích mạnh hơn Phiên Thiên Ấn, nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
Bàn tay to đó bóp một cái là Cơ Hoàng đi đời, có thể thấy là thực lực của hắn rất mạnh.
Từ khi nào mà thế giới bờ bên kia Hỗn Độn lại xuất hiện cường giả như vậy chứ?
Chờ đã, chắc chắn là người của ba tộc kia làm.
Khương Hoàng không phải kẻ ngu, cũng chỉ có ba tộc đó mới có thực lực và nền tảng cỡ này thôi.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Hoàng và Nhậm Hoàng cũng lặng lẽ buông Hổ phù suống.
Trong lòng hai người cũng vô cùng sợ hãi.
Tướng sĩ của quân Ma Vương tấn công không tiếc mạng sống khiến bọn họ rung động. Sức chiến đấu cấp trung, cấp cao, đều là siêu việt.
Đến cả sức chiến đấu đỉnh cấp nhất cũng mạnh mẽ như vậy.
Bọn họ che giấu quá giỏi.
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng quân Ma Vương sẽ bại thì thủ lĩnh chân chính của bọn họ lại ra tay, lấy tư thế mạnh mẽ vô địch bóp chết Cơ Hoàng như giết một con kiến.
Có thể nói, cái chết của Cơ Hoàng, sự tan vỡ của Hoàng triều nhà họ Cơ đã lập nên uy danh cho quân Ma Vương.
Lúc này, Nhậm Hoàng nghĩ Đến rất nhiều điều. Quân Ma Vương đã phát triển lớn mạnh lắm rồi, thậm chí còn sở hữu năng lực chiến đấu tiêu diệt cả cường giả cảnh giới Siêu Thoát.
Bọn họ không thể đơn độc mà đấu với quân Ma Vương được.
“Mau lên, người đâu, đem thư tay của ta gửi Đến các Hoàng Đế khác đi!”
Nhậm Hoàng ra lệnh.
Diêu Hoàng đọc thư tay của Nhậm Hoàng, hỏi: “Các ngươi thấy sao?”
“Bẩm Bệ hạ, đề nghị của Nhậm Hoàng rất tốt. Thực lực mà quân Ma Vương thể hiện ra đã phá hỏng sự cân bằng của các thế lực, ta bắt buộc phải hợp tác sâu hơn thôi”.
Đại thần Chiến Tranh tiến lên trước nói.
“Đúng vậy, hiện tại liên minh 6 vị Hoàng Đế (liên minh Lục Hoàng) có thực lực mạnh nhất thế giới bờ bên kia Hỗn Độn. Đến cả nhà họ Phong, nhà họ Tiết, nhà họ Doanh cũng kém hơn một bậc nữa là”. Chỗ này t nghĩ bà dịch ra nghĩa trước, sau đó chú thích cái trong ngoặc, sau này cứ dùng cái trong ngoặc là được.
“Vào lúc này, chúng ta nên ngăn quân Ma Vương có được cơ hội tấn công”.
Đại thần, các con em Vương tộc, và cả Thái tử cũng đều đứng ra.
Nhưng bí mật này không được phép nói ra, ít nhất là vào lúc này.
“Diêu tộc chắc chắn sẽ đứng ở trên đỉnh của thế giới”.
Ngoại trừ ba đại Đế tộc cổ xưa nhất, thì Diêu Hoàng chưa bao giờ coi trọng những người khác.