Hóa ra xếp hạng của Đồng Quân, người đã quyên góp ba triệu và đứng đầu danh sách đã bị tụt xuống một hạng, và số tiền quyên góp cao nhất đã tăng tới sáu triệu!
Nhìn thấy tên người tên lớp hiện phía sau số tiền quyên góp, tất cả mọi người đều sốc.
Chết tiệt!
Sáu triệu!
Thằng cha ở rể không nói không rằng đã quyên tặng sáu triệu.
Chúa ơi, thế giới này điên rồi!
Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lẽ nào là cậu ta ăn trộm?
Hạ Lam nhìn thấy sự kinh ngạc của tất cả học sinh, cau mày hỏi: "Làm sao vậy, nhìn thấy quỷ à!"
Lúc này, một nữ sinh nói với Hạ Lam: "Cô giáo ... cô nhìn màn hình lớn kìa”.
Hạ Lam đi tới cửa phòng học nhìn ra bên ngoài, ngay lập tức mở to hai mắt.
Sao!
Đứng đầu danh sách lại là ... Trần Dương!
Trần Dương ... cậu ta ... cậu ta thực sự đã quyên góp sáu triệu!
Hạ Lam nghi ngờ nhìn Trần Dương.
Lúc này, Tư Mã Yến Như cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ấy có thể quyên góp sáu triệu trong nháy mắt.
Vậy sao có thể trộm điện thoại của cô ấy được?
Chẳng lẽ lời anh ấy nói vừa rồi là thật sao? Anh ấy thực sự nhặt được điện thoại của mình?
Lúc này, trong lòng Tư Mã Yến Như vô cùng mâu thuẫn.
Trong đám người đang há hốc mồm vì kinh ngạc đó, Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều càng thêm choáng váng, nhìn nhau, không nói nên lời.
Đặc biệt là Lâm Phi vừa quay video, lúc này đang cầm điện thoại di động, cô ta đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Chuyện này ... sao có thể thế này, sao hắn có thể quyên góp nhiều tiền như vậy!
Trần Dương lúc này mới chậm rãi đi tới trước mặt Đồng Quân, nói: "Giờ cậu còn nghĩ tôi trộm điện thoại nữa không? Vậy giờ cậu cho tôi sáu triệu, tôi sẽ đi trộm một cái điện thoại cho cậu xem!"
Sau khi Trần Dương nói xong, cả phòng học im phăng phắc.
Đồng Quân tức đến đỏ mặt tía tai!
Chết tiệt, thằng phế vật này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Đúng rồi! Thằng này ở rể, đây chắc hẳn là tiền của vợ anh ta!
Đồng Quân nghiến răng, hắn cầm điện thoại di động lên, quyên tặng thêm sáu triệu. Hắn chỉ còn sáu triệu, sau khi quyên tặng, cả người hắn chỉ còn lại 2 triệu!
"Mọi người xem, anh Quân góp thêm sáu triệu nữa kìa!"
Lúc này, có người hô lớn khi nhìn thấy bảng xếp hạng lại thay đổi trên màn hình lớn.
Lúc này, vị trí đầu tiên trong danh sách đã trở thành Đồng Quân, và số tiền quyên góp là 9 triệu.
Mẹ nó, giàu thật đấy, hôm qua vừa mời mọi người đến khách sạn Vương Triều ăn cơm, tốn 18 triệu, hôm nay lại quyên tặng 9 triệu nữa!
Giàu thật đấy!
Nhưng, Đồng Quân vẫn sẵn sàng bỏ ra 9 triệu để làm từ thiện, anh đúng là người có tiền!
Đúng là một người đàn ông có tấm lòng nhân hậu, nhiều nữ sinh nhìn Đồng Quân với ánh mắt say mê.
Đồng Quân sau khi quyên góp tiền xong, lòng đau như cắt nhưng vẫn tỏ ra rộng lượng, sau đó cầm lấy điện thoại, lắc lắc trước mặt Trần Dương, trịnh thượng nhìn Trần Dương: "Cậu nhìn thấy chưa, thứ ông đây có là tiền, cậu khỏi phải giả bộ trước mặt tôi nữa, đừng cho rằng tôi không biết sáu triệu cậu quyên góp kia là tiền của vợ cậu, cậu đường đường là một thằng đàn ông mà không hề có tí liêm sỉ nào, tiêu tiền của phụ nữ mà còn ở đó vênh vênh tự đắc à?"
Đồng Quân vừa nói xong, mọi người cũng đều hướng ứng theo.
Đúng, cậu ta ở rể, sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Đó rõ ràng là tiền của vợ cậu ta.
Trần Dương nhún vai nói: "Muốn so tiền à? Được, xem ai nhiều tiền hơn ai!"
Nói xong, Trần Dương lại cầm điện thoại di động lên, quyên tặng thêm tiền.
Bốn triệu?!
Trần Dương bất ngờ quyên góp thêm bốn triệu!
Chết tiệt!
Cộng thêm 6 triệu đã quyên góp trước đó, bây giờ đã thành là 10 triệu!
Lúc này, tất cả mọi người đều không nói nên lời, cả người đều sốc.
Đồng Quân lại càng sững sờ.
Chết tiệt, thằng cha này muốn một mất một còn với mình chắc?
Anh ta sẽ không quyên góp hết tiền của vợ đâu nhỉ?
Bây giờ mình chỉ còn lại hai triệu!
Đậu, tuyệt đối không được hoảng! Đồng Quân nghiến răng, quyên góp nốt hai triệu còn lại.
Lúc này, tay Đồng Quân run lên, 11 triệu, cộng thêm 18 triệu tối hôm qua, là 29 triệu!
Hai ngày tiêu mất gần 30 triệu, nếu để bố hắn biết, nhất định sẽ đánh hắn không trượt phát nào.
"Mọi người nhìn kìa, Anh Quân đã lên đầu danh sách một lần nữa, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 11 triệu. Anh Quân thật tuyệt vời”.
Bằng cách này, tên Đồng Quân đã làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục .
Trần Dương lúc này mới cười nhẹ, chậm rãi nói: "Đồng Quân, muốn đọ nữa không?"
Thằng cha này, hôm qua ăn ở khách sạn Vương Triều đã suýt chút nữa không trả nổi.
Bây giờ còn quyên góp 11 triệu, chắc chắn là hết tiền rồi.
Trần Dương nói xong liền cầm điện thoại lên, lại chuyển tiền lần nữa!
Ba giây sau, mọi người trong lớp đều há hốc mồm.
Thấy mọi người ngây ra như phỗng, Đồng Quân vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn lên màn hình lớn, hoàn toàn chết lặng.
Mười triệu.
Trần Dương thực sự đã quyên góp thêm 10 triệu, lúc này, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 20 triệu, xếp đầu bảng.
Nhìn Đồng Quân đang ngẩn tò te, Trần Dương cười nhẹ nói: "Đồng Quân, sao, có so nữa không? Dù sao cũng là làm từ thiện, tôi cũng không quan trọng tiền nhiều tiền ít, chỉ cần cậu đồng ý chơi thì dù có là một trăm triệu tôi cũng sẽ cùng cậu chơi đến cùng".
Trần Dương không hề nói to nhưng tất cả đều nghe rõ mồn một.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đồng Quân.
"Trần Dương ... cậu...”
Đồng Quân chỉ vào Trần Dương, không nói được lời nào.
Lúc này, lòng hắn nóng như lửa đốt, tối qua mời cơm hắn xin bố 20 triệu.
Đã bị mắng như tát nước vào mặt rồi.
Nếu hôm nay hắn dám gọi điện về nhà đòi tiền nữa, bố hắn chắc chắn sẽ đánh giết hắn!
Trong khi lòng Đồng Quân còn đang rối như tơ vò, Trần Dương chậm rãi đi tới trước mặt Đồng Quân, cười nói: "Còn vu oan cho tôi trộm điện thoại không? Bây giờ ai nhiều tiền hơn? Nếu cậu không phục, chúng ta có thể đọ tiếp!"
Nói rồi Trần Dương chuyển thêm năm triệu nữa, ba giây sau, số tiền của Trần Dương quyên góp trên màn hình lớn đã thay đổi từ 20 triệu thành 25 triệu!
Tất cả mọi người đều chết lặng, họ đã bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
“Đã thấy chưa?”, Trần Dương cười lạnh: “Còn muốn so không? Nếu không đọ lại được thì mau xin lỗi tôi đi, lúc nãy cậu nhổ nước bọt vào mặt tôi, sỉ nhục tôi, nếu không xin lỗi, thì tôi đành phải xin lỗi mọi người ở đây, tự mình trừng trị cậu!"
"Cậu ...”, Đồng Quân vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cậu ... cậu dám!"
"Phụt"
Đồng Quân còn chưa nói xong, Trần Dương đã há miệng và nhổ nước bọt vào mặt hắn, điều mà mọi người không ngờ là Đồng Quân lại bất ngờ bị ngã ngửa ra sau.
Má trái của hắn đã sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Phụt Phụt"
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Trần Dương lại nhổ tiếp.
"Á!"
Đồng Quân hét lên, má phải hắn sưng vù lên.
Khiếp, mọi người đều sợ hãi. Nó là nước bọt hay là đạn? Làm thế nào nó có thể mạnh như vậy!
Trong giây lát, cả lớp học lặng như tờ.
Tư Mã Yến Như ở bên cạnh đồng tử hơi co lại: "Chân khí phóng ra ngoài, cảnh giới Tiên Thiên!"
Cô ấy không ngờ rằng, cha ở rể bị tất cả mọi người chết giễu này lại là cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên! ..quả….quả là sốc.
Bất ngờ.
"Trần Dương!"
Hạ Lam lúc này không nhịn được nữa, đập bàn: "Láo toét, trong lớp còn dám ngang nhiên đánh bạn học à?"
Cô ta không ngờ Trần Dương lại dám đánh người trước mặt mình!
Thật không còn coi giáo viên chủ nghiệm ra gì nữa rồi.
Trần Dương nhún vai, vô tội nói: "Thưa cô, cô cũng vừa rồi thấy đấy, là cậu ta nhổ nước bọt vào em trước, cả lớp ai cũng thấy cả, cô không thể thiên vị thế được, em cũng là học sinh của cô mà! Hơn nữa, em không có đánh cậu ta, em chỉ nhổ nước bọt có vài lần, ai mà ngờ cậu ta lại giỏi làm bộ thế!"
"Cậu!"
Hạ Lam rất tức giận, nhưng cô ta không thể phản bác lại, bởi vì vừa rồi Đồng Quân đã nhổ nước bọt trước mặt mọi người.
Nếu cô ta bao che thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta trong lòng học sinh.
Nghĩ đến đây, Hạ Lam cau mày, khi Trần Dương nhổ nước bọt, cô ta cảm nhận rõ ràng sự dao động của chân khí.
Lẽ nào cậu ta là cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên không chừng? Vì lực của mấy bãi nước bọt quá mạnh, chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Tiên Thiên mới có thể khiến cho giọt nước xuyên qua đá.
Trầm ngâm một hồi, Hạ Lam nhìn Trần Dương nói: "Trần Dương, cậu ra đây với tôi”.
Lúc nãy, khi Hạ Lam bước vào lớp học, Trần Dương đã sử dụng Vọng Khí Thuật trong "Thiên Kim Dược Phương" để nhìn cảnh giới của Hạ Lam và phát hiện ra rằng cô ta quả thực giống như ghi chép trong " Thiên Kim Dược Phương", cảnh giới của cô ta đã tụt xuống Tiên Thiên viên mãn rồi.
Sao cơ?
Hạ Lam nghi ngờ nhìn Trần Dương: "Cậu ... sao cậu biết?"