"Nếu không tìm được cô ấy, thì làm sao có thể để cho bọn họ thăng cấp được, bởi vì một khi thăng cấp, Hỗn Độn sẽ đổi chủ, sẽ không bao giờ có thể tìm được cô ấy nữa!"
Nói rồi, nước mắt anh rơi xuống!
"Đây là số mệnh sao?"
"Đó là lý do tại sao ta tu luyện lại suôn sẻ như vậy, mọi thứ đều rất suôn sẻ, mọi thứ đều là do cậu ấy sắp xếp!"
"Nhưng ta không thể nhớ được. Đã quá lâu rồi, trí nhớ của ta đã bị xóa sạch sau vô số lần đầu thai rồi!"
Trần Dương nhìn hai người trên giường, há hốc mồm, anh tìm được Tô Diệu rồi, nhưng có thật đó là người anh muốn tìm không?
Anh tái sinh vô số lần, anh vẫn là anh chứ?
Vũ trụ khổng lồ này, Hỗn Độn vô tận, hàng trăm triệu năm lừa dối chỉ để tìm ra cô!
Trần Dương cảm thấy rối bời.
"Tôi tìm được cô ấy rồi, tôi làm được rồi!"
Anh nhìn vào ‘chính mình’ và nói: "Nghiêm túc mà nói, cậu đã thành công rồi. Mặc dù tôi không biết liệu loại thành công này có phải là thành công thực sự hay không, nhưng tôi có thể biết được rằng, tất cả đều nằm trong tính toán của cậu”.
"Cậu là tôi, nhưng tôi không phải cậu!"
Dứt lời, “anh" trên giường khẽ nhếch miệng cười, nụ cười kì dị làm sao.
Vù!
Trong phòng đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ, Trần Dương chỉ biết giương mắt nhìn chính mình tiêu tán từng chút một!
Và ‘cô’ cũng biến mất.
Mọi thứ trong phòng đều biến mất.
Vào lúc đó, tất cả sinh linh trong vũ trụ Hỗn Độn đều đau lòng mà không biết tại sao, bên tai mọi người vang lên một tiếng thở dài, giọng nói đó thật gần mà cũng thật xa.
Có tiếc nuối, cũng có hài lòng.
Trần Dương biết chân linh của anh vẫn chưa tiêu tan.
Vì vậy, mình che che đậy đậy từ đầu đến cuối chỉ để tránh né mình sao?
Anh bỗng thấy nực cười.
Cũng rất buồn.
Bầu trời vẫn là bầu trời đó, Hỗn Độn vẫn là Hỗn Độn đó.
Nhưng chúng sinh lại cảm thấy ở sâu trong tâm hồn thiếu đi gồng cùm xiềng xích, tu sĩ có tu vi thấp có thể không cảm nhận được, nhưng những người có tu vi cao, đặc biệt là Đại Thiên Tôn thì lại hân hoan vui mừng.
Có thể đột phá Hỗn Độn rồi, có thể đột phá Hỗn Độn rồi!
Những lão đại Hỗn Độn đã bị giam cầm trong Hỗn Độn vô số năm cũng đã được tái sinh.
Trần Dương nhìn các lớp không gian, khẽ lắc đầu, chẳng trách anh lại phá vỡ lồng giam dễ dàng như vậy.
Cái lồng đó dễ phá vỡ vậy sao?
Nhiều người trong số họ đang ở rất gần cảnh giới Hỗn Độn!
Trần Dương nhìn căn phòng biến mất như một giấc mơ.
Quả thực là một giấc mơ!
Ai có giấc mơ lớn, người đó tự biết!
Trần Dương tung hoành ở Hỗn Độn, lúc này nhớ nhà vô cùng!
Mộc Thuyên, Vu Lan, Hạ Lam, Diêu Nhân Nhân... Những người phụ nữ này đều gặp tiền thân của anh, sau nhiều lần chuyển sinh, cuối cùng chân linh của họ cũng được gom lại và an bài bên anh.
Đó có phải là số phận trong cõi u minh không?
Điều này có lẽ chỉ đạt được sau nhiều lần thất vọng và tuyệt vọng!
Đức Phật nói rằng trao nhau bao ánh mắt kiếp trước mới nên được duyên ở kiếp này.
Trần Dương trước đây không hiểu lắm, nhưng bây giờ anh đã hiểu.
Có thể có được ngày hôm nay, hẳn là... rất đáng để luân hồi vô số lần, đúng không?
Trần Dương tự hỏi mình!
Đáng!
Anh cũng cảm ơn chính mình ở kiếp trước, thay vì đánh thức ký ức kiếp trước, anh đã tự kể với mình qua những lá thư.
Vì vậy, người hiểu mình nhất chính là mình.
Không muốn tạo gánh nặng cho mình ở tương lai?
Trần Dương nóng lòng muốn nhìn thấy bọn họ, một chỉ điểm ra, mở ra vô số không gian, bước ra một bước, Trần Dương đã trở lại vũ trụ chủ!
Anh không để lộ một chút khí tức nào!
Nhìn sao Hàng Cổ, đám người Ma Dương cũng đang nhìn anh.
Ngàn năm vội vàng trôi qua, Trần Dương có vô số điều muốn nói!
Đồng thời, công ty của Tô Diệu đã trở thành công ty lớn nhất trong vũ trụ chủ.
Cô đang ở bên bàn làm việc, xem xét tài liệu.
Đột nhiên, cô linh cảm, nhìn lên và nhìn thấy người mà cô đang ngày đêm nghĩ đến.
"Chồng!"
"Vợ!"
Trần Dương bước tới, ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt.
"Anh nhớ em rất nhiều, rất nhiều!"
Anh nóng lòng muốn siết chặt lấy Tô Diệu.
"Em cũng nhớ anh!"
Tô Diệu ôm chặt lấy Trần Dương, không ngờ Trần Dương lại bế quan lâu như vậy, hơn hai nghìn năm!
Đây có thể là lần xa cách lâu nhất của họ.
Sau khi ôm một lúc, Trần Dương lau nước mắt trên mắt vợ và ôm lấy mặt Tô Diệu bằng cả hai tay, anh không thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì nếu một ngày Tô Diệu không còn nữa.
Anh có lẽ sẽ phát điên, anh sẽ tìm cô từ Cửu Thiên cho tới Hoàng Tuyền!
Trên thực tế, dù có tái sinh bao nhiêu lần, Tô Diệu vẫn luôn là chấp niệm của anh.
"Vợ à, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh”.
Trần Dương cúi người hôn tới tấp.
Tô Diệu cũng đáp lại.
Cô luôn cảm thấy Trần Dương dường như có rất nhiều tâm sự trong lần trở lại này, nhưng tình yêu dành cho cô thì lại nồng cháy hơn.
"Chồng à, em sẽ không bao giờ rời xa anh”.
Tô Diệu thầm nhủ, hai người quấn lấy nhau.
Thật lâu sau, hai người tách ra, Tô Diệu khẽ thở, nói: "Chúng ta có nên đi gặp đám chị Thuyên không?"
"Vội gì chứ, ôm tí nữa đi!"
Trần Dương ôm Tô Diệu vào lòng, vô cùng mãn nguyện.
Tô Diệu dựa vào ngực Trần Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
......
Mấy trăm năm sau khi Trần Dương trở về sao Hàng Cổ, các vũ trụ lớn đột nhiên xuất hiện rất nhiều Đại Thiên Tôn, thậm chí có rất nhiều cường giả trên Đại Thiên Tôn.
Những cường giả viễn cổ này đã khiến cho vô số người kinh hãi.
Một nghìn năm lại trôi qua, Bắc Đẩu thất tinh cùng nhau rung chuyển.
Hàng nghìn tỷ sinh linh phúc chí tâm linh, nhìn lên bầu trời.
"Cung nghênh Hồng Đại Thiên Tôn!"
"Cung nghênh Bàn Đại Thiên Tôn!"
"Cung nghênh...”
Trong đám đông, một vài người đến từ sâu thẳm của vũ trụ.
Người đầu tiên bước đến là một ông già mặc áo cà sa tóc bạc mặt hồng hào, mặt mũi hiền lành, đôi mắt tinh anh, chân đạp Thanh Liên, tay nâng Ngọc Diệp, là Hồng Đại Thiên Tôn đã biến mất mấy triệu kỉ nguyên.
Người thứ hai bước ra là một người đàn ông vạm vỡ có vẻ ngoài thô kệch, sức mạnh tuôn trào mạnh mẽ trong những cử chỉ của ông ấy. Ông ấy có một chiếc rìu khổng lồ phía sau. Người đàn ông này là Bàn Đại Thiên Tôn trong truyền thuyết biến mất khi theo đuổi vũ trụ thứ ba!
Theo truyền thuyết, ông ấy đã dựa vào chiếc rìu đó để mở ra vũ trụ thứ ba!
Người thứ ba bước ra là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, mặc áo vải bố, đi giày vải, tay cầm roi trắng.
Mặc dù vậy, không ai dám cười nhạo, bởi vì người này tên là Viêm, vị Đại Thiên Tôn thứ bảy của tinh vực Bắc Đẩu, đồng thời là lão tổ tu sĩ loài người vũ trụ chủ nơi đây.
Đồng thời, ông ấy cũng là người sáng lập ra đan dược.
Người thứ tư bước ra là một người phụ nữ toát lên vẻ thánh thiện, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta cảm thấy tự ti mặc cảm.
Đây là vị Đại Thiên Tôn thứ tư, Oa!
Người thứ năm bước ra là một lão đạo mặc đạo bào, trên tay cầm cây roi, tính tình lãnh đạm, đầy mưu lược, dường như mọi việc trên đời đều không thể thoát khỏi mắt của ông ấy.
Đây là vị Đại Thiên Tôn thứ năm và là vị Đại Thiên Tôn duy nhất không có tên. Mọi người đều gọi ông ấy là Đạo Đức Đại Thiên Tôn!
Người thứ sáu đến từ sâu thẳm của vũ trụ. Không đúng, phải là bay ra mới phải.
Một con quạ vàng tỏa ra ánh sáng nóng rực.
Đây là... Đây là Hạo Thiên Tôn, là Đại Thiên Tôn Yêu tộc duy nhất trong 7 đại thiên tôn.
Nhưng theo truyền thuyết, không phải ông ấy đã chết vài triệu kỷ nguyên trước rồi sao?
Tại sao ông ấy vẫn còn sống?
Quạ vàng dang rộng đôi cánh của mình, chớp mắt đã băng qua vô số thiên hà.
Ngay lập tức thay đổi thành một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, đầu đội vương miện, mặc áo choàng màu vàng tươi, trên đó có in Tam Sơn Ngũ Nhạc, mặt trời, mặt trăng và các vì sao, cùng hàng ngàn chủng tộc.
Nhìn kỹ hơn, như thể có một thế giới trên quần áo của ông ấy vậy.
Người cuối cùng bước ra là một nhà sư mặc áo cà sa trắng, vị sư già tỏa ra Phật quang vô lượng, điều thú vị nhất là trên đầu trần của ông ấy có một cây non mọc lên.
Đây là Đại Thiên Tôn thứ bảy, Bồ Đề!
Theo truyền thuyết, bản thể của Bồ Đề là một cây bồ đề, Bồ Đề chính là Tiên Thiên Linh Căn, xuất phát từ Hỗn Độn, chảy vào vũ trụ chủ một cách vô ý khi vũ trụ phun trào.
Cả bảy người nhìn nhau và mỉm cười.
Đám người phía dưới hô vạn tuế!
Chỉ có sao Hàng Cổ là vẫn như thường lệ.
Vì ở đây cũng có một Đại Thiên Tôn y hệt!
Tuy nhiên, cũng có người cho rằng Hàng Cổ Đệ Nhất Tông quá ngang ngược.
Cho dù các người có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một Đại Thiên Tôn, hiện tại 7 đại thiên tôn đều đã trở về, các người không ra nghênh đón hay sao?
7 đại thiên tôn đều lưu lại đạo thống, Thiên Xu Thần Tông của Hồng Đại Thiên Tôn, Thần Lực Tông của Bàn Đại Thiên Tôn, Nhân Hoàng Tông của Viêm Đại Thiên Tôn, v.v.
Những năm này, bị Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chèn ép, trong lòng đã không phục từ lâu.
Lão tổ và Chưởng giáo của 7 đại thiên tôn tiến lên nghênh đón.
"Tham kiến Đại Thiên Tôn!"
"Đệ tử bái kiến Đại Thiên Tôn!"
Cả đám quỳ trước bảy vị, người này cố cung kính hơn người kia.
Âm thầm cạnh tranh.
"Đứng lên đi”.
Trong vũ trụ chủ, họ là chủ nhân của mọi thứ.
Mọi người đứng dậy, rồi bắt đầu nói xấu trước mặt Đại Thiên Tôn.
"Đại Thiên Tôn, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông không tôn trọng mọi người gì cả. Đại Thiên Tôn đã đóng góp to lớn như vậy cho vũ trụ, thế mà họ thậm chí còn không cử ai ra ngoài để nghênh đón!"
"Đúng vậy, những năm Đại Thiên Tôn không có mặt ở đây, chúng tôi đều bị họ bắt nạt”.
"Đúng, đúng, đúng, bây giờ Đạt Thiên Tôn đã trở lại, chúng ta không phải chịu đựng nữa rồi”.
Hồng cau mày: "Im đi, đừng nói nhảm nữa!"
Bàn cũng mắng: "Láo, những người đó là người các người có thể oán trách sao?"
Oa Đại Thiên Tôn cau mày, nói: "Trong thời gian ta vắng mặt, các người đã nát đến thế này rồi cơ à?"
"Nhân tộc có được thành tựu hôm nay, đều là dựa vào sự đoàn kết một lòng, các người khiến ta thất vọng quá!"
Viêm Đại Thiên Tôn rất tức giận: "Cút về diện bích mà hối lỗi 30.000 năm đi!"
Hạo Đại Thiên Tôn nhìn một đám con cháu yêu: "Chúng mày muốn chết à? Vị đó là người chúng mày có thể phỉ báng sao? Quỳ ở đây sám hối ba ngàn năm cho tao!"
Vung tay một cái, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất: "Thiên Tôn, chúng tôi đã sai ở đâu?"
"Ngu xuẩn!"
Hạo Đại Thiên Tôn giận tím mặt: "Chúng mày có biết vị đó là ai không!"
"Hạo đạo hữu, không cần giải thích với bọn chúng, chúng ta tới thăm hỏi đi!"
Đạo Đức Đại Thiên Tôn nói.
"Đạo hữu nói đúng”.
Bồ Đề gật gật đầu: "Đi nào, nếu không có vị đó, chúng ta có khi đã tạch ở nơi nào đó rồi cũng nên!"
Vào ngày mà Trần Dương đạt được Hỗn Độn, cả thế giới đã bị sốc bởi những gì anh nói.
Nếu những năm này Trần Dương không cố ý che giấu khí tức, bọn họ đã đến thăm hỏi từ lâu rồi.
Tuy nhiên, bảy người bọn họ đều là Đại Thiên Tôn của vũ trụ này, thôi diễn một chút là có thể biết được thân phận của đối phương rồi.
"Đi nào, đi nào!"
Bàn nói: "Tôi đã bị giam cầm hàng vạn kỷ nguyên, xém chút nữa thì chỉ còn da bọc xương! Nếu không phải vị đó tạo ra trận chiến đại đạo thì chúng ta đã toi lâu rồi!"
Hồng cũng gật đầu, bước một bước, đã đứng ở bên ngoài sao Hàng Cổ, cúi đầu: "Tiền bối, Hồng đến cầu kiến!"
Dứt lời, những người khác cũng làm theo: "Bàn, cầu kiến!"
"Oa cầu kiến!"
Mọi người nói xong trong lòng cũng có chút hồi hộp, không biết vị đó có đồng ý gặp bọn họ hay không!
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Ừ!"
Chỉ một chỉ đơn giản nhưng lại khiến 7 vị vui mừng hết sức!