Diệp Thần lắc người một cái, tránh được phi kiếm: “Là lũ chuột nhắt phương nào, dám đánh lén ta”.
Đám người kia đang núp trong bóng tối, giờ mới ra mặt: “Thằng nhãi ranh, thì ra mày trốn ở đây à, làm bọn tao tìm mệt đứt hơi!”
Dứt lời, bảy tám người đàn ông đi từ trong bóng tối ra, những người này đều mặc đạo bào hoa sen, họ chính là đệ tử của Độn Thế Tiên Cung.
Kẻ cầm đầu tên là Triệu Huân, là nhị sư huynh của Độn Thế Tiên Cung, tu vi Ngưng Đan trung kỳ, hắn có khả năng sử dụng lôi pháp.
“Đúng là âm hồn bất tán”.
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, phi kiếm giắt bên hông, bảo quang trên người di chuyển, so với phi kiếm thì thân xác của anh ta mới là vũ khí đáng sợ nhất.
“Mau giao hoa Táng Hồn ra đây, nếu không thì mày chết chắc đó!”
Triệu Huân lạnh lùng nói.
“Thích thì xông lên, sao phải dài dòng thế nhỉ!”
Diệp Thần híp mắt, lúc trước đã đông rồi, giờ lại 7, 8 người nữa, thì chưa chắc anh ta đã đánh lại được.
Hết lần này đến lần nọ làm khó anh ta, thì đừng trách anh ta lòng dạ độc ác.
“Muốn chết à! Dám nói chuyện với nhị sư huynh bọn tao như vậy!”
Một đệ tử Ngưng Đan sơ kỳ không nhịn nổi xông lên, tay nắm pháp quyết: “Hàn Băng Kiếm!”
Nhiều mũi băng được ngưng tụ, bắn ra giống như cây giáo vậy.
“Chậm quá đi!”
Uy lực của Hàn Băng Kiếm tuy rằng cũng ổn, nhưng tốc độ thi triển thì quá chậm chạp.
“Ở đây này!”
Diệp Thần vận Lưu Tiên Bộ, lắc người một cái là đi đến trước mặt kẻ kia.
“Bụp!”
Quyền ra như rồng, đánh lên người đệ tử của Độn Thế Tiên Tông giống như đại bác vậy.
Đánh xuyên lớp bảo hộ, nắm đấm hàng chục nghìn cân kia đánh thẳng lên người kẻ đó, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nát bét, lực đấm vô cùng mạnh thậm chí còn đánh vỡ Kim Đan của hắn.
Một cú đấm này thôi mà tiêu đời một đệ tử của Độn Thế Tiên Cung.
“Lý sư đệ!”
Triệu Huân kêu lên một tiếng, hắn không ngờ Diệp Thần lại mạnh mẽ đến vậy.
“Mau, nghênh chiến!”
Bảy người chân tay luống cuống cầm vũ khí của mình ra.
Nếu so với Diệp Thần thì bọn họ còn non lắm.
Từ thành Tiểu Sơn đến được biển Vô Ngần, Diệp Thần đã phải trải qua bao nhiêu gian khó, cũng phải đi hàng mấy trăm nghìn dặm mới đến được đây, con đường gập ghềnh trắc trở, kẻ yếu thì đâu có thể vượt qua nổi.
“Quả nhiên là sức mạnh thân xác của mình thật lớn!”
Diệp Thần toét miệng cười một tiếng, anh ta thích cảm giác này, so với pháp tu thì anh ta thích dùng nắm đấm hơn.
Khi sinh ra anh ta đã được định sẵn là phải chiến đấu để tồn tại, khát vọng chiến đấu sôi trào, nên đối mặt với sự công kích của bảy người này, Diệp Thần không hề sợ hãi.
“Quyền Trấn Sơn Hà!”
Diệp Thần dồn nhiều sức hơn, quả đấm bọc đầy quyền cương, cùng với lực thân xác tăng lên, thì Bất Khuất kiếm ý đang chồng lên nhau, uy năng chợt tăng.
Hóa kiếm thành quyền, kiếm ý nhập vào với quyền cương, lực phá vỡ vô cùng lớn.
“Đoàng!”
Quyền này đánh vỡ phi kiếm của người kia, đập xuyên phòng vệ, đánh thẳng vào thân thể hắn.
“Bụp!”
Lực đấm vô cùng mạnh khiến hắn ta vỡ vụn ra thành đống máu.
Diệp Thần vẫy tay một cái, chiếc nhẫn trữ đồ bay đến trong tay anh ta. Cuộc đời đúng là kẻ nào mạnh kẻ ý thắng.
Hai quyền trấn liên tiếp giết chết hai đệ tử, khiến Triệu Huân vô cùng hoảng sợ.
Hắn lập tức dùng tuyệt chiêu của mình.
Đó là một bộ kiếm trận liên hoàn, có thể giết chết được cường giả Ngưng Đan hậu kỳ.
Diệp Thần bị vây chặt bên trong, Triệu Huân cười to: “Ha ha, mày chết chắc rồi!”
“Keng, keng!”
Phi kiếm chém lên người Diệp Thần, tia lửa văng khắp nơi, bộ kiếm trận này có tổng cộng 30 thanh phi kiếm, mỗi một thanh đều là linh khí hạ phẩm, mặc dù không phá nổi phòng ngự của Diệp Thần, nhưng cũng vô cùng đau đớn.
“Đau quá!”
Bắp thịt trên người Diệp Thần tăng vọt, trở nên rắn chắc hơn trước, khả năng phòng ngự cũng tăng lên.
Đây là bí thuật, nhưng chỉ có thể chống đỡ trong thời gian một nén nhang thôi, phải đánh nhanh thắng nhanh.
“Cổ Lão, kiếm trận này phải phá như nào?”
Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một thầy pháp trận cấp thấp, nên cũng khó mà phá vỡ được kiếm trận cấp trung.
“Hủy ba thanh phi kiếm, kiếm trận này không đánh tự thua!”
“Được!”
Diệp Thần lấy ra một đạo khí hạ phẩm từ trong nhẫn trữ đồ, mặc dù chưa được tế luyện thành công, nhưng sử dụng cũng không sao cả.
Linh khí đụng phải đạo khí, kết quả đương nhiên là đứt đoạn rồi!
“Bất Khuất kiếm ý!”
Kiếm quang chém ra, trong nháy mắt kiếm trận văng tung tóe.
Nụ cười trên mặt Triệu Huân tắt ngóm, Diệp Thần lao ra từ trong kiếm trận.
Bọn pháp tu này tuổi tôm à, bọn chúng đụng phải thể tu thì quả này xong đời rồi, chả khác nào tú tài gặp binh cả.
Mặc kệ là dùng pháp gì, một quyền của anh ta đủ trấn áp bọn chúng!
Sau khi lao ra khỏi kiếm trận, Diệp Thần càng trở nên mạnh hơn, trong nháy mắt đã giết chết được một tu sĩ.
Từ tám tên tu sĩ, nay chỉ còn lại năm tên.
Triệu Huân cũng sợ vãi đái ra quần.
Tên khốn này sao lại mạnh như vậy, từ khi nào Thuần Dương Tông lại có một đệ tử ngang ngược như thế?
“Thuật ngự kiếm, kiếm quang phân hóa!”
Kỹ năng kiếm thuộc hàng trung phẩm cấp Địa, mấy chục đạo kiếm quang bay ra, một cú đánh liền rút cạn pháp lực bên trong của Diệp Thần.
Đậu má!
Xem ra sau này càng phải chú trọng vào tu luyện thân xác thôi.
Sau khoảng thời gian nửa nén hương, Độn Thế Tiên Cung chỉ còn lại ba người.
Bí thuật của Diệp Thần cũng chỉ còn lại 1/3 thời gian nữa thôi.
Sức chiến đấu của ba người trong đó cầm đầu là Triệu Huân cũng không hề yếu, bọn chúng giữ khoảng cách hơn với Diệp Thần.
Lôi Pháp, Hỏa Thuật, Kim Kích, Diệp Thần cũng rơi vào thế bị động.
“Đừng dây dưa nữa, sử dụng tuyệt chiêu luôn đi!”
Cổ Lão nhắc nhở.
Diệp Thần gật đầu, phong bế pháp lực toàn thân, trán nổi lên gân xanh, thân thể đột nhiên cao lên, tăng vọt gấp mấy lần, thân thể vốn đã cường tráng của anh ta, bây giờ lại thành người khổng lồ thân đầy cơ bắp.
Bí pháp, phong khiếu!
Phong bế huyệt khiếu toàn thân, bơm pháp lực chân nguyên vào trong thân xác, khiến thân xác cũng tiêu hao nhiều, nhưng sức chiến đấu lại tăng lên rất nhanh, trên lý thuyết thậm chí còn có thể tăng đến 9 lần, nhưng thân xác hiện giờ của Diệp Thần chỉ có thể tăng lên 5 lần thôi!
Hai tầng bí pháp gia trì, thực lực của Diệp Thần đã vượt qua Ngưng Đan sơ kỳ, đạt đến Ngưng Đan hậu kỳ, thậm chí giờ cách Ngưng Đan viên mãn cũng không xa.
Ánh mắt Triệu Huân trở nên cuồng loạn, không thể địch lại được, mau trốn thôi.
“Đoàng!”
Một giây kế tiếp bóng người của Diệp Thần đã xuất hiện trước mặt hắn, suy nghĩ của hắn dường như ngưng trệ, trước mặt là quả đấm còn to hơn đầu hắn.
Trong nháy mắt, linh khí trung phẩm, lồng bảo vệ được hình thành bởi Đại Địa Chi Đỗn bị đánh tan ra, quả đấm dần trở nên lớn hơn ngay trước mắt.
Ngay sau đó là một màn mưa máu, rồi những mảnh màu vàng trắng rơi đầy dưới đất.
Hai đệ tử kia cũng bị đánh chết.
Máu chảy thành sông.
Thu lại bí pháp, Diệp Thần thở dốc, 1 đánh lại 8, hơn thế còn chém chết được một Ngưng Đan trung kỳ như Triệu Huân, chiến công này quả thật hiển hách.
Điều này càng khẳng định con đường tu luyện thân thể của anh ta là đúng đắn.
Dĩ nhiên, kiếm cũng không thể bỏ được, nếu anh ta có thể lĩnh ngộ được Bất Khuất kiếm ý đến độ viên mãn, nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Nuốt mấy viên thuốc, Diệp Thần thu lại nhẫn trữ đồ, anh ta không dám ở lại đây lâu, liền bay thẳng đi.
Sau khi anh ta rời đi không bao lâu, đoàn quân của Độn Thế Tiên Cung đuổi đến nơi.
“Diệp Thần dám giết đệ tử của Độn Thế Tiên Cung sao, tao phải giết mày.”
Đại sư huynh Hạc Quy đằng đằng sát khí, mấy tên đệ tử phía sau cũng vậy.
Hạc Quy lấy một chiếc mai rùa ra từ bên trong nhẫn trữ đồ, ném ra một cái, sau đó trên mai rùa xuất hiện máu tươi, không lâu sau số máu này ngưng tụ thành chiếc mũi tên.
Trên mai rùa xuất hiện một kẽ hở.
“Hắn chạy theo hướng Tây Nam, chúng ta đuổi theo thôi!”
Hạc Quy thu mai rùa lại, dẫn đoàn người đuổi theo.
Đương nhiên Trần Dương biết tất cả những điều này, nhưng anh không hề nhắc nhở, chỉ âm thầm quan sát.
“Mau, bọn họ đuổi đến rồi!”
Cổ Lão truyền âm nói.
Diệp Thần cắn răng: “Đám oan hồn không tan này, mệt thật đấy!”
Anh ta vừa chạy như điên, vừa dùng đan dược để khôi phục.
May là thân xác anh ta mạnh mẽ, nếu đổi lại là một pháp tu thì đã toi rồi.
Thiên Sơn tràn đầy gió mạnh, anh ta cũng không dám ngự kiếm phi hành, lúc này lực nhảy của thân thể bỗng nhiên giúp ích rất nhiều.
“Cổ Lão, gần đây có cấm địa nào không?”
“Không có, không kịp rồi!”
Cổ Lão nói: “Hiện giờ bọn họ chỉ còn cách mười mấy dặm thôi, bọn họ ngự kiếm phi hành đến”.
“Đám chó chết này nhất định là có bản đồ công lược, nên có thể tránh được tất cả những chỗ gió mạnh!”
“Tìm một cái miệng sơn cốc, bày ra Khởi Bạo Phù, may ra có hiệu quả!”
Cổ Lão nhắc nhở.
“Ý kiến hay!”
Diệp Thần gật đầu một cái, anh ta chạy như điên đến một thung lũng. Hai vách núi cách nhau chừng mấy mét, có vẻ khá phù hợp.
Trong chốc lát mấy trăm đạo Khởi Bạo Phù được anh ta chôn vào trong núi, đúng lúc này, Hạc Quy dẫn theo người đến.
Hơn 100 người điều khiển phi kiếm, dẫn đầu là Ngưng Đan hậu kỳ Hạc Quy.
“Diệp Thần, lát nữa khi nào kiệt sức, thì hãy đưa quyền khống chế của cơ thể cho tôi!”
“Cổ Lão, nếu vậy thì ông sẽ bị hao tổn hồn lực đó!”
“Không tính được nhiều đến vậy đâu!”
Hồn lực của Cổ Lão tương đương với Nguyên Thần, chỉ cần giết được một vài người sẽ khiến những kẻ còn lại sợ hãi, nghĩ cách mà chạy trốn.
“Diệp Thần, mày to gan thật đấy, dám…”
“Dừng lại!”
Diệp Thần cũng không muốn nhiều lời với hắn: “Nổ!”
Dứt lời, vụ nổ động trời vang lên, những mảnh đá vỡ vụn lăn trừ trên núi xuống!
“Không ổn rồi, mau sử dụng lồng bảo hộ!”
Trong nháy mắt, lồng bảo hộ với đủ loại màu sắc chống lên, số đá vụn kia đập vào trên lồng bảo hộ, sức va mạnh khiến cho không ít người rơi từ phi kiếm xuống đất.
“A…”
Vụ nổ lớn này khiến cho ¼ số người bị thương.
Cho dù không giết chết ai, nhưng Diệp Thần cũng cảm thấy thỏa mãn.
“Thuật ngự kiếm, kiếm quang phân hóa!”
Thừa dịp ngươi yếu ta sẽ lấy mạng!
Kiếm quang giết chết đám tu sĩ giống như người ta đang đi thu hoạch rau vậy.
“Đồ đáng chết này!”
Hạc Quy vô cùng giận dữ, mắt đỏ ngầu, thằng khốn này lại dám đánh lén, dám tàn sát sư đệ sư muội ngay trước mặt hắn.
“Mọi người nghe đây, cùng nhau xông lên!”
Dứt lời, miệng hắn lẩm bẩm, tay nắm pháp quyết, Diệp Thần cảm nhận được thân thể đang bị mấy chục đạo khí cơ phong tỏa.
“Chạy mau!”
Cổ Lão hét lớn một tiếng, cũng dùng hết sức vận chuyển Lưu Tiên Bộ, nhưng mà chậm quá.
“Diệp Thần, mau chuyển quyền khống chế thân thể cho tôi!”
Một giây sau, thân xác Diệp Thần lại tăng vọt lần nữa, kiếm quang phân hóa thành mấy trăm đạo, mấy lồng ánh sáng chống đỡ phía trước.
“Đoàng!”
Diệp Thần liền bị đánh bay ra cách đó mấy trăm mét.
“Cổ Lão, ông có sao không?”
“Tôi chỉ có thể chịu đựng được thêm một cú đánh nữa thôi”.
Cổ Lão liền quyết định là lấy truyền âm thạch Trần Dương cho ra: “Sư huynh, cứu tôi!”